Sát Cơ
Priest
2024-10-02 16:27:16
Địa hỏa bên ngoài Tây Noãn Các mỗi cách một nén hương sẽ tự động thêm một lần than, những cái bánh răng to bằng cái chén liên kết chặt chẽ, bất kể là thêm than hay thổi khói, đều rất đâu vào đấy, sau lưng từng đường từng nét khói trắng bốc ra hơi nước lượn lờ, thỉnh thoảng lại nỉ non như tiếng than thở.
Trong Noãn Các quân thần hai người một đứng một quỳ đối lập gay gắt, Lý Phong bấu chặt cái trác án chín vòng rồng cuộn, gân xanh nổi lên, từng từ từng chữ: "Ngươi nói lại lần nữa xem."
Cố Quân nói xong rồi cũng ý thức được bản thân không nên đôi co quá đáng với hoàng đế, lập tức lùi một bước trước: "Thần tội chết."
Sắc mặt Lý Phong tái mét, thói quen ổn định tinh thần xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay.
Cố Quân lại thấp giọng: "Chỉ là chuyện về con đường tơ lụa, vẫn mong hoàng thượng suy nghĩ lại."
Lý Phong u ám hỏi: "An Định hầu là cho rằng, trừ khanh ra, trong tay trẫm không còn tướng có thể dùng rồi sao?"
Đã nói tới bước này rồi, tiếp tục thì chỉ có thể gây gổ thôi, Cố Quân quyết định im lặng không nói giả chết.
Lúc này, Chúc chân nhỏ đột nhiên bước nhanh vào Tây Noãn Các, xen thêm cái giọng như bà già vào ồm ồm bẩm báo: "Hoàng thượng, Vương quốc cữu đến, đang ở ngoài điện hầu chỉ..."
Lúc hoàng thượng đang nổi trận lôi đình, nếu như có đại thần đến, nội thị thường sẽ khuyên họ ở ngoài điện chờ một lúc, Chúc chân nhỏ đây là có ý muốn giải vây, Cố Quân nhìn lão ta nháy mắt nhẹ một cái, biểu ý bản thân nhận ân tình.
Đuôi mắt Lý Phong giật mấy lần, căng thẳng trên mặt lộ ra mấy đường cong đơn bạc, người từ trên cao nhìn xuống Cố Quân, lạnh lùng nói: "An Định hầu vẫn là ra ngoài điện làm mát người chút đi, tránh bị lửa than làm mụ mị đầu óc, không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!"
Cố Quân: "Hoàng thượng bảo trọng long thể."
Nói xong y cúi người lui ra, nhanh nhẹn ra quỳ trên nền tuyết bên ngoài Tây Noãn Các, quả nhiên là đi làm mát rồi.
Lý Phong âm trì nhìn theo bóng lưng của y, quốc cữu Vương Khỏa vào sau một hơi mạnh cũng không dám thở ra đứng một bên đợi, có một tên tiểu nội thị không có mắt muốn bước tới thu dọn vết mực mà lúc nãy bị An Định hầu làm bắn ra, liền bị một ánh mắt của Chúc chân nhỏ ghim lại tại chỗ, nhất thời câm như hến, sau một lúc thì dựa sát vào tường chạy đi.
Vương Khỏa một bên vừa định lượng sắc mặt hoàng thượng, một bên nhỏ giọng: "Hoàng thượng, An Định hầu còn tính khí của tuổi trẻ, lại ở trong quân đội biên quan cùng với một toán lỗ mãng ăn lông ở lỗ quen rồi, đôi khi nói chuyện khó tránh có chút không biết tiến lùi, hoàng thượng không cần tức giận với y."
Lý Phong im lặng cả nửa buổi không nói.
Năm đó Nguyên Hòa đế cuối cùng chọn Lý Phong làm thái tử là vì y cần cù lại không thiếu mánh khóe, có khí phách của một minh quân, làm quân của một thủ thành có của ăn của để, lúc Lý Phong vừa mới kế vị đích thực là giống với kỳ vọng của tiên đế. Nhưng mà Nguyên Hòa đế cũng để lại cho người một cục diện rối rắm, bây giờ Vương triều Đại Lương đang trong thời kỳ đế chế phục hưng, nghị lực và tầm nhìn một trong hai đều không thể thiếu, có tài thủ thành vẫn là chưa đủ.
Long An hoàng đế từ khi đăng cơ tới nay, có thể nói là chư sự bất thuận [1], những lúc mộng hồi, người cũng thường tự hỏi lòng: "Trẫm có thể hay không gánh nổi thiên hạ này?"
Nhưng mà một con người ~ đặc biệt là người chức cao quyền trọng, nếu như cứ luôn tự vấn như vậy, thường cũng sẽ càng ngày càng không chấp nhận được việc người khác chất vấn bản thân mình y như vậy.
Nụ cười trên mặt Vương Khỏa sắp sửa đông cứng rồi: "Hoàng thượng..."
Lý Phong bỗng cắt lời: "Quốc cữu, trẫm thời gian này, trong lòng vẫn luôn có một câu hỏi ~ huyền thiết hổ phù là Võ đế ban cho, Cố Quân tại sao lại dễ dàng giao trả cho trẫm vậy?"
Vương Khỏa ngẩn ra, to gan nhìn Long An hoàng đế một cái, cảm thấy câu hỏi này là kiểu ăn no rửng mỡ nè ~ chẳng lẽ hoàng thượng còn mong chờ Cố Quân đại náo một trận long trời lở đất, hay là dứt khoát tạo phản?
"Cái này..." Trong lòng quốc cữu Vương Khỏa rất nhanh chuyển hướng suy nghĩ, không biết nên nói thế nào cho thích hợp, chỉ đành đem cái lòng nịnh hót bất biến ra đối phó vạn biến, "Hoàng thượng cả đời minh quân, chúng thần đều cúc cung tận tụy phụng mệnh trước sau, có điều cũng chỉ là một cái huyền thiết hổ phù nhỏ bé, cho dù hoàng thượng muốn tính mạng gia tộc chúng thần, ai mà lại oán thán chứ?"
Lý Phong thấp giọng cười vài tiếng: "Chỉ e chưa chắc, quốc cữu, trẫm cũng là hôm nay mới hiểu được, thật ra thì Cố Quân giao hay không giao ra huyền thiết hổ phù cũng đều như nhau cả, tướng lĩnh bốn phương trọng ở trách nhiệm, có bao nhiêu người là cùng một đảng với Cố thị? Bây giờ chuyện trong quân đội, hầu gia còn có tiếng nói hơn cả trẫm, hổ phù chỉ là một hư vật, so với y thì có tác dụng gì chứ?"
Giọng nói của Lý Phong hòa hoãn, đè trong cổ họng và ánh mắt, thoát ra mà như không thoát ra, giống như một buổi chiều tán gẫu thân thiết, Vương Khỏa nghe xong câu này thì không tự chủ mà run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy câu này có một sát cơ sắp sửa đổ ập xuống.
"Hôm nay tuyên quốc cữu tiến cung là vốn muốn tìm người nói chút về chuyện của Lâu Lan, thôi vậy." Lý Phong cứ như là vô cùng mệt mỏi xua xua tay, "Ái khanh đi nghỉ ngơi đi, trẫm cũng mệt rồi."
Vương Khỏa liền vội đáp lời, cúi người lui ra khỏi Tây Noãn Các.
Năm nay cũng không biết sao, rõ ràng đã qua khỏi tiết khí mùa mưa, vậy mà tuyết trong kinh thành lại từng đợt từng đợt, cứ luôn rơi xuống dây dưa không dứt, Cố Quân quỳ chưa tới nửa canh giờ, triều phục đã kết một lớp gỉ băng mỏng, huyền thiết trên vai bị tuyết mỏng che phủ, càng toát ra sự lạnh lẽo không thể tưởng tượng nổi.
Vương Khỏa vội vã lướt qua y, liếc thấy khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của An Định hầu uy vũ hiển hách, trong lòng ngầm thở ra, cảm giác đáng tiếc, nhưng mà cũng chỉ tới đó thôi, Vương Khỏa là một người thông minh, biết bản thân mình bây giờ dưới một người trên vạn người là do ai ban cho, cũng biết bản thân nên làm gì.
Sắc đêm đế đô cứ như vậy mà thâm trầm xuống.
Đợi hầu hạ Lý Phong ngủ rồi, Chúc chân nhỏ mới to gan đi ra ngoài, cầm một cái dù lẩy ba lẩy bẩy ra thăm Cố Quân.
Cố Quân như sắp hòa nhập vào tuyết luôn rồi, Chúc chân nhỏ bèn cầm cái dù hoa lan đập lên người một tiểu nội thị trên hành lang: "Cẩu nô tài, tuyết lớn như vậy cũng không biết che dù cho hầu gia, con mắt chỉ dùng để thả khí thôi sao?"
Trong mắt của tiểu nội thị thì Chúc chân nhỏ vạn người chỉ trích đã là một đại quan, nhất thời bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, lập cập run rẩy.
Cố Quân chớp chớp cho gỉ băng trên lông mi rơi xuống, không nghiêm túc: "Công công đừng hù dọa trẻ nhỏ, hoàng thượng kêu ta ra đây làm mát người, che dù thì làm mát kiểu gì?"
Chúc chân nhỏ hai bước đi ba bước chạy tới trước mặt Cố Quân, đưa tay muốn phủi tuyết trên người y, không ngờ bản thân "ai dô" trước một tiếng ~ Cái bàn tay mập mạp mịn màng đó gần như bị huyền giáp trên vai Cố Quân tháo xuống một lớp thịt, lão thái giám run rẩy oán trách: "Hầu gia của tôi ơi, sao mà lại cãi nhau với hoàng thượng rồi chứ? Quỳ ở đây một đêm, chân cẳng không bị thương mới lạ đó, còn không phải tự làm khổ mình sao? Ngài đây là đang mưu đồ gì chứ?"
Cố Quân: "Không sao, người luyện võ bọn ta da dày thịt chắc ~ Vừa rồi ta có chút ấm đầu, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói nhiều rồi, làm phiền công công lo lắng."
Chúc chân nhõ nghĩ ngợi, thấp giọng: "Hay là ta cho người đi tìm Nhạn Bắc vương, để ngài ấy sáng sớm mai nhập cung, nói vài lời với hoàng thượng?"
Cố Quân lại lắc đầu: "Đừng liên lụy ngài ấy, thật sự không sao."
Chúc chân nhỏ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không có cách gì, nhất thời lại sợ Long An hoàng đế một lúc tỉnh lại có chuyện sai bảo, không dám rời khỏi hoàng thượng quá lâu, chỉ đành để lại dù cho Cố Quân.
"Chúc công công." Cố Quân bỗng gọi lại, thấp giọng, "Đa tạ, nhưng mà dù thì vẫn nên cầm đi đi."
Chúc chân nhỏ ngừng một lúc.
Cố Quân nói: "Ta quỳ, hoàng thượng nguôi giận, là ổn rồi, công công là người bên cạnh hoàng thượng...đừng để người bận lòng."
Y nói chuyện hàm hồ, vậy mà Chúc chân nhỏ vẫn hiểu, lão thái giám thở ra: "Lúc hầu gia cãi nhau với hoàng thượng nếu mà cũng nhớ được cẩn ngôn thận hành thì sao đến mức phải uống ngụm 'gió tây bắc' này chứ?"
Chúc chân nhỏ cũng đi rồi, Cố Quân thở ra một luồng khói trắng, vô cùng buồn chán, đành suy nghĩ cẩn thận những lời mà Trường Canh lúc ở Hộ quốc tự đã nói ~ Giao họa Đông Hải và binh biến Tây Nam, e là không phải ngẫu nhiên.
Dần dần Cố Quân mò ra được một manh mối mơ hồ.
Ngụy vương bố binh ở Đông Hải, muốn lấy hải chiến làm điểm đột phá.
Cố Quân lúc đó bắt được phản quân Đông Hải, gần như là không hao tổn một binh một khí, và sau đó là kéo theo một làn sóng tương tự, chuyện này chỉ đơn giản là "đầu nhẹ chân nặng".
Khắp triều trên dưới xôn xao náo loạn, thủy quân Giang Nam từ trên xuống dưới đều thanh tẩy một lượt, hoàng thượng một lần lấy sức lực linh khu viện, muốn tạo ra một nhánh hải giao, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho quân phí khắp nơi càng ngày càng căng thẳng hơn.
Ảnh hướng lớn hơn đó là, giao họa Đông Hải trực tiếp sinh ra "chưởng lệnh pháp" hạn chế sư phụ tay dài trong dân gian, cùng với lệnh kích trống thâu tóm binh quyền cả nước ~ Sau đó chĩa mũi về bản thân Cố Quân, bây giờ nghĩ lại, Long An hoàng đế cũng không phải là vô cớ chất vấn y, e là hành động lúc còn ở Giang Nam của y vốn đã không qua mắt được hoàng thượng.
Mà phần trình diễn lệnh kích trống, ngay lập tức khích hóa mâu thuẫn giữa trú quân và triều đình, cũng chính là nguyên do trong vụ án của Phó Chí Thành.
Cố Quân thân ở Tây Nam, người nằm trong cuộc, vì vậy cũng dễ dàng nhận thấy bàn tay đang khuấy đục nước đó ~ có người cố ý khiêu khích mâu thuẫn sơn phỉ - Phó Chí Thành, lại mượn tay của tên ngu xuẩn Khoái Lan Đồ để khích hóa, thừa cơ ngay trước mặt Cố Quân bạo phát, sau đó đem sơn phỉ Nam Cương và Phó Chí Thành hợp thành một món quà lớn, qua tay huyền thiết doanh, đóng gói dâng lên hoàng thượng xa tận kinh thành.
Long An hoàng đế sẽ kinh khủng phát hiện, người hạn chế được tử lưu kim lưu thông trong cảnh nội nhưng vẫn còn phần đến từ cảnh ngoại nữa.
Cố Quân bỗng nhiên nhớ lại ~ Y và Thẩm Dịch ở chỗ Lâu Lan, vừa công khai vừa âm thầm vẫn không tìm được "bảo tàng Lâu Lan" trong truyền thuyết, hoàng thượng cho một mật thám bản thân không thuộc đường đi lối về, chẳng qua mấy ngày, lại dám thượng tấu nói đã mò được "tám chín phần mười" tình hình?
Rốt cuộc là cái người thần bí đó quá thần thông quảng đại hai là có người cố ý dẫn dắt?
Tuyết càng rơi càng lớn, Cố Quân rùng mình mạnh một cái, sau lưng y, một nhánh mai lạnh lẽo bị tuyết lớn làm cho gãy đoạn, một âm thanh giòn tan vang lên rơi trên mặt đất, rớt một cái ngọc nát hương tan.
Trường Canh bị giật mình bởi tiếng tuyết đoạn tàn chi.
Cố Quân đêm đã khuya rồi mà vẫn chưa về, cậu cứ như vậy đợi cả nửa đêm, dựa vào đầu giường thiêm thiếp một lúc, toàn bộ đều là những cơn ác mộng kỳ lạ. Lúc này bầu trời mờ mịt, đêm dài chưa tận, khung cửa sổ bị tuyết rơi xuống ánh lên một màu ảm đạm, Trường Canh bỗng đứng lên mở cửa, vừa hay nhìn thấy Vương bá đang chạy qua.
"Vương bá đợi đã," Trường Canh gọi lại, "Có chuyện gì vậy?"
Lão quản gia chạy trong gió ngược một trán lấm tấm mồ hôi: "Điện hạ, trong cung truyền tin ra, nói là hôm qua hầu gia không biết thế nào đôi co với hoàng thượng, hoàng thượng long nhan đại nộ..."
Đồng tử Trường Canh co lại.
Một lúc sau, một kỵ thiên lý mã từ hậu viện hầu phủ rời đi, đạp gió tuyết đi về phía Hộ quốc tự.
Ngày hôm sau không có đại triều hội, Long An hoàng đế vốn là không cần dậy quá sớm, chỉ là tức giận quá độ, cả đêm cũng chẳng ngủ ngon, tỉnh dậy cũng hoa mắt chóng mặt.
Chúc chân nhỏ nhìn thấy liền nhanh nhảu lăn qua, thay Long An hoàng đế ấn huyệt thái dương, vừa ấn vừa nói: "Hoàng thượng, Liễu Si đại sư lần trước có gửi đến một bài Thiên Trúc hương, có tác dụng thanh tâm an thần cực kỳ công hiệu, lần trước người dùng chẳng phải cũng nói là tốt sao? Hay là lão nô lại đốt thêm cho người một ít?
Lý Phong "ỏ" một tiếng, nghĩ gì đó, lại hỏi: "Đại sư còn ở trong cung không?"
Cả tháng giêng, phương trượng Hộ quốc tự Liễu Si đại sư đều ở trong cung, một mặt là cầu phúc cho Đại Lương, một mặt là giảng kinh cho Long An hoàng đế đức tin thần phật.
Chúc chân nhỏ vội nói: "Vẫn còn, nghe nói đại sư sớm đã dậy làm những công việc buổi sáng rồi, mưa gió cũng đều không có thay đổi, lão nô thấy mắt hoàng thượng có chút đỏ, thiết nghĩ là trong lòng đang tức giận, hay là tuyên đại sư đến niệm niệm kinh, tịnh tịnh tâm?"
Lý Phong cười mắng: "Nói bậy bạ, Liễu Si đại sư là cao tăng đương thế, ngươi xem ông ấy là một tên hát khúc sao?"
Chúc chân nhỏ vội cười trừ đánh vào miệng mình một cái: "Xem cái miệng này của lão nô này, kiến thức nông cạn, lại làm trò cười rồi ~ Có điều tuy là lão nô không hiểu nhưng mỗi lần nghe tiếng mõ của Liễu Si đại sư vang lên, liền cảm thấy mọi phiền não trong lòng đều không còn nữa."
Lão ta nhắc như vậy, Lý Phong cũng có chút lay chuyển, nghĩ ngợi, rồi đồng ý: "Vậy thì làm phiền đại sư vất vả một chuyến."
Chúc chân nhỏ đáp lời, vô cùng nhanh phân phó hạ nhân đi, im lặng không nói gì phục vụ hoàng thượng canh y, Lý Phong bỗng nhiên hỏi: "Cố Quân đâu?"
Chúc chân nhỏ muốn nhắc mà mãi không dám nhắc, nghe người hỏi tới vội nói: "Hồi hoàng thượng, hầu gia vẫn còn quỳ ở bên ngoài Noãn Các."
Lý Phong hình như là có "hừ" một tiếng nhỏ, thần sắc nhàn nhạt, Chúc chân nhỏ cũng không dám nhắc thêm, chỉ âm thầm hy vọng lão hòa thượng có vẻ đáng tin cậy này có thể giúp được.
Không lâu sau, Liễu Si đại sư đã đến Tây Noãn Các, ông ta mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng thi nhiên lướt qua, giống như là căn bản không nhìn thấy cái người tuyết ngoài điện kia.
Nhưng mà cũng không biết là lão hòa thượng Hộ quốc tự đó đã tưới cho hoàng thượng a di đà phật mê hồn thang gì đó, ông ta vào chưa lâu, Chúc chân nhỏ đã một mạch chạy cái vèo ra, trước là hiên ngang tuyên chỉ: "Hoàng thượng có chỉ, An Định hầu ngự tiền thất lễ [2], trong mắt không có quân thượng, tạm thu soái ấn, lệnh về phủ đóng cửa phản tỉnh, phạt bổng ba tháng."
Cố Quân ngây người.
Chúc chân nhỏ dùng ánh mắt giao lưu với y.
Cố Quân: "...Thần lĩnh chỉ tạ ân."
Chúc chân nhỏ vỗ đùi, treo cổ họng lên gọi nội thị bên cạnh: "Xem xem cái đám khỉ không có mắt này! Còn ngây ra đó, mau đỡ hầu gia dậy chứ!"
Lão ta còn chưa chuẩn bị xong thì Cố Quân đã lảo đảo đứng dậy, tứ chi như bị kim châm, thấu qua triều phục và giáp thép, nước tuyết đã làm cho toàn thân y ướt sũng, một luồng lạnh lẽo nói không nên lời không hề kiêng nể chui thẳng vào các khớp xương của y, Cố Quân xá xá tay, tâm sự trùng trùng đi ra khỏi cung, đồng thời cũng còn đang hoang mang nghĩ: "Lão đầu trọc bị ai nhập rồi sao, sao mà lại nghĩ đến cứu viện vậy?"
...cho đến khi nhìn thấy Trường Canh đang đứng thủ ngoài cửa cung đợi y.
Cố Quân: "Thì ra là ngươi dọn cả Hộ quốc tự tới đây, bởi ta nói mà lão đầu trọc đó sao lại có lòng tốt như vậy chứ."
Trường Canh từ lúc nghe Cố Quân quỳ một đêm dưới trời tuyết, ô nhĩ cốt trên người cậu đã không phân định tình hình bắt đầu rục rịch, nhưng mà cậu lại không thể bị rối loạn, chỉ đành lặp đi lặp lại niệm thanh tâm quyết, đi qua đi lại ngoài cửa cung như con thú bị mắc kẹt, cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà Cố Quân so với tưởng tượng của cậu còn nhếch nhác hơn, trong đầu Trường Canh nổ ầm, cảm giác khí huyết cuồn cuộn sắp trào ra tới cổ họng luôn rồi.
Cậu trước là không nói không rằng đem hồ cừu quấn lên người Cố Quân, đưa tay sờ lên khuôn mặt tái xanh đó, Cố Quân bị đông lạnh cả một đêm, sau đó là da thô thịt dày, lúc này tốc độ phản ứng cũng chậm đi không ít, bị cậu sờ hết cả khuôn mặt.
Nhưng mà hành động này ấm áp quá, Cố Quân tránh cũng không phải mà không tránh cũng không phải, chỉ đành buộc miệng đùa một câu: "Mò ra được xương ta nặng bao nhiêu chưa?"
Con người này không biết là đầu óc có vấn đề hay thật sự là không có trái tim, đã như vậy rồi mà còn đùa được!
Trường Canh không nói một lời lôi Cố Quân lên xe, đau lòng đến đỏ mắt luôn rồi.
Vừa mới lên xe thì cái hơi ấm đã xộc vào trong mặt, Cố Quân xoa xoa tay, quay qua hỏi Trường Canh: "Có rượu không, cho ta một chén."
Trường Canh không lên tiếng.
Cố Quân nghiêng đầu qua nhìn, thấy trong mắt cậu vậy mà lại đỏ như máu, không nhịn được cười: "Ôi trời, từ nhỏ chưa thấy ngươi khóc bao giờ, hôm nay cũng coi như mở mang tầm mắt rồi, mau lên, kêu Vương bá lấy chậu hứng lại, vừa hay hoàng thượng phạt ta ba tháng bổng lộc, chúng ta có thể dựa vào chút đậu vàng của ngươi sống qua ngày."
Trường Canh đương nhiên là không phải muốn khóc, cậu chỉ là đang cưỡng áp sát ý ảo tưởng hỗn tạp trong lòng, cả người như muốn nổ tung rồi.
Cố Quân cuối cùng cũng phát giác ra ánh mắt của cậu không đúng: "Trường Canh?"
Trường Canh miễn cưỡng định thần, từ cổ họng nặn ra một câu: "Nghĩa phụ thay y phục trước đi đã."
m thanh của khàn khàn nghe cứ như hai cục sắt gỉ lâu năm cọ vào nhau, Cố Quân nghe thấy thì cau mày, một bên thì vừa để ý đến cậu, một bên vừa vô cùng nhanh mở cái búi tóc ướt sũng ra, lấy một bộ y phục khô trên xe để thay.
Trường Canh không dám nhìn y, ngồi một bên cúi gằm mặt, làm theo phương pháp thổ nạp mà Trần cô nương dạy cậu, nhưng mà bên tai âm thanh xào xạc rõ ràng là rất nhỏ đó, rõ ràng là có thể dễ dàng bị tiếng oành oành của xe ngựa át đi mất, thì lúc này nó cứ như thành tinh vậy, một lực chui thẳng vào tai cậu, càng thổ nạp càng thất thường.
Cố Quân đặt quan đầu sang cái bàn nhỏ trên xe, "cùm cụp" một tiếng, lúc này Trường Canh mới bừng tỉnh định thần lại: "Con có hầm ít canh trừ hàn, người uống..."
m thanh của cậu im bặt, ngón tay lạnh băng của Cố Quân bóp chặt cổ tay cậu.
Trường Canh giật mình, muốn rút tay về lại bị Cố Quân giữ chặt mạch môn, cậu chỉ có thể đè thấp giọng: "Nghĩa phụ..."
"Ta không hiểu mạch tượng," Sắc mặt Cố Quân nghiêm trọng, "nhưng ta biết được tẩu hỏa nhập ma của luyện công sá khí là như thế nào."
Trường Canh hốt hoảng tránh ánh mắt của y.
"Trường Canh, nói thật với ta, có phải ngươi..." Cố Quân nói tới đây, mất tự nhiên ngừng lại một cái, cho dù là tâm y rộng như biển cả, da mặt dày hơn cả tường thành, cũng cảm thấy những lời sau đó thật khó vụt ra khỏi miệng.
Trường Canh dường như dự cảm được gì đó, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.
Cố Quân trầm mặc một lúc, đặt trái tim nằm ngang, lấy hết cái dũng khí còn to hơn cả khi mà đôi co với hoàng thượng ra, gian nan nói: "Ngươi có phải là có chuyện gì khó nói?"
Trường Canh sau khi thở vội, thấp giọng: "Nghĩa phụ là muốn nói về chuyện gì?"
Cố Quân: "...nam nữ."
Không cần biết là thanh tâm quyết hay thanh phế quyết, đều bị nổ đến từng câu từng chữ tan rã, tan thành mây khói.
Trong Noãn Các quân thần hai người một đứng một quỳ đối lập gay gắt, Lý Phong bấu chặt cái trác án chín vòng rồng cuộn, gân xanh nổi lên, từng từ từng chữ: "Ngươi nói lại lần nữa xem."
Cố Quân nói xong rồi cũng ý thức được bản thân không nên đôi co quá đáng với hoàng đế, lập tức lùi một bước trước: "Thần tội chết."
Sắc mặt Lý Phong tái mét, thói quen ổn định tinh thần xoay chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay.
Cố Quân lại thấp giọng: "Chỉ là chuyện về con đường tơ lụa, vẫn mong hoàng thượng suy nghĩ lại."
Lý Phong u ám hỏi: "An Định hầu là cho rằng, trừ khanh ra, trong tay trẫm không còn tướng có thể dùng rồi sao?"
Đã nói tới bước này rồi, tiếp tục thì chỉ có thể gây gổ thôi, Cố Quân quyết định im lặng không nói giả chết.
Lúc này, Chúc chân nhỏ đột nhiên bước nhanh vào Tây Noãn Các, xen thêm cái giọng như bà già vào ồm ồm bẩm báo: "Hoàng thượng, Vương quốc cữu đến, đang ở ngoài điện hầu chỉ..."
Lúc hoàng thượng đang nổi trận lôi đình, nếu như có đại thần đến, nội thị thường sẽ khuyên họ ở ngoài điện chờ một lúc, Chúc chân nhỏ đây là có ý muốn giải vây, Cố Quân nhìn lão ta nháy mắt nhẹ một cái, biểu ý bản thân nhận ân tình.
Đuôi mắt Lý Phong giật mấy lần, căng thẳng trên mặt lộ ra mấy đường cong đơn bạc, người từ trên cao nhìn xuống Cố Quân, lạnh lùng nói: "An Định hầu vẫn là ra ngoài điện làm mát người chút đi, tránh bị lửa than làm mụ mị đầu óc, không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!"
Cố Quân: "Hoàng thượng bảo trọng long thể."
Nói xong y cúi người lui ra, nhanh nhẹn ra quỳ trên nền tuyết bên ngoài Tây Noãn Các, quả nhiên là đi làm mát rồi.
Lý Phong âm trì nhìn theo bóng lưng của y, quốc cữu Vương Khỏa vào sau một hơi mạnh cũng không dám thở ra đứng một bên đợi, có một tên tiểu nội thị không có mắt muốn bước tới thu dọn vết mực mà lúc nãy bị An Định hầu làm bắn ra, liền bị một ánh mắt của Chúc chân nhỏ ghim lại tại chỗ, nhất thời câm như hến, sau một lúc thì dựa sát vào tường chạy đi.
Vương Khỏa một bên vừa định lượng sắc mặt hoàng thượng, một bên nhỏ giọng: "Hoàng thượng, An Định hầu còn tính khí của tuổi trẻ, lại ở trong quân đội biên quan cùng với một toán lỗ mãng ăn lông ở lỗ quen rồi, đôi khi nói chuyện khó tránh có chút không biết tiến lùi, hoàng thượng không cần tức giận với y."
Lý Phong im lặng cả nửa buổi không nói.
Năm đó Nguyên Hòa đế cuối cùng chọn Lý Phong làm thái tử là vì y cần cù lại không thiếu mánh khóe, có khí phách của một minh quân, làm quân của một thủ thành có của ăn của để, lúc Lý Phong vừa mới kế vị đích thực là giống với kỳ vọng của tiên đế. Nhưng mà Nguyên Hòa đế cũng để lại cho người một cục diện rối rắm, bây giờ Vương triều Đại Lương đang trong thời kỳ đế chế phục hưng, nghị lực và tầm nhìn một trong hai đều không thể thiếu, có tài thủ thành vẫn là chưa đủ.
Long An hoàng đế từ khi đăng cơ tới nay, có thể nói là chư sự bất thuận [1], những lúc mộng hồi, người cũng thường tự hỏi lòng: "Trẫm có thể hay không gánh nổi thiên hạ này?"
Nhưng mà một con người ~ đặc biệt là người chức cao quyền trọng, nếu như cứ luôn tự vấn như vậy, thường cũng sẽ càng ngày càng không chấp nhận được việc người khác chất vấn bản thân mình y như vậy.
Nụ cười trên mặt Vương Khỏa sắp sửa đông cứng rồi: "Hoàng thượng..."
Lý Phong bỗng cắt lời: "Quốc cữu, trẫm thời gian này, trong lòng vẫn luôn có một câu hỏi ~ huyền thiết hổ phù là Võ đế ban cho, Cố Quân tại sao lại dễ dàng giao trả cho trẫm vậy?"
Vương Khỏa ngẩn ra, to gan nhìn Long An hoàng đế một cái, cảm thấy câu hỏi này là kiểu ăn no rửng mỡ nè ~ chẳng lẽ hoàng thượng còn mong chờ Cố Quân đại náo một trận long trời lở đất, hay là dứt khoát tạo phản?
"Cái này..." Trong lòng quốc cữu Vương Khỏa rất nhanh chuyển hướng suy nghĩ, không biết nên nói thế nào cho thích hợp, chỉ đành đem cái lòng nịnh hót bất biến ra đối phó vạn biến, "Hoàng thượng cả đời minh quân, chúng thần đều cúc cung tận tụy phụng mệnh trước sau, có điều cũng chỉ là một cái huyền thiết hổ phù nhỏ bé, cho dù hoàng thượng muốn tính mạng gia tộc chúng thần, ai mà lại oán thán chứ?"
Lý Phong thấp giọng cười vài tiếng: "Chỉ e chưa chắc, quốc cữu, trẫm cũng là hôm nay mới hiểu được, thật ra thì Cố Quân giao hay không giao ra huyền thiết hổ phù cũng đều như nhau cả, tướng lĩnh bốn phương trọng ở trách nhiệm, có bao nhiêu người là cùng một đảng với Cố thị? Bây giờ chuyện trong quân đội, hầu gia còn có tiếng nói hơn cả trẫm, hổ phù chỉ là một hư vật, so với y thì có tác dụng gì chứ?"
Giọng nói của Lý Phong hòa hoãn, đè trong cổ họng và ánh mắt, thoát ra mà như không thoát ra, giống như một buổi chiều tán gẫu thân thiết, Vương Khỏa nghe xong câu này thì không tự chủ mà run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy câu này có một sát cơ sắp sửa đổ ập xuống.
"Hôm nay tuyên quốc cữu tiến cung là vốn muốn tìm người nói chút về chuyện của Lâu Lan, thôi vậy." Lý Phong cứ như là vô cùng mệt mỏi xua xua tay, "Ái khanh đi nghỉ ngơi đi, trẫm cũng mệt rồi."
Vương Khỏa liền vội đáp lời, cúi người lui ra khỏi Tây Noãn Các.
Năm nay cũng không biết sao, rõ ràng đã qua khỏi tiết khí mùa mưa, vậy mà tuyết trong kinh thành lại từng đợt từng đợt, cứ luôn rơi xuống dây dưa không dứt, Cố Quân quỳ chưa tới nửa canh giờ, triều phục đã kết một lớp gỉ băng mỏng, huyền thiết trên vai bị tuyết mỏng che phủ, càng toát ra sự lạnh lẽo không thể tưởng tượng nổi.
Vương Khỏa vội vã lướt qua y, liếc thấy khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của An Định hầu uy vũ hiển hách, trong lòng ngầm thở ra, cảm giác đáng tiếc, nhưng mà cũng chỉ tới đó thôi, Vương Khỏa là một người thông minh, biết bản thân mình bây giờ dưới một người trên vạn người là do ai ban cho, cũng biết bản thân nên làm gì.
Sắc đêm đế đô cứ như vậy mà thâm trầm xuống.
Đợi hầu hạ Lý Phong ngủ rồi, Chúc chân nhỏ mới to gan đi ra ngoài, cầm một cái dù lẩy ba lẩy bẩy ra thăm Cố Quân.
Cố Quân như sắp hòa nhập vào tuyết luôn rồi, Chúc chân nhỏ bèn cầm cái dù hoa lan đập lên người một tiểu nội thị trên hành lang: "Cẩu nô tài, tuyết lớn như vậy cũng không biết che dù cho hầu gia, con mắt chỉ dùng để thả khí thôi sao?"
Trong mắt của tiểu nội thị thì Chúc chân nhỏ vạn người chỉ trích đã là một đại quan, nhất thời bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, lập cập run rẩy.
Cố Quân chớp chớp cho gỉ băng trên lông mi rơi xuống, không nghiêm túc: "Công công đừng hù dọa trẻ nhỏ, hoàng thượng kêu ta ra đây làm mát người, che dù thì làm mát kiểu gì?"
Chúc chân nhỏ hai bước đi ba bước chạy tới trước mặt Cố Quân, đưa tay muốn phủi tuyết trên người y, không ngờ bản thân "ai dô" trước một tiếng ~ Cái bàn tay mập mạp mịn màng đó gần như bị huyền giáp trên vai Cố Quân tháo xuống một lớp thịt, lão thái giám run rẩy oán trách: "Hầu gia của tôi ơi, sao mà lại cãi nhau với hoàng thượng rồi chứ? Quỳ ở đây một đêm, chân cẳng không bị thương mới lạ đó, còn không phải tự làm khổ mình sao? Ngài đây là đang mưu đồ gì chứ?"
Cố Quân: "Không sao, người luyện võ bọn ta da dày thịt chắc ~ Vừa rồi ta có chút ấm đầu, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nói nhiều rồi, làm phiền công công lo lắng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúc chân nhõ nghĩ ngợi, thấp giọng: "Hay là ta cho người đi tìm Nhạn Bắc vương, để ngài ấy sáng sớm mai nhập cung, nói vài lời với hoàng thượng?"
Cố Quân lại lắc đầu: "Đừng liên lụy ngài ấy, thật sự không sao."
Chúc chân nhỏ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không có cách gì, nhất thời lại sợ Long An hoàng đế một lúc tỉnh lại có chuyện sai bảo, không dám rời khỏi hoàng thượng quá lâu, chỉ đành để lại dù cho Cố Quân.
"Chúc công công." Cố Quân bỗng gọi lại, thấp giọng, "Đa tạ, nhưng mà dù thì vẫn nên cầm đi đi."
Chúc chân nhỏ ngừng một lúc.
Cố Quân nói: "Ta quỳ, hoàng thượng nguôi giận, là ổn rồi, công công là người bên cạnh hoàng thượng...đừng để người bận lòng."
Y nói chuyện hàm hồ, vậy mà Chúc chân nhỏ vẫn hiểu, lão thái giám thở ra: "Lúc hầu gia cãi nhau với hoàng thượng nếu mà cũng nhớ được cẩn ngôn thận hành thì sao đến mức phải uống ngụm 'gió tây bắc' này chứ?"
Chúc chân nhỏ cũng đi rồi, Cố Quân thở ra một luồng khói trắng, vô cùng buồn chán, đành suy nghĩ cẩn thận những lời mà Trường Canh lúc ở Hộ quốc tự đã nói ~ Giao họa Đông Hải và binh biến Tây Nam, e là không phải ngẫu nhiên.
Dần dần Cố Quân mò ra được một manh mối mơ hồ.
Ngụy vương bố binh ở Đông Hải, muốn lấy hải chiến làm điểm đột phá.
Cố Quân lúc đó bắt được phản quân Đông Hải, gần như là không hao tổn một binh một khí, và sau đó là kéo theo một làn sóng tương tự, chuyện này chỉ đơn giản là "đầu nhẹ chân nặng".
Khắp triều trên dưới xôn xao náo loạn, thủy quân Giang Nam từ trên xuống dưới đều thanh tẩy một lượt, hoàng thượng một lần lấy sức lực linh khu viện, muốn tạo ra một nhánh hải giao, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho quân phí khắp nơi càng ngày càng căng thẳng hơn.
Ảnh hướng lớn hơn đó là, giao họa Đông Hải trực tiếp sinh ra "chưởng lệnh pháp" hạn chế sư phụ tay dài trong dân gian, cùng với lệnh kích trống thâu tóm binh quyền cả nước ~ Sau đó chĩa mũi về bản thân Cố Quân, bây giờ nghĩ lại, Long An hoàng đế cũng không phải là vô cớ chất vấn y, e là hành động lúc còn ở Giang Nam của y vốn đã không qua mắt được hoàng thượng.
Mà phần trình diễn lệnh kích trống, ngay lập tức khích hóa mâu thuẫn giữa trú quân và triều đình, cũng chính là nguyên do trong vụ án của Phó Chí Thành.
Cố Quân thân ở Tây Nam, người nằm trong cuộc, vì vậy cũng dễ dàng nhận thấy bàn tay đang khuấy đục nước đó ~ có người cố ý khiêu khích mâu thuẫn sơn phỉ - Phó Chí Thành, lại mượn tay của tên ngu xuẩn Khoái Lan Đồ để khích hóa, thừa cơ ngay trước mặt Cố Quân bạo phát, sau đó đem sơn phỉ Nam Cương và Phó Chí Thành hợp thành một món quà lớn, qua tay huyền thiết doanh, đóng gói dâng lên hoàng thượng xa tận kinh thành.
Long An hoàng đế sẽ kinh khủng phát hiện, người hạn chế được tử lưu kim lưu thông trong cảnh nội nhưng vẫn còn phần đến từ cảnh ngoại nữa.
Cố Quân bỗng nhiên nhớ lại ~ Y và Thẩm Dịch ở chỗ Lâu Lan, vừa công khai vừa âm thầm vẫn không tìm được "bảo tàng Lâu Lan" trong truyền thuyết, hoàng thượng cho một mật thám bản thân không thuộc đường đi lối về, chẳng qua mấy ngày, lại dám thượng tấu nói đã mò được "tám chín phần mười" tình hình?
Rốt cuộc là cái người thần bí đó quá thần thông quảng đại hai là có người cố ý dẫn dắt?
Tuyết càng rơi càng lớn, Cố Quân rùng mình mạnh một cái, sau lưng y, một nhánh mai lạnh lẽo bị tuyết lớn làm cho gãy đoạn, một âm thanh giòn tan vang lên rơi trên mặt đất, rớt một cái ngọc nát hương tan.
Trường Canh bị giật mình bởi tiếng tuyết đoạn tàn chi.
Cố Quân đêm đã khuya rồi mà vẫn chưa về, cậu cứ như vậy đợi cả nửa đêm, dựa vào đầu giường thiêm thiếp một lúc, toàn bộ đều là những cơn ác mộng kỳ lạ. Lúc này bầu trời mờ mịt, đêm dài chưa tận, khung cửa sổ bị tuyết rơi xuống ánh lên một màu ảm đạm, Trường Canh bỗng đứng lên mở cửa, vừa hay nhìn thấy Vương bá đang chạy qua.
"Vương bá đợi đã," Trường Canh gọi lại, "Có chuyện gì vậy?"
Lão quản gia chạy trong gió ngược một trán lấm tấm mồ hôi: "Điện hạ, trong cung truyền tin ra, nói là hôm qua hầu gia không biết thế nào đôi co với hoàng thượng, hoàng thượng long nhan đại nộ..."
Đồng tử Trường Canh co lại.
Một lúc sau, một kỵ thiên lý mã từ hậu viện hầu phủ rời đi, đạp gió tuyết đi về phía Hộ quốc tự.
Ngày hôm sau không có đại triều hội, Long An hoàng đế vốn là không cần dậy quá sớm, chỉ là tức giận quá độ, cả đêm cũng chẳng ngủ ngon, tỉnh dậy cũng hoa mắt chóng mặt.
Chúc chân nhỏ nhìn thấy liền nhanh nhảu lăn qua, thay Long An hoàng đế ấn huyệt thái dương, vừa ấn vừa nói: "Hoàng thượng, Liễu Si đại sư lần trước có gửi đến một bài Thiên Trúc hương, có tác dụng thanh tâm an thần cực kỳ công hiệu, lần trước người dùng chẳng phải cũng nói là tốt sao? Hay là lão nô lại đốt thêm cho người một ít?
Lý Phong "ỏ" một tiếng, nghĩ gì đó, lại hỏi: "Đại sư còn ở trong cung không?"
Cả tháng giêng, phương trượng Hộ quốc tự Liễu Si đại sư đều ở trong cung, một mặt là cầu phúc cho Đại Lương, một mặt là giảng kinh cho Long An hoàng đế đức tin thần phật.
Chúc chân nhỏ vội nói: "Vẫn còn, nghe nói đại sư sớm đã dậy làm những công việc buổi sáng rồi, mưa gió cũng đều không có thay đổi, lão nô thấy mắt hoàng thượng có chút đỏ, thiết nghĩ là trong lòng đang tức giận, hay là tuyên đại sư đến niệm niệm kinh, tịnh tịnh tâm?"
Lý Phong cười mắng: "Nói bậy bạ, Liễu Si đại sư là cao tăng đương thế, ngươi xem ông ấy là một tên hát khúc sao?"
Chúc chân nhỏ vội cười trừ đánh vào miệng mình một cái: "Xem cái miệng này của lão nô này, kiến thức nông cạn, lại làm trò cười rồi ~ Có điều tuy là lão nô không hiểu nhưng mỗi lần nghe tiếng mõ của Liễu Si đại sư vang lên, liền cảm thấy mọi phiền não trong lòng đều không còn nữa."
Lão ta nhắc như vậy, Lý Phong cũng có chút lay chuyển, nghĩ ngợi, rồi đồng ý: "Vậy thì làm phiền đại sư vất vả một chuyến."
Chúc chân nhỏ đáp lời, vô cùng nhanh phân phó hạ nhân đi, im lặng không nói gì phục vụ hoàng thượng canh y, Lý Phong bỗng nhiên hỏi: "Cố Quân đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúc chân nhỏ muốn nhắc mà mãi không dám nhắc, nghe người hỏi tới vội nói: "Hồi hoàng thượng, hầu gia vẫn còn quỳ ở bên ngoài Noãn Các."
Lý Phong hình như là có "hừ" một tiếng nhỏ, thần sắc nhàn nhạt, Chúc chân nhỏ cũng không dám nhắc thêm, chỉ âm thầm hy vọng lão hòa thượng có vẻ đáng tin cậy này có thể giúp được.
Không lâu sau, Liễu Si đại sư đã đến Tây Noãn Các, ông ta mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng thi nhiên lướt qua, giống như là căn bản không nhìn thấy cái người tuyết ngoài điện kia.
Nhưng mà cũng không biết là lão hòa thượng Hộ quốc tự đó đã tưới cho hoàng thượng a di đà phật mê hồn thang gì đó, ông ta vào chưa lâu, Chúc chân nhỏ đã một mạch chạy cái vèo ra, trước là hiên ngang tuyên chỉ: "Hoàng thượng có chỉ, An Định hầu ngự tiền thất lễ [2], trong mắt không có quân thượng, tạm thu soái ấn, lệnh về phủ đóng cửa phản tỉnh, phạt bổng ba tháng."
Cố Quân ngây người.
Chúc chân nhỏ dùng ánh mắt giao lưu với y.
Cố Quân: "...Thần lĩnh chỉ tạ ân."
Chúc chân nhỏ vỗ đùi, treo cổ họng lên gọi nội thị bên cạnh: "Xem xem cái đám khỉ không có mắt này! Còn ngây ra đó, mau đỡ hầu gia dậy chứ!"
Lão ta còn chưa chuẩn bị xong thì Cố Quân đã lảo đảo đứng dậy, tứ chi như bị kim châm, thấu qua triều phục và giáp thép, nước tuyết đã làm cho toàn thân y ướt sũng, một luồng lạnh lẽo nói không nên lời không hề kiêng nể chui thẳng vào các khớp xương của y, Cố Quân xá xá tay, tâm sự trùng trùng đi ra khỏi cung, đồng thời cũng còn đang hoang mang nghĩ: "Lão đầu trọc bị ai nhập rồi sao, sao mà lại nghĩ đến cứu viện vậy?"
...cho đến khi nhìn thấy Trường Canh đang đứng thủ ngoài cửa cung đợi y.
Cố Quân: "Thì ra là ngươi dọn cả Hộ quốc tự tới đây, bởi ta nói mà lão đầu trọc đó sao lại có lòng tốt như vậy chứ."
Trường Canh từ lúc nghe Cố Quân quỳ một đêm dưới trời tuyết, ô nhĩ cốt trên người cậu đã không phân định tình hình bắt đầu rục rịch, nhưng mà cậu lại không thể bị rối loạn, chỉ đành lặp đi lặp lại niệm thanh tâm quyết, đi qua đi lại ngoài cửa cung như con thú bị mắc kẹt, cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà Cố Quân so với tưởng tượng của cậu còn nhếch nhác hơn, trong đầu Trường Canh nổ ầm, cảm giác khí huyết cuồn cuộn sắp trào ra tới cổ họng luôn rồi.
Cậu trước là không nói không rằng đem hồ cừu quấn lên người Cố Quân, đưa tay sờ lên khuôn mặt tái xanh đó, Cố Quân bị đông lạnh cả một đêm, sau đó là da thô thịt dày, lúc này tốc độ phản ứng cũng chậm đi không ít, bị cậu sờ hết cả khuôn mặt.
Nhưng mà hành động này ấm áp quá, Cố Quân tránh cũng không phải mà không tránh cũng không phải, chỉ đành buộc miệng đùa một câu: "Mò ra được xương ta nặng bao nhiêu chưa?"
Con người này không biết là đầu óc có vấn đề hay thật sự là không có trái tim, đã như vậy rồi mà còn đùa được!
Trường Canh không nói một lời lôi Cố Quân lên xe, đau lòng đến đỏ mắt luôn rồi.
Vừa mới lên xe thì cái hơi ấm đã xộc vào trong mặt, Cố Quân xoa xoa tay, quay qua hỏi Trường Canh: "Có rượu không, cho ta một chén."
Trường Canh không lên tiếng.
Cố Quân nghiêng đầu qua nhìn, thấy trong mắt cậu vậy mà lại đỏ như máu, không nhịn được cười: "Ôi trời, từ nhỏ chưa thấy ngươi khóc bao giờ, hôm nay cũng coi như mở mang tầm mắt rồi, mau lên, kêu Vương bá lấy chậu hứng lại, vừa hay hoàng thượng phạt ta ba tháng bổng lộc, chúng ta có thể dựa vào chút đậu vàng của ngươi sống qua ngày."
Trường Canh đương nhiên là không phải muốn khóc, cậu chỉ là đang cưỡng áp sát ý ảo tưởng hỗn tạp trong lòng, cả người như muốn nổ tung rồi.
Cố Quân cuối cùng cũng phát giác ra ánh mắt của cậu không đúng: "Trường Canh?"
Trường Canh miễn cưỡng định thần, từ cổ họng nặn ra một câu: "Nghĩa phụ thay y phục trước đi đã."
m thanh của khàn khàn nghe cứ như hai cục sắt gỉ lâu năm cọ vào nhau, Cố Quân nghe thấy thì cau mày, một bên thì vừa để ý đến cậu, một bên vừa vô cùng nhanh mở cái búi tóc ướt sũng ra, lấy một bộ y phục khô trên xe để thay.
Trường Canh không dám nhìn y, ngồi một bên cúi gằm mặt, làm theo phương pháp thổ nạp mà Trần cô nương dạy cậu, nhưng mà bên tai âm thanh xào xạc rõ ràng là rất nhỏ đó, rõ ràng là có thể dễ dàng bị tiếng oành oành của xe ngựa át đi mất, thì lúc này nó cứ như thành tinh vậy, một lực chui thẳng vào tai cậu, càng thổ nạp càng thất thường.
Cố Quân đặt quan đầu sang cái bàn nhỏ trên xe, "cùm cụp" một tiếng, lúc này Trường Canh mới bừng tỉnh định thần lại: "Con có hầm ít canh trừ hàn, người uống..."
m thanh của cậu im bặt, ngón tay lạnh băng của Cố Quân bóp chặt cổ tay cậu.
Trường Canh giật mình, muốn rút tay về lại bị Cố Quân giữ chặt mạch môn, cậu chỉ có thể đè thấp giọng: "Nghĩa phụ..."
"Ta không hiểu mạch tượng," Sắc mặt Cố Quân nghiêm trọng, "nhưng ta biết được tẩu hỏa nhập ma của luyện công sá khí là như thế nào."
Trường Canh hốt hoảng tránh ánh mắt của y.
"Trường Canh, nói thật với ta, có phải ngươi..." Cố Quân nói tới đây, mất tự nhiên ngừng lại một cái, cho dù là tâm y rộng như biển cả, da mặt dày hơn cả tường thành, cũng cảm thấy những lời sau đó thật khó vụt ra khỏi miệng.
Trường Canh dường như dự cảm được gì đó, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên.
Cố Quân trầm mặc một lúc, đặt trái tim nằm ngang, lấy hết cái dũng khí còn to hơn cả khi mà đôi co với hoàng thượng ra, gian nan nói: "Ngươi có phải là có chuyện gì khó nói?"
Trường Canh sau khi thở vội, thấp giọng: "Nghĩa phụ là muốn nói về chuyện gì?"
Cố Quân: "...nam nữ."
Không cần biết là thanh tâm quyết hay thanh phế quyết, đều bị nổ đến từng câu từng chữ tan rã, tan thành mây khói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro