Cự Diên
Priest
2024-10-02 16:27:16
Thẩm gia không câu nệ việc "thực bất ngôn tẩm bất ngữ", Thẩm tiên sinh vừa ăn vừa giảng bài cho Trường Canh một bài , cứ giảng cứ giảng rồi chẳng có trọng điểm, lại chen vào chuyện "mùa đông làm sao bảo dưỡng giáp thép", bản thân ngài ấy vốn là một người hiểu biết rộng, nhớ cái gì thì nói cái ấy, có một lần chẳng biết cao hứng thế nào lại đi dạy cho Trường Canh cách phòng và chữa bệnh dịch ngựa, đến cả người điếc như Thập Lục gia cũng nghe không nổi, chặn miệng ngài ấy lại.
Ăn xong dạy xong, Thẩm tiên sinh vẫn chưa hết cao hứng thu dọn bát đũa, nói với Trường Canh: "Hôm nay ta phải làm cho xong mấy cái giáp quan trọng này, họ cứ không bảo dưỡng, có vài cái khớp đã bị gỉ rồi. Buổi chiều ta phải ra ngoài hái ít thảo dược, Cát Phán Tiểu bọn nó đều đã xin nghỉ phép đi chơi rồi, con dự định thế nào?"
Trường Canh: "Vậy con sẽ đi dốc tướng quân luyện..."
"Kiếm" còn chưa ra khỏi miệng, Thẩm Thập Lục đã đưa khuôn mặt dày của hắn ra, tuyên bố: "Nhi tử, đi, cự diên có lẽ sắp vào thành rồi, chúng ta đi góp vui."
Trường Canh bất lực: "Nghĩa phụ, vừa rồi con đã nói với Thẩm tiên sinh..."
Thẩm Thập Lục: "Cái gì? Con nói lớn lên nào."
Lại nữa rồi.
Cự diên đến rồi sẽ đi, năm nào cũng như nhau, Trường Canh nghĩ không ra có gì mới mẻ đáng xem, nhưng còn chưa đợi cậu ấy từ chối, Thập Lục đã không cho cơ hội nói, kéo cậu ta đi, nửa kéo nửa quăng đẩy cậu ta ra ngoài.
Thời tiết nóng nực của chiều hè vẫn chưa dịu đi, quần áo trên người mặc đều mỏng, cả người Thập Lục dính chặt trên lưng Trường Canh, mùi thuốc trong ký ức lúc ẩn lúc hiện bỗng chốc bao trùm lên cả người Trường Canh, giống y hệt giấc mộng của cậu ấy.
Trường Canh bất giác mất tự nhiên, cứ liên tục cúi đầu tránh né tiểu nghĩa phụ của cậu ấy, bịt mũi lại, xoay đầu đi, giả vờ như đang nhảy mũi.
Thập Lục cười híp mắt trêu chọc: "Có người nhớ ngươi à, có phải tiểu cô nương mặt tròn nhà Lão Vương không?"
Trường Canh cuối cùng cũng nhịn không được mà vứt hết sắc mặt, cứng miệng: "Nghĩa phụ đùa với vãn bối những lời này có thích hợp không?"
Thẩm Thập Lục chả thèm để tâm còn cợt nhã: "Không thích hợp à? Ồ, ta cũng là trước đây chưa từng làm cha của ai, không biết chừng mực, lần sau nhất định chú ý hơn."
Ai mà đi so đo với Thẩm Thập Lục chỉ có thể tức lộn gan.
Trường Canh gạt cánh tay vô lại lại còn muốn gác lên vai cậu ra, bước đi lên trước.
Thẩm tiên sinh đi phía sau dặn dò: "Thập Lục, đệ nhớ về sớm chẻ củi đó!"
Thẩm Thập Lục không biết xấu hổ: "Không nghe thấy, về nhà gặp!"
Trường Canh bị hắn đẩy đi một đoạn, hỏi: "Người rốt cuộc là khi nào thì điếc?"
Thẩm Thập Lục chỉ cười không nói, cả khuôn mặt bí hiểm.
Lúc này hai người vừa hay đi ngang qua cửa chính nhà Trường Canh, cánh cửa bỗng cót két một tiếng mở ra.
Một người phụ nữ mặc váy dài màu nhạt bước ra, Trường Canh nhìn thấy người này, một khuôn mặt pha lẫn mất kiên nhẫn cùng với cáu bẳn, phút chốc từ sốt ruột đến đông cứng.
Cậu ấy như bị một gáo nước lạnh dội từ đầu tới đuôi, vừa rồi còn ánh mắt cố kiềm chế tức giận lập tức trở nên trống rỗng, đến cả tức giận và sức sống đều không còn nữa.
Người phụ nữ đó là Tú nương, là mẹ trên danh nghĩa của Trường Canh.
Bà ấy đã không còn trẻ nữa nhưng vẻ đẹp lại không hề giảm sút, đứng dưới ánh nắng như bản phác thảo bức tranh một mỹ nhân xinh đẹp yếu đuối.
Một người phụ nữ như vậy, dù cho là góa phụ cũng không nên ủy khuất gả cho một bá hộ nhỏ ở một trấn nhỏ biên thùy như vậy.
Tú nương gật đầu và chỉnh sửa y phục, khụy người cúi chào Thẩm Thập Lục một tiếng: "Thập Lục gia."
Thẩm Thập Lục chỉ có đối với Thẩm tiên sinh là giở thói lưu manh, hễ đụng đến nữ nhân, hắn ta lập tức lật mặt, trở thành một quân tử nhã nhặn. Hắn ta nhẹ nhàng cúi người, không nhìn thẳng mặt Tú nương, tao nhã chào hỏi: "Từ phu nhân, ta đưa Trường Canh ra ngoài cho khuây khỏa."
"Làm phiền ngài rồi." Tú nương cười nhẹ, tiếp tục xoay qua Trường Canh căn dặn: "Hôm nay phụ thân con về, nếu con ra ngoài, nhớ mua giúp mẹ một hộp yên chi [1]."
Giọng nói của bà ấy nhẹ nhàng như tiếng muỗi kêu, thở ra một cái cũng có thể thổi bay, nhưng Trường Canh còn chưa kịp trả lời, Thẩm điếc đã lên tiếng trước rồi: "Ầy, phu nhân cứ yên tâm."
Trường Canh: "..."
Khi đó cậu ấy mới đại khái mò được một tí quy luật về bệnh điếc của nghĩa phụ. Thẩm Dịch nói chuyện với hắn thì hoàn toàn là không nghe thấy, người khác nói chuyện với hắn thì phải xem thích nghe hay không, và lựa chọn là có nghe thấy hay không. Còn đối với những cô nương những cô vợ nhỏ bé, hay cho dù là một con muỗi cái ong ong một tiếng hắn đều nghe không sót một chữ.
Ham ăn lười làm thì cũng đã đành, còn thêm đê tiện!
"Bên ngoài tốt mã, bên trong tồi tàn đổ nát" Câu thành ngữ này từng chữ cứ như là đặc biệt nói riêng cho hắn vậy.
Lúc cự diên trở về, cửa thành tụ tập rất nhiều bọn trẻ chờ để nhặt đồ ăn và khắp mười dặm tám thôn đều chạy đến để xem náo nhiệt, cứ hễ đông người thì chắc chắn đầu óc kinh doanh trỗi dậy, sẽ có người tụ tập buôn bán, lâu dần ở đây hình thành một khu chợ quy mô không nhỏ, người địa phương gọi là "phiên chợ Nhạn".
Thẩm Thập Lục trước giờ chưa bao giờ nhìn sắc mặt của người khác, dù cho có thấy cũng giả vờ không thấy.
Hắn hình như một chút cũng không phát giác ra tâm trạng u ám của của con trai nuôi, phấn khích chạy tới chạy lui ở phiên chợ Nhạn đông đúc này, thấy cái gì cũng đều rất hứng thú.
Trường Canh dù trong lòng đang đánh nhau nhưng vẫn đi theo sát hắn, không rời mắt để hắn không bị ai chen lấn lạc mất.
Mấy năm này thế đạo không tốt, bách tính nghèo khó, những người buôn bán ngoài chợ phiên đều là cây nhà lá vườn, tự trồng tự sản xuất, đồ ăn thức uống đều chẳng ngon, chán nản vô cùng.
Đều nói là ngày tháng sống không tốt là nguyên cố của đánh trận, thuế thì mỗi năm mỗi tăng. Thật ra thì quá khứ cũng có đánh, đánh xong một trận thì cũng coi như có thể cải thiện làm ăn một trận, mấy năm nay lại không biết có chuyện gì, mọi người có vẻ là luôn không thể ngơi tay.
Xem ra, bất quá cũng chỉ là một khung cảnh bình thường suốt hai năm, Đại Lương trước là bắc phạt, sau lại tây chinh, thiên triều đại quốc, tứ phương lai triều, đó là cái kiểu uy nghi gì chứ?
Vậy mà lão bách tính vẫn cứ ngày càng nghèo hơn, cũng thật là kỳ quái quá.
Trường Canh di chuyển trong chán ngán, ngáp ngắn ngáp dài, chỉ mong cái tên nhà quê xem cái gì cũng hiếu kỳ Thẩm Thập Lục sớm hết hứng thú, sớm thả cậu về, cậu thà là phụ việc cho Thẩm tiên sinh còn hơn.
Thẩm Thập Lục mua một túi đậu muối nướng đen thui vừa đi vừa ăn, như có mắt mọc phía sau, hắn đưa tay ra chuẩn xác nhét một hạt đậu muối vào miệng Trường Canh.
Trường Canh không kịp tránh, không cẩn thận liếm phải ngón tay của hắn, bối rối đến độ tự cắn phải miệng mình ứa máu, đau đến độ rên lên một tiếng, phẫn nộ trừng mắt với cái tên đại họa Thẩm Thập Lục.
"Hoa nở có mùa, thời thiếu niên không có hai lần." Thẩm Thập Lục không hề quay đầu lại, dùng hai ngón tay kẹp một hạt đậu, nhắm thẳng hướng mặt trời ném lên, đôi tay của hắn quả thực rất đẹp, mảnh khảnh trắng trẻo, giống như tay của các công tử thế gia, vốn là nên được chăm sóc bảo dưỡng hoặc để chơi cờ, với việc nhón hạt đậu đen thui thật chẳng ăn nhập tí nào.
Thẩm Thập Lục ra vẻ ông cụ non trải đời nói: "Đợi ngươi trưởng thành rồi sẽ biết, thời niên thiếu của một người chỉ to bằng hạt đậu thôi, chớp mắt cái là không còn nữa, cả đời cũng không thể quay lại, đến lúc đó ngươi sẽ biết bản thân đã lãng phí bao nhiêu là thời gian."
Trường Canh: "..."
Cậu ấy làm cách nào cũng không thể hiểu nổi, Thẩm Thập Lục sao mà có mặt mũi lớn tiếng chỉ trích nói người khác là "lãng phí thời gian"?
Ngay vào lúc này, mọi người bên cạnh cổng thành bỗng hô hoán.
Đúng là dù cho mắt có lờ mờ cũng có thể nhìn thấy từ xa đang đáp xuống một con "cự diên".
Vô số những cái cánh lửa hướng lên trời, tất cả khói trắng đồng loạt bạo phát phun vào mây gió, hơi nước giống như hoa tuyết từ cửu trùng rơi xuống.
Sau đó, một con tàu cực lớn từ trong khói sóng mênh mông lộ ra cái đầu mờ mờ ảo ảo, tám con giao long trên đầu tàu sinh động như thật, chiếm ngự bên hông, kiêu ngạo vô song xé mây xông tới.
Thẩm Thập Lục đứng yên một lúc, bỗng nghiêng tai, nốt ruồi son trên trái tai cứ như vừa mới xẹt qua một tia hồng quang, hắn ta nhíu mày, thấp giọng: "Tàu năm nay tại sao lại nhẹ như vậy?"
Nhưng mà xung quanh đang tràn ngập tiếng cự diên ầm ầm đinh tai nhức óc cùng với tiếng la hét của đám người huyên náo, tiếng nói nhỏ xíu của hắn giống như tiếng thì thầm thở dài rất nhanh đã tan biến không chút tông tích, đến cả người đứng sát hắn là Trường Canh cũng không nghe thấy.
Đám trẻ bắt đầu cầm giỏ trúc của mình, chen lấn nhau giành vị trí chờ để lấy Nhạn thực.
Trên thành, một đám quan binh chạy bộ tới, lính cần vụ sau ba tiếng "đồng hống" đã yên vị trí chờ lệnh.
"Đồng hống" giống như một cái loa đồng cỡ đại nằm dưới đất, bày la liệt trên tường thành, xung quanh hình thành một vòng gỉ đồng màu xanh lục, gỉ đến mức hòa quyện cứ như được chạm trổ.
Người lính cần vụ đó hít một hơi sâu, đưa vào đồng hống thổi, âm thanh được truyền đến từ một cái đồng hống cực lớn, được phóng to gấp mười lần, giống như một cái chuông lớn vang dội không ngừng.
"Nhạn quy...mở...ám...hà… [2]"
Hai hàng quan binh nghe khẩu lệnh, nắm chặt tay cầm của bánh xe gỗ cực lớn trên thành lầu, đồng thời hô to một tiếng, mỗi một người họ đều cởi trần, để lộ gân guốc, cùng nhau hợp sức, bánh xe gỗ trên cao "cót két cót két" lăn xuống, con đường đá xanh dưới thành lầu liền phân thành hai hàng, vô số bánh răng đan xen nhau khởi động, hai bên đường đá quan binh đứng thành hai hàng ngược chiều nhau.
Mặt đất nứt ra, lộ ra một dòng ám hà sâu thẳm, xuyên qua cả tiểu trấn Nhạn Hồi.
Lính cần vụ thổi lên những nốt trầm thấp kéo dài từ đồng hống truyền ra, xuyên qua mọi thứ rồi lưu luyến rời đi.
Trên cự diên cũng hồi lại một hồi dài, tiếp nối, vô số những cánh lửa cùng đồng thời phát lực, bầu trời xung quanh hơi nước bay ra như sương bao quanh điên cuồng nhảy múa, nó chuẩn bị đáp xuống rồi.
Lượt "Nhạn thực" đầu tiên cứ như tiên nữ rải hoa rơi xuống, bên dưới đám tiểu tử như phát điên, lần lượt đưa tay ra giành lấy.
Tiếc là quãng đường rải Nhạn thực không dài, rất nhanh cự diên đã hạ xuống đến ám hà, ổn định dừng trên mặt nước, đáp xuống trước mắt mọi người.
Thân tàu thâm nghiêm, trong vi quang của sắt lạnh xuất hiện một luồng khí sát phạt không thể gọi tên, trên tàu truyền đến một âm thanh bi thương kỳ lạ, vang vọng dai dẳng không dứt, cả Nhạn Hồi trấn đều bị âm thanh "bô bô" đó ảnh hưởng, giống như âm hồn chết trong chiến trường vạn năm đồng loạt tỉnh lại ứng hợp nhi ca.
Cự diên chầm chậm thuận theo dòng ám hà chạy vào thành, tiếng nước âm ỉ, lính cần vụ lại lần nữa hô to.
"Tắt...đèn..."
Những cái cánh lửa của cự diên tắt theo hiệu lệnh, trong không khí truyền đến một mùi khét pháo sau khi đốt, cự diên thuận theo dòng nước tiến thẳng tới phía trước, toàn thân những con giao long cứ như một loài vật tổ nào đó bị phong ấn ngàn năm, mang chút thần tính của yêu tà.
Trường Canh đứng chen chúc trong dòng người nhìn chăm chú cự diên từ xa tiến lại, bỗng nhiên nói không nên lời, thật sự đã xem qua rất nhiều lần cự diên trở về, vậy mà khi trực diện cũng có chút lay động với thân ảnh to lớn kia.
Cự diên bắc tuần mà đã như vậy rồi, vậy vũ khí sắc bén của quốc gia huyền thiết tam đại doanh, sẽ có phong thái ra sao đây?
Một thiếu niên suốt ngày quanh quẩn ở góc nhỏ xa xôi của Nhạn Hồi tiểu trấn, thật là có nghĩ cũng nghĩ không ra.
Cự diên đến gần, hơi nóng còn sót lại từ cánh lửa phả thẳng vào mặt mọi người, Trường Canh theo vô thức muốn túm người bên cạnh dặn dò: "Cự diên đến rồi, ở đây người quá đông, chúng ta lùi ra ngoài một chút."
Không ai trả lời, cậu ấy túm phải không khí, Trường Canh liền quay đầu, phát hiện cái người nghĩa phụ khó chịu của cậu không biết từ lúc nào đã mất tiêu rồi.
Ăn xong dạy xong, Thẩm tiên sinh vẫn chưa hết cao hứng thu dọn bát đũa, nói với Trường Canh: "Hôm nay ta phải làm cho xong mấy cái giáp quan trọng này, họ cứ không bảo dưỡng, có vài cái khớp đã bị gỉ rồi. Buổi chiều ta phải ra ngoài hái ít thảo dược, Cát Phán Tiểu bọn nó đều đã xin nghỉ phép đi chơi rồi, con dự định thế nào?"
Trường Canh: "Vậy con sẽ đi dốc tướng quân luyện..."
"Kiếm" còn chưa ra khỏi miệng, Thẩm Thập Lục đã đưa khuôn mặt dày của hắn ra, tuyên bố: "Nhi tử, đi, cự diên có lẽ sắp vào thành rồi, chúng ta đi góp vui."
Trường Canh bất lực: "Nghĩa phụ, vừa rồi con đã nói với Thẩm tiên sinh..."
Thẩm Thập Lục: "Cái gì? Con nói lớn lên nào."
Lại nữa rồi.
Cự diên đến rồi sẽ đi, năm nào cũng như nhau, Trường Canh nghĩ không ra có gì mới mẻ đáng xem, nhưng còn chưa đợi cậu ấy từ chối, Thập Lục đã không cho cơ hội nói, kéo cậu ta đi, nửa kéo nửa quăng đẩy cậu ta ra ngoài.
Thời tiết nóng nực của chiều hè vẫn chưa dịu đi, quần áo trên người mặc đều mỏng, cả người Thập Lục dính chặt trên lưng Trường Canh, mùi thuốc trong ký ức lúc ẩn lúc hiện bỗng chốc bao trùm lên cả người Trường Canh, giống y hệt giấc mộng của cậu ấy.
Trường Canh bất giác mất tự nhiên, cứ liên tục cúi đầu tránh né tiểu nghĩa phụ của cậu ấy, bịt mũi lại, xoay đầu đi, giả vờ như đang nhảy mũi.
Thập Lục cười híp mắt trêu chọc: "Có người nhớ ngươi à, có phải tiểu cô nương mặt tròn nhà Lão Vương không?"
Trường Canh cuối cùng cũng nhịn không được mà vứt hết sắc mặt, cứng miệng: "Nghĩa phụ đùa với vãn bối những lời này có thích hợp không?"
Thẩm Thập Lục chả thèm để tâm còn cợt nhã: "Không thích hợp à? Ồ, ta cũng là trước đây chưa từng làm cha của ai, không biết chừng mực, lần sau nhất định chú ý hơn."
Ai mà đi so đo với Thẩm Thập Lục chỉ có thể tức lộn gan.
Trường Canh gạt cánh tay vô lại lại còn muốn gác lên vai cậu ra, bước đi lên trước.
Thẩm tiên sinh đi phía sau dặn dò: "Thập Lục, đệ nhớ về sớm chẻ củi đó!"
Thẩm Thập Lục không biết xấu hổ: "Không nghe thấy, về nhà gặp!"
Trường Canh bị hắn đẩy đi một đoạn, hỏi: "Người rốt cuộc là khi nào thì điếc?"
Thẩm Thập Lục chỉ cười không nói, cả khuôn mặt bí hiểm.
Lúc này hai người vừa hay đi ngang qua cửa chính nhà Trường Canh, cánh cửa bỗng cót két một tiếng mở ra.
Một người phụ nữ mặc váy dài màu nhạt bước ra, Trường Canh nhìn thấy người này, một khuôn mặt pha lẫn mất kiên nhẫn cùng với cáu bẳn, phút chốc từ sốt ruột đến đông cứng.
Cậu ấy như bị một gáo nước lạnh dội từ đầu tới đuôi, vừa rồi còn ánh mắt cố kiềm chế tức giận lập tức trở nên trống rỗng, đến cả tức giận và sức sống đều không còn nữa.
Người phụ nữ đó là Tú nương, là mẹ trên danh nghĩa của Trường Canh.
Bà ấy đã không còn trẻ nữa nhưng vẻ đẹp lại không hề giảm sút, đứng dưới ánh nắng như bản phác thảo bức tranh một mỹ nhân xinh đẹp yếu đuối.
Một người phụ nữ như vậy, dù cho là góa phụ cũng không nên ủy khuất gả cho một bá hộ nhỏ ở một trấn nhỏ biên thùy như vậy.
Tú nương gật đầu và chỉnh sửa y phục, khụy người cúi chào Thẩm Thập Lục một tiếng: "Thập Lục gia."
Thẩm Thập Lục chỉ có đối với Thẩm tiên sinh là giở thói lưu manh, hễ đụng đến nữ nhân, hắn ta lập tức lật mặt, trở thành một quân tử nhã nhặn. Hắn ta nhẹ nhàng cúi người, không nhìn thẳng mặt Tú nương, tao nhã chào hỏi: "Từ phu nhân, ta đưa Trường Canh ra ngoài cho khuây khỏa."
"Làm phiền ngài rồi." Tú nương cười nhẹ, tiếp tục xoay qua Trường Canh căn dặn: "Hôm nay phụ thân con về, nếu con ra ngoài, nhớ mua giúp mẹ một hộp yên chi [1]."
Giọng nói của bà ấy nhẹ nhàng như tiếng muỗi kêu, thở ra một cái cũng có thể thổi bay, nhưng Trường Canh còn chưa kịp trả lời, Thẩm điếc đã lên tiếng trước rồi: "Ầy, phu nhân cứ yên tâm."
Trường Canh: "..."
Khi đó cậu ấy mới đại khái mò được một tí quy luật về bệnh điếc của nghĩa phụ. Thẩm Dịch nói chuyện với hắn thì hoàn toàn là không nghe thấy, người khác nói chuyện với hắn thì phải xem thích nghe hay không, và lựa chọn là có nghe thấy hay không. Còn đối với những cô nương những cô vợ nhỏ bé, hay cho dù là một con muỗi cái ong ong một tiếng hắn đều nghe không sót một chữ.
Ham ăn lười làm thì cũng đã đành, còn thêm đê tiện!
"Bên ngoài tốt mã, bên trong tồi tàn đổ nát" Câu thành ngữ này từng chữ cứ như là đặc biệt nói riêng cho hắn vậy.
Lúc cự diên trở về, cửa thành tụ tập rất nhiều bọn trẻ chờ để nhặt đồ ăn và khắp mười dặm tám thôn đều chạy đến để xem náo nhiệt, cứ hễ đông người thì chắc chắn đầu óc kinh doanh trỗi dậy, sẽ có người tụ tập buôn bán, lâu dần ở đây hình thành một khu chợ quy mô không nhỏ, người địa phương gọi là "phiên chợ Nhạn".
Thẩm Thập Lục trước giờ chưa bao giờ nhìn sắc mặt của người khác, dù cho có thấy cũng giả vờ không thấy.
Hắn hình như một chút cũng không phát giác ra tâm trạng u ám của của con trai nuôi, phấn khích chạy tới chạy lui ở phiên chợ Nhạn đông đúc này, thấy cái gì cũng đều rất hứng thú.
Trường Canh dù trong lòng đang đánh nhau nhưng vẫn đi theo sát hắn, không rời mắt để hắn không bị ai chen lấn lạc mất.
Mấy năm này thế đạo không tốt, bách tính nghèo khó, những người buôn bán ngoài chợ phiên đều là cây nhà lá vườn, tự trồng tự sản xuất, đồ ăn thức uống đều chẳng ngon, chán nản vô cùng.
Đều nói là ngày tháng sống không tốt là nguyên cố của đánh trận, thuế thì mỗi năm mỗi tăng. Thật ra thì quá khứ cũng có đánh, đánh xong một trận thì cũng coi như có thể cải thiện làm ăn một trận, mấy năm nay lại không biết có chuyện gì, mọi người có vẻ là luôn không thể ngơi tay.
Xem ra, bất quá cũng chỉ là một khung cảnh bình thường suốt hai năm, Đại Lương trước là bắc phạt, sau lại tây chinh, thiên triều đại quốc, tứ phương lai triều, đó là cái kiểu uy nghi gì chứ?
Vậy mà lão bách tính vẫn cứ ngày càng nghèo hơn, cũng thật là kỳ quái quá.
Trường Canh di chuyển trong chán ngán, ngáp ngắn ngáp dài, chỉ mong cái tên nhà quê xem cái gì cũng hiếu kỳ Thẩm Thập Lục sớm hết hứng thú, sớm thả cậu về, cậu thà là phụ việc cho Thẩm tiên sinh còn hơn.
Thẩm Thập Lục mua một túi đậu muối nướng đen thui vừa đi vừa ăn, như có mắt mọc phía sau, hắn đưa tay ra chuẩn xác nhét một hạt đậu muối vào miệng Trường Canh.
Trường Canh không kịp tránh, không cẩn thận liếm phải ngón tay của hắn, bối rối đến độ tự cắn phải miệng mình ứa máu, đau đến độ rên lên một tiếng, phẫn nộ trừng mắt với cái tên đại họa Thẩm Thập Lục.
"Hoa nở có mùa, thời thiếu niên không có hai lần." Thẩm Thập Lục không hề quay đầu lại, dùng hai ngón tay kẹp một hạt đậu, nhắm thẳng hướng mặt trời ném lên, đôi tay của hắn quả thực rất đẹp, mảnh khảnh trắng trẻo, giống như tay của các công tử thế gia, vốn là nên được chăm sóc bảo dưỡng hoặc để chơi cờ, với việc nhón hạt đậu đen thui thật chẳng ăn nhập tí nào.
Thẩm Thập Lục ra vẻ ông cụ non trải đời nói: "Đợi ngươi trưởng thành rồi sẽ biết, thời niên thiếu của một người chỉ to bằng hạt đậu thôi, chớp mắt cái là không còn nữa, cả đời cũng không thể quay lại, đến lúc đó ngươi sẽ biết bản thân đã lãng phí bao nhiêu là thời gian."
Trường Canh: "..."
Cậu ấy làm cách nào cũng không thể hiểu nổi, Thẩm Thập Lục sao mà có mặt mũi lớn tiếng chỉ trích nói người khác là "lãng phí thời gian"?
Ngay vào lúc này, mọi người bên cạnh cổng thành bỗng hô hoán.
Đúng là dù cho mắt có lờ mờ cũng có thể nhìn thấy từ xa đang đáp xuống một con "cự diên".
Vô số những cái cánh lửa hướng lên trời, tất cả khói trắng đồng loạt bạo phát phun vào mây gió, hơi nước giống như hoa tuyết từ cửu trùng rơi xuống.
Sau đó, một con tàu cực lớn từ trong khói sóng mênh mông lộ ra cái đầu mờ mờ ảo ảo, tám con giao long trên đầu tàu sinh động như thật, chiếm ngự bên hông, kiêu ngạo vô song xé mây xông tới.
Thẩm Thập Lục đứng yên một lúc, bỗng nghiêng tai, nốt ruồi son trên trái tai cứ như vừa mới xẹt qua một tia hồng quang, hắn ta nhíu mày, thấp giọng: "Tàu năm nay tại sao lại nhẹ như vậy?"
Nhưng mà xung quanh đang tràn ngập tiếng cự diên ầm ầm đinh tai nhức óc cùng với tiếng la hét của đám người huyên náo, tiếng nói nhỏ xíu của hắn giống như tiếng thì thầm thở dài rất nhanh đã tan biến không chút tông tích, đến cả người đứng sát hắn là Trường Canh cũng không nghe thấy.
Đám trẻ bắt đầu cầm giỏ trúc của mình, chen lấn nhau giành vị trí chờ để lấy Nhạn thực.
Trên thành, một đám quan binh chạy bộ tới, lính cần vụ sau ba tiếng "đồng hống" đã yên vị trí chờ lệnh.
"Đồng hống" giống như một cái loa đồng cỡ đại nằm dưới đất, bày la liệt trên tường thành, xung quanh hình thành một vòng gỉ đồng màu xanh lục, gỉ đến mức hòa quyện cứ như được chạm trổ.
Người lính cần vụ đó hít một hơi sâu, đưa vào đồng hống thổi, âm thanh được truyền đến từ một cái đồng hống cực lớn, được phóng to gấp mười lần, giống như một cái chuông lớn vang dội không ngừng.
"Nhạn quy...mở...ám...hà… [2]"
Hai hàng quan binh nghe khẩu lệnh, nắm chặt tay cầm của bánh xe gỗ cực lớn trên thành lầu, đồng thời hô to một tiếng, mỗi một người họ đều cởi trần, để lộ gân guốc, cùng nhau hợp sức, bánh xe gỗ trên cao "cót két cót két" lăn xuống, con đường đá xanh dưới thành lầu liền phân thành hai hàng, vô số bánh răng đan xen nhau khởi động, hai bên đường đá quan binh đứng thành hai hàng ngược chiều nhau.
Mặt đất nứt ra, lộ ra một dòng ám hà sâu thẳm, xuyên qua cả tiểu trấn Nhạn Hồi.
Lính cần vụ thổi lên những nốt trầm thấp kéo dài từ đồng hống truyền ra, xuyên qua mọi thứ rồi lưu luyến rời đi.
Trên cự diên cũng hồi lại một hồi dài, tiếp nối, vô số những cánh lửa cùng đồng thời phát lực, bầu trời xung quanh hơi nước bay ra như sương bao quanh điên cuồng nhảy múa, nó chuẩn bị đáp xuống rồi.
Lượt "Nhạn thực" đầu tiên cứ như tiên nữ rải hoa rơi xuống, bên dưới đám tiểu tử như phát điên, lần lượt đưa tay ra giành lấy.
Tiếc là quãng đường rải Nhạn thực không dài, rất nhanh cự diên đã hạ xuống đến ám hà, ổn định dừng trên mặt nước, đáp xuống trước mắt mọi người.
Thân tàu thâm nghiêm, trong vi quang của sắt lạnh xuất hiện một luồng khí sát phạt không thể gọi tên, trên tàu truyền đến một âm thanh bi thương kỳ lạ, vang vọng dai dẳng không dứt, cả Nhạn Hồi trấn đều bị âm thanh "bô bô" đó ảnh hưởng, giống như âm hồn chết trong chiến trường vạn năm đồng loạt tỉnh lại ứng hợp nhi ca.
Cự diên chầm chậm thuận theo dòng ám hà chạy vào thành, tiếng nước âm ỉ, lính cần vụ lại lần nữa hô to.
"Tắt...đèn..."
Những cái cánh lửa của cự diên tắt theo hiệu lệnh, trong không khí truyền đến một mùi khét pháo sau khi đốt, cự diên thuận theo dòng nước tiến thẳng tới phía trước, toàn thân những con giao long cứ như một loài vật tổ nào đó bị phong ấn ngàn năm, mang chút thần tính của yêu tà.
Trường Canh đứng chen chúc trong dòng người nhìn chăm chú cự diên từ xa tiến lại, bỗng nhiên nói không nên lời, thật sự đã xem qua rất nhiều lần cự diên trở về, vậy mà khi trực diện cũng có chút lay động với thân ảnh to lớn kia.
Cự diên bắc tuần mà đã như vậy rồi, vậy vũ khí sắc bén của quốc gia huyền thiết tam đại doanh, sẽ có phong thái ra sao đây?
Một thiếu niên suốt ngày quanh quẩn ở góc nhỏ xa xôi của Nhạn Hồi tiểu trấn, thật là có nghĩ cũng nghĩ không ra.
Cự diên đến gần, hơi nóng còn sót lại từ cánh lửa phả thẳng vào mặt mọi người, Trường Canh theo vô thức muốn túm người bên cạnh dặn dò: "Cự diên đến rồi, ở đây người quá đông, chúng ta lùi ra ngoài một chút."
Không ai trả lời, cậu ấy túm phải không khí, Trường Canh liền quay đầu, phát hiện cái người nghĩa phụ khó chịu của cậu không biết từ lúc nào đã mất tiêu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro