Hao Lý
Priest
2024-10-02 16:27:16
Cố Quân mặt không cải sắc, lấy trong tay ra một phong thư, đưa cho Trường Canh.
Trong phong thư không có thư, chỉ đơn mỗi một miếng da, trên đó có hơi lạnh lạnh, dường như là mùi của trầm hương và giáng hương trộn lẫn.
Tối hôm qua, huyền ưng khám soát trên người hương sư soát ra được ba phong thư, đây chính là một trong ba, mùi của ba phong thư đều không giống nhau, hương sư đó lại vô cùng cứng đầu, nghiêm hình thế nào cũng không chịu nói ra. Đương nhiên, nếu trong thời gian ngắn như vậy cho dù là nói ra, Cố Quân cũng chưa chắc đã tin.
Trong ba phong thư, Cố Quân chỉ có thể duy nhất nói ra xuất xứ của một, chính là cái này.
Tương truyền hương này là hôn quân tiền triều tín ngưỡng tà ma ngoại đạo, người trong lãnh cung chế ra có thể có cảm giác thăng tiên, gọi là "ngự hoàng hương", lạnh nhưng không thanh, khoan thai phú quý, tiên đế đã từng lén lút giữ lại một ít, có một năm bỗng nổi hứng một chút, mùi vị thật sự không giống với xông hương thường dùng trong cung.
Tiên đế nói nhỏ với y, cái này tuy là dễ ngửi, nhưng lại là "vong quốc hương", lén lút một lần cũng thôi đi, khiến cho ngự sử biết được rồi muốn bùng nổ, ngàn vạn không được nói ra.
Nhiều năm qua đi, Cố Quân đối với "vong quốc hương” vẫn còn ấn tượng sâu sắc.
Trường Canh vừa rồi chỉ vừa mới căng thẳng một chút Cố Quân lập tức cảm nhận được, chưa đợi cậu viết vào tay mình, bắt đầu ném phong thư này ra để đoán xem khả năng chính xác là bao nhiêu.
Cố Quân cân lượng một chút, nghĩ: "Một phần ba khả năng, được, khả năng chắc chắn cũng khá cao, không được nữa thì binh đến tướng đánh, nước đến đất ngăn thôi."
May thay, cái "chắc chắn" này chỉ có một mình y là đang tính toán, những người khác chỉ có thể nhìn thấy kiên định phi thường trên mặt y, chỉ đành điềm tĩnh theo.
Người trung niên thần sắc thay đổi một chút, nhận lấy phong thư, nhét lên mũi ngửi mấy lần, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Trường Canh nghĩ: "Sắp động thủ sao?"
Cố Quân vậy mà vẫn thong dong vỗ vỗ mu bàn tay căng cứng của cậu.
Người trung niên đó ngẩng đầu nhìn Cố Quân, thần sắc chấn chỉnh lại không ít, nói: "Tại hạ Địch Tụng, là tổng cai đầu của những thuyền thương này, không biết tiên sinh từ đâu đến và muốn đi về đâu?"
Đây là mật ngữ, Trường Canh viết đầy đủ vào tay Cố Quân.
Cố Quân lần đầu lên tiếng, nói: "Đến từ đất liền, đi về hao lý."
Người trung niên tự xưng Địch Tụng đó gần như chấn động, do dự một lúc, thanh khí có chút dịu lại: "Vậy...vậy thì phiền hương tiên sinh rồi, mời."
Cố Quân đứng im không nhúc nhích, điếc cũng hoàn hảo vô cùng, cho đến khi Trường Canh kéo y một cái, y mới mặt không cảm xúc bị Trường Canh dắt về phía trước, đích thị là "hương tiên sinh" ngũ quan không có, tính khí cổ quái.
Mượn cái tay áo to rộng của Cố Quân che lại, Trường Canh viết: "Nghĩa phụ làm sao biết mật ngữ của họ?"
Cái này thật ra là huyền ưng tối qua phụng mệnh theo dõi thuyền thương, đã nghe lén được hai thuyền viên nói chuyện, đã báo cáo lại tất cả với y, Cố Quân thật ra thì căn bản cũng không biết là ý gì, cũng chỉ mù mịt.
Y lại lộ cái đuôi sói to với Trường Canh: "Ta không có gì là không biết."
Trường Canh: "..."
Đoàn người thuận lợi lên được thuyền thương đông doanh, vài người đông doanh lần lượt lộ đầu ra, hiếu kỳ đánh giá hương tiên sinh trong truyền thuyết.
Đông doanh chịu ảnh hưởng của Đại Lương, thịnh hành văn hóa thần phật, có không ít người nhìn thấy sau lưng Cố Quân là một hòa thượng thì lần lượt bước ra chào hỏi.
Trường Canh bất động thanh sắc đánh giá số người này, số lượng còn nhiều hơn bọn họ tưởng tượng, lấy danh nghĩa hộ tống thuyền thương, trên người đều có mang kiếm, có vài người trên cổ tay ống chân còn có khóa sắt và các loại phi tiêu hình dáng cổ quái. Khi đến gần thì có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người họ.
Đột nhiên, chỉ nghe sau lưng có người hét một tiếng, một người đông doanh đeo mặt nạ thần không biết quỷ không hay đáp xuống sau lưng Cố Quân, không nói hai lời, tung thanh đao cong bổ vào lưng Cố Quân.
Trường Canh phản ứng cực nhanh, kiếm còn chưa rút vỏ đã chặn lại một đao của đối phương.
Tên đông doanh hét một tiếng chói tai, thân thể gầy bé xoay chuyển thành một đường uốn lượn cổ quái, cả người như một con rắn không xương, thanh đao cong trong tay hắn giống như một con rắn độc, liên tiếp chém về phía Trường Canh bảy nhát, đồng thời, trên vai trái hắn bỗng nhiên nở hoa, một cái tiêu lượn bất ngờ phóng thẳng đến Cố Quân.
Mà cái tên Cố Quân đó không biết là muốn diễn kịch đến cùng hay muốn làm gì, vậy mà lại không chút động đậy đứng yên tại chỗ, giống như không hề phát giác!
Trường Canh không phải lần đầu giao đấu qua, cũng không phải lần đầu bị nguy hiểm bao vây, nhưng là lần đầu vậy mà có người lại suýt nữa làm bị thương tiểu nghĩa phụ của cậu trước mặt cậu, trong ánh mắt cậu nhất thời nổi lên một tầng đỏ mỏng, ô nhĩ cốt trên người cũng rục rịch khí thế.
Cậu gầm nhẹ một tiếng, cổ tay bỗng bẻ một hướng khác, dùng chiêu thức bình thường đối phó với con rối hầu kiếm, con đao cong trong tay tên đông doanh bị chấn động rung lắc, gần như bị ép cong, còn chưa kịp đợi đối phương thu lực, cậu một cước đá vào hõm eo của hắn.
Truyền thuyết nói có vài người đông doanh vì để hoàn hảo ẩn nấp thân phận thích sát mà cơ thể bắt buộc phải gầy bé hơn người bình thường, tên nam nhân như người rắn này thiết nghĩ là một trong số cao thủ đó, tuy là quả thật linh hoạt khôn lường nhưng cũng là thật không chịu nổi bị đánh, một cước này của Trường Canh suýt chút nữa đạp văng ruột của hắn ra ngoài, cầm không vững thanh đao trong tay, loạng choạng bỏ chạy.
Trường Canh lại không muốn tha cho hắn, mũi chân hất thanh đao cong lên, đính chặt trước mắt tên đông doanh đó, thanh kiếm trong tay xoay một vòng, xem ra muốn bổ tên đó ra làm đôi.
Chuyện này hoàn toàn như một tia sáng xẹt qua, xung quanh từ địch đến hữu, ai cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy Trường Canh đã rất nhanh xuống tay sát khí, ba tiếng "dừng tay" đồng loạt vang lên.
Vài thanh kiếm đông doanh đồng loạt từ xung quanh đưa tới, thất thủ bát cước ngăn chặn mũi kiếm kiêu ngạo vô song của Trường Canh.
Liễu Nhiên hòa thượng há hốc mồm lúc này mới kịp quẹt mồ hôi, đêm qua Trường Canh nói mấy lời ẩn ý đe dọa đâm chết hắn thì ra là thật.
Trường Canh thấp giọng: "Né ra."
Địch Tụng vội vàng chạy đến, liên thanh: "Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, vị Thượng Xuyên tiên sinh này lần đầu đến Đại Lương, không hiểu quy tắc lắm, nhìn thấy tiểu huynh đệ mang kiếm trên người nên muốn đùa vui một chút, tiểu huynh đệ đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với sự nông cạn của hắn."
Trường Canh quắc nhẹ đôi mắt đỏ lên người tên nhát gan đang lùi dần ra sau lưng xà nhân, nghiến răng nặn ra hai chữ: "Đùa vui?"
Địch Tụng mang theo nụ cười chuyển hướng sang cái người đang đứng một bên như không có chuyện gì - Cố Quân: "Trương tiên sinh..."
Nhìn thấy cái người đứng đơ như gỗ này, hắn lại nhớ tới hương sư đẳng cấp thì đều là nhìn không thấy nghe không được, chỉ đành bước tới một bước, muốn đưa tay vỗ vỗ cánh tay Cố Quân.
Người còn chưa đụng tới, sau lưng bỗng có một luồng gió mạnh ập đến, may là Địch Tụng phản ứng nhanh, nếu không thì cổ tay khó bảo rồi.
Trường Canh: "Đừng đụng vào người!"
Địch Tụng: "..."
Đám người này, một người thì không nghe thấy, một người thì không nói được, đi cạnh nhau như hai cái dùi trống, chỉ có một đứa này có thể đại diện họ nói chuyện. Vỏ kiếm trong tay còn chưa nhặt lên.
Không khí nhất thời căng thẳng.
Lúc này Cố Quân cuối cùng cũng mở miệng: "Còn ở đây kéo dài cái gì? Đừng làm lỡ thời gian phát thuyền."
Một màn xung đột chấn động vừa rồi y hình như hoàn toàn không cảm giác được.
Địch Tụng vội vàng bồi thêm: "Đúng vậy đúng vậy, đều là người nhà..."
Lời ông ta còn chưa dứt Cố Quân đã không coi ai ra gì đưa một tay lên, Trường Canh ngừng một lúc, dùng mũi kiếm khều vỏ kiếm dưới đất cho kiếm vào vỏ, bước tới một bước đón lấy cánh tay Cố Quân, đỡ y đi vào trong.
Liễu Nhiên hòa thượng chỉ đành theo sau, hắn hòa khí hướng về những người đông doanh xung quanh bị dọa sợ cúi đầu một cái, lại không biết từ đâu mò ra một chuỗi phật châu nát bằng gỗ, bên ngoài phật châu sơn một lớp sơn đỏ sẫm, giả thành tiểu diệp tử đàn, vỏ sơn qua thời gian đã bị hòa thượng mò bay màu, chỉ còn lại tiểu diệp tử đàn loang lổ.
Cùng với một khuôn mặt trắng bệch loang lổ, hòa thượng mỉm cười, tụng kinh vô thanh, một bên thì vừa siêu độ cho cái tên trước mặt, một bên thì đuổi theo Cát Phán Tiểu và Tào nương tử.
Lúc này, những người đông doanh gặp trên đường đều dùng ánh mắt như sắp vào hang địch nhìn theo bóng lưng họ, nhất thời không ai dám tiến lên chào hỏi.
Trường Canh căng thẳng tinh thần một mạch đưa Cố Quân đến căn phòng thuyền thương chuẩn bị riêng cho hương sư phụ, cẩn thận nhìn bên ngoài một vòng mới khép cửa, Trường Canh xoay người: "Nghĩa..."
Cố Quân xoay người lại, để một ngón tay lên miệng.
Bên tai Cố Quân lúc này, trừ khi kề sát vào tai y hét lớn, nếu không căn bản là cái gì cũng không nghe rõ.
Xung quanh yên tĩnh đối với y mà nói chỉ là thì thầm, nhưng y có thể thông qua lúc Trường Canh đóng cửa vội vàng có mang một luồng khí bên mình liền phán đoán đứa nhỏ đó có lẽ muốn nói chuyện với y, nên ngăn chặn
trước.
Phương thuốc đặc biệt đó của Cố Quân, là khi lúc mười tuổi, một vị cựu bộ của lão hầu gia không biết từ đâu tìm về một cao nhân dân gian kê cho, trước đó, y vẫn luôn chịu đựng tai mắt bất tiện mà sống.
Lão hầu gia nửa đời thiết huyết, nghiêm khắc kỷ luật, kỷ luật này càng nghiêm khắc hơn khi kỷ luật nhi tử, căn bản không biết hai chữ "sủng ái" viết như thế nào, bất kể Cố Quân nhìn thấy hay không nhìn thấy, không cần biết trong lòng cậu có cảm nhận như thế nào, công phu cần luyện vẫn phải luyện, con rối hầu kiếm cũng tuyệt đối không vì y tai mắt bất tiện mà nương tay. Đó không phải là con rối hầu kiếm mà y dùng để dỗ dành Trường Canh, con rối hầu kiếm tuy là nhìn đáng sợ, nhưng sau khi được điều chỉnh đặc biệt, dùng chiêu với người đều là chạm đến rồi thôi, đao kiếm trong tay không làm người bị thương.
Con rối hầu kiếm chân chính hễ động thủ là giống như một bầy súc sinh bằng sắt, làm gì quản chuyện này?
Y phải thông qua thị tuyến và thính lực yếu ớt để cùng với những chuyển động nhỏ này chu toàn, mà bất luận Cố Quân lúc nhỏ có nỗ lực thế nào, y cũng không theo kịp với yêu cầu của lão hầu gia đối với y, mỗi lần vừa thích ứng với một tốc độ và lực lượng, liền lập tức bị gia tăng.
Nguyên văn của lão hầu gia: "Một là con tự mình đứng dậy, còn không thì tìm một cái xà nhà nào đó treo chết, Cố gia thà là tuyệt hậu cũng không giữ phế vật."
Câu này giống như một cái đinh thép lạnh lẽo, từ khi còn rất nhỏ đã ghim sâu vào xương cốt của Cố Quân, cho đến khi lão hầu gia qua đời, Cố Quân làm quan, y cũng chưa từng dám một ngày thả lỏng.
Cái kiểu cảm quan tột bậc nhiều năm tiếp xúc này vào một số hoàn cảnh cũng có thể giúp y che đậy ít nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà chưa đến lúc đông cứng thân phàm xác thịt chịu đựng không nổi là sẽ không mặc y phục dày.
Bởi vì hồ cừu dày nặng và áo bông thùng thình sẽ ảnh hưởng đến cảm giác của y.
Cố Quân trong không trung mò mẫm một lúc mới viết vào tay Trường Canh: "Vừa rồi giao thủ với ngươi là một Ninja đông doanh, đám người đó rất giỏi kỹ năng trộm đạo, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Trường Canh cúi đầu, không nhịn được nắm lấy cái tay đầy vết chai sạn của Cố Quân, sau đó thì thở dài ra một luồng lệ khí cuộn trào không ngừng, tự nhạo lắc lắc đầu, Cố Quân vẫn luôn trấn định, luôn bị dọa bán chết cũng
chỉ có cậu.
Cố Quân trong lòng bối rối, không biết đang yên đang lành cậu lại thở dài cái gì, nghiêng qua ngó lại "nhìn" cậu, khều khều một bên mày.
Trường Canh nhân lúc y đang bịt mắt, phóng tứ nhìn chằm chằm y.
Cố Quân thuận theo cánh tay mò mẫm đến đầu cậu, vỗ vỗ đầu cậu.
Trường Canh nhắm mắt, gần như muốn cọ cọ chìm đắm vào tay y, may là đã kiềm chế lại được.
Cậu lấy tay Cố Quân xuống, viết: "Lần đầu theo bên cạnh nghĩa phụ gặp phải tình huống này, trong lòng có chút chưa chuẩn bị, có chút sợ."
Sợ nhất chính là cái khoảnh khắc phi tiêu lượn của tên đông doanh đó bay vào ngực Cố Quân.
Cố Quân dường như nhớ lại gì đó, bỗng nhiên cười.
Trường Canh: "Cười cái gì?"
"Ta đối với ngươi quá dung túng rồi," Cố Quân rồng bay phượng múa viết vào tay cậu, "Năm đó nếu ta dám trước mặt cha ta nói một chữ "sợ", thế nào cũng không ăn một trận đòn không được."
Trường Canh lặng lẽ nghĩ: "Vậy tại sao người chưa bao giờ đánh con?"
Không chỉ là chưa từng đánh cậu, đến cả thần sắc nghiêm nghị cũng rất hiếm, luôn không bao giờ tức giận quá ba câu.
Lúc mới đầu cậu đối mặt với con rối hầu kiếm có sợ hãi, thích ứng không kịp, Cố Quân cũng chưa bao giờ tỏ ra quá thất vọng hay là mất kiên nhẫn, cách đi một năm hơn, Trường Canh nghĩ lại, cảm thấy đó hoàn toàn không
phải là ánh mắt trưởng bối khắt khe dạy dỗ hậu bối, càng giống như y cười híp mắt nhìn một đứa trẻ đang chơi đùa vụng về hơn.
Cố Quân lại viết: "Người đông doanh mà hành động thì rất rắc rối, mánh khóe rất nhiều, chỉ là cao thủ chân chính thì không có mấy, ngươi xem cái tiêu lượn của hắn hung hăng là vậy, thật ra thì quỹ đạo bị lệch, chỉ là đang thăm dò xem ta có thật sự mù hay không thôi, tên đông doanh bình thường này chẳng có gì đáng sợ cả, ta lo là lo mục đích của họ."
Thuyền thương muốn từ thông lộ giữa hải vận và vận hà từ từ rời đi, ra biển đông, đem hàng giao đến đất đông doanh, trên đường phải qua rất nhiều trạm kiểm tra.
Trên thuyền hương liệu bắt buộc phải có hương sư tùy hành, khi qua rạm kiểm tra thì đưa mẫu thử lên kiểm nghiệm, vì vậy bất luận mục đích chân chính của mấy chiếc thuyền thương này là gì, thì cũng cần một hương sư để che mắt.
Thuyền hành được hơn chục ngày, Cát Phán Tiểu lén lén lút lút đứng gần phòng Cố Quân: "Hầu...Trương tiên sinh, Trường Canh đại ca."
Nói xong cậu nhóc nhìn thấy cái bịt mắt trên mặt Cố hầu gia, lại nói nhỏ: "Quên mất ngài ấy điếc."
Cậu nhóc nói xong, bắt đầu lấy trong tay ra một thứ, trước là hai cái la bàn, ngay sau đó là một cái hộp không ngừng phun khói trắng ra ngoài, tên nhóc Tiểu Phán Tử này vô cùng thần kỳ, trong bụng giống như là có thể đàn
hồi, co lại có thể đựng được rất nhiều thứ, lấy ra rồi thì...cũng không thấy nó "ốm đi".
Trường Canh: "Đây là cái gì? Nó đốt cái gì bên trong vậy?"
Cát Phán Tiểu: " He he, tử lưu kim."
Trường Canh kinh ngạc: "Đệ không thấy nóng sao?"
Cát Phán Tiểu mở y phục ra chỉ thấy trước ngực có một miếng màu sẫm, là tấm cách nhiệt ở chỗ gắn pháo ngắn trên trọng giáp, bị nó cắt thành cái miếng lót ngực và bụng, Cát Phán Tiểu thối không biết mắc cỡ vỗ vỗ bụng: "Lót ngực sắt!"
Cố Quân tháo bịt mắt, lấy ra kính lưu ly, nhích lại gần quan sát kiệt tác của Cát Phán Tiểu, trong lòng vô cùng bái phục, cảm thấy mấy đứa nhãi này bình thường trông có vẻ không hiểu chuyện chỉ biết chơi, nhưng lúc đó nhỏ như vậy đã có khí phách rời xa Nhạn Hồi trấn đi theo Trường Canh lên kinh thành, dù là không nhìn thấy rãnh ngực nhưng chắc chắn là rất có ý tưởng.
Cát Phán Tiểu học theo thủ ngữ của Liễu Nhiên hòa thượng diễn tả: "Ai quy định con gái mới có thể mặc áo lót ngực?"
Cố Quân giơ ngón tay cái lên - nói đúng lắm.
Trường Canh: "..."
Hai cái la bàn trên bàn xoay vào nhau theo vòng tròn, xoay đến râu ông nọ cắm cằm bà kia thì Cát Phán Tiểu ám thị hai người nhìn, dùng ngón tay nhẹ nhẹ cọ vào bàn, viết ra một chữ "tam", la bàn ít nhất đã loạn được ba ngày rồi.
Cố Quân bình thường ở bên ngoài nhiều, vừa nhìn là hiểu, tiên sinh phong thủy thường ra ngoài sẽ mang theo hai cái la bàn, nếu một trong hai mất hiệu quả, nhìn cái còn lại là biết là la bàn hư hay là nơi đó có vấn đề, trên biển hoặc trên sa mạc thường có một vài chỗ khiến la bàn mất hiệu quả, thuyền thương và thuyền chài thông thường đều sẽ tránh xa, vậy mà đám đông doanh này không những không tránh không né, còn cố ý lái vào trong, hàng tuyến không chút nghi ngờ đã bị lệch hướng mục đích đã định.
"Đến từ đất liền, đi về hao lý", "hao lý" ở đây là muốn chỉ điều gì?
Cát Phán Tiểu: "May là đệ có mang cái này."
Cậu nhóc vừa nói vừa mở cái hộp vẫn luôn phả khói trắng ra, chỉ nhìn thấy bên trong có một món đồ vô cùng tinh xảo, chính giữa có một cái bánh xe nhỏ chuyển động vô cùng nhanh, nối liền với một cái trục, bên ngoài có vài vòng tròn vàng óng, góc rơi khắc một chữ triện "linh", vậy mà lại là xuất phẩm của viện linh khu.
"Đây là mẫu thử của linh khu viện, khi chuyển động cái trục này luôn luôn chỉ về một hướng," Cát Phán Tiểu nói, "Chính là cái trục này, nó chuẩn hơn la bàn, chỉ là tốn tử lưu kim nên thành phẩm không được sản xuất, nghe nói bị
cấp trên bác bỏ, ta và đại sư lén lén làm một cái, trước khi đến đã lấy một ít tử lưu kim bằng cái đáy chén trên con rối hầu kiếm của đại ca."
Cố Quân cầm lấy món đồ đó, làm quá tinh xảo rồi, y chỉ sợ lực tay của mình sẽ làm hỏng nó: "Cái thứ này mà để Thẩm Dịch nhìn thấy, đủ để hắn llấy hân báo đáp."
Trường Canh bị câu nói đó làm cho tức ngực.
Cát Phán Tiểu lại không biết từ đâu lôi ra một cái bản đồ da dê, nhăn nhúm trải trên bàn, ngón tay ngắn ngủn vẽ tới vẽ lui trên đó cả nửa buổi, cuối cùng dừng lại một điểm. "Theo phương hướng này, con và Liễu Nhiên đại sư suy đoán, chúng ta sắp đến nơi này."
Trong phong thư không có thư, chỉ đơn mỗi một miếng da, trên đó có hơi lạnh lạnh, dường như là mùi của trầm hương và giáng hương trộn lẫn.
Tối hôm qua, huyền ưng khám soát trên người hương sư soát ra được ba phong thư, đây chính là một trong ba, mùi của ba phong thư đều không giống nhau, hương sư đó lại vô cùng cứng đầu, nghiêm hình thế nào cũng không chịu nói ra. Đương nhiên, nếu trong thời gian ngắn như vậy cho dù là nói ra, Cố Quân cũng chưa chắc đã tin.
Trong ba phong thư, Cố Quân chỉ có thể duy nhất nói ra xuất xứ của một, chính là cái này.
Tương truyền hương này là hôn quân tiền triều tín ngưỡng tà ma ngoại đạo, người trong lãnh cung chế ra có thể có cảm giác thăng tiên, gọi là "ngự hoàng hương", lạnh nhưng không thanh, khoan thai phú quý, tiên đế đã từng lén lút giữ lại một ít, có một năm bỗng nổi hứng một chút, mùi vị thật sự không giống với xông hương thường dùng trong cung.
Tiên đế nói nhỏ với y, cái này tuy là dễ ngửi, nhưng lại là "vong quốc hương", lén lút một lần cũng thôi đi, khiến cho ngự sử biết được rồi muốn bùng nổ, ngàn vạn không được nói ra.
Nhiều năm qua đi, Cố Quân đối với "vong quốc hương” vẫn còn ấn tượng sâu sắc.
Trường Canh vừa rồi chỉ vừa mới căng thẳng một chút Cố Quân lập tức cảm nhận được, chưa đợi cậu viết vào tay mình, bắt đầu ném phong thư này ra để đoán xem khả năng chính xác là bao nhiêu.
Cố Quân cân lượng một chút, nghĩ: "Một phần ba khả năng, được, khả năng chắc chắn cũng khá cao, không được nữa thì binh đến tướng đánh, nước đến đất ngăn thôi."
May thay, cái "chắc chắn" này chỉ có một mình y là đang tính toán, những người khác chỉ có thể nhìn thấy kiên định phi thường trên mặt y, chỉ đành điềm tĩnh theo.
Người trung niên thần sắc thay đổi một chút, nhận lấy phong thư, nhét lên mũi ngửi mấy lần, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Trường Canh nghĩ: "Sắp động thủ sao?"
Cố Quân vậy mà vẫn thong dong vỗ vỗ mu bàn tay căng cứng của cậu.
Người trung niên đó ngẩng đầu nhìn Cố Quân, thần sắc chấn chỉnh lại không ít, nói: "Tại hạ Địch Tụng, là tổng cai đầu của những thuyền thương này, không biết tiên sinh từ đâu đến và muốn đi về đâu?"
Đây là mật ngữ, Trường Canh viết đầy đủ vào tay Cố Quân.
Cố Quân lần đầu lên tiếng, nói: "Đến từ đất liền, đi về hao lý."
Người trung niên tự xưng Địch Tụng đó gần như chấn động, do dự một lúc, thanh khí có chút dịu lại: "Vậy...vậy thì phiền hương tiên sinh rồi, mời."
Cố Quân đứng im không nhúc nhích, điếc cũng hoàn hảo vô cùng, cho đến khi Trường Canh kéo y một cái, y mới mặt không cảm xúc bị Trường Canh dắt về phía trước, đích thị là "hương tiên sinh" ngũ quan không có, tính khí cổ quái.
Mượn cái tay áo to rộng của Cố Quân che lại, Trường Canh viết: "Nghĩa phụ làm sao biết mật ngữ của họ?"
Cái này thật ra là huyền ưng tối qua phụng mệnh theo dõi thuyền thương, đã nghe lén được hai thuyền viên nói chuyện, đã báo cáo lại tất cả với y, Cố Quân thật ra thì căn bản cũng không biết là ý gì, cũng chỉ mù mịt.
Y lại lộ cái đuôi sói to với Trường Canh: "Ta không có gì là không biết."
Trường Canh: "..."
Đoàn người thuận lợi lên được thuyền thương đông doanh, vài người đông doanh lần lượt lộ đầu ra, hiếu kỳ đánh giá hương tiên sinh trong truyền thuyết.
Đông doanh chịu ảnh hưởng của Đại Lương, thịnh hành văn hóa thần phật, có không ít người nhìn thấy sau lưng Cố Quân là một hòa thượng thì lần lượt bước ra chào hỏi.
Trường Canh bất động thanh sắc đánh giá số người này, số lượng còn nhiều hơn bọn họ tưởng tượng, lấy danh nghĩa hộ tống thuyền thương, trên người đều có mang kiếm, có vài người trên cổ tay ống chân còn có khóa sắt và các loại phi tiêu hình dáng cổ quái. Khi đến gần thì có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người họ.
Đột nhiên, chỉ nghe sau lưng có người hét một tiếng, một người đông doanh đeo mặt nạ thần không biết quỷ không hay đáp xuống sau lưng Cố Quân, không nói hai lời, tung thanh đao cong bổ vào lưng Cố Quân.
Trường Canh phản ứng cực nhanh, kiếm còn chưa rút vỏ đã chặn lại một đao của đối phương.
Tên đông doanh hét một tiếng chói tai, thân thể gầy bé xoay chuyển thành một đường uốn lượn cổ quái, cả người như một con rắn không xương, thanh đao cong trong tay hắn giống như một con rắn độc, liên tiếp chém về phía Trường Canh bảy nhát, đồng thời, trên vai trái hắn bỗng nhiên nở hoa, một cái tiêu lượn bất ngờ phóng thẳng đến Cố Quân.
Mà cái tên Cố Quân đó không biết là muốn diễn kịch đến cùng hay muốn làm gì, vậy mà lại không chút động đậy đứng yên tại chỗ, giống như không hề phát giác!
Trường Canh không phải lần đầu giao đấu qua, cũng không phải lần đầu bị nguy hiểm bao vây, nhưng là lần đầu vậy mà có người lại suýt nữa làm bị thương tiểu nghĩa phụ của cậu trước mặt cậu, trong ánh mắt cậu nhất thời nổi lên một tầng đỏ mỏng, ô nhĩ cốt trên người cũng rục rịch khí thế.
Cậu gầm nhẹ một tiếng, cổ tay bỗng bẻ một hướng khác, dùng chiêu thức bình thường đối phó với con rối hầu kiếm, con đao cong trong tay tên đông doanh bị chấn động rung lắc, gần như bị ép cong, còn chưa kịp đợi đối phương thu lực, cậu một cước đá vào hõm eo của hắn.
Truyền thuyết nói có vài người đông doanh vì để hoàn hảo ẩn nấp thân phận thích sát mà cơ thể bắt buộc phải gầy bé hơn người bình thường, tên nam nhân như người rắn này thiết nghĩ là một trong số cao thủ đó, tuy là quả thật linh hoạt khôn lường nhưng cũng là thật không chịu nổi bị đánh, một cước này của Trường Canh suýt chút nữa đạp văng ruột của hắn ra ngoài, cầm không vững thanh đao trong tay, loạng choạng bỏ chạy.
Trường Canh lại không muốn tha cho hắn, mũi chân hất thanh đao cong lên, đính chặt trước mắt tên đông doanh đó, thanh kiếm trong tay xoay một vòng, xem ra muốn bổ tên đó ra làm đôi.
Chuyện này hoàn toàn như một tia sáng xẹt qua, xung quanh từ địch đến hữu, ai cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy Trường Canh đã rất nhanh xuống tay sát khí, ba tiếng "dừng tay" đồng loạt vang lên.
Vài thanh kiếm đông doanh đồng loạt từ xung quanh đưa tới, thất thủ bát cước ngăn chặn mũi kiếm kiêu ngạo vô song của Trường Canh.
Liễu Nhiên hòa thượng há hốc mồm lúc này mới kịp quẹt mồ hôi, đêm qua Trường Canh nói mấy lời ẩn ý đe dọa đâm chết hắn thì ra là thật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Canh thấp giọng: "Né ra."
Địch Tụng vội vàng chạy đến, liên thanh: "Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả, vị Thượng Xuyên tiên sinh này lần đầu đến Đại Lương, không hiểu quy tắc lắm, nhìn thấy tiểu huynh đệ mang kiếm trên người nên muốn đùa vui một chút, tiểu huynh đệ đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với sự nông cạn của hắn."
Trường Canh quắc nhẹ đôi mắt đỏ lên người tên nhát gan đang lùi dần ra sau lưng xà nhân, nghiến răng nặn ra hai chữ: "Đùa vui?"
Địch Tụng mang theo nụ cười chuyển hướng sang cái người đang đứng một bên như không có chuyện gì - Cố Quân: "Trương tiên sinh..."
Nhìn thấy cái người đứng đơ như gỗ này, hắn lại nhớ tới hương sư đẳng cấp thì đều là nhìn không thấy nghe không được, chỉ đành bước tới một bước, muốn đưa tay vỗ vỗ cánh tay Cố Quân.
Người còn chưa đụng tới, sau lưng bỗng có một luồng gió mạnh ập đến, may là Địch Tụng phản ứng nhanh, nếu không thì cổ tay khó bảo rồi.
Trường Canh: "Đừng đụng vào người!"
Địch Tụng: "..."
Đám người này, một người thì không nghe thấy, một người thì không nói được, đi cạnh nhau như hai cái dùi trống, chỉ có một đứa này có thể đại diện họ nói chuyện. Vỏ kiếm trong tay còn chưa nhặt lên.
Không khí nhất thời căng thẳng.
Lúc này Cố Quân cuối cùng cũng mở miệng: "Còn ở đây kéo dài cái gì? Đừng làm lỡ thời gian phát thuyền."
Một màn xung đột chấn động vừa rồi y hình như hoàn toàn không cảm giác được.
Địch Tụng vội vàng bồi thêm: "Đúng vậy đúng vậy, đều là người nhà..."
Lời ông ta còn chưa dứt Cố Quân đã không coi ai ra gì đưa một tay lên, Trường Canh ngừng một lúc, dùng mũi kiếm khều vỏ kiếm dưới đất cho kiếm vào vỏ, bước tới một bước đón lấy cánh tay Cố Quân, đỡ y đi vào trong.
Liễu Nhiên hòa thượng chỉ đành theo sau, hắn hòa khí hướng về những người đông doanh xung quanh bị dọa sợ cúi đầu một cái, lại không biết từ đâu mò ra một chuỗi phật châu nát bằng gỗ, bên ngoài phật châu sơn một lớp sơn đỏ sẫm, giả thành tiểu diệp tử đàn, vỏ sơn qua thời gian đã bị hòa thượng mò bay màu, chỉ còn lại tiểu diệp tử đàn loang lổ.
Cùng với một khuôn mặt trắng bệch loang lổ, hòa thượng mỉm cười, tụng kinh vô thanh, một bên thì vừa siêu độ cho cái tên trước mặt, một bên thì đuổi theo Cát Phán Tiểu và Tào nương tử.
Lúc này, những người đông doanh gặp trên đường đều dùng ánh mắt như sắp vào hang địch nhìn theo bóng lưng họ, nhất thời không ai dám tiến lên chào hỏi.
Trường Canh căng thẳng tinh thần một mạch đưa Cố Quân đến căn phòng thuyền thương chuẩn bị riêng cho hương sư phụ, cẩn thận nhìn bên ngoài một vòng mới khép cửa, Trường Canh xoay người: "Nghĩa..."
Cố Quân xoay người lại, để một ngón tay lên miệng.
Bên tai Cố Quân lúc này, trừ khi kề sát vào tai y hét lớn, nếu không căn bản là cái gì cũng không nghe rõ.
Xung quanh yên tĩnh đối với y mà nói chỉ là thì thầm, nhưng y có thể thông qua lúc Trường Canh đóng cửa vội vàng có mang một luồng khí bên mình liền phán đoán đứa nhỏ đó có lẽ muốn nói chuyện với y, nên ngăn chặn
trước.
Phương thuốc đặc biệt đó của Cố Quân, là khi lúc mười tuổi, một vị cựu bộ của lão hầu gia không biết từ đâu tìm về một cao nhân dân gian kê cho, trước đó, y vẫn luôn chịu đựng tai mắt bất tiện mà sống.
Lão hầu gia nửa đời thiết huyết, nghiêm khắc kỷ luật, kỷ luật này càng nghiêm khắc hơn khi kỷ luật nhi tử, căn bản không biết hai chữ "sủng ái" viết như thế nào, bất kể Cố Quân nhìn thấy hay không nhìn thấy, không cần biết trong lòng cậu có cảm nhận như thế nào, công phu cần luyện vẫn phải luyện, con rối hầu kiếm cũng tuyệt đối không vì y tai mắt bất tiện mà nương tay. Đó không phải là con rối hầu kiếm mà y dùng để dỗ dành Trường Canh, con rối hầu kiếm tuy là nhìn đáng sợ, nhưng sau khi được điều chỉnh đặc biệt, dùng chiêu với người đều là chạm đến rồi thôi, đao kiếm trong tay không làm người bị thương.
Con rối hầu kiếm chân chính hễ động thủ là giống như một bầy súc sinh bằng sắt, làm gì quản chuyện này?
Y phải thông qua thị tuyến và thính lực yếu ớt để cùng với những chuyển động nhỏ này chu toàn, mà bất luận Cố Quân lúc nhỏ có nỗ lực thế nào, y cũng không theo kịp với yêu cầu của lão hầu gia đối với y, mỗi lần vừa thích ứng với một tốc độ và lực lượng, liền lập tức bị gia tăng.
Nguyên văn của lão hầu gia: "Một là con tự mình đứng dậy, còn không thì tìm một cái xà nhà nào đó treo chết, Cố gia thà là tuyệt hậu cũng không giữ phế vật."
Câu này giống như một cái đinh thép lạnh lẽo, từ khi còn rất nhỏ đã ghim sâu vào xương cốt của Cố Quân, cho đến khi lão hầu gia qua đời, Cố Quân làm quan, y cũng chưa từng dám một ngày thả lỏng.
Cái kiểu cảm quan tột bậc nhiều năm tiếp xúc này vào một số hoàn cảnh cũng có thể giúp y che đậy ít nhiều, đây cũng là nguyên nhân mà chưa đến lúc đông cứng thân phàm xác thịt chịu đựng không nổi là sẽ không mặc y phục dày.
Bởi vì hồ cừu dày nặng và áo bông thùng thình sẽ ảnh hưởng đến cảm giác của y.
Cố Quân trong không trung mò mẫm một lúc mới viết vào tay Trường Canh: "Vừa rồi giao thủ với ngươi là một Ninja đông doanh, đám người đó rất giỏi kỹ năng trộm đạo, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Trường Canh cúi đầu, không nhịn được nắm lấy cái tay đầy vết chai sạn của Cố Quân, sau đó thì thở dài ra một luồng lệ khí cuộn trào không ngừng, tự nhạo lắc lắc đầu, Cố Quân vẫn luôn trấn định, luôn bị dọa bán chết cũng
chỉ có cậu.
Cố Quân trong lòng bối rối, không biết đang yên đang lành cậu lại thở dài cái gì, nghiêng qua ngó lại "nhìn" cậu, khều khều một bên mày.
Trường Canh nhân lúc y đang bịt mắt, phóng tứ nhìn chằm chằm y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Quân thuận theo cánh tay mò mẫm đến đầu cậu, vỗ vỗ đầu cậu.
Trường Canh nhắm mắt, gần như muốn cọ cọ chìm đắm vào tay y, may là đã kiềm chế lại được.
Cậu lấy tay Cố Quân xuống, viết: "Lần đầu theo bên cạnh nghĩa phụ gặp phải tình huống này, trong lòng có chút chưa chuẩn bị, có chút sợ."
Sợ nhất chính là cái khoảnh khắc phi tiêu lượn của tên đông doanh đó bay vào ngực Cố Quân.
Cố Quân dường như nhớ lại gì đó, bỗng nhiên cười.
Trường Canh: "Cười cái gì?"
"Ta đối với ngươi quá dung túng rồi," Cố Quân rồng bay phượng múa viết vào tay cậu, "Năm đó nếu ta dám trước mặt cha ta nói một chữ "sợ", thế nào cũng không ăn một trận đòn không được."
Trường Canh lặng lẽ nghĩ: "Vậy tại sao người chưa bao giờ đánh con?"
Không chỉ là chưa từng đánh cậu, đến cả thần sắc nghiêm nghị cũng rất hiếm, luôn không bao giờ tức giận quá ba câu.
Lúc mới đầu cậu đối mặt với con rối hầu kiếm có sợ hãi, thích ứng không kịp, Cố Quân cũng chưa bao giờ tỏ ra quá thất vọng hay là mất kiên nhẫn, cách đi một năm hơn, Trường Canh nghĩ lại, cảm thấy đó hoàn toàn không
phải là ánh mắt trưởng bối khắt khe dạy dỗ hậu bối, càng giống như y cười híp mắt nhìn một đứa trẻ đang chơi đùa vụng về hơn.
Cố Quân lại viết: "Người đông doanh mà hành động thì rất rắc rối, mánh khóe rất nhiều, chỉ là cao thủ chân chính thì không có mấy, ngươi xem cái tiêu lượn của hắn hung hăng là vậy, thật ra thì quỹ đạo bị lệch, chỉ là đang thăm dò xem ta có thật sự mù hay không thôi, tên đông doanh bình thường này chẳng có gì đáng sợ cả, ta lo là lo mục đích của họ."
Thuyền thương muốn từ thông lộ giữa hải vận và vận hà từ từ rời đi, ra biển đông, đem hàng giao đến đất đông doanh, trên đường phải qua rất nhiều trạm kiểm tra.
Trên thuyền hương liệu bắt buộc phải có hương sư tùy hành, khi qua rạm kiểm tra thì đưa mẫu thử lên kiểm nghiệm, vì vậy bất luận mục đích chân chính của mấy chiếc thuyền thương này là gì, thì cũng cần một hương sư để che mắt.
Thuyền hành được hơn chục ngày, Cát Phán Tiểu lén lén lút lút đứng gần phòng Cố Quân: "Hầu...Trương tiên sinh, Trường Canh đại ca."
Nói xong cậu nhóc nhìn thấy cái bịt mắt trên mặt Cố hầu gia, lại nói nhỏ: "Quên mất ngài ấy điếc."
Cậu nhóc nói xong, bắt đầu lấy trong tay ra một thứ, trước là hai cái la bàn, ngay sau đó là một cái hộp không ngừng phun khói trắng ra ngoài, tên nhóc Tiểu Phán Tử này vô cùng thần kỳ, trong bụng giống như là có thể đàn
hồi, co lại có thể đựng được rất nhiều thứ, lấy ra rồi thì...cũng không thấy nó "ốm đi".
Trường Canh: "Đây là cái gì? Nó đốt cái gì bên trong vậy?"
Cát Phán Tiểu: " He he, tử lưu kim."
Trường Canh kinh ngạc: "Đệ không thấy nóng sao?"
Cát Phán Tiểu mở y phục ra chỉ thấy trước ngực có một miếng màu sẫm, là tấm cách nhiệt ở chỗ gắn pháo ngắn trên trọng giáp, bị nó cắt thành cái miếng lót ngực và bụng, Cát Phán Tiểu thối không biết mắc cỡ vỗ vỗ bụng: "Lót ngực sắt!"
Cố Quân tháo bịt mắt, lấy ra kính lưu ly, nhích lại gần quan sát kiệt tác của Cát Phán Tiểu, trong lòng vô cùng bái phục, cảm thấy mấy đứa nhãi này bình thường trông có vẻ không hiểu chuyện chỉ biết chơi, nhưng lúc đó nhỏ như vậy đã có khí phách rời xa Nhạn Hồi trấn đi theo Trường Canh lên kinh thành, dù là không nhìn thấy rãnh ngực nhưng chắc chắn là rất có ý tưởng.
Cát Phán Tiểu học theo thủ ngữ của Liễu Nhiên hòa thượng diễn tả: "Ai quy định con gái mới có thể mặc áo lót ngực?"
Cố Quân giơ ngón tay cái lên - nói đúng lắm.
Trường Canh: "..."
Hai cái la bàn trên bàn xoay vào nhau theo vòng tròn, xoay đến râu ông nọ cắm cằm bà kia thì Cát Phán Tiểu ám thị hai người nhìn, dùng ngón tay nhẹ nhẹ cọ vào bàn, viết ra một chữ "tam", la bàn ít nhất đã loạn được ba ngày rồi.
Cố Quân bình thường ở bên ngoài nhiều, vừa nhìn là hiểu, tiên sinh phong thủy thường ra ngoài sẽ mang theo hai cái la bàn, nếu một trong hai mất hiệu quả, nhìn cái còn lại là biết là la bàn hư hay là nơi đó có vấn đề, trên biển hoặc trên sa mạc thường có một vài chỗ khiến la bàn mất hiệu quả, thuyền thương và thuyền chài thông thường đều sẽ tránh xa, vậy mà đám đông doanh này không những không tránh không né, còn cố ý lái vào trong, hàng tuyến không chút nghi ngờ đã bị lệch hướng mục đích đã định.
"Đến từ đất liền, đi về hao lý", "hao lý" ở đây là muốn chỉ điều gì?
Cát Phán Tiểu: "May là đệ có mang cái này."
Cậu nhóc vừa nói vừa mở cái hộp vẫn luôn phả khói trắng ra, chỉ nhìn thấy bên trong có một món đồ vô cùng tinh xảo, chính giữa có một cái bánh xe nhỏ chuyển động vô cùng nhanh, nối liền với một cái trục, bên ngoài có vài vòng tròn vàng óng, góc rơi khắc một chữ triện "linh", vậy mà lại là xuất phẩm của viện linh khu.
"Đây là mẫu thử của linh khu viện, khi chuyển động cái trục này luôn luôn chỉ về một hướng," Cát Phán Tiểu nói, "Chính là cái trục này, nó chuẩn hơn la bàn, chỉ là tốn tử lưu kim nên thành phẩm không được sản xuất, nghe nói bị
cấp trên bác bỏ, ta và đại sư lén lén làm một cái, trước khi đến đã lấy một ít tử lưu kim bằng cái đáy chén trên con rối hầu kiếm của đại ca."
Cố Quân cầm lấy món đồ đó, làm quá tinh xảo rồi, y chỉ sợ lực tay của mình sẽ làm hỏng nó: "Cái thứ này mà để Thẩm Dịch nhìn thấy, đủ để hắn llấy hân báo đáp."
Trường Canh bị câu nói đó làm cho tức ngực.
Cát Phán Tiểu lại không biết từ đâu lôi ra một cái bản đồ da dê, nhăn nhúm trải trên bàn, ngón tay ngắn ngủn vẽ tới vẽ lui trên đó cả nửa buổi, cuối cùng dừng lại một điểm. "Theo phương hướng này, con và Liễu Nhiên đại sư suy đoán, chúng ta sắp đến nơi này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro