Truyền Nghệ
Priest
2024-10-02 16:27:16
Chỉ thấy ngoài cửa phòng là một người sắt cao hơn đầu người, mũ huyền thiết tháo xuống lộ ra hai tròng mắt to bằng hạt đậu, trong mắt phả ra khói bị tử lưu kim thiêu đốt có màu tím thẫm, rất đáng sợ, đủ để làm nhân vật chính của câu chuyện ma quỷ lúc nửa đêm.
Người sắt đó nhìn thẳng về trước, đờ đẫn nhìn xuyên qua đầu Trường Canh, nhìn về sau Trường Canh đưa một bộ vuốt lên, như chim gõ kiến gõ vào cửa, liên tục không thôi, căn bản là không dừng lại được.
Ba hồn bảy vía Trường Canh còn đang chạy nhảy trên không trung diễn giải vì sao lại thần hồn điên đảo, chưa kịp tỉnh táo, lại gặp tình cảnh này, lông tơ cả đêm không được nằm yên lại lần nữa dựng đứng lên.
Trường Canh thở hắt ra, lùi về sau một bước, một phát rút thanh kiếm ngay cửa ra.
Chính vào lúc này, Cố Quân từ sau lưng người sắt nhô đầu ra, phấn khích hỏi: "Vui không?"
Trường Canh: "..."
Vui cái con khỉ!
"Gia tướng hộ vệ đều không dám tùy ý động binh khí với ngươi,. ta nghe Vương thúc nói ngươi mỗi ngày đều tự mình luyện kiếm, không ai ra chiêu, chán lắm," Cố Quân vừa nói, vừa đưa tay ra sau gáy của người sắt tùy ý phát động hai cái, con quái vật sắt đáng sợ liền ngoan ngoãn đứng yên lại, ngoan ngoãn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, Cố Quân đưa tay sờ đầu người sắt, cười với Trường Canh: "Lấy cái 'con rối hầu kiếm' này cho ngươi chơi, được không?"
Tầm mắt Trường Canh không dám chuyển động trên người y quá lâu, chỉ đành nghênh đầu ngắm nghía con quái vật bất động như núi đó.
Lúc sau, cậu bỗng chỉ vào ngực mình: "Ta, chơi nó?"
Thật sự không phải bị nó chơi đó chứ?
Cố Quân đẩy người sắt đến tiểu viện của Trường Canh, Trường Canh bất lực theo sau.
Chàng thiếu niên có tật giật mình, tuy nhiên vẫn có thể chịu đựng giữ vững được vẻ bình tĩnh trên mặt, chỉ có thể vào lúc Cố Quân xoay người lại mới dám lướt qua người y, nhìn vài lần, Trường Canh phát hiện Cố Quân mặc vô cùng mát mẻ.
Sáng sớm đầu đông đã có thể phà ra một tầng sương mỏng, trên người Cố Quân lại chỉ mặc một áo khoác không mới không cũ, lúc đẩy con rối sắt đó có hơi khom eo, cái eo đó hình như còn mỏng hơn cả tưởng tượng của Trường Canh một chút.
Rất nhanh, Trường Canh liền nhận ra được mình đang nhìn chỗ không nên nhìn, lúng túng vội vàng nghiêng đầu, hỏi: "Hôm nay không ra ngoài?"
Cố Quân: "Ừm, hưu mộc [1]."
Trường Canh trầm mặc một lúc vẫn là không nhịn được hỏi: "Sao người ăn mặc mỏng như vậy, không lạnh sao?"
"Lắm lời, đừng học theo Thẩm Dịch, mau tới đây." Cố Quân vẫy tay với cậu, đem quái vật sắt xoay lại, vỗ vào bờ vai cứng ngắc đó của nó: "Đây là một biến chủng của con rối sắt, không giống với những hộ viện trông nhà khác, nó còn được gọi là con rối hầu kiếm, người thầy tập võ luyện kiếm đầu tiên của rất nhiều thế gia tử đệ trong kinh thành, ta lúc nhỏ cũng có dùng qua, nó biết vài chiêu vỡ lòng cố định, trên người có bảy huyệt điểm, đầu, gáy, ngực, bụng, vai, tay, chân, nếu ngươi có thể đâm trúng bất kỳ một trong bốn cái đầu, nó sẽ lập tức dừng lại, nhưng nếu như đụng phải ba cái sau thì phải cẩn thận, dù cho đánh trúng huyệt vai huyệt tay, nó vẫn còn chân có thể di chuyển, chân có thể đá ngươi, phải tìm cách khóa nó, bất kỳ một huyệt giữa vai và tay và cả huyệt chân đều phải trúng kiếm mới được, sao nào, thử không?"
Cố Quân giải thích còn ngắn gọn hơn cả đánh rắm, ba chữ hai câu là đã nói xong, lập tức bước vào thực tiễn giản đơn thô bạo: "Cầm chắc kiếm của ngươi."
Lời còn chưa dứt, con rối sắt đã động đậy, đôi mắt tím của nó phát sáng, đột nhiên bước một bước cầm kiếm bổ xuống.
Trường Canh còn chưa chuẩn bị, kiếm còn chưa kịp rút ra, nhanh chóng nhảy xa về sau vài bước.
Con rối sắt lại không cho cậu thở, một khi khởi động là lập tức bắt đầu không ngừng đuổi đánh cậu, chớp mắt đã ép cậu đến chân tường.
Trường Canh không còn chỗ tránh, chỉ đành cắn chặt răng, hai tay cầm kiếm, vung từ dưới lên trên, hai chuôi kiếm chạm vào nhau, cổ tay Trường Canh chấn động, trọng kiếm trực tiếp tuột khỏi tay rơi xuống đất, cậu mồ hôi nóng vừa đi mồ hôi lạnh lại đến, nhận thức được ngửa về sau, kiếm của con rối sắt dừng cách trán cậu một nắm tay.
Lưỡi kiếm ngưng đọng một đường ánh sáng lạnh.
Cả tiểu viện im ắng chỉ có tiếng Trường Canh thở dốc và tiếng ầm đùng trên người con rối sắt phát ra.
Cố Quân không nói một lời, cũng không bước tới chỉ đạo, chỉ đi về bàn đá trong viện ngồi xem, từ trong tay lấy ra một cái ly rượu, mở bình rượu trong eo ra, lấy Trường Canh đang bị con rối sắt đuổi chạy khắp nơi làm nhắm rượu.
Khóe mắt Trường Canh liếc thấy vị đại gia kia, cả người liền bất ổn hơn.
Một mặt thì cậu giống như một con khổng tước vừa trưởng thành, lông còn chưa mọc ngay ngắn, đã lên giọng đọ lông "điểm màu cho hắn xem nào"; mặt khác, khắp đầu cậu đang ứ đọng, hễ thấy Cố Quân liền có chút choáng váng.
Thiếu niên ý chí chiến đấu trong tâm trí đang bị lung lay bất định giữa bốc cháy và dập lửa, con rối sắt lại không hiểu tình hình, dưới chân phun ra một luồng hơi nước màu trắng, vô bi vô hỉ trượt ra vài thước, nghiêng người bày thế kiếm, lần nữa chỉ kiếm vào Trường Canh.
Trường Canh vác trọng kiếm lên trên vai, chủ động tiến tới, trong đầu liều mình nhớ lại cái chiêu mà khi ở phủ thái thú Nhạn Hồi, Cố Quân đã dùng một con dao găm bắn bay vào kiếm của cậu.
Cố Quân nghịch cái ly rượu nhỏ trong tay, 'chậc" một tiếng, nhìn nhìn rồi lắc đầu.
Chỉ thấy hai thanh kiếm sắt ngoài viền ma sát kịch liệt, tia lửa tóe ra, trên chuôi kiếm lần nữa truyền lại một áp lực khiến người ta không chịu nổi, kiếm Trường Canh còn chưa vào vị trí sức người đã cạn, trọng kiếm lần nữa tuột khỏi tay văng xa hơn ba thước.
Con rối hầu kiếm là dùng để luyện tập, sẽ không làm bị thương người, ánh sáng tím trong mắt sáng tắt vài lần, nhấc thanh kiếm dừng trên đỉnh đầu Trường Canh ra, lần nữa trượt ra vài nước, đổi một tư thế mới.
Trán Trường Canh đổ mồ hôi, nhịn không được lại phân tâm lén nhìn Cố Quân, trong lòng rầu rĩ: "Hôm nay hắn ta không định đi sao? Có gì đáng xem chứ!"
Cố Quân nhìn thấy kiếm Trường Canh bị đánh bay hết lần này đến lần khác, uống xong một bình rượu mát, đôi chân dài đổi hết ba lần lên xuống, vô cùng trầm tĩnh, cho đến khi con rối sắt sau một đợt trọng kích, cả người Trường Canh bay ra ngoài, y mới từ tốn đứng dậy.
Trường Canh bị té xuống đất rách da, bỏng rát, đưa tay ra sờ thấy có chút vệt máu, nhưng cậu không có tâm trạng quan tâm việc lau nó đi, bởi vì Cố Quân đã đi đến cạnh cậu, hay tay ôm trước ngực, nhìn con rối sắt cao lớn trước mặt.
Trường Canh lập tức cúi đầu, thất bại không nhìn y.
"Trong lòng ngươi loạn, dưới chân sẽ nghiêng," Cố Quân nói, "Dưới chân nếu không đứng vững, kiếm pháp có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là nước không có nguồn, cây không có gốc."
Trong lòng Trường Canh động đậy, vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu.
Cố Quân hiếm thấy nghiêm chỉnh, điềm đạm nói: "Đứng lên, ta dạy ngươi."
Trường Canh đơ ra một lúc, liền mở to mắt, không chờ cậu phản ứng, Cố Quân đã không cho giải thích xách cậu dậy, từ sau lưng nắm chặt tay cầm kiếm của cậu, ôm chặt cậu.
Trường Canh khó khăn nuốt nước bọt, sau lưng căng cứng.
Cố Quân thấp giọng: "Thả lỏng một chút, đừng nhìn ta, nhìn kiếm của ngươi."
Lời còn chưa dứt, tia tím trong mắt con rối sắt đối diện đã bừng lên, lần nữa gầm rú, trong bụng vang lên ầm ầm, giống như một đợt trống trận thổi đến, vẫn là một kiếm ngay đầu chính diện bổ xuống.
Dù cho trong huyết mạch Trường Canh thật sự ẩn giấu một loại dã tính nào đó, đó cũng chỉ là tràn đầy tức giận khi đứng trước sinh tử mới có thể bộc phát. Còn đây dù sao cũng chỉ là luyện kiếm.
Nhất thời, cậu không nghĩ được nhiều đến một chút thân mật khiến cậu mất tự nhiên này, phản ứng đầu tiên vẫn là lùi về sau, bất kỳ ai chịu áp lực bức người khi đứng trước mặt con quái vật to lớn này đều sẽ có phản ứng như vậy.
Nhưng Cố Quân không cho phép cậu lùi, Trường Canh cảm giác cả người mình đều bị Cố Quân đẩy bay lên, giống như một con rối không biết sợ xông về con rối sắt, cổ tay cậu nằm gọn trong lòng bàn tay như nắm sắt của Cố Quân, không tự chủ đẩy kiếm trong tay ra, đánh giáp lá cà một lần, tay cầm kiếm của Trường Canh bị Cố Quân lật một góc độ cực kỳ vi diệu, con rối sắt chém kiếm xuống vậy là lại bị bẩy ngược lên.
Cục sắt lạnh và cậu lướt qua nhau, gần như sắp đâm thủng thái dương cậu, Trường Canh theo bản năng nhắm mắt lại, còn tưởng bản thân sẽ thật sự bị đâm vào.
Cố Quân trong lòng thở dài, than thầm: "Đứa trẻ này thiếu một chút huyết khí, chỉ sợ không phải là người cầm kiếm."
Mùi sắt lạnh từ mũi cậu đâm qua, khuỷu tay từ từ kẹt lại. Cố Quân nhấc chân một đá vào chỗ lõm đầu gối của cậu, hét: "Mở mắt, tay!"
Đầu gối Trường Canh khụy xuống, bị một lực từ bên ngoài bật lên, mũi chân chuẩn xác điểm vào điểm trên cánh tay của con rối sắt.
Cỗ máy "kha la" một tiếng cánh tay bị khóa chặt, Trường Canh mới thở ra được nửa hơi, liền bị Cố Quân ấn mạnh khom eo xuống.
Một luồng gió mạnh "vù" một tiếng, chân của con rối sắt đã quét ngang qua.
Cố Quân: "Nhìn cho kỹ đây."
Y nắm chặt tay Trường Canh, kéo thiếu niên trượt nửa vòng mãnh liệt, mũi kiếm hoàn toàn sượt qua mắt cá của con rối sắt.
Lại "kha la" một tiếng, con rối sắt triệt để bị giữ chặt.
Nó giữ nguyên động tác kim kê độc lập đứng yên tại chỗ, tia tím trong mắt xẹt sáng lên, dần dần ngừng công kích, ảm đạm trở lại.
Tay Trường Canh toàn là mồ hôi, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, đến cả khi nào Cố Quân buông cậu ra cũng không phát giác.
Lúc này, cậu cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa cậu và tiểu nghĩa phụ như rạch trời.
Cố Quân thong dong phủi bụi đất trên người vừa nói: "Lùi là thói quen của con người, nếu như cùng người khác đối đầu, tiến tiến lùi lùi cũng chẳng sao, nhưng mà nhớ kỹ, nếu như khi ngươi không có giáp trụ gặp phải con rối sắt hoặc trọng giáp, tuyệt đối không được lùi. Bởi vì những món đồ sắt này dưới chân đang đốt tử lưu kim, một khi ngươi lùi sẽ bị nó đuổi tới, khi đó trái tim và cơ thể ngươi đều hướng về sau, rất khó trong thời gian ngắn tích tụ lực phản kích, ngược lại sẽ rơi vào tay đối phương trong tình trạng tay chân rối loạn."
Trường Canh trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên hỏi: "Nghĩa phụ là nói, nếu như gặp phải kẻ địch mạnh hơn mình rất nhiều thì tiến lên sẽ có khả năng thắng cao hơn sao?"
Cố Quân nâng mày, kỳ lạ hỏi: "Ấy? Hôm nay sao lại "nghĩa phụ" rồi?"
Trường Canh cái gì cũng được, chỉ mỗi độc mồm, thường không biết lớn nhỏ một chút đáng ghét này, mở miệng ngậm mồm gọi y "Thập Lục".
Cố Quân sinh vào chính nguyệt thập lục [2], tiểu danh Thập Lục còn là do công chúa đặt, trừ công chúa và hoàng đế, đến cả lão hầu gia đều không có gọi cậu như vậy, tuy nói y không mấy so đo, nhưng mà từ sáng đến tối bị treo trên miệng cái tên tiểu tử đó "Thập Lục dài Thập Lục ngắn", cũng có chút khó chịu.
Theo kinh nghiệm của y, Cố Quân cảm giác bản thân hình như chỉ có hai tình huống mới moi từ miệng tiểu tử một tiếng "nghĩa phụ", một là mèo mù vớ được cá rán, y vô tình dỗ được tiểu tử này vui, một là mèo mù dẫm phải đuôi chó, y không cẩn thận chọc tên tiểu tử này tức giận.
Trường Canh âm trầm nhìn y một lúc, thần sắc có chút phức tạp: "Trước đây là con không hiểu chuyện, sau này không như vậy nữa."
Cậu cuối cùng cũng ý thức được bản thân ngoài vô đức vô năng còn đáng khinh đáng ghét, còn dám tiếp tục tùy hứng như vậy sao?
Có lúc, thiếu niên từ "tự cho rằng mình đã trưởng thành", đến thật sự đã trưởng thành, đại khái chỉ cần thời gian một đêm.
Nhếch nhác như Cố Quân cũng bỗng nhiên cảm giác Trường Canh hình như có chỗ nào đó thay đổi.
Người sắt đó nhìn thẳng về trước, đờ đẫn nhìn xuyên qua đầu Trường Canh, nhìn về sau Trường Canh đưa một bộ vuốt lên, như chim gõ kiến gõ vào cửa, liên tục không thôi, căn bản là không dừng lại được.
Ba hồn bảy vía Trường Canh còn đang chạy nhảy trên không trung diễn giải vì sao lại thần hồn điên đảo, chưa kịp tỉnh táo, lại gặp tình cảnh này, lông tơ cả đêm không được nằm yên lại lần nữa dựng đứng lên.
Trường Canh thở hắt ra, lùi về sau một bước, một phát rút thanh kiếm ngay cửa ra.
Chính vào lúc này, Cố Quân từ sau lưng người sắt nhô đầu ra, phấn khích hỏi: "Vui không?"
Trường Canh: "..."
Vui cái con khỉ!
"Gia tướng hộ vệ đều không dám tùy ý động binh khí với ngươi,. ta nghe Vương thúc nói ngươi mỗi ngày đều tự mình luyện kiếm, không ai ra chiêu, chán lắm," Cố Quân vừa nói, vừa đưa tay ra sau gáy của người sắt tùy ý phát động hai cái, con quái vật sắt đáng sợ liền ngoan ngoãn đứng yên lại, ngoan ngoãn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, Cố Quân đưa tay sờ đầu người sắt, cười với Trường Canh: "Lấy cái 'con rối hầu kiếm' này cho ngươi chơi, được không?"
Tầm mắt Trường Canh không dám chuyển động trên người y quá lâu, chỉ đành nghênh đầu ngắm nghía con quái vật bất động như núi đó.
Lúc sau, cậu bỗng chỉ vào ngực mình: "Ta, chơi nó?"
Thật sự không phải bị nó chơi đó chứ?
Cố Quân đẩy người sắt đến tiểu viện của Trường Canh, Trường Canh bất lực theo sau.
Chàng thiếu niên có tật giật mình, tuy nhiên vẫn có thể chịu đựng giữ vững được vẻ bình tĩnh trên mặt, chỉ có thể vào lúc Cố Quân xoay người lại mới dám lướt qua người y, nhìn vài lần, Trường Canh phát hiện Cố Quân mặc vô cùng mát mẻ.
Sáng sớm đầu đông đã có thể phà ra một tầng sương mỏng, trên người Cố Quân lại chỉ mặc một áo khoác không mới không cũ, lúc đẩy con rối sắt đó có hơi khom eo, cái eo đó hình như còn mỏng hơn cả tưởng tượng của Trường Canh một chút.
Rất nhanh, Trường Canh liền nhận ra được mình đang nhìn chỗ không nên nhìn, lúng túng vội vàng nghiêng đầu, hỏi: "Hôm nay không ra ngoài?"
Cố Quân: "Ừm, hưu mộc [1]."
Trường Canh trầm mặc một lúc vẫn là không nhịn được hỏi: "Sao người ăn mặc mỏng như vậy, không lạnh sao?"
"Lắm lời, đừng học theo Thẩm Dịch, mau tới đây." Cố Quân vẫy tay với cậu, đem quái vật sắt xoay lại, vỗ vào bờ vai cứng ngắc đó của nó: "Đây là một biến chủng của con rối sắt, không giống với những hộ viện trông nhà khác, nó còn được gọi là con rối hầu kiếm, người thầy tập võ luyện kiếm đầu tiên của rất nhiều thế gia tử đệ trong kinh thành, ta lúc nhỏ cũng có dùng qua, nó biết vài chiêu vỡ lòng cố định, trên người có bảy huyệt điểm, đầu, gáy, ngực, bụng, vai, tay, chân, nếu ngươi có thể đâm trúng bất kỳ một trong bốn cái đầu, nó sẽ lập tức dừng lại, nhưng nếu như đụng phải ba cái sau thì phải cẩn thận, dù cho đánh trúng huyệt vai huyệt tay, nó vẫn còn chân có thể di chuyển, chân có thể đá ngươi, phải tìm cách khóa nó, bất kỳ một huyệt giữa vai và tay và cả huyệt chân đều phải trúng kiếm mới được, sao nào, thử không?"
Cố Quân giải thích còn ngắn gọn hơn cả đánh rắm, ba chữ hai câu là đã nói xong, lập tức bước vào thực tiễn giản đơn thô bạo: "Cầm chắc kiếm của ngươi."
Lời còn chưa dứt, con rối sắt đã động đậy, đôi mắt tím của nó phát sáng, đột nhiên bước một bước cầm kiếm bổ xuống.
Trường Canh còn chưa chuẩn bị, kiếm còn chưa kịp rút ra, nhanh chóng nhảy xa về sau vài bước.
Con rối sắt lại không cho cậu thở, một khi khởi động là lập tức bắt đầu không ngừng đuổi đánh cậu, chớp mắt đã ép cậu đến chân tường.
Trường Canh không còn chỗ tránh, chỉ đành cắn chặt răng, hai tay cầm kiếm, vung từ dưới lên trên, hai chuôi kiếm chạm vào nhau, cổ tay Trường Canh chấn động, trọng kiếm trực tiếp tuột khỏi tay rơi xuống đất, cậu mồ hôi nóng vừa đi mồ hôi lạnh lại đến, nhận thức được ngửa về sau, kiếm của con rối sắt dừng cách trán cậu một nắm tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưỡi kiếm ngưng đọng một đường ánh sáng lạnh.
Cả tiểu viện im ắng chỉ có tiếng Trường Canh thở dốc và tiếng ầm đùng trên người con rối sắt phát ra.
Cố Quân không nói một lời, cũng không bước tới chỉ đạo, chỉ đi về bàn đá trong viện ngồi xem, từ trong tay lấy ra một cái ly rượu, mở bình rượu trong eo ra, lấy Trường Canh đang bị con rối sắt đuổi chạy khắp nơi làm nhắm rượu.
Khóe mắt Trường Canh liếc thấy vị đại gia kia, cả người liền bất ổn hơn.
Một mặt thì cậu giống như một con khổng tước vừa trưởng thành, lông còn chưa mọc ngay ngắn, đã lên giọng đọ lông "điểm màu cho hắn xem nào"; mặt khác, khắp đầu cậu đang ứ đọng, hễ thấy Cố Quân liền có chút choáng váng.
Thiếu niên ý chí chiến đấu trong tâm trí đang bị lung lay bất định giữa bốc cháy và dập lửa, con rối sắt lại không hiểu tình hình, dưới chân phun ra một luồng hơi nước màu trắng, vô bi vô hỉ trượt ra vài thước, nghiêng người bày thế kiếm, lần nữa chỉ kiếm vào Trường Canh.
Trường Canh vác trọng kiếm lên trên vai, chủ động tiến tới, trong đầu liều mình nhớ lại cái chiêu mà khi ở phủ thái thú Nhạn Hồi, Cố Quân đã dùng một con dao găm bắn bay vào kiếm của cậu.
Cố Quân nghịch cái ly rượu nhỏ trong tay, 'chậc" một tiếng, nhìn nhìn rồi lắc đầu.
Chỉ thấy hai thanh kiếm sắt ngoài viền ma sát kịch liệt, tia lửa tóe ra, trên chuôi kiếm lần nữa truyền lại một áp lực khiến người ta không chịu nổi, kiếm Trường Canh còn chưa vào vị trí sức người đã cạn, trọng kiếm lần nữa tuột khỏi tay văng xa hơn ba thước.
Con rối hầu kiếm là dùng để luyện tập, sẽ không làm bị thương người, ánh sáng tím trong mắt sáng tắt vài lần, nhấc thanh kiếm dừng trên đỉnh đầu Trường Canh ra, lần nữa trượt ra vài nước, đổi một tư thế mới.
Trán Trường Canh đổ mồ hôi, nhịn không được lại phân tâm lén nhìn Cố Quân, trong lòng rầu rĩ: "Hôm nay hắn ta không định đi sao? Có gì đáng xem chứ!"
Cố Quân nhìn thấy kiếm Trường Canh bị đánh bay hết lần này đến lần khác, uống xong một bình rượu mát, đôi chân dài đổi hết ba lần lên xuống, vô cùng trầm tĩnh, cho đến khi con rối sắt sau một đợt trọng kích, cả người Trường Canh bay ra ngoài, y mới từ tốn đứng dậy.
Trường Canh bị té xuống đất rách da, bỏng rát, đưa tay ra sờ thấy có chút vệt máu, nhưng cậu không có tâm trạng quan tâm việc lau nó đi, bởi vì Cố Quân đã đi đến cạnh cậu, hay tay ôm trước ngực, nhìn con rối sắt cao lớn trước mặt.
Trường Canh lập tức cúi đầu, thất bại không nhìn y.
"Trong lòng ngươi loạn, dưới chân sẽ nghiêng," Cố Quân nói, "Dưới chân nếu không đứng vững, kiếm pháp có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là nước không có nguồn, cây không có gốc."
Trong lòng Trường Canh động đậy, vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu.
Cố Quân hiếm thấy nghiêm chỉnh, điềm đạm nói: "Đứng lên, ta dạy ngươi."
Trường Canh đơ ra một lúc, liền mở to mắt, không chờ cậu phản ứng, Cố Quân đã không cho giải thích xách cậu dậy, từ sau lưng nắm chặt tay cầm kiếm của cậu, ôm chặt cậu.
Trường Canh khó khăn nuốt nước bọt, sau lưng căng cứng.
Cố Quân thấp giọng: "Thả lỏng một chút, đừng nhìn ta, nhìn kiếm của ngươi."
Lời còn chưa dứt, tia tím trong mắt con rối sắt đối diện đã bừng lên, lần nữa gầm rú, trong bụng vang lên ầm ầm, giống như một đợt trống trận thổi đến, vẫn là một kiếm ngay đầu chính diện bổ xuống.
Dù cho trong huyết mạch Trường Canh thật sự ẩn giấu một loại dã tính nào đó, đó cũng chỉ là tràn đầy tức giận khi đứng trước sinh tử mới có thể bộc phát. Còn đây dù sao cũng chỉ là luyện kiếm.
Nhất thời, cậu không nghĩ được nhiều đến một chút thân mật khiến cậu mất tự nhiên này, phản ứng đầu tiên vẫn là lùi về sau, bất kỳ ai chịu áp lực bức người khi đứng trước mặt con quái vật to lớn này đều sẽ có phản ứng như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Cố Quân không cho phép cậu lùi, Trường Canh cảm giác cả người mình đều bị Cố Quân đẩy bay lên, giống như một con rối không biết sợ xông về con rối sắt, cổ tay cậu nằm gọn trong lòng bàn tay như nắm sắt của Cố Quân, không tự chủ đẩy kiếm trong tay ra, đánh giáp lá cà một lần, tay cầm kiếm của Trường Canh bị Cố Quân lật một góc độ cực kỳ vi diệu, con rối sắt chém kiếm xuống vậy là lại bị bẩy ngược lên.
Cục sắt lạnh và cậu lướt qua nhau, gần như sắp đâm thủng thái dương cậu, Trường Canh theo bản năng nhắm mắt lại, còn tưởng bản thân sẽ thật sự bị đâm vào.
Cố Quân trong lòng thở dài, than thầm: "Đứa trẻ này thiếu một chút huyết khí, chỉ sợ không phải là người cầm kiếm."
Mùi sắt lạnh từ mũi cậu đâm qua, khuỷu tay từ từ kẹt lại. Cố Quân nhấc chân một đá vào chỗ lõm đầu gối của cậu, hét: "Mở mắt, tay!"
Đầu gối Trường Canh khụy xuống, bị một lực từ bên ngoài bật lên, mũi chân chuẩn xác điểm vào điểm trên cánh tay của con rối sắt.
Cỗ máy "kha la" một tiếng cánh tay bị khóa chặt, Trường Canh mới thở ra được nửa hơi, liền bị Cố Quân ấn mạnh khom eo xuống.
Một luồng gió mạnh "vù" một tiếng, chân của con rối sắt đã quét ngang qua.
Cố Quân: "Nhìn cho kỹ đây."
Y nắm chặt tay Trường Canh, kéo thiếu niên trượt nửa vòng mãnh liệt, mũi kiếm hoàn toàn sượt qua mắt cá của con rối sắt.
Lại "kha la" một tiếng, con rối sắt triệt để bị giữ chặt.
Nó giữ nguyên động tác kim kê độc lập đứng yên tại chỗ, tia tím trong mắt xẹt sáng lên, dần dần ngừng công kích, ảm đạm trở lại.
Tay Trường Canh toàn là mồ hôi, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, đến cả khi nào Cố Quân buông cậu ra cũng không phát giác.
Lúc này, cậu cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa cậu và tiểu nghĩa phụ như rạch trời.
Cố Quân thong dong phủi bụi đất trên người vừa nói: "Lùi là thói quen của con người, nếu như cùng người khác đối đầu, tiến tiến lùi lùi cũng chẳng sao, nhưng mà nhớ kỹ, nếu như khi ngươi không có giáp trụ gặp phải con rối sắt hoặc trọng giáp, tuyệt đối không được lùi. Bởi vì những món đồ sắt này dưới chân đang đốt tử lưu kim, một khi ngươi lùi sẽ bị nó đuổi tới, khi đó trái tim và cơ thể ngươi đều hướng về sau, rất khó trong thời gian ngắn tích tụ lực phản kích, ngược lại sẽ rơi vào tay đối phương trong tình trạng tay chân rối loạn."
Trường Canh trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên hỏi: "Nghĩa phụ là nói, nếu như gặp phải kẻ địch mạnh hơn mình rất nhiều thì tiến lên sẽ có khả năng thắng cao hơn sao?"
Cố Quân nâng mày, kỳ lạ hỏi: "Ấy? Hôm nay sao lại "nghĩa phụ" rồi?"
Trường Canh cái gì cũng được, chỉ mỗi độc mồm, thường không biết lớn nhỏ một chút đáng ghét này, mở miệng ngậm mồm gọi y "Thập Lục".
Cố Quân sinh vào chính nguyệt thập lục [2], tiểu danh Thập Lục còn là do công chúa đặt, trừ công chúa và hoàng đế, đến cả lão hầu gia đều không có gọi cậu như vậy, tuy nói y không mấy so đo, nhưng mà từ sáng đến tối bị treo trên miệng cái tên tiểu tử đó "Thập Lục dài Thập Lục ngắn", cũng có chút khó chịu.
Theo kinh nghiệm của y, Cố Quân cảm giác bản thân hình như chỉ có hai tình huống mới moi từ miệng tiểu tử một tiếng "nghĩa phụ", một là mèo mù vớ được cá rán, y vô tình dỗ được tiểu tử này vui, một là mèo mù dẫm phải đuôi chó, y không cẩn thận chọc tên tiểu tử này tức giận.
Trường Canh âm trầm nhìn y một lúc, thần sắc có chút phức tạp: "Trước đây là con không hiểu chuyện, sau này không như vậy nữa."
Cậu cuối cùng cũng ý thức được bản thân ngoài vô đức vô năng còn đáng khinh đáng ghét, còn dám tiếp tục tùy hứng như vậy sao?
Có lúc, thiếu niên từ "tự cho rằng mình đã trưởng thành", đến thật sự đã trưởng thành, đại khái chỉ cần thời gian một đêm.
Nhếch nhác như Cố Quân cũng bỗng nhiên cảm giác Trường Canh hình như có chỗ nào đó thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro