Sát Phá Lang Priest

Khởi Diên

Priest

2024-10-02 16:27:16

Trường Canh người đỏ từ đầu tới gót chân, chín tới nỗi ngoài xốp trong giòn, thất khiếu [1] lưu hương, tức đến nỗi kêu cũng không kêu nổi.

Tào nương tử lại hâm mộ việc được đối xử như cái xà nhà này, chảy nước miếng nhìn bóng lưng Cố đại soái mê mẩn, cắn tai Cát Phán Tiểu: "Đời này khi còn sống nếu một lần được hầu gia vác như vậy, ta thật sự chết không hối tiếc!"

Cát Phán Tiểu đúng là nói nghĩa khí, tai nghe lập tức quẹt mũi, chắc nịch bày ra mã bộ, khí tụ đan điền, ưỡn ngực gập bụng kìm nén một hơi, dường như chuẩn bị đi vác bao tải vỗ vỗ vai mình, dáng vẻ không biết sợ chết: "Lên!"

Tào nương tử nhìn cậu một lúc liền tỏ ra khinh bỉ, phẫn nộ bước chữ bát chạy đi.

Đêm trừ tịch, rực rỡ không tránh được.

Đến bên ngoài, Cố Quân coi như cũng giữ chút mặt mũi cho con trai nuôi của y, bỏ cậu xuống.

Trường Canh mặt lặng như nước, sải bước lên trước, sóng lưng thẳng như cán cờ, áo ngoài trên người nhấp nhô cuồn cuộn, nghiễm nhiên là đã có dáng dấp cao to trưởng thành của sau này, dáng vẻ khí vũ hiên ngang.

Cố Quân sờ sờ mũi đuổi lên mặt dày cười hỏi: "Giận rồi à?"

Trường Canh gạt cái tay vác trên vai mình ra cứng ngắc nói: "Né ra."

Cố Quân: "Mỗi ngày cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, ngươi không chán à? Trẻ nhỏ..."

Trường Canh u ám nhìn y một cái, Cố Quân khó khăn nháy mắt một cái, vội sửa: "Thanh niên, thanh niên phải hoạt bát một chút, ngươi mới sống được mấy năm, mà đã chán hồng trần rồi?"

Trường Canh đối với cái kiểu nghĩa phụ hoạt bát này không có lời nào để nói, mặt trơ ra, không nói một tiếng nào, lần nữa muốn huơ tay gạt cái tay đang kéo tay cậu ra, ai biết được vừa hay chạm trúng ngón tay Cố Quân, bị cái băng lạnh làm giật mình.

Trường Canh nhíu mày, trở tay bắt lấy tay Cố Quân, thấy cái bộ móng vuốt đó đông lạnh đến tái xanh, lạnh đến mức giống như thi thể chôn dưới lòng đất vừa ngoi lên. Trong bụng người thì lại không có tử lưu kim đốt cháy, cái lạnh tháng chạp mặc đơn y chạy khắp phố, hỏi có thể không lạnh sao?

Chỉ là đã quen chống chọi!

Trường Canh đau lòng, đau đến mức lửa giận bốc lên, một bên thì hờn dỗi, lại một bên vội vội vàng vàng cởi áo khoác ngoài của mình ra, không nói nhiều khoác lên người Cố Quân, Cố Quân bị cậu kéo đến không thể không cúi đầu, nhưng lại không hề tránh né, thong dong để tùy ý cậu cài khuy cổ cho mình, cười híp mắt hưởng thụ một lần hiếu kính trong giận dỗi này, trong lòng nghĩ: "Có nhi tử thật tốt, đợi tiểu Trường Canh trưởng thành rồi ta cũng tự mình tìm một người vợ sinh một đứa, nếu có thể là một cô nương thì càng tốt."

Trong đêm trừ tịch ở kinh thành, bắt đầu từ giờ dậu ba khắc, mỗi khắc đều sẽ có một hồi hiệu dài, nhắc nhở mọi người năm mới sắp đến.

Khắp thành chiêng trống bánh pháo vang giời, giấy đỏ phấp phới khắp nơi, giống như những con bướm sặc sỡ, bên hồ, trên lầu, giữa đại lộ, khắp nơi đều người là người, Trường Canh chỉ nhìn qua liền thấy choáng váng, giống như là người trong khắp thiên hạ tề tụ tại tứ cửu thành nhỏ bé này, so với cái náo nhiệt ở đây, người tụ tập chợ phiên mỗi năm ở Nhạn Hồi thành đúng là hoang vắng buồn bã.

Bất kể là Cố Quân cái người cưỡng ép cậu ra ngoài, hay là Cát Phán Tiểu và Tào nương tử hưng hưng phấn phấn, thời này khắc này trong mắt Trường Canh lại là ngang ngược khó nói, cậu một bên thì nắm chặt bàn tay lạnh băng của Cố Quân, cố gắng hết sức sưởi ấm cho y, một bên thì còn phải canh chừng để không bị lạc mất hai đứa nhóc nông thôn đang ngó đông ngó tây, cho dù là xung quanh có vài thị vệ xuất thần nhập quỷ của huyền thiết doanh, vẫn là bận sứt đầu mẻ trán.

Có người trời sinh đã là cái số phải lo lắng vất vả.

Lúc này, trên không vang lên một âm thanh dài vừa giống tiếng ưng kêu, vừa giống tiếng hạc kêu, đám đông hoan hô lên.

"Hồng đầu diên!"

"Mau xem đi, hồng đầu diên đầu tiên của năm nay bay lên rồi!"

Vùng trọng địa kinh thành, dưới chân thiên tử, bình thường ban hành lệnh cấm trên không, ở cửu môn lắp vô số bạch hồng tiễn, dù là huyền ưng, nếu to gan dám áp sát kinh thành từ trên cao cũng chỉ có một kết quả là bị bắn xuống.

Chỉ duy đêm trừ tịch là ngoại lệ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ra khỏi hoàng thành một đại lộ rộng lớn trực tiếp thông ra thành ngoại, một dấu mốc của cả Trung Nguyên đứng sừng sững - "Khởi Diên Lâu".

Nghe nói lúc người Tây Dương bơi thuyền ra đại dương vượt biển đến Trung Nguyên, chỉ biết duy nhất hai chỗ, một là hoàng cung, còn lại chính là lầu Khởi Diên này.

Lầu Khởi Diên chẳng phải một tòa lầu gì cả, là tiên hoàng đế Nguyên Hòa năm thứ hai mươi mốt, dùng kiến nghị cắt giảm quân phí, đã nghênh lại trong ngoài tám vạn khách đến, khí thế vô cùng, tổng cộng phân thành bắc nam hai khu, bắc khu một dãy tháp cao mái vòm, lấy tên là "Vân Mộng Đại Quan", nam khu là một cái đài cao, có người sau lưng giễu là "đài hái sao", đương nhiên, trước mặt thì không ai dám gọi, dân gian thường gọi là "Đình diên đài".

Nam bắc hai đầu, mang ý nghĩa trời tròn đất vuông, xa xa nhìn về hoàng cung.

Trừ tịch mỗi năm, Đình diên đài sẽ trở thành trung tâm của cả kinh thành, các danh kỹ diễn viên nam đến bắc về tất cả đều chuẩn bị muốn lên dâng một khúc, khán giả dưới đài người đông nghìn nghịt, quan cảnh trên Vân Mộng Đại Quan cũng không thiếu đạt quan quý nhân.

Qua giờ dần ba khắc, xung quanh Đình diên đài sẽ bay lên hai mươi con "hồng đầu diên".

Hồng đầu diên và cự diên ngoài biên cảnh nguyên lý cũng như nhau, chỉ là cự diên thì khiến cho vô số Man tộc sợ khiếp vía, hồng đầu diên thì chỉ hoàn toàn là để chơi thôi. Nó có hình chiếc thuyền, ở đầu của hai đầu có khắc hình cá koi rực lửa, nhờ chín chín tám mươi mốt cánh lửa bay lên, trên thân thuyền dùng dây thừng đặc biệt mờ ảo giống như cái mạng nhện cố định vào Đình diên đài.

Cánh lửa vừa phát, hơn hai mươi con hồng đầu diên tựa như cá koi đỏ vững vững vàng vàng treo lơ lửng giữa không trung, chuyển động nhẹ, lắc lư, cả đêm đế đô rót rượu như nước chúc mừng.

Phong cảnh bên trên rất đẹp, có một căn phòng riêng, có một sân thượng, muốn rượu muốn thịt đều có thể theo những sợi dây như mạng nhện đó chuyển lên, người ở bên trên có thể thấy được ánh lửa của vạn nhà, tường hồng cung cấm.

Cố Quân quen thuộc đường đi, dẫn ba vị thiếu niên sắp lớn kia từ đường nhỏ cạnh đình từ từ đi lên, vệ binh trực đêm nhận ra y đến, giật mình, vừa định cúi đầu hành lễ liền bị Cố Quân nhè nhẹ xua tay ngăn lại: "Đưa bọn trẻ đến chơi thôi, đừng đa lễ, nhìn thấy Thẩm tướng quân không?"

Một hỏa thị giả từ xa chạy đến: "Hầu gia, mời đi bên này, Thẩm tướng quân đang trên hồng đầu diên đợi ngài."

Cố Quân vẻ mặt điềm tĩnh gật đầu, trong lòng không nhịn được thán phục, y thật ra chỉ là đưa Trường Canh bọn nó đến tham gia náo nhiệt, hoàn toàn không ngờ tới Thẩm Dịch lại không gì không thể, vậy mà đã thật sự đặt được một chiếc.

Cát Phán Tiểu nhìn đăm đăm vào hồng đầu diên, theo sát Cố Quân hỏi: "Hầu gia, chúng ta sắp thăng thiên sao?"

Cố Quân: "Không vội, qua vài chục năm nữa rồi hãy thăng, hôm nay chúng ta đi thám thính địa hình trước."

Trường Canh lắng nghe màn đối đáp đêm giao thừa đầy "cát tường" của hai con người này, thật sự muốn đem miệng của họ bịt kín lại.

Căn phòng trên hồng đầu diên nhiệt độ ấm áp, Cố Quân bước vào phòng liền cởi áo khoác vắt lên ghế.

Thẩm Dịch đã gọi sẵn một bàn thức ăn, trong phòng còn có vài thiếu niên thiếu nữ dung mạo đứng chờ hầu bên cạnh, có người còn to gan không nhịn được lén liếc nhìn Cố hầu gia.

Cố Quân quét mắt một vòng, trước là đơ một lúc, Thẩm Dịch là một học cứu [2] già trước tuổi, nhìn mấy bức tranh Tây Dương đều chê bẩn mắt, giả chính nghĩa hai mươi năm như một, sao lại có thể để lại một đám thịt non mềm thế này?

Ngay lập tức ném ra ánh mắt tra hỏi, Thẩm Dịch nói nhỏ vào tai: "Đây đều là Ngụy vương, nghe nói là sau này nhất quyết để cho ngươi đó."

Cố Quân nghe xong nhất thời không nói chuyện, trên mặt hỷ nộ bất phân.

Hỏa thị giả rất biết quan sát, lập tức bước lên hỏi: "Hầu gia, lên lửa chưa ạ?"

Cố Quân dừng một lúc, gật đầu: "Lên đi, đúng rồi, gọi huynh đệ đang canh gác trên sân thượng vào ăn bữa cơm tất niên, hôm nay không có người ngoài, không cần câu nệ."

Hỏa thị giả nhận lệnh, lập tức cung kính lui ra ngoài hồng đầu diên, nhảy xuống giáp bản sân thượng, xướng hòa một tiếng dài.

Vài tướng sĩ huyền thiết danh nghe khẩu hiệu tiến vào, huấn luyện nề nếp đồng bộ hành lễ: "Đại soái!"

Nhất thời, hàn khí của huyền thiết xâm nhập mười trượng hồng trần, trong phòng riêng không khí áp bức ám muội bỗng chốc bị đánh tan.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khóe mắt Cố Quân quét một lượt thị giả biết điều lui ra, trong số đó có một người vui vẻ rời đi, trước khi đi còn dịu dàng nhìn trộm y một cái, Cố Quân bèn nhìn cô cười lại một cái, đồng thời trong lòng tiếc nuối nghĩ, bên cạnh y đưa theo ba đứa con nít, niềm vui nửa đêm canh ba e rằng chỉ có thể dừng lại ở liếc mắt đưa tình rồi.

Thẩm Dịch đạo mạo ho khan một tiếng, Cố Quân làm như không có gì thu ánh mắt lại, giả bộ oán trách: "Ngụy vương cũng không còn nhỏ nữa rồi vậy mà lại chẳng ra làm sao."

Thẩm Dịch miệng cười lòng không cười: "Hưa hưa."

May thay, ba vị thiếu niên kia bị cánh lửa sáng lên của những chiếc hồng đầu diên xung quanh thu hút, toàn bộ đều bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài, không chú ý đến cái người lớn không sạch sẽ này ám triều cuộn trào mãnh liệt.

Cánh lửa nổ ra tiếng kêu ong ong, một luồng gió nóng ấm áp vù qua cuộn tròn lại, thổi vào làm cho khung cửa sổ kêu lên vù vù, Trường Canh cảm giác chân mình như đang lơ lửng, mất tự chủ bám chặt bên cạnh cửa sổ gỗ, Tào nương tử thì hú hét, cả chiếc hồng đầu diên rung lắc nhẹ, bay lên bầu trời.

Chính vào lúc này, giờ tuất đến, một luồng pháo hoa bỗng từ dưới đất bắn lên, ở giữa hơn hai mươi chiếu hồng đầu diên nổ vang trời, nhuốm màu quất hồng cho những cái mạng nhện bện lại với nhau.

Những nơi sầm uất nhất trên trời dưới đất đều không bằng ở đây.

Thẩm Dịch mở một bình rượu nho, nhấc tay rót cho Cố Quân một ly: "Đây là sau khi bình định Tây Vực họ cống nạp năm đầu tiên đó, bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, mỹ tửu hợp cai phối anh hùng, thử xem."

Cố Quân nhìn cái 'dạ quang bôi' đó một lúc, thần sắc không nhịn được nhạt xuống, y cầm lấy hớp một ngụm để xuống, không phải rượu không ngon, nhưng cứ luôn cảm thấy có chút không đúng tư vị.

Cố Quân: "Thôi, uống không quen cái này, vẫn là đổi hoa điêu đi, xem ra ta không phải anh hùng, ta là cẩu hùng [3], này, các vị đều ngồi đi, mặc kệ ba đứa nó, bọn nó ở nhà ăn rồi, cứ để bọn nó chơi đi."

Trong lúc nói chuyện, y bắt đầu cảm thấy tầm nhìn có chút mơ hồ, liền cúi đầu lấy tay bóp bóp sống mũi, biết là công hiệu của thuốc mình uống mấy hôm trước sắp hết tác dụng rồi.

Thời gian tác dụng của thuốc tiêu giảm ước chừng ít là nửa canh giờ, thường thì sẽ không thấy trước rồi sẽ tới không nghe.

Thẩm Dịch vừa nhìn động tác nhỏ là biết chuyện gì: "Hầu gia?"

"Không sao" Cố Quân xua tay, đổi rượu, hướng vào bàn tiệc nâng ly: "Các vị đều là dũng sĩ được lựa chọn hàng đầu của Đại Lương ta, theo ta, lại chẳng có vinh hoa phú quý, cũng không có quyền cao chức trọng, biên cương nghèo khổ, lương bổng cũng chỉ có bấy nhiêu, đều chịu thiệt rồi, ta kính huynh đệ một ly."

Cố Quân nói xong, một hơi uống cạn, lập tức không cho ai nói, rót thêm một ly đầy: "Ly thứ hai kính huynh đệ còn ở lại Tây Vực, năm đó ta không biết trời cao đất dày đã dẫn họ ra đó, không đủ khả năng mang họ trở về..."

Thẩm Dịch: "Đại soái, năm mới đấy, đừng nói nữa."

Cố Quân cười một cái, quả thật đã im miệng, nâng ly một hơi uống cạn, qua một lúc lại đầy thêm một ly.

"Ly thứ ba," Cố Quân nói nhẹ, "Kính hoàng thiên hậu thổ, mong các vị thiên, thần, ma thiện đãi các linh hồn của đồng đội ta."

Trường Canh đứng bên cạnh cửa sổ, không biết từ lúc nào, phong cảnh bên ngoài không còn đủ sức hút với cậu, cậu nghiêng người, mắt không chớp nhìn chăm chú Cố Quân.

Cậu chưa từng nhìn thấy một Cố Quân cô quạnh nâng ly, một hơi uống cạn, nghĩa phụ như vậy đối với cậu mà nói gần như xa lạ.

Tính ra, Cố Quân chưa từng trước mặt cậu nổi nóng, cũng hiếm khi lộ ra mệt mỏi hay không vui, hình như đều là đang chọc ghẹo cậu, vừa đáng thương vừa đáng ghét, hình như trừ bộ mặt này ra, những mặt khác y đều không tiện để lộ cho cậu thấy.

Bởi vì cậu chỉ là một đứa trẻ chưa đủ năng lực.

Trường Canh bỗng nhiên sinh ra một khát vọng muốn lập tức trở nên lớn mạnh.

Lúc này, Cát Phán Tiểu bỗng nhiên quay đầu lại hét: "Hầu gia! Thẩm tiên sinh, Dương Mậu Tử đang dẫn dắt một đống dã thú đang nhảy múa! Mau tới xem đi ạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0