Băng Hà
Priest
2024-10-02 16:27:16
Trường Canh gọi không được, trên đường đến đây, suốt đường đi, tất cả mọi người gặp cậu đều lén lút nhìn cậu, từng đợt từng đợt ánh nhìn đó gần như muốn dìm chết cậu rồi, nhưng cậu vẫn là nhìn không ra bản thân và cái người đang nằm trên giường rồng đó giống nhau dù chỉ là một sợi tóc.
Cậu nghe thấy Cố Quân kề sát bên tai nhẹ giọng: "Không biết là thật lòng hay giả ý, ngươi cứ gọi một tiếng đi."
Trường Canh nghiêng đầu nhìn qua, bắt gặp ánh mắt tiểu nghĩa phụ của cậu, đôi mắt đó trong veo đến lạnh lẽo, không thấy một chút nào dấu vết của nước mắt, giả tạo cũng không có, trong đến mức vừa đẹp lại vừa vô tình.
Cái người nhìn có vẻ vô tình đó thở dài, hạ giọng: "Xem như ta cầu xin đó."
Trường Canh dù trong lòng có nhiều mâu thuẫn như thế nào, có nghĩ không thông ra sao, nghe câu này liền thỏa hiệp, trong lòng cậu nghĩ: "Cứ xem như kẻ mạo danh như cậu cho ông ấy một chút an ủi đi."
Cậu cụp mắt xuống, không có tí tình cảm nào qua loa gọi: "Phụ hoàng."
Nguyên Hòa hoàng đế ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng, hình như đem toàn bộ sức sống cuối cùng tích tụ lại thành một ánh sáng cực sáng, giống như pháo hoa đùng một cái là phát nổ vang trời. Ông ấy cứ ngắm nghía Trường Canh thật lâu như là xem vẫn chưa đủ, mới nói như sắp hết hơi: "Ban...Ban tên là Mân, hy vọng con trai chúng ta luôn luôn lạc quan, vô ưu vô sầu, một đời bình an, trường mệnh bách tuế...con có tiểu danh không?"
Trường Canh: "Có, tên Trường Canh."
Hoàng đế mấp máy môi, cổ họng hước lên một tiếng, nhất thời không nói nên lời.
Cố Quân chỉ đành bước tới, đỡ vị lão hoàng đế dậy, nhè nhẹ vỗ lưng cho người, để ông nhổ cục đờm trong cổ họng ra. Nguyên Hòa đế nghẹn đến mắt trợn trắng, thở đến mức run rẩy, than ngắn thở dài nằm xuống, một cái chân gà túm lấy tay Cố Quân.
Cố Quân: "Thần ở đây."
Nguyên Hòa đế mong manh như sương nói: "Huynh trưởng của nó đều đã lớn, chỉ có Trường Canh của trẫm, trẫm không thể nhìn nó trưởng thành rồi..."
Cố Quân như có phần xúc động, nhìn vào ánh mắt lão hoàng đế, một già một trẻ, một chưa khô vệt nước mắt một thanh sắc bất động, họ chỉ trao đổi qua ánh mắt, hình như là rất nhanh liền có một sự ăn ý nào đó.
Cố Quân: "Thần biết."
"Trẫm giao phó đứa nhỏ này lại cho ngươi, Tử Hi, trẫm không còn ai nữa rồi, chỉ tin tưởng mỗi ngươi, ngươi phải thay trẫm chăm sóc nó..." Nguyên Hòa đế thanh âm càng nói càng nhỏ, thì thào nói một đoạn xằng xiên, Cố Quân cố gắng miễn cưỡng từ đó phán đoán ý tứ của ông ấy, "Trẫm muốn cho nó một vương tước, ngươi tìm được nó ở đâu vậy?"
Cố Quân: "Nhạn Hồi Bắc Tân Cương."
"Nhạn Hồi..."Nguyên Hòa lẩm bẩm lập lại một lần, "Trẫm chưa từng đi đến một nơi xa như vậy. Vậy thì...hạ chiếu, hạ chiếu phong tứ hoàng tử Lý Mân thành Nhạn Bắc vương, nhưng...*ho*...không phải bây giờ, đợi đến lúc nó gia quan [1]..."
Cố Quân yên lặng lắng nghe, Đại Lương theo thường lệ, một chữ là thân vương, ví dụ như nhị hoàng tử phong thành "Ngụy vương", hai chữ là quận vương, phẩm cấp có chút thấp, thường thì phong cho cách một tầng hoàng thất tử đệ.
Nguyên Hòa hoàng đế: "Trẫm không phải ủy khuất nó, chỉ là trẫm không còn bảo vệ được nó nữa, sau này không thể để các người ca ca của nó sinh ra bất mãn đối với nó...Tử Hi, ngươi có biết trẫm vì sao nhất quyết phải đợi nó gia quan mới tiếp nhận vương tước không?"
Cố Quân dừng lại một lúc mới gật gật đầu.
Trường Canh không hề biết họ đang bí mật cái gì, trái tim không rõ nguyên nhân của cậu đập điên cuồng, giống như dự cảm ra điều gì đó.
Nguyên Hòa đế: "Bởi vì trẫm muốn hạ chỉ, để Trường Canh của trẫm làm con thừa tự của ngươi [2], để cho nó không phẩm không tước ỷ lại vào ngươi mấy năm, Tử Hi, ngươi phải dẫn dắt nó nên người, cho dù sau này có con của chính mình, ngươi cũng đừng chê nó, nó cũng mười mấy tuổi rồi, phiền ngươi cũng không phiền được mấy năm nữa đâu, đến khi gia quan, ngươi cứ bắt nó xuất môn kiến phủ, đến lúc đó cứ theo quy định quận vương...chỗ nào thì trẫm cũng đã chọn xong rồi..."
Nguyên Hòa hoàng đế nói đến đây, một hơi bị nghẹn lại cổ họng, kịch liệt ho lên, Cố Quân muốn đưa tay giúp liền bị lão hoàng đế huơ ra.
Lão hoàng đế nhìn sắc mặt trắng bệch của Trường Canh, thật là càng nhìn càng đau lòng.
Trong lòng ông nghĩ, một đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao lại không thể ở bên cạnh trẫm chứ?
Tại sao khó khăn lắm mới tìm lại được mà ông lại chỉ có thể nhìn một lần bớt một lần chứ?
Nguyên Hòa hoàng đế hoảng hốt dời ánh nhìn khỏi người Trường Canh, giống như một lão già hèn mọn, nói với Cố Quân: "Đi đường gió bụi, cũng mệt lắm rồi, để hài tử lui xuống nghỉ ngơi đi, trẫm nói thêm vài câu với ngươi."
Cố Quân đưa Trường Canh tới ngoài cửa, giao cho thị vệ hầu ngoài cửa, nói nhỏ vào tai: "Đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta đến tìm ngươi."
Trường Canh không lên tiếng, lặng lẽ đi theo nội vệ dẫn đường rời khỏi, trong lòng lại có một tư vị khó tả.
Lần này cậu danh chính ngôn thuận trở thành dưỡng tử của Cố Quân, đáng ra là một chuyện tốt, trong lòng cậu lại không hiểu tại sao không thể vui nổi.
Nhưng mà miệng vàng lời ngọc đã định, còn được phép từ chối sao, còn được phép phản kháng sao, thậm chí không được nói một lời.
Cậu chỉ có thể thân bất do kỷ cúi đầu đi theo nội vệ rời khỏi cung điện tràn ngập mùi thuốc và không khí chết chóc, đi được vài bước, Trường Canh không tự chủ quay đầu nhìn Cố Quân một cái. Vừa đúng lúc Cố Quân xoay người đi vào trong, nét nghiêng mặt của An Định hầu có thể khắc họa, trên người một bộ triều phục rộng lớn dày nặng, vô tình có một cảm giác tăng thêm mấy phần gò bó, nhìn mà đau lòng.
"Nghĩ gì vậy chứ?" Trường Canh cười khổ một cái, trong lòng nghĩ "Mấy hôm trước ngươi còn là nhi tử của bá hộ biên thùy, có một bà mẹ ngược đãi tính mạng ngươi, hạ độc ngươi, hôm nay lại là dưỡng tử của An Định hầu, chuyện tốt như vậy có nằm mơ cũng có thể mơ tới hay sao?"
Cậu cứ một bên thì thầm chế giễu mình, một bên thì đối với xung quanh bất lực, thiếu niên ba mươi tuổi đi qua hành lang cung điện ảm đạm, tổng chín chín tám mươi mốt bước, cậu chung thân khó quên.
Cánh cửa nhè nhẹ đóng lại, lư hương trên đầu giường phả ra một làn khói nhẹ mờ ảo.
Nguyên Hòa đế nói với Cố Quân đang quỳ bên đầu giường: "Trẫm nhớ, ngươi lúc nhỏ thân với A Án nhất, như những đứa trẻ bình thường, đứng chung với nhau, giống như một đôi búp bê làm bằng ngọc.
Nhắc đến tam hoàng tử yểu mệnh, thần sắc Cố Quân cuối cùng cũng chuyển động: "Thần rất nghịch ngợm bướng bỉnh, không bằng tam điện hạ từ nhỏ đã tri thư đạt lý."
"Ngươi không nghịch ngợm," Nguyên Hòa đế dừng một lúc, lại nhỏ giọng lặp lại một lần, "Không nghịch ngợm...nếu A Án có được một chút giống ngươi, thì sớm như vậy đã chết yểu sao? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, là hạt giống gì thì sẽ phát triển thành cây đó, Tử Hi, trên người ngươi chảy mới là huyết sắt của tiên hoàng..."
Cố Quân: "Thần đáng tội."
Nguyên Hòa xua tay: "Hôm nay không có người ngoài, trẫm nói với ngươi vài lời thật lòng. Tử Hi, ngươi sinh ra vốn là bản tính khai cương quật thổ, bầy sói có gặp ngươi cũng sẽ rùng mình cúi đầu, nhưng ta lại luôn lo ngươi có khuynh hướng chống đối mạnh mẽ, tương lai sẽ hữu tổn phúc báo."
Bên ngoài đồn rằng, ông ngoại của Cố Quân, võ hoàng đế chính vì sát nghiệt quá nặng, mới rơi vào thảm cảnh thê lương, tử nữ từng người từng người đều không còn.
"Tâm của Ngụy vương quá lớn mạnh, nhưng có ngươi canh chừng, thái tử thì tương lai xem như không đáng lo, ta chỉ lo lắng về ngươi...ngươi nghe trẫm một câu, vạn sự quá do bất cập [3], ngươi phải biết tiến lùi...lão trụ trì ở Hộ quốc tự cũng coi như là nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, phật pháp vô biên, ngươi có thời gian thì nên đến đó ngồi tĩnh tâm."
Lão đầu trọc ở Hộ quốc tự có một cái miệng quạ, từng nói Trường Canh là mệnh hung, khắc lục thân, bởi vì điều này Trường Canh từ đầu đến cuối không muốn bước vào Hộ quốc tự một bước.
Lúc này nghe hoàng thượng nhắc lại, Cố Quân nghĩ: "Đúng rồi, quên mất cái lão đầu trọc đó, có cơ hội ta nhất định đến tính sổ với ông ta, một mồi lửa đốt cái pháp đường lừa đời lấy danh của ông ta."
Năm đó sau khi lão hầu gia chết, hoàng thượng chính là dùng cái luận điệu này làm yếu đi huyền thiết doanh. Nhưng mà mấy năm trở lại đây, đám người ngoại bang đó như con thuồng luồng du hành trên biển, nhiều lần lăm le Đại Lương, Bắc Tân Cương, Tây Vực, thậm chí Đông Hải vạn dặm, ở đâu không có những ánh mắt hổ đói tham lam nhìn ngó mảnh đất Đại Lương?
Sát nghiệt quá nặng không lành, chẳng lẽ ngai vàng suy bại, lãnh thổ nổi còi báo động, bách tính lầm than, xác thây ngàn dặm, xem như dĩ hòa vi quý, vạn sự đại cát rồi sao?
Nếu như Cố đại soái cũng giống như đại biểu huynh [4] cách ba nghìn dặm biểu hệ của ngài đa sầu cả nghĩ, vậy thì chúng sinh của đại quốc mênh mông vô tri vô giác này biết ỷ lại vào ai trấn thủ cương thổ đây?
Phái hàn lâm trong triều đi "lấy đức phục dân" sao?
Cố Quân không chỉ muốn đánh, mà còn phải đánh một lần cho nhớ đời, tốt nhất là đạp bình Tây Vực, đánh đến cửa nhà của cái bọn ngoại bang phương tây suốt ngày ngấp nghé đất đai Trung Nguyên, khiến họ nghe tiếng đã sợ mất mật, không còn dám rình mò sơn hà của người khác nữa.
Lúc bình định phiến loạn Tây Vực, Cố Quân đã từng dâng tấu yêu cầu, hoàng thượng có lẽ cho rằng ngài điên rồi, thẳng thừng bác bỏ, bác bỏ cũng thôi đi, còn dùng nhiệm vụ quái lạ "tìm lại tứ hoàng tử" đem ngài đày tới Bắc Tân Cương.
Đương nhiên hoàng đế không ngờ rằng, ông kiềm chân Cố Quân ở Bắc Tân Cương, Cố Quân lại trói về cho ông một thế tử Man tộc.
Có một số người, sát phạt tinh làm đầu, nếu không thể làm một vị tướng giỏi khai cương quật thổ, nhất định sẽ về triều hại nước hại dân.
Hoàng đế đa tình gần đất xa trời cùng với tướng quân vô tình hào hoa phong nhã một nằm một quỳ, ở bên cái giường nhỏ lần cuối cùng moi tim móc phổi với nhau, vẫn là không ai thuyết phục được ai.
Nguyên Hòa hoàng đế nhìn đôi mắt băng lãnh của y, bỗng nhiên một sự bi thương từ đó dấy lên.
Lão hoàng đế nghĩ, nếu như năm đó không phải bản thân tham chiếm hoàng quyền, có phải bây giờ đang là một vương gia rảnh rỗi chơi bời lêu lỏng?
Ông không gặp được người phụ nữ trời định của mình, có lẽ sẽ đem thâm tình một đời tặng cho một người như thế nào đó, cũng không cần phải thê ly tử tán nhiều năm như vậy.
Cái kiểu ngai vàng chất chồng xương khô và gai góc, đại khái chỉ có như An Định hầu sát nghiệt quyết đoán, lạnh lùng mới có tư cách ngồi lên.
Nguyên Hòa đế lẩm bẩm gọi: "Tử Hi...Tử Hi à..."
Cố Quân hình như thần sắc gang thép dao động một chút, mí mắt rũ xuống, bờ vai căng cứng cũng thả lỏng ra, không còn thẳng đứng đến mức không hợp tình người nữa.
Nguyên Hòa đế hỏi: "Ngươi oán hận trẫm không?"
Cố Quân: "Thần không dám."
Nguyên Hòa đế lại hỏi: "Vậy sau này ngươi có nhớ về trẫm không?"
Cố Quân im miệng.
Lão hoàng đế không buông tha, nhìn y: "Sao không trả lời?"
Cố Quân trầm mặc một lúc, không thấy chút nào đau buồn, chỉ nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng nếu đi rồi, Tử Hi không còn người thân nữa."
Lồng ngực của Nguyên Hòa hoàng đế giống như bị ai đó bóp chặt, cả đời này của ông chưa từng thấy các tên tiểu ác ôn này nói được mấy câu mát lòng, bây giờ chỉ có câu này, dường như oán giận yêu thương không nói thành lời giữa hai người được xóa bỏ, chỉ còn lại thời gian từ từ trôi, tình cảm nhạt nhòa của sự cô độc phai màu.
Lúc này, một nội vệ trước cửa cẩn trọng: "Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc rồi."
Cố Quân định thần lại, ngẩng đầu, lại biến thành hung khí vô song nhìn đời bằng nửa con mắt: "Hoàng thượng bảo trọng long thể, thần cáo lui."
Nguyên Hòa hoàng đế bỗng nhiên mở miệng gọi tiểu danh của y: "Tiểu Thập Lục!"
Cố Quân khựng lại.
Nguyên Hòa hoàng đế cố gắng đưa tay mò dưới gối, lấy ra một chuỗi phật châu gỗ cũ kỹ: "Lại đây, đưa tay ra."
Cố Quân nhìn ông lão sắp cạn hơi đem cái chuỗi phật châu chẳng mấy đáng tiền đó đeo vào cổ tay y, tâm trạng có chút phức tạp.
"Đại biểu huynh...dõi theo ngươi." Nguyên Hòa đế vỗ vỗ mu bàn tay của y, nói không thành tiếng.
Trong lòng Cố Quân đau thương cực độ, vẻ trấn tĩnh trên mặt gần như sắp không giữ nổi, chỉ đành vội vã cáo lui.
Ba ngày sau, băng hà.
Văn võ bách quan cùng với lê dân, lại một lần tống biệt một triều đại.
Cậu nghe thấy Cố Quân kề sát bên tai nhẹ giọng: "Không biết là thật lòng hay giả ý, ngươi cứ gọi một tiếng đi."
Trường Canh nghiêng đầu nhìn qua, bắt gặp ánh mắt tiểu nghĩa phụ của cậu, đôi mắt đó trong veo đến lạnh lẽo, không thấy một chút nào dấu vết của nước mắt, giả tạo cũng không có, trong đến mức vừa đẹp lại vừa vô tình.
Cái người nhìn có vẻ vô tình đó thở dài, hạ giọng: "Xem như ta cầu xin đó."
Trường Canh dù trong lòng có nhiều mâu thuẫn như thế nào, có nghĩ không thông ra sao, nghe câu này liền thỏa hiệp, trong lòng cậu nghĩ: "Cứ xem như kẻ mạo danh như cậu cho ông ấy một chút an ủi đi."
Cậu cụp mắt xuống, không có tí tình cảm nào qua loa gọi: "Phụ hoàng."
Nguyên Hòa hoàng đế ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng, hình như đem toàn bộ sức sống cuối cùng tích tụ lại thành một ánh sáng cực sáng, giống như pháo hoa đùng một cái là phát nổ vang trời. Ông ấy cứ ngắm nghía Trường Canh thật lâu như là xem vẫn chưa đủ, mới nói như sắp hết hơi: "Ban...Ban tên là Mân, hy vọng con trai chúng ta luôn luôn lạc quan, vô ưu vô sầu, một đời bình an, trường mệnh bách tuế...con có tiểu danh không?"
Trường Canh: "Có, tên Trường Canh."
Hoàng đế mấp máy môi, cổ họng hước lên một tiếng, nhất thời không nói nên lời.
Cố Quân chỉ đành bước tới, đỡ vị lão hoàng đế dậy, nhè nhẹ vỗ lưng cho người, để ông nhổ cục đờm trong cổ họng ra. Nguyên Hòa đế nghẹn đến mắt trợn trắng, thở đến mức run rẩy, than ngắn thở dài nằm xuống, một cái chân gà túm lấy tay Cố Quân.
Cố Quân: "Thần ở đây."
Nguyên Hòa đế mong manh như sương nói: "Huynh trưởng của nó đều đã lớn, chỉ có Trường Canh của trẫm, trẫm không thể nhìn nó trưởng thành rồi..."
Cố Quân như có phần xúc động, nhìn vào ánh mắt lão hoàng đế, một già một trẻ, một chưa khô vệt nước mắt một thanh sắc bất động, họ chỉ trao đổi qua ánh mắt, hình như là rất nhanh liền có một sự ăn ý nào đó.
Cố Quân: "Thần biết."
"Trẫm giao phó đứa nhỏ này lại cho ngươi, Tử Hi, trẫm không còn ai nữa rồi, chỉ tin tưởng mỗi ngươi, ngươi phải thay trẫm chăm sóc nó..." Nguyên Hòa đế thanh âm càng nói càng nhỏ, thì thào nói một đoạn xằng xiên, Cố Quân cố gắng miễn cưỡng từ đó phán đoán ý tứ của ông ấy, "Trẫm muốn cho nó một vương tước, ngươi tìm được nó ở đâu vậy?"
Cố Quân: "Nhạn Hồi Bắc Tân Cương."
"Nhạn Hồi..."Nguyên Hòa lẩm bẩm lập lại một lần, "Trẫm chưa từng đi đến một nơi xa như vậy. Vậy thì...hạ chiếu, hạ chiếu phong tứ hoàng tử Lý Mân thành Nhạn Bắc vương, nhưng...*ho*...không phải bây giờ, đợi đến lúc nó gia quan [1]..."
Cố Quân yên lặng lắng nghe, Đại Lương theo thường lệ, một chữ là thân vương, ví dụ như nhị hoàng tử phong thành "Ngụy vương", hai chữ là quận vương, phẩm cấp có chút thấp, thường thì phong cho cách một tầng hoàng thất tử đệ.
Nguyên Hòa hoàng đế: "Trẫm không phải ủy khuất nó, chỉ là trẫm không còn bảo vệ được nó nữa, sau này không thể để các người ca ca của nó sinh ra bất mãn đối với nó...Tử Hi, ngươi có biết trẫm vì sao nhất quyết phải đợi nó gia quan mới tiếp nhận vương tước không?"
Cố Quân dừng lại một lúc mới gật gật đầu.
Trường Canh không hề biết họ đang bí mật cái gì, trái tim không rõ nguyên nhân của cậu đập điên cuồng, giống như dự cảm ra điều gì đó.
Nguyên Hòa đế: "Bởi vì trẫm muốn hạ chỉ, để Trường Canh của trẫm làm con thừa tự của ngươi [2], để cho nó không phẩm không tước ỷ lại vào ngươi mấy năm, Tử Hi, ngươi phải dẫn dắt nó nên người, cho dù sau này có con của chính mình, ngươi cũng đừng chê nó, nó cũng mười mấy tuổi rồi, phiền ngươi cũng không phiền được mấy năm nữa đâu, đến khi gia quan, ngươi cứ bắt nó xuất môn kiến phủ, đến lúc đó cứ theo quy định quận vương...chỗ nào thì trẫm cũng đã chọn xong rồi..."
Nguyên Hòa hoàng đế nói đến đây, một hơi bị nghẹn lại cổ họng, kịch liệt ho lên, Cố Quân muốn đưa tay giúp liền bị lão hoàng đế huơ ra.
Lão hoàng đế nhìn sắc mặt trắng bệch của Trường Canh, thật là càng nhìn càng đau lòng.
Trong lòng ông nghĩ, một đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao lại không thể ở bên cạnh trẫm chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao khó khăn lắm mới tìm lại được mà ông lại chỉ có thể nhìn một lần bớt một lần chứ?
Nguyên Hòa hoàng đế hoảng hốt dời ánh nhìn khỏi người Trường Canh, giống như một lão già hèn mọn, nói với Cố Quân: "Đi đường gió bụi, cũng mệt lắm rồi, để hài tử lui xuống nghỉ ngơi đi, trẫm nói thêm vài câu với ngươi."
Cố Quân đưa Trường Canh tới ngoài cửa, giao cho thị vệ hầu ngoài cửa, nói nhỏ vào tai: "Đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta đến tìm ngươi."
Trường Canh không lên tiếng, lặng lẽ đi theo nội vệ dẫn đường rời khỏi, trong lòng lại có một tư vị khó tả.
Lần này cậu danh chính ngôn thuận trở thành dưỡng tử của Cố Quân, đáng ra là một chuyện tốt, trong lòng cậu lại không hiểu tại sao không thể vui nổi.
Nhưng mà miệng vàng lời ngọc đã định, còn được phép từ chối sao, còn được phép phản kháng sao, thậm chí không được nói một lời.
Cậu chỉ có thể thân bất do kỷ cúi đầu đi theo nội vệ rời khỏi cung điện tràn ngập mùi thuốc và không khí chết chóc, đi được vài bước, Trường Canh không tự chủ quay đầu nhìn Cố Quân một cái. Vừa đúng lúc Cố Quân xoay người đi vào trong, nét nghiêng mặt của An Định hầu có thể khắc họa, trên người một bộ triều phục rộng lớn dày nặng, vô tình có một cảm giác tăng thêm mấy phần gò bó, nhìn mà đau lòng.
"Nghĩ gì vậy chứ?" Trường Canh cười khổ một cái, trong lòng nghĩ "Mấy hôm trước ngươi còn là nhi tử của bá hộ biên thùy, có một bà mẹ ngược đãi tính mạng ngươi, hạ độc ngươi, hôm nay lại là dưỡng tử của An Định hầu, chuyện tốt như vậy có nằm mơ cũng có thể mơ tới hay sao?"
Cậu cứ một bên thì thầm chế giễu mình, một bên thì đối với xung quanh bất lực, thiếu niên ba mươi tuổi đi qua hành lang cung điện ảm đạm, tổng chín chín tám mươi mốt bước, cậu chung thân khó quên.
Cánh cửa nhè nhẹ đóng lại, lư hương trên đầu giường phả ra một làn khói nhẹ mờ ảo.
Nguyên Hòa đế nói với Cố Quân đang quỳ bên đầu giường: "Trẫm nhớ, ngươi lúc nhỏ thân với A Án nhất, như những đứa trẻ bình thường, đứng chung với nhau, giống như một đôi búp bê làm bằng ngọc.
Nhắc đến tam hoàng tử yểu mệnh, thần sắc Cố Quân cuối cùng cũng chuyển động: "Thần rất nghịch ngợm bướng bỉnh, không bằng tam điện hạ từ nhỏ đã tri thư đạt lý."
"Ngươi không nghịch ngợm," Nguyên Hòa đế dừng một lúc, lại nhỏ giọng lặp lại một lần, "Không nghịch ngợm...nếu A Án có được một chút giống ngươi, thì sớm như vậy đã chết yểu sao? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, là hạt giống gì thì sẽ phát triển thành cây đó, Tử Hi, trên người ngươi chảy mới là huyết sắt của tiên hoàng..."
Cố Quân: "Thần đáng tội."
Nguyên Hòa xua tay: "Hôm nay không có người ngoài, trẫm nói với ngươi vài lời thật lòng. Tử Hi, ngươi sinh ra vốn là bản tính khai cương quật thổ, bầy sói có gặp ngươi cũng sẽ rùng mình cúi đầu, nhưng ta lại luôn lo ngươi có khuynh hướng chống đối mạnh mẽ, tương lai sẽ hữu tổn phúc báo."
Bên ngoài đồn rằng, ông ngoại của Cố Quân, võ hoàng đế chính vì sát nghiệt quá nặng, mới rơi vào thảm cảnh thê lương, tử nữ từng người từng người đều không còn.
"Tâm của Ngụy vương quá lớn mạnh, nhưng có ngươi canh chừng, thái tử thì tương lai xem như không đáng lo, ta chỉ lo lắng về ngươi...ngươi nghe trẫm một câu, vạn sự quá do bất cập [3], ngươi phải biết tiến lùi...lão trụ trì ở Hộ quốc tự cũng coi như là nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, phật pháp vô biên, ngươi có thời gian thì nên đến đó ngồi tĩnh tâm."
Lão đầu trọc ở Hộ quốc tự có một cái miệng quạ, từng nói Trường Canh là mệnh hung, khắc lục thân, bởi vì điều này Trường Canh từ đầu đến cuối không muốn bước vào Hộ quốc tự một bước.
Lúc này nghe hoàng thượng nhắc lại, Cố Quân nghĩ: "Đúng rồi, quên mất cái lão đầu trọc đó, có cơ hội ta nhất định đến tính sổ với ông ta, một mồi lửa đốt cái pháp đường lừa đời lấy danh của ông ta."
Năm đó sau khi lão hầu gia chết, hoàng thượng chính là dùng cái luận điệu này làm yếu đi huyền thiết doanh. Nhưng mà mấy năm trở lại đây, đám người ngoại bang đó như con thuồng luồng du hành trên biển, nhiều lần lăm le Đại Lương, Bắc Tân Cương, Tây Vực, thậm chí Đông Hải vạn dặm, ở đâu không có những ánh mắt hổ đói tham lam nhìn ngó mảnh đất Đại Lương?
Sát nghiệt quá nặng không lành, chẳng lẽ ngai vàng suy bại, lãnh thổ nổi còi báo động, bách tính lầm than, xác thây ngàn dặm, xem như dĩ hòa vi quý, vạn sự đại cát rồi sao?
Nếu như Cố đại soái cũng giống như đại biểu huynh [4] cách ba nghìn dặm biểu hệ của ngài đa sầu cả nghĩ, vậy thì chúng sinh của đại quốc mênh mông vô tri vô giác này biết ỷ lại vào ai trấn thủ cương thổ đây?
Phái hàn lâm trong triều đi "lấy đức phục dân" sao?
Cố Quân không chỉ muốn đánh, mà còn phải đánh một lần cho nhớ đời, tốt nhất là đạp bình Tây Vực, đánh đến cửa nhà của cái bọn ngoại bang phương tây suốt ngày ngấp nghé đất đai Trung Nguyên, khiến họ nghe tiếng đã sợ mất mật, không còn dám rình mò sơn hà của người khác nữa.
Lúc bình định phiến loạn Tây Vực, Cố Quân đã từng dâng tấu yêu cầu, hoàng thượng có lẽ cho rằng ngài điên rồi, thẳng thừng bác bỏ, bác bỏ cũng thôi đi, còn dùng nhiệm vụ quái lạ "tìm lại tứ hoàng tử" đem ngài đày tới Bắc Tân Cương.
Đương nhiên hoàng đế không ngờ rằng, ông kiềm chân Cố Quân ở Bắc Tân Cương, Cố Quân lại trói về cho ông một thế tử Man tộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có một số người, sát phạt tinh làm đầu, nếu không thể làm một vị tướng giỏi khai cương quật thổ, nhất định sẽ về triều hại nước hại dân.
Hoàng đế đa tình gần đất xa trời cùng với tướng quân vô tình hào hoa phong nhã một nằm một quỳ, ở bên cái giường nhỏ lần cuối cùng moi tim móc phổi với nhau, vẫn là không ai thuyết phục được ai.
Nguyên Hòa hoàng đế nhìn đôi mắt băng lãnh của y, bỗng nhiên một sự bi thương từ đó dấy lên.
Lão hoàng đế nghĩ, nếu như năm đó không phải bản thân tham chiếm hoàng quyền, có phải bây giờ đang là một vương gia rảnh rỗi chơi bời lêu lỏng?
Ông không gặp được người phụ nữ trời định của mình, có lẽ sẽ đem thâm tình một đời tặng cho một người như thế nào đó, cũng không cần phải thê ly tử tán nhiều năm như vậy.
Cái kiểu ngai vàng chất chồng xương khô và gai góc, đại khái chỉ có như An Định hầu sát nghiệt quyết đoán, lạnh lùng mới có tư cách ngồi lên.
Nguyên Hòa đế lẩm bẩm gọi: "Tử Hi...Tử Hi à..."
Cố Quân hình như thần sắc gang thép dao động một chút, mí mắt rũ xuống, bờ vai căng cứng cũng thả lỏng ra, không còn thẳng đứng đến mức không hợp tình người nữa.
Nguyên Hòa đế hỏi: "Ngươi oán hận trẫm không?"
Cố Quân: "Thần không dám."
Nguyên Hòa đế lại hỏi: "Vậy sau này ngươi có nhớ về trẫm không?"
Cố Quân im miệng.
Lão hoàng đế không buông tha, nhìn y: "Sao không trả lời?"
Cố Quân trầm mặc một lúc, không thấy chút nào đau buồn, chỉ nhàn nhạt nói: "Hoàng thượng nếu đi rồi, Tử Hi không còn người thân nữa."
Lồng ngực của Nguyên Hòa hoàng đế giống như bị ai đó bóp chặt, cả đời này của ông chưa từng thấy các tên tiểu ác ôn này nói được mấy câu mát lòng, bây giờ chỉ có câu này, dường như oán giận yêu thương không nói thành lời giữa hai người được xóa bỏ, chỉ còn lại thời gian từ từ trôi, tình cảm nhạt nhòa của sự cô độc phai màu.
Lúc này, một nội vệ trước cửa cẩn trọng: "Hoàng thượng, đến giờ uống thuốc rồi."
Cố Quân định thần lại, ngẩng đầu, lại biến thành hung khí vô song nhìn đời bằng nửa con mắt: "Hoàng thượng bảo trọng long thể, thần cáo lui."
Nguyên Hòa hoàng đế bỗng nhiên mở miệng gọi tiểu danh của y: "Tiểu Thập Lục!"
Cố Quân khựng lại.
Nguyên Hòa hoàng đế cố gắng đưa tay mò dưới gối, lấy ra một chuỗi phật châu gỗ cũ kỹ: "Lại đây, đưa tay ra."
Cố Quân nhìn ông lão sắp cạn hơi đem cái chuỗi phật châu chẳng mấy đáng tiền đó đeo vào cổ tay y, tâm trạng có chút phức tạp.
"Đại biểu huynh...dõi theo ngươi." Nguyên Hòa đế vỗ vỗ mu bàn tay của y, nói không thành tiếng.
Trong lòng Cố Quân đau thương cực độ, vẻ trấn tĩnh trên mặt gần như sắp không giữ nổi, chỉ đành vội vã cáo lui.
Ba ngày sau, băng hà.
Văn võ bách quan cùng với lê dân, lại một lần tống biệt một triều đại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro