Tú Nương
Priest
2024-10-02 16:27:16
Trường Canh khó khăn khập khiễng nhìn khắp trong đám người, hét lên: "Thập Lục!"
Không ai trả lời, người xem cự diên ngày một đông hơn, có người thì hoan hô, có người thì "Đến rồi" có người phẫn nộ "Đừng có lấn nữa"
Trường Canh bị người ta tông phải mấy lần, tông đến phát hỏa, nổi giận đùng đùng hét: "Nghĩa phụ!"
Dòng người cứ men theo ám hà trôi dạt không ngừng, Trường Canh một bên tìm người, một bên khó khăn ngược dòng người đứng yên, rất nhanh đã bị dòng người đông đúc chen lấn thành một trán đầy mồ hôi, một chút lay động với cự diên vừa rồi cũng mất sạch sành sanh, chỉ vì cái người nghĩa phụ này, không biết phải giảm bao nhiêu năm tuổi thọ.
Trường Canh bực bội nghĩ trong lòng: "Thẩm Thập Lục chính là ăn no rửng mỡ, trời nóng như vậy, làm cái gì không được cứ phải chạy ra đây ngắm người!"
Vào ngay lúc này bỗng không xa lắm có tiếng hét chói tai: "Đừng chen lấn nữa, có người rơi xuống dưới rồi!"
Trường Canh không tự chủ mà nhìn ngang ngó dọc tìm theo tiếng hét đó xem thử.
Đám nhỏ người bên cạnh sông cũng hỗn loạn lên.
"Mẹ của tôi ơi, sao lại rơi xuống đó rồi!"
"Đi qua bên kia tìm quân gia trực ban đi!"
"Cho qua! Cho qua! Không ra được đâu, cái này cũng..."
Trường Canh vừa định liều mạng chen từ đám đông chạy ra ngoài liền nghe thấp thoáng có người nói: "Thập Lục gia, cẩn thận đó!"
Trường Canh giật mình, nghi ngờ là do mình căng thẳng quá, lật đật tiến lên trước một bước, đưa tay túm lấy một người vừa chen từ bên bờ sông ra: "Ai rơi vậy? Không phải là Thẩm Thập Lục đó chứ?"
Không biết người đó có nghe rõ hay không, gật đầu đại: "Hình như là vậy, để tôi ra ngoài đã."
Trong đầu Trường Canh "ong" lên một tiếng, dù bị nướng trong luồng khí nóng hổi của cự diên, sau lưng cậu lại toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cậu hít sâu một cái, chân như không chạm đất ngược dòng người chen về phía bờ sông, loạng choạng vài bước mới bám được lan can đứng vững.
Cậu hoảng hốt thò đầu nhìn xuống, quả nhiên có một người đang khó khăn vùng vẫy trong nước.
Bề mặt của dòng ám hà bên dưới cách mặt đất phải sáu bảy trượng, không thể nhìn thấy đáy, toát ra một cảm giác lạnh lẽo tĩnh mịch, một mảng sóng trắng xóa cuốn qua, người dưới sông bồng bềnh bất lực, đến cả một chút động tĩnh cũng không thể nhìn thấy, căn bản là nhìn không rõ người bên dưới là ai.
Trường Canh cởi phăng chiếc áo khoác ngoài: "Cho qua, làm ơn cho qua!"
Người bên cạnh kêu lên: "Không thể trực tiếp nhảy xuống như vậy được, mau đi lấy cho cậu ấy một sợi dây thừng."
Cũng không biết ai đã nhanh chóng nhét vào tay Trường Canh một sợi dây thừng, Trường Canh chụp lấy ngẩng đầu nhìn thấy cự diên gần như là đến ngay trước mắt rồi, không hề do dự nhảy xuống.
"Giữ chặt vào! Nhanh lên nhanh lên, cự diên tới người sẽ bị cuốn đi mất đó!"
Ám hà bị một con cự diên đang tới đẩy lên một hàng sóng cao bằng người ta, Trường Canh vừa mới xuống nước đầu liền bị đánh ngược một ngụm khí, bị sặc nước, suýt chút nữa thì bị cuốn trôi, vội nắm chặt sợi dây thừng đang ngụp lặn, dùng lực vuốt mặt.
Tiếng nước cùng với tiếng cự diên giảm tốc vang bên tai ầm ầm, tầm nhìn của Trường Canh bị con sóng trắng đập vào, cậu ấy loáng thoáng nghe trên bờ có người hét: "Đừng buông dây! Cự diên tới rồi, mau kéo cậu thiếu niên đó lên, không kịp rồi!"
Trường Canh: "Đợi một chút!"
Nhưng mà trong nước tạp âm lớn, đến cả cậu ấy cũng không nghe rõ tiếng hét của mình.
Cậu ấy một bên thì liều mạng vẫy tay với người trên bờ, ý muốn kêu họ đừng kéo dây, một bên thì cố gắng bơi vào chỗ có sóng mãnh liệt nhất.
Trong lúc hỗn loạn có người túm lấy cánh tay đang mò mẫm khắp nơi của cậu ấy, Trường Canh không kịp nghĩ nhiều, trở tay nắm chặt cổ tay người đó lôi vào trong người, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì cự diên đã ầm ầm nhấn tới.
Người trên bờ không dám kéo dài thêm, cắn chặt sợi dây thừng kịch liệt kéo căng eo của Trường Canh, Trường Canh toàn thân ê ẩm, được vài người to khỏe trên bờ hợp lực kéo lên khỏi mặt nước.
Vừa ra khỏi mặt nước cậu ấy mới cảm giác được trọng lượng trên tay không đúng, Trường Canh nhanh chóng gạt đi những giọt nước quanh mi mắt thì mới rõ cậu ấy túm được căn bản không phải Thẩm Thập Lục mà là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, là cái nha đầu giả Tào nương tử đó.
Lúc này, cự diên nổi lên một hồi thanh dài giống như một con dao dài xuyên thẳng vào hai tai của cậu, trong tai của Trường Canh kêu lên ong ong, không kịp nghĩ nhiều, quát to lên, đem Tào nương tử nửa sống nửa chết kéo lên bờ.
Người trên bờ tiếng lớn tiếng bé cùng nhau kéo hai cậu thiếu niên lên, nhưng chậm một bước, hai chân của Trường Canh nằm ngoài bờ sông, cự diên lao qua như ngựa không thể dừng móng, quạt một cái cánh lửa gần như quét trúng vào bắp chân đang đưa ra của cậu, chưa hết, một luồng gió nóng hổi đã cuốn qua trước, làm cho người ta da thịt đau nhức.
"Cánh lửa không thể chạm vào!"
"Cẩn thận!"
Lúc này, một đôi tay nhợt nhạt bỗng nhiên xuất hiện, xuyên qua tiếng rít, một phát túm chặt hai tay Trường Canh, ném cả người cậu một vòng trên không trung, những người xung quanh hốt hoảng cúi người, Trường Canh cảm giác như mình sắp bay ra ngoài thì ngay lập tức lại rơi xuống, rơi vào vòng tay của một ai đó.
Cậu ấy không kìm được hít một hơi thật sâu, một mùi thuốc bỗng xộc lên mũi, Trường Canh ngẩng đầu thật nhanh, suýt nữa chóp mũi cọ vào chiếc cằm sắc như dao gọt của hắn.
Thẩm Thập Lục mặt lặng như nước: "Ta chẳng chỉ mới không trông một lúc, ngươi gây họa cũng to quá rồi đó!"
Trường Canh bị hắn cướp lời, nhất thời không biết nói gì.
Thẩm Thập Lục tức giận: "Trên bờ có biết bao nhiêu quan binh, cần một đứa oắt con như ngươi ra tay cứu người sao?"
Trường Canh: "..."
Cậu ấy nghẹn trong cổ họng, tầm mắt dán chặt về chỗ cũ, máu đọng ở lồng ngực bắt đầu chảy mạnh dồn về phía tứ chi đang bị tê liệt, lúc này, ngụm khí đầu tiên mới được trào ra toàn bộ, kìm nén đến độ lục phủ ngũ tạng lộn hết lên, hai chân mềm nhũn gần như đứng không vững.
Tào nương tử đã được người ta nhấc sang một bên, sặc ho hai tiếng dần dần tỉnh lại, Thẩm Thập Lục thấy đứa trẻ không còn gì đáng ngại liền xách Trường Canh từ đám đông xuyên ra ngoài, khuôn mặt hắn căng thẳng, túm chặt Trường Canh thất tha thất thểu, vừa đi vừa quở trách: "Nhiệt độ của cánh lửa còn chưa kịp giảm, nhỡ đâu bị nó đụng trúng có thể cháy cả nửa cái chân của ngươi đó, về sau ngươi tính làm một người què hay sao? Tiểu tử không biết nặng nhẹ..."
Trường Canh run rẩy hoàn hồn trở lại, còn chưa tỉnh hẳn đã nghe cái tên ác nhân Thẩm nửa điếc cáo trạng trước, lửa giận trong lòng bỗng chốc sôi sục trở lại.
Cậu ta rướn cổ lên hét: "Ta tưởng đâu người bị rơi xuống là người!"
Một cọng tóc mai đa tình của Thẩm Thập Lục phất lên: "Bớt viện cớ, ta lớn ngần này, làm sao mà vô duyên vô cớ rơi xuống sông được?"
Trường Canh: "..."
Sự quan tâm đến mất tỉnh táo của cậu tự nhiên trở thành lòng lang dạ sói, cục tức từ cổ lan ra tới vành tai, đỏ bừng một mảng, nhất thời không biết là do ngượng hay giận, dù sao thì một bụng đầy lửa, nước bình thường không cách nào dập nổi.
"Được rồi, đừng ở đây cãi nhau nữa." Thẩm Thập Lục đưa tay ra chạm vào mái tóc ướt nhẹp của Trường Canh, cởi áo choàng ngoài của mình ra bọc Trường Canh lại, "Ở đây quá loạn rồi, hôm nay ta tạm không tính toán với ngươi, mau về nhà thay đồ đi, coi chừng cảm lạnh."
Hắn ta vậy mà lại tự cho mình là đúng!
Trường Canh nộ khí đùng đùng gạt tay hắn ra, có hơi mạnh tay, bàn tay không biết đã đụng trúng vật gì trong tay áo, đụng trúng khớp tay nên đau.
Thẩm Thập Lục: "Ồ cái đó là hộp yên chi ta vừa mua, nhớ mang về đưa cho mẹ ngươi...ấy, Trường Canh, ngươi đi đâu vậy?"
Trường Canh chưa đợi hắn nói xong, không nói một lời chạy đi bỏ hắn ta lại.
Trường Canh thật ra cũng biết là mình vô cớ vô lý, cậu ấy đơn giản mặc định ban đầu là đúng, chỉ mới nghe một tai căn bản còn chưa thấy rõ người rơi xuống là ai đã hấp tấp xuống nước, chẳng trách bị nghĩa phụ quở trách.
Nhưng hễ cậu ấy nghĩ tới khi cậu ấy đang lo lắng sốt ruột thì cái tên biến thái đó đang ở bên cạnh lựa yên chi, tức đau lồng ngực, cho dù thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này.
Thẩm Thập Lục tự nhiên bị bỏ rơi tại chỗ một cách kỳ lạ, sờ sờ mũi chữa ngượng, không thể hiểu nổi, chỉ có thể đỗ cho tuổi trẻ đều có những lúc hỷ nộ bất thường như thế. Thập Lục gia lần đầu làm cha có chút khổ não, nghĩ: "Biết như vậy là đã để cái khóa tay đó muộn một hôm mới cho, lần này giận thật rồi, làm sao dỗ dành đây?"
Hắn ta chắp tay ra sau đứng cách ám hà không xa không gần, tiếng cự diên ầm ầm lướt qua người hắn, đèn trên phần đuôi nhấp nháy, dòng ám hà phía sau thân cự diên chầm chậm khép lại, Thẩm Thập Lục chỉ khổ não một chút rồi bắt đầu hướng về phía đèn ở đuôi nhìn chăm chú, ánh mắt hoàn toàn khác hẳn những lúc bình thường hắn nhìn xa xăm tản mạn, rồi sau đó khuôn mày của hắn từ từ nhíu lại.
Bỗng nhiên, vụt một cái thân ảnh của hắn như cá bơi biến mất giữa biển người, dưới chân không phát ra âm thanh, thân ảnh thoăn thoắt, nhìn không ra một chút dáng vẻ bình thường phải cúi đầu mò cả nửa ngày mới bước qua được ngưỡng cửa.
Trường Canh phiền muộn trở về nhà, gió nóng thổi qua cái lạnh băng của nước sông trên người cậu, làm cho cậu bình tĩnh lại một chút, hỏa khí dày đặc trên mặt dần dần tiêu tán.
Đôi mắt của cậu rất giống với Tú nương, vừa rồi nhìn kỹ mặt mày phác họa rõ nét, có chút không giống với người Trung Nguyên...nhưng cũng không giống với ngoại tộc lắm, nói tóm lại là một vẻ anh tuấn đặc biệt.
Trường Canh chân trước vừa mới bước vào cửa nhà đã thấy lão đầu bếp nhón chân hướng ra ngoài nhìn ngó xung quanh, lão đầu bếp nhìn bộ dạng nhếch nhác của cậu thì kinh ngạc: "Sao lại thành ra thế này?"
"Không có gì đâu ạ." Trường Canh không còn hơi sức trả lời "Có người rơi xuống sông, tiện tay kéo một cái, cả người toàn nước."
Lão đầu bếp liền lơn tơn đi theo sau, nói không ngừng nghỉ: "Phu nhân nói là khoan hẵng dọn cơm, ta nghĩ chắc bà muốn đợi lão gia đây mà. À đúng rồi, phu nhân nói thiếu gia trở về thì đến phòng bà một chuyến, nói là có vài lời riêng tư giữa hai mẹ con cần nói."
Trường Canh bỗng dừng bước, bờ vai mất tự chủ căng cứng, chỉ một chóng, cậu ấy không cảm xúc gật đầu, về phòng thay một bộ đồ khô ráo trước, một bên vừa phiền não, một bên thì đem áo choàng của Thẩm Thập Lục cẩn thận gấp gọn lại, lúc này mới lấy hộp yên chi đi về phía phòng Tú nương.
Lão đầu bếp vô cùng tò mò mối quan hệ mẫu tử quỷ dị của hai người, lại không dám hỏi thẳng, chỉ có thể đi theo thập thò.
Trường Canh đứng trước cửa phòng Tú nương chỉnh sửa quần áo kín kẽ, long trọng như sắp gặp khách khứa, sau khi đã quy củ chỉnh tề mới gõ cửa phòng Tú nương, cúi thấp đầu: "Mẹ."
Trong phòng truyền ra một giọng nói lạnh nhạt: "Vào đi."
Trường Canh đưa tay đẩy cửa, sau khi bước vào phòng liền quay lại nhìn một lượt, lão đầu bếp rình mò vừa hay ngay hướng tầm mắt của cậu ấy, giật mình, nhìn qua chỗ khác, sau đó mới lại đưa đầu nhìn qua đó, cửa phòng đã đóng, không thể nhìn thêm được gì nữa.
Phòng của Tú nương rất tăm tối, một bên cửa sổ hướng về phía mặt trời đã bị bà ấy treo rèm che lại.
Bà ta hầu như chẳng nhìn thấy ánh sáng, tự mình ngồi trong góc tối đối mặt với cái gương trang điểm.
Trường Canh chỉ nhìn thấy bóng lưng bà ta, có hơi chau mày một chút. Tú nương không biết đã uống nhầm thuốc gì, mà lại đi mặc một chiếc váy ngắn hình con ngỗng vàng, tóc cũng để kiểu của một thiếu nữ chưa có chồng. Thời gian lại như đối với bà tình sâu ý đậm, cộng thêm ánh sáng tối tăm trong phòng, đã dễ dàng che đi nếp nhăn nhẹ ở đuôi mắt, trông bà cũng giống với thiếu nữ hai mươi tám trẻ trung.
Trường Canh mở miệng định gọi bà, nhưng mà lại mở lời trước: "Không có người ngoài, không cần gọi ta là mẹ. Yên chi đã mua chưa?"
Trường Canh nghe thấy, không nói một lời đem tiếng "mẹ" thứ hai nuốt ngược trở lại, để cho lục phủ ngũ tạng tiêu hóa nát nhừ, sau đó đi qua, đưa hộp yên chi đã bị cậu cầm đến nóng hổi nhẹ nhàng đặt xuống bàn trang điểm của Tú nương.
"Chà, màu của cái hộp này đẹp đó, tươi mới." Tú nương cuối cùng cũng để lộ ra nụ cười hiếm hoi.
Tú nương dùng đầu ngón tay lấy một ít yên chi bôi lên đôi môi nhợt nhạt, phấn khích nhìn mình trong gương, hỏi: "Đẹp không?"
Thần sắc Trường Canh lãnh đạm đứng yên một bên không lên tiếng, trong lòng suy nghĩ, không biết đang yên đang lành, Tú nương lại gọi cậu tới làm gì.
Lúc mà cậu đang nghĩ về điều này thì một bên mắt của cậu bỗng nhiên máy hai lần, trống tim Trường Canh đập một cái, trong lòng vô tình có một dự cảm không lành.
Chính vào lúc này, Tú nương lên tiếng: "Sau này trước mặt người ngoài không cần gọi ta là mẹ nữa, duyên phận mẫu tử chúng ta ấy, xem như đến hôm nay đã hết."
Bà ấy vừa nói, vừa nâng khuôn mặt rạng rỡ sau khi sửa soạn lên, đưa đôi tay vót như hành lên hình như là muốn chỉnh sửa cổ áo cho Trường Canh.
Trường Canh nhanh chóng lùi về sau né tránh: "Là ý gì?"
Không ai trả lời, người xem cự diên ngày một đông hơn, có người thì hoan hô, có người thì "Đến rồi" có người phẫn nộ "Đừng có lấn nữa"
Trường Canh bị người ta tông phải mấy lần, tông đến phát hỏa, nổi giận đùng đùng hét: "Nghĩa phụ!"
Dòng người cứ men theo ám hà trôi dạt không ngừng, Trường Canh một bên tìm người, một bên khó khăn ngược dòng người đứng yên, rất nhanh đã bị dòng người đông đúc chen lấn thành một trán đầy mồ hôi, một chút lay động với cự diên vừa rồi cũng mất sạch sành sanh, chỉ vì cái người nghĩa phụ này, không biết phải giảm bao nhiêu năm tuổi thọ.
Trường Canh bực bội nghĩ trong lòng: "Thẩm Thập Lục chính là ăn no rửng mỡ, trời nóng như vậy, làm cái gì không được cứ phải chạy ra đây ngắm người!"
Vào ngay lúc này bỗng không xa lắm có tiếng hét chói tai: "Đừng chen lấn nữa, có người rơi xuống dưới rồi!"
Trường Canh không tự chủ mà nhìn ngang ngó dọc tìm theo tiếng hét đó xem thử.
Đám nhỏ người bên cạnh sông cũng hỗn loạn lên.
"Mẹ của tôi ơi, sao lại rơi xuống đó rồi!"
"Đi qua bên kia tìm quân gia trực ban đi!"
"Cho qua! Cho qua! Không ra được đâu, cái này cũng..."
Trường Canh vừa định liều mạng chen từ đám đông chạy ra ngoài liền nghe thấp thoáng có người nói: "Thập Lục gia, cẩn thận đó!"
Trường Canh giật mình, nghi ngờ là do mình căng thẳng quá, lật đật tiến lên trước một bước, đưa tay túm lấy một người vừa chen từ bên bờ sông ra: "Ai rơi vậy? Không phải là Thẩm Thập Lục đó chứ?"
Không biết người đó có nghe rõ hay không, gật đầu đại: "Hình như là vậy, để tôi ra ngoài đã."
Trong đầu Trường Canh "ong" lên một tiếng, dù bị nướng trong luồng khí nóng hổi của cự diên, sau lưng cậu lại toát ra một lớp mồ hôi lạnh, cậu hít sâu một cái, chân như không chạm đất ngược dòng người chen về phía bờ sông, loạng choạng vài bước mới bám được lan can đứng vững.
Cậu hoảng hốt thò đầu nhìn xuống, quả nhiên có một người đang khó khăn vùng vẫy trong nước.
Bề mặt của dòng ám hà bên dưới cách mặt đất phải sáu bảy trượng, không thể nhìn thấy đáy, toát ra một cảm giác lạnh lẽo tĩnh mịch, một mảng sóng trắng xóa cuốn qua, người dưới sông bồng bềnh bất lực, đến cả một chút động tĩnh cũng không thể nhìn thấy, căn bản là nhìn không rõ người bên dưới là ai.
Trường Canh cởi phăng chiếc áo khoác ngoài: "Cho qua, làm ơn cho qua!"
Người bên cạnh kêu lên: "Không thể trực tiếp nhảy xuống như vậy được, mau đi lấy cho cậu ấy một sợi dây thừng."
Cũng không biết ai đã nhanh chóng nhét vào tay Trường Canh một sợi dây thừng, Trường Canh chụp lấy ngẩng đầu nhìn thấy cự diên gần như là đến ngay trước mắt rồi, không hề do dự nhảy xuống.
"Giữ chặt vào! Nhanh lên nhanh lên, cự diên tới người sẽ bị cuốn đi mất đó!"
Ám hà bị một con cự diên đang tới đẩy lên một hàng sóng cao bằng người ta, Trường Canh vừa mới xuống nước đầu liền bị đánh ngược một ngụm khí, bị sặc nước, suýt chút nữa thì bị cuốn trôi, vội nắm chặt sợi dây thừng đang ngụp lặn, dùng lực vuốt mặt.
Tiếng nước cùng với tiếng cự diên giảm tốc vang bên tai ầm ầm, tầm nhìn của Trường Canh bị con sóng trắng đập vào, cậu ấy loáng thoáng nghe trên bờ có người hét: "Đừng buông dây! Cự diên tới rồi, mau kéo cậu thiếu niên đó lên, không kịp rồi!"
Trường Canh: "Đợi một chút!"
Nhưng mà trong nước tạp âm lớn, đến cả cậu ấy cũng không nghe rõ tiếng hét của mình.
Cậu ấy một bên thì liều mạng vẫy tay với người trên bờ, ý muốn kêu họ đừng kéo dây, một bên thì cố gắng bơi vào chỗ có sóng mãnh liệt nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc hỗn loạn có người túm lấy cánh tay đang mò mẫm khắp nơi của cậu ấy, Trường Canh không kịp nghĩ nhiều, trở tay nắm chặt cổ tay người đó lôi vào trong người, còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì cự diên đã ầm ầm nhấn tới.
Người trên bờ không dám kéo dài thêm, cắn chặt sợi dây thừng kịch liệt kéo căng eo của Trường Canh, Trường Canh toàn thân ê ẩm, được vài người to khỏe trên bờ hợp lực kéo lên khỏi mặt nước.
Vừa ra khỏi mặt nước cậu ấy mới cảm giác được trọng lượng trên tay không đúng, Trường Canh nhanh chóng gạt đi những giọt nước quanh mi mắt thì mới rõ cậu ấy túm được căn bản không phải Thẩm Thập Lục mà là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, là cái nha đầu giả Tào nương tử đó.
Lúc này, cự diên nổi lên một hồi thanh dài giống như một con dao dài xuyên thẳng vào hai tai của cậu, trong tai của Trường Canh kêu lên ong ong, không kịp nghĩ nhiều, quát to lên, đem Tào nương tử nửa sống nửa chết kéo lên bờ.
Người trên bờ tiếng lớn tiếng bé cùng nhau kéo hai cậu thiếu niên lên, nhưng chậm một bước, hai chân của Trường Canh nằm ngoài bờ sông, cự diên lao qua như ngựa không thể dừng móng, quạt một cái cánh lửa gần như quét trúng vào bắp chân đang đưa ra của cậu, chưa hết, một luồng gió nóng hổi đã cuốn qua trước, làm cho người ta da thịt đau nhức.
"Cánh lửa không thể chạm vào!"
"Cẩn thận!"
Lúc này, một đôi tay nhợt nhạt bỗng nhiên xuất hiện, xuyên qua tiếng rít, một phát túm chặt hai tay Trường Canh, ném cả người cậu một vòng trên không trung, những người xung quanh hốt hoảng cúi người, Trường Canh cảm giác như mình sắp bay ra ngoài thì ngay lập tức lại rơi xuống, rơi vào vòng tay của một ai đó.
Cậu ấy không kìm được hít một hơi thật sâu, một mùi thuốc bỗng xộc lên mũi, Trường Canh ngẩng đầu thật nhanh, suýt nữa chóp mũi cọ vào chiếc cằm sắc như dao gọt của hắn.
Thẩm Thập Lục mặt lặng như nước: "Ta chẳng chỉ mới không trông một lúc, ngươi gây họa cũng to quá rồi đó!"
Trường Canh bị hắn cướp lời, nhất thời không biết nói gì.
Thẩm Thập Lục tức giận: "Trên bờ có biết bao nhiêu quan binh, cần một đứa oắt con như ngươi ra tay cứu người sao?"
Trường Canh: "..."
Cậu ấy nghẹn trong cổ họng, tầm mắt dán chặt về chỗ cũ, máu đọng ở lồng ngực bắt đầu chảy mạnh dồn về phía tứ chi đang bị tê liệt, lúc này, ngụm khí đầu tiên mới được trào ra toàn bộ, kìm nén đến độ lục phủ ngũ tạng lộn hết lên, hai chân mềm nhũn gần như đứng không vững.
Tào nương tử đã được người ta nhấc sang một bên, sặc ho hai tiếng dần dần tỉnh lại, Thẩm Thập Lục thấy đứa trẻ không còn gì đáng ngại liền xách Trường Canh từ đám đông xuyên ra ngoài, khuôn mặt hắn căng thẳng, túm chặt Trường Canh thất tha thất thểu, vừa đi vừa quở trách: "Nhiệt độ của cánh lửa còn chưa kịp giảm, nhỡ đâu bị nó đụng trúng có thể cháy cả nửa cái chân của ngươi đó, về sau ngươi tính làm một người què hay sao? Tiểu tử không biết nặng nhẹ..."
Trường Canh run rẩy hoàn hồn trở lại, còn chưa tỉnh hẳn đã nghe cái tên ác nhân Thẩm nửa điếc cáo trạng trước, lửa giận trong lòng bỗng chốc sôi sục trở lại.
Cậu ta rướn cổ lên hét: "Ta tưởng đâu người bị rơi xuống là người!"
Một cọng tóc mai đa tình của Thẩm Thập Lục phất lên: "Bớt viện cớ, ta lớn ngần này, làm sao mà vô duyên vô cớ rơi xuống sông được?"
Trường Canh: "..."
Sự quan tâm đến mất tỉnh táo của cậu tự nhiên trở thành lòng lang dạ sói, cục tức từ cổ lan ra tới vành tai, đỏ bừng một mảng, nhất thời không biết là do ngượng hay giận, dù sao thì một bụng đầy lửa, nước bình thường không cách nào dập nổi.
"Được rồi, đừng ở đây cãi nhau nữa." Thẩm Thập Lục đưa tay ra chạm vào mái tóc ướt nhẹp của Trường Canh, cởi áo choàng ngoài của mình ra bọc Trường Canh lại, "Ở đây quá loạn rồi, hôm nay ta tạm không tính toán với ngươi, mau về nhà thay đồ đi, coi chừng cảm lạnh."
Hắn ta vậy mà lại tự cho mình là đúng!
Trường Canh nộ khí đùng đùng gạt tay hắn ra, có hơi mạnh tay, bàn tay không biết đã đụng trúng vật gì trong tay áo, đụng trúng khớp tay nên đau.
Thẩm Thập Lục: "Ồ cái đó là hộp yên chi ta vừa mua, nhớ mang về đưa cho mẹ ngươi...ấy, Trường Canh, ngươi đi đâu vậy?"
Trường Canh chưa đợi hắn nói xong, không nói một lời chạy đi bỏ hắn ta lại.
Trường Canh thật ra cũng biết là mình vô cớ vô lý, cậu ấy đơn giản mặc định ban đầu là đúng, chỉ mới nghe một tai căn bản còn chưa thấy rõ người rơi xuống là ai đã hấp tấp xuống nước, chẳng trách bị nghĩa phụ quở trách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hễ cậu ấy nghĩ tới khi cậu ấy đang lo lắng sốt ruột thì cái tên biến thái đó đang ở bên cạnh lựa yên chi, tức đau lồng ngực, cho dù thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này.
Thẩm Thập Lục tự nhiên bị bỏ rơi tại chỗ một cách kỳ lạ, sờ sờ mũi chữa ngượng, không thể hiểu nổi, chỉ có thể đỗ cho tuổi trẻ đều có những lúc hỷ nộ bất thường như thế. Thập Lục gia lần đầu làm cha có chút khổ não, nghĩ: "Biết như vậy là đã để cái khóa tay đó muộn một hôm mới cho, lần này giận thật rồi, làm sao dỗ dành đây?"
Hắn ta chắp tay ra sau đứng cách ám hà không xa không gần, tiếng cự diên ầm ầm lướt qua người hắn, đèn trên phần đuôi nhấp nháy, dòng ám hà phía sau thân cự diên chầm chậm khép lại, Thẩm Thập Lục chỉ khổ não một chút rồi bắt đầu hướng về phía đèn ở đuôi nhìn chăm chú, ánh mắt hoàn toàn khác hẳn những lúc bình thường hắn nhìn xa xăm tản mạn, rồi sau đó khuôn mày của hắn từ từ nhíu lại.
Bỗng nhiên, vụt một cái thân ảnh của hắn như cá bơi biến mất giữa biển người, dưới chân không phát ra âm thanh, thân ảnh thoăn thoắt, nhìn không ra một chút dáng vẻ bình thường phải cúi đầu mò cả nửa ngày mới bước qua được ngưỡng cửa.
Trường Canh phiền muộn trở về nhà, gió nóng thổi qua cái lạnh băng của nước sông trên người cậu, làm cho cậu bình tĩnh lại một chút, hỏa khí dày đặc trên mặt dần dần tiêu tán.
Đôi mắt của cậu rất giống với Tú nương, vừa rồi nhìn kỹ mặt mày phác họa rõ nét, có chút không giống với người Trung Nguyên...nhưng cũng không giống với ngoại tộc lắm, nói tóm lại là một vẻ anh tuấn đặc biệt.
Trường Canh chân trước vừa mới bước vào cửa nhà đã thấy lão đầu bếp nhón chân hướng ra ngoài nhìn ngó xung quanh, lão đầu bếp nhìn bộ dạng nhếch nhác của cậu thì kinh ngạc: "Sao lại thành ra thế này?"
"Không có gì đâu ạ." Trường Canh không còn hơi sức trả lời "Có người rơi xuống sông, tiện tay kéo một cái, cả người toàn nước."
Lão đầu bếp liền lơn tơn đi theo sau, nói không ngừng nghỉ: "Phu nhân nói là khoan hẵng dọn cơm, ta nghĩ chắc bà muốn đợi lão gia đây mà. À đúng rồi, phu nhân nói thiếu gia trở về thì đến phòng bà một chuyến, nói là có vài lời riêng tư giữa hai mẹ con cần nói."
Trường Canh bỗng dừng bước, bờ vai mất tự chủ căng cứng, chỉ một chóng, cậu ấy không cảm xúc gật đầu, về phòng thay một bộ đồ khô ráo trước, một bên vừa phiền não, một bên thì đem áo choàng của Thẩm Thập Lục cẩn thận gấp gọn lại, lúc này mới lấy hộp yên chi đi về phía phòng Tú nương.
Lão đầu bếp vô cùng tò mò mối quan hệ mẫu tử quỷ dị của hai người, lại không dám hỏi thẳng, chỉ có thể đi theo thập thò.
Trường Canh đứng trước cửa phòng Tú nương chỉnh sửa quần áo kín kẽ, long trọng như sắp gặp khách khứa, sau khi đã quy củ chỉnh tề mới gõ cửa phòng Tú nương, cúi thấp đầu: "Mẹ."
Trong phòng truyền ra một giọng nói lạnh nhạt: "Vào đi."
Trường Canh đưa tay đẩy cửa, sau khi bước vào phòng liền quay lại nhìn một lượt, lão đầu bếp rình mò vừa hay ngay hướng tầm mắt của cậu ấy, giật mình, nhìn qua chỗ khác, sau đó mới lại đưa đầu nhìn qua đó, cửa phòng đã đóng, không thể nhìn thêm được gì nữa.
Phòng của Tú nương rất tăm tối, một bên cửa sổ hướng về phía mặt trời đã bị bà ấy treo rèm che lại.
Bà ta hầu như chẳng nhìn thấy ánh sáng, tự mình ngồi trong góc tối đối mặt với cái gương trang điểm.
Trường Canh chỉ nhìn thấy bóng lưng bà ta, có hơi chau mày một chút. Tú nương không biết đã uống nhầm thuốc gì, mà lại đi mặc một chiếc váy ngắn hình con ngỗng vàng, tóc cũng để kiểu của một thiếu nữ chưa có chồng. Thời gian lại như đối với bà tình sâu ý đậm, cộng thêm ánh sáng tối tăm trong phòng, đã dễ dàng che đi nếp nhăn nhẹ ở đuôi mắt, trông bà cũng giống với thiếu nữ hai mươi tám trẻ trung.
Trường Canh mở miệng định gọi bà, nhưng mà lại mở lời trước: "Không có người ngoài, không cần gọi ta là mẹ. Yên chi đã mua chưa?"
Trường Canh nghe thấy, không nói một lời đem tiếng "mẹ" thứ hai nuốt ngược trở lại, để cho lục phủ ngũ tạng tiêu hóa nát nhừ, sau đó đi qua, đưa hộp yên chi đã bị cậu cầm đến nóng hổi nhẹ nhàng đặt xuống bàn trang điểm của Tú nương.
"Chà, màu của cái hộp này đẹp đó, tươi mới." Tú nương cuối cùng cũng để lộ ra nụ cười hiếm hoi.
Tú nương dùng đầu ngón tay lấy một ít yên chi bôi lên đôi môi nhợt nhạt, phấn khích nhìn mình trong gương, hỏi: "Đẹp không?"
Thần sắc Trường Canh lãnh đạm đứng yên một bên không lên tiếng, trong lòng suy nghĩ, không biết đang yên đang lành, Tú nương lại gọi cậu tới làm gì.
Lúc mà cậu đang nghĩ về điều này thì một bên mắt của cậu bỗng nhiên máy hai lần, trống tim Trường Canh đập một cái, trong lòng vô tình có một dự cảm không lành.
Chính vào lúc này, Tú nương lên tiếng: "Sau này trước mặt người ngoài không cần gọi ta là mẹ nữa, duyên phận mẫu tử chúng ta ấy, xem như đến hôm nay đã hết."
Bà ấy vừa nói, vừa nâng khuôn mặt rạng rỡ sau khi sửa soạn lên, đưa đôi tay vót như hành lên hình như là muốn chỉnh sửa cổ áo cho Trường Canh.
Trường Canh nhanh chóng lùi về sau né tránh: "Là ý gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro