Danh Tướng
Priest
2024-10-02 16:27:16
Tổ tiên Từ gia có để lại một ít đất đai, Từ Bá hộ lại là quân hộ, cuộc sống hiện tại cũng xem như là không tệ, trong nhà cũng có người làm, công việc chăm sóc một người mẹ già, nấu cơm, dọn dẹp đại khái như vậy.
Đợi trời sáng hẳn rồi lão đầu bếp của Từ gia mới đủng đỉnh nấu bữa sáng, đến gõ cửa phòng Trường Canh: "Thiếu gia, phu nhân hỏi người có đến phòng bà ăn không ạ."
Trường Canh đang tập trung hết sức để luyện chữ, nghe hỏi thì nhấc bút dừng động tác lại trả lời: "Không ạ, người thích yên tĩnh, con không đến làm phiền đâu ạ, phiền bà nói với mẹ giúp con, nói là nhi tử hỏi thăm người."
Lão đầu bếp còn lạ gì câu trả lời của cậu ấy, hai mẫu tử nhà này cứ một người hỏi một người trả lời cho có lệ, chẳng có gì mới mẻ.
Kể ra cũng lạ, theo lý mà nói, Từ Bá hộ bất quá cũng chỉ là người cha kế, Trường Canh và Tú nương mới là mẹ con ruột, nhưng hai mẹ con nhà này chỉ mấy ngày có Từ Bá hộ ở nhà thì mới ăn cơm cùng nhau, sớm chiều hỏi thăm, vẽ ra một bức tranh mẹ hiền con thảo, vui vẻ thuận hòa. Chỉ cần nam chủ vừa rời đi, liền xa lạ hơn cả người xa lạ, không ai đếm xỉa tới ai, cùng sống trong một nhà, Trường Canh thậm chí cửa chính cũng không thèm đi, ngày nào cũng đi theo cửa phụ chạy qua viện bên cạnh, hai mẹ con có khi mười ngày nửa tháng cũng không gặp nhau một lần.
Ngay cả cái năm Trường Canh bệnh chỉ còn lại nửa cái mạng, Tú nương cũng chỉ ghé qua nhìn một cái, không hề quan tâm đứa con duy nhất này sống hay chết.
Cuối cùng vẫn là do Thập Lục gia ôm đi tận tình chăm sóc.
Lão đầu bếp cứ luôn nghĩ không biết Trường Canh có phải do Tú nương sinh ra hay không, nhưng nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì hai mẹ con nhà này cũng có nét giống nhau, chắc chắn là có quan hệ huyết thống.
Huống hồ gì nếu như không phải là con ruột, Tú nương một nữ nhân yếu đuối, lưu lạc tha hương, thân mình còn lo không nổi, sao lại phải đưa đứa trẻ này theo chứ?
Chẳng thể hiểu nổi.
Qua thêm một lúc, lão đầu bếp mang khay cơm đến nói với Trường Canh: "Hôm nay lão gia có lẽ cũng về tới thành rồi, phu nhân dặn dò thiếu gia nhớ về sớm một chút."
Trường Canh hiểu ý bà ta muốn gì, Từ Bá hộ về rồi, họ phải diễn mẫu từ tử hiếu, nên gật đầu đáp: "Con biết rồi."
Tầm mắt của cậu ấy rơi vào khay cơm, trên tay cầm của khay cơm có dính một sợi tóc dài, vốn tay đã đưa ra liền lập tức khựng lại.
Lão đầu bếp đã già, tóc đã bạc hết rồi, cái sợi này lại đen dài mềm mại như vậy thì không phải của bà ấy rồi, Từ Bá hộ còn chưa trở lại, trong nhà tính luôn cả người giúp việc cũng chỉ có ba người, không phải của đầu bếp thì chỉ có thể là của Tú nương rồi.
Trường Canh mắc bệnh sạch sẽ kỳ lạ, đó là chỉ khi đối với mẹ ruột mới vậy.
Ở viện bên cạnh, để cậu dùng qua bát cơm thừa của nghĩa phụ cậu cũng được, nhưng hễ về nhà, chỉ cần thứ gì Tú nương động vào là cậu ấy một chút cũng không muốn động tới.
Lão đầu bếp cũng rõ cái tính quái gở này, nên cẩn thận nhặt sợi tóc ra, cười nói: "Cái này là do phu nhân không cẩn thận rơi lên trên, điểm tâm này mang từ nồi ra là chưa có ai đụng vào cả, yên tâm."
Trường Canh vô cùng lễ phép cũng cười đáp lại: "Dạ không sao, hôm nay con có vài vấn đề muốn thỉnh giáo Thẩm tiên sinh, lát nữa con đến chỗ nghĩa phụ ăn luôn ạ."
Nói xong, cậu ấy cũng chẳng có động vào khay cơm, cầm lấy quyển sách trên bàn kẹp vào cánh tay và đỡ lấy thanh kiếm gác ở sau cửa đi ra ngoài.
Thẩm tiên sinh vừa thay áo, đang ở trong viện tra dầu cho mấy bộ giáp thép.
Giáp thép là do thủ thành quan binh mang tới, quan binh Nhạn Hồi cũng có chuyên gia bảo dưỡng giáp thép quân dụng "sư phụ tay dài", chỉ là giáp trụ trong quân đội quá nhiều, bận không kịp trở tay, nên mới vào dân gian tìm sư phụ tay dài để chia bớt công việc.
"Sư phụ tay dài" chính là những người sửa chữa giáp thép, cái đánh lửa, suốt cả ngày đều quanh quẩn giao tiếp với mấy cục sắt đó, cũng coi như là một nghệ nhân thủ nghệ, chỉ là dưới cái nhìn của lão bách tính, "sư phụ tay dài" chẳng khác gì đánh chó, cắt móng, cạo đầu vậy, đều là công việc thấp kém, tuy không phải lo lắng việc ăn uống nhưng cũng chẳng phải nghề gì cao cả.
Thẩm tiên sinh là một người đọc sách, không biết thế nào lại có một cái sở thích đặc thù như vậy, không chỉ tự mình thích rồi làm ra, đôi khi còn dựa vào chút thủ nghệ này kiếm tiền.
Còn cái vị không cẩn thận rơi vào giấc mộng thiếu niên Thẩm Thập Lục kia thì lại chẳng làm gì, chỉ đưa đôi chân dài đó ra ngồi trên ngưỡng cửa, cả người như không có xương sống dựa vào khung cửa, bên cạnh một cái bát thuốc đã uống, hắn uống xong cũng chẳng biết rửa sạch.
Thập Lục lười nhác vươn vai một cái, lừ đừ hướng Trường Canh vẫy tay gọi: "Nhi tử, đi lấy cho ta bình rượu mang lại đây."
Thẩm tiên sinh cả tay đều là dầu của cái đánh lửa, mồ hôi nhễ nhại nói với Trường Canh: "Đừng để ý tới hắn, ăn gì chưa?"
Trường Canh: "Chưa ạ."
Thẩm tiên sinh xoay đầu hướng Thập Lục gào hét: "Từ sáng giờ chỉ biết chống cằm ngồi chờ ăn! Không thể làm chút việc hay sao? Mau đi vo gạo nấu vài bát cháo!"
Thẩm Thập Lục nghiêng một đầu, điếc đúng nơi đúng lúc, đủng đỉnh hỏi: "Hả? Cái gì?
"Để con ạ," Trường Canh đã quá quen cảnh này, "Cho gạo gì ạ?"
Lần này Thập Lục gia nghe thấy rồi, hắn ta nhướng mày nói với Thẩm tiên sinh: "Bớt sai vặt trẻ, tự huynh không biết đi à?"
Thẩm tiên sinh nho nhã ngày ngày bị cái tên đệ đệ khốn nạn hắn chọc tức đen mặt: "Không phải đã nói là thay phiên sao? Nam tử hán đại trượng phu, đệ nghe không thấy đã đành, còn suốt ngày nói lời không giữ lấy lời là thế nào!"
Thẩm Thập Lục lại ở đó giở chiêu cũ, lại "không nghe thấy", hỏi: "Huynh ở đó kêu réo cái gì?"
Giả vờ y như thật.
Trường Canh: "..."
Thật ra làm một kẻ điếc cũng tiện ghê.
"Tiên sinh nói..." Trường Canh cúi thấp đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt bỡn cợt của Thập Lục, lập tức giấc mộng đêm qua xẹt lại hiện về trước mắt, cậu ấy chợt nhận ra thì ra cậu ấy không phải là không động lòng.
Cổ họng Trường Canh bỗng nhiên có chút khô, cố gắng định thần lại, mặt không cảm xúc: "Lão nhân gia người cứ ngồi yên đó đi, đừng có mới sáng sớm đã hao tâm tổn sức gian lận."
Thẩm Thập Lục hôm nay còn chưa uống say, cũng coi như chỉ có lương tâm là chưa bị ngâm thành rượu, hắn ta cười híp mắt lại kéo tay Trường Canh đứng dậy, thân thiết vỗ vỗ sau đầu chàng thiếu niên, loạng choạng đi vào nhà bếp.
Hắn ta vậy mà thật sự bắt đầu chịu làm việc rồi, Thập Lục trăm năm hiếm gặp một lần làm một việc ra dáng người, hiếm thấy hiếm thấy, giống như cây sắt trổ hoa vậy.
Trường Canh cũng theo sau vào, chỉ thấy nghĩa phụ của cậu vung tay vốc đại vài nắm gạo ném toàn bộ vào nồi, tiếp theo múc nước ào ào đổ vào vo gạo, làm cho nước văng tung tóe, bọt nổi trắng xóa, tiếp đến, lại bỡn cợt dùng hai ngón tay cho vào nước khuấy bừa một vòng rồi lại lấy ra vẫy vẫy nước, la lên: "Đã rửa được một nửa rồi, Thẩm Dịch mau vào thay phiên đi."
Thẩm tiên sinh: "..."
Thẩm Thập Lục quơ tay vớt bình rượu từ kệ bếp, ngẩng đầu rót một ngụm, lưu loát, không lệch một chút nào.
.....Có lúc Trường Canh nghi ngờ, hắn thậm chí đến "mù" cũng là giả vờ.
Thẩm tiên sinh có lẽ chịu thua rồi, không còn muốn vẫy vùng vô ích nữa, mắng bậy một câu rồi lấy cây giặt quần áo rửa tay sạch sẽ chạy vào nhà bếp, hấp ít bánh ngọt và bắt đầu dọn dẹp cái mớ hỗn độn Thập Lục vừa ném lại.
Trường Canh lấy ra giấy viết vừa viết lúc sáng, từng trang từng trang đưa cho Thẩm tiên sinh xem, Thẩm Dịch xem và nhận xét xong, Trường Canh liền nhét xuống dưới bếp bắt đầu phụ nhóm lửa.
"Chữ viết rất có tiến bộ, gần đây có phải đã tốn không ít công sức," Thẩm tiên sinh nói "Ta thấy con học theo mẫu của An Định hầu Cố Quân sao?
Trường Canh: Ừm."
Tay ăn chơi Thập Lục đang nhàn rỗi bên cạnh nghe nói bỗng nhiên nhìn sang, trên mặt xẹt qua một tia khác lạ.
Thẩm tiên sinh không nhìn lên: "An Định hầu năm mười lăm tuổi dẫn binh thắng trận làm nên tên tuổi, năm mười bảy tuổi lên làm thống soái, phụng mệnh tây chinh đồ kinh ngoài thành Tây Lương, gặp lại đồ của người xưa, cảm giác như được nhìn thấy một cảnh quen thuộc tiền triều, nhưng giang sơn cũng đã có được trăm năm, chữ viết tay vốn là viết rồi thôi, không ngờ bị đám ngu ngốc lén lưu lại, khắc lên bia đá, để nói, chữ của Cố Quân là do một tay học giả Mạch Sâm dạy thành đó, nên là rất có giá trị, chỉ là khi viết Trường Đình Phú, ngài ấy vẫn còn trẻ, vẫn còn chí thiếu niên, khó tránh có một chút không biết trời cao đất dày, chưa đến thời cơ. Nếu con luyện chữ, có biết bao nhiêu người không luyện, sao lại luyện theo người này?"
Trường Canh cuộn tròn giấy được viết đầy chữ, không chút tiếc nuối nhét vào bếp lò: "Con nghe kể qua, huyền ưng, huyền giáp và huyền kỵ tam đại huyền thiết doanh, đã được lão hầu gia mang đi bình ổn mười tám bộ lạc Bắc Man, sau đó truyền lại cho tiểu hầu gia, cũng khiến cho những kẻ hung tàn Tây Vực cúi đầu. Con cũng không phải là thích chữ của ông ấy, chỉ là con muốn biết, thủ pháp của người nắm trong tay tam đại huyền thiết doanh sẽ như thế nào thôi."
Cái muỗng trong tay Thẩm tiên sinh khuấy vào nồi trong vô thức, tầm mắt thì tựa hồ đã nhìn về phía xa, sau đó mới chầm chậm nói: "An Định hầu họ Cố tên Quân, tự Tử Hi, là con trai duy nhất của trưởng công chúa tiên đế cùng với lão hầu gia. Từ nhỏ cha mẹ mất sớm, được thương tình nuôi dưỡng trong cung, lại còn được ban cho Tây Quyết, vốn là trời sinh phú quý nhàn hạ, lại cứ muốn đến Tây Vực chịu khổ, anh hùng hay không ta không biết, chỉ e là đầu óc không được bình thường lắm."
Thẩm tiên sinh một thân áo dài trắng, dưới góc áo còn dính một vết dầu của giáp thép, trên cổ thì đeo một chiếc tạp dề xui xẻo. Hai huynh đệ nhà này đứng sáp lại với nhau, nhà thì chẳng có con gái, người này so với người kia còn chẳng ra thể thống hơn, cái tạp dề đó không rõ là có phải từ lúc mang về chưa từng giặt qua, đã không còn nhìn thấy màu gốc của nó, quấn lên người chẳng ra ngô ra khoai gì cả.
Duy chỉ có khuôn mặt đó là đường nét như tranh.
Sống mũi Thẩm Dịch khá cao, khi không nói đùa, nhìn nghiêng góc mặt gần như lãnh đạm uy nghiêm, mí mắt ngài ấy khẽ động đậy cất tiếng: "Từ sau khi lão hầu gia đi, huyền thiết doanh vì công lao to lớn trở thành điều kiêng dè đối với bề trên, lại thêm trong triều nịnh thần nịnh nọt lộng quyền..."
Thập Lục vốn im thin thít bỗng cắt ngang: "Thẩm Dịch."
Hai người trong bếp cùng hướng mắt về hắn, Thập Lục thì lại dán mắt vào cái mạng nhện nhỏ trên khung cửa.
Thập Lục uống rượu không đỏ mặt, càng uống càng trắng, một chút cảm xúc đều thu vào mắt, nhìn không rõ được.
Hắn thấp giọng: "Đừng ăn nói lung tung."
Đệ đệ Thẩm Thị bình thường không biết lớn nhỏ, không tôn trọng huynh trưởng, huynh trưởng thì lại chiều chuộng đệ đệ tới mức không ra dáng một con người, ngày ngày cãi nhau từ sáng đến tối, nhưng tình cảm thì rất tốt.
Trường Canh chưa từng thấy Thập Lục dùng khẩu khí cứng nhắc đó nói chuyện.
Cậu ấy bản tính mẫn cảm, không hiểu tình hình liền nhăn mày.
Thẩm Dịch nghiến răng một cái, phát hiện Trường Canh đang quan sát họ, miễn cưỡng thu lại cảm xúc, cười nói: "Xem như ta lỡ lời. Có điều nói xấu triều đình chẳng phải là chuyện phím lúc ăn cơm sao? Ta cũng chỉ là nói bừa vậy thôi."
Trường Canh cảm nhận được không khí gượng gạo, nên nhanh trí tìm một chủ đề mới, hỏi: "Vậy từ bắc phạt qua tây chinh trong mười năm này huyền thiết doanh thuộc về ai ạ?"
"Không ai cả" Thẩm Dịch nói, "Sau Bắc Phạt, huyền thiết doanh vắng lặng một thời gian, có người thì rời đi, có người thì chết, còn lại trong quân đội chỉ vài người, mà cũng đều tâm tàn ý lạnh. Mười mấy năm trôi qua, quân tinh nhuệ năm đó cũng đã sớm thay đổi qua một thế hệ rồi, trang bị nhiều năm chưa từng đổi cũng lão hóa chẳng ra làm sao. Mãi đến vài năm trước Tây Vực phiến loạn, triều đình không còn cách nào khác mới để An Định hầu nhận mệnh lệnh vào lúc lâm nguy, mở lại huyền thiết doanh. Thay vì nói Cố soái tiếp quản huyền thiết doanh, chi bằng nói ngày ấy đã ở Tây Vực rèn luyện ra một đội mới. Nếu con có cơ hôi, hãy học chữ lúc bây giờ của ngài ấy."
Thẩm Dịch giật mình: "Chẳng lẽ Thẩm tiên sinh đã xem qua chữ của An Định hầu sau này?"
Thẩm Dịch cười: "Tuy rằng là hiếm thấy, nhưng trên phố thỉnh thoảng cũng xuất hiện một hai bức tự xưng bút tích, dù sao thì ta cũng chẳng nhìn ra được là thật hay giả."
Thầy ấy vừa nói vừa thổi khói, mang thức ăn lên bàn, Trường Canh rất nhanh đã tiến tới phía trước phụ giúp, khi cậu ấy mang cháo đi lướt qua với Thẩm Thập Lục, lại bị con ma bệnh đó giữ chặt bả vai.
Trường Canh trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường, cao lớn hơn những đứa cùng tuổi, dù cho cơ thể vẫn chưa nở nang, thân cao lại sắp bằng tiểu nghĩa phụ của cậu ấy rồi, chỉ ngước nhẹ đầu liền bắt gặp ánh mắt của Thập Lục.
Thập Lục thật ra là có một đôi mắt đào hoa rất kinh điển, chỉ khi ánh mắt hắn ngẫu nhiên tản mạn mới có thể nhìn ra, bởi vì khi ánh mắt hắn ngưng tụ lại, đôi đồng tử ấy phảng phất một đáy vực thâm sâu khiến người ta nhìn không rõ, đen thăm thẳm.
Trường Canh có chút sợ, hạ thấp giọng, cố ý dùng cách xưng hô mà bình thường không mấy dùng: "Nghĩa phụ, sao vậy?"
Thập Lục cũng chẳng để ý: "Trẻ con, đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện làm anh hùng, anh hùng thì có kết cục gì tốt đẹp không? Ngươi chỉ cần lo cả đời ăn no mặc ấm, ngủ dậy vui vẻ, là tốt nhất rồi, dù cho có nghèo khó rảnh rỗi chút cũng chẳng sao cả."
Thẩm Thập Lục giả câm giả điếc nhiều, mấy khi nói mấy câu ra dáng người, vậy mà lại tạt nước lạnh vào Trường Canh.
Hắn là một kẻ khuyết tật nửa điếc nửa mù, đương nhiên sẽ không có chí lớn, không có tinh thần. Nhưng mà mấy câu nhụt chí kiểu được ngày nào hay ngày ấy, thiếu niên làm sao nghe lọt lỗ tai chứ?
Trường Canh có chút khó chịu vì cảm thấy bị hắn ta coi thường, không có chút thiện chí nói: "Đều giống người ất ơ qua ngày sau này ai sẽ kiếm tiền nuôi gia đình? Ai sẽ lo lắng cho người cái ăn cái mặc? Đúng là đứng nói chuyện lưng không biết đau mà."
Cậu ấy tránh khỏi cánh tay Thập Lục, qua loa một tiếng: "Đừng có làm loạn, cẩn thận cháo nóng bỏng người."
Đợi trời sáng hẳn rồi lão đầu bếp của Từ gia mới đủng đỉnh nấu bữa sáng, đến gõ cửa phòng Trường Canh: "Thiếu gia, phu nhân hỏi người có đến phòng bà ăn không ạ."
Trường Canh đang tập trung hết sức để luyện chữ, nghe hỏi thì nhấc bút dừng động tác lại trả lời: "Không ạ, người thích yên tĩnh, con không đến làm phiền đâu ạ, phiền bà nói với mẹ giúp con, nói là nhi tử hỏi thăm người."
Lão đầu bếp còn lạ gì câu trả lời của cậu ấy, hai mẫu tử nhà này cứ một người hỏi một người trả lời cho có lệ, chẳng có gì mới mẻ.
Kể ra cũng lạ, theo lý mà nói, Từ Bá hộ bất quá cũng chỉ là người cha kế, Trường Canh và Tú nương mới là mẹ con ruột, nhưng hai mẹ con nhà này chỉ mấy ngày có Từ Bá hộ ở nhà thì mới ăn cơm cùng nhau, sớm chiều hỏi thăm, vẽ ra một bức tranh mẹ hiền con thảo, vui vẻ thuận hòa. Chỉ cần nam chủ vừa rời đi, liền xa lạ hơn cả người xa lạ, không ai đếm xỉa tới ai, cùng sống trong một nhà, Trường Canh thậm chí cửa chính cũng không thèm đi, ngày nào cũng đi theo cửa phụ chạy qua viện bên cạnh, hai mẹ con có khi mười ngày nửa tháng cũng không gặp nhau một lần.
Ngay cả cái năm Trường Canh bệnh chỉ còn lại nửa cái mạng, Tú nương cũng chỉ ghé qua nhìn một cái, không hề quan tâm đứa con duy nhất này sống hay chết.
Cuối cùng vẫn là do Thập Lục gia ôm đi tận tình chăm sóc.
Lão đầu bếp cứ luôn nghĩ không biết Trường Canh có phải do Tú nương sinh ra hay không, nhưng nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì hai mẹ con nhà này cũng có nét giống nhau, chắc chắn là có quan hệ huyết thống.
Huống hồ gì nếu như không phải là con ruột, Tú nương một nữ nhân yếu đuối, lưu lạc tha hương, thân mình còn lo không nổi, sao lại phải đưa đứa trẻ này theo chứ?
Chẳng thể hiểu nổi.
Qua thêm một lúc, lão đầu bếp mang khay cơm đến nói với Trường Canh: "Hôm nay lão gia có lẽ cũng về tới thành rồi, phu nhân dặn dò thiếu gia nhớ về sớm một chút."
Trường Canh hiểu ý bà ta muốn gì, Từ Bá hộ về rồi, họ phải diễn mẫu từ tử hiếu, nên gật đầu đáp: "Con biết rồi."
Tầm mắt của cậu ấy rơi vào khay cơm, trên tay cầm của khay cơm có dính một sợi tóc dài, vốn tay đã đưa ra liền lập tức khựng lại.
Lão đầu bếp đã già, tóc đã bạc hết rồi, cái sợi này lại đen dài mềm mại như vậy thì không phải của bà ấy rồi, Từ Bá hộ còn chưa trở lại, trong nhà tính luôn cả người giúp việc cũng chỉ có ba người, không phải của đầu bếp thì chỉ có thể là của Tú nương rồi.
Trường Canh mắc bệnh sạch sẽ kỳ lạ, đó là chỉ khi đối với mẹ ruột mới vậy.
Ở viện bên cạnh, để cậu dùng qua bát cơm thừa của nghĩa phụ cậu cũng được, nhưng hễ về nhà, chỉ cần thứ gì Tú nương động vào là cậu ấy một chút cũng không muốn động tới.
Lão đầu bếp cũng rõ cái tính quái gở này, nên cẩn thận nhặt sợi tóc ra, cười nói: "Cái này là do phu nhân không cẩn thận rơi lên trên, điểm tâm này mang từ nồi ra là chưa có ai đụng vào cả, yên tâm."
Trường Canh vô cùng lễ phép cũng cười đáp lại: "Dạ không sao, hôm nay con có vài vấn đề muốn thỉnh giáo Thẩm tiên sinh, lát nữa con đến chỗ nghĩa phụ ăn luôn ạ."
Nói xong, cậu ấy cũng chẳng có động vào khay cơm, cầm lấy quyển sách trên bàn kẹp vào cánh tay và đỡ lấy thanh kiếm gác ở sau cửa đi ra ngoài.
Thẩm tiên sinh vừa thay áo, đang ở trong viện tra dầu cho mấy bộ giáp thép.
Giáp thép là do thủ thành quan binh mang tới, quan binh Nhạn Hồi cũng có chuyên gia bảo dưỡng giáp thép quân dụng "sư phụ tay dài", chỉ là giáp trụ trong quân đội quá nhiều, bận không kịp trở tay, nên mới vào dân gian tìm sư phụ tay dài để chia bớt công việc.
"Sư phụ tay dài" chính là những người sửa chữa giáp thép, cái đánh lửa, suốt cả ngày đều quanh quẩn giao tiếp với mấy cục sắt đó, cũng coi như là một nghệ nhân thủ nghệ, chỉ là dưới cái nhìn của lão bách tính, "sư phụ tay dài" chẳng khác gì đánh chó, cắt móng, cạo đầu vậy, đều là công việc thấp kém, tuy không phải lo lắng việc ăn uống nhưng cũng chẳng phải nghề gì cao cả.
Thẩm tiên sinh là một người đọc sách, không biết thế nào lại có một cái sở thích đặc thù như vậy, không chỉ tự mình thích rồi làm ra, đôi khi còn dựa vào chút thủ nghệ này kiếm tiền.
Còn cái vị không cẩn thận rơi vào giấc mộng thiếu niên Thẩm Thập Lục kia thì lại chẳng làm gì, chỉ đưa đôi chân dài đó ra ngồi trên ngưỡng cửa, cả người như không có xương sống dựa vào khung cửa, bên cạnh một cái bát thuốc đã uống, hắn uống xong cũng chẳng biết rửa sạch.
Thập Lục lười nhác vươn vai một cái, lừ đừ hướng Trường Canh vẫy tay gọi: "Nhi tử, đi lấy cho ta bình rượu mang lại đây."
Thẩm tiên sinh cả tay đều là dầu của cái đánh lửa, mồ hôi nhễ nhại nói với Trường Canh: "Đừng để ý tới hắn, ăn gì chưa?"
Trường Canh: "Chưa ạ."
Thẩm tiên sinh xoay đầu hướng Thập Lục gào hét: "Từ sáng giờ chỉ biết chống cằm ngồi chờ ăn! Không thể làm chút việc hay sao? Mau đi vo gạo nấu vài bát cháo!"
Thẩm Thập Lục nghiêng một đầu, điếc đúng nơi đúng lúc, đủng đỉnh hỏi: "Hả? Cái gì?
"Để con ạ," Trường Canh đã quá quen cảnh này, "Cho gạo gì ạ?"
Lần này Thập Lục gia nghe thấy rồi, hắn ta nhướng mày nói với Thẩm tiên sinh: "Bớt sai vặt trẻ, tự huynh không biết đi à?"
Thẩm tiên sinh nho nhã ngày ngày bị cái tên đệ đệ khốn nạn hắn chọc tức đen mặt: "Không phải đã nói là thay phiên sao? Nam tử hán đại trượng phu, đệ nghe không thấy đã đành, còn suốt ngày nói lời không giữ lấy lời là thế nào!"
Thẩm Thập Lục lại ở đó giở chiêu cũ, lại "không nghe thấy", hỏi: "Huynh ở đó kêu réo cái gì?"
Giả vờ y như thật.
Trường Canh: "..."
Thật ra làm một kẻ điếc cũng tiện ghê.
"Tiên sinh nói..." Trường Canh cúi thấp đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt bỡn cợt của Thập Lục, lập tức giấc mộng đêm qua xẹt lại hiện về trước mắt, cậu ấy chợt nhận ra thì ra cậu ấy không phải là không động lòng.
Cổ họng Trường Canh bỗng nhiên có chút khô, cố gắng định thần lại, mặt không cảm xúc: "Lão nhân gia người cứ ngồi yên đó đi, đừng có mới sáng sớm đã hao tâm tổn sức gian lận."
Thẩm Thập Lục hôm nay còn chưa uống say, cũng coi như chỉ có lương tâm là chưa bị ngâm thành rượu, hắn ta cười híp mắt lại kéo tay Trường Canh đứng dậy, thân thiết vỗ vỗ sau đầu chàng thiếu niên, loạng choạng đi vào nhà bếp.
Hắn ta vậy mà thật sự bắt đầu chịu làm việc rồi, Thập Lục trăm năm hiếm gặp một lần làm một việc ra dáng người, hiếm thấy hiếm thấy, giống như cây sắt trổ hoa vậy.
Trường Canh cũng theo sau vào, chỉ thấy nghĩa phụ của cậu vung tay vốc đại vài nắm gạo ném toàn bộ vào nồi, tiếp theo múc nước ào ào đổ vào vo gạo, làm cho nước văng tung tóe, bọt nổi trắng xóa, tiếp đến, lại bỡn cợt dùng hai ngón tay cho vào nước khuấy bừa một vòng rồi lại lấy ra vẫy vẫy nước, la lên: "Đã rửa được một nửa rồi, Thẩm Dịch mau vào thay phiên đi."
Thẩm tiên sinh: "..."
Thẩm Thập Lục quơ tay vớt bình rượu từ kệ bếp, ngẩng đầu rót một ngụm, lưu loát, không lệch một chút nào.
.....Có lúc Trường Canh nghi ngờ, hắn thậm chí đến "mù" cũng là giả vờ.
Thẩm tiên sinh có lẽ chịu thua rồi, không còn muốn vẫy vùng vô ích nữa, mắng bậy một câu rồi lấy cây giặt quần áo rửa tay sạch sẽ chạy vào nhà bếp, hấp ít bánh ngọt và bắt đầu dọn dẹp cái mớ hỗn độn Thập Lục vừa ném lại.
Trường Canh lấy ra giấy viết vừa viết lúc sáng, từng trang từng trang đưa cho Thẩm tiên sinh xem, Thẩm Dịch xem và nhận xét xong, Trường Canh liền nhét xuống dưới bếp bắt đầu phụ nhóm lửa.
"Chữ viết rất có tiến bộ, gần đây có phải đã tốn không ít công sức," Thẩm tiên sinh nói "Ta thấy con học theo mẫu của An Định hầu Cố Quân sao?
Trường Canh: Ừm."
Tay ăn chơi Thập Lục đang nhàn rỗi bên cạnh nghe nói bỗng nhiên nhìn sang, trên mặt xẹt qua một tia khác lạ.
Thẩm tiên sinh không nhìn lên: "An Định hầu năm mười lăm tuổi dẫn binh thắng trận làm nên tên tuổi, năm mười bảy tuổi lên làm thống soái, phụng mệnh tây chinh đồ kinh ngoài thành Tây Lương, gặp lại đồ của người xưa, cảm giác như được nhìn thấy một cảnh quen thuộc tiền triều, nhưng giang sơn cũng đã có được trăm năm, chữ viết tay vốn là viết rồi thôi, không ngờ bị đám ngu ngốc lén lưu lại, khắc lên bia đá, để nói, chữ của Cố Quân là do một tay học giả Mạch Sâm dạy thành đó, nên là rất có giá trị, chỉ là khi viết Trường Đình Phú, ngài ấy vẫn còn trẻ, vẫn còn chí thiếu niên, khó tránh có một chút không biết trời cao đất dày, chưa đến thời cơ. Nếu con luyện chữ, có biết bao nhiêu người không luyện, sao lại luyện theo người này?"
Trường Canh cuộn tròn giấy được viết đầy chữ, không chút tiếc nuối nhét vào bếp lò: "Con nghe kể qua, huyền ưng, huyền giáp và huyền kỵ tam đại huyền thiết doanh, đã được lão hầu gia mang đi bình ổn mười tám bộ lạc Bắc Man, sau đó truyền lại cho tiểu hầu gia, cũng khiến cho những kẻ hung tàn Tây Vực cúi đầu. Con cũng không phải là thích chữ của ông ấy, chỉ là con muốn biết, thủ pháp của người nắm trong tay tam đại huyền thiết doanh sẽ như thế nào thôi."
Cái muỗng trong tay Thẩm tiên sinh khuấy vào nồi trong vô thức, tầm mắt thì tựa hồ đã nhìn về phía xa, sau đó mới chầm chậm nói: "An Định hầu họ Cố tên Quân, tự Tử Hi, là con trai duy nhất của trưởng công chúa tiên đế cùng với lão hầu gia. Từ nhỏ cha mẹ mất sớm, được thương tình nuôi dưỡng trong cung, lại còn được ban cho Tây Quyết, vốn là trời sinh phú quý nhàn hạ, lại cứ muốn đến Tây Vực chịu khổ, anh hùng hay không ta không biết, chỉ e là đầu óc không được bình thường lắm."
Thẩm tiên sinh một thân áo dài trắng, dưới góc áo còn dính một vết dầu của giáp thép, trên cổ thì đeo một chiếc tạp dề xui xẻo. Hai huynh đệ nhà này đứng sáp lại với nhau, nhà thì chẳng có con gái, người này so với người kia còn chẳng ra thể thống hơn, cái tạp dề đó không rõ là có phải từ lúc mang về chưa từng giặt qua, đã không còn nhìn thấy màu gốc của nó, quấn lên người chẳng ra ngô ra khoai gì cả.
Duy chỉ có khuôn mặt đó là đường nét như tranh.
Sống mũi Thẩm Dịch khá cao, khi không nói đùa, nhìn nghiêng góc mặt gần như lãnh đạm uy nghiêm, mí mắt ngài ấy khẽ động đậy cất tiếng: "Từ sau khi lão hầu gia đi, huyền thiết doanh vì công lao to lớn trở thành điều kiêng dè đối với bề trên, lại thêm trong triều nịnh thần nịnh nọt lộng quyền..."
Thập Lục vốn im thin thít bỗng cắt ngang: "Thẩm Dịch."
Hai người trong bếp cùng hướng mắt về hắn, Thập Lục thì lại dán mắt vào cái mạng nhện nhỏ trên khung cửa.
Thập Lục uống rượu không đỏ mặt, càng uống càng trắng, một chút cảm xúc đều thu vào mắt, nhìn không rõ được.
Hắn thấp giọng: "Đừng ăn nói lung tung."
Đệ đệ Thẩm Thị bình thường không biết lớn nhỏ, không tôn trọng huynh trưởng, huynh trưởng thì lại chiều chuộng đệ đệ tới mức không ra dáng một con người, ngày ngày cãi nhau từ sáng đến tối, nhưng tình cảm thì rất tốt.
Trường Canh chưa từng thấy Thập Lục dùng khẩu khí cứng nhắc đó nói chuyện.
Cậu ấy bản tính mẫn cảm, không hiểu tình hình liền nhăn mày.
Thẩm Dịch nghiến răng một cái, phát hiện Trường Canh đang quan sát họ, miễn cưỡng thu lại cảm xúc, cười nói: "Xem như ta lỡ lời. Có điều nói xấu triều đình chẳng phải là chuyện phím lúc ăn cơm sao? Ta cũng chỉ là nói bừa vậy thôi."
Trường Canh cảm nhận được không khí gượng gạo, nên nhanh trí tìm một chủ đề mới, hỏi: "Vậy từ bắc phạt qua tây chinh trong mười năm này huyền thiết doanh thuộc về ai ạ?"
"Không ai cả" Thẩm Dịch nói, "Sau Bắc Phạt, huyền thiết doanh vắng lặng một thời gian, có người thì rời đi, có người thì chết, còn lại trong quân đội chỉ vài người, mà cũng đều tâm tàn ý lạnh. Mười mấy năm trôi qua, quân tinh nhuệ năm đó cũng đã sớm thay đổi qua một thế hệ rồi, trang bị nhiều năm chưa từng đổi cũng lão hóa chẳng ra làm sao. Mãi đến vài năm trước Tây Vực phiến loạn, triều đình không còn cách nào khác mới để An Định hầu nhận mệnh lệnh vào lúc lâm nguy, mở lại huyền thiết doanh. Thay vì nói Cố soái tiếp quản huyền thiết doanh, chi bằng nói ngày ấy đã ở Tây Vực rèn luyện ra một đội mới. Nếu con có cơ hôi, hãy học chữ lúc bây giờ của ngài ấy."
Thẩm Dịch giật mình: "Chẳng lẽ Thẩm tiên sinh đã xem qua chữ của An Định hầu sau này?"
Thẩm Dịch cười: "Tuy rằng là hiếm thấy, nhưng trên phố thỉnh thoảng cũng xuất hiện một hai bức tự xưng bút tích, dù sao thì ta cũng chẳng nhìn ra được là thật hay giả."
Thầy ấy vừa nói vừa thổi khói, mang thức ăn lên bàn, Trường Canh rất nhanh đã tiến tới phía trước phụ giúp, khi cậu ấy mang cháo đi lướt qua với Thẩm Thập Lục, lại bị con ma bệnh đó giữ chặt bả vai.
Trường Canh trưởng thành hơn những đứa trẻ bình thường, cao lớn hơn những đứa cùng tuổi, dù cho cơ thể vẫn chưa nở nang, thân cao lại sắp bằng tiểu nghĩa phụ của cậu ấy rồi, chỉ ngước nhẹ đầu liền bắt gặp ánh mắt của Thập Lục.
Thập Lục thật ra là có một đôi mắt đào hoa rất kinh điển, chỉ khi ánh mắt hắn ngẫu nhiên tản mạn mới có thể nhìn ra, bởi vì khi ánh mắt hắn ngưng tụ lại, đôi đồng tử ấy phảng phất một đáy vực thâm sâu khiến người ta nhìn không rõ, đen thăm thẳm.
Trường Canh có chút sợ, hạ thấp giọng, cố ý dùng cách xưng hô mà bình thường không mấy dùng: "Nghĩa phụ, sao vậy?"
Thập Lục cũng chẳng để ý: "Trẻ con, đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện làm anh hùng, anh hùng thì có kết cục gì tốt đẹp không? Ngươi chỉ cần lo cả đời ăn no mặc ấm, ngủ dậy vui vẻ, là tốt nhất rồi, dù cho có nghèo khó rảnh rỗi chút cũng chẳng sao cả."
Thẩm Thập Lục giả câm giả điếc nhiều, mấy khi nói mấy câu ra dáng người, vậy mà lại tạt nước lạnh vào Trường Canh.
Hắn là một kẻ khuyết tật nửa điếc nửa mù, đương nhiên sẽ không có chí lớn, không có tinh thần. Nhưng mà mấy câu nhụt chí kiểu được ngày nào hay ngày ấy, thiếu niên làm sao nghe lọt lỗ tai chứ?
Trường Canh có chút khó chịu vì cảm thấy bị hắn ta coi thường, không có chút thiện chí nói: "Đều giống người ất ơ qua ngày sau này ai sẽ kiếm tiền nuôi gia đình? Ai sẽ lo lắng cho người cái ăn cái mặc? Đúng là đứng nói chuyện lưng không biết đau mà."
Cậu ấy tránh khỏi cánh tay Thập Lục, qua loa một tiếng: "Đừng có làm loạn, cẩn thận cháo nóng bỏng người."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro