Bí Mật
Priest
2024-10-02 16:27:16
Đã qua canh ba rồi, Cố Quân mệt rã rời, vốn muốn trở về nghỉ ngơi, nhưng bị lời nói của Thẩm Dịch ảnh hưởng, bước chân bất tri bất giác chuyển hướng bước ra hậu viện.
Lúc này cả kinh thành cũng chẳng còn mấy ngọn đèn, Trường Canh sớm đã ngủ rồi, Cố Quân không kinh động đến hạ nhân bên ngoài, nhẹ nhàng bước vào phòng Trường Canh, nhờ ánh sáng của tuyết xuyên qua cửa sổ vừa định đưa tay kéo chăn lại cho Trường Canh, bỗng nhiên, y phát hiện đứa nhỏ này ngủ không được yên giấc, hình như là đang bị ác mộng giày vò.
"Ở hầu phủ sống không quen sao?" Cố Quân nghĩ như vậy, lấy ngón tay lạnh lẽo móc vào cổ tay Trường Canh một cái.
Trường Canh giật mạnh mình, thở mạnh ra tỉnh giấc, bối rối trong mắt còn chưa hết, ngây ngốc nhìn người bên cạnh giường.
Cố Quân nhẹ nhàng lắc cổ tay Trường Canh, giọng dịu dàng: "Gặp ác mộng sao? Mơ thấy gì rồi?"
Trường Canh mới đầu không lên tiếng, qua một lúc, ánh mắt hoảng loạn mới dần dần có tiêu điểm, cậu nhìn vào ánh mắt Cố Quân, trong đêm tối giống như hai đóm lửa đang bốc cháy, bỗng nhiên trở tay ôm lấy eo Cố Quân.
Cố Quân trên vai có mang một mảnh huyền thiết giáp, đem lại một cảm giác lạnh lẽo đầu đông, kim loại lạnh lẽo dán chặt vào trán Trường Canh, trong hoảng hốt, Trường Canh dường như trở lại đêm tuyết lớn lạnh thấu xương ở quan ngoại, cậu run mạnh, lúc này mới thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi, nghĩ: "Mình vẫn còn sống."
Bánh răng của đồng hồ để trên bàn xào xạc chuyển động, đã nâng lò sưởi lên, giống như một cái nồi to nằm ngay giữa phòng, từ dưới phả ra khói trắng, qua một lúc liền bị phong sương cuốn đi, chỉ nhàn nhã phả ra hơi nước, cả căn phòng đều ấm lên.
Cố Quân bất ngờ bị cậu ôm chặt, đầu tiên là đơ người một chút, ngay lập tức trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, lần đầu tiên bị người khác toàn lực dựa dẫm, gần như dựa đến phát ra một chút tư vị nương tựa nhau.
Y thường ngày bày cái dáng vẻ ngông cuồng "lão tử thiên hạ vô địch" đương nhiên là giả vờ rồi, phân lượng của mình y tự cân đo đong đếm rất rõ, An Định hầu nếu mà thật sự không biết tự lượng sức như vậy, chiến trường vài trận, phần mộ của y cỏ chắc cao bằng người rồi.
Nhưng vào lúc này, trong lòng Cố Quân thật sự là dấy lên một hoang tưởng "bản thân không gì là không thể".
Khung xương Trường Canh đã phát triển, nhưng vẫn còn mang chút mỏng manh của con nít, đưa tay ôm chặt, có thể xuyên qua lớp áo trong mỏng áng chừng mò được từng cọng xương sườn.
Cái cơ thể xương thịt mỏng manh này sống động lại nặng nề áp lên người Cố Quân, y nghĩ, y phải chăm sóc đứa nhỏ này trưởng thành, giống như kỳ vọng của tiên đế, nhìn cậu bình yên ổn định, trường mệnh bách tuế.
Y cuối cùng cũng có thể bù đắp lại một phần bất lực ngoài tầm tay đối với A Án.
Cố Quân mở giáp thép trên vai ra, treo một bên, ngồi lên giường Trường Canh, hỏi: "Nhớ mẹ sao, ý ta là di nương."
Trường Canh lắc đầu.
Cố Quân thấy Trường Canh đối với tiên đế nặn không ra chút gì thâm tình hậu ý, coi như là giữ mặt mũi cho mình mới gọi một tiếng phụ hoàng, bèn hỏi: "Vậy ngươi đang nhớ Từ huynh sao?"
Lần này Trường Canh không phủ nhận.
Từ bá hộ là người tốt đầu tiên mà bao năm nay cậu gặp được, tuy là không có năng lực gì, nhưng lại hiền hậu ôn hòa, kế phụ của cậu lấy mình
làm gương, lần đầu khiến cho cậu hiểu được một người có thể bình tâm tĩnh khí như vậy mà sống.
Nhưng mà Từ bá hộ bận bịu quân vụ, thường không có ở nhà, mới để cho Cố Quân bù đắp lỗ trống này.
Nhìn thấy cậu ngầm thừa nhận, Cố Quân ngửa đầu nhìn lên rèm giường mơ mơ hồ hồ, trong lòng bỗng có chút cảm giác kỳ lạ, buộc miệng hỏi: "Từ huynh đối với ngươi tốt hơn ta?"
Trường Canh kinh ngạc nhìn y một cái, không biết cái vấn đề rõ rành rạch này mà làm sao y có thể mở miệng hỏi được.
Lần này kỳ tích là Cố Quân lại nhìn hiểu được ánh mắt cậu, lập tức cảm thấy ngực như bị một trận kinh phong nhỏ cuốn qua, y khô khốc nói: "Vậy cũng hết cách, hoàng mệnh khó trái, ngươi chỉ có thể làm theo thôi."
Trường Canh: "..."
Cố Quân cười, Trường Canh cảm nhận được lồng ngực mình có chút chấn động, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, nửa thân trái thì cảm thấy khoảng cách gần gũi này có chút không đúng, muốn né xa một chút, nửa thân phải thì hận không thể biến thành mảnh giấy, dán chặt vào.
Ý nghĩ không biết nên ở hay đi như muốn xé cậu làm đôi.
Mà ngay lúc trong lòng cậu đang đánh nhau, Cố Quân tật cũ lại phạm rồi.
Tóc của Trường Canh rớt ra sau, không may rơi vào tay y, y bắt đầu vô thức dùng tay vân vê nghịch tóc Trường Canh, không mạnh lắm, chỉ nhè nhẹ lôi lôi kéo kéo da đầu cậu.
Trường Canh giật mình, toàn thân nổi hết da gà, máu trong người đều từ dạo bước trở thành chạy điên cuồng, hình như có thể nghe được chúng cọ vào huyết quản xào xạc, một khí nóng không biết từ đâu lan vào tứ chi và toàn thân cậu, suýt cháy đến da.
Trường Canh lật người mạnh, một phát thu tóc lại, tức giận và hổ thẹn: "Đừng làm vậy!"
Cố Quân lúc nhỏ nhiều tai nhiều bệnh, trưởng thành cũng muộn, mười hai mười ba tuổi vẫn còn là một đứa trẻ, bởi vậy chẳng có xem Trường Canh là người lớn gì cho cam, một chút cũng không phát giác ra có gì không ổn.
Y không để bụng thu bộ móng tác quái về, hai tay gối sau đầu, nói với Trường Canh: "Ta chưa thành thân, đương nhiên là cũng không có tử nữ, đến huynh đệ tỷ muội cũng không, khó tránh chăm sóc không chu đáo, rất nhiều chuyện nếu ngươi không nói với ta, thì cũng chưa chắc ta đã nghĩ đến, vì vậy nếu có ủy khuất gì đừng giấu trong lòng, được không?"
Thanh âm của y trầm thấp dễ nghe, có lẽ là quá mệt rồi, còn có chút mơ hồ khó nhận ra, trực tiếp dội thẳng vào tai Trường Canh, làm cho sau lưng thiếu niên dựng một mảng lông tơ, còn đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Trong lòng Trường Canh vô cùng căng thẳng và bối rối: "Chỉ là tùy tiện nói vài câu thôi mà, mình làm gì mà như rơi vào động địch vậy?"
"Điện hạ, người thông cảm nhiều hơn nhé," Cố Quân cười, vỗ vỗ bên cạnh, "Nào, nằm xuống đây, nói với ta xem vừa rồi mơ thấy gì rồi."
Nhắc đến mộng, lửa giận trên người Trường Canh mới bình tĩnh lại, cậu nhìn chằm chằm Cố Quân một lúc, ép mình nhịn xuống ý muốn đem ô nhĩ cốt nói huỵch toẹt ra, dò thám trước: " Thập Lục, thế gian này có loại độc nào có thể khiến cho người ta điên không?"
Cố Quân bất mãn đảo mắt: "Thập Lục, gọi ai đó?"
Miệng thì quở trách một câu, trong lòng cũng chẳng so đo mấy, Cố Quân dừng lại một lúc, nói: "Chắc chắn là có, thế giới rộng lớn không thiếu của lạ, đặc biệt là đất đai của bọn ngoại bang, mọc rất nhiều thảo dược mà trung nguyên không có, lại thêm tổ tiên truyền lại rất nhiều cái thần ở đây thông ở kia, có rất nhiều mánh khóe bí hiểm mà chúng ta không thể hiểu nổi."
Trường Canh lòng nặng trĩu, nắm chặt con đao tàn treo trước ngực.
Cố Quân thấy có chút kỳ quái hỏi ngược: "Sao tự nhiên lại nghĩ tới vấn đề này?"
Ngón tay Trường Canh lạnh băng, đấu tranh trong lòng, chớp mắt để lộ chân tướng, cậu ngột ngạt nói: "Không có, trong mơ thấy có một ngày ta biến thành một kẻ điên, giết rất nhiều người."
Nói xong chưa đợi Cố Quân bình luận, Trường Canh giành nói: "Giấc mơ đều tương phản, ta biết."
Cậu cuối cùng quyết định đem ô nhĩ cốt giấu kín, bằng chí khí thiếu niên, Trường Canh không tin mình có khả năng thua, cậu muốn đối kháng với ô nhĩ cốt đến cùng, trong sạch đến chết.
Sau đó cho dù dũng khí trong lòng cậu mạnh như vậy, vẫn là không dám thám thính xem Cố Quân nếu như biết chuyện sẽ nghĩ thế nào.
Trường Canh nghĩ, cho dù cậu đầu óc không tốt, chân bị thương, tiểu nghĩa phụ cũng sẽ nhất định không chê bai cậu, nhưng mà nếu nhu y biết cậu cuối cùng sẽ biến thành một kẻ điên cuồng loạn thì sao?
Cậu trốn tránh theo bản năng, không muốn hỏi sâu, chỉ hỏi: "Người cũng có bị ác mộng sao?"
Cố Quân buột miệng bốc phét: "Sao có thể chứ?"
Chỉ là vừa nói xong thì Cố Quân nhớ lại Thẩm Dịch nói "thật lòng với Trường Canh một chút", lại cảm giác mình bốc phét hơi quá, ho khan một tiếng, bổ sung: "Cũng không...gọi là gì nhỉ, chính là có lúc tư thế ngủ không đúng cũng sẽ mơ bậy."
Trường Canh: "Vậy đều sẽ mơ thấy những gì?"
Cố Quân không thích nói về cảm nhận của mình, bởi vì cảm thấy nói ra rất mất mặt, giống như việc lột sạch y phục trước mặt mọi người chạy khắp phố vậy, bèn qua loa: "Những thứ tào lao, mở mắt ra là không nhớ rồi, ngươi mau ngủ đi, còn không ngủ thì trời sáng đó."
Trường Canh không nói.
Nhưng mà qua một lúc, Cố Quân nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lại thấy Trường Canh mở mắt, nhìn chằm chằm y, cuối cùng nhịn không được, đau đầu.
"Được rồi," Cố Quân thở dài, vắt óc nhớ lại, dùng giọng điệu dỗ trẻ con ngủ nói: "Ta lúc nhỏ có một lần mơ thấy mình bị nhốt ở một nơi đưa tay không thấy được năm ngón tay của mình, bốn bề một chút động tĩnh cũng không có, nhưng mà ta lại biết nơi đó có rất nhiều quái thú ăn thịt người, vậy là cứ chạy. Ngày hôm đó chắc là chân không có duỗi ra, người ta nói chân không có duỗi ra thì trong mơ chạy không nhanh, ta chạy đến cuối cùng, cảm giác như chân mình làm bằng bông vậy, càng gấp thì càng chạy không được."
Trường Canh hỏi tới: "Sau đó thì sao?"
Sau đó đương nhiên là bị dọa cho tỉnh chứ sao, còn có thể thế nào nữa?
Nhưng Cố Quân ngoài miệng không bao giờ chịu nhận là mình bị dọa tỉnh, liền thêm thắt cho sống động: "Sau đó ta chạy đến mất kiên nhẫn, không biết từ đâu móc ra một thanh kiếm nát tương trợ, một nhát đâm chết dã thú đuổi theo ta, liền mãn nguyện tỉnh dậy."
Trường Canh: "..."
Cậu vậy mà lại còn muốn đồng cảm với mấy lời nghiêm túc từ miệng Cố Quân, đúng là nghĩ nhiều.
Ai biết được Cố Quân lại nghiêm túc hỏi: "Ngươi biết khi gặp ác mộng nên làm sao không?"
Trường Canh chần chừ một lúc, lại cả tin y một lần nữa, nghiêm túc lắc đầu, chờ nghe cao kiến của y.
Cố Quân làm ra vẻ quan trọng: "Sở dĩ ngươi mơ thấy ác mộng, là bởi vì trong phòng có ma quỷ đi đêm trêu đùa ngươi, ma quỷ đều sợ những vật dơ bẩn, ngươi sau này để một cái bô ngoài cửa, nói không chừng đuổi bọn họ chạy mất."
Trường Canh: "..."
Trường Canh rất dễ tin lời nói đùa của người khác, Cố Quân rất nhanh phát hiện vấn đề này nên chọc cậu cho vui, nửa đêm cười một cách sảng khoái.
Cậu tức giận lật người, xoay lưng với Cố Quân, bóng lưng viết hai chữ to đùng "mau cút".
Cố Quân không có cút, y vẫn luôn nhìn Trường Canh hô hấp dần dần bình tĩnh lại, mới nhẹ nhàng kéo chăn giúp cậu, ngồi dậy rời đi.
Chuẩn bị đi, Cố Quân định thuận tay đem giáp vai vừa nãy tháo xuống đi, vừa đưa tay lại nghĩ lại trước đây có người nói, trẻ nhỏ nửa đêm dễ bị giật mình bởi vì dương khí quá yếu, chơi đùa với những thứ không sạch sẽ, dùng đồ sắt để trên đầu giường sẽ đỡ hơn.
Mấy thứ này là dân gian truyền miệng không có căn cứ, trước đây Cố Quân không bao giờ tin, lúc này tự nhiên cảm thấy những điều này cũng có chút có lý, nếu không sao lại lưu truyền nhiều như vậy?
Vậy là y để lại bộ giáp vai sắt, chỉ mặc đơn y rời khỏi phòng của Trường Canh.
Cố đại soái quả là một bậc thầy trừ tà, giấc ngủ thứ hai của Trường Canh vậy mà lại không hề có quỷ quái quấy rầy không thôi nữa, một giấc ngủ đến trời hừng sáng.
Tiếc là, Trường Canh tỉnh dậy, sắc mặt còn khó coi hơn là một đêm không ngủ.
Cậu sắc mặt lạnh như sắt ngồi trên giường một lúc, mở chăn gấm ra nhìn một cái, nhịn không được khóc nức nở, đem mình cuộn tròn lại, ôm đầu.
Lần thứ hai.
Trường Canh không còn cách nào khác tự lừa mình dối người được nữa, bởi vì lần này giấc mộng của cậu thật sự rất chân thật và trực tiếp...trong mơ cậu chân thật và trực tiếp không tôn trọng tiểu nghĩa phụ của cậu.
Cậu chôn mặt vào chăn, hét bừa một tiếng, không cách nào chịu đựng được ác tâm của mình, hận không thể một cái đập vào đầu giường chết quách đi.
Lần này, đến cả cái đao tàn có hình tương vân cũng không thể khiến cậu bình tĩnh lại.
Vào lúc thiếu niên đang hoảng loạn, thì ngoài cửa bỗng có tiếng gõ.
Trường Canh thống khổ trầm uất đến mức ba hồn bảy vía bị dọa bay mất, phản ứng đầu tiên là hoảng loạn cuộn thảm trải giường lại, cắn chặt răng, ép bản thân ổn định tinh thần lại, bước chân chột dạ đi mở cửa.
Không ngờ vừa mở cửa, cậu lại nhận thêm chấn động thứ hai
Lúc này cả kinh thành cũng chẳng còn mấy ngọn đèn, Trường Canh sớm đã ngủ rồi, Cố Quân không kinh động đến hạ nhân bên ngoài, nhẹ nhàng bước vào phòng Trường Canh, nhờ ánh sáng của tuyết xuyên qua cửa sổ vừa định đưa tay kéo chăn lại cho Trường Canh, bỗng nhiên, y phát hiện đứa nhỏ này ngủ không được yên giấc, hình như là đang bị ác mộng giày vò.
"Ở hầu phủ sống không quen sao?" Cố Quân nghĩ như vậy, lấy ngón tay lạnh lẽo móc vào cổ tay Trường Canh một cái.
Trường Canh giật mạnh mình, thở mạnh ra tỉnh giấc, bối rối trong mắt còn chưa hết, ngây ngốc nhìn người bên cạnh giường.
Cố Quân nhẹ nhàng lắc cổ tay Trường Canh, giọng dịu dàng: "Gặp ác mộng sao? Mơ thấy gì rồi?"
Trường Canh mới đầu không lên tiếng, qua một lúc, ánh mắt hoảng loạn mới dần dần có tiêu điểm, cậu nhìn vào ánh mắt Cố Quân, trong đêm tối giống như hai đóm lửa đang bốc cháy, bỗng nhiên trở tay ôm lấy eo Cố Quân.
Cố Quân trên vai có mang một mảnh huyền thiết giáp, đem lại một cảm giác lạnh lẽo đầu đông, kim loại lạnh lẽo dán chặt vào trán Trường Canh, trong hoảng hốt, Trường Canh dường như trở lại đêm tuyết lớn lạnh thấu xương ở quan ngoại, cậu run mạnh, lúc này mới thoát khỏi cơn ác mộng vừa rồi, nghĩ: "Mình vẫn còn sống."
Bánh răng của đồng hồ để trên bàn xào xạc chuyển động, đã nâng lò sưởi lên, giống như một cái nồi to nằm ngay giữa phòng, từ dưới phả ra khói trắng, qua một lúc liền bị phong sương cuốn đi, chỉ nhàn nhã phả ra hơi nước, cả căn phòng đều ấm lên.
Cố Quân bất ngờ bị cậu ôm chặt, đầu tiên là đơ người một chút, ngay lập tức trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, lần đầu tiên bị người khác toàn lực dựa dẫm, gần như dựa đến phát ra một chút tư vị nương tựa nhau.
Y thường ngày bày cái dáng vẻ ngông cuồng "lão tử thiên hạ vô địch" đương nhiên là giả vờ rồi, phân lượng của mình y tự cân đo đong đếm rất rõ, An Định hầu nếu mà thật sự không biết tự lượng sức như vậy, chiến trường vài trận, phần mộ của y cỏ chắc cao bằng người rồi.
Nhưng vào lúc này, trong lòng Cố Quân thật sự là dấy lên một hoang tưởng "bản thân không gì là không thể".
Khung xương Trường Canh đã phát triển, nhưng vẫn còn mang chút mỏng manh của con nít, đưa tay ôm chặt, có thể xuyên qua lớp áo trong mỏng áng chừng mò được từng cọng xương sườn.
Cái cơ thể xương thịt mỏng manh này sống động lại nặng nề áp lên người Cố Quân, y nghĩ, y phải chăm sóc đứa nhỏ này trưởng thành, giống như kỳ vọng của tiên đế, nhìn cậu bình yên ổn định, trường mệnh bách tuế.
Y cuối cùng cũng có thể bù đắp lại một phần bất lực ngoài tầm tay đối với A Án.
Cố Quân mở giáp thép trên vai ra, treo một bên, ngồi lên giường Trường Canh, hỏi: "Nhớ mẹ sao, ý ta là di nương."
Trường Canh lắc đầu.
Cố Quân thấy Trường Canh đối với tiên đế nặn không ra chút gì thâm tình hậu ý, coi như là giữ mặt mũi cho mình mới gọi một tiếng phụ hoàng, bèn hỏi: "Vậy ngươi đang nhớ Từ huynh sao?"
Lần này Trường Canh không phủ nhận.
Từ bá hộ là người tốt đầu tiên mà bao năm nay cậu gặp được, tuy là không có năng lực gì, nhưng lại hiền hậu ôn hòa, kế phụ của cậu lấy mình
làm gương, lần đầu khiến cho cậu hiểu được một người có thể bình tâm tĩnh khí như vậy mà sống.
Nhưng mà Từ bá hộ bận bịu quân vụ, thường không có ở nhà, mới để cho Cố Quân bù đắp lỗ trống này.
Nhìn thấy cậu ngầm thừa nhận, Cố Quân ngửa đầu nhìn lên rèm giường mơ mơ hồ hồ, trong lòng bỗng có chút cảm giác kỳ lạ, buộc miệng hỏi: "Từ huynh đối với ngươi tốt hơn ta?"
Trường Canh kinh ngạc nhìn y một cái, không biết cái vấn đề rõ rành rạch này mà làm sao y có thể mở miệng hỏi được.
Lần này kỳ tích là Cố Quân lại nhìn hiểu được ánh mắt cậu, lập tức cảm thấy ngực như bị một trận kinh phong nhỏ cuốn qua, y khô khốc nói: "Vậy cũng hết cách, hoàng mệnh khó trái, ngươi chỉ có thể làm theo thôi."
Trường Canh: "..."
Cố Quân cười, Trường Canh cảm nhận được lồng ngực mình có chút chấn động, bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, nửa thân trái thì cảm thấy khoảng cách gần gũi này có chút không đúng, muốn né xa một chút, nửa thân phải thì hận không thể biến thành mảnh giấy, dán chặt vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ý nghĩ không biết nên ở hay đi như muốn xé cậu làm đôi.
Mà ngay lúc trong lòng cậu đang đánh nhau, Cố Quân tật cũ lại phạm rồi.
Tóc của Trường Canh rớt ra sau, không may rơi vào tay y, y bắt đầu vô thức dùng tay vân vê nghịch tóc Trường Canh, không mạnh lắm, chỉ nhè nhẹ lôi lôi kéo kéo da đầu cậu.
Trường Canh giật mình, toàn thân nổi hết da gà, máu trong người đều từ dạo bước trở thành chạy điên cuồng, hình như có thể nghe được chúng cọ vào huyết quản xào xạc, một khí nóng không biết từ đâu lan vào tứ chi và toàn thân cậu, suýt cháy đến da.
Trường Canh lật người mạnh, một phát thu tóc lại, tức giận và hổ thẹn: "Đừng làm vậy!"
Cố Quân lúc nhỏ nhiều tai nhiều bệnh, trưởng thành cũng muộn, mười hai mười ba tuổi vẫn còn là một đứa trẻ, bởi vậy chẳng có xem Trường Canh là người lớn gì cho cam, một chút cũng không phát giác ra có gì không ổn.
Y không để bụng thu bộ móng tác quái về, hai tay gối sau đầu, nói với Trường Canh: "Ta chưa thành thân, đương nhiên là cũng không có tử nữ, đến huynh đệ tỷ muội cũng không, khó tránh chăm sóc không chu đáo, rất nhiều chuyện nếu ngươi không nói với ta, thì cũng chưa chắc ta đã nghĩ đến, vì vậy nếu có ủy khuất gì đừng giấu trong lòng, được không?"
Thanh âm của y trầm thấp dễ nghe, có lẽ là quá mệt rồi, còn có chút mơ hồ khó nhận ra, trực tiếp dội thẳng vào tai Trường Canh, làm cho sau lưng thiếu niên dựng một mảng lông tơ, còn đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Trong lòng Trường Canh vô cùng căng thẳng và bối rối: "Chỉ là tùy tiện nói vài câu thôi mà, mình làm gì mà như rơi vào động địch vậy?"
"Điện hạ, người thông cảm nhiều hơn nhé," Cố Quân cười, vỗ vỗ bên cạnh, "Nào, nằm xuống đây, nói với ta xem vừa rồi mơ thấy gì rồi."
Nhắc đến mộng, lửa giận trên người Trường Canh mới bình tĩnh lại, cậu nhìn chằm chằm Cố Quân một lúc, ép mình nhịn xuống ý muốn đem ô nhĩ cốt nói huỵch toẹt ra, dò thám trước: " Thập Lục, thế gian này có loại độc nào có thể khiến cho người ta điên không?"
Cố Quân bất mãn đảo mắt: "Thập Lục, gọi ai đó?"
Miệng thì quở trách một câu, trong lòng cũng chẳng so đo mấy, Cố Quân dừng lại một lúc, nói: "Chắc chắn là có, thế giới rộng lớn không thiếu của lạ, đặc biệt là đất đai của bọn ngoại bang, mọc rất nhiều thảo dược mà trung nguyên không có, lại thêm tổ tiên truyền lại rất nhiều cái thần ở đây thông ở kia, có rất nhiều mánh khóe bí hiểm mà chúng ta không thể hiểu nổi."
Trường Canh lòng nặng trĩu, nắm chặt con đao tàn treo trước ngực.
Cố Quân thấy có chút kỳ quái hỏi ngược: "Sao tự nhiên lại nghĩ tới vấn đề này?"
Ngón tay Trường Canh lạnh băng, đấu tranh trong lòng, chớp mắt để lộ chân tướng, cậu ngột ngạt nói: "Không có, trong mơ thấy có một ngày ta biến thành một kẻ điên, giết rất nhiều người."
Nói xong chưa đợi Cố Quân bình luận, Trường Canh giành nói: "Giấc mơ đều tương phản, ta biết."
Cậu cuối cùng quyết định đem ô nhĩ cốt giấu kín, bằng chí khí thiếu niên, Trường Canh không tin mình có khả năng thua, cậu muốn đối kháng với ô nhĩ cốt đến cùng, trong sạch đến chết.
Sau đó cho dù dũng khí trong lòng cậu mạnh như vậy, vẫn là không dám thám thính xem Cố Quân nếu như biết chuyện sẽ nghĩ thế nào.
Trường Canh nghĩ, cho dù cậu đầu óc không tốt, chân bị thương, tiểu nghĩa phụ cũng sẽ nhất định không chê bai cậu, nhưng mà nếu nhu y biết cậu cuối cùng sẽ biến thành một kẻ điên cuồng loạn thì sao?
Cậu trốn tránh theo bản năng, không muốn hỏi sâu, chỉ hỏi: "Người cũng có bị ác mộng sao?"
Cố Quân buột miệng bốc phét: "Sao có thể chứ?"
Chỉ là vừa nói xong thì Cố Quân nhớ lại Thẩm Dịch nói "thật lòng với Trường Canh một chút", lại cảm giác mình bốc phét hơi quá, ho khan một tiếng, bổ sung: "Cũng không...gọi là gì nhỉ, chính là có lúc tư thế ngủ không đúng cũng sẽ mơ bậy."
Trường Canh: "Vậy đều sẽ mơ thấy những gì?"
Cố Quân không thích nói về cảm nhận của mình, bởi vì cảm thấy nói ra rất mất mặt, giống như việc lột sạch y phục trước mặt mọi người chạy khắp phố vậy, bèn qua loa: "Những thứ tào lao, mở mắt ra là không nhớ rồi, ngươi mau ngủ đi, còn không ngủ thì trời sáng đó."
Trường Canh không nói.
Nhưng mà qua một lúc, Cố Quân nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lại thấy Trường Canh mở mắt, nhìn chằm chằm y, cuối cùng nhịn không được, đau đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi," Cố Quân thở dài, vắt óc nhớ lại, dùng giọng điệu dỗ trẻ con ngủ nói: "Ta lúc nhỏ có một lần mơ thấy mình bị nhốt ở một nơi đưa tay không thấy được năm ngón tay của mình, bốn bề một chút động tĩnh cũng không có, nhưng mà ta lại biết nơi đó có rất nhiều quái thú ăn thịt người, vậy là cứ chạy. Ngày hôm đó chắc là chân không có duỗi ra, người ta nói chân không có duỗi ra thì trong mơ chạy không nhanh, ta chạy đến cuối cùng, cảm giác như chân mình làm bằng bông vậy, càng gấp thì càng chạy không được."
Trường Canh hỏi tới: "Sau đó thì sao?"
Sau đó đương nhiên là bị dọa cho tỉnh chứ sao, còn có thể thế nào nữa?
Nhưng Cố Quân ngoài miệng không bao giờ chịu nhận là mình bị dọa tỉnh, liền thêm thắt cho sống động: "Sau đó ta chạy đến mất kiên nhẫn, không biết từ đâu móc ra một thanh kiếm nát tương trợ, một nhát đâm chết dã thú đuổi theo ta, liền mãn nguyện tỉnh dậy."
Trường Canh: "..."
Cậu vậy mà lại còn muốn đồng cảm với mấy lời nghiêm túc từ miệng Cố Quân, đúng là nghĩ nhiều.
Ai biết được Cố Quân lại nghiêm túc hỏi: "Ngươi biết khi gặp ác mộng nên làm sao không?"
Trường Canh chần chừ một lúc, lại cả tin y một lần nữa, nghiêm túc lắc đầu, chờ nghe cao kiến của y.
Cố Quân làm ra vẻ quan trọng: "Sở dĩ ngươi mơ thấy ác mộng, là bởi vì trong phòng có ma quỷ đi đêm trêu đùa ngươi, ma quỷ đều sợ những vật dơ bẩn, ngươi sau này để một cái bô ngoài cửa, nói không chừng đuổi bọn họ chạy mất."
Trường Canh: "..."
Trường Canh rất dễ tin lời nói đùa của người khác, Cố Quân rất nhanh phát hiện vấn đề này nên chọc cậu cho vui, nửa đêm cười một cách sảng khoái.
Cậu tức giận lật người, xoay lưng với Cố Quân, bóng lưng viết hai chữ to đùng "mau cút".
Cố Quân không có cút, y vẫn luôn nhìn Trường Canh hô hấp dần dần bình tĩnh lại, mới nhẹ nhàng kéo chăn giúp cậu, ngồi dậy rời đi.
Chuẩn bị đi, Cố Quân định thuận tay đem giáp vai vừa nãy tháo xuống đi, vừa đưa tay lại nghĩ lại trước đây có người nói, trẻ nhỏ nửa đêm dễ bị giật mình bởi vì dương khí quá yếu, chơi đùa với những thứ không sạch sẽ, dùng đồ sắt để trên đầu giường sẽ đỡ hơn.
Mấy thứ này là dân gian truyền miệng không có căn cứ, trước đây Cố Quân không bao giờ tin, lúc này tự nhiên cảm thấy những điều này cũng có chút có lý, nếu không sao lại lưu truyền nhiều như vậy?
Vậy là y để lại bộ giáp vai sắt, chỉ mặc đơn y rời khỏi phòng của Trường Canh.
Cố đại soái quả là một bậc thầy trừ tà, giấc ngủ thứ hai của Trường Canh vậy mà lại không hề có quỷ quái quấy rầy không thôi nữa, một giấc ngủ đến trời hừng sáng.
Tiếc là, Trường Canh tỉnh dậy, sắc mặt còn khó coi hơn là một đêm không ngủ.
Cậu sắc mặt lạnh như sắt ngồi trên giường một lúc, mở chăn gấm ra nhìn một cái, nhịn không được khóc nức nở, đem mình cuộn tròn lại, ôm đầu.
Lần thứ hai.
Trường Canh không còn cách nào khác tự lừa mình dối người được nữa, bởi vì lần này giấc mộng của cậu thật sự rất chân thật và trực tiếp...trong mơ cậu chân thật và trực tiếp không tôn trọng tiểu nghĩa phụ của cậu.
Cậu chôn mặt vào chăn, hét bừa một tiếng, không cách nào chịu đựng được ác tâm của mình, hận không thể một cái đập vào đầu giường chết quách đi.
Lần này, đến cả cái đao tàn có hình tương vân cũng không thể khiến cậu bình tĩnh lại.
Vào lúc thiếu niên đang hoảng loạn, thì ngoài cửa bỗng có tiếng gõ.
Trường Canh thống khổ trầm uất đến mức ba hồn bảy vía bị dọa bay mất, phản ứng đầu tiên là hoảng loạn cuộn thảm trải giường lại, cắn chặt răng, ép bản thân ổn định tinh thần lại, bước chân chột dạ đi mở cửa.
Không ngờ vừa mở cửa, cậu lại nhận thêm chấn động thứ hai
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro