Sát Phá Lang Priest

Đọ Sức

Priest

2024-10-02 16:27:16

Một câu của huyền ưng đã làm cho Cố Quân tỉnh hẳn.

"Ưng," Cố Quân áp thấp giọng hỏi ngược lại, "Ngươi thật sự không nhìn nhầm?"

Huyền ưng: "Thuộc hạ lấy đầu ra bảo đảm, chính xác là có chuyện này."

"Ưng" là đặc biệt nhất trong các loại quân chủng, tuy là không phải hao dầu nhất, nhưng lại khó bảo dưỡng nhất, bảo dưỡng huyền ưng mỗi năm đều cần người của linh khu viện đến bảo dưỡng, tổng hợp tất cả lại thì cũng không hề rẻ hơn trọng giáp. Như vậy mà nói, trọng giáp thì thường thấy rất nhiều, các quân đội, đến cả đội phòng vệ của Khoái Lan Đồ vượt cấp còn có vài bộ, nhưng nhìn khắp cảnh nội Đại Lương, hình thành "ưng bộ" cũng chỉ có mỗi một nhánh huyền ưng.

Đám ưng này của bọn sơn phỉ từ đâu mà có?

Ăn cắp từ huyền thiết doanh sao!

Cố Quân bỗng đứng phắt dậy sải rộng bước ra ngoài, không khí căng thẳng bao trùm lên hang phỉ Hạnh Tử Lâm, Phó Chí Thành bị tháo giáp trói tay ra sau đang quỳ chính giữa, vừa nhìn thấy Cố Quân liền nói lớn: "Đại soái! Đại soái, ta bị oan!"

Cố Quân giơ chân đạp hắn một cái, ngay giữa ngực, Phó Chí Thành một hán tử cao lớn thô kệch bị y trực tiếp đạp văng ra, một ngụm máu phun khá cao, sặc sụa lăn dưới đất, không nói chuyện nổi.

"Ngươi bị oan?" Cố Quân lạnh lùng, "Cái thứ khốn nạn, ngươi lén lút nuôi một ổ phản quân, trọng giáp khinh cừu có đủ, bạch hồng xếp hàng dài hai chục dặm, đến cả 'ưng' cũng mang ra, so với thủy quân Giang Nam còn xa xỉ hơn, sức chịu đựng của ngươi cũng khá tốt đó Phó Chí Thành à!"

Phó Chí Thành nhếch nhác bò dưới đất, biểu cảm như là kinh ngạc, không ngừng biện bạch: "Đại soái, ta thề với trời ta không biết thiết ưng từ đâu mà họ có, kể cả trú quân Nam Cương của ta cũng không có ưng mà!"

Thẩm Dịch nói nhỏ: "Đại soái, tối qua thuộc hạ thẩm vấn suốt đêm, Phó tướng quân cũng nói bản thân không biết lai lịch của tử lưu kim, chỉ thừa nhận là hắn kêu Tịnh Hư đi liên hệ."

"Một đám ngu xuẩn đòi hổ lột da, còn tưởng bản thân nuôi ra một con mèo tam thể." Cố Quân hung hãn nhìn chằm chằm Phó Chí Thành một lúc, "Thẩm vấn lại, lấy bản đồ ra ~ toàn đội tập hợp, chuẩn bị vây bắt phản quân, trú quân Nam Cương tạm thời do ta tiếp quản, trái lệnh xử theo quân pháp!"

Y vừa nói vừa với tay khoác khinh cừu lên, lúc mò lấy cung tên lại mò được một mảng trống rỗng, lúc này mới nhớ ra cung tên của mình đã tiện tay cho Trường Canh rồi.

Cố Quân ngừng lại, hỏi: "Trường Canh đâu?"

Đoàn người của Tịnh Hư rất nhanh xuyên qua mật đạo dài thườn thượt trong núi, ở đó có một người đang đợi hắn.

Đó là một nam nhân dáng người cao ráo, dưới ánh đèn hơi, ngũ quan sắc như dao gọt, khóe miệng có một rãnh cười sâu hoắm, nhìn không ra được tuổi tác, cũng không nhìn ra được là ngoại bang phương nào, dù sao thì không phải là người trung nguyên, mặt của hắn bị nắng cháy ngâm đen, để lộ ra bên ngoài một sắc da bao phủ bởi kinh nghiệm sương gió, trong mắt có chút ánh xanh, đang nhìn chằm chằm vào một cái sa bàn cực lớn.

Đối diện với người này, Tịnh Hư rõ ràng là cẩn thận cả hai chục phần: "Nhã tiên sinh, Cố Quân đó sẽ mắc bẫy sao?"

"Nhã tiên sinh ngước lên nhìn Tịnh Hư một cái: "Có lẽ ngươi có thể lừa hắn tới, nhưng ngươi không thể ngăn chặn được hắn, An Định hầu khi còn là một đứa trẻ đã lăn lộn chiến trường, hắn chỉ cần nhìn sơ qua là biết cái đám bay trên trời và giáp thép chạy dưới đất của các ngươi căn bản là không thể đối kháng với sức chiến đấu của huyền thiết doanh."

Tịnh Hư ngơ ngác: "Vậy..."

Nhã tiên sinh giơ một ngón tay lên: "Còn nhớ ta từng nói với ngươi, huyền thiết doanh là sức lực toàn quốc của ba đời thế hệ cùng quý quốc tạo thành, là một trong những quân đội đẳng cấp nhất thế giới này, nó là một bộ hung khí vượt ra ngoài thời đại của chúng ta, ngươi đừng có vọng tưởng đương đầu trực tiếp với họ, nó chỉ giống như một hán tử cao lớn ẩu đả với một đứa con nít mà thôi, cái chúng ta cần làm đó là điệu hổ ly sơn ngắn hạn, để giữ chân họ."

Ngón tay hắn chỉ nhẹ lên sa bàn: "Cố Quân sẽ bị chúng ta đặt ở nơi "có" ưng và trọng giáp, cố gắng cũng không kéo dài hắn được bao lâu ~ nhưng ta vừa rồi nhận được một tin tức, Phó Chí Thành đã giúp ngươi một việc, hắn đã mang đại bộ phận trú quân đến Hạnh Tử Lâm rồi, bây giờ nội phòng trú quân Nam Cương đang rỗng tuếch, người còn ở lại canh gác thậm chí còn chưa biết các ngươi đã trở mặt."

Ánh mắt Tịnh Hư sáng lên.

Ngươi chỉ cần làm giống như mỗi lần giúp Phó Chí Thành áp tống tử lưu kim, đưa người ẩn náu trong các rương vận chuyển tử lưu kim, người trong quân nhu tây nam sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không rêu rao, đến lúc đó trong ứng ngoại hợp," Nhã tiên sinh làm động tác cứa ngang cổ, "Chưa uống xong một ly trà đã có thể giải quyết quân nhu tây nam."

Trong quân nhu tây nam có một lượng lớn tử lưu kim, chỉ cần một người cầm một ngọn lửa đứng đó, đừng nói là huyền thiết doanh, cho dù là thần tiên tới cũng không dám bước tới một bước.

"Trong đó có ngàn vạn cân tử lưu kim, một khi bị thiêu hủy, cho dù là An Định hầu cũng không gánh nổi tội danh này," Nhã tiên sinh nhẹ nhàng gạt cái đèn hơi treo trên sa bàn, khiến cho mắt hắn trong tối cũng lập lòe theo, trên miệng lộ ra ra một nụ cười không rõ ý vị, "Các ngươi sẽ có rất nhiều thứ để đàm phán với triều đình."

Kế hoạch của bọn họ phải nói là rất tỉ mỉ chu đáo, nhưng mà lúc này trên đất Nam Cương, vẫn còn một lực lượng chưa xuất đầu lộ diện.

Trước khi huyền thiết doanh hành động, Trường Canh ở Hạnh Tử Lâm đã nhận được con chim gỗ thứ hai.

Con đầu tiên vừa bay tới đã được Trường Canh thả bay đi, Thẩm Dịch đến một sợi lông cũng chưa được sờ, nhìn thấy con thứ hai bay vào, nước miếng Thẩm tướng quân chảy dài ba thước, háo hức lăn tới, xoa xoa tay: "Điện hạ, người xem cái này...thần thay người mở ra có được không?"

Trường Canh rất thoải mái đưa cho y, con chim gỗ đó làm giả mà lại thật đến một mức độ nhất định, nắm trong tay, chỉ trừ cảm giác mềm cứng khác biệt trên tay, ngoài ra không nhìn ra được một chút khác biệt nào.

Thẩm Dịch bưng con thần điểu trong lòng bàn tay, cảm giác trái tim mình muốn tan chảy: "Nó còn biết gật đầu, nó còn mổ mổ nữa!"

"..." Cố Quân, "Bà mẹ già, đừng có làm mất hình tượng được không?"

Thần điểu trong tay, An Định hầu là cái thá gì?

Thẩm Dịch không thèm đếm xỉa tới y, khuôn mặt say sưa mò mò trên lưng con chim gỗ, cẩn thận tìm các cơ quan dưới bụng chim gỗ.

Thẩm Dịch: "Vậy ta mở nha."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trường Canh: "Đợi đã, phải lắc trước..."

Cậu còn chưa nói xong thì Thẩm Dịch đã nhanh tay cạy mở cơ quan dưới bụng chim, một cái bụng bé tí ti vậy mà lại ẩn chứa huyền cơ, vừa mới mở nắp, một cuộn giấy như pháo bắn ra, bắn vào sống mũi cao của Thẩm tướng quân suýt chảy máu, tiếp đến là không kịp chờ đợi phủ hết lên mặt Thẩm tướng quân.

Thẩm Dịch: "..."

Một cái bụng chim nhỏ hơn bàn tay mà có thể chứa một tờ giấy trải rộng khắp bề mặt một bức tường.

"Phải lắc trước," Lúc này Trường Canh mới có cơ hội nói xong câu của mình, "Bởi vì bụng chim có giới hạn, có lúc họ sẽ dùng 'hải văn chỉ'..."

Thẩm Dịch nghe thấy, không màn giọt nước mắt nóng hổi của bản thân bị đập trúng vẫn còn đọng trong hốc mắt, vỡ miệng nói ồm ồm: "Ồ, hải văn chỉ! Ta có biết, là một loại giấy được chế thành từ một kỹ xảo đặc biệt, không cần biết nó bao lớn, đều có thể nén lại còn bằng một cái vỏ thuốc, không phai mực, để lâu sẽ tự mình thẳng ra!"

Trên thế giới này không có gì có thể ngăn chặn được Thẩm tướng quân thao thao bất tuyệt giải thích, thân tàn chí kiên không được, máu mũi chảy ngang cũng không được.

"Sao không đập cho vỡ mồm hắn đi?" Cố Quân không chút đồng cảm nghĩ, một phát giật tờ hải văn chỉ như hung khí đó lại.

Đó là một tờ bản đồ "ưng giáp", từ hai cánh đến hộp vàng, thậm chí mặt nạ bảo hộ, toàn bộ đều vẽ rất chi tiết rõ ràng, phần đề tên còn có một chữ "Cát" cẩu thả.

"Đây là ưng trong tay sơn phỉ?" Cố Quân tuy không phải sư phụ tay dài nhưng các loại chiến giáp giống như một nửa bộ phận cơ thể y, vô cùng thành thạo, vừa nhìn là biết ưng trên bản đồ và huyền ưng có chỗ nào khác biệt, "Cũng ăn chặn nguyên liệu quá rồi."

Thẩm Dịch bịt mũi lăn tới xem, nói: "Ta thấy phải nhẹ hơn huyền ưng ít nhất một phần bằng trọng lượng của một bộ khinh cừu, e là để tiết kiệm dầu."

"Lấy diều giấy là tiết kiệm hơn." Y tự lẩm bẩm một câu, nhưng mà lời của mình còn chưa dứt bỗng biến sắc: "Khoan đã!"

Cái phi ưng giáp này tuy là như cái gối thêu, nhưng người thiết kế rõ ràng là am hiểu ưng giáp, chẳng lẽ không rõ giáp này không có sức chiến đấu sao? Đối phương cứ vậy đưa ưng giáp lên cao, không còn nghi ngờ gì nữa chính là kế điệu hổ ly sơn.

Vấn đề là "sơn" ở đâu?

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, trú quân Nam Cương...thậm chí là Cố Quân...bảy tấc nằm ở đâu?

Cố Quân bỗng nhiên đi tới Phó Chí Thành: "Bình thường ngươi kêu bọn thổ phỉ đó đưa tử lưu kim đến nơi nào?"

Phó Chí Thành một mặt đầy máu, mờ mịt nhìn Cố Quân một lúc, như nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra sự do dự ~ thừa nhận tư vận tử lưu kim, há chẳng phải chứng thực tội danh mưu phản sao?

Chính vào lúc này, Trường Canh sau lưng Cố Quân mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Phó tướng quân cần phải nghĩ cho kỹ, Khoái tuần phủ đã chết trong tay ngài, có Tôn đại nhân của binh bộ làm chứng, bất luận thể nào đều đã định tội danh tòng binh hành hung mưu phản, một người tất phải chết, thì chết ở kinh thành với dứt khoát chết ở đây có gì khác nhau?"

Phó Chí Thành chưa từng gặp qua một người tao nhã khí chất như tứ điện hạ, vừa mới gặp chàng trai trẻ này, có lẽ nghi ngờ cậu đến cả chậu nước cũng bê không nổi, nhưng mà lúc này, hắn không hề nghi ngờ, nếu như bản thân không phối hợp, thì tứ điện hạ dáng vẻ thư sinh đó có thể nói được làm được một đao giết chết hắn.

Cố Quân thuận đó tiếp lời: "Nếu như ngươi chịu nhận tội, bây giờ vẫn còn cơ hội lấy công chuộc tội."

Phó Chí Thành mấp máy môi cả nửa buổi, thanh khí không ổn định nói: "Ở quân nhu tây nam, ta không có sắp xếp chỗ khác, trực tiếp để Tịnh Hư đưa tử lưu kim tới quân nhu tây nam, một giọt cũng không rơi vào phủ của ta."

Cố Quân nhấc mình lên.

"Đại soái!" Phó Chí Thành bỗng nhiên hét gọi một tiếng, "Họ Phó ta cả đời này giết người phóng hỏa, đào mộ, chuyện thất đức nào cũng đã làm qua, nhưng phụng mệnh trú quân Nam Cương vẫn luôn tận tụy, chưa từng hai lòng, ta tự thấy không có lỗi với hoàng thượng, ngày nay lại rơi vào hậu quả này, không biết những huynh đệ đồng chí khác biết rồi thì trong lòng nghĩ như thế nào! Đại soái, trong lòng ngài nghĩ thế nào!"

Cố Quân sâu sắc nhìn hắn một cái.

Nhất thời Phó Chí Thành còn cho rằng mình lay động được Cố Quân.

Nhưng Cố Quân không hề bị hắn cảm động, cũng không có phát hỏa, trên mặt y dường như đang treo một chiếc mặt nạ cuồng phong bạo vũ thổi không lọt, quay đầu rời đi: "Ta nghĩ thế nào, ngươi quản nổi không?"

"Lý Bình, ngươi đưa huyền ưng đi trước một bước, phải tiếp quản nơi quân nhu trước giặc, Tiểu An ~"

Tiểu tướng sĩ trước đây đi theo Trường Canh trên đất Thục nhận lệnh rời hàng.

Cố Quân: "Dẫn một nhánh trú quân Nam Cương, giả vờ tấn công đỉnh núi mà sơn phỉ tụ tập."

Tiểu An: "Rõ!"

"Khoan đã," Cố Quân nói, "Bôi đen giáp của họ, tạt chút đen là được, không cần quá thật, tinh ranh chút."

Chiêu này còn học theo Liễu Nhiên hòa thượng, Tiểu An mới đầu hơi ngây người, sau đó lập tức hiểu được ý Cố Quân, chạy tung tăng.

Ba tên cầm đầu phỉ đạo ở Nam Cương đã kiểm kê bộ hạ của mình xong, người của đạo Tịnh Hư xem có vẻ im hơi lặng tiếng, vậy mà nhất thời cũng dấy lên hào hùng của thiên quân vạn mã.

Hắn chắp tay lên trời làm lễ, cao giọng: "Trọng giáp quan binh trú quân các nơi hoành hành, khí thế hiển hách, huyền thiết doanh như quạ quỷ trên trời xuống, uy chấn hải ngoại, Đại Lương binh cường như vậy, nhưng mà có điều cũng đã hơn mười năm rồi, Phúc Kiến, thủy quân Giang Nam lần lượt nổi lên phản quân, tại sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nếu như không phải hôn quân cầm quyền, nịnh thần hoành hành, ta và dân chúng sao phải như thiêu thân, xả mệnh vật lộn? Hôm nay huynh đệ chúng ta bị bức đến cùng đường, tính mạng bản thân gia đình như ngàn quân đi trên băng mỏng, thoái nhường chỉ có một con đường chết, nếu không đương đầu vào chỗ chết thì sẽ không có cơ hội sống sót, có nguyện ý cùng ta cắt máu ăn thề, cùng gây dựng sự nghiệp, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!"

Chúng sơn phỉ cả đời chỉ biết đánh người cướp của, nhận biết mặt chữ còn ít hơn cả số đầu ngón tay, nhất thời bị Tịnh Hư du dương kích động đến mức máu nóng sôi sục, hình như đã nhìn thấy cảnh bản thân đã lần lượt ngồi vào bảng vương hầu tướng quân rồi.

Tịnh Hư cầm lấy ly rượu mà một thuộc hạ bên cạnh đưa qua, một hơi uống cạn, ném ly xuống đất: "Thành bại chính vào một trận này!"

Chúng sơn phỉ uống một bụng rượu căng, rào rạc ném ly xuống đất, di chuyển như cá gặp nước vào trong mật đạo khắp các hướng.

Tịnh Hư quay đầu nhìn Nhã tiên sinh một cái, cái người ngoại bang thần bí này từng là người trung gian khi hắn thay Phó Chí Thành tư vận tử lưu kim, không biết đã ở trung nguyên bao nhiêu năm rồi, bụng dạ cực thâm.

Nhã tiên sinh nghe xong bài "Kháo quân từ" suy nghĩ nát óc của hắn, trên mặt một chút dao động cũng không có, ánh đèn hơi càng làm cho rãnh cười của hắn dài và sâu hơn, hắn đứng ở nơi nửa sáng nửa tối, nhìn cứ như cười nhẹ giả mà như thật.

Lần đầu Tịnh Hư ăn xén một phần tử lưu kim của Phó Chí Thành, từng nghĩ là sẽ thông qua Nhã tiên sinh bán ngược ra ngoài, đổi thành kim bạc, mỗi ngày bò lên đó mà ngủ, từ lúc đó Nhã tiên sinh đã hết lòng hết dạ khuyên hắn giữ lại, định kỳ chuyển đến một nơi khác an toàn hơn, sau đó thì bắt đầu tích góp từng chút từng chút binh giáp.

Năm đó Nhã tiên sinh đã dặn dò hắn là nơi trữ binh giáp và tiền tài là không thể cùng một chỗ.

Như vậy xem ra, tên ngoại bang nông sâu khó lường này hình như sớm đã liệu được cục diện hôm nay.

Tên thủ lĩnh đa nghi Tịnh Hư trong lòng bỗng dấy lên nghi vấn, nghĩ: "Nhã tiên sinh này thật ra chỉ là một cái đầu rắn buôn lậu tử lưu kim sao?"

Chính vào lúc này, một tên thuộc hạ bỗng nhiên lại báo: "Đại ca, nhìn thấy người mặc giáp đen đi về nơi dừng ưng rồi!"

Trong lòng Tịnh Hư mới vừa dấy lên nghi ngờ đã bị niềm vui dập tắt mất: "Nhã tiên sinh nói không sai, bọn họ quả nhiên cắn câu rồi, khởi động bạch hồng tiễn, có thể chặn họ lại một giây hay một giây! Theo kế hoạch toàn quân gia tốc tiến hành! Nhanh!"

Lúc này, một hàng xe đội khiêm nhường áp tống tử lưu kim không một tiếng động áp sát khu quân nhu Nam Cương, đến trước cửa, tên đi đầu đẩy nhẹ cái mũ rộng vành, lộ mặt mình ra cho vệ đội trưởng quân nhu Nam Cương thấy: "Là ta."

Chuyện tư vận tử lưu kim này càng ít người biết càng tốt, vì vậy người vận chuyển bên Tịnh Hư và người nhận bên Phó Chí Thành luôn là tâm phúc cố định, vệ đội trưởng quân nhu Nam Cương là người trú quân Nam Cương chịu trách nhiệm kết nối sơn phỉ, Phó Chí Thành yêu cầu hắn mỗi lần tiếp nhận tử lưu kim đều tuyệt đối không được lên tiếng, nhất định phải im lặng như tờ.

Theo thường lệ, vệ đội trưởng sẽ chắn trước mặt thủ hạ, không hỏi một câu, sắc mặt điềm tĩnh vẫy tay, cho họ vào, đồng thời xe nhẹ quen đường sẽ đưa tử lưu kim vào kho, chỉ là hôm này vệ đội trưởng đi vài bước, ma xui quỷ khiến lắm mồm hỏi một câu: "Ta nhớ mấy hôm trước các ngươi vừa đưa tới một đợt, nhanh như vậy sao lại thêm một đợt rồi?"

Tên sơn phỉ áp tống tử lưu kim ẩn cả khuôn mặt dưới mũ rộng vành, đè giọng xuống: "Đây là chuyện của đại nhân và đại ca, ta làm sao biết được?"

Vệ đội trưởng không biết thế nào có chút bất an, vừa tìm chìa khóa vừa nói: "Không giấu gì ngươi, đại nhân nhà ta hôm qua đã điều đi hơn một nửa nhân thủ theo ngài ấy rồi, ai cũng không biết có chuyện gì."

Tên sơn phỉ đội mũ rộng vành nhìn chằm chập vào động tác mở cửa kho của hắn, vô thức liếm khóe miệng, thô bạo thúc giục: "Đều là chân chạy vặt, bọn ta cũng không rõ, mau mở cửa đi!"

Tay vặn chìa khóa của vệ đội trưởng đột nhiên dừng lại, nhíu mày quay qua hỏi: "Sao hôm nay ta cảm giác ngươi..."

Lời nói của vệ đội trưởng bị chặn lại bởi vì hắn thấy một tên sơn phỉ đứng cách ba bước đang cầm cái nỏ nhỏ chĩa vào yết hầu hắn.

Vệ đội trưởng thở ra một hơi kinh ngạc, sơn phỉ lập tức liền biết chuyện đã bại lộ, dứt khoát hành động, tên dẫn đầu khoát tay một cái, mũi tên ngắn trên nỏ như một con rắn độc nhả chữ cắm vào yết hầu của vệ đội trưởng, hắn chuẩn bị cao giọng hét to một tiếng, cuối cùng cũng không còn cơ hội nữa.

Tên sơn phỉ đội nón rộng vành bỗng bước tới một bước, dùng vai khiêng vệ đội trưởng lật người lại, đưa tay lấy đi chìa khóa kho ~

Trái tim của hắn như muốn nhảy khỏi lồng ngực, chỉ cần mở cái cửa này ra, hàng vạn đại quân Nam Cương, ba ngàn huyền thiết quạ quỷ, toàn bộ đều bị hắn bóp nghẹt cổ họng.

Chính vào lúc này, hắn nghe thấy tiếng gió vù bên tai, tên sơn phỉ đội nón rộng vành nhất thời không thể từ trong hưng phấn cực độ định thần lại, vô thức quay đầu lại nhìn, lại thấy thuộc hạ bên cạnh toàn bộ đều một mặt kinh sợ, hắn lúc này mới cảm giác được cánh tay của mình không bình thường ~ cái tay mới vừa chụp được chìa khóa đó bị một mũi thiết tiễn trên trời giáng xuống xuyên qua, nổ tung đến nỗi chỉ còn lại một tấc máu thịt dính trên cánh tay!

Cánh tay mất đi một nửa cầm chắc chìa khóa nhà kho, vậy mà không động đậy, đứng chắn ở đó.

Sơn phỉ bắt đầu phát ra tiếng kêu thảm không giống người.

Chỉ một dây dưa ngắn ngủi mà huyền ưng đã kịp đến lần lượt đáp xuống, Thẩm Dịch tay cầm cung chưa hề thu lại, trực tiếp đáp xuống đỉnh nhà kho chứa tử lưu kim, từ trong tay lấy ra một cái huyền thiết hổ phù, dưới hổ phù còn treo một sợi dây, mắc cái lệnh kích trống cứ như mua một tặng một.

Thân thể ngọc lập đứng vững, đôi cánh ưng giáp đen phía sau như mây, nói với đám trú quân Nam Cương kinh ngạc trong quân nhu tây nam: "Huyền thiết hổ phù và lệnh kích trống đều ở đây, ta phụng lệnh An Định hầu tiếp quản binh quyền quân nhu tây nam, truy nã phỉ đồ, quân nhu bây giờ giới nghiêm, là phỉ đồ liền cách sát!"

Ba đạo phỉ Nam Cương còn chưa biế tình hình có biến, lúc này chính binh của họ còn đang chia thành ba nhánh, đem theo thủ hạ của chính mình từ dưới đất trồi lên, hằm hè chia nhau tiến về quân nhu tây nam.

Chính vào lúc này Tịnh Hư bỗng nghe một trận âm thanh kim thạch lanh lảnh, hình như là tiếng của vật nặng trên núi và đá to lăn rơi xuống, hắn vô thức ngẩng đầu.

Một cái đầu người bõ trong trọng giáp từ trên sườn núi lăn xuống.

Trọng giáp đó là cái mà hắn giấu trong xe áp tống tử lưu kim, muốn lén lút trà trộn vào quân nhu tây nam.

Tịnh Hư bất động rồi ~

Chỉ nhìn thấy trú quân tây nam khắp núi, huyền thiết hắc giáp như ẩn như hiện trong số đó, cung tên chi chít từ trên đỉnh núi nhắm chuẩn vào bọn họ, mà một nửa đồng đội còn lại của Tịnh Hư thậm chí vẫn còn trong mật đạo dưới núi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0