Sát Phá Lang Priest

Tương Phùng

Priest

2024-10-02 16:27:16

Trần Khinh Nhứ trách cứ một câu, trên mặt cũng chẳng nhìn ra vẻ tức giận nào, chỉ giống như bị những vị khách không mời mà đến này xông vào đến quen rồi, cô nương ấy bước vào phòng, đặt thảo dược trong tay sang một bên, kiến lễ trước: "Tệ họ Trần, là một lang trung giang hồ."

Cô nương tự xưng mình là lang trung giang hồ, vậy mà những cái cử tay nhấc chân rất có khí chất con nhà khuê tú, lại không cười, trên mặt một nét lạnh lùng, vị phu nhân đó nhìn thấy liền có chút dè dặt, luống cuống cả nửa ngày, ngôn ngữ không thành, chỉ chắp nhẹ tay thành động tác hành lễ. Trần Khinh Nhứ nhìn Trường Canh đang thi châm một cái, nói: "Cậu ta được xem như nửa đồ đệ của ta, khởi tử hoàn sinh thì không thể, những bệnh thông thường thì có thể ứng phó được, đại tỷ yên tâm được rồi."

Cô ấy khiến người ta không nhìn ra được tuổi tác, cách ăn mặc thì như một cô nương, tiểu tướng sĩ bên cạnh nhìn cô nương ấy trong lòng đánh trống liên tục.

Một cô nương chưa gả cho ai, cho dù là một đại phu, điện hạ nhà mình lại không chào hỏi mà xâm nhập nhà người ta...thích hợp sao? Nhìn dáng vẻ thuần thục đó, chỉ không biết chừng là đã tới đây bao nhiêu lần rồi.

Ở đây nếu là kinh thành, có một vài nhà nghiêm khắc, phu thê với nhau muốn gặp nhau cũng phải cho người nói trước một tiếng.

Tuy nói nam nữ giang hồ không câu không nệ...

Tiểu tướng sĩ lần đầu một mình đi theo Trường Canh, không ngừng đoán mò mối quan hệ giữa cô nương lạ mặt và tứ điện hạ, lại không biết chuyện này nếu như để Cố Quân biết được sẽ tức thành ra như thế nào, trong lòng như có nước sôi, không nghĩ ra được phải bẩm báo thế nào với đại soái, sắp khóc luôn rồi.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông trên giường hự một tiếng, ho nặng nề mấy cái, dần dần chớp mắt.

Trường Canh cũng không chê bẩn, lấy cái ống nhổ bên cạnh, giúp ông ta nhổ đàm trong miệng ra.

Phu nhân nhìn thấy vô cùng mừng rỡ, ngàn ân vạn tạ, Trần Khinh Nhứ đưa cho Trường Canh một cái khăn tay, chỉ đạo: "Ngươi đi kê thuốc đi, ta giúp ngươi kiểm tra."

Cô nương nói chuyện ngữ khí chậm rãi nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại có chút ý vị mệnh lệnh, Trường Canh không nói hai lời, đáp ứng rồi trải giấy ra, đắn đo thoáng qua liền động bút viết phương thuốc.

Mắt của tiểu tướng sĩ huyền thiết doanh suýt nữa thì rớt ra ngoài, khi mà cậu đi theo bên cạnh Cố Quân, nghe Cố đại soái nhắc qua không chỉ một lần, nói tứ điện hạ lớn rồi, có chút không quản nổi nữa rồi. Nhưng đây rõ ràng là chỉ đông không dám đi tây, còn ngoan ngoãn hơn cả học trò trong học đường nữa, làm gì có chút nào không phục của cái từ nhỏ cãi nhau trước mặt với An Định hầu?

Trong lúc hắn còn đang tự mình lăn lộn với gió, Trần Khinh Nhứ đã bắt chuyện với phu nhân kia.

Nhìn thấy người bệnh chuyển biến tốt, phu nhân thả lỏng ra không ít, lúc này nói chuyện mới biết, nguyên nhân là sau khi con rối cày cấy được tiến hành, mọi người không còn đất trồng, tuy triều đình có quy định, lệnh cho hương thân địa chủ không được đối xử tệ với tá điền, nhưng thời gian dài, ai còn muốn nuôi những kẻ ăn không ngồi rồi chứ? Nợ lâu và thiếu hụt hai cái này cũng thường xuyên xảy ra, mấy người mà có con rối làm việc trong lòng dần dần cũng không còn yên ổn được nữa, đến sau này, người nông dân một phe, sư phụ tay dài một phe, những người khác thì buôn bán nhỏ, nhìn có vẻ lại là một phe, ai cũng đều cảm thấy bản thân mình thiệt thòi, nhìn không vừa mắt nhau.

Trượng phu của vị phu nhân đó không muốn ở nhà du thủ du thực, đi theo lão hàng xóm về phía nam tìm việc làm, không ngờ một đi bặt vô âm tính, lão công công trong nhà lại bệnh, con nhỏ thì tuổi còn quá nhỏ, hy vọng không tới, những thầy thuốc trong thôn họ đều chê cả ngày không có việc gì làm nên sớm đã đi hết, phu nhân mới chỉ đành cố gắng tự mình cõng lão công công, đi đường dài tìm đại phu.

Trần Khinh Nhứ nghe xong nhíu mày: "Phía nam? Phía nam năm nay vừa xảy ra một trận đại thủy, cứu trợ thiên tai còn không kịp, có việc gì đáng để tìm?"

Vị phu nhân đó sắc mặt mờ mịt, rõ ràng là ở thôn núi lâu rồi, trừ một mẫu ba phân đất trước cửa nhà, cũng không biết thiên hạ còn có nơi khác, hoàn toàn không biết gì bên ngoài.

Trường Canh đang viết phương thuốc hỏi: "Vậy lương thực phát xuống năm nay, đại thẩm nhận được chưa?"

Phu nhân nghe rồi nhìn ông lão tạm thời được cứu trên giường một cái, mặt buồn bã: "Không giấu công tử, còn chưa từng, ta...ta tuổi này rồi, cũng không tiện lên phố tìm kiếm rắc rối, may mà năm nay lương giá thấp, trong nhà cũng còn vài vật nuôi, ra ngoài bán một ít cũng có thể dùng."

Lời đại thẩm tuy là như vậy nhưng trong lòng Trường Canh biết rõ, mấy người này cả đời cày cấy, gặt vụ quen rồi, sẽ không dễ dàng tiêu đến tiền bạc đâu, tiêu một lần lòng như dao cắt, nếu không thì làm sao mà lại một đường xa như vậy, cõng công công đi từng bước từng bước cũng không nỡ thuê xe chứ?

Trần Khinh Nhứ: "Không phải có đất công của triều đình sao? Ta nghe nói đất công của triều đình mỗi năm nộp đủ quốc khố, phân phát quan viên, còn lại hễ là người bản địa trong tịch giả đều có thể lĩnh một ít."

Phu nhân cười khổ: "Đất công chỗ chúng tôi không có trồng, bỏ hoang hai năm rồi."

Trường Canh: "Nguyên nhân tại sao? Là do đất không tốt sao?"

Phu nhân: "Nghe nói là bởi vì gần quê nhà của một quan lão gia nào đó, huyện thái gia muốn chiếm hai mẫu đất đó xây nhà thờ, bên trên không biết thế nào mà lại không đồng ý, dù sao tới tới lui lui cũng không ai hiểu nổi miếng đất đó dùng để làm gì, thành ra bỏ hoang."

Lời này vừa nói ra, ba người trong phòng đều im lặng.

"Tam sơn lục thủy, cộng chung lại một mẫu điền mà còn bỏ hoang," Trần Khinh Nhứ thở dài, "Mấy người này..."

Trường Canh không lên tiếng, không biết nghĩ ra điều gì, cậu rất nhanh đã viết xong phương thuốc, đưa cho Trần Khinh Nhứ kiểm tra, Trần Khinh Nhứ nói: "Ừm, không tệ, đại tỷ theo ta đến đây, ở trong đây là những loại thuốc thường gặp, không cần tỷ mua thêm."

Vừa nói, cô ấy vừa đưa vị phu nhân cảm tạ rối rít ra sau hậu viện.

Vừa thấy cô ấy rời đi, tiểu tướng sĩ huyền thiết doanh mới thở phào, từ từ bước tới trước mặt Trường Canh, cũng không lên tiếng, chỉ là theo trước theo sau, thấy Trường Canh chuẩn bị làm gì liền không tiến tới xắn tay áo lên làm trước, không lâu lắm, hắn đã tháo vát rửa xong cái ống nhổ, dọn dẹp giấy bút, lúc này mới ấp ủ câu đầu tiên, lắp ba lắp bắp: "Thiếu gia rất quen thuộc nơi này sao?"

Trường Canh lên tiếng: "Ừm, trong thời gian ở đất Thục thường đến đây dừng chân."

Cái gì! Cô nam quả nữ!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn mặt tiểu tướng sĩ nhịn đến đỏ lịm, thầm cảm thấy nhiệm vụ của mình quan trọng, nếu không làm rõ, bản thân trở về nói không chừng bị hầu gia xử thành cái ống nhổ luôn.

Trường Canh thấy hắn biểu cảm như bị sét đánh, mới hiểu hắn nghĩ gì, vội cười: "Nghĩ cái gì vậy? Đây tuy là nhà của Trần cô nương, nhưng thường thì cô ấy đều không có ở nhà, căn nhà thường để trống thôi, bằng hữu giang hồ ai vừa hay đến đây thì ở vài ngày. Nếu thỉnh thoảng vừa hay cô nương ở nhà, nữ thì ở lại, nam thì tự ra ngoài tìm nơi trú. Lần này vốn muốn đưa huynh đến ở vài ngày, chỉ là nếu cô nương trở về rồi, hai chúng ta vẫn là ra ngoài tìm chỗ ở vậy."

Tiểu tướng sĩ nhẹ lòng được một nửa, nghĩ: "Ồ."

Nhưng mà một nửa còn lại còn chưa buông xuống hết, rất nhanh lại căng thẳng, tiểu tướng sĩ có chút đau xót nghĩ: "Đường đường tứ điện hạ, một chút tiền khách điếm cũng phải tiết kiệm."

Lại nhìn thấy bộ y phục cũ nát, tiểu tướng sĩ buộc miệng: "Đại...chủ nhân mà biết thiếu gia bên ngoài sống cuộc sống như thế này, trong lòng không chừng sẽ khó chịu thế nào đây."

Hắn không biết cách nói chuyện lắm, có chút hành động nhanh nhưng chậm lời nói, chính vì vậy thỉnh thoảng nói một câu như vậy liền khiến người ta cảm thấy vô cùng chân thành.

Lòng Trường Canh đọng lại, nhất thời không tiếp lời.

Vào lúc này, Trần Khinh Nhứ lấy thuốc xong, đưa vị phu nhân đó trở lại, liếc sắc mặt Trường Canh một cái, nhíu mày: "Bình tâm tịnh khí, ta đã nói với ngươi thế nào rồi?"

Trường Canh giật mình, cười khổ.

Hai năm trước khi độc ô nhĩ cốt của Trường Canh phát tác, bị sư phụ bắt gặp, cái bí mật thầm kín chỉ có trời biết đất biết và cậu biết cuối cùng có thêm một người nữa biết, sư phụ của cậu tự cho là không thông y lý, đã đưa cậu đến nhiều nơi, cuối cùng ở đông bộ tìm thấy Trần Khinh Nhứ. Chỉ tiếc là ô nhĩ cốt là bí kíp bất truyền của phù thủy Bắc Man, Trần thần y kiến thức rộng rãi nhất thời cũng không biết làm sao, chỉ đành vừa kê cho cậu bình tâm tịnh khí vừa từ từ nghiên cứu.

Trong thời gian này, Trường Canh tìm cô nương nghe ngóng chuyện của Cố Quân, đi đường vòng hỏi: "Trần cô nương, trên đời này có một kiểu người tai mắt có lúc nhạy bén có lúc không hay không?"

Trần Khinh Nhứ đương nhiên biết ý tứ của cậu, chỉ là không tiện nhiều lời, vậy là chỉ đơn giản trả lời: "Có."

Trường Canh lại hỏi: "Vậy tai mắt không nhạy bén kiểu nào thì có thể dùng thuốc hoãn giải?"

Trần Khinh trả lời: "Bẩm sinh thì không được, mắt chịu tổn thương do bị thương tạo thành thì được, trúng độc có lẽ cũng được."

Cô nương cho rằng cậu đi một đường vòng như vậy cuối cùng sẽ hỏi về chuyện của Cố Quân, nhưng mà không có, cô nương nhận ra hình như bản thân đã đánh giá thấp sự thông thấu của chàng thiếu niên này rồi.

Trường Canh nghe xong, chỉ trầm mặc rất lâu, cuối cùng khẩn cầu cô nương nhận mình làm đồ đệ.

Trần gia nhiều đời thần y, vừa câu nệ vừa không câu nệ, gia huấn chỉ có bốn chữ "huyết hồ tế thế”, cứ như mấy "thần y" tính tình cổ quái trong cuộc sống kia chỉ tiếp nhận những trường hợp khó chữa, "chữa bệnh kiếm cơm", chắc chắn bị trục khỏi gia môn, trọng thương trọng bệnh, kỳ độc nan y cô ấy chữa, trẻ nhỏ phong hàn, phu nhân khó sinh tìm đến cô ấy, cô nương ấy cũng vui vẻ nhận lời, đối với những kiến thức được học đương nhiên cũng sẽ không giữ riêng cho mình, không có cái quy tắc gọi là "gia học không thể truyền cho người ngoài", có người xin thì cô dạy, chỉ là Trần cô nương nói bản thân cũng chưa tính là xuất sư, không dám danh chính ngôn thuận thu nhận đồ đệ, vì vậy chỉ được xem là một nửa sư phụ.

Trần gia ở phủ Thái Nguyên, đến thu đông thì Trần Khinh Nhứ thường sẽ không ở lại phía nam, Trường Canh nghĩ cô ấy giờ này còn ở nước Thục ắt hẳn là có chuyện, liền lấy tiền trong tay đưa cho tiểu tướng sĩ huyền thiết doanh thuê xe đưa ông lão và phu nhân về tránh mặt.

Tiểu tướng sĩ nào dám nhận tiền của tứ điện hạ nghèo khổ nhà hắn, luống cuống từ chối rồi vội vàng rời đi.

Đợi mấy người không có liên quan này đi rồi, Trần Khinh Nhứ mới lấy ra một cái túi bố: "Gặp ngươi cũng vừa hay, đây là an thần tán ta vừa điều chế phương thức mới, ngươi thử xem."

Trường Canh cảm ơn một tiếng, cầm và cất kỹ, lấy ra một ít nhét vào túi nhỏ.

Trần Khinh Nhứ vô ý liếc phải cái túi, mắt bỗng sáng lên, chỉ thấy trên đó không có thêu cái gì "uyên ương hí thủy", "hồ điệp song phi" khiến người ta nhìn đến ngất, bên trong là một mảnh lụa sạch sẽ, bên ngoài bọc một lớp nhuyễn bì mài cực mỏng, trên bì dùng đao khắc khắc một vòng hoa văn nhỏ, giống như một cái khóa tay sắt, cơ quan chặt chẽ, trên mũi còn lộ ra một bên lưỡi dao, chực chờ phóng ra ngoài, rất là tinh xảo.

Trần Khinh Nhứ khen một câu: "Ở đâu ra cái túi đeo này vậy? Rất đặc biệt."

Trường Canh: "Tự làm đó, cô nương có muốn không?"

Trần Khinh Nhứ: "..."

Một Trần thần y bình thản ung dung giữa thiên quân vạn mã, lúc này cũng không tự chủ được mà lộ ra chút chấn động.

"Rất thiết thực đó," Trường Canh giới thiệu, "À đúng rồi, còn chưa hỏi cô nương, sao cô vẫn còn ở nước Thục vậy?"

"An Định hầu nam hạ ngang qua nước Thục, hẹn ta ở đây," Trần Khinh Nhứ hỏi ngược, "Sao vậy, ngươi không biết à?"

Trường Canh: "..."

Phong thủy luân lưu chuyển, lần này người bị chấn động đổi người rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cả nửa buổi, Trường Canh mới mượn hương của an thần tán, khó khăn tìm lại giọng nói: "Không, không biết, nghĩa phụ ta, người nam hạ làm gì?"

Trần Khinh Nhứ lấy làm kỳ lạ: "An Định hầu rời khỏi Tây Bắc đương nhiên là có quân vụ rồi, ta bất quá chỉ là dựa vào bóng râm của tổ gia nói chuyện với ngài vài câu mà thôi, ngài ấy muốn làm gì cũng sẽ không nói với ta chứ."

Trường Canh: "Nhưng mà vừa rồi vị tiểu huynh đệ huyền thiết đó nói với ta, cuối năm người sẽ về kinh thành..."

Trần Khinh Nhứ nghe càng mơ hồ: "Đây chẳng phải còn chưa tới trùng dương sao, hầu gia đầu năm về kinh hay không, với ngày ấy bây giờ đang ở đâu có liên quan gì sao?"

Trường Canh: "..."

Cậu bỗng căm lặng một lúc, cuối cùng nhịn không được bật cười, nghĩ lại chắc chỉ có vừa mong chờ vừa sốt ruột như cậu mới xem ba bốn tháng như không.

"Ta còn tưởng ngươi là vì biết mới đến đây, náo cả nửa ngày trời thì ra chỉ là trùng hợp đi ngang qua," Trần Khinh Nhứ, "Trên thư ngài ấy nói hẹn mỗ chính là mấy ngày này, ngươi nếu như không vội, hay là ở lại cùng đợi ngài."

Trường Canh thất thần đáp ứng một tiếng, tâm tư sớm đã bay ra ngàn dặm rồi.

"Trường Canh, Trường Canh!" Trần Khinh Nhứ gọi nhỏ bên tai khiến Trường Canh bừng tỉnh.

Trần Khinh Nhứ nghiêm túc: "Ta có nói với ngươi, nếu như không phải thuốc giải, có là phương thuốc an thần cỡ nào cũng chỉ là phụ trợ, ô nhĩ cốt kỵ nhất là tâm không yên, mỗi một suy nghĩ nổi lên trong lòng ngươi đều do độc dưỡng thành, hôm nay chỉ trong thời gian ngắn, ngươi đã thất thần hai lần, rốt cuộc là sao vậy?"

Trường "hổ thẹn" một tiếng, thần sắc nhàn nhạt cụp mắt, không muốn nói thêm, tự nhiên chuyển chủ đề sang đơn thuốc mình vừa kê.

Nghĩ lại cô hành y thiên hạ, nhục thể đao thương kiếm bổ, bệnh mãn tính đều chữa qua không ít, vậy mà cũng không biết làm sao để chữa lòng người.

Không lâu sau, tiểu tướng sĩ huyền thiết đưa người về xong vội vội vàng vàng trở lại, nhìn thấy Trường Canh không có bỏ lại cậu mất tích lần nữa thì thở phào.

Trường Canh mượn vài quyển , cáo từ Trần Khinh Nhứ, đưa theo tiểu tướng sĩ vào một khách trọ trong tiểu trấn lân cận.

Côn trùng mùa thu ở đất Thục rất ngang ngược điên cuồng, đêm về khuya, lúc người người đã ngủ lại càng huyên náo hơn, Trường Canh đem an thần tán đặt bên cạnh gối, cảm giác phương thức mới của Trần cô nương chẳng ra làm sao, chẳng những không an thần mà ngược lại lại càng tỉnh táo, hại cậu nửa đêm rồi mà vẫn không ngủ được, chỉ đành bò dậy tận dụng thời gian đọc sách, đốt hết một chén dầu, ba quyển đã thuộc hết hai quyển rưỡi, đến tận trời sáng, cũng chẳng có chút buồn ngủ.

Giữa ngực của cậu cứ như có thêm một cái hộp vàng chứa đựng tử lưu kim đốt mãi không thấy đáy.

Bất luận trong lòng Trường Canh niệm thầm biết bao nhiêu lần "bình tâm tịnh khí", cũng đều không làm sao có thể dùng tâm thái bình thường đối với Cố Quân sắp xuất hiện, thậm chí làm sao cố gắng không nghĩ đến chuyện này. Nôn nóng và sốt ruột vẫn cứ song song hình thành trong xương cốt của cậu, mỗi giờ mỗi khắc đều như có một cây mây đầy gai nhọn đang moi móc trái tim cậu, lúc thì đau lúc thì tê dại, tự lừa người dối mình cũng không có tác dụng.

Sáng sớm hôm sau, Trường Canh gọi tiểu huynh đệ huyền thiết lại: "Tiểu huynh đệ, các người muốn nam hạ Nam Cương thông qua đất Thục thường thì đi như thế nào?"

Tiểu tướng sĩ trả lời: "Công vụ đương nhiên đi quan đạo, những chuyện khác có lẽ phải tùy vào tình huống, không nói trước được, bò vào sơn cốc cũng có khả năng."

Trường Canh lặng lẽ gật đầu.

Không lâu sau, tiểu tướng sĩ kinh ngạc phát hiện, Trường Canh vậy mà đã thay ra bộ đồ nát cậu ấy mặc khi ngao du giang hồ, đổi thành một bộ y phục, tuy cũng chưa thấy sang trọng lắm nhưng lại rất đẹp, có thể nhìn ra được phú tức quý lai.

Trường Canh thay đổi chóng mặt, từ một thư sinh nghèo biến thành một công tử chính hiệu, đến cả chưởng quầy khách trọ nhìn thấy cậu, nói chuyện bất giác cũng có cung kính hơn vài phần.

Cậu cứ ăn mặc thành thiếu gia như vậy, mỗi ngày đến quan đạo dẫn ngựa đi dạo, cũng không biết là đang chờ người hay là đi triển lãm.

Y phục của thiếu gia không chịu được lấm lem, bụi đất cả ngày bám vào, tối về là giống như mới chui từ trong đám bụi ra, Trường Canh không muốn làm phiền người khác, đều là tự mình giặt sạch sẽ. Cậu ấy không giặt không được, bởi vì "y phục thiếu gia" bên mình chỉ có hai bộ, không giặt thì không đủ thay.

Mỗi ngày lúc Trường Canh lên ngựa, đều tự nói với lòng: "Hay là mình cứ rời đi thôi."

Hơn bốn năm không gặp Cố Quân rồi, nhớ nhung ngày qua ngày đã chất thành núi rồi, cậu nhìn thấy ngọn núi đó thì không thể không lo lắng sợ hãi, sợ rằng nó sẽ "gió thổi cỏ lay", liền "ầm" một tiếng đổ sập mất.

Cậu vừa muốn chạy trốn, lại không nỡ chạy, suốt đường tự mình mâu thuẫn với mình, vẫn chưa kịp đấu tranh ra một cách vẹn toàn thì đã đến quan đạo rồi. Trường Canh chỉ đành nếu đã đến rồi thì cứ vậy thôi, cả ngày cứ đi tới đi lui xung quanh ăn cát uống gió, thường thì đến cả một con thỏ cũng không đợi được, buổi tối lúc trở về cậu lại nghĩ: "Sáng sớm ngày mai mình vẫn là trả phòng rời đi thôi."

Vẫn là sáng sớm hôm sau tự mình nuốt lời, đấu tranh với chính mình một lúc thì đã tới quan đạo rồi.

Cứ qua những ngày tháng điên cuồng như vậy được bốn năm ngày, chạng vạng lúc mà Trường Canh quay đầu ngựa chuẩn bị về lại khách trọ, nhìn thấy hoàng hôn phía tây đỏ rực như máu, rất đẹp, không thể không đi chậm lại, để cho ngựa của mình vừa đi vừa gặm cỏ, cậu thì vừa đi vừa nghĩ lại những chuyện dở khóc dở cười mà mấy hôm nay cậu làm, nghĩ bụng: "Chuyện này nếu mà để Liễu Nhiên biết được có lẽ sẽ bị hắn cười đến nỗi trở thành một cao tăng không có răng cửa mất."

Chính vào lúc này, Trường Canh bỗng nhiên nghe đằng sau truyền lại tiếng vó ngựa, dường như có đội mã xa đi qua, cậu dắt ngựa sang một bên nhường đường, ngẩng đầu nhìn, thì thấy bốn con tuấn mã cao lớn chớp mắt đã phi tới, phía sau còn kéo theo một chiếc xe ngựa.

Nhìn từ xa, những kỵ sĩ này trên người đều là thường phục, cũng chẳng khác gì dòng người vội vội vàng trên đường, nhưng trái tim Trường Canh không hiểu tại sao, bỗng bắt đầu đập mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0