Dẫn Tuyến
Priest
2024-10-02 16:27:16
Đối với Tịnh Hư, Cố Quân chỉ liếc sơ qua thấy cũng chẳng có gì đáng để tán thưởng, nên rất nhanh đã vứt vị thủ lĩnh phỉ đạo này cùng với những người khác sang một bên ~ Lúc này, y càng quan tâm hơn đó là khi nào thì Trường Canh sẽ đi.
Vừa hay, Trường Canh cũng vô cùng phối hợp biểu ý là cậu muốn đi gặp mặt những đồng đội đến nơi này điều tra mật đạo của sơn phỉ, trong lòng Cố Quân thở phào, nhưng ngoài mặt thì vẫn nghiêm túc căng thẳng phân công vài tiểu tướng sĩ huyền thiết doanh đi theo cậu, dặn dò cẩn thận cá lọt lưới.
Nhìn thấy cậu đi rồi, Cố Quân mới nói với một huyền kỵ bên cạnh: "Phái hai người canh chừng cho ta, nếu như tứ điện quay lại quá sớm thì tìm chút việc cho nó làm, đừng để nó tới đây."
Huyền kỵ nhận lệnh rời đi rồi Cố Quân mới thu tầm mắt lại.
Y quét một lượt từ đầu đến đuôi đám sơn phỉ chiến lợi phẩm, trong ánh mắt có một chút u ám mà bình thường không có: "Ta chỉ có một câu hỏi thôi, ở dưới lòng đất của quý địa có bao nhiêu cái lỗ ra vào? Vẫn mong các vị thức thời một chút, như vầy đi, bắt đầu từ người bên phía tây nhất, không lên tiếng thì chém đầu, người phía trước nói xong thì người phía sau có thể bổ sung, bổ sung không được cái thứ gì mới mẻ thì cũng xin lỗi rồi, người xếp ở đầu còn có thể dễ dàng chút ~ Bắt đầu đi, đếm đến ba, không nói - chém, nói năng hàm hồ - chém."
Chúng sơn phỉ bị cái An Định hầu phỉ hơn cả phỉ này dọa cho ngơ ngác luôn rồi.
Huyền kỵ thẩm vấn phụng mệnh mặt không cảm xúc hỏi từ người đầu tiên, người đầu tiên suy nghĩ trái phải theo bản năng, do dự không chắc.
Cố Quân không chút do dự làm động tác "giết", lưỡi đao xé gió trong tay huyền kỵ nhận lệnh hành động.
Huyền kỵ bình thường chỉ biết giết người, chưa từng nuôi khỉ, cũng chẳng nghiên cứu gì tới việc chặt đầu, lưỡi đao xé gió chuyển động một vòng trên cổ sơn phỉ, không may vướng lại chỗ khớp cổ, đầu của tên phỉ đó đứt một nửa liền một nửa, ống quản vừa hay chưa đứt, tiếng thảm kêu khiến cho những con chim gần xa trong núi bị dọa rụng hết lông.
Huyền kỵ híp mắt, kéo cổ tay một cái, hung hãn chém thêm một nhát mới xem như là kết thúc tên xui xẻo đó.
Máu vừa phun vừa trào như địa mạch sơn tuyền bắn vào khắp người tên bên cạnh, tên thứ hai run lẩy bẩy cứ như hộp vàng quá tải, trong đầu trống rỗng, run rẩy chỉ về lối ra phía sau: "Ở đó, ở đó có một cái..."
Cố Quân cười lạnh: "Phí lời, ta không thấy đường sao?"
Vậy là đầu của tên thứ hai cũng theo lệnh rơi xuống.
Tên thứ ba trực tiếp bị tiếng kêu thảm của nửa cái đầu vừa rồi dọa tóe c**, tiếng đổ ầm xuống đất kêu lên, hai tay ôm đầu, chỉ sợ mỗi cái là tên đao phủ mặc giáp đen không đủ kiên nhẫn trực tiếp chém xuống, một hơi kể ra hơn chục lối ra vào mật đạo, tên xếp phía sau hắn gần như muốn một tên bắn thủng lưng hắn.
Có một tên mở đầu thì phía sau dễ dàng rồi, sống hay chết chọn một đường, dù sao thì bản thân giữ vững mật đạo cũng chẳng có tác dụng gì, người phía sau cứ luôn nói, tranh thủ khai sớm giữ mạng mới là chân lý.
Cố Quân bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thật sự bị cái bộ rễ to như con rồng của đám sơn phỉ Nam Cương làm cho chấn kinh, mấy cái lối ra vào mà bọn phỉ khai ra này, có một số là Lâm Uyên Các đã dò thám ra ~ Nếu không thì cho dù là huyền thiết doanh, cũng không có thể dễ dàng chặn đường đám chuột đào đất này như vậy, còn có nhiều nữa mà đến Lâm Uyên Các cũng ngửi không ra.
Tướng sĩ huyền thiết phía sau im lặng như tờ rời đi, kiểm chứng tất cả lối ra vào này xem có phải là thật hay không, chặn đứng hết tất cả lối ra của mỗi một mật đạo. Không tới một nén hương, một đám sơn phỉ đã giống như gõ trống chuyền hoa, lần lượt lật mở sạch sẽ mật đạo tứ hướng ở nơi đây, đến bã cũng không chừa.
Chớp mắt, đóa "hoa" chí mạng này đã được chuyền đến trước mặt tên đầu têu - thủ lĩnh Tịnh Hư.
Đời này của Tịnh Hư, long trời lở đất từ trong chỗ chôn cất người chết giết ra một con đường máu chiếm núi xưng vương, chưa từng nhìn thấy một người mà cả hai mặt tài hoa, gan dạ cùng với thủ đoạn cay độc không thiếu mặt nào, mắt nhìn thấy con đao đã bức ép đến trước mắt, máu dưới đất chảy thành sông, hắn hít sâu một hơi, dựng thẳng sống lưng, nghiền nát toàn bộ những suy nghĩ ấm ủ nhiều năm thành xương cốt chống lên người mình, treo con mắt tam giác lên nhìn tới Cố Quân trước mặt.
Tịnh Hư nói: "Trước đây ta chỉ nghe nói Cố đại soái phong hoa vô song, không ngờ hình tấn bức cung cũng rất có thủ đoạn, đúng là tài hoa hơn người."
"Không cần nịnh hót," Cố Quân miệng cười lòng không cười nói: "Đánh trận chính là một thủ đoạn chém người, ta một không nhốt ngươi vào buồng tối, hai không bắt lăn giường đinh, ba không bắt ngươi ngồi ghế hùm, 'hình tấn bức cung' bốn chữ này nhận cũng thấy hổ thẹn. Nếu như ngươi không nói thì làm bạn đồng hành với chúng đi."
Mí mắt Tịnh Hư giật thịch: "Mật đạo nơi đây tổng cộng sáu mươi bốn lối ra vào, bọn họ đã toàn bộ nói hết một lượt, mấy tên vô dụng trước đó rõ ràng là ăn nói linh tinh, thứ ta ngu đần, không biết Cố đại soái có dụng ý gì."
"Để chắc chắn đó, chẳng có dụng ý gì," Cố Quân cười, "Nhỡ đâu còn có cá lọt lưới chưa khai ra thì sao? Sao đây, ngươi muốn khuyên ta tiết kiệm đao sao? Dù sao thì các ngươi người đông, yên tâm, chém không hết."
Tịnh Hư: "..."
Cố Quân: "Nếu bọn họ đã xưng ngươi làm thủ lĩnh, thiết nghĩ ngươi còn biết những cái khác, chi bằng nói ra cái mà ta chưa nghe đi?"
Tịnh Hư cắt chặt răng nhớ lại tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện - Phó Chí Thành, lại càng thêm hận không thể lột da rút xương hắn ra, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu ta nói chuyện Phó Chí Thành mưu phản tư vận tử lưu kim thì đại soái có nhã hứng nghe không?"
Ý cười lạnh như nước trên mặt Cố Quân dần thu lại: "Nếu ta không biết chuyện này, thì làm sao đoán ra được các ngươi gan to bằng trời chạy tới quân nhu tây nam nộp mạng? Cho ngươi thêm một cơ hội, nói gì đó mà ta không biết đi."
Lưỡi đao xe gió của huyền thiết đã kề bên tai, hắn chỉ động đậy nhẹ là có thể cảm nhận được cái món đồ sắt lạnh lẽo không có tính người đó. Hắn cũng biết, chỉ cần một hơi nước mỏng, lưỡi đao xé gió sẽ giống như cắt một quả dưa chém đầu hắn xuống, Cố Quân đó lạnh lẽo vô tình, dầu muối đều không thấm, cái sọ thông minh của hắn sẽ giống với cái đám tầm thường đó lăn xuống đất dính đầy đất cát, không có chút gì đặc biệt.
Tịnh Hư: "Ngài muốn biết điều gì?"
Cố Quân khoát tay, lưỡi đao xé gió rời xa Tịnh Hư vài tấc: "Ta muốn biết về tử lưu kim sau khi nhập cảnh Nam Dương, cái người liên kết với ngươi là ai, ai chỉ ngươi lén tích trữ cất giấu tử lưu kim, ai là người coi giữ binh giáp, ra sách lược cho ngươi, ai kêu ngươi dùng mấy con diều giấy đó che mắt ta, thừa dịp chiếm lĩnh quân nhu tây nam lại là ai?"
Tịnh Hư cắn chặt răng.
"Nếu ta là ngươi sẽ không xả mạng bảo vệ người đó," Cố Quân bỗng bước tới một bước, đè thấp giọng, "Nhìn xem sáu mươi bốn lối ra vào mật đạo sau lưng ngươi đi đạo trưởng, ngươi nói xem mấy người các ngươi, lúc mà rảnh rỗi không có chuyện gì để làm chui vào trong đó, Dạ Lư thần tiên có đến cũng không thể đào ba thước đất moi các ngươi ra... Là ai đã kích động ngươi tập hợp lực lượng cả ba nhánh sơn phỉ lại với nhau, để tiện cho bọn ta một lưới tóm gọn vậy, hửm?"
Cố Quân là một cao thủ điên đảo trắng đen, cả đời có ba sở trường đặc biệt: Có thể gọi chung là đều gian lận ~ Chuyện không có rơi vào miệng y đều cứ như thật, huống hồ nghĩ kỹ lại thì, lời hắn nói vậy mà một chút cũng không phải không có, trực tiếp nói cho Tịnh Hư toát mồ hôi lạnh.
Hắn bên đây thẩm vấn phỉ đạo thời gian dài hơn Trường Canh tìm người, không lâu sau, Trường Canh đã đưa người trở lại, chỉ là còn chưa tới đỉnh núi đã bị một tướng sĩ huyền thiết doanh tận chức tận trách ngăn lại, tiểu tướng sĩ đó thật thà nói với Trường Canh: "Điện hạ, đại soái nói người ở đây nghỉ ngơi một chút."
Trường Canh không bất ngờ lắm, nghe xong câu này thì chẳng hỏi một câu, ngoan ngoãn đợi tại chỗ.
Mấy năm nay tuy là Trường Canh không có tận mắt nhìn thấy Cố Quân, nhưng đã theo Chuông lão tướng quân nghiên cứu qua mỗi một trận mà Cố Quân đánh, nghiên cứu mỗi một thay đổi của y từ lúc tiền triều phong hầu đến nay, thậm chí chữ của y ~ Nếu bây giờ mà Trường Canh đi tới thư phòng của y, tùy tiện lật một trang cũ liền đại khái có thể đoán ra là y đã viết vào lúc bao nhiêu tuổi.
So với mấy người suốt ngày lăn lộn với y, nghe y bốc phét bản thân là "một đóa hoa Tây Bắc" thì càng hiểu con người này hơn.
Trước đó một ánh mắt có chút chần chừ của Cố Quân vừa lướt qua, Trường Canh liền biết là y muốn bức cung, hơn nữa là không muốn để cho cậu nhìn thấy, cho đến bây giờ, Cố Quân vẫn theo bản năng như một "từ phụ" đứng trước mặt bảo vệ cậu khỏi mọi nguy hiểm.
Đối với chuyện này Trường Canh không phản đối, vô cùng tận hưởng điểm này của tiểu nghĩa phụ - không có sủng ái ngoài miệng.
Sau lưng Trường Canh có hai người đi theo, chính là năm đó từ Nhạn Hồi tiểu trấn đi theo cậu vào kinh - Cát Phán Tiểu và Tào nương tử ~ Bây giờ gọi là Cát Thần và Tào Xuân Hoa rồi.
Cát Thần lúc thiếu niên là một cục thịt béo được người người yêu thích, bây giờ cao lớn rồi, không thể nói là béo được rồi, là một hình dáng cao to mạnh mẽ, chỉ riêng về thân hình là có thể gọi là "bưu hình đại hán", tiếc là trên vai vác một cái đầu như bị lấy nhầm của ai vậy, trên mặt thì dán một khuôn mặt tròn vừa trắng vừa non, hai bên má là hai cái đống da mềm mịn núng na núng nính, giống như đậu hũ non bọc lên cái mũi nhỏ miệng nhỏ mắt nhỏ của cậu nhóc, thất khứu có chút lộ ra một vẻ vô hại không có ác ý.
Thay đổi của Tào Xuân Hoa thì càng lớn hơn một chút, bất luận trong lòng cậu nhóc nghĩ thế nào, thì cơ thể cũng rất tự nhiên trổ ra khung xương của một nam tử trưởng thành, khó có thể có được nét đẹp phi giới tính không chê vào đâu được của thời niên thiếu, cậu chỉ đành bất đắc dĩ thừa nhận mình là một tên nam nhân thối, đổi lại thành nam trang, chỉ là chưa chịu buông tha lại đi đổi tên mình thành "Tào Xuân Hoa" ~ Trừ bản thân cậu, không ai có thể nói được "Xuân Hoa" cao minh hơn "Nương Tử" ở chỗ nào.
"Sao mà còn không cho qua chứ?" Tào Xuân Hoa thò cổ ra hỏi, "Đã mấy năm không gặp hầu gia nhà ta rồi, mấy ngày vừa rồi còn nhớ đến mất ngủ."
Trường Canh mơ hồ nhìn cậu nhóc một cái, lặng lẽ ghi nhớ lại, đợi cậu từ cái miệng này gom đủ năm chục câu mê trai kiểu "hầu gia nhà ta" là sẽ đấm nó một trận cà khịa.
Tào Xuân Hoa vô tri vô giác, hỏi: "Đúng rồi đại ca, lần này huynh lại về kinh, là để phong vương tập tước sao? Ta nghe nói tiên đế sớm đã chuẩn bị sẵn Nhạn Hồi vương phủ rồi, vậy sau này huynh sẽ chuyển qua đó hay vẫn ở hầu phủ?"
Trường Canh ngẩn ra rồi cười khổ: " Vậy cũng phải xem là hầu gia có cần ta hay không chứ?"
Bây giờ nghĩ lại, Trường Canh đã không nghĩ ra được cái dũng khí quyết một trận sống mái rời khỏi hầu phủ, rời khỏi Cố Quân từ đâu mà có, không thấy thì thôi, lần này bất ngờ gặp Cố Quân trên đất Thục, cậu chỉ đơn giản là giống như đương đầu đụng phải nghiệp chướng, đánh chết cũng khó có thể tích tụ được quyết tâm của năm đó.
Trần Khinh Nhứ kêu cậu "bình tâm tịnh khí, ít động vọng niệm", đương nhiên là đối với khắc chế ô nhĩ cốt thì có một tác dụng nhất định, nhưng hỷ nộ ai lạc của con người thì đi liền nhau, khắc chế được căm phẫn và tức giận thì hỷ lạc cũng tự nhiên mà mất đi, thời gian lâu dài, con người sẽ giống như một ngọn cỏ không được thấy ánh mặt trời ~ Tuy là tạm thời vẫn sống không chết, nhưng diệp lục cũng đã trắng gần hết rồi.
Trường Canh còn tưởng bản thân mình sắp thành phật rồi.
Mãi cho đến khi gặp lại Cố Quân.
Tuy là đi theo Cố Quân mệt mỏi không nói, cả ngày còn không phải đối phó phản quân thì là đối phó thổ phỉ, nhưng Trường Canh lại không biết lý do gì cứ tràn đầy vui vẻ một cách vô lý ~ Như là sáng sớm mở mắt ra, là đã có một sức sống tràn đầy như kiểu biết được hôm nay sẽ có một chuyện tốt xảy ra vậy, chờ đợi cùng với khoái lạc nhiệt thiết.
Cho dù là cậu biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp, ô nhĩ cốt vẫn ngày ngày đến thăm hỏi cậu trong mơ.
Nếu như phong vương, Cố Quân có giữ cậu lại không?
Lý trí mà nghĩ thì Cố Quân chắc chắn sẽ giữ, hầu phủ ít nhất sẽ nguyện ý giữ cậu đến khi chính thức thành gia, nếu cậu cứ luôn không chịu thành gia, nói không chừng có thể mặt dày ăn nhờ ở đậu suốt, cái lối suy nghĩ này quá tuyệt vời, Trường Canh đã dốc toàn lực của ba bò chín trâu mới không lộ ra nụ cười ngốc nghếch không khắc chế được.
Họ đại khái là đợi tầm hai khắc, đã đợi được một Cố Quân đi tới.
Mật đạo trong núi giống như một cái mạng nhện cực lớn, tứ phương tám hướng, đan xen chặt chẽ, Cố Quân tổng cộng đã chém hơn bốn chục cái đầu, trừ một số bị dọa khóc nói năng hàm hồ, cuối cùng moi ra được sáu mươi bốn lối ra vào mật đạo.
Cát Thần nghe xong vô cùng kinh hãi: "Cái gì? Hai người ca ca của chúng ta làm người rừng ở trong núi hơn nửa năm mới tìm được hơn ba chục lối ra vào, hầu gia mới tới đã thẩm ra hơn sáu chục!"
"Nếu như không phải các ngươi mò đến tận đáy, ta cũng không chặn được bọn họ, càng đừng nhắc đến thẩm vấn." Cố Quân nhìn Cát Thần một cái, kiềm chế lại, cuối cùng cũng không nhịn được vẫy vẫy tay: "Đến đây."
Cát Thần còn tưởng hầu gia có nhiệm vụ cấp bách phân phó, vội ngúng nguẩy đi qua, không ngờ mới vừa rồi một khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên giơ tay véo mặt cậu một cái.
Cố Quân sớm dã muốn làm vậy, cái tật xấu của y sớm đã ăn vào trong xương tủy rồi, nhìn thấy cái gì mà mềm mịn là muốn nhàu nắn.
"Chơi vui quá đi." Cố Quân nghiền bóp một hồi, vẫn chưa đủ vui nghĩ: "Làm sao mà được vậy?"
Cát Thần: "..."
Tào Xuân Hoa ánh mắt thèm khát, ghen tị muốn rớt mắt ra ngoài, ong ong nhỏ giọng: "Hầu gia bên trọng bên khinh, sao lại không véo má ta?"
Câu này cậu không dám nói trước mặt Cố Quân, bởi vậy chỉ có Trường Canh là nghe thấy, Trường Canh nghĩ: "Tốt lắm, bốn mươi tám lần rồi."
Tào Xuân Hoa bỗng bất giác rùng mình, nhìn khắp xung quanh, trong lòng đột nhiên nổi lên một dự cảm không lành trước lúc lâm nguy.
Cố Quân theo khẩu cung của Tịnh Hư, đã vẽ lại hết tất cả mật đạo trong núi này, sau đó lệnh người thuận theo các lối ra vào mật đạo hun khói, hun ba ngày, hun ngọn núi thành cái ống khói, những con dơi, chuột, trùng độc và các sinh vật ký ngụ trong đó đều kéo cả dòng họ chạy ra ngoài nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy người mà y muốn bắt.
Vài tiểu tướng sĩ tự tạo dũng khí lôi dây thừng chui vào mật đạo dò tìm, lục soát khắp sáu mươi bốn lối ra vào mật đạo từ mặt trời mọc đến trời sụp tối, một sợi tóc cũng không tìm thấy, chỉ thấy một cái sa bàn mà Tịnh Hư nhắc đến.
Đến ngày thứ tư, thuộc hạ đến báo, bọn họ điều tra bên cạnh Khoái Lan Đồ, đích thực tìm thấy một kẻ đáng nghi ~ là một khách khanh [1] mà Khoái Lan Đồ nuôi, tên là Vương Bất Phàm, vừa nghe liền cảm thấy đây là một bí danh.
Vị khách khanh này bình thường không mấy ra ngoài gặp ai, nhưng mà mấy tên tâm phúc của Khoái Lan Đồ đều biết, Khoái Lan Đồ đối với người này vô cùng tôn sùng, tín nhiệm chỉ có tăng, dành hẳn một viện riêng trong phủ cho hắn ở, phái tâm phúc và nha hoàn xinh đẹp đến hầu hạ.
Cố Quân: "Cái tên 'Bất Phàm' này bây giờ đang ở đâu?"
Thuộc hạ trả lời: "Chạy rồi, hạ nhân trong viện của hắn thần không biết quỷ không hay đã bị độc chết, khi người trong phủ phát hiện thì thi thể đã lạnh rồi."
"Đại soái," Lúc này, lại một kỵ binh đến hồi báo, "Chúng thuộc hạ đi điều tra mấy cái hang ổ giấu tử lưu kim mà Tịnh Hư đã khai, vườn không nhà trống, đến một tờ giấy cũng không còn sót lại."
Cố Quân trầm mặc không nói xoay cái chuỗi phật châu trong tay, khách khanh thần bí bên cạnh Khoái Lan Đồ, "Nhã tiên sinh" trong miệng Tịnh Hư...mọi thứ dường như chỉ là tình cờ, nhưng Cố Quân có một trực giác không cách nào lý giải, y cứ luôn cảm thấy bên trong có dính líu đến một âm mưu rất lớn.
Những người âm thầm khuấy động thời cục Nam Cương này xuất hiện một cách thần không biết quỷ không hay, sau đó lại biến mất không thấy tung tích, thân phận mơ hồ, mục đích cũng mơ hồ.
Nhìn thì giống như kẻ địch, lại vừa giống như đang âm thầm giúp y một tay thu gọn một đám này.
Cố Quân có chút nghĩ không thông, là bản thân khuấy đảo cục diện của người khác, hay là đưa đầu vào cục diện của người khác.
Cái người mà Cố Quân có đào sâu ba thước đất cũng phải tìm thấy lúc này đang ở trên một con thuyền hàng nhỏ bé không mấy đáng chú ý ở trên biển Nam Dương.
Nhã tiên sinh đã thay ra một bộ trang phục phức tạp của người Tây Dương, cúi đầu xem bản đồ. Mênh mông vạn lý giang sơn của Đại Lương đều nằm trên cái bản đồ da dê nhỏ xíu này, hắn đưa cây bút chu sa đỏ lên vẽ một vòng đỏ nhỏ ở một bên Nam Cương.
Liên đồng với cái nét này, tờ bản đồ đó bây giờ có ba cái vòng đỏ, hai cái còn lại lần lượt là Bắc Tân Cương và đông hải.
"Nhã tiên sinh" đưa bút dò tìm trên bản đồ một lúc, cuối cùng dừng lại tại lối vào con đường tơ lụa.
"Đến hôm nay là kết thúc, cục diện của chúng ta đã bố trí sẵn rồi." Nhã tiên sinh cười lên, "Còn lại một tuyến dẫn, chỉ cần đốt cháy nó thì có thể 'ầm' một tiếng ~ "
Cái tên Vương Bất Phàm trong dáng vẻ người trung nguyên đó tiếp lời: "Đốt lên một ngọn lửa lớn ở trung nguyên."
Hai kẻ nhìn nhau cười một cái, ai nấy đưa ly rượu trong tay mình lên chạm kêu một tiếng.
Nam Cương xảy ra một chuyện lớn như vậy, thiên tử trong triều đương nhiên nổi trận lôi đình, giục Cố Quân mau chóng áp tống phỉ đạo và phản quân về kinh.
Cố Quân chỉ đành gác lại nghi ngờ trong lòng, di chuyển về bắc.
Chỉ có điều nghĩ lại con nuôi bảo bối của y cuối cùng cũng chịu theo y trở về, hầu phủ lại náo nhiệt rồi, y lại có chút mong ngóng đối với "về kinh".
"Sau khi nó trưởng thành được nhiều người yêu thích rồi," Cố Quân cứ luôn lén lút thâm cảm trong lòng nói với Thẩm Dịch, "Chỉ là đột nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy, ta có chút không quen."
"Hèn." Thẩm Dịch tóm gọn lại bình phẩm một chữ, và sau đó là như ý nguyện ăn một đạp.
Thẩm Dịch lại hỏi: "À đúng rồi, bắt được Phó Chí Thành rồi, ngươi định thế nào?"
Vẻ mặt cợt nhã của Cố Quân thu về, trầm tư một lúc rồi nghiêm túc nói: "Lý Bình, thật ra bao nhiêu năm nay ta thường suy nghĩ, ngươi đi theo ta thì thật là lãng phí tài năng."
Thẩm Dịch lặng lẽ nhìn y một cái.
Cố Quân: "Ngươi uyên bác thông thái, văn có thể vào hàn lâm, võ có thể cân cả vạn, đã ở trong linh khu viện và huyền thiết doanh ẩn giấu tài năng nhiều năm như vậy rồi, cũng đã đến lúc nên xuất đầu lộ diện rồi..."
Cho dù Trường Canh đã phân tích trước đó, nhưng vừa nghe câu này của y, trong lòng Thẩm Dịch cũng có chút dao động.
Hai người vừa là đồng đội vừa là bằng hữu, tuy là quá mệnh chi giao đến mức thác thê thác cô, nhưng cái miệng chó của Cố Quân thì vẫn là luôn nhả không ra được ngà voi, chưa từng bộc bạch trước mặt y thế này.
Hốc mắt Thẩm Dịch có chút nóng hổi: "Tử Hi à, thật ra thì ngươi không cần..."
"Với lại ta cũng áy náy lắm." Cố Quân lại thành khẩn bổ sung, "Ngươi nói xem, ta trời sinh cha mẹ dưỡng đã là một mỹ nam tử, suốt ngày cứ làm hoa đào bên cạnh ngươi, hại ngươi bao nhiêu năm nay vẫn luôn chỉ là một tên du đãng già đơn độc, thật là...aizz, thật là có lỗi quá."
Thẩm Dịch: "..."
Cái tên "mỹ nam tử trời sinh cha mẹ dưỡng" một ngày chỉ có hai câu nghiêm túc nói xong rồi đó, xem ra là chuẩn bị nội dung để nói chuyện phiếm rồi đó, Thẩm Dịch chỉ đành qua loa thu lại nỗi lòng đang mắc kẹt ở cổ họng, "xí" một tiếng kẹp vào bụng ngựa chạy đi.
Trường Canh từ xa nhìn thấy, vội tranh thủ chạy qua, thay thế vị trí của Thẩm Dịch, đi song hành với Cố Quân: "Thẩm tướng quân làm sao lại tức tối bỏ đi nữa rồi?"
Cố Quân sờ sờ mũi như cười như không.
Trường Canh nhìn thấy trên giáp khinh cừu của y có một cái lá, bèn đưa tay lấy xuống giúp y, cẩn thận nói: "Nghĩa phụ, giáp có nhẹ cũng hơn bốn chục cân, tháo ra thả lỏng chút nha?"
Cố Quân không phản đối, để cho Trường Canh đưa ta giúp y tháo khinh cừu xuống, vừa mới tháo ra, khoảng cách hai người quá sát, hai con ngựa không biết thế nào lại nhìn thuận mắt, vậy mà lại véo von với nhau.
Cố Quân đè một tay xuống điều phối ngựa của mình, thuận thế: "Đừng có giở trò lưu manh."
Giáp trên cánh tay y chỉ mới tháo được một nửa, hất nhẹ một cái, suýt chút đã lắc bay cái khóa cổ tay, còn làm văng ra một thứ trong tay áo.
Trường Canh nhanh tay nhanh mắt bắt lấy, phát hiện đó vậy mà lại là một cái sáo trúc nhỏ được làm cẩu thả.
Vừa hay, Trường Canh cũng vô cùng phối hợp biểu ý là cậu muốn đi gặp mặt những đồng đội đến nơi này điều tra mật đạo của sơn phỉ, trong lòng Cố Quân thở phào, nhưng ngoài mặt thì vẫn nghiêm túc căng thẳng phân công vài tiểu tướng sĩ huyền thiết doanh đi theo cậu, dặn dò cẩn thận cá lọt lưới.
Nhìn thấy cậu đi rồi, Cố Quân mới nói với một huyền kỵ bên cạnh: "Phái hai người canh chừng cho ta, nếu như tứ điện quay lại quá sớm thì tìm chút việc cho nó làm, đừng để nó tới đây."
Huyền kỵ nhận lệnh rời đi rồi Cố Quân mới thu tầm mắt lại.
Y quét một lượt từ đầu đến đuôi đám sơn phỉ chiến lợi phẩm, trong ánh mắt có một chút u ám mà bình thường không có: "Ta chỉ có một câu hỏi thôi, ở dưới lòng đất của quý địa có bao nhiêu cái lỗ ra vào? Vẫn mong các vị thức thời một chút, như vầy đi, bắt đầu từ người bên phía tây nhất, không lên tiếng thì chém đầu, người phía trước nói xong thì người phía sau có thể bổ sung, bổ sung không được cái thứ gì mới mẻ thì cũng xin lỗi rồi, người xếp ở đầu còn có thể dễ dàng chút ~ Bắt đầu đi, đếm đến ba, không nói - chém, nói năng hàm hồ - chém."
Chúng sơn phỉ bị cái An Định hầu phỉ hơn cả phỉ này dọa cho ngơ ngác luôn rồi.
Huyền kỵ thẩm vấn phụng mệnh mặt không cảm xúc hỏi từ người đầu tiên, người đầu tiên suy nghĩ trái phải theo bản năng, do dự không chắc.
Cố Quân không chút do dự làm động tác "giết", lưỡi đao xé gió trong tay huyền kỵ nhận lệnh hành động.
Huyền kỵ bình thường chỉ biết giết người, chưa từng nuôi khỉ, cũng chẳng nghiên cứu gì tới việc chặt đầu, lưỡi đao xé gió chuyển động một vòng trên cổ sơn phỉ, không may vướng lại chỗ khớp cổ, đầu của tên phỉ đó đứt một nửa liền một nửa, ống quản vừa hay chưa đứt, tiếng thảm kêu khiến cho những con chim gần xa trong núi bị dọa rụng hết lông.
Huyền kỵ híp mắt, kéo cổ tay một cái, hung hãn chém thêm một nhát mới xem như là kết thúc tên xui xẻo đó.
Máu vừa phun vừa trào như địa mạch sơn tuyền bắn vào khắp người tên bên cạnh, tên thứ hai run lẩy bẩy cứ như hộp vàng quá tải, trong đầu trống rỗng, run rẩy chỉ về lối ra phía sau: "Ở đó, ở đó có một cái..."
Cố Quân cười lạnh: "Phí lời, ta không thấy đường sao?"
Vậy là đầu của tên thứ hai cũng theo lệnh rơi xuống.
Tên thứ ba trực tiếp bị tiếng kêu thảm của nửa cái đầu vừa rồi dọa tóe c**, tiếng đổ ầm xuống đất kêu lên, hai tay ôm đầu, chỉ sợ mỗi cái là tên đao phủ mặc giáp đen không đủ kiên nhẫn trực tiếp chém xuống, một hơi kể ra hơn chục lối ra vào mật đạo, tên xếp phía sau hắn gần như muốn một tên bắn thủng lưng hắn.
Có một tên mở đầu thì phía sau dễ dàng rồi, sống hay chết chọn một đường, dù sao thì bản thân giữ vững mật đạo cũng chẳng có tác dụng gì, người phía sau cứ luôn nói, tranh thủ khai sớm giữ mạng mới là chân lý.
Cố Quân bất động thanh sắc, nhưng trong lòng thật sự bị cái bộ rễ to như con rồng của đám sơn phỉ Nam Cương làm cho chấn kinh, mấy cái lối ra vào mà bọn phỉ khai ra này, có một số là Lâm Uyên Các đã dò thám ra ~ Nếu không thì cho dù là huyền thiết doanh, cũng không có thể dễ dàng chặn đường đám chuột đào đất này như vậy, còn có nhiều nữa mà đến Lâm Uyên Các cũng ngửi không ra.
Tướng sĩ huyền thiết phía sau im lặng như tờ rời đi, kiểm chứng tất cả lối ra vào này xem có phải là thật hay không, chặn đứng hết tất cả lối ra của mỗi một mật đạo. Không tới một nén hương, một đám sơn phỉ đã giống như gõ trống chuyền hoa, lần lượt lật mở sạch sẽ mật đạo tứ hướng ở nơi đây, đến bã cũng không chừa.
Chớp mắt, đóa "hoa" chí mạng này đã được chuyền đến trước mặt tên đầu têu - thủ lĩnh Tịnh Hư.
Đời này của Tịnh Hư, long trời lở đất từ trong chỗ chôn cất người chết giết ra một con đường máu chiếm núi xưng vương, chưa từng nhìn thấy một người mà cả hai mặt tài hoa, gan dạ cùng với thủ đoạn cay độc không thiếu mặt nào, mắt nhìn thấy con đao đã bức ép đến trước mắt, máu dưới đất chảy thành sông, hắn hít sâu một hơi, dựng thẳng sống lưng, nghiền nát toàn bộ những suy nghĩ ấm ủ nhiều năm thành xương cốt chống lên người mình, treo con mắt tam giác lên nhìn tới Cố Quân trước mặt.
Tịnh Hư nói: "Trước đây ta chỉ nghe nói Cố đại soái phong hoa vô song, không ngờ hình tấn bức cung cũng rất có thủ đoạn, đúng là tài hoa hơn người."
"Không cần nịnh hót," Cố Quân miệng cười lòng không cười nói: "Đánh trận chính là một thủ đoạn chém người, ta một không nhốt ngươi vào buồng tối, hai không bắt lăn giường đinh, ba không bắt ngươi ngồi ghế hùm, 'hình tấn bức cung' bốn chữ này nhận cũng thấy hổ thẹn. Nếu như ngươi không nói thì làm bạn đồng hành với chúng đi."
Mí mắt Tịnh Hư giật thịch: "Mật đạo nơi đây tổng cộng sáu mươi bốn lối ra vào, bọn họ đã toàn bộ nói hết một lượt, mấy tên vô dụng trước đó rõ ràng là ăn nói linh tinh, thứ ta ngu đần, không biết Cố đại soái có dụng ý gì."
"Để chắc chắn đó, chẳng có dụng ý gì," Cố Quân cười, "Nhỡ đâu còn có cá lọt lưới chưa khai ra thì sao? Sao đây, ngươi muốn khuyên ta tiết kiệm đao sao? Dù sao thì các ngươi người đông, yên tâm, chém không hết."
Tịnh Hư: "..."
Cố Quân: "Nếu bọn họ đã xưng ngươi làm thủ lĩnh, thiết nghĩ ngươi còn biết những cái khác, chi bằng nói ra cái mà ta chưa nghe đi?"
Tịnh Hư cắt chặt răng nhớ lại tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện - Phó Chí Thành, lại càng thêm hận không thể lột da rút xương hắn ra, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu ta nói chuyện Phó Chí Thành mưu phản tư vận tử lưu kim thì đại soái có nhã hứng nghe không?"
Ý cười lạnh như nước trên mặt Cố Quân dần thu lại: "Nếu ta không biết chuyện này, thì làm sao đoán ra được các ngươi gan to bằng trời chạy tới quân nhu tây nam nộp mạng? Cho ngươi thêm một cơ hội, nói gì đó mà ta không biết đi."
Lưỡi đao xe gió của huyền thiết đã kề bên tai, hắn chỉ động đậy nhẹ là có thể cảm nhận được cái món đồ sắt lạnh lẽo không có tính người đó. Hắn cũng biết, chỉ cần một hơi nước mỏng, lưỡi đao xé gió sẽ giống như cắt một quả dưa chém đầu hắn xuống, Cố Quân đó lạnh lẽo vô tình, dầu muối đều không thấm, cái sọ thông minh của hắn sẽ giống với cái đám tầm thường đó lăn xuống đất dính đầy đất cát, không có chút gì đặc biệt.
Tịnh Hư: "Ngài muốn biết điều gì?"
Cố Quân khoát tay, lưỡi đao xé gió rời xa Tịnh Hư vài tấc: "Ta muốn biết về tử lưu kim sau khi nhập cảnh Nam Dương, cái người liên kết với ngươi là ai, ai chỉ ngươi lén tích trữ cất giấu tử lưu kim, ai là người coi giữ binh giáp, ra sách lược cho ngươi, ai kêu ngươi dùng mấy con diều giấy đó che mắt ta, thừa dịp chiếm lĩnh quân nhu tây nam lại là ai?"
Tịnh Hư cắn chặt răng.
"Nếu ta là ngươi sẽ không xả mạng bảo vệ người đó," Cố Quân bỗng bước tới một bước, đè thấp giọng, "Nhìn xem sáu mươi bốn lối ra vào mật đạo sau lưng ngươi đi đạo trưởng, ngươi nói xem mấy người các ngươi, lúc mà rảnh rỗi không có chuyện gì để làm chui vào trong đó, Dạ Lư thần tiên có đến cũng không thể đào ba thước đất moi các ngươi ra... Là ai đã kích động ngươi tập hợp lực lượng cả ba nhánh sơn phỉ lại với nhau, để tiện cho bọn ta một lưới tóm gọn vậy, hửm?"
Cố Quân là một cao thủ điên đảo trắng đen, cả đời có ba sở trường đặc biệt: Có thể gọi chung là đều gian lận ~ Chuyện không có rơi vào miệng y đều cứ như thật, huống hồ nghĩ kỹ lại thì, lời hắn nói vậy mà một chút cũng không phải không có, trực tiếp nói cho Tịnh Hư toát mồ hôi lạnh.
Hắn bên đây thẩm vấn phỉ đạo thời gian dài hơn Trường Canh tìm người, không lâu sau, Trường Canh đã đưa người trở lại, chỉ là còn chưa tới đỉnh núi đã bị một tướng sĩ huyền thiết doanh tận chức tận trách ngăn lại, tiểu tướng sĩ đó thật thà nói với Trường Canh: "Điện hạ, đại soái nói người ở đây nghỉ ngơi một chút."
Trường Canh không bất ngờ lắm, nghe xong câu này thì chẳng hỏi một câu, ngoan ngoãn đợi tại chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy năm nay tuy là Trường Canh không có tận mắt nhìn thấy Cố Quân, nhưng đã theo Chuông lão tướng quân nghiên cứu qua mỗi một trận mà Cố Quân đánh, nghiên cứu mỗi một thay đổi của y từ lúc tiền triều phong hầu đến nay, thậm chí chữ của y ~ Nếu bây giờ mà Trường Canh đi tới thư phòng của y, tùy tiện lật một trang cũ liền đại khái có thể đoán ra là y đã viết vào lúc bao nhiêu tuổi.
So với mấy người suốt ngày lăn lộn với y, nghe y bốc phét bản thân là "một đóa hoa Tây Bắc" thì càng hiểu con người này hơn.
Trước đó một ánh mắt có chút chần chừ của Cố Quân vừa lướt qua, Trường Canh liền biết là y muốn bức cung, hơn nữa là không muốn để cho cậu nhìn thấy, cho đến bây giờ, Cố Quân vẫn theo bản năng như một "từ phụ" đứng trước mặt bảo vệ cậu khỏi mọi nguy hiểm.
Đối với chuyện này Trường Canh không phản đối, vô cùng tận hưởng điểm này của tiểu nghĩa phụ - không có sủng ái ngoài miệng.
Sau lưng Trường Canh có hai người đi theo, chính là năm đó từ Nhạn Hồi tiểu trấn đi theo cậu vào kinh - Cát Phán Tiểu và Tào nương tử ~ Bây giờ gọi là Cát Thần và Tào Xuân Hoa rồi.
Cát Thần lúc thiếu niên là một cục thịt béo được người người yêu thích, bây giờ cao lớn rồi, không thể nói là béo được rồi, là một hình dáng cao to mạnh mẽ, chỉ riêng về thân hình là có thể gọi là "bưu hình đại hán", tiếc là trên vai vác một cái đầu như bị lấy nhầm của ai vậy, trên mặt thì dán một khuôn mặt tròn vừa trắng vừa non, hai bên má là hai cái đống da mềm mịn núng na núng nính, giống như đậu hũ non bọc lên cái mũi nhỏ miệng nhỏ mắt nhỏ của cậu nhóc, thất khứu có chút lộ ra một vẻ vô hại không có ác ý.
Thay đổi của Tào Xuân Hoa thì càng lớn hơn một chút, bất luận trong lòng cậu nhóc nghĩ thế nào, thì cơ thể cũng rất tự nhiên trổ ra khung xương của một nam tử trưởng thành, khó có thể có được nét đẹp phi giới tính không chê vào đâu được của thời niên thiếu, cậu chỉ đành bất đắc dĩ thừa nhận mình là một tên nam nhân thối, đổi lại thành nam trang, chỉ là chưa chịu buông tha lại đi đổi tên mình thành "Tào Xuân Hoa" ~ Trừ bản thân cậu, không ai có thể nói được "Xuân Hoa" cao minh hơn "Nương Tử" ở chỗ nào.
"Sao mà còn không cho qua chứ?" Tào Xuân Hoa thò cổ ra hỏi, "Đã mấy năm không gặp hầu gia nhà ta rồi, mấy ngày vừa rồi còn nhớ đến mất ngủ."
Trường Canh mơ hồ nhìn cậu nhóc một cái, lặng lẽ ghi nhớ lại, đợi cậu từ cái miệng này gom đủ năm chục câu mê trai kiểu "hầu gia nhà ta" là sẽ đấm nó một trận cà khịa.
Tào Xuân Hoa vô tri vô giác, hỏi: "Đúng rồi đại ca, lần này huynh lại về kinh, là để phong vương tập tước sao? Ta nghe nói tiên đế sớm đã chuẩn bị sẵn Nhạn Hồi vương phủ rồi, vậy sau này huynh sẽ chuyển qua đó hay vẫn ở hầu phủ?"
Trường Canh ngẩn ra rồi cười khổ: " Vậy cũng phải xem là hầu gia có cần ta hay không chứ?"
Bây giờ nghĩ lại, Trường Canh đã không nghĩ ra được cái dũng khí quyết một trận sống mái rời khỏi hầu phủ, rời khỏi Cố Quân từ đâu mà có, không thấy thì thôi, lần này bất ngờ gặp Cố Quân trên đất Thục, cậu chỉ đơn giản là giống như đương đầu đụng phải nghiệp chướng, đánh chết cũng khó có thể tích tụ được quyết tâm của năm đó.
Trần Khinh Nhứ kêu cậu "bình tâm tịnh khí, ít động vọng niệm", đương nhiên là đối với khắc chế ô nhĩ cốt thì có một tác dụng nhất định, nhưng hỷ nộ ai lạc của con người thì đi liền nhau, khắc chế được căm phẫn và tức giận thì hỷ lạc cũng tự nhiên mà mất đi, thời gian lâu dài, con người sẽ giống như một ngọn cỏ không được thấy ánh mặt trời ~ Tuy là tạm thời vẫn sống không chết, nhưng diệp lục cũng đã trắng gần hết rồi.
Trường Canh còn tưởng bản thân mình sắp thành phật rồi.
Mãi cho đến khi gặp lại Cố Quân.
Tuy là đi theo Cố Quân mệt mỏi không nói, cả ngày còn không phải đối phó phản quân thì là đối phó thổ phỉ, nhưng Trường Canh lại không biết lý do gì cứ tràn đầy vui vẻ một cách vô lý ~ Như là sáng sớm mở mắt ra, là đã có một sức sống tràn đầy như kiểu biết được hôm nay sẽ có một chuyện tốt xảy ra vậy, chờ đợi cùng với khoái lạc nhiệt thiết.
Cho dù là cậu biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp, ô nhĩ cốt vẫn ngày ngày đến thăm hỏi cậu trong mơ.
Nếu như phong vương, Cố Quân có giữ cậu lại không?
Lý trí mà nghĩ thì Cố Quân chắc chắn sẽ giữ, hầu phủ ít nhất sẽ nguyện ý giữ cậu đến khi chính thức thành gia, nếu cậu cứ luôn không chịu thành gia, nói không chừng có thể mặt dày ăn nhờ ở đậu suốt, cái lối suy nghĩ này quá tuyệt vời, Trường Canh đã dốc toàn lực của ba bò chín trâu mới không lộ ra nụ cười ngốc nghếch không khắc chế được.
Họ đại khái là đợi tầm hai khắc, đã đợi được một Cố Quân đi tới.
Mật đạo trong núi giống như một cái mạng nhện cực lớn, tứ phương tám hướng, đan xen chặt chẽ, Cố Quân tổng cộng đã chém hơn bốn chục cái đầu, trừ một số bị dọa khóc nói năng hàm hồ, cuối cùng moi ra được sáu mươi bốn lối ra vào mật đạo.
Cát Thần nghe xong vô cùng kinh hãi: "Cái gì? Hai người ca ca của chúng ta làm người rừng ở trong núi hơn nửa năm mới tìm được hơn ba chục lối ra vào, hầu gia mới tới đã thẩm ra hơn sáu chục!"
"Nếu như không phải các ngươi mò đến tận đáy, ta cũng không chặn được bọn họ, càng đừng nhắc đến thẩm vấn." Cố Quân nhìn Cát Thần một cái, kiềm chế lại, cuối cùng cũng không nhịn được vẫy vẫy tay: "Đến đây."
Cát Thần còn tưởng hầu gia có nhiệm vụ cấp bách phân phó, vội ngúng nguẩy đi qua, không ngờ mới vừa rồi một khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên giơ tay véo mặt cậu một cái.
Cố Quân sớm dã muốn làm vậy, cái tật xấu của y sớm đã ăn vào trong xương tủy rồi, nhìn thấy cái gì mà mềm mịn là muốn nhàu nắn.
"Chơi vui quá đi." Cố Quân nghiền bóp một hồi, vẫn chưa đủ vui nghĩ: "Làm sao mà được vậy?"
Cát Thần: "..."
Tào Xuân Hoa ánh mắt thèm khát, ghen tị muốn rớt mắt ra ngoài, ong ong nhỏ giọng: "Hầu gia bên trọng bên khinh, sao lại không véo má ta?"
Câu này cậu không dám nói trước mặt Cố Quân, bởi vậy chỉ có Trường Canh là nghe thấy, Trường Canh nghĩ: "Tốt lắm, bốn mươi tám lần rồi."
Tào Xuân Hoa bỗng bất giác rùng mình, nhìn khắp xung quanh, trong lòng đột nhiên nổi lên một dự cảm không lành trước lúc lâm nguy.
Cố Quân theo khẩu cung của Tịnh Hư, đã vẽ lại hết tất cả mật đạo trong núi này, sau đó lệnh người thuận theo các lối ra vào mật đạo hun khói, hun ba ngày, hun ngọn núi thành cái ống khói, những con dơi, chuột, trùng độc và các sinh vật ký ngụ trong đó đều kéo cả dòng họ chạy ra ngoài nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy người mà y muốn bắt.
Vài tiểu tướng sĩ tự tạo dũng khí lôi dây thừng chui vào mật đạo dò tìm, lục soát khắp sáu mươi bốn lối ra vào mật đạo từ mặt trời mọc đến trời sụp tối, một sợi tóc cũng không tìm thấy, chỉ thấy một cái sa bàn mà Tịnh Hư nhắc đến.
Đến ngày thứ tư, thuộc hạ đến báo, bọn họ điều tra bên cạnh Khoái Lan Đồ, đích thực tìm thấy một kẻ đáng nghi ~ là một khách khanh [1] mà Khoái Lan Đồ nuôi, tên là Vương Bất Phàm, vừa nghe liền cảm thấy đây là một bí danh.
Vị khách khanh này bình thường không mấy ra ngoài gặp ai, nhưng mà mấy tên tâm phúc của Khoái Lan Đồ đều biết, Khoái Lan Đồ đối với người này vô cùng tôn sùng, tín nhiệm chỉ có tăng, dành hẳn một viện riêng trong phủ cho hắn ở, phái tâm phúc và nha hoàn xinh đẹp đến hầu hạ.
Cố Quân: "Cái tên 'Bất Phàm' này bây giờ đang ở đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thuộc hạ trả lời: "Chạy rồi, hạ nhân trong viện của hắn thần không biết quỷ không hay đã bị độc chết, khi người trong phủ phát hiện thì thi thể đã lạnh rồi."
"Đại soái," Lúc này, lại một kỵ binh đến hồi báo, "Chúng thuộc hạ đi điều tra mấy cái hang ổ giấu tử lưu kim mà Tịnh Hư đã khai, vườn không nhà trống, đến một tờ giấy cũng không còn sót lại."
Cố Quân trầm mặc không nói xoay cái chuỗi phật châu trong tay, khách khanh thần bí bên cạnh Khoái Lan Đồ, "Nhã tiên sinh" trong miệng Tịnh Hư...mọi thứ dường như chỉ là tình cờ, nhưng Cố Quân có một trực giác không cách nào lý giải, y cứ luôn cảm thấy bên trong có dính líu đến một âm mưu rất lớn.
Những người âm thầm khuấy động thời cục Nam Cương này xuất hiện một cách thần không biết quỷ không hay, sau đó lại biến mất không thấy tung tích, thân phận mơ hồ, mục đích cũng mơ hồ.
Nhìn thì giống như kẻ địch, lại vừa giống như đang âm thầm giúp y một tay thu gọn một đám này.
Cố Quân có chút nghĩ không thông, là bản thân khuấy đảo cục diện của người khác, hay là đưa đầu vào cục diện của người khác.
Cái người mà Cố Quân có đào sâu ba thước đất cũng phải tìm thấy lúc này đang ở trên một con thuyền hàng nhỏ bé không mấy đáng chú ý ở trên biển Nam Dương.
Nhã tiên sinh đã thay ra một bộ trang phục phức tạp của người Tây Dương, cúi đầu xem bản đồ. Mênh mông vạn lý giang sơn của Đại Lương đều nằm trên cái bản đồ da dê nhỏ xíu này, hắn đưa cây bút chu sa đỏ lên vẽ một vòng đỏ nhỏ ở một bên Nam Cương.
Liên đồng với cái nét này, tờ bản đồ đó bây giờ có ba cái vòng đỏ, hai cái còn lại lần lượt là Bắc Tân Cương và đông hải.
"Nhã tiên sinh" đưa bút dò tìm trên bản đồ một lúc, cuối cùng dừng lại tại lối vào con đường tơ lụa.
"Đến hôm nay là kết thúc, cục diện của chúng ta đã bố trí sẵn rồi." Nhã tiên sinh cười lên, "Còn lại một tuyến dẫn, chỉ cần đốt cháy nó thì có thể 'ầm' một tiếng ~ "
Cái tên Vương Bất Phàm trong dáng vẻ người trung nguyên đó tiếp lời: "Đốt lên một ngọn lửa lớn ở trung nguyên."
Hai kẻ nhìn nhau cười một cái, ai nấy đưa ly rượu trong tay mình lên chạm kêu một tiếng.
Nam Cương xảy ra một chuyện lớn như vậy, thiên tử trong triều đương nhiên nổi trận lôi đình, giục Cố Quân mau chóng áp tống phỉ đạo và phản quân về kinh.
Cố Quân chỉ đành gác lại nghi ngờ trong lòng, di chuyển về bắc.
Chỉ có điều nghĩ lại con nuôi bảo bối của y cuối cùng cũng chịu theo y trở về, hầu phủ lại náo nhiệt rồi, y lại có chút mong ngóng đối với "về kinh".
"Sau khi nó trưởng thành được nhiều người yêu thích rồi," Cố Quân cứ luôn lén lút thâm cảm trong lòng nói với Thẩm Dịch, "Chỉ là đột nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy, ta có chút không quen."
"Hèn." Thẩm Dịch tóm gọn lại bình phẩm một chữ, và sau đó là như ý nguyện ăn một đạp.
Thẩm Dịch lại hỏi: "À đúng rồi, bắt được Phó Chí Thành rồi, ngươi định thế nào?"
Vẻ mặt cợt nhã của Cố Quân thu về, trầm tư một lúc rồi nghiêm túc nói: "Lý Bình, thật ra bao nhiêu năm nay ta thường suy nghĩ, ngươi đi theo ta thì thật là lãng phí tài năng."
Thẩm Dịch lặng lẽ nhìn y một cái.
Cố Quân: "Ngươi uyên bác thông thái, văn có thể vào hàn lâm, võ có thể cân cả vạn, đã ở trong linh khu viện và huyền thiết doanh ẩn giấu tài năng nhiều năm như vậy rồi, cũng đã đến lúc nên xuất đầu lộ diện rồi..."
Cho dù Trường Canh đã phân tích trước đó, nhưng vừa nghe câu này của y, trong lòng Thẩm Dịch cũng có chút dao động.
Hai người vừa là đồng đội vừa là bằng hữu, tuy là quá mệnh chi giao đến mức thác thê thác cô, nhưng cái miệng chó của Cố Quân thì vẫn là luôn nhả không ra được ngà voi, chưa từng bộc bạch trước mặt y thế này.
Hốc mắt Thẩm Dịch có chút nóng hổi: "Tử Hi à, thật ra thì ngươi không cần..."
"Với lại ta cũng áy náy lắm." Cố Quân lại thành khẩn bổ sung, "Ngươi nói xem, ta trời sinh cha mẹ dưỡng đã là một mỹ nam tử, suốt ngày cứ làm hoa đào bên cạnh ngươi, hại ngươi bao nhiêu năm nay vẫn luôn chỉ là một tên du đãng già đơn độc, thật là...aizz, thật là có lỗi quá."
Thẩm Dịch: "..."
Cái tên "mỹ nam tử trời sinh cha mẹ dưỡng" một ngày chỉ có hai câu nghiêm túc nói xong rồi đó, xem ra là chuẩn bị nội dung để nói chuyện phiếm rồi đó, Thẩm Dịch chỉ đành qua loa thu lại nỗi lòng đang mắc kẹt ở cổ họng, "xí" một tiếng kẹp vào bụng ngựa chạy đi.
Trường Canh từ xa nhìn thấy, vội tranh thủ chạy qua, thay thế vị trí của Thẩm Dịch, đi song hành với Cố Quân: "Thẩm tướng quân làm sao lại tức tối bỏ đi nữa rồi?"
Cố Quân sờ sờ mũi như cười như không.
Trường Canh nhìn thấy trên giáp khinh cừu của y có một cái lá, bèn đưa tay lấy xuống giúp y, cẩn thận nói: "Nghĩa phụ, giáp có nhẹ cũng hơn bốn chục cân, tháo ra thả lỏng chút nha?"
Cố Quân không phản đối, để cho Trường Canh đưa ta giúp y tháo khinh cừu xuống, vừa mới tháo ra, khoảng cách hai người quá sát, hai con ngựa không biết thế nào lại nhìn thuận mắt, vậy mà lại véo von với nhau.
Cố Quân đè một tay xuống điều phối ngựa của mình, thuận thế: "Đừng có giở trò lưu manh."
Giáp trên cánh tay y chỉ mới tháo được một nửa, hất nhẹ một cái, suýt chút đã lắc bay cái khóa cổ tay, còn làm văng ra một thứ trong tay áo.
Trường Canh nhanh tay nhanh mắt bắt lấy, phát hiện đó vậy mà lại là một cái sáo trúc nhỏ được làm cẩu thả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro