Sát Tâm
Priest
2024-10-02 16:27:16
Lúc này, một tiếng kêu khóc thảm thiết dội vào tai Trường Canh, Trường Canh quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy đầu của Cát đồ tể bị treo trên lan can, khuôn mặt tái mét của người vợ to béo bị một bức tường sập đè lên, đã chết. Tiếng khóc của Cát Phán Tiểu nhà họ cứ ngắt quãng không xa lắm truyền đến, Trường Canh kinh ngạc, không suy nghĩ nhiều, buộc miệng nói: "Đó hình như là Cát Phán tiểu nhà đồ tể..."
Thẩm Dịch bước chân không ngừng, lướt qua.
Trường Canh cho rằng ngài không nghe thấy: "Đợi đã!"
Thẩm Dịch nói: "Thần phụng mệnh hộ tống điện hạ xuất thành, không thể chậm trễ."
Thanh âm của ngài ấy từ mặt nạ sắt truyền ra, giống như sắt lạnh bám đầy gỉ băng lúc thời tiết lạnh nhất trong năm.
Trường Canh thẫn người.
Một cơn gió rít qua vành tai cậu, những giọt mồ hôi như đã dính chán chường trên cột sống cậu rơi xuống, đưa tay ra đều là mò phải giáp lạnh của huyền thiết. Lạnh như khóa cổ tay bọc mãi không nóng trên cổ tay cậu vậy.
Cát Phán Tiểu rất giỏi làm nũng, mỗi khi cười là chỉ thấy răng không thấy mắt, tinh ranh nghịch ngợm, không ai là không thích.
Trường Canh bỗng nhiên hạ giọng: "Đó không phải cũng là học trò của người sao?"
Trong mắt của Thẩm Dịch, những học trò sớm chiều bên nhau chỉ là phụng theo hoàng mệnh để ẩn thân hai năm như vậy thôi sao?
Cũng đúng, đối với huyền thiết doanh bọn họ mà nói, một Nhạn Hồi thành nhỏ bé có là gì?
Một đứa trẻ nhà đồ tể có là gì?
Trên thế gian này, đại khái là mạng của một số người so với một số người đáng giá hơn, chưa chắc được mọi người yêu thích thì sẽ quý báu.
Thẩm Dịch đương nhiên là không máu lạnh giống như bộ giáp lạnh của ngài, nhưng bây giờ ngài đang đơn thân tác chiến, đương nhiên phải lấy nhiệm vụ ưu tiên, không được phép sơ suất.
Tây Vực vừa quy phục chưa lâu, cả đội tinh nhuệ huyền thiết doanh đều trấn áp bên đó, họ đưa qua đây chỉ là một bộ phận nhỏ, giăng lưới bẫy cá hai năm, nhất định phải một phát đánh trúng, bắt gọn cá to.
Bắt được rồi thì mới có thể để Bắc Tân Cương được dăm ba năm yên ổn thái bình, nếu không thì toàn bộ công sức đổ sông đổ bể.
Nguyên nhân bên trong một lời khó nói hết, làm sao vài ba câu có thể nói cho một đứa trẻ chưa trưởng thành hiểu rõ được?
Thẩm Dịch chỉ đành: "Điện hạ lượng thứ...điện hạ!"
Thì ra Trường Canh nhân lúc ngài không phòng bị, cong người mò được móc khóa ở cổ tay trên giáp thép của Thẩm Dịch.
Trọng giáp của huyền thiết doanh không phải tự nhiên bị cậu một đẩy là mở, vậy mà lại để cậu thành công mở ra một tấc giáp tay của Thẩm Dịch, Thẩm Dịch không thể không lùi lại, Trường Canh lần đầu nhìn thấy huyền thiết trọng giáp, căn bản không biết giữa một huyền thiết trọng giáp tinh vi và cái đám sắt vụn được Nhạn Hồi thành bảo quản có gì khác nhau. Nếu như huyền giáp bị người ta ngang ngược tấn công từ bên ngoài thế này, cái móc khóa bị văng ra đủ làm gãy một cái cây hai người ôm.
Chính một tấc này, Trường Canh nhanh chóng đưa chân mình ra, lộn một cú từ trên vai Thẩm Dịch nhảy xuống.
'Ta không phải là điện hạ gì đó." Trường Canh lùi xa hai bước, sắc mặt còn u ám hơn cả huyền thiết, "Chân của ta cũng chẳng phải ngón rồng gì đó, đó là tàn tích do mẹ ta cùng mảnh sứ vỡ buộc lại, nếu thật sự bà ấy đúng như những gì ngài nói, có liên quan đến hoàng gia, nói không chừng là muốn tạo ra một kẻ mạo danh trà trộn vào huyết thống hoàng gia. Ta thấy tướng quân đi vội như vậy, chắc hẳn là đang có một nhiệm vụ quan trọng khác, ta không sợ chết, cũng không có ý cướp đoạt thân phận cành vàng lá ngọc gì đó, nói rõ với tướng quân tại để không làm lỡ việc của ngài."
Thẩm Dịch đẩy mặt nạ huyền thiết lên, kinh ngạc nhìn chàng thiếu niên trước mặt.
Trường Canh không còn nhìn ngài ấy, tung người nhảy lên tường, chạy về hướng tiếng khóc của Cát Phán Tiểu.
Nhiệm vụ của huyền thiết trọng giáp ở Nhạn Hồi thành nhỏ bé này đã rõ ràng, Thẩm Dịch sững sờ, ngay lúc này một đám Man tộc nhắm ngài xông tới, Trường Canh không lo lắng, dù cho cậu chỉ là người ngoài cũng có thể nhìn ra được, đám Man tộc đó căn bản là đến nộp mạng cho vị cao thủ của huyền thiết doanh này, có thể thấy truyền thuyết dân gian rằng năm đó bốn chục huyền giáp có thể càn quét thảo nguyên có chút khoa trương, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.
Thiếu niên khổ luyện võ nghệ nhiều năm không phải không có chút tác dụng gì, cậu ấy vô cùng nhanh nhẹn luồn vào một con đường hẹp, xuyên qua tường viện, vừa đúng lúc nhìn thấy một kẻ Man chỉ một quyền đánh lõm ngực của một lão binh, lão binh đó không kêu nổi một tiếng ngã ầm xuống, xem chừng là không sống nổi.
Cát Phán Tiểu khuôn mặt sưng như cái màn thầu, ôm đầu sợ hãi rút vào trong một góc.
Trường Canh nhìn thấy lão binh đó phóng ra một thanh kiếm dài mấy trượng, khi sắp cắm vào lưng kẻ Man đó, hắn bước tới vài bước, nắm lấy cán cầm kiếm trong tay, phần đuôi kiếm phun ra một chút hơi nước, đó là "kiếm giáp thép", chỉ tiếc là đã lâu không mài, không biết còn có thể dùng hay không.
Kẻ Man nghe thấy động tĩnh, lập tức dựng trọng giáp lên luộm thuộm ngó qua, Cát Phán Tiểu há to mồm...
Trường Canh vặn mở hơi nước dưới kiếm giáp thép cầm trong tay, lưỡi đao bén nhọn trên đó cót két xoay tròn, pha lẫn một mùi hồ cháy xém, bên trong không biết là đã hư bao nhiêu bộ phận, lớn tới mức Trường Canh suýt cầm không vững, cậu hét lên một tiếng, trở tay chặt một nhát xuống thân cây bên cạnh.
Kiếm giáp thép cót két tuy là giống như cục sắt vụn, nhưng chặt cây vẫn rất bén, không đợi kẻ Man kịp phản ứng, cây to liền sột soạt ngã ầm xuống, đè ngay lên người kẻ Man, Trường Canh hét to với Cát Phán Tiểu: "Còn không mau chạy!"
Cát Phãn Tiểu nước mắt nước mũi tèm lem, rướn cổ kêu: "Đại ca!"
Còn chưa kịp đợi nó huynh đệ tình thâm, kẻ Man bị cây đè lên đó bỗng hét lên một tiếng, hung hãn chẻ cây to như cả Đại Lương ra làm đôi, hắn giống như một con trâu nước bị chọc giận, hai mắt hằn đỏ nhìn chằm chằm về phía hai chàng thiếu niên gần như tay không tấc sắt.
Trường Canh nhìn thấy việc này không thể lương thiện được rồi, dứt khoát nghênh chiến.
Cậu ấy hít một hơi sâu, nghiêng người qua, nhè nhẹ nghiêng vai, hai tay cầm chặt kiếm, bày ra một tư thế vững chắc.
Tiếc là, có vững chắc hơn cũng vô ích, cậu vừa đứng vững thì nghe thấy "răng rắc" một tiếng, thanh kiếm giáp thép đó hoàn toàn tan nát, ho vài tiếng, bên trong phả ra một luồng khói đen, biến thành một cục sắt vụn hàng thật giá thật.
Cát Phán Tiểu há hốc: "Đây đây đây..."
"Đi ra ngoài." Trường Canh nhỏ giọng nói với Cát Phán Tiểu.
Cát Phán Tiểu không hổ với mỹ danh nhóc tinh ranh, nghe thấy không nói hai lời, cuộn mình thành một quả bóng thịt vô hại, cuộn vào trong góc, hoàn mỹ rời khỏi sân.
Kẻ Man dữ tợn hét một tiếng, định dùng đôi thiết quyền đánh cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này thành bánh nhân thịt.
Trường Canh đợi khi thiết quyền to bằng cái nồi rơi xuống ngay đỉnh đầu thì cúi người, nhanh nhẹn từ khe hở của thiết quyền chui qua, bước qua bên cạnh thi thể của lão binh, thấp người ngồi xuống, nhanh nhẹn khác thường tháo giáp thép bảo vệ chân của lão binh ra.
Lúc này, tiếng gió sau lưng thổi tới, Trường Canh ôm hai cái "chân thép" vào người cuộn lại, cuộn tròn dưới đất, cuộn vào lỗ chó của tường nhà bên cạnh, lúc đáp đất đạp chân một cái, không cần biết ba lần bảy hai mươi mốt liền đem cái chân thép mang vào người.
Chỉ nghe "ầm ầm" một tiếng, vách tường đất không vững chắc lắm của nhà bách tính bị kẻ Man đó một quyền đánh tan nát, từng mảnh đất rơi xuống lũ lượt, dưới chân giáp của Trường Canh, một ít tử lưu kim xuyên qua mắt cá rơi ra ngoài phun ra một ít hơi nước, vào lúc quan trọng đã đẩy Trường Canh ra xa ba trượng.
Trường Canh có một ảo giác giống như muốn bay lên.
Trừ cái khóa tay sắt, đây là lần đầu cậu mang một bộ phận của giáp thép trên người, giữa lúc sinh tử, cậu đã giữ được thăng bằng bám chặt vào một góc tường còn sót lại.
Cát Phán Tiểu kêu ré lên: "Cẩn thận..."
Kẻ Man tộc tức giận hất văng thành vách, giáp thép phát ra tiếng rên khó chịu, hơi nước dưới chân giống như cưỡi mây đạp gió, hắn ta bất ngờ rằng chàng thiếu niên này không dễ đối phó, thu thiết quyền lại, bánh răng trước ngực ken két chuyển động, lộ ra một miệng pháo ngắn đen kịt nhắm thẳng Trường Canh.
Chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Còn chưa học được cách làm sao để hòa hợp với "phong hỏa luân" dưới chân thì Trường Canh nghe "oành" một tiếng, lập tức theo bản năng tung người tới trước, sau lưng một cơn đau rát dữ dội, cát dưới mặt đất bắn lên nhấp nháy như đinh thép, hướng về phía cậu cuốn qua đổ ập xuống đầu, cậu chỉ kịp dùng thanh kiếm hỏng che đầu lại.
Giáp thép của người Trung Nguyên tuyệt đối không dám đặt pháo ngắn trước ngực, uy lực của pháo ngắn có thể đánh nát xương cốt của một người, chỉ có bẩm sinh mình đồng da sắt như Man tộc mới dám làm vậy, có người nói, năm đó tam đại huyền thiết doanh sở dĩ càn quét được mười tám bộ lạc Bắc Man chẳng qua là do họ lợi dụng Man tộc chưa biết tự sản xuất giáp thép, hôm nay không biết từ đâu họ làm ra mớ trọng giáp này, sau lưng lại là cả một thảo nguyên bao la đầy ắp tử lưu kim, còn để cho đám người Trung Nguyên tùy ý bắt nạt hay sao?
Việc này quá đáng sợ rồi, lúc này thiếu niên Trường Canh không có thời gian nghĩ nhiều.
Thẩm tiên sinh...Thẩm tướng quân trong lúc đang sửa chữa giáp thép từng dạy cậu, rất nhiều lần nhắc tới, pháo ngắn trên giáp thép không gian có hạn, ống làm mát chẳng có hiệu quả nhiều như vậy, vì để không làm cho người trong giáp trụ bị nướng cháy, mỗi lần phát ra, đều đại khái cần thời gian một nén hương để làm mát trái phải, lúc này miệng pháo sẽ tự động khóa chặt, vì vậy cậu còn có thời gian để thở dốc.
Kẻ Man dùng tiếng hán đớ đớ: "Mau chạy đi, oắt con! Bị dọa chết khiếp rồi! Chạy đi chứ!"
Trường Canh ánh mắt thấp xuống, từ chân tường trượt một đường lưu loát lượn lại, chuyển mình hướng về phía kẻ Man đang truy kích tốc độ cao nhào tới.
Kẻ Man không kịp phòng bị, không ngờ tới cậu gan dạ như vậy, theo bản năng dùng kiếm chém về phía cậu, trọng giáp đó gần như cao gấp đôi cậu, phía dưới tự nhiên sẽ có góc chết, Trường Canh nằm người ra phía sau né một kiếm, giáp chân và đá trên mặt đất ma sát dữ dội, tia lửa tóe lên.
Trường Canh tuột tay vứt thanh kiếm hỏng đó vừa hay đập trúng giữa lưng kẻ Man, kẻ Man bản năng né nhanh, chính vào lúc này, Trường Canh ấn chặt một phát xuống cái khóa tay sắt trên tay, từ trong tay áo những con rắn độc nhỏ bắn ra cuộn một vòng, đâm vào trọng giáp kẻ Man dễ dàng.
Trường Canh: "..."
Cậu chỉ là may mắn, hoàn toàn không ngờ tới Thẩm Thập Lục chỉ tùy ý vứt cho cậu chơi một cái khóa tay sắt lại là thần binh lợi khí.
"Kim hành kinh lộ" trong tay áo xuyên thẳng vào trọng giáp kẻ Man, trọng giáp tinh vi phút chốc mất động lực, trọng giáp vì để phòng tử lưu kim chảy ra nổ chết người bên trong, khởi động chế độ tự bảo hộ, từ cánh tay đến sau lưng tất cả các khớp nối đều khóa chặt.
Vào những lúc này, nếu là người tỉnh táo, nên nhân lúc nửa người vẫn còn hoạt động được, tháo giáp ra trước, rồi mới tấn công, chẳng lẽ không có trọng giáp, một thân cường tráng của tráng sĩ tộc Man không thể làm gì hai đứa trẻ chưa lớn hay sao?
Nhưng mà cái tên Man này tuy là thông qua một phương thức nào đó có được trọng giáp, lại rõ ràng vẫn chưa nắm rõ về con quái vật sắt này, vào lúc trọng giáp khóa chặt, kẻ Man bên trong ngơ ngác. phản ứng đầu tiên của hắn lại là loay hoay chống lại với cái khóa này.
Thân thể người phàm, dù cho có thần lực bẩm sinh, làm sao có thể chống lại cái thân trọng giáp đó chứ?
Lúc này hắn mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Trường Canh nắm bắt thời cơ, không hề chần chừ tiến tới một bước, giáp chân phát ra động lực mạnh nhất, nhắm thẳng vào hộp vàng bên cạnh pháo ngắn trên lưng kẻ Man kia, đạp mạnh xuống.
Dù có là một cái giáp thép nát hơn đi nữa khi gia lực, cũng có thể băm vằm mặt đá dày ba tấc, cái hộp vàng đó nứt thành tiếng.
Chỉ là cái giáp chân của Trường Canh trong lúc đá chọi đá cũng đã hỏng rồi, cậu đạp quá mạnh, một phần lực dội ngược lại bắp chân cậu, một chân nhất thời đau mất cảm giác, không biết là có gãy hay không.
Trường Canh cắn chặt răng, một chân lộn ngược về sau.
Chính vào lúc cậu vừa lùi ra, hộp vàng trên người kẻ Man phát nổ ngay tại chỗ, kẻ Man đó bị nổ thành một đống bột, bắn hết ra ngoài.
Trên người Trường Canh khó tránh bị bắn trúng một ít óc não trắng đỏ trộn lẫn, cậu cà nhắc một chân, mặt không cảm xúc lau sạch vết máu trên mặt, trong mùi tanh khủng khiếp đó mà cậu lại không chút sợ hãi.
Có lẽ Tú nương nói đúng, trời sinh cậu vốn là một con quái vật.
Cát Phán Tiểu vậy mà trong lúc quan trọng không hề chùn bước, cố gắng dù người run như sốt rét đầu óc vẫn hoạt động, hướng Trường Canh hét: "Đại ca, chúng ta mau tìm chỗ trốn đi, đệ đưa huynh đi đến hầm đất chứa đồ của cha đệ!"
Trường Canh bước tới được hai bước, cái đau trên chân thấu tim khiến cậu khó chịu hư một tiếng ngã nhào xuống đất, mồ hôi lạnh nhỏ xuống không ngừng, Cát Phán Tiểu nhìn thấy tình hình dứt khoát chạy đến hét lên một tiếng, cõng Trường Canh lên.
Cậu nhóc tuy rằng tuổi chưa lớn, toàn thân mỡ béo nục nịch, trong lúc chạy, Cát Phán Tiểu theo sự rung lắc như những cành hoa của lớp mỡ trắng muốt mà thở hổn hển.
Thở hổn hển cũng không ngăn được cậu bày tỏ sự trung tín đáng tin cậy: "Đại ca, cha mẹ đệ bị họ giết rồi, huynh cứu mạng đệ, sau này đệ sẽ theo huynh! Huynh kêu đệ làm gì thì đệ làm nấy! Chúng ta giết sạch bọn Man tộc!"
Câu cuối cùng cậu nói giọng bị lạc đi cùng với tiếng khóc nức nở.
Trường Canh cánh tay mất hết sức lực cầm không nổi thanh kiếm nát, chỉ đành bất lực để nó rơi xuống đất vang lên một tiếng khó chịu, cơ bắp trên tay cậu bị co rút, đồng thời dáng vẻ hết sức nhếch nhác cười một cái, nói với Cát Phán Tiểu: "Ta cần đệ làm gì, giữ lại để khi mất mùa lấy thịt ra ăn hay sao?"
Cát Phán Tiểu: "Ít nhất đệ cũng có thể rửa chân cho huynh..."
Vào lúc này, Trường Canh động đậy lỗ tai nghe có một âm thanh xào xạc không lành, lập tức ra hiệu ngăn Cát Phán Tiểu lại: "Xuỵt!"
Cát Phán Tiểu: "Mẹ đệ nói đệ rửa chân sạch, rửa cho cha đệ xong còn trắng hơn cả màn thầu..."
Tiểu Phán Tử bỗng nhiên im bặt, cậu ấy dừng lại đột ngột, nơm nớp lo sợ lùi về sau hai bước.
Chỉ thấy ngõ cụt, một kẻ Man thân mặc trọng giáp sáng như tuyết từ từ bước ra.
Thẩm Dịch bước chân không ngừng, lướt qua.
Trường Canh cho rằng ngài không nghe thấy: "Đợi đã!"
Thẩm Dịch nói: "Thần phụng mệnh hộ tống điện hạ xuất thành, không thể chậm trễ."
Thanh âm của ngài ấy từ mặt nạ sắt truyền ra, giống như sắt lạnh bám đầy gỉ băng lúc thời tiết lạnh nhất trong năm.
Trường Canh thẫn người.
Một cơn gió rít qua vành tai cậu, những giọt mồ hôi như đã dính chán chường trên cột sống cậu rơi xuống, đưa tay ra đều là mò phải giáp lạnh của huyền thiết. Lạnh như khóa cổ tay bọc mãi không nóng trên cổ tay cậu vậy.
Cát Phán Tiểu rất giỏi làm nũng, mỗi khi cười là chỉ thấy răng không thấy mắt, tinh ranh nghịch ngợm, không ai là không thích.
Trường Canh bỗng nhiên hạ giọng: "Đó không phải cũng là học trò của người sao?"
Trong mắt của Thẩm Dịch, những học trò sớm chiều bên nhau chỉ là phụng theo hoàng mệnh để ẩn thân hai năm như vậy thôi sao?
Cũng đúng, đối với huyền thiết doanh bọn họ mà nói, một Nhạn Hồi thành nhỏ bé có là gì?
Một đứa trẻ nhà đồ tể có là gì?
Trên thế gian này, đại khái là mạng của một số người so với một số người đáng giá hơn, chưa chắc được mọi người yêu thích thì sẽ quý báu.
Thẩm Dịch đương nhiên là không máu lạnh giống như bộ giáp lạnh của ngài, nhưng bây giờ ngài đang đơn thân tác chiến, đương nhiên phải lấy nhiệm vụ ưu tiên, không được phép sơ suất.
Tây Vực vừa quy phục chưa lâu, cả đội tinh nhuệ huyền thiết doanh đều trấn áp bên đó, họ đưa qua đây chỉ là một bộ phận nhỏ, giăng lưới bẫy cá hai năm, nhất định phải một phát đánh trúng, bắt gọn cá to.
Bắt được rồi thì mới có thể để Bắc Tân Cương được dăm ba năm yên ổn thái bình, nếu không thì toàn bộ công sức đổ sông đổ bể.
Nguyên nhân bên trong một lời khó nói hết, làm sao vài ba câu có thể nói cho một đứa trẻ chưa trưởng thành hiểu rõ được?
Thẩm Dịch chỉ đành: "Điện hạ lượng thứ...điện hạ!"
Thì ra Trường Canh nhân lúc ngài không phòng bị, cong người mò được móc khóa ở cổ tay trên giáp thép của Thẩm Dịch.
Trọng giáp của huyền thiết doanh không phải tự nhiên bị cậu một đẩy là mở, vậy mà lại để cậu thành công mở ra một tấc giáp tay của Thẩm Dịch, Thẩm Dịch không thể không lùi lại, Trường Canh lần đầu nhìn thấy huyền thiết trọng giáp, căn bản không biết giữa một huyền thiết trọng giáp tinh vi và cái đám sắt vụn được Nhạn Hồi thành bảo quản có gì khác nhau. Nếu như huyền giáp bị người ta ngang ngược tấn công từ bên ngoài thế này, cái móc khóa bị văng ra đủ làm gãy một cái cây hai người ôm.
Chính một tấc này, Trường Canh nhanh chóng đưa chân mình ra, lộn một cú từ trên vai Thẩm Dịch nhảy xuống.
'Ta không phải là điện hạ gì đó." Trường Canh lùi xa hai bước, sắc mặt còn u ám hơn cả huyền thiết, "Chân của ta cũng chẳng phải ngón rồng gì đó, đó là tàn tích do mẹ ta cùng mảnh sứ vỡ buộc lại, nếu thật sự bà ấy đúng như những gì ngài nói, có liên quan đến hoàng gia, nói không chừng là muốn tạo ra một kẻ mạo danh trà trộn vào huyết thống hoàng gia. Ta thấy tướng quân đi vội như vậy, chắc hẳn là đang có một nhiệm vụ quan trọng khác, ta không sợ chết, cũng không có ý cướp đoạt thân phận cành vàng lá ngọc gì đó, nói rõ với tướng quân tại để không làm lỡ việc của ngài."
Thẩm Dịch đẩy mặt nạ huyền thiết lên, kinh ngạc nhìn chàng thiếu niên trước mặt.
Trường Canh không còn nhìn ngài ấy, tung người nhảy lên tường, chạy về hướng tiếng khóc của Cát Phán Tiểu.
Nhiệm vụ của huyền thiết trọng giáp ở Nhạn Hồi thành nhỏ bé này đã rõ ràng, Thẩm Dịch sững sờ, ngay lúc này một đám Man tộc nhắm ngài xông tới, Trường Canh không lo lắng, dù cho cậu chỉ là người ngoài cũng có thể nhìn ra được, đám Man tộc đó căn bản là đến nộp mạng cho vị cao thủ của huyền thiết doanh này, có thể thấy truyền thuyết dân gian rằng năm đó bốn chục huyền giáp có thể càn quét thảo nguyên có chút khoa trương, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.
Thiếu niên khổ luyện võ nghệ nhiều năm không phải không có chút tác dụng gì, cậu ấy vô cùng nhanh nhẹn luồn vào một con đường hẹp, xuyên qua tường viện, vừa đúng lúc nhìn thấy một kẻ Man chỉ một quyền đánh lõm ngực của một lão binh, lão binh đó không kêu nổi một tiếng ngã ầm xuống, xem chừng là không sống nổi.
Cát Phán Tiểu khuôn mặt sưng như cái màn thầu, ôm đầu sợ hãi rút vào trong một góc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Canh nhìn thấy lão binh đó phóng ra một thanh kiếm dài mấy trượng, khi sắp cắm vào lưng kẻ Man đó, hắn bước tới vài bước, nắm lấy cán cầm kiếm trong tay, phần đuôi kiếm phun ra một chút hơi nước, đó là "kiếm giáp thép", chỉ tiếc là đã lâu không mài, không biết còn có thể dùng hay không.
Kẻ Man nghe thấy động tĩnh, lập tức dựng trọng giáp lên luộm thuộm ngó qua, Cát Phán Tiểu há to mồm...
Trường Canh vặn mở hơi nước dưới kiếm giáp thép cầm trong tay, lưỡi đao bén nhọn trên đó cót két xoay tròn, pha lẫn một mùi hồ cháy xém, bên trong không biết là đã hư bao nhiêu bộ phận, lớn tới mức Trường Canh suýt cầm không vững, cậu hét lên một tiếng, trở tay chặt một nhát xuống thân cây bên cạnh.
Kiếm giáp thép cót két tuy là giống như cục sắt vụn, nhưng chặt cây vẫn rất bén, không đợi kẻ Man kịp phản ứng, cây to liền sột soạt ngã ầm xuống, đè ngay lên người kẻ Man, Trường Canh hét to với Cát Phán Tiểu: "Còn không mau chạy!"
Cát Phãn Tiểu nước mắt nước mũi tèm lem, rướn cổ kêu: "Đại ca!"
Còn chưa kịp đợi nó huynh đệ tình thâm, kẻ Man bị cây đè lên đó bỗng hét lên một tiếng, hung hãn chẻ cây to như cả Đại Lương ra làm đôi, hắn giống như một con trâu nước bị chọc giận, hai mắt hằn đỏ nhìn chằm chằm về phía hai chàng thiếu niên gần như tay không tấc sắt.
Trường Canh nhìn thấy việc này không thể lương thiện được rồi, dứt khoát nghênh chiến.
Cậu ấy hít một hơi sâu, nghiêng người qua, nhè nhẹ nghiêng vai, hai tay cầm chặt kiếm, bày ra một tư thế vững chắc.
Tiếc là, có vững chắc hơn cũng vô ích, cậu vừa đứng vững thì nghe thấy "răng rắc" một tiếng, thanh kiếm giáp thép đó hoàn toàn tan nát, ho vài tiếng, bên trong phả ra một luồng khói đen, biến thành một cục sắt vụn hàng thật giá thật.
Cát Phán Tiểu há hốc: "Đây đây đây..."
"Đi ra ngoài." Trường Canh nhỏ giọng nói với Cát Phán Tiểu.
Cát Phán Tiểu không hổ với mỹ danh nhóc tinh ranh, nghe thấy không nói hai lời, cuộn mình thành một quả bóng thịt vô hại, cuộn vào trong góc, hoàn mỹ rời khỏi sân.
Kẻ Man dữ tợn hét một tiếng, định dùng đôi thiết quyền đánh cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này thành bánh nhân thịt.
Trường Canh đợi khi thiết quyền to bằng cái nồi rơi xuống ngay đỉnh đầu thì cúi người, nhanh nhẹn từ khe hở của thiết quyền chui qua, bước qua bên cạnh thi thể của lão binh, thấp người ngồi xuống, nhanh nhẹn khác thường tháo giáp thép bảo vệ chân của lão binh ra.
Lúc này, tiếng gió sau lưng thổi tới, Trường Canh ôm hai cái "chân thép" vào người cuộn lại, cuộn tròn dưới đất, cuộn vào lỗ chó của tường nhà bên cạnh, lúc đáp đất đạp chân một cái, không cần biết ba lần bảy hai mươi mốt liền đem cái chân thép mang vào người.
Chỉ nghe "ầm ầm" một tiếng, vách tường đất không vững chắc lắm của nhà bách tính bị kẻ Man đó một quyền đánh tan nát, từng mảnh đất rơi xuống lũ lượt, dưới chân giáp của Trường Canh, một ít tử lưu kim xuyên qua mắt cá rơi ra ngoài phun ra một ít hơi nước, vào lúc quan trọng đã đẩy Trường Canh ra xa ba trượng.
Trường Canh có một ảo giác giống như muốn bay lên.
Trừ cái khóa tay sắt, đây là lần đầu cậu mang một bộ phận của giáp thép trên người, giữa lúc sinh tử, cậu đã giữ được thăng bằng bám chặt vào một góc tường còn sót lại.
Cát Phán Tiểu kêu ré lên: "Cẩn thận..."
Kẻ Man tộc tức giận hất văng thành vách, giáp thép phát ra tiếng rên khó chịu, hơi nước dưới chân giống như cưỡi mây đạp gió, hắn ta bất ngờ rằng chàng thiếu niên này không dễ đối phó, thu thiết quyền lại, bánh răng trước ngực ken két chuyển động, lộ ra một miệng pháo ngắn đen kịt nhắm thẳng Trường Canh.
Chuẩn bị tốc chiến tốc thắng.
Còn chưa học được cách làm sao để hòa hợp với "phong hỏa luân" dưới chân thì Trường Canh nghe "oành" một tiếng, lập tức theo bản năng tung người tới trước, sau lưng một cơn đau rát dữ dội, cát dưới mặt đất bắn lên nhấp nháy như đinh thép, hướng về phía cậu cuốn qua đổ ập xuống đầu, cậu chỉ kịp dùng thanh kiếm hỏng che đầu lại.
Giáp thép của người Trung Nguyên tuyệt đối không dám đặt pháo ngắn trước ngực, uy lực của pháo ngắn có thể đánh nát xương cốt của một người, chỉ có bẩm sinh mình đồng da sắt như Man tộc mới dám làm vậy, có người nói, năm đó tam đại huyền thiết doanh sở dĩ càn quét được mười tám bộ lạc Bắc Man chẳng qua là do họ lợi dụng Man tộc chưa biết tự sản xuất giáp thép, hôm nay không biết từ đâu họ làm ra mớ trọng giáp này, sau lưng lại là cả một thảo nguyên bao la đầy ắp tử lưu kim, còn để cho đám người Trung Nguyên tùy ý bắt nạt hay sao?
Việc này quá đáng sợ rồi, lúc này thiếu niên Trường Canh không có thời gian nghĩ nhiều.
Thẩm tiên sinh...Thẩm tướng quân trong lúc đang sửa chữa giáp thép từng dạy cậu, rất nhiều lần nhắc tới, pháo ngắn trên giáp thép không gian có hạn, ống làm mát chẳng có hiệu quả nhiều như vậy, vì để không làm cho người trong giáp trụ bị nướng cháy, mỗi lần phát ra, đều đại khái cần thời gian một nén hương để làm mát trái phải, lúc này miệng pháo sẽ tự động khóa chặt, vì vậy cậu còn có thời gian để thở dốc.
Kẻ Man dùng tiếng hán đớ đớ: "Mau chạy đi, oắt con! Bị dọa chết khiếp rồi! Chạy đi chứ!"
Trường Canh ánh mắt thấp xuống, từ chân tường trượt một đường lưu loát lượn lại, chuyển mình hướng về phía kẻ Man đang truy kích tốc độ cao nhào tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kẻ Man không kịp phòng bị, không ngờ tới cậu gan dạ như vậy, theo bản năng dùng kiếm chém về phía cậu, trọng giáp đó gần như cao gấp đôi cậu, phía dưới tự nhiên sẽ có góc chết, Trường Canh nằm người ra phía sau né một kiếm, giáp chân và đá trên mặt đất ma sát dữ dội, tia lửa tóe lên.
Trường Canh tuột tay vứt thanh kiếm hỏng đó vừa hay đập trúng giữa lưng kẻ Man, kẻ Man bản năng né nhanh, chính vào lúc này, Trường Canh ấn chặt một phát xuống cái khóa tay sắt trên tay, từ trong tay áo những con rắn độc nhỏ bắn ra cuộn một vòng, đâm vào trọng giáp kẻ Man dễ dàng.
Trường Canh: "..."
Cậu chỉ là may mắn, hoàn toàn không ngờ tới Thẩm Thập Lục chỉ tùy ý vứt cho cậu chơi một cái khóa tay sắt lại là thần binh lợi khí.
"Kim hành kinh lộ" trong tay áo xuyên thẳng vào trọng giáp kẻ Man, trọng giáp tinh vi phút chốc mất động lực, trọng giáp vì để phòng tử lưu kim chảy ra nổ chết người bên trong, khởi động chế độ tự bảo hộ, từ cánh tay đến sau lưng tất cả các khớp nối đều khóa chặt.
Vào những lúc này, nếu là người tỉnh táo, nên nhân lúc nửa người vẫn còn hoạt động được, tháo giáp ra trước, rồi mới tấn công, chẳng lẽ không có trọng giáp, một thân cường tráng của tráng sĩ tộc Man không thể làm gì hai đứa trẻ chưa lớn hay sao?
Nhưng mà cái tên Man này tuy là thông qua một phương thức nào đó có được trọng giáp, lại rõ ràng vẫn chưa nắm rõ về con quái vật sắt này, vào lúc trọng giáp khóa chặt, kẻ Man bên trong ngơ ngác. phản ứng đầu tiên của hắn lại là loay hoay chống lại với cái khóa này.
Thân thể người phàm, dù cho có thần lực bẩm sinh, làm sao có thể chống lại cái thân trọng giáp đó chứ?
Lúc này hắn mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất.
Trường Canh nắm bắt thời cơ, không hề chần chừ tiến tới một bước, giáp chân phát ra động lực mạnh nhất, nhắm thẳng vào hộp vàng bên cạnh pháo ngắn trên lưng kẻ Man kia, đạp mạnh xuống.
Dù có là một cái giáp thép nát hơn đi nữa khi gia lực, cũng có thể băm vằm mặt đá dày ba tấc, cái hộp vàng đó nứt thành tiếng.
Chỉ là cái giáp chân của Trường Canh trong lúc đá chọi đá cũng đã hỏng rồi, cậu đạp quá mạnh, một phần lực dội ngược lại bắp chân cậu, một chân nhất thời đau mất cảm giác, không biết là có gãy hay không.
Trường Canh cắn chặt răng, một chân lộn ngược về sau.
Chính vào lúc cậu vừa lùi ra, hộp vàng trên người kẻ Man phát nổ ngay tại chỗ, kẻ Man đó bị nổ thành một đống bột, bắn hết ra ngoài.
Trên người Trường Canh khó tránh bị bắn trúng một ít óc não trắng đỏ trộn lẫn, cậu cà nhắc một chân, mặt không cảm xúc lau sạch vết máu trên mặt, trong mùi tanh khủng khiếp đó mà cậu lại không chút sợ hãi.
Có lẽ Tú nương nói đúng, trời sinh cậu vốn là một con quái vật.
Cát Phán Tiểu vậy mà trong lúc quan trọng không hề chùn bước, cố gắng dù người run như sốt rét đầu óc vẫn hoạt động, hướng Trường Canh hét: "Đại ca, chúng ta mau tìm chỗ trốn đi, đệ đưa huynh đi đến hầm đất chứa đồ của cha đệ!"
Trường Canh bước tới được hai bước, cái đau trên chân thấu tim khiến cậu khó chịu hư một tiếng ngã nhào xuống đất, mồ hôi lạnh nhỏ xuống không ngừng, Cát Phán Tiểu nhìn thấy tình hình dứt khoát chạy đến hét lên một tiếng, cõng Trường Canh lên.
Cậu nhóc tuy rằng tuổi chưa lớn, toàn thân mỡ béo nục nịch, trong lúc chạy, Cát Phán Tiểu theo sự rung lắc như những cành hoa của lớp mỡ trắng muốt mà thở hổn hển.
Thở hổn hển cũng không ngăn được cậu bày tỏ sự trung tín đáng tin cậy: "Đại ca, cha mẹ đệ bị họ giết rồi, huynh cứu mạng đệ, sau này đệ sẽ theo huynh! Huynh kêu đệ làm gì thì đệ làm nấy! Chúng ta giết sạch bọn Man tộc!"
Câu cuối cùng cậu nói giọng bị lạc đi cùng với tiếng khóc nức nở.
Trường Canh cánh tay mất hết sức lực cầm không nổi thanh kiếm nát, chỉ đành bất lực để nó rơi xuống đất vang lên một tiếng khó chịu, cơ bắp trên tay cậu bị co rút, đồng thời dáng vẻ hết sức nhếch nhác cười một cái, nói với Cát Phán Tiểu: "Ta cần đệ làm gì, giữ lại để khi mất mùa lấy thịt ra ăn hay sao?"
Cát Phán Tiểu: "Ít nhất đệ cũng có thể rửa chân cho huynh..."
Vào lúc này, Trường Canh động đậy lỗ tai nghe có một âm thanh xào xạc không lành, lập tức ra hiệu ngăn Cát Phán Tiểu lại: "Xuỵt!"
Cát Phán Tiểu: "Mẹ đệ nói đệ rửa chân sạch, rửa cho cha đệ xong còn trắng hơn cả màn thầu..."
Tiểu Phán Tử bỗng nhiên im bặt, cậu ấy dừng lại đột ngột, nơm nớp lo sợ lùi về sau hai bước.
Chỉ thấy ngõ cụt, một kẻ Man thân mặc trọng giáp sáng như tuyết từ từ bước ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro