Phỉ Họa
Priest
2024-10-02 16:27:16
Lập tức tiếng gió gào rú bên tai, vó ngựa hối hả nện xuống mặt đất, Thẩm Dịch vẫn còn tai thấu mắt tinh nghe được âm thanh trong xe không ổn rồi, y thúc ngựa đuổi theo Cố Quân, đè một tay lên ngực, giống như động tác sắp ói, nháy nháy mắt - Người đó ói thì phải làm sao?
Cố Quân cười một cái không giống cười lắm, lắc lắc biểu ý - Đáng đời, tự mình thu dọn đi.
Cố Quân nam hạ, là bởi vì chuyện tang sự của thống lĩnh Nam Cương Phó Chí Thành, mẹ của Phó tướng quân vừa mất, hắn ta bèn thượng thư lên triều đình, nói là muốn treo ấn về nhà, thọ hiếu mẫu thân.
"Tang sự" thật ra chỉ là một cái lý do hết sức bình thường, đi cũng được, không đi cũng được, dù sao thì có thế nào cũng có thể lấp liếm được, nhưng mà các vị quan lớn biên cương trước giờ chưa từng làm vậy.
Nếu như thống soái về nhà mấy năm, nhỡ đâu xảy ra chiến sự, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Huống hồ cả cái Đại Lương này đều biết, vị Phó tướng quân đó xuất thân thổ phỉ, là năm đó bị lão hầu gia đánh phục chiêu an, mới vừa làm quan, đến nay cứ thấy hoàng thượng là khắc chế không đặng, bình thường hay phun ra mấy lời lẽ thô tục, căn bản không có câu nệ gì.
Phó tướng quân rõ ràng là đối với lệnh kích trống sinh bất mãn, lại thêm một năm nay phía nam lũ lụt, Nam Cương nhất tuyến loạn như muốn mất mạng, nên dứt khoát dựa vào thời cơ này lựa chọn từ bỏ.
Người ngồi trong xe tùy hành là binh bộ thị lang - Tôn Tiêu - Tôn đại nhân, là một cuồng tín trung thành của lệnh kích trống, vốn là hoàng thượng phái lão ta làm khâm sai, đến Nam Cương để "an ủi" công thần, không ngờ được Tôn đại nhân lâm trận rụt cổ, nước mắt nước mũi dâng lên tấu, nói là bản thân đã chuẩn bị sẵn một đi không trở lại, vì nước hy sinh rồi.
Hoàng thượng không biết phải làm thế nào chỉ đành một đường bắn thẳng kim lệnh bài đến Tây Bắc, đem cái cục nợ và cái cục diện rối rắm này vứt cho Cố Quân.
Cố Quân quanh năm đều liều mạng lót mông cho hoàng thượng, tức đến suýt mất mạng, lại chẳng thể nói lý với hoàng thượng được, chỉ đành táo tợn hành hạ cái tên Tôn đại nhân không biết mắc cỡ đó.
Chuyến đi này vừa hay đi ngang qua đất Thục, Cố Quân bèn sai người viết một bức thư cho Trần Khinh Nhứ, sẵn tiện hẹn gặp cô nương tại đây. Mấy năm trở lại đây, Cố Quân càng phát giác rằng thuốc mà năm đó Trần lão tiên sinh đưa hiệu quả đang dần giảm sút, trước đây bốn năm ngày vẫn có thể chịu đựng, bây giờ đã đến bước cách một ngày phải uống thuốc một lần.
Khi thúc ngựa đi qua quan đạo, Cố Quân từ xa đã nhìn thấy một công tử trẻ tuổi đang dắt ngựa bên đường, mới đầu cũng chẳng để ý, cho đến khi lướt qua, y vô ý nhìn người đó một cái, vừa hay bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Chỉ một cái chạm ánh mắt như vậy, tuấn mã nghìn dặm của Cố Quân đã phi ra xa hơn mười trượng, mà y thì không kịp phản ứng đã theo bản năng đưa tay kéo dây cương lại.
Con ngựa hí dài một tiếng, vó trước giơ cao lên rồi hạ xuống, đi quanh một vòng tại chỗ, Cố Quân dừng lại, nhìn chằm chằm công tử có chút quen mắt nhưng lại nhất thời không dám nhận đó.
"Không trùng hợp vậy chứ," Cố Quân ngờ vực nghĩ, "Có phải là ta nghĩ nhiều nên nhận nhầm người không?"
Thẩm Dịch đi tới: "Sao...ây da!"
Tiểu tướng sĩ đi theo Trường Canh cuối cùng cũng định thần lại, vội tung người xuống ngựa, kích động: "Đại soái!"
Ngựa của Cố Quân dường như ngạc nhiên một cái, vó trước nhấc nhẹ lên, khịt mũi, đào đào xuống đất.
Lúc này, cho dù có ném Trường Canh vào một đống an thần tán, e rằng cũng không ngăn được trái tim đang đập loạn trong lồng ngực của cậu, cậu dường như hóa đá ngồi trên ngựa một lúc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cái lưỡi nở hoa trong miệng như sinh ra một bông hoa bá vương, đem tất cả từ ngữ chặn đứng một con kiến cũng chui qua không lọt.
Cậu chỉ có thể theo bản năng lộ ra nụ cười gượng gạo xem như không có chuyện gì.
Cố Quân thấp giọng gọi một tiếng: "Trường Canh?"
Hai chữ hài hòa đó nổ ầm bên tai Trường Canh, cậu một bên thì vừa phải ép mình trấn tĩnh, một bên thì bởi vì trấn tĩnh không đặng có chút gượng gạo sờ sờ mũi: "Con vừa hay đi ngang đất Thục, nghe Trần cô nương nói nghĩa phụ mấy ngày này sẽ tới nên muốn dừng lại vài hôm, không ngờ trùng hợp như vậy, ra ngoài dẫn ngựa đi dạo cũng có thể đón được người."
Tiểu tướng quân đứng một bên há hốc nghĩ: "Dẫn ngựa đi dạo cũng cần tắm rửa thay đồ đẹp, đúng giờ đúng chỗ sao?"
Hắn kính nể nhìn con ngựa tầm thường dáng vẻ không có gì đáng kinh ngạc đó, hoài nghi đây chính là một con thần mã ẩn mình dưới một lớp lông tầm thường.
Cửa xe mở ra, Tôn đại nhân không nhìn thấy tình cảnh cảm động phụ tử người ta trùng phùng sau thời gian dài, thất tha thất thểu nhào xuống ói.
Nhờ cái cục chen ngang này mà cục hơi treo lơ lửng của Trường Canh cũng xem như nhanh chóng tuột lại xuống ngực, cậu nghiêng đầu, liếc một cái binh bộ thị lang trong dáng vẻ gà con đó, tao nhã giả vờ ngạc nhiên: "Sao vậy, con nói gì mà khiến người ta ói rồi?"
Cố Quân cười.
Mấy năm nay hành tung của Trường Canh tuy rằng y cũng coi như nắm được, nhưng lại không ngờ là người sẽ biến thành dáng vẻ này, đơn giản là giống như tráo đổi cơ thể mới. Cố Quân nhất thời quên mất lần trước gặp mặt đã chia tay không mấy hòa bình, cũng quên mất giận dỗi kéo dài, chiến tranh lạnh và cái sự bền bỉ phái người theo dõi sát sao hành tung của Trường Canh khiến người ghét bỏ của y.
Y cũng sửng sốt đối với việc bản thân vậy mà có thể dừng lại nhận ra Trường Canh, bởi vì thật sự là quá khác rồi, từng cái giơ tay nhấc chân, từng cái nhíu mày, từng nụ cười, toàn bộ đều không còn giống nữa, hoàn toàn khác rồi.
Thời gian lại lần nữa co lại chỉ còn một tấc trước mắt y, y bấm tay tính thử, còn không phải sao, hơn bốn năm rồi.
Thẩm Dịch lăn tới, cười nói: "Trời ơi, tiểu điện hạ vậy mà chớp mắt đã...còn nhận ra thần không?"
Trường Canh: "Chào Thẩm tướng quân."
Thẩm Dịch xúc động: "Đây mà nếu là ta thì đã không nhận ra rồi, cũng chỉ có nghĩa phụ của người, ngày ngày nhung nhớ người, đã nhớ đến sinh tâm bệnh luôn rồi, nhìn thấy một người nào giống là không nhịn được nhìn lâu thêm một chút..."
Cố Quân không nhịn được ngắt ngang: "Ngươi ở đâu ra mà lắm lời vậy chứ?"
Thẩm Dịch nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, cười "hí hí", cưỡi ngựa lên trước, khom người xách Tôn đại nhân lên xe ngựa, huơ tay trước mặt ông ta: "Tôn đại nhân, còn ổn không? Cố gắng thêm chút nữa, sắp đến khách trọ rồi."
Tôn Tiêu thoi thóp dựa vào xe ngựa lấy hơi, sắp chết rồi.
Rất nhanh, Tôn đại nhân đã thấy Trường Canh đơn giản là như một vị cứu tinh, từ khi trên đường gặp phải Trường Canh, cái đám vật nuôi huyền thiết doanh đó đã chuyển từ chạy điên cuồng biến thành bước nhỏ đi dạo, thảnh thơi như đang dắt ngựa đi ăn, đến cả tiếng vó cũng nhẹ nhàng trở lại.
Một đoàn người dưới sự dẫn đường của Trường Canh đã đến được khách trọ của tiểu trấn. Khách trọ không có nhiều phòng như vậy, thuê hết cũng chỉ có thể hai người một phòng, Cố Quân bỏ lại một câu: "Ta đến chỗ nhi tử của ta, còn lại một phòng đơn, nhường cho Tôn thị lang đi."
Tôn Tiêu khách khí theo bản năng: "Không không, sao dám ủy khuất đại soái chứ..."
Thẩm Dịch từ sau lưng vỗ vỗ vai ông ta, nói nhỏ với Tôn Tiêu :"Đại nhân, kiến hảo cứ nhận đi, ngài ấy gặp lại tứ điện hạ tâm trạng đang tốt, hay là nói, đại nhân người muốn nhìn thấy khuôn mặt "không lâu nữa sẽ lấy cái mạng chó nhà ngươi" đây?"
Tôn Tiêu: "..."
Trường Canh suốt dọc đường tay đổ mồ hôi suýt tụt dây cương đến mấy lần, trạng thái này giống như là uống say vậy, cậu biết bản thân nên giữ bình tĩnh, nhưng lại không tự chủ mà đắm chìm vào, trước khi gặp Cố Quân còn đang phân vân giữa "đi" và "ở", gặp Cố Quân rồi thì không còn nghĩ được gì nữa.
Cố Quân lúc này bỗng nhớ đến việc tính toán nợ nần, bước vào phòng khách, đóng cửa, sắc mặt trầm xuống, nói với Trường Canh: "Ngươi càng ngày càng không biết điều rồi, lão quản gia nói ngươi bốn năm nay không hề về hầu phủ, lần trước về cung báo cáo công tác, đến cả hoàng thượng cũng hỏi tới, ngươi nói xem ta phải nói thế nào đây?"
Trước đây mỗi lần sắc mặt Cố Quân thay đổi là Trường Canh đều căng thẳng, không phải căng thẳng muốn nhận lỗi, chính là căng thẳng cãi lại, nhiều năm không gặp, cậu lại phát hiện lỗ mãng và cẩn trọng trong lòng mình đều không còn nữa, Cố Quân cười cũng được, tức cũng được, cậu chỉ hận không thể khắc hết vào trong mắt.
Bốn năm trước, cậu chịu đựng thống khổ, giả vờ bình tĩnh nói với Cố Quân: "Hầu phủ không nhốt được con."
Bốn năm sau, cậu nhìn Cố Quân, thận trọng để lộ ra một chút cảm tình vừa phải: "Nghĩa phụ không có ở đó, con về đó có ý nghĩa gì?"
Cố Quân: "..."
Y vốn dĩ là không giận được quá ba câu, lại bị một câu này của Trường Canh chặn đứng đến cả giữ vững cái bộ mặt lạnh lùng cũng không được nữa, trái tim sắt đá cũng mềm như bông gòn.
Cố Quân chuyển hướng đến phòng khách nho nhỏ, thấy trên bàn có vài quyển dược kinh, lật bừa vài trang, hỏi: "Sao lại muốn xem cái này?"
Trường Canh: "Đi theo Trần cô nương học một chút Kỳ Hoàng chi thuật."
Trong lòng Cố Quân động đậy nhẹ, nghĩ: "Không phải cái người của Lâm Uyên Các đó đã nói gì với nó rồi chứ?"
Lập tức thầm mỉm cười, một là cảm thấy bản thân nghĩ như vậy có chút tự mình đa tình, hai là nghĩ những người của Lâm Uyên Các đều không phải là người lắm lời gì...
Trường Canh: "Vốn muốn học một ít y thuật, sau này có thể chăm sóc tốt cho nghĩa phụ, tiếc là khả năng có hạn, chỉ học được một vài chiêu sơ sài."
Cố Quân: "..."
"Tên tiểu tử này sao mà miệng lưỡi lại ngọt thế này chứ," y bất lực nghĩ, "Đúng là muốn lấy mạng mà."
Nhiều năm canh giữ con đường tơ lụa, nhuệ khí bộc lộ trên người Cố Quân không còn nữa, giống như một thần binh thu mình vào trong vỏ, hai người không hẹn mà cùng, không ai nhắc về lần chia tay không vẻ trước, tâm bình khí hòa nói về những trải nghiệm trong những năm vừa qua.
Trường Canh cứ nói cứ nói, phát hiện bên cạnh đã không còn lên tiếng động nữa rồi, lá gan anh hùng của cậu nghiêng đầu qua nhìn, giường của khách trọ quá nhỏ, gần cả nửa người Cố Quân nằm hết ra ngoài giường, chăn cũng chỉ tùy tiện đắp lên một góc, chân dường như đã đụng đến cuối giường, một tay của người tự gối đầu mình lên, cứ cái điệu bộ nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lúc vậy mà lại ngủ mất rồi.
Trường Canh phút chốc ngừng nói, trong bóng tối nhìn chằm chằm hồi lâu vào một bên mặt của Cố Quân, cậu đưa tay lên, lại lấy về, vài lần như vậy, ngón tay không biết nên làm gì đã vùng vẫy trong không trung không biết bao lâu, mới có thể tạm kìm chế lại hơi thở đang run rẩy, nhẹ nhàng móc qua eo Cố Quân, nhẹ như phủi bụi vỗ vỗ, nói nhỏ: "Nghĩa phụ, xích vào trong một chút, sắp rơi xuống rồi."
Cố Quân bị cậu làm giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại mình đang ở đâu, "ồ" một tiếng, không có mở mắt, thuận theo tay cậu nghiêng người qua, mơ hồ nói: "Cứ nói cứ nói vậy mà ngủ mất, ôi cái thân chưa già mà đã yếu này."
Trường Canh thay y kéo chăn lên, tháo quan xuống: "Chắc do con đặt an thần tán bên gối, người đi đường quá vội rồi, ngủ đi."
Lần này Cố Quân không lên tiếng, đã ngủ thật rồi, cái giường chỉ lớn có bấy nhiêu, những lúc thấp giọng nói chuyện, lúc bừng tỉnh lại khiến người ta có cảm giác rất thân mật, Trường Canh gần như là cúi đầu hôn một cái vào bên tóc mai của y, hình như là như vậy mới tự nhiên.
Chỉ là cậu lập tức sợ hãi cảm giác mình đại nghịch bất đạo, liền vội nằm ngay ngắn trở lại.
An thần tán xem ra rất có tác dụng, dù sao thì khi Cố Quân thả lỏng ra đã ngủ rất sâu, chỉ là chút tác dụng này cũng chọn người, đối với Trường Canh mà nói thì một chút tác dụng cũng chẳng có, bên cạnh một Cố Quân nằm đó, hễ cậu nhắm mắt là luôn cảm thấy bản thân đang nằm mơ, lại không chịu được mở mắt ra chứng thực một lần, lặp đi lặp lại vài lần, một chút buồn ngủ cũng tiêu tán, Trường Canh dứt khoát không ngủ nữa, ở bên cạnh lặng lẽ nhìn chằm chằm Cố Quân.
Nhìn suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trần Khinh Nhứ vội đến, trước là nhằm vào Tôn đại nhân thất tha thất thểu tiến hành một lượt bài giảng cho Trường Canh, sau đó vứt Tôn đại nhân lại cho Trường Canh chơi đùa...không, là lo liệu, còn mình thì đi tìm Cố Quân.
Thẩm Dịch đang ở phòng Cố Quân lật xem mấy quyển y thuật của Trường Canh, Trần Khinh Nhứ không hỏi triệu chứng, tự bản thân mình kiểm tra, sau một lúc, cô nương ấy nói: "Thị lực của hầu gia bây giờ có phải đã yếu dần rồi?"
Cố Quân: "Tối hôm qua vốn nên dùng thuốc nhưng muốn thỉnh Trần cô nương xem khám nên không có dùng."
Trần Khinh Nhứ đắn đo một lúc: "Gia gia ta năm đó kê đơn cho hầu gia, thiết nghĩ đã có dặn qua với hầu gia, thuốc này vốn không phải thuốc giải, e là không thể lâu dài."
Trên mặt Cố Quân không thấy gì kinh ngạc, chỉ hỏi: "Ta còn thời gian bao lâu nữa?"
Thần sắc Trần Khinh Nhứ nghiêm trọng: "Nếu hầu gia từ giờ tiết chế dùng thuốc thì có lẽ có thể kéo dài vài năm."
"Tiết chế có lẽ không được," Cố Quân nói, "Theo cô nương, tăng lượng thuốc hoặc thay đổi thuốc mới thì thế nào?"
Trần Khinh Nhứ còn chưa kịp trả lời, Thẩm Dịch đã trầm giọng: "Thuốc vốn có độc, ngươi đã dùng quá nhiều rồi, đổi thuốc mới cũng chỉ có thể đổi thành một con sói hung hãn hơn, vậy há chẳng phải uống rượu độc giải khát sao?"
"Chính là ý này," Trần Khinh Nhứ nói, "Trần gia mang tiếng thần y Trần thị, những năm này lại đối với tai mắt của đại soái vẫn luôn chưa có biện pháp, tự thấy hổ thẹn."
Cố Quân cười: "Trần cô nương nói đi đâu vậy, là ta làm phiền mọi người đã lâu."
Tràn Khinh Nhứ lắc đầu: "Chúng tôi luôn cảm thấy Man Di ngu dốt không khai hóa, đã tự nhốt mình ở Trung Nguyên quá lâu rồi, hầu gia cho ta thêm vài năm, thời gian này ta dự định khởi trình, ra ngoài tìm hiểu đó đây, có lẽ sẽ vô tình nghĩ ra cách."
Cố Quân nghe câu này thì kinh ngạc, y ở đất Thục hẹn gặp Trần Khinh Nhứ, ngoại trừ muốn Trần gia xác nhận tình trạng của mình ra, chủ yếu là muốn mượn cớ dừng lại vài ngày, để tránh có người không biết y đến, không hy vọng một tiểu cô nương tuổi trẻ như vậy lại có thể nhanh chóng quyết định chuyện mà gia gia của cô hết cách, vội nói: "Trần cô nương tuyệt đối đừng như vậy, ta nghe thấy hay không đều như nhau trôi qua ngày, Bắc Man với chúng ta thù oán đã lâu, nếu cô nương vì chút chuyện của ta mà mạo hiểm, kêu ta sau này làm sao có mặt mũi gặp người của Trần gia?"
Trần Khinh Nhứ không trả lời, chỉ là từ trong cái túi nhỏ bên mình của cô, lấy một quyển sách nhỏ trong đó ra: "Đây là ta tự mày mò một châm pháp, không có tác dụng gì, có điều có thể làm dịu lại chứng đau đầu do thuốc đó mang lại, điện hạ theo ta học qua châm cứu một thời gian, ngài ấy có thể đọc hiểu."
Nhìn thấy Cố Quân nhíu mày, Trần Khinh Nhứ lại bổ sung: "Không phải ta nói, là điện tự mình đoán ra."
Thần sắc Cố Quân thay đổi vài lần, cuối cùng thở ra, cảm thấy đầu lại âm ỉ đau.
Trần Khinh Nhứ dặn dò vài câu xong, lại tạm thời tìm giấy bút, viết hai phương thức điều dưỡng: "Có còn hơn không, vậy ta cáo lui trước, hầu gia bảo trọng."
"Khoan đã," Cố Quân gọi cô nương ấy lại, "Trần cô nương, việc xuất quan vẫn nên là cân nhắc kỹ lưỡng."
Trần Khinh Nhứ xoay lại nhìn y một cái, khuôn mặt lạnh băng lộ ra nụ cười nhàn nhạt như cây sắt nở hoa.
"Cũng không hoàn toàn vì bệnh tình của hầu gia, chỉ là có một số việc vẫn là phải cần có người làm, xin nói thẳng một câu, ta tuy là địa vị thấp sức lực mỏng manh, nhưng suy nghĩ cũng giống như hầu gia vậy, sinh ra ở Trần thị, nhập đạo Lâm Uyên, chẳng lẽ lại dám dựa bóng râm của đời trước để cố giữ an toàn cho mình?" Cô ấy nói, "Hầu gia, có dịp gặp lại."
Nói xong không chờ Cố Quân lưu giữ đã tự mình xuống lầu.
Trường Canh phiêu bạt giang hồ đã lâu, hành sự vô cùng chu đáo, vội bước tới: "Trần cô nương, ta tiễn cô nương một đoạn."
Trần Khinh Nhứ xua tay, nhìn sắc mặt của cậu, dù cho cậu tuổi trẻ sức khỏe dồi dào, một đêm không ngủ không có hề hấn gì, nhưng trên mặt vẫn nhìn ra một chút gì đó.
Trần Khinh Nhứ: "Sao, an thần tán không có tác dụng?"
Trường Canh cười khổ: "Là vấn đề của tự bản thân ta."
Trần Khinh Nhứ nghĩ ngợi: "Ta luôn kêu ngươi bình tâm tịnh khí, thật sự cũng không biết trong lòng ngươi có cái gì không yên bình, đích thực là đứng nói chuyện thì lưng không biết đau, con người không thể không có thất tình lục dục, nếu ngươi không thể khắc chế, chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên."
Trường Canh lặng lẽ, bất giác mím môi, nghĩ: "Cái này làm sao có thể để thuận theo tự nhiên?"
Trần Khinh Nhứ chỉ giết người chứ không chôn cất, bỏ lại một câu "thuận theo tự nhiên" rồi đi mất, khiến cho Trường Canh thất thần suốt cả ngày.
Cố Quân ở trong khách trọ nhỏ được hai ngày, Tôn Tiêu có lòng muốn đi nhanh, nhưng nhớ lại một đường ruột gan muốn đổ hết ra ngoài lại không dám thúc giục. Không ngờ sau khi khởi trình, Cố Quân vậy mà lại thay đổi trò chơi chí mệnh như muốn đầu thai trước đây, có thêm một tứ điện hạ suốt ngày dính bên cạnh, y đi giống như là đạp thanh xuân du, lắm lúc lại còn ngồi cùng với thương đội từ phía bắc di chuyển kinh doanh kiếm sống.
Nam Cương một đám dũng mãnh, cường hào hoành hành, Tôn thị lang an ủi đại sứ biên cương là giả, vốn là muốn mượn uy phong của Cố Quân để nắm chắc bằng chứng Phó Chí Thành thân là mệnh quan triều đình nhưng lại cấu kết với sơn phỉ, lấy quân Nam Cương làm điểm đột phá của lệnh kích trống, nhưng Cố Quân kia từ khi vào đất Thục là bắt đầu có đủ các lý do để kéo dài hành trình. Từ đất Thục về nam đều là địa bàn của Phó Chí Thành, con rắn độc đó nói không chừng đã sớm biết được hành tung của họ, còn ở đó bắt không kịp trở tay cái gì nữa?
Tôn đại nhân đã không còn ói rồi, sốt ruột đến mức khóe miệng trào ra một bọt máu lớn.
Thẩm Dịch hỏi nhỏ Cố Quân: "Đắc tội quân tử không đắc tội kẻ tiểu nhân, ngươi cũng thôi đi, cẩn thận tên họ Tôn đó về kinh giở trò với ngươi."
Cố Quân cười.
Thẩm Dịch vừa nhìn thấy cái điệu cười không chút quan tâm của y liền bắt đầu ủ lưỡi, phát biểu một tràng dông dài, ai mà biết được Cố Quân lại như không nghe thấy, nói: "Quân tử hay tiểu nhân đều không phải là vấn đề."
Thẩm Dịch tức tối: "Vậy kiếm chuyện thì là vấn đề rồi."
Cố Quân không hề nhận định giống Thẩm Dịch, hạ giọng thấp hơn vài phần: "Cái vị kia mới là vấn đề...tốt nhất là ta với binh bộ như nước với lửa, ngươi không hiểu à?"
Thẩm Dịch đơ ra hồi lâu, sau đó thì thở dài, không lên tiếng.
Từ khi nào...Cố đại soái bất khả nhất thế cũng bắt đầu tâm tư chơi trò độ lượng này vậy?
Cố Quân: "Không nghe bà mẹ già nhà ngươi dài dòng nữa, ta đi tìm nhi tử nhà ta."
Nói rồi cưỡi ngựa tới trước không thèm để ý tới Thẩm Dịch nữa.
Thẩm Dịch: "..."
Y cứ cảm thấy hai cái con người này sến súa quá mức rồi.
Đất nam hai bên bờ là núi xanh, thu đông cũng không có dấu hiệu úa tàn, vẫn sum suê tươi tốt, kẹp ở giữa là một con đường nhỏ khúc khuỷu, tựa vào sườn núi uốn lượn bò lên, xa gần đều không thấy được điểm cuối.
Cố Quân cầm một cái roi ngựa, chỉ vẽ như giang sơn giới thiệu với Trường Canh: "Người hành quân bọn ta, gặp địa mạo kiểu này lúc nào cũng đánh trống ngực trước, nếu mà người khác mai phục, bọn ta đưa đầu vào, thì chỉ có chờ bị người ta đánh một trận đẹp. Cho dù là ở cảnh nội Đại Lương, kiểu địa hình này cũng rất dễ sinh ra nhiều hưởng mã chiếm núi xưng vương..."
Chữ "mã" còn chưa dứt, liền nghe trong núi xanh có một âm thanh báo hiệu chói tai vang lên.
Thẩm Dịch sụp đổ: "Đại soái, ngài là một con quạ biến hình sao?"
Cố Quân cười một cái không giống cười lắm, lắc lắc biểu ý - Đáng đời, tự mình thu dọn đi.
Cố Quân nam hạ, là bởi vì chuyện tang sự của thống lĩnh Nam Cương Phó Chí Thành, mẹ của Phó tướng quân vừa mất, hắn ta bèn thượng thư lên triều đình, nói là muốn treo ấn về nhà, thọ hiếu mẫu thân.
"Tang sự" thật ra chỉ là một cái lý do hết sức bình thường, đi cũng được, không đi cũng được, dù sao thì có thế nào cũng có thể lấp liếm được, nhưng mà các vị quan lớn biên cương trước giờ chưa từng làm vậy.
Nếu như thống soái về nhà mấy năm, nhỡ đâu xảy ra chiến sự, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Huống hồ cả cái Đại Lương này đều biết, vị Phó tướng quân đó xuất thân thổ phỉ, là năm đó bị lão hầu gia đánh phục chiêu an, mới vừa làm quan, đến nay cứ thấy hoàng thượng là khắc chế không đặng, bình thường hay phun ra mấy lời lẽ thô tục, căn bản không có câu nệ gì.
Phó tướng quân rõ ràng là đối với lệnh kích trống sinh bất mãn, lại thêm một năm nay phía nam lũ lụt, Nam Cương nhất tuyến loạn như muốn mất mạng, nên dứt khoát dựa vào thời cơ này lựa chọn từ bỏ.
Người ngồi trong xe tùy hành là binh bộ thị lang - Tôn Tiêu - Tôn đại nhân, là một cuồng tín trung thành của lệnh kích trống, vốn là hoàng thượng phái lão ta làm khâm sai, đến Nam Cương để "an ủi" công thần, không ngờ được Tôn đại nhân lâm trận rụt cổ, nước mắt nước mũi dâng lên tấu, nói là bản thân đã chuẩn bị sẵn một đi không trở lại, vì nước hy sinh rồi.
Hoàng thượng không biết phải làm thế nào chỉ đành một đường bắn thẳng kim lệnh bài đến Tây Bắc, đem cái cục nợ và cái cục diện rối rắm này vứt cho Cố Quân.
Cố Quân quanh năm đều liều mạng lót mông cho hoàng thượng, tức đến suýt mất mạng, lại chẳng thể nói lý với hoàng thượng được, chỉ đành táo tợn hành hạ cái tên Tôn đại nhân không biết mắc cỡ đó.
Chuyến đi này vừa hay đi ngang qua đất Thục, Cố Quân bèn sai người viết một bức thư cho Trần Khinh Nhứ, sẵn tiện hẹn gặp cô nương tại đây. Mấy năm trở lại đây, Cố Quân càng phát giác rằng thuốc mà năm đó Trần lão tiên sinh đưa hiệu quả đang dần giảm sút, trước đây bốn năm ngày vẫn có thể chịu đựng, bây giờ đã đến bước cách một ngày phải uống thuốc một lần.
Khi thúc ngựa đi qua quan đạo, Cố Quân từ xa đã nhìn thấy một công tử trẻ tuổi đang dắt ngựa bên đường, mới đầu cũng chẳng để ý, cho đến khi lướt qua, y vô ý nhìn người đó một cái, vừa hay bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Chỉ một cái chạm ánh mắt như vậy, tuấn mã nghìn dặm của Cố Quân đã phi ra xa hơn mười trượng, mà y thì không kịp phản ứng đã theo bản năng đưa tay kéo dây cương lại.
Con ngựa hí dài một tiếng, vó trước giơ cao lên rồi hạ xuống, đi quanh một vòng tại chỗ, Cố Quân dừng lại, nhìn chằm chằm công tử có chút quen mắt nhưng lại nhất thời không dám nhận đó.
"Không trùng hợp vậy chứ," Cố Quân ngờ vực nghĩ, "Có phải là ta nghĩ nhiều nên nhận nhầm người không?"
Thẩm Dịch đi tới: "Sao...ây da!"
Tiểu tướng sĩ đi theo Trường Canh cuối cùng cũng định thần lại, vội tung người xuống ngựa, kích động: "Đại soái!"
Ngựa của Cố Quân dường như ngạc nhiên một cái, vó trước nhấc nhẹ lên, khịt mũi, đào đào xuống đất.
Lúc này, cho dù có ném Trường Canh vào một đống an thần tán, e rằng cũng không ngăn được trái tim đang đập loạn trong lồng ngực của cậu, cậu dường như hóa đá ngồi trên ngựa một lúc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cái lưỡi nở hoa trong miệng như sinh ra một bông hoa bá vương, đem tất cả từ ngữ chặn đứng một con kiến cũng chui qua không lọt.
Cậu chỉ có thể theo bản năng lộ ra nụ cười gượng gạo xem như không có chuyện gì.
Cố Quân thấp giọng gọi một tiếng: "Trường Canh?"
Hai chữ hài hòa đó nổ ầm bên tai Trường Canh, cậu một bên thì vừa phải ép mình trấn tĩnh, một bên thì bởi vì trấn tĩnh không đặng có chút gượng gạo sờ sờ mũi: "Con vừa hay đi ngang đất Thục, nghe Trần cô nương nói nghĩa phụ mấy ngày này sẽ tới nên muốn dừng lại vài hôm, không ngờ trùng hợp như vậy, ra ngoài dẫn ngựa đi dạo cũng có thể đón được người."
Tiểu tướng quân đứng một bên há hốc nghĩ: "Dẫn ngựa đi dạo cũng cần tắm rửa thay đồ đẹp, đúng giờ đúng chỗ sao?"
Hắn kính nể nhìn con ngựa tầm thường dáng vẻ không có gì đáng kinh ngạc đó, hoài nghi đây chính là một con thần mã ẩn mình dưới một lớp lông tầm thường.
Cửa xe mở ra, Tôn đại nhân không nhìn thấy tình cảnh cảm động phụ tử người ta trùng phùng sau thời gian dài, thất tha thất thểu nhào xuống ói.
Nhờ cái cục chen ngang này mà cục hơi treo lơ lửng của Trường Canh cũng xem như nhanh chóng tuột lại xuống ngực, cậu nghiêng đầu, liếc một cái binh bộ thị lang trong dáng vẻ gà con đó, tao nhã giả vờ ngạc nhiên: "Sao vậy, con nói gì mà khiến người ta ói rồi?"
Cố Quân cười.
Mấy năm nay hành tung của Trường Canh tuy rằng y cũng coi như nắm được, nhưng lại không ngờ là người sẽ biến thành dáng vẻ này, đơn giản là giống như tráo đổi cơ thể mới. Cố Quân nhất thời quên mất lần trước gặp mặt đã chia tay không mấy hòa bình, cũng quên mất giận dỗi kéo dài, chiến tranh lạnh và cái sự bền bỉ phái người theo dõi sát sao hành tung của Trường Canh khiến người ghét bỏ của y.
Y cũng sửng sốt đối với việc bản thân vậy mà có thể dừng lại nhận ra Trường Canh, bởi vì thật sự là quá khác rồi, từng cái giơ tay nhấc chân, từng cái nhíu mày, từng nụ cười, toàn bộ đều không còn giống nữa, hoàn toàn khác rồi.
Thời gian lại lần nữa co lại chỉ còn một tấc trước mắt y, y bấm tay tính thử, còn không phải sao, hơn bốn năm rồi.
Thẩm Dịch lăn tới, cười nói: "Trời ơi, tiểu điện hạ vậy mà chớp mắt đã...còn nhận ra thần không?"
Trường Canh: "Chào Thẩm tướng quân."
Thẩm Dịch xúc động: "Đây mà nếu là ta thì đã không nhận ra rồi, cũng chỉ có nghĩa phụ của người, ngày ngày nhung nhớ người, đã nhớ đến sinh tâm bệnh luôn rồi, nhìn thấy một người nào giống là không nhịn được nhìn lâu thêm một chút..."
Cố Quân không nhịn được ngắt ngang: "Ngươi ở đâu ra mà lắm lời vậy chứ?"
Thẩm Dịch nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, cười "hí hí", cưỡi ngựa lên trước, khom người xách Tôn đại nhân lên xe ngựa, huơ tay trước mặt ông ta: "Tôn đại nhân, còn ổn không? Cố gắng thêm chút nữa, sắp đến khách trọ rồi."
Tôn Tiêu thoi thóp dựa vào xe ngựa lấy hơi, sắp chết rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh, Tôn đại nhân đã thấy Trường Canh đơn giản là như một vị cứu tinh, từ khi trên đường gặp phải Trường Canh, cái đám vật nuôi huyền thiết doanh đó đã chuyển từ chạy điên cuồng biến thành bước nhỏ đi dạo, thảnh thơi như đang dắt ngựa đi ăn, đến cả tiếng vó cũng nhẹ nhàng trở lại.
Một đoàn người dưới sự dẫn đường của Trường Canh đã đến được khách trọ của tiểu trấn. Khách trọ không có nhiều phòng như vậy, thuê hết cũng chỉ có thể hai người một phòng, Cố Quân bỏ lại một câu: "Ta đến chỗ nhi tử của ta, còn lại một phòng đơn, nhường cho Tôn thị lang đi."
Tôn Tiêu khách khí theo bản năng: "Không không, sao dám ủy khuất đại soái chứ..."
Thẩm Dịch từ sau lưng vỗ vỗ vai ông ta, nói nhỏ với Tôn Tiêu :"Đại nhân, kiến hảo cứ nhận đi, ngài ấy gặp lại tứ điện hạ tâm trạng đang tốt, hay là nói, đại nhân người muốn nhìn thấy khuôn mặt "không lâu nữa sẽ lấy cái mạng chó nhà ngươi" đây?"
Tôn Tiêu: "..."
Trường Canh suốt dọc đường tay đổ mồ hôi suýt tụt dây cương đến mấy lần, trạng thái này giống như là uống say vậy, cậu biết bản thân nên giữ bình tĩnh, nhưng lại không tự chủ mà đắm chìm vào, trước khi gặp Cố Quân còn đang phân vân giữa "đi" và "ở", gặp Cố Quân rồi thì không còn nghĩ được gì nữa.
Cố Quân lúc này bỗng nhớ đến việc tính toán nợ nần, bước vào phòng khách, đóng cửa, sắc mặt trầm xuống, nói với Trường Canh: "Ngươi càng ngày càng không biết điều rồi, lão quản gia nói ngươi bốn năm nay không hề về hầu phủ, lần trước về cung báo cáo công tác, đến cả hoàng thượng cũng hỏi tới, ngươi nói xem ta phải nói thế nào đây?"
Trước đây mỗi lần sắc mặt Cố Quân thay đổi là Trường Canh đều căng thẳng, không phải căng thẳng muốn nhận lỗi, chính là căng thẳng cãi lại, nhiều năm không gặp, cậu lại phát hiện lỗ mãng và cẩn trọng trong lòng mình đều không còn nữa, Cố Quân cười cũng được, tức cũng được, cậu chỉ hận không thể khắc hết vào trong mắt.
Bốn năm trước, cậu chịu đựng thống khổ, giả vờ bình tĩnh nói với Cố Quân: "Hầu phủ không nhốt được con."
Bốn năm sau, cậu nhìn Cố Quân, thận trọng để lộ ra một chút cảm tình vừa phải: "Nghĩa phụ không có ở đó, con về đó có ý nghĩa gì?"
Cố Quân: "..."
Y vốn dĩ là không giận được quá ba câu, lại bị một câu này của Trường Canh chặn đứng đến cả giữ vững cái bộ mặt lạnh lùng cũng không được nữa, trái tim sắt đá cũng mềm như bông gòn.
Cố Quân chuyển hướng đến phòng khách nho nhỏ, thấy trên bàn có vài quyển dược kinh, lật bừa vài trang, hỏi: "Sao lại muốn xem cái này?"
Trường Canh: "Đi theo Trần cô nương học một chút Kỳ Hoàng chi thuật."
Trong lòng Cố Quân động đậy nhẹ, nghĩ: "Không phải cái người của Lâm Uyên Các đó đã nói gì với nó rồi chứ?"
Lập tức thầm mỉm cười, một là cảm thấy bản thân nghĩ như vậy có chút tự mình đa tình, hai là nghĩ những người của Lâm Uyên Các đều không phải là người lắm lời gì...
Trường Canh: "Vốn muốn học một ít y thuật, sau này có thể chăm sóc tốt cho nghĩa phụ, tiếc là khả năng có hạn, chỉ học được một vài chiêu sơ sài."
Cố Quân: "..."
"Tên tiểu tử này sao mà miệng lưỡi lại ngọt thế này chứ," y bất lực nghĩ, "Đúng là muốn lấy mạng mà."
Nhiều năm canh giữ con đường tơ lụa, nhuệ khí bộc lộ trên người Cố Quân không còn nữa, giống như một thần binh thu mình vào trong vỏ, hai người không hẹn mà cùng, không ai nhắc về lần chia tay không vẻ trước, tâm bình khí hòa nói về những trải nghiệm trong những năm vừa qua.
Trường Canh cứ nói cứ nói, phát hiện bên cạnh đã không còn lên tiếng động nữa rồi, lá gan anh hùng của cậu nghiêng đầu qua nhìn, giường của khách trọ quá nhỏ, gần cả nửa người Cố Quân nằm hết ra ngoài giường, chăn cũng chỉ tùy tiện đắp lên một góc, chân dường như đã đụng đến cuối giường, một tay của người tự gối đầu mình lên, cứ cái điệu bộ nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lúc vậy mà lại ngủ mất rồi.
Trường Canh phút chốc ngừng nói, trong bóng tối nhìn chằm chằm hồi lâu vào một bên mặt của Cố Quân, cậu đưa tay lên, lại lấy về, vài lần như vậy, ngón tay không biết nên làm gì đã vùng vẫy trong không trung không biết bao lâu, mới có thể tạm kìm chế lại hơi thở đang run rẩy, nhẹ nhàng móc qua eo Cố Quân, nhẹ như phủi bụi vỗ vỗ, nói nhỏ: "Nghĩa phụ, xích vào trong một chút, sắp rơi xuống rồi."
Cố Quân bị cậu làm giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại mình đang ở đâu, "ồ" một tiếng, không có mở mắt, thuận theo tay cậu nghiêng người qua, mơ hồ nói: "Cứ nói cứ nói vậy mà ngủ mất, ôi cái thân chưa già mà đã yếu này."
Trường Canh thay y kéo chăn lên, tháo quan xuống: "Chắc do con đặt an thần tán bên gối, người đi đường quá vội rồi, ngủ đi."
Lần này Cố Quân không lên tiếng, đã ngủ thật rồi, cái giường chỉ lớn có bấy nhiêu, những lúc thấp giọng nói chuyện, lúc bừng tỉnh lại khiến người ta có cảm giác rất thân mật, Trường Canh gần như là cúi đầu hôn một cái vào bên tóc mai của y, hình như là như vậy mới tự nhiên.
Chỉ là cậu lập tức sợ hãi cảm giác mình đại nghịch bất đạo, liền vội nằm ngay ngắn trở lại.
An thần tán xem ra rất có tác dụng, dù sao thì khi Cố Quân thả lỏng ra đã ngủ rất sâu, chỉ là chút tác dụng này cũng chọn người, đối với Trường Canh mà nói thì một chút tác dụng cũng chẳng có, bên cạnh một Cố Quân nằm đó, hễ cậu nhắm mắt là luôn cảm thấy bản thân đang nằm mơ, lại không chịu được mở mắt ra chứng thực một lần, lặp đi lặp lại vài lần, một chút buồn ngủ cũng tiêu tán, Trường Canh dứt khoát không ngủ nữa, ở bên cạnh lặng lẽ nhìn chằm chằm Cố Quân.
Nhìn suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Trần Khinh Nhứ vội đến, trước là nhằm vào Tôn đại nhân thất tha thất thểu tiến hành một lượt bài giảng cho Trường Canh, sau đó vứt Tôn đại nhân lại cho Trường Canh chơi đùa...không, là lo liệu, còn mình thì đi tìm Cố Quân.
Thẩm Dịch đang ở phòng Cố Quân lật xem mấy quyển y thuật của Trường Canh, Trần Khinh Nhứ không hỏi triệu chứng, tự bản thân mình kiểm tra, sau một lúc, cô nương ấy nói: "Thị lực của hầu gia bây giờ có phải đã yếu dần rồi?"
Cố Quân: "Tối hôm qua vốn nên dùng thuốc nhưng muốn thỉnh Trần cô nương xem khám nên không có dùng."
Trần Khinh Nhứ đắn đo một lúc: "Gia gia ta năm đó kê đơn cho hầu gia, thiết nghĩ đã có dặn qua với hầu gia, thuốc này vốn không phải thuốc giải, e là không thể lâu dài."
Trên mặt Cố Quân không thấy gì kinh ngạc, chỉ hỏi: "Ta còn thời gian bao lâu nữa?"
Thần sắc Trần Khinh Nhứ nghiêm trọng: "Nếu hầu gia từ giờ tiết chế dùng thuốc thì có lẽ có thể kéo dài vài năm."
"Tiết chế có lẽ không được," Cố Quân nói, "Theo cô nương, tăng lượng thuốc hoặc thay đổi thuốc mới thì thế nào?"
Trần Khinh Nhứ còn chưa kịp trả lời, Thẩm Dịch đã trầm giọng: "Thuốc vốn có độc, ngươi đã dùng quá nhiều rồi, đổi thuốc mới cũng chỉ có thể đổi thành một con sói hung hãn hơn, vậy há chẳng phải uống rượu độc giải khát sao?"
"Chính là ý này," Trần Khinh Nhứ nói, "Trần gia mang tiếng thần y Trần thị, những năm này lại đối với tai mắt của đại soái vẫn luôn chưa có biện pháp, tự thấy hổ thẹn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Quân cười: "Trần cô nương nói đi đâu vậy, là ta làm phiền mọi người đã lâu."
Tràn Khinh Nhứ lắc đầu: "Chúng tôi luôn cảm thấy Man Di ngu dốt không khai hóa, đã tự nhốt mình ở Trung Nguyên quá lâu rồi, hầu gia cho ta thêm vài năm, thời gian này ta dự định khởi trình, ra ngoài tìm hiểu đó đây, có lẽ sẽ vô tình nghĩ ra cách."
Cố Quân nghe câu này thì kinh ngạc, y ở đất Thục hẹn gặp Trần Khinh Nhứ, ngoại trừ muốn Trần gia xác nhận tình trạng của mình ra, chủ yếu là muốn mượn cớ dừng lại vài ngày, để tránh có người không biết y đến, không hy vọng một tiểu cô nương tuổi trẻ như vậy lại có thể nhanh chóng quyết định chuyện mà gia gia của cô hết cách, vội nói: "Trần cô nương tuyệt đối đừng như vậy, ta nghe thấy hay không đều như nhau trôi qua ngày, Bắc Man với chúng ta thù oán đã lâu, nếu cô nương vì chút chuyện của ta mà mạo hiểm, kêu ta sau này làm sao có mặt mũi gặp người của Trần gia?"
Trần Khinh Nhứ không trả lời, chỉ là từ trong cái túi nhỏ bên mình của cô, lấy một quyển sách nhỏ trong đó ra: "Đây là ta tự mày mò một châm pháp, không có tác dụng gì, có điều có thể làm dịu lại chứng đau đầu do thuốc đó mang lại, điện hạ theo ta học qua châm cứu một thời gian, ngài ấy có thể đọc hiểu."
Nhìn thấy Cố Quân nhíu mày, Trần Khinh Nhứ lại bổ sung: "Không phải ta nói, là điện tự mình đoán ra."
Thần sắc Cố Quân thay đổi vài lần, cuối cùng thở ra, cảm thấy đầu lại âm ỉ đau.
Trần Khinh Nhứ dặn dò vài câu xong, lại tạm thời tìm giấy bút, viết hai phương thức điều dưỡng: "Có còn hơn không, vậy ta cáo lui trước, hầu gia bảo trọng."
"Khoan đã," Cố Quân gọi cô nương ấy lại, "Trần cô nương, việc xuất quan vẫn nên là cân nhắc kỹ lưỡng."
Trần Khinh Nhứ xoay lại nhìn y một cái, khuôn mặt lạnh băng lộ ra nụ cười nhàn nhạt như cây sắt nở hoa.
"Cũng không hoàn toàn vì bệnh tình của hầu gia, chỉ là có một số việc vẫn là phải cần có người làm, xin nói thẳng một câu, ta tuy là địa vị thấp sức lực mỏng manh, nhưng suy nghĩ cũng giống như hầu gia vậy, sinh ra ở Trần thị, nhập đạo Lâm Uyên, chẳng lẽ lại dám dựa bóng râm của đời trước để cố giữ an toàn cho mình?" Cô ấy nói, "Hầu gia, có dịp gặp lại."
Nói xong không chờ Cố Quân lưu giữ đã tự mình xuống lầu.
Trường Canh phiêu bạt giang hồ đã lâu, hành sự vô cùng chu đáo, vội bước tới: "Trần cô nương, ta tiễn cô nương một đoạn."
Trần Khinh Nhứ xua tay, nhìn sắc mặt của cậu, dù cho cậu tuổi trẻ sức khỏe dồi dào, một đêm không ngủ không có hề hấn gì, nhưng trên mặt vẫn nhìn ra một chút gì đó.
Trần Khinh Nhứ: "Sao, an thần tán không có tác dụng?"
Trường Canh cười khổ: "Là vấn đề của tự bản thân ta."
Trần Khinh Nhứ nghĩ ngợi: "Ta luôn kêu ngươi bình tâm tịnh khí, thật sự cũng không biết trong lòng ngươi có cái gì không yên bình, đích thực là đứng nói chuyện thì lưng không biết đau, con người không thể không có thất tình lục dục, nếu ngươi không thể khắc chế, chi bằng cứ để thuận theo tự nhiên."
Trường Canh lặng lẽ, bất giác mím môi, nghĩ: "Cái này làm sao có thể để thuận theo tự nhiên?"
Trần Khinh Nhứ chỉ giết người chứ không chôn cất, bỏ lại một câu "thuận theo tự nhiên" rồi đi mất, khiến cho Trường Canh thất thần suốt cả ngày.
Cố Quân ở trong khách trọ nhỏ được hai ngày, Tôn Tiêu có lòng muốn đi nhanh, nhưng nhớ lại một đường ruột gan muốn đổ hết ra ngoài lại không dám thúc giục. Không ngờ sau khi khởi trình, Cố Quân vậy mà lại thay đổi trò chơi chí mệnh như muốn đầu thai trước đây, có thêm một tứ điện hạ suốt ngày dính bên cạnh, y đi giống như là đạp thanh xuân du, lắm lúc lại còn ngồi cùng với thương đội từ phía bắc di chuyển kinh doanh kiếm sống.
Nam Cương một đám dũng mãnh, cường hào hoành hành, Tôn thị lang an ủi đại sứ biên cương là giả, vốn là muốn mượn uy phong của Cố Quân để nắm chắc bằng chứng Phó Chí Thành thân là mệnh quan triều đình nhưng lại cấu kết với sơn phỉ, lấy quân Nam Cương làm điểm đột phá của lệnh kích trống, nhưng Cố Quân kia từ khi vào đất Thục là bắt đầu có đủ các lý do để kéo dài hành trình. Từ đất Thục về nam đều là địa bàn của Phó Chí Thành, con rắn độc đó nói không chừng đã sớm biết được hành tung của họ, còn ở đó bắt không kịp trở tay cái gì nữa?
Tôn đại nhân đã không còn ói rồi, sốt ruột đến mức khóe miệng trào ra một bọt máu lớn.
Thẩm Dịch hỏi nhỏ Cố Quân: "Đắc tội quân tử không đắc tội kẻ tiểu nhân, ngươi cũng thôi đi, cẩn thận tên họ Tôn đó về kinh giở trò với ngươi."
Cố Quân cười.
Thẩm Dịch vừa nhìn thấy cái điệu cười không chút quan tâm của y liền bắt đầu ủ lưỡi, phát biểu một tràng dông dài, ai mà biết được Cố Quân lại như không nghe thấy, nói: "Quân tử hay tiểu nhân đều không phải là vấn đề."
Thẩm Dịch tức tối: "Vậy kiếm chuyện thì là vấn đề rồi."
Cố Quân không hề nhận định giống Thẩm Dịch, hạ giọng thấp hơn vài phần: "Cái vị kia mới là vấn đề...tốt nhất là ta với binh bộ như nước với lửa, ngươi không hiểu à?"
Thẩm Dịch đơ ra hồi lâu, sau đó thì thở dài, không lên tiếng.
Từ khi nào...Cố đại soái bất khả nhất thế cũng bắt đầu tâm tư chơi trò độ lượng này vậy?
Cố Quân: "Không nghe bà mẹ già nhà ngươi dài dòng nữa, ta đi tìm nhi tử nhà ta."
Nói rồi cưỡi ngựa tới trước không thèm để ý tới Thẩm Dịch nữa.
Thẩm Dịch: "..."
Y cứ cảm thấy hai cái con người này sến súa quá mức rồi.
Đất nam hai bên bờ là núi xanh, thu đông cũng không có dấu hiệu úa tàn, vẫn sum suê tươi tốt, kẹp ở giữa là một con đường nhỏ khúc khuỷu, tựa vào sườn núi uốn lượn bò lên, xa gần đều không thấy được điểm cuối.
Cố Quân cầm một cái roi ngựa, chỉ vẽ như giang sơn giới thiệu với Trường Canh: "Người hành quân bọn ta, gặp địa mạo kiểu này lúc nào cũng đánh trống ngực trước, nếu mà người khác mai phục, bọn ta đưa đầu vào, thì chỉ có chờ bị người ta đánh một trận đẹp. Cho dù là ở cảnh nội Đại Lương, kiểu địa hình này cũng rất dễ sinh ra nhiều hưởng mã chiếm núi xưng vương..."
Chữ "mã" còn chưa dứt, liền nghe trong núi xanh có một âm thanh báo hiệu chói tai vang lên.
Thẩm Dịch sụp đổ: "Đại soái, ngài là một con quạ biến hình sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro