Sát Phá Lang Priest

Cảm Giác Sợ Hãi

Priest

2024-10-02 16:27:16

Liễu Nhiên kinh ngạc, vạn vạn không ngờ tới An Định hầu có ngày lại đại giá quang lâm Hộ Quốc tự, vội diễn tả với Trường Canh: "Không phải là An Định hầu chỉ giẫm phải chút tàn nhang cũng cảm thấy xui xẻo sao? Hôm nay ngài ấy thâm nhập hổ huyệt, trở về có khi nào sẽ dùng lá ngải rửa trôi một lớp da luôn không?"

Trường Canh còn đang không có tâm trạng để ý đến hòa thượng, một tia không tự tại xẹt qua trên mặt cậu.

Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với màn hỏi tội của Cố Quân.

Nếu mà để nói thì trong tai nạn lần này, cả hai người bọn họ đều tự cho rằng là mình say rượu thất đức, phi lễ với đối phương, mạnh ai nấy chột dạ.

Liễu Nhiên nhìn Trường Canh một cách hiếu kỳ ~ Mấy năm nay vì để áp chế ô nhĩ cốt, công phu tịnh tâm dưỡng khí của Trường Canh đã luyện tới tột bậc, ngồi thiền có thể hai ba ngày bất động, đến cả "cao tăng" như Liễu Nhiên cũng phải cam bái hạ phong.

Có lúc một người nôn nóng sốt ruột đầy mình nhìn vào mắt của cậu đều sẽ không tự chủ mà an tịnh trở lại, bạch y công tử tuấn mỹ vô trù đó ngồi trên cái chiếu hương bồ cũ của tăng nhân cùng hàn, trên tay đang cầm vân tử [1], vốn là có một kiểu nhập hóa Cao Huyền tĩnh mịch, không ngờ đột nhiên bị ba chữ "An Định hầu" làm cho hồ nước gợn sóng.

Trường Canh dường như ngồi không yên, nhấc tay một cách khó hiểu, cũng không biết là muốn sờ cái gì, mới nhấc được một nửa thì phát hiện Liễu Nhiên đang không chớp mắt nhìn mình, lại miễn cưỡng áp chế tâm trạng, trong lòng trống rỗng đặt tay lên ly trà, uống một ngụm trà để lấp liếm.

Liễu Nhiên đại sư đã quen với việc giả thần giả quỷ cũng phải hoang mang, nghĩ: "Sao vậy, hầu gia tới đòi nợ sao?"

Cố Quân rất nhanh đã vào tới, góc mắt đuôi mày treo lên như để lộ ra một kiểu ghét bỏ, hận không thể nhón mũi chân đi vào, sắc mặt khó coi nhìn Liễu Nhiên hòa thượng một cái, miệng cười lòng không cười chào hỏi: "Mấy năm không gặp, đại sư trắng trẻo lên không ít nha."

Liễu Nhiên đại sư phong độ, khí phách, không so đo với y, hai tay chắp lại đứng lên kiến lễ, diễn tả: "A di đà phật, hòa thượng tâm như gương sáng, không nơi nào nhuốm bụi trần."

Dĩ nhiên là không tắm rửa cũng có thể dẫn kinh cứ điển!

Cố Quân phảng phất lại ngửi được mùi thiu, ở cái nơi thị phi này một khắc cũng không thể tiếp tục nán lại, chuyển hướng sang Trường Canh: "Ngươi ở đây làm phiền đại sư thanh tu được mấy ngày rồi, nên về nhà rồi chứ."

Trường Canh khó khăn lắm mới an định được tinh thần thì lại bị hai chữ "về nhà" bới vén lên, lòng biết rõ dù có ở lại dưới gốc bồ đề cũng niệm không ra "sắc tức thị không", chỉ đành sắp xếp lại mớ hỗn độn trong lòng, thuận theo đó đứng lên.

Cố Quân bị mùi đàn hương của khói xông làm cho sặc ho vài tiếng, hỏa tốc rút quân, ra khỏi phòng thiền đứng chờ, chán ngán nhìn Trường Canh tạm biệt Liễu Nhiên.

Thật ra thì người thân bằng hữu nhìn quen rồi sẽ rất khó chú ý đối phương là đẹp hay xấu, Cố Quân vẫn luôn biết Trường Canh giống người mẹ Man tộc của cậu, bây giờ cẩn thận ngắm nghía lại mới phát hiện, thì ra cũng không hẳn, cậu có ngũ quan thanh tuấn đoan chính, nhất thời cũng không nói lên được là cậu giống ai, chỉ là cảm thấy người như mặc ngọc, có một kiểu sảng khoái tâm hồn đặc biệt.

Cố Quân ngây người, nghĩ lại trong giang hồ tam giáo cửu lưu kiểu người nào cũng có, nhất là từ sau khi hải vận khai thông, phong tục phổ biến của Đại Lương thoải mái hơn, đặc biệt là một dải bên ven bờ Đông Hải, nghe nói là đồng tính nam cũng rất phổ biến, Trường Canh cải trang vi hành , sẽ không có tên nào không có mắt trêu ghẹo cậu chứ?

Vì vậy hôm đó nó mới giận như vậy?

"Đúng rồi," trong đầu Cố Quân chui ra một cái lỗ trống, Cố Quân không có chủ kiến nghĩ ngợi lung tung, "Nếu mà mình gặm Thẩm Dịch một cái, hắn ta nhất định không để bụng, một khuôn mặt bần hàn như hắn ta, căn bản là có nghĩ theo hướng nào thì gặm hắn một cái cũng là mình thiệt thòi."

Y càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, càng nghĩ càng cảm thấy ngượng, suy nghĩ nhanh qua, dứt khoát quyết định giả ngốc, vậy là xem như không có chuyện gì nói với Trường Canh đang đi tới: "Sao mà ở lại lâu như vậy, đậu phụ rau trắng của Hộ quốc tự ngon như vậy?"

Trường Canh nhìn thấy thần sắc y bình tịnh, trong lòng cũng yên ổn một chút, trả lời: "Thức ăn chay cõi phật có thể tịnh tâm."

"Tuổi còn trẻ thì nên thưởng thức những thứ mới mẻ, lại không phải có ý định xuất gia làm hòa thượng, tịnh tâm cái gì chứ?" Cố Quân đi song song với cậu, như một thói quen muốn đưa tay khoác vai cậu, mới vừa đưa tay sợ Trường Canh nghĩ nhiều vậy là lặng lẽ thu tay về chắp sau lưng.

Trường Canh thản nhiên: "Có nghĩ tới."

Cậu từng nghĩ, chấm dứt ba nghìn trần duyên trốn vào cửa Phật, nói không chừng vọng niệm khắp người cũng sẽ bị Phật pháp vô biên làm cho tan chảy.

"Cái gì?" Cố Quân dừng bước chân, mới đầu còn chưa phản ứng kịp, ngây người một lúc, mới khó tin hỏi, "...ngươi nói là xuất gia?"

Trường Canh hiếm khi thấy vẻ thảng thốt trên mặt y, cười: "Chỉ là có suy nghĩ, không dám làm thật."

Cố Quân nghĩ: "Nói nhảm, ngươi mà dám, ta đánh gãy chân ngươi."

Nhưng mà Trường Canh bây giờ đã không còn là một đứa con nuôi bé bỏng được y bảo vệ trong hầu phủ nữa, sau khi cậu gia quan thừa tước quận vương, vẫn gọi y một tiếng "nghĩa phụ", đó là tình cảm chứ không phải là danh nghĩa, Cố Quân cuối cùng cũng không tiện giáo huấn cậu như một nhi tử thật thụ, vì vậy câu vừa nói không nói ra được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt Cố Quân đọng nhẹ lại: "Tại sao?"

Trường Canh tao nhã hữu lễ hành lễ với một tiểu hòa thượng đang từ trước mặt đi tới, từ tốn nói: "Lúc ta còn thiếu niên đã lớn lên dưới bức tự ‘bất khả tị thế’ trong phòng của nghĩa phụ, sau đó theo sư phụ đi khắp núi sông, một đường thế đạo gian hiểm bất quá cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, nào dám tại đây rút lui? Thân này sinh tại thế gian, tuy nhiên khả năng có hạn, chưa chắc có thể giống như tiên hiền tập luyện công phu thiên thu bất thế, ít nhiều cũng không thể có lỗi với thiên địa, bản thân..."

...và người.

Hai chữ cuối cùng Trường Canh giấu lại trong cổ họng, không có nói ra.

Năm xưa Tú nương buộc cậu và ngựa kéo đi, không có kéo chết cậu, ô nhĩ cốt gây rối cơ thể, đến nay vẫn không có rối đến bức điên cậu ~ Có lúc Trường Canh nghĩ, chỉ cần đứng ở đầu con sóng ngược gió mà đi, đi đến một nơi mà bản thân có thể nhìn thấy bản thân, hoặc có thể xứng đáng với tiểu nghĩa phụ trong mơ có một chút nghĩ về cậu.

Cố Quân cũng bớt giận nhưng cũng không mấy vui vẻ hỏi: "Vậy ngươi suốt ngày cứ chui vào một đống hòa thượng làm gì?"

Trường Canh qua loa một câu: "Tìm Liễu Nhiên đại sư uống trà, có lúc con phiền muộn nhiều sẽ khó ngủ ~ Trần cô nương không phải là kê cho con an thần tán sao? Con để trong túi nhỏ bên người, có điều mấy ngày nay đột nhiên không tìm thấy."

Cố Quân nhất thời bị á khẩu.

Trường Canh: "Cũng không biết là rơi ở đâu rồi."

Mặt Cố Quân xanh như lá cải ~ Có một kiểu người cứ hay chạm vào nỗi đau của người khác.

Cố Quân chần chừ trầm mặc một lúc, vẫn là lấy từ trong tay cái túi thơm làm bằng da bò đó ra, không nói gì đưa qua cho Trường Canh: "Nè."

Trường Canh: "..."

Điều bất ngờ này đến quá đột ngột, Trường Canh tự mua dây buộc mình bối rối suýt thì cắn phải đầu lưỡi, lòng bàn tay của Nhạn Bắc vương cao nhân phong độ vừa rồi còn mới "đi khắp núi sông" đổ một lớp mồ hôi, lắp bắp: "Sao...sao lại ở chỗ của nghĩa phụ?"

Cố đại soái bày khuôn mặt đã qua tôi luyện của mình ra, bất động thanh sắc nói: "Không biết sao lại rơi trên giường ta, có thể là hôm đó ta uống say quậy phá, không cẩn thận kéo ngươi theo."

Trường Canh kinh hồn bạt vía đánh giá y.

Tên Cố Quân mặt dày không biết xấu hổ giả vờ vô tội: "Sao vậy?"

Trường Canh vội lắc đầu, trong lòng thở phào, biết là chuyện này coi như là cho qua rồi, sau này vẫn có thể như trước thản nhiên thân mật bên cạnh nhau. Nhưng mà đồng thời cậu cũng có chút khó tránh có chút mất mát âm ỉ.

Cố Quân thấy thần sắc của cậu khác lạ, tưởng đâu Trường Canh vẫn còn để bụng, bèn tìm chuyện để lấy lòng hỏi: "Mấy hôm nay quên nói với ngươi, hoàng thượng muốn ngươi vào triều chấp chính, muốn tham gia vào việc gì? Ta nghĩ cách giúp ngươi."

Trường Canh rất nhanh thu lại tâm trạng, nghiêm túc nói: "Lục bộ đều có thế lực phạm vi riêng, con không nên xen vào, mấy năm này văn bất thành võ bất tựu, lại an nhàn quen rồi, hoàng thượng muốn con nghe thì con chỉ ngồi nghe thôi là được rồi ~ Nếu mà kêu con theo Giang đại nhân của Đại lý tự tra án cũng được."

Cố Quân không biết đáp án này có phải là cái mà trong lòng Trường Canh nghĩ hay không, nhưng chắc chắn là câu trả lời mà hoàng thượng muốn nghe, bỗng có chút đau lòng, không muốn đưa Trường Canh đến chỗ Long An hoàng thượng chịu tủi thân.

Nhưng mà điều đó là không thể, nó họ Lý, dù cho sau này làm một vương gia nhàn rỗi phong hoa tuyết nguyệt thì cũng không thể cả đời trốn trong An Định hầu phủ được.

"Muốn đến Đại lý tự thì có thể là đợi qua một thời gian nữa, thời gian này thì đừng đi," Cố Quân nói, "Gần đây hoàng thượng đang muốn điều tra thị trường chợ đen tử lưu kim, Giang đại nhân bên đó sứt đầu mẻ trán đã đủ loạn rồi, ngươi đừng có qua đó khuấy động, đừng có lại kéo theo Lâm Uyên Các vào."

Trường Canh "Ồ" một tiếng, nghe như tin tức này chẳng có gì bất ngờ: "Nhanh vậy sao? Hoàng thượng quả nhiên là không đợi được nữa rồi, mấy hôm trước con còn đang nghĩ hoàng thượng chuẩn bị khi nào thì sẽ trọng khởi dung kim lệnh."

Cố Quân: "Sao ngươi biết?"

"Đoán," Trời bỗng nhiên đổ tuyết, Trường Canh thuận tay lấy một cái dù giấy dầu mà một vị tăng đã vứt lại ngoài cửa, dù nhỏ, Trường Canh lại cứ luôn che cho Cố Quân, không lâu sau, phần vai lộ ra ngoài của cậu đã phủ một lớp bông tuyết mỏng, cậu cũng chẳng phủi, vẫn đi không nhanh không chậm, còn như đang hưởng thụ việc này vậy, "Thật ra thì cũng không thể xem như là đoán, nghĩa phụ nghĩ xem, hoàng thượng, tiên đế, thậm chí Võ đế ~ Họ tuy là ai nấy đều có cái anh minh thần võ riêng mình, nhưng đối với tử lưu kim mặt này thì lại đều như nhau, xem vật này như một đại họa trong lòng."

Cố Quân vẫn luôn xem cậu là hậu bối, lần đầu cùng cậu kề vai song hành, lắng nghe suy nghĩ của cậu, cảm thấy có chút mới mẻ, nên là không có xen lời, chỉ nghe thôi.

"Lúc nhỏ khi con còn ở Nhạn Hồi trấn, tận mắt thấy qua triều đình hao tài tốn của vì tử lưu kim, mấy năm nay vẫn luôn nghĩ, tại sao cứ phải gia nghiêm quản chế? Nếu như mọi người đều có thể tùy ý mua tử lưu kim giống như mua lương thực xé vải, chẳng phải là không còn chợ đen rồi sao?" Trường Canh lắc lắc đầu, "Sau đó mới biết chuyện đó không thể, nói một câu đại nghịch bất đạo, không cần biết ai làm hoàng đế, hôn quân minh quân, văn nhược hay là hảo võ, đều không thể cho phép tử lưu kim giao dịch trong dân gian, nếu không thì từ nay về sau, đại thương hộ, người Dương, người Di, thậm chí quan viên nắm giữ một bộ phận tài nguyên, một tên tặc xấu xa làm xằng làm bậy...trong tay mỗi người đều có một lưỡi dao như vậy."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Quân: "Giống như mấy tên phỉ Nam Cương."

"Không sai," Trường Canh tiếp, "Đây còn mới chỉ là chợ đen, chỉ là thổ phỉ, chỉ là vài tên sơn đầu Nam Cương nhỏ bé, nếu trải rộng khắp Đại Lương thì sao? Nếu ai ai cũng có 'dao' trong tay thì sao? Triều đình không thể nào quản hết lợi ích của tất cả, đến lúc đó tất nhiên là ấn cái hồ lô đang nổi, sẽ bị quản chế bởi 'lưỡi dao lớn nhất', như vậy thì mọi người đều muốn nắm lấy đồ long bảo đao này, họ sẽ vô pháp vô thiên tranh đấu nhau, cũng giống như nuôi cổ trùng, đợi cổ vương lộ diện thì giang sơn sẽ thuộc về ai?"

Cố Quân nhíu mày: "Trường Canh, mấy lời này ta nghe xong rồi thôi, đừng nhắc với ai ~ vậy theo như ý của ngươi, trọng khởi dung kim lệnh là thế bắt buộc sao?"

"Đó cũng không hẳn, thật ra tốt nhất chính là tiếp tục quản sách không lỏng không chặt của tiên đế đối với tử lưu kim, là ổn rồi, trước mắt là giải quyết nhiệm vụ cấp bách về vấn đề tiền bạc ~ Từ lúc con rối cày cấy tiến hành, sản lượng lương thực nhiều đến mức ngổn ngang trong kho lương, giá gạo càng ngày càng rẻ, trữ lương đều biến thành trữ tiền vàng, tổng cộng chỉ một ít tiền như vậy đều chảy vào kho, quốc khố đương nhiên sẽ đầy trở lại, tiền bạc thì không thể tự động biến ra, gia tăng đúc tiền bây giờ thì xem ra nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có thể dựa vào tiền trong túi người Dương, con đường tơ lụa một khi khai thông toàn bộ, nghĩa phụ chính là công lao bất thế, bình một trăm phản loạn cũng không bằng."

"Có tiền rồi, đồng nghĩa nhà đã có cột, người có tâm phúc, đến lúc đó, một ngọn lửa nhỏ hầm từ từ, từng chút từng chút điều chỉnh nội chính, vấn đề đương nhiên lúc nào cũng có, nhưng chuyện không đến mức gay gắt, quốc thái dân an trăm năm có thể giữ, bình ổn qua một hai thế hệ, hoặc có thể tìm thấy một lối ra," Trường Canh nói đến đây, lại thở ra, "Chỉ tiếc trong vòng có mấy năm mà hai đợt phản loạn đều có liên quan tới chợ đen, hoàng thượng phản ứng quá mức cũng không lạ ~ Vì vậy con vẫn luôn nghi ngờ Đông Hải và Nam Cương vốn không phải là ngẫu nhiên, đang dựa vào lực lượng của Lâm Uyên Các để tiếp tục điều tra, mới vừa nắm được một manh mối mơ hồ, nhưng bọn chúng thật sự là quá giảo hoạt, nghĩa phụ, người nhất định phải cẩn thận."

Cố Quân nghe xong thì không lên tiếng cả nửa buổi, trên mặt không biết là hỷ là nộ, Trường Canh cũng không nói nữa, chầm chậm đi cùng y ra khỏi Hộ quốc tự, tiếng chuông chiều trong tự vang lên, vang vọng, xa gần tịch mịch, núi tuyết rì rào không lời.

Chuông Thiền tướng quân có năng lực định quốc an bang, nhưng lại không dạy ra được một khanh tướng nhân tài trị quốc an thiên hạ, Cố Quân lần đầu tiên trong lòng dấy lên một cảm giác tiếc nuối nồng nặc, nghĩ: "Tại sao nó lại họ Lý chứ?"

Nếu nó không phải họ Lý, khoa cử nhập quan tất nhiên dễ như trở bàn tay, nói không chừng sớm đã một bước lên mây, sau này có thể trở thành một đời trung hưng danh thần, chứ không phải ở trong cái miếu viện nát này ong ong mấy câu tự nói cho mình nghe, tự biến mình thành một Vương gia nhàn rỗi như một bình hoa được cắm sẵn.

...đều là số mệnh.

Trường Canh: "Thời tiết không tốt, nghĩa phụ lại ăn mặc mỏng manh, trở về nghĩa phụ ngồi xe của con đi, đừng cưỡi ngựa."

Cố Quân còn đang thất thần, vừa nghe cậu lên tiếng, đột nhiên nghiêng đầu, không ngờ là bất ngờ chạm phải ánh mắt của Trường Canh. Trong lòng Cố Quân đánh bộp một tiếng, trước đây chưa từng chú ý ánh mắt Trường Canh nhìn y vậy mà lại như vậy, ánh mắt vô cùng chăm chú, nhè nhẹ phản chiếu ánh sáng tuyết nhàn nhạt, giống như là chứa cả người y trong đó.

Trường Canh trước là hốt hoảng, sau đó vội vàng di chuyển tầm mắt, giấu đầu hở đuôi cúi đầu phẩy tay áo, tay áo của cậu đã ướt rồi, dính trên tay, Cố Quân mới phát hiện ra, nửa cái vai của Trường Canh đã bị phủ một lớp hơi nước lạnh băng của bông tuyết, nhưng không những cậu không nói mà còn bồi y từ từ tản bộ.

Cố Quân sờ một cái, xúc tu cảm xúc lạnh đến giật mình: "Ngươi..."

Cố Quân vừa đưa tay, Trường Canh lập tức căng cứng, tuy chỉ là nhất thời, nhưng cuối cùng vẫn là không qua mắt được Cố Quân.

Riêng trong lòng Cố Quân có chút không câu nệ ~ cũng là không có để tâm, mấy chuyện nhỏ nhặt rất hiếm khi chú ý, nhưng cái gượng gạo sau khi say rượu hôm đó vẫn còn, khiến cho y mất tự chủ mẫn cảm một chút.

"Ảo giác sao?" Cố Quân hoang mang nghĩ, ngồi lên xe ngựa.

Trước đó trong xe đã chuẩn bị sẵn lò sưởi, Cố Quân dựa vào một bên nhắm mắt dưỡng thần, nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên cảm giác có người áp lại gần, y không mở mắt, sau đó cảm giác là Trường Canh đắp một tấm thảm mỏng lên người y, nhẹ tựa lông hồng, cứ như sợ sẽ làm y tỉnh giấc ~ Thẩm Dịch trước giờ luôn trực tiếp ném vào người y rồi đè xuống, đã xem như là thân binh chu đáo nhất rồi, cũng chưa từng có hành động nhẹ nhàng gần như là muốn bảo bọc này.

Cơn buồn ngủ của Cố Quân biến mất rồi, vất vất vả vả nhắm mắt giả vờ, không dám động đậy, cổ đã tê cứng rồi, cứ luôn cảm thấy có một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm y.

Trên đời này có lẽ là không có tâm sự nào có thể ẩn mình như áo tiên không thấy chỉ, chỉ là thiếu một chút thể nghiệm tỉ mỉ quan sát.

Trong lòng Cố Quân căng thẳng, tiếp đó là không tự chủ mà âm thầm quan sát Trường Canh ngược trở lại, mấy ngày rồi, chẳng những không dập tắt được cái nghi vấn khó hiểu, mà ngược lại còn càng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Ngoài việc này ra y còn phải một bên vừa khắc khoải dung kim lệnh và cánh tay đả kích chợ đen tử lưu kim của hoàng thượng, một bên thì phải tìm cách để vớt cái lão cứng miệng đệ nhất linh khu viện Phùng Hàm công ra, đúng là kiệt quệ cả thể chất và tinh thần, khổ không diễn tả nổi.

Hai mươi ba tháng giêng, Cố Quân ở Kinh giao tiễn Thẩm Dịch lên đường tiến về Tây Nam nhậm chức.

Hai mươi lăm tháng giêng, hoàng thượng đến ngự hoa viên, không biết tại sao, xe rồng giữa đường bị hư, khi nội thị vô ý nói chuyện, khiến hoàng thượng nhớ lại Phụng Hàm công đã quỳ dưới đất thay người kiểm tra điều chỉnh hơi nước cho xe rồng, lửa giận trong lòng cũng giảm một nửa, nghe ngóng thử, nghe nói lão đầu cô quạnh lẻ loi, vào ngục mấy ngày, trừ học trò ở linh khu viện vào thăm, đến cả người nhà đưa cơm cũng không có. Hoàng thượng vừa hay tâm tình không tệ, nghe xong lại có chút thương cảm lão hồ đồ đó, bèn thở ra, lệnh người thả Trương Phụng Hàm trở về, chỉ phạt nửa năm bổng lộc, chuyện này coi như cho qua.

Hai chuyện này đã được giải quyết, Cố Quân liền cảm thấy kinh thành này một ngày cũng không ở nổi nữa rồi, lập tức dâng tấu biểu, xin về Lâu Lan.

Y đích thực cũng nên đi rồi, hoàng thượng cũng không có ý kiến gì khác, phê chuẩn ngay hôm đó.

Trước ngày Cố Quân sắp xếp chuẩn bị rời đi một ngày, đêm đã khuya, Cố Quân uống thuốc xong nằm xuống nghỉ ngơi, Trường Canh tuy là đã châm cứu qua, nhưng dù sao thì cũng chỉ có thể giảm bớt chứ không thể trị dứt điểm, chính vào lúc y trằn trọc khó ngủ, trong cung đột nhiên có người đến, truyền An Định hầu trong đêm nhập cung diện thánh.

Không biết là do tác dụng của thuốc hay thế nào, mí mắt Cố Quân đột nhiên nháy lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0