Hương Ngưng
Priest
2024-10-02 16:27:16
Trường Canh đuổi theo Liễu Nhiên hòa thượng đến ngoại thành, đêm đã về khuya, xung quanh im ắng không một tiếng động, tiếng xe mục đầu điểm canh trong thành cũng xa dần. Vậy là cậu dừng lại, mở miệng gọi người trước mặt: "Liễu Nhiên đại sư, đi chậm lại trước đã."
Liễu Nhiên dừng bước chân lại.
Trường Canh nói chuyện thủng thẳng, thái độ không có chút tức giận, ôn hòa lễ độ, giống như hôm đó ở phòng thiền lặng lẽ uống khổ đinh vậy.
Duy chỉ có tay là di chuyển đến chuôi kiếm, lúc nào cũng có thể rút kiếm khỏi vỏ, liền có thể xiên tên hòa thượng đó thành thịt xiên.
Trường Canh: "Những ngày này thường theo đại sư thanh đàm, ta học được rất nhiều, cũng biết đại sư là một người quan tâm thiên hạ, không phải là người chịu ngồi yên ở thiền viện đàm phật luận đạo, lai lịch xuất thân của ta, có lẽ đại sư cũng có nghe qua, hầu gia tung hoành ngang dọc, cho dù là một đời danh tướng, nhưng bất luận gia quốc giang sơn đặt người ở vị trí như thế nào, đối với ta, người cũng chỉ là một người thân sống nương tựa vào nhau, ta là một nhân vật nhỏ bé, không có bản lĩnh gì, rắn rỏi thì miễn cưỡng chỉ đủ chỗ đứng mà thôi, không lo nổi đại sự, trong lòng chỉ có mấy con người và cái hầu phủ to bằng bàn tay, mong đại sư thông cảm."
Liễu Nhiên: "..."
Trường Canh bình thường nói chuyện với Cố Quân thế nào hắn không biết, chỉ là đối với người ngoài, luôn là "ba phần ý bảy phần ẩn", Liễu Nhiên vốn cho rằng bản thân đã được lĩnh giáo qua rồi, nhưng hắn vẫn là vạn vạn không ngờ tới, thế gian lại có người "giao tình quy giao tình, dám động đến Cố Quân, ta liền một kiếm đâm chết ngươi", lời nói kiểu sát khí đằng đằng này mà lại nói như xuân phong hóa vũ.
Liễu Nhiên cúi đầu nhìn lại bản thân chạy một ngày đã không nhìn ra được màu gốc của chiếc cà sa, dò thám: "Điện hạ thiên hoàng quý tộc, tâm hoài nhân hậu, xứng đáng có được thiên địa, không cần tự hạ thấp mình."
Trường Canh thần sắc nhàn nhạt, không lay động: "Nam nhi sinh ư thế gian, nếu như chuyện một mẫu ba phân đất còn không lo nổi, cần phải phóng tầm mắt ra xa như vậy để làm gì?"
Liễu Nhiên cười khổ, biết là cậu không dễ bị dụ, chỉ đành diễn tả thành khẩn: "Cố soái chính là trụ cột của xã tắc, nhổ một cọng tóc tất động toàn thân, hòa thượng nào dám nửa điểm gây rối?"
Bàn tay Trường Canh vẫn đặt ở chuôi kiếm: "Nhưng đích thực đại sư cố ý muốn dụ nghĩa phụ ta tới đây."
Liễu Nhiên nghiêm túc: "Mời điện hạ theo ta."
Trường Canh ngưng lại nhìn hắn một lúc, lại nhấc kiếm lên, cười nhẹ: "Vậy thì phiền đại sư dẫn đường giải hoặc rồi."
Giải không tốt vẫn sẽ đâm chết ngươi.
Liễu Nhiên hòa thượng nắm chặt tăng bào, lật ngược lại, chỉ nhìn thấy cái tăng bào như đưa tang đó vậy mà lại có hai mặt, bên trong là màu đen, khoác lên người một cái, lại trùm lên đầu, hòa thượng liền chìm trong bóng tối.
Trường Canh: "..."
Trong lòng cậu không tự chủ nổi lên một nghi vấn - Bọn họ một đường từ kinh thành đến Giang Nam này, hình như thật sự chưa từng thấy Liễu Nhiên thay đồ, vậy thì bên trong tăng bào này của hắn rốt cuộc vốn dĩ là một mảng đen, hay là do hắn mãi không giặt, một mặt đen rồi thì lật lại mặc tiếp?
Nghĩ đến đây thì cái bệnh sạch sẽ của Trường Canh lại nổi dậy, gần như là không có cách nào cùng với cao tăng kề vai đồng hành rồi!
Liễu Nhiên thân mang "dạ hành y" đưa Trường Canh xuyên qua tiểu kiều lưu thủy quanh co bí ẩn ở Giang Nam, rất nhanh đã đến bến tàu trong vận hà [2].
Thông lộ giữa hải vận và vận hà nội lục Đại Lương mười năm trước sớm đã khai thông rồi, hai bên song hành, tàu thuyền qua lại vô cùng nhanh lẹ, đã từng thành toàn cho một vùng đất phồn hoa ven sông, nhưng mấy năm lại đây vì thuế quá nặng nên rõ là có chút tiêu điều.
Nhưng mà yếu trâu còn hơn khỏe bò, ở đây đêm đã khuya, bến tàu vậy mà vẫn còn thuyền thương và người chèo thuyền đang bận rộn.
Liễu Nhiên xua xua tay dừng lại bước chân của Trường Canh, diễn tả: "Trước mặt đã là vào đến thị tuyến của huyền thiết doanh rồi, đừng tiến gần nữa."
Trường Canh liếc hắn một cái, lấy ra một cái thiên lý nhãn, nhìn ra phía trên mặt nước.
Trên bến tàu gió yên biển lặng, thuyền phu và người vác thuê tới tới lui lui, bên bờ biển có vài tướng sĩ trú quân Giang Nam điều tới đang kiểm tra hàng, cậu đã không thấy người của huyền thiết doanh rồi, mà cũng chẳng thấy trên mặt nước có gì bất thường.
Trường Canh lúc này không tín nhiệm Liễu Nhiên lắm, nhưng cũng không có nói thẳng, tự mình âm thầm quan sát, thuyền phu đang vác hàng lên thuyền, hàng chứa đầy một thùng gỗ mỏng, trước khi lên thuyền phải mở khóa thùng ra, đặt ở một băng chuyền có bánh răng chuyển động, để cho thủ vệ trú quân kiểm tra qua, lại chuyển qua đầu khác, có vài thuyền phu đang ở đó chờ để niêm phong và đưa lên thuyền.
Vài ngày trước khi đi ngang qua, có nghe bách tính tán gẫu nhắc đến, bến tàu hải vận và hà vận kiểm tra thuyền thương không có nghiêm ngặt như vậy, là vì Giang Nam gần đây bắt đầu thúc tiến con rối cày cấy, triều đình đã phân xuống một lượng lớn tử lưu kim, để đề phòng đạo chích lén lút trục lợi mới căng thẳng như vậy.
Cái rương hàng kiểm tra vừa mở ra, cách xa trăm trượng, Trường Canh nhăn mũi: "Mùi gì vậy?"
Liễu Nhiên viết lên cái cây bên cạnh: "Hương ngưng."
Trường Canh ngơ ra: "Cái gì?"
Liễu Nhiên diễn tả: "Điện hạ thường trú ở An Định hầu phủ, dùng xông hương thiết nghĩ chắc là được ban, chưa từng thấy qua những món đồ rẻ tiền bình dân này, đây là đem vật dẫn hương áp chế thành dầu hoặc là cao tráng, hương vị vô cùng nồng, khi mua về phải bỏ trong ba lớp hộp đựng mới không bị bay mùi, mỗi lần chỉ cần lấy ra một ít, pha vào nước ấm, là có thể dùng vài tháng, một hộp hương cao của hương ngưng chỉ bằng ngón tay, dùng tám năm chục năm không thành vấn đề, chỉ một điếu tiền."
Hương áp chế quá nồng, thơm đến mức độ nhất định thì sẽ hoàn toàn hôi thối, Trường Canh bị hun đến đau đầu, không thèm sửa lưng hòa thượng - hầu phủ chưa từng dùng xông hương, y phục giặt xong chỉ toàn mùi tạo giáp [3].
Trường Canh đưa cao thiên lý nhãn, bỗng nhiên thấy trên thuyền thương xẹt qua một thân ảnh nam nhân, đầu tóc quần áo đều không giống người trung nguyên, nhớ lại Liễu Nhiên có nói qua những trải nghiệm bên ngoài, bèn hỏi: "Ta hình như nhìn thấy một người đông doanh mà đại sư có nhắc qua, vậy là đây là thuyền thương vận chuyển đến đông doanh...người đông doanh cần nhiều hương ngưng như vậy để làm gì, lấy về nhà nấu ăn sao?"
Liễu Nhiên nhìn cậu tán thưởng.
Những cái hộp hương ngưng thơm phức dài uốn lượn như một con rồng dài, có bốn năm con tàu lớn ẩn mình trong đêm tối đang đợi ở đó, còn hoành tráng hơn cả những chiếc thuyền buôn chở hải sản tươi sống bên cạnh.
Nếu mà chỉ một hộp có thể dùng tám năm chục năm, sao vẫn có người mua nhiều như vậy?
Trú quân bến tàu bị hun đến chảy nước mắt, cầm một cái khăn bịt mũi lại, ra sức thúc giục thuyền phu mau chóng qua rương khác, bên cạnh vốn có một con chó hỗ trợ kiểm tra, sớm đã bị hun bò ra bất động.
Trường Canh thấp giọng hỏi: "Thỉnh giáo đại sư, con chó bên cạnh trú quân là kiểm cái gì?"
"Đó là 'chó đốc sát'," Liễu Nhiên, "Tử lưu kim có một luồng khí thanh khổ nhàn nhạt, người không ngửi ra được, chó thì nhạy bén hơn, tử lưu kim rất quan trọng, từ thời kỳ võ đế khi hạ tử lệnh chỉnh đốn chợ đen tử lưu kim, chó đốc sát đã lập đại công, đến nay vẫn được dùng."
Chó đốc sát bị hương ngưng kém chất lượng hun cho trợn trắng mắt rồi, đừng nói là tử lưu kim, cho dù là xương thịt thiết nghĩ là ngửi cũng không ra.
Trường Canh: "Vì vậy đại sư hoài nghi toán người đông doanh này có mục đích không để người khác biết được, dẫn dụ nghĩa phụ ta tới đây để điều tra?"
Liễu Nhiên còn chưa kịp gật đầu, Trường Canh tiếp tục hỏi tiếp: "Vậy thì dám hỏi đại sư, người làm sao biết được hầu gia nhà tôi sẽ đích thân đến đây? Hơn nữa đây vốn là việc của ứng thiên phủ và trú quân Giang Nam, người là đào tẩu tới đây, đại sư làm sao biết người nhất định sẽ nhúng tay vào? Tại sao đại sư không đi tìm ứng thiên tuần phủ, không tìm án sát sứ, đốc sát sứ đại nhân, nhất định phải muốn cầu nước xa lại cứu lửa gần, hao tổn tâm cơ dụ người từ Tây Bắc đến đây chứ?"
Liễu Nhiên: "..."
Hắn vốn đang nghĩ, vị thiếu niên này lần đầu một mình ra ngoài, lại đụng phải một âm mưu lớn như vậy sẽ rất chấn kinh, rất dễ bỏ qua những chi tiết khác, nhưng thật không ngờ, Trường Canh không hề sợ hãi gì, từ đầu tới cuối chỉ có chau mày, hơn nữa còn nhất quyết phải truy hỏi tận gốc.
Hòa thượng không ngăn được nhớ lại tin đồn năm đó Cố Quân từ Nhạn Hồi tiểu trấn đưa đứa nhỏ này trở lại, có người nói phiến loạn Man tộc ở Nhạn Hồi trấn, là do dưỡng mẫu của tứ điện hạ một tay gây ra, tứ điện hạ đại nghĩa diệt thân, mới giúp cho huyền thiết doanh có chuẩn bị, một lưới bắt gọn người Man.
Nhưng lúc đó Trường Canh mới bao lớn? Ước chừng mười hai mười ba...
Liễu Nhiên bỗng nhiên rất muốn hỏi một câu "Lúc Nhạn Hồi có loạn, người đã giết người chưa?", sau một lúc, lại nuốt ngược trở lại, bởi vì cảm thấy không cần thiết hỏi.
Trường Canh tĩnh lặng nhìn hắn, dưới ánh trăng, Liễu Nhiên từ mắt của cậu nhìn thấy được hai bóng đen mờ mờ.
Hắn sớm biết trên người Trường Canh từ nhỏ đã có trí tuệ và sự trưởng thành đặc biệt, còn cho rằng là do tuổi trẻ thân phận thay đổi đột ngột, sống nương nhờ mà sinh ra mẫn cảm, mãi đến lúc này, hòa thượng mới bỗng nhiên nhận thức được, trong mắt chàng thiếu niên này e là nhìn qua những góc tối mà không ai biết được.
Hắn thậm chí nghi ngờ, đến cả Cố Quân cũng không biết.
Thái độ của Liễu Nhiên thận trọng trở lại, đắn đo một lúc mới từ từ diễn tả: "Ta biết ngài ấy sẽ đến, ta cũng biết chỉ cần ngài ấy đến thì nhất định sẽ nhúng tay, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, một ứng thiên phủ nhỏ bé không thể giải quyết triệt để, có một số chuyện, có lẽ hầu gia và chúng ta có một sự hiểu biết ngầm với nhau."
Trường Canh híp mắt, nhạy bén chú ý đến "chúng ta" mà hắn nhắc đến.
Chính vào lúc này, sau lưng bỗng có tiếng gió nổi lên, Liễu Nhiên còn chưa kịp phản ứng, kiếm ngay thắt lưng Trường Canh đã kêu một tiếng chói tai rút khỏi vỏ, đây là phản ứng bản năng mà cậu đã luyện với con rối hầu kiếm vô số lần.
Thanh kiếm sáng bóng đụng phải lưỡi đao xé gió của huyền thiết, Trường Canh nhận ra người đến là huyền ưng, hai bên đồng thời thu lại vũ khí.
Huyền ưng thuận thế quỳ một chân: "Đã làm điện hạ kinh sợ, hầu gia phái thuộc hạ đến đưa điện hạ và đại sư trở về."
Trường Canh vừa rồi mới buông lỏng chân mày bỗng nhíu trở lại, Cố Quân làm sao biết được cậu và Liễu Nhiên đi đến đây?
"Sự hiểu biết ngầm" mà Liễu Nhiên nói lại là cái gì?
Liễu Nhiên thì lại không hề ngạc nhiên, ngoan ngoãn tháo mũ trùm đầu xuống, trang nghiêm cúi đầu hành lễ, im lặng nhưng giống như lên tiếng biểu đạt "Như vậy thì làm phiền rồi".
Sáng sớm ngày hôm sau liền có một huyền ưng đến gõ cửa.
Huyền ưng: "Liễu Nhiên đại sư muốn tiếp tục ngao du, đại soái cũng phải nhanh chóng về Tây Bắc, phái thuộc hạ hộ tống điện hạ về hầu phủ, mời điện hạ hạ thị, xuất phát cho thích hợp.
Nếu không phải tối qua ở vận hà tận mắt nhìn thấy thuyền thương đông doanh kỳ lạ, Trường Canh nghĩ là bản thân sẽ tin mất.
Còn chưa kịp đợi cậu mở miệng, đối diện có người nhẹ nhẹ gõ vào tay vịn hành lang.
Huyền ưng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy hòa thượng hành tung quỷ dị đó không biết từ lúc nào đã đứng đó, Liễu Nhiên hướng Trường Canh diễn tả "chờ hầu", chỉnh lại y phục, trực tiếp đẩy cửa phòng Cố Quân.
Huyền ưng và Trường Canh há hốc mồm, hòa thượng đó vậy mà không có gõ cửa!
Nếu không phải là cả cái hầu phủ đều biết Cố Quân ghét đầu trọc thì Trường Canh còn cho rằng hai người này quan hệ mập mờ.
Có lẽ sợ bị đánh văng ra ngoài, Liễu Nhiên đẩy cửa nhưng không có trực tiếp bước vào, chỉ có cúi đầu với người trong phòng.
Cố Quân vậy mà lại không có nổi nóng với hắn, giọng nói có chút mất kiên nhẫn từ trong phòng truyền ra: "Đại sư có gì kiến giáo?"
Liễu Nhiên diễn tả: "Đại soái, chim non không phải trưởng thành trong lồng vàng, huống hồ hiện tại ngài đang thiếu vài thị tòng tránh tai mắt, sao lại không đưa theo điện đi cùng ngài? Tiên đế để lại chức vị Nhạn Bắc quận vương cho điện hạ, qua một hai năm nữa, ngài ấy cũng phải thượng triều rồi."
Cố Quân lạnh lùng trả lời: "Đại sư không cần quản nhiều."
Lúc này, Liễu Nhiên bước tới một bước, bỗng nhiên bước qua ngưỡng cửa, ở một nơi người khác không nhìn thấy hình như đã diễn tả động tác gì đó với Cố Quân.
Cố Quân trong phòng bỗng trầm mặc.
Trường Canh nghe Tào nương tử ở sau lưng nhỏ tiếng hỏi: "Có ý gì vậy? Đại soái muốn đưa chúng ta đi đâu?"
Nhịp tim của cậu bỗng nhiên đập mạnh, với tính cách của Cố Quân, là vạn vạn không chịu đưa cậu đi, trong lòng Trường Canh đang tính toán, cậu vốn cho rằng bản thân phải lựa chọn giữa "lén lút đi theo, tự ý hành động" và "ngoan ngoãn về kinh, không để người lo lắng", chưa từng nghĩ tới Cố Quân vậy mà lại chịu đưa cậu theo bên cạnh.
Lúc này bỗng dấy lên một hy vọng, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi.
Lúc đối đầu với người Man cậu cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Cả nửa ngày trời, cậu nghe thấy Cố Quân thở dài: "Đi theo thì đi theo thôi, không chừng rời khỏi ta lại ngựa quen đường cũ."
Cát Phán Tiểu và Tào nương tử căn bản đang không biết phải đi đâu về đâu, hoan hô oang oang lên, Trường Canh cúi đầu ho nhẹ một tiếng, kìm chế một nụ cười ngốc nghếch, đồng thời cậu cũng dấy lên một nghi vấn - Liễu Nhiên đã nói gì với Cố Quân?
Thế gian này vẫn còn có người có thể thuyết phục được nghĩa phụ của cậu sao?
Không lâu sau đó, một chiếc xe ngựa hơi nát đi về hướng ngoại ô.
Đánh xe là một tên hòa thượng, trong xe là một công tử "yếu đuối" đưa theo một tiểu đầy tớ và một tiểu nha hoàn, mấy huyền ưng tùy thân của Cố Quân đã không thấy bóng dáng.
Trường Canh lại không ngăn được muốn nhìn Cố Quân, y đã tháo hết giáp trụ xuống, thay một bộ trường bào cổ cao tay rộng, che kín vết thương trên cổ, tóc không đội quan, bày ra một dáng vẻ phong lưu bất ki, dường như là đang chế giễu tên đánh xe đầu trọc bóng, trên mắt còn bịt một dải vải bố đen.
Nhìn không thấy được nửa mặt trên của y, Trường Canh ảo não phát hiện, toàn bộ chú ý của mình đều xoay quanh vành môi trắng nhợt của tiểu nghĩa phụ, chỉ đành "mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng" thu lại tầm nhìn.
Cát Phán Tiểu không ngăn được tò mò: "Hầu gia, sao người phải mặc như thế này?"
Cố Quân nghiêng nghiêng đầu về phía cậu nhóc, chỉ chỉ vào tai mình, nghiêm túc nói: "Ta điếc, đừng có nói chuyện với ta."
Cát Phán Tiểu: "..."
Điếc cũng thật bá khí.
Không biết ai đưa ra cái ý kiến tồi, Cố Quân định dùng thân phận người pha chế hương trà trộn lên thuyền hương ngưng, dân gian cho rằng ngũ quan sẽ làm cản trở khứu giác trong ngành pha chế hương ngưng, liền từ nhỏ đã làm cho mắt mù tai điếc, để khứu giác của họ phát triển, như vậy mới bồi dưỡng ra được hương sư đẳng cấp nhất, dân gian xưng là "hương tiên sinh", một khi xuất sư thì ngàn vàng khó mời.
Cố Quân tự che mắt lại, rồi tự giả vờ mình là một người điếc, từ lúc ra khỏi cửa liền một bộ dạng này, còn yêu cầu người khác đừng nói chuyện với mình, diễn thật nhập tâm.
Đi đến bến tàu, đã có người ở đó tiếp ứng, Trường Canh vén rèm xe, chỉ nhìn thấy một tên mập lùn, cười lên toác ra một nam tử trung niên hòa khí nói với người trên xe ngựa: "Trương tiên sinh tới muộn một chút, là trên đường đã gặp phải chuyện gì sao?"
Cố Quân cũng không biết là đã thần không biết quỷ không hay cưỡm lấy danh hiệu của ai, Trường Canh nghĩ hương sư chân chính có lẽ đã bị huyền ưng ăn thịt trên đường đến đây rồi. Cậu thần sắc không đổi, chắp tay: "Thật xin lỗi, tiên sinh nhà ta tai mắt bất tiện."
Nam tử trung niên đó ngơ ra, Cố Quân đưa tay vỗ vỗ vai Trường Canh, đưa tay kêu cậu đỡ.
Trường Canh vội đón lấy, đồng thời nghĩ trong lòng: "Nếu mà đã là giả vờ, mắt người cũng đã bịt lại rồi, sao mà hành động không thấy chút bất tiện nào."
Trước khi người đưa tay vỗ Trường Canh đến cả động tác mò mẫm cũng không có, điểm rơi chuẩn xác, cứ như là mù quen rồi vậy.
Cái nghi ngờ này cũng chỉ xẹt qua rồi thôi, Cố Quân xuống xe khom người nhè nhẹ, gần như là dựa hẳn vào tay Trường Canh, y bỗng nhiên cởi bỏ giáp trụ, lúc này nhìn có chút gầy đi, Trường Canh có một ảo giác là mình chỉ đưa tay ôm một cái là đã có thể ôm chặt cả người này lên.
Điều này khiến cho Trường Canh bỗng nhiên cổ họng khô khốc, lúc chất vấn Liễu Nhiên, từng câu từng câu rõ ràng rành mạch bỗng như không còn tồn tại, chỉ kham kham giữ vững nét trấn định trên mặt, một mặt thì nghĩ đông nghĩ tây, giống như cái xác không hồn dìu Cố Quân tới trước mặt người trung niên đó.
Trên mặt người trung niên đó xẹt qua một tia nghi ngờ và phòng bị, chắp tay: "Thứ cho tại hạ không biết các hạ vậy mà lại là "hương tiên sinh", chỗ chúng tôi chỉ là kinh doanh nhỏ, bán đều là vài văn tiền một hộp hương ngưng, làm sao mời nổi ngài đây..."
Lời ông ta còn chưa dứt, vài hán tử ăn mặc như thuyền phu lần lượt quay đầu lại, từng người từng người trên mắt lộ ra tinh quang, huyệt thái dương nhẹ nhẹ động đậy, quét mắt một cái là biết, mấy người này căn bản không phải thuyền phu gì.
Trường Canh cúi nhẹ đầu, chỉ xem như chưa nhìn thấy, bước tới một bước, vi diệu giấu Cố Quân ra sau lưng, viết vào lòng bàn tay Cố Quân: "Tiên sinh, người ta hỏi lai lịch của chúng ta kìa."
Liễu Nhiên dừng bước chân lại.
Trường Canh nói chuyện thủng thẳng, thái độ không có chút tức giận, ôn hòa lễ độ, giống như hôm đó ở phòng thiền lặng lẽ uống khổ đinh vậy.
Duy chỉ có tay là di chuyển đến chuôi kiếm, lúc nào cũng có thể rút kiếm khỏi vỏ, liền có thể xiên tên hòa thượng đó thành thịt xiên.
Trường Canh: "Những ngày này thường theo đại sư thanh đàm, ta học được rất nhiều, cũng biết đại sư là một người quan tâm thiên hạ, không phải là người chịu ngồi yên ở thiền viện đàm phật luận đạo, lai lịch xuất thân của ta, có lẽ đại sư cũng có nghe qua, hầu gia tung hoành ngang dọc, cho dù là một đời danh tướng, nhưng bất luận gia quốc giang sơn đặt người ở vị trí như thế nào, đối với ta, người cũng chỉ là một người thân sống nương tựa vào nhau, ta là một nhân vật nhỏ bé, không có bản lĩnh gì, rắn rỏi thì miễn cưỡng chỉ đủ chỗ đứng mà thôi, không lo nổi đại sự, trong lòng chỉ có mấy con người và cái hầu phủ to bằng bàn tay, mong đại sư thông cảm."
Liễu Nhiên: "..."
Trường Canh bình thường nói chuyện với Cố Quân thế nào hắn không biết, chỉ là đối với người ngoài, luôn là "ba phần ý bảy phần ẩn", Liễu Nhiên vốn cho rằng bản thân đã được lĩnh giáo qua rồi, nhưng hắn vẫn là vạn vạn không ngờ tới, thế gian lại có người "giao tình quy giao tình, dám động đến Cố Quân, ta liền một kiếm đâm chết ngươi", lời nói kiểu sát khí đằng đằng này mà lại nói như xuân phong hóa vũ.
Liễu Nhiên cúi đầu nhìn lại bản thân chạy một ngày đã không nhìn ra được màu gốc của chiếc cà sa, dò thám: "Điện hạ thiên hoàng quý tộc, tâm hoài nhân hậu, xứng đáng có được thiên địa, không cần tự hạ thấp mình."
Trường Canh thần sắc nhàn nhạt, không lay động: "Nam nhi sinh ư thế gian, nếu như chuyện một mẫu ba phân đất còn không lo nổi, cần phải phóng tầm mắt ra xa như vậy để làm gì?"
Liễu Nhiên cười khổ, biết là cậu không dễ bị dụ, chỉ đành diễn tả thành khẩn: "Cố soái chính là trụ cột của xã tắc, nhổ một cọng tóc tất động toàn thân, hòa thượng nào dám nửa điểm gây rối?"
Bàn tay Trường Canh vẫn đặt ở chuôi kiếm: "Nhưng đích thực đại sư cố ý muốn dụ nghĩa phụ ta tới đây."
Liễu Nhiên nghiêm túc: "Mời điện hạ theo ta."
Trường Canh ngưng lại nhìn hắn một lúc, lại nhấc kiếm lên, cười nhẹ: "Vậy thì phiền đại sư dẫn đường giải hoặc rồi."
Giải không tốt vẫn sẽ đâm chết ngươi.
Liễu Nhiên hòa thượng nắm chặt tăng bào, lật ngược lại, chỉ nhìn thấy cái tăng bào như đưa tang đó vậy mà lại có hai mặt, bên trong là màu đen, khoác lên người một cái, lại trùm lên đầu, hòa thượng liền chìm trong bóng tối.
Trường Canh: "..."
Trong lòng cậu không tự chủ nổi lên một nghi vấn - Bọn họ một đường từ kinh thành đến Giang Nam này, hình như thật sự chưa từng thấy Liễu Nhiên thay đồ, vậy thì bên trong tăng bào này của hắn rốt cuộc vốn dĩ là một mảng đen, hay là do hắn mãi không giặt, một mặt đen rồi thì lật lại mặc tiếp?
Nghĩ đến đây thì cái bệnh sạch sẽ của Trường Canh lại nổi dậy, gần như là không có cách nào cùng với cao tăng kề vai đồng hành rồi!
Liễu Nhiên thân mang "dạ hành y" đưa Trường Canh xuyên qua tiểu kiều lưu thủy quanh co bí ẩn ở Giang Nam, rất nhanh đã đến bến tàu trong vận hà [2].
Thông lộ giữa hải vận và vận hà nội lục Đại Lương mười năm trước sớm đã khai thông rồi, hai bên song hành, tàu thuyền qua lại vô cùng nhanh lẹ, đã từng thành toàn cho một vùng đất phồn hoa ven sông, nhưng mấy năm lại đây vì thuế quá nặng nên rõ là có chút tiêu điều.
Nhưng mà yếu trâu còn hơn khỏe bò, ở đây đêm đã khuya, bến tàu vậy mà vẫn còn thuyền thương và người chèo thuyền đang bận rộn.
Liễu Nhiên xua xua tay dừng lại bước chân của Trường Canh, diễn tả: "Trước mặt đã là vào đến thị tuyến của huyền thiết doanh rồi, đừng tiến gần nữa."
Trường Canh liếc hắn một cái, lấy ra một cái thiên lý nhãn, nhìn ra phía trên mặt nước.
Trên bến tàu gió yên biển lặng, thuyền phu và người vác thuê tới tới lui lui, bên bờ biển có vài tướng sĩ trú quân Giang Nam điều tới đang kiểm tra hàng, cậu đã không thấy người của huyền thiết doanh rồi, mà cũng chẳng thấy trên mặt nước có gì bất thường.
Trường Canh lúc này không tín nhiệm Liễu Nhiên lắm, nhưng cũng không có nói thẳng, tự mình âm thầm quan sát, thuyền phu đang vác hàng lên thuyền, hàng chứa đầy một thùng gỗ mỏng, trước khi lên thuyền phải mở khóa thùng ra, đặt ở một băng chuyền có bánh răng chuyển động, để cho thủ vệ trú quân kiểm tra qua, lại chuyển qua đầu khác, có vài thuyền phu đang ở đó chờ để niêm phong và đưa lên thuyền.
Vài ngày trước khi đi ngang qua, có nghe bách tính tán gẫu nhắc đến, bến tàu hải vận và hà vận kiểm tra thuyền thương không có nghiêm ngặt như vậy, là vì Giang Nam gần đây bắt đầu thúc tiến con rối cày cấy, triều đình đã phân xuống một lượng lớn tử lưu kim, để đề phòng đạo chích lén lút trục lợi mới căng thẳng như vậy.
Cái rương hàng kiểm tra vừa mở ra, cách xa trăm trượng, Trường Canh nhăn mũi: "Mùi gì vậy?"
Liễu Nhiên viết lên cái cây bên cạnh: "Hương ngưng."
Trường Canh ngơ ra: "Cái gì?"
Liễu Nhiên diễn tả: "Điện hạ thường trú ở An Định hầu phủ, dùng xông hương thiết nghĩ chắc là được ban, chưa từng thấy qua những món đồ rẻ tiền bình dân này, đây là đem vật dẫn hương áp chế thành dầu hoặc là cao tráng, hương vị vô cùng nồng, khi mua về phải bỏ trong ba lớp hộp đựng mới không bị bay mùi, mỗi lần chỉ cần lấy ra một ít, pha vào nước ấm, là có thể dùng vài tháng, một hộp hương cao của hương ngưng chỉ bằng ngón tay, dùng tám năm chục năm không thành vấn đề, chỉ một điếu tiền."
Hương áp chế quá nồng, thơm đến mức độ nhất định thì sẽ hoàn toàn hôi thối, Trường Canh bị hun đến đau đầu, không thèm sửa lưng hòa thượng - hầu phủ chưa từng dùng xông hương, y phục giặt xong chỉ toàn mùi tạo giáp [3].
Trường Canh đưa cao thiên lý nhãn, bỗng nhiên thấy trên thuyền thương xẹt qua một thân ảnh nam nhân, đầu tóc quần áo đều không giống người trung nguyên, nhớ lại Liễu Nhiên có nói qua những trải nghiệm bên ngoài, bèn hỏi: "Ta hình như nhìn thấy một người đông doanh mà đại sư có nhắc qua, vậy là đây là thuyền thương vận chuyển đến đông doanh...người đông doanh cần nhiều hương ngưng như vậy để làm gì, lấy về nhà nấu ăn sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Nhiên nhìn cậu tán thưởng.
Những cái hộp hương ngưng thơm phức dài uốn lượn như một con rồng dài, có bốn năm con tàu lớn ẩn mình trong đêm tối đang đợi ở đó, còn hoành tráng hơn cả những chiếc thuyền buôn chở hải sản tươi sống bên cạnh.
Nếu mà chỉ một hộp có thể dùng tám năm chục năm, sao vẫn có người mua nhiều như vậy?
Trú quân bến tàu bị hun đến chảy nước mắt, cầm một cái khăn bịt mũi lại, ra sức thúc giục thuyền phu mau chóng qua rương khác, bên cạnh vốn có một con chó hỗ trợ kiểm tra, sớm đã bị hun bò ra bất động.
Trường Canh thấp giọng hỏi: "Thỉnh giáo đại sư, con chó bên cạnh trú quân là kiểm cái gì?"
"Đó là 'chó đốc sát'," Liễu Nhiên, "Tử lưu kim có một luồng khí thanh khổ nhàn nhạt, người không ngửi ra được, chó thì nhạy bén hơn, tử lưu kim rất quan trọng, từ thời kỳ võ đế khi hạ tử lệnh chỉnh đốn chợ đen tử lưu kim, chó đốc sát đã lập đại công, đến nay vẫn được dùng."
Chó đốc sát bị hương ngưng kém chất lượng hun cho trợn trắng mắt rồi, đừng nói là tử lưu kim, cho dù là xương thịt thiết nghĩ là ngửi cũng không ra.
Trường Canh: "Vì vậy đại sư hoài nghi toán người đông doanh này có mục đích không để người khác biết được, dẫn dụ nghĩa phụ ta tới đây để điều tra?"
Liễu Nhiên còn chưa kịp gật đầu, Trường Canh tiếp tục hỏi tiếp: "Vậy thì dám hỏi đại sư, người làm sao biết được hầu gia nhà tôi sẽ đích thân đến đây? Hơn nữa đây vốn là việc của ứng thiên phủ và trú quân Giang Nam, người là đào tẩu tới đây, đại sư làm sao biết người nhất định sẽ nhúng tay vào? Tại sao đại sư không đi tìm ứng thiên tuần phủ, không tìm án sát sứ, đốc sát sứ đại nhân, nhất định phải muốn cầu nước xa lại cứu lửa gần, hao tổn tâm cơ dụ người từ Tây Bắc đến đây chứ?"
Liễu Nhiên: "..."
Hắn vốn đang nghĩ, vị thiếu niên này lần đầu một mình ra ngoài, lại đụng phải một âm mưu lớn như vậy sẽ rất chấn kinh, rất dễ bỏ qua những chi tiết khác, nhưng thật không ngờ, Trường Canh không hề sợ hãi gì, từ đầu tới cuối chỉ có chau mày, hơn nữa còn nhất quyết phải truy hỏi tận gốc.
Hòa thượng không ngăn được nhớ lại tin đồn năm đó Cố Quân từ Nhạn Hồi tiểu trấn đưa đứa nhỏ này trở lại, có người nói phiến loạn Man tộc ở Nhạn Hồi trấn, là do dưỡng mẫu của tứ điện hạ một tay gây ra, tứ điện hạ đại nghĩa diệt thân, mới giúp cho huyền thiết doanh có chuẩn bị, một lưới bắt gọn người Man.
Nhưng lúc đó Trường Canh mới bao lớn? Ước chừng mười hai mười ba...
Liễu Nhiên bỗng nhiên rất muốn hỏi một câu "Lúc Nhạn Hồi có loạn, người đã giết người chưa?", sau một lúc, lại nuốt ngược trở lại, bởi vì cảm thấy không cần thiết hỏi.
Trường Canh tĩnh lặng nhìn hắn, dưới ánh trăng, Liễu Nhiên từ mắt của cậu nhìn thấy được hai bóng đen mờ mờ.
Hắn sớm biết trên người Trường Canh từ nhỏ đã có trí tuệ và sự trưởng thành đặc biệt, còn cho rằng là do tuổi trẻ thân phận thay đổi đột ngột, sống nương nhờ mà sinh ra mẫn cảm, mãi đến lúc này, hòa thượng mới bỗng nhiên nhận thức được, trong mắt chàng thiếu niên này e là nhìn qua những góc tối mà không ai biết được.
Hắn thậm chí nghi ngờ, đến cả Cố Quân cũng không biết.
Thái độ của Liễu Nhiên thận trọng trở lại, đắn đo một lúc mới từ từ diễn tả: "Ta biết ngài ấy sẽ đến, ta cũng biết chỉ cần ngài ấy đến thì nhất định sẽ nhúng tay, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, một ứng thiên phủ nhỏ bé không thể giải quyết triệt để, có một số chuyện, có lẽ hầu gia và chúng ta có một sự hiểu biết ngầm với nhau."
Trường Canh híp mắt, nhạy bén chú ý đến "chúng ta" mà hắn nhắc đến.
Chính vào lúc này, sau lưng bỗng có tiếng gió nổi lên, Liễu Nhiên còn chưa kịp phản ứng, kiếm ngay thắt lưng Trường Canh đã kêu một tiếng chói tai rút khỏi vỏ, đây là phản ứng bản năng mà cậu đã luyện với con rối hầu kiếm vô số lần.
Thanh kiếm sáng bóng đụng phải lưỡi đao xé gió của huyền thiết, Trường Canh nhận ra người đến là huyền ưng, hai bên đồng thời thu lại vũ khí.
Huyền ưng thuận thế quỳ một chân: "Đã làm điện hạ kinh sợ, hầu gia phái thuộc hạ đến đưa điện hạ và đại sư trở về."
Trường Canh vừa rồi mới buông lỏng chân mày bỗng nhíu trở lại, Cố Quân làm sao biết được cậu và Liễu Nhiên đi đến đây?
"Sự hiểu biết ngầm" mà Liễu Nhiên nói lại là cái gì?
Liễu Nhiên thì lại không hề ngạc nhiên, ngoan ngoãn tháo mũ trùm đầu xuống, trang nghiêm cúi đầu hành lễ, im lặng nhưng giống như lên tiếng biểu đạt "Như vậy thì làm phiền rồi".
Sáng sớm ngày hôm sau liền có một huyền ưng đến gõ cửa.
Huyền ưng: "Liễu Nhiên đại sư muốn tiếp tục ngao du, đại soái cũng phải nhanh chóng về Tây Bắc, phái thuộc hạ hộ tống điện hạ về hầu phủ, mời điện hạ hạ thị, xuất phát cho thích hợp.
Nếu không phải tối qua ở vận hà tận mắt nhìn thấy thuyền thương đông doanh kỳ lạ, Trường Canh nghĩ là bản thân sẽ tin mất.
Còn chưa kịp đợi cậu mở miệng, đối diện có người nhẹ nhẹ gõ vào tay vịn hành lang.
Huyền ưng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy hòa thượng hành tung quỷ dị đó không biết từ lúc nào đã đứng đó, Liễu Nhiên hướng Trường Canh diễn tả "chờ hầu", chỉnh lại y phục, trực tiếp đẩy cửa phòng Cố Quân.
Huyền ưng và Trường Canh há hốc mồm, hòa thượng đó vậy mà không có gõ cửa!
Nếu không phải là cả cái hầu phủ đều biết Cố Quân ghét đầu trọc thì Trường Canh còn cho rằng hai người này quan hệ mập mờ.
Có lẽ sợ bị đánh văng ra ngoài, Liễu Nhiên đẩy cửa nhưng không có trực tiếp bước vào, chỉ có cúi đầu với người trong phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Quân vậy mà lại không có nổi nóng với hắn, giọng nói có chút mất kiên nhẫn từ trong phòng truyền ra: "Đại sư có gì kiến giáo?"
Liễu Nhiên diễn tả: "Đại soái, chim non không phải trưởng thành trong lồng vàng, huống hồ hiện tại ngài đang thiếu vài thị tòng tránh tai mắt, sao lại không đưa theo điện đi cùng ngài? Tiên đế để lại chức vị Nhạn Bắc quận vương cho điện hạ, qua một hai năm nữa, ngài ấy cũng phải thượng triều rồi."
Cố Quân lạnh lùng trả lời: "Đại sư không cần quản nhiều."
Lúc này, Liễu Nhiên bước tới một bước, bỗng nhiên bước qua ngưỡng cửa, ở một nơi người khác không nhìn thấy hình như đã diễn tả động tác gì đó với Cố Quân.
Cố Quân trong phòng bỗng trầm mặc.
Trường Canh nghe Tào nương tử ở sau lưng nhỏ tiếng hỏi: "Có ý gì vậy? Đại soái muốn đưa chúng ta đi đâu?"
Nhịp tim của cậu bỗng nhiên đập mạnh, với tính cách của Cố Quân, là vạn vạn không chịu đưa cậu đi, trong lòng Trường Canh đang tính toán, cậu vốn cho rằng bản thân phải lựa chọn giữa "lén lút đi theo, tự ý hành động" và "ngoan ngoãn về kinh, không để người lo lắng", chưa từng nghĩ tới Cố Quân vậy mà lại chịu đưa cậu theo bên cạnh.
Lúc này bỗng dấy lên một hy vọng, lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi.
Lúc đối đầu với người Man cậu cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Cả nửa ngày trời, cậu nghe thấy Cố Quân thở dài: "Đi theo thì đi theo thôi, không chừng rời khỏi ta lại ngựa quen đường cũ."
Cát Phán Tiểu và Tào nương tử căn bản đang không biết phải đi đâu về đâu, hoan hô oang oang lên, Trường Canh cúi đầu ho nhẹ một tiếng, kìm chế một nụ cười ngốc nghếch, đồng thời cậu cũng dấy lên một nghi vấn - Liễu Nhiên đã nói gì với Cố Quân?
Thế gian này vẫn còn có người có thể thuyết phục được nghĩa phụ của cậu sao?
Không lâu sau đó, một chiếc xe ngựa hơi nát đi về hướng ngoại ô.
Đánh xe là một tên hòa thượng, trong xe là một công tử "yếu đuối" đưa theo một tiểu đầy tớ và một tiểu nha hoàn, mấy huyền ưng tùy thân của Cố Quân đã không thấy bóng dáng.
Trường Canh lại không ngăn được muốn nhìn Cố Quân, y đã tháo hết giáp trụ xuống, thay một bộ trường bào cổ cao tay rộng, che kín vết thương trên cổ, tóc không đội quan, bày ra một dáng vẻ phong lưu bất ki, dường như là đang chế giễu tên đánh xe đầu trọc bóng, trên mắt còn bịt một dải vải bố đen.
Nhìn không thấy được nửa mặt trên của y, Trường Canh ảo não phát hiện, toàn bộ chú ý của mình đều xoay quanh vành môi trắng nhợt của tiểu nghĩa phụ, chỉ đành "mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng" thu lại tầm nhìn.
Cát Phán Tiểu không ngăn được tò mò: "Hầu gia, sao người phải mặc như thế này?"
Cố Quân nghiêng nghiêng đầu về phía cậu nhóc, chỉ chỉ vào tai mình, nghiêm túc nói: "Ta điếc, đừng có nói chuyện với ta."
Cát Phán Tiểu: "..."
Điếc cũng thật bá khí.
Không biết ai đưa ra cái ý kiến tồi, Cố Quân định dùng thân phận người pha chế hương trà trộn lên thuyền hương ngưng, dân gian cho rằng ngũ quan sẽ làm cản trở khứu giác trong ngành pha chế hương ngưng, liền từ nhỏ đã làm cho mắt mù tai điếc, để khứu giác của họ phát triển, như vậy mới bồi dưỡng ra được hương sư đẳng cấp nhất, dân gian xưng là "hương tiên sinh", một khi xuất sư thì ngàn vàng khó mời.
Cố Quân tự che mắt lại, rồi tự giả vờ mình là một người điếc, từ lúc ra khỏi cửa liền một bộ dạng này, còn yêu cầu người khác đừng nói chuyện với mình, diễn thật nhập tâm.
Đi đến bến tàu, đã có người ở đó tiếp ứng, Trường Canh vén rèm xe, chỉ nhìn thấy một tên mập lùn, cười lên toác ra một nam tử trung niên hòa khí nói với người trên xe ngựa: "Trương tiên sinh tới muộn một chút, là trên đường đã gặp phải chuyện gì sao?"
Cố Quân cũng không biết là đã thần không biết quỷ không hay cưỡm lấy danh hiệu của ai, Trường Canh nghĩ hương sư chân chính có lẽ đã bị huyền ưng ăn thịt trên đường đến đây rồi. Cậu thần sắc không đổi, chắp tay: "Thật xin lỗi, tiên sinh nhà ta tai mắt bất tiện."
Nam tử trung niên đó ngơ ra, Cố Quân đưa tay vỗ vỗ vai Trường Canh, đưa tay kêu cậu đỡ.
Trường Canh vội đón lấy, đồng thời nghĩ trong lòng: "Nếu mà đã là giả vờ, mắt người cũng đã bịt lại rồi, sao mà hành động không thấy chút bất tiện nào."
Trước khi người đưa tay vỗ Trường Canh đến cả động tác mò mẫm cũng không có, điểm rơi chuẩn xác, cứ như là mù quen rồi vậy.
Cái nghi ngờ này cũng chỉ xẹt qua rồi thôi, Cố Quân xuống xe khom người nhè nhẹ, gần như là dựa hẳn vào tay Trường Canh, y bỗng nhiên cởi bỏ giáp trụ, lúc này nhìn có chút gầy đi, Trường Canh có một ảo giác là mình chỉ đưa tay ôm một cái là đã có thể ôm chặt cả người này lên.
Điều này khiến cho Trường Canh bỗng nhiên cổ họng khô khốc, lúc chất vấn Liễu Nhiên, từng câu từng câu rõ ràng rành mạch bỗng như không còn tồn tại, chỉ kham kham giữ vững nét trấn định trên mặt, một mặt thì nghĩ đông nghĩ tây, giống như cái xác không hồn dìu Cố Quân tới trước mặt người trung niên đó.
Trên mặt người trung niên đó xẹt qua một tia nghi ngờ và phòng bị, chắp tay: "Thứ cho tại hạ không biết các hạ vậy mà lại là "hương tiên sinh", chỗ chúng tôi chỉ là kinh doanh nhỏ, bán đều là vài văn tiền một hộp hương ngưng, làm sao mời nổi ngài đây..."
Lời ông ta còn chưa dứt, vài hán tử ăn mặc như thuyền phu lần lượt quay đầu lại, từng người từng người trên mắt lộ ra tinh quang, huyệt thái dương nhẹ nhẹ động đậy, quét mắt một cái là biết, mấy người này căn bản không phải thuyền phu gì.
Trường Canh cúi nhẹ đầu, chỉ xem như chưa nhìn thấy, bước tới một bước, vi diệu giấu Cố Quân ra sau lưng, viết vào lòng bàn tay Cố Quân: "Tiên sinh, người ta hỏi lai lịch của chúng ta kìa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro