Hòa Hoãn
Priest
2024-10-02 16:27:16
Khi Trường Canh trên đường đến thì bĩnh tĩnh, có trật có tự, cả thiên hạ đều giống như nằm trong bàn tay cậu kiểm soát, lúc rời đi, nhân ảnh cứ như hồ nhão, không biết bản đã bước chân nào rời đi trước.
Màn đêm vừa mới ấm đã trở lạnh, hơi thở trong lòng ngực của cậu rõ ràng là một ngọn lửa to.
Trường Canh hốt hoảng chạy về viện của mình, thở một hơi thật dài, đem trán của mình dựa vào con rối hầu kiếm ngoài cửa.
Nhiều năm qua đi, con rối sắt này sớm đã là một cục sắt rồi, không thể dùng được nữa, chỉ là Trường Canh không nỡ vứt, bèn kêu người đặt nó ở viện của mình làm một món trang trí không giống ai để treo đèn.
Cục sắt lạnh căm căm rất nhanh đã trấn định được da thịt phát sốt của Trường Canh, cậu nghênh đầu nhìn cái vật to lớn này, nhớ lại một số ký ức xưa cũ của thời niên thiếu ~ Cậu nhớ bản thân đã từng ngày ngày trời còn chưa sáng đã bắt nó cầm một cái giỏ, bên trong đựng đầy điểm tâm, xong rồi một người một rối lẩy ba lẩy bẩy chạy tới viện của Cố Quân, nghe những câu chuyện tán gẫu trời nam đất bắc của y.
Còn có, lúc mà cùng Cố Quân đón sinh nhật, bọn họ đã quấn đầy người nó nào là vải vóc tơ lụa, còn bắt nó bê một chén mì không thể mua được ở đâu đi chúc thọ...
Cứ nghĩ, nghĩ mãi, Trường Canh không nhịn được mỉm cười, tất cả mọi kỷ niệm vui, ấm áp của cậu vậy mà lại toàn bộ đều có liên quan tới Cố Quân.
Trường Canh lấy cái đèn treo lên cánh tay đang đưa ra của con rối sắt, ân cần vỗ vỗ sau cổ đã lộ bánh răng của con rối, nhớ lại hai câu mà Cố Quân vừa nói, thở dài, ánh mắt ảm đạm.
Cậu vốn tưởng Cố Quân hoặc là sẽ bạo nộ, hoặc là nhiều lần khuyên bảo, hoàn toàn không ngờ Cố Quân lại có kiểu phản ứng như này.
Cố Quân nhìn gió hóa mưa biểu rõ lập trường của mình ~ Ta vẫn là nghĩa phụ ngươi, vẫn là thương ngươi nhất, bất luận trong lòng ngươi có nghĩ gì, ta đều có thể bao dung tất cả, mạo phạm của ngươi ta đều có thể tha thứ, mấy lời nói quỷ quái đó của ngươi ta cũng sẽ không để bụng, ta có thể nhượng bộ những cái vọng niệm trái với luân thường của ngươi, nhưng cũng tin là rồi sẽ có một ngày ngươi trở về chính đạo.
Trường Canh dán lên người mình "vô dục tắc cương" [1], Cố Quân bèn cho cậu ăn một phát "khuy nhiên bất động" [2].
"Chút mánh khóe đó đều dùng lên người mình rồi." Trường Canh khóc không được cười không xong nghĩ, "Làm sao để không ở trước mặt cái vị trong cung đó thể hiện chút ý tứ lòng riêng đây?"
Trường Canh biết tại sao Cố Quân sau đó không tiếp lời cậu rồi, không phải là nhìn cậu là phiền muốn kêu cậu cút sớm, phần lớn là đoán ra được sau đó cậu muốn nói gì, nên khéo léo ám thị cậu không cần nói nữa ~ tránh cái hạ sách sắc sảo nhất thời, trước mắt đối với Cố Quân mà nói, thượng sách đương nhiên chính là dùng quân quyền kiềm chế, thay thế chính quyền, từ đó trên dưới quân chính một thể.
Nếu như có một nhánh hải ngoại có thể phát binh bất cứ lúc nào, quân đội san bằng lục hợp, quy tắc của hải vận và con đường tơ lụa đều có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, đến lúc đó Đại Lương khả tiến khả thoái, thanh uy hiển hách, có lẽ có thể dung túng xóa bỏ cấm lệnh tử lưu kim trong dân gian.
Chỉ là, Cố Quân ấy mà, bên dưới lớp da thịt lưu manh du đãng, bên trong dòng máu sát phạt quyết đoán, lại ngâm một bộ xương cốt quân tử nhẹ nhàng nhưng vững vàng, không làm ra được cái chuyện mưu quân cướp quốc.
Trường Canh đi chầm chậm về phòng, lúc này, trên không vọng xuống tiếng vỗ cánh quen thuộc, Trường Canh đưa tay đón lấy con chim có chút thân tàn ma dại đó, mở ra xem thì là tin gửi đến từ Trần Khinh Nhứ.
Cô nương ấy hiếm khi viết chữ vừa nguệch ngoạc vừa xiêu vẹo, Trường Canh rất gian nan mới có thể nhận ra bên trong viết là: "Ta đã dò la được nguồn gốc của chất độc trên người mà năm đó đại soái trúng phải, nếu như tìm được phương thuốc bí mật đó, có lẽ có thể chế ra thuốc giải."
Bước chân Trường Canh bỗng dừng lại.
Nhưng mà cậu còn chưa kịp vui sướng điên cuồng thì nhìn thấy bên dưới Trần Khinh Nhứ vẫn còn một câu: "Nhưng mà tai mắt của ngài ấy đã bị ảnh hưởng qua nhiều năm, lại luôn lấy độc trị độc, tích lũy theo thời gian, độc có thể giải, trầm kha khó trị, điện hạ hãy chuẩn bị sẵn tâm lý."
Bên dưới vẫn còn một hàng chữ nhỏ còn nguệch ngoạc hơn, Trần Khinh Nhứ viết: "Ta hoài nghi cái này là bí mật bất truyền của thần nữ Man tộc, bởi vì vị thần nữ cuối cùng đã nhập cung hòa thân, nên tung tích ở quan ngoại khó tìm, nếu như tiện, người có thể đồng thời trong cung cấm tìm ra được gì đó."
Trường Canh đã xem xong rồi, giấy cũng đã đốt sạch rồi, nhưng lòng thì lại nặng trĩu.
An Định hầu nhiều đời chinh chiến, quân thần ghi nhớ công ơn sâu đậm, nơi ở của hầu phủ cũng là được đặc biệt ban tặng, từ tiểu viện mà Trường Canh ở, ngẩng đầu là có thể thấy được khung cảnh bên dưới ánh trăng, một dãy mái cong nguy nga lộng lẫy trong hoàng cung, Trường Canh vừa như vô tình vừa như cố ý nhìn về hướng hoàng cung, trong mắt như có phong lôi nổ ra.
Chỉ xẹt qua một chút kinh hồn bạt vía, liền bị cậu thu lại một chút cũng không để lộ ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Quân quả nhiên như đã nói, sai người mang tập tử của y vào hoàng cung.
Y trước là rất thành khẩn thẳng thắn viết rõ kết quả phản tỉnh của bản thân, thành khẩn nhận lỗi với hoàng thượng, lại nói vết thương cũ của bản thân nhiều lần tái phát, e là khó gánh trách nhiệm lớn lao, thỉnh hoàng thượng thu hồi soái ấn.
Tập tử cáo bệnh trước nay vẫn luôn là một cái cớ thường thấy, nhưng mà tập tử này của An Định hầu lại bất ngờ là không hề giống mượn cớ, bởi vì y dùng chữ Khải nhỏ viết tay của bản thân đã khá có tiếng ở trong dân gian, liệt kê chi tiết tất cả quân vụ có liên quan cần bàn giao dâng lên ~ Cuối cùng còn mặt dày thỉnh hoàng thượng đồng ý dời địa điểm đóng cửa phản tỉnh của mình ra kinh giao [3].
Văn từ có tao nhã hơn đi nữa cũng không che đậy được cái ẩn ý trong câu chữ của y "Thần phản tỉnh xong rồi, mau thả thần ra ngoài chơi."
Tập tử này viết vô cùng đậm chất phong cách của An Định hầu, có một chút thực tại xấc xược, vừa nhìn là biết không phải mưu sĩ viết thay.
Long An hoàng đế giữ lại tập tử này một ngày không động tới, cách một ngày, ban xuống các kiểu dược liệu quý hiếm nổi tiếng biểu ý ân sủng, giải bỏ lệnh cấm túc cho Cố Quân, xem như ngầm đồng ý thỉnh từ của y, chỉ là vẫn cần mặt mũi nên hoàng thượng không có sai người chuyển lời, chỉ là để soái ấn giữ trống, ôn ngôn vỗ về, tuyên đợi An Định hầu khỏi bệnh hồi triều, vẫn còn phải trả lại soái ấn cho y.
Ngày hôm đó sau khi nghỉ ngơi buổi chiều một lúc, Lý Phong không biết sao lại lật giở một quyển sách mà bản thân lúc thiếu niên đã xem qua, bên trong rơi ra một bản tự thiếp [4], giống y như với cái bản tập tử trên trác án, tự tích vẫn còn nét trẻ con, di chuyển gần như là hết cả lực cổ tay, cũng có chút lực đạo không đủ, nhưng mà nhìn ra được đã có sự thay đổi theo thời gian.
Lý Phong lấy ra ngắm nghía rất lâu, người bỗng thổn thức hỏi Chúc chân nhỏ: "Ngươi có biết cái này là ai viết không?"
Chúc chân nhỏ giả vờ hồ đồ: "Cái này...lão nô xem không biết là đẹp là xấu, nhưng nếu đã được hoàng thượng cất giữ kỹ, thiết nghĩ có lẽ là một chân tích danh gia nào đó?"
"Ngươi đúng là miệng lưỡi ~ có điều cũng có thể xem như danh gia, đây là của Thập Lục hoàng thúc viết đó." Lý Phong nhẹ nhàng đặt cái tự thiếp đó lên trác án, ép xuống cho thẳng, lại giống như là nhớ lại gì đó, tầm mắt xa xăm, nói với Chúc chân nhỏ: "Trẫm lúc nhỏ không kiên nhẫn luyện chữ, bị phụ hoàng đứng trước mặt quở trách, sau khi hoàng thúc biết đã về thức cả một đêm, ngày hôm sau viết một tá tự thiếp đưa cho trẫm..."
Cố Quân lúc đó vào ban ngày là mắt đã không được tốt, buổi tối lại càng không nhìn rõ mọi thứ, chỉ có thể đeo kính lưu ly, thức suốt một đêm, đôi mắt thức đến sưng đỏ, ngày hôm sau vác theo đôi mắt thỏ mà vẫn cứ phải đứng trước mặt họ bày ra cái vẻ nghiêm túc không tùy tiện nói cười.
Lý Phong cứ nói cứ nói kể lại biết bao chuyện cũ, còn có chút hoài niệm lẩm bẩm: "Ngươi nói xem hoàng thúc lúc nhỏ hướng nội như vậy, một chút cũng không muốn tiếp xúc gần với người khác, so với bây giờ thật là khác biệt một trời một vực ~ *ể*, đúng rồi, người đang ở đâu?"
Chúc chân nhỏ trả lời rập khuôn: "Nghe nói là đi Ôn Tuyền sơn trang ở biên bắc nghỉ dưỡng rồi."
Lý Phong dở khóc dở cười: "Người ấy vậy mà đi chơi thật rồi? Bỏ đi... Trà xuân Giang Nam vừa mới được gửi tới, ngươi sắp xếp mang cho người một ít thưởng thức khi còn mới, sau đó kêu người khắc một cái biển cho hành cung ở biên bắc của trẫm."
Chúc chân nhỏ nhanh chóng đáp lời, không nhắc thêm nữa ~ lão ta cảm thấy thời khắc quan trọng đã tới rồi.
Buổi chiều hôm đó Tây Bắc Đô hộ sở truyền tới tám trăm cái cấp bách, nói là ngoại tộc biên quan có động tĩnh, huyền thiết doanh từ chối nghe lệnh kích trống, ngang ngược bắt giữ Mạnh Đô hộ vân vân.
Long An hoàng đế đang hoài niệm chuyện cũ nên chuyện này cũng chỉ giơ cao đánh khẽ, chỉ phái người quở trách Hà Vinh Huy trong mắt không có quốc pháp, phạt một chút bổng lộc, lệnh huyền thiết doanh nghiêm gia phòng bị biên cảnh phòng địch.
Đợi khi Trường Canh khó khăn lắm mới trích ra được chút thời gian, đến biệt viện Ôn Tuyền biên bắc thông báo những chuyện này cho Cố Quân, thì thấy cái tên họ Cố đó khỏa thân chỉ khoác áo choàng tắm, chân thì ngâm trong suối nóng, tay thì không rời được cái ly, bên cạnh còn có hai thị nữ xinh đẹp đang xoa vai đấm lưng cho hắn, cuộc sống sắp lên tiên rồi.
"Nghỉ dưỡng" mà Cố Quân nói vậy mà thật sự là vô cùng nghiêm túc đi nghỉ dưỡng rồi!
Cái tên điếc nửa mùa đó không thấy có người tới, nghiêng đầu qua không biết nói gì với vị tiểu cô nương bên cạnh, thị nữ đó không lên tiếng, chỉ cười, rồi lại đỏ mặt.
Trường Canh: "..."
Cố Quân thấy thị nữ đó đỏ mặt rất đáng yêu, suýt nữa là muốn đưa tay lên sờ một cái, tay mới đưa được một nửa, thì thấy hai cô nương vội hành lễ với ai đó sau đó tự động lui xuống.
Cố Quân quay đầu lại, không nhìn rõ người tới là ai, chỉ đành mò cái kính lưu ly gắn lên trên sống mũi.
Nhìn thấy Trường Canh, cái tên già không đàng hoàng này vậy mà không một chút ngại, còn vô cùng vui vẻ gọi cậu bước tới, lười nhác bò dậy: "Một thời gian thật dài cũng chưa được nghỉ ngơi, xương cốt đều nằm xuống hết rồi."
Trường Canh: "...E là không phải là nằm xuống đâu hả?"
Câu này vừa ra khỏi miệng thì cậu đã hối hận rồi.
"Hửm?" Cố Quân lại như không nghe thấy, một khuôn mặt ngờ vực hỏi: "Cái gì?"
Không biết thế nào, Trường Canh lại nhớ lại cái lúc mà người này cùng với Thẩm Dịch giả thành những ẩn sĩ nghèo nàn ở Nhạn Hồi trấn, con người này không nghe thấy hết thảy những chuyện không thích nghe.
Vốn dĩ là một hành gia giả vờ giả vịt, hễ mỗi khi điếc lên thì lại càng như hổ thêm cánh.
Chỉ nghe thấy An Định hầu đệ nhất vờ vịt của Đại Lương hưng phấn hỏi: "Đúng rồi, có mang thuốc cho ta không? Buổi tối ta đưa người đi ra Tuyết Mai trai [5] ở phía sau, bên đó có vài sướng khúc mới, nghe nói là để cạnh tranh khúc đầu ở Khởi Diên Lâu vào cuối năm, chúng ta đi cảm nhận trước."
Trường Canh còn tưởng Cố Quân kêu cậu mang thuốc là có chuyện gì cần gấp, náo cả nửa ngày thì ra cái tên đó chê tai điếc uống 'rượu hoa' không đủ thích thú, lập tức miệng cười lòng không cười nói: "Là thuốc ắt có độc, nếu nghĩa phụ không có chuyện cấp bách, thuốc vẫn nên ít uống được thì ít uống đi."
'Cố điếc' râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: "Ừm, tốt, đem theo là tốt, nước ở đây rất tốt, ngươi lại ngâm thêm chút đi, thả lỏng thả lỏng."
Trường Canh: "..."
Cậu triệt để không muốn nói lý với Cố Quân, ngồi ngay ngắn bên suối nước nóng, mí mắt cũng không nhấc lên, dùng thủ ngữ: "Tuyến Tây Bắc báo về hoàng thượng đã xem rồi, mọi việc bình yên, người yên tâm đi."
Cố Quân chầm chậm gật đầu: "Ừm ~ Ngươi tới thì cũng tới rồi, không ngâm chung với ta sao?"
"...thôi ạ," Trường Canh mặt không cảm xúc, "nghĩa phụ tự mình hưởng thụ đi."
Cố Quân cũng chỉ phản hồi lại một tiếng, sau đó vậy mà chẳng kiêng kỵ gì Trường Canh, như là cảm thấy không có gì phải kiêng kỵ vậy, thái độ thản nhiên trực tiếp xuống nước.
Trường Canh bất ngờ, liền vội hốt hoảng dời tầm nhìn, chỉ là không có nơi nào để che mắt nên túm bừa một cái ly rượu lên uống một ngụm như là đang che đậy cái gì đó, liếm môi mới chợt nhớ ra ~ Đây là ly của Cố Quân.
Cậu bỗng đứng lên, suýt thì làm đổ cả cái bàn nhỏ của Cố Quân, thanh âm khô khốc vang lên: "Con chỉ là đến để thông báo với nghĩa phụ một tiếng, người biết là được rồi, con...con trở về còn có chút việc, cáo lui trước."
"Tiểu Trường Canh," Cố Quân gọi cậu lại, đem cái kính lưu ly bị hơi nước làm mờ đặt sang một bên, tầm nhìn chỉ có được trong thước tấc, có một chút tiêu cự không chuẩn xác, nằm bò trên bờ giống như giao vương trong hồ của chính mình, y đủng đỉnh nói: "Đều là nam nhân, ta có thì ngươi đều có, ngươi không có thì ta cũng không có, có gì để mới mẻ chứ?"
Trường Canh nín thở, cuối cùng vẫn là nâng tầm nhìn lên, thân ảnh Cố Quân có chút mơ hồ, vết sẹo khắp người nhưng lại nhìn chói mắt đến kinh người, có một đường từ cổ cắt xuống qua ngang ngực, khiến cho nửa thân trên của người nhìn gần giống như bị tách ra làm hai rồi lại khép lại với nhau vậy.
Cố Quân hiểu rõ lòng người, biết là có những chuyện càng che đậy thì sẽ càng rõ ràng bị kiêng kỵ, cũng là càng cắt đứt không được cứ như bị trúng độc, nên dứt khoát thoải mái để mặc cho cậu nhìn ~ Mà thật ra thì có cái gì đáng để nhìn đâu.
"Mỗi một người đều đối với phụ mẫu cảm tình sâu đậm, không chỉ riêng ngươi, ta cũng như vậy," Cố Quân nói, "Cha ta là một cái miệng độc, chỉ biết gọi một đám con rối đuổi theo chém ta, người đầu tiên cầm tay ta viết chữ là tiên đế, người đầu tiên dỗ ta uống thuốc, uống xong còn cho ta mứt trái cây cũng là tiên đế, lúc nhỏ ta cảm thấy người chính là người duy nhất yêu thương ta. Có đôi khi cái tình cảm này quá sâu đậm, có thể sẽ khiến ngươi sản sinh ra ảo giác, qua giai đoạn này sẽ ổn thôi, không sao đâu, ngươi càng đặt trong lòng, sẽ càng cảm thấy không chịu nổi, nó sẽ càng bám víu lấy ngươi."
Trường Canh mở miệng, Cố Quân lại dựa vào việc mình không nghe thấy, căn bản chẳng quan tâm Trường Canh có trả lời hay không, tự mình tiếp lời mình: "Nghĩa phụ biết ngươi là một đứa trẻ ngoan, chỉ là quá tự mình đeo gánh nặng, đặt xuống một lúc đi, ở đây với ta vài ngày, suốt ngày cứ đi theo lão hòa thượng đó thì ra thể thống gì? Biết bao nhiêu phong cảnh, chuyện thú vị đầy ra đó, đừng có tự mình ép mình."
Màn đêm vừa mới ấm đã trở lạnh, hơi thở trong lòng ngực của cậu rõ ràng là một ngọn lửa to.
Trường Canh hốt hoảng chạy về viện của mình, thở một hơi thật dài, đem trán của mình dựa vào con rối hầu kiếm ngoài cửa.
Nhiều năm qua đi, con rối sắt này sớm đã là một cục sắt rồi, không thể dùng được nữa, chỉ là Trường Canh không nỡ vứt, bèn kêu người đặt nó ở viện của mình làm một món trang trí không giống ai để treo đèn.
Cục sắt lạnh căm căm rất nhanh đã trấn định được da thịt phát sốt của Trường Canh, cậu nghênh đầu nhìn cái vật to lớn này, nhớ lại một số ký ức xưa cũ của thời niên thiếu ~ Cậu nhớ bản thân đã từng ngày ngày trời còn chưa sáng đã bắt nó cầm một cái giỏ, bên trong đựng đầy điểm tâm, xong rồi một người một rối lẩy ba lẩy bẩy chạy tới viện của Cố Quân, nghe những câu chuyện tán gẫu trời nam đất bắc của y.
Còn có, lúc mà cùng Cố Quân đón sinh nhật, bọn họ đã quấn đầy người nó nào là vải vóc tơ lụa, còn bắt nó bê một chén mì không thể mua được ở đâu đi chúc thọ...
Cứ nghĩ, nghĩ mãi, Trường Canh không nhịn được mỉm cười, tất cả mọi kỷ niệm vui, ấm áp của cậu vậy mà lại toàn bộ đều có liên quan tới Cố Quân.
Trường Canh lấy cái đèn treo lên cánh tay đang đưa ra của con rối sắt, ân cần vỗ vỗ sau cổ đã lộ bánh răng của con rối, nhớ lại hai câu mà Cố Quân vừa nói, thở dài, ánh mắt ảm đạm.
Cậu vốn tưởng Cố Quân hoặc là sẽ bạo nộ, hoặc là nhiều lần khuyên bảo, hoàn toàn không ngờ Cố Quân lại có kiểu phản ứng như này.
Cố Quân nhìn gió hóa mưa biểu rõ lập trường của mình ~ Ta vẫn là nghĩa phụ ngươi, vẫn là thương ngươi nhất, bất luận trong lòng ngươi có nghĩ gì, ta đều có thể bao dung tất cả, mạo phạm của ngươi ta đều có thể tha thứ, mấy lời nói quỷ quái đó của ngươi ta cũng sẽ không để bụng, ta có thể nhượng bộ những cái vọng niệm trái với luân thường của ngươi, nhưng cũng tin là rồi sẽ có một ngày ngươi trở về chính đạo.
Trường Canh dán lên người mình "vô dục tắc cương" [1], Cố Quân bèn cho cậu ăn một phát "khuy nhiên bất động" [2].
"Chút mánh khóe đó đều dùng lên người mình rồi." Trường Canh khóc không được cười không xong nghĩ, "Làm sao để không ở trước mặt cái vị trong cung đó thể hiện chút ý tứ lòng riêng đây?"
Trường Canh biết tại sao Cố Quân sau đó không tiếp lời cậu rồi, không phải là nhìn cậu là phiền muốn kêu cậu cút sớm, phần lớn là đoán ra được sau đó cậu muốn nói gì, nên khéo léo ám thị cậu không cần nói nữa ~ tránh cái hạ sách sắc sảo nhất thời, trước mắt đối với Cố Quân mà nói, thượng sách đương nhiên chính là dùng quân quyền kiềm chế, thay thế chính quyền, từ đó trên dưới quân chính một thể.
Nếu như có một nhánh hải ngoại có thể phát binh bất cứ lúc nào, quân đội san bằng lục hợp, quy tắc của hải vận và con đường tơ lụa đều có thể thay đổi bất kỳ lúc nào, đến lúc đó Đại Lương khả tiến khả thoái, thanh uy hiển hách, có lẽ có thể dung túng xóa bỏ cấm lệnh tử lưu kim trong dân gian.
Chỉ là, Cố Quân ấy mà, bên dưới lớp da thịt lưu manh du đãng, bên trong dòng máu sát phạt quyết đoán, lại ngâm một bộ xương cốt quân tử nhẹ nhàng nhưng vững vàng, không làm ra được cái chuyện mưu quân cướp quốc.
Trường Canh đi chầm chậm về phòng, lúc này, trên không vọng xuống tiếng vỗ cánh quen thuộc, Trường Canh đưa tay đón lấy con chim có chút thân tàn ma dại đó, mở ra xem thì là tin gửi đến từ Trần Khinh Nhứ.
Cô nương ấy hiếm khi viết chữ vừa nguệch ngoạc vừa xiêu vẹo, Trường Canh rất gian nan mới có thể nhận ra bên trong viết là: "Ta đã dò la được nguồn gốc của chất độc trên người mà năm đó đại soái trúng phải, nếu như tìm được phương thuốc bí mật đó, có lẽ có thể chế ra thuốc giải."
Bước chân Trường Canh bỗng dừng lại.
Nhưng mà cậu còn chưa kịp vui sướng điên cuồng thì nhìn thấy bên dưới Trần Khinh Nhứ vẫn còn một câu: "Nhưng mà tai mắt của ngài ấy đã bị ảnh hưởng qua nhiều năm, lại luôn lấy độc trị độc, tích lũy theo thời gian, độc có thể giải, trầm kha khó trị, điện hạ hãy chuẩn bị sẵn tâm lý."
Bên dưới vẫn còn một hàng chữ nhỏ còn nguệch ngoạc hơn, Trần Khinh Nhứ viết: "Ta hoài nghi cái này là bí mật bất truyền của thần nữ Man tộc, bởi vì vị thần nữ cuối cùng đã nhập cung hòa thân, nên tung tích ở quan ngoại khó tìm, nếu như tiện, người có thể đồng thời trong cung cấm tìm ra được gì đó."
Trường Canh đã xem xong rồi, giấy cũng đã đốt sạch rồi, nhưng lòng thì lại nặng trĩu.
An Định hầu nhiều đời chinh chiến, quân thần ghi nhớ công ơn sâu đậm, nơi ở của hầu phủ cũng là được đặc biệt ban tặng, từ tiểu viện mà Trường Canh ở, ngẩng đầu là có thể thấy được khung cảnh bên dưới ánh trăng, một dãy mái cong nguy nga lộng lẫy trong hoàng cung, Trường Canh vừa như vô tình vừa như cố ý nhìn về hướng hoàng cung, trong mắt như có phong lôi nổ ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ xẹt qua một chút kinh hồn bạt vía, liền bị cậu thu lại một chút cũng không để lộ ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Quân quả nhiên như đã nói, sai người mang tập tử của y vào hoàng cung.
Y trước là rất thành khẩn thẳng thắn viết rõ kết quả phản tỉnh của bản thân, thành khẩn nhận lỗi với hoàng thượng, lại nói vết thương cũ của bản thân nhiều lần tái phát, e là khó gánh trách nhiệm lớn lao, thỉnh hoàng thượng thu hồi soái ấn.
Tập tử cáo bệnh trước nay vẫn luôn là một cái cớ thường thấy, nhưng mà tập tử này của An Định hầu lại bất ngờ là không hề giống mượn cớ, bởi vì y dùng chữ Khải nhỏ viết tay của bản thân đã khá có tiếng ở trong dân gian, liệt kê chi tiết tất cả quân vụ có liên quan cần bàn giao dâng lên ~ Cuối cùng còn mặt dày thỉnh hoàng thượng đồng ý dời địa điểm đóng cửa phản tỉnh của mình ra kinh giao [3].
Văn từ có tao nhã hơn đi nữa cũng không che đậy được cái ẩn ý trong câu chữ của y "Thần phản tỉnh xong rồi, mau thả thần ra ngoài chơi."
Tập tử này viết vô cùng đậm chất phong cách của An Định hầu, có một chút thực tại xấc xược, vừa nhìn là biết không phải mưu sĩ viết thay.
Long An hoàng đế giữ lại tập tử này một ngày không động tới, cách một ngày, ban xuống các kiểu dược liệu quý hiếm nổi tiếng biểu ý ân sủng, giải bỏ lệnh cấm túc cho Cố Quân, xem như ngầm đồng ý thỉnh từ của y, chỉ là vẫn cần mặt mũi nên hoàng thượng không có sai người chuyển lời, chỉ là để soái ấn giữ trống, ôn ngôn vỗ về, tuyên đợi An Định hầu khỏi bệnh hồi triều, vẫn còn phải trả lại soái ấn cho y.
Ngày hôm đó sau khi nghỉ ngơi buổi chiều một lúc, Lý Phong không biết sao lại lật giở một quyển sách mà bản thân lúc thiếu niên đã xem qua, bên trong rơi ra một bản tự thiếp [4], giống y như với cái bản tập tử trên trác án, tự tích vẫn còn nét trẻ con, di chuyển gần như là hết cả lực cổ tay, cũng có chút lực đạo không đủ, nhưng mà nhìn ra được đã có sự thay đổi theo thời gian.
Lý Phong lấy ra ngắm nghía rất lâu, người bỗng thổn thức hỏi Chúc chân nhỏ: "Ngươi có biết cái này là ai viết không?"
Chúc chân nhỏ giả vờ hồ đồ: "Cái này...lão nô xem không biết là đẹp là xấu, nhưng nếu đã được hoàng thượng cất giữ kỹ, thiết nghĩ có lẽ là một chân tích danh gia nào đó?"
"Ngươi đúng là miệng lưỡi ~ có điều cũng có thể xem như danh gia, đây là của Thập Lục hoàng thúc viết đó." Lý Phong nhẹ nhàng đặt cái tự thiếp đó lên trác án, ép xuống cho thẳng, lại giống như là nhớ lại gì đó, tầm mắt xa xăm, nói với Chúc chân nhỏ: "Trẫm lúc nhỏ không kiên nhẫn luyện chữ, bị phụ hoàng đứng trước mặt quở trách, sau khi hoàng thúc biết đã về thức cả một đêm, ngày hôm sau viết một tá tự thiếp đưa cho trẫm..."
Cố Quân lúc đó vào ban ngày là mắt đã không được tốt, buổi tối lại càng không nhìn rõ mọi thứ, chỉ có thể đeo kính lưu ly, thức suốt một đêm, đôi mắt thức đến sưng đỏ, ngày hôm sau vác theo đôi mắt thỏ mà vẫn cứ phải đứng trước mặt họ bày ra cái vẻ nghiêm túc không tùy tiện nói cười.
Lý Phong cứ nói cứ nói kể lại biết bao chuyện cũ, còn có chút hoài niệm lẩm bẩm: "Ngươi nói xem hoàng thúc lúc nhỏ hướng nội như vậy, một chút cũng không muốn tiếp xúc gần với người khác, so với bây giờ thật là khác biệt một trời một vực ~ *ể*, đúng rồi, người đang ở đâu?"
Chúc chân nhỏ trả lời rập khuôn: "Nghe nói là đi Ôn Tuyền sơn trang ở biên bắc nghỉ dưỡng rồi."
Lý Phong dở khóc dở cười: "Người ấy vậy mà đi chơi thật rồi? Bỏ đi... Trà xuân Giang Nam vừa mới được gửi tới, ngươi sắp xếp mang cho người một ít thưởng thức khi còn mới, sau đó kêu người khắc một cái biển cho hành cung ở biên bắc của trẫm."
Chúc chân nhỏ nhanh chóng đáp lời, không nhắc thêm nữa ~ lão ta cảm thấy thời khắc quan trọng đã tới rồi.
Buổi chiều hôm đó Tây Bắc Đô hộ sở truyền tới tám trăm cái cấp bách, nói là ngoại tộc biên quan có động tĩnh, huyền thiết doanh từ chối nghe lệnh kích trống, ngang ngược bắt giữ Mạnh Đô hộ vân vân.
Long An hoàng đế đang hoài niệm chuyện cũ nên chuyện này cũng chỉ giơ cao đánh khẽ, chỉ phái người quở trách Hà Vinh Huy trong mắt không có quốc pháp, phạt một chút bổng lộc, lệnh huyền thiết doanh nghiêm gia phòng bị biên cảnh phòng địch.
Đợi khi Trường Canh khó khăn lắm mới trích ra được chút thời gian, đến biệt viện Ôn Tuyền biên bắc thông báo những chuyện này cho Cố Quân, thì thấy cái tên họ Cố đó khỏa thân chỉ khoác áo choàng tắm, chân thì ngâm trong suối nóng, tay thì không rời được cái ly, bên cạnh còn có hai thị nữ xinh đẹp đang xoa vai đấm lưng cho hắn, cuộc sống sắp lên tiên rồi.
"Nghỉ dưỡng" mà Cố Quân nói vậy mà thật sự là vô cùng nghiêm túc đi nghỉ dưỡng rồi!
Cái tên điếc nửa mùa đó không thấy có người tới, nghiêng đầu qua không biết nói gì với vị tiểu cô nương bên cạnh, thị nữ đó không lên tiếng, chỉ cười, rồi lại đỏ mặt.
Trường Canh: "..."
Cố Quân thấy thị nữ đó đỏ mặt rất đáng yêu, suýt nữa là muốn đưa tay lên sờ một cái, tay mới đưa được một nửa, thì thấy hai cô nương vội hành lễ với ai đó sau đó tự động lui xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Quân quay đầu lại, không nhìn rõ người tới là ai, chỉ đành mò cái kính lưu ly gắn lên trên sống mũi.
Nhìn thấy Trường Canh, cái tên già không đàng hoàng này vậy mà không một chút ngại, còn vô cùng vui vẻ gọi cậu bước tới, lười nhác bò dậy: "Một thời gian thật dài cũng chưa được nghỉ ngơi, xương cốt đều nằm xuống hết rồi."
Trường Canh: "...E là không phải là nằm xuống đâu hả?"
Câu này vừa ra khỏi miệng thì cậu đã hối hận rồi.
"Hửm?" Cố Quân lại như không nghe thấy, một khuôn mặt ngờ vực hỏi: "Cái gì?"
Không biết thế nào, Trường Canh lại nhớ lại cái lúc mà người này cùng với Thẩm Dịch giả thành những ẩn sĩ nghèo nàn ở Nhạn Hồi trấn, con người này không nghe thấy hết thảy những chuyện không thích nghe.
Vốn dĩ là một hành gia giả vờ giả vịt, hễ mỗi khi điếc lên thì lại càng như hổ thêm cánh.
Chỉ nghe thấy An Định hầu đệ nhất vờ vịt của Đại Lương hưng phấn hỏi: "Đúng rồi, có mang thuốc cho ta không? Buổi tối ta đưa người đi ra Tuyết Mai trai [5] ở phía sau, bên đó có vài sướng khúc mới, nghe nói là để cạnh tranh khúc đầu ở Khởi Diên Lâu vào cuối năm, chúng ta đi cảm nhận trước."
Trường Canh còn tưởng Cố Quân kêu cậu mang thuốc là có chuyện gì cần gấp, náo cả nửa ngày thì ra cái tên đó chê tai điếc uống 'rượu hoa' không đủ thích thú, lập tức miệng cười lòng không cười nói: "Là thuốc ắt có độc, nếu nghĩa phụ không có chuyện cấp bách, thuốc vẫn nên ít uống được thì ít uống đi."
'Cố điếc' râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: "Ừm, tốt, đem theo là tốt, nước ở đây rất tốt, ngươi lại ngâm thêm chút đi, thả lỏng thả lỏng."
Trường Canh: "..."
Cậu triệt để không muốn nói lý với Cố Quân, ngồi ngay ngắn bên suối nước nóng, mí mắt cũng không nhấc lên, dùng thủ ngữ: "Tuyến Tây Bắc báo về hoàng thượng đã xem rồi, mọi việc bình yên, người yên tâm đi."
Cố Quân chầm chậm gật đầu: "Ừm ~ Ngươi tới thì cũng tới rồi, không ngâm chung với ta sao?"
"...thôi ạ," Trường Canh mặt không cảm xúc, "nghĩa phụ tự mình hưởng thụ đi."
Cố Quân cũng chỉ phản hồi lại một tiếng, sau đó vậy mà chẳng kiêng kỵ gì Trường Canh, như là cảm thấy không có gì phải kiêng kỵ vậy, thái độ thản nhiên trực tiếp xuống nước.
Trường Canh bất ngờ, liền vội hốt hoảng dời tầm nhìn, chỉ là không có nơi nào để che mắt nên túm bừa một cái ly rượu lên uống một ngụm như là đang che đậy cái gì đó, liếm môi mới chợt nhớ ra ~ Đây là ly của Cố Quân.
Cậu bỗng đứng lên, suýt thì làm đổ cả cái bàn nhỏ của Cố Quân, thanh âm khô khốc vang lên: "Con chỉ là đến để thông báo với nghĩa phụ một tiếng, người biết là được rồi, con...con trở về còn có chút việc, cáo lui trước."
"Tiểu Trường Canh," Cố Quân gọi cậu lại, đem cái kính lưu ly bị hơi nước làm mờ đặt sang một bên, tầm nhìn chỉ có được trong thước tấc, có một chút tiêu cự không chuẩn xác, nằm bò trên bờ giống như giao vương trong hồ của chính mình, y đủng đỉnh nói: "Đều là nam nhân, ta có thì ngươi đều có, ngươi không có thì ta cũng không có, có gì để mới mẻ chứ?"
Trường Canh nín thở, cuối cùng vẫn là nâng tầm nhìn lên, thân ảnh Cố Quân có chút mơ hồ, vết sẹo khắp người nhưng lại nhìn chói mắt đến kinh người, có một đường từ cổ cắt xuống qua ngang ngực, khiến cho nửa thân trên của người nhìn gần giống như bị tách ra làm hai rồi lại khép lại với nhau vậy.
Cố Quân hiểu rõ lòng người, biết là có những chuyện càng che đậy thì sẽ càng rõ ràng bị kiêng kỵ, cũng là càng cắt đứt không được cứ như bị trúng độc, nên dứt khoát thoải mái để mặc cho cậu nhìn ~ Mà thật ra thì có cái gì đáng để nhìn đâu.
"Mỗi một người đều đối với phụ mẫu cảm tình sâu đậm, không chỉ riêng ngươi, ta cũng như vậy," Cố Quân nói, "Cha ta là một cái miệng độc, chỉ biết gọi một đám con rối đuổi theo chém ta, người đầu tiên cầm tay ta viết chữ là tiên đế, người đầu tiên dỗ ta uống thuốc, uống xong còn cho ta mứt trái cây cũng là tiên đế, lúc nhỏ ta cảm thấy người chính là người duy nhất yêu thương ta. Có đôi khi cái tình cảm này quá sâu đậm, có thể sẽ khiến ngươi sản sinh ra ảo giác, qua giai đoạn này sẽ ổn thôi, không sao đâu, ngươi càng đặt trong lòng, sẽ càng cảm thấy không chịu nổi, nó sẽ càng bám víu lấy ngươi."
Trường Canh mở miệng, Cố Quân lại dựa vào việc mình không nghe thấy, căn bản chẳng quan tâm Trường Canh có trả lời hay không, tự mình tiếp lời mình: "Nghĩa phụ biết ngươi là một đứa trẻ ngoan, chỉ là quá tự mình đeo gánh nặng, đặt xuống một lúc đi, ở đây với ta vài ngày, suốt ngày cứ đi theo lão hòa thượng đó thì ra thể thống gì? Biết bao nhiêu phong cảnh, chuyện thú vị đầy ra đó, đừng có tự mình ép mình."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro