Sát Phá Lang Priest

Cãi Vã

Priest

2024-10-02 16:27:16

Cố Quân vội vội vàng vàng khoác áo ngồi dậy, vừa ra khỏi phòng, liền kinh ngạc phát hiện Trường Canh đang ở bên ngoài, vậy mà lại chưa đi ngủ, giống như là cũng mới vừa khoác thêm áo ngoài, một bên tay là ánh đèn khí bỏ túi to bằng hạt đậu, trên đầu gối là một quyển sách xem được một nửa.

Bên ngoài thường là hạ nhân coi sóc vào buổi tối tới lui, Cố Quân cũng đã quen rồi, không giữ lại người trực đêm, chỉ có lão quản gia là trước khi ngủ thỉnh thoảng sẽ tới để thêm ít than cho phòng.

"Trường Canh?" Cố Quân sửng sốt, "Sao ngươi lại ở đây? Ta còn tưởng là Vương bá..."

Trường Canh: "Con đợi người ngủ rồi đi."

"Ngươi đường đường là quận vương ngọc điệp," Cố Quân nhíu mày, lời nói có phần chỉ đạo, "Chịu thiệt thòi ở chỗ của hạ nhân thành ra thể thống gì?"

"Hư danh mà thôi, còn không tự tại bằng làm hạ nhân cho nghĩa phụ," Trường Canh nhàn nhạt trả lời, đứng lên hơ ấm một cái bình trên lò sưởi, rót một chén trà thuốc cho Cố Quân, "Tiến cung sao? Nếu như người không muốn mặc dày, ít nhất cũng uống chút ấm lót bụng đi."

Cố Quân: "..."

Trong lòng y vô cùng hoang mang, cưới một người vợ có lẽ cũng không chu đáo bằng Trường Canh, cái suy nghĩ này vừa dấy lên, y liền tự tát một bạt tay vào nội tâm mình, nghĩ: "Khốn nạn, tẩu hỏa nhập ma rồi sao?"

Cố Quân nhận lấy ly trà thuốc uống cạn, khi đưa ly trả lại ngón tay hai người bất cẩn chạm phải nhau, Trường Canh giống như bị kim châm, rất nhanh rút tay về, lập tức làm như không có chuyện gì xoay người đặt cái bình vào vị trí cũ.

Cố Quân nhìn bóng lưng của cậu, ánh mắt có chút tối sầm, nghĩ: "Không thể tiếp tục như vậy được, đợi sau khi từ trong cung trở về, bất luận thế nào mình cũng phải ngồi lại nói chuyện với nó."

Cung nhân bên ngoài lại giục, Cố Quân không thể nấn ná thêm, chỉ có thể vội vã rời đi.

Tháng giêng sương mù dày đặc, Cố Quân vốn chỉ hơi một chút choáng váng, gió lạnh thổi qua một luồng giống như bị kim châm liền tỉnh táo trở lại.

Nội thị dẫn đường đi dưới bờ tường trong cung, đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên, hai bên nghiêm ngặt một hàng dài nỏ kỳ lân, đều là những cái đầu thú chỉnh chỉnh tề tề, mắt mũi hung tợn, cái răng nanh phả ra khói trắng lượn lờ, những cái bánh răng trên cổ chầm chậm chuyển động, phát ra một cái âm thanh ma sát, khiến cho tường ngói lưu ly đỏ thẫm càng thêm thâm nghiêm đến mức không dám nhìn gần.

Cái đèn cung cực lớn treo giữa không trung, mờ ảo rọi xuống phủ một lớp khói cũng mờ mịt, chưa nhìn ra được tiên khí, ngược lại càng thấy âm u cứ như có ma khí.

Thiếp thân nội thị của Long An hoàng đế Chúc chân nhỏ dẫn vài người từ Tây Noãn Các bước ra vừa hay gặp phải Cố Quân đang đi tới trước mặt, đó là vài người Tây Dương, tên đứng đầu có một mái tóc trắng cả đầu, dáng người cao gầy, ngũ quan giống như một con chim ưng săn mồi, có một ánh mắt bức người, cái mũi cao nhưng chóp mũi hơi quặp, gần như không nhìn thấy được vành môi, chỉ thấy một đường mảnh như là vết sẹo cắt ngang.

Chúc chân nhỏ vội bước tới một bước, hành lễ với Cố Quân: "Hầu gia ~ Mấy vị đây là sứ thần mà giáo hoàng đại nhân bên phía tây phái đến."

Nam tử tóc trắng cẩn thận quan sát Cố Quân, mở miệng hỏi: "Vị này đây chẳng lẽ chính là An Định hầu các hạ sao?"

Trên lông mi Cố Quân có một lớp tuyết mỏng nhẹ, khắp người bao bọc bởi một lớp hàn ý, lạnh nhạt chắp tay.

Tên nam tử tóc trắng vô cùng thận trọng đặt tay lên ngực, nghiêng người với Cố Quân: "Không ngờ An Định hầu lại là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn như vậy, thật vinh hạnh."

Cố Quân: "Quá lời."

Cả hai nghiêng người lướt qua nhau, đợi người Dương đi xa rồi, Cố Quân mới nhìn Chúc chân nhỏ một cái.

Chúc chân nhỏ nháy mắt với y: "Mấy tên Dương Mậu Tử này vừa rồi không biết đã nói gì với bệ hạ, bệ hạ lần này vô cùng cao hứng, liên thanh bảo bọn họ đi mời hầu gia tới, hầu gia yên tâm, không phải chuyện xấu."

Cái tên lão thái giám này tiếng xấu vang danh thiên hạ, là một cái tên nịnh thần ngu xuẩn xứng danh, có điều là mối quan hệ với Cố Quân cũng xem như là không tệ, cũng được tính là đã chứng kiến Cố Quân trưởng thành, có một lần không biết sao mà lão ta chọc giận tiên đế, vừa hay Cố Quân nhìn thấy, đứng trước mặt tiên đế nói vài lời tốt đẹp, coi như cũng giữ lại được cái mạng cho lão ta.

Chúc chân nhỏ tuy là nhân phẩm đồi bại nhưng vậy mà cũng biết có ơn báo ơn, vẫn luôn ghi nhớ phần ân nghĩa này, việc cứu giáo hoàng mấy hôm trước, cũng may nhờ có lão bên trong giật dây.

Nhưng mà lão ta nói câu này, Cố Quân ngược lại là không dám yên tâm.

Hoàng thượng nếu như không mấy cao hứng, thì trong lòng y còn có chút dự liệu tính toán ~ cùng lắm chỉ là có người mật báo y lén lút mua tử lưu kim ngoài chợ đen.

Tố cáo thì cứ tố thôi, dù sao thì Cố Quân đã cho người xử lý sạch sẽ rồi, không bằng không chứng, cùng lắm cũng chỉ là đánh một trận võ mồm...nhưng hoàng thượng "vô cùng cao hứng" thì lại là chuyện gì đây?

Mí mắt Cố Quân nháy liên tục.

Lúc y bước vào, Lý Phong đang cúi đầu xem một bức tấu chương, Long An hoàng đế dưới ánh đèn đích thật là chẳng có khí vũ hiên ngang gì, so với Cố Quân vừa mới qua cơn đau đầu còn tiều tụy hơn, không chờ y kiến lễ, Lý Phong xua tay, hòa nhã nói: "Ở đây không có người ngoài, hoàng thúc không cần đa lễ."

Lý Phong lại hướng Chúc chân nhỏ: "Đi hỏi xem canh sâm lúc chiều còn hay không, lấy cho hoàng thúc một chén uống cho ấm."

"Khi không lại niềm nở ân cần," Cố Quân thầm than vãn, "Phi gian tức đạo aaa."

Lý Phong không biết trong lòng y lại nhận định mình như vậy, thần sắc buông xuống nhanh chóng nói: "Ta nhớ lần trước hoàng thúc có nói, tử lưu kim mà phản tặc Phó Chí Thành có được có một phần là đến từ Nam Dương?"

Cố Quân: "Vâng, thứ thần vô năng, chưa thể tra rõ lai lịch của lô tử lưu kim này."

Lý Phong một chút cũng chẳng thấy đó là chuyện gì: "Không sao, đám phản tặc đó đều rất gian xảo, hoàng thúc lại không thông thuộc địa bàn, chỉ vội vội vàng vàng mà lại có thể đại phá mật đạo của tặc, một lưới tóm gọn, đã là công lao to lớn rồi, nếu người tự nhận vô năng, vậy những bộ não văn võ tầm thường khắp triều của trẫm chẳng phải đều vứt đi sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Quân không mò được bên trong hồ lô của hoàng thượng là đang chứa dược liệu gì, không dám hấp tấp.

"Thị trường chợ đen tử lưu kim trong cảnh nội Đại Lương thật sự là quá ngang ngược hung hăng rồi," Lý Phong chuyển chủ đề, nhanh chóng vào chủ đề chính, "Trẫm trong thời gian này đang phái người âm thầm điều tra, phát hiện một bộ phận rất lớn tài nguyên vậy mà đều đến từ cảnh ngoại nước ta."

Cố Quân vừa nghe là hiểu, dấu vết từ trong quan viên cảnh nội rò rỉ ra ngoài đại khái là đã thông qua nhiều nguồn kênh để có được tin tức, liên tiếp bị đón gió bất động rồi, những cái mà bên phía Giang Sung điều tra được cũng chỉ là tôm tép, nên không tiếp lời.

Lý Phong: "Hoàng thúc thường ở biên cương tới lui, so với bọn ta suốt ngày ngồi ở kinh thành thì hiểu biết rộng rãi hơn nhiều, có thể biết được những cái mỏ khoáng ngầm này thường là ở đâu ra không?"

Cố Quân: "Hồi hoàng thượng, thường là từ thảo nguyên Bắc Man."

"Không sai," Lý Phong cười, "Chỉ là còn chưa đủ ~ Hoàng thúc mau tới xem thử cái này."

Cố Quân do dự cầm lấy mật tấu mà Lý Phong vứt qua, lướt nhanh một lượt, trong đầu bỗng "ầm" một tiếng.

Chỉ nhìn thấy mật tấu đó liệt kê ra vài nguồn khoáng ngầm, đại bộ phận thì trong lòng Cố Quân cũng đã đoán được, chỉ trừ cái dòng cuối cùng ~ ở chỗ đó "Lâu Lan quốc" được viết vô cùng rõ ràng.

Sao lại có Lâu Lan?

Huyền thiết doanh của Cố Quân trấn thủ lối vào con đường tơ lụa đóng quân chính ngay bên cạnh Lâu Lan, chưa từng nghe nói mấy tên ngu ngốc chỉ biết biết uống rượu ca hát đó trong nhà có tử lưu kim...

Mật tấu này từ đâu mà có?

Mật sứ thượng tấu có mục đích gì?

Lý Phong: "Sao vậy?"

Nhất thời trong lòng Cố Quân lướt qua vô vàn những suy nghĩ, suýt toát cả mồ hôi lạnh: "Hoàng thượng, huyền thiết doanh và Lâu Lan ở cạnh đã nhiều năm, chưa từng biết quốc nội Lâu Lan có quặng tử lưu kim, thứ thần thất lễ, dám hỏi tập tử này là ai đã tấu? Có chứng cứ gì?"

"Aizz, hoàng thúc sao lại lo lắng chứ," Lý Phong cười, "Trẫm đâu có nói là người cùng với bọn đạo chích quặng ngầm có liên quan với nhau, nhưng mà chuyện này người không biết thì cũng không có gì lạ."

Cố Quân hít sâu, miễn cưỡng kiềm chế, làm ra vẻ rửa tai lắng nghe.

Lý Phong: "Chuyện này nói ra thì dài dòng, tháng chín năm ngoái, hoàng thúc đưa người đi Nam Cương, lúc người không có ở đó, Lâu Lan quốc cầu cứu những huynh đệ huyền thiết doanh còn ở lại trấn thủ, muốn vây tiễn một đám sa phỉ, khi đó tham tướng Khưu Văn Sơn phái binh tiến lên, sau đó thì toàn thắng, truy bắt sa phỉ cả trăm tên, còn cứu được một nhóm khách thương Thiên Trúc bị sa phỉ khống chế. Bởi vì bọn khách thương này có văn điệp thông quan của Đại Lương ta, Khưu tướng quân đành theo quy định hộ tống họ đến trạm dịch phía tây ~ không ngờ, trạm dịch lại phát hiện văn điệp của đám thương nhân này là giả."

Tâm trạng Lý Phong tốt đến mức không thể chịu được, nói đến đây, cố ý dừng lại, dường như cố ý muốn khiến cho người ta thèm thuồng nghe ngóng, nào ngờ xoay đầu lại, chỉ nhìn thấy thần sắc Cố Quân như kiểu là đang lắng nghe một cách nghiêm túc khó hiểu, không một chút có ý muốn truy vấn, hoàng thượng không tự chủ có chút bực bội khó chịu.

Người chỉ đành nhạt nhẽo nói tiếp: "Theo quy định, ngụy tạo văn điệp thông quan sẽ chuyển giao về Đô hộ [1] điều tra xử lý, Đô hộ Tây Bắc điều tra mới biết, thì ra cái đám Thiên Trúc này không phải thương đội, mà là một đám 'kim đẩu tử' trên thị trường chợ đen tử lưu kim!"

"Kim đẩu tử" chính là những con thiêu thân buôn lậu tử lưu kim.

"Cũng vừa hay, mật sứ của trẫm vừa đến Tây Vực, chân còn chưa chạm đất, liền bị đám 'kim đẩu tử' này chui vào tay, nghe bọn tặc tử này khai, bọn chúng vốn dĩ muốn đến quặng ngầm ở Bắc Đại Quan hoạt động, là bởi vì gần đây nhận được một tấm 'bản đồ bảo tàng', đánh dấu bên dưới mặt đất Lâu Lan có một lượng lớn quặng tử lưu kim, vừa đến để tìm may. Người nói chuyện này thần kỳ không, trẫm vậy mà lại trước cả người Lâu Lan rõ mồn một bên dưới mảnh đất của họ có cái gì."

Cố Quân bỗng nhiên nhớ lại bốn năm trước có bắt được một nhóm sa phỉ, lông tơ dựng ngược hết lên.

Bọn sa phỉ đó sớm đã bị y và Thẩm Dịch giết người diệt khẩu rồi, sau đó Cố Quân nhiều lần phái người âm thầm hỏi thăm Lâu Lan quốc, lại chẳng hề tìm được cái gọi là "quặng tử lưu kim", cũng không còn gặp qua chuyện tương tự như vậy nữa.

Không ngờ qua vài năm, chính vào lúc chuyện này dần dần được y dẹp ra sau đầu thì lại dùng cách thức này lật ngược trở lại!

Nhưng mà...tại sao hạ lệnh xuất binh lại là Khưu Văn Sơn?

Khưu Văn Sơn là một tham tướng chủ yếu lo liệu việc bố phòng, vốn chẳng có dính líu gì với việc thương lộ, nếu không đổi lại là một người khác có kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không để xảy ra tình huống người đã trực tiếp chuyển giao đến Đô hộ Tây Bắc mà văn điệp còn chưa xác minh thật giả ~ Đô hộ Tây Bắc trực thuộc trung ương, một khi chuyển giao, huyền thiết doanh sẽ không có quyền được biết tình hình tiếp sau đó.

Cố Quân đã đưa Thẩm Dịch đi, nhưng tam đại huyền thiết doanh đốc kỵ đều còn ở đó, lúc đó người đều đã đi đâu hết rồi?

Cố Quân: "Thần to gan dám hỏi bệ hạ, sa phỉ xâm phạm là chuyện khi nào vậy?"

Lý Phong: "Cuối năm ngoái, sao vậy?"

Cố Quân miễn cưỡng cười: "Không có gì, chỉ là thần có chút hiếu kỳ, sa phỉ Tây Vực đã yên tĩnh lâu rồi, tại sao đột nhiên lại nhảy ra?"

Đầu của y càng thêm đau dữ dội, hình như tác dụng phụ của thuốc được Trường Canh dùng châm cứu áp chế lần nữa tái lại ~ Đúng rồi, cuối năm lối vào con đường tơ lụa đều tập hợp vạn quốc, huyền thiết doanh phải tăng cường phái nhân thủ hộ vệ, Bắc Tân Cương áp vận tùy cống đi qua Tây Bắc chuyển về đế đô, thường sẽ nhờ điều một bộ phận huyền kỵ...người đều bị điều đi hết rồi.

Tại sao cứ phải vào lúc này?

Tại sao Đô hộ Tây Bắc chân trước vừa tra ra được "kim đẩu tử", thì mật sứ của Long An hoàng đế chân sau đã tới, đến cả một chút thời gian mất đi cũng không có.

Hơn nữa nhiều chuyện xảy ra như vậy, tại sao trước sau y một chút thông tin cũng không nhận được?

Nhất thời trong đầu Cố Quân rối bời, ở trong Noãn Các bốn mùa như xuân này bỗng có chút ngột ngạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Phong: "Sa phỉ Tây Vực bình thường vẫn lăm le ở Đại Lương cảnh ngoại, các người chưa nhận được lời cứu viện cũng không tiện xuất binh, đích thực không thể đọ sức với họ. Trẫm hôm nay tìm hoàng thúc đến đây, không phải là muốn hỏi ngoài đó có bao nhiêu sa phỉ, mà là muốn giao cho hoàng thúc một việc quan trọng."

Cố Quân ngẩng lên nhìn hoàng thượng.

Ánh mắt Lý Phong như bốc lửa: "Mật sứ của trẫm bây giờ đã âm thầm xâm nhập vào Lâu Lan cảnh nội, e là mười thì hết chín tám, dưới đất Lâu Lan chính xác là có một quặng tử lưu kim hiếm thấy...hoàng thúc hiểu ý của trẫm không?"

Lòng Cố Quân chầm chậm chùng xuống, từng từ từng chữ nói: "Thứ thần ngu đần, thỉnh hoàng thượng chỉ rõ."

Lý Phong vỗ vỗ vai y, toàn thân Cố Quân giống như mãi mãi cũng không thể hòa hoãn lại, bất cứ nơi nào cũng đều giống một cục đá bị đông cứng ba ngày trong một khối hàn băng.

"Ta tỏ lòng với hoàng thúc một lần, trước mắt Đại Lương ta loạn trong giặc ngoài, hoàng thúc cũng biết điều này," Lý Phong thở ra, nói: "Lòng trẫm thậm chí là rất buồn, mộng hồi không nơi nào tỏ bày, giang sơn gánh trên vai cũng chẳng dễ dàng gì."

Cố Quân cẩn thận lựa chọn từ ngữ, từ chối khéo: "Hoàng thượng mỗi ngày xử lý vạn việc, đó là nỗi lo của vạn dân, hãy chú trọng long thể nhiều hơn. Thần không rõ chính vụ, nhưng mấy năm nay nhìn con đường tơ lụa từng chút từng chút phát triển, mỗi năm đều sôi nổi hơn một chút, đại thương nhân Tây Bắc đều bắt đầu ra ngoài làm ăn, bách tính trung nguyên trước nay vẫn luôn cần cù, thần nghĩ không quá dăm ba năm, một chút phồn hoa này sẽ khuếch tán khắp Đại Lương, đến lúc đó..."

Y nói năng uyển chuyển, nhưng Lý Phong cũng không ngốc, đương nhiên có thể nghe ra được ý cự tuyệt trong đó.

Long An hoàng đế vốn là đang rất cao hứng gọi Cố Quân tới, không ngờ đến một câu vuốt bụng nịnh hót y cũng không có, mở miệng là như một chậu nước lạnh hất ra.

"Cố khanh," Lý Phong đột nhiên thay đổi cách xưng hô, không hề khách khí ngắt lời y, "khanh đích thực là không rành chính vụ. Thông thương trên thương lộ tới lui, mấy năm nay đích thực là có kiếm được tiền, nhưng khanh có thể đảm bảo sẽ luôn như thế này sao? Chuyện của người buôn bán, khanh có hiểu được không? Trẫm lại không biết An Định hầu ngoại trừ có thể ra trận giết địch, vậy mà còn có thể hiểu được đường đi nước bước của chợ thương."

Cố Quân biết, nghe thấy "Cố khanh" hai chữ này, là y nên lập tức ngậm miệng lĩnh chỉ, đi làm việc nên làm.

Y nhất thời trầm mặc một lúc, cái đèn khí sau lưng hoàng đế không biết tại sao, đột nhiên lại nhấp nháy, "bah" một tiếng nhẹ vang lên.

Cố Quân nghĩ, bản thân thời gian vừa qua hình như còn đang rất thành khẩn nói với Giang đại nhân "Không dám khinh rẻ người khác"...

Lý Phong đưa tay xoa xoa mày, đè nén hỏa khí, tìm một bậc thang cho hai người cùng bước xuống, có chút cứng nhắc nói: "Bỏ đi, khanh mau về nghỉ ngơi đi, chuyện này trẫm đã trao đổi với khanh rồi, trở về suy nghĩ cẩn thận, bây giờ còn chưa vào xuân, Tây Bắc còn lạnh cóng, ái khanh không cần vội trở về đó..." "Hoàng thượng." Cố Quân nhè nhẹ nhắm mắt, đột nhiên vén y quỳ xuống ~ Y có nói qua là không tranh nghĩa khí tính khí, nhưng đây lại chẳng là chuyện tính khí và nghĩa khí sao?

"Hoàng thượng thứ tội," Cố Quân chầm chậm nói, "Tử lưu kim đương nhiên quan trọng, nhưng thứ thần ngu đần, không thể hiểu được thâm ý của hoàng thượng, thái bình phồn hoa ở con đường tơ lụa đến nay cũng không dễ dàng gì, hoàng thượng thật sự vì một chút 'có lẽ có' tử lưu kim mà không quan tâm đến chuyện này?"

"Con đường tơ lụa có được ngày hôm nay, công lao Cố khanh không thể chối từ, trẫm cũng biết là tâm huyết nhiều năm, khanh không nỡ...lẽ nào trẫm không đau lòng sao?" Lý Phong kiềm chế tính khí phân tích với y, "Nhưng nếu như một đất nước rộng lớn, thì sao có thể so đo với căn nhà nát lọt gió bốn bề, cũng nên có chút mưa gió, trẫm đã sắp mệt chết vì phải tháo tường bên đông đắp bờ bên tây, có bên nào là không hụt gấu hở vai?"

Cố Quân cười lạnh trong lòng, không tiện thể hiện ra mặt nên chỉ đành một khuôn mặt âm trầm.

"Mặt đất lạnh, ta thấy sắc mặt hoàng thúc không được tốt, mùi thuốc trên người còn chưa tan, đừng có quỳ suốt như vậy." Sắc mặt Lý Phong hòa hoãn bớt lại, thử dùng cách nói tình nói lý với Cố Quân, "Trẫm nhớ lúc nhỏ Lâm thái phó có dạy qua, sức mạnh của một nước, 'trời ban', 'người tạo' không thể thiếu một trong hai cánh này, hoàng thúc có còn nhớ không?"

Cố Quân: "Nhớ, ông ấy nói 'trời ban chính là non sông cây cỏ, đất giống cá thú, vàng chảy dưới lòng đất; sức người là như thánh nhân nói, công kiến kỹ nghệ, hỏa cơ giáp thép', hai cái này như xà như trụ, có thể không dựa dẫm, nhưng không thể tách rời, một lòng tôn kính đối với quân giả'."

"Hoàng thúc quả thật nhiều năm vẫn không quên," Lý Phong cụp mắt nhìn y, "Bây giờ xà và cột đều bị sâu mọt ăn mất rồi, trẫm nên làm thế nào?"

Cố Quân thật sự là rất muốn nói "Nếu người không tiến hành cái chưởng lệnh pháp hoang đường đó, nói không chừng chẳng có nhiều sâu như vậy", có điều nói ra thì có tác dụng gì, Phụng Hàm công ôm nhi tử chó nhà ông ta đóng cửa suy ngẫm rồi đây.

Cứ một hỏi một đáp, khiến cho Lý Phong nhớ lại lúc niên thiếu cùng nhau đọc sách, Cố Quân lúc nhỏ sức khỏe không tốt, hai ba ngày là sinh bệnh uống thuốc, tính khí thối tha, cũng không thích đếm xỉa tới ai, nhưng đối với huynh đệ bọn họ thì lại rất có tự giác làm một "thúc thúc", cho dù y còn nhỏ hơn cả Ngụy vương, nhưng mà có món ngon vật lạ đều sẽ dành lại cho họ, chưa bao giờ tranh giành, hơn nữa có hỏi là nhất định sẽ đáp, có cầu nhất định sẽ cứu, Lý Phong đã từng luôn rất thích y.

"Mau đứng lên đi," Một chút tức giận cuối cùng trên mặt Lý Phong cuối cùng cũng biến mất, "Hoàng thúc là lợi đao của quốc gia, trẫm còn phải dựa vào người để an định biên cương đây."

Cố Quân nghe thấy, từ từ cúi người, trán nhè nhẹ chạm vào đầu ngón tay đang chống trên mặt đất của mình.

Lý Phong thả lỏng một hơi, cảm thấy con người này cũng coi như là đã thông rồi ~ Cố Quân bao năm nay đối nhân xử thế ngày càng khéo léo, cũng đủ thức thời rồi, sớm đã không còn dáng vẻ một chạm là nổ của mấy năm về trước rồi, vừa rồi cãi nhau không biết nặng nhẹ, có lẽ là vì y nghe thấy "Lâu Lan" hai chữ này nên có chút quá khích mà thôi...

Lâu Lan ấy mà, Cố Quân ở bên đó hơn năm năm, cảm tình thiết nghĩ là sâu đậm, cũng không phải là khó lý giải.

Nghĩ như vậy, lòng của Lý Phong lại mềm đi không ít, thậm chí còn định tự tay đỡ lấy Cố Quân.

Ai mà ngờ tay của người còn chưa kịp đưa tới, Cố Quân đã đứng thẳng lên, bình tĩnh nói: "Hoàng thượng, Lâu Lan tuy nhỏ, nhưng lại luôn hướng một lòng hữu hảo với triều ta, sau đó Tây Dương, Tây Vực, Thiên Trúc...nhiều nước ký kết con đường tơ lụa mới với Đại Lương ta, Lâu Lan cũng có trong đó ~"

Cánh tay nửa chừng của Lý Phong cứng đờ tại đó, người trước là ngẩn ra, lập tức nổi trận lôi đình, quát: "Đủ rồi!"

"Bởi vì ngấp nghé món đồ nước bạn khởi binh xâm phạm, đó là bất nhân; quên ân tình cũ, bội ướt nuốt lời, đó là bất nghĩa!" Cố Quân một chút cũng không hề có ý định "đủ rồi", từng chữ từng chữ như dao bén, không chút chần chừ mềm mỏng nện xuống mặt đất kim điện Noãn Các.

Lý Phong tức run người: "Câm miệng!"

Hắn huơ tay hất đổ giấy bút nghiên mực, thuận tay chộp lấy một cái nghiên mực hung hăng ném ra ngoài, Cố Quân né cũng không né, để mặc cho cái nghiên mực đó đập mạnh vào cái khinh giáp trên vai, "choang" một tiếng, mực nước chưa kịp khô dọc theo phần ngực trên triều phục vân cẩm của An Định hầu nhỏ xuống.

Lý Phong: "Cố Quân, ngươi muốn làm cái gì?"

Cố Quân sắc mặt không đổi, nói tiếp cho xong lời của mình: "Tấm gương của bất nhân bất nghĩa tất không lành, ngũ vạn tướng sĩ huyền thiết doanh, tuy không sợ chết, nhưng cũng không dám phụng chiếu, thỉnh hoàng thượng thu hồi thánh mệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0