Lâm Uyên
Priest
2024-10-02 16:27:16
Đó là một tiểu đảo đông hải, bản đồ vẽ không rõ ràng lắm, giống như một dãy vết mực bị vẫy lên.
Mọi bản đồ của cả Đại Lương đều nằm trong đầu Cố Quân, nhưng y lại không nhớ ở đâu có một mảnh đất giống vậy, trên thuyền thương một cái đèn khí đàng hoàng cũng chẳng có, trong phòng đèn dầu mờ ảo, cho dù là có kính lưu ly thì để nhìn cái gì đó cũng rất phí sức, y hơi nhíu mày, thử tính toán chỉnh đèn dầu sáng một chút.
Cát Phán Tiểu: "Đây là bản đồ Liễu Nhiên đại sư cho con, con xem rồi, trên bản đồ binh bộ không có nơi này, đại khái là một cái đảo nhỏ con người không cách nào sống được, một vòng xung quanh nếu không phải là loạn lưu thì là đá ngầm, dân gian còn có không ít truyền thuyết ma quỷ, người địa phương cũng không biết có đảo ở đây."
Nơi này cách xa lục địa, bơi thì bơi không tới nổi, không ngồi thuyền thì chỉ có thể bay.
Nhưng mà "diên" hành thì chậm chạp, lại vô cùng ỷ lại vào la bàn, lân cận tiểu đảo nếu có thiên cực chi loạn thì diên chắc chắn sẽ không đến, huống hồ nơi này thiên về đông thì là địa bàn của đông doanh, "diên" hoặc "giao" của Đại Lương nếu vô duyên vô cớ đến đây một vòng thì ít nhiều là có ý gây hấn. Còn bảo hộ của "ưng" có yêu cầu rất cao đối với hộ giáp sư, bảo quản không dễ gì, đông hải nhất tuyến vẫn luôn thái bình quen rồi, hoàn toàn không có chuẩn bị quân chủng dự phòng.
Trường Canh không nhịn được hỏi: "Nếu như bản đồ binh bộ cũng không có, vậy cái bản đồ của Liễu Nhiên đại sư từ đâu mà có?"
Cát Phán Tiểu nghiêm nghiêm túc túc trả lời: "Đại sư nói là hôn quân tiền triều yêu thích châu báu đông hải, ngư dân bị tùy cống bức đến hết cách, lập thành một đội cảm tử lặn mò ngọc trai, tình cờ đến nơi này, vẽ ra đó."
Trường Canh: "..."
Liễu Nhiên hòa thường lừa gạt con nít cũng thật là qua loa.
Cát Phán Tiểu hướng Cố Quân, diễn tả: "Hầu gia, làm sao bây giờ?"
Cố Quân còn chưa kịp trả lời, cả thân thuyền chấn động một cái, Cố Quân một bên giữ vững đèn dầu gần như sắp ngã, một bên đưa mắt ra hiệu Cát Phán Tiểu thu dọn những thứ trên bàn.
Cát Phán Tiểu nhanh nhảu hít sâu, ưỡn ngực gập bụng, liến thoắng đã nhét hết mấy cái linh tinh đó vào trong.
Trường Canh cầm chặt kiếm trên bàn: "Con ra ngoài xem thử."
Cát Phán Tiểu: "Đợi đã, đệ cũng muốn đi!"
Hai con người một trước một sau ra ngoài. Cố Quân tháo kính lưu ly xuống, xoa xoa con mắt đau buốt.
Vị trí của cái đảo nhỏ đó vô cùng vi diệu, vượt qua khỏi các đảo đông doanh, cũng không nối liền với Đại Lương, trực tiếp đến phủ Tế Nam, nếu như không tính toán trước, áp gần kinh đô trọng địa cũng không sống sót nổi.
Chỉ là hải quân Đại Lương có yếu hơn đi nữa, cũng không phải một đông man nhỏ bé có thể lay động được, đông hải từ trước đến nay không hề phát hiện quặng tử lưu kim, Đại Lương lại đối với đầu ra tử lưu kim vô cùng nghiêm ngặt, về mặt này keo kiệt đến mức một cọng rơm cũng không bỏ, người đông lương muốn một lượng lớn tử lưu kim, hoặc là phải ra giá cao mua từ đám người tây dương, hoặc là phải nghĩ cách lấy từ chợ đen Đại Lương.
Mà chợ đen...
Phỉ - nếu không cấu kết với quan, ắt không dễ trụ lâu dài.
Cảnh nội Đại Lương ba đời hoàng đế đều ghét cay ghét đắng chợ đen tử lưu kim, giống như một con rắn chết vẫn còn độc, tin tức vừa nới lỏng một chút, lập tức tro tàn lại cháy, dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc chắn không hoàn toàn là các nhà buôn bán vong mạng trong dân gian, sau lưng ắt có bóng dáng quyền thế khắp nơi.
Người khác không nói, riêng tay của Cố Quân tuyệt đối không sạch sẽ, nếu không chỉ dựa vào mỗi năm triều đình phân xuống một chút tử lưu kim, đừng nói là huyền thiết huyền giáp huyền kỵ, đến cả gia tước hắc cẩu dạ hổ cũng nuôi không nổi.
Quy mô vận chuyển tử lưu kim này, người đứng phía sau lai lịch đương nhiên không nhỏ.
Lúc này, cửa gỗ khoang thuyền bỗng nhiên bị đẩy ra, Liễu Nhiên hòa thượng tiên khí phiêu miểu bước vào, rất tự nhiên cúi đầu với Cố Quân, trở tay cài cửa.
Cố Quân: "..."
Y chỉ đành đeo lên lại mảnh lưu ly đã tháo xuống.
Cố Quân từ đầu đến cuối nghĩ không thông, Liễu Nhiên rốt cuộc dựa vào cái gì cho rằng hắn sẽ không bị đấm vậy?
Bởi vì tự thấy mình cũng có chút đẹp sao?
Liễu Nhiên như bị tắm trong ánh mắt lạnh lẽo của Cố Quân, không chút để tâm cúi đầu tìm một cái ghế ngồi xuống, nhích gần đến trước mặt Cố Quân diễn tả: "Tối đêm nay, cũng có lẽ đến hao lý rồi, đã đến lúc hòa thượng tùy ý đại soái sai khiến."
Cố Quân: “Không cần khách khí, ngươi thì biết làm gì? Ta không thiếu 'ánh sáng'."
Liễu Nhiên: "..."
Cố Quân ngồi thẳng một chút, trong đôi mắt cái gì cũng không nhìn thấy đó giống như những lưỡi dao: "Trước đây ta không ngờ tới, bàn tay 'Lâm Uyên' đã đưa tới Hộ quốc tự, đại sư, chi bằng chúng ta lật bài ngửa nói thẳng, các ngươi trà trộn vào chuyện này, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Nụ cười chuyên dụng khi hóa duyên trên mặt Liễu Nhiên dần dần thu lại, thu thành một khuôn mặt cao tăng đáng thương: "'Lâm Uyên Các' vốn không có ác ý."
Cố Quân như cười như không: "Không thì người cho rằng tại sao ngươi vẫn sống?"
Tương truyền tiền triều sưu cao thuế nặng, quốc quân mê muội vô năng, khi chuẩn bị bước vào suy thoái thì quần hùng các nơi trỗi dậy.
Mà thái tổ hoàng đế sở dĩ bộc lộ vượt trội trong tất cả, phần lớn là do Lâm Uyên Các thần bí năm đó đã chọn lựa ngài ấy. Lâm Uyên Các trên có quan chức cao quý, dưới có dân thường, không trừ một ai, lưới chiêu mộ kỳ nhân vô số, Đại Lương bước đầu kiến quốc, thái tổ hoàng đế niệm đại công, muốn sắc phong Lâm Uyên Các, khi đó các chủ đã kiên quyết từ chối, và ẩn tích kể từ đó, nhân vật khổng lồ này vắng lặng cho đến nay.
Cố Quân: "Lâm Uyên Các thịnh thế trầm mình, loạn thế thì nổi lên, đều nói huyền thiết doanh là quạ, ta thấy các hạ mới thật sự là quạ."
Liễu Nhiên cụp mắt, nhìn giống như Phật Thích ca tuấn mỹ từ bi: "Hầu gia biết thân phận của ta, lại không ngăn cản ta tiếp cận tứ điện hạ."
Cố Quân âm trầm nhìn hắn.
Liễu Nhiên: "Hòa thượng to gan đoán, đại soái trong lòng đã có tính toán, với chúng tôi không hẹn mà cùng."
Thuyền hành bình ổn lại, đèn dầu trên bàn nhấp nháy, Cố Quân thu lại địch ý, tóc dài xõa ra ngồi bên cạnh bàn, ấn đường có một vết nhăn hơi mờ, giống như cái đoan chính đem thời bình giẫm dưới chân bày hết lên mặt.
Hai con người không ai lên tiếng, đôi bên giao lưu chỉ bằng thủ ngữ, vậy mà lại không có chút cản trở nào.
Liễu Nhiên: "Tử lưu kim cháy quá mạnh rồi, ngọn lửa này sẽ không tắt, không có ai có thể ngăn cản, đại soái có nghĩ qua rút lui không?"
Sau đó, hắn không đợi Cố Quân trả lời, tiếp: "Người ta đều chỉ biết An Định hầu là con nhà võ, chỉ biết đánh trận, chỉ là một lưỡi đao trong tay hoàng thượng, ta thấy cũng chưa chắc. Nếu không thì tại sao đến giờ vẫn chưa lập thê? Chẳng lẽ thật sự là do trù chú của sư huynh ta?"
Cố Quân hình như có cười một cái, lấy kính lưu ly cất kỹ, bịt mắt trở lại, không muốn nói chuyện với Liễu Nhiên nữa.
Sau khi xong xuôi, y làm thủ ngữ: "Cố gia không còn đường lui, nếu mà thật sự có ngày đó, Cố mỗ chỉ đành lấy thân làm nhiên liệu, vì gia đình của ngoại tổ ta tuẫn táng. À đúng rồi, lần sau gặp vị thần y chữa mắt cho ta, giúp ta hỏi thăm người đó."
Từ khi chén tử lưu kim đầu tiên trong thiên hạ được đào lên, đã định nhân gian không thể có thái bình được nữa.
Rồi sẽ có một ngày, một nông có cần cù cách mấy cũng bại dưới con rối sắt chạy tới chạy không ngừng ở điền gian địa đầu, tuyệt thế cao thủ đến mấy cũng khó địch lại một nòng pháo càn quét thiên quân của trọng giáp, tất cả mọi người đều phải đối với một trận rối ren lịch sử chưa từng có mới có thể bắt đầu tìm lại được vị trí của mình, hoặc cực phú cực quý, hoặc cực bi cực vi.
Mà người bại bởi võ đài đốt cháy tử lưu kim sẽ không còn có ngày trở mình được nữa.
Chuyện này có to lớn bằng quốc gia hay nhỏ kiểu tam giáo cửu lưu, đều như nhau cả.
Khi mà tất cả mọi người đều nhận thức được điểm này, thì không còn cách nào nào để tránh khỏi loạn thế khởi lại, chỉ là xem xem ngày đó sẽ đến sớm hay muộn mà thôi. Đây là sự mạch lạc của thời đại, mặc kệ ngươi là anh hùng vô địch, vương hầu võ tướng, cũng đều không có cách ngăn cản.
Cố Quân nói xong câu cuối cùng, thong dong đứng lên, không thèm để ý Liễu Nhiên hòa thượng nữa, chắp tay ra sau muốn ra ngoài tìm hiểu tình hình bên ngoài là gì, mà có thể khiến Liễu Nhiên hòa thượng như là lâm vào động địch chạy đến bày tỏ lòng trung thành.
Y vừa đứng lên giáp bản, liền ngửi thấy từ trong gió biển truyền đến một mùi kỳ lạ, hình như là cái gì đó đang đốt cháy, Cố Quân đứng ngay cửa, cẩn thận phân biệt mùi vị từ trong gió truyền đến, y lập tức ý thức được, đó là tử lưu kim có lẫn tạp chất đang cháy tỏa ra một mùi lạ nhè nhẹ.
"Thuyền thương" từ từ đi qua vùng biển cạn bên cạnh đảo nhỏ, hai bên là hai hàng "trường giao" chỉnh tề, thuyền chiến sáng bóng mỗi chiếc một từ xếp ra, đạn dược đầy đủ, thuyền thương tư vận tử lưu kim theo hàng tiến thẳng về trước, giống như là xe lương thảo đi tới đi lui giữa thiên quân vạn mã không có gì khác biệt.
Cố Quân tuy là không nhìn thấy, nhưng từ không khí đột nhiên căng thẳng lên đã đoán được tình cảnh xung quanh.
Trận trượng kiểu này, đừng nói là những huyền ưng không đáng kể mà y đem đến, cho dù là thủy sư Giang Nam cũng chưa chắc đối kháng nổi.
Lúc này, một người quen thuộc đến gần, không lên tiếng đưa tay chạm vào y.
Trừ Trường Canh ra người bình thường không có ai làm vậy cả, muốn dìu thì dìu, không dìu thì không dìu, làm gì có nhiều trình tự như Trường Canh.
Cố Quân cảm thấy Trường Canh so với trước khi đi theo mình thì hình như có chút căng thẳng kỳ lạ, luôn muốn biểu thị sự tồn tại của cậu trước một cách vô cùng khiêm tốn, sau đó trừ khi Cố Quân đưa tay ra kêu cậu dìu, nếu không thì chỉ rập khuôn đi theo y, tuyệt không đưa tay.
"Không thể hiểu nổi," Cố Quân dựa vào cánh tay mà Trường Canh đưa qua, trong lòng hoang mang, "Với ta mà căng thẳng cái gì, thiên hạ còn có người cha nào hiền hòa hơn ta sao?"
Trường Canh rất nhanh viết vào tay y: "Ở đây ít nhất có hơn trăm thuyền chiến lớn, con không chắc là có phải hải giao..."
"Phải," Cố Quân trả lời, "Ngửi thấy, mùi tử lưu kim."
Trường Canh: "..."
Liễu Nhiên hòa thượng không phải nói là người không ngửi được tử lưu kim, chỉ có chó đốc sát mới ngửi được sao?
Kiểu năng lực này của tiểu nghĩa phụ...thật ra là không cần thiết mà.
Cố Quân ngầm thở dài, trong lòng có chút oán khí nói thầm: "Đều tại cái tên đại ca bại gia keo kiệt của ngươi, nhất quyết phải dày ta đi tới tây bắc xa xôi mới yên tâm, lần này hay rồi, con ba ba trong hồ sen ở hậu hoa viên thành tinh rồi, muốn gây sóng gió rồi! Đáng!"
Chạng vạng, Liễu Nhiên lại thay "dạ hành y" chạy đi tìm Cố Quân, Cố Quân đeo kính lưu ly, hai tai chỉ có thể nghe được động tĩnh trong vòng hai thước, một con mắt có thể thông qua kính lưu ly trước mắt miễn cưỡng nhìn thấy người trong phòng là ai, "binh" bên cạnh có một hòa thượng câm, một nha đầu giả, một cục thịt nhỏ, còn có một nhi tử rất biết làm nũng.
Bên ngoài là thuyền chiến hải giao đạn đã lên nòng và vô số võ sĩ tư binh đông doanh.
Nhưng ai cũng không căng thẳng, bởi vì Cố Quân ở đây, dù sao thì một mình y có thể đại diện cho thiên quân vạn mã.
"Đừng có giả vờ ra vẻ," Cố Quân nói với Liễu Nhiên, "'Hao lý' này chắc chắn có người của các ngươi, nếu không thì ngươi làm gì đến mức trăm phương ngàn kế như vậy? Mau giao ra đi, chúng ta bây giờ là người cùng một thuyền rồi."
Liễu Nhiên niệm một câu phật hiệu không có tiếng động, mò ra chuỗi phật châu "tử đàn" đã tróc sơn đưa qua, khi Cố Quân nhận lấy bỗng nhiên không nhịn được nhăn mũi, cái mũi nhạy bén bất thường chụp ngay một mùi ôi thiu.
Cố Quân nghiêng người về sau, chưa bao giờ khách khí với hòa thượng, nói thẳng: "Ôi trời, đại sư, người đây là bao lâu rồi không tắm gội vậy? Sắp đóng gỉ luôn rồi."
Ba vị thiếu niên lập tức lùi xa ba bước.
Trường Canh chỉ là vô tình nhớ lại ký ức lần đầu gặp nhau với Liễu Nhiên ở trong cung, Liễu Nhiên đại sư khi đó vì để diện thánh cũng rất thành tâm, vậy mà có thể tắm đến mức như một đóa bạch liên.
Cố Quân lạnh mặt, thật là khủng khiếp, tai mắt y bất tiện thì hòa thượng là một tên câm, mũi y nhạy thì hòa thượng lại không thích tắm, quả nhiên, đầu trọc trong thiên hạ không một tên là không khắc y.
Một trăm linh tám hạt phật châu, trừ hạt đầu tiên, cứ cách hai hạt sẽ có một hạt có thể vặn ra, bên trong là một con dấu in nổi, tổng cộng ba mươi sáu dấu, mỗi một ký hiệu đại diện cho một người của Lâm Uyên Các.
Cố Quân trầm mặc một lúc: "Lâm Uyên Các toàn bộ hành động không?"
Liễu Nhiên chỉ cười không nói.
Trường Canh nhíu mày, mở miệng hỏi: "Lâm Uyên Các là cái gì?"
Cậu bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, Cố Quân không kịp chuẩn bị không nghe rõ, mãi tới khi Liễu Nhiên hòa thượng vụn vặt diễn tả cho Trường Canh, mới đoán ra hai người họ đang đối thoại, lập tức mở miệng ngắt ngang: "Là một đám miệng quạ rất biết cách bỡn cợt người khác. Được rồi, đừng giải thích nữa, làm sao để liên hệ những người này?"
Liễu Nhiên: "Những người khác thì không rõ, nhưng ta biết một trong số đó là nhạc công của thống lĩnh thuyền đội, chỉ cần liên hệ được cô nương ấy trước là được, hòa thượng có thể làm chó làm ngựa."
Cố Quân nghĩ: "Chúng tôi quân chính phái tây bắc đến cả biết hát khúc khúc còn không có, cái đám quân đội nuôi tư binh vậy mà lại còn có cả nhạc công, thiên lý ở đâu?"
Trường Canh: "Tuyệt đối phải cẩn thận, người đông doanh nghi ngờ chúng ta, mấy lần ta đều phát giác cái tên nam nhân như sợi mì đó ở gần bên cạnh."
Có Trường Canh mở đầu, Cát Phán Tiểu cũng bắt đầu nói: "Hầu gia, người của chúng ta khi nào đến?"
Cố Quân trầm ổn ngồi nguyên vị trí, bày ra khuôn mặt cao thâm khó đoán của quân thần Đại Lương. Thực ra là lại không nghe thấy, đang cố gắng đoán khẩu hình miệng của Cát Phán Tiểu, nhưng không có thủ ngữ, chỉ dựa vào khẩu hình miệng thì cũng không rõ lắm."
Liễu Nhiên vội ra mặt giải vây, diễn tả: "Phải kiên nhẫn đợi, thủy quân Giang Nam một khi hành động, rất dễ đánh rắn động cỏ..."
Cố Quân thông qua hắn mới phản ứng kịp Cát Phán Tiểu muốn nói là hậu viện, nghĩ bụng: "Huyền ưng ta đem đến chỉ đếm trên đầu ngón tay, Diêu Trấn cái kiểu thùng cơm mỗi ngày ngủ 5 canh giờ còn không biết có tác dụng gì hay không, quét dọn chiến trường còn tạm."
Một bên thì nghĩ như vậy, một bên lại ngắt lời Liễu Nhiên, nói khoác không biết ngượng: "Thủy quân quy mô như thế này không phải một hai ngày có thể gom góp lại, ta nghi ngờ trong triều có người âm mưu tạo phản, thu dọn mớ phế liệu này không phải là mục đích, đào ra người đó mới quan trọng nhất."
Liễu Nhiên hai lần có lòng tốt cứu trợ đều bị ngắt ngang vẫn tốt bụng ngồi đối diện Cố Quân mỉm cười, giống như một đóa Upala chưa tắm tưới.
Tào nương tử bỗng nhiên ho khan một tiếng, đứa nhỏ này vậy mà chẳng nói chẳng rằng, từ lúc nhìn thấy Cố Quân ăn mặc tóc tai như thế này, đứng trước mặt Cố Quân có chút không nói nên lời, vô tình chiếm lợi từ cái tên điếc đó.
Tào nương tử cẩn trọng diễn tả: "Ta cũng có thể làm chân chạy vặt."
Cố Quân có lẽ biết đứa nhỏ này từ sáng đến tối chỉ có mê trai, công phu luyện vô cùng ít ỏi, một mực phủ quyết: "Không được, ngươi tiếp tục giả làm nha hoàn của ngươi đi."
Tào nương tử dè dặt: "Ta có thể cải trang thành dáng vẻ người đông doanh."
Cố Quân nhướng mày.
Tào nương tử vội giải thích: "Ta có thể, đến cả nam nhân ta còn giả qua."
Cố Quân: "..."
Y hơi nghiêng người, thành khẩn hỏi: "Thiếu niên, ngươi có biết bản thân vốn là thân nam không?"
Trên mặt Tào nương tử "ầm" một cái liền đỏ lịm, ba hồn bảy vía đều lơ lửng như đang treo trên dây thừng bay qua bay lại, căn bản không quản được là nghe y nói cái gì.
Vai của Cố Quân bỗng nhiên bị người ta đẩy một cái ngả về sau, lần này Trường Canh không sợ chạm vào y rồi, một khuôn mặt nghiêm túc đứng sau lưng y, mặt lặng như nước dáng vẻ y như vị lão học cứu Thẩm Dịch kia.
Cố Quân ho khan một tiếng, thuận đó dựa vào cánh tay cậu, nghiêm chỉnh nói: "Vậy cũng không được, ngươi lại không biết nói tiếng đông doanh."
Tào nương tử mở miệng nói vài câu, hiện trường trừ Cố Quân không nghe thấy, những người khác đều vô cùng bất ngờ, nó nói một câu vô cùng phức tạp, pha lẫn vài từ đông doanh không biết nghĩa là gì, còn lại là giọng quan thoại đớ lưỡi, người đông doanh trên thuyền thương hàng năm đều tới lui bên cạnh bờ biển Đại Lương, đều biết tiếng quan thoại, chỉ là giọng điệu kỳ cục, đôi khi trộn lẫn với tiếng bản thổ của họ, Tào nương tử vậy mà lại bắt chước như đúc.
Tào nương tử nói xong nhất thời thấy mọi người đều nhìn mình liền cúi đầu che mặt.
Trường Canh vô cùng kinh ngạc hỏi: "Học ở đâu vậy?"
Tào nương tử oanh oanh trả lời: "Nghe hai người đông doanh mỗi ngày đưa cơm cho chúng ta nói chuyện."
Với hiểu biết của Trường Canh về đứa nhỏ này thì sau đó không cần hỏi nữa, chắc chắn là có một người đẹp trai.
Vậy là khi đêm đã về khuya, một thân "thiếu niên đông doanh" mảnh mai thần không biết quỷ không hay đã lên đảo nhỏ.
Ở đây người đông doanh thì đông, trời lại tối, không có ai chú ý tới cậu thiếu niên, cậu nhóc rùng mình đối với một đội thuyền giao ngang dọc, lập tức chạy.
Cùng lúc này, một vị khách không mời mà đến tìm đến chỗ Cố Quân bọn họ.
Trường Canh kéo cửa một khe nhỏ, nhìn thấy Địch Tụng bên ngoài cười đáng yêu nói: "Tướng quân nghe nói trên thuyền chúng ta có vị hương tiên sinh đại giá quang lâm, đặc biệt sai ta tới mời ngài dự yến."
Mọi bản đồ của cả Đại Lương đều nằm trong đầu Cố Quân, nhưng y lại không nhớ ở đâu có một mảnh đất giống vậy, trên thuyền thương một cái đèn khí đàng hoàng cũng chẳng có, trong phòng đèn dầu mờ ảo, cho dù là có kính lưu ly thì để nhìn cái gì đó cũng rất phí sức, y hơi nhíu mày, thử tính toán chỉnh đèn dầu sáng một chút.
Cát Phán Tiểu: "Đây là bản đồ Liễu Nhiên đại sư cho con, con xem rồi, trên bản đồ binh bộ không có nơi này, đại khái là một cái đảo nhỏ con người không cách nào sống được, một vòng xung quanh nếu không phải là loạn lưu thì là đá ngầm, dân gian còn có không ít truyền thuyết ma quỷ, người địa phương cũng không biết có đảo ở đây."
Nơi này cách xa lục địa, bơi thì bơi không tới nổi, không ngồi thuyền thì chỉ có thể bay.
Nhưng mà "diên" hành thì chậm chạp, lại vô cùng ỷ lại vào la bàn, lân cận tiểu đảo nếu có thiên cực chi loạn thì diên chắc chắn sẽ không đến, huống hồ nơi này thiên về đông thì là địa bàn của đông doanh, "diên" hoặc "giao" của Đại Lương nếu vô duyên vô cớ đến đây một vòng thì ít nhiều là có ý gây hấn. Còn bảo hộ của "ưng" có yêu cầu rất cao đối với hộ giáp sư, bảo quản không dễ gì, đông hải nhất tuyến vẫn luôn thái bình quen rồi, hoàn toàn không có chuẩn bị quân chủng dự phòng.
Trường Canh không nhịn được hỏi: "Nếu như bản đồ binh bộ cũng không có, vậy cái bản đồ của Liễu Nhiên đại sư từ đâu mà có?"
Cát Phán Tiểu nghiêm nghiêm túc túc trả lời: "Đại sư nói là hôn quân tiền triều yêu thích châu báu đông hải, ngư dân bị tùy cống bức đến hết cách, lập thành một đội cảm tử lặn mò ngọc trai, tình cờ đến nơi này, vẽ ra đó."
Trường Canh: "..."
Liễu Nhiên hòa thường lừa gạt con nít cũng thật là qua loa.
Cát Phán Tiểu hướng Cố Quân, diễn tả: "Hầu gia, làm sao bây giờ?"
Cố Quân còn chưa kịp trả lời, cả thân thuyền chấn động một cái, Cố Quân một bên giữ vững đèn dầu gần như sắp ngã, một bên đưa mắt ra hiệu Cát Phán Tiểu thu dọn những thứ trên bàn.
Cát Phán Tiểu nhanh nhảu hít sâu, ưỡn ngực gập bụng, liến thoắng đã nhét hết mấy cái linh tinh đó vào trong.
Trường Canh cầm chặt kiếm trên bàn: "Con ra ngoài xem thử."
Cát Phán Tiểu: "Đợi đã, đệ cũng muốn đi!"
Hai con người một trước một sau ra ngoài. Cố Quân tháo kính lưu ly xuống, xoa xoa con mắt đau buốt.
Vị trí của cái đảo nhỏ đó vô cùng vi diệu, vượt qua khỏi các đảo đông doanh, cũng không nối liền với Đại Lương, trực tiếp đến phủ Tế Nam, nếu như không tính toán trước, áp gần kinh đô trọng địa cũng không sống sót nổi.
Chỉ là hải quân Đại Lương có yếu hơn đi nữa, cũng không phải một đông man nhỏ bé có thể lay động được, đông hải từ trước đến nay không hề phát hiện quặng tử lưu kim, Đại Lương lại đối với đầu ra tử lưu kim vô cùng nghiêm ngặt, về mặt này keo kiệt đến mức một cọng rơm cũng không bỏ, người đông lương muốn một lượng lớn tử lưu kim, hoặc là phải ra giá cao mua từ đám người tây dương, hoặc là phải nghĩ cách lấy từ chợ đen Đại Lương.
Mà chợ đen...
Phỉ - nếu không cấu kết với quan, ắt không dễ trụ lâu dài.
Cảnh nội Đại Lương ba đời hoàng đế đều ghét cay ghét đắng chợ đen tử lưu kim, giống như một con rắn chết vẫn còn độc, tin tức vừa nới lỏng một chút, lập tức tro tàn lại cháy, dùng đầu gối nghĩ cũng biết chắc chắn không hoàn toàn là các nhà buôn bán vong mạng trong dân gian, sau lưng ắt có bóng dáng quyền thế khắp nơi.
Người khác không nói, riêng tay của Cố Quân tuyệt đối không sạch sẽ, nếu không chỉ dựa vào mỗi năm triều đình phân xuống một chút tử lưu kim, đừng nói là huyền thiết huyền giáp huyền kỵ, đến cả gia tước hắc cẩu dạ hổ cũng nuôi không nổi.
Quy mô vận chuyển tử lưu kim này, người đứng phía sau lai lịch đương nhiên không nhỏ.
Lúc này, cửa gỗ khoang thuyền bỗng nhiên bị đẩy ra, Liễu Nhiên hòa thượng tiên khí phiêu miểu bước vào, rất tự nhiên cúi đầu với Cố Quân, trở tay cài cửa.
Cố Quân: "..."
Y chỉ đành đeo lên lại mảnh lưu ly đã tháo xuống.
Cố Quân từ đầu đến cuối nghĩ không thông, Liễu Nhiên rốt cuộc dựa vào cái gì cho rằng hắn sẽ không bị đấm vậy?
Bởi vì tự thấy mình cũng có chút đẹp sao?
Liễu Nhiên như bị tắm trong ánh mắt lạnh lẽo của Cố Quân, không chút để tâm cúi đầu tìm một cái ghế ngồi xuống, nhích gần đến trước mặt Cố Quân diễn tả: "Tối đêm nay, cũng có lẽ đến hao lý rồi, đã đến lúc hòa thượng tùy ý đại soái sai khiến."
Cố Quân: “Không cần khách khí, ngươi thì biết làm gì? Ta không thiếu 'ánh sáng'."
Liễu Nhiên: "..."
Cố Quân ngồi thẳng một chút, trong đôi mắt cái gì cũng không nhìn thấy đó giống như những lưỡi dao: "Trước đây ta không ngờ tới, bàn tay 'Lâm Uyên' đã đưa tới Hộ quốc tự, đại sư, chi bằng chúng ta lật bài ngửa nói thẳng, các ngươi trà trộn vào chuyện này, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Nụ cười chuyên dụng khi hóa duyên trên mặt Liễu Nhiên dần dần thu lại, thu thành một khuôn mặt cao tăng đáng thương: "'Lâm Uyên Các' vốn không có ác ý."
Cố Quân như cười như không: "Không thì người cho rằng tại sao ngươi vẫn sống?"
Tương truyền tiền triều sưu cao thuế nặng, quốc quân mê muội vô năng, khi chuẩn bị bước vào suy thoái thì quần hùng các nơi trỗi dậy.
Mà thái tổ hoàng đế sở dĩ bộc lộ vượt trội trong tất cả, phần lớn là do Lâm Uyên Các thần bí năm đó đã chọn lựa ngài ấy. Lâm Uyên Các trên có quan chức cao quý, dưới có dân thường, không trừ một ai, lưới chiêu mộ kỳ nhân vô số, Đại Lương bước đầu kiến quốc, thái tổ hoàng đế niệm đại công, muốn sắc phong Lâm Uyên Các, khi đó các chủ đã kiên quyết từ chối, và ẩn tích kể từ đó, nhân vật khổng lồ này vắng lặng cho đến nay.
Cố Quân: "Lâm Uyên Các thịnh thế trầm mình, loạn thế thì nổi lên, đều nói huyền thiết doanh là quạ, ta thấy các hạ mới thật sự là quạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Nhiên cụp mắt, nhìn giống như Phật Thích ca tuấn mỹ từ bi: "Hầu gia biết thân phận của ta, lại không ngăn cản ta tiếp cận tứ điện hạ."
Cố Quân âm trầm nhìn hắn.
Liễu Nhiên: "Hòa thượng to gan đoán, đại soái trong lòng đã có tính toán, với chúng tôi không hẹn mà cùng."
Thuyền hành bình ổn lại, đèn dầu trên bàn nhấp nháy, Cố Quân thu lại địch ý, tóc dài xõa ra ngồi bên cạnh bàn, ấn đường có một vết nhăn hơi mờ, giống như cái đoan chính đem thời bình giẫm dưới chân bày hết lên mặt.
Hai con người không ai lên tiếng, đôi bên giao lưu chỉ bằng thủ ngữ, vậy mà lại không có chút cản trở nào.
Liễu Nhiên: "Tử lưu kim cháy quá mạnh rồi, ngọn lửa này sẽ không tắt, không có ai có thể ngăn cản, đại soái có nghĩ qua rút lui không?"
Sau đó, hắn không đợi Cố Quân trả lời, tiếp: "Người ta đều chỉ biết An Định hầu là con nhà võ, chỉ biết đánh trận, chỉ là một lưỡi đao trong tay hoàng thượng, ta thấy cũng chưa chắc. Nếu không thì tại sao đến giờ vẫn chưa lập thê? Chẳng lẽ thật sự là do trù chú của sư huynh ta?"
Cố Quân hình như có cười một cái, lấy kính lưu ly cất kỹ, bịt mắt trở lại, không muốn nói chuyện với Liễu Nhiên nữa.
Sau khi xong xuôi, y làm thủ ngữ: "Cố gia không còn đường lui, nếu mà thật sự có ngày đó, Cố mỗ chỉ đành lấy thân làm nhiên liệu, vì gia đình của ngoại tổ ta tuẫn táng. À đúng rồi, lần sau gặp vị thần y chữa mắt cho ta, giúp ta hỏi thăm người đó."
Từ khi chén tử lưu kim đầu tiên trong thiên hạ được đào lên, đã định nhân gian không thể có thái bình được nữa.
Rồi sẽ có một ngày, một nông có cần cù cách mấy cũng bại dưới con rối sắt chạy tới chạy không ngừng ở điền gian địa đầu, tuyệt thế cao thủ đến mấy cũng khó địch lại một nòng pháo càn quét thiên quân của trọng giáp, tất cả mọi người đều phải đối với một trận rối ren lịch sử chưa từng có mới có thể bắt đầu tìm lại được vị trí của mình, hoặc cực phú cực quý, hoặc cực bi cực vi.
Mà người bại bởi võ đài đốt cháy tử lưu kim sẽ không còn có ngày trở mình được nữa.
Chuyện này có to lớn bằng quốc gia hay nhỏ kiểu tam giáo cửu lưu, đều như nhau cả.
Khi mà tất cả mọi người đều nhận thức được điểm này, thì không còn cách nào nào để tránh khỏi loạn thế khởi lại, chỉ là xem xem ngày đó sẽ đến sớm hay muộn mà thôi. Đây là sự mạch lạc của thời đại, mặc kệ ngươi là anh hùng vô địch, vương hầu võ tướng, cũng đều không có cách ngăn cản.
Cố Quân nói xong câu cuối cùng, thong dong đứng lên, không thèm để ý Liễu Nhiên hòa thượng nữa, chắp tay ra sau muốn ra ngoài tìm hiểu tình hình bên ngoài là gì, mà có thể khiến Liễu Nhiên hòa thượng như là lâm vào động địch chạy đến bày tỏ lòng trung thành.
Y vừa đứng lên giáp bản, liền ngửi thấy từ trong gió biển truyền đến một mùi kỳ lạ, hình như là cái gì đó đang đốt cháy, Cố Quân đứng ngay cửa, cẩn thận phân biệt mùi vị từ trong gió truyền đến, y lập tức ý thức được, đó là tử lưu kim có lẫn tạp chất đang cháy tỏa ra một mùi lạ nhè nhẹ.
"Thuyền thương" từ từ đi qua vùng biển cạn bên cạnh đảo nhỏ, hai bên là hai hàng "trường giao" chỉnh tề, thuyền chiến sáng bóng mỗi chiếc một từ xếp ra, đạn dược đầy đủ, thuyền thương tư vận tử lưu kim theo hàng tiến thẳng về trước, giống như là xe lương thảo đi tới đi lui giữa thiên quân vạn mã không có gì khác biệt.
Cố Quân tuy là không nhìn thấy, nhưng từ không khí đột nhiên căng thẳng lên đã đoán được tình cảnh xung quanh.
Trận trượng kiểu này, đừng nói là những huyền ưng không đáng kể mà y đem đến, cho dù là thủy sư Giang Nam cũng chưa chắc đối kháng nổi.
Lúc này, một người quen thuộc đến gần, không lên tiếng đưa tay chạm vào y.
Trừ Trường Canh ra người bình thường không có ai làm vậy cả, muốn dìu thì dìu, không dìu thì không dìu, làm gì có nhiều trình tự như Trường Canh.
Cố Quân cảm thấy Trường Canh so với trước khi đi theo mình thì hình như có chút căng thẳng kỳ lạ, luôn muốn biểu thị sự tồn tại của cậu trước một cách vô cùng khiêm tốn, sau đó trừ khi Cố Quân đưa tay ra kêu cậu dìu, nếu không thì chỉ rập khuôn đi theo y, tuyệt không đưa tay.
"Không thể hiểu nổi," Cố Quân dựa vào cánh tay mà Trường Canh đưa qua, trong lòng hoang mang, "Với ta mà căng thẳng cái gì, thiên hạ còn có người cha nào hiền hòa hơn ta sao?"
Trường Canh rất nhanh viết vào tay y: "Ở đây ít nhất có hơn trăm thuyền chiến lớn, con không chắc là có phải hải giao..."
"Phải," Cố Quân trả lời, "Ngửi thấy, mùi tử lưu kim."
Trường Canh: "..."
Liễu Nhiên hòa thượng không phải nói là người không ngửi được tử lưu kim, chỉ có chó đốc sát mới ngửi được sao?
Kiểu năng lực này của tiểu nghĩa phụ...thật ra là không cần thiết mà.
Cố Quân ngầm thở dài, trong lòng có chút oán khí nói thầm: "Đều tại cái tên đại ca bại gia keo kiệt của ngươi, nhất quyết phải dày ta đi tới tây bắc xa xôi mới yên tâm, lần này hay rồi, con ba ba trong hồ sen ở hậu hoa viên thành tinh rồi, muốn gây sóng gió rồi! Đáng!"
Chạng vạng, Liễu Nhiên lại thay "dạ hành y" chạy đi tìm Cố Quân, Cố Quân đeo kính lưu ly, hai tai chỉ có thể nghe được động tĩnh trong vòng hai thước, một con mắt có thể thông qua kính lưu ly trước mắt miễn cưỡng nhìn thấy người trong phòng là ai, "binh" bên cạnh có một hòa thượng câm, một nha đầu giả, một cục thịt nhỏ, còn có một nhi tử rất biết làm nũng.
Bên ngoài là thuyền chiến hải giao đạn đã lên nòng và vô số võ sĩ tư binh đông doanh.
Nhưng ai cũng không căng thẳng, bởi vì Cố Quân ở đây, dù sao thì một mình y có thể đại diện cho thiên quân vạn mã.
"Đừng có giả vờ ra vẻ," Cố Quân nói với Liễu Nhiên, "'Hao lý' này chắc chắn có người của các ngươi, nếu không thì ngươi làm gì đến mức trăm phương ngàn kế như vậy? Mau giao ra đi, chúng ta bây giờ là người cùng một thuyền rồi."
Liễu Nhiên niệm một câu phật hiệu không có tiếng động, mò ra chuỗi phật châu "tử đàn" đã tróc sơn đưa qua, khi Cố Quân nhận lấy bỗng nhiên không nhịn được nhăn mũi, cái mũi nhạy bén bất thường chụp ngay một mùi ôi thiu.
Cố Quân nghiêng người về sau, chưa bao giờ khách khí với hòa thượng, nói thẳng: "Ôi trời, đại sư, người đây là bao lâu rồi không tắm gội vậy? Sắp đóng gỉ luôn rồi."
Ba vị thiếu niên lập tức lùi xa ba bước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Canh chỉ là vô tình nhớ lại ký ức lần đầu gặp nhau với Liễu Nhiên ở trong cung, Liễu Nhiên đại sư khi đó vì để diện thánh cũng rất thành tâm, vậy mà có thể tắm đến mức như một đóa bạch liên.
Cố Quân lạnh mặt, thật là khủng khiếp, tai mắt y bất tiện thì hòa thượng là một tên câm, mũi y nhạy thì hòa thượng lại không thích tắm, quả nhiên, đầu trọc trong thiên hạ không một tên là không khắc y.
Một trăm linh tám hạt phật châu, trừ hạt đầu tiên, cứ cách hai hạt sẽ có một hạt có thể vặn ra, bên trong là một con dấu in nổi, tổng cộng ba mươi sáu dấu, mỗi một ký hiệu đại diện cho một người của Lâm Uyên Các.
Cố Quân trầm mặc một lúc: "Lâm Uyên Các toàn bộ hành động không?"
Liễu Nhiên chỉ cười không nói.
Trường Canh nhíu mày, mở miệng hỏi: "Lâm Uyên Các là cái gì?"
Cậu bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, Cố Quân không kịp chuẩn bị không nghe rõ, mãi tới khi Liễu Nhiên hòa thượng vụn vặt diễn tả cho Trường Canh, mới đoán ra hai người họ đang đối thoại, lập tức mở miệng ngắt ngang: "Là một đám miệng quạ rất biết cách bỡn cợt người khác. Được rồi, đừng giải thích nữa, làm sao để liên hệ những người này?"
Liễu Nhiên: "Những người khác thì không rõ, nhưng ta biết một trong số đó là nhạc công của thống lĩnh thuyền đội, chỉ cần liên hệ được cô nương ấy trước là được, hòa thượng có thể làm chó làm ngựa."
Cố Quân nghĩ: "Chúng tôi quân chính phái tây bắc đến cả biết hát khúc khúc còn không có, cái đám quân đội nuôi tư binh vậy mà lại còn có cả nhạc công, thiên lý ở đâu?"
Trường Canh: "Tuyệt đối phải cẩn thận, người đông doanh nghi ngờ chúng ta, mấy lần ta đều phát giác cái tên nam nhân như sợi mì đó ở gần bên cạnh."
Có Trường Canh mở đầu, Cát Phán Tiểu cũng bắt đầu nói: "Hầu gia, người của chúng ta khi nào đến?"
Cố Quân trầm ổn ngồi nguyên vị trí, bày ra khuôn mặt cao thâm khó đoán của quân thần Đại Lương. Thực ra là lại không nghe thấy, đang cố gắng đoán khẩu hình miệng của Cát Phán Tiểu, nhưng không có thủ ngữ, chỉ dựa vào khẩu hình miệng thì cũng không rõ lắm."
Liễu Nhiên vội ra mặt giải vây, diễn tả: "Phải kiên nhẫn đợi, thủy quân Giang Nam một khi hành động, rất dễ đánh rắn động cỏ..."
Cố Quân thông qua hắn mới phản ứng kịp Cát Phán Tiểu muốn nói là hậu viện, nghĩ bụng: "Huyền ưng ta đem đến chỉ đếm trên đầu ngón tay, Diêu Trấn cái kiểu thùng cơm mỗi ngày ngủ 5 canh giờ còn không biết có tác dụng gì hay không, quét dọn chiến trường còn tạm."
Một bên thì nghĩ như vậy, một bên lại ngắt lời Liễu Nhiên, nói khoác không biết ngượng: "Thủy quân quy mô như thế này không phải một hai ngày có thể gom góp lại, ta nghi ngờ trong triều có người âm mưu tạo phản, thu dọn mớ phế liệu này không phải là mục đích, đào ra người đó mới quan trọng nhất."
Liễu Nhiên hai lần có lòng tốt cứu trợ đều bị ngắt ngang vẫn tốt bụng ngồi đối diện Cố Quân mỉm cười, giống như một đóa Upala chưa tắm tưới.
Tào nương tử bỗng nhiên ho khan một tiếng, đứa nhỏ này vậy mà chẳng nói chẳng rằng, từ lúc nhìn thấy Cố Quân ăn mặc tóc tai như thế này, đứng trước mặt Cố Quân có chút không nói nên lời, vô tình chiếm lợi từ cái tên điếc đó.
Tào nương tử cẩn trọng diễn tả: "Ta cũng có thể làm chân chạy vặt."
Cố Quân có lẽ biết đứa nhỏ này từ sáng đến tối chỉ có mê trai, công phu luyện vô cùng ít ỏi, một mực phủ quyết: "Không được, ngươi tiếp tục giả làm nha hoàn của ngươi đi."
Tào nương tử dè dặt: "Ta có thể cải trang thành dáng vẻ người đông doanh."
Cố Quân nhướng mày.
Tào nương tử vội giải thích: "Ta có thể, đến cả nam nhân ta còn giả qua."
Cố Quân: "..."
Y hơi nghiêng người, thành khẩn hỏi: "Thiếu niên, ngươi có biết bản thân vốn là thân nam không?"
Trên mặt Tào nương tử "ầm" một cái liền đỏ lịm, ba hồn bảy vía đều lơ lửng như đang treo trên dây thừng bay qua bay lại, căn bản không quản được là nghe y nói cái gì.
Vai của Cố Quân bỗng nhiên bị người ta đẩy một cái ngả về sau, lần này Trường Canh không sợ chạm vào y rồi, một khuôn mặt nghiêm túc đứng sau lưng y, mặt lặng như nước dáng vẻ y như vị lão học cứu Thẩm Dịch kia.
Cố Quân ho khan một tiếng, thuận đó dựa vào cánh tay cậu, nghiêm chỉnh nói: "Vậy cũng không được, ngươi lại không biết nói tiếng đông doanh."
Tào nương tử mở miệng nói vài câu, hiện trường trừ Cố Quân không nghe thấy, những người khác đều vô cùng bất ngờ, nó nói một câu vô cùng phức tạp, pha lẫn vài từ đông doanh không biết nghĩa là gì, còn lại là giọng quan thoại đớ lưỡi, người đông doanh trên thuyền thương hàng năm đều tới lui bên cạnh bờ biển Đại Lương, đều biết tiếng quan thoại, chỉ là giọng điệu kỳ cục, đôi khi trộn lẫn với tiếng bản thổ của họ, Tào nương tử vậy mà lại bắt chước như đúc.
Tào nương tử nói xong nhất thời thấy mọi người đều nhìn mình liền cúi đầu che mặt.
Trường Canh vô cùng kinh ngạc hỏi: "Học ở đâu vậy?"
Tào nương tử oanh oanh trả lời: "Nghe hai người đông doanh mỗi ngày đưa cơm cho chúng ta nói chuyện."
Với hiểu biết của Trường Canh về đứa nhỏ này thì sau đó không cần hỏi nữa, chắc chắn là có một người đẹp trai.
Vậy là khi đêm đã về khuya, một thân "thiếu niên đông doanh" mảnh mai thần không biết quỷ không hay đã lên đảo nhỏ.
Ở đây người đông doanh thì đông, trời lại tối, không có ai chú ý tới cậu thiếu niên, cậu nhóc rùng mình đối với một đội thuyền giao ngang dọc, lập tức chạy.
Cùng lúc này, một vị khách không mời mà đến tìm đến chỗ Cố Quân bọn họ.
Trường Canh kéo cửa một khe nhỏ, nhìn thấy Địch Tụng bên ngoài cười đáng yêu nói: "Tướng quân nghe nói trên thuyền chúng ta có vị hương tiên sinh đại giá quang lâm, đặc biệt sai ta tới mời ngài dự yến."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro