Sát Phá Lang Priest

Giao Họa

Priest

2024-10-02 16:27:16

Bỗng chốc mọi tức giận cáu bẳn của Cố Quân đều tan biến.

Y đưa tay đón lấy Trường Canh, thuận thế vỗ vỗ nhẹ sau lưng Trường Canh, cằm chống trên vai đối phương, cảm giác đôi tay đó đã không còn là bộ xương giẻ cùi tốt mã nữa rồi.

Cố Quân muốn trực tiếp nói "Ta cũng nhớ con rồi", nhưng mà Cố Quân lớn ngần này chưa từng nói qua, một câu nói treo ở lồng ngực trồi lên tụt xuống, cuối cùng vẫn là luống cuống, lâm trận tụt trở lại vào bụng rồi.

Y chỉ nhạt nhạt cười: "Bao lớn rồi còn làm nũng."

Trường Canh nhắm mắt, trong lòng biết là không thể tiếp tục vượt quá giới hạn được nữa, tình cảm không thể ngăn cấm, nhưng có thể ngăn cấm tứ chi.

Cậu bèn ngoan ngoãn buông Cố Quân ra, bình tĩnh đứng một bên, ngọn lửa vô tình như đang lan khắp lồng ngực cậu. Cậu biết bản thân mình đòi hỏi quá mức, đến mỗi vô lý, thậm chí từ đó sinh ra muôn vàn loại phẫn nộ, cũng đều đáng kinh tởm như nhau, vì vậy không dám để lộ chút thần sắc cử động nào.

Trường Canh hít sâu, hỏi: "Nghĩa phụ sao người lại tới Giang Nam?"

Cố Quân liếc cậu, không chút hảo khí nói: "Còn mặt mũi để hỏi, không phải đều là vì ngươi sao?"

Trường Canh không dám nhìn y lâu, cúi nhẹ đầu xuống.

Cố Quân lại tưởng là mình nói nặng lời, một tràng giáo huấn đã ra đến đầu lưỡi, lập tức bị y vội vàng ngậm lại. Y cuộn ngón tay cái của mình vào lòng bàn tay, từng khớp từng khớp bẻ đi bẻ lại hai ba lần, cảm giác mệt mỏi đường xa lúc này mới đến, y chịu đựng cái mệt mỏi bất thình lình này, cân nhắc vài lần, cố hết khả năng để tâm bình khí hòa nói với Trường Canh: "Ngồi đi, nói ta nghe xem tại sao lại cùng với cái tên đầu...aizzz"

Cố Quân nhận thức được trước mặt Trường Canh gọi "đầu trọc" thì không thích hợp lắm, "đại sư" thì y vạn vạn không kêu ra khỏi miệng, cứng miệng một lúc.

Trường Canh: "Liễu Nhiên đại sư muốn ngao du Giang Nam, là con tự mình muốn đi theo, nghĩa phụ nếu vì chuyện này mà gây chuyện với đại sư thì trong lòng con vô cùng áy náy."

Cố Quân: "..."

Trường Canh quá biết nói chuyện rồi, lại còn biết thay tên đầu trọc đó lót đệm, lại còn biết nói làm sao để không châm lửa, một câu nói rành mạch trong ngoài, khiến Cố Quân cũng suýt chút nữa "áy náy" theo. Y lại lần nữa kinh ngạc, đây chỉ mới có một năm, đứa trẻ lúc trước nói chuyện giống như cái chày giặt đồ đó từ đâu học được chiêu này vậy?

"Nghĩa phụ lúc bằng con bây giờ đã nam hạ bình phiến tiễu phỉ rồi, con vẫn văn bất thành võ bất tựu, vì vậy muốn rời khỏi hầu phủ nhìn ngắm thế giới bên ngoài," Trường Canh lén lút nhìn Cố Quân một cái, phát hiện trong mắt y vậy mà lại có tơ máu, lập tức không nói tiếp được nữa, đầy áy náy từ ngực chạy lên tới cổ họng chạy lên mắt, thấp giọng, "...Chỉ là có chút tùy hứng, khiến nghĩa phụ vất vả, con sai rồi, người phạt con đi."

Cố Quân trầm mặc một lúc, bỗng nhiên nói: "Lần đầu ta tòng quân xuất chinh, thật ra là do mấy lão già Đỗ lão tướng quân và lão hầu gia liên hợp lại cưỡng cầu tiên đế.

Trường Canh bỗng ngẩng lên.

Cố Quân chẳng phải kẻ khiêm nhường gì cho cam, uống nhiều là cũng như mọc thêm một cái lưỡi, cái gì mà "che mắt bịt tai cũng có thể trong vòng nửa nén hương lật ngã mười hai con rối sắt" y cũng bốc phét qua, nhưng mà nghĩ kỹ lại, một vòng lịch sử huy hoàng của y, thiếu niên thành danh, phong soái tây chinh, chỉnh đốn lại huyền thết doanh, chuyện nào nói ra mà không đủ để bốc phét nửa ngày trời đâu, Cố Quân vậy mà chưa từng nhắc qua.

Cố Quân lại lấy ra một cái ly, rớt cho Trường Canh một ly rượu hơi chua: "Đây là rượu Lâu Lan, ngươi cũng lớn rồi, có thể thử một ít."

Trường Canh uống một hớp, không nếm ra được vị gì, liền đặt sang một bên. Cậu và Cố Quân đã lâu không gặp, gặp y một lần huyết mạch đã xáo trộn rồi, thật sự không cần đến rượu làm xáo trộn thêm.

Cố Quân: "Ta lúc đó cái gì cũng không hiểu, đi theo đơn thuần là gây thêm rối, lại thêm tuổi trẻ bồng bột, không muốn khiêm tốt chấp nhận. Trên đường tiễu phỉ, ta một lần tự ý hành động liều lĩnh đâm vào một cái gùi lớn, một bộ trọng giáp vàng thật bạc thật chiến trận đã dập tắt hơn ba mươi năm được đẩy lên, còn liên lụy Đỗ lão tướng quân trọng thương...Ngươi nghe qua Đỗ Trường Đức tướng quân chưa?"

Trường Canh nghe Liễu Nhiên nói qua, hòa thượng đó đối với văn võ bách quan tiền triều đương triều rành trong lòng bàn tay, e là còn quen thuộc hơn so với phật tổ chân kinh.

Mười mấy năm trước, vợ chồng lão hầu gia lần lượt chết vì bệnh, Cố Quân vẫn còn nhỏ, là Đỗ lão tướng quân chu đáo cả biên cương và triều đình, một mình khống chế đại cuộc, tiếc là vết thương cũ tái phát, chết trên đường viễn phó Tây Bắc, lúc này mới để Cố Quân mười bảy tuổi phong soái tây chinh.

Cố Quân: "Nếu không phải lần đó, lão nhân gia ông ấy vẫn có thể mạnh khỏe, không đến mức bị một trận phong hàn dẫn đến vết thương cũ tái phát. Năm đó nam hạ khải hoàn hồi triều, lão nhân gia ông ấy thượng tấu triều đình, đối với sai lầm của ta không nhắc một chữ, chỉ toàn là biểu dương, nhất quyết muốn để ta ở lại trong quân đội."

Cố Quân nói đến đây, dừng lại một lúc.

Y bỗng cảm thấy có chút khó có thể tưởng tượng nổi, một đường tới đây trong lòng chỉ nghĩ sau khi bắt được Trường Canh rồi thì làm sao để giáo huấn, từ văn đẩu mài qua tới võ đẩu, ai mà biết được chuyển biến bất ngờ biến thành ngồi xuống kể về quá khứ đáng xấu hổ của mình.

Y vốn nghĩ rằng sẽ chôn sâu những chuyện này, nhưng mà hôm nay khuấy động lại, bỗng nhiên nhận thấy cũng chỉ có thể thản nhiên đối mặt.

Đây chỉ là vượt quá hiểu biết của y về bản thân mình.

Có lẽ Thẩm Dịch nói đúng, con nhỏ và cha già, đích thực là trách nhiệm nặng trình trịch, có thể khiến người ta cúi đầu, nhìn rõ bản thân.

"Ta có thể ngồi ở cái vị trí này, tất cả không phải bởi vì ta giỏi hơn ai, mà bởi vì ta họ Cố," Cố Quân nhìn Trường Canh nói, "Có lúc, xuất thân của ngươi sẽ quyết định ngươi bắt buộc phải làm gì và bắt buộc không thể làm gì."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây là lần đầu Cố Quân trực diện giải thích lý do không thể đưa Trường Canh đi tây bắc, tuy rằng vô cùng mơ hồ.

Trường Canh nhìn y không nhúc nhích.

Cố Quân đắn đo một lúc, lại nói: "Nhưng nếu ngươi thật sự đã nghĩ kỹ bản thân muốn đi một con đường thế nào, thì cũng không cần quá đắn đo, chỉ cần ta còn sống, ta vẫn có đủ sức để thay ngươi quét sạch mọi cản trở không đáng có kia."

Trường Canh vốn tưởng mình theo Liễu Nhiên hòa thượng đã luyện ra được một cái miệng gặp phải người nào cũng dám mở miệng nói chuyện, lúc này cậu mới phát hiện, cái "người nào" này, vẫn là loại bỏ Cố Quân ra, khi cậu đối mặt với Cố Quân, liền biến thành kém mồm kém miệng một cách lạ thường.

Cậu vẫn luôn cho rằng mình là của nợ mà tiên đế vứt lại cho Cố Quân, là một kẻ tham lam thèm thuồng thế giới không thuộc về mình, nhưng thì ra không phải.

Trường Canh nghĩ trong lòng, sẽ không còn có ai đối với cậu giống như Cố Quân đối với cậu nữa.

Chính vào lúc này, ngoài cửa bỗng có bóng người xẹt qua: "Đại soái."

Cố Quân định thần lại, xua tay với Trường Canh: "Nghỉ ngơi sớm đi, đi theo tên hòa thượng đó ăn không có đồ ngon, nghỉ không có chỗ tốt...ỏ hay là nói ngươi muốn ở đây ngủ với ta?"

Trường Canh: "..."

Trong đầu cậu nổ ầm một tiếng nở hoa, lập tức đỏ mặt tía tai.

Cố Quân cười: "Ngươi còn học được biết ngại rồi, trước đây mơ thấy ác mộng bị dọa khóc, cũng không phải là ta dỗ ngươi ngủ hay sao?"

Trường Canh thực sự không biết phải đối mặt với lời phỉ báng đập thẳng vào mặt thế này, quan trọng là Cố Quân còn nói thẳng như vậy, cứ như là thật sự có chuyện này không bằng!

Thiếu niên vừa rồi còn như nở hoa trên lưỡi cuối cùng lại câm tức, bước chân như bay chạy khỏi phòng Cố Quân.

Sau khi Trường Canh rời khỏi, Cố Quân vẫy tay với người ngoài cửa: "Vào đi."

Một thân tướng sĩ huyền ưng giáp được lệnh bước vào.

Huyền ưng: "Thuộc hạ phụng mệnh truy bắt tăng nhân đó..."

Liễu Nhiên lén lút đưa tiểu hoàng tử xuất kinh, mặc dù đã thực hiện một cách thái quá, nhưng bây giờ người cũng đã tìm lại được, Cố Quân cũng không tiện đắc tội Hộ quốc tự quá thảm, huống hồ vừa rồi Trường Canh cũng đã đỡ lời.

Cố Quân: "Bỏ đi, nói với Trọng Trạch một tiếng, xé bỏ thông cáo đi, cứ nói là hiểu lầm, hôm khác ta mời vị Liễu Nhiên đại sư đó một bữa cơm chay."

"Trọng Trạch" là tự của Diêu đại nhân. Lời của y tuy là nói thì nói vậy, nhưng Liễu Nhiên nếu có suy nghĩ, tất không dám đến dự tiệc, Cố Quân dám chắc chắn sẽ khiến hắn đến một ngụm nước cũng không nuốt nổi khi gặp mặt mình.

Huyền ưng đó thấp giọng: "Thuộc hạ vô năng, vẫn chưa phát hiện tung tích của vị cao tăng đó, chiều tối hôm nay nhìn thấy hắn lên một con đò, lúc theo quan binh đến lục soát thì phát hiện cái này."

Vừa nói, huyền ưng vừa lấy ra một cái túi vải bố nhỏ, sau khi mở ra thì phát hiện một sợi mảnh bố, trên đó có dính một chút bột màu vàng kim.

Cố Quân cầm lấy chỉ nhìn một cái liều nhíu mày.

Cái thứ này Cố Quân vô cùng quen thuộc, tên là "toái tâm", là một loại khoáng thạch đi đôi với tử lưu kim, sau khi nghiền mịn và cho vào tử lưu kim theo tỉ lệ nhất định, có thể ngăn ngừa tử lưu kim bốc cháy ngoài ý muốn trong quá trình vận chuyển đường dài, khi sử dụng thì dùng một công nghệ đặc biệt chắt lọc lại là được, rất tiện.

Nhưng theo thông thường nếu triều đình vận chuyển tử lưu kim, không phải là dùng cự diên vận chuyển trên không thì cùng lắm là đi quan đạo, do quân đội các nơi phái binh hộ tống, một hòa thượng bình thường tùy tiện lên đò sao lại có thể có thứ này?

Cố Quân: "Ngươi chưa nói với ai chứ?"

Huyền ưng: "Đại soái yên tâm."

Cố Quân đứng lên, đi qua đi lại tại chỗ: "Như vậy, thông cáo không cần xé, thông báo ra ngoài nói rằng ta nhất định phải bắt cho bằng được tên hòa thượng đó, mấy huynh đệ thay ta theo dõi con đò đó sát sao vào, từ đâu đến, đi về đâu..."

Cố Quân nói đến đây, bỗng nhiên im bặt, y kinh ngạc phát hiện thị tuyến của mình bắt đầu từ từ mơ hồ, trên người huyền ưng không xa đã có một vòng hư ảnh không nhẹ không đậm rồi.

"Tiêu rồi," Cố Quân bất động thanh sắc nghĩ, "Đi vội quá, không mang thuốc."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chẳng trách cứ có cảm giác là quên một cái gì đó, cái tên vô dụng Thẩm Dịch, cũng không nhắc y.

Huyền ưng: "Đại soái?"

Cố Quân làm như không có chuyện gì tiếp tục lời của mình: "Nếu như có thể, tốt nhất là có thể biết được ai là chủ nhân của cái đò đó, đặc biệt chú ý bình thường có qua lại với ai."

Huyền ưng không nghi ngờ gì: "Rõ."

"Đợi đã, còn nữa," Cố Quân gọi lại, "Nếu như tìm thấy tên hòa thượng đó thì đưa đến gặp ta."

Huyền ưng lập tức nhận lệnh rời đi.

Sau khi đuổi được huyền ưng này đi, Cố Quân vặn sáng đèn lên, ngồi xuống bất động.

Giang Nam không có tử lưu kim, nếu thật sự mấy con đò đó có vấn đề, thì cũng chỉ có hai đường, một là quan viên Giang Nam lén lút trục lợi, hai là từ bên ngoài vào.

Nếu mà là cái trước thì dễ hiểu, đất Giang Nam giàu có, trời cao hoàng đế xa, mượn lần thử nghiệm con rối cày cấy này, lén lén lút lút cắt xén mà thôi, chuyện này tự có đôn đốc xử lý, không đến lượt y lo.

Nhưng nếu mà là cái sau thì e là phức tạp đây.

Bảy đại quân chủng của Đại Lương không yếu, đặc biệt là "giáp" và "ưng" hai nhánh lợi hại nhất, đó là ba đời linh khu viện dốc hết tâm huyết tích lũy lại, chỉ nói về trang bị thôi cũng đã không kém kỹ thuật sở trường của bọn Tây Dương dâm đãng.

Duy chỉ có "giao" là không được.

"Giao" của Đại Lương tuy là dùng cho thủy chiến, nhưng thường chỉ làm hải phòng, rất ít ra biển, so với thuyền lớn buồm to đạp gió rẽ sóng của Tây Dương thì không sánh bằng.

Xưa nay đều như vậy, năm đó khi mà thương lộ trên biển còn nối liền đông tây nam bắc, trong hầu như tất cả các bến cảng ở duyên hải nhất tuyến đều là thuyền của người Dương, lúc đó võ đế đương chính, Đại Lương chính là giàu có và hống hách, căn bản không quan tâm thông thương thường ngày với Tây Dương Man Di, đều là người Dương tranh thủ chạy đến đãi vàng.

Lúc đó sở dĩ "thông thương", là người ta đưa hàng tới cửa, bên đây mới coi thường mà mở một bến tàu, bất đắc dĩ nhận mấy món linh tinh của người Dương và thưởng cho họ ít tiền lẻ.

Mãi cho đến tiên đế và đương kim, tuy là nhìn thấy được lợi nhuận của thông thương hải vận, rất hứng thú, nhưng mà bởi vì tây bắc nhất tuyến luôn không thái bình, chuyện hải phòng "cự giao nhập hải" cứ bị hoãn lại, không phải là không có tiền, mà là không có hạn ngạch tử lưu kim.

Nếu như trên cái đò đó thật sự có người lén lút trục lợi tử lưu kim, vậy thì rất có khả năng sẽ đe dọa đến hải phòng của đông hải nhất tuyến.

Còn Liễu Nhiên hòa thượng, dẫn bọn họ tới con đò, rốt cuộc chỉ là vô ý hay là âm mưu đã lâu?

Suy nghĩ một lúc, trước mắt Cố Quân đã mơ hồ hoàn toàn, y mò mò trong tay áo, lấy ra một mảnh kính lưu ly, chịu đựng gắn lên mũi, như vậy ít nhất một con mắt có thể nhìn rõ một chút.

Cố Quân cười khổ, nghĩ: "Phải làm sao đây?"

Trường Canh chân không chạm đất chạy về phòng mình, nhịp tim còn chưa ổn định, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy một hòa thượng trắng như tuyết, cậu còn chưa nuốt một ngụm khí, vội vàng khép cửa, thấp giọng: "Liễu Nhiên đại sư, người sao lại ở đây?"

Liễu Nhiên cười híp mắt chấp tay - A di đà phật, bần tăng vô khổng bất nhập.

Tên hòa thượng này thiết nghĩ chắc là đã luyện qua lai vô ảnh khứ vô tông, vô cùng xuất thần nhập quỷ, đến cả phủ đệ án sát sứ cũng có thể ra vào mọi lúc, cũng thật sự là một thần nhân.

Hòa thượng diễn tả: "An Định hầu e rằng lần này đại khái là buông tha ta rồi, điện hạ không cần lo."

Trường Canh không có lo lắng cho hắn, trong lòng cậu rất rõ, suy nghĩ một chút liền định thần lại, hỏi: "Ngươi là cố ý lợi dụng ta để dẫn dụ người đến sao? Ứng thiên phủ rốt cuộc là có cái gì?"

Liễu Nhiên tán thưởng nhìn cậu, từ từ đưa hai tay, thực hiện thủ ngữ: "Đông hải giao yêu sắp hóa rồng, hòa thượng đặc biệt dẫn đến một tai họa lớn."

Đấy là ám thị gì? Ngụy vương muốn tạo phản sao?

Hay là có việc gì khác?

Nhất thời, có rất nhiều ý nghĩ trong lòng Trường Canh vẽ ra, cậu trước đây biết tên hòa thượng này nhập thế, không ngờ lại nhập sâu như vậy, trong mắt không tự chủ có chút quan sát và đề phòng.

Sau đó chưa đợi cậu hỏi nhiều, Liễu Nhiên đưa tay thực hiện động tác kêu cậu đi theo, rất thuần thục nhảy qua khỏi cửa sổ ra ngoài, Trường Canh do dự một lúc, lấy kiếm của mình đi theo ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0