Phá Băng
Priest
2024-10-02 16:27:16
Đại ca mới sáng sớm luyện kiếm, Cát Phán Tiểu đã chuẩn bị sẵn sàng nịnh nọt, không ngờ còn chưa kịp lên tiếng, thì hết hồn trước, bị dọa thành một con chim cút bóng bẩy, đứng ngốc ra thở cũng không dám thở mạnh.
Trường Canh sáng sớm cứ như không được ngủ ngon, sắc mặt trắng bệch điểm chút xanh, đuôi mắt chuyển động nhẹ, nhìn chằm chằm Cố Quân một cái rồi chầm chậm thu mũi kiếm lại, khắc chế kìm giọng nói: "Là ta nhất thời thất thủ, đắc tội hầu gia rồi."
Cố Quân vuốt cằm, căng thẳng đến mức không dám cười.
Cố Quân dò thám nhấc tay, định như thường ngày vỗ sau lưng Trường Canh, không ngoài dự liệu, Trường Canh né khỏi.
Trường Canh lãnh đạm: "Hầu gia mời vào."
Cố Quân sượng sạo thu tay về, ho khan một tiếng: "Trường Canh, đợi đã."
Trường Canh nghe y gọi tên mình, bước chân vô thức dừng lại, chỉ thấy Cố Quân trở người, đứng sau lưng vẫy tay. Mấy người khiêng rương lập tức bước vào, đặt rương vào viện đồng thời rút về xếp thành một hàng quỳ một chân xuống.
"Đại soái."
Cố Quân đưa tay huơ một cái, ý bảo tướng sĩ đứng lên, sau đó tự mình đi tới mở cái khóa trên rương ra, tay của y ấn vào một cái khóa phiền phức, giống như không có thành ý cầm lên một cái trống lắc nát, dỗ con nít, còn làm ra vẻ bí mật, quay đầu lại nhìn Trường Canh cười: "Đến đây, thần cho người xem một thứ hay ho."
"Cụp" một tiếng nắp rương bật mở, Cát Phán Tiểu kéo Trường Canh một cái, thấy Trường Canh một mặt lãnh đạm, liền không giữ được vẻ hiếu kỳ của bản thân đưa đầu vào xem trước, lập tức kinh ngạc kêu lên.
Chỉ nhìn thấy một bộ trọng giáp màu bạc nằm ngay ngắn bên trong, toàn thân không chút tạp sắc, đường nét sắc sảo gần như bỏng mắt, đẹp đến dọa người, nếu đem so sánh, trọng giáp mà không biết từ đâu bọn Man tộc làm ra lại giống như một mớ sắt thô kệch.
Cố Quân tự hào nói: "Đây là thời gian vừa rồi ta đặt làm ở viện linh khu, hiệu quả đốt cháy của tử lưu kim cao gấp đôi so với trọng giáp đồng đẳng, các khớp nối có một lớp gia cố, không giống với món đồ chơi rách nát của bọn Man tộc bị một tay áo lụa kẹt cứng, là một kiệt tác, tốt hơn nhiều so với bộ ta dùng khi còn trẻ, chỉ là vẫn chưa có tên...người cũng tới tuổi dùng tên thật của mình rồi, có thể dùng tiểu danh gọi để đặt cho nó."
Trường Canh ngoài lúc mới đầu bị ánh sáng trọng giáp làm cho chói mắt, trên mặt không lộ thêm bất cứ biểu cảm nào, đặc biệt là khi nghe Cố Quân đề nghị cậu lấy tên "Trường Canh" đặt cho bộ trọng giáp này.
Hai chứ "Trường Canh" này không biết từ lúc nào lại được ưa chuộng như vậy, Tú nương Hồ Các Nhĩ, Cố Quân, bọn họ đều có đam mê với cái tiểu danh đó của cậu.
Bị kẻ thù mà cậu cho là mẹ ruột hạ độc bức người ta từ từ phát điên, trước khi chết cũng đặt tên độc là "trường canh", người tiểu nghĩa phụ lúc nào cũng rách việc trước đây mà cậu muốn chăm sóc cả đời, tặng cậu trọng giáp tuyệt đại vô song cũng kiến nghị cậu đặt tên là "Trường Canh".
Còn có điều gì trùng hợp chế giễu hơn nữa không?
Tóm lại, Cố đại soái tài hoa thiên bẩm trong tình trạng không biết gì, lại thành công thêm một lần "chạm trúng nỗi đau".
Trường Canh trầm mặc mãi khiến cho mọi người xung quanh đều thấp thỏm, Cát Phán Tiểu chạy bước nhỏ qua, kéo kéo góc áo Trường Canh: "Không mặc thử xem đại ca? Lần đầu đệ thấy trọng giáp chính là cái hôm bọn Man mặc."
Trường Canh bỗng nhiên cúi đầu, không nói không rằng xoay người về phòng, dùng lực đạp vào cánh cửa.
Nụ cười trên khóe môi Cố Quân dần dần có chút thống khổ, đứng ngoài cửa viện, rõ ràng là rất bơ vơ, nhưng mà rất nhanh đã trở lại bình tĩnh, tự tìm cho mình một cái cớ tự giễu: "Lần đầu làm nghĩa phụ của người khác, làm không tốt, khiến người chê cười rồi."
Một vị tướng sĩ huyền giáp tiến lên hỏi: "Đại soái, giáp này..."
"Đặt ở...kìa, đặt ở ngoài cửa phòng đi, đưa lại chìa khóa cho người sau." Cố Quân dừng một lúc, định nói gì đó cuối cùng lại thôi, nản lòng: "Bỏ đi."
Y mặc một bộ đồ cũ kỹ màu xanh đậm, quần áo mỏng manh, cơ thể cũng chưa thấy dày dặn bao giờ, tốn không ít tâm tư muốn làm lành, lại làm cho cậu tức giận hơn, chỉ có thể đứng rầu rĩ trước cánh cửa im lìm, trông thật đáng thương.
Thẩm Dịch thấy tình hình, nhịn không được nói: "Ngươi không phải là điên rồi sao? Lần này đá phải tấm sắt rồi chứ gì? Đáng!"
Trong lòng Cát Phán Tiểu có chút buồn, gãi gãi đầu: "Thập Lục thúc..."
Cố Quân sờ trán Cát Phán Tiểu một cái, miễn cưỡng cười: "Không sao, các con tự chơi đi."
Nói xong, xoay người đi về phía Thẩm Dịch, lôi Thẩm Dịch ra một góc xa, mới nhỏ giọng nói: "Lần trước tặng nó khóa tay sắt chẳng phải rất vui sao, sao lần này không có tác dụng rồi?"
Thẩm Dịch nhìn xung quanh thấy không có ai mới thẳng thắn châm biếm: "Đại soái, ngài cho rằng người ta là cái chày giặt đồ hay sao, lần nào cũng dùng một chiêu?"
Cố Quân có chút khổ não: "Bớt nói mỉa mai, vậy ngươi nói xem phải làm sao?"
Thẩm Dịch trợn mắt: "Ngài xem, ngài ở Bắc Tân Cương làm ra chuyện lớn như vậy, giấu ngài ấy lâu như vậy, điện hạ đối với ngài moi tim móc phổi, còn ngài? Ngày ấy bây giờ đều nghĩ là người giả mù giả điếc lừa ngài ấy nữa. Còn nữa, mẹ ruột nuôi nấng từ nhỏ lại là một gian tế Bắc Man, bây giờ cũng chết rồi, nói không chừng cũng là bị ngài bức chết..."
"Xằng bậy," Cố Quân ngắt ngang "Người như yêu nữ thảo nguyên, chắc chắn là biết việc sắp thành mới cam tâm tự tẫn, nếu bà ta sớm biết ta ở đây, liền biết họ không còn cơ hội rồi, cũng sẽ không chết."
Thẩm Dịch đem câu này của y suy nghĩ lại một lúc, không biết là quan hệ nhân quả bên trong là gì, chỉ nghe ra được Cố soái "Anh hùng thiên hạ, ngoài ta còn ai" mới là trọng điểm, cái gì là "biết ta ở đây thì biết họ không còn cơ hội rồi"?
Đơn giản là hết thuốc cứu.
Thẩm Dịch chả buồn để ý tới hắn, bèn miễn cưỡng: "Cứ để cho ngài ấy yên yên tĩnh tĩnh vài ngày, đừng có lôi mấy chiêu dỗ dành tiểu phòng [1] đó ra chạy tới làm phiền ngài ấy, đợi ngài ấy bình tâm trở lại đã."
Cố Quân: "Ta không có tiểu phòng."
Thẩm Dịch cười nhạt: "Vâng, ngài đến cả chính phòng cũng chẳng có."
Cố Quân đá y một cước.
Chỉ có điều đi được vài bước, Cố đại soái lại nghĩ lại, cho rằng chuyện này cứ như "chuột sa hũ nếp", vừa hay ngài cũng đang lười về kinh thành.
Nhưng mà mang theo tiểu hoàng tử bên cạnh thì không thể nào cứ ở mãi Nhạn Hồi được, một ý nghĩ tồi lóe lên trong đầu ngài.
Cố Quân nói với Thẩm Dịch: "Vừa hay, tấu chương tối qua vẫn còn chưa đưa đi, ngươi trở về sửa lại một lần nữa, cứ nói là tứ điện hạ chí thuận chí hiếu, tuy là trung hiếu khó lưỡng toàn nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn đại nghĩa diệt thân, chỉ là sau đó thì đổ bệnh triền miên, chúng ta ở lại Nhạn Hồi dưỡng bệnh một thời gian, đợi sức khỏe điện hạ khỏe hẳn rồi mới về kinh. Nhớ là phải viết cho hợp tình hợp lý, cố gắng để cho hoàng thượng đọc cảm động rơi nước mắt đó."
Thẩm Dịch: "..."
Nếu như mà cần phải làm quá lên thì là bây giờ y muốn đích thân đánh cho cái tên họ Cố đó khóc.
Tiếc là, người tính không bằng trời tính.
Ngày hôm sau khi Cố Quân đang dựa trên tường xem Trường Canh luyện kiếm, một huyền ưng đột nhiên đưa tới một kim bài lệnh khẩn cấp, Cố Quân chỉ vừa mới xem sắc mặt liền thay đổi.
Hoàng thượng bệnh nguy, triệu An Định hầu nhanh chóng đưa tứ hoàng tử về kinh.
Cố Quân lộn người nhảy xuống, Trường Canh đại khái nghe thấy y đang ở bên ngoài viện phân phó cho ai đó: "Gọi Lý Bình đến gặp ta, chúng ta lập tức chuẩn bị về kinh."
Trường Canh đứng ngây người, chống trọng kiếm xuống đứng vững, ngửi thấy một mùi tương lai mịt mờ.
Cả Đại Lương đều nghĩ rằng cậu là tứ hoàng tử gì đó, trừ bản thân cậu ra.
Trường Canh cứ luôn cảm thấy mệnh cách của cậu thật thấp hèn, nếu thật sự là một hoàng tử, bất kể là thuần chủng hay tạp chủng, cũng phải nên có chân long thiên tử che chắn chứ?
Làm gì mà ra nông nỗi này?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu rốt cuộc là hoàng thân quốc thích hay một tên ăn mày đê hèn, không phải do cậu quyết định.
Cát Phán Tiểu thăm dò sắc mặt, tinh mắt phát hiện tâm trạng Trường Canh chẳng ra làm sao, lập tức tiến sát lại: "Không sao đâu đại ca, sau này đệ sẽ theo huynh, nếu như huynh là đại tướng quân thì đệ sẽ làm thị vệ cho huynh, nếu huynh làm đại quan, đệ sẽ làm thư đồng cho huynh, nếu huynh làm hoàng đế, đệ sẽ làm thái...ối!"
Trường Canh bịt chặt miệng cậu nhóc lại, trừng mắt: "Những lời này có thể ăn nói bậy bạ được sao, đệ không muốn sống nữa à?"
Tâm trạng ức chế của Trường Canh cũng đỡ hơn một chút, cục thịt nhỏ nhà đồ tể còn chẳng sao, nếu cậu còn cứ tiếp tục lo lắng bất an, chẳng phải rõ ràng quá vô dụng rồi sao?
Trường Canh nghĩ: "Hay là mình dứt khoát chạy đi, dù sao cũng chẳng có gì đáng để lo nữa, chạy đến nơi núi cao rừng sâu làm một thợ săn, ai cũng không tìm thấy."
Tuy là quyết định chạy trốn, nhưng đầu tiên thì phải cắt đứt cái tên Thập Lục...Cố Quân kia, Trường Canh thử động một đao, đau đến ruột gan đứt đoạn, chỉ có thể tạm thời trì hoãn kéo dài, cái kéo dài này kéo theo là bị Cố Quân mang theo lên đường về kinh.
Cát Phán Tiểu nói đi theo là đi theo, đứa trẻ lớn lên trong thôn nghị lực vô cùng chọn cho mình một con đường rời xa quê hương, lại còn mua một tặng một. Ngày hôm sau khi chuẩn bị xuất phát, Trường Canh nhìn thấy trước mắt mình tuy là đã đổi thành cách ăn bận của con trai vẫn cứ giống như nữ cải nam trang - Tào nương tử, thật sự là hết nói nổi.
Tào nương tử lấy hết dũng khí, oanh oanh ong ong rướn cổ: "Trường Canh đại ca, hôm đó huynh cứu ta ở bên bờ sông, cha ta nói là nam tử hán đại trượng phu, không thể vong ân phụ nghĩa, ơn cứu mệnh theo lẽ lấy thân báo đáp..."
Trường Canh khi nghe tới "nam tử hán đại trượng phu" liền nổi hết da gà, khi nghe tới "lấy thân báo đáp" liền có chút đau dạ dày, khô khốc trả lời: "Lấy thân báo đáp thì không cần đâu."
Tào nương tử vàng tai đỏ ửng, e thẹn nói: "Ta...chỉ là muốn theo huynh về kinh thành, phục thị tả hữu [2]."
Trường Canh vốn định mở miệng từ chối, nhưng mà lời tới miệng lại tự động tuột xuống cổ họng cậu một cách kỳ lạ, trong ấn tượng, Cát Phán Tiểu và Tào nương tử, một là cái đuôi, còn một thì căn bản chưa từng nói được mấy câu hoàn chỉnh trước mặt cậu, với cậu không có chút giao tình gì, nhưng mà một khi rời khỏi Nhạn Hồi tiểu trấn, hai đứa nhóc này lại trở thành toàn bộ ký ức của cậu đối với nơi đây, Thẩm Thập Lục không tính.
Trường Canh do dự một lúc, xoay qua hỏi thị vệ mà Cố Quân sắp xếp cho cậu khi đi đường: "Làm phiền vị đại ca này hỏi An Định hầu giúp."
Thị vệ trả lời rất nhanh: "Đại soái nói toàn bộ do điện hạ làm chủ."
Trường Canh nhè nhẹ thở ra, trong lòng nghĩ, quả nhiên, những chuyện nhỏ không đáng nhắc đến này Cố Quân sẽ chẳng quan tâm.
Đưa theo Cát Phán Tiểu và Tào nương tử, Trường Canh lên ngựa, ngoảnh lại nhìn một lần Nhạn Hồi tiểu trấn phía sau.
Nơi đây từng có cự diên trở về, dòng người hoan nghênh đón mừng huyên náo hai bên đường, tuy rằng nghèo xác nghèo xơ, nhưng vẫn luôn bình yên vui vẻ, bây giờ chiến hỏa chỉ quét qua một lượt, cả tiểu trấn liền phảng phất một nét ảm đạm, xa gần chỉ còn tiếng quạ kêu triền miên.
Trong lòng Trường Canh có một dự cảm không nói thành lời. Cậu cảm thấy những ngày tháng giản đơn vui vẻ của trước đây e rằng không bao giờ có thể quay lại được nữa.
Quân tinh nhuệ của huyền thiết doanh một đường gấp rút về kinh thành, có rất nhiều thiếu niên cường lực, nhưng đã qua mấy ngày liền không thể không kiệt sức.
Mấy ngày ngủ ngoài sơn cốc này, Trường Canh trong cơn mê man đã mơ thấy một ác mộng khác biệt hoàn toàn, trong mơ cậu cầm trong tay một thanh kiếm, một nhát đâm thủng ngực Cố Quân, máu phun rất nhiều, Cố Quân mặt trắng như từ giấy, ánh mắt ảm đạm, mang một chút tản loạn phân li, một dòng máu nhỏ nơi khóe miệng chảy xuống.
Trường Canh "nghĩa phụ" một tiếng to, kinh sợ ngồi dậy, cả người toàn là mồ hôi, cậu vô thức đưa tay lên ôm ngực mình một cái.
Trường Canh lôi ra tay áo lụa đã bị phế, phát hiện nó bị phế rất khác biệt, phần trên sau khi bị tử lưu kim thiêu cháy lưu lại một vết tích giống hệt hoa văn, nó giống như tường vân vậy, bèn tự mình đục một cái lỗ đeo lên cổ.
Tay áo lụa đó đã giúp Trường Canh giết được một kẻ Man, Trường Canh cho rằng bản thân đã không còn sợ nhìn thấy máu nữa, không thể xem là trẻ con được, có đủ tư cách làm một nam nhân chân chính rồi, vì vậy đã mang theo bên mình.
Mảnh huyền thiết lạnh băng chạm vào, khiến cho nỗi sợ trong lòng Trường Canh từ từ dịu xuống.
Cậu từ từ thở nhẹ ra, bò ra khỏi lều, thị vệ trực đêm nhìn thấy, lập tức đi theo thì bị cậu từ chối.
Trường Canh tự mình đi dọc bên bờ sông, rửa mặt một chút, nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng côn trùng kêu, thuận tay mò một cái liền bắt trúng một con dế mùa thu.
Bệnh trùng tơ là vào lúc mùa thu mát mẻ phát ra, mệnh số nhỏ nhoi này cũng sắp tận rồi, Trường Canh cảm thấy vô cùng đáng thương liền buông tay thả đi, đi dọc theo bờ sông một cách không mục đích, bất tri bất giác đã đến trước trướng soái của Cố Quân.
Cậu ấy định thần lại, cười tự giễu một cái, vừa định xoay người rời đi thì bỗng nhìn thấy Thẩm Dịch vội vội vàng vàng tiến đến, trên tay cầm một cái bát sứ, một mùi thuốc quen thuộc lan ra.
Mũi của Trường Canh động đậy một chút, đi không nổi nữa.
Trường Canh sáng sớm cứ như không được ngủ ngon, sắc mặt trắng bệch điểm chút xanh, đuôi mắt chuyển động nhẹ, nhìn chằm chằm Cố Quân một cái rồi chầm chậm thu mũi kiếm lại, khắc chế kìm giọng nói: "Là ta nhất thời thất thủ, đắc tội hầu gia rồi."
Cố Quân vuốt cằm, căng thẳng đến mức không dám cười.
Cố Quân dò thám nhấc tay, định như thường ngày vỗ sau lưng Trường Canh, không ngoài dự liệu, Trường Canh né khỏi.
Trường Canh lãnh đạm: "Hầu gia mời vào."
Cố Quân sượng sạo thu tay về, ho khan một tiếng: "Trường Canh, đợi đã."
Trường Canh nghe y gọi tên mình, bước chân vô thức dừng lại, chỉ thấy Cố Quân trở người, đứng sau lưng vẫy tay. Mấy người khiêng rương lập tức bước vào, đặt rương vào viện đồng thời rút về xếp thành một hàng quỳ một chân xuống.
"Đại soái."
Cố Quân đưa tay huơ một cái, ý bảo tướng sĩ đứng lên, sau đó tự mình đi tới mở cái khóa trên rương ra, tay của y ấn vào một cái khóa phiền phức, giống như không có thành ý cầm lên một cái trống lắc nát, dỗ con nít, còn làm ra vẻ bí mật, quay đầu lại nhìn Trường Canh cười: "Đến đây, thần cho người xem một thứ hay ho."
"Cụp" một tiếng nắp rương bật mở, Cát Phán Tiểu kéo Trường Canh một cái, thấy Trường Canh một mặt lãnh đạm, liền không giữ được vẻ hiếu kỳ của bản thân đưa đầu vào xem trước, lập tức kinh ngạc kêu lên.
Chỉ nhìn thấy một bộ trọng giáp màu bạc nằm ngay ngắn bên trong, toàn thân không chút tạp sắc, đường nét sắc sảo gần như bỏng mắt, đẹp đến dọa người, nếu đem so sánh, trọng giáp mà không biết từ đâu bọn Man tộc làm ra lại giống như một mớ sắt thô kệch.
Cố Quân tự hào nói: "Đây là thời gian vừa rồi ta đặt làm ở viện linh khu, hiệu quả đốt cháy của tử lưu kim cao gấp đôi so với trọng giáp đồng đẳng, các khớp nối có một lớp gia cố, không giống với món đồ chơi rách nát của bọn Man tộc bị một tay áo lụa kẹt cứng, là một kiệt tác, tốt hơn nhiều so với bộ ta dùng khi còn trẻ, chỉ là vẫn chưa có tên...người cũng tới tuổi dùng tên thật của mình rồi, có thể dùng tiểu danh gọi để đặt cho nó."
Trường Canh ngoài lúc mới đầu bị ánh sáng trọng giáp làm cho chói mắt, trên mặt không lộ thêm bất cứ biểu cảm nào, đặc biệt là khi nghe Cố Quân đề nghị cậu lấy tên "Trường Canh" đặt cho bộ trọng giáp này.
Hai chứ "Trường Canh" này không biết từ lúc nào lại được ưa chuộng như vậy, Tú nương Hồ Các Nhĩ, Cố Quân, bọn họ đều có đam mê với cái tiểu danh đó của cậu.
Bị kẻ thù mà cậu cho là mẹ ruột hạ độc bức người ta từ từ phát điên, trước khi chết cũng đặt tên độc là "trường canh", người tiểu nghĩa phụ lúc nào cũng rách việc trước đây mà cậu muốn chăm sóc cả đời, tặng cậu trọng giáp tuyệt đại vô song cũng kiến nghị cậu đặt tên là "Trường Canh".
Còn có điều gì trùng hợp chế giễu hơn nữa không?
Tóm lại, Cố đại soái tài hoa thiên bẩm trong tình trạng không biết gì, lại thành công thêm một lần "chạm trúng nỗi đau".
Trường Canh trầm mặc mãi khiến cho mọi người xung quanh đều thấp thỏm, Cát Phán Tiểu chạy bước nhỏ qua, kéo kéo góc áo Trường Canh: "Không mặc thử xem đại ca? Lần đầu đệ thấy trọng giáp chính là cái hôm bọn Man mặc."
Trường Canh bỗng nhiên cúi đầu, không nói không rằng xoay người về phòng, dùng lực đạp vào cánh cửa.
Nụ cười trên khóe môi Cố Quân dần dần có chút thống khổ, đứng ngoài cửa viện, rõ ràng là rất bơ vơ, nhưng mà rất nhanh đã trở lại bình tĩnh, tự tìm cho mình một cái cớ tự giễu: "Lần đầu làm nghĩa phụ của người khác, làm không tốt, khiến người chê cười rồi."
Một vị tướng sĩ huyền giáp tiến lên hỏi: "Đại soái, giáp này..."
"Đặt ở...kìa, đặt ở ngoài cửa phòng đi, đưa lại chìa khóa cho người sau." Cố Quân dừng một lúc, định nói gì đó cuối cùng lại thôi, nản lòng: "Bỏ đi."
Y mặc một bộ đồ cũ kỹ màu xanh đậm, quần áo mỏng manh, cơ thể cũng chưa thấy dày dặn bao giờ, tốn không ít tâm tư muốn làm lành, lại làm cho cậu tức giận hơn, chỉ có thể đứng rầu rĩ trước cánh cửa im lìm, trông thật đáng thương.
Thẩm Dịch thấy tình hình, nhịn không được nói: "Ngươi không phải là điên rồi sao? Lần này đá phải tấm sắt rồi chứ gì? Đáng!"
Trong lòng Cát Phán Tiểu có chút buồn, gãi gãi đầu: "Thập Lục thúc..."
Cố Quân sờ trán Cát Phán Tiểu một cái, miễn cưỡng cười: "Không sao, các con tự chơi đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, xoay người đi về phía Thẩm Dịch, lôi Thẩm Dịch ra một góc xa, mới nhỏ giọng nói: "Lần trước tặng nó khóa tay sắt chẳng phải rất vui sao, sao lần này không có tác dụng rồi?"
Thẩm Dịch nhìn xung quanh thấy không có ai mới thẳng thắn châm biếm: "Đại soái, ngài cho rằng người ta là cái chày giặt đồ hay sao, lần nào cũng dùng một chiêu?"
Cố Quân có chút khổ não: "Bớt nói mỉa mai, vậy ngươi nói xem phải làm sao?"
Thẩm Dịch trợn mắt: "Ngài xem, ngài ở Bắc Tân Cương làm ra chuyện lớn như vậy, giấu ngài ấy lâu như vậy, điện hạ đối với ngài moi tim móc phổi, còn ngài? Ngày ấy bây giờ đều nghĩ là người giả mù giả điếc lừa ngài ấy nữa. Còn nữa, mẹ ruột nuôi nấng từ nhỏ lại là một gian tế Bắc Man, bây giờ cũng chết rồi, nói không chừng cũng là bị ngài bức chết..."
"Xằng bậy," Cố Quân ngắt ngang "Người như yêu nữ thảo nguyên, chắc chắn là biết việc sắp thành mới cam tâm tự tẫn, nếu bà ta sớm biết ta ở đây, liền biết họ không còn cơ hội rồi, cũng sẽ không chết."
Thẩm Dịch đem câu này của y suy nghĩ lại một lúc, không biết là quan hệ nhân quả bên trong là gì, chỉ nghe ra được Cố soái "Anh hùng thiên hạ, ngoài ta còn ai" mới là trọng điểm, cái gì là "biết ta ở đây thì biết họ không còn cơ hội rồi"?
Đơn giản là hết thuốc cứu.
Thẩm Dịch chả buồn để ý tới hắn, bèn miễn cưỡng: "Cứ để cho ngài ấy yên yên tĩnh tĩnh vài ngày, đừng có lôi mấy chiêu dỗ dành tiểu phòng [1] đó ra chạy tới làm phiền ngài ấy, đợi ngài ấy bình tâm trở lại đã."
Cố Quân: "Ta không có tiểu phòng."
Thẩm Dịch cười nhạt: "Vâng, ngài đến cả chính phòng cũng chẳng có."
Cố Quân đá y một cước.
Chỉ có điều đi được vài bước, Cố đại soái lại nghĩ lại, cho rằng chuyện này cứ như "chuột sa hũ nếp", vừa hay ngài cũng đang lười về kinh thành.
Nhưng mà mang theo tiểu hoàng tử bên cạnh thì không thể nào cứ ở mãi Nhạn Hồi được, một ý nghĩ tồi lóe lên trong đầu ngài.
Cố Quân nói với Thẩm Dịch: "Vừa hay, tấu chương tối qua vẫn còn chưa đưa đi, ngươi trở về sửa lại một lần nữa, cứ nói là tứ điện hạ chí thuận chí hiếu, tuy là trung hiếu khó lưỡng toàn nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn đại nghĩa diệt thân, chỉ là sau đó thì đổ bệnh triền miên, chúng ta ở lại Nhạn Hồi dưỡng bệnh một thời gian, đợi sức khỏe điện hạ khỏe hẳn rồi mới về kinh. Nhớ là phải viết cho hợp tình hợp lý, cố gắng để cho hoàng thượng đọc cảm động rơi nước mắt đó."
Thẩm Dịch: "..."
Nếu như mà cần phải làm quá lên thì là bây giờ y muốn đích thân đánh cho cái tên họ Cố đó khóc.
Tiếc là, người tính không bằng trời tính.
Ngày hôm sau khi Cố Quân đang dựa trên tường xem Trường Canh luyện kiếm, một huyền ưng đột nhiên đưa tới một kim bài lệnh khẩn cấp, Cố Quân chỉ vừa mới xem sắc mặt liền thay đổi.
Hoàng thượng bệnh nguy, triệu An Định hầu nhanh chóng đưa tứ hoàng tử về kinh.
Cố Quân lộn người nhảy xuống, Trường Canh đại khái nghe thấy y đang ở bên ngoài viện phân phó cho ai đó: "Gọi Lý Bình đến gặp ta, chúng ta lập tức chuẩn bị về kinh."
Trường Canh đứng ngây người, chống trọng kiếm xuống đứng vững, ngửi thấy một mùi tương lai mịt mờ.
Cả Đại Lương đều nghĩ rằng cậu là tứ hoàng tử gì đó, trừ bản thân cậu ra.
Trường Canh cứ luôn cảm thấy mệnh cách của cậu thật thấp hèn, nếu thật sự là một hoàng tử, bất kể là thuần chủng hay tạp chủng, cũng phải nên có chân long thiên tử che chắn chứ?
Làm gì mà ra nông nỗi này?
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu rốt cuộc là hoàng thân quốc thích hay một tên ăn mày đê hèn, không phải do cậu quyết định.
Cát Phán Tiểu thăm dò sắc mặt, tinh mắt phát hiện tâm trạng Trường Canh chẳng ra làm sao, lập tức tiến sát lại: "Không sao đâu đại ca, sau này đệ sẽ theo huynh, nếu như huynh là đại tướng quân thì đệ sẽ làm thị vệ cho huynh, nếu huynh làm đại quan, đệ sẽ làm thư đồng cho huynh, nếu huynh làm hoàng đế, đệ sẽ làm thái...ối!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Canh bịt chặt miệng cậu nhóc lại, trừng mắt: "Những lời này có thể ăn nói bậy bạ được sao, đệ không muốn sống nữa à?"
Tâm trạng ức chế của Trường Canh cũng đỡ hơn một chút, cục thịt nhỏ nhà đồ tể còn chẳng sao, nếu cậu còn cứ tiếp tục lo lắng bất an, chẳng phải rõ ràng quá vô dụng rồi sao?
Trường Canh nghĩ: "Hay là mình dứt khoát chạy đi, dù sao cũng chẳng có gì đáng để lo nữa, chạy đến nơi núi cao rừng sâu làm một thợ săn, ai cũng không tìm thấy."
Tuy là quyết định chạy trốn, nhưng đầu tiên thì phải cắt đứt cái tên Thập Lục...Cố Quân kia, Trường Canh thử động một đao, đau đến ruột gan đứt đoạn, chỉ có thể tạm thời trì hoãn kéo dài, cái kéo dài này kéo theo là bị Cố Quân mang theo lên đường về kinh.
Cát Phán Tiểu nói đi theo là đi theo, đứa trẻ lớn lên trong thôn nghị lực vô cùng chọn cho mình một con đường rời xa quê hương, lại còn mua một tặng một. Ngày hôm sau khi chuẩn bị xuất phát, Trường Canh nhìn thấy trước mắt mình tuy là đã đổi thành cách ăn bận của con trai vẫn cứ giống như nữ cải nam trang - Tào nương tử, thật sự là hết nói nổi.
Tào nương tử lấy hết dũng khí, oanh oanh ong ong rướn cổ: "Trường Canh đại ca, hôm đó huynh cứu ta ở bên bờ sông, cha ta nói là nam tử hán đại trượng phu, không thể vong ân phụ nghĩa, ơn cứu mệnh theo lẽ lấy thân báo đáp..."
Trường Canh khi nghe tới "nam tử hán đại trượng phu" liền nổi hết da gà, khi nghe tới "lấy thân báo đáp" liền có chút đau dạ dày, khô khốc trả lời: "Lấy thân báo đáp thì không cần đâu."
Tào nương tử vàng tai đỏ ửng, e thẹn nói: "Ta...chỉ là muốn theo huynh về kinh thành, phục thị tả hữu [2]."
Trường Canh vốn định mở miệng từ chối, nhưng mà lời tới miệng lại tự động tuột xuống cổ họng cậu một cách kỳ lạ, trong ấn tượng, Cát Phán Tiểu và Tào nương tử, một là cái đuôi, còn một thì căn bản chưa từng nói được mấy câu hoàn chỉnh trước mặt cậu, với cậu không có chút giao tình gì, nhưng mà một khi rời khỏi Nhạn Hồi tiểu trấn, hai đứa nhóc này lại trở thành toàn bộ ký ức của cậu đối với nơi đây, Thẩm Thập Lục không tính.
Trường Canh do dự một lúc, xoay qua hỏi thị vệ mà Cố Quân sắp xếp cho cậu khi đi đường: "Làm phiền vị đại ca này hỏi An Định hầu giúp."
Thị vệ trả lời rất nhanh: "Đại soái nói toàn bộ do điện hạ làm chủ."
Trường Canh nhè nhẹ thở ra, trong lòng nghĩ, quả nhiên, những chuyện nhỏ không đáng nhắc đến này Cố Quân sẽ chẳng quan tâm.
Đưa theo Cát Phán Tiểu và Tào nương tử, Trường Canh lên ngựa, ngoảnh lại nhìn một lần Nhạn Hồi tiểu trấn phía sau.
Nơi đây từng có cự diên trở về, dòng người hoan nghênh đón mừng huyên náo hai bên đường, tuy rằng nghèo xác nghèo xơ, nhưng vẫn luôn bình yên vui vẻ, bây giờ chiến hỏa chỉ quét qua một lượt, cả tiểu trấn liền phảng phất một nét ảm đạm, xa gần chỉ còn tiếng quạ kêu triền miên.
Trong lòng Trường Canh có một dự cảm không nói thành lời. Cậu cảm thấy những ngày tháng giản đơn vui vẻ của trước đây e rằng không bao giờ có thể quay lại được nữa.
Quân tinh nhuệ của huyền thiết doanh một đường gấp rút về kinh thành, có rất nhiều thiếu niên cường lực, nhưng đã qua mấy ngày liền không thể không kiệt sức.
Mấy ngày ngủ ngoài sơn cốc này, Trường Canh trong cơn mê man đã mơ thấy một ác mộng khác biệt hoàn toàn, trong mơ cậu cầm trong tay một thanh kiếm, một nhát đâm thủng ngực Cố Quân, máu phun rất nhiều, Cố Quân mặt trắng như từ giấy, ánh mắt ảm đạm, mang một chút tản loạn phân li, một dòng máu nhỏ nơi khóe miệng chảy xuống.
Trường Canh "nghĩa phụ" một tiếng to, kinh sợ ngồi dậy, cả người toàn là mồ hôi, cậu vô thức đưa tay lên ôm ngực mình một cái.
Trường Canh lôi ra tay áo lụa đã bị phế, phát hiện nó bị phế rất khác biệt, phần trên sau khi bị tử lưu kim thiêu cháy lưu lại một vết tích giống hệt hoa văn, nó giống như tường vân vậy, bèn tự mình đục một cái lỗ đeo lên cổ.
Tay áo lụa đó đã giúp Trường Canh giết được một kẻ Man, Trường Canh cho rằng bản thân đã không còn sợ nhìn thấy máu nữa, không thể xem là trẻ con được, có đủ tư cách làm một nam nhân chân chính rồi, vì vậy đã mang theo bên mình.
Mảnh huyền thiết lạnh băng chạm vào, khiến cho nỗi sợ trong lòng Trường Canh từ từ dịu xuống.
Cậu từ từ thở nhẹ ra, bò ra khỏi lều, thị vệ trực đêm nhìn thấy, lập tức đi theo thì bị cậu từ chối.
Trường Canh tự mình đi dọc bên bờ sông, rửa mặt một chút, nghe thấy trong bụi cỏ có tiếng côn trùng kêu, thuận tay mò một cái liền bắt trúng một con dế mùa thu.
Bệnh trùng tơ là vào lúc mùa thu mát mẻ phát ra, mệnh số nhỏ nhoi này cũng sắp tận rồi, Trường Canh cảm thấy vô cùng đáng thương liền buông tay thả đi, đi dọc theo bờ sông một cách không mục đích, bất tri bất giác đã đến trước trướng soái của Cố Quân.
Cậu ấy định thần lại, cười tự giễu một cái, vừa định xoay người rời đi thì bỗng nhìn thấy Thẩm Dịch vội vội vàng vàng tiến đến, trên tay cầm một cái bát sứ, một mùi thuốc quen thuộc lan ra.
Mũi của Trường Canh động đậy một chút, đi không nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro