Đánh Khỉ
Priest
2024-10-02 16:27:16
Trên đỉnh núi từ từ bay lên một mặt lá cờ, thoạt nhìn cứ tưởng lại là "Hạnh hoa thôn", đợi gió thổi qua nhìn kỹ lại thì mới phát hiện chữ trên đó là "Hạnh Tử Lâm". Sơn phỉ lớn nhỏ nấp vào cây cỏ ở đây thấp thoáng lộ ra, trên người mặc thổ giáp tự chế, trường cung, đoản kiếm lần lượt nhắm chuẩn về người dưới núi.
Trên đỉnh núi một tia sáng bạc xẹt lên, Trường Canh híp mắt nhìn lên, chỉ thấy một bộ trọng giáp không biết cướp được đâu đứng trên đỉnh núi, người bên dưới mặt nạ không nhìn thấy rõ, đứng cứ như là bia tập bắn.
Bọn cướp lại cướp tới trên đầu An Định hầu, Trường Canh chỉ đơn giản là nhất thời dở khóc dở cười.
Nhưng khi cậu quay lại nhìn, lại phát hiện Cố Quân không hề cười, chẳng những không cười, mà sắc mặt lại còn rất khó coi, y từ kẽ răng phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn."
Trường Canh rất nhanh đã nghĩ lại, thấp giọng: "Vì vậy quan phỉ Nam Cương cấu kết không phải là lời đồn, mà là thật?"
Cố Quân không lên tiếng, sắc mặt lại càng trầm xuống.
Vào thời của Đại Lương, đặc sản của đông hải là châu báu, đặc sản Lâu Lan là mỹ tửu, đặc sản Nam Cương chính là sơn phỉ.
Hai năm này tiến hành con rối cày cấy, người nông dân không có việc để làm, một bộ phận thì đi về bắc theo thương nhân kiếm sống, cũng có một bộ phận không biết nghĩ gì, bỏ sáng theo tối, đi theo sơn phỉ - Hàng hóa càng rẻ thì đồng tiền càng có giá trị, người tích trữ hàng hóa lương thực ngày càng ít đi, lần lượt trữ kim ngân, mạnh mẽ đề cao hiệu quả cướp bóc của sơn phỉ.
Ở cái đất này thịnh hành văn hóa sơn phỉ, từng hang từng ổ còn nhiều hơn cả thỏ hoang, có thể nói là "cỏ thảo nguyên lửa dập không tắt, gió xuân thổi qua là mọc trở lại".
Quân Nam Cương ở trong bộ binh cứ như là con ghẻ, kinh phí cấp không đủ, căn bản là không muốn tiêu hao cho họ.
Sơn phỉ thì thắng ở chỗ số lượng, nhưng sức chiến đầu bình thường lại có hạn, nếu mà đối đầu với quân chính quy thì chỉ có thể nói là bị diệt từng ổ một, nhìn thấy trú quân cũng run bắn cả người.
Con người ta có tiền thì liền muốn truy cầu hòa bình ổn định, không ai lại muốn suốt ngày cái đầu treo ở thắt lưng bị người ta đuổi chạy - sơn phỉ cũng là con người.
Vậy là cứ như vậy, quân Nam Cương và sơn phỉ địa phương hình thành một kiểu cộng sinh vi diệu nào đó.
Thống soái quân Nam Cương Phó Chí Thành vốn xuất thân là sơn phỉ, một mặt thì tiết chế sơn phỉ, cố gắng để bọn chúng lấy tiền và không làm hại người dân, một mặt khác, vấn đề quân phí quân Nam Cương căng thẳng, đoán chừng trong này không thiếu phần của Phó tướng Quân.
Quan phỉ cấu kết đương nhiên không phải là việc gì nở mặt cho cam, nhưng mà trong lòng Cố Quân có tính toán, hai năm này hoàng thượng vừa tiến hành con rối cày cấy, lại vừa đại khai thông thương lộ, rõ ràng là một chính sách phú quốc cường dân tuyệt vời, lại không biết vấn đề ở đâu, quốc khố không đầy mà ngược lại còn trống rỗng, quân phí lại phải cắt giảm.
Miền nam vừa mới xảy ra lũ lụt, tai nạn còn chưa cứu trợ xong, nếu mà đánh nhau, đến lúc đó sơn phỉ chạy loạn khắp thành hương thôn quách, bách tính càng khổ hơn, nhưng nếu mà triều đình vì chuyện này thay đổi thống lĩnh quân Nam Cương, Cố Quân căn bản không nghĩ ra ai có thể trấn nổi Nam Cương.
Cân nhắc thiệt hơn, Cố Quân không có lựa chọn, chỉ có thể giữ vững Phó Chí Thành.
Đợi qua hai năm này, con đường tơ lụa triệt để khang hảo, thương lộ nội lục Đại Lương toàn bộ khai thông, tiền từ hải ngoại có thể lưu hành Đại Lương, để cho nước nhà dễ thở hơn, đến lúc đó không những xuất binh, mà còn phải đánh từ Ba Thục đánh đến Nam Cương, chân chính gia cường quản lý đối với cái bọn trời cao hoàng đế xa này, song song hai phương thức mới có thể triệt để thu dọn phỉ tặc.
Đáng tiếc, những chuyện này trừ Cố Quân lo nghĩ, những người khác đều dường như là nghĩ không ra.
Thật ra thì cũng chưa chắc là nghĩ không ra, chỉ là trong mắt bọn họ, lệnh kích trống và ngày sau vuốt mông hoàng thượng để thăng quan phát tài mới quan trọng hơn.
Trên đường đến đây Cố Quân vẫn luôn nghĩ phải làm sao để giữ được Phó Chí Thành, còn đặc biệt âm thầm gửi tin cho hắn, không ngờ giữa đường người ta lại chơi hắn một chiêu này.
Tên thổ phỉ nhà nào cướp bóc mà đồng loạt hành động, lại còn giương cờ đánh trống khua chiêng? Đối phương rõ ràng biết rõ y là ai.
Giết chết khâm sai triều đình, có khác gì là mưu phản?
Trường Canh những năm này hòa mình vào dân gian, ngao du khắp nơi, đối với thời cuộc dân sinh sớm đã không còn lờ mờ nữa rồi, suy nghĩ một chút, nguyên nhân kết quả đều quá rõ ràng rồi, cậu nhìn sắc mặt Cố Quân thấp giọng: "Nghĩa phụ, con thấy đây chưa chắc là ý của Phó tướng quân."
Cố Quân lạnh lùng: "Phí lời, Phó Chí Thành làm gì ngu như vậy?"
Mấy cái đám sơn phỉ đầu to chiếm núi xưng vương này có thể nói là một rổ đều không biết chữ, muốn tìm một người biết viết biết tính, đều là mấy tên sơn đầu dùng chung một kế toán, không chừng là nghe ở đâu đó rò rỉ thông tin tiểu đạo, nên tự mình làm chủ, thử đụng bọn họ một tí, dò thám sau đó là hạ mã uy, đến lúc thành công thì đi khoe thành tích với Phó Chí Thành.
Chỉ thấy một tên sơn phỉ trên cao huơ một cái tù và đơn điệu, hướng về Cố Quân và mọi người hét như hát hí: "Người đến là ai, báo danh!"
Thẩm Dịch một bên thì khóc không được cười không xong, một bên vừa từ phía sau lấy ra một mũi tên: "Đại soái?"
Cố Quân: "Bắn hạ!"
Mũi tên trong tay gần như là rời dây cung đồng thời với giọng nói của Cố Quân, bắn như phá trúc về phía tên sơn phỉ cầm tù và, như tiếng một con chim kêu thảm lên bầu trời, âm thanh chát chúa vang vọng giữa sơn cốc.
Cả sơn cốc đều chuốc họa.
Tôn thị lang nhìn thấy tình hình, căn bản không lo nổi đắc ý bản thân nắm được thóp của Phó Chí Thành đã bị dọa trước, vội vã từ trong xe nhào ra liên thanh: "Không được! Không được! Đại soái, vạn vạn không được, trong núi này ít nhất phải hàng trăm tên sơn phỉ, chúng ta chỉ có mấy người, trên người các vị tướng quân đều không có giáp, đây là tay không tấc sắt a! Còn có tứ điện hạ, tứ điện hạ thân phận cao quý, không được có sơ..."
Cố Quân đến nhìn cũng chẳng nhìn lão ta, vẫy vẫy tay với Trường Canh: "Tứ điện hạ, công phu thế nào rồi?"
Trường Canh cúi người: "Làm một kỵ binh nhỏ bé dưới trướng đại soái có lẽ vẫn đủ tư cách."
"Đi, ta dạy ngươi làm sao vào núi bắt khỉ."
Cố Quân nói xong cưỡi ngựa trực tiếp xông lên trên cao, Trường Canh một chút cũng không chậm trễ, lập tức đi theo, tướng sĩ huyền thiết doanh như được huấn luyện trước, Cố Quân vừa động, lập tức hiểu được ý tứ chủ soái, lần lượt thúc ngựa đi tới, chỉ còn lại Tôn đại nhân réo rắc kêu thảm :"Đại soái, không được..."
Giây kế tiếp, sau cổ lão ta căng cứng, cả người bị nhấc bổng lên, bị chuôi kiếm của Thẩm Dịch treo lên, ném lên lưng ngựa của mình.
Tôn Tiêu "oái" một tiếng, té trợn mắt.
Thẩm Dịch bất lực: "Đừng có kêu nữa Tôn đại nhân, mạt tướng tất nhiên bảo đảm ngài không chết, yên tâm đi."
Thẩm tướng quân nói câu này lại không thể không đau lòng, Cố đại soái xuất thân thiếu gia hầu phủ kia, từ nhỏ vào trong ra ngoài đều đi theo mẹ, đã quen rồi, sau khi trưởng thành phát hiện huyền thiết doanh không có "bà mẹ" nào liền dứt khoát biến Thẩm mỗ thành bà mẹ đó, thật sự là không ra gì cả.
Nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Dịch nhìn cái lão Tôn đại nhân ngất xỉu trợn mắt, nghĩ: "Ta cũng là lần đầu nhìn thấy một thị lang giống thái giám như vậy."
Trên đỉnh núi, tiểu sơn phỉ nói với phỉ đạo: "Đại ca, đệ nghe vừa rồi tên thái giám đó gọi đại soái."
Phỉ đạo đó ẩn cả người vào trong trọng giáp, nghe nói liền đẩy mặt nạ lên, tức giận: "Phí lời, còn không phóng tên! Bao vây! Bao vây!"
Tiếng hiệu dài trong sơn cốc lần nữa vang lên, bọn sơn phỉ lớn nhỏ gào hét phóng ra, từ trên cao xông thẳng xuống dưới Cố Quân bọn họ vài ba "binh đao" mèo con.
Bọn sơn phỉ không biết là can đảm hay thế nào, giương to cờ, gõ trống bao vây một vòng, tên cầm đầu chạy xuống, tên đó còn muốn gõ đĩa gõ chén gầm rống kêu lên từ đối diện "bao vây", chạy đến bụi tung mù mịt. Đáng tiếc, ngựa của họ đa số đều là cướp từ thương đội, làm gì có thể sánh được với chiến mã tuyển chọn của huyền thiết doanh, lập tức bị bỏ lại phía sau, Cố Quân đưa tay ra hiệu, vài tướng sĩ phía sau lập tức hiểu ý phân binh tứ tán, sơn phỉ bắn cái tên lông vũ đó xuống mục tiêu bị phân tán, lập tức mất hệ thống.
Đối mặt với bọn cướp bóc này, Cố Quân lãnh đạm rút kiếm, trường đao như tuyết, nói với Trường Canh: "Nhớ lấy, trước khi lâm trận, kẻ nào không muốn chết thì kẻ đó chết trước..."
Trường Canh suýt bị kiếm trong tay y làm chói mắt.
Kiếm của y như một con du long, một mạch máu bắn lả tả, lưỡng tiến lưỡng xuất, xác phỉ và xác ngựa cuộn thành một đống trên mặt đất.
Cố Quân bổ sung nốt câu vừa rồi: "...cho dù kẻ địch chỉ là một đám ăn hại."
Phỉ đạo ở trên cao lấy thiên lý nhãn nhìn xuống, vừa thấy tình hình bất ổn, lập tức phẫn nộ: "Kêu các ngươi bao vây mà, chuyện gì vậy!"
Tiểu phỉ bên cạnh khuôn mặt thống khổ: "Đại ca, không biết nữa!"
Lúc này một tên tiểu phỉ mặt đen chạy tới: "Đại ca, không hay rồi!"
Không tới chớp mắt, ngoài khe núi đã bị một khinh kỵ xông lên, tay bắt ngay cổ tên tiểu phỉ trường hiệu còn chưa kịp rụt lại, chỉ thấy kiếm lóe lên, thân thủ đã rời nhau.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Cố Quân siêu quần, tung hoành sơn thạch chỉ như đi đường bằng, vượt qua một con đường nhỏ cực nhỏ trong núi, thanh kiếm trong tay quơ một đường, phía sau phiến đá lớn kêu thảm một tiếng, ở đó vậy mà còn có người mai phục. Y đem thanh kiếm vẫy vẫy cho máu rơi xuống, dường như là đang hờ hững đợi Trường Canh, nói: "Trong núi có nhiều chỗ khuất, những chỗ đó sẽ có rắn độc, ngươi võ nghệ siêu quần cũng chưa chắc thoát được ám toán."
Trường Canh quét mắt một vòng, quả nhiên sau cục đá đó một cái cơ quan đã gác sẵn, chỉ chờ phóng tên hạ người. Ngựa của cậu thì không phải là chiến mã thần mã gì, đi theo Cố Quân có chút mất sức, nhưng chỉ cảm thấy máu toàn thân cậu đang nóng lên, hỏi: "Nghĩa phụ, sao người biết được?"
Cố Quân cong miệng: "Quen tay."
m thanh vừa dứt thì bỗng từ trên một hòn đá lăn xuống, Cố Quân giống như mà mắt mọc trên đầu, kẹp mạnh bụng ngựa, con chiến mã đó lập tức giẫm tới trước một cái, cái đuôi gần như đụng vào hòn đá đang lăn xuống, đồng thời, cả người Cố Quân rời yên ngựa nắm lấy dây leo bên cạnh, đu nhanh lên không, treo mình lên trên, Trường Canh nghe "phù" một tiếng, theo bản năng ngửa người về sau, tốt xấu gì cũng không thể để nghĩa phụ hung tàn của cậu máu me đầm đìa rơi từ trên cao xuống chứ.
Cố Quân từ trên cao nhìn xuống thấy vậy thì nhướng mày cười, huýt sáo một tiếng, con ngựa như đã được tập luyện cẩn thận, bước theo qua.
Trái tim Trường Canh đập mạnh, cái cười đó của Cố Quân sắp hút hết hồn phách của cậu ra ngoài luôn rồi.
Cố Quân hét lên với cậu: "Đánh khỉ trong núi, nhớ là phải giành chỗ cao trước..."
Lúc này "vòng bao vây" như chơi đùa của sơn phỉ đã loạn hoàn toàn, vài khe núi trên cao nhanh như cắt đã bị người ta chiếm cứ, đám phỉ như một bầy ruồi mất đầu, bỏ chạy tán loạn, bị những mũi tên trên trời bắn xuống giết gần như sạch sẽ. Trường Canh vội đuổi lên, chỉ thấy Cố Quân lộn người lên ngựa trở lại, đồng thời lưu loát lấy từ sau lưng ra một mũi tên đặc biệt.
Cái cung và tên đó đều rất dày và nặng, trường cung nói nhẹ cũng phải mấy chục cân, gắn một cái hộp nhỏ bằng ngón tay cái, Trường Canh nháy mắt một cái, nghĩ: "Trên cung có hộp vàng?"
Giây kế tiếp trên cung phả ra khói trắng đã chứng thực suy đoán của cậu, thân tên làm bằng sắt, khi rời dây cung phát ra một tiếng chói vào tai, hình như là hai chục con thiên hầu đồng thời kêu đứt hơi khản tiếng lên trời, thiết tiễn giống như một bản thu nhỏ của bạch hồng, xuyên vào bầu trời, một tiếng kim thạch trầm bổng như sóng giữa núi, thiết tiễn đụng trúng một hòn đá núi cực to.
Tiếng huyên náo vỡ ra bay lên, như ngựa hoang bay giẫm, hòn đá đó chấn động một lúc rồi đột ngột lăn xuống.
Đám khỉ đó tứ tán, tên phỉ đạo lại cứ bị trọng giáp trên người cản trở hành động, chậm mất một nhịp mới ngẩng đầu, còn đang cái gì cũng chưa kịp nhìn thì cả người và giáp đã oành oành chôn xuống dưới.
Trường Canh cười: "Nghĩa phụ, cái này con biết, bắt tặc bắt vương đúng không?"
Suốt chặng đường cậu được Cố Quân bảo vệ bên mình, vượt qua hàng trăm tên sơn phỉ, đến một cọng tóc cũng không rối, một góc y phục bay lên, nhìn vẫn là một công tử ca nhẹ nhàng phong độ.
Cố Quân trong lòng "ầm" một tiếng, nghĩ: "Tiêu rồi, lần sau về kinh thành, thể nào số tiểu cô nương ném khăn tay cho ta cũng giảm mất một nửa."
Sau gần nửa canh giờ, Cố Quân đưa tướng sĩ huyền thiết "tay không tấc sắt" của y nghênh ngang bước tới ổ phỉ.
Đại bộ phận thổ phỉ vừa thấy lão đại sáng chói của mình chết rồi, phần phật bỏ chạy tứ hướng, bọn họ quen thuộc địa hình, hễ vào sơn lâm thì chỉ chớp mắt là không thấy tung tích.
Người Cố Quân đưa theo ít, không tiện truy kích, chỉ trói lại vài tên chưa kịp chạy, thành một vòng giống như bầy chim cút.
Cố Quân ngồi lên chiếc ghế da hổ của phỉ đạo, lại cảm thấy có gì đó không đúng, đứng lên rạch một đường da hổ trên ghế, vui vẻ: "Bảo tọa của đại vương quý sơn thật sự là một của quý."
Chỉ thấy bốn cái chân bên dưới cái ghế da hổ khí chất oai dũng đó đã bị cưa đi, bên dưới sờ sờ một đống gạch vàng chất chồng, bên trên che bởi một tấm ván gỗ."
Cố Quân: "Ngồi đây có thể đẻ trứng vàng sao?"
Thẩm Dịch ho khan hồi dài, ý thị đại soái hãy nói tiếng người.
Khi này, Tôn đại nhân vừa rồi bị dọa ướt quần mới thay quần xong, lại dáng vẻ không ra gì trở lại, nhìn thấy tình hình, lập tức ý thức được "cơ hội chỉ đến một lần", liền thay đổi cái dáng vẻ nhát cấy vừa rồi mới oang oang "không được", bước tới một bước, oai phong lẫm liệt hét: "Ai cho các ngươi cái lá gan chặng đường cướp bóc tới trên đầu khâm sai triều đình rồi? Ai cầm đầu chuyện này? Nói!"
Trường Canh vốn đang cầm cái cung đặc biệt của Cố Quân nghịch chơi, nghe hỏi thì ngẩng đầu: "Cướp khâm sai đồng tội mưu phản đó, chỉ cần là không phải phỉ đạo, sơn phỉ bình thường nói không chừng là đày ải, anh hùng như chư vị đây..."
Cậu nói đến đây thì không nói nữa, chỉ là ý vị thâm sâu cười một cái, không nhìn mấy tên phỉ đang rùng mình, hình như chỉ là vô ý nhắc đến, rất nhanh đã chuyển sự chú ý sang người khác, cười híp mắt hỏi: "Nghĩa phụ, cung tên này của người thật tốt, cho con được không?"
Cố Quân khoát tay: "Lấy đi."
Tôn Tiêu ngờ nghệch, không hiểu rõ lắm vị tứ điện hạ chưa từng gặp mặt này có ý gì. Mới đầu chỉ cảm thấy cậu không có chút đáng giá, tính tình ôn hòa, rất biết nói chuyện, bụng dạ không sâu, lúc này mới đột nhiên phát hiện, có lẽ bản thân đã nhìn nhầm rồi.
Câu này của Trường Canh vừa nói xong, sơn phỉ cũng không có ngu đến vậy, lập tức gào khóc.
"Thảo dân không biết khâm sai đại nhân giá đáo, đại nhân xin tha mạng!"
"Con đường đạo kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ gì, chúng thảo dân ở cái nơi nhỏ bé này, mười ngày nửa tháng cũng chưa gặp một người, ai biết được vừa khởi nghiệp thì đụng phải khâm sai đại nhân, thảo dân oan ức...à không, thật ra cũng không có oan, thảo dân trên có già dưới có trẻ cũng không dễ dàng gì!"
Tôn Tiêu: "..."
Vào lúc này một tướng sĩ huyền thiết doanh đột nhiên bước vội vào, nói vào tai Cố Quân: "Đại soái, nam trung tuần phủ Khoái đại nhân đưa tin tới, nói là nghe nói hầu gia vậy mà lại gặp phải phỉ đạo ở bản địa quấy nhiễu, ông ấy đã đưa theo hai trăm gia tướng, sẽ đến nhanh thôi."
Cố Quân mặt không cảm xúc ngước mắt, vừa hay bắt ngay tầm nhìn của Tôn Tiêu, vết máu trên người Cố đại soái còn chưa khô, đem cái tia đắc ý xẹt qua của Tôn Tiêu hoàn toàn dọa cho nuốt ngược trở lại.
Phó Chí Thành xuất thân sơn phỉ, sau này tuy là chiêu an đầu hàng, công lao hiển hách, một người an phận như vậy phong đại sứ biên cương thật không hợp lý. Làm sao mà khi phiến loạn Tây Vực năm đó, bọn cướp nam dương nhân cơ hội xâm nhập vào cảnh nội Đại Lương, muốn thừa nước đục thả câu, Cố Quân thì đã đi phía tây, trong triều thực sự không còn ai có thể dùng được, chỉ đành bất đắc dĩ, lệnh Phó Chí Thành thống lĩnh trú quân Nam Cương.
Nhưng Nguyên Hòa hoàng đế đối với hắn vẫn là không yên tâm, nam trung tuần phủ chính là năm đó để kiềm chế Phó Chí Thành mà lập ra, trong tay có hai trăm gia tướng như những tinh binh bình thường, vào lúc quan trọng có thể dễ dàng hành sự, tuy là nếu thật sự xảy ra chuyện, hai trăm gia tướng này đương nhiên không thể đối đầu với trú quân Nam Cương, nhưng mà thay nhau đột phá vòng vây gửi thư thì vốn không khó.
Khoái Lan Đồ và Phó Chí Thành hai con người này cứ vậy là trở thành oan gia ngõ hẹp, e là chỉ muốn đưa đối phương vào chỗ chết, sau đó lại e là người sau có ý đồ xấu.
Cố Quân: "Ta ở đây chân trước mới vừa vào hang phỉ thì Khoái tuần phủ chân sau đã "nghe nói" rồi, tin tức còn nhanh nhạy hơn cả thổ địa công."
Tôn Tiêu cũng biết Khoái Lan Đồ tới quá nhanh, không nắm chắc được cơ hội, vội: "Không giấu đại soái, chuyến đi này của chúng ta vốn nên là bí mật xuất hành, không ngờ trên đường lại gặp tứ điện hạ, hạ quan nào dám để điện hạ mạo hiểm? Chỉ đành thông báo trước một tiếng cho nam trung tuần phủ chi viện một hai..."
"Tôn đại nhân có lòng rồi." Trường Canh cười, "Có điều ngài làm sao biết được nam hạ chính là mạo hiểm vậy?"
Tôn Tiêu có lẽ biết được chỗ dựa của mình sắp đến, cột sống cũng thẳng lên vài phần, chắp tay: "Lần này thần hạ tây nam an ủi lòng quân, sớm đã nghe Nam Cương cướp bóc hoành hành. Vì để đề phòng vạn nhất, trước khi đi đặc biệt xin bệ hạ một bức lệnh kích trống, không ngờ là không ngoài dự đoán, may nhờ có hầu gia đã chinh chiến trăm trận, gặp nguy bất loạn."
Cố Quân miệng cười lòng không cười nhìn lão ta, không nhận câu xu nịnh này.
Tôn Tiêu nghĩa chính ngôn từ: "Đám phỉ này hoành hành vô kỵ, thật sự là gan to bằng trời, đến cả mệnh quan triều đình mà cũng dám động đến, nói gì đến bách tính địa phương? Họa này không trừ, tây nam không vững, xem ra hạ quan lần này mang lệnh kích trống không sai, đây là lệnh kích trống đầu tiên của Đại Lương ta, chuyện tốt rơi vào Phó tướng quân rồi."
Trên đỉnh núi một tia sáng bạc xẹt lên, Trường Canh híp mắt nhìn lên, chỉ thấy một bộ trọng giáp không biết cướp được đâu đứng trên đỉnh núi, người bên dưới mặt nạ không nhìn thấy rõ, đứng cứ như là bia tập bắn.
Bọn cướp lại cướp tới trên đầu An Định hầu, Trường Canh chỉ đơn giản là nhất thời dở khóc dở cười.
Nhưng khi cậu quay lại nhìn, lại phát hiện Cố Quân không hề cười, chẳng những không cười, mà sắc mặt lại còn rất khó coi, y từ kẽ răng phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn."
Trường Canh rất nhanh đã nghĩ lại, thấp giọng: "Vì vậy quan phỉ Nam Cương cấu kết không phải là lời đồn, mà là thật?"
Cố Quân không lên tiếng, sắc mặt lại càng trầm xuống.
Vào thời của Đại Lương, đặc sản của đông hải là châu báu, đặc sản Lâu Lan là mỹ tửu, đặc sản Nam Cương chính là sơn phỉ.
Hai năm này tiến hành con rối cày cấy, người nông dân không có việc để làm, một bộ phận thì đi về bắc theo thương nhân kiếm sống, cũng có một bộ phận không biết nghĩ gì, bỏ sáng theo tối, đi theo sơn phỉ - Hàng hóa càng rẻ thì đồng tiền càng có giá trị, người tích trữ hàng hóa lương thực ngày càng ít đi, lần lượt trữ kim ngân, mạnh mẽ đề cao hiệu quả cướp bóc của sơn phỉ.
Ở cái đất này thịnh hành văn hóa sơn phỉ, từng hang từng ổ còn nhiều hơn cả thỏ hoang, có thể nói là "cỏ thảo nguyên lửa dập không tắt, gió xuân thổi qua là mọc trở lại".
Quân Nam Cương ở trong bộ binh cứ như là con ghẻ, kinh phí cấp không đủ, căn bản là không muốn tiêu hao cho họ.
Sơn phỉ thì thắng ở chỗ số lượng, nhưng sức chiến đầu bình thường lại có hạn, nếu mà đối đầu với quân chính quy thì chỉ có thể nói là bị diệt từng ổ một, nhìn thấy trú quân cũng run bắn cả người.
Con người ta có tiền thì liền muốn truy cầu hòa bình ổn định, không ai lại muốn suốt ngày cái đầu treo ở thắt lưng bị người ta đuổi chạy - sơn phỉ cũng là con người.
Vậy là cứ như vậy, quân Nam Cương và sơn phỉ địa phương hình thành một kiểu cộng sinh vi diệu nào đó.
Thống soái quân Nam Cương Phó Chí Thành vốn xuất thân là sơn phỉ, một mặt thì tiết chế sơn phỉ, cố gắng để bọn chúng lấy tiền và không làm hại người dân, một mặt khác, vấn đề quân phí quân Nam Cương căng thẳng, đoán chừng trong này không thiếu phần của Phó tướng Quân.
Quan phỉ cấu kết đương nhiên không phải là việc gì nở mặt cho cam, nhưng mà trong lòng Cố Quân có tính toán, hai năm này hoàng thượng vừa tiến hành con rối cày cấy, lại vừa đại khai thông thương lộ, rõ ràng là một chính sách phú quốc cường dân tuyệt vời, lại không biết vấn đề ở đâu, quốc khố không đầy mà ngược lại còn trống rỗng, quân phí lại phải cắt giảm.
Miền nam vừa mới xảy ra lũ lụt, tai nạn còn chưa cứu trợ xong, nếu mà đánh nhau, đến lúc đó sơn phỉ chạy loạn khắp thành hương thôn quách, bách tính càng khổ hơn, nhưng nếu mà triều đình vì chuyện này thay đổi thống lĩnh quân Nam Cương, Cố Quân căn bản không nghĩ ra ai có thể trấn nổi Nam Cương.
Cân nhắc thiệt hơn, Cố Quân không có lựa chọn, chỉ có thể giữ vững Phó Chí Thành.
Đợi qua hai năm này, con đường tơ lụa triệt để khang hảo, thương lộ nội lục Đại Lương toàn bộ khai thông, tiền từ hải ngoại có thể lưu hành Đại Lương, để cho nước nhà dễ thở hơn, đến lúc đó không những xuất binh, mà còn phải đánh từ Ba Thục đánh đến Nam Cương, chân chính gia cường quản lý đối với cái bọn trời cao hoàng đế xa này, song song hai phương thức mới có thể triệt để thu dọn phỉ tặc.
Đáng tiếc, những chuyện này trừ Cố Quân lo nghĩ, những người khác đều dường như là nghĩ không ra.
Thật ra thì cũng chưa chắc là nghĩ không ra, chỉ là trong mắt bọn họ, lệnh kích trống và ngày sau vuốt mông hoàng thượng để thăng quan phát tài mới quan trọng hơn.
Trên đường đến đây Cố Quân vẫn luôn nghĩ phải làm sao để giữ được Phó Chí Thành, còn đặc biệt âm thầm gửi tin cho hắn, không ngờ giữa đường người ta lại chơi hắn một chiêu này.
Tên thổ phỉ nhà nào cướp bóc mà đồng loạt hành động, lại còn giương cờ đánh trống khua chiêng? Đối phương rõ ràng biết rõ y là ai.
Giết chết khâm sai triều đình, có khác gì là mưu phản?
Trường Canh những năm này hòa mình vào dân gian, ngao du khắp nơi, đối với thời cuộc dân sinh sớm đã không còn lờ mờ nữa rồi, suy nghĩ một chút, nguyên nhân kết quả đều quá rõ ràng rồi, cậu nhìn sắc mặt Cố Quân thấp giọng: "Nghĩa phụ, con thấy đây chưa chắc là ý của Phó tướng quân."
Cố Quân lạnh lùng: "Phí lời, Phó Chí Thành làm gì ngu như vậy?"
Mấy cái đám sơn phỉ đầu to chiếm núi xưng vương này có thể nói là một rổ đều không biết chữ, muốn tìm một người biết viết biết tính, đều là mấy tên sơn đầu dùng chung một kế toán, không chừng là nghe ở đâu đó rò rỉ thông tin tiểu đạo, nên tự mình làm chủ, thử đụng bọn họ một tí, dò thám sau đó là hạ mã uy, đến lúc thành công thì đi khoe thành tích với Phó Chí Thành.
Chỉ thấy một tên sơn phỉ trên cao huơ một cái tù và đơn điệu, hướng về Cố Quân và mọi người hét như hát hí: "Người đến là ai, báo danh!"
Thẩm Dịch một bên thì khóc không được cười không xong, một bên vừa từ phía sau lấy ra một mũi tên: "Đại soái?"
Cố Quân: "Bắn hạ!"
Mũi tên trong tay gần như là rời dây cung đồng thời với giọng nói của Cố Quân, bắn như phá trúc về phía tên sơn phỉ cầm tù và, như tiếng một con chim kêu thảm lên bầu trời, âm thanh chát chúa vang vọng giữa sơn cốc.
Cả sơn cốc đều chuốc họa.
Tôn thị lang nhìn thấy tình hình, căn bản không lo nổi đắc ý bản thân nắm được thóp của Phó Chí Thành đã bị dọa trước, vội vã từ trong xe nhào ra liên thanh: "Không được! Không được! Đại soái, vạn vạn không được, trong núi này ít nhất phải hàng trăm tên sơn phỉ, chúng ta chỉ có mấy người, trên người các vị tướng quân đều không có giáp, đây là tay không tấc sắt a! Còn có tứ điện hạ, tứ điện hạ thân phận cao quý, không được có sơ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Quân đến nhìn cũng chẳng nhìn lão ta, vẫy vẫy tay với Trường Canh: "Tứ điện hạ, công phu thế nào rồi?"
Trường Canh cúi người: "Làm một kỵ binh nhỏ bé dưới trướng đại soái có lẽ vẫn đủ tư cách."
"Đi, ta dạy ngươi làm sao vào núi bắt khỉ."
Cố Quân nói xong cưỡi ngựa trực tiếp xông lên trên cao, Trường Canh một chút cũng không chậm trễ, lập tức đi theo, tướng sĩ huyền thiết doanh như được huấn luyện trước, Cố Quân vừa động, lập tức hiểu được ý tứ chủ soái, lần lượt thúc ngựa đi tới, chỉ còn lại Tôn đại nhân réo rắc kêu thảm :"Đại soái, không được..."
Giây kế tiếp, sau cổ lão ta căng cứng, cả người bị nhấc bổng lên, bị chuôi kiếm của Thẩm Dịch treo lên, ném lên lưng ngựa của mình.
Tôn Tiêu "oái" một tiếng, té trợn mắt.
Thẩm Dịch bất lực: "Đừng có kêu nữa Tôn đại nhân, mạt tướng tất nhiên bảo đảm ngài không chết, yên tâm đi."
Thẩm tướng quân nói câu này lại không thể không đau lòng, Cố đại soái xuất thân thiếu gia hầu phủ kia, từ nhỏ vào trong ra ngoài đều đi theo mẹ, đã quen rồi, sau khi trưởng thành phát hiện huyền thiết doanh không có "bà mẹ" nào liền dứt khoát biến Thẩm mỗ thành bà mẹ đó, thật sự là không ra gì cả.
Nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Dịch nhìn cái lão Tôn đại nhân ngất xỉu trợn mắt, nghĩ: "Ta cũng là lần đầu nhìn thấy một thị lang giống thái giám như vậy."
Trên đỉnh núi, tiểu sơn phỉ nói với phỉ đạo: "Đại ca, đệ nghe vừa rồi tên thái giám đó gọi đại soái."
Phỉ đạo đó ẩn cả người vào trong trọng giáp, nghe nói liền đẩy mặt nạ lên, tức giận: "Phí lời, còn không phóng tên! Bao vây! Bao vây!"
Tiếng hiệu dài trong sơn cốc lần nữa vang lên, bọn sơn phỉ lớn nhỏ gào hét phóng ra, từ trên cao xông thẳng xuống dưới Cố Quân bọn họ vài ba "binh đao" mèo con.
Bọn sơn phỉ không biết là can đảm hay thế nào, giương to cờ, gõ trống bao vây một vòng, tên cầm đầu chạy xuống, tên đó còn muốn gõ đĩa gõ chén gầm rống kêu lên từ đối diện "bao vây", chạy đến bụi tung mù mịt. Đáng tiếc, ngựa của họ đa số đều là cướp từ thương đội, làm gì có thể sánh được với chiến mã tuyển chọn của huyền thiết doanh, lập tức bị bỏ lại phía sau, Cố Quân đưa tay ra hiệu, vài tướng sĩ phía sau lập tức hiểu ý phân binh tứ tán, sơn phỉ bắn cái tên lông vũ đó xuống mục tiêu bị phân tán, lập tức mất hệ thống.
Đối mặt với bọn cướp bóc này, Cố Quân lãnh đạm rút kiếm, trường đao như tuyết, nói với Trường Canh: "Nhớ lấy, trước khi lâm trận, kẻ nào không muốn chết thì kẻ đó chết trước..."
Trường Canh suýt bị kiếm trong tay y làm chói mắt.
Kiếm của y như một con du long, một mạch máu bắn lả tả, lưỡng tiến lưỡng xuất, xác phỉ và xác ngựa cuộn thành một đống trên mặt đất.
Cố Quân bổ sung nốt câu vừa rồi: "...cho dù kẻ địch chỉ là một đám ăn hại."
Phỉ đạo ở trên cao lấy thiên lý nhãn nhìn xuống, vừa thấy tình hình bất ổn, lập tức phẫn nộ: "Kêu các ngươi bao vây mà, chuyện gì vậy!"
Tiểu phỉ bên cạnh khuôn mặt thống khổ: "Đại ca, không biết nữa!"
Lúc này một tên tiểu phỉ mặt đen chạy tới: "Đại ca, không hay rồi!"
Không tới chớp mắt, ngoài khe núi đã bị một khinh kỵ xông lên, tay bắt ngay cổ tên tiểu phỉ trường hiệu còn chưa kịp rụt lại, chỉ thấy kiếm lóe lên, thân thủ đã rời nhau.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Cố Quân siêu quần, tung hoành sơn thạch chỉ như đi đường bằng, vượt qua một con đường nhỏ cực nhỏ trong núi, thanh kiếm trong tay quơ một đường, phía sau phiến đá lớn kêu thảm một tiếng, ở đó vậy mà còn có người mai phục. Y đem thanh kiếm vẫy vẫy cho máu rơi xuống, dường như là đang hờ hững đợi Trường Canh, nói: "Trong núi có nhiều chỗ khuất, những chỗ đó sẽ có rắn độc, ngươi võ nghệ siêu quần cũng chưa chắc thoát được ám toán."
Trường Canh quét mắt một vòng, quả nhiên sau cục đá đó một cái cơ quan đã gác sẵn, chỉ chờ phóng tên hạ người. Ngựa của cậu thì không phải là chiến mã thần mã gì, đi theo Cố Quân có chút mất sức, nhưng chỉ cảm thấy máu toàn thân cậu đang nóng lên, hỏi: "Nghĩa phụ, sao người biết được?"
Cố Quân cong miệng: "Quen tay."
m thanh vừa dứt thì bỗng từ trên một hòn đá lăn xuống, Cố Quân giống như mà mắt mọc trên đầu, kẹp mạnh bụng ngựa, con chiến mã đó lập tức giẫm tới trước một cái, cái đuôi gần như đụng vào hòn đá đang lăn xuống, đồng thời, cả người Cố Quân rời yên ngựa nắm lấy dây leo bên cạnh, đu nhanh lên không, treo mình lên trên, Trường Canh nghe "phù" một tiếng, theo bản năng ngửa người về sau, tốt xấu gì cũng không thể để nghĩa phụ hung tàn của cậu máu me đầm đìa rơi từ trên cao xuống chứ.
Cố Quân từ trên cao nhìn xuống thấy vậy thì nhướng mày cười, huýt sáo một tiếng, con ngựa như đã được tập luyện cẩn thận, bước theo qua.
Trái tim Trường Canh đập mạnh, cái cười đó của Cố Quân sắp hút hết hồn phách của cậu ra ngoài luôn rồi.
Cố Quân hét lên với cậu: "Đánh khỉ trong núi, nhớ là phải giành chỗ cao trước..."
Lúc này "vòng bao vây" như chơi đùa của sơn phỉ đã loạn hoàn toàn, vài khe núi trên cao nhanh như cắt đã bị người ta chiếm cứ, đám phỉ như một bầy ruồi mất đầu, bỏ chạy tán loạn, bị những mũi tên trên trời bắn xuống giết gần như sạch sẽ. Trường Canh vội đuổi lên, chỉ thấy Cố Quân lộn người lên ngựa trở lại, đồng thời lưu loát lấy từ sau lưng ra một mũi tên đặc biệt.
Cái cung và tên đó đều rất dày và nặng, trường cung nói nhẹ cũng phải mấy chục cân, gắn một cái hộp nhỏ bằng ngón tay cái, Trường Canh nháy mắt một cái, nghĩ: "Trên cung có hộp vàng?"
Giây kế tiếp trên cung phả ra khói trắng đã chứng thực suy đoán của cậu, thân tên làm bằng sắt, khi rời dây cung phát ra một tiếng chói vào tai, hình như là hai chục con thiên hầu đồng thời kêu đứt hơi khản tiếng lên trời, thiết tiễn giống như một bản thu nhỏ của bạch hồng, xuyên vào bầu trời, một tiếng kim thạch trầm bổng như sóng giữa núi, thiết tiễn đụng trúng một hòn đá núi cực to.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng huyên náo vỡ ra bay lên, như ngựa hoang bay giẫm, hòn đá đó chấn động một lúc rồi đột ngột lăn xuống.
Đám khỉ đó tứ tán, tên phỉ đạo lại cứ bị trọng giáp trên người cản trở hành động, chậm mất một nhịp mới ngẩng đầu, còn đang cái gì cũng chưa kịp nhìn thì cả người và giáp đã oành oành chôn xuống dưới.
Trường Canh cười: "Nghĩa phụ, cái này con biết, bắt tặc bắt vương đúng không?"
Suốt chặng đường cậu được Cố Quân bảo vệ bên mình, vượt qua hàng trăm tên sơn phỉ, đến một cọng tóc cũng không rối, một góc y phục bay lên, nhìn vẫn là một công tử ca nhẹ nhàng phong độ.
Cố Quân trong lòng "ầm" một tiếng, nghĩ: "Tiêu rồi, lần sau về kinh thành, thể nào số tiểu cô nương ném khăn tay cho ta cũng giảm mất một nửa."
Sau gần nửa canh giờ, Cố Quân đưa tướng sĩ huyền thiết "tay không tấc sắt" của y nghênh ngang bước tới ổ phỉ.
Đại bộ phận thổ phỉ vừa thấy lão đại sáng chói của mình chết rồi, phần phật bỏ chạy tứ hướng, bọn họ quen thuộc địa hình, hễ vào sơn lâm thì chỉ chớp mắt là không thấy tung tích.
Người Cố Quân đưa theo ít, không tiện truy kích, chỉ trói lại vài tên chưa kịp chạy, thành một vòng giống như bầy chim cút.
Cố Quân ngồi lên chiếc ghế da hổ của phỉ đạo, lại cảm thấy có gì đó không đúng, đứng lên rạch một đường da hổ trên ghế, vui vẻ: "Bảo tọa của đại vương quý sơn thật sự là một của quý."
Chỉ thấy bốn cái chân bên dưới cái ghế da hổ khí chất oai dũng đó đã bị cưa đi, bên dưới sờ sờ một đống gạch vàng chất chồng, bên trên che bởi một tấm ván gỗ."
Cố Quân: "Ngồi đây có thể đẻ trứng vàng sao?"
Thẩm Dịch ho khan hồi dài, ý thị đại soái hãy nói tiếng người.
Khi này, Tôn đại nhân vừa rồi bị dọa ướt quần mới thay quần xong, lại dáng vẻ không ra gì trở lại, nhìn thấy tình hình, lập tức ý thức được "cơ hội chỉ đến một lần", liền thay đổi cái dáng vẻ nhát cấy vừa rồi mới oang oang "không được", bước tới một bước, oai phong lẫm liệt hét: "Ai cho các ngươi cái lá gan chặng đường cướp bóc tới trên đầu khâm sai triều đình rồi? Ai cầm đầu chuyện này? Nói!"
Trường Canh vốn đang cầm cái cung đặc biệt của Cố Quân nghịch chơi, nghe hỏi thì ngẩng đầu: "Cướp khâm sai đồng tội mưu phản đó, chỉ cần là không phải phỉ đạo, sơn phỉ bình thường nói không chừng là đày ải, anh hùng như chư vị đây..."
Cậu nói đến đây thì không nói nữa, chỉ là ý vị thâm sâu cười một cái, không nhìn mấy tên phỉ đang rùng mình, hình như chỉ là vô ý nhắc đến, rất nhanh đã chuyển sự chú ý sang người khác, cười híp mắt hỏi: "Nghĩa phụ, cung tên này của người thật tốt, cho con được không?"
Cố Quân khoát tay: "Lấy đi."
Tôn Tiêu ngờ nghệch, không hiểu rõ lắm vị tứ điện hạ chưa từng gặp mặt này có ý gì. Mới đầu chỉ cảm thấy cậu không có chút đáng giá, tính tình ôn hòa, rất biết nói chuyện, bụng dạ không sâu, lúc này mới đột nhiên phát hiện, có lẽ bản thân đã nhìn nhầm rồi.
Câu này của Trường Canh vừa nói xong, sơn phỉ cũng không có ngu đến vậy, lập tức gào khóc.
"Thảo dân không biết khâm sai đại nhân giá đáo, đại nhân xin tha mạng!"
"Con đường đạo kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ gì, chúng thảo dân ở cái nơi nhỏ bé này, mười ngày nửa tháng cũng chưa gặp một người, ai biết được vừa khởi nghiệp thì đụng phải khâm sai đại nhân, thảo dân oan ức...à không, thật ra cũng không có oan, thảo dân trên có già dưới có trẻ cũng không dễ dàng gì!"
Tôn Tiêu: "..."
Vào lúc này một tướng sĩ huyền thiết doanh đột nhiên bước vội vào, nói vào tai Cố Quân: "Đại soái, nam trung tuần phủ Khoái đại nhân đưa tin tới, nói là nghe nói hầu gia vậy mà lại gặp phải phỉ đạo ở bản địa quấy nhiễu, ông ấy đã đưa theo hai trăm gia tướng, sẽ đến nhanh thôi."
Cố Quân mặt không cảm xúc ngước mắt, vừa hay bắt ngay tầm nhìn của Tôn Tiêu, vết máu trên người Cố đại soái còn chưa khô, đem cái tia đắc ý xẹt qua của Tôn Tiêu hoàn toàn dọa cho nuốt ngược trở lại.
Phó Chí Thành xuất thân sơn phỉ, sau này tuy là chiêu an đầu hàng, công lao hiển hách, một người an phận như vậy phong đại sứ biên cương thật không hợp lý. Làm sao mà khi phiến loạn Tây Vực năm đó, bọn cướp nam dương nhân cơ hội xâm nhập vào cảnh nội Đại Lương, muốn thừa nước đục thả câu, Cố Quân thì đã đi phía tây, trong triều thực sự không còn ai có thể dùng được, chỉ đành bất đắc dĩ, lệnh Phó Chí Thành thống lĩnh trú quân Nam Cương.
Nhưng Nguyên Hòa hoàng đế đối với hắn vẫn là không yên tâm, nam trung tuần phủ chính là năm đó để kiềm chế Phó Chí Thành mà lập ra, trong tay có hai trăm gia tướng như những tinh binh bình thường, vào lúc quan trọng có thể dễ dàng hành sự, tuy là nếu thật sự xảy ra chuyện, hai trăm gia tướng này đương nhiên không thể đối đầu với trú quân Nam Cương, nhưng mà thay nhau đột phá vòng vây gửi thư thì vốn không khó.
Khoái Lan Đồ và Phó Chí Thành hai con người này cứ vậy là trở thành oan gia ngõ hẹp, e là chỉ muốn đưa đối phương vào chỗ chết, sau đó lại e là người sau có ý đồ xấu.
Cố Quân: "Ta ở đây chân trước mới vừa vào hang phỉ thì Khoái tuần phủ chân sau đã "nghe nói" rồi, tin tức còn nhanh nhạy hơn cả thổ địa công."
Tôn Tiêu cũng biết Khoái Lan Đồ tới quá nhanh, không nắm chắc được cơ hội, vội: "Không giấu đại soái, chuyến đi này của chúng ta vốn nên là bí mật xuất hành, không ngờ trên đường lại gặp tứ điện hạ, hạ quan nào dám để điện hạ mạo hiểm? Chỉ đành thông báo trước một tiếng cho nam trung tuần phủ chi viện một hai..."
"Tôn đại nhân có lòng rồi." Trường Canh cười, "Có điều ngài làm sao biết được nam hạ chính là mạo hiểm vậy?"
Tôn Tiêu có lẽ biết được chỗ dựa của mình sắp đến, cột sống cũng thẳng lên vài phần, chắp tay: "Lần này thần hạ tây nam an ủi lòng quân, sớm đã nghe Nam Cương cướp bóc hoành hành. Vì để đề phòng vạn nhất, trước khi đi đặc biệt xin bệ hạ một bức lệnh kích trống, không ngờ là không ngoài dự đoán, may nhờ có hầu gia đã chinh chiến trăm trận, gặp nguy bất loạn."
Cố Quân miệng cười lòng không cười nhìn lão ta, không nhận câu xu nịnh này.
Tôn Tiêu nghĩa chính ngôn từ: "Đám phỉ này hoành hành vô kỵ, thật sự là gan to bằng trời, đến cả mệnh quan triều đình mà cũng dám động đến, nói gì đến bách tính địa phương? Họa này không trừ, tây nam không vững, xem ra hạ quan lần này mang lệnh kích trống không sai, đây là lệnh kích trống đầu tiên của Đại Lương ta, chuyện tốt rơi vào Phó tướng quân rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro