Thỉnh Tội
Priest
2024-10-02 16:27:16
Thật ra Cố Quân ở ngay bên cạnh Trường Canh, nhưng mà bên đây hoàn toàn khác, nơi y dừng chân rõ ràng là hoang lạnh.
Nếu như Trường Canh nói một câu "không cần hầu hạ", Quách thái thú chắc chắn sẽ đực mặt ra, rồi sẽ đánh trống khua chiêng rằng "điện hạ cần kiệm yêu dân", sau đó sẽ sai vài hạ nhân đi qua chờ hầu.
Nhưng có cho ông cả trăm lá gan, Quách đại nhân cũng không dám nịnh hót trước mặt Cố đại soái.
Cố Quân nhẹ nhàng một câu "đừng đến làm phiền", thì nơi y ở, trừ những tướng sĩ trong huyền thiết doanh, không một ai dám bén mảng nửa bước.
Cố Quân trước đây trong tình trạng tai mắt nghe nhìn không rõ, cả người đều luôn căng thẳng quá mức, đặc biệt ghét những người xa lạ đi qua đi lại.
Thẩm Dịch đã lâu không nhìn thấy y căng thẳng đến độ trông gà hóa cuốc như vậy, vốn nghĩ rằng ẩn thân ở Nhạn Hồi tiểu trấn hai năm, Cố Quân đã học cách làm sao để chung sống hòa bình trong dân gian mơ hồ này, bây giờ xem ra có lẽ là vẫn không được.
Học được cách chung sống hòa bình chỉ là "Thẩm Thập Lục", không phải Cố Quân.
Thực sự để mà nói, con người Cố Quân bình thường thể hiện ra ngoài đều là tính toán trước sau và ung dung tự tại, thật ra trong đó mười thì hết tám chín phần là giả vờ rồi, nhưng mà giả vờ quá thật đi, không ai nhìn ra được thực tế bên trong.
Đồng thời, bệnh mờ mắt lãng tai của y tuy đều là thật, nhưng lại cứ giống như là giả vờ.
Nhìn từ góc độ này, Cố đại soái có thể nói là đang cố gắng thuyên giải một vấn đề "lấy giả làm thật lấy thật làm giả", Thẩm Dịch cũng không biết là y thật sự trong lòng mất mát hay căn bản chỉ là cố ý.
Ồ đúng rồi, chân tình của y thật ra cũng là thật đó, chỉ là hình như người ta không tin lắm.
Gần chạng vạng tối, màn đêm dần buông, sao Hôm vẫn chưa xuất hiện, Cố Quân trở về phòng việc đầu tiên đó chính là thắp hết tất cả đèn sáng lên.
Sau đó tháo kính lưu ly xuống, xoa xoa mắt, nói với Thẩm Dịch: "Đưa thuốc cho ta."
Thẩm Dịch là một ông cụ dài dòng lôi thôi, càm ràm là chuyên môn chính thứ hai sau đánh trận, xe nhẹ chạy đường quen tiếp lời: "Đại soái, thuốc có tác dụng phụ, không đến lúc cấp bách, ta nghĩ ngài vẫn là có thể hạn chế thì cố gắng hạn chế vậy..."
Cố Quân đứng dưới ánh đèn mặt không cảm xúc, ánh mắt mơ màng, không phản ứng.
Thẩm Dịch bèn ngậm miệng, ngài nhớ ra là đứng ở khoảng cách này, Cố Quân nghe không thấy ngài nói gì đâu.
Bệnh lãng tai của Cố Quân là một tuyệt chiêu để khắc chế những kẻ dông dài lắm mồm, một nhát chí mạng, bao năm nay chưa từng thất thủ, Thẩm Dịch chỉ đành âm thầm xoay người đi vào nhà bếp sắc thuốc.
Kính lưu ly này là một thứ vô cùng không có tác dụng, đặt trên sống mũi, xung quanh có chút nóng lạnh thay đổi liền sẽ xuất hiện một tầng sương trắng cản trở tầm nhìn, hơn nữa còn dễ vỡ vô cùng, một khi đụng vỡ rồi thì rất dễ làm mắt bị thương, đối với võ tướng mà nói thì vô cùng bất tiện, có điều nếu chỉ là ở trong phòng mình, đeo những lúc cần thiết thì cũng chẳng sao.
Sau khi Thẩm Dịch ra khỏi cửa, Cố Quân lại lần nữa đem kính lưu ly đặt lại lên sống mũi, tự mài mực, bắt đầu viết tập tử [1].
Quách thái thú tuy chỉ là một quan nhỏ ở biên ngoại, nhưng cuộc sống lại không hề vất vả nghèo khó, trên bàn đang đặt không phải là một loại đèn dầu bình thường mà là đèn hơi có thể điều chỉnh sáng tối, nhìn những hoa văn vô cùng phức tạp phiền phức kia, có lẽ cũng là mua từ những tay buôn phương tây.
Kế bên đèn hơi còn một cái đồng hồ mô phỏng kiểu phương Tây, mô phỏng rất giống, chỉ là nếu nhìn kỹ, bên trên có chi tiết biểu thị thiên can địa chi cùng với mười hai canh giờ, góc trên bên trái còn có một cái cửa sổ nhỏ có hai mươi bốn tiết khí [2] luân phiên thay đổi, rõ ràng là chẳng ra ngô ra khoai, cái đồng hồ trong suốt bên dưới còn có đủ cỡ bánh răng đẩy tới trước không chút sứt mẻ, Cố Quân ghét cái món đồ chơi này, bởi vì mỗi khi bánh răng chuyển động là vô cùng ồn ào, liền nghĩ hôm sau kêu người đem đi.
Chỉ là tạm thời thì cũng chẳng sao vì dù sao y cũng không nghe thấy.
Đợi khi Thẩm Dịch sắc thuốc xong trở lại thì Cố Quân cũng vừa viết xong dừng bút.
Cố Quân: "Xem giúp ta xem có chỗ nào còn chưa ổn không."
Ánh sáng đèn hơi có chút chói mắt, trên bóng đèn còn có một hàng nữ nhân phương tây để lộ ngực trần, mỗi một người đều đang vuốt tóc một cách quyến rũ, mọi kiểu dáng, Thẩm Dịch dùng tay che bớt ánh sáng, nói nhỏ: "Người tài khiêm tốn."
Sau đó ngài vô cùng nhanh lướt mắt qua một lượt văn tấu của Cố Quân: "Có chỗ nào không ổn hay không? Đại soái à, thứ cho Thẩm mỗ học vấn hạn hẹp, ta chẳng nhìn ra chỗ nào ổn trong đây."
Cố Quân: "Hả? Cái gì?"
Thẩm Dịch: "..."
Ngài níu một góc thủ thư của Cố Quân nhét vào tay y, nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay y, chỉ chỉ về phía ghế dài nhỏ bên cạnh, ý nói y qua đó ngồi nghỉ, sau đó tự mình lấy giấy mực, định viết lại một bản mới.
Cố Quân uống thuốc, một hơi uống cạn, sau đó dựa vào chiếc ghế dài tinh tế, giày cũng không cởi ra, bắt chéo chân lên cao, yên tĩnh đợi thuốc phát huy tác dụng, đồng thời tay cũng không rảnh rỗi. Mười ngón tay Cố Quân lật tới lật lui gấp tờ giấy vừa rồi thành một con chim én, sau đó vung tay, nhắm sau đầu Thẩm Dịch phóng tới.
Tay của người này thật là vụng về!
Thẩm Dịch nghe thấy tiếng gió, chỉ vớ tay là bắt được, hoàn toàn hết cách, hỏi Cố Quân: "Ta nói như vậy người có nghe được không?"
"Cũng tạm, có chút mơ hồ," Cố Quân "Dù sao thì chính là cái ý vừa viết, ngươi theo đó thay ta sửa thành một lý do thoái thác hợp lý là được."
Thẩm Dịch: "Đại soái, ngài nói với hoàng thượng, là tứ điện hạ nhìn thấu âm mưu của nữ tộc họ Hồ cùng với Man tộc, đại nghĩa diệt thân, mới giúp quân ta biết được tiên cơ, một trận diệt sạch Man tộc? Điều này ngài tin không?"
Cố Quân không biết uống phải một chén linh đơn diệu dược gì, hai nốt ruồi ở đuôi mắt và trái tai giống như sống lại, lại phiếm hồng trở lại.
"Không thì sao?" Cố Quân hỏi lại "Chẳng lẽ nói với hoàng thượng, ta muốn độc bá quân quyền Đại Lương đã lâu, tây chinh vừa dứt liền nghĩ ngay đến muốn tóm gọn binh quyền Bắc Tân Cương, sớm đã muốn mượn cơ hội bảo vệ tiểu hoàng tử để chạy đến gài bẫy Man tộc sao? Hay là nói ta vài lần lén lút trà trộn vào chợ đen tử lưu kim bất chấp lệnh cấm, vô tình phát hiện ra mấy năm nay lượng tử lưu kim lưu hành trong chợ đen không bình thường?"
Thẩm Dịch: "..."
Cố Quân còn trân tráo: "Ngươi có thể bịa cho trôi chảy chút, để cho nó đáng tin hơn, nếu không thì cần ngươi làm gì? Hơn nữa, có một người mẹ ruột xúi quẩy như vậy, đứa nhỏ Trường Canh sau khi về kinh không ít bị mấy lão ác độc đó làm khó, lát nữa ngươi còn phải trau chuốt cho hay vào, cứ nói tứ hoàng tử dù rằng thân thế khốn khổ, nhưng trái tim tận trung hiếu quốc không hề giảm sút, nhất định phải khuếch lên bi thương một chút, chỉ cần làm cho hoàng thượng xem cảm động rơi nước mắt, ta xem ai còn dám lắm lời."
Thẩm Dịch: "..."
Vừa mới bắt ngài dỗ dành hoàng tử xong bây giờ bắt ngài làm cho hoàng thượng khóc.
Thẩm Dịch cười lạnh: "Lá gan Thẩm mỗ vẫn chưa đủ lớn, đại soái vẫn nên mời vị cao minh khác thì hơn."
Cố Quân: "A!"
Thẩm Dịch vừa quay đầu thì nghe y không chút thành ý sử dụng khổ nhục kế: "Ta đau đầu, đau đau đau đau muốn nổ tung luôn rồi. Lý Bình huynh, trừ huynh ra, bên cạnh ta không còn ai có thể nhờ vả được nữa, huynh nhẫn tâm bỏ rơi ta sao? Ở nơi trần thế vắng vẻ này đúng là vô tình vô nghĩa, còn sống làm gì nữa?"
Nói xong, y ôm ngực, thẳng đơ ngã xuống ghế dài, dùng tư thế nằm trong quan tài giả chết.
...Nói đau đầu mà y lại ôm ngực làm gì?
Trên bàn tay Thẩm Dịch bạo ra một hàng gân xanh nhỏ sống động.
Nhưng mà qua một lúc, Thẩm Dịch vẫn là bất lực ngồi lại, trải giấy ra, chỉnh từ sửa câu, chỉnh sửa lại tấu chương của Cố Quân.
Cố Quân nằm xuống rồi cũng không có vùng dậy nữa, bởi vì y thật sự đau đầu, điều này Thẩm Dịch biết. Đó là vì tác dụng phụ của chén thuốc thần, một chén thuốc sau khi uống xong, trước tiên là sẽ có thời gian một nén hương tai thấu mắt tinh, cả người vô cùng dễ chịu, đợi sau khi hết thời gian một nén hương, y sẽ bắt đầu đau đầu, hễ mở mắt là mọi vật xung quanh đều đang xoay tròn, mọi âm thanh đều lúc gần lúc xa.
Trạng thái này ước chừng kéo dài nửa canh giờ mới dần dần hoãn giải, sau đó thì tai mắt của y có thể tạm thời như người bình thường.
Đến bây giờ, mỗi lần thuốc tác dụng chỉ còn có thể kéo dài được dăm ba ngày.
"Có lẽ thêm vài năm nữa sẽ hoàn toàn mất tác dụng." Thẩm Dịch nghĩ.
Hai người một nằm một ngồi, không ai lên tiếng, cho đến khi đêm đã sâu bên ngoài vang lên tiếng điểm canh [3], Thẩm Dịch mới dừng bút, trở người lôi ra một cái chăn mỏng đắp lên người Cố Quân, Cố Quân nằm nguyên tư thế giả chết không hề động đậy, duy chỉ có đầu mày là nhíu lại, môi và má vẫn nhợt nhạt như vậy, chỉ có hai nốt ruồi son là tô điểm cho nhau một cách kỳ lạ.
Thẩm Dịch nhìn lại y một cái sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Ngày hôm sau, Cố đại soái vực dậy, lại thành một An Định hầu tràn đầy sinh khí.
Trời còn chưa sáng, Thẩm Dịch đã bị tiếng gõ cửa gõ giật mình, nửa tỉnh nửa ngủ ra mở cửa.
Chỉ thấy một Cố Quân vô cùng đắc ý: "Đồ ta đặt đã về đến tay rồi, ngươi xem trước đi, ta đi thỉnh tội, đảm bảo có thể dỗ được cái tên tiểu tử thối đó!"
Thẩm Dịch cố gắng chớp chớp mắt, trong lòng có một dự cảm không lành.
An Định hầu gọi bốn tráng sĩ của huyền thiết doanh, mang một cái rương to dài hơn cả xà nhà, hùng hồn đi tìm Trường Canh, đi qua bụi ngân đan mà y đã ngắt nát tối qua, lại ngắt một lá nhét vào miệng, cũng không chê lá cỏ bên đường vướng víu, đem lá cỏ vừa hái thổi một điệu nhỏ y tự phát minh, từ xa đã tuyên cáo y đại giá quang lâm.
Kết quả y mới vừa chân trước bước qua cửa viện, liền nghênh đón một nhát kiếm sát khí đằng đằng mở cửa đón khách, bên cạnh một tên tớ chuẩn bị phụng trà bị dọa hét lên một tiếng, khay trà rơi xuống đất, ly, bình, khay chén rơi vỡ tan tành.
Trong tay áo Cố Quân bắn ra một con dao dài bằng bàn tay, chắn lại thanh trọng kiếm của Trường Canh trên không, cả người như một con cá trượt qua, hai lưỡi dao bén nhọn liếc vào nhau, phát ra một âm thanh kim thạch kéo dài, sau đó Cố Quân gặp nhẹ ngón tay, bắn ra, lập tức tay của Trường Canh tê liệt, trọng kiếm tuột khỏi tay, chỉ có thể bị áp chế rút lui.
Cố Quân đem lưỡi dao thu trở lại, khoanh tay lại, cười: "Mới sáng sớm, điện hạ là đang có chuyện gì không vừa lòng sao? Không sao, cứ nhắm thần mà trút giận, nguôi giận là được."
Trường Canh: "..."
Tên họ Cố kia có lẽ tự cho rằng là mình đến để chịu đòn chuộc tội, tiếc là, có nhìn kiểu nào cũng giống như đặc biệt đến để chuẩn bị kiếm chuyện.
Nếu như Trường Canh nói một câu "không cần hầu hạ", Quách thái thú chắc chắn sẽ đực mặt ra, rồi sẽ đánh trống khua chiêng rằng "điện hạ cần kiệm yêu dân", sau đó sẽ sai vài hạ nhân đi qua chờ hầu.
Nhưng có cho ông cả trăm lá gan, Quách đại nhân cũng không dám nịnh hót trước mặt Cố đại soái.
Cố Quân nhẹ nhàng một câu "đừng đến làm phiền", thì nơi y ở, trừ những tướng sĩ trong huyền thiết doanh, không một ai dám bén mảng nửa bước.
Cố Quân trước đây trong tình trạng tai mắt nghe nhìn không rõ, cả người đều luôn căng thẳng quá mức, đặc biệt ghét những người xa lạ đi qua đi lại.
Thẩm Dịch đã lâu không nhìn thấy y căng thẳng đến độ trông gà hóa cuốc như vậy, vốn nghĩ rằng ẩn thân ở Nhạn Hồi tiểu trấn hai năm, Cố Quân đã học cách làm sao để chung sống hòa bình trong dân gian mơ hồ này, bây giờ xem ra có lẽ là vẫn không được.
Học được cách chung sống hòa bình chỉ là "Thẩm Thập Lục", không phải Cố Quân.
Thực sự để mà nói, con người Cố Quân bình thường thể hiện ra ngoài đều là tính toán trước sau và ung dung tự tại, thật ra trong đó mười thì hết tám chín phần là giả vờ rồi, nhưng mà giả vờ quá thật đi, không ai nhìn ra được thực tế bên trong.
Đồng thời, bệnh mờ mắt lãng tai của y tuy đều là thật, nhưng lại cứ giống như là giả vờ.
Nhìn từ góc độ này, Cố đại soái có thể nói là đang cố gắng thuyên giải một vấn đề "lấy giả làm thật lấy thật làm giả", Thẩm Dịch cũng không biết là y thật sự trong lòng mất mát hay căn bản chỉ là cố ý.
Ồ đúng rồi, chân tình của y thật ra cũng là thật đó, chỉ là hình như người ta không tin lắm.
Gần chạng vạng tối, màn đêm dần buông, sao Hôm vẫn chưa xuất hiện, Cố Quân trở về phòng việc đầu tiên đó chính là thắp hết tất cả đèn sáng lên.
Sau đó tháo kính lưu ly xuống, xoa xoa mắt, nói với Thẩm Dịch: "Đưa thuốc cho ta."
Thẩm Dịch là một ông cụ dài dòng lôi thôi, càm ràm là chuyên môn chính thứ hai sau đánh trận, xe nhẹ chạy đường quen tiếp lời: "Đại soái, thuốc có tác dụng phụ, không đến lúc cấp bách, ta nghĩ ngài vẫn là có thể hạn chế thì cố gắng hạn chế vậy..."
Cố Quân đứng dưới ánh đèn mặt không cảm xúc, ánh mắt mơ màng, không phản ứng.
Thẩm Dịch bèn ngậm miệng, ngài nhớ ra là đứng ở khoảng cách này, Cố Quân nghe không thấy ngài nói gì đâu.
Bệnh lãng tai của Cố Quân là một tuyệt chiêu để khắc chế những kẻ dông dài lắm mồm, một nhát chí mạng, bao năm nay chưa từng thất thủ, Thẩm Dịch chỉ đành âm thầm xoay người đi vào nhà bếp sắc thuốc.
Kính lưu ly này là một thứ vô cùng không có tác dụng, đặt trên sống mũi, xung quanh có chút nóng lạnh thay đổi liền sẽ xuất hiện một tầng sương trắng cản trở tầm nhìn, hơn nữa còn dễ vỡ vô cùng, một khi đụng vỡ rồi thì rất dễ làm mắt bị thương, đối với võ tướng mà nói thì vô cùng bất tiện, có điều nếu chỉ là ở trong phòng mình, đeo những lúc cần thiết thì cũng chẳng sao.
Sau khi Thẩm Dịch ra khỏi cửa, Cố Quân lại lần nữa đem kính lưu ly đặt lại lên sống mũi, tự mài mực, bắt đầu viết tập tử [1].
Quách thái thú tuy chỉ là một quan nhỏ ở biên ngoại, nhưng cuộc sống lại không hề vất vả nghèo khó, trên bàn đang đặt không phải là một loại đèn dầu bình thường mà là đèn hơi có thể điều chỉnh sáng tối, nhìn những hoa văn vô cùng phức tạp phiền phức kia, có lẽ cũng là mua từ những tay buôn phương tây.
Kế bên đèn hơi còn một cái đồng hồ mô phỏng kiểu phương Tây, mô phỏng rất giống, chỉ là nếu nhìn kỹ, bên trên có chi tiết biểu thị thiên can địa chi cùng với mười hai canh giờ, góc trên bên trái còn có một cái cửa sổ nhỏ có hai mươi bốn tiết khí [2] luân phiên thay đổi, rõ ràng là chẳng ra ngô ra khoai, cái đồng hồ trong suốt bên dưới còn có đủ cỡ bánh răng đẩy tới trước không chút sứt mẻ, Cố Quân ghét cái món đồ chơi này, bởi vì mỗi khi bánh răng chuyển động là vô cùng ồn ào, liền nghĩ hôm sau kêu người đem đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là tạm thời thì cũng chẳng sao vì dù sao y cũng không nghe thấy.
Đợi khi Thẩm Dịch sắc thuốc xong trở lại thì Cố Quân cũng vừa viết xong dừng bút.
Cố Quân: "Xem giúp ta xem có chỗ nào còn chưa ổn không."
Ánh sáng đèn hơi có chút chói mắt, trên bóng đèn còn có một hàng nữ nhân phương tây để lộ ngực trần, mỗi một người đều đang vuốt tóc một cách quyến rũ, mọi kiểu dáng, Thẩm Dịch dùng tay che bớt ánh sáng, nói nhỏ: "Người tài khiêm tốn."
Sau đó ngài vô cùng nhanh lướt mắt qua một lượt văn tấu của Cố Quân: "Có chỗ nào không ổn hay không? Đại soái à, thứ cho Thẩm mỗ học vấn hạn hẹp, ta chẳng nhìn ra chỗ nào ổn trong đây."
Cố Quân: "Hả? Cái gì?"
Thẩm Dịch: "..."
Ngài níu một góc thủ thư của Cố Quân nhét vào tay y, nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay y, chỉ chỉ về phía ghế dài nhỏ bên cạnh, ý nói y qua đó ngồi nghỉ, sau đó tự mình lấy giấy mực, định viết lại một bản mới.
Cố Quân uống thuốc, một hơi uống cạn, sau đó dựa vào chiếc ghế dài tinh tế, giày cũng không cởi ra, bắt chéo chân lên cao, yên tĩnh đợi thuốc phát huy tác dụng, đồng thời tay cũng không rảnh rỗi. Mười ngón tay Cố Quân lật tới lật lui gấp tờ giấy vừa rồi thành một con chim én, sau đó vung tay, nhắm sau đầu Thẩm Dịch phóng tới.
Tay của người này thật là vụng về!
Thẩm Dịch nghe thấy tiếng gió, chỉ vớ tay là bắt được, hoàn toàn hết cách, hỏi Cố Quân: "Ta nói như vậy người có nghe được không?"
"Cũng tạm, có chút mơ hồ," Cố Quân "Dù sao thì chính là cái ý vừa viết, ngươi theo đó thay ta sửa thành một lý do thoái thác hợp lý là được."
Thẩm Dịch: "Đại soái, ngài nói với hoàng thượng, là tứ điện hạ nhìn thấu âm mưu của nữ tộc họ Hồ cùng với Man tộc, đại nghĩa diệt thân, mới giúp quân ta biết được tiên cơ, một trận diệt sạch Man tộc? Điều này ngài tin không?"
Cố Quân không biết uống phải một chén linh đơn diệu dược gì, hai nốt ruồi ở đuôi mắt và trái tai giống như sống lại, lại phiếm hồng trở lại.
"Không thì sao?" Cố Quân hỏi lại "Chẳng lẽ nói với hoàng thượng, ta muốn độc bá quân quyền Đại Lương đã lâu, tây chinh vừa dứt liền nghĩ ngay đến muốn tóm gọn binh quyền Bắc Tân Cương, sớm đã muốn mượn cơ hội bảo vệ tiểu hoàng tử để chạy đến gài bẫy Man tộc sao? Hay là nói ta vài lần lén lút trà trộn vào chợ đen tử lưu kim bất chấp lệnh cấm, vô tình phát hiện ra mấy năm nay lượng tử lưu kim lưu hành trong chợ đen không bình thường?"
Thẩm Dịch: "..."
Cố Quân còn trân tráo: "Ngươi có thể bịa cho trôi chảy chút, để cho nó đáng tin hơn, nếu không thì cần ngươi làm gì? Hơn nữa, có một người mẹ ruột xúi quẩy như vậy, đứa nhỏ Trường Canh sau khi về kinh không ít bị mấy lão ác độc đó làm khó, lát nữa ngươi còn phải trau chuốt cho hay vào, cứ nói tứ hoàng tử dù rằng thân thế khốn khổ, nhưng trái tim tận trung hiếu quốc không hề giảm sút, nhất định phải khuếch lên bi thương một chút, chỉ cần làm cho hoàng thượng xem cảm động rơi nước mắt, ta xem ai còn dám lắm lời."
Thẩm Dịch: "..."
Vừa mới bắt ngài dỗ dành hoàng tử xong bây giờ bắt ngài làm cho hoàng thượng khóc.
Thẩm Dịch cười lạnh: "Lá gan Thẩm mỗ vẫn chưa đủ lớn, đại soái vẫn nên mời vị cao minh khác thì hơn."
Cố Quân: "A!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Dịch vừa quay đầu thì nghe y không chút thành ý sử dụng khổ nhục kế: "Ta đau đầu, đau đau đau đau muốn nổ tung luôn rồi. Lý Bình huynh, trừ huynh ra, bên cạnh ta không còn ai có thể nhờ vả được nữa, huynh nhẫn tâm bỏ rơi ta sao? Ở nơi trần thế vắng vẻ này đúng là vô tình vô nghĩa, còn sống làm gì nữa?"
Nói xong, y ôm ngực, thẳng đơ ngã xuống ghế dài, dùng tư thế nằm trong quan tài giả chết.
...Nói đau đầu mà y lại ôm ngực làm gì?
Trên bàn tay Thẩm Dịch bạo ra một hàng gân xanh nhỏ sống động.
Nhưng mà qua một lúc, Thẩm Dịch vẫn là bất lực ngồi lại, trải giấy ra, chỉnh từ sửa câu, chỉnh sửa lại tấu chương của Cố Quân.
Cố Quân nằm xuống rồi cũng không có vùng dậy nữa, bởi vì y thật sự đau đầu, điều này Thẩm Dịch biết. Đó là vì tác dụng phụ của chén thuốc thần, một chén thuốc sau khi uống xong, trước tiên là sẽ có thời gian một nén hương tai thấu mắt tinh, cả người vô cùng dễ chịu, đợi sau khi hết thời gian một nén hương, y sẽ bắt đầu đau đầu, hễ mở mắt là mọi vật xung quanh đều đang xoay tròn, mọi âm thanh đều lúc gần lúc xa.
Trạng thái này ước chừng kéo dài nửa canh giờ mới dần dần hoãn giải, sau đó thì tai mắt của y có thể tạm thời như người bình thường.
Đến bây giờ, mỗi lần thuốc tác dụng chỉ còn có thể kéo dài được dăm ba ngày.
"Có lẽ thêm vài năm nữa sẽ hoàn toàn mất tác dụng." Thẩm Dịch nghĩ.
Hai người một nằm một ngồi, không ai lên tiếng, cho đến khi đêm đã sâu bên ngoài vang lên tiếng điểm canh [3], Thẩm Dịch mới dừng bút, trở người lôi ra một cái chăn mỏng đắp lên người Cố Quân, Cố Quân nằm nguyên tư thế giả chết không hề động đậy, duy chỉ có đầu mày là nhíu lại, môi và má vẫn nhợt nhạt như vậy, chỉ có hai nốt ruồi son là tô điểm cho nhau một cách kỳ lạ.
Thẩm Dịch nhìn lại y một cái sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Ngày hôm sau, Cố đại soái vực dậy, lại thành một An Định hầu tràn đầy sinh khí.
Trời còn chưa sáng, Thẩm Dịch đã bị tiếng gõ cửa gõ giật mình, nửa tỉnh nửa ngủ ra mở cửa.
Chỉ thấy một Cố Quân vô cùng đắc ý: "Đồ ta đặt đã về đến tay rồi, ngươi xem trước đi, ta đi thỉnh tội, đảm bảo có thể dỗ được cái tên tiểu tử thối đó!"
Thẩm Dịch cố gắng chớp chớp mắt, trong lòng có một dự cảm không lành.
An Định hầu gọi bốn tráng sĩ của huyền thiết doanh, mang một cái rương to dài hơn cả xà nhà, hùng hồn đi tìm Trường Canh, đi qua bụi ngân đan mà y đã ngắt nát tối qua, lại ngắt một lá nhét vào miệng, cũng không chê lá cỏ bên đường vướng víu, đem lá cỏ vừa hái thổi một điệu nhỏ y tự phát minh, từ xa đã tuyên cáo y đại giá quang lâm.
Kết quả y mới vừa chân trước bước qua cửa viện, liền nghênh đón một nhát kiếm sát khí đằng đằng mở cửa đón khách, bên cạnh một tên tớ chuẩn bị phụng trà bị dọa hét lên một tiếng, khay trà rơi xuống đất, ly, bình, khay chén rơi vỡ tan tành.
Trong tay áo Cố Quân bắn ra một con dao dài bằng bàn tay, chắn lại thanh trọng kiếm của Trường Canh trên không, cả người như một con cá trượt qua, hai lưỡi dao bén nhọn liếc vào nhau, phát ra một âm thanh kim thạch kéo dài, sau đó Cố Quân gặp nhẹ ngón tay, bắn ra, lập tức tay của Trường Canh tê liệt, trọng kiếm tuột khỏi tay, chỉ có thể bị áp chế rút lui.
Cố Quân đem lưỡi dao thu trở lại, khoanh tay lại, cười: "Mới sáng sớm, điện hạ là đang có chuyện gì không vừa lòng sao? Không sao, cứ nhắm thần mà trút giận, nguôi giận là được."
Trường Canh: "..."
Tên họ Cố kia có lẽ tự cho rằng là mình đến để chịu đòn chuộc tội, tiếc là, có nhìn kiểu nào cũng giống như đặc biệt đến để chuẩn bị kiếm chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro