Sát Phá Lang Priest

Chia Cách

Priest

2024-10-02 16:27:16

Điều này hoàn toàn khác với mong đợi, Cố Quân hẫng lại, buộc miệng: “Tại sao?”

Trường Canh trả lời lại rất hợp tình hợp lý: "Tây Vực có huyền thiết doanh của nghĩa phụ tọa trấn, con đi cũng chỉ thêm loạn, còn phải phiền người phí tâm tư tìm cho con mấy cái công lao hữu danh vô thực, chẳng có ý nghĩa gì."

Tuy là Cố Quân đại khái cũng nghĩ như vậy, nhưng Trường Canh nói trực diện như vậy, y vẫn là có chút cảm giác bị tạt nước lạnh, miễn cưỡng duy trì sắc mặt, Cố Quân nói: "Vậy... thôi được rồi, về kinh thượng triều nghe chính sớm cũng được, lão sư của ta có vài môn sinh, ngươi đi làm quen trước cũng..."

Trường Canh: "Vậy chẳng cũng như nhau sao?"

Trong lúc nói chuyện, cậu ngẩng đầu nhìn nơi cuối hành lang, cái nóng oi bức Giang Nam sà xuống, khắp vườn hoa xuân như thiêu như đốt. Nhưng mà nghe hạ nhân trong Diêu phủ nói, tuy là rực rỡ nhưng thật ra thời kỳ trổ hoa cũng chỉ mười ngày nửa tháng, không nở được bao lâu thì tàn rồi, đây huống hồ còn là nở trong vườn hoa, nếu như ở một nơi hoang vu hẻo lánh, lặng lẽ nở rồi lại lặng lẽ điêu tàn, sinh tử giống như một thoáng đất trời, bên cạnh bất quá cũng chỉ là vài con dã cầm si thú, ai có thể biết được chứ?

Hoa đã như vậy, những ái ố vô vị trong lòng con người đại khái cũng như vậy.

Trường Canh: "Nghĩa phụ, bên cạnh Liễu Nhiên đại sư có rất nhiều kỳ nhân, con muốn ngao du tứ phương với đại sư, chắc chắn không làm lỡ việc đọc sách luyện công..."

Đây không phải điều vô nghĩa sao?

Lời còn chưa dứt, Cố Quân đã trầm nét mặt, nói: "Không được."

Trường Canh nghiêng người qua, lặng lẽ nhìn Cố Quân.

Trong ánh mắt ngược chiều ánh sáng của thiếu niên có chứa một cái gì đó không nói rõ được, Cố Quân trước đây chưa từng để ý qua, lúc này bỗng dưng gặp phải, vậy mà lại có một chút kinh hồn bạt vía. Y lập tức nhận thức bản thân nói chuyện có chút cứng nhắc, thần sắc thả lỏng một chút, nói: "Ngươi đi chơi thì không vấn đề gì, đợi về kinh rồi, gọi Vương bá điều theo vài thị vệ cùng ngươi đi khắp nơi, nhưng có một điểm, không cho phép đi đến nơi không có dịch trạm của triều đình, đến mỗi một dịch trạm đều phải viết thư báo bình an cho ta."

Trường Canh nhàn nhạt nói: "Một đường cơm no áo ấm, ra ngoài thể hiện sao? Vậy còn không bằng con không có việc gì đi Hộ quốc tự dâng hương với các vị phu nhân tiểu thư, còn tiết kiệm được tiền người tiền ngựa."

Cố Quân: "..."

Tên tiểu tử này biết phản bác rồi!

Lại còn đạt đến một trường phái phản bác ẩn ý châm biếm mà rất thong dong tao nhã!

Tâm tình tốt của Cố Quân mới vừa rồi được tẩm nhiễm bởi xuân sắc Giang Nam bỗng biến đâu mất, nghĩ: "Sao lại không còn nghe lời nữa rồi, là ta chiều chuộng đến mức leo lên đầu rồi sao?"

Ngữ khí của y bắt đầu mất kiên nhẫn: "Giang hồ đường sá xa xôi, lòng người hiểm ác, có gì đáng để chơi? Tên hòa thượng đó vai không gánh nổi tay không cầm nổi, trừ đào mệnh thì là xin cơm, ngươi đi theo hắn vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì đó, ta làm sao ăn nói với tiên đế đây?"

"À," Trường Canh lãnh đạm nghĩ, "Quả nhiên là vì để ăn nói với tiên đế, tiên đế dưới cửu tuyền nếu như nghe nói ta là tiểu tạp chủng do Tú nương từ đâu moi ra, đặc biệt đến để trà trộn vào huyết thống hoàng gia, chắc sẽ tức đến mức hoàn dương trở về đâm chết ta không chừng."

Cậu mỗi lần nhìn Cố Quân nhiều thêm một lần, liền cảm thấy lòng như dao cắt một lần, tội nghiệt thâm trọng thêm một lần, hận không thể lập tức bỏ trốn. Nhưng mà cái tên đó vậy mà cứ móc lại không cho đi.

Trường Canh đối với cái tên Cố Quân không hề hay biết gì này, đã có một lúc, trong lòng sinh ra một cảm giác căm hận đằng đẵng không có lý do, nhưng mà rất nhanh thì định thần trở lại.

Trường Canh thu lại tầm nhìn rơi trên người Cố Quân, bình tĩnh nói: "Nghĩa phụ mấy ngày trước còn nói với con, chỉ cần bản thân con đã suy nghĩ kỹ về con đường đã chọn là đều được, nhanh như vậy đã nuốt lời rồi?"

Cố Quân trong lòng bốc hỏa: "Ta là kêu ngươi suy nghĩ kỹ càng, ngươi đây là xem như nghĩ kỹ rồi?"

Trường Canh nghiêm túc: "Con đích thực là nghĩ như vậy."

"Không được, nghĩ lại từ đầu! Nghĩ xong rồi thì lại đến tìm ta nói chuyện." Cố Quân không muốn ở bên ngoài tức giận với cậu, liền bực dọc hất tay áo xoay người đi.

Trường Canh nhìn theo bóng lưng của người, phủi đi cánh hoa dính trên cơ thể, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, không cần nhìn cũng có thể nghe ra được là ai, nói: "Liễu Nhiên đại sư chê cười rồi."

Liễu Nhiên hòa thượng mới đầu không dám xuất hiện, thập thò lấp ló cả nửa ngày, thấy Cố Quân đi rồi mới dám lộ diện, diễn tả giải hòa: "Hầu gia là có ý tốt."

Trường Canh cúi đầu nhìn hai tay của mình, trên tay đã xuất hiện vết chai nho nhỏ, chỉ là còn chưa trải qua tẩy lễ bằng những vết sẹo.

Trường Canh dửng dưng: "Ta không muốn núp dưới cái ý tốt đó để trở thành một tên phế vật chuyện gì cũng nương nhờ người."

"Hòa thượng cảm thấy điện hạ có vài phần thiên lệch," Liễu Nhiên diễn tả, "Cho dù là thánh nhân thì lúc nhỏ, đa số cũng là trưởng thành lên dưới sự bảo bọc của phụ mẫu, nếu theo tiêu chuẩn của điện hạ, há chẳng phải trong thiên hạ đều là phế vật sao? Đại khí vãn thành bắt buộc phải khiêm tốn và bình tĩnh."

Trường Canh không có trả lời, rõ ràng là không chịu nghe khuyên.

Liễu Nhiên hòa thượng lại diễn tả: "Ta thấy điện hạ thần sắc úc úc, là độc đã ngấm vào xương rồi."

Trường Canh kinh ngạc một cái, tưởng rằng hắn biết chuyện ô nhĩ cốt rồi.

Lại thấy Liễu Nhiên hòa thượng: "Trong lòng con người ta ai cũng đều có độc cả, có người thì nặng một chút, có người thì nhẹ một chút, ở tuổi này của điện hạ, vốn không nên phát tác đến cùng thế này, điện hạ tâm tư quá nặng rồi."

Trường Canh cười khổ: "Đại sư biết được gì?"

Cậu luôn cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh mình - vương tước, hư danh, đều là Tú nương trộm lại, rồi sẽ có một ngày có người nhìn ra được cậu và những thứ này không xứng đôi vừa lứa, khiến cậu lộ ra sơ hở, khiến cậu mất đi tất cả.

Cứ hoảng sợ không chịu nổi này quen rồi, Trường Canh từ đầu đến cuối đều cảm thấy bản thân ở kinh thành như một người ngoài cuộc.

Cố Quân đứng trên góc độ của tứ điện hạ tính toán lo liệu con đường phía trước cho cậu, trong lòng cậu một chút cảm giác chân thực cũng không có.

Mỗi ngày soi gương đều biết bản thân mình là một con giun đất cuộn trong bùn, người khác cứ nhất quyết gắn cho cậu vài cái vảy sừng, hao tổn tâm sức biến cậu thành một con rồng, không ngờ rằng, trang sức có nhiều hơn đi nữa, cũng chẳng ra ngô ra khoai gì cả, cậu từ đầu đến cuối cũng chỉ là một con giun không bò lên nổi mặt đất.

Duy chỉ có Cố Quân, đem đến cho cậu hỷ nộ ai lạc đều khắc cốt ghi tâm như vậy, không có một chút pha lẫn, cậu không có cách nào tự lừa người dối mình buông bỏ dễ dàng, chỉ là thường cảm thấy bản thân không xứng.

Trường Canh không có ăn năn lâu lắm, rất nhanh đã bình tĩnh lại, hỏi: "À đúng rồi đại sư, ta luôn muốn hỏi một chuyện, tiểu nghĩa phụ của ta rốt cuộc là bị bệnh gì? Chuyến hành trình đông hải đó người rất khác, lại không chịu nói cho ta nghe."

Hòa thượng vội vàng xua tay: "A di đà phật, hòa thượng không dám nói."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trường Canh nhíu mày: "Tự người cố tỏ vẻ cũng thôi đi, đến đại sư cũng giúp người?"

"Hầu gia nào phải người thích tỏ vẻ vô nghĩa như vậy?" Liễu Nhiên cười, "Chuyện này nếu như ngài ấy không muốn nhắc đến, không phải sợ người khác biết được điểm yếu của ngài, đại khái là vì đây giống như là thuốc độc trên cái vảy ngược và đầu tim của ngài ấy, ai mà dám đụng đến cái vảy ngược của An Định hầu chứ? Điện hạ tha cho cái mạng nhỏ này của ta đi."

Trường Canh nhíu mày trầm tư.

Cố Quân khó khăn lắm mới trốn khỏi sa mạc Hoàng Sa được vài ngày, vốn muốn tận hưởng một chút phong cảnh Giang Nam, ra ngoài dắt ngựa, bơi hồ, nhìn ngắm mỹ nhân, vân vân, chơi cho đã trước khi đi, kết quả bị hai câu phản bác của Trường Canh làm cho mất hứng, ngột ngạt nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, dù sao y thấy Trường Canh cũng tức, thấy Diêu Trấn cũng tức, thấy Liễu Nhiên càng tức.

Hai đứa oắt con nhà Diêu gia lại còn chưa chịu dừng tiếng sáo, tỷ một tiếng muội một tiếng, thập lý bát thôn đều có thể nghe thấy, giống như một đám huyên náo tám người.

Cố Quân hễ nghe tiếng sáo giai điệu không ra gì đó liền nhớ lại dáng vẻ lúc cậu giật lại cái sáo từ tay y, càng tức hơn, trước đây không phải có thứ gì hay ho đều cho nghĩa phụ trước sao? Sao mà nói thay đổi là thay đổi vậy?

Đáng thương cho duyên phận phụ mẫu tử nữ trong thiên hạ, nhìn có vẻ huyết mạch tương liên, thì ra lại chẳng thể trường cửu.

Huống hồ gì không phải ruột rà, đến cả huyết mạch tương liên cũng không có.

Khi chạng vạng tối, một huyền ưng đáp xuống viện: "Đại soái, Thẩm tướng quân đưa thư tới."

Cố Quân liền kìm nén lửa giận, nhận thư, chỉ nhìn thấy cái miệng dông dài Thẩm Dịch viết thư vô cùng gọn gàng, chỉ ba từ ~ "Ổn, mau về."

Thẩm Dịch từ khi rời khỏi linh khu viện theo y vào sinh ra tử, trận trượng nào chưa từng thấy qua? Không có việc vạn vạn sẽ không tự ghét bỏ viết thư cấp bách giục y.

Huyền ưng: "Đại soái, người xem..."

Cố Quân: "Biết rồi, không cần về trước đâu, ngày mai chúng ta cùng khởi trình."

Trường Canh bên đó căn bản là còn chưa nói xong, Cố Quân vốn định là bỏ mặc vài ngày rồi nói, nhưng Thẩm Dịch giục vội, không còn cách nào, chỉ đành đi vài vòng trong phòng rồi tìm qua đó.

Trường Canh đang luyện kiếm trong viện, Cố Quân đứng một bên xem một lúc, bỗng trở tay rút thanh kiếm của huyền ưng, giáp trên người huyền ưng còn chưa gỡ xuống, trọng kiếm to rộng như bàn tay một người thành niên, bị y cầm vào tay nhẹ nhàng như cầm chổi lông gà: "Cẩn thận."

m thanh còn chưa dứt, một kiếm đã quét ngang, Trường Canh chắc chắn bắt được, vậy mà một bước cũng không lùi.

"Tiến bộ rồi," Cố Quân nghĩ, "Trên tay cũng có chút lực rồi."

Y tung một cú mạnh, mượn lực kiếm trong tay lộn người lên, dứt khoát mạnh mẽ như trăng rằm.

Trường Canh không dám đỡ cứng, chân lùi liên tiếp mấy bước, lại không tách ra được lực kiếm trong tay y, trọng kiếm thô kệch nặng nề trong tay Cố Quân giống như một con rắn linh hoạt nhả chữ, chớp mắt đã đâm ra ba nhát, Trường Canh đưa ngang kiếm quét qua, người đã lùi tới chân tường, nghiêng người nhảy lên cột đỡ xà nhà, cả cơ thể xoáy một vòng trên không, một chân giẫm lên trọng kiếm của Cố Quân.

Cố Quân khen một tiếng, bỗng buông chuôi kiếm ra, dưới chân Trường Canh mất kiểm soát, loạng choạng một cái, Cố Quân đưa tay nắm chặt trọng kiếm, nhẹ nhàng áp xuống, đặt ngay lên vai thiếu niên còn chưa đứng vững, ánh sáng huyền kiếm khiến cậu da gà nổi đầy cổ.

Cố Quân cười, dùng trọng kiếm vỗ vỗ vai Trường Canh, trở tay vứt trọng kiếm cho huyền ưng phía sau: "Không tệ, công phu chưa từng lơ là."

Trường Canh vận động một chút cổ tay hơi tê: "So với nghĩa phụ còn kém xa."

Cố Quân lại rất thẳng thừng: "Ừm, cái đó thì còn kém xa lắm."

Trường Canh: "..."

Theo tình huống bình thường thì không phải nên là tự khiêm trước, sau đó chân tình giáo đạo vài câu sao? Sao người lại còn được nước lấn tới vậy! Có người nghĩa phụ nào không khiêm tốn như vậy sao?

Cố Quân: "Ngươi nếu như đến đại doanh Tây Bắc ta có thể đích thân dạy ngươi."

Quả nhiên vẫn là vì cái này, Trường Canh không nhịn được bật cười.

Nói ra thì cũng kỳ lạ, có lúc, một người thật sự muốn có được gì đó, nóng vội theo đuổi dùng hết tâm cơ cũng không có được, bỗng nhiên cảm thấy không muốn nữa, thì cái thứ đó ngược lại cứ cố chấp tìm đến tận cửa.

Trường Canh từ chối khéo: "Khi con còn ở hầu phủ đã từng hỏi sư phụ, nghĩa phụ lúc nhỏ luyện kiếm tập võ đều ở trong hầu phủ, tại sao lại có thể lợi hại như vậy, sư phụ nói với con, công phu vững chắc, chủ yếu là xem bản thân chịu bỏ ra công sức bao nhiêu, công phu lợi hại, chủ yếu là sinh tử trên chiến trường đã thấy nhiều tình huống, ai dạy cũng như nhau."

Nụ cười của Cố Quân dập tắt.

Trường Canh: "Nghĩa phụ, con đã nghĩ kỹ rồi, vẫn là muốn ra ngoài ngắm nhìn đất trời."

Cố Quân nhíu mày: "Đất trời kinh thành và đất trời biên cương đều không phải đất trời sao? Ngươi còn muốn thấy cái gì nữa? Đại Lương chứa không nổi ngươi rồi? Ngươi còn muốn đi tới Tây Dương sao?"

Lại cãi rồi, huyền ưng sau lưng không dám phát ra một tiếng động, sát thủ bầu trời cao lớn ôm lấy kiếm của mình, giả vờ bản thân là một đống than quên chưa thu dọn.

Trường Canh không lên tiếng, chỉ trầm mặc nhìn Cố Quân, khoảnh khắc đó, cậu muốn đem tất cả những áp chế trong lòng moi hết ra, sau đó lại kiềm chế lại, cậu tưởng tượng ra những phản ứng có thể có của Cố Quân, cảm giác bản thân không chịu đựng nổi.

Cố Quân: "Ngươi không cần nói nữa, ta không muốn biết mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong lòng ngươi từ đâu mà có, ngày mai cứ để tên hòa thượng đó cút xéo, ngươi ngoan ngoãn về kinh thành, nếu không muốn đến Tây Bắc, thì cứ ở yên ở nhà, không được phép đi đâu cả!"

Trường Canh rất muốn hét lên với Cố Quân rằng: "Hầu phủ không phải nhà của con."

Nhưng câu này ra đến miệng lại bị cậu cắn đôi nuốt ngược xuống, cậu theo bản năng sợ là nói ra sẽ làm tổn thương trái tim Cố Quân - cho dù cũng không biết Cố Quân có trái tim nào có thể bị thương hay không.

"Nghĩa phụ," Trường Canh bình tĩnh nói, "Lần này khiến người cực khổ từ Tây Bắc đến đây, trong lòng con rất buồn, nhưng người nếu không chịu nói lý lẽ, con cũng chỉ có thể tùy hứng đối phó. Con thể chạy một lần, thì có thể chạy hai lần, người không thể mãi mãi canh chừng con, nhà của hầu phủ không nhốt được con."

Cố Quân chết lặng, hầu phủ vẫn luôn là nơi trở về trong lòng của y, bất luận không muốn về kinh bao nhiêu, hễ nghĩ đến có thể về nhà, chung quy vẫn là có chút mong chờ, y lúc này mới biết, thì ra trong mắt Trường Canh, chỗ đó lại giống như nhà giam vậy.

Cố Quân: "Ngươi thử xem."

Hai con người lần nữa giải tán không vui vẻ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Huyền ưng vội đuổi theo, Cố Quân còn chưa đi xa, căn bản không kiêng kỵ Trường Canh nghe hay không nghe thấy, lạnh lùng phân phó: "Ngươi ngày mai không cần theo ta, đi theo tứ điện hạ về kinh thành, không được để nó rời khỏi kinh thành một bước!"

Huyền ưng: "...Rõ."

Cháy cửa thành vạ cá dưới ao cũng thôi đi, đến cả hắc ưng bay ngoài cửa thành cũng bị thiêu thành con gà trụi lông, đúng là tai bay vạ gió.

Sáng sớm hôm sau, Cố Quân nổi giận rời đi.

Y không có gặp Trường Canh thêm lần nào, trước khi đi, An Định hầu thất đức còn thần không biết quỷ không hay đột nhập viện của tiểu cô nương năm tuổi nhà Diêu đại nhân, lấy cái sáo người ta đặt ngoài xích đu đi mất, tiểu cô nương sau khi thức dậy phát hiện sáo mất tích rồi, đau lòng khóc náo cả một ngày trời.

Cố Quân so với lúc đến còn gấp rút hơn, sau khi đáp đất câu đầu tiên nói với Thẩm Dịch là: "Mau chuẩn bị thuốc cho ta."

Thẩm Dịch thần sắc nghiêm trọng: "Bây giờ người còn có thể nghe được không?"

"Được," Cố Quân nói, "Sắp không được rồi, có chuyện gì mau nói."

Thẩm Dịch lấy trong tay vài tờ giấy: "Đây là khẩu cung của bò cạp sa mạc, chưa cho ai xem, thuộc hạ đích thân thẩm vấn, chờ đại soái trở về định đoạt."

Cố Quân vừa đi vừa đọc nhanh như gió, bỗng nhiên y dừng bước chân, gấp tờ giấy trong tay lại.

Khoảnh khắc đó, biểu cảm của y có chút đáng sợ.

Bò cạp sa mạc xâm phạm con đường tơ lụa chỉ là tiện đường, mục đích của hắn vậy mà lại là Lâu Lan, trong tay hắn có tờ bản đồ bảo tàng của Lâu Lan, sở dĩ gọi là "bảo", bởi vì đó vậy mà lại là quặng tử lưu kim nghìn khoảnh - Một trăm mẫu tử lưu kim?

Thẩm Dịch nói thấp giọng: "Đại soái, chuyện này nghiêm trọng, thượng báo triều đình không?"

Cố Quân buột miệng: "Không."

Y rất nhanh chuyển chủ đề: "Bản đồ ở đâu?"

Thẩm Dịch dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy kề tai: "Bò cạp sa mạc xăm trực tiếp lên da bụng hắn."

Cố Quân: "Không có nói là từ đâu mà có sao?"

"Cướp," Thẩm Dịch nói, "Đám sa phỉ này hoành hành ngang dọc, người Trung Nguyên, người Tây Vực chư quốc, người Tây Dương, đụng phải ai thì cướp người đó, tự mình cũng không biết là đã cướp phải đồ của ai."

Quân "ổ" một tiếng, híp đôi mắt tầm nhìn bắt đầu có chút mơ hồ lại, nhìn về Lâu Lan phồn hoa ánh đèn của vạn nhà xa xa, một tên Lâu Lan từ xa xa nhìn thấy y, như người lên cơn điên ngồi trên tường thành đàn lên , nhìn Cố Quân không ngừng cười.

Cố Quân không có thời gian chơi đùa với đám Lâu Lan ăn no chỉ biết uống rượu chơi bời, trở tay nhét mấy tờ giấy vào tay Thẩm Dịch: "Diệt khẩu."

Đồng tử Thẩm Dịch co lại.

"Diệt khẩu, tiêu hủy thi thể," Môi của Cố Quân dường như không động đậy, lời nói rít qua kẽ răng, "Luôn cả đám sa phỉ, cứ nói hãn phỉ muốn vượt ngục, bên ta bất đắc dĩ, chỉ đành chém giết. Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết, nếu để lộ là chỉ có ngươi. Lập tức tra xem bản đồ bảo tàng đó từ đâu tới."

Thẩm Dịch: "Rõ."

Sau một lúc, y lại hỏi: "Đại soái, thuộc hạ nghe nói, kinh thành truyền ra tin đồn, nói là Ngụy vương bị giam lỏng rồi?"

Cố Quân nhìn y một cái: "Ngươi cũng nói đó là tin đồn, thánh chỉ chưa hạ, đừng có đoán bừa, đi lo việc của ngươi đi."

Thẩm Dịch nhận lệnh, sắc mặt trắng bệch của Cố Quân vẫn chưa tan, đứng tại chỗ nhè nhẹ ấn ấn đuôi mắt của mình, hy vọng là do mình phản ứng thái quá với cái bản đồ không rõ lai lịch này.

Giao họa đông hải chưa bình, Tây Bắc lại xảy ra biến cố, y luôn cảm thấy những chuyện không phải là trùng hợp.

Nửa tháng sau, hai bức Giang Nam biểu tấu đã đến trước mặt long an hoàng đế Lý Phong.

Lý Phong gõ gõ bàn, bên cạnh một nam nhân hơn bốn mươi để râu dài, lập tức tiến tới, thay hắn chỉnh đèn khí sáng hơn, người này chính là thân cữu của hoàng đế, tên là Vương Khỏa, là sủng thần đệ nhất của đương kim.

Lý Phong mở tập tử trước mặt ra, chính là thuyết từ hôm đó Diêu Trấn thương lượng với Cố Quân, đã ẩn đi huyền thiết doanh và Lâm Uyên Các, quan viên lớn nhỏ của Giang Nam từ trên xuống dưới đều vỗ đuôi qua, sau cùng là ca tụng công đức một lượt, hoàng đế xem xong chẳng nói gì, lấy tập tử thứ hai lên.

Tập tử thứ hai vậy mà lại là mật tấu, thuyết từ với bản trước hoàn toàn khác, thượng thư: "Ngày tiễn phỉ trên biển, An Định hầu cùng với huyền ưng, huyền giáp khoảng mười người đã xuất hiện ở đông hải, bắt giữ tặc đạo, theo những gì tặc đạo khai, phản quân hải giao có một nữ tử, hành tung bí ẩn, nghi là người của Lâm Uyên Các, có quen biết với Cố Quân."

Lý Phong xem xong không nói lời nào, thuận tay đưa qua cho Vương Khỏa.

Vương quốc cữu rất nhanh đã xem xong, dè dặt phán đoán thần sắc âm u bất định của Lý Phong, đoán ý của hắn để mở miệng: "Cái này...hoàng thượng, An Định hầu có liên quan đến chuyện này, tuy là có công, nhưng việc đào tẩu này, cũng..."

Lý Phong: "Hắn có huyền ưng có thể một ngày ngàn dặm, tung hoành Trung Nguyên cũng chỉ là câu chuyện vài ngày, tuy là đào tẩu nhưng cũng không tính là đặc biệt tắc trách, chỉ là trẫm không hiểu, sao lại trùng hợp như vậy, An Định hầu đóng vai trò gì trong đó?"

Mí mắt Vương Khỏa giật một cái, nhận ra điều gì đó.

Ngón tay mảnh khảnh của Lý Phong gõ gõ lên bàn: "Còn có Lâm Uyên Các, Lâm Uyên Các ẩn dật giang hồ đã nhiều năm, tại sao đột nhiên lại hiện thân? Cố Quân từ khi nào có qua lại với đám người này?"

Lâm Uyên Các, thịnh thế không xuất hiện, xuất hiện tắc loạn.

Vương Khỏa thầm hít một hơi: "Hoàng thượng là nói Cố Quân đó có lòng gây rối..."

Lý Phong nhìn lão ta một cái, cười nhẹ: "Quốc cữu nghĩ đi đâu vậy, Thập Lục hoàng thúc cùng trẫm từ nhỏ lớn lên bên nhau, đàn áp phản nghịch, lập đại công, người nghĩ như vậy, há chẳng phải là làm nguội lạnh trái tim trung thần sao?"

Vương Khỏa không hiểu hắn có ý gì, nhất thời chỉ dám phụ họa, không dám tiếp lời.

Lý Phong: "Chỉ là Đại Lương ta vạn lý sơn hà, nam bắc tứ phương đều dựa vào một mình y, chẳng phải là làm tiểu hoàng thúc của trẫm mệt chết sao? Trẫm đang nghĩ, cũng đến lúc nên tìm người thay hoàng thúc phân ưu rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0