Sát Phá Lang Priest

Say Rượu

Priest

2024-10-02 16:27:16

Mới đầu hai người còn chưa phản ứng kịp.

Trường Canh cảm thấy kỳ lạ nghĩ: "Nghĩa phụ mang cái sáo nát này theo bên người làm gì?"

Cố Quân vẫn còn đang hoang mang: "Cái thứ gì bay ra vậy?"

Sau đó cả hai cùng đồng thời nhìn vào cái thân sáo trúc dạn dày sương gió còn bị nứt ở phần đuôi đó.

Lúc sau, Trường Canh đột nhiên cảm thấy cái sáo trúc này thấp thoáng có chút quen mắt, Cố Quân như bị sét đánh, nhớ ra rồi ~ lai lịch bất chính của món đồ này!

Hai người họ gần như là hành động cùng lúc, Cố Quân đưa tay giật lại, Trường Canh theo bản năng nắm chặt, hai cánh tay ương ngạnh cùng nắm một cây sáo trúc trên không.

Trường Canh: "Không thể xem sao?"

Cố Quân: "Có gì đáng để xem chứ?"

Nói xong, Cố Quân dùng lực rút một cái, rút cái sáo trúc khỏi tay Trường Canh, vội vội vàng vàng giấu đầu lòi đuôi nhét vào tay áo.

Trường Canh hiếm thấy y chột dạ, nhớ lại bốn năm trước tiểu cô nương nhà Diêu đại nhân ở Giang Nam khóc đến ruột gan đứt đoạn, mơ hồ hiểu ra gì đó, có chút không dám tin, vậy là bèn thăm dò thử: "Là có người tặng sao?"

Cố Quân nói dối không đỏ mặt không lắp bắp: "Tự vót."

"Ồ," Trường Canh chớp chớp mắt, qua một lúc, cố ý làm như vô tình nói: "Sao vậy, Lâu Lan Tây Vực cũng mọc trúc rồi sao?"

Cố Quân: "..."

Trường Canh chớp nhẹ mắt, khiến cho ánh mắt cậu như lấp lánh lên, tiếp tục cười nói: "Nhưng mà thủ nghệ của nghĩa phụ cũng quá thô rồi, hay là hôm khác vót cho nghĩa phụ một cái tốt hơn?"

Cố Quân bị cậu chặn họng câm thin thít, sượng ngắt, cảm giác là đứa nhỏ này phát hiện rồi, cố ý lăng mạ mình, nhưng mà bởi vì chuyện ăn trộm sáo trúc cũng quá là vô lý, y cũng không tiện phát hỏa, chỉ đành thu lại cái đuôi thỏ khí anh hùng, thuận gió chạy đi.

Trường Canh không đuổi theo, cậu ở tại chỗ suy ngẫm lại chuyện này, có chút buồn cười, lại đem chuyện Cố Quân sớm tinh mơ lén lút vào viện tiểu cô nương trộm sáo trúc phân tích từ đầu đến cuối, nhất thời như hoa nở rộ trong lòng, tràn đầy sức sống nở cả nửa ngày, cho đến khi mặt trời lệch về hướng tây mới thôi.

Mùi thơm trong lòng cậu còn chưa tan khiến cho ô nhĩ cốt bị dồn ép vào một góc nhỏ bé, đến khi hoa rơi nước chảy, bên dưới sẽ sinh ra một hạt giống suy nghĩ, đâm ra vô số cành nhánh.

Trường Canh nghĩ: "Tại sao người vẫn luôn giữ nó?"

Vẫn luôn giữ, sẽ thỉnh thoảng lấy ra xem chứ?

Lúc tiểu nghĩa phụ xem thì có nhớ về mình không?

Đây có phải là so với bản thân cậu nghĩ... tình cảm Cố Quân đối với cậu có phần sâu đậm hơn một chút?

Cậu có phải là có thể đến gần nghĩa phụ hơn một chút?

An thần tán của Trần cô nương từ trong túi thơm nhè nhẹ tản ra, Trường Canh nhìn chằm chằm bóng lưng của Cố Quân, sắp bị nổ tung bởi bốn chữ "thuận theo tự nhiên" chạy tới chạy lui trong đầu rồi. Cậu không dám quá vọng tưởng, nhưng lại lo lắng bất an giấu cái phán đoán đó lại, không thể không đốt cháy tim gan, tiêu hồn thực cốt.

Con đường áp tống tù nhân vừa dài vừa thối, đáng tiếc là không biết do cước trình của huyền thiết doanh nhanh hay do lòng Trường Canh chậm, trời còn chưa rét đậm thì họ đã về đến kinh thành rồi.

Mà lúc này, vụ án Nam Cương mưu phản chấn động triều dân nổ ra long trời lở đất ở nơi thâm cùng đế đô.

Tôn Tiêu bán sống bán chết về đến kinh thành, trước là kinh hồn sau là sợ hãi, nháy mắt đã bệnh triền miên không khỏi, bản thân long an hoàng đế cũng không ngờ được, mình cũng chỉ là muốn mượn thủ đoạn để tiến hành lệnh kích trống, vậy mà cái tên đề đốc Tây Nam đó lại thật sự dám tạo phản, vừa kinh ngạc vừa tức giận, chỉ thị thẩm tra.

Bởi vì án này có liên quan rộng rãi, Lại bộ Hình bộ Binh bộ Đại lý tự...thậm chí Đốc sát viện trên dưới, đều căng thẳng theo, đến cả Cố Quân khó khăn lắm mới có thể về kinh nghỉ ngơi vài ngày cũng không ngừng tay được, hai ngày ba hôm lại bị triệu tiến cung hỏi chuyện.

Tây Nam đề đốc Phó Chí Thành cấu kết sơn phỉ, giết hại mệnh quan triều đình, tư vận tử lưu kim, ý đồ mưu phản tội danh đã định, phỉ đầu cùng với phản đảng lần lượt phán cực hình, phạt tội cả gia quyến.

Mà long an hoàng đế thiết mạch khốc lệ vẫn là không chịu để yên, tình hình rất nhanh đã không thể thu dọn, lại nhổ được một cái củ cải ra khỏi bùn, đã làm liên lụy đến trung ương lục bộ ~ những người có qua lại ngầm với Phó Chí Thành, nhận qua hối lộ mở đường cho hắn, thậm chí đến cả lão thần năm đó tiến cử Phó Chí Thành thượng vị, một tên cũng không thoát, toàn bộ đều bị liên lụy.

Nên tống giam thì tống giam, nên bãi quan thì bãi quan, nhất thời trong triều thần hồn nát thần tính, cả kinh thành đều bị đè nén bởi nghi kỵ u ám.

Bầu trời cứ luôn âm u cho đến giao mùa cuối năm, một trận tuyết to mới nặng nề rơi xuống.

Một năm này, bỏ cũ đón mới, An Định hầu giao ra huyền thiết hổ phù, lệnh kích trống đã được thành công tiến hành, binh bộ nhanh chóng đưa người đến tứ phương giám quân.

Đến đây, long an hoàng đế thu quyền đã đạt đến tột bậc, võ hoàng đế năm xưa cũng không bằng.

Cả một chặng đường cuối năm, chuyện duy nhất khiến cho Lý Phong không phiền lòng như vậy, chính là sự biết điều của Cố Quân.

Giống như Trường Canh suy đoán, hoàng thượng cũng hiểu lót áo, quả nhiên vẫn đủ nể mặt Cố Quân, thật sự đã nâng liền hai cấp cho Thẩm Dịch, hạ chỉ nâng lên thành đề đốc Tây Nam, đồng thời phong tứ điện hạ Lý Mân thành Nhạn Bắc vương.

Mười sáu tháng giêng, Thẩm lão gia lấy danh nghĩa chúc mừng An Định hầu, đã kéo hai xe quà lớn chặn hết cả cửa.

Thẩm lão gia đã nghỉ hưu nhiều năm rồi, dưới gối cũng chỉ có cái thứ Thẩm Dịch không biết cầu tiến, Thẩm Dịch từ nhỏ đã là một tên quái thai, đọc sách luyện võ cái nào cũng giỏi, nhưng không mê cái nào, lại cứ thích ru rú trong viện nghịch hỏa cơ, Thẩm gia trên dưới trong ngoài, từ con rối gia hộ đến đèn khí nhỏ, không có một cái nào là không bị y tháo lắp tung tóe qua.

Tuy là Thẩm lão gia tin vào Đạo giáo, tin tưởng vạn vật tùy duyên, nhưng thiết nghĩ là đạo hạnh chưa đủ, nội tâm vẫn là có chút kỳ vọng với cái tên nhi tử này.

Cố Quân mới sáng sớm đã bị gọi tiến cung nghị sự, đã đi rồi, y tuy là thường niên không ở kinh thành, nhưng dù gì thì cũng là chức cao quyền trọng, tống lễ không ít, trong phủ lại không có nữ chủ nhân, lễ vật tới lui đều một tay lão quản gia lo liệu, nghe nói là quà của Thẩm lão gia, Trường Canh đặc biệt theo ông ra cửa đón tiếp, hiếu kỳ nhìn thử.

Thẩm lão gia đó bản thân vốn cũng là một đóa kỳ dị, thiếu niên ham chơi, trung niên tiếp tục chơi, vãn niên chơi mệt rồi, bắt đầu cầu tiên vấn đạo, không hỏi nhân sự, bình sinh một là luyện đơn hay, hai là ủ rượu giỏi, quà ông ấy tặng cho Cố Quân, cái gì mà kim ngân châu bảo, vải vóc tơ lụa, đồ cổ quý hiếm...không có một món nào, một hơi tặng hẳn hai xe rượu, đều là rượu tự tay ông ủ.

Trường Canh đang dở khóc dở cười, vừa ngẩng đầu thì thấy đề đốc Tây Nam mới được công bố đã hấp tấp cưỡi ngựa chạy tới.

Thẩm lão gia tử hoàn toàn là tự mình quyết định, đợi Thẩm Dịch biết được đuổi theo, thì đã muộn rồi ~ Thẩm Dịch nhìn thấy xe rượu trước cửa hầu phủ thì chôn mặt vào cổ ngựa khóc không ra nước mắt, nói thầm: "Quá mất mặt đi!"

Chiều tối Cố Quân trở về, vừa hay gặp phải người nhà đang dỡ rượu xuống, Thẩm Dịch mặt xanh như lá cải đứng một bên.

Không biết hoàng thượng đã nói gì mà thần sắc Cố Quân nhàn nhạt ~ Y chỉ cần là về đến hầu phủ thường là sẽ luôn rất vui vẻ, lúc này khi đẩy cửa không cười, cũng không đùa với thị vệ gác cửa, vậy là hơn một nửa là thật sự đang rất không vui.

Cố Quân: "Ngươi tới đây làm gì?"

Thẩm Dịch hất cằm ý kêu Cố Quân nhìn cái xe rượu điên rồ kia: "Lão đầu nhà ta đem tới hối lộ cho ngươi, cảm ơn ngươi đề bạt ta thăng chức."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Quân khịt khịt mũi, bước tới lấy ra một vò, trực tiếp mở ra, đứng ngay cửa ngửi ngửi, liền uống một ngụm.

"Nghĩ cái gì là có cái đó, lão gia tử nhà ngươi tự ủ đúng không, ta mới ngửi đã nhận ra." Cố Quân cảm thán, "Vừa hay, ngươi cũng tới thì thôi ở lại đi, dù sao qua hết tháng giêng hai chúng ta ai đi đường nấy rồi, đến lúc đó mỗi người một nơi, không biết năm khỉ tháng ngựa nào mới có thể gặp một lần, hôm nay uống chút với ta đi."

Thẩm Dịch cũng đang có ý này nên rất thoải mái đồng ý.

Cố Quân lại hỏi: "Trường Canh đâu?"

"Nhà bếp."

Cố Quân dừng bước: "Cái gì?"

"Nó muốn tự mình làm cho ngươi một bát mì," Thẩm Dịch cười nói, "Vương bá ngăn cản cả nửa ngày không được, ta thấy quận vương điện hạ của chúng ta không tầm thường nha, trước mặt địch có thế áp chế, ngoài sân khấu thì biết châm cứu, khi rảnh rỗi không có việc gì làm lại có thể tự may túi đeo, đến nhà bếp cũng như đi trên đất bằng...Nếu như là một cô nương thì có kéo cả huyền thiết doanh đến cũng không chặn được người đến cầu thân chắn ngoài cửa."

Cố Quân chau mày: "Quân tử không đến gần nhà bếp, đúng là xằng bậy."

Thẩm Dịch nhìn thấy sắc mặt y không đúng, hỏi: "Sao vậy, hoàng thượng gọi ngươi tiến cung nói gì rồi?"

Cố Quân trầm mặc một lúc, đè giọng nói: "Hoàng thượng muốn xử lý Phụng Hàm công."

Thẩm Dịch kinh ngạc: "Cái gì!"

Phụng Hàm tiên sinh họ Trương, tự Phụng Hàm, làm thủ tọa linh khu viện cũng đã mười tám năm, Thẩm Dịch năm đó khi còn ở linh khu viện, chính là làm việc dưới trướng của ông ấy, ngày nay ông ấy cũng đã sáu mươi, cả đời đều ở linh khu viện, cả đời không thành thân, thê thiếp tử tôn đều không có, cũng không phải thích nam tử.

Nghe nói nha hoàn dâng trà trong phủ của ông cũng đều là người sắt, sinh vật sống ngoại trừ ông ra thì còn có một con chó già sắp tắt thở ~ Chỉ là nghe nói mà thôi, đừng nói gì ai khác, đến cả Thẩm Dịch cũng chưa từng đến đó, Phụng Hàm tiên sinh tính tình cổ quái, không muốn tiếp khách trong nhà. Vị lão tiên sinh này cống hiến cả đời vào hỏa cơ giáp thép, trừ cái lúc Cố Quân chỉnh đốn lại huyền thiết doanh đứng ra thể hiện lập trường một lần, những lúc khác, đừng nói là quan tâm chính sự, đến con người ông cũng không thèm quan tâm, cái người không tranh chấp với đời như vậy, sao lại chọc giận hoàng thượng rồi?

Thẩm Dịch: "Tại sao?"

Cố Quân: "Lão nhân gia ông ấy hôm qua dâng một bản tập tử, phản đối , hoàng thượng tức điên rồi."

Thẩm Dịch: "Ông ấy vẫn luôn phản đối mà, từ lúc chưởng lệnh pháp tiến hành tới nay cũng chưa ngừng phản đối qua, ta nghe đồng đội cũ nói ông ấy cứ ba ngày thượng tấu một bức tập tử, mưa gió cũng không ngừng, hoàng thượng vẫn luôn chẳng thèm để ý tới ông ấy, sao đột nhiên lại..."

Chưởng lệnh pháp là pháp lệnh để hạn chế sư phụ tay dài trong dân gian, lúc mới ban hành đã từng khiến người ta bàn tán sôi nổi một trận, chỉ là sau đó bị lệnh kích trống làm cho bị lướt qua.

"Cái tính khí của Phụng Hàm công...haizz, ngươi chưa thấy cái bản tập tử hôm qua đó ông ấy viết cái gì, nói chưởng lệnh pháp hạn chế không phải là sư phụ tay dài, là dân trí, cứ như vậy về lâu dài đất nước sẽ không còn là đất nước nữa, sẽ làm cho người Dương cưỡi mây đạp gió đến Đại Lương ta chiếm tiện nghi, ta thấy ông ấy suýt nữa thì chỉ vào mũi hoàng thượng nói 'quốc tặc' rồi ~ Thật sự thì vốn dĩ hoàng thượng cũng chẳng so đo với ông ta, chỉ là chuyện ở Nam Cương lần này náo lên như vậy, trong lòng hoàng thượng có khúc mắc, một mùa đông còn chưa gỡ ra được, lão đầu lại đâm đầu vào miệng pháo."

Cố Quân nói đến đây, ngừng một lúc, lắc đầu: "Hôm nay trước khi rời đi, hoàng thượng còn gọi ta lại, nói 'Trẫm từ lúc kế vị đến nay vẫn luôn tận tụy, không đêm nào ngon giấc, tại sao giang sơn lại không một ngày được yên' ~ Ta còn có thể nói gì?"

Long an hoàng đế đăng cơ mấy năm ngắn ngủi, trước là huynh đệ ruột cấu kết người Đông Doanh tạo phản, sau đó là đại sứ biên cương cấu kết sơn phỉ phản loạn, mỗi một việc đều dường như trào phúng một cách quái dị, chợ đen tử lưu kim vẫn vận hành bất chấp lệnh cấm đã trở thành tâm bệnh của người.

Thẩm Dịch không lên tiếng, hai người sánh vai đi vào nội viện ~ Trong lòng bọn họ đều biết, Phụng Hàm công tuy là tìm đường chết, nhưng mà những lời ông ấy nói không phải là không có lý.

Sau này sư phụ tay dài trong dân gian bị hạn chế, từ đó chỉ đơn dựa vào linh khu viện, thì suốt một năm có thể có được mấy bộ kỹ thuật mới? Huống hồ linh khu viện lại ưu tiên giáp thép quân dụng, sau này còn có chỗ dư cho kỹ thuật dân dụng sao?

Thẩm Dịch: "Có thể cứu được ông ấy không?"

Cố Quân ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u của đế đô, thở ra một làn khói trắng: "Không biết, ta cố gắng vậy."

Thẩm Dịch gật đầu, qua một lúc y bỗng nói: "Đại soái, ta từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, nhưng có những lúc lại cảm thấy không thở nổi."

Cố Quân không nói gì đưa vò rượu qua cho y.

Thẩm Dịch nhìn vò rượu nhà ủ đã được uống một ngụm, bị nồng độ mạnh làm cho sặc, y đưa tay vỗ vỗ sau lưng Cố Quân: "Đều đang chuẩn bị chúc mừng sinh nhật cho ngươi đấy, lát nữa vào trong đừng có xụ mặt."

Hai người vậy là đứng ở hành lang, ngươi một ngụm ta một ngụm uống sạch vò rượu.

Rươu có thể giải sầu, có thể nhiệt huyết, có thể phiếm má hồng, có thể khiến con người ta đem chuyện to bằng trời ở trước mặt sau lưng đều vứt sang một bên, tạm thời thả lỏng.

Có điều vừa mới vào nội viện, Cố Quân vẫn là kinh ngạc.

Chỉ nhìn thấy rất nhiều con rối sắt bị báo phế trong hầu phủ toàn bộ đã được Cát Thần lôi ra, không biết là cậu nhóc đã sửa trong bao lâu, một đám mặt đen từng tên từng tên hoạt động như thường, tới lui như bay, đồng thời là cái kiểu tháp bỏ giáp trụ và binh khí, xếp thành một hàng, trong tay tên nào tên nấy cầm hai cái quạt lụa, nhảy múa một điệu dân gian xiêu vẹo ~ Tào Nương Tử là thân thể xác thịt duy nhất trong đó, mặc xanh mặc đỏ đang lĩnh vũ.

Cố Quân: "..."

Thẩm Dịch lắc đầu cảm thán: "Đúng là thiên tài."

Cố Quấn: "...Cái gì?"

Thẩm Dịch gác lên vai y nói: "Tên tiểu tử Cát Thần đó, đúng là một thiên tài, hễ nghĩ lại năm đó cái giáp thép hỏa cơ đầu tay tên thiên tài này là mượn của ta, ta chỉ là...aizz, hận không thể cướp hắn tới Nam Cương."

Cố Quân: "..."

Cứ luôn cảm thấy câu này của Thẩm tướng quân có gì đó là lạ.

Trường Canh quả nhiên đã làm xong mì cho Cố Quân, lần trước cậu chỉ đánh một cái trứng gà, còn trộn cả vỏ vào trong, không ngờ nhiều năm không gặp, hôm nay cậu lại xuống bếp, năng lực quả là không còn giống xưa nữa.

Làm quá ngon, Cố Quân trước mặt cậu đã không còn nhắc cái gì mà "quân tử không gần nhà bếp" mấy lời cụt hứng như vậy nữa, suýt nữa thì ăn luôn cả chén rồi.

Ba chén rượu vào bụng, cả cái viện liền trở nên vô pháp vô thiên.

Thẩm Dịch than thở: "Bao nhiêu năm nay từ kinh thành đến Tây Vực, đến Bắc Tân Cương, rồi lại đến Lâu Lan, ở đâu cũng có ngươi, sau này đột nhiên không có nữa, trong lòng cũng khá buồn đó."

Cố Quân: "Bớt nói nhảm, uống."

Cát Thần chạy tới thành khẩn nói: "Thẩm tướng quân, bên Tây Nam ta có quen biết một ít bằng hữu giang hồ, sau này người nếu như có việc gì không tiện ra mặt, có thể để họ làm!"

Thẩm Dịch nhìn cậu nhóc nước mắt nóng hổi đọng trong hốc mắt: "Bằng hữu giang hồ thì không cần đâu, có thể tặng ta một con chim gỗ của ngươi không?"

Hai con người nắm tay nhìn nhau rất lâu rồi cùng nhau khóc, chạy sang một bên nước bọt tung tóe nói về "làm sao để kéo dài tuổi thọ của hỏa cơ", bị Cố Quân phạt mỗi người ba chén.

Cát Thần uống xong ba chén là muốn lăn xuống gầm bàn, Tào Xuân Hoa thì còn cao hứng, cùng với một đám con rối sắt trong phủ lăn thành một vòng, Trường Canh chăm sóc hết người này lại tới người kia, tay trái chân phải.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó thì đều uống say hết rồi.

Thẩm Dịch túm lấy Cố Quân, cái lưỡi vẫn còn muốn lải nhải, lải nhải không dứt: "Tử Hi... Tử Hi à, Cố gia của ngươi đang ở đầu sóng ngọn gió, ực... vẫn luôn ở trên đầu sóng ngọn gió, ngươi phải cẩn...cẩn thận..."

Cố Quân bò trên vò rượu, không muốn nhúc nhích, nói chuyện cũng lười nói, chỉ cười, hễ cười là không ngừng lại được, đến cả nước mắt cũng trào ra rồi, vừa cười vừa nghĩ: "Cố gia chỉ còn mình ra rồi."

Thẩm Dịch lảo đảo đứng dậy, đi ngang vài bước, ngã xuống đất một tiếng cực vang, trong miệng vẫn còn chưa dứt: "Hoàng...hoàng thượng sợ ngươi."

Hoàng thượng sợ ai thì chưa biết, dù sao thì Trường Canh có chút sợ bọn họ rồi, vội gọi gia tướng và thị vệ bước tới đỡ Thẩm Dịch dậy: "Mau khiêng Thẩm tướng quân xuống đi."

Cố Quân dựa trên bàn, ấn trán cười trầm bổng khó đoán, nếu không phải ánh mắt mơ màng thì thật sự rất giống một người tỉnh táo.

Thẩm Dịch được thị vệ bối rối đỡ dậy, vẫn chưa chịu ở yên, một bên vừa vùng vẫy, một bên thì nói năng mơ hồ: "Ngươi...Cố Tử Hi, trong lòng ngươi...trong..., đã buông xuống rồi, nhưng hoàng, hoàng thượng trong lòng vẫn chưa buông được, người từ đầu tới cuối vẫn là sợ ngươi, giống như tiên đế sợ ngươi vậy, có thể không sợ sao? Năm xưa bọn họ hủy hoại ngươi như vậy, vậy mà ngươi lại không chết, huyền thiết doanh vậy mà cũng vẫn...vẫn có thể uy phong như vậy, mấy người đó đã nghĩ, nếu họ là ngươi, họ sẽ báo thù như thế nào đây? Lấy mình độ người à, Tử Hi...người trên thế giới đều lấy bản thân làm thước đo cho người khác..."

Tửu lượng của Trường Canh bình thường, bị Cố Quân chuốc không ít, vốn là cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi một chút tỉnh táo, nào ngờ nghe những lời này, cậu bỗng giật mình, bị Thẩm Dịch nói cho tỉnh hẳn.

"Bọn họ hủy hoại ngươi như vậy" là có ý gì?

Cậu không chắc có phải Thẩm Dịch say nên nói năng hàm hồ, không nhịn được bước tới một bước, muốn nghe rõ một chút.

Ai biết được Thẩm Dịch sau khi khóc lóc một trận, chớp mắt đã ôm lấy cột nhà ói đến mụ mị, ói cho bản thân thành một đống bùn nhão, nhão nhẹt ngã xuống, trực tiếp say ngất đi.

Trường Canh bất lực, chỉ đành để cho những người còn tỉnh táo trong viện khiên cái mớ quỷ say này đi.

Sau đó, chỉ còn lại vài con rối sắt làm hết trách nhiệm múa tay giẫm chân, trên đầu ưu nhã phả ra hơi nước màu trắng.

Tiếng huyên náo trong kinh thành cũng dần dần lắng xuống.

Cố Quân bò cả nửa người lên bàn, nghiễm nhiên là đã mất phương hướng, trong miệng nói như không nghe thấy: "Chẳng có bản lĩnh, đều khiêng xuống hết rồi."

Còn có mặt mũi nói người khác ~ Trường Canh thở ra một cái, nhẹ giọng dỗ dành: "Người có bản lĩnh nhất, chúng ta đi bộ về, con dìu người, được không?"

Cố Quân ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt y vừa đen vừa sâu, Trường Canh bị y nhìn đến mức cơn say mới vừa đè xuống lại chạy ngược lên tới đầu.

"A Án..." Cố Quân bỗng thấp giọng gọi.

Trường Canh chau mày.

"A Án à," Cố Quân cười lên, hình như có chút bất lực, lại có chút sắc cạnh bỡn cợt bình thường của y, "Ta nói với ngươi một bí mật, ngươi đừng có nói với ai...cha ngươi ông ta...thật sự là chẳng ra cái thá gì."

Trường Canh: "..."

Lại nói năng lung tung cái gì vậy!

Cố Quân cười nhẹ, lộn xộn nói lẩm bẩm: "Nghịch cảnh đẩy đưa ai có biết, có ai cùng ta chén sầu say..."

Trường Canh không định mắt lớn trừng mắt nhỏ với con mèo say khướt này, đưa tay đỡ Cố Quân, kéo con người này vào phòng. Ai mà biết Cố Quân uống say lại bám người như vậy, giống như một tên dâm đãng bên cạnh cậu nắm níu lung tung, Trường Canh bị y dính đến tâm tính bấn loạn, nghĩ trong lòng là trực tiếp vứt hắn xuống giường, lại nhìn thấy cái giường cứng ngắt của Cố đại soái chỉ trải một tấm đệm mỏng, cuối cùng vẫn là không nỡ.

Ai mà biết Cố Quân xoay người túm lấy cơ thịt trên cánh tay cậu, Trường Canh bị bất ngờ, cánh tay buông xuống, suýt nữa khiến Cố Quân ngã xuống, vừa định đưa tay đỡ, lại quên bản thân cũng nặng đầu nhẹ chân, thoáng cái đã bị Cố Quân lôi bò xuống.

Cố Quân bị cậu đè lên sặc một ngụm khí, nín thở cả nửa buổi, vỗ sau lưng Trường Canh nói loạn: "Ai dô bảo bối, ngươi đè chết ta rồi."

Trường Canh nằm sấp trên người y, hạt giống cố gắng chôn vùi trong bóng tối âm thầm mọc ra một cái mầm.

Cậu nhìn chằm chằm cái cằm nhợt nhạt của Cố Quân, bỗng thấp giọng hỏi: "Người đang gọi ai?"

Cố Quân không lên tiếng.

Trường Canh cảm giác bản thân cũng say rồi, nếu không thì sao cậu lại to gan như vậy chứ?

Cậu bỗng nhiên trường người lên, nắm lấy cằm của Cố Quâ: "Nghĩa phụ, người gọi ai?"

Hai chữ "nghĩa phụ" dường như làm thức tỉnh một chút gì đó trong Cố Quân, y mờ mịt nói "Trường Canh".

Hai chữ đó giống như một tấm thiết cùn cào nhẹ vào tai Cố Quân, trong đầu cậu nổ ầm một tiếng, bốn chữ "thuận theo tự nhiên" lại đẩy cậu từ phía sau lưng, khiến cậu như bị quỷ ám, cúi người xuống, hôn lấy Cố Quân.

Cố Quân trước là hơi ngẩn ra, cả nửa ngày, mới vụng về nhận ra có chút tư vị, đầu óc mơ màng nắm chặt lấy cổ của Trường Canh, bỗng lật người cậu xuống dưới thân mình.

Trường Canh: "..."

Lưng cậu đập vào cái giường cứng như đá của Cố Quân, bỗng tỉnh táo lại, mặt cắt không còn giọt máu, cậu vô cùng hoảng loạn, nghĩ: "Mình đang làm cái gì vậy?"

Cố Quân áp thấp xuống nhìn cậu, Trường Canh mở miệng muốn gọi "nghĩa phụ", nhưng mở miệng, lại nói không thành tiếng.

Ai biết được Cố Quân đó bỗng nhiên cười, con quỷ say đó vậy mà căn bản không nhận định được ai, đưa tay mò mò vào mặt của Trường Canh, mơ mơ hồ hồ nói giọng mũi: "Ngoan."

Trường Canh: "..."

Ngay sau đó, Cố Quân ôm lấy Trường Canh đang căng cứng toàn thân, trịnh trọng hôn dọc từ trán xuống đến môi, cực kỳ nhẹ nhàng liếm tách vành môi của cậu ra, giày vò cậu một hồi du dương kéo dài, đồng thời tay cũng không yên phận, mò mẫm mở vạt áo của Trường Canh ra.

Trường Canh cảm thấy bản thân sắp phát nổ rồi, một tay túm lấy eo Cố Quân, run rẩy, cứ vậy chịu đựng, một chút khí lực cũng không có.

Cố Quân phảng phất cảm nhận được cậu đang run, người này trên giường lại có chút thiêng về phong độ nhẹ nhàng của một thế gia công tử, một bên thì mò đến thắt lưng của Trường Canh, một bên thì còn ý rượu tràn trề, ân cần dỗ dành: "Đừng sợ, theo ta rồi, sau này sẽ đối xử tốt với ngươi."

Trường Canh đè nén âm thanh xuống, khàn giọng hỏi: "Ta là ai?"

Cố Quân nghe hỏi thì ngẩn ra, suy nghĩ tại chỗ, tiếc là đầu óc căn bản không vận động, chẳng những không nghĩ ra được kết luận gì, bản thân còn bị thắt lưng của Trường Canh vướng lấy, Cố Quân lật tới lật lui cả nửa ngày, càng gỡ thì càng vướng chặt, cuối cùng lật tới nổi bản thân kiệt sức, nghiêng sang một bên, ngủ rồi.

Trường Canh cắn chặt răng trong im lặng không phát ra tiếng động, dùng toàn bộ sức lực đếm xem hô hấp run rẩy của bản thân kéo dài bao lâu, đếm đến năm sáu chục lần thì cuối cùng cậu cũng tích tụ đủ sức lực đẩy Cố Quân ra bò dậy.

Cậu mất hai ba lần rút cái thắt lưng của mình ra khỏi tay Cố Quân, đặt người ngay ngắn, kéo vội cái chăn, sau đó là một giây cũng không ở lại được, xoay người bỏ chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0