Sát Phá Lang Priest

Biến Động Bất N...

Priest

2024-10-02 16:27:16

Trường Canh đứng lặng hồi lâu, đi tới bên bờ suối nước nóng, từ từ quỳ xuống, cúi mắt nhìn những vết sẹo đã kết chùm trên người Cố Quân.

Nhiều năm nay, cậu sớm đã quen với việc bị ô nhĩ cốt nửa đêm canh ba làm cho giật mình tỉnh giấc, sau khi giật mình tỉnh giấc thì cậu sẽ trăn trở nhớ Cố Quân.

Trường Canh từ nhỏ đã thích yên tĩnh, lúc đó thường xuyên cảm thấy thật không sao hiểu nổi cái người nghĩa phụ này sao lại hoạt bát quá mức như vậy, sau đó cậu trải qua nhiều sự mài giũa, suy nghĩ, cậu đột nhiên có một nghi vấn kỳ lạ, Cố Quân...sao lại trở thành một người như vậy?

Cứ nghĩ hạt giống duy nhất của lão An Định hầu và trưởng công chúa đó, một quý công tử không ai sánh bằng như thế, thanh quý như thế, lại đột ngột mất đi thính lực và thị lực khi tuổi còn nhỏ như vậy, bị phụ thân thân sinh cứng như rèn sắt ép buộc phải tiến về phía trước, khi mà đôi cánh chồng chất vết sẹo còn chưa phát triển đủ, thì lại trải qua nỗi đau mất đi phụ mẫu, huyền thiết doanh ngày trước vinh quang ảm đạm, bị nhốt trong thâm cung...một con người nếu như vào lúc còn thơ ấu đã nhận rất nhiều tổn thương, cho dù sẽ không quá nghiêng về lạnh nhạt hờ hững, ít nhất cũng sẽ không là một người có thể thích náo nhiệt chơi đùa được.

Trường Canh đối với chuyện này vô cùng thương cảm.

Có lúc cậu thật khó tưởng tượng, miệng vết thương đó phải trùng điệp bao nhiêu lớp thì mới có thể mài ra được cái dáng vẻ này chứ?

Trường Canh đột nhiên cực kỳ hận rằng bản thân sinh muộn mười năm, không thể từ trong những bụi gai nhọn chi chít nắm lấy cánh tay dù chỉ là vụng về của người đó, chỉ riêng điểm này, cậu cảm thấy bản thân sẽ đố kỵ cả đời với Thẩm Dịch.

Cậu như bị ma dẫn tiến về phía trước, vén mái tóc dài rũ xuống cơ thể và dưới của Cố Quân sang hai bên, cẩn thận chạm nhẹ nhàng lên vết sẹo vắt ngang trên ngực Cố Quân.

"*Hí*..." Cố Quân bị cậu sờ đến tê người, tránh về phía sau, "Đang nói lý lẽ với ngươi đó, sao lại động tay động chân rồi?"

Trường Canh khàn giọng: "Cái này là làm sao mà thành vậy?"

Tên điếc mới đầu nghe không rõ, Trường Canh bèn cầm tay y lên, từng chữ từng chữ viết vào lòng bàn tay y một lần nữa.

Cố Quân ngẩn ra, nhất thời cũng không nhớ nổi.

Trường Canh lấy kính lưu ly bị mờ hơi nước của Cố Quân lau sạch, gắn lại lên sống mũi y, chăm chú nhìn y sâu sắc, dùng thủ ngữ: "Nghĩa phụ, chúng ta mỗi người thú nhận một chuyện được không?"

Cố Quân nhíu mày.

Trường Canh: "Người đối với tiên đế tình cảm sâu đậm, muốn hôn ngài ấy, ôm ngài ấy, muốn cùng ngài ấy bám víu nương tựa vào nhau cả đời không?"

Cố Quân thất thanh: "Cái gì?"

Y không tự chủ nghĩ lại cái khuôn mặt lúc nào cũng bi khổ xuất hiện của tiên đế, nổi hết da gà tại chỗ.

"Được, người trả lời rồi, đến lượt con." Trường Canh cả khuôn mặt như kiềm chế dục niệm nói: "Con muốn."

Cố Quân: "..."

Phải mất một lúc y mới phản ứng kịp "con muốn" của Trường Canh là ám chỉ điều gì, lớp da gà vừa rồi chưa kịp lặn xuống thì lại thêm một đợt da gà khác nổi lên, lông tơ sắp dựng lên thành con nhím gai luôn rồi.

"Mỗi giờ mỗi khắc đều muốn, nằm mơ cũng muốn, bây giờ thì vô cùng muốn...còn muốn một số chuyện khác, nói ra sợ làm bẩn tai nghĩa phụ, không tiện nhắc tới." Trường Canh nhắm mắt, không nhìn Cố Quân nữa, tự mình diễn tả tiếp, "Nếu như không phải là chìm đắm quá sâu, thì làm sao có thể xem là tẩu hỏa nhập ma được chứ?"

Cố Quân nín nghẹn rất lâu, rồi lại nhạt nhẽo nói: "...Ngươi vẫn là nên đi theo hòa thượng niệm kinh thêm đi."

Trường Canh: "Câu này nếu như năm năm trước người nói với con thì tốt rồi, nói không chừng khi đó buông xuống được thì đã không có chuyện ngày hôm nay."

Nhưng mà đã bao nhiêu ngày tháng qua rồi, biết bao ác mộng và vũng lầy mà chỉ có thể gọi tên Cố Quân trong lòng mới có thể chống chọi qua, cậu vẫn luôn 'uống rượu độc để giải khát'~

Sớm đã muộn rồi.

An Định hầu ăn phân cũng không theo kịp sức nóng đó đã ngồi ngơ ngác rất lâu, cũng còn chưa định thần lại được, y chấn kinh nghĩ: "Năm năm trước ta còn tưởng ngươi vẫn còn là một đứa trẻ chưa cai sữa!"

"Vậy con hỏi câu tiếp theo," Trường Canh nhắm chặt hai mắt, "Nghĩa phụ cảm thấy con ghê tởm không?"

Cố Quân lại là rất lâu không nói chuyện, lông mi của Trường Canh run rẩy kịch liệt, bàn tay không tự chủ mà nắm chặt bên trong tay áo ~ Cơ thể Cố Quân vừa rồi phản ứng theo bản năng là không lừa người được, cái kiểu một chút khó chịu để lộ rõ dưới lớp da gà của y.

Cố Quân có lẽ có thể lý giải được tâm trạng cậu nhưng e là sẽ không bao giờ lý giải được dục vọng của cậu.

Trường Canh nghe thấy tiếng nước, là Cố Quân đã lên bờ khoác y phục vào rồi.

Cố Quân thở ra, đặt tay lên vai Trường Canh vỗ vỗ, bình tĩnh tránh né câu trả lời: "Ngươi biết điều đó là không thể mà."

Khóe miệng Trường Canh cong lên, có thể là lộ ra một nụ cười, nhưng mà không thành, chỉ nói gần như không nghe thấy: "Con biết, con sẽ không làm nghĩa phụ khó xử đâu."

Cố Quân ngồi xuống bên cạnh cậu, mất một lúc mới cảm thấy bản thân bình tĩnh lại, vừa định mở miệng nói chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bỗng nhiên, y cảm thấy đằng sau có một luồng gió mạnh mẽ khác thường như kim châm đâm thẳng vào giữa lưng y, cái ly rượu vừa rồi được Trường Canh đặt sang một bên phản chiếu một tia sáng bén nhọn. Cố Quân còn chưa kịp phản ứng Trường Canh đã nhào về phía y.

Một túm ôm chặt lấy y lăn sang một bên, vòng tay siết chặt, cùng lúc, cái mũi chó của Cố Quân ngửi ra mùi máu tanh nhàn nhạt.

Một mũi tên phần đuôi còn chưa tan khói trắng sượt qua người cậu, tay áo theo đó toạc ra, lộ ra phần da thịt bị sượt qua một vết thương.

Trường Canh ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bên ngoài tiểu viện Ôn Tuyền tĩnh mịch, một tia sáng kim loại sắc nhọn xẹt qua, là một "khinh cừu"!

Nhưng mà biệt viện Ôn Tuyền cách Bắc Đại doanh không tới năm dặm, ngựa nhanh còn không cần roi thúc, chốc lát là tới, thích khách này từ đâu tới chứ?

Thích khách một kích thất thủ, nhưng vẫn còn chưa kết thúc.

Hoàng hôn chìm xuống nặng trịch, khinh cừu giáp vừa rồi phóng tên bỗng từ một bên khác của bức tường nhảy ra.

Dưới chân hắn ta hơi nước đằng xuống, cả người như một tia chớp, chớp mắt đã tới trước mặt. Cố Quân một phát đẩy Trường Canh ra, đưa tay từ dưới cái bàn nhỏ đặt rượu vừa rồi rút ra một thanh kiếm, cổ tay lật một cái đã qua hai chiêu với tên thích khách kia.

Công phu của Cố Quân là lúc tay không tấc sắt bị con rối sắt vây quanh mà luyện thành, cho dù khinh giáp đốt tử lưu kim, y vậy mà cũng chẳng có đặt vào mắt tí nào, nhưng mà sau hai chiêu, Cố Quân đột nhiên lui về sau ~ Y kinh ngạc phát hiện tay của mình đang run, một chút trọng lượng của thanh kiếm vậy mà lại làm cho y khống chế không nổi.

Trường Canh vừa nhìn đã thấy bất ổn, đưa tay đỡ lấy y, đồng thời nắm chặt cổ tay y, cứ như vậy tay cậu giơ kiếm, hung hãn nhắm chuẩn cằm của thích khách đâm vào, kiếm bén một đường đăm thẳng đến mặt nạ sắt của thích khách, 'choang' một tiếng, máu phun ra như sương.

Trường Canh nhìn cũng chẳng nhìn hắn, ngón tay lập tức đặt lên mạch môn của Cố Quân, trầm giọng: "Có kẻ đã hạ độc người."

Lồng ngựa Cố Quân tê rần, nhịp tim tùy ý đập loạn, y "ổ" một tiếng, nhất thời không thở nổi, cảm giác tê rần rất nhanh đã lan ra tứ chi, điều này khiến cho lòng Cố Quân nhìn không rõ nghe không rõ trở nên căng thẳng.

"Không sao," Cố Quân vội thở lấy hai hơi, "Chỉ e là chưa chấm dứt, ngươi..."

Cái miệng quạ này còn chưa dứt câu, trên vách tường đột nhiên lòi ra hơn chục khinh cừu giáp, cùng lúc này, thị vệ thủ ngoài biệt viện cũng bị kinh động lập tức khởi lên.

Cái đám thích khách đó không biết là trong đầu hư hỏng chỗ nào, mắt thấy thích sát thất bại, vậy mà vẫn không chịu lùi, cứ như tìm đường chết lũ lượt xông lên đối đầu với gia tướng.

Thị vệ trong An Định hầu phủ đều là gia tướng từ trên chiến trường, so với cái đám gia hộ đánh thuê của viện đó không thể đánh đồng được, tiến lùi có độ, tính linh động rất mạnh, Trường Canh chỉ quét một lượt một bên chiến trường đã ngã rạp, bèn đỡ Cố Quân sang một bên: "Nghĩa phụ..."

Cố Quân đưa một ngón tay lên miệng cậu, lập tức vỗ vỗ vai cậu, nhẹ nhàng cầm cánh tay bị thương của cậu thí ý cậu lo cho bản thân trước.

Trường Canh không thèm để ý tới, dứt khoát quỳ một bên, ấn chặt cổ tay Cố Quân, lúc này, lúc này mạch tượng của Cố Quân đã không còn rối loạn như vừa rồi nữa. Trường Canh cố gắng bình tĩnh, nhớ lại Cố Quân là một cái bình thuốc độc lâu năm, nên tính kháng thuốc mạnh hơn so với người bình thường.

Muốn triệt để quật ngã y không dễ như vậy, thiết nghĩ vừa rồi là bị ngấm nước nóng một chút hiệu quả đó của chất độc mới bộc phát ra.

Lúc này, trong viện bỗng vang lên một tiếng cực lớn, cả sơn trang đều chấn động, đến cả tên điếc nửa mùa Cố Quân cũng nghe thấy.

Chỉ nhìn thấy giao thủ không lâu, thích khách đã bị gia tướng đã qua huấn luyện khống chế, chính vào lúc thống lĩnh chuẩn bị hạ lệnh bắt giữ, tất cả thích khách đồng thời kích nổ hộp vàng trên khinh cừu!

Cố Quân híp đôi mắt không mấy có tác dụng đó, đè thấp giọng: "Tử sĩ..."

Thống lĩnh một bên lệnh người dập lửa, một bên chạy tới trước mặt Cố Quân: "Thuộc hạ vô năng, thỉnh hầu gia và điện hạ tránh đi trước."

Cố Quân không lên tiếng, hình như là vẫn còn đang xuất thần.

Trong nhất thời, ký ức cũ thời trẻ của y bị đào bới đẫm máu, mang theo vết thương cũ như mới giơ nanh múa vuốt, hung tợn mọc ra trước mặt y.

Bầu trời quan ngoại năm đó thổi một luồng gió ngập tràn sát khí, trước mắt vùng đất huyền thiết là thảo nguyên mênh mông tiêu điều, một lượng lớn kền kền lảng vảng không rời, ngựa đi trong cao nguyên, cứ cách vài bước là đá trúng một bộ xương trắng mang theo dấu răng của dã thú.

Tiểu Cố Quân còn chưa cao bằng cái bàn đang bởi vì một chút sai lầm nhỏ mà bị lão hầu gia phạt, bữa sáng cũng không được ăn, đứng tấn trong doanh, mỗi một tướng sĩ đi qua nhìn thấy cậu bé là không nhịn được cười, cười đến mức mà nước mắt của một đứa trẻ từ bé đã có lòng tự tôn quá mức đó cứ luôn đọng trong hốc mắt, chống đỡ đến chết cũng không chịu rơi xuống.

Lúc đó chiến sự đã yên bình, tử lưu kim tiến cống của mười tám bộ lạc đã vào quốc khố, thần nữ cũng đã phong thành quý phi, mọi thứ vốn dĩ là bình yên như vậy ~

Nhưng mà đột nhiên, một tướng sĩ tuần phòng bỗng bất ngờ ngã bên cạnh Tiểu Cố Quân, trên người vẫn còn đang mặc trọng giáp, không một chút vết thương. Tiếp đó, thị vệ trong viện của cậu từng người từng người ngã xuống, mà bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét sát thanh động trời. Tiểu Cố Quân chưa từng nhìn thấy trận trượng như thế này, nhất thời suýt bị dọa ngốc rồi, theo bản năng muốn đi tìm hung khí.

Nhưng cậu bé thật sự là quá nhỏ đi, hai tay cũng không cầm nổi dù chỉ là một thanh kiếm nhẹ nhất.

Ngày hôm đó đánh vào cũng là một đám tử sĩ khinh giáp, bọn họ hành động như gió, như thần như ma bức đến trước mặt, một tướng sĩ vừa rồi cười nhạo cậu bé vùng vẫy, giống một chú chim chết rũ mắt, đem Cố Quân bảo vệ bên dưới thân mình, cậu bé trơ mắt nhìn đám người đó giống như đang giết thịt lợn thịt chó máu thịt văng tứ tung từng người từng người ngã xuống trong doanh, sau lưng không biết là bị cái gì làm cho bị thương, đau thấu tim.

Chỉ là đau đớn rất nhanh đã tê liệt, dần dần, y cảm thấy thân thể tứ chi một đao lưỡng đoạn, âm sắc xung quanh toàn bộ chìm xuống, y đem một chút ý thức tiêu tán cùng với trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực giam cầm chung lại với nhau, không thở nổi...

Y cũng từng trong trạng thái mơ mơ màng màng nghe qua một âm thanh cực lớn kinh thiên động địa ~ Công chúa đưa người vội tới, đám người đó từ trong khinh giáp tự nổ rồi.

Trường Canh ấn vai y một cái: "Nghĩa phụ!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tầm mắt không chút tiêu cự của Cố Quân cuối cùng cũng gom lại một chút, y ồm ồm hỏi: "Trên thân thi thể chưa bị thiêu hết có ấn ký đầu sói không?"

Trường Canh: "Cái gì?"

Thống lĩnh trước là ngây ra, sau lập tức ngẩng đầu ~ Gia tướng Cố phủ đối với sự việc năm đó so với Cố Quân ấu thơ ấn tượng còn sâu sắc hơn: "Hầu gia là nói..."

"Đợi lửa tắt rồi kiểm tra," Mặt Cố Quân không cảm xúc nói: "Còn có người hạ độc..."

Y vừa nói vừa cảm thấy hiệu quả của độc đang giảm dần, chống lên tay Trường Canh đứng dậy.

Trường Canh kinh hồn cảm giác tay của y cứ như người chết vậy, nhưng mà Cố Quân một chạm đã buông cứ như đột nhiên không muốn tiếp xúc với người khác vậy.

Cố Quân gần như mất hồn mất vía đi về phía trước, kính lưu ly vừa rồi rơi trên mặt đất đã rơi vỡ rồi, mắt của y vừa không thấy rõ, suýt nữa chân đã giẫm vào hồ nước nóng, Trường Canh khập khiễng nhảy tới, không nói nhiều từ sau lưng ôm chặt Cố Quân, một mạch bảo vệ y đi vào đình viện.

Tâm tình của Cố Quân đều không ở đây nên không có đẩy cậu ra.

Trường Canh đỡ y vào phòng, kéo một cái thảm mỏng đắp lên người y, vừa định bắt mạch lại thì bỗng nhiên Cố Quân nói: "Đưa thuốc cho ta."

Trường Canh nhíu mày: "Không được, cơ thể người vẫn còn..."

Thần sắc Cố Quân nhạt xuống, ngữ khí có phần nặng nề hơn: "Ta nói đưa thuốc cho ta."

Trường Canh ngẩn ra, trực giác nhận ra Cố Quân đã bị chọc giận thật sự.

Một chút xì hơi bất động thanh sắc lộ ra, bạo ngược của ngàn vạn giáp thép tụ tập cuộn vào trong đôi mắt đui mù của Cố Quân, nhất thời, nam nhân tuấn tú đó dường như là một đấng hung thần thức tỉnh, nhưng mà chỉ một khoảnh.

Có điều Cố Quân rất nhanh định thần lại, thần sắc hòa hoãn chút ít, mò mẫm vỗ vỗ tay Trường Canh: "Đi xem vết thương trước đi, sau đó giúp ta sắc một liều thuốc tới đây ~ Mới đó đã không nghe lời rồi, hửm?"

Trường Canh tĩnh mặc một chút, xoay người ra ngoài, một nắm tay đập lên cột nhà trước cửa.

Cùng lúc này, một trận cuồng phong to hơn không chút báo trước áp sát kinh thành đèn đêm như lửa.

Đêm đó, trong một con phố nhỏ phía nam Tử Cấm Thành, một lão già không quan trọng lắm lần cuối cùng nhìn huyết thư trên bàn một cái, tự treo mình lên xà nhà, trong cái nắng sớm đã kết thúc cuộc đời gần đất xa trời của mình.

Trong lúc Cố Quân tâm phiền ý loạn đã quên phân phó thị vệ phong tỏa tin tức, biệt viện Ôn Tuyền và Bắc đại doanh gần như sát bên nhau, tin tức như mọc cánh nhanh chóng bay ra ngoài.

Thống lĩnh Bắc đại doanh kinh giao Đàm Hồng Phi là cựu bộ huyền thiết doanh năm xưa, nghe thấy chủ soái nhà mình vậy mà lại ở ngay kinh thành trọng địa, dưới con mắt của mình gặp thích sát, bốc hỏa tại chỗ, lập tức phái một binh lực tuần phòng điều tra khắp nơi.

Động tĩnh lớn như vậy, không giấu nổi ai, không tới chớp mắt, tin tức Cố Quân ở kinh giao bị thích sát lan truyền nhanh chóng, nhưng đây chỉ là khởi đầu.

Cách ngày, đợi Cố Quân hồi phục thị lực và thính lực, nhớ lại sơ suất của mình thì đã không còn kịp rồi ~ Đàm Hồng Phi trực tiếp đưa người vào kinh.

Kinh Triệu Doãn sứt đầu mẻ trán bị Đàm tướng quân lật tung điều tra những người đáng nghi ngoài trấn trong kinh, mà truyền lệnh quan phụng mệnh Cố Quân đuổi theo Đàm Hồng Phi chân trước vừa mới xuống ngựa, một người mà tất cả mọi người không ai nghĩ tới cầm theo huyết thư đánh trống tiến tới.

Truyền lệnh quan không dám tự ý đối đầu Kinh Triệu Doãn, vội vàng cho người thông báo, ai biết được bên ngoài đã loạn thành một nồi cháo, qua thời gian một nén hương mới có người dẫn hắn vào.

Hắn còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy thống lĩnh Bắc đại doang Đàm Hồng Phi trừng mắt đứng lên, một bạt tay ấn nứt cả trác án, khiến cho Kinh Triệu Doãn Chu đại nhân bên cạnh sợ tới mức lệch cả mão quan.

Đàm Hồng Phi: "Ngươi là kẻ nào? Nói lại lần nữa!"

Người trung niên trong tay cầm huyết thư đó từng câu từng chữ nói: "Thảo dân là ông chủ một tiệm điểm tâm bên ngoài một con phố phía nam Tử Cấm Thành, trong nhà có một dưỡng phụ già, vốn là tư ấn thái giám của Nguyên Hòa tiên đế Ngô Hạc công công, nhiều năm trước vì để tránh tai họa đã tìm thế thân giả chết, may mắn thoát ra khỏi cung, vẫn luôn ở ẩn trong dân gian, không ngờ mười năm sau vẫn bị kẻ giặc bắt được, vì để tránh liên lụy người nhà, tối qua tự tẫn, thảo dân như được ánh sáng chỉ đường, thân cỏ mềm yếu, mệnh hèn không đáng nhắc đến, chỉ là tiên phụ có di mệnh, lệnh thảo dân đem oan ức kỳ bí này chiếu cáo thiên hạ."

Kinh Triệu Doãn Chu Hằng ý thức được chuyện vô cùng nghiêm trọng, vội: "Điêu dân to gan, ăn nói hàm hồ, đại thái giám Ngô Hạc đó bởi vì mưu hại hoàng tự, từ lâu đã bị tống giam sau đó xử trãm, chẳng lẽ ngươi muốn vu cáo Đại lý tự hành sự tắc trách?"

Nam nhân đó giành nói: "Thảo dân có huyết thư lúc lâm chung gia phụ đã viết, bây giờ mang đầu tới đây gặp đại nhân, nào dám hư ngôn một chữ?"

Chuyện năm đó Ngô Hạc đại thái giám nhận hối lộ, như mắc chứng cuồng loạn cùng với một cung phi thất sủng hợp mưu hại chết tam điện hạ đã từng sôi sục một thời, bởi vì chuyện này mà làm liên lụy tới Cố Quân còn ở trong cung, cựu bộ huyền thiết doanh hận không thể nghiền nát tên thái giám vô tri đó.

Đàm Hồng Phi mặt lặng như nước: "Chu đại nhân không muốn nghe xem hắn ta nói gì."

Truyền lệnh quan của Cố Quân trực giác sắp xảy ra chuyện, nhớ kỹ lời dặn của Cố Quân trước khi đi "Tuyệt đối không để ông ấy gây chuyện rắc rối", như cái máy lập tức ngắt lời: "Đàm tướng quân, hầu gia thỉnh người lập tức hồi doanh."

Chu Hằng vội nói: "Không sai, Đàm tướng quân mời về trước, nếu có tin tức của đám ngoại bang, hạ quan lập tức phái người báo với tướng quân..."

Chính vào lúc này, người trung niên quỳ bên dưới bỗng nói: "Thảo dân muốn cáo trạng Nguyên Hòa tiên đế, bị yêu phi Bắc Man mê hoặc, dùng thủ đoạn nham hiểm độc hại trung lương ~"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0