Vô Biên
Priest
2024-10-02 16:27:16
Lòng Cố Quân căng thẳng tột cùng, tất cả mọi việc đến quá nhanh, thậm chí còn hỗn loạn hơn so với trong tưởng tượng của y.
Một mảng Tây Vực đó chính là kiểu ao cạn ếch nhiều, các tiểu quốc cứ như một chuỗi phân dê, đông một đống tây một bãi, cứ cách ngày là lại cọ xát nhau, đều muốn thôn tính lẫn nhau. Nhưng mà từ lúc huyền thiết doanh trấn tại lối vào con đường tơ lụa thì đã lâu rồi không có ai dám nổ ra khiêu khích.
Khưu Từ một quốc gia nhỏ nát như thế, đập nồi bán sắt cũng không gom được đủ trăm con hổ cát, lần này hành động khác thường, sau lưng chắc chắn có hổ sói, điều này rất dễ thấy, căn bản chẳng phải là vấn đề.
Vấn đề là ~ mục đích của thế lực đằng sau Khưu Từ cái gì?
Cố Quân cũng không tin mọi chuyện đều là cái vị trong cung đó sắp xếp sẵn, bởi vì cái dục vọng khống chế của Lý Phong vô cùng nồng đậm, làm cái gì cũng muốn ổn thỏa dễ kiểm soát, người cũng không thể trong thời ngắn như vậy, thậm chí là trong hoàn cảnh bản thân còn chưa sắp đặt xong đã tùy tiện hành động.
Cái này chỉ sợ là đến cả Lý Phong cũng trở tay không kịp, một mặt thì vừa không biết tình hình ở ngoài Tây Bắc rốt cuộc là gì, một mặt thì lại sợ huyền thiết doanh không có lệnh mà hành động, sắp xếp làm rối loạn triều đình, nên mới dùng chiêu tịch thu soái ấn, lệnh kích trống bất thành danh để kìm hãm bọn họ.
Cố Quân hỏi: "Trú quân các nước đại khái có bao nhiêu người?"
Huyền ưng: "Tây Dương Vạn Quốc sứ đoàn trú địa có ước khoảng hai ba nghìn, Thiên Trúc hơi xa, chỉ có một nghìn binh đao bố phòng, còn lại là Tây Vực chư quốc."
"Không thể nào." Cố Quân cắn nhẹ đầu lưỡi mình, nhẫn nhịn đem hai chữ "tái thám" nuốt ngược trở lại, mới nhớ ra bản thân lúc này không nằm trong quân.
Y bị nhốt ở trong tứ cửu thành to bằng cái giếng này, là triệt để với tay không tới.
"Nếu như mà hơn trăm con hổ cát đã hiện thân, đối phương tất nhiên là muốn đánh một trận ra trò, đằng sau nếu không có vài vạn tinh binh thì căn bản là uổng phí tử lưu kim, cho dù ngoài mặt binh đao không nhiều, không có nghĩa là không có ẩn náu." Cố Quân nhắm nhẹ mắt, ngón tay nhè nhẹ khều móc vào trác án, "Đối với với cái lũ kỵ binh vô dụng của Lâu Lan, một đội trọng giáp cùng với hai ba con hổ cát là đủ, bọn chúng ở ngay biên cảnh của ta tập kết một lượng lớn hổ cát cùng với hàng vạn đại quân, tuyệt đối không thể là vì chút chuyện nhỏ nhặt ba con chuột bốn con mắt giữa các tiểu quốc Tây Vực."
Huyền ưng ngẩn ra: "Vậy...vậy hay là thuộc hạ lại vội trở về..."
Cố Quân ngắt lời: "Không cần, cũng không kịp."
Huyền ưng từ con đường tơ lụa đi vội đến kinh thành, tốn thời gian nhanh nhất cũng phải hai ngày, đã là thần tốc rồi, mà kinh thành lại cấm vận trên không, hắn chỉ có thể đáp xuống Bắc đại doanh, dù cho đi ngay trong đêm vào kinh, đến trước mặt Cố Quân thì cũng đã là ngày thứ ba rồi, nếu như lại quay trở về truyền lệnh, tới lui như vậy cứ cho là hắn cắm đầu cắm cổ chạy, ít cũng phải năm sáu ngày.
Chiến trường một khắc vạn biến, với năm sáu ngày đã đủ vong quốc rồi.
Cố Quân cắn cắn răng, cứ phải ngay lúc này y lại bị nhốt tại kinh thành!
"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi." Cố Quân nhẹ giọng, "Để ta nghĩ thêm."
Huyền ưng không dám nhiều lời, lĩnh mệnh rời đi.
Cố Quân xoay người làm ấm cho mình một bình rượu, đi tới đi lui vài bước trong một tấc vuông, y đã triệt để bình tĩnh lại, suy ra được một con đường, nghĩ: "Cũng chưa phải là đến tình huống xấu nhất."
Y bị giam lỏng, Thẩm Dịch cũng không ở đó, hiện tại huyền thiết doanh Tây Bắc lấy huyền thiết Tổng Đề đốc Hà Vinh Huy làm đầu.
Cái tính khí của Hà Vinh Huy Cố Quân biết, là một tên tuyệt đại thích đầu thanh danh lôi thôi, trừ Cố Quân ra, đến cả Thẩm Dịch cũng chưa chắc trấn nổi hắn, căn bản là không đặt Đô hộ Tây Bắc trong mắt, Đô hộ Mạnh Bằng Phi nếu mà dám đem lệnh kích trống giở thói ở huyền thiêt doanh, Hà Vinh Huy đại khái là sẽ gây khó dễ trước, không được nữa thì bắt Mạnh Đô hộ nhốt lại.
Vậy bước tiếp theo sẽ là?
Bỗng, cửa phòng có người gõ, Cố Quân kéo ra thì thấy Trường Canh chỉ đứng ngay cửa.
Tay Cố Quân đang kéo dở nửa cánh cửa, vừa thấy Trường Canh, trái tim mới vừa bình tĩnh lại bắt đầu náo động, chỉ đành 'đau dạ dày' hỏi: "Sao ngươi lại tới nữa rồi?"
Trường Canh: "Con cảm thấy bây giờ nghĩa phụ có thể sử dụng được tới con."
Cố Quân: "..."
Trường Canh rất quy củ đứng ngoài cửa hỏi: "Con có thể vào không?"
Sau khi cậu ngỏ ý hỏi thì nghiêng nửa người qua, làm ra thái độ "sẵn sàng chờ xuất phát", chuẩn bị chỉ cần Cố Quân nói một chữ "cút", cậu sẽ lập tức tan thành mây khói.
Cố Quân nghĩ: "Kiếp trước mình chắc chắn là mắc nợ tên ác bá này rất nhiều tiền."
Tiếp đó là y chỉ có thể bất lực nhường đường, để cho tên ác bá vào cửa.
Cố Quân vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm, mới không để ý, rượu làm ấm trên lò đã 'ấm' quá mức, sôi ùng ục rồi, khắp phòng đều là mùi rượu, Cố Quân không có chủ đề thì tìm chủ đề nói, cầm bình rượu lên hỏi Trường Canh: "Uống không?"
Trường Canh chẳng thèm để ý tới y, tự mình lật tìm một bình nước đun đã để nguội, đoan đoan chính chính ngồi xuống bàn cờ bên cạnh ~ Nếu mà cạo sạch tóc thì dáng vẻ của cậu đơn giản là giống với một cao tăng phiêu miễu xuất trần.
Trường Canh hỏi: "Huyền ưng sẽ không vô duyên vô cớ đi xuyên đêm từ Tây Bắc đại doanh vội đến đây, biên cảnh bên đó có động thái lạ sao?"
Cố Quân không muốn nói với cậu lắm, mơ hồ nói: "Một chút rắc rối, không có gì."
Uy tín của cá nhân y trong quân đội cực kỳ cao, điểm tốt của điều này là nói một là không có hai, sức khống chế và mức độ hiệu quả tuyệt đỉnh, nhưng mà vật cực tất phản, cũng không phải là không có chỗ không tốt ~ Ví dụ Cố Quân sẽ không tự chủ mà bảo vệ với uy tín này, khi gặp phải chuyện gì mà bản thân chưa nghĩ thông, chưa hiểu kỹ, thì trước tiên là cũng sẽ không nói ra với người khác.
Dần dà, sẽ trở nên rất dễ bị bảo thủ.
Trường Canh vén mắt nhìn y, nhưng rất nhanh lại thu về, trở lại trạng thái mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, hình như là sợ nhìn lâu sẽ bị cuốn vào. Cậu lấy ra một quân cờ trong hộp cờ bên cạnh nghịch, quân cờ đen lục, bị đèn khí làm cho tỏa ra một chút huỳnh quang.
Thấy Cố Quân không có ý nói thêm, Trường Canh bèn tự mình tiếp lời: "Tướng quân tam đại doanh huyền thiết đều có một thế mạnh riêng, một ít cọ sát nhỏ bé ngoài biên cảnh, họ sẽ không từ xa chạy tới làm phiền người ~ Con đoán, ít nhất cũng là hơn vạn binh đao tập kết, nếu không thì cũng là những rắc rối không kém như vậy, mới khiến cho vị huynh đệ đó bôn ba một chuyến."
Cố Quân xoay tới xoay lui cái ly rượu nóng hổi, trong hơi rượu tản mạn nhè nhẹ híp mắt: "Chuông lão tướng quân dạy ngươi rất nhiều."
"Vẫn có thứ mà Chuông lão tướng quân chưa dạy," Trường Canh nói, "Nghĩa phụ đang nghĩ gì?"
"Hộ vệ gia quốc đối với huyền thiết doanh mãi mãi là một giới hạn," Cố Quân thấp giọng, "Khi sự việc quá đột ngột, dưới tình huống chưa rõ tình hình, lão Hà sẽ tự động sẽ lấy đường ranh giới làm trận địa tiền tuyến, đóng cửa con đường tơ lụa, chặn đứng mọi con đường, tự ý ra vào đều xử lý theo pháp. Hữu bang nếu cầu viện, chủ soái vắng mặt, huyền thiết doanh cùng lắm cũng chỉ là che chắn, tuyệt đối không tự rời chức vụ xuất binh. Năm vạn huyền thiết doanh, trừ phi Dư La thần tiên giáng địa, nếu không thì không cần biết là ai tới, cũng không dễ dàng phá vỡ quy luật của bức thành Tây Bắc ta ~ Cái này thì ta tạm thời không lo, chỉ là đang nghĩ bước tiếp theo bọn họ sẽ đi như thế nào?"
Giọng nói của y trầm thấp hòa hoãn, dường như là còn nồng đậm hơn mùi rượu ngập phòng, vành tai của Trường Canh không tự chủ mà tê rần, chỉ đành bất động thanh sắc cúi đầu, cố gắng gạt bỏ tạp niệm: "Nếu như là con, con sẽ không ra tay với Đại Lương vào lúc này."
Ánh mắt Cố Quân dừng trên trắng đen phân biệt giữa đầu ngón tay cậu và quân cờ: "Tại sao?"
Trường Canh đặt cờ xuống bàn cờ, "cạch", dõng dạc uyển chuyển.
"Bởi vì hỏa hầu không nhiều," Cậu nói, "Mâu thuẫn giữa nghĩa phụ và hoàng thượng chưa tới mức như nước với lửa, tuy rằng người tạm thời vẫn đang giam lỏng nghĩa phụ ở kinh thành, nhưng huyền thiết doanh còn đó, thì vẫn là một tấm bản sắt, nhỡ lúc này ngoại tộc xâm phạm, hoàng thượng bất kỳ lúc nào cũng có thể khởi dụng nghĩa phụ, công sức mấy năm khích hóa mâu thuẫn chính quyền và quân quyền chỉ trong một đêm là có thể chỉnh đốn lại, bố cục mấy năm trước đều sẽ bị hủy trong một ngày."
Từ cái ngày mà mất kiểm soát trên xe ngựa đó, Trường Canh ở trước mặt Cố Quân sẽ đột nhiên sắc bén lên, bất luận là gia sự hay quốc sự, từ trong miệng cậu nhả ra đều sẽ trúng hồng tâm, không một điểm thừa.
Cố Quân bị mấy chữ "mâu thuẫn chính quyền và quân quyền" khích mạnh, ngón tay bị rượu nóng bỏng đỏ dừng trên không trung.
Đại Lương có một nơi rất chí mạng.
Võ đế dưới gối không có con trai, thái tử chỉ có thể nhận con thừa tự, bất luận là trong truyền thuyết có anh minh thần võ, ba đầu sáu tay, Võ đế dù sao cũng chỉ là một con người, trước lúc lâm chung, ông lão này cũng chỉ có một lòng riêng, muốn kìm kẹp thiên tử ông đem quân quyền chư hầu để lại cho nữ nhi yêu quý, từ đó tạo ra phân biệt quân quyền và chính quyền trong triều.
Đây có lẽ là nét bút sai nhất cả đời Võ đế ~ Nếu như thống soái yên phận thủ thường, thiên tử đầu óc có vấn đề, vậy thì quân thần có thể hòa bình một thế hệ, nhưng hai rồi ba thế hệ thì sao?
Chuyện này Cố Quân biết rõ trong lòng ~
Sẽ có một ngày, mâu thuẫn giữa huyền thiết hổ phù và ngọc tỷ của thiên tử sẽ không có cách nào để hòa giải, vậy thì đến cuối cùng, kết quả cũng chỉ có một trong hai kiểu, hoặc là "quốc tặc soán vị" hoặc là "vắt chanh bỏ vỏ".
"Con thì lại cảm thấy lần này là kế sách một mũi tên trúng hai nhạn," Trường Canh lấy vài quân cờ lần lượt bày bố ra bàn cờ, "Nếu như cái đám ngoại bang đó phát hiện, một khi nghĩa phụ người không ở trong doanh, huyền thiết doanh sẽ trở thành một cọng rơm bị lệnh kích trống chỉ huy đến ngã đông đổ tây, vậy thì đại quân như hổ đói của bọn họ chính là chuẩn bị cho chúng ta, không chỉ Tây Vực, nói không chừng còn có Man tộc rục rịch chờ động ở Bắc Tân Cương, giặc Oa im ắng nhiều năm ở Đông Hải. Nhưng mà khả năng này rất nhỏ, kết quả có khả năng xuất hiện nhất là, Tây Bắc vẫn vững như thành đồng, Hà tướng quân sẽ bắt giữ Đô hộ Tây Bắc tay cầm lệnh kích trống ~"
Ánh mắt Cố Quân nhìn cậu cuối cùng cũng có phần kinh ngạc.
Trường Canh đối diện với ánh mắt cười chua xót: "Nghĩa phụ không cần ngạc nhiên, chuyện có liên quan tới nghĩa phụ, tìm khắp Đại Lương không có người thứ hai hiểu rõ hơn con."
Cố Quân: "..."
Cái kiểu thiếu niên cứng mềm không chịu, đặc biệt cố chấp này quả thật khó đối phó, đánh không được mắng không xong, dỗ không nổi khuyên không thành, nhưng mà sau khi Cố Quân nghẹn lại một lúc, đột nhiên linh hoạt, quả đoán phát huy đại pháp "không có lương tâm, không có mặt mũi" của y, nghiêng đầu qua nghiêm túc: "Sao đây, ngươi đang chọc ghẹo nghĩa phụ ngươi sao?"
Trường Canh quả nhiên là bất ngờ bị y hạ gục, tay áo trắng rộng chạm đổ chén nước trên bàn.
Cố đại soái trăm trận không thua đối với một chút thắng lợi nho nhỏ này chẳng có gì đắc ý, vô cùng phong độ huơ tay: "Nói tiếp đi."
Trường Canh cũng nhanh hồi phục trạng thái, tuy bị Cố Quân dọa một cái, nhưng đồng thời cũng có một chút vui ~ Cho dù trời có sập xuống, thì cái con người đó vẫn luôn có thể vui vẻ.
"...Nếu như là con, con sẽ dùng trọng binh không ngừng tăng sức ép lên con đường tơ lụa, đặc biệt là trọng giáp và chiến xa," Trường Canh nói, "Sát khí đằng đằng bức ép huyền thiết doanh, làm ra động thái xâm phạm bất cứ lúc nào, nghĩa phụ không ở trong quân đội, Hà tướng quân cùng lắm cũng chỉ là treo cầu thì treo cao, đương nhiên sẽ không dám chủ động xuất binh, ông ấy sẽ một bên thì phái người đến đưa tin cho nghĩa phụ, một bên cầu cứu viện binh ~ có thể là quân phòng thành Bắc Tân Cương, cũng có thể là trú quân trọng binh trung nguyên.
Mày của Cố Quân nhướng lên.
"Huyền thiết doanh phát ra cầu viện, tất biên quan cấp bách, không ai có thể rảnh rỗi ngồi chờ xem, lệnh kích trống tuy là đã được thực thi ở Nam Cương, nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi, thanh uy vẫn chưa đủ để khống khế toàn cảnh, vì vậy viện binh rất có khả năng sẽ vượt mặt binh bộ xuất binh." Ánh mắt Trường Canh trầm lặng nhìn vào bàn cờ chi chít, "Nhưng nếu như con nhớ không sai, năm đó khi thế tử Bắc Man đánh úp Nhạn Hồi, thành Bắc Tân Cương đã bị nghĩa phụ ra tay thanh tẩy qua ~ Người có thể nói hoàn toàn không có cố ý cài người của mình vào trong, chỉ là sợ cái đám người lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử kia sẽ không tin, còn có...huynh trưởng của thống soái trọng binh trung nguyên Thái Tân Thái lão tướng quân là cựu bộ đích hệ của lão hầu gia."
"Như vậy thì, ngũ đại quân khu của Đại Lương, Tây Nam thì không cần nói rồi, Thẩm tướng quân từng là hộ giáp sư của người, Tây Vực là trú địa của huyền thiết doanh, vô pháp vô thiên, dám công khai bắt giữ Tây Bắc Đô hộ, Bắc Tân Cương và trung nguyên không công nhận lệnh kích trống, huyền thiết doanh mà cầu viện, sẽ lén lút tòng binh mã." Trường Canh nắm một nắm cờ, vung một cái ném lên bàn cờ, lạch cạch một hồi, tiếng ồn ào pha lẫn, thanh như châu bảo.
Những lời sau đó không cần phải nói nữa ~
Lý Phong hoàng đế sẽ càng thêm kinh ngạc phát hiện, Cố Quân nhường bước trong lệnh kích trống hoàn toàn là "lừa bịp", người sẽ lấy bụng ta suy bụng người cho rằng một nửa cánh giang sơn đều nằm trong tay Cố Quân, sẽ không kịp thở.
Ánh mắt Trường Canh tĩnh mịch: "Nghĩa phụ có thể nghe con một câu không?"
Cố Quân: "Nói."
Trường Canh: "Thứ nhất, lập tức phái huyền ưng đưa thư cho Thái đại nhân, để ông ấy đừng tự ý hành động, Thái tướng quân cho dù quyết định xuất binh, thì cũng cần cả đội, còn phải chuẩn bị quân nhu, bây giờ rất có thể là vẫn kịp."
Cố Quân lập tức hỏi lại: "Tại sao lại không gửi cho quân phòng Bắc Tân Cương?"
Trường Canh mặt không đổi sắc trả lời: "Bởi vì nghĩa phụ chỉ có một huyền ưng, chỉ có thể đánh cược một lần, đối với việc Bắc Man rất có thể sẽ nhân nước đục thả cá con còn hiểu, Hà tướng quân không thể lơ là, vì vậy khả cao nhất là ông ấy bỏ gần cầu xa ~ Huyền ưng sau khi về đại doanh Tây Bắc, nhiệm vụ bắt buộc phải báo với Hà tướng quân phải chờ đợi không được nóng vội, không cần nghe điều phối của lệnh kích trống, nhưng nhất định không được đắc tội Đô hộ Tây Bắc quá mức."
Cố Quân: "Thứ ba?"
"Thứ ba," Trường Canh chầm chậm nói, "Con muốn thỉnh nghĩa phụ nhân lúc tin tức bên con đường tơ lụa còn chưa khuếch tán rộng rãi tới kinh thành, dâng một tập tử lên hoàng thượng trước, tìm một cái lý do triệt để giao nộp soái ấn, biểu ý bản thân từ nay không liên quan tới quân vụ nữa, đồng thời nói rõ với hoàng thượng, chỉ nói an nguy của Tây Bắc vô cùng quan trọng, người trước khi đi có trao đổi qua với thuộc hạ, không có soái ấn, thống soái tam đại doanh bất luận tình huống nào, không được khinh suất hành động, Tây Bắc không thể một ngày rồng không có đầu, vì vậy thỉnh hoàng thượng tìm người tiếp quản."
Lùi một bước, có thể tránh khỏi những mũi nhọn khác, thậm chí còn có thể bảo vệ được Hà tướng quân phạm thượng.
Thật ra Trường Canh còn muốn nói "Đây là hạ sách, chỉ có thể qua loa kéo dài hòa hoãn, trị ngọn không trị gốc", nhưng mà cậu cảm giác những lời sau đó Cố Quân không thích nghe, vậy là cuối cùng lại nuốt xuống.
Cố Quân nghe xong trầm mặc rất lâu.
Bỗng nhiên, suy nghĩ của y chạy tới nơi xa, không tự chủ nhớ lại năm đó trong trận tuyết lớn ở quan ngoại, nhớ lại đứa trẻ mà y nhặt lại từ miệng sói.
Năm đó Thẩm Dịch lừa Trường Canh nói là trùng hợp, thật ra không phải.
Lúc đó bọn họ đang ở Bắc Tân Cương nhất tuyến đã có cái nhìn của riêng mình, sau khi Cố Quân nhận được hoàng mệnh, thật ra là đã tìm được Tú Nương trước, chỉ là phát hiện bà ta đang qua lại với Man tộc nên là không có đánh cỏ động rắn.
Năm đó bản thân Cố Quân tuổi cũng không lớn, ít nhiều cũng có chút hành động không suy thiếu suy nghĩ cũng như là tuổi trẻ không có râu vậy, hai con mắt đều nhìn chằm chằm trên người Man tộc, sớm đã quên mất cái chuyện tiên đế phân phó tìm được tiểu hoàng tử nhanh chóng về kinh rồi, chỉ mới không để ý vậy mà lại để cho Trường Canh vậy mà tự một mình chạy ra quan ngoại, lúc này mới hốt hoảng, hấp tấp đưa Thẩm Dịch đuổi theo.
Bây giờ hễ Cố Quân nhắm mắt, đều nhớ lại dáng vẻ của Trường Canh lúc đó ~ khắp người đều là thương tích, một cục gầy gò hốc hác, đang vật lộn dưới miệng sói trong cơn bão tuyết vậy mà kỳ tích là chịu đựng được đến lúc bọn họ tới.
Cố Quân bọc cái áo khoác to vào người cậu, trọng lượng nhẹ tới nỗi mà một tay là đã có thể ôm lên, y cảm giác như đang xách một con chim con hấp hối, sợ dùng lực quá mạnh sẽ bóp chết cậu.
Mà lại mới không để ý, người đã lớn thế này rồi.
Trường Canh thấy y mãi không trả lời, không nhịn được hỏi: "Nghĩa phụ?"
Cố Quân nghiêng nhẹ đầu, dưới ánh đèn có một khoảnh thần sắc dường như là dịu dàng, trái tim Trường Canh đập mạnh.
Có lẽ là vào lúc nên kinh ngạc phẫn nộ thì Trường Canh lại hộc ra ngụm máu đó, có lẽ sau đó lại là mấy ngày sứt đầu mẻ trán, tóm lại, Cố Quân tuy là cảm thấy chuyện này thật hoang đường, vừa bất lực lại vừa bí bách, vậy mà lại không có nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng.
Cố Quân: "Ta biết rồi, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi."
Trường Canh nghe ra được y muốn đuổi khách, liền rất biết điều lập tức đứng lên rời đi.
Cố Quân: "...đợi đã."
Y rũ mắt, hình như có một chút do dự: "Lúc đó ngươi nói với ta, ta muốn ngươi thành thế nào cũng đều được, có phải không?"
Cánh tay vốn mở cửa của Trường dừng tại không trung, ngón tay nhè nhẹ rụt về.
Cố Quân: "Ta không muốn ngươi đi đâu xa hết, cũng không muốn ngươi miễn cưỡng bản thân trở thành thế này thế kia, nghĩa phụ chỉ muốn ngươi sống thật tốt."
Trường Canh vội thẳng người, không nói gì chạy ra ngoài.
Cố Quân từ tốn cầm lên bình rượu uống dở vừa rồi, thử nhiệt độ, nhàn nhã đưa miệng vào vòi uống một ngụm, nghĩ bụng: "Oắt con, còn không trị được ngươi?"
Một mảng Tây Vực đó chính là kiểu ao cạn ếch nhiều, các tiểu quốc cứ như một chuỗi phân dê, đông một đống tây một bãi, cứ cách ngày là lại cọ xát nhau, đều muốn thôn tính lẫn nhau. Nhưng mà từ lúc huyền thiết doanh trấn tại lối vào con đường tơ lụa thì đã lâu rồi không có ai dám nổ ra khiêu khích.
Khưu Từ một quốc gia nhỏ nát như thế, đập nồi bán sắt cũng không gom được đủ trăm con hổ cát, lần này hành động khác thường, sau lưng chắc chắn có hổ sói, điều này rất dễ thấy, căn bản chẳng phải là vấn đề.
Vấn đề là ~ mục đích của thế lực đằng sau Khưu Từ cái gì?
Cố Quân cũng không tin mọi chuyện đều là cái vị trong cung đó sắp xếp sẵn, bởi vì cái dục vọng khống chế của Lý Phong vô cùng nồng đậm, làm cái gì cũng muốn ổn thỏa dễ kiểm soát, người cũng không thể trong thời ngắn như vậy, thậm chí là trong hoàn cảnh bản thân còn chưa sắp đặt xong đã tùy tiện hành động.
Cái này chỉ sợ là đến cả Lý Phong cũng trở tay không kịp, một mặt thì vừa không biết tình hình ở ngoài Tây Bắc rốt cuộc là gì, một mặt thì lại sợ huyền thiết doanh không có lệnh mà hành động, sắp xếp làm rối loạn triều đình, nên mới dùng chiêu tịch thu soái ấn, lệnh kích trống bất thành danh để kìm hãm bọn họ.
Cố Quân hỏi: "Trú quân các nước đại khái có bao nhiêu người?"
Huyền ưng: "Tây Dương Vạn Quốc sứ đoàn trú địa có ước khoảng hai ba nghìn, Thiên Trúc hơi xa, chỉ có một nghìn binh đao bố phòng, còn lại là Tây Vực chư quốc."
"Không thể nào." Cố Quân cắn nhẹ đầu lưỡi mình, nhẫn nhịn đem hai chữ "tái thám" nuốt ngược trở lại, mới nhớ ra bản thân lúc này không nằm trong quân.
Y bị nhốt ở trong tứ cửu thành to bằng cái giếng này, là triệt để với tay không tới.
"Nếu như mà hơn trăm con hổ cát đã hiện thân, đối phương tất nhiên là muốn đánh một trận ra trò, đằng sau nếu không có vài vạn tinh binh thì căn bản là uổng phí tử lưu kim, cho dù ngoài mặt binh đao không nhiều, không có nghĩa là không có ẩn náu." Cố Quân nhắm nhẹ mắt, ngón tay nhè nhẹ khều móc vào trác án, "Đối với với cái lũ kỵ binh vô dụng của Lâu Lan, một đội trọng giáp cùng với hai ba con hổ cát là đủ, bọn chúng ở ngay biên cảnh của ta tập kết một lượng lớn hổ cát cùng với hàng vạn đại quân, tuyệt đối không thể là vì chút chuyện nhỏ nhặt ba con chuột bốn con mắt giữa các tiểu quốc Tây Vực."
Huyền ưng ngẩn ra: "Vậy...vậy hay là thuộc hạ lại vội trở về..."
Cố Quân ngắt lời: "Không cần, cũng không kịp."
Huyền ưng từ con đường tơ lụa đi vội đến kinh thành, tốn thời gian nhanh nhất cũng phải hai ngày, đã là thần tốc rồi, mà kinh thành lại cấm vận trên không, hắn chỉ có thể đáp xuống Bắc đại doanh, dù cho đi ngay trong đêm vào kinh, đến trước mặt Cố Quân thì cũng đã là ngày thứ ba rồi, nếu như lại quay trở về truyền lệnh, tới lui như vậy cứ cho là hắn cắm đầu cắm cổ chạy, ít cũng phải năm sáu ngày.
Chiến trường một khắc vạn biến, với năm sáu ngày đã đủ vong quốc rồi.
Cố Quân cắn cắn răng, cứ phải ngay lúc này y lại bị nhốt tại kinh thành!
"Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi." Cố Quân nhẹ giọng, "Để ta nghĩ thêm."
Huyền ưng không dám nhiều lời, lĩnh mệnh rời đi.
Cố Quân xoay người làm ấm cho mình một bình rượu, đi tới đi lui vài bước trong một tấc vuông, y đã triệt để bình tĩnh lại, suy ra được một con đường, nghĩ: "Cũng chưa phải là đến tình huống xấu nhất."
Y bị giam lỏng, Thẩm Dịch cũng không ở đó, hiện tại huyền thiết doanh Tây Bắc lấy huyền thiết Tổng Đề đốc Hà Vinh Huy làm đầu.
Cái tính khí của Hà Vinh Huy Cố Quân biết, là một tên tuyệt đại thích đầu thanh danh lôi thôi, trừ Cố Quân ra, đến cả Thẩm Dịch cũng chưa chắc trấn nổi hắn, căn bản là không đặt Đô hộ Tây Bắc trong mắt, Đô hộ Mạnh Bằng Phi nếu mà dám đem lệnh kích trống giở thói ở huyền thiêt doanh, Hà Vinh Huy đại khái là sẽ gây khó dễ trước, không được nữa thì bắt Mạnh Đô hộ nhốt lại.
Vậy bước tiếp theo sẽ là?
Bỗng, cửa phòng có người gõ, Cố Quân kéo ra thì thấy Trường Canh chỉ đứng ngay cửa.
Tay Cố Quân đang kéo dở nửa cánh cửa, vừa thấy Trường Canh, trái tim mới vừa bình tĩnh lại bắt đầu náo động, chỉ đành 'đau dạ dày' hỏi: "Sao ngươi lại tới nữa rồi?"
Trường Canh: "Con cảm thấy bây giờ nghĩa phụ có thể sử dụng được tới con."
Cố Quân: "..."
Trường Canh rất quy củ đứng ngoài cửa hỏi: "Con có thể vào không?"
Sau khi cậu ngỏ ý hỏi thì nghiêng nửa người qua, làm ra thái độ "sẵn sàng chờ xuất phát", chuẩn bị chỉ cần Cố Quân nói một chữ "cút", cậu sẽ lập tức tan thành mây khói.
Cố Quân nghĩ: "Kiếp trước mình chắc chắn là mắc nợ tên ác bá này rất nhiều tiền."
Tiếp đó là y chỉ có thể bất lực nhường đường, để cho tên ác bá vào cửa.
Cố Quân vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm, mới không để ý, rượu làm ấm trên lò đã 'ấm' quá mức, sôi ùng ục rồi, khắp phòng đều là mùi rượu, Cố Quân không có chủ đề thì tìm chủ đề nói, cầm bình rượu lên hỏi Trường Canh: "Uống không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Canh chẳng thèm để ý tới y, tự mình lật tìm một bình nước đun đã để nguội, đoan đoan chính chính ngồi xuống bàn cờ bên cạnh ~ Nếu mà cạo sạch tóc thì dáng vẻ của cậu đơn giản là giống với một cao tăng phiêu miễu xuất trần.
Trường Canh hỏi: "Huyền ưng sẽ không vô duyên vô cớ đi xuyên đêm từ Tây Bắc đại doanh vội đến đây, biên cảnh bên đó có động thái lạ sao?"
Cố Quân không muốn nói với cậu lắm, mơ hồ nói: "Một chút rắc rối, không có gì."
Uy tín của cá nhân y trong quân đội cực kỳ cao, điểm tốt của điều này là nói một là không có hai, sức khống chế và mức độ hiệu quả tuyệt đỉnh, nhưng mà vật cực tất phản, cũng không phải là không có chỗ không tốt ~ Ví dụ Cố Quân sẽ không tự chủ mà bảo vệ với uy tín này, khi gặp phải chuyện gì mà bản thân chưa nghĩ thông, chưa hiểu kỹ, thì trước tiên là cũng sẽ không nói ra với người khác.
Dần dà, sẽ trở nên rất dễ bị bảo thủ.
Trường Canh vén mắt nhìn y, nhưng rất nhanh lại thu về, trở lại trạng thái mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, hình như là sợ nhìn lâu sẽ bị cuốn vào. Cậu lấy ra một quân cờ trong hộp cờ bên cạnh nghịch, quân cờ đen lục, bị đèn khí làm cho tỏa ra một chút huỳnh quang.
Thấy Cố Quân không có ý nói thêm, Trường Canh bèn tự mình tiếp lời: "Tướng quân tam đại doanh huyền thiết đều có một thế mạnh riêng, một ít cọ sát nhỏ bé ngoài biên cảnh, họ sẽ không từ xa chạy tới làm phiền người ~ Con đoán, ít nhất cũng là hơn vạn binh đao tập kết, nếu không thì cũng là những rắc rối không kém như vậy, mới khiến cho vị huynh đệ đó bôn ba một chuyến."
Cố Quân xoay tới xoay lui cái ly rượu nóng hổi, trong hơi rượu tản mạn nhè nhẹ híp mắt: "Chuông lão tướng quân dạy ngươi rất nhiều."
"Vẫn có thứ mà Chuông lão tướng quân chưa dạy," Trường Canh nói, "Nghĩa phụ đang nghĩ gì?"
"Hộ vệ gia quốc đối với huyền thiết doanh mãi mãi là một giới hạn," Cố Quân thấp giọng, "Khi sự việc quá đột ngột, dưới tình huống chưa rõ tình hình, lão Hà sẽ tự động sẽ lấy đường ranh giới làm trận địa tiền tuyến, đóng cửa con đường tơ lụa, chặn đứng mọi con đường, tự ý ra vào đều xử lý theo pháp. Hữu bang nếu cầu viện, chủ soái vắng mặt, huyền thiết doanh cùng lắm cũng chỉ là che chắn, tuyệt đối không tự rời chức vụ xuất binh. Năm vạn huyền thiết doanh, trừ phi Dư La thần tiên giáng địa, nếu không thì không cần biết là ai tới, cũng không dễ dàng phá vỡ quy luật của bức thành Tây Bắc ta ~ Cái này thì ta tạm thời không lo, chỉ là đang nghĩ bước tiếp theo bọn họ sẽ đi như thế nào?"
Giọng nói của y trầm thấp hòa hoãn, dường như là còn nồng đậm hơn mùi rượu ngập phòng, vành tai của Trường Canh không tự chủ mà tê rần, chỉ đành bất động thanh sắc cúi đầu, cố gắng gạt bỏ tạp niệm: "Nếu như là con, con sẽ không ra tay với Đại Lương vào lúc này."
Ánh mắt Cố Quân dừng trên trắng đen phân biệt giữa đầu ngón tay cậu và quân cờ: "Tại sao?"
Trường Canh đặt cờ xuống bàn cờ, "cạch", dõng dạc uyển chuyển.
"Bởi vì hỏa hầu không nhiều," Cậu nói, "Mâu thuẫn giữa nghĩa phụ và hoàng thượng chưa tới mức như nước với lửa, tuy rằng người tạm thời vẫn đang giam lỏng nghĩa phụ ở kinh thành, nhưng huyền thiết doanh còn đó, thì vẫn là một tấm bản sắt, nhỡ lúc này ngoại tộc xâm phạm, hoàng thượng bất kỳ lúc nào cũng có thể khởi dụng nghĩa phụ, công sức mấy năm khích hóa mâu thuẫn chính quyền và quân quyền chỉ trong một đêm là có thể chỉnh đốn lại, bố cục mấy năm trước đều sẽ bị hủy trong một ngày."
Từ cái ngày mà mất kiểm soát trên xe ngựa đó, Trường Canh ở trước mặt Cố Quân sẽ đột nhiên sắc bén lên, bất luận là gia sự hay quốc sự, từ trong miệng cậu nhả ra đều sẽ trúng hồng tâm, không một điểm thừa.
Cố Quân bị mấy chữ "mâu thuẫn chính quyền và quân quyền" khích mạnh, ngón tay bị rượu nóng bỏng đỏ dừng trên không trung.
Đại Lương có một nơi rất chí mạng.
Võ đế dưới gối không có con trai, thái tử chỉ có thể nhận con thừa tự, bất luận là trong truyền thuyết có anh minh thần võ, ba đầu sáu tay, Võ đế dù sao cũng chỉ là một con người, trước lúc lâm chung, ông lão này cũng chỉ có một lòng riêng, muốn kìm kẹp thiên tử ông đem quân quyền chư hầu để lại cho nữ nhi yêu quý, từ đó tạo ra phân biệt quân quyền và chính quyền trong triều.
Đây có lẽ là nét bút sai nhất cả đời Võ đế ~ Nếu như thống soái yên phận thủ thường, thiên tử đầu óc có vấn đề, vậy thì quân thần có thể hòa bình một thế hệ, nhưng hai rồi ba thế hệ thì sao?
Chuyện này Cố Quân biết rõ trong lòng ~
Sẽ có một ngày, mâu thuẫn giữa huyền thiết hổ phù và ngọc tỷ của thiên tử sẽ không có cách nào để hòa giải, vậy thì đến cuối cùng, kết quả cũng chỉ có một trong hai kiểu, hoặc là "quốc tặc soán vị" hoặc là "vắt chanh bỏ vỏ".
"Con thì lại cảm thấy lần này là kế sách một mũi tên trúng hai nhạn," Trường Canh lấy vài quân cờ lần lượt bày bố ra bàn cờ, "Nếu như cái đám ngoại bang đó phát hiện, một khi nghĩa phụ người không ở trong doanh, huyền thiết doanh sẽ trở thành một cọng rơm bị lệnh kích trống chỉ huy đến ngã đông đổ tây, vậy thì đại quân như hổ đói của bọn họ chính là chuẩn bị cho chúng ta, không chỉ Tây Vực, nói không chừng còn có Man tộc rục rịch chờ động ở Bắc Tân Cương, giặc Oa im ắng nhiều năm ở Đông Hải. Nhưng mà khả năng này rất nhỏ, kết quả có khả năng xuất hiện nhất là, Tây Bắc vẫn vững như thành đồng, Hà tướng quân sẽ bắt giữ Đô hộ Tây Bắc tay cầm lệnh kích trống ~"
Ánh mắt Cố Quân nhìn cậu cuối cùng cũng có phần kinh ngạc.
Trường Canh đối diện với ánh mắt cười chua xót: "Nghĩa phụ không cần ngạc nhiên, chuyện có liên quan tới nghĩa phụ, tìm khắp Đại Lương không có người thứ hai hiểu rõ hơn con."
Cố Quân: "..."
Cái kiểu thiếu niên cứng mềm không chịu, đặc biệt cố chấp này quả thật khó đối phó, đánh không được mắng không xong, dỗ không nổi khuyên không thành, nhưng mà sau khi Cố Quân nghẹn lại một lúc, đột nhiên linh hoạt, quả đoán phát huy đại pháp "không có lương tâm, không có mặt mũi" của y, nghiêng đầu qua nghiêm túc: "Sao đây, ngươi đang chọc ghẹo nghĩa phụ ngươi sao?"
Trường Canh quả nhiên là bất ngờ bị y hạ gục, tay áo trắng rộng chạm đổ chén nước trên bàn.
Cố đại soái trăm trận không thua đối với một chút thắng lợi nho nhỏ này chẳng có gì đắc ý, vô cùng phong độ huơ tay: "Nói tiếp đi."
Trường Canh cũng nhanh hồi phục trạng thái, tuy bị Cố Quân dọa một cái, nhưng đồng thời cũng có một chút vui ~ Cho dù trời có sập xuống, thì cái con người đó vẫn luôn có thể vui vẻ.
"...Nếu như là con, con sẽ dùng trọng binh không ngừng tăng sức ép lên con đường tơ lụa, đặc biệt là trọng giáp và chiến xa," Trường Canh nói, "Sát khí đằng đằng bức ép huyền thiết doanh, làm ra động thái xâm phạm bất cứ lúc nào, nghĩa phụ không ở trong quân đội, Hà tướng quân cùng lắm cũng chỉ là treo cầu thì treo cao, đương nhiên sẽ không dám chủ động xuất binh, ông ấy sẽ một bên thì phái người đến đưa tin cho nghĩa phụ, một bên cầu cứu viện binh ~ có thể là quân phòng thành Bắc Tân Cương, cũng có thể là trú quân trọng binh trung nguyên.
Mày của Cố Quân nhướng lên.
"Huyền thiết doanh phát ra cầu viện, tất biên quan cấp bách, không ai có thể rảnh rỗi ngồi chờ xem, lệnh kích trống tuy là đã được thực thi ở Nam Cương, nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi, thanh uy vẫn chưa đủ để khống khế toàn cảnh, vì vậy viện binh rất có khả năng sẽ vượt mặt binh bộ xuất binh." Ánh mắt Trường Canh trầm lặng nhìn vào bàn cờ chi chít, "Nhưng nếu như con nhớ không sai, năm đó khi thế tử Bắc Man đánh úp Nhạn Hồi, thành Bắc Tân Cương đã bị nghĩa phụ ra tay thanh tẩy qua ~ Người có thể nói hoàn toàn không có cố ý cài người của mình vào trong, chỉ là sợ cái đám người lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử kia sẽ không tin, còn có...huynh trưởng của thống soái trọng binh trung nguyên Thái Tân Thái lão tướng quân là cựu bộ đích hệ của lão hầu gia."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Như vậy thì, ngũ đại quân khu của Đại Lương, Tây Nam thì không cần nói rồi, Thẩm tướng quân từng là hộ giáp sư của người, Tây Vực là trú địa của huyền thiết doanh, vô pháp vô thiên, dám công khai bắt giữ Tây Bắc Đô hộ, Bắc Tân Cương và trung nguyên không công nhận lệnh kích trống, huyền thiết doanh mà cầu viện, sẽ lén lút tòng binh mã." Trường Canh nắm một nắm cờ, vung một cái ném lên bàn cờ, lạch cạch một hồi, tiếng ồn ào pha lẫn, thanh như châu bảo.
Những lời sau đó không cần phải nói nữa ~
Lý Phong hoàng đế sẽ càng thêm kinh ngạc phát hiện, Cố Quân nhường bước trong lệnh kích trống hoàn toàn là "lừa bịp", người sẽ lấy bụng ta suy bụng người cho rằng một nửa cánh giang sơn đều nằm trong tay Cố Quân, sẽ không kịp thở.
Ánh mắt Trường Canh tĩnh mịch: "Nghĩa phụ có thể nghe con một câu không?"
Cố Quân: "Nói."
Trường Canh: "Thứ nhất, lập tức phái huyền ưng đưa thư cho Thái đại nhân, để ông ấy đừng tự ý hành động, Thái tướng quân cho dù quyết định xuất binh, thì cũng cần cả đội, còn phải chuẩn bị quân nhu, bây giờ rất có thể là vẫn kịp."
Cố Quân lập tức hỏi lại: "Tại sao lại không gửi cho quân phòng Bắc Tân Cương?"
Trường Canh mặt không đổi sắc trả lời: "Bởi vì nghĩa phụ chỉ có một huyền ưng, chỉ có thể đánh cược một lần, đối với việc Bắc Man rất có thể sẽ nhân nước đục thả cá con còn hiểu, Hà tướng quân không thể lơ là, vì vậy khả cao nhất là ông ấy bỏ gần cầu xa ~ Huyền ưng sau khi về đại doanh Tây Bắc, nhiệm vụ bắt buộc phải báo với Hà tướng quân phải chờ đợi không được nóng vội, không cần nghe điều phối của lệnh kích trống, nhưng nhất định không được đắc tội Đô hộ Tây Bắc quá mức."
Cố Quân: "Thứ ba?"
"Thứ ba," Trường Canh chầm chậm nói, "Con muốn thỉnh nghĩa phụ nhân lúc tin tức bên con đường tơ lụa còn chưa khuếch tán rộng rãi tới kinh thành, dâng một tập tử lên hoàng thượng trước, tìm một cái lý do triệt để giao nộp soái ấn, biểu ý bản thân từ nay không liên quan tới quân vụ nữa, đồng thời nói rõ với hoàng thượng, chỉ nói an nguy của Tây Bắc vô cùng quan trọng, người trước khi đi có trao đổi qua với thuộc hạ, không có soái ấn, thống soái tam đại doanh bất luận tình huống nào, không được khinh suất hành động, Tây Bắc không thể một ngày rồng không có đầu, vì vậy thỉnh hoàng thượng tìm người tiếp quản."
Lùi một bước, có thể tránh khỏi những mũi nhọn khác, thậm chí còn có thể bảo vệ được Hà tướng quân phạm thượng.
Thật ra Trường Canh còn muốn nói "Đây là hạ sách, chỉ có thể qua loa kéo dài hòa hoãn, trị ngọn không trị gốc", nhưng mà cậu cảm giác những lời sau đó Cố Quân không thích nghe, vậy là cuối cùng lại nuốt xuống.
Cố Quân nghe xong trầm mặc rất lâu.
Bỗng nhiên, suy nghĩ của y chạy tới nơi xa, không tự chủ nhớ lại năm đó trong trận tuyết lớn ở quan ngoại, nhớ lại đứa trẻ mà y nhặt lại từ miệng sói.
Năm đó Thẩm Dịch lừa Trường Canh nói là trùng hợp, thật ra không phải.
Lúc đó bọn họ đang ở Bắc Tân Cương nhất tuyến đã có cái nhìn của riêng mình, sau khi Cố Quân nhận được hoàng mệnh, thật ra là đã tìm được Tú Nương trước, chỉ là phát hiện bà ta đang qua lại với Man tộc nên là không có đánh cỏ động rắn.
Năm đó bản thân Cố Quân tuổi cũng không lớn, ít nhiều cũng có chút hành động không suy thiếu suy nghĩ cũng như là tuổi trẻ không có râu vậy, hai con mắt đều nhìn chằm chằm trên người Man tộc, sớm đã quên mất cái chuyện tiên đế phân phó tìm được tiểu hoàng tử nhanh chóng về kinh rồi, chỉ mới không để ý vậy mà lại để cho Trường Canh vậy mà tự một mình chạy ra quan ngoại, lúc này mới hốt hoảng, hấp tấp đưa Thẩm Dịch đuổi theo.
Bây giờ hễ Cố Quân nhắm mắt, đều nhớ lại dáng vẻ của Trường Canh lúc đó ~ khắp người đều là thương tích, một cục gầy gò hốc hác, đang vật lộn dưới miệng sói trong cơn bão tuyết vậy mà kỳ tích là chịu đựng được đến lúc bọn họ tới.
Cố Quân bọc cái áo khoác to vào người cậu, trọng lượng nhẹ tới nỗi mà một tay là đã có thể ôm lên, y cảm giác như đang xách một con chim con hấp hối, sợ dùng lực quá mạnh sẽ bóp chết cậu.
Mà lại mới không để ý, người đã lớn thế này rồi.
Trường Canh thấy y mãi không trả lời, không nhịn được hỏi: "Nghĩa phụ?"
Cố Quân nghiêng nhẹ đầu, dưới ánh đèn có một khoảnh thần sắc dường như là dịu dàng, trái tim Trường Canh đập mạnh.
Có lẽ là vào lúc nên kinh ngạc phẫn nộ thì Trường Canh lại hộc ra ngụm máu đó, có lẽ sau đó lại là mấy ngày sứt đầu mẻ trán, tóm lại, Cố Quân tuy là cảm thấy chuyện này thật hoang đường, vừa bất lực lại vừa bí bách, vậy mà lại không có nổi trận lôi đình như trong tưởng tượng.
Cố Quân: "Ta biết rồi, ngươi về nghỉ ngơi sớm đi."
Trường Canh nghe ra được y muốn đuổi khách, liền rất biết điều lập tức đứng lên rời đi.
Cố Quân: "...đợi đã."
Y rũ mắt, hình như có một chút do dự: "Lúc đó ngươi nói với ta, ta muốn ngươi thành thế nào cũng đều được, có phải không?"
Cánh tay vốn mở cửa của Trường dừng tại không trung, ngón tay nhè nhẹ rụt về.
Cố Quân: "Ta không muốn ngươi đi đâu xa hết, cũng không muốn ngươi miễn cưỡng bản thân trở thành thế này thế kia, nghĩa phụ chỉ muốn ngươi sống thật tốt."
Trường Canh vội thẳng người, không nói gì chạy ra ngoài.
Cố Quân từ tốn cầm lên bình rượu uống dở vừa rồi, thử nhiệt độ, nhàn nhã đưa miệng vào vòi uống một ngụm, nghĩ bụng: "Oắt con, còn không trị được ngươi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro