Phong Vân
Priest
2024-10-02 16:27:16
Mối quan hệ rối rắm và phức tạp bên trong cần phải nói từ đời tiên đế.
Tiên đế chinh chiến lẫy lừng một đời, văn trị võ công, là một nhân vật truyền kỳ vô song. Lão nhân gia người một tay đưa Đại Lương ngày càng hưng thịnh, trong lục hợp, không ai dám xâm phạm, huyền thiết doanh và viện linh khu cũng là một tay người sáng lập.
Tiếc là vị tiên hoàng đế anh minh thần võ này lại là mạng cô độc quạnh quẽ, khi còn tại vị đã cưới qua bốn vị hoàng hậu, không một ai trường mệnh. Cả đời có tổng cộng tam tử nhị nữ, bốn trong số đã khiến ông "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh", khi tiên đế băng hà, dưới gối chỉ còn trưởng công chúa sớm đã xuất giá.
Truyền thuyết rằng năm trưởng công chúa hai mươi sáu hai mươi bảy cũng một trận đại bệnh suýt chết, may là có hôn ước với An Định hầu, đại hòa thượng của Hộ quốc tự lập cho công chúa một cái trường minh đăng, còn cho lời khuyên rằng nên để công chúa sớm xuất giá xông hỷ. Không phải nói chứ công chúa sau khi xuất giá quả thật bệnh tình dần dần thuyên giảm.
Như vậy xem ra, mỗi một hoàng tử công chúa đoản mệnh chết yểu, lại giống như tiên đế khắc chết họ vậy.
Tiên hoàng đế cả đời đều bị chết vợ chết con lúc lâm chung, đem huyền thiết doanh cùng với binh quyền quan trọng đều giao lại cho phu thê công chúa yêu quý, nhưng Đại Lương thì lại không thể đổi họ, kế vị hoàng đế chỉ có thể chọn người trong cùng dòng tộc.
Năm đó đăng vị thuận lợi như vậy, sự giúp đỡ của công chúa cũng không nhỏ.
Nguyên Hòa hoàng đế đối với trưởng công chúa rất luôn khắc nhớ, mãi cho đến khi bà qua đời vẫn luôn tôn trọng gọi "cô mẫu", lại đón độc tử của bà là Cố Quân vào cung chăm sóc, chính tay ban tự "Tử Hi", nhiều lần nói với văn võ bách quan "Tử Hi giống như đệ đệ ruột", lệnh cho thái tử gặp ở ngoài cũng phải tôn trọng gọi là "hoàng thúc".
Thúc hay thẩm thì cũng chỉ là một danh xưng, không quan trọng lắm, quan trọng là sau lưng Tiểu Cố Quân bé nhỏ năm đó là cả hệ thống binh quyền Đại Lương của An Định hầu.
Cựu bộ lão hầu gia vẫn còn đó, nếu như Cố Quân đối với Nguyên Hòa có chỗ nào bất hảo, giang sơn hoàng để có thể ngồi vững hay không cũng khó nói.
Nguyên Hòa hoàng đế nhân lúc Cố Quân còn nhỏ, đã dùng mười năm để làm giảm bớt cựu bộ của An Định hầu, huyền thiết doanh bị thủ đoạn mềm dẻo như vậy làm cho gần như không còn tồn tại. Tiếc là người tính không bằng trời tính, biên phòng Tây Vực căng thẳng, kẻ địch tấn công, liên tiếp phái đi ba vị chủ soái nếu không phải già thì là vô tích sự, một Đại Lương âm ỷ trọng văn khinh võ ca múa trong triều quen rồi, vậy mà không một nam nhân nào có nổi một đội binh động lực.
Viện linh khu im ắng nhiều năm bỗng tập thể thượng tấu đưa yêu sách, yêu cầu khởi lại huyền thiết doanh.
Đống sắt vụn bị hoàng đế vùi mài mười năm chỉ thiếu một khẩu khí, cuối cùng đúng là không có tuyệt đường, trong tay Cố Quân khải tử hồi sinh.
Cảm tình của Cố Quân đối với hoàng đế vô cùng phức tạp.
Một mặt, sau khi lão hầu gia và trưởng công chúa qua đời, là hoàng thượng đã nuôi nấng y trưởng thành, Nguyên Hòa hoàng đế đã cho y cái ấm áp mà phụ mẫu không có.
Công chúa chẳng phải là một người phụ nữ gia đình, đó là một nữ anh hùng hoành đao lập mã, Cố Quân trời sinh có hai người cha, không biết từ mẫu là như thế nào, khi ngài còn bước đi chưa vững, đã bị hai cái người không đáng tin cậy đó đưa đến chiến trường Bắc Tân Cương, ăn gió uống sương ăn cát mà lớn, bình sinh mọi nuông chiều cùng với dịu dàng, phong nhã cùng với tư văn, xem ra là toàn bộ đều đến từ Nguyên Hòa hoàng đế.
Mặt khác, Nguyên Hòa hoàng đế tính tình yếu đuối, khi còn trẻ, tính dễ mềm lòng của người miễn cưỡng gọi lại "đa tình nhân nghĩa", sau khi đến tuổi, liền biến thành 'mê muội vô năng' rồi.
Lão nhân gia người từ sáng đến tối không lo làm sao để cường quốc hưng bang, khai mở lãnh thổ, chỉ biết lo nghĩ về quyền lực trên cái mảnh đất ba phân đó, không phải là chơi trò bình quyền giữa các thần tử thì rảnh rỗi gia tăng áp lực cho Cố Quân, dùng nhiều cách để làm nguội lạnh trái tim chiến sĩ.
Vừa từng li từng tí yêu thương bảo vệ, lại vừa từng li từng tí cản trở, Cố Quân bị kẹt giữa hai cái "từng li từng tí", thật sự thà là ở biên ngoại ăn cát còn hơn.
Thẩm Dịch ý vị sâu xa, nói: "Nguyệt mãn tắc khuy, cứng quá sẽ gãy, đại soái, cổ nhân có dạy, công cao bất khả chấn chủ. Bốn bề lân cận đều bị ngài đánh qua một lượt, tiếp theo có phải là sắp tạo phản rồi? Đương nhiên, người không phải nghĩ như vậy, nhưng mà hoàng thượng nghĩ như vậy thì chưa biết chừng."
Cố Quân hờ hững: "Ta phong hầu 'An Định', chính là vì Đại Lương chiến đấu, những việc khác không thuộc ta quản."
Thẩm Dịch mở miệng định nói.
Cố Quân chặn lại: "Ta biết ngươi định nói gì, không cần nói nữa."
Hai năm phối hợp với nhau, chỉ một ánh mắt đã có thể hiểu được ý của đối phương, cuộc đối thoại vừa mới nghe khiến người ta không hiểu được ẩn tình. Thẩm Dịch đương nhiên không phải muốn cùng Cố Quân thảo luận đương kim hoàng đế, lão hoàng đế ốm đau bệnh tật, một thời tuổi trẻ, lần này lại gấp gáp triệu Cố Quân về cung, đại khái cũng sắp quy thiên rồi.
Y nói đương nhiên là hoàng đế tương lai.
Không tính Trường Canh lưu lạc bên ngoài, kim thượng dưới gối còn nhị tử, thái tử từ nhỏ làm bạn với kinh sử, là một người ổn thỏa, nhưng mà giống với đương kim, người cũng trọng văn khinh võ, không tán thành khuếch quân sung giáp quá nhiều, cho rằng có thương thiên và dân sinh.
Ngược lại là nhị hoàng tử dã tâm bùng bùng, đã tham gia quân ngũ, cả người đều là dòng máu muốn mở rộng bờ cõi.
Đối với đám võ tướng bọn họ mà nói, ai tốt ai xấu không cần phải nói nữa.
Sắc mặt Cố Quân trầm ngâm.
Thẩm Dịch hiểu, thức thời thì nên ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được: "Đại soái, chỉ cần một thái độ của ngài, dù là đồng ý ngầm..."
Cố Quân nhìn y một cái, trong mắt giống như hai lưỡi đao xé gió ngưng tụ sát khí, Thẩm Dịch miệng lưỡi cứng đờ, không nói tiếp được nữa.
Cố Quân từng câu từng chữ uy nghiêm: "Sau khi về đến kinh thành, tam bộ tại cửu môn đợi lệnh, kẻ nào có ý nhân lúc hoàng thượng long thể bất an, thừa nước đục thả câu, bất luận là ai, đều xử quyết, nghe rõ rồi chứ?"
Sắc mặt Thẩm Dịch chuyển trắng, rất lâu mới thấp giọng: "...Rõ."
Hai con người mỗi người một trầm mặc một lúc, thần sắc Cố Quân dần dần hòa hoãn lại, đột nhiên nói: "Ta không phải nhắm vào huynh."
Thẩm Dịch cười miễn cưỡng.
"Nguyên Hòa năm 30, là cái năm mà ta thống khổ nhất, công chúa và lão hầu gia đều không còn nữa, huynh cũng được đón về Thẩm gia, ta lúc đó gần như không còn nhìn thấy gì, tai thì nghe không rõ,' Cố Quân thấp giọng, "Ngày hôm đó bên ngoài tuyết rơi rất lớn, lạnh gần như muốn mất mạng, ta ôm thanh kiếm của lão hầu gia trốn ngay cửa phòng không cho ai lại gần. Là hoàng thượng đã dẫn tam hoàng tử lặng lẽ đến viện nhà ta, người đường đường cửu ngũ chí tôn, đứng giữa trận tuyết to cả nửa canh giờ mới dỗ được ta ra ngoài, người viết chữ vào tay ta, còn chỉ huy nội thị đắp người tuyết cho hai chúng tôi. Tam hoàng tử...A Án, còn nhỏ hơn ta một tuổi, thẹn thùng như một tiểu cô nương, lúc nào cũng cười, ta có lưu manh thế nào cũng không giận..."
Cố Quân nói đến đây, lời nói ngưng đọng lại.
Tam hoàng tử lúc chín tuổi đã yểu mệnh.
Thẩm Dịch: "Hoàng thượng là một người tình cảm."
Tiếc là tình cảm thì không làm hoàng đế được.
Cố Quân không tiếp lời, ngẩng đầu nhìn về một nơi không xa, Trường Canh đang cưỡi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nói gì với Cát Phán Tiểu trên xe, Cát Phán Tiểu đưa cái đầu mũm mĩm đáng yêu ra, cười hi hi ha ha. Trường Canh như có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn một cái, vừa hay đụng phải ánh mắt của Cố Quân, thần sắc của thiếu niên đó bỗng không tự tại, tức giận quay đầu đi.
Cố Quân nói: "Tiểu tử này lớn lên giống y hệt với người mẹ tộc Man của nó, nhưng tính cách lại giống hoàng thượng, có lúc ta giật mình vì nghĩ, nếu A Án có thể bình an trưởng thành, có lẽ cũng sẽ có dáng vẻ như thế này."
Thẩm Dịch im miệng, vì biết rằng dù cho mình có nói gì cũng đều vô dụng.
Trường Canh nghe không được Cố Quân và Thẩm Dịch nói gì, nhưng cứ luôn cảm thấy mỗi một nét cười không cười đều là đang xem thường mình, chỉ là như có ánh sáng sau lưng, qua một lúc Trường Canh nhịn không được lại lén quay lại nhìn Cố Quân một cái, phát hiện y đang tung mã qua.
Còn chưa chịu xong nữa sao?
Trường Canh không muốn nói chuyện với y chút nào, lập tức thúc vào bụng ngựa chạy về phía trước, không ngờ chạy quá đà, đến gần xe tù đang áp giải thế tử Man tộc.
Thế tử lang vương như có mụn mọc trong người, oán hận ăn vào xương, Trường Canh nhìn thấy hắn thì trong lòng khó chịu, liền cầm cương định rời xa hắn ta một chút.
Ai biết được lúc này, ánh mắt như muốn ăn thịt người của kẻ Man lướt qua Trường Canh, rơi vào sau lưng cậu, nhếch miệng cao vót: "Cố Quân, tỷ vạn vong hồn đều đang ám theo ngươi."
m thanh của hắn giống như một tấm sắt loang lỗ gỉ sét cạo vào đĩa sứ, âm hồn u ám, khiến người ta nổi hết da gà, con ngựa của Trường Canh bất an kêu lên một tiếng, hoảng loạn bước tới.
" m hồn tộc của ta lảng vảng không rời ám theo ngươi, tàn tích giáp thép chôn vùi dưới đất ám theo ngươi, hahahaha...ta dùng thần lực vô biên của Trưởng Sinh Thiên ban cho ngươi bất an, ngươi phải tan xác dưới lưỡi đao của tộc ta, sau khi chết bị trăm hồn cắn xé, ngàn năm không được giải thoát..."
Khuôn mặt của Man tộc thế tử cùng với đôi môi nhuốm máu của Tú nương chồng lên nhau một cách vi diệu, Trường Canh lạnh toát từ tóc tới chận như vừa lọt vào hầm băng. Cậu đột nhiên giận dữ hét to, rút thanh kiếm ngay eo mình ra muốn chặt đầu tên thế tử Man tộc thành một quả bí đao nát.
Nhưng thanh kiếm đó còn chưa rút ra hết đã bị một cánh tay thờ ơ đẩy ngược trở lại.
Cố Quân không biết từ khi nào đã đi đến bên cậu, mất kiên nhẫn quét mắt vào tên thế tử Man tộc: "Thần lực vô hạn đó của người sao không để dành lại dùng bảo hộ quý bộ hùng bá thiên hạ, vạn thọ vô cương đi?"
Vừa nói vừa kéo dây cương của Trường Canh, nghiêng đầu thấy thiếu niên mặt mày trắng bệch, cười: "Tin thật à? y da, họ hù con nít cũng có chiêu đó chứ, về mặt này ít nhất dẫn trước Đại Lương ta chục năm hơn đó, tù nhân có gì đáng để xem chứ? Đi, qua bên kia chơi đi."
Trường Canh: "Nhưng hắn vậy mà dám nói người..."
Cố Quân không chút để ý, cười man rợ, cười đến mức mất kiềm chế như kiểu mưa gió vũ bão thì làm gì ta.
Trường Canh còn chưa giãn mày, đầu tiên là tức không hóa giải nổi, dần dần, cuốn theo trên người Trường Canh là một sự âm u lạnh lẽo chần chừ không đi, giống như bị hòa tan bởi giọng cười thờ ơ của Cố Quân, thật sự biến thành sự hoang đường nực cười.
Trong lòng Trường Canh lần đầu tiên dấy lên một suy nghĩ, cậu nghiêm túc nghĩ: "Tại sao mình phải sợ? Ô nhĩ cốt khiến mình điên mình nhất định phải điên sao?"
Đường hành quân dài dẵng, Trường Canh mang trái tim tràn ngập sợ hãi và mù mịt dần dần trong cái hối hả của giáp thép đã lắng đọng lại, cậu giống như một cây mạ non bị ngã, chỉ cần một chút ánh sáng, đều có thể khiến cậu thẳng eo trở lại.
Chớp mắt đã đến đế bộ.
Cửa lớn Cửu Trùng điện mở sang hai bên, dù cho là huyền ưng cao cao tại thượng, cũng phải đáp xuống vái lạy đỉnh lễ.
Cố Quân sờ sau đầu của Trường Canh: "Đừng nghĩ nhiều, đi gặp phụ hoàng của ngươi đi."
Trường Canh bị y đẩy đi trong mơ hồ, đến lúc thật sự nhìn thấy một lão nhân nằm trên giường bệnh, cậu rất khó để liên kết giữa cái người khô héo kia với "hoàng thượng" lại với nhau.
Ông ấy già như vậy, mái tóc giống như những sợi tơ bạc bị gió thổi khô, da mặt khô ráp gầy nhom, đôi môi mỏng hơi run run cố gắng nhìn về phía Cố Quân.
Bước chân của Cố Quân ngập ngừng một chút, Trường Canh nhạy bén nghe ra y hình như thở trút một hơi, nhưng khi cậu quay đầu lại nhìn, nhìn thấy vẫn là một Cố Quân với khuôn mặt không có hỷ nộ.
"Bệ hạ, thần hoàn thành sứ mệnh." Cố Quân nói "Đã tìm được tứ điện hạ về cho người."
Tầm nhìn của Nguyên Hòa hoàng đế từ từ chuyển sang Trường Canh, Trường Canh giật cả mình, nhất thời muốn bỏ chạy, cậu cứ luôn cảm thấy trong ánh mắt của người nằm trên giường rồng có một cái móc câu nhớ về ngày trước, không phải là nhìn thấy cậu mà là thông qua cậu nhìn thấy một ai đó.
Sau đó Cố Quân lại ở sau lưng đẩy cậu một cái, mất tự chủ tiến về trước hai bước.
Cố Quân nói nhỏ bên tai: "Quỳ xuống."
Trường Canh quỳ xuống rất quy củ, nhìn thấy Nguyên Hòa đế trong đôi mắt khô cằn đục ngầu vậy mà lại nhỏ ra hai hàng lệ dọc theo nếp nhăn khóe mắt chảy xuống giống như trong mắt chảy ra nước mủ.
Trường Canh nghe Cố Quân nói nhỏ: "Gọi phụ hoàng của ngươi một tiếng đi."
Tiên đế chinh chiến lẫy lừng một đời, văn trị võ công, là một nhân vật truyền kỳ vô song. Lão nhân gia người một tay đưa Đại Lương ngày càng hưng thịnh, trong lục hợp, không ai dám xâm phạm, huyền thiết doanh và viện linh khu cũng là một tay người sáng lập.
Tiếc là vị tiên hoàng đế anh minh thần võ này lại là mạng cô độc quạnh quẽ, khi còn tại vị đã cưới qua bốn vị hoàng hậu, không một ai trường mệnh. Cả đời có tổng cộng tam tử nhị nữ, bốn trong số đã khiến ông "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh", khi tiên đế băng hà, dưới gối chỉ còn trưởng công chúa sớm đã xuất giá.
Truyền thuyết rằng năm trưởng công chúa hai mươi sáu hai mươi bảy cũng một trận đại bệnh suýt chết, may là có hôn ước với An Định hầu, đại hòa thượng của Hộ quốc tự lập cho công chúa một cái trường minh đăng, còn cho lời khuyên rằng nên để công chúa sớm xuất giá xông hỷ. Không phải nói chứ công chúa sau khi xuất giá quả thật bệnh tình dần dần thuyên giảm.
Như vậy xem ra, mỗi một hoàng tử công chúa đoản mệnh chết yểu, lại giống như tiên đế khắc chết họ vậy.
Tiên hoàng đế cả đời đều bị chết vợ chết con lúc lâm chung, đem huyền thiết doanh cùng với binh quyền quan trọng đều giao lại cho phu thê công chúa yêu quý, nhưng Đại Lương thì lại không thể đổi họ, kế vị hoàng đế chỉ có thể chọn người trong cùng dòng tộc.
Năm đó đăng vị thuận lợi như vậy, sự giúp đỡ của công chúa cũng không nhỏ.
Nguyên Hòa hoàng đế đối với trưởng công chúa rất luôn khắc nhớ, mãi cho đến khi bà qua đời vẫn luôn tôn trọng gọi "cô mẫu", lại đón độc tử của bà là Cố Quân vào cung chăm sóc, chính tay ban tự "Tử Hi", nhiều lần nói với văn võ bách quan "Tử Hi giống như đệ đệ ruột", lệnh cho thái tử gặp ở ngoài cũng phải tôn trọng gọi là "hoàng thúc".
Thúc hay thẩm thì cũng chỉ là một danh xưng, không quan trọng lắm, quan trọng là sau lưng Tiểu Cố Quân bé nhỏ năm đó là cả hệ thống binh quyền Đại Lương của An Định hầu.
Cựu bộ lão hầu gia vẫn còn đó, nếu như Cố Quân đối với Nguyên Hòa có chỗ nào bất hảo, giang sơn hoàng để có thể ngồi vững hay không cũng khó nói.
Nguyên Hòa hoàng đế nhân lúc Cố Quân còn nhỏ, đã dùng mười năm để làm giảm bớt cựu bộ của An Định hầu, huyền thiết doanh bị thủ đoạn mềm dẻo như vậy làm cho gần như không còn tồn tại. Tiếc là người tính không bằng trời tính, biên phòng Tây Vực căng thẳng, kẻ địch tấn công, liên tiếp phái đi ba vị chủ soái nếu không phải già thì là vô tích sự, một Đại Lương âm ỷ trọng văn khinh võ ca múa trong triều quen rồi, vậy mà không một nam nhân nào có nổi một đội binh động lực.
Viện linh khu im ắng nhiều năm bỗng tập thể thượng tấu đưa yêu sách, yêu cầu khởi lại huyền thiết doanh.
Đống sắt vụn bị hoàng đế vùi mài mười năm chỉ thiếu một khẩu khí, cuối cùng đúng là không có tuyệt đường, trong tay Cố Quân khải tử hồi sinh.
Cảm tình của Cố Quân đối với hoàng đế vô cùng phức tạp.
Một mặt, sau khi lão hầu gia và trưởng công chúa qua đời, là hoàng thượng đã nuôi nấng y trưởng thành, Nguyên Hòa hoàng đế đã cho y cái ấm áp mà phụ mẫu không có.
Công chúa chẳng phải là một người phụ nữ gia đình, đó là một nữ anh hùng hoành đao lập mã, Cố Quân trời sinh có hai người cha, không biết từ mẫu là như thế nào, khi ngài còn bước đi chưa vững, đã bị hai cái người không đáng tin cậy đó đưa đến chiến trường Bắc Tân Cương, ăn gió uống sương ăn cát mà lớn, bình sinh mọi nuông chiều cùng với dịu dàng, phong nhã cùng với tư văn, xem ra là toàn bộ đều đến từ Nguyên Hòa hoàng đế.
Mặt khác, Nguyên Hòa hoàng đế tính tình yếu đuối, khi còn trẻ, tính dễ mềm lòng của người miễn cưỡng gọi lại "đa tình nhân nghĩa", sau khi đến tuổi, liền biến thành 'mê muội vô năng' rồi.
Lão nhân gia người từ sáng đến tối không lo làm sao để cường quốc hưng bang, khai mở lãnh thổ, chỉ biết lo nghĩ về quyền lực trên cái mảnh đất ba phân đó, không phải là chơi trò bình quyền giữa các thần tử thì rảnh rỗi gia tăng áp lực cho Cố Quân, dùng nhiều cách để làm nguội lạnh trái tim chiến sĩ.
Vừa từng li từng tí yêu thương bảo vệ, lại vừa từng li từng tí cản trở, Cố Quân bị kẹt giữa hai cái "từng li từng tí", thật sự thà là ở biên ngoại ăn cát còn hơn.
Thẩm Dịch ý vị sâu xa, nói: "Nguyệt mãn tắc khuy, cứng quá sẽ gãy, đại soái, cổ nhân có dạy, công cao bất khả chấn chủ. Bốn bề lân cận đều bị ngài đánh qua một lượt, tiếp theo có phải là sắp tạo phản rồi? Đương nhiên, người không phải nghĩ như vậy, nhưng mà hoàng thượng nghĩ như vậy thì chưa biết chừng."
Cố Quân hờ hững: "Ta phong hầu 'An Định', chính là vì Đại Lương chiến đấu, những việc khác không thuộc ta quản."
Thẩm Dịch mở miệng định nói.
Cố Quân chặn lại: "Ta biết ngươi định nói gì, không cần nói nữa."
Hai năm phối hợp với nhau, chỉ một ánh mắt đã có thể hiểu được ý của đối phương, cuộc đối thoại vừa mới nghe khiến người ta không hiểu được ẩn tình. Thẩm Dịch đương nhiên không phải muốn cùng Cố Quân thảo luận đương kim hoàng đế, lão hoàng đế ốm đau bệnh tật, một thời tuổi trẻ, lần này lại gấp gáp triệu Cố Quân về cung, đại khái cũng sắp quy thiên rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y nói đương nhiên là hoàng đế tương lai.
Không tính Trường Canh lưu lạc bên ngoài, kim thượng dưới gối còn nhị tử, thái tử từ nhỏ làm bạn với kinh sử, là một người ổn thỏa, nhưng mà giống với đương kim, người cũng trọng văn khinh võ, không tán thành khuếch quân sung giáp quá nhiều, cho rằng có thương thiên và dân sinh.
Ngược lại là nhị hoàng tử dã tâm bùng bùng, đã tham gia quân ngũ, cả người đều là dòng máu muốn mở rộng bờ cõi.
Đối với đám võ tướng bọn họ mà nói, ai tốt ai xấu không cần phải nói nữa.
Sắc mặt Cố Quân trầm ngâm.
Thẩm Dịch hiểu, thức thời thì nên ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được: "Đại soái, chỉ cần một thái độ của ngài, dù là đồng ý ngầm..."
Cố Quân nhìn y một cái, trong mắt giống như hai lưỡi đao xé gió ngưng tụ sát khí, Thẩm Dịch miệng lưỡi cứng đờ, không nói tiếp được nữa.
Cố Quân từng câu từng chữ uy nghiêm: "Sau khi về đến kinh thành, tam bộ tại cửu môn đợi lệnh, kẻ nào có ý nhân lúc hoàng thượng long thể bất an, thừa nước đục thả câu, bất luận là ai, đều xử quyết, nghe rõ rồi chứ?"
Sắc mặt Thẩm Dịch chuyển trắng, rất lâu mới thấp giọng: "...Rõ."
Hai con người mỗi người một trầm mặc một lúc, thần sắc Cố Quân dần dần hòa hoãn lại, đột nhiên nói: "Ta không phải nhắm vào huynh."
Thẩm Dịch cười miễn cưỡng.
"Nguyên Hòa năm 30, là cái năm mà ta thống khổ nhất, công chúa và lão hầu gia đều không còn nữa, huynh cũng được đón về Thẩm gia, ta lúc đó gần như không còn nhìn thấy gì, tai thì nghe không rõ,' Cố Quân thấp giọng, "Ngày hôm đó bên ngoài tuyết rơi rất lớn, lạnh gần như muốn mất mạng, ta ôm thanh kiếm của lão hầu gia trốn ngay cửa phòng không cho ai lại gần. Là hoàng thượng đã dẫn tam hoàng tử lặng lẽ đến viện nhà ta, người đường đường cửu ngũ chí tôn, đứng giữa trận tuyết to cả nửa canh giờ mới dỗ được ta ra ngoài, người viết chữ vào tay ta, còn chỉ huy nội thị đắp người tuyết cho hai chúng tôi. Tam hoàng tử...A Án, còn nhỏ hơn ta một tuổi, thẹn thùng như một tiểu cô nương, lúc nào cũng cười, ta có lưu manh thế nào cũng không giận..."
Cố Quân nói đến đây, lời nói ngưng đọng lại.
Tam hoàng tử lúc chín tuổi đã yểu mệnh.
Thẩm Dịch: "Hoàng thượng là một người tình cảm."
Tiếc là tình cảm thì không làm hoàng đế được.
Cố Quân không tiếp lời, ngẩng đầu nhìn về một nơi không xa, Trường Canh đang cưỡi trên lưng ngựa, nghiêng đầu nói gì với Cát Phán Tiểu trên xe, Cát Phán Tiểu đưa cái đầu mũm mĩm đáng yêu ra, cười hi hi ha ha. Trường Canh như có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn một cái, vừa hay đụng phải ánh mắt của Cố Quân, thần sắc của thiếu niên đó bỗng không tự tại, tức giận quay đầu đi.
Cố Quân nói: "Tiểu tử này lớn lên giống y hệt với người mẹ tộc Man của nó, nhưng tính cách lại giống hoàng thượng, có lúc ta giật mình vì nghĩ, nếu A Án có thể bình an trưởng thành, có lẽ cũng sẽ có dáng vẻ như thế này."
Thẩm Dịch im miệng, vì biết rằng dù cho mình có nói gì cũng đều vô dụng.
Trường Canh nghe không được Cố Quân và Thẩm Dịch nói gì, nhưng cứ luôn cảm thấy mỗi một nét cười không cười đều là đang xem thường mình, chỉ là như có ánh sáng sau lưng, qua một lúc Trường Canh nhịn không được lại lén quay lại nhìn Cố Quân một cái, phát hiện y đang tung mã qua.
Còn chưa chịu xong nữa sao?
Trường Canh không muốn nói chuyện với y chút nào, lập tức thúc vào bụng ngựa chạy về phía trước, không ngờ chạy quá đà, đến gần xe tù đang áp giải thế tử Man tộc.
Thế tử lang vương như có mụn mọc trong người, oán hận ăn vào xương, Trường Canh nhìn thấy hắn thì trong lòng khó chịu, liền cầm cương định rời xa hắn ta một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai biết được lúc này, ánh mắt như muốn ăn thịt người của kẻ Man lướt qua Trường Canh, rơi vào sau lưng cậu, nhếch miệng cao vót: "Cố Quân, tỷ vạn vong hồn đều đang ám theo ngươi."
m thanh của hắn giống như một tấm sắt loang lỗ gỉ sét cạo vào đĩa sứ, âm hồn u ám, khiến người ta nổi hết da gà, con ngựa của Trường Canh bất an kêu lên một tiếng, hoảng loạn bước tới.
" m hồn tộc của ta lảng vảng không rời ám theo ngươi, tàn tích giáp thép chôn vùi dưới đất ám theo ngươi, hahahaha...ta dùng thần lực vô biên của Trưởng Sinh Thiên ban cho ngươi bất an, ngươi phải tan xác dưới lưỡi đao của tộc ta, sau khi chết bị trăm hồn cắn xé, ngàn năm không được giải thoát..."
Khuôn mặt của Man tộc thế tử cùng với đôi môi nhuốm máu của Tú nương chồng lên nhau một cách vi diệu, Trường Canh lạnh toát từ tóc tới chận như vừa lọt vào hầm băng. Cậu đột nhiên giận dữ hét to, rút thanh kiếm ngay eo mình ra muốn chặt đầu tên thế tử Man tộc thành một quả bí đao nát.
Nhưng thanh kiếm đó còn chưa rút ra hết đã bị một cánh tay thờ ơ đẩy ngược trở lại.
Cố Quân không biết từ khi nào đã đi đến bên cậu, mất kiên nhẫn quét mắt vào tên thế tử Man tộc: "Thần lực vô hạn đó của người sao không để dành lại dùng bảo hộ quý bộ hùng bá thiên hạ, vạn thọ vô cương đi?"
Vừa nói vừa kéo dây cương của Trường Canh, nghiêng đầu thấy thiếu niên mặt mày trắng bệch, cười: "Tin thật à? y da, họ hù con nít cũng có chiêu đó chứ, về mặt này ít nhất dẫn trước Đại Lương ta chục năm hơn đó, tù nhân có gì đáng để xem chứ? Đi, qua bên kia chơi đi."
Trường Canh: "Nhưng hắn vậy mà dám nói người..."
Cố Quân không chút để ý, cười man rợ, cười đến mức mất kiềm chế như kiểu mưa gió vũ bão thì làm gì ta.
Trường Canh còn chưa giãn mày, đầu tiên là tức không hóa giải nổi, dần dần, cuốn theo trên người Trường Canh là một sự âm u lạnh lẽo chần chừ không đi, giống như bị hòa tan bởi giọng cười thờ ơ của Cố Quân, thật sự biến thành sự hoang đường nực cười.
Trong lòng Trường Canh lần đầu tiên dấy lên một suy nghĩ, cậu nghiêm túc nghĩ: "Tại sao mình phải sợ? Ô nhĩ cốt khiến mình điên mình nhất định phải điên sao?"
Đường hành quân dài dẵng, Trường Canh mang trái tim tràn ngập sợ hãi và mù mịt dần dần trong cái hối hả của giáp thép đã lắng đọng lại, cậu giống như một cây mạ non bị ngã, chỉ cần một chút ánh sáng, đều có thể khiến cậu thẳng eo trở lại.
Chớp mắt đã đến đế bộ.
Cửa lớn Cửu Trùng điện mở sang hai bên, dù cho là huyền ưng cao cao tại thượng, cũng phải đáp xuống vái lạy đỉnh lễ.
Cố Quân sờ sau đầu của Trường Canh: "Đừng nghĩ nhiều, đi gặp phụ hoàng của ngươi đi."
Trường Canh bị y đẩy đi trong mơ hồ, đến lúc thật sự nhìn thấy một lão nhân nằm trên giường bệnh, cậu rất khó để liên kết giữa cái người khô héo kia với "hoàng thượng" lại với nhau.
Ông ấy già như vậy, mái tóc giống như những sợi tơ bạc bị gió thổi khô, da mặt khô ráp gầy nhom, đôi môi mỏng hơi run run cố gắng nhìn về phía Cố Quân.
Bước chân của Cố Quân ngập ngừng một chút, Trường Canh nhạy bén nghe ra y hình như thở trút một hơi, nhưng khi cậu quay đầu lại nhìn, nhìn thấy vẫn là một Cố Quân với khuôn mặt không có hỷ nộ.
"Bệ hạ, thần hoàn thành sứ mệnh." Cố Quân nói "Đã tìm được tứ điện hạ về cho người."
Tầm nhìn của Nguyên Hòa hoàng đế từ từ chuyển sang Trường Canh, Trường Canh giật cả mình, nhất thời muốn bỏ chạy, cậu cứ luôn cảm thấy trong ánh mắt của người nằm trên giường rồng có một cái móc câu nhớ về ngày trước, không phải là nhìn thấy cậu mà là thông qua cậu nhìn thấy một ai đó.
Sau đó Cố Quân lại ở sau lưng đẩy cậu một cái, mất tự chủ tiến về trước hai bước.
Cố Quân nói nhỏ bên tai: "Quỳ xuống."
Trường Canh quỳ xuống rất quy củ, nhìn thấy Nguyên Hòa đế trong đôi mắt khô cằn đục ngầu vậy mà lại nhỏ ra hai hàng lệ dọc theo nếp nhăn khóe mắt chảy xuống giống như trong mắt chảy ra nước mủ.
Trường Canh nghe Cố Quân nói nhỏ: "Gọi phụ hoàng của ngươi một tiếng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro