Dạ Đàm
Priest
2024-10-02 16:27:16
Trường Canh rất khó để xem Thẩm Thập Lục và Cố Quân là cùng một người.
Thẩm Thập Lục bất quá chỉ là chỉ là một tên du đãng ở tiểu trấn biên thùy Nhạn Hồi, cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi lêu lỏng khắp nơi, ăn uống thì kén cá chọn canh, lại không làm việc, vừa chân thật lại vừa đáng ghét.
Nhưng mà Cố Quân thì không phải vậy.
Đối với đại đa số người trên thế gian này mà nói, "Cố Quân" có thể nói là không phải một con người cho lắm, y giống như một biểu tượng, có ba đầu sáu tay, thủ nhãn thông thiên.
Một đất nước rộng lớn như vậy, lãnh thổ vạn dặm, không phải cũng chỉ một Cố Quân thôi sao?
Không chỉ Trường Canh mà Cát Phán Tiểu và cả Tào nương tử bọn họ đến bây giờ nhắc lại, cũng đều cảm thấy giống như nằm mơ.
Chỉ là Trường Canh không giống hai tiểu bằng hữu này, dù sao thì Thẩm Thập Lục cũng không phải nghĩa phụ của người ta.
Trường Canh cũng không hẳn là tức giận Cố Quân lừa cậu, dù sao thì từ lúc cậu chào đời đến nay, sớm đã quen với bị lừa dối, nhiều một lần, ít một lần cũng không có gì khác biệt.
Hơn nữa, đường đường An Định hầu lại có thể mưu toán gì ở một tiểu tử nghèo như cậu chứ?
Cuộc đời thấp bé của cậu cả đời có thể gặp mặt An Định hầu một lần, đại khái cũng nhờ phúc của Tú nương cưỡng ép thêm cho cậu một thân thế hư giả này. Người ta lừa dối cậu như một đứa ngốc, cũng ắt là có lý do cả.
Chỉ là tình cảm Trường Canh dành cho người khác, có hai phần là dành cho hàng xóm xung quanh, hai phần là dành cho một người luôn không ở nhà - Từ Bá hộ, còn lại sáu phần đều đặt hết lên người tiểu nghĩa phụ của cậu, Cố đại soái bỗng dưng biến mất tiểu nghĩa phụ của cậu rồi, khiến cho sáu phần tình cảm đó của cậu bị chặn ở không trung lần lượt rơi xuống đất, sứt mất một mảng to tâm huyết.
Qua một lúc, Thẩm Dịch bước ra, Trường Canh nghe y dặn thị vệ canh gác trướng soái: "Các ngươi canh gác ở đây, đừng để ai vào làm phiền ngài ấy."
Trường Canh chần chừ một lúc, cuối cùng cũng là ma xui quỷ khiến bước tới.
Đồng hành nhiều ngày, thị vệ thân cận của Cố Quân đương nhiên nhận ra cậu, nhưng mà khốn là Thẩm Dịch vừa rồi có dặn dò, chỉ đành bất chấp ngăn chặn: "Điện hạ, đại soái hôm nay không khỏe, đã uống thuốc và nghỉ ngơi, nếu người có việc gì, dặn dò một tiếng, thuộc hạ có thể làm thay."
Trước đây sống cạnh nhau, không cần gõ cửa cũng có thể tùy ý ra vào tìm người, bây giờ đến gặp một lần cũng làm khó người khác.
Trường Canh có chút tẻ lạnh cúi đầu: "Vị đại ca này..."
Thân vệ sợ tới mức quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám."
"Không không, ta không có ý đó." Trường Canh liên tục xua tay, lập tức cậu bất lực cười một cái than thở: "Trước kia ở Nhạn Hồi, ta còn hầu ngài ấy uống thuốc nữa, chỉ là muốn vào thăm một lát, nếu thật sự không tiện thì thôi vậy, ta..."
Cậu có chút không thể nói tiếp được nữa, chỉ đành cười ái ngại. Trong lòng Trường Canh đã ngầm quyết định, nếu như lần này bị từ chối ngoài cửa, cậu sẽ không bao giờ tới đây tự mình rước nhục nữa.
Ai biết được vào lúc này, vị thân vệ còn lại nói nhỏ vào tai thân vệ đó: "Chẳng phải đại soái đã phân phó, điện hạ nếu như muốn gặp ngài thì không cần thông báo sao? Đừng có cứng nhắc ngoan cố."
Trường Canh tai thấu mắt tinh đương nhiên là nghe thấy, sửng sốt ngẩng đầu, trong lòng nhất thời có một tư vị không thể gọi tên. Cứ như vậy cậu được cho vào.
Mùi thuốc trong trướng vẫn chưa tan hết, rèm giường đang mở, một con người nằm đó không động đậy.
Nhẹ nhàng bước vào, Trường Canh mới phát hiện thì ra Cố Quân chưa ngủ.
Cố Quân chắc là đau đầu, hai tay khư khư ấn chặt huyệt thái dương, đầu mày nhíu chặt, vậy mà lại không hề phát hiện có người bước vào.
Trường Canh còn cách vài bước ho khan một tiếng, nhẹ giọng gọi: "Hầu..."
Cậu vừa lên tiếng, Cố Quân trên giường lật người dậy, đưa tay vào chăn rút ra một thanh kiếm, rút vỏ ba tấc, Trường Canh còn chưa kịp chớp mắt lưỡi kiếm sáng bóng đã kề trên cổ cậu, cái lạnh truyền từ cổ cậu lên trên, người cầm kiếm giống như một con ác long bị kinh động tỉnh giấc.
Trường Canh bị sát ý của người đó làm cho chấn động, buộc miệng: "Thập Lục!"
Cố Quân nghiêng đầu một biên độ rất nhỏ, qua một lúc mới híp mắt lại, hình như nhận ra là Trường Canh, mới nói lờ mờ: "Xin lỗi."
Y đem kiếm nhét lại dưới chăn, mò mẫm trên cổ Trường Canh: "Thần không làm người bị thương chứ?"
Trường Canh mới đầu bị kinh sợ sau đó một nghi hoặc mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng cậu nghĩ: "Hắn không phải là thật sự không thấy rõ đó chứ?”
Nhưng ngay lập tức lại cảm thấy không thể nào, An Định hầu sao có thể là một người nửa mù chứ?
Cố Quân vớ một cái áo ngoài mặc bừa vào: "Sao người lại tới đây?"
Y vừa nói vừa định đứng dậy, không ngờ đứng dậy hơi đột ngột, thân ảnh choáng nhẹ, lại ngồi trở lại. Cố Quân hít thật sâu, một tay ấn chặt trán, một tay đè xuống mạn giường.
"Ngồi yên." Trường Canh vô thức đưa tay đỡ lấy y.
Cậu chần chừ một lúc khom người đỡ lấy chân của y đặt lên giường, kéo chăn đắp cho y, vuốt lại mớ tóc rối tung trên giường, lật vai y lại đỡ nằm xuống, làm xong mọi việc, Trường Canh sượng trân đứng ngốc bên cạnh một lúc, nghĩ nát óc cũng không biết phải nói gì, chỉ đành cứng nhắc hỏi: "Người sao vậy?"
Thuốc trên người Cố Quân đang phát huy tác dụng phụ, không ngờ tới Trường Canh đang "giận dỗi" mình bỗng nhiên tới thăm, trước mắt y chỉ đành miễn cưỡng chịu cơn đau đầu và những âm thanh lúc xa lúc gần bên tai.
Y định tìm cách cho Trường Canh rời đi trước nên làm ra không có việc gì cười: "Khiến cho một kẻ vô lương tâm trở mặt không nhận người thân tức giận đó. Phiền điện hạ lấy giúp thần bình rượu."
Theo kinh nghiệm của y thì vào những lúc thế này, uống một ngụm rượu hình như sẽ đỡ một chút.
Trường Canh nhíu mày, ngờ vực nhìn y.
Cố Quân đầu đau như búa bổ, bèn thuận miệng nói dối: "Thẩm Dịch điều chế một loại rượu thuốc, chuyên trị đau đầu."
Nghe nói thời xưa những kẻ tiệp thiên tử lệnh chư hầu [1] cũng thường xuyên đau đầu, con người luôn có một sự liên tưởng, y vừa nói vậy Trường Canh quả nhiên đã bị lừa, lấy bình nhỏ y treo trên khinh giáp xuống.
Cố Quân một hơi uống gần nửa bình, nhìn thấy gần cạn bình, Trường Canh giữ chặt cổ tay y, cưỡng đoạt giật bình rượu lại: "Đủ rồi, rượu thuốc cũng không thể uống như vậy được."
Rượu mạnh vào người như lửa đốt, máu toàn thân sôi sục, Cố Quân hắt ra một hơi, quả nhiên là trước mắt đã có chút rõ ràng hơn, chỉ là có lẽ uống vội quá, có chút say. Hai người nhất thời không lên tiếng, mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc, Cố Quân có chút không gượng nổi nữa, bèn dựa vào đầu giường, nhè nhẹ nhắm mắt.
Y rõ ràng là có ý đuổi khách, Trường Canh cũng biết là bản thân nên đi rồi, nhưng mà dưới chân cứ như mọc rễ.
Trường Canh một bên thì thầm mắng bản thân: “Ngươi lo lắng uổng công vô ích, còn không biết điều mà biến đi."
Một bên lại không tự chủ đưa tay ra thay Cố Quân ấn huyệt.
Vừa ấn vừa thấy bản thân hèn mọn, nhưng tay thì lại không dừng lại được.
Trán Cố Quân lạnh băng, trừ lúc đầu hơi nhíu mày một chút, thì không thấy có ý kiến gì, ngoan ngoãn để cho Trường Canh chi phối.
Cho đến khi Trường Canh có chút tê tay, thấp giọng hỏi: "Đỡ chút nào chưa?"
Cố Quân mới mở mắt, trầm mặc nhìn Trường Canh.
Sở dĩ nói "người ngoan tính toán trăm đường vẫn có sai sót, người ngu trăm đường ắt sẽ có đường thành", Cố Quân cả đời này đều mượn rượu thay lời, vậy mà thỉnh thoảng cũng nói được một câu tiếng người.
Y bỗng nhiên mở miệng: "Cho dù là về đến kinh thành cũng có nghĩa phụ bảo vệ người, không cần sợ."
Trường Canh chấn động, hình như là đang run rẩy dưới ánh đèn u ám.
Cậu trong thời gian ngắn ngủi lại phải trưởng thành sớm, lúc cậu biết là mình không chỗ ỷ lại, cũng có thể cắn răng biến thành một người trưởng thành điềm tĩnh khắc chế, nhưng mà một chút mạnh mẽ ép buộc này sẽ bị một chút khát vọng ấm áp nhỏ nhoi làm cho vỡ vụn, lộ ra một nội tâm yếu đuối của một đứa trẻ.
Cố Quân đưa một tay về phía cậu: "Nghĩa phụ sai rồi, có được không?"
Y không hề biết rằng câu này đã xuyên thấu vào tâm hồn rạn nứt của thiếu niên ra sao, vốn nghĩ lại cũng chẳng chân thành mấy, bởi vì Cố Quân phần lớn thời gian đều không hề cho rằng mình sai, cho dù là thỉnh thoảng lương tâm bộc phát cũng chưa chắc biết là mình sai ở đâu.
Y chỉ là mượn rượu tiếp lời nói ra những lời ấm áp nuông chiều, cho Trường Canh một bậc thềm bước xuống.
Trường Canh khư khư bấu chặt bàn tay mình, cứ như nó là một cọng rơm cứu mạng, bờ vai cứng đờ máy móc nhiều ngày bỗng nhiên sụp đổ, suýt chút thì đã khóc.
Cậu phát hiện thì ra bản thân mình chờ đợi cũng chỉ là hai câu như vậy, chỉ cần người đó đứng trước mặt nói với cậu một câu "Nghĩa phụ sai rồi, không có không cần ngươi", khiến cho cậu cảm thấy thế gian này không có Tú nương ngược đãi cậu, không còn Từ Bá hộ chưa kịp nhìn mặt lần cuối, cũng có thể cho cậu chút niệm tưởng ấm áp...chỉ vậy cậu đã có thể tha thứ cho tiểu nghĩa phụ tất cả.
Từ trước đến nay hay là sau này.
Không cần biết y là Thẩm Thập Lục hay là Cố Quân.
Cố Quân cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, đành dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nói vài lời khó nghe: "Trường Canh, có rất nhiều thứ rồi sẽ thay đổi, không có ai là ngay từ đầu biết được kết thúc của mình là ở đâu, có đôi khi đừng nghĩ ngợi nhiều quá."
Trường Canh đến cả chớp mắt cũng không, nhìn chằm chằm y, trong mắt bất tri bất giác có chút tham lam, trong lòng bi ai thừa nhận những gì Cố Quân nói là đúng. Rất nhiều việc rồi sẽ thay đổi, người sống rồi sẽ chết, thời gian tươi đẹp rồi sẽ mất đi, thân bằng cố cựu rồi cũng sẽ phân ly, tình nghĩa núi cao biển sâu rồi sẽ theo dòng nước trôi dạt về chân trời góc bể...duy chỉ có kết cục của cậu là đã được định trước rằng cậu sẽ biến thành một kẻ điên.
Cố Quân nằm trên giường dịch người vào trong, đưa tay ra vỗ xuống bên cạnh mình: "Lên đây, ngày mai còn phải nhanh chóng lên đường, tạm thời ở chỗ ta chợp mắt chút đi."
Sau nửa đêm, Trường Canh đã ngủ say tại trướng soái của Cố Quân, độc ô nhĩ như thường lệ vẫn sẽ không tha cho cậu, ác mộng vẫn cái này tiếp nối cái khác, nhưng mà trên chóp mũi cậu phảng phất một mùi thuốc nhàn nhạt, trong tiềm thức liền biết đã rất an toàn rồi, thậm chí mơ hồ hiểu rằng đây là đang mơ, thì những sợ hãi cùng với căm hận kia liền giống như cách một tầng với cậu.
Đối với Trường Canh mà nói, đó xem như là một giấc ngủ yên khó có được.
Đương nhiên, nếu như cậu tỉnh lại, không phát hiện mình đè cánh tay An Định hầu tê cứng, vẫn còn chưa chịu ngưng chui rúc trong vòng tay người ta là tốt rồi.
Đặc biệt là cái tên khốn kiếp Cố Quân kia cũng sẽ không buông ta cho tâm hồn nhạy cảm của thiếu niên, người khác càng cục xúc thì hắn lại càng tuyết vẽ thêm sương. Cố Quân tự cho rằng cùng gối chung giường một đêm, liền xem như Trường Canh cùng y làm lành rồi, vậy là ngựa quen đường cũ đáng ghét trở lại, y không chỉ xoa bóp cánh tay mình lấy mấy một buổi sáng vui vẻ của người ta, còn có ý vị từ nay về sau thường xuyên nói ra bí mật treo trên môi.
Người này tối đêm qua dáng vẻ yếu ớt bệnh vào xương tủy lại là giả vờ sao?
Thẩm Dịch mới sáng ra đã thấy Trường Canh đỏ mặt tía tai, nộ khí đùng đùng từ trướng soái của Cố Quân xông ra, cả ngày từ đầu đến cuối chỉ quanh quẩn bên Cố Quân.
Trên đường đi, Thẩm Dịch thúc ngựa tới, nhìn qua sắc mặt Cố Quân, một câu hai ý: "Không sao rồi?"
Cố Quân mọc đuôi sói to, vẻ không hề để tâm: "Một đứa nhỏ mà thôi, chuyện chỉ có chút xíu, vốn chẳng có gì cả."
Thẩm Dịch tận mắt chứng kiến hai hôm trước hắn còn quay vòng như một con gấu, không nói nên lời chỉ biết cười lạnh.
Cố Quân lại giở thói giả vờ không nghe thấy, từ xa nhìn bóng lưng Trường Canh một cái, bỗng: "Ngươi nói xem sau này ta giao huyền thiết doanh lại cho nó được không?"
Thẩm Dịch đờ người: "Ngươi muốn hại nó không được chết yên ổn sao?"
Cố Quân ghét bỏ một tiếng, hình như đang chê y làm cụt hứng.
"Đệ vẫn cho rằng huyền thiết doanh là một thứ gì tốt đẹp sao? Ta nói lời thật lòng, Tử Hi, đệ đừng nói ta nói năng khó nghe," Thẩm Dịch nói "Huyền thiết doanh lúc còn trong tay lão hầu gia, là lợi khí quốc gia, đến tay đệ thì trở thành 'hung khí quốc gia', lợi khí thì hào quang tỏa ra, ai ai cũng yêu quý, hung khí thì chưa chắc."
Nghe ra được ý tứ trong lời nói của y, nụ cười uể oải trên mặt Cố Quân thu lại.
Thẩm Thập Lục bất quá chỉ là chỉ là một tên du đãng ở tiểu trấn biên thùy Nhạn Hồi, cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi lêu lỏng khắp nơi, ăn uống thì kén cá chọn canh, lại không làm việc, vừa chân thật lại vừa đáng ghét.
Nhưng mà Cố Quân thì không phải vậy.
Đối với đại đa số người trên thế gian này mà nói, "Cố Quân" có thể nói là không phải một con người cho lắm, y giống như một biểu tượng, có ba đầu sáu tay, thủ nhãn thông thiên.
Một đất nước rộng lớn như vậy, lãnh thổ vạn dặm, không phải cũng chỉ một Cố Quân thôi sao?
Không chỉ Trường Canh mà Cát Phán Tiểu và cả Tào nương tử bọn họ đến bây giờ nhắc lại, cũng đều cảm thấy giống như nằm mơ.
Chỉ là Trường Canh không giống hai tiểu bằng hữu này, dù sao thì Thẩm Thập Lục cũng không phải nghĩa phụ của người ta.
Trường Canh cũng không hẳn là tức giận Cố Quân lừa cậu, dù sao thì từ lúc cậu chào đời đến nay, sớm đã quen với bị lừa dối, nhiều một lần, ít một lần cũng không có gì khác biệt.
Hơn nữa, đường đường An Định hầu lại có thể mưu toán gì ở một tiểu tử nghèo như cậu chứ?
Cuộc đời thấp bé của cậu cả đời có thể gặp mặt An Định hầu một lần, đại khái cũng nhờ phúc của Tú nương cưỡng ép thêm cho cậu một thân thế hư giả này. Người ta lừa dối cậu như một đứa ngốc, cũng ắt là có lý do cả.
Chỉ là tình cảm Trường Canh dành cho người khác, có hai phần là dành cho hàng xóm xung quanh, hai phần là dành cho một người luôn không ở nhà - Từ Bá hộ, còn lại sáu phần đều đặt hết lên người tiểu nghĩa phụ của cậu, Cố đại soái bỗng dưng biến mất tiểu nghĩa phụ của cậu rồi, khiến cho sáu phần tình cảm đó của cậu bị chặn ở không trung lần lượt rơi xuống đất, sứt mất một mảng to tâm huyết.
Qua một lúc, Thẩm Dịch bước ra, Trường Canh nghe y dặn thị vệ canh gác trướng soái: "Các ngươi canh gác ở đây, đừng để ai vào làm phiền ngài ấy."
Trường Canh chần chừ một lúc, cuối cùng cũng là ma xui quỷ khiến bước tới.
Đồng hành nhiều ngày, thị vệ thân cận của Cố Quân đương nhiên nhận ra cậu, nhưng mà khốn là Thẩm Dịch vừa rồi có dặn dò, chỉ đành bất chấp ngăn chặn: "Điện hạ, đại soái hôm nay không khỏe, đã uống thuốc và nghỉ ngơi, nếu người có việc gì, dặn dò một tiếng, thuộc hạ có thể làm thay."
Trước đây sống cạnh nhau, không cần gõ cửa cũng có thể tùy ý ra vào tìm người, bây giờ đến gặp một lần cũng làm khó người khác.
Trường Canh có chút tẻ lạnh cúi đầu: "Vị đại ca này..."
Thân vệ sợ tới mức quỳ xuống: "Thuộc hạ không dám."
"Không không, ta không có ý đó." Trường Canh liên tục xua tay, lập tức cậu bất lực cười một cái than thở: "Trước kia ở Nhạn Hồi, ta còn hầu ngài ấy uống thuốc nữa, chỉ là muốn vào thăm một lát, nếu thật sự không tiện thì thôi vậy, ta..."
Cậu có chút không thể nói tiếp được nữa, chỉ đành cười ái ngại. Trong lòng Trường Canh đã ngầm quyết định, nếu như lần này bị từ chối ngoài cửa, cậu sẽ không bao giờ tới đây tự mình rước nhục nữa.
Ai biết được vào lúc này, vị thân vệ còn lại nói nhỏ vào tai thân vệ đó: "Chẳng phải đại soái đã phân phó, điện hạ nếu như muốn gặp ngài thì không cần thông báo sao? Đừng có cứng nhắc ngoan cố."
Trường Canh tai thấu mắt tinh đương nhiên là nghe thấy, sửng sốt ngẩng đầu, trong lòng nhất thời có một tư vị không thể gọi tên. Cứ như vậy cậu được cho vào.
Mùi thuốc trong trướng vẫn chưa tan hết, rèm giường đang mở, một con người nằm đó không động đậy.
Nhẹ nhàng bước vào, Trường Canh mới phát hiện thì ra Cố Quân chưa ngủ.
Cố Quân chắc là đau đầu, hai tay khư khư ấn chặt huyệt thái dương, đầu mày nhíu chặt, vậy mà lại không hề phát hiện có người bước vào.
Trường Canh còn cách vài bước ho khan một tiếng, nhẹ giọng gọi: "Hầu..."
Cậu vừa lên tiếng, Cố Quân trên giường lật người dậy, đưa tay vào chăn rút ra một thanh kiếm, rút vỏ ba tấc, Trường Canh còn chưa kịp chớp mắt lưỡi kiếm sáng bóng đã kề trên cổ cậu, cái lạnh truyền từ cổ cậu lên trên, người cầm kiếm giống như một con ác long bị kinh động tỉnh giấc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Canh bị sát ý của người đó làm cho chấn động, buộc miệng: "Thập Lục!"
Cố Quân nghiêng đầu một biên độ rất nhỏ, qua một lúc mới híp mắt lại, hình như nhận ra là Trường Canh, mới nói lờ mờ: "Xin lỗi."
Y đem kiếm nhét lại dưới chăn, mò mẫm trên cổ Trường Canh: "Thần không làm người bị thương chứ?"
Trường Canh mới đầu bị kinh sợ sau đó một nghi hoặc mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng cậu nghĩ: "Hắn không phải là thật sự không thấy rõ đó chứ?”
Nhưng ngay lập tức lại cảm thấy không thể nào, An Định hầu sao có thể là một người nửa mù chứ?
Cố Quân vớ một cái áo ngoài mặc bừa vào: "Sao người lại tới đây?"
Y vừa nói vừa định đứng dậy, không ngờ đứng dậy hơi đột ngột, thân ảnh choáng nhẹ, lại ngồi trở lại. Cố Quân hít thật sâu, một tay ấn chặt trán, một tay đè xuống mạn giường.
"Ngồi yên." Trường Canh vô thức đưa tay đỡ lấy y.
Cậu chần chừ một lúc khom người đỡ lấy chân của y đặt lên giường, kéo chăn đắp cho y, vuốt lại mớ tóc rối tung trên giường, lật vai y lại đỡ nằm xuống, làm xong mọi việc, Trường Canh sượng trân đứng ngốc bên cạnh một lúc, nghĩ nát óc cũng không biết phải nói gì, chỉ đành cứng nhắc hỏi: "Người sao vậy?"
Thuốc trên người Cố Quân đang phát huy tác dụng phụ, không ngờ tới Trường Canh đang "giận dỗi" mình bỗng nhiên tới thăm, trước mắt y chỉ đành miễn cưỡng chịu cơn đau đầu và những âm thanh lúc xa lúc gần bên tai.
Y định tìm cách cho Trường Canh rời đi trước nên làm ra không có việc gì cười: "Khiến cho một kẻ vô lương tâm trở mặt không nhận người thân tức giận đó. Phiền điện hạ lấy giúp thần bình rượu."
Theo kinh nghiệm của y thì vào những lúc thế này, uống một ngụm rượu hình như sẽ đỡ một chút.
Trường Canh nhíu mày, ngờ vực nhìn y.
Cố Quân đầu đau như búa bổ, bèn thuận miệng nói dối: "Thẩm Dịch điều chế một loại rượu thuốc, chuyên trị đau đầu."
Nghe nói thời xưa những kẻ tiệp thiên tử lệnh chư hầu [1] cũng thường xuyên đau đầu, con người luôn có một sự liên tưởng, y vừa nói vậy Trường Canh quả nhiên đã bị lừa, lấy bình nhỏ y treo trên khinh giáp xuống.
Cố Quân một hơi uống gần nửa bình, nhìn thấy gần cạn bình, Trường Canh giữ chặt cổ tay y, cưỡng đoạt giật bình rượu lại: "Đủ rồi, rượu thuốc cũng không thể uống như vậy được."
Rượu mạnh vào người như lửa đốt, máu toàn thân sôi sục, Cố Quân hắt ra một hơi, quả nhiên là trước mắt đã có chút rõ ràng hơn, chỉ là có lẽ uống vội quá, có chút say. Hai người nhất thời không lên tiếng, mắt lớn trừng mắt nhỏ một lúc, Cố Quân có chút không gượng nổi nữa, bèn dựa vào đầu giường, nhè nhẹ nhắm mắt.
Y rõ ràng là có ý đuổi khách, Trường Canh cũng biết là bản thân nên đi rồi, nhưng mà dưới chân cứ như mọc rễ.
Trường Canh một bên thì thầm mắng bản thân: “Ngươi lo lắng uổng công vô ích, còn không biết điều mà biến đi."
Một bên lại không tự chủ đưa tay ra thay Cố Quân ấn huyệt.
Vừa ấn vừa thấy bản thân hèn mọn, nhưng tay thì lại không dừng lại được.
Trán Cố Quân lạnh băng, trừ lúc đầu hơi nhíu mày một chút, thì không thấy có ý kiến gì, ngoan ngoãn để cho Trường Canh chi phối.
Cho đến khi Trường Canh có chút tê tay, thấp giọng hỏi: "Đỡ chút nào chưa?"
Cố Quân mới mở mắt, trầm mặc nhìn Trường Canh.
Sở dĩ nói "người ngoan tính toán trăm đường vẫn có sai sót, người ngu trăm đường ắt sẽ có đường thành", Cố Quân cả đời này đều mượn rượu thay lời, vậy mà thỉnh thoảng cũng nói được một câu tiếng người.
Y bỗng nhiên mở miệng: "Cho dù là về đến kinh thành cũng có nghĩa phụ bảo vệ người, không cần sợ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Canh chấn động, hình như là đang run rẩy dưới ánh đèn u ám.
Cậu trong thời gian ngắn ngủi lại phải trưởng thành sớm, lúc cậu biết là mình không chỗ ỷ lại, cũng có thể cắn răng biến thành một người trưởng thành điềm tĩnh khắc chế, nhưng mà một chút mạnh mẽ ép buộc này sẽ bị một chút khát vọng ấm áp nhỏ nhoi làm cho vỡ vụn, lộ ra một nội tâm yếu đuối của một đứa trẻ.
Cố Quân đưa một tay về phía cậu: "Nghĩa phụ sai rồi, có được không?"
Y không hề biết rằng câu này đã xuyên thấu vào tâm hồn rạn nứt của thiếu niên ra sao, vốn nghĩ lại cũng chẳng chân thành mấy, bởi vì Cố Quân phần lớn thời gian đều không hề cho rằng mình sai, cho dù là thỉnh thoảng lương tâm bộc phát cũng chưa chắc biết là mình sai ở đâu.
Y chỉ là mượn rượu tiếp lời nói ra những lời ấm áp nuông chiều, cho Trường Canh một bậc thềm bước xuống.
Trường Canh khư khư bấu chặt bàn tay mình, cứ như nó là một cọng rơm cứu mạng, bờ vai cứng đờ máy móc nhiều ngày bỗng nhiên sụp đổ, suýt chút thì đã khóc.
Cậu phát hiện thì ra bản thân mình chờ đợi cũng chỉ là hai câu như vậy, chỉ cần người đó đứng trước mặt nói với cậu một câu "Nghĩa phụ sai rồi, không có không cần ngươi", khiến cho cậu cảm thấy thế gian này không có Tú nương ngược đãi cậu, không còn Từ Bá hộ chưa kịp nhìn mặt lần cuối, cũng có thể cho cậu chút niệm tưởng ấm áp...chỉ vậy cậu đã có thể tha thứ cho tiểu nghĩa phụ tất cả.
Từ trước đến nay hay là sau này.
Không cần biết y là Thẩm Thập Lục hay là Cố Quân.
Cố Quân cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng trĩu, đành dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nói vài lời khó nghe: "Trường Canh, có rất nhiều thứ rồi sẽ thay đổi, không có ai là ngay từ đầu biết được kết thúc của mình là ở đâu, có đôi khi đừng nghĩ ngợi nhiều quá."
Trường Canh đến cả chớp mắt cũng không, nhìn chằm chằm y, trong mắt bất tri bất giác có chút tham lam, trong lòng bi ai thừa nhận những gì Cố Quân nói là đúng. Rất nhiều việc rồi sẽ thay đổi, người sống rồi sẽ chết, thời gian tươi đẹp rồi sẽ mất đi, thân bằng cố cựu rồi cũng sẽ phân ly, tình nghĩa núi cao biển sâu rồi sẽ theo dòng nước trôi dạt về chân trời góc bể...duy chỉ có kết cục của cậu là đã được định trước rằng cậu sẽ biến thành một kẻ điên.
Cố Quân nằm trên giường dịch người vào trong, đưa tay ra vỗ xuống bên cạnh mình: "Lên đây, ngày mai còn phải nhanh chóng lên đường, tạm thời ở chỗ ta chợp mắt chút đi."
Sau nửa đêm, Trường Canh đã ngủ say tại trướng soái của Cố Quân, độc ô nhĩ như thường lệ vẫn sẽ không tha cho cậu, ác mộng vẫn cái này tiếp nối cái khác, nhưng mà trên chóp mũi cậu phảng phất một mùi thuốc nhàn nhạt, trong tiềm thức liền biết đã rất an toàn rồi, thậm chí mơ hồ hiểu rằng đây là đang mơ, thì những sợ hãi cùng với căm hận kia liền giống như cách một tầng với cậu.
Đối với Trường Canh mà nói, đó xem như là một giấc ngủ yên khó có được.
Đương nhiên, nếu như cậu tỉnh lại, không phát hiện mình đè cánh tay An Định hầu tê cứng, vẫn còn chưa chịu ngưng chui rúc trong vòng tay người ta là tốt rồi.
Đặc biệt là cái tên khốn kiếp Cố Quân kia cũng sẽ không buông ta cho tâm hồn nhạy cảm của thiếu niên, người khác càng cục xúc thì hắn lại càng tuyết vẽ thêm sương. Cố Quân tự cho rằng cùng gối chung giường một đêm, liền xem như Trường Canh cùng y làm lành rồi, vậy là ngựa quen đường cũ đáng ghét trở lại, y không chỉ xoa bóp cánh tay mình lấy mấy một buổi sáng vui vẻ của người ta, còn có ý vị từ nay về sau thường xuyên nói ra bí mật treo trên môi.
Người này tối đêm qua dáng vẻ yếu ớt bệnh vào xương tủy lại là giả vờ sao?
Thẩm Dịch mới sáng ra đã thấy Trường Canh đỏ mặt tía tai, nộ khí đùng đùng từ trướng soái của Cố Quân xông ra, cả ngày từ đầu đến cuối chỉ quanh quẩn bên Cố Quân.
Trên đường đi, Thẩm Dịch thúc ngựa tới, nhìn qua sắc mặt Cố Quân, một câu hai ý: "Không sao rồi?"
Cố Quân mọc đuôi sói to, vẻ không hề để tâm: "Một đứa nhỏ mà thôi, chuyện chỉ có chút xíu, vốn chẳng có gì cả."
Thẩm Dịch tận mắt chứng kiến hai hôm trước hắn còn quay vòng như một con gấu, không nói nên lời chỉ biết cười lạnh.
Cố Quân lại giở thói giả vờ không nghe thấy, từ xa nhìn bóng lưng Trường Canh một cái, bỗng: "Ngươi nói xem sau này ta giao huyền thiết doanh lại cho nó được không?"
Thẩm Dịch đờ người: "Ngươi muốn hại nó không được chết yên ổn sao?"
Cố Quân ghét bỏ một tiếng, hình như đang chê y làm cụt hứng.
"Đệ vẫn cho rằng huyền thiết doanh là một thứ gì tốt đẹp sao? Ta nói lời thật lòng, Tử Hi, đệ đừng nói ta nói năng khó nghe," Thẩm Dịch nói "Huyền thiết doanh lúc còn trong tay lão hầu gia, là lợi khí quốc gia, đến tay đệ thì trở thành 'hung khí quốc gia', lợi khí thì hào quang tỏa ra, ai ai cũng yêu quý, hung khí thì chưa chắc."
Nghe ra được ý tứ trong lời nói của y, nụ cười uể oải trên mặt Cố Quân thu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro