Sát Phá Lang Priest

Cố Quân

Priest

2024-10-02 16:27:16

Trường Canh không biết máu chảy ra từ đâu giữa răng và môi, nhếch miệng nhẹ lên cả khoang miệng đều là vị ngọt tanh.

Cát Phán Tiểu chạy được vài bước, đã rất nhanh bị sợ hãi hụt hơi, chỉ là Cát Phán Tiểu lại biết nặng nhẹ bất ngờ, từ đầu tới cuối giữ chặt tay áo Trường Canh, nắm đến mức lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh nhớp nháp, một Trường Canh mắc bệnh sạch sẽ không có thời gian để gạt tay cậu ra, hai chàng thiếu niên giống như hai con thú nhỏ cùng đường, khó khăn lộ ra nang vuốt trẻ con của mình.

Người đứng ở cuối đường nhỏ, nhấc tay đẩy mặt nạ lên qua khỏi trán, lộ ra ngũ quan tuấn lãng [1].

Gò má người này hơi gầy, trong hốc mắt trầm lắng có một chút bóng tối, ánh lên Trung Nguyên đại địa dài dằng dặc. Nhưng mà khi tầm nhìn của người đó từ trên cao rơi xuống trên người Trường Canh, ý vị bên trong phức tạp không gì sánh bằng, hình như có chút hoài niệm, có chút kiêu ngạo, điều này khiến cho người đó nhìn có vẻ là một người có tình cảm.

Tiếc là, chút tình cảm tình này hoàn toàn mỏng manh, cuối cùng vẫn là bị thù hận thâm sâu lấp đầy mắt, giống như một sợi dây đỏ bị chôn dưới tuyết lớn ở quan ngoại, tuy rằng có tồn tại nhưng chỉ cần chớp mắt là chẳng thấy tung tích.

Tiếng nổ vang của trọng giáp thép ầm ầm không dứt, từng bộ phận trọng giáp sáng như tuyết sau lưng người đó lần lượt rơi xuống, khoảng chừng hai chục trọng giáp của tộc Man.

Sau lưng truyền lại tiếng gió, Trường Canh cảnh giác nhìn ra sau, vai liền bị một người ấn chặt xuống. Người vừa kịp đến chính là Thẩm Dịch của huyền giáp.

Trên người Thẩm Dịch lại thêm nhiều vết máu bẩn, cả thân huyền thiết đó càng thêm âm u.

Cát Phán Tiểu không hiểu nội tình, mắt trợn tròn: "Thẩm...Thẩm tiên sinh?"

Trường Canh xoay lại, nôn ra một miệng máu: "Đó là tướng quân của huyền thiết doanh, là người bên cạnh của An Định hầu, đừng gọi bừa."

Lưỡi Cát Phán Tiểu lập tức vặn thành một sợi dây, toàn bộ mỡ trên người cùng lắp bắp theo: "An, An An Định hầu!"

Thẩm Dịch áy náy hướng về Cát Phán Tiểu đưa ra một tay sắt đen huyền.

Cái tay đó to bằng đầu của thiếu niên, còn dính máu, Cát Phán Tiểu theo bản năng nhắm mắt rụt cổ, nhưng cái tay sắt đó chỉ là nhẹ nhàng sờ sau đầu của cậu, còn nhu hòa hơn cả sợi lông vũ rơi vào đầu, không có chặt đứt đầu cậu.

Thẩm Dịch chắn trước mặt hai chàng thiếu niên, đứng vững, xoay người nói với nam nhân ở cuối hẻm: "Ta nghe nói "sói đầu đàn của Thiên Lang thập bát bộ Cát Đồ vương gia có một nhi tử, tên là..."

Người Man đó tiếp lời: "Gia Lai, đổi cách gọi theo người Trung Nguyên các ngươi, thì là Huỳnh Hoặc có nghĩa là "mê hoặc".

"Huỳnh Hoặc thế tử, xin chào." Thẩm tiên sinh giữ chặt lưỡi đao xé gió, từ từ đưa tay lên để trước ngực, "nhập gia tùy tục" dùng theo lễ tiết của Man tộc.

Thế tử Man tộc hỏi: "Quạ quỷ, báo danh của ngươi đi."

"Vô danh tiểu tốt, không đáng để được thế tử nhắc đến," Thẩm Dịch cười một cái, dùng cách nói thư sinh của ngài, nghe thì giống như giọng đang nhẹ nhàng nói lý, "Mười tám bộ lạc Bắc Man đã xưng thần với triều đình ta hơn chục năm, thời gian này đều kết giao hữu hảo, cống nạp triều tùy, giao thương qua lại, hai bên đang yên lành vô sự, Đại Lương chúng tôi tự thấy chưa đối xử tệ với các vị, hôm nay các vị không mời mà đến, đao binh bất ngờ lên người bách tính phụ nữ trẻ con tay không tấc sắc, là đạo lý gì đây?"

Cát Phán Tiểu ngạc nhiên đến ngờ nghệch, Thẩm tiên sinh sáng nay còn đeo một cái tạp dề buồn cười, nói kháy bên cạnh cái bàn bếp, giờ này ngay trước mắt một hàng Man tộc mênh mông, ngài ấy một thân huyền giáp mờ nhạt trong đó, vậy mà lại có một kiểu khí thế bất động của vạn người đến.

Thế tử Man tộc cùng với Thẩm Dịch nhìn nhau, miệng cười lòng không cười hừ một tiếng.

Tiếp đó, tầm mắt của hắn lần nữa rơi vào người Trường Canh, dùng một giọng quan thoại [2] lưu loát: "Vừa rồi nghe các huynh đệ báo, nói là ở biên thùy vậy mà lại có huyền thiết doanh, ta còn nói bọn họ nói năng xằng bậy, thì ra là thật, vậy thì xem ra...tin đồn còn lại cũng là thật sao? Năm xưa thần nữ bị hoàng đế Trung Nguyên các người cướp đi sinh ra một nhi tử, thật sự là ẩn náu ở đây sao?"

Trống tim Trường Canh đập mạnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế tử Man tộc ngắm nghía Trường Canh xong, hình như có chút không nhẫn tâm lại nhìn cậu thêm lần nữa.

Kẻ Man to lớn kia ngước nhẹ đầu, có chút âm u, mây trên bầu trời như che lại, thâm nhập vào đôi mắt như vực sâu thăm thẳm của hắn. Hắn hướng lên một vị thần nào đó không rõ danh, lẩm bẩm: "Thần nữ Thiên Lang thập bát bộ của tôi, là tinh linh thanh khiết nhất thảo nguyên, gió trời cũng muốn hôn vào vạt váy của nàng, tất cả sinh linh gặp nàng đều phải cúi đầu, chỗ nàng ca múa, lâu dần trở thành nơi tập trung của bò dê, có thảo mộc đua nở, đếm không hết có biết bao hoa tươi muốn nở đến dưới chân Trường Sinh Thiên..."

Thanh âm của hắn có chút vận luật kỳ lạ, hình như là một bài mục ca đến từ thảo nguyên.

"Vị tướng quân này," thế tử Man tộc nói "Các người chiếm thảm cỏ của chúng ta, khai quật tâm huyết của đại địa, cướp đi thần nữ của chúng ta, bây giờ còn hỏi tại sao chúng ta lại tới, cũng không nói lý quá rồi đó. Quý quốc thánh hiền ngàn đời, giáo hóa ngàn vạn, lại không giáo hội được các người làm sao làm cường đạo à? Cho dù là huyền thiết doanh, ở đây cũng chỉ có một mình ngươi, ta khuyên ngươi né ra, đưa cái tên tiểu tạp chủng đó cho ta, một ngọn lửa đưa hắn đến Trưởng Sinh Thiên chuộc tội, dập tắt nộ khí bị vấy bẩn của thần nữ. Ta thật sự không nhìn nổi khuôn mặt hắn!"

Nội tâm Cát Phán tiểu từng mảng cuộn tròn, nghe đến đây, cũng coi như hiểu được, hỏi: "Đại ca, họ đang nói tiểu...là huynh sao?"

Trường Canh vô cùng bực bội cứng nhắc nói: "Bớt nói vài câu được không?"

"Thế tử nói như vậy..." Thẩm Dịch bất mãn lắc đầu "Thật là kẻ ác lại đi cáo trạng trước, thôi được rồi, ta và người ở đây ôn lại chuyện cũ trở về nguyên do chiến tranh bắc phạt bốn chục năm trước cũng chẳng có ý nghĩa gì, muốn đánh thì cứ đánh thôi."

Câu này của ngài ấy giống như nhổ ra một cái đinh thép, tường thấp hai bên hẻm nhỏ thậm chí còn bị đám trọng giáp còn cao hơn đầu tường san bằng, hai hàng võ sĩ binh Man tộc phân thành hai đường, sát khí đằng đằng bao vây Thẩm Dịch và Trường Canh.

Thẩm Dịch tháo một thanh đoản kiếm trên người ra đưa cho Trường Canh: "Điện hạ cẩn thận."

Thẩm tiên sinh nói năng khách khí nhưng ra tay rất quyết liệt, lời còn chưa dứt đã ra tay chiếm thế.

Sau lưng huyền giáp phun ra một luồng hơi nước dài gần một trượng, lưỡi đao xé gió trong tay ngài rít lên bắn ra, giống như một cơn lốc xoáy sáng như tuyết, quơ tay một cái, ba kẻ Man đứng gần nhất không kịp né, hộp vàng trên ngực vỡ nát, lập tức bị trọng giáp khóa chặt tại chỗ.

Thế tử Man tộc gầm một tiếng, xung phong đi đầu xông tới, mang theo một cơn gió ngột ngạt oi bức.

Thẩm Dịch nghênh chiến không chút do dự, đồng thời hướng về Trường Canh và Cát Phán Tiểu hét to: "Chạy!"

Huyền giáp của huyền thiết doanh cố nhiên tinh diệu trác tuyệt, nhưng cũng quá tinh diệu rồi. Nghe nói một bộ huyền giáp so với một bộ trọng giáp bình thường nhẹ hơn hơn bốn chục cân, Thẩm Dịch vốn giống như một thư sinh yếu đuối, thua xa sự cường tráng của thế tử Man tộc, vậy mà đôi tay của ngài nhấc lưỡi đao xé gió lên, có thể đỡ được cú tông như sấm từ đối phương, cả người liền bị hất văng lùi về sau.

Hai bộ trọng giáp đấu nhau, xung quanh nào là tường thấp, viện lạc, thạch ốc...thậm chí là đại thụ hai người ôm, không một cái nào may mắn thoát khỏi, rào rạt đổ xuống.

Thế tử Man tộc hét: "Để lại tên tiểu tạp chủng!"

Trường Canh giơ kiếm ngang ngực, một chân hoàn toàn không đủ sức, chỉ đành yếu ớt gục sang một bên. Cậu đánh trống ngực, tâm can như bị xé toạc, trên khuôn mặt non nớt mang một nét âm u, con sói ẩn sâu trong huyết mạch bị bức lộ ra khi đang dữ tợn đối mắt với bọn tráng sĩ Man tộc. Tạm thời bất chấp cái sở vị "thần nữ" đó có phải người mẹ khó bề phân biệt hay không, cho dù là phải, thì thiêu chết nhi tử truy điệu mẹ ruột lại là chuyện quái lạ ở đâu ra nữa?

Cát Phán Tiểu lau đi nước mũi, trong không khí ồn ào bụi bặm, ngây ngốc hỏi: "Đại ca, huynh thật sự là "điện hạ' sao, vậy chẳng phải phát tài rồi sao?"

Trường Canh: "Phát cái con khỉ, nhận nhầm người rồi. Chết tới nơi còn không lo chạy?"

Cát Phán Tiểu ưỡn ngực: "Đệ không chạy, đệ phải theo đại ca đệ, aa...mẹ ơi!"

Hai tên Man tộc trái phải nhào tới, Cát Phán Tiểu vừa rồi còn hùng hồn đã bị một tên túm lấy giơ khỏi đầu định ném chết.

Cát Phán Tiểu nhanh tay nhanh mắt, như một con chó con sắp chết quơ quạng tứ chi, một phát ôm chặt nhánh cây của cây đại thụ, giữa ranh giới sống chết bộc phát sức mạnh phi thường, vậy mà có thể treo mình trên cây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếc là tuy cậu ấy phi thường, cái quần vẫn là cái quần bình thường, "hu la" một cái liền bị kéo xuống.

Cũng không biết là Cát Phán Tiểu trong cái khó ló cái khôn hay là sợ thật, nhìn thấy cái quần đã tử trận, cậu nhóc thuận thế bắn ra nước tiểu đồng tử, đổ ập xuống mặt của kẻ Man mang trọng giáp kia.

Cái tên Man đó lại còn đẩy mặt nạ lên, hứng trọn cả mặt, không lãng phí một giọt.

Tên Man đó tức điên, tại chỗ gầm rống, thiết quyền càn quét, muốn đâm chết tên tiểu tử này, không ngờ dưới chân bỗng nhiên mất kiểm soát, thì ra là Trường Canh nhân lúc kẻ địch lơ là, nhân lúc hắn đứng yên tại chỗ, nhắm chuẩn, xảo quyệt đem đoản kiếm đâm vào mối nối trên giáp chân.

Đoản kiếm đó không hổ là xuất phẩm của huyền thiết doanh, sức mạnh không có gì sánh được, không thể ngăn lại đã cắt đứt một bên bảo hộ chân của giáp thép, kẻ Man mất thăng bằng trực tiếp quỳ xuống, chặn đứng đồng bọn của hắn không lệch không dời, Cát Phán Tiểu như một con khỉ mập nhảy lên cành cây, nhẹ nhàng như có võ nghệ cao cường, anh dũng ôm lấy gạch vỡ trên bờ tường bên cạnh, hét to về phía Trường Canh: "Đại ca né ra!"

Dưới chân Trường Canh sương trắng phun ra, không kịp đứng dậy, giáp thép dưới chân lôi cậu dưới mặt đất ra xa vài trượng, sau đó một hòn đá to nghe tiếng động lăn xuống, đụng phải mũ thép của kẻ Man kia, ầm một tiếng, âm đuôi chỉ là dai dẳng kéo dài không dứt.

Cát Phán Tiểu: “Tuột quần tiểu gia, tên xấu xa, cho ngươi tuột quần tiểu gia!"

Trường Canh lăn một thân đầy đất, vừa định vật vã một chân đứng lên, đột nhiên sau gáy cậu cứng đờ, một bàn tay sắt cực lớn từ trên trời giáng xuống nhấc cả người cậu lên.

Trường Canh định mò khóa tay sắt, nhưng kẻ Man đó căn bản không cho cậu hành động, muốn đập cậu vào tường ngay tại chỗ.

Chính vào lúc này, một tiếng ngựa hí chói tai truyền lại, một mũi tên sắt xán lạn như phá trúc từ không trung bắn tới, cách một tấm thép dày ghim chặt kẻ Man đang túm Trường Canh vào tường thấp.

Tường thấp không cách nào chịu nổi sức nặng của trọng giáp, đổ ầm xuống, Trường Canh nhếch nhác ngã ngồi xuống đống đổ nát, nghe thấy trong không trung truyền đến một tiếng chim ưng kêu xuyên thấu cực mạnh, cậu nghe tiếng nhìn lên, chỉ nhìn thấy hai hắc ảnh cực lớn lượn quanh trong không trung, từ trên cao nhìn xuống thấy mười tám thiết hán của thế tử Man tộc toàn bộ bao trùm trong phạm vi của trường cung thiết tiễn.

Thế tử Man tộc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn: "Huyền ưng!"

Một người không xa lắm đáp lời: "Còn không phải sao, lâu rồi không gặp, huyền thiết tam bộ chúc thế tử điện hạ an hảo."

Giọng nói đó quen thuộc đến mức toàn thân Trường Canh chấn động, cậu quỳ giữa đống đổ nát gạch đá và gạch ngói, khó tin nhìn về một thân người lộ ra khinh giáp thúc ngựa tới.

Người đó mặc là giáp nhẹ nhất, là loại chuyên dùng cho kỵ mã, toàn thân trên dưới không qua ba chục cân, còn được gọi là "khinh cừu" [3]."

Hắn không đeo mặt nạ, đến cả mũ cũng vênh váo cầm trên tay, lộ ra khuôn mặt vô tình xông vào mộng cảnh của Trường Canh, nốt ruồi son dưới đuôi mắt nóng bỏng người.

Cát Phán Tiểu ngồi xổm trên tường lắc lư sủy chút ngã xuống, véo một cái cực mạnh vào đùi mình: "Mẹ ơi...Người không phải là Thập Lục thúc của con sao?"

"Đúng đó cháu trai.", "Thẩm Thập Lục" không hề có ý thúc ngựa tới trước, cứ như trận địa của địch hoàn toàn không lọt vào mắt hắn, hắn tản mạn từ trong eo rút ra một lưỡi đao xé gió, vạc những thi thể Man tộc ra hai bên, quay đầu nhìn lên tường nói với Cát Phán Tiểu: "Thỏ con, ngươi dẫn chim đi dạo khắp khố, cũng tìm một cái lá cây trốn đi chứ."

Cát Phán Tiểu vội xấu hổ đưa tay che lại.

Trường Canh dán chặt mắt vào hắn, nhất thời quên luôn mình đang ở đâu.

"Thẩm Thập Lục" đón nhận ánh mắt của cậu, lật người nhảy xuống ngựa, khom người nhè nhè, đưa một tay ra cho Trường Canh: "Thần Cố Quân, cứu giá chậm trễ."

Quanh quẩn một Bắc Nhạn không chấm dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0