Trừ Tịch
Priest
2024-10-02 16:27:16
An Định hầu không thể nào mỗi ngày đều ở nhà nghỉ ngơi, văn võ bách quan Đại Lương bôn ba vất vả, một ngày thường từ sáng sớm điểm mão bắt đầu [2]. Số nhỏ chức vị nhàn hạ, giờ Thân là có thể về nhà tìm mẹ, chỉ là Cố Quân thì không phải nhàn hạ gì.
Cho dù hạ triều, thông thường không phải là hoàng thượng triệu kiến thì là đồng liêu tìm, không dễ gì mới có một ngày không sự không ứng thù [3], y vẫn phải đi Bắc đại doanh một vòng, rất ít có thể về phủ trước khi mặt trời lặn.
Nói tóm lại, sống cuộc sống còn không bằng gà chó.
Vì vậy, muốn được Cố đại soái áp thân chỉ đạo, thì phải tranh thủ kịp lúc sáng tinh mơ y khởi động gân cốt trước khi thượng triều.
Trường Canh bắt đầu từ đó liền thức dậy lúc nửa đêm canh năm [4], mỗi ngày khi gà còn đang ngủ gật thì cậu đã dẫn theo con rối hầu kiếm đi đến viện của Cố Quân đợi sẵn.
Vác cái thân thiếu niên vừa cao vừa gầy mang theo thanh kiếm của mình đi về trước, con rối hầu kiếm sột soạt theo sau, đôi tay sắt song song đưa tới trước, bên trái thì treo một cái đèn hơi, bên phải treo một hộp thức ăn, sống như một thần dạ du [5] đưa cơm.
Đến chỗ của Cố đại soái, lão hạ nhân dậy sớm nhận lấy hộp thức ăn, dùng lửa nhỏ hầm một bên, Cố Quân bắt đầu dạy bài học buổi sáng cho con trai nuôi của y.
Dạ thần đưa cơm phút chốc biến thành dạ thần chịu đòn, làm trâu làm ngựa, vô cùng bi thảm.
Kết thúc bài học thiên mã hành vân thì thức ăn cũng vừa xong, hai người tự ai nấy ăn, sau đó thì tự làm việc cần làm của người đó, Cố Quân nếu như cần ra ngoài thì Trường Canh sẽ về phòng mình chờ tiên sinh đến dạy học, qua giờ trưa còn phải tập võ với gia tướng trong hầu phủ.
Cố Quân không tính là thầy giỏi gì, giống hệt như Thẩm Dịch, cái tật y hễ nghĩ ra một việc gì thì lại là một việc khác nhảy ra, thường thì vừa mới cố định được con rối sắt, miệng đã nói tới bày binh bố trận trọng giáp ra sao, làm sao phân chia khinh giáp trọng giáp để tiết kiệm tử lưu kim nhất, ngựa Tây Vực và ngựa Trung Nguyên có gì khác nhau, đặc sản cao lương ở đâu chống đói nhất, vân vân...
Đợi cái chủ đề nó đốt cháy khắp một vòng đất trời Đại Lương, Cố Quân mới định thần lại, hỏi Trường Canh: "Ta lại nói lạc đề rồi đúng không? Lúc đầu ta định nói gì?"
Trường Canh: "..."
Hai con người chỉ đành ngồi dưới cái chân to của con rối sắt, theo tiếng động cói két của bánh răng bên trong con quái vật sắt cùng nhau trầm ngâm nhớ lại xem cái chủ đề đã chạy xa mười vạn tám nghìn dặm là gì.
Mới bắt đầu, nghe nói Cố đại soái đích thân truyền nghệ, Cát Phán Tiểu và Tào nương tử đều rất hứng thú, cũng khắc phục bản thân, ngáp ngắn ngáp dài theo đến nghe được vài lần, không ngờ từ đầu đến cuối chỉ nghe ra được nội tâm "Cái gì vậy trời!".
Cát Phán Tiểu nói nhỏ: "Ta thấy còn không bằng nghe Thẩm tiên sinh niệm kinh."
"Là Thẩm tướng quân, sao mà cứ không nhớ vậy?" Tào nương tử bực bội chỉnh sửa xong, "mò" lương tâm của mình, giữa mỹ nam tử và lương tâm vẫn là chọn lương tâm, bổ sung: "Ta cũng thấy vậy."
Chỉ có Trường Canh là đối với việc này không chút ý kiến, mỗi ngày có thể ở cùng Cố Quân một lúc, bắt cậu ngày đêm canh giữ ở cửa cũng được, dù sao thì ngủ rồi lại thấy ác mộng, không có gì đáng lưu luyến.
Cậu như rất tin tưởng mình có thể trấn định được ô nhĩ cốt, tin tưởng bản thân nhất định sẽ trở thành một lưỡi kiếm có lợi, mỗi ngày bớt đi một chút dư thừa, những thứ không tốt, bao gồm những suy nghĩ vớ vẩn với tiểu nghĩa phụ của cậu.
Huống hồ Cố Quân chỉ là không có hệ thống, nếu thật sự nghiêm túc nghe, y nói đều là thực tế, đáng tin.
Cố Quân từ nhỏ đã bị cha mẹ không biết nặng nhẹ đưa đến chiến trường, không được mấy năm ngày tháng thư thản ăn sung mặc sướng trong doanh đội, mười lăm tuổi đã bắt đầu theo vị tướng quân đã mất nam hạ dẹp giặc, kể từ đó luôn trong hàng ngũ lăn lộn.
Thất đại quân chủng, trừ thiết giao hành thủy, y xem như là không thân thuộc lắm, còn lại thì đều giao đấu qua, chiến thắng qua, cũng chịu không ít thiệt thòi, vì vậy nói về ưu điểm nhược điểm của từng loại thì thuộc như lòng bàn tay.
Trường Canh nghe cứ như cây khô chờ nước, Cố Quân đối với cậu mà nói giống như một ngọn núi cao mà cậu mỗi ngày đều ngẩng đầu lên nhìn, sau đó là mất cả ngày tìm một phương hướng để cúi đầu, mỗi một bước là một dấu chân áp ức ý nghĩ không đúng trong lòng cậu.
Có điều bản thân Cố Quân thì chẳng xem đây là giáo đạo gì.
Y đặc biệt mời một tiên sinh và sư phụ võ nghệ khác giáo đạo bọn Trường Canh, mỗi ngày sáng sớm bất luận là chỉ điểm Trường Canh đối phó với con rối sắt, hay là trời nam biển bắc nói về từng trải của y, theo Cố Quân thì thật ra đều chỉ là y dành thời gian ra chơi với Trường Canh thôi.
Qua thời gian dài quan sát, Cố Quân không cho rằng Trường Canh thích hợp đi vào con đường cũ của y, bởi vì Trường Canh trong mắt y mãi mãi là dáng vẻ ôn hòa khắc chế, có vài phần cố chấp, nhưng tổng thể thì rất là nói lý lẽ.
Cố Quân cảm thấy, sau này cậu trưởng thành nên là một quân tử nhẹ nhàng, chứ không phải là sát tướng thần quỷ tránh né gì đó.
Chớp mắt một cái đã đến cuối năm.
Tân hoàng năm đầu đăng cơ tế bái, cầu long an về sau, ngày hôm đó lại tuyên bố đại xá thiên hạ.
Nếu mà là thiên hạ, thì đương nhiên cũng bao gồm cấm tù của đế đô thế tử Man tộc Gia Lai Huỳnh Hoặc.
Hoàng thượng cắn răng nhẫn nhịn hai tháng hơn, rồi lại dùng cách này để biểu đạt suy nghĩ của mình, điều kiện của lão lang vương gia tăng tùy cống quá sức mê hoặc, người lại không muốn trực tiếp làm bẽ mặt Cố Quân, vậy là chuyện này bàn một lần hoãn một lần, tập tử của hộ bộ và An Định hầu đều bỏ qua kéo dài thời gian, kéo cho đến ngày thiên tử tế bái, vậy là đã rõ kết quả.
Hai hàng ngự lâm quân đứng thành hai bên, Thẩm Dịch một mạch thúc ngựa, mãi đến khi đến bên một thân khinh cừu Cố Quân mới "hu" một tiếng dừng lại.
Cố Quân nhìn một cái quay đầu ngựa về, Thẩm Dịch lập tức đi theo, thấp giọng: "Đại soái, ta thấy hoàng thượng đã hạ quyết tâm thả hổ về núi, làm sao đây?"
"Thiên tử tế bái miệng vàng lời ngọc, là hướng lên trời phát nguyện, như nước đổ đi không hốt lại được, ta còn có thể làm sao?" Cố Quân mặt không cảm xúc nói, "Vì để vuốt bụng ta còn mở miệng cho đại thiết doanh ba chục chiến xa và bốn trăm giáp thép, chỉ ý đã hạ tới linh khu viện rồi, người tận tình tận nghĩa đến mức này, ta còn có thể vì chút chuyện nhỏ mà chấp nhặt không dứt sao?"
Tân hoàng vừa qua nhi lập chi niên [6], cứng rắn hơn tiên hoàng gần đất xa trời.
Cố Quân vô ý lộng quyền, hoàng đế rắn rỏi hay không y không bận lòng, nhưng vấn đề là, hoàng thượng đối với chính sách biên cảnh vậy mà tầm mắt hạn hẹp hơn tiên đế.
Hai con người chau mày trầm ngâm một lúc, Cố Quân mở miệng: "Có điều quốc khố trống rỗng là thật, hoàng thượng vừa mới kế vị, ít nhiều cũng có chút không chờ đợi nổi, ngươi không biết, hôm qua Dương Mậu Tử "nịnh nọt" phái một tên sứ thần xấu xí đến, lào xào nói cả buổi chiều, bây giờ bên tai ta còn ong ong."
"..." Thẩm Dịch ngơ ra một lúc mới phản ứng lại, "Người nói là giáo hoàng Tây Dương?"
Trong mắt đại đa số người Đại Lương, Dương Mậu Tử chẳng ra thể thống gì, cái vị "giáo hoàng" đó không yên ổn trong miếu đốt hương, cả ngày bưng lời nịnh nọt xuất đầu lộ diện khắp nơi, chuyện gì cũng trộn lẫn lại, hoàng đế nói chuyện lại không có tác dụng, đây là muốn tạo phản sao?
Cố Quân gật gật đầu: "Nói là muốn thông thương, hôm qua ta ngồi nghe cùng cả buổi, họ muốn từ con đường tơ lụa men theo nội cảnh Tây Vực khuếch ra một đại thương lộ, do hai bên phái binh trấn thủ, đảm bảo giao thương qua lại, nói đến ba hoa thiên địa, cả địa đồ và tưởng tượng ra thực vật đồ cũng đã vẽ xong, tính toán cho hoàng thượng một màn che mắt."
Thẩm Dịch cười: "Thông thương là việc tốt mà, ngài nói đi đâu vậy?"
"Không có nói là không phải, chỉ là việc kinh doanh ta không hiểu lắm," Cố Quân nói, "Nhưng mà vẫn cảm thấy, bọn Tây Dương nếu mà thông thương với chúng ta, chưa từng thấy chiếm tiện nghi bao giờ."
Đây là thật.
Bọn Tây Dương từ lúc còn triều của Võ hoàng đế đã lân la vào Đại Lương, những thứ như đèn lưu ly hay là mấy món đồ chơi mang phong cách Tây Dương, mới mẻ được mấy năm, tiếc là đều không bền, bởi vì lưu nhập khí vật Tây Dương đẹp thì có đẹp, nhưng rất nhiều thứ cần dùng tử lưu kim đốt cháy, một khi du nhập vào Trung Nguyên thì sẽ gián tiếp làm bùng lên chợ đen tử lưu kim.
Năm đó Võ hoàng đế chính là đã nghĩ như vậy, quốc tướng bất quốc [7], vì để kiểm soát nghiêm ngặt tử lưu kim dùng riêng trong dân gian, ông đã chuẩn bị cả hai kế sách mềm cứng, trong một ngày hạ bốn đạo pháp lệnh, đến các nơi lục soát nghiêm ngặt tử lưu kim dùng riêng, bắt một nhà giết một nhà, đều khép vào tội mưu phản, không khoan dung, trước là dùng bàn tay sắt kìm lại tuyến mệnh mạch quốc gia này.
Sau đó lệnh cho linh khu viện dẫn đầu, tập hợp tất cả sư phụ tay dài trong dân gian, rất nhanh làm ngày làm đêm mô phỏng ra một đống hàng nhái công năng gần giống nhưng lấy than đá đốt làm động lực.
Đao cứng thì chặt đứt đường ra của tử lưu kim, đao mềm thì chặt đứt thị trường hàng hóa của Tây Dương, cho dù là làm ra được tử lưu kim, ai mà không muốn đốt một nhiên liệu rẻ hơn chứ? Hơn nữa mấy bức tranh sặc sỡ của Tây Dương, trong mắt người Trung Nguyên ít nhiều cũng có chút không xứng tầm.
Hàng Tây Dương chính thống rất nhanh bị hàng nhái thay thế, đồ của thương Dương ở Trung Nguyên không một cái nào có giá.
Ngược lại những đồ lụa tinh xảo, nghe nói lại rất nổi tiếng bên bọn Dương Mậu Tử.
Cố Quân: "Nếu đã không có chỗ nào tốt thì chưa chắc có một cái tâm tốt."
Thẩm Dịch im lặng một lúc: "Hoàng thượng nói sao?"
Khóe miệng Cố Quân vểnh lên, lộ một nụ cười không nói được là chua hay cay: "Hoàng thượng thì có chỗ dựa nên không lo, người cảm thấy có huyền thiết doanh ta trấn thủ Tây Bắc, Đại Lương liền có thể đao thương bất nhập, bản thân ta còn không biết ta có bản lĩnh lớn như vậy, ngươi nói xem ta sầu hay không?"
Thẩm Dịch nghĩ ngợi, hỏi: "Hoàng thượng nói trước mặt ngài vậy sao?"
Cố Quân cười khổ: "Không chỉ nói trước mặt, còn tặng ta một bộ hồ cừu đây."
Cố đại soái cái tật một năm bốn mùa chỉ mặc đơn y cả triều văn võ đều biết, cũng chỉ có khi gặp bão tuyết ở quan ngoại mới thêm y phục, hoàng thượng tặng y phục ngày đông cho ngài là ý gì, rất khó không khiến người ta nghĩ nhiều.
Thẩm Dịch trầm mặc.
Cố Quân: "Giao thừa xong chắc ta cũng nên trở lại Tây Bắc rồi, huyền thiết doanh cứ luôn đóng ở Bắc đại doanh, hoàng thượng có chút ngủ không ngon giấc."
Nghìn dặm giang sơn, cẩm tú sơn hà đều bị một câu của tân hoàng ngưng lại thành một đường, đè lên vai An Định hầu.
Bọn họ nghĩ rằng trong tay ngài là huyền thiết tam đại doanh thì chiến vô bất thắng, vô sở bất năng. [8]
Vừa ỷ thế ngài, lại vừa sợ hãi ngài.
Cố Quân cười: "Ngươi nói xem nếu một ngày nào đó ta căng thẳng một chút chết đi rồi phải làm sao?"
Thẩm Dịch biến sắc: "Ở đâu ra lời nói đốn mạt này vậy, *phi* [9]!
Cố Quân không quá kiêng kị: "Có gì đáng để kiêng kỵ chứ, sinh tử có số, phú quý tại trời, Cố gia chúng ta không có mệnh trường lại cứ lo mệnh bất trường, đến cả vận tử nữ cũng là con chồn sinh con chuột, đời sau không bằng đời trước, lão hầu gia lúc đó mỗi ngày nhìn thấy ta đều than ngắn thở dài, đến đời ta lại...không ai kế thừa rồi."
Thẩm Dịch: "Không phải vẫn còn tứ điện hạ sao?"
Cố Quân lắc đầu: "Đứa nhỏ đó không phải cái mệnh ăn cát uống sương…chậc, một đêm giao thừa đẹp đẽ thế này, hai chúng ta lại nói mấy chuyện bức bách này làm gì? Mau đi đặt cho ta một con "hồng đầu diên", ta về nhà đón nhi tử đi cùng."
Nói xong, y đánh ngựa đi trước bỏ lại Thẩm Dịch phía sau.
Thẩm Dịch tức giận: "Ngươi không nói sớm, toàn thành chỉ có mười hai con hồng đầu diên, hôm nay làm sao có thể đặt được?"
Cố Quân: "Ngươi tự lo đi..."
Chữ "lo" phấp phới rơi xuống mang theo ngọn gió Tây Bắc quét qua mặt Thẩm Dịch, An Định hầu đó đã tuyệt tình rời đi.
Trường Canh vốn đang ngoan ngoãn đọc sách trong phòng, cửa lớn bỗng bị người ta từ bên ngoài đạp mở, một trận gió tuyết như đổ ập xuống, giấy tuyên trên bàn chưa kịp đè xuống đã bay tung tóe.
Cái kiểu phiền người của tên đáng ghét thanh tĩnh không phải Cố Quân thì không nghĩ ra được người thứ hai, Trường Canh bất mãn quay đầu: "Nghĩa phụ."
Cát Phán Tiểu và Tào nương tử một trái một phải hào hứng, theo sau Cố Quân, cùng vẫy tay với cậu: "Đại ca đại ca, hầu gia nói đưa chúng ta ra ngoài ngồi hồng đầu diên."
Trường Canh: "..."
Trường Canh bẩm sinh không thích ra ngoài, thích tĩnh không thích náo, nhìn thấy nhiều người là phiền, trước đây đi dốc tướng quân luyện kiếm là vì viện nhà không đủ lớn, từ lúc đến hầu phủ, cậu liền chẳng có khát vọng ý nghĩ ra ngoài thả diều.
Trong mắt cậu, qua tiết đón giao thừa, mọi người cùng nhau ngồi bên bếp lò uống rượu ấm, nói chuyện phiếm không tốt sao?
Nhất định phải ra ngoài uống gió ngắm người, là chí hướng gì chứ?
Cố Quân tự mình quyết định lấy ngoại bào của cậu xuống: "Nhanh lên, đừng lề mề, Vương thúc nói ngươi từ lúc vào phủ tới nay đều không có ra ngoài, muốn trồng nấm à?"
Hễ nghĩ đến kinh thành người đông nghịt, ‘thịnh cảnh” người người đổ xô ra ngoài Trường Canh liền nổi hết da gà, cho dù là đi với Cố Quân cậu cũng bằng mọi giá không nguyện ý, vậy là rề rà tại chỗ viện cớ: "Nghĩa phụ, giao thừa cần phải chú trọng, phải có người ở nhà trông nhà, con...aaa!"
Cố Quân không cho nói nhiều bọc Trường Canh trong cái ngoại bào đó, trực tiếp xem cậu như cái xà nhà biết nói, vác trên vai lôi ra khỏi phòng: "Tiểu tử thối, chú trọng ông đây có thừa."
Cho dù hạ triều, thông thường không phải là hoàng thượng triệu kiến thì là đồng liêu tìm, không dễ gì mới có một ngày không sự không ứng thù [3], y vẫn phải đi Bắc đại doanh một vòng, rất ít có thể về phủ trước khi mặt trời lặn.
Nói tóm lại, sống cuộc sống còn không bằng gà chó.
Vì vậy, muốn được Cố đại soái áp thân chỉ đạo, thì phải tranh thủ kịp lúc sáng tinh mơ y khởi động gân cốt trước khi thượng triều.
Trường Canh bắt đầu từ đó liền thức dậy lúc nửa đêm canh năm [4], mỗi ngày khi gà còn đang ngủ gật thì cậu đã dẫn theo con rối hầu kiếm đi đến viện của Cố Quân đợi sẵn.
Vác cái thân thiếu niên vừa cao vừa gầy mang theo thanh kiếm của mình đi về trước, con rối hầu kiếm sột soạt theo sau, đôi tay sắt song song đưa tới trước, bên trái thì treo một cái đèn hơi, bên phải treo một hộp thức ăn, sống như một thần dạ du [5] đưa cơm.
Đến chỗ của Cố đại soái, lão hạ nhân dậy sớm nhận lấy hộp thức ăn, dùng lửa nhỏ hầm một bên, Cố Quân bắt đầu dạy bài học buổi sáng cho con trai nuôi của y.
Dạ thần đưa cơm phút chốc biến thành dạ thần chịu đòn, làm trâu làm ngựa, vô cùng bi thảm.
Kết thúc bài học thiên mã hành vân thì thức ăn cũng vừa xong, hai người tự ai nấy ăn, sau đó thì tự làm việc cần làm của người đó, Cố Quân nếu như cần ra ngoài thì Trường Canh sẽ về phòng mình chờ tiên sinh đến dạy học, qua giờ trưa còn phải tập võ với gia tướng trong hầu phủ.
Cố Quân không tính là thầy giỏi gì, giống hệt như Thẩm Dịch, cái tật y hễ nghĩ ra một việc gì thì lại là một việc khác nhảy ra, thường thì vừa mới cố định được con rối sắt, miệng đã nói tới bày binh bố trận trọng giáp ra sao, làm sao phân chia khinh giáp trọng giáp để tiết kiệm tử lưu kim nhất, ngựa Tây Vực và ngựa Trung Nguyên có gì khác nhau, đặc sản cao lương ở đâu chống đói nhất, vân vân...
Đợi cái chủ đề nó đốt cháy khắp một vòng đất trời Đại Lương, Cố Quân mới định thần lại, hỏi Trường Canh: "Ta lại nói lạc đề rồi đúng không? Lúc đầu ta định nói gì?"
Trường Canh: "..."
Hai con người chỉ đành ngồi dưới cái chân to của con rối sắt, theo tiếng động cói két của bánh răng bên trong con quái vật sắt cùng nhau trầm ngâm nhớ lại xem cái chủ đề đã chạy xa mười vạn tám nghìn dặm là gì.
Mới bắt đầu, nghe nói Cố đại soái đích thân truyền nghệ, Cát Phán Tiểu và Tào nương tử đều rất hứng thú, cũng khắc phục bản thân, ngáp ngắn ngáp dài theo đến nghe được vài lần, không ngờ từ đầu đến cuối chỉ nghe ra được nội tâm "Cái gì vậy trời!".
Cát Phán Tiểu nói nhỏ: "Ta thấy còn không bằng nghe Thẩm tiên sinh niệm kinh."
"Là Thẩm tướng quân, sao mà cứ không nhớ vậy?" Tào nương tử bực bội chỉnh sửa xong, "mò" lương tâm của mình, giữa mỹ nam tử và lương tâm vẫn là chọn lương tâm, bổ sung: "Ta cũng thấy vậy."
Chỉ có Trường Canh là đối với việc này không chút ý kiến, mỗi ngày có thể ở cùng Cố Quân một lúc, bắt cậu ngày đêm canh giữ ở cửa cũng được, dù sao thì ngủ rồi lại thấy ác mộng, không có gì đáng lưu luyến.
Cậu như rất tin tưởng mình có thể trấn định được ô nhĩ cốt, tin tưởng bản thân nhất định sẽ trở thành một lưỡi kiếm có lợi, mỗi ngày bớt đi một chút dư thừa, những thứ không tốt, bao gồm những suy nghĩ vớ vẩn với tiểu nghĩa phụ của cậu.
Huống hồ Cố Quân chỉ là không có hệ thống, nếu thật sự nghiêm túc nghe, y nói đều là thực tế, đáng tin.
Cố Quân từ nhỏ đã bị cha mẹ không biết nặng nhẹ đưa đến chiến trường, không được mấy năm ngày tháng thư thản ăn sung mặc sướng trong doanh đội, mười lăm tuổi đã bắt đầu theo vị tướng quân đã mất nam hạ dẹp giặc, kể từ đó luôn trong hàng ngũ lăn lộn.
Thất đại quân chủng, trừ thiết giao hành thủy, y xem như là không thân thuộc lắm, còn lại thì đều giao đấu qua, chiến thắng qua, cũng chịu không ít thiệt thòi, vì vậy nói về ưu điểm nhược điểm của từng loại thì thuộc như lòng bàn tay.
Trường Canh nghe cứ như cây khô chờ nước, Cố Quân đối với cậu mà nói giống như một ngọn núi cao mà cậu mỗi ngày đều ngẩng đầu lên nhìn, sau đó là mất cả ngày tìm một phương hướng để cúi đầu, mỗi một bước là một dấu chân áp ức ý nghĩ không đúng trong lòng cậu.
Có điều bản thân Cố Quân thì chẳng xem đây là giáo đạo gì.
Y đặc biệt mời một tiên sinh và sư phụ võ nghệ khác giáo đạo bọn Trường Canh, mỗi ngày sáng sớm bất luận là chỉ điểm Trường Canh đối phó với con rối sắt, hay là trời nam biển bắc nói về từng trải của y, theo Cố Quân thì thật ra đều chỉ là y dành thời gian ra chơi với Trường Canh thôi.
Qua thời gian dài quan sát, Cố Quân không cho rằng Trường Canh thích hợp đi vào con đường cũ của y, bởi vì Trường Canh trong mắt y mãi mãi là dáng vẻ ôn hòa khắc chế, có vài phần cố chấp, nhưng tổng thể thì rất là nói lý lẽ.
Cố Quân cảm thấy, sau này cậu trưởng thành nên là một quân tử nhẹ nhàng, chứ không phải là sát tướng thần quỷ tránh né gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chớp mắt một cái đã đến cuối năm.
Tân hoàng năm đầu đăng cơ tế bái, cầu long an về sau, ngày hôm đó lại tuyên bố đại xá thiên hạ.
Nếu mà là thiên hạ, thì đương nhiên cũng bao gồm cấm tù của đế đô thế tử Man tộc Gia Lai Huỳnh Hoặc.
Hoàng thượng cắn răng nhẫn nhịn hai tháng hơn, rồi lại dùng cách này để biểu đạt suy nghĩ của mình, điều kiện của lão lang vương gia tăng tùy cống quá sức mê hoặc, người lại không muốn trực tiếp làm bẽ mặt Cố Quân, vậy là chuyện này bàn một lần hoãn một lần, tập tử của hộ bộ và An Định hầu đều bỏ qua kéo dài thời gian, kéo cho đến ngày thiên tử tế bái, vậy là đã rõ kết quả.
Hai hàng ngự lâm quân đứng thành hai bên, Thẩm Dịch một mạch thúc ngựa, mãi đến khi đến bên một thân khinh cừu Cố Quân mới "hu" một tiếng dừng lại.
Cố Quân nhìn một cái quay đầu ngựa về, Thẩm Dịch lập tức đi theo, thấp giọng: "Đại soái, ta thấy hoàng thượng đã hạ quyết tâm thả hổ về núi, làm sao đây?"
"Thiên tử tế bái miệng vàng lời ngọc, là hướng lên trời phát nguyện, như nước đổ đi không hốt lại được, ta còn có thể làm sao?" Cố Quân mặt không cảm xúc nói, "Vì để vuốt bụng ta còn mở miệng cho đại thiết doanh ba chục chiến xa và bốn trăm giáp thép, chỉ ý đã hạ tới linh khu viện rồi, người tận tình tận nghĩa đến mức này, ta còn có thể vì chút chuyện nhỏ mà chấp nhặt không dứt sao?"
Tân hoàng vừa qua nhi lập chi niên [6], cứng rắn hơn tiên hoàng gần đất xa trời.
Cố Quân vô ý lộng quyền, hoàng đế rắn rỏi hay không y không bận lòng, nhưng vấn đề là, hoàng thượng đối với chính sách biên cảnh vậy mà tầm mắt hạn hẹp hơn tiên đế.
Hai con người chau mày trầm ngâm một lúc, Cố Quân mở miệng: "Có điều quốc khố trống rỗng là thật, hoàng thượng vừa mới kế vị, ít nhiều cũng có chút không chờ đợi nổi, ngươi không biết, hôm qua Dương Mậu Tử "nịnh nọt" phái một tên sứ thần xấu xí đến, lào xào nói cả buổi chiều, bây giờ bên tai ta còn ong ong."
"..." Thẩm Dịch ngơ ra một lúc mới phản ứng lại, "Người nói là giáo hoàng Tây Dương?"
Trong mắt đại đa số người Đại Lương, Dương Mậu Tử chẳng ra thể thống gì, cái vị "giáo hoàng" đó không yên ổn trong miếu đốt hương, cả ngày bưng lời nịnh nọt xuất đầu lộ diện khắp nơi, chuyện gì cũng trộn lẫn lại, hoàng đế nói chuyện lại không có tác dụng, đây là muốn tạo phản sao?
Cố Quân gật gật đầu: "Nói là muốn thông thương, hôm qua ta ngồi nghe cùng cả buổi, họ muốn từ con đường tơ lụa men theo nội cảnh Tây Vực khuếch ra một đại thương lộ, do hai bên phái binh trấn thủ, đảm bảo giao thương qua lại, nói đến ba hoa thiên địa, cả địa đồ và tưởng tượng ra thực vật đồ cũng đã vẽ xong, tính toán cho hoàng thượng một màn che mắt."
Thẩm Dịch cười: "Thông thương là việc tốt mà, ngài nói đi đâu vậy?"
"Không có nói là không phải, chỉ là việc kinh doanh ta không hiểu lắm," Cố Quân nói, "Nhưng mà vẫn cảm thấy, bọn Tây Dương nếu mà thông thương với chúng ta, chưa từng thấy chiếm tiện nghi bao giờ."
Đây là thật.
Bọn Tây Dương từ lúc còn triều của Võ hoàng đế đã lân la vào Đại Lương, những thứ như đèn lưu ly hay là mấy món đồ chơi mang phong cách Tây Dương, mới mẻ được mấy năm, tiếc là đều không bền, bởi vì lưu nhập khí vật Tây Dương đẹp thì có đẹp, nhưng rất nhiều thứ cần dùng tử lưu kim đốt cháy, một khi du nhập vào Trung Nguyên thì sẽ gián tiếp làm bùng lên chợ đen tử lưu kim.
Năm đó Võ hoàng đế chính là đã nghĩ như vậy, quốc tướng bất quốc [7], vì để kiểm soát nghiêm ngặt tử lưu kim dùng riêng trong dân gian, ông đã chuẩn bị cả hai kế sách mềm cứng, trong một ngày hạ bốn đạo pháp lệnh, đến các nơi lục soát nghiêm ngặt tử lưu kim dùng riêng, bắt một nhà giết một nhà, đều khép vào tội mưu phản, không khoan dung, trước là dùng bàn tay sắt kìm lại tuyến mệnh mạch quốc gia này.
Sau đó lệnh cho linh khu viện dẫn đầu, tập hợp tất cả sư phụ tay dài trong dân gian, rất nhanh làm ngày làm đêm mô phỏng ra một đống hàng nhái công năng gần giống nhưng lấy than đá đốt làm động lực.
Đao cứng thì chặt đứt đường ra của tử lưu kim, đao mềm thì chặt đứt thị trường hàng hóa của Tây Dương, cho dù là làm ra được tử lưu kim, ai mà không muốn đốt một nhiên liệu rẻ hơn chứ? Hơn nữa mấy bức tranh sặc sỡ của Tây Dương, trong mắt người Trung Nguyên ít nhiều cũng có chút không xứng tầm.
Hàng Tây Dương chính thống rất nhanh bị hàng nhái thay thế, đồ của thương Dương ở Trung Nguyên không một cái nào có giá.
Ngược lại những đồ lụa tinh xảo, nghe nói lại rất nổi tiếng bên bọn Dương Mậu Tử.
Cố Quân: "Nếu đã không có chỗ nào tốt thì chưa chắc có một cái tâm tốt."
Thẩm Dịch im lặng một lúc: "Hoàng thượng nói sao?"
Khóe miệng Cố Quân vểnh lên, lộ một nụ cười không nói được là chua hay cay: "Hoàng thượng thì có chỗ dựa nên không lo, người cảm thấy có huyền thiết doanh ta trấn thủ Tây Bắc, Đại Lương liền có thể đao thương bất nhập, bản thân ta còn không biết ta có bản lĩnh lớn như vậy, ngươi nói xem ta sầu hay không?"
Thẩm Dịch nghĩ ngợi, hỏi: "Hoàng thượng nói trước mặt ngài vậy sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Quân cười khổ: "Không chỉ nói trước mặt, còn tặng ta một bộ hồ cừu đây."
Cố đại soái cái tật một năm bốn mùa chỉ mặc đơn y cả triều văn võ đều biết, cũng chỉ có khi gặp bão tuyết ở quan ngoại mới thêm y phục, hoàng thượng tặng y phục ngày đông cho ngài là ý gì, rất khó không khiến người ta nghĩ nhiều.
Thẩm Dịch trầm mặc.
Cố Quân: "Giao thừa xong chắc ta cũng nên trở lại Tây Bắc rồi, huyền thiết doanh cứ luôn đóng ở Bắc đại doanh, hoàng thượng có chút ngủ không ngon giấc."
Nghìn dặm giang sơn, cẩm tú sơn hà đều bị một câu của tân hoàng ngưng lại thành một đường, đè lên vai An Định hầu.
Bọn họ nghĩ rằng trong tay ngài là huyền thiết tam đại doanh thì chiến vô bất thắng, vô sở bất năng. [8]
Vừa ỷ thế ngài, lại vừa sợ hãi ngài.
Cố Quân cười: "Ngươi nói xem nếu một ngày nào đó ta căng thẳng một chút chết đi rồi phải làm sao?"
Thẩm Dịch biến sắc: "Ở đâu ra lời nói đốn mạt này vậy, *phi* [9]!
Cố Quân không quá kiêng kị: "Có gì đáng để kiêng kỵ chứ, sinh tử có số, phú quý tại trời, Cố gia chúng ta không có mệnh trường lại cứ lo mệnh bất trường, đến cả vận tử nữ cũng là con chồn sinh con chuột, đời sau không bằng đời trước, lão hầu gia lúc đó mỗi ngày nhìn thấy ta đều than ngắn thở dài, đến đời ta lại...không ai kế thừa rồi."
Thẩm Dịch: "Không phải vẫn còn tứ điện hạ sao?"
Cố Quân lắc đầu: "Đứa nhỏ đó không phải cái mệnh ăn cát uống sương…chậc, một đêm giao thừa đẹp đẽ thế này, hai chúng ta lại nói mấy chuyện bức bách này làm gì? Mau đi đặt cho ta một con "hồng đầu diên", ta về nhà đón nhi tử đi cùng."
Nói xong, y đánh ngựa đi trước bỏ lại Thẩm Dịch phía sau.
Thẩm Dịch tức giận: "Ngươi không nói sớm, toàn thành chỉ có mười hai con hồng đầu diên, hôm nay làm sao có thể đặt được?"
Cố Quân: "Ngươi tự lo đi..."
Chữ "lo" phấp phới rơi xuống mang theo ngọn gió Tây Bắc quét qua mặt Thẩm Dịch, An Định hầu đó đã tuyệt tình rời đi.
Trường Canh vốn đang ngoan ngoãn đọc sách trong phòng, cửa lớn bỗng bị người ta từ bên ngoài đạp mở, một trận gió tuyết như đổ ập xuống, giấy tuyên trên bàn chưa kịp đè xuống đã bay tung tóe.
Cái kiểu phiền người của tên đáng ghét thanh tĩnh không phải Cố Quân thì không nghĩ ra được người thứ hai, Trường Canh bất mãn quay đầu: "Nghĩa phụ."
Cát Phán Tiểu và Tào nương tử một trái một phải hào hứng, theo sau Cố Quân, cùng vẫy tay với cậu: "Đại ca đại ca, hầu gia nói đưa chúng ta ra ngoài ngồi hồng đầu diên."
Trường Canh: "..."
Trường Canh bẩm sinh không thích ra ngoài, thích tĩnh không thích náo, nhìn thấy nhiều người là phiền, trước đây đi dốc tướng quân luyện kiếm là vì viện nhà không đủ lớn, từ lúc đến hầu phủ, cậu liền chẳng có khát vọng ý nghĩ ra ngoài thả diều.
Trong mắt cậu, qua tiết đón giao thừa, mọi người cùng nhau ngồi bên bếp lò uống rượu ấm, nói chuyện phiếm không tốt sao?
Nhất định phải ra ngoài uống gió ngắm người, là chí hướng gì chứ?
Cố Quân tự mình quyết định lấy ngoại bào của cậu xuống: "Nhanh lên, đừng lề mề, Vương thúc nói ngươi từ lúc vào phủ tới nay đều không có ra ngoài, muốn trồng nấm à?"
Hễ nghĩ đến kinh thành người đông nghịt, ‘thịnh cảnh” người người đổ xô ra ngoài Trường Canh liền nổi hết da gà, cho dù là đi với Cố Quân cậu cũng bằng mọi giá không nguyện ý, vậy là rề rà tại chỗ viện cớ: "Nghĩa phụ, giao thừa cần phải chú trọng, phải có người ở nhà trông nhà, con...aaa!"
Cố Quân không cho nói nhiều bọc Trường Canh trong cái ngoại bào đó, trực tiếp xem cậu như cái xà nhà biết nói, vác trên vai lôi ra khỏi phòng: "Tiểu tử thối, chú trọng ông đây có thừa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro