Tâm Sự
Priest
2024-10-02 16:27:16
Cố Quân khắc chế hô hấp để thở rất chậm, nhưng mà một hơi đến cuối, thân thể sẽ không tự chủ mà phát run, vừa rồi y đứng vững như cột buồm, người khác nhìn không ra, lúc này Trường Canh đang ôm y, cảm giác có một nỗi đau kịch liệt nào đó đang từ cơ thể y rất nhanh sẽ bộc phát ra ngoài.
Cố Quân nhè nhẹ thở dốc, ấn đường không dễ phát giác nhíu lại một cái, nói dối trợn mắt: "Được rồi, một tên đông doanh mà thôi, vuốt lông cho ngươi thôi, không dọa được, đừng có nắm ta chặt như vậy."
Trường Canh: "..."
Thật sự là vừa đau lòng vừa muốn đánh cho chết.
Cố Quân chống vỏ đao của con đao đông lương đứng dậy, thanh sắc huyết quản từ mu bàn tay trắng nhợt của y lộ ra đến từng đường nhỏ, dường như sắp vỡ ra. Trần Khinh Nhứ đã rót cho y một chén rượu bên trong có thuốc mà bình thường y hay dùng, Cố Quân đưa gần lên ngửi liền nhận ra, y đang phân vân giữa "điếc mù" và "đầu sắp nổ tung nhưng vẫn nhìn thấy mọi thứ" một chút, rất nhanh đã chọn cái thứ hai.
Thật ra không uống thì vấn đề cũng không lớn, dù sao thì trước đó Cố Quân cũng không biết "nhạc công" của Lâm Uyên Các trùng hợp lại là tôn nữ của Trần thần y, nhưng mà khi chén thuốc đó đưa đến trước mặt, y cuối cùng cũng là không khắc phục được khả năng kiểm soát của xương cốt.
Cố Quân thừa nhận Thẩm Dịch nói đúng, cũng tự biết, sẽ có một ngày, y nhất định phải chung sống hòa bình với cái thân thể khuyết tật này, chỉ là biết là một chuyện, nhất thời không làm được.
Cho dù y biết được bản thân không dựa vào thị lực và thính lực cũng có thể sống sót. Cho dù trong lòng hiểu rõ, bất kỳ một căn bệnh nào, hễ thành thói quen rồi thì cũng không cần biết đó là bệnh gì.
Nhưng mà lão hầu gia lại vì cái này mà đã lấy đi thời gian đồng niên thiếu niên vô lo vô nghĩ của y, nghĩ lại thì tuy là thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ nhưng đến cuối cùng vẫn là khó lòng buông bỏ.
Cái tạm thời này cũng không còn cách khác, khó buông cũng chỉ đành từ từ buông, đợi thời gian giải bày tất cả... Thật ra trong mấy năm này chung sống cùng Trường Canh, sự căm giận đối với đời trước trong lòng Cố Quân cũng đã nhạt đi không ít, y tuy rằng chắc chắn sẽ không giống với lão hầu gia nghiêm khắc như vậy đối với Trường Canh, nhưng cũng dần dà có thể hiểu được tấm lòng vi phụ của lão hầu gia.
Nói chung thế gian này tiêu trừ mọi thù và oán, một bên thì dựa vào việc quên đi, một bên thì dựa vào đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
Trường Canh nghiến răng nghiến lợi: "Con không."
Cậu chẳng những không buông tay, mà còn ôm hai tay của Cố Quân chặt hơn, sống chết cũng phải dính chặt vào người, một mạch cưỡng chế Cố Quân, dính chặt Cố Quân vào trong khoang thuyền.
Cố Quân thắc mắc: "Sao ngươi lại phát minh ra kiểu làm nũng mới nữa rồi vậy?"
Trường Canh từng từ từng chữ phản kích: "Bị người đông doanh dọa chết rồi đây."
Cố Quân: "..."
Trường Canh tự nói với lòng: "Bình tĩnh, bình tĩnh một chút."
Cậu một bên thì vừa trầm mặc liều mạng tự mình giữ bình tĩnh, một bên thì vừa dìu Cố Quân đến bên cái ghế của tên phỉ đạo lúc nãy ngồi xuống, điều chỉnh một tư thế tương đối thoải mái để y dựa vào.
Trường Canh nhíu mày ngắm nghía sắc mặt Cố Quân, hạ thấp giọng kề sát vào tai Cố Quân hỏi: "Nghĩa phụ, người khó chịu chỗ nào?"
Cố Quân trong lòng biết là không giấu được cậu, nghĩ một lúc, quyết đoán lựa chọn chơi ăn gian, liền móc móc tay Trường Canh.
Thần sắc Trường Canh nghiêm trọng tiến gần.
Cố Quân thấp giọng: "Kinh nguyệt không đều, đầy bụng và đau bụng dưới." Trường Canh mới đầu không phản ứng kịp hỏi ngược: "Cái gì chứ?"
Hỏi xong, cậu mới định thần lại, mặt thiếu niên đằng xuống đỏ lịm, không biết là do ngượng hay là do tức.
Cố Quân đầu đau như búa bổ, hận không thể đâm vào tường, lại thấy Trường Canh non mặt đến đáng yêu, vừa nhịn vừa cười, đùa giỡn cho qua cơn đau, vẹn đôi đường.
Trong mắt Trường Canh gần như bốc hỏa, căm giận trừng mắt nhìn y.
Cố Quân thành thạo tiết tấu "sửa kịch bản một chút muốn sờ sờ đầu", lúc này lại ho khan, nghiêm túc: "Buổi tối chưa kịp ăn gì, lại uống một chén rượu của Trần cô nương, có chút đau dạ dày, không sao."
Câu này nghe có vẻ hợp lý, nhưng thường niên trong quân ngũ, có ai mà không bữa đói bữa no?
Cái kiểu da thịt đặc biệt thô dày như Cố đại soái, sao mà có mặt mũi giả vờ cái kiểu yếu đuối này vậy?
Trường Canh vừa rồi rất cố gắng triệt để bình tĩnh lại biến thành bọt bong bóng, tức muốn phát nổ, buộc miệng: "Cố Thập Lục, người..."
"Người" cả nửa ngày trời cũng chưa nghĩ ra được phải sắp xếp câu văn ra sao.
Cố Quân bỗng cười, đưa tay vỗ vỗ trán Trường Canh: "Sao đây, lớn rồi, biết đau lòng vì nghĩa phụ rồi? Không uổng công thương."
Bàn tay của y giống như màn trời, cơn giận cuồn cuộn trong lòng Trường Canh cứ vậy mà bị cái vỗ ập xuống đầu làm cho dịu xuống, chớp mắt chỉ còn lại một chút khói xanh không đáng kể, dập tắt đến mức vừa mệt mỏi vừa bất lực.
Trường Canh nghĩ: "Quỷ mới thương xót người, trong miệng không có một câu thật lòng, con làm gì phải lo lắng chuyện này chứ? Dù sao cũng không chết được."
Nhưng mà sắc mặt khó coi của Cố Quân đâm vào mắt cậu đến đau nhói, Trường Canh ngăn được bản thân nói gì, làm gì, nhưng không ngăn được sốt ruột trong lòng.
Trường Canh tự sinh ra phiền muộn, âm thầm thở dài, xoay người đi vòng qua cái ghế khí phái đó, hai tay ấn huyệt thái dương của Cố Quân, xoa xoa nhịp nhàng, khuôn mặt vừa cãi nhau lặng như nước. Trường Canh nhìn thấy được bờ vai của Cố Quân đang buông lỏng ra, thường thì nếu không phải là ngực và bụng bị thương, tứ chi cũng có thể hoạt động bình thường, thiết nghĩ một chút da thịt trên tay chân bị thương cũng không đến mức đau thành thế này, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ vẫn là đau đầu...Trường Canh nhớ khi trên đường từ Nhạn Hồi về kinh thành người cũng có bị một lần.
Một bên thì ấn, một bên không nhịn được lại nhạo một câu: "Nghĩa phụ lần trước còn nói với con người thường bị đau đầu, hôm nay quên rồi sao?"
Cố Quân: "..."
Y quả thật là quên rồi, cả đời này đã nói qua mênh mông bể sở lời nói dối, nếu mỗi câu đều nhớ thì trong đầu không còn chỗ chứa những thứ khác nữa.
Trường Canh: "Hửm?"
Cố Quân: "Đau đầu cũng có, đều không phải là vì Đại Lương cúc cung tận tụy mệt đến mức đa sầu đa bệnh sao, haizzz!"
Y vậy mà chẳng có chút đỏ mặt, Trường Canh bái phục, triệt để chịu thua rồi.
Cố Quân nói xong, sử dụng tuyệt chiêu "nằm xuống là ngủ", nhắm mắt hưởng thụ phục đãi của Trường Canh, chỉ tiếc là chuyện bên ngoài còn chưa xong, y lúc nào cũng phải "giữ lại một bên tai", không dám ngủ thật.
Trường Canh mới đầu thì chỉ là vô ý ấn huyệt vị cho y, cứ ấn, cứ ấn, tầm mắt lại mất tự chủ rơi vào trên mặt của y.
Đối với người đã nhìn quen mặt mà nói, đẹp hay xấu thật ra cũng chẳng khác nhau mấy, đến cả nét điển trai yêu dị của hòa thượng, cứ đảo qua đảo lại trước mắt thời gian dài, cậu đều cảm thấy chẳng khác gì Vương bá của hầu phủ...à, Vương bá còn ở sạch hơn tên hòa thượng đó.
Chỉ duy có Cố Quân là một ngoại lệ.
Cố Quân bị tên đông doanh đó đánh bay mái tóc không kịp buộc lại, phủ lên vai như hoa rơi nước chảy. Trường Canh nhìn chằm chằm y hồi lâu, rất nhiều mộng cảnh ghìm lại buốt nhói trong ký ức lại nổi lên trong lòng, nếu cậu không tăng khắc chế, những ký ức đó sẽ tiếp tục được nước lấn tới, kích thích những hoang tưởng dai dẳng của cậu. Mỗi một cái, tính đến thời điểm này, cậu đều giống như đang đối phó với ô nhĩ cốt, cưỡng ép chặn đứt tình cảm của mình, đem những kinh văn không có ý nghĩa mà Liễu Nhiên dạy đọc thầm trong lòng nhiều lần, giống như dùng một viên đá mài, nhiều lần mài giũa trái tim mình.
Nhưng mà cái chiêu này không biết thế nào lại đột nhiên không có tác dụng. Có lẽ toàn bộ tự khắc chế Trường Canh đã dùng hết cho việc khắc chế nộ hỏa vừa rồi, nên tình cảm nhất thời nổi lên không có chủ kiến.
Ô nhĩ cốt rục rịch trong cơ thể đã dệt lên trong người cậu một hoang tưởng không cách nào giải thích được.
Cậu phảng phất nhìn thấy mình khom người, hôn nhẹ lên trán Cố Quân, đến ấn đường, chóp mũi, lảng vảng đến môi, đôi môi đó chắc chắn là sẽ không mềm mại, cũng sẽ không ngọt ngào lắm, không chừng còn thanh khổ, giống như mùi vị mãi mãi không thổi bay được trên cơ thể của người, hoặc là có chút mùi rượu, Trường Canh còn rất muốn cắn người một cái, cái suy nghĩ này vừa nảy ra, giữa môi và răng cậu dường như dấy lên một chút vị máu tanh ngọt nhẹ, điều này khiến cho cả người cậu run lên, Trường Canh rùng mình một cái, bỗng định thần lại, phát hiện bản thân đang đứng sau ghế của Cố Quân, đầu lưỡi tự cắn rách da.
Ngay sau đó, Trường Canh nhận ra ngón tay mình vẫn còn bên tai Cố Quân, lập tức giựt tay lại như bị bỏng.
Cậu đứng bất động một lúc, hơi thở không ổn định kêu nhẹ: "Nghĩa phụ?"
Cố Quân đang giả vờ ngủ rất nhập tâm, không mở mắt, cũng không có nhìn thấy tia máu còn chưa tan trong mắt Trường Canh.
Trường Canh chăm chú nhìn người một cái, cầm kiếm của mình chạy nhanh ra khỏi khoang thuyền.
Bên ngoài khoang thuyền gió biển vù vù, huyền ưng lảng vảng lân cận thuyền chủ hộ vệ, bên dưới thủy quân Giang Nam được Diêu Trấn chỉ huy đâu vào đấy thu dọn chiến cục. Người đông doanh tan đàn xẻ nghé dứt khoát nhảy vào biển cả, chuẩn bị lên thuyền con hoặc bơi đi, bốn bề hải giao đã giăng sẵn lưới ngầm trong biển, không lâu sau thì bắt được một bầy cá tự chui đầu vào rọ.
Hoàng Kiều được đưa đến trước mặt Diêu Trấn, Diêu Trấn trên mặt có ý trêu đùa, ở không xa lắm khom người nói chuyện với hắn.
Những thứ hối hả đập vào mắt Trường Canh này, tất cả đều không có đi vào lòng, hơi nóng như thiêu đốt trên người trên mặt cậu từ từ tiêu tán trong gió biển.
Chỉ có trên biển mới có, không khí lạnh ẩm ướt lặng lẽ thấm vào các khớp xương cậu giống như mụn độc vào xương chỉ, lạnh khắc cốt ghi tâm, Trường Canh đứng nhìn về biển, trong lòng tự nói với chính mình: "Cái tên súc sinh nhà ngươi."
Cậu nghĩ, bản thân không thể tiếp tục ở trong hầu phủ hoặc bên cạnh Cố Quân được nữa.
Hai hôm sau, trong phủ Diêu đại nhân.
Hoa đào trong viện đã nở, mang theo hơi nước phảng phất xộc vào trong mặt, Cố Quân ngồi bên cửa sổ, gõ gõ bộ móng vuốt chờ Diêu Trấn viết tấu tập, chỉ sợ duy nhất kinh thành sinh biến, tấu tập khẩn cấp sớm đã đưa tới kinh thành.
Kinh thành phong tỏa tin tức, có điều khắp nơi đều có tai mắt của mình, đã truyền ra vài lời, nói là hoàng thượng nổi trận lôi đình lệnh cho Ngự lâm quân vây bắt Ngụy vương, Ngụy vương dự định trong đêm trốn khỏi kinh thành, đi được đến Đức Thắng Môn thì bị bắt lại, cụ thể xử lý thế nào thì không ai biết được.
Tạm thời bụi trần Giang Nam đã ổn định, phải viết thêm một tập tử mới, nói rõ đầu đuôi câu chuyện với hoàng thượng.
Diêu Trấn cả khuôn mặt mất ngủ gác bút: "Hầu gia, ngài xem chuyện này nên tính sao?"
Cố Quân đủng đỉnh trả lời: "Cứ nói án sát sứ phát giác trên biển có bất thường, âm thầm phái người điều tra cẩn thận, khi phản quân còn chưa thành hình một trận làm dập tắt âm mưu của họ."
Diêu Trấn: "Không không, ta một thư sinh yếu đuối, lên giao say giao, lên diên say diên, ói suốt chặng đường, làm gì có tài đức nào? Vẫn là hầu gia dẫn thân vào trận địch xoay chuyển tình thế."
Cố Quân cười: "Hầu gia? An Định hầu xa tận Tây Bắc, chẳng lẽ hắn biết thuật phi thiên động địa? Ta lại nghe nói Diêu đại nhân lâm trận cơ trí bách xuất, chỉ đạo binh tướng trong tay mặc giáp đen, chấn động phản quân, làm cho địch rối loạn, thủ đoạn thế này thật sự khiến người ta bội phục."
Diêu Trấn: "Ta không có làm, ngài đừng có hại ta."
Diêu đại nhân năm nay ba mươi sáu, đang ở vào độ tuổi phong độ nhất của nam nhân, để hai bên ria đầy sức sống, bẩm sinh một khuôn mặt thông minh tháo vát, người này con đường làm quan nửa đời thăng trầm, từ đầu tới cuối chỉ ngồi ở chỗ sung túc không dời, không có chút chiến tích, sở hữu tuyệt kỹ ngủ dài không tỉnh cả ngày lẫn đêm.
Mọi người có lẽ đã quên rồi, Nguyên Hòa năm hai mươi, lão sư của Cố Quân Lâm Mạch Sâm vẫn còn tại thế, khi đó là chủ khảo quan của một kỳ hội thí, nhìn thấy văn chương của Diêu Trấn không thể không vỗ tay khen ngợi, thượng trình Nguyên Hòa hoàng đế, ngự bút thân phong trạng nguyên.
Cố Quân ý vị nói: "Bình phản quân đông hải, đại chiến tiêu trừ nguy hại của kinh kỳ trọng địa biến thành vô ảnh, công lao lớn như vậy ngươi không muốn sao? Tương lai xuất tướng nạp binh chỉ trong tầm tay đó Diêu đại nhân."
Diêu Trấn cười khổ: "Có bao nhiêu nhẫn nại thì ăn bấy nhiêu chén cơm, hạ quan vô tài vô đức, chỉ muốn yên ổn một xó dưỡng lão là tốt rồi, ở đâu ra bản lĩnh thừa phong hóa vân? Hầu gia buông tha cho hạ quan đi."
Cố Quân: "Ta còn muốn thượng báo hoàng thượng, phái ngươi tới Tây Bắc làm giám quân đây."
Diêu Trấn ôm đầu chắp tay: "Hạ quan trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, cầu xin anh hùng tha cho cái mạng chó này đi, nhìn trúng nhà ta cái gì tốt thì cứ mang đi đi."
Cố Quân: "..."
"Hay là hầu gia ngài xem thế này, chuyện này xảy ra ở chỗ chúng tôi, tổng đốc lưỡng Giang chắc chắn là không tha, ta đi tìm ông ấy thương lượng," Diêu Trấn cười bồi, nhìn thấy sắc mặt Cố Quân hình như không tốt lắm, vội bổ sung một câu: "Đúng rồi, còn có tiểu điện hạ, tiểu điện hạ ngao du Giang Nam, tình cờ phát hiện phản quân đang bắt sư phụ tay dài trong dân gian, nhìn thấy bất bình, trong ứng ngoại hợp với quân ta, đích thân bắt phỉ đạo, ngài xem như vậy có được không?"
Câu này vừa nói ra, Cố Quân liền không lên tiếng.
Xuất thân của Trường Canh, đương kim tuy là không có nói thẳng, nhưng chắc chắn trong lòng có khúc mắc. Bây giờ chuyện này có liên quan tới Ngụy vương, hoàng thượng ắt hẳn tâm lạnh, lại thấy tiểu đệ vẫn luôn không thích này lập trường rõ ràng đứng về phía người, nói không chừng nguyện ý bỏ qua ân oán đời trước.
Trường Canh xem ra cũng sắp đến tuổi có thể phong vương rồi, nếu như có thể được hoàng thượng thiên ái, con đường sau này có lẽ sẽ dễ đi một chút.
Cố Quân do dự một lúc, lẳng lặng nhìn Diêu Trấn, người này đích thực vô cùng có tài, nếu không cũng khó mà duy trì hữu nghị với An Định hầu chỉ sau một lần gặp, nhưng không cầu thượng tiến cũng là thật, toàn bộ truy cầu đều là ăn no chờ chết, đem toàn bộ thông minh tài trí đặt hết vào việc đút lót, nịnh hót.
Diêu Trấn cười hi ha hỏi lại một lần: "Hầu gia, ngài thấy như vậy có được không?"
Cố Quân lười để ý hắn ta, trợn trắng mắt, khoác áo rời đi.
Y chuẩn bị âm thầm rời khỏi Giang Nam, trong chuyện này, Lâm Uyên Các và huyền thiết doanh đều tham dự, nhưng đều không tiện lộ diện, làm sao để thích hợp phải xem một bút của Diêu Trấn rồi.
Khi Cố Quân đẩy cửa bước ra, nhìn thấy Trường Canh đang trong viện vót sáo trúc, Cát Phán Tiểu, Tào nương tử và hai tiểu cô nương nhà Diêu Trấn vây quanh cậu, Trường Canh khéo tay, lại ôn hòa nhẫn nại, làm cho mỗi đứa một cái, ra hình ra dáng, hai tiểu cô nương chưa tới mười tuổi, vây quanh cậu nhảy nhót.
Cố Quân nhìn thấy Trường Canh liền thấy tâm trạng rất tốt, tuy y chưa từng nói ra, nhưng luôn hy vọng cậu có thể trở thành một người nhạy bén nhưng đừng quá để lộ lanh lợi ra bên ngoài, là một người nhân nghĩa nhưng không thiếu quyết đoán, đừng giống với phụ thân cậu nhu nhược, cũng đừng giống mẫu thân lệch về một hướng.
Sự trưởng thành của Trường Canh hoàn toàn không hẹn mà cùng với suy nghĩ của y.
Đến cả dáng vẻ cũng lựa chọn kế thừa ưu điểm từ phụ mẫu.
Y đi qua, rút cái sáo vừa mới thành hình trong tay Trường Canh, cười: "Có của ta không?"
Nụ cười trên khuôn mặt Trường Canh buông lỏng, lại lấy sáo về, đưa cho một tiểu cô nương ánh mắt mòn mỏi bên cạnh, nói: "Đồ chơi dỗ con nít, xấu xí vô cùng, nghĩa phụ đừng có chê cười."
Cố Quân: "..."
Y lặng lẽ nhìn chằm chằm cái sáo trong tay tiểu cô nương, nghĩ: "Ta cũng muốn có."
Đứa nhỏ còn chưa dài chân bằng Cố Quân chắp tay ra sau lưng, ương ngạnh nghênh đầu nhìn Cố Quân.
Trường Canh đặt đồ trong tay xuống, thị ý bảo Cát Phán Tiểu bọn họ đưa hai tiểu nha đầu đi chơi, bản thân đi theo Cố Quân, kìm nén cảm xúc trong lòng, nói với Cố Quân: "Nghĩa phụ có phải sắp về Tây Vực rồi?"
Cố Quân: "Ừm, ngươi thay ta về kinh diện thánh, nên nói gì Trọng Trạch sẽ dạy ngươi, đừng lo."
Trường Canh lặng lẽ gật đầu.
"Lần này ngươi lập được công, hoàng thượng có thể sẽ phong thưởng," Cố Quân, "Có thể sẽ để ngươi thượng triều nghe chính sớm, nếu như ngươi nhắc đến, người có thể vẫn sẽ thả ngươi về Tây Bắc tìm ta."
Năm nay gặp lại, Trường Canh nghiễm nhiên là một người lớn lâm nguy bất loạn rồi, dáng vẻ trẻ con đầy mình của năm ngoái cũng mất sạch, Cố Quân một lòng kiên quyết không đưa cậu đi Tây Bắc cũng lung lay rồi, trước mắt nhân lúc Tây Bắc miễn cưỡng xem như vẫn còn thái bình, Cố Quân nghĩ, cũng có thể đưa Trường Canh đi mở rộng kiến thức, dù sao cũng không cần cậu làm gì cả, sau này về triều cũng có thể coi như tư bản nền cho cậu.
Khi Cố Quân rời nhà đi, Trường Canh đã từng một lòng muốn theo y đi Tây Bắc, Cố Quân vốn tưởng cậu cuối cùng cũng được toại nguyện, ít nhất là sẽ một lần vui mừng khôn xiết.
Không ngờ bước chân Trường Canh dừng lại, trầm mặc một lúc, nói: "Nghĩa phụ, con không muốn đi Tây Bắc nữa."
Cố Quân nhè nhẹ thở dốc, ấn đường không dễ phát giác nhíu lại một cái, nói dối trợn mắt: "Được rồi, một tên đông doanh mà thôi, vuốt lông cho ngươi thôi, không dọa được, đừng có nắm ta chặt như vậy."
Trường Canh: "..."
Thật sự là vừa đau lòng vừa muốn đánh cho chết.
Cố Quân chống vỏ đao của con đao đông lương đứng dậy, thanh sắc huyết quản từ mu bàn tay trắng nhợt của y lộ ra đến từng đường nhỏ, dường như sắp vỡ ra. Trần Khinh Nhứ đã rót cho y một chén rượu bên trong có thuốc mà bình thường y hay dùng, Cố Quân đưa gần lên ngửi liền nhận ra, y đang phân vân giữa "điếc mù" và "đầu sắp nổ tung nhưng vẫn nhìn thấy mọi thứ" một chút, rất nhanh đã chọn cái thứ hai.
Thật ra không uống thì vấn đề cũng không lớn, dù sao thì trước đó Cố Quân cũng không biết "nhạc công" của Lâm Uyên Các trùng hợp lại là tôn nữ của Trần thần y, nhưng mà khi chén thuốc đó đưa đến trước mặt, y cuối cùng cũng là không khắc phục được khả năng kiểm soát của xương cốt.
Cố Quân thừa nhận Thẩm Dịch nói đúng, cũng tự biết, sẽ có một ngày, y nhất định phải chung sống hòa bình với cái thân thể khuyết tật này, chỉ là biết là một chuyện, nhất thời không làm được.
Cho dù y biết được bản thân không dựa vào thị lực và thính lực cũng có thể sống sót. Cho dù trong lòng hiểu rõ, bất kỳ một căn bệnh nào, hễ thành thói quen rồi thì cũng không cần biết đó là bệnh gì.
Nhưng mà lão hầu gia lại vì cái này mà đã lấy đi thời gian đồng niên thiếu niên vô lo vô nghĩ của y, nghĩ lại thì tuy là thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ nhưng đến cuối cùng vẫn là khó lòng buông bỏ.
Cái tạm thời này cũng không còn cách khác, khó buông cũng chỉ đành từ từ buông, đợi thời gian giải bày tất cả... Thật ra trong mấy năm này chung sống cùng Trường Canh, sự căm giận đối với đời trước trong lòng Cố Quân cũng đã nhạt đi không ít, y tuy rằng chắc chắn sẽ không giống với lão hầu gia nghiêm khắc như vậy đối với Trường Canh, nhưng cũng dần dà có thể hiểu được tấm lòng vi phụ của lão hầu gia.
Nói chung thế gian này tiêu trừ mọi thù và oán, một bên thì dựa vào việc quên đi, một bên thì dựa vào đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
Trường Canh nghiến răng nghiến lợi: "Con không."
Cậu chẳng những không buông tay, mà còn ôm hai tay của Cố Quân chặt hơn, sống chết cũng phải dính chặt vào người, một mạch cưỡng chế Cố Quân, dính chặt Cố Quân vào trong khoang thuyền.
Cố Quân thắc mắc: "Sao ngươi lại phát minh ra kiểu làm nũng mới nữa rồi vậy?"
Trường Canh từng từ từng chữ phản kích: "Bị người đông doanh dọa chết rồi đây."
Cố Quân: "..."
Trường Canh tự nói với lòng: "Bình tĩnh, bình tĩnh một chút."
Cậu một bên thì vừa trầm mặc liều mạng tự mình giữ bình tĩnh, một bên thì vừa dìu Cố Quân đến bên cái ghế của tên phỉ đạo lúc nãy ngồi xuống, điều chỉnh một tư thế tương đối thoải mái để y dựa vào.
Trường Canh nhíu mày ngắm nghía sắc mặt Cố Quân, hạ thấp giọng kề sát vào tai Cố Quân hỏi: "Nghĩa phụ, người khó chịu chỗ nào?"
Cố Quân trong lòng biết là không giấu được cậu, nghĩ một lúc, quyết đoán lựa chọn chơi ăn gian, liền móc móc tay Trường Canh.
Thần sắc Trường Canh nghiêm trọng tiến gần.
Cố Quân thấp giọng: "Kinh nguyệt không đều, đầy bụng và đau bụng dưới." Trường Canh mới đầu không phản ứng kịp hỏi ngược: "Cái gì chứ?"
Hỏi xong, cậu mới định thần lại, mặt thiếu niên đằng xuống đỏ lịm, không biết là do ngượng hay là do tức.
Cố Quân đầu đau như búa bổ, hận không thể đâm vào tường, lại thấy Trường Canh non mặt đến đáng yêu, vừa nhịn vừa cười, đùa giỡn cho qua cơn đau, vẹn đôi đường.
Trong mắt Trường Canh gần như bốc hỏa, căm giận trừng mắt nhìn y.
Cố Quân thành thạo tiết tấu "sửa kịch bản một chút muốn sờ sờ đầu", lúc này lại ho khan, nghiêm túc: "Buổi tối chưa kịp ăn gì, lại uống một chén rượu của Trần cô nương, có chút đau dạ dày, không sao."
Câu này nghe có vẻ hợp lý, nhưng thường niên trong quân ngũ, có ai mà không bữa đói bữa no?
Cái kiểu da thịt đặc biệt thô dày như Cố đại soái, sao mà có mặt mũi giả vờ cái kiểu yếu đuối này vậy?
Trường Canh vừa rồi rất cố gắng triệt để bình tĩnh lại biến thành bọt bong bóng, tức muốn phát nổ, buộc miệng: "Cố Thập Lục, người..."
"Người" cả nửa ngày trời cũng chưa nghĩ ra được phải sắp xếp câu văn ra sao.
Cố Quân bỗng cười, đưa tay vỗ vỗ trán Trường Canh: "Sao đây, lớn rồi, biết đau lòng vì nghĩa phụ rồi? Không uổng công thương."
Bàn tay của y giống như màn trời, cơn giận cuồn cuộn trong lòng Trường Canh cứ vậy mà bị cái vỗ ập xuống đầu làm cho dịu xuống, chớp mắt chỉ còn lại một chút khói xanh không đáng kể, dập tắt đến mức vừa mệt mỏi vừa bất lực.
Trường Canh nghĩ: "Quỷ mới thương xót người, trong miệng không có một câu thật lòng, con làm gì phải lo lắng chuyện này chứ? Dù sao cũng không chết được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà sắc mặt khó coi của Cố Quân đâm vào mắt cậu đến đau nhói, Trường Canh ngăn được bản thân nói gì, làm gì, nhưng không ngăn được sốt ruột trong lòng.
Trường Canh tự sinh ra phiền muộn, âm thầm thở dài, xoay người đi vòng qua cái ghế khí phái đó, hai tay ấn huyệt thái dương của Cố Quân, xoa xoa nhịp nhàng, khuôn mặt vừa cãi nhau lặng như nước. Trường Canh nhìn thấy được bờ vai của Cố Quân đang buông lỏng ra, thường thì nếu không phải là ngực và bụng bị thương, tứ chi cũng có thể hoạt động bình thường, thiết nghĩ một chút da thịt trên tay chân bị thương cũng không đến mức đau thành thế này, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ vẫn là đau đầu...Trường Canh nhớ khi trên đường từ Nhạn Hồi về kinh thành người cũng có bị một lần.
Một bên thì ấn, một bên không nhịn được lại nhạo một câu: "Nghĩa phụ lần trước còn nói với con người thường bị đau đầu, hôm nay quên rồi sao?"
Cố Quân: "..."
Y quả thật là quên rồi, cả đời này đã nói qua mênh mông bể sở lời nói dối, nếu mỗi câu đều nhớ thì trong đầu không còn chỗ chứa những thứ khác nữa.
Trường Canh: "Hửm?"
Cố Quân: "Đau đầu cũng có, đều không phải là vì Đại Lương cúc cung tận tụy mệt đến mức đa sầu đa bệnh sao, haizzz!"
Y vậy mà chẳng có chút đỏ mặt, Trường Canh bái phục, triệt để chịu thua rồi.
Cố Quân nói xong, sử dụng tuyệt chiêu "nằm xuống là ngủ", nhắm mắt hưởng thụ phục đãi của Trường Canh, chỉ tiếc là chuyện bên ngoài còn chưa xong, y lúc nào cũng phải "giữ lại một bên tai", không dám ngủ thật.
Trường Canh mới đầu thì chỉ là vô ý ấn huyệt vị cho y, cứ ấn, cứ ấn, tầm mắt lại mất tự chủ rơi vào trên mặt của y.
Đối với người đã nhìn quen mặt mà nói, đẹp hay xấu thật ra cũng chẳng khác nhau mấy, đến cả nét điển trai yêu dị của hòa thượng, cứ đảo qua đảo lại trước mắt thời gian dài, cậu đều cảm thấy chẳng khác gì Vương bá của hầu phủ...à, Vương bá còn ở sạch hơn tên hòa thượng đó.
Chỉ duy có Cố Quân là một ngoại lệ.
Cố Quân bị tên đông doanh đó đánh bay mái tóc không kịp buộc lại, phủ lên vai như hoa rơi nước chảy. Trường Canh nhìn chằm chằm y hồi lâu, rất nhiều mộng cảnh ghìm lại buốt nhói trong ký ức lại nổi lên trong lòng, nếu cậu không tăng khắc chế, những ký ức đó sẽ tiếp tục được nước lấn tới, kích thích những hoang tưởng dai dẳng của cậu. Mỗi một cái, tính đến thời điểm này, cậu đều giống như đang đối phó với ô nhĩ cốt, cưỡng ép chặn đứt tình cảm của mình, đem những kinh văn không có ý nghĩa mà Liễu Nhiên dạy đọc thầm trong lòng nhiều lần, giống như dùng một viên đá mài, nhiều lần mài giũa trái tim mình.
Nhưng mà cái chiêu này không biết thế nào lại đột nhiên không có tác dụng. Có lẽ toàn bộ tự khắc chế Trường Canh đã dùng hết cho việc khắc chế nộ hỏa vừa rồi, nên tình cảm nhất thời nổi lên không có chủ kiến.
Ô nhĩ cốt rục rịch trong cơ thể đã dệt lên trong người cậu một hoang tưởng không cách nào giải thích được.
Cậu phảng phất nhìn thấy mình khom người, hôn nhẹ lên trán Cố Quân, đến ấn đường, chóp mũi, lảng vảng đến môi, đôi môi đó chắc chắn là sẽ không mềm mại, cũng sẽ không ngọt ngào lắm, không chừng còn thanh khổ, giống như mùi vị mãi mãi không thổi bay được trên cơ thể của người, hoặc là có chút mùi rượu, Trường Canh còn rất muốn cắn người một cái, cái suy nghĩ này vừa nảy ra, giữa môi và răng cậu dường như dấy lên một chút vị máu tanh ngọt nhẹ, điều này khiến cho cả người cậu run lên, Trường Canh rùng mình một cái, bỗng định thần lại, phát hiện bản thân đang đứng sau ghế của Cố Quân, đầu lưỡi tự cắn rách da.
Ngay sau đó, Trường Canh nhận ra ngón tay mình vẫn còn bên tai Cố Quân, lập tức giựt tay lại như bị bỏng.
Cậu đứng bất động một lúc, hơi thở không ổn định kêu nhẹ: "Nghĩa phụ?"
Cố Quân đang giả vờ ngủ rất nhập tâm, không mở mắt, cũng không có nhìn thấy tia máu còn chưa tan trong mắt Trường Canh.
Trường Canh chăm chú nhìn người một cái, cầm kiếm của mình chạy nhanh ra khỏi khoang thuyền.
Bên ngoài khoang thuyền gió biển vù vù, huyền ưng lảng vảng lân cận thuyền chủ hộ vệ, bên dưới thủy quân Giang Nam được Diêu Trấn chỉ huy đâu vào đấy thu dọn chiến cục. Người đông doanh tan đàn xẻ nghé dứt khoát nhảy vào biển cả, chuẩn bị lên thuyền con hoặc bơi đi, bốn bề hải giao đã giăng sẵn lưới ngầm trong biển, không lâu sau thì bắt được một bầy cá tự chui đầu vào rọ.
Hoàng Kiều được đưa đến trước mặt Diêu Trấn, Diêu Trấn trên mặt có ý trêu đùa, ở không xa lắm khom người nói chuyện với hắn.
Những thứ hối hả đập vào mắt Trường Canh này, tất cả đều không có đi vào lòng, hơi nóng như thiêu đốt trên người trên mặt cậu từ từ tiêu tán trong gió biển.
Chỉ có trên biển mới có, không khí lạnh ẩm ướt lặng lẽ thấm vào các khớp xương cậu giống như mụn độc vào xương chỉ, lạnh khắc cốt ghi tâm, Trường Canh đứng nhìn về biển, trong lòng tự nói với chính mình: "Cái tên súc sinh nhà ngươi."
Cậu nghĩ, bản thân không thể tiếp tục ở trong hầu phủ hoặc bên cạnh Cố Quân được nữa.
Hai hôm sau, trong phủ Diêu đại nhân.
Hoa đào trong viện đã nở, mang theo hơi nước phảng phất xộc vào trong mặt, Cố Quân ngồi bên cửa sổ, gõ gõ bộ móng vuốt chờ Diêu Trấn viết tấu tập, chỉ sợ duy nhất kinh thành sinh biến, tấu tập khẩn cấp sớm đã đưa tới kinh thành.
Kinh thành phong tỏa tin tức, có điều khắp nơi đều có tai mắt của mình, đã truyền ra vài lời, nói là hoàng thượng nổi trận lôi đình lệnh cho Ngự lâm quân vây bắt Ngụy vương, Ngụy vương dự định trong đêm trốn khỏi kinh thành, đi được đến Đức Thắng Môn thì bị bắt lại, cụ thể xử lý thế nào thì không ai biết được.
Tạm thời bụi trần Giang Nam đã ổn định, phải viết thêm một tập tử mới, nói rõ đầu đuôi câu chuyện với hoàng thượng.
Diêu Trấn cả khuôn mặt mất ngủ gác bút: "Hầu gia, ngài xem chuyện này nên tính sao?"
Cố Quân đủng đỉnh trả lời: "Cứ nói án sát sứ phát giác trên biển có bất thường, âm thầm phái người điều tra cẩn thận, khi phản quân còn chưa thành hình một trận làm dập tắt âm mưu của họ."
Diêu Trấn: "Không không, ta một thư sinh yếu đuối, lên giao say giao, lên diên say diên, ói suốt chặng đường, làm gì có tài đức nào? Vẫn là hầu gia dẫn thân vào trận địch xoay chuyển tình thế."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Quân cười: "Hầu gia? An Định hầu xa tận Tây Bắc, chẳng lẽ hắn biết thuật phi thiên động địa? Ta lại nghe nói Diêu đại nhân lâm trận cơ trí bách xuất, chỉ đạo binh tướng trong tay mặc giáp đen, chấn động phản quân, làm cho địch rối loạn, thủ đoạn thế này thật sự khiến người ta bội phục."
Diêu Trấn: "Ta không có làm, ngài đừng có hại ta."
Diêu đại nhân năm nay ba mươi sáu, đang ở vào độ tuổi phong độ nhất của nam nhân, để hai bên ria đầy sức sống, bẩm sinh một khuôn mặt thông minh tháo vát, người này con đường làm quan nửa đời thăng trầm, từ đầu tới cuối chỉ ngồi ở chỗ sung túc không dời, không có chút chiến tích, sở hữu tuyệt kỹ ngủ dài không tỉnh cả ngày lẫn đêm.
Mọi người có lẽ đã quên rồi, Nguyên Hòa năm hai mươi, lão sư của Cố Quân Lâm Mạch Sâm vẫn còn tại thế, khi đó là chủ khảo quan của một kỳ hội thí, nhìn thấy văn chương của Diêu Trấn không thể không vỗ tay khen ngợi, thượng trình Nguyên Hòa hoàng đế, ngự bút thân phong trạng nguyên.
Cố Quân ý vị nói: "Bình phản quân đông hải, đại chiến tiêu trừ nguy hại của kinh kỳ trọng địa biến thành vô ảnh, công lao lớn như vậy ngươi không muốn sao? Tương lai xuất tướng nạp binh chỉ trong tầm tay đó Diêu đại nhân."
Diêu Trấn cười khổ: "Có bao nhiêu nhẫn nại thì ăn bấy nhiêu chén cơm, hạ quan vô tài vô đức, chỉ muốn yên ổn một xó dưỡng lão là tốt rồi, ở đâu ra bản lĩnh thừa phong hóa vân? Hầu gia buông tha cho hạ quan đi."
Cố Quân: "Ta còn muốn thượng báo hoàng thượng, phái ngươi tới Tây Bắc làm giám quân đây."
Diêu Trấn ôm đầu chắp tay: "Hạ quan trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ gào khóc đòi ăn, cầu xin anh hùng tha cho cái mạng chó này đi, nhìn trúng nhà ta cái gì tốt thì cứ mang đi đi."
Cố Quân: "..."
"Hay là hầu gia ngài xem thế này, chuyện này xảy ra ở chỗ chúng tôi, tổng đốc lưỡng Giang chắc chắn là không tha, ta đi tìm ông ấy thương lượng," Diêu Trấn cười bồi, nhìn thấy sắc mặt Cố Quân hình như không tốt lắm, vội bổ sung một câu: "Đúng rồi, còn có tiểu điện hạ, tiểu điện hạ ngao du Giang Nam, tình cờ phát hiện phản quân đang bắt sư phụ tay dài trong dân gian, nhìn thấy bất bình, trong ứng ngoại hợp với quân ta, đích thân bắt phỉ đạo, ngài xem như vậy có được không?"
Câu này vừa nói ra, Cố Quân liền không lên tiếng.
Xuất thân của Trường Canh, đương kim tuy là không có nói thẳng, nhưng chắc chắn trong lòng có khúc mắc. Bây giờ chuyện này có liên quan tới Ngụy vương, hoàng thượng ắt hẳn tâm lạnh, lại thấy tiểu đệ vẫn luôn không thích này lập trường rõ ràng đứng về phía người, nói không chừng nguyện ý bỏ qua ân oán đời trước.
Trường Canh xem ra cũng sắp đến tuổi có thể phong vương rồi, nếu như có thể được hoàng thượng thiên ái, con đường sau này có lẽ sẽ dễ đi một chút.
Cố Quân do dự một lúc, lẳng lặng nhìn Diêu Trấn, người này đích thực vô cùng có tài, nếu không cũng khó mà duy trì hữu nghị với An Định hầu chỉ sau một lần gặp, nhưng không cầu thượng tiến cũng là thật, toàn bộ truy cầu đều là ăn no chờ chết, đem toàn bộ thông minh tài trí đặt hết vào việc đút lót, nịnh hót.
Diêu Trấn cười hi ha hỏi lại một lần: "Hầu gia, ngài thấy như vậy có được không?"
Cố Quân lười để ý hắn ta, trợn trắng mắt, khoác áo rời đi.
Y chuẩn bị âm thầm rời khỏi Giang Nam, trong chuyện này, Lâm Uyên Các và huyền thiết doanh đều tham dự, nhưng đều không tiện lộ diện, làm sao để thích hợp phải xem một bút của Diêu Trấn rồi.
Khi Cố Quân đẩy cửa bước ra, nhìn thấy Trường Canh đang trong viện vót sáo trúc, Cát Phán Tiểu, Tào nương tử và hai tiểu cô nương nhà Diêu Trấn vây quanh cậu, Trường Canh khéo tay, lại ôn hòa nhẫn nại, làm cho mỗi đứa một cái, ra hình ra dáng, hai tiểu cô nương chưa tới mười tuổi, vây quanh cậu nhảy nhót.
Cố Quân nhìn thấy Trường Canh liền thấy tâm trạng rất tốt, tuy y chưa từng nói ra, nhưng luôn hy vọng cậu có thể trở thành một người nhạy bén nhưng đừng quá để lộ lanh lợi ra bên ngoài, là một người nhân nghĩa nhưng không thiếu quyết đoán, đừng giống với phụ thân cậu nhu nhược, cũng đừng giống mẫu thân lệch về một hướng.
Sự trưởng thành của Trường Canh hoàn toàn không hẹn mà cùng với suy nghĩ của y.
Đến cả dáng vẻ cũng lựa chọn kế thừa ưu điểm từ phụ mẫu.
Y đi qua, rút cái sáo vừa mới thành hình trong tay Trường Canh, cười: "Có của ta không?"
Nụ cười trên khuôn mặt Trường Canh buông lỏng, lại lấy sáo về, đưa cho một tiểu cô nương ánh mắt mòn mỏi bên cạnh, nói: "Đồ chơi dỗ con nít, xấu xí vô cùng, nghĩa phụ đừng có chê cười."
Cố Quân: "..."
Y lặng lẽ nhìn chằm chằm cái sáo trong tay tiểu cô nương, nghĩ: "Ta cũng muốn có."
Đứa nhỏ còn chưa dài chân bằng Cố Quân chắp tay ra sau lưng, ương ngạnh nghênh đầu nhìn Cố Quân.
Trường Canh đặt đồ trong tay xuống, thị ý bảo Cát Phán Tiểu bọn họ đưa hai tiểu nha đầu đi chơi, bản thân đi theo Cố Quân, kìm nén cảm xúc trong lòng, nói với Cố Quân: "Nghĩa phụ có phải sắp về Tây Vực rồi?"
Cố Quân: "Ừm, ngươi thay ta về kinh diện thánh, nên nói gì Trọng Trạch sẽ dạy ngươi, đừng lo."
Trường Canh lặng lẽ gật đầu.
"Lần này ngươi lập được công, hoàng thượng có thể sẽ phong thưởng," Cố Quân, "Có thể sẽ để ngươi thượng triều nghe chính sớm, nếu như ngươi nhắc đến, người có thể vẫn sẽ thả ngươi về Tây Bắc tìm ta."
Năm nay gặp lại, Trường Canh nghiễm nhiên là một người lớn lâm nguy bất loạn rồi, dáng vẻ trẻ con đầy mình của năm ngoái cũng mất sạch, Cố Quân một lòng kiên quyết không đưa cậu đi Tây Bắc cũng lung lay rồi, trước mắt nhân lúc Tây Bắc miễn cưỡng xem như vẫn còn thái bình, Cố Quân nghĩ, cũng có thể đưa Trường Canh đi mở rộng kiến thức, dù sao cũng không cần cậu làm gì cả, sau này về triều cũng có thể coi như tư bản nền cho cậu.
Khi Cố Quân rời nhà đi, Trường Canh đã từng một lòng muốn theo y đi Tây Bắc, Cố Quân vốn tưởng cậu cuối cùng cũng được toại nguyện, ít nhất là sẽ một lần vui mừng khôn xiết.
Không ngờ bước chân Trường Canh dừng lại, trầm mặc một lúc, nói: "Nghĩa phụ, con không muốn đi Tây Bắc nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro