Hầu Phủ
Priest
2024-10-02 16:27:16
Kinh thành sau một trận mưa lớn, cái lạnh ẩn mình tỏa ra, lộ ra cái lạnh buốt tiêu điều bên trong những mảng sương kết tụ lại.
Trường Canh mờ mịt đi theo một đám người xa lạ đưa tiễn lão hoàng đế, ngày đưa tang, có xe tám ngựa kéo chiếc quan quách chín rồng, hai bên đại lộ bốc lên hơi nước dày đặc, tấu nhạc đưa tang tự phát vang lên, nhả ra một làn khói trắng, bao trùm lên cả đế đô, trọng giáp đi thành hàng rào ngăn cách người ngoài không được đến gần, bên ngoài trận giáp, người đi viếng đông nghịt, có người Đại Lương, người dân tộc phương Đông, người Bách Việt, người Man...thậm chí còn có rất nhiều ngoại bang Tây Dương đếm không hết.
Vô số ánh mắt rình mò suy đoán, có lén lút có rõ ràng đặt lên người Trường Canh - thân thế tứ hoàng tử Lý Mân bí ẩn, tiếc là ai cũng không dám dưới mí mắt An Định hầu tiến lên nói chuyện với cậu. Trường Canh được Cố đại soái trắng trợn cất giấu lại, nhiều ngày qua, trừ thái tử và Ngụy vương tự mình đi qua vài vòng trước mắt cậu, một người nhàn rỗi như cậu cũng chẳng tiếp xúc qua.
Đợi mọi chuyện ổn định, Trường Canh được đưa tới An Định hầu phủ.
Hầu phủ nhìn từ bên ngoài đúng là uy phong lẫm liệt, cửa mở lớn hình chữ bát, trên có hai cái đầu thú hung tợn, từ lỗ mũi phun ra khói trắng, ba mươi sáu cái bánh răng đồng thời chuyển động, then cửa nặng nề cót két nhấc lên, lộ ra bên trong từng con rối sắt cao to.
Trên tường hai bộ giáp trụ huyền thiết võ tướng, đèn hơi ảm đạm, gia tướng hộ vệ đứng một bên, một không khí xơ xác tiêu điều lạnh lẽo xộc vào mặt.
Đương nhiên là bước vào trong nhìn mới phát hiện, khí thế cao ngạo của An Định hầu phủ chỉ có cửa lớn.
Đình viện hầu phủ tuy rộng, nhưng cỏ cây lại héo tàn, ngoài cửa thì uy nghiêm đáng sợ, bên trong thậm chí chỉ có vài hạ nhân già ít tiếng kiệm lời, gặp Cố Quân cũng chỉ dừng lại hành lễ, không hề nói gì.
Đại bộ phận con rối và hỏa cơ trong dân gian đều đốt bằng than đá, chỉ có một bộ phận nhỏ là dùng tử lưu kim, thông thường là các đê điều lớn, con rối khai hoang và vật thể lớn, tất cả đều trực thuộc phủ nha địa phương, còn với những đồ vật cao quý đó, thì chỉ có đại quan quý nhân phẩm cấp mới có đủ tư cách dùng.
Đương nhiên, quy định là quy định, dân gian có tuân thủ hay không đó là hai chuyện khác nhau, ví dụ như Quách thái thú ở Nhạn Hồi phẩm cấp là ngàn vạn không đủ, trong nhà ông ta hỏa cơ hoạt động bằng tử lưu kim không phải chỉ có một, phẩm cấp Cố đại soái vô cùng đủ, nhưng trong phủ vậy mà lại mộc mạc giản dị, trừ vài con rối sắt, hầu như không nhìn thấy khí vật nào đốt bằng tử lưu kim.
Cả hầu phủ đáng tiền nhất chắc cũng chỉ có vài bức hoành do vị đại nho lâm Mạch Sâm tiên sinh thủ thư, nghe nói Mạch Sâm tiên sinh là thầy giáo vỡ lòng của An Định hầu, thiết nghĩ mấy tấm hoành này chắc cũng là xin về.
Cát Phán Tiểu và Tào Nương Tử theo Trường Canh cùng nhau chuyển đến, ba đứa trẻ nông thôn chưa từng nhìn qua thế gian gì đó thậm thò thậm thụt, Cát Phán Tiểu đồng ngôn vô kỵ: "Thập Lục thúc..."
Tào Nương Tử ho nhẹ: "Đó là hầu gia!"
"He he hầu gia," Cát Phán Tiểu cười ngỏn nghẻn áp lại gần, "Nhà của ngài hình như còn không đẹp bằng nhà Quách đại nhân."
Cố Quân không chấp nhặt cười: "Ta sao có thể so được với Quách đại nhân? Ông ta trời cao hoàng đế xa, giàu đến chảy mỡ, đâu như ta, vì để tiết kiệm ít tiền, mỗi năm qua tiết còn phải vào cung ăn chực."
Câu này nghe như một lời nói đùa, nhưng Trường Canh bên nghe thấy lại dường như cảm giác lời của y có ẩn ý.
Còn chưa đợi cậu nghĩ kỹ, Tào Nương Tử lại thì thầm vào tai Cát Phán Tiểu: "Trong kịch không phải đều nói là thế gia công tử trong nhà đều có vườn hoa xích đu, nha hoàn xinh đẹp sao?"
Cát Phán Tiểu hình như rất am hiểu, ưỡn bụng: "Hoa viên đều ở hậu viện, nữ tử nhà người ta bất kể chủ tớ đều không thể tùy ý xuất đầu lộ diện, để ngươi tùy tiện nhìn thấy sao? Không biết đừng có hỏi ngốc."
Cố Quân cười: "Nhà ta không có nha hoàn, chỉ có mấy ông lão già rách việc cùng với mấy bà vợ già thô lỗ, không giấu các ngươi, đẹp nhất trong hầu phủ tính ra thì chỉ có bổn nhân, muốn ngắm thì có thể ngắm ta."
Y nói xong còn lơ lẳng nháy mắt, cười lộ hàm răng trắng.
Tào Nương Tử liền vội e thẹn che mắt, Cát Phán Tiểu không ngờ rằng đường đường là An Định hầu vậy mà lại giống như "Thẩm Thập Lục" không biết xấu hổ, cũng trợn mắt há mồm.
Cố Quân chắp tay ra sau, trong tay nghịch cái phật châu cũ mà tiên hoàng đế để lại, thong dong đi qua đình viện tiêu điều: "Mẹ ta mất sớm, ta lại chưa có vợ, ta không già cũng không còn nhỏ chưa có vợ, cần nhiều nha đầu xinh đẹp làm gì? Rất không đàng hoàng."
Nghe như vậy cứ như y là một người đàng hoàng vậy.
Tào Nương Tử không dám nhìn thẳng Cố Quân lắm, một nam tử đẹp như vậy mà lại không dám nhìn, chỉ bên cạnh rụt rè hỏi: "Hầu gia, người ta nói 'vào cửa hầu phủ sâu như biển'..."
Cố Quân không nhịn được cười: "Sao đây, ngươi muốn tạm biệt tiêu lang gả cho ta sao?"
Tào Nương Tử cả người đỏ như cái đít khỉ.
Trường Canh tối mặt: "Nghĩa phụ."
Cố Quân lúc này mới nhớ ra mình là thân phận trưởng bối, liền vội vàng kiềm chế lại, nhịn đến nỗi lộ ra khuôn mặt đức độ méo mó, nói: "Chỗ của ta ở đây chẳng có quy tắc gì cả, muốn ăn gì thì cứ nói với đầu bếp, hậu viện có thư phòng võ khố, còn có tàu ngựa, muốn đọc sách luyện kiếm hay cưỡi ngựa cứ tự nhiên, bình thường Thẩm Dịch rảnh sẽ tới đây, nếu hắn ta bận ta sẽ mời tiên sinh khác, ra ngoài chơi không cần báo với ta, mang theo thị vệ, ra ngoài đừng gây rắc rối cho ta là được...ổ, để ta nhớ xem còn gì nữa không."
Trầm ngâm một lúc, Cố Quân lại xoay đầu lại nói: "À đúng rồi, còn nữa, trong nhà có vài người giúp việc già rồi, phản ứng có hơi chậm một chút, rộng lượng chút, đừng so đo với họ."
Y chỉ đơn giản dặn dò một câu, trong lòng Trường Canh lại kỳ lạ bị dịu dàng trong lời nói của y quật ngã, tuy sự dịu dàng này không dành cho cậu.
Cố Quân vỗ vỗ sau lưng cậu: "Chỗ này của ta có hơi vắng vẻ, sau này cứ xem đây là nhà đi."
Một thời gian dài sau đó, Trường Canh không có gặp Cố Quân, tân hoàng phải đăng cơ, Ngụy vương phải kiềm hãm, Bắc Tân Cương trói về thế tử Man tộc phải xử lý, Man tộc vô cớ phá bỏ giao ước xâm lấn cần phải nói lý lẽ...còn có ứng thù, thí thám, vân vân vân vân, còn nhiều nữa.
Trường Canh được tính là siêng năng, nhưng mỗi ngày sáng sớm lúc cậu tỉnh thì Cố Quân đã đi rồi, đến tối cậu đã ngủ được một giấc tỉnh lại Cố Quân vẫn chưa về.
Chớp mắt cái nóng hầm hập mùa hè cũng hết, qua thêm một mùa thu vội vội vàng vàng, liền đến thời kỳ thắp lò rồi.
Đêm khuya, thạch bàn trên đường phủ một tầng tuyết mỏng như mí mắt, trong không trung một lớp sương trắng nhẹ, từ trong hẻm nhỏ tiếng vó ngựa vang lên, không lâu sau, bốn con ngựa đen toàn thân kéo một chiếc xe xuyên qua sương mỏng xuất hiện, dừng ngay cửa sau hầu phủ.
Xe ngựa "phù" một tiếng nhẹ, ba đường ống giữ ấm quanh thân phả ra khói trắng, cửa xe mở ra từ bên trong, Thẩm Dịch từ trong xe chui ra.
Thẩm Dịch thở ra một luồng khói trắng, quay lại nói với người trong xe: "Ta thấy ngươi đừng có xuống, cho người mở cửa trực tiếp kéo xe vào trong đi, lạnh lắm."
Người trong xe đáp lời, chính là Cố Quân, trên mặt y vẻ rất mệt mỏi, nhưng tinh thần hình như vẫn tốt, phân phó xa phu: "Đi mở cửa."
Cố Quân uể oải kéo dài: "Kết thúc rồi, thêm vài tên Gia Lai Huỳnh Hoặc không thành vấn đề."
Thẩm Dịch: "Hôm nay hoàng thượng gọi ngươi vào cung nói thế nào? Ta nghe nói Thiên Lang bộ phái sứ thần đến."
"Lão già què đó vác mặt dày dâng tấu lên, nước mũi gần như bôi hết lên trên đó, nói là tăng lượng tử lưu kim cống nạp mỗi năm cho chúng ta, kêu hoàng thượng nể tình nhi tử ông ta trẻ con không hiểu chuyện, thả hắn ta về, lão già què đó nguyện ý thay thế, tự mình qua đây làm tù nhân." Cố Quân chẳng mấy hứng thú, trong miệng chẳng có lời nào tốt đẹp, "Rùa con, tể con bảy tám đứa còn trẻ con không hiểu chuyện, trừ khi biên ngoại đất xấu, mạ phát triển chậm?"
Thẩm Dịch nhíu mày: "Ngươi không có lên cơn tại đình đó chứ?"
"Ta lấy đâu ra nóng nảy lớn vậy chứ? Nhưng ta nếu không phát tiết, cái tên hộ bộ thượng thư điên khùng đó dám sẽ một lời đồng ý liền." Cố Quân lạnh lùng nói, ngay lập tức ngữ khí thay đổi, thở dài, "Thánh hiền đầy triều, đều không ai biết bốn chữ 'thả hổ về rừng' viết như thế nào."
Lúc Man tộc xâm lấn Nhạn Hồi đã mặc trọng giáp có pháo ngắn trước ngực, đó là thiết kế của bọn phương tây, người trung nguyên xương cốt bẩm sinh nhỏ bé hơn một chút, cho dù là tráng sĩ trong quân đội, đều không có mạnh như vậy, thiết kế trọng giáp cũng xem xét nhẹ nhàng dễ hoạt động, thông thường không ra chiến trường thì chơi trò "ngực đập vỡ đá".
Phía sau Huỳnh Hoặc Gia Lai không còn nghi ngờ chính là cái bọn thèm thuồng đất đai Đại Lương, người Tây Dương.
Cố Quân cụp mắt, nhìn lớp tuyết mỏng phản quang trên mặt đất, thấp giọng: "Bốn bề đều là sói."
Y một lòng muốn đưa giao long ra biển, đánh úp bọn Tây Dương, một đường đánh vào sào huyệt của cái bọn ngoại ban đó, nhưng mà chinh chiến nhiều năm liền, quốc khố Đại Lương sắp bị y đánh bay rồi, trước mắt bởi vì Cố Quân ủng hộ tân hoàng thượng vị, tạm thời trấn định được rục rịch lúc tiên hoàng nguy cấp của Ngụy vương, tân hoàng coi như cũng nể mặt y vài phần.
Nhưng mà nể mặt...có thể trường cửu sao?
Thẩm Dịch lắc đầu: "Không nhắc mấy chuyện này nữa, tứ điện hạ ở chỗ ngươi sao rồi?"
"Tứ điện hạ?", Cố Quân ngừng một lúc, "Khá tốt."
Thẩm Dịch hỏi: "Ngài ấy bây giờ mỗi ngày làm những gì?"
Cố Quân suy nghĩ một lúc, không chắc chắn trả lời: "...Chắc là chơi? Nhưng mà ta nghe Vương thúc nói nó hình như không mấy ra ngoài."
Thẩm Dịch vừa nghe là biết, Cố đại soái xem tứ điện hạ như con dê để đó, mỗi ngày cho cỏ ăn, chuyện khác đều không lo, nhưng mà cũng không thể trách y, bởi vì năm xưa trưởng công chúa và lão hầu gia chính là nuôi y như vậy.
Thẩm Dịch than thở: "Tiên hoàng đế năm xưa đối với ngươi thế nào, quên rồi à?"
Một tia sượng sạo xẹt qua sắc mặt Cố Quân, y thật ra cũng chưa nghĩ ra làm sao để chung sống với Trường Canh.
Trường Canh đã qua cái tuổi làm nũng đòi kẹo rồi, tính cách lại trưởng thành, khi còn ở tiểu trấn Nhạn Hồi, thậm chí còn là đứa trẻ đó chăm sóc y một nghĩa phụ chẳng ra làm sao nhiều hơn.
Cố Quân không thể mỗi ngày đều đưa theo một đám trẻ chơi đùa, nhưng cũng rất khó để làm một người trưởng bối, thì dẫn dắt Trường Canh cái gì chứ.
Bởi vì y thực sự là bị cưỡng ép ngoài khả năng, còn chưa đủ tuổi và tư cách làm một người phụ thân.
Dù là Cố Quân có nói qua, sau này muốn đem huyền thiết doanh cho Trường Canh, nhưng những lời đó chỉ là nói đùa, trong lòng y hiểu rõ, điều đó là không thể. Hơn nữa, muốn trong quân doanh có được thành tựu gì đó, phải chịu bao nhiêu khổ cực trong lòng Cố Quân rõ hơn ai hết, chỉ cần y còn sống một ngày, vẫn còn có thể kiểm soát được giang sơn Đại Lương, không muốn để Trường Canh trải qua những khổ cực giống như vậy.
Đồng thời, y hy vọng tiểu hoàng tử giao vào tay y có thể có tiền đồ, ít nhất là sau này có thể có đủ năng lực tự bảo.
Một con người phải làm sao để không chịu khổ mà vẫn có năng lực tự bảo?
Từ cổ chí kim, tất cả phụ mẫu đều quanh quẩn trong cái vấn đề này tìm đáp án mà không có được, huống hồ y chỉ là một nghĩa phụ kiến thức không tới đâu, y chỉ đành mặc kệ Trường Canh tự do trưởng thành.
Xa phu đã kéo cửa ra, thắp sẵn đèn, đứng bên cạnh chờ Cố Quân lên tiếng.
Thẩm Dịch nói với Cố Quân: "Chỉ mong ngươi quan tâm tỉ mỉ một chút, là yêu cầu cao lắm rồi, nhưng mà nó mới vừa trải qua biến cố, người thân bên cạnh chỉ còn mỗi mình ngươi thôi, ngươi quan tâm một chút đi, cho dù là không biết phải làm gì thì thường xuyên xuất hiện trước mặt nó, viết cho nó vài tập tự cũng là tốt rồi."
Cố Quân lần này coi như là nghe thấu rồi, kiềm cái tính khí lại: "Ừm."
Thẩm Dịch tháo một con ngựa ra, cầm cương.
Y đã đi được vài bước, lại nhịn không được quay lại dông dài một câu: "Đại soái à, trẻ nhỏ mờ mịt, cha già bệnh tật, đều dạy ngài thành người, dù là gặp phải cái nào, cũng đều là may mắn."
Cố Quân đau khổ bóp ấn đường: "Mẹ à, cái miệng thối còn chưa lập gia đình này, cầu xin ngươi đó, mau cút đi!"
Thẩm Dịch cười hí một tiếng cưỡi ngựa đi.
Trường Canh mờ mịt đi theo một đám người xa lạ đưa tiễn lão hoàng đế, ngày đưa tang, có xe tám ngựa kéo chiếc quan quách chín rồng, hai bên đại lộ bốc lên hơi nước dày đặc, tấu nhạc đưa tang tự phát vang lên, nhả ra một làn khói trắng, bao trùm lên cả đế đô, trọng giáp đi thành hàng rào ngăn cách người ngoài không được đến gần, bên ngoài trận giáp, người đi viếng đông nghịt, có người Đại Lương, người dân tộc phương Đông, người Bách Việt, người Man...thậm chí còn có rất nhiều ngoại bang Tây Dương đếm không hết.
Vô số ánh mắt rình mò suy đoán, có lén lút có rõ ràng đặt lên người Trường Canh - thân thế tứ hoàng tử Lý Mân bí ẩn, tiếc là ai cũng không dám dưới mí mắt An Định hầu tiến lên nói chuyện với cậu. Trường Canh được Cố đại soái trắng trợn cất giấu lại, nhiều ngày qua, trừ thái tử và Ngụy vương tự mình đi qua vài vòng trước mắt cậu, một người nhàn rỗi như cậu cũng chẳng tiếp xúc qua.
Đợi mọi chuyện ổn định, Trường Canh được đưa tới An Định hầu phủ.
Hầu phủ nhìn từ bên ngoài đúng là uy phong lẫm liệt, cửa mở lớn hình chữ bát, trên có hai cái đầu thú hung tợn, từ lỗ mũi phun ra khói trắng, ba mươi sáu cái bánh răng đồng thời chuyển động, then cửa nặng nề cót két nhấc lên, lộ ra bên trong từng con rối sắt cao to.
Trên tường hai bộ giáp trụ huyền thiết võ tướng, đèn hơi ảm đạm, gia tướng hộ vệ đứng một bên, một không khí xơ xác tiêu điều lạnh lẽo xộc vào mặt.
Đương nhiên là bước vào trong nhìn mới phát hiện, khí thế cao ngạo của An Định hầu phủ chỉ có cửa lớn.
Đình viện hầu phủ tuy rộng, nhưng cỏ cây lại héo tàn, ngoài cửa thì uy nghiêm đáng sợ, bên trong thậm chí chỉ có vài hạ nhân già ít tiếng kiệm lời, gặp Cố Quân cũng chỉ dừng lại hành lễ, không hề nói gì.
Đại bộ phận con rối và hỏa cơ trong dân gian đều đốt bằng than đá, chỉ có một bộ phận nhỏ là dùng tử lưu kim, thông thường là các đê điều lớn, con rối khai hoang và vật thể lớn, tất cả đều trực thuộc phủ nha địa phương, còn với những đồ vật cao quý đó, thì chỉ có đại quan quý nhân phẩm cấp mới có đủ tư cách dùng.
Đương nhiên, quy định là quy định, dân gian có tuân thủ hay không đó là hai chuyện khác nhau, ví dụ như Quách thái thú ở Nhạn Hồi phẩm cấp là ngàn vạn không đủ, trong nhà ông ta hỏa cơ hoạt động bằng tử lưu kim không phải chỉ có một, phẩm cấp Cố đại soái vô cùng đủ, nhưng trong phủ vậy mà lại mộc mạc giản dị, trừ vài con rối sắt, hầu như không nhìn thấy khí vật nào đốt bằng tử lưu kim.
Cả hầu phủ đáng tiền nhất chắc cũng chỉ có vài bức hoành do vị đại nho lâm Mạch Sâm tiên sinh thủ thư, nghe nói Mạch Sâm tiên sinh là thầy giáo vỡ lòng của An Định hầu, thiết nghĩ mấy tấm hoành này chắc cũng là xin về.
Cát Phán Tiểu và Tào Nương Tử theo Trường Canh cùng nhau chuyển đến, ba đứa trẻ nông thôn chưa từng nhìn qua thế gian gì đó thậm thò thậm thụt, Cát Phán Tiểu đồng ngôn vô kỵ: "Thập Lục thúc..."
Tào Nương Tử ho nhẹ: "Đó là hầu gia!"
"He he hầu gia," Cát Phán Tiểu cười ngỏn nghẻn áp lại gần, "Nhà của ngài hình như còn không đẹp bằng nhà Quách đại nhân."
Cố Quân không chấp nhặt cười: "Ta sao có thể so được với Quách đại nhân? Ông ta trời cao hoàng đế xa, giàu đến chảy mỡ, đâu như ta, vì để tiết kiệm ít tiền, mỗi năm qua tiết còn phải vào cung ăn chực."
Câu này nghe như một lời nói đùa, nhưng Trường Canh bên nghe thấy lại dường như cảm giác lời của y có ẩn ý.
Còn chưa đợi cậu nghĩ kỹ, Tào Nương Tử lại thì thầm vào tai Cát Phán Tiểu: "Trong kịch không phải đều nói là thế gia công tử trong nhà đều có vườn hoa xích đu, nha hoàn xinh đẹp sao?"
Cát Phán Tiểu hình như rất am hiểu, ưỡn bụng: "Hoa viên đều ở hậu viện, nữ tử nhà người ta bất kể chủ tớ đều không thể tùy ý xuất đầu lộ diện, để ngươi tùy tiện nhìn thấy sao? Không biết đừng có hỏi ngốc."
Cố Quân cười: "Nhà ta không có nha hoàn, chỉ có mấy ông lão già rách việc cùng với mấy bà vợ già thô lỗ, không giấu các ngươi, đẹp nhất trong hầu phủ tính ra thì chỉ có bổn nhân, muốn ngắm thì có thể ngắm ta."
Y nói xong còn lơ lẳng nháy mắt, cười lộ hàm răng trắng.
Tào Nương Tử liền vội e thẹn che mắt, Cát Phán Tiểu không ngờ rằng đường đường là An Định hầu vậy mà lại giống như "Thẩm Thập Lục" không biết xấu hổ, cũng trợn mắt há mồm.
Cố Quân chắp tay ra sau, trong tay nghịch cái phật châu cũ mà tiên hoàng đế để lại, thong dong đi qua đình viện tiêu điều: "Mẹ ta mất sớm, ta lại chưa có vợ, ta không già cũng không còn nhỏ chưa có vợ, cần nhiều nha đầu xinh đẹp làm gì? Rất không đàng hoàng."
Nghe như vậy cứ như y là một người đàng hoàng vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào Nương Tử không dám nhìn thẳng Cố Quân lắm, một nam tử đẹp như vậy mà lại không dám nhìn, chỉ bên cạnh rụt rè hỏi: "Hầu gia, người ta nói 'vào cửa hầu phủ sâu như biển'..."
Cố Quân không nhịn được cười: "Sao đây, ngươi muốn tạm biệt tiêu lang gả cho ta sao?"
Tào Nương Tử cả người đỏ như cái đít khỉ.
Trường Canh tối mặt: "Nghĩa phụ."
Cố Quân lúc này mới nhớ ra mình là thân phận trưởng bối, liền vội vàng kiềm chế lại, nhịn đến nỗi lộ ra khuôn mặt đức độ méo mó, nói: "Chỗ của ta ở đây chẳng có quy tắc gì cả, muốn ăn gì thì cứ nói với đầu bếp, hậu viện có thư phòng võ khố, còn có tàu ngựa, muốn đọc sách luyện kiếm hay cưỡi ngựa cứ tự nhiên, bình thường Thẩm Dịch rảnh sẽ tới đây, nếu hắn ta bận ta sẽ mời tiên sinh khác, ra ngoài chơi không cần báo với ta, mang theo thị vệ, ra ngoài đừng gây rắc rối cho ta là được...ổ, để ta nhớ xem còn gì nữa không."
Trầm ngâm một lúc, Cố Quân lại xoay đầu lại nói: "À đúng rồi, còn nữa, trong nhà có vài người giúp việc già rồi, phản ứng có hơi chậm một chút, rộng lượng chút, đừng so đo với họ."
Y chỉ đơn giản dặn dò một câu, trong lòng Trường Canh lại kỳ lạ bị dịu dàng trong lời nói của y quật ngã, tuy sự dịu dàng này không dành cho cậu.
Cố Quân vỗ vỗ sau lưng cậu: "Chỗ này của ta có hơi vắng vẻ, sau này cứ xem đây là nhà đi."
Một thời gian dài sau đó, Trường Canh không có gặp Cố Quân, tân hoàng phải đăng cơ, Ngụy vương phải kiềm hãm, Bắc Tân Cương trói về thế tử Man tộc phải xử lý, Man tộc vô cớ phá bỏ giao ước xâm lấn cần phải nói lý lẽ...còn có ứng thù, thí thám, vân vân vân vân, còn nhiều nữa.
Trường Canh được tính là siêng năng, nhưng mỗi ngày sáng sớm lúc cậu tỉnh thì Cố Quân đã đi rồi, đến tối cậu đã ngủ được một giấc tỉnh lại Cố Quân vẫn chưa về.
Chớp mắt cái nóng hầm hập mùa hè cũng hết, qua thêm một mùa thu vội vội vàng vàng, liền đến thời kỳ thắp lò rồi.
Đêm khuya, thạch bàn trên đường phủ một tầng tuyết mỏng như mí mắt, trong không trung một lớp sương trắng nhẹ, từ trong hẻm nhỏ tiếng vó ngựa vang lên, không lâu sau, bốn con ngựa đen toàn thân kéo một chiếc xe xuyên qua sương mỏng xuất hiện, dừng ngay cửa sau hầu phủ.
Xe ngựa "phù" một tiếng nhẹ, ba đường ống giữ ấm quanh thân phả ra khói trắng, cửa xe mở ra từ bên trong, Thẩm Dịch từ trong xe chui ra.
Thẩm Dịch thở ra một luồng khói trắng, quay lại nói với người trong xe: "Ta thấy ngươi đừng có xuống, cho người mở cửa trực tiếp kéo xe vào trong đi, lạnh lắm."
Người trong xe đáp lời, chính là Cố Quân, trên mặt y vẻ rất mệt mỏi, nhưng tinh thần hình như vẫn tốt, phân phó xa phu: "Đi mở cửa."
Cố Quân uể oải kéo dài: "Kết thúc rồi, thêm vài tên Gia Lai Huỳnh Hoặc không thành vấn đề."
Thẩm Dịch: "Hôm nay hoàng thượng gọi ngươi vào cung nói thế nào? Ta nghe nói Thiên Lang bộ phái sứ thần đến."
"Lão già què đó vác mặt dày dâng tấu lên, nước mũi gần như bôi hết lên trên đó, nói là tăng lượng tử lưu kim cống nạp mỗi năm cho chúng ta, kêu hoàng thượng nể tình nhi tử ông ta trẻ con không hiểu chuyện, thả hắn ta về, lão già què đó nguyện ý thay thế, tự mình qua đây làm tù nhân." Cố Quân chẳng mấy hứng thú, trong miệng chẳng có lời nào tốt đẹp, "Rùa con, tể con bảy tám đứa còn trẻ con không hiểu chuyện, trừ khi biên ngoại đất xấu, mạ phát triển chậm?"
Thẩm Dịch nhíu mày: "Ngươi không có lên cơn tại đình đó chứ?"
"Ta lấy đâu ra nóng nảy lớn vậy chứ? Nhưng ta nếu không phát tiết, cái tên hộ bộ thượng thư điên khùng đó dám sẽ một lời đồng ý liền." Cố Quân lạnh lùng nói, ngay lập tức ngữ khí thay đổi, thở dài, "Thánh hiền đầy triều, đều không ai biết bốn chữ 'thả hổ về rừng' viết như thế nào."
Lúc Man tộc xâm lấn Nhạn Hồi đã mặc trọng giáp có pháo ngắn trước ngực, đó là thiết kế của bọn phương tây, người trung nguyên xương cốt bẩm sinh nhỏ bé hơn một chút, cho dù là tráng sĩ trong quân đội, đều không có mạnh như vậy, thiết kế trọng giáp cũng xem xét nhẹ nhàng dễ hoạt động, thông thường không ra chiến trường thì chơi trò "ngực đập vỡ đá".
Phía sau Huỳnh Hoặc Gia Lai không còn nghi ngờ chính là cái bọn thèm thuồng đất đai Đại Lương, người Tây Dương.
Cố Quân cụp mắt, nhìn lớp tuyết mỏng phản quang trên mặt đất, thấp giọng: "Bốn bề đều là sói."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y một lòng muốn đưa giao long ra biển, đánh úp bọn Tây Dương, một đường đánh vào sào huyệt của cái bọn ngoại ban đó, nhưng mà chinh chiến nhiều năm liền, quốc khố Đại Lương sắp bị y đánh bay rồi, trước mắt bởi vì Cố Quân ủng hộ tân hoàng thượng vị, tạm thời trấn định được rục rịch lúc tiên hoàng nguy cấp của Ngụy vương, tân hoàng coi như cũng nể mặt y vài phần.
Nhưng mà nể mặt...có thể trường cửu sao?
Thẩm Dịch lắc đầu: "Không nhắc mấy chuyện này nữa, tứ điện hạ ở chỗ ngươi sao rồi?"
"Tứ điện hạ?", Cố Quân ngừng một lúc, "Khá tốt."
Thẩm Dịch hỏi: "Ngài ấy bây giờ mỗi ngày làm những gì?"
Cố Quân suy nghĩ một lúc, không chắc chắn trả lời: "...Chắc là chơi? Nhưng mà ta nghe Vương thúc nói nó hình như không mấy ra ngoài."
Thẩm Dịch vừa nghe là biết, Cố đại soái xem tứ điện hạ như con dê để đó, mỗi ngày cho cỏ ăn, chuyện khác đều không lo, nhưng mà cũng không thể trách y, bởi vì năm xưa trưởng công chúa và lão hầu gia chính là nuôi y như vậy.
Thẩm Dịch than thở: "Tiên hoàng đế năm xưa đối với ngươi thế nào, quên rồi à?"
Một tia sượng sạo xẹt qua sắc mặt Cố Quân, y thật ra cũng chưa nghĩ ra làm sao để chung sống với Trường Canh.
Trường Canh đã qua cái tuổi làm nũng đòi kẹo rồi, tính cách lại trưởng thành, khi còn ở tiểu trấn Nhạn Hồi, thậm chí còn là đứa trẻ đó chăm sóc y một nghĩa phụ chẳng ra làm sao nhiều hơn.
Cố Quân không thể mỗi ngày đều đưa theo một đám trẻ chơi đùa, nhưng cũng rất khó để làm một người trưởng bối, thì dẫn dắt Trường Canh cái gì chứ.
Bởi vì y thực sự là bị cưỡng ép ngoài khả năng, còn chưa đủ tuổi và tư cách làm một người phụ thân.
Dù là Cố Quân có nói qua, sau này muốn đem huyền thiết doanh cho Trường Canh, nhưng những lời đó chỉ là nói đùa, trong lòng y hiểu rõ, điều đó là không thể. Hơn nữa, muốn trong quân doanh có được thành tựu gì đó, phải chịu bao nhiêu khổ cực trong lòng Cố Quân rõ hơn ai hết, chỉ cần y còn sống một ngày, vẫn còn có thể kiểm soát được giang sơn Đại Lương, không muốn để Trường Canh trải qua những khổ cực giống như vậy.
Đồng thời, y hy vọng tiểu hoàng tử giao vào tay y có thể có tiền đồ, ít nhất là sau này có thể có đủ năng lực tự bảo.
Một con người phải làm sao để không chịu khổ mà vẫn có năng lực tự bảo?
Từ cổ chí kim, tất cả phụ mẫu đều quanh quẩn trong cái vấn đề này tìm đáp án mà không có được, huống hồ y chỉ là một nghĩa phụ kiến thức không tới đâu, y chỉ đành mặc kệ Trường Canh tự do trưởng thành.
Xa phu đã kéo cửa ra, thắp sẵn đèn, đứng bên cạnh chờ Cố Quân lên tiếng.
Thẩm Dịch nói với Cố Quân: "Chỉ mong ngươi quan tâm tỉ mỉ một chút, là yêu cầu cao lắm rồi, nhưng mà nó mới vừa trải qua biến cố, người thân bên cạnh chỉ còn mỗi mình ngươi thôi, ngươi quan tâm một chút đi, cho dù là không biết phải làm gì thì thường xuyên xuất hiện trước mặt nó, viết cho nó vài tập tự cũng là tốt rồi."
Cố Quân lần này coi như là nghe thấu rồi, kiềm cái tính khí lại: "Ừm."
Thẩm Dịch tháo một con ngựa ra, cầm cương.
Y đã đi được vài bước, lại nhịn không được quay lại dông dài một câu: "Đại soái à, trẻ nhỏ mờ mịt, cha già bệnh tật, đều dạy ngài thành người, dù là gặp phải cái nào, cũng đều là may mắn."
Cố Quân đau khổ bóp ấn đường: "Mẹ à, cái miệng thối còn chưa lập gia đình này, cầu xin ngươi đó, mau cút đi!"
Thẩm Dịch cười hí một tiếng cưỡi ngựa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro