Sát Phá Lang Priest

Trần Tình

Priest

2024-10-02 16:27:16

Man tộc dốc sức hành động, toàn bộ quân trọng giáp tập kích Nhạn Hồi thành, có thể nói là liều cả mạng già, Đại Lương vẫn còn phải nuôi dưỡng một đội trọng giáp vất vả, đối với bọn Man tộc thập bát bộ thì có đáng là gì?

Đại khái là "dốc hết dầu mỡ" vẫn còn chưa đủ, xương tủy phải róc ba lần mới đủ.

Bọn họ vốn là cùng hang ổ với bầy sói hoang, đánh một trận chiến cũng giống như liếm mép, lại thêm trọng giáp bộ đã lên kế hoạch từ lâu, sức lực chênh lệch một trời một vực, lẽ đương nhiên là gió đến đâu cỏ rạp đến đó.

Tiếc là lại gặp ngay phải huyền thiết doanh.

Huyền ưng nhanh nhẹn cướp lấy cự diên, huyền giáp bắt sống thế tử Man tộc, được sự đồng ý ngầm của Cố Quân, giết sạch toàn bộ Man tộc trong thành, ngày hôm đó mặt trời vẫn còn chưa lặn thì trận chiến đã kết thúc rồi.

Nhưng chuyện vẫn chưa xong, Cố Quân lo liệu địch bên ngoài, ngay tức khắc khí thế như sét đánh không kịp bưng tai, khi đao binh chuyển hướng về người của mình, nhân lúc mọi người kinh sợ thần uy của huyền thiết doanh một lời nắm chắc Nhạn Hồi thành, Trường Dương Quan và hơn sáu chục võ tướng già trẻ ở tiền tuyến, không hỏi trắng đen đã bị bắt giữ toàn bộ chờ thẩm vấn, nhất thời Bắc Tân Cương ai ai cũng thần hồn nát thần tính, tự hù mình.

Trường Canh và Cát Phán Tiểu nhanh chóng được sắp xếp vào ở trong phủ của thái thú Quách đại nhân, Quách đại nhân gặp Cố Quân là run rẩy, sợ bị liên lụy, nghe tới kêu ông chăm sóc tiểu hoàng tử mới biết mình thoát nạn, không dám mảy may lơ là, phái hai đội lính canh gác tại cửa viện mà Trường Canh họ ở tạm, chỉ thiếu mỗi việc là tự mình pha trà rót nước.

Cát Phán Tiểu nhờ Trường Canh cũng được hưởng thụ sự tiếp đãi của hoàng gia.

Cục thịt nhỏ mập mạp đó thoát chết trong loạn lạc, vừa nghĩ đến bản thân mình giờ đây tan cửa nát nhà, liền khóc một trận, mới khóc một nửa chợt nhớ ra Trường Canh huynh ấy cũng như vậy, cũng lẻ loi một mình, tuy là vẫn còn một người thân là nghĩa phụ, nhưng mà Thập Lục thúc đến cả bóng dáng cũng không thấy một lần, cũng không lại thăm huynh ấy, không ngăn được sinh ra đồng cảm, không tiện quá đỗi đau buồn trước mặt Trường Canh.

Nhưng mà nếu không khóc thì cũng không có việc gì làm, Cát Phán Tiểu bẻ các khớp ngón tay, suy nghĩ kỹ càng đủ thứ liên quan đến chuyện này, cuối cùng cũng bỏ cuộc, chuyện này đối với cậu nhóc mà nói thì quá phức tạp rồi, có nghĩ thế nào cũng rối như tơ vò bèn hỏi Trường Canh: "Đại ca, họ nói cha của huynh là hoàng đế, vậy Tú nương là hoàng hậu sao?"

Trường Canh trong tay đang cầm nửa cái "tay áo lụa", lúc cứu Cát Phán Tiểu cậu đã bắn tay áo lụa trong khóa tay sắt ra một cái, lúc thu dọn chiến trường có lén nhặt lại.

Một đồ vật bằng sắt bình thường, rất khó có thể vừa bền vừa bén, tay áo lụa trong khóa Vân Bàn cho dù là chém sắt như bùn, nhưng thực tế cũng chẳng bền mấy, cuối cùng cắm vào trọng giáp Man tộc đã bị cái nóng hổi của tử lưu kim làm tan chảy hết một góc, lưỡi cũng không còn nữa, biến thành một mảnh sắt đen trơ trọi.

Trường Canh một bên vừa dùng đinh thép đục cái phần nhô lên của cái đao tàn, một bên vừa thờ ơ trả lời Cát Phán Tiểu: "Nhi tử của hoàng đế không nhất thiết do hoàng hậu sinh, người có nhiều vợ lắm, hơn nữa Tú nương là Man tộc, ta cũng chẳng phải hoàng tử gì đó, chỉ là do nữ nhân Man tộc đó muốn ta làm kẻ mạo danh hoàng tử."

Cát Phán Tiểu: "..."

Nhi tử nhà đồ tể nghe câu trả lời này, lại càng thêm lùng bùng, miệng đơ ra, cảm giác Đại ca của cậu cũng quá đáng thương rồi, đến cả chim thú còn có cha mẹ, chỉ duy có huynh ấy là không biết rõ lai lịch nguồn gốc của bản thân, phụ mẫu như một mớ tơ vò gỡ không ra, cũng chẳng biết là thần thánh phương nào.

Cát Phán Tiểu thành khẩn: "Đại ca, bất kể cha huynh là hoàng đế, là bá hộ hay là người hát hí, huynh cũng là đại ca của đệ!"

Trường Canh nghe thấy, khô khan nhếch miệng, sau đó đại khái lộ một chút tư vị, cuối cùng thì cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Cát Phán Tiểu: "Sau này nếu đệ cũng có thể vào huyền thiết doanh thì tốt biết mấy."

Trường Canh còn chưa kịp trả lời, ngoài phòng bỗng có người nói: "Huyền thiết doanh không giống với tráng sĩ bình thường, luyện tập rất gian khổ, con có chịu khổ được không?"

Hai chàng thiếu niên ngẩng đầu, thấy Thẩm Dịch đẩy cửa bước vào.

Thẩm Dịch đã tháo lớp hắc giáp đáng sợ đó xuống, chớp mắt lại trở thành một thư sinh chán nản rề rà dài dòng, toàn thân một chữ "nghèo", trong tay cầm hai hộp thức ăn bước vào đặt trên bàn: "Đồ ăn khuya, ăn đi."

Quách đại nhân rất chú trọng dưỡng sinh, thức ăn khuya trong phủ toàn là canh với nước, đại nhân thì cũng thôi đi, nhiều một chút, ít một chút cũng chẳng sao, hai chàng thiếu niên đang lớn này làm sao chịu nổi? Cát Phán Tiểu uống liền ba bát canh gà vẫn chỉ cảm giác một bụng đầy nước, đến cả cục mỡ béo đông ấm hè mát đều ỉu xìu, lúc này mở hộp thức ăn ra, thấy bên trong đầy ắp bánh bao, màn thầu và thịt, mắt sáng rực, hoan hô một tiếng nhào tới, đem cái gì huyền thiết doanh, bạch thiết doanh vứt hết sau đầu.

Nhưng mà Cát Phán Tiểu này cũng rất nghĩa khí, có thể quên cả thiên hạ chứ cũng không quên đại ca của cậu, háo hức đưa một cái bánh bao to cho Trường Canh trước: "Đại ca, huynh ăn đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trường Canh nhìn ra sau lưng Thẩm tiên sinh, không thấy người cậu muốn thấy, lúc này cũng chẳng còn khẩu vị, cụt hứng xua tay, đè nén mất mát trong lòng, chào hỏi một cách hờ hững: "Thẩm tướng quân."

"Thần không dám." Thẩm Dịch vừa nhìn sắc mặt là biết cậu nghĩ gì, xem như không thấy, ngồi xuống bên cạnh, giải thích: "Lần này biên phòng đang có một cuộc thanh trừng, Cố đại soái bên đó quả thực là không thể phân thân, chỉ là trong lòng ngài ấy vẫn luôn nghĩ về điện hạ, đặc biệt sai thần đến thăm điện hạ."

"Điện hạ cũng không dám nhận rồi." Trường Canh không nóng không lạnh cúi đầu, trầm mặc một lúc mới nhàn nhạt nói: "Thập...Hầu gia trăm công nghìn việc vẫn hao tâm tổn sức nghĩ đến chúng tôi, thật sự là khiến người ta thọ sủng nhược kinh [1]."

Thẩm Dịch cười: "Đại soái nếu như biết được điện hạ xa cách như vậy, trong lòng chắc sẽ buồn lắm. Tiếc là con người ngài ấy dù cho trong lòng khó chịu, cũng sẽ không bao giờ nói ra, chỉ biết đi tìm việc khác để làm, lại khổ những người làm thuộc hạ như thần đây."

Trường Canh không trả lời, tinh thần hình như tập trung hết vào đoạn đao tàn kia, cậu tỉ mỉ chọn một vị trí trên đó, bắt đầu dùng đinh thép đục lỗ.

Trong lòng cậu rất rõ, vốn không tin Thẩm Dịch là một thuộc hạ bình thường nào đó. Dù là vi phục xuất tuần, thuộc hạ bình thường lại dám sai bảo An Định hầu rửa chén nấu cháo sao? Trừ khi là lão già chán sống rồi.

Không ai nói chuyện, không khí nhất thời sượng sạo.

Thẩm Dịch ngoài mặt thì mỉm cười, trong lòng đang mắng mỏ, bởi vì cái sắc mặt này của Trường Canh là bày ra cho Cố Quân xem, cái tên ác độc Cố Quân đó tự mình bịt mắt, đẩy ngài tới đây chịu trận. Trong lòng ngài: "Từ cái ngày mà ta bước lên cái thuyền tặc của cái tên họ Cố kia, chưa bao giờ có chuyện gì tốt lành."

Thẩm Dịch xuất thân thế gia, nếu mà nói thì cũng có một chút quan hệ với Cố lão hầu gia, lúc lão hầu gia còn sống, đã đón ngài đến sống ở Cố gia một thời gian. Chiến tích anh dũng nghịch ngợm tai quái của Cố Quân từ nhỏ, cũng có một nửa công lao của Thẩm Dịch.

Sau đó Cố lão hầu gia qua đời, hai người mỗi người một hướng, Cố Quân gia nhập doanh đội Tây Quyết, Thẩm Dịch trở về thi lấy công danh, nhưng sau cao trung ngài không chịu vào Hàn Lâm viện, mà lại chịu đựng những ánh mắt như nhìn kẻ điên của mọi người để nghiên cứu "linh khu" [2]."

Viện linh khu ở đây không phải là giã thuốc bắt mạch, họ không có "sửa" người, họ chỉ sửa máy móc. Song song với cấm vệ quân, trực thuộc đế hoàng, là "quỷ đòi nợ" lớn nhất của hộ bộ, cũng là nơi để hai bộ công, binh dựa vào kiếm sống.

Bảy đại quân "diên", "giáp", "kỵ", "cừu", "ưng", "xa" [3], "pháo", “giao” mọi bản vẽ thiết kế trang bị, cải cách sửa chữa, kể cả những bí mật bất truyền của huyền thiết doanh, đều đến từ viện linh khu.

Viện linh khu thường tự giễu tự khiêm là "sư phụ tay dài ngự dụng", bọn họ gần như không tham gia đại sự trong triều, nhìn có vẻ phẩm cấp không cao, thời gian lớn đều dành ở viện linh khu sờ mó cái đám người sắt đó.

Nhưng mà không ai dám so sánh bàn tán giữa họ với những tay thủ công dầu máy kiếm sống trong dân gian.

Năm đó sở dĩ Cố Quân có thể khởi động lại huyền thiết doanh, tuyệt đối không chỉ vì chiến sự khẩn cấp hay là một bức chiêu thư mỏng manh của hoàng đế, phần lớn là do mối quan hệ với vị bằng hữu cũ ở trong viện linh khu giúp hắn khai thông, vào lúc quan trọng, viện linh khu đã đứng về phía thiếu niên, cho hắn một bệ chống đỡ vững chãi nhất mới có thể khiến cho quân quyền ẩn dật mười mấy năm gần như suy tàn áp chế được miệng lưỡi của văn nhân sĩ tộc.

Huyền thiết sau phục sinh, Thẩm Dịch nhận lời mời của Cố Quân, trở thành hộ giáp riêng của Cố Quân. Những thứ linh tinh này, với kiến thức và kinh nghiệm hiện tại của Trường Canh, đương nhiên không biết rồi.

Thẩm Dịch cũng không có ý giải thích, chỉ là ngẩng đầu lên nói với Cát Phán Tiểu: "Ta có vài lời muốn nói với tứ điện hạ, ngươi..."

Cát Phán Tiểu lập tức nhanh nhảu: "Dạ, các người nói đi, con ăn no rồi, nên trở về ngủ rồi."

Nói xong cậu nhóc ôm hai cái bánh bao trong tay, miệng ngậm một cái chân giò, nhảy khỏi ghế chạy đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Dịch mới từ từ nói: "Khi chiến cục Tây Vực tạm ổn định, Cố đại soái nhận được mật chỉ của hoàng thượng, lệnh ngài đến Bắc Tân Cương một chuyến, tìm lại tứ điện hạ năm đó mất tích cùng với tỷ muội bên cạnh của quý phi."

Động tác trên tay Trường Canh dừng lại một lúc, nâng mí mắt lên, không nói gì nhìn về Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch thành khẩn không giống như lừa dối, nhẹ nhàng nói: "Trên đường về khi đi ngang qua Nhạn Hồi, chúng thần phát hiện ngoài cửa thành có dấu hiệu Man tộc hành động, thế tử lang vương vẫn luôn bộc lộ dã tâm, sớm đã không còn trung thành, đại soái lo lắng Bắc Tân Cương sẽ có một cuộc đại biến, mới dừng lại đây điều tra, không ngờ vừa hay gặp phải điện hạ giữa bầy sói. Mười bốn năm trước đại soái đi theo trưởng công chúa, có duyên gặp quý phi một lần, mới gặp điện hạ đã cảm thấy quen mắt, cho đến khi chúng thần đưa người về, gặp Tú nương mới xác định người chính là tứ điện hạ mà chúng thần đang tìm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mười bốn năm trước Cố đại soái cũng chỉ là một đứa trẻ, Tú nương sớm đã quên ngài ấy, lúc mới đầu, chúng thần vốn định phơi bày thân phận với bà ta, đón người về kinh, không ngờ tới lại phát hiện Tú nương đang liên lạc ngầm với Man tộc. Để tránh đánh rắn động cỏ, Cố soái một mặt âm thầm từ Tây Vực điều về một bộ phận nhỏ thủ hạ, một mặt tương kế tựu kế, muốn lấy gậy ông đập lưng ông. Lần này tinh nhuệ Man tộc thập bát bộ đã mất, thế tử bị bắt, một lượng lớn người và của đã bị chúng ta tiêu hao, ít nhất có thể giữ được Bắc Tân Cương của Đại Lương năm năm thái bình, mong điện hạ nể tình vô số bách tính biên quan, đừng chấp nhặt việc đại soái che giấu."

Trường Canh nghe, suy nghĩ một lúc, thông tình đạt lý gật đầu: "Ừm."

Thẩm Dịch thở phào, cười: "Năm đó Bắc Man Thiên Lang dâng lên cho hoàng đế hai bảo bối của đại thảo nguyên, một là tử lưu kim, hai là thần nữ Thiên Lang, thần nữ thân phận cao quý, bệ hạ cảm động với lòng thành của người Thiên Lang nên đã phong thành quý phi, là quý phi duy nhất của triều ta, chuyện sau đó, hôm đó thần đã kể cho điện hạ nghe qua. Quý phi ở tuyền hà, nhìn thấy điện hạ lớn như thế này, nhất định sẽ yên lòng."

Trường Canh cười lạnh trong lòng, nói như vậy, Tú nương kia chẳng phải là di nương [4] ruột của cậu sao? Di nương đức hạnh như thế này, thì mẹ ruột tốt ra sao?

Trường Canh: "Ta thấy theo lẽ thường, câu chuyện nên là "quý phi" sau khi phát hiện bản thân mang nghiệt chủng, liều mạng bỏ chạy, còn muốn thêm một bát canh phá thai giết chết đứa bé?"

Thẩm Dịch: "..."

Bí mật cung đình không thể nói quá sâu, nhưng mà con gấu con này đoán cũng đúng thật.

Nhưng Thẩm Dịch dù sao cũng là một con hồ ly tinh từ nhỏ chu toàn quyền quý, trên mặt lập tức như thật bày ra dáng vẻ kinh ngạc pha một chút dè dặt: "Điện hạ nói đi đâu chứ? Nếu như mà vì Tú cô nương thì không cần phải nghĩ nhiều, Tú cô nương dù sao cũng là người ngoại tộc, tâm hướng về tộc của mình hoàn toàn không sai, điện hạ cũng không phải con ruột của bà ấy. Hơn nữa, dù cho là vậy, mấy năm nay chẳng phải bà ấy cũng khó khăn dưỡng dục điện hạ thành người sao, lại nghĩ trăm phương ngàn kế đem nửa miếng ngọc bội uyên ương của điện hạ truyền tin về kinh hay sao, thiết nghĩ là đã chuẩn bị sẵn tâm lý hy sinh vì nước, không muốn liên lụy điện hạ, phần lớn cũng là vì cố niệm huyết mạch thân tình. Di mẫu còn như vậy, thân mẫu làm sao có thể không thương người?"

Dừng một lúc, Thẩm Dịch lại nói: "Khuôn mặt của điện hạ giống như cùng một khuôn với quý phi đúc ra, tính cách lại nóng nảy y như hoàng thượng, huyết mạch thân tình không lừa người được đâu. Còn về việc Tú cô nương bẻ gãy ngón chân điện hạ, thần nghĩ ắt có ẩn tình khác, hoặc có thể lúc đó điện hạ còn nhỏ, nhớ nhầm, đều có khả năng."

Thẩm tiên sinh nói năng lý lẽ, hùng biện xuất sắc, nếu như không phải Trường Canh biết rõ trên người mình có một loại kịch độc khiến cho người ta từ từ phát điên, có lẽ đã bị câu chuyện ngài ấy bịa ra làm lung lay rồi.

Cậu không còn cách nào hoàn toàn tin tưởng chân tướng từ trong miệng của người khác, trong lòng một đấu ước đoán, một thạch hoài nghi [5], không kìm được đem mỗi một câu người khác nói đều phân tích xem lại, suy nghĩ một chút, liền cảm thấy đầy ắp nghi ngờ.

Trường Canh bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi muốn chết.

Sau một nén hương, Thẩm Dịch mang một khuôn mặt cười sượng bị Trường Canh khách khí đuổi khách.

Trường Canh đưa Thẩm Dịch tới cửa: "Trước đây ta hiểu biết nông cạn, cho rằng Cố hầu gia thân thể yếu đuối, thường xuyên dông dài, vẫn mong hầu gia lượng thứ."

Thẩm Dịch cúi nhìn chỉ thấy sợi tóc trên đỉnh đầu Trường Canh đang nhìn nhau với ngài, chỉ đành thở ra, tâm sự trùng trùng rời khỏi tiểu viện Trường Canh đang ở, vừa ra khỏi viện liền rẽ vào một đường nhỏ, trong một tiểu hoa viên ngoài viện đã nhìn thấy Cố Quân "trăm công nghìn việc" trong truyền thuyết.

Trong viện của Quách đại nhân có rất nhiều cỏ ngân đan, Cố Quân cô độc ngồi trong một cái đình nhỏ, buồn tẻ kéo một cái lá cỏ ngân đan, ngắt xuống ngậm trong miệng, ngậm một lúc thì nhai nát rồi nuốt.

Không biết người ấy đã ngồi một mình ở đây bao lâu rồi, gốc ngân đan sắp bị y ngắt trụi rồi, giống như một bụi cây bị sơn dương dẫm qua.

Thẩm Dịch ho nhẹ một tiếng, Cố Quân vẫn tỉnh bơ, cho đến khi ngài bước gần tới, Cố Quân mới vất vả híp mắt nhìn rõ ngài.

"Uống thuốc chưa?" Thẩm Dịch hỏi.

Cố Quân khuôn mặt mơ màng, theo bản năng nghiêng mặt qua, làm động tác như đang cố lắng nghe.

Thẩm Dịch chỉ đành bước tới trước, kề vào tai y: "Về trước đã, về rồi nói, đưa tay cho ta, bên trong có một bậc đá."

Cố Quân lắc lắc đầu, từ chối để ngài đỡ, từ trong tay lôi ra một mảnh "kính lưu ly" gắn lên sống mũi, không nói không rằng, chầm chậm đi ra ngoài, hai nốt ruồi ở đuôi mắt và bên tai hình như cũng ảm đạm.

Thẩm Dịch liếc nhìn cái lá ngân đan bị con sơn dương họ Cố đó gặm trụi rồi đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0