Sát Phá Lang Priest

Phong Nguyệt

Priest

2024-10-02 16:27:16

Âm thanh của Cố Quân vừa đáp xuống mặt đất liền cảm thấy mạch của Trường đập nhanh thêm mấy phần, đơn giản là đến mức không còn có thể xem mạch tượng nữa rồi, cổ tay bị y nắm chặt bỏng rát, bên dưới mạch môn như đang ẩn náu một ngọn núi lửa, chỉ một chấn động nhẹ liền điên cuồng phun trào, khiến cho kinh mạch toàn thân Trường Canh chấn động từng tấc đoạn.

Cố Quân không ngờ tới là mình đã nói khéo đến như vậy rồi mà Trường Canh vẫn phản ứng mạnh như vậy, lại lo lắng cậu có chỗ nào bất ổn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ngực Trường Canh: "Tập trung bình tĩnh, đừng nghĩ ngợi lung tung!"

Trường Canh một phát túm lấy tay Cố Quân, hung hãn giữ chặt trong lòng bàn tay, các khớp xương "răng rắc" một tiếng, mí mắt Cố Quân giật một cái.

Khuôn mặt Trường Canh như một tờ giấy vàng, đồng tử như có máu, một ảo ảnh vô cực xẹt qua, bên tai như có thiên binh vạn mã gào thét gõ chuông, yêu ma quỷ quái nhảy múa, yêu tinh hoành hành, một cọng ô nhĩ cốt đang hút máu của cậu nở phình to ra, khắp nơi đều là những bụi gai chi chít cành nhánh, như một cái xương cá mắc ở cổ họng xé tim xé phổi ~

Mà ở cuối cọng ô nhĩ cốt đó, có một Cố Quân.

...như đang ở ngoài thiên sơn vạn thủy.

Cố Quân nhất thời kinh hồn bạt vía, bờ môi mấp máy nhưng lại không biết làm sao tiếp theo.

Chính vào lúc này, hai tay Trường Canh nắm chặt cái tay đó của Cố Quân, đưa lên đặt trên ngực mình, hình như là có phát ra một tiếng nỉ non mơ hồ, cậu nhắm mắt, run rẩy đem bờ môi mình áp lên mu bàn tay lạnh cóng đông cứng của Cố Quân.

Cố Quân tuy là sớm đã có vài phán đoán bất ổn, nhưng trước đó không hề nghĩ tới tình huống này, hơi thở của Trường Canh nóng bỏng thuận theo ống tay áo của y chui lên, da đầu y như muốn nổ tung, một câu "Ngươi điên rồi sao" buộc miệng phát ra.

Trường Canh đột nhiên đẩy y ra, lùi về sau nửa thước, cả người co quắp lại, cúi đầu phun ra một ngụm máu bầm đến phát đen.

Cố Quân: "..."

Những việc này xảy ra nhanh như một dòng điện xẹt qua, Cố Quân nổi giận còn chưa kịp phát thì hoang mang đã tới trước, há hốc mồm bị lời nói của mình kẹt ngay cổ họng đau đớn, ngơ ngác tại chỗ.

Trên mặt Trường Canh mang một nét giống như là bi thảm sa sút, một ngụm ứ huyết này vừa phun ra thì trong lòng cậu cũng tỉnh táo lại không ít, thần trí cũng dần hồi phục, nghiêng đầu né tránh cánh tay Cố Quân muốn đỡ cậu, nhỏ giọng: "Mạo phạm nghĩa phụ rồi, muốn đánh muốn mắng...*ho*, đều theo ý nghĩa phụ."

Cố Quân thở ra một hơi lạnh, nhiều tư vị rối rắm và phức tạp trong lòng cuộn lại với nhau, chịu đựng giống như là cái bài "trích dẫn tràng giang đại hải" của Thẩm tướng quân Lý Bình, bị ngơ đến một chữ cũng không dám phun ra, khiến cho trong lòng bực dọc nghĩ: "Mình còn chưa hỏi tội, nó đã thổ huyết trước rồi, mẹ mình cũng không dám mở miệng chứ hả?"

Y khom người ôm Trường Canh lên, đặt ngay ngắn lên cái giường nhỏ trên xe, thu lại cái mớ tơ vò đầy ắp trong lòng, thấp giọng: "Im miệng, điều tiết nội thương của ngươi trước đã."

Trường Canh cũng theo đó nhắm mắt, không lên tiếng.

Cố Quân ngồi bên cạnh canh chừng y một lúc, lật khắp xe ngựa, cũng không lật ra được một giọt rượu, chỉ đành lấy canh thuốc trừ hàn treo trên cái đinh nhỏ xuống uống, bị một chút mùi sinh dưỡng trong đó xộc lên đến đau đầu.

Y trước đó chỉ là cảm thấy Trường Canh có lẽ là có chút mê muội, có thể là hôm đó bị hành động khốn nạn sau khi say rượu của y ảnh hưởng, mới sinh ra một chút suy nghĩ không mấy thích hợp, vốn nghĩ là đứa trẻ này cực thông minh, chỉ điểm nhẹ là nó cũng có thể hiểu được, ai mà ngờ chỉ mới chọc chọc thử, còn chưa kịp điểm vào, Trường Canh vậy mà đã bị rò rỉ trước rồi!

Sao lại như vậy chứ?

Cố Quân phiền muộn nhìn Trường Canh đang nhắm mắt tịnh dưỡng một cái, mang cái đầu mờ mịt sương mù ngồi bên cạnh chuyên tâm chí hướng mà phát sầu.

Cổ nhân có dạy "tu thân tề gia an thiên hạ", Cố Quân không biết là bản thân có phải không tu tốt, dẫn đến gia và quốc đều loạn cào cào, thật là sứt đầu mẻ trán, phiền lòng muốn chết.

Từ hoàng cung đến hầu phủ tổng cộng cũng chỉ có mấy con đường, xe ngựa cho dù là dùng rùa kéo, cũng không bao lâu là tới rồi.

Cố Quân vừa mới xuống, thì thấy một con chim gỗ bay tới, không sai không lệch đậu trên vai y, sinh động như thật nghiêng đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ với y.

Bỗng nhiên, một cánh tay từ sau lưng Cố Quân đưa tới, không biết từ lúc nào mà Trường Canh đã xuống xe không một tiếng động, lấy con chim ra.

Sắc mặt của cậu vẫn khó coi như vậy nhưng mà đã trở lại dáng vẻ ninh tịnh thường ngày.

Trường Canh cầm con chim gỗ trong tay, không vội mở ra xem ai là người gửi, chỉ là nhân lúc lão quản gia còn đang dọn dẹp xe ngựa, đi đến bên cạnh Cố Quân nhỏ giọng: "Nghĩa phụ nếu như cảm thấy không thoải mái, con có thể dọn ra ngoài, sẽ không ở trước mắt làm chướng mắt người, sau này cũng tuyệt đối không vượt quá khuôn phép thêm nữa."

Tia máu trong hai mắt Trường Canh đã biến mất, thần sắc cậu rõ là thanh lạnh, mặt mày ủ rủ, hiện ra một kiểu chu đáo như là trái tim đã nguội lạnh.

Cố Quân đứng như khúc gỗ một lúc, thật sự là bất lực, một lời cũng không nói, xoay người rời đi.

Cát Thần và Tào Xuân Hoa sáng dậy mới biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, sớm đã đứng đợi bên ngoài cửa, lúc này vội vàng chạy tới, nhưng lại thấy Cố Quân đến cả bắt chuyện cũng không, trầm mặc lướt qua bọn họ.

Trường Canh nhìn theo bóng lưng của y, sắc mặt ảm đạm, đem chút đau đớn đó giấu sâu dưới đồng tử, khóe miệng hình như có vết máu, sắc mặt so với Cố Quân quỳ cả đêm còn tiều tụy hơn.

Cát Thần: "Đại ca, sao vậy?"

Trường Canh chỉ lắc đầu, đợi bóng lưng Cố Quân đi khuất rồi mới thu lại tầm nhìn, mở cái bụng nhỏ của con chim gỗ, lấy ra một mảnh giấy.

Trên đó viết: "Bắt đầu từ năm Nguyên, Cố đại soái áp tống thế tử Bắc Man xuất quan, đã bệnh nặng một trận, nhị ca trong tộc từ phủ thái nguyên đặc biệt đến, một tháng mới trở về."

Dưới góc có một chữ "Trần".

Con chim không biết đã bay bao lâu, hai cái cánh đã xuất hiện dấu vết mài mòn nhẹ.

Câu nói của Trần Khinh Nhứ không đầu không đuôi, nếu đổi lại là người khác có lẽ đều xem không hiểu, Trường Canh mới xem là hiểu, vẫn là gõ gõ nhẹ sau gáy con chim gỗ.

Con chim đó há cái mỏ sắt, phun ra một tia lửa nhỏ, đốt cái mảnh giấy đó đi.

Tào Xuân Hoa dè dặt hỏi: "Ta thấy gần đây chim gỗ tấp nập ra vào hầu phủ, là huynh đang điều tra chuyện gì sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tra một cái án cũ." Trường Canh nói, "Ta vẫn luôn cảm thấy người sau khi đến Tây Bắc tính tình tuy là không có thay đổi, nhưng cái cách nhìn nhận đối với nhiều việc đã khác đi rất nhiều, vốn nghĩ là do kết quả từ con đường tơ lụa ở Lâu Lan, xem ra là không phải."

Cát Thần và Tào Xuân Hoa ngơ ngác nhìn nhau.

Trường Canh nhanh chóng từ trạng thái chán nản thất vọng vừa rồi nhanh chóng hồi phục trở lại, nói nhỏ gần như không nghe thấy: "Trên đường xuất quan từ Bắc Tân Cương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Là chuyện gì đã khiến cho một An Định hầu trời có sập xuống cũng chỉ xem như là cái chăn đắp lên người mình đang hành quân trên đường thì suýt đại bệnh không khỏi, thậm chí kinh động đến phủ thái nguyên Trần gia? Là người ở quan ngoại đã gặp phải những gì...hay là biết được những gì?

Trường Canh bỗng nói: "Tiểu Tào, A Thần, hai người có thể giúp ta chạy một chuyến không?"

Sau khi Tào Xuân Hoa khiêm tốn xuất phủ, Trường Canh liền sống những ngày tháng dài dẵng như một con rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi.

Cố Quân trăn trở rất lâu, vốn muốn tìm một ngày để nói chuyện đàng hoàng với Trường Canh, nhưng kinh ngạc phát hiện căn bản là không tìm thấy người luôn rồi! Trường Canh căn bản là trốn không gặp y.

Y cả ngày chẳng có gì để làm, rảnh rỗi chỉ nghĩ ngợi lung tung, nên dứt khoát đến thuốc cũng không uống, nghe không thấy nhìn không thấy lại càng thanh tịnh.

Nhưng cùng lúc này, triều đường lại không ngừng lại.

Trước là Long An hoàng đế muốn trọng khởi "dung kim lệnh", vừa mới tuyên bố, lập tức công hộ lưỡng bộ liên hợp dâng tấu, đến cả binh bộ bị Long An hoàng đế thanh tẩy thành cái áo bông nhỏ của mình cũng không nhất quán được tiếng nói.

Con rùa Lý Phong như ăn phải cái cân, hạ quyết tâm đơn độc hành động, rất nhanh đã đánh trả.

Mùng hai tháng hai, trước là hộ bộ thị lang bị ngự sử đài cho vào một bản "nhận đút lót từ nước bạn mưu đồ tư lợi", ngay sau đó trong quá trình thẩm tra lại lật ra được quan viên các nơi ăn chặn ăn bớt một hệ liệt chuyện xấu, rất nhanh đã diễn biến thành cái án tham ô gây rối kỷ cương lớn nhất trong thời kỳ Long An.

Công bộ thượng thư cũng giống như quốc cữu gia, tuy là có trái tim vì nước vì dân nhưng lại không có lá gan vì nước vì dân, thấy lửa là trốn, hễ thấy thái độ của hoàng đế là lập tức biết điều chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ đi cất nhà luôn rồi, không còn dám lật ngược cái vảy ngược của chân long nhắc về chuyện của dung kim lệnh nữa.

Mùng mười tháng hai, Cố Quân bị giam lỏng ở hầu phủ cũng được gần nửa tháng, một huyền ưng lặng lẽ bay đến bên ngoài Bắc đại doanh, tháo huyền ưng giáp ra, trong đêm cải trang vào kinh, thần không biết quỷ không hay đã vào đến hầu phủ.

Cố Quân cuối cùng cũng có cơ hội nhìn thấy Trường Canh trốn y như trốn kẻ hung tàn đó một lần.

Trường Canh đưa chén canh thuốc đến trước mặt Cố Quân, giữa hai người im lặng đến gượng gạo: "Có một huyền ưng đến."

Cố Quân gật gật đầu, đưa thuốc lên uống, Trường Canh đã chuẩn bị xong kim châm, thấy Cố Quân đặt chén thuốc xuống, bèn lấy kim bày ra trước mặt Cố Quân, dùng ánh mắt hỏi: "Được không?"

Cậu cứ xa lạ khách khí như vậy làm cho Cố Quân không biết phải làm thế nào.

Trường Canh cũng không còn hỗn xược kêu Cố Quân nằm lên chân mình, cậu cứ như một người đại phu xa lạ, có việc gì cũng chỉ dùng thủ ngữ, hoặc là nhàn nhạt đỡ, thậm chí còn không muốn đụng tới Cố Quân.

Cố Quân nhắm mắt dưỡng thần, để cho hiệu quả thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, thính lực của y dần dần hồi phục, xung quanh liền ồn ào trở lên ~ động tĩnh nhỏ nhặt của tiếng hạ nhân quét tuyết bên ngoài phòng đang nói chuyện với nhau, động tĩnh ma sát giữa những binh khí giáp trụ của gia tướng hộ vệ trong hầu phủ...thậm chí tiếng động phủi trên y phục của Trường Canh, toàn bộ đâm thẳng vào lỗ tai của Cố Quân, y đã điếc được hơn chục ngày rồi, nên vô cùng không quen.

Cố Quân chịu đựng sự nôn nóng, nắm bắt cơ hội hỏi: "Trường Canh, nói với ta là tại sao có được không?"

Trường Canh đương nhiên là biết y hỏi cái gì, nhất thời không lên tiếng.

Cố Quân: "Có phải là bởi vì...hôm đó ta uống rượu say, đã làm gì đó với ngươi...ờm..."

Tay Trường Canh run một cái, kim châm đang chuẩn bị hạ xuống dừng lại giữa không trung một lúc.

Cậu cứ luôn trầm mặc, lòng Cố Quân thật sự đừng nhắc có biết bao nhiêu khó chịu ~ Dù nhận bao nhiêu tức giận từ Lý Phong nữa, y không hổ thẹn với lòng, đều có thể ngửa mặt lên trời, đối mặt với lương tâm, nhưng mà đối với Trường Canh, tuy là Cố Quân không biết chuyện gì, nhưng cứ luôn cảm thấy là "một bàn tay thì vỗ không kêu".

Nếu mà bản thân y không có hành vi nào không được thỏa đáng lắm, thì Trường Canh sao lại đến mức...

"Không phải." Trường Canh bỗng nhiên bình tĩnh trả lời, "Hôm đó thật ra là con đã bất kính với nghĩa phụ trước."

Cố Quân: "..."

"Không có nguyên nhân gì cả," Trường Canh nhè nhẹ giữ chặt đầu y xuống, không để y động đậy lung tung, giọng điệu thả lỏng khác thường mà bình thường hiếm thấy, nói: "Chuyện này mà có thể có nguyên nhân gì chứ? Nếu mà để nói, đại khái có lẽ cũng là từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, trừ nghĩa phụ ra, không có ai yêu thương con, cứ như vậy thời gian dài nên sinh ra suy nghĩ quá phận. Người vẫn luôn không để ý tới, con cũng không muốn nói với bất kỳ ai, chỉ là hôm đó nhất thời xúc động phẫn nộ nên không cẩn thận lộ ra sơ hở."

Cố Quân chỉ cảm thấy như có một hòn đá to bằng cái đầu người "ầm" một tiếng đè lên trên ngực y, đè đến mức y thở không nổi ~ Vốn chỉ là cho rằng nhất thời lầm đường, nào có ngờ lại là bệnh lâu khó chữa!

"Nghĩa phụ cũng không cần đặt trong lòng, cứ coi như là không có chuyện này là được rồi." Trường Canh lãnh đạm nói.

Kim châm trong tay cậu không một chút loạn, nếu không phải trước đó bản thân tự thừa nhận, Cố Quân có lẽ còn tưởng rằng mình lớn mà không ra dáng, tự mình đa tình chứ.

Nhưng cái này thì làm sao mà có thể xem như chưa có chuyện gì được?

Cố Quân sắp phát điên rồi, một cảm giác chưa già đã lẫn trỗi dậy, lần đầu tiên phát hiện "đóa hoa Tây Bắc" đã không còn thanh xuân niên thiếu nữa rồi ~ Y bắt đầu không hiểu trong lòng lớp trẻ đang nghĩ cái gì nữa rồi!

"Hai hôm nay hoàng thượng gọi con vào triều chấp chính rồi," Trường Canh bỗng đổi chủ đề, hỏi: "Con nghe bọn họ cãi nhau cả ngày, cãi ra được một đại án tham ô coi thường kỷ cương, đại khái cũng hiểu được suy nghĩ của hoàng thượng rồi, nghĩa phụ định thế nào?"

Cố Quân một khuôn mặt tê liệt dây thần kinh, chẳng còn tâm trạng thảo luận triều chính với cậu.

Trường Canh thở ra nhè nhẹ, đưa tay tháo cái kính lưu ly của Cố Quân xuống đặt sang một bên, mượn cái hành động này che đi tầm nhìn của Cố Quân, sắc mặt như kiểu cắt đứt "Ta cái gì cũng không nói với ngươi đâu"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cái gì con cũng sẽ nguyện ý làm vì người, nếu người nhìn thấy con lại phiền, con có thể không để người nhìn thấy, nếu người chỉ muốn một nghĩa tử hiếu thuận hiểu chuyện, con cũng có thể bảo đảm không vượt quá ranh giới thêm nữa." Trường Canh nói, "Nghĩa phụ, chuyện này con đã vô cùng xấu hổ rồi ~ người đừng tiếp tục truy vấn trong lòng con nghĩ gì nữa, được không?"

Cả người Cố Quân viết một cái chữ to đùng "Không được".

Trường Canh bắt đầu tháo kim bạc trên người y xuống, bình tĩnh hỏi: "Vậy người hy vọng con như thế nào?"

Không đợi Cố Quân mở miệng cậu vẫn tiếp tục: "Cũng đều được."

Nếu mà Trường Canh thật sự cứ từ dưới lên trên bám dính lấy y, Cố Quân sớm đã gọi ba trăm gia tướng hầu phủ lên, mang cậu thu dọn qua tới Nhạn Bắc vương phủ.

Giải quyết nhanh chóng, lạnh lùng không để ý tới cậu nửa năm một năm, thì không có chuyện gì nữa rồi.

Nhưng Trường Canh lại dùng đối sách "Cho dù người có đày con tới chân trời góc bể, con cũng cam tâm tình nguyện" đối với y.

Cố Quân đầu đau như búa bổ, cảm giác bản thân như là chó cắn phải mai rùa ~ không cách nào mở miệng.

Kiềm chế được chừng nửa buổi, Cố Quân hỏi: "Vết thương của ngươi khỏi chưa?"

Trường Canh gật đầu, lời nói như vàng "Ừm" một tiếng.

Cố Quân: "Sao mà bị như vậy?"

Trường Canh thản nhiên: "Tuổi trẻ mê đắm vọng tưởng, nhất thời tẩu hỏa nhập ma."

Cố Quân: "..."

Càng bí bách hơn rồi.

Trường Canh dọn dẹp kim châm trong khi nói chuyện, đi đến góc phòng, lấy một ít an thần tán đốt lên, thần sắc nhàn nhạt hỏi: "Con đi gọi vị huynh đệ huyền ưng đó tới?"

"Điện hạ," Cố Quân bỗng trịnh trọng gọi cậu, "Người là thiên hoàng quý trụ, càng vàng lá ngọc, sau này có thể quý bất khả ngôn, người khác đều đối với như châu như ngọc, thần cũng hy vọng điện hạ bất luận lúc nào, ở đâu cũng đều có thể trân trọng bản thân, đừng có hạ thấp mình, cũng đừng có tự khinh tự rẻ."

Hơn nửa khuôn mặt Trường Canh chìm trong tối, tám ngọn gió cũng không lay động nổi: "Ừm, hầu gia yên tâm."

Cố Quân: "..."

Trường Canh đứng lại một lúc, dường như đợi y còn có gì dặn dò, đợi một lúc thấy Cố Quân á khẩu không nói, bèn lặng lẽ xoay người rời đi.

Cố Quân dựa mạnh về phía sau, thở ra một hơi dài.

Y thà là để Trường Canh như lúc niên thiếu, không có chừng mực cãi nhau với y một trận, bởi vì y phát hiện, cái tên khốn nạn này hễ khi mà vô dục vô cầu, sẽ gần như là đứng ở một nơi bất bại.

Cố Quân sứt đầu mẻ trán đi tới đi lui trong phòng, quyết định sẽ không còn rảnh rỗi vọng tưởng dáng vẻ nữ nhân nhuyễn hương ôn ngọc, hồng tụ thêm hương gì nữa, chịu quá đủ rồi.

Lúc này, huyền ưng đứng chờ đã lâu gõ cửa bước vào.

Huyền ưng đó có lẽ là một mạch tới đây, tuy đã đơn giản tắm táp qua, nhưng mặt mũi vẫn là tiều tụy, râu còn chưa kịp cạo.

"Đại soái." Huyền ưng quỳ xuống đất.

"Bớt lễ nghi nhảm nhí," Cố Quân gắng vực tinh thần lên, "Có chuyện gì, Hà Vinh Huy kêu ngươi tới?"

Huyền ưng: "Vâng!"

Cố Quân: "Đưa tín kiện ta xem."

Cổ tay y lắc một cái mở ra, vô cùng nhanh lướt từ đầu đến cuối, Tổng Đô úy huyền ưng Hà Vinh Huy viết chữ khó coi chết đi được, nhưng nói chuyện thì vô cùng ngắn gọn rõ ràng, nắm bắt ý chính ~

Cuối tháng, tiểu quốc Tây Vực Thả Mạt và Khưu Từ biên mậu lục đục, bởi vì sự vụ ở các nước Tây Vực đều là tự ai nấy quản, quan quân Đại Lương không tiện xem vào, mới đầu cũng không quá để ý lắm.

Lâu Lan quốc cùng với hai nước này vừa hay như cái kiềng ba chân, Lâu Lan quốc quân phái thân đệ làm sứ, hòa giải cục diện, không ngờ sứ đoàn đến biên cảnh Khưu Từ thì gặp cướp, toàn quân bị diệt.

Lúc đầu cho rằng là do sa phỉ, kết quả Lâu Lan quốc quân sau khi cho điều tra, ở trong những dấu tích còn lại phát hiện kiếm hiệu cấm vệ của Khưu Từ quốc quân, lập tức đến Khưu Từ hỏi cho ra lẽ, Khưu từ quốc trên dưới chối không nhận tội, ngược lại còn tuyên bố Lâu Lan thiên vị Thả Mạt, khiến cho sứ giả mất mặt. Lâu Lan phái Vương tử điện hạ đi trước, dẫn theo ba nghìn khinh kỵ tiến về Khưu Từ đòi công đạo, Khưu Từ quốc mới đầu không chịu mở cửa, sau đó bỗng nhiên cửa thành mở ra, bên trong vậy mà lại có hàng trăm con 'hổ cát'.

Sở dĩ gọi lại "hổ cát" bởi vì đó là một kiểu xe chiến di chuyển trong sa mạc, cực nặng, cũng cực hao tử lưu kim, công nghệ vô cùng phức tạp.

Mười năm trước Cố Quân ở Tây Vực bình phản có chạm trán qua, lúc đó đối phương chỉ có ba con hổ cát lớn, mà suýt nuốt hết cả một nửa doanh huyền kỵ chưa trưởng thành của y, nhưng theo y được biết, ba con hổ cát đó đã là đồ sử dụng chung của chư quốc Tây Vực rồi.

Cố Quân bỗng đứng dậy, ấn đường nhíu chặt, ngón tay vô ý bóp chặt chuỗi châu ~ Chuyện này với phản loạn Tây Nam có gì đó giống nhau, y hạ thấp giọng hỏi: "Là hổ cát thật, hay là cái vỏ rỗng?"

Huyền ưng răng miệng lanh lợi bất thường, vô cùng nhanh trả lời: "Đại soái, là hổ cát thật, không đến thời gian một tách trà đã đánh cho Lâu Lan hội bất thành quân, tiểu vương tử suýt tử trận, được thủ hạ sĩ binh cứu ra. Hôm đó Lâu Lan phái binh đến trú quân của ta cầu cứu, nhưng mà nút chai còn chưa kịp mở thì các nước trên con đường tơ lụa đã lần lượt nhận được thông tin, ai nấy sợ bóng sợ gió. Những nước Tây Vực khác như Thiên Trúc, người Dương,...toàn bộ tự tập hợp binh đao ở chỗ đóng quân của mình, Đô hộ Tây Bắc Mạnh đại nhân tự mình vào doanh, lệnh chúng thuộc hạ bình tĩnh đợi 'lệnh kích trống'."

Cố Quân đập mạnh xuống bàn: "Hoang đường."

Huyền ưng cho rằng y nói là nói lệnh kích trống, liền tiếp lời: "Hà tướng quân của huyền ưng chúng ta cũng nói như vậy, huyền thiết doanh vốn không thuộc tiết chế của lệnh kích trống, nhưng mà Mạnh đại nhân lại nói, đại soái đang bị hoàng thượng cấm túc, phụng lệnh đóng cửa phản tỉnh, lệnh tam bộ ta đợi hầu thánh chỉ ~ "

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0