Sắm Rền
Priest
2024-10-02 16:27:16
Trường Canh cuối cùng vẫn là đuổi theo ra ngoài: "Nghĩa phụ đợi đã!"
Cố Quân đã lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu một cái, chiến mã cũng như chủ nhân nóng lòng bất an, dây cương đã kéo lên nhưng vẫn tới lui tại chỗ.
Huyết sắc trên mặt Trường Canh dường như đều nằm hết trong lòng bàn tay và ống tay áo, giống như bức họa chân dung trắng đen trên giấy.
Thần sắc của cậu hoàn toàn lãnh đạm, dường như khuôn mặt đau đớn tột độ vừa rồi được dán lên một cái mặt nạ, từng từ từng chữ nói: "Vạn nhất Hoắc bá không áp chế được Đàm tướng quân, nghĩa phụ lúc này vào thành chỉ là dẫn lửa hại thân."
Khuôn mày Cố Quân nhướng lên một cái, định nói gì đó thì Trường Canh đã ngắt lời trước.
"Con biết, cho dù là dẫn lửa hại thân, người cũng nhất quyết không vào thành không được, bởi vì ngự lâm quân không ngăn được Bắc đại doanh, trước mắt ngoại trừ nghĩa phụ thì không ai có thể ngăn chặn được Đàm tướng quân, kinh thành một khi binh biến, hậu quả khó có thể tưởng tượng," Trường Canh hít sâu, sau đó hướng y đưa ra cánh tay loang lổ vết máu, "Chỉ là vạn nhất hoàng thượng bắt giữ người rồi, tướng lĩnh tứ phương tất nhiên sẽ nổi lòng riêng, chỉ sợ tai ương, con cần nghĩa phụ để lại cho con một tín vật có thể ổn định lòng người."
Một tia kinh ngạc xẹt qua trên mặt Cố Quân, đứa nhỏ vừa rồi còn khiến y vô cùng bực tức đột nhiên trở nên xa lạ.
Mỗi một con người đều có rất nhiều cái mặt nạ khác nhau, giống như có một số người ở bên ngoài rung chuyển trời đất, uy phong truyền kỳ vô cùng, hễ về đến trước mặt người thân, liền biến thành một đứa nhỏ không biết đói no ấm lạnh, quên trước quên sau lại thói xấu khắp người.
Trường Canh với cái đứa nhỏ trên miệng không biết lớn nhỏ gọi người ta là "Thập Lục", nhưng lại luôn ỷ lại vào tiểu nghĩa phụ đó tuy là hoàn toàn khác xa, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn là đối với Cố Quân có một sự gửi gắm tin cậy, dù cho nửa đêm dục tình nảy mầm, cũng vì một chút tình cảm như phụ như huynh làm nhuốm một chút cảm giác kiêng kỵ không diễn tả được...
Cho đến khi trận gió đông này thổi bay cảm xúc thiếu niên sau cùng của cậu.
Trường Canh trong vòng một thời gian ngắn ngủi ý thức được, bản thân có lẽ sẽ lẻ loi một mình tiến về phía trước, bước trên một con đường không có người cảm thông, cũng không có ai đồng hành.
Từ nay về sau, cậu không còn là nhi tử hay vãn bối của một ai đó nữa.
Cố Quân lấy tư ấn từ trong tay của mình ra, từ trên không ném cho Trường Canh, dặn dò: "Cái này không có trọng lượng bằng huyền thiết hổ phù, nhưng những người đã từng theo ta đều biết, có thể có chút tác dụng, vạn nhất...ngươi có thể nghĩ cách đi mời Chuông lão tướng quân."
Trường Canh cũng chẳng nhìn tới tư ấn đó, trực tiếp cho vào tay áo, nhàn nhạt gật đầu: "Con biết rồi, nghĩa phụ yên tâm."
Lời con chưa dứt, Cố Quân đã thúc vào bụng ngựa phi tới.
Trường Canh vẫn luôn nhìn về bóng lưng của y, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, cậu đột nhiên nhắm mắt, khàn giọng gọi một tiếng gần như không nghe được: "Tử Hi..."
Thị vệ hầu phủ bên cạnh không nghe rõ, nghi hoặc: "Điện hạ nói gì?"
Trường Canh bỗng xoay người: "Chuẩn bị giấy bút."
Thị vệ liền vội đuổi theo: "Điện hạ, tay của người..."
Trường Canh nghe thấy, nhặt lấy bình rượu mà Cố Quân làm rơi lại, mặt không cảm xúc đem bình rượu mạnh đó đổ hết ra vết thương trên hai tay, vết thương vốn đã khép miệng lần nữa túa máu ra, cậu lấy từ trong tay một cái khăn, hời hợt quấn lại.
Lúc này ở kinh thành, ai cũng không ngờ, cái chết của một lão thái giám lại kích nổ một trận cuồng phong như vậy.
Ấm ức đè nén hai chục năm của Đàm Hồng Phi bạo phát, đại khái là nổi điên mất kiểm soát, trước là phái người bao vây phủ đệ của Vương quốc cữu, được biết lão già đó vậy mà lại vứt bỏ vợ con, tiến cung lánh nạn, thì lập tức quay đầu, ngang nhiên đối mặt với ngự lâm quân cứu viện đang đến.
Ngự lâm quân với Bắc đại doanh trước giờ một trú nội một trú ngoại, cùng là phòng tuyến cuối cùng của kinh thành, là một mối liên kết ngẩng đầu cúi đầu cũng không gặp, ngự lâm quân chủ yếu là binh đội thiếu gia ở kinh thành đi cửa sau ăn hoàng lương và một bộ phận tinh anh tuyển chọn từ Bắc đại doanh hợp thành, bộ phận trước thì đã bị dọa tới mức ** ra quần rồi, căn bản chẳng lo liệu nổi, bộ phận sau thì tuy là có bản lĩnh, nhưng mà lại đột nhiên đối đầu với "nhà mẹ đẻ", nhất thời cũng tiến thoái lưỡng nan, đúng như Trường Canh dự liệu, rất nhanh đã hội bất thành quân.
Sênh ca ở Khởi Diên Lâu vẫn vang dội chưa ngừng, nhiệt độ ở hoa tửu còn chưa tan sương trắng, tứ cửu thành đã chuốc tai vạ.
Đàm Hồng Phi đưa người ép dồn tới ngoài cung cấm, tháo mũ xuống, cứ như là đang cầm cái đầu của chính mình.
Ông ta trước là hướng về đại điện tam quỳ cửu khấu hành đại lễ, sau đó hét lên với thị vệ đại nội đang cản trước mặt: "Tội thần Đàm Hồng Phi, cầu kiến hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng đưa gian tặc đã qua đêm trong cung ra, trả cho trăm vạn huynh đệ bảo gia vệ quốc của thần một sự công bằng, cho thiên hạ một minh bạch! Tội thần nguyện chết vạn lần chịu tội khi quân!"
Lý Phong trong cung nghe lời này, còn chưa kịp trách tội Vương Khỏa, đã nổi trận lôi đình, lòng dũng cảm của thiên tử vẫn là nhiều hơn so với cái tên Vương quốc cửu nhếch nhác đó. Lý Phong suýt nữa thì ngọc tỷ cũng đập luôn rồi, không màng trái phải ngăn cản, xoay người canh y bước ra, đến trước đại điện, đương đầu với Đàm Hồng Phi.
Kinh sư trọng binh cùng với thị vệ đại nội cách vài trượng bậc thang bằng đá ngọc thạch trơ mắt nhìn nhau, đến cả chim sẻ đậu trên vách tường trong cung cũng vắt ra mồ hôi.
Nhưng mà trong lúc giằng co gay gắt này, Cố Quân cuối cùng cũng đã đến kịp thời.
Bên cạnh Cố Quân mang theo hơn hai chục người, cưỡng ép vòng vây Bắc đại doanh đang vây chặt cung cấm mở ra một lối đi, trực tiếp xông vào.
An Định hầu quả thật là một ngụm máu đầu tim suýt nữa đã bị sặc ra luôn rồi, bước lớn bước tới trước, một roi quất vào mặt Đàm Hồng Phi, khiến cho Đàm Hồng Phi rách da rách thịt, gầm lên: "Ông muốn chết sao?"
Đàm Hồng Phi vừa thấy Cố Quân, vành mắt đỏ hoe: "Đại soái..."
"Câm miệng, ông muốn làm gì? Tấn công hoàng cung sao?" Cố Quân một chân giẫm lên vai ông ta, Đàm Hồng Phi bị y giẫm gần như vai muốn chôn xuống đất, "Trong mắt ông có còn tôn ti, có còn trung nghĩa, còn biết cái gì gọi là quân thần cao thấp không? Quy tắc Bắc đại doanh không có lệnh triệu không được nhập cung đâu? Ai cho ông cái lá gan khi quân phạm thượng đó!"
Đàm Hồng Phi phục dưới đất, hoàn toàn nói trong nước mắt: "Đại soái, hai mươi năm trước, những huynh đệ chết oan, những huynh đệ oan ức không thể giải bày..."
Cố Quân cụp mắt nhìn ông ta, tròng mắt lạnh băng, một chút cũng không dao động: "Trong vòng nửa canh giờ lệnh cho Bắc đại doanh toàn bộ rút khỏi cửu thành, chậm một bước ta đích thân lấy cái mạng chó của ông, cút!"
Đàm Hồng Phi: "Đại soái!"
"Mau cút!" Đuôi mắt Cố Quân "thịch thịch" nháy không ngừng, đạp Đàm Hồng Phi ra, bước tới một bước vén áo quỳ dưới bậc thang đại điện, "Hoàng thượng bớt giận, Đàm tướng quân nhiều năm trước bị thương, sớm đã mắc chứng động kinh, lại bị kẻ xấu phiến động, nhất thời bị mê hoặc khiến bệnh cũ tái phát, thỉnh hoàng thượng nể tình ông ta nhiều năm nay không có công lao cũng có khổ lao, lệnh ông ta về nhà tĩnh dưỡng, tha cho tên điên này một mạng."
Chúc chân nhỏ nhân cơ hội này nói vào tai Lý Phong: "Hoàng thượng, người xem đại soái cũng đến rồi, người thân thể vàng ngọc, vạn vạn không thể xảy ra nguy hiểm, mau vào điện lánh mặt một lúc đi."
Lý Phong tức giận cực độ bật cười, xoay đầu âm u nhìn Chúc chân nhỏ, lạnh lùng nói: "Sao vậy, ngươi gọi hắn là đại soái rồi?"
Chúc chân nhỏ sắc mặt trắng bệch, quỳ một cái ầm xuống bên cạnh.
Lý Phong chống cánh tay mình lên lan can đá ngọc thạch, từ trên cao nhìn xuống An Định hầu một thân khinh cừu huyền giáp, bỗng nhiên ngộ ra một chuyện ~ Năm đó tiên đế trước khi ra đi hết lần này tới lần khác dặn dò là phải cẩn thận một người, người đó không phải Ngụy vương dã tâm bừng bừng, cũng không phải cái đám ngoại bang ánh mắt hổ đói, mà là cánh tay đắc lực của mình...Cố Quân.
Nửa canh giờ sau, Bắc đại doanh đã rút khỏi cửu môn, cùng với Đàm Hồng Phi bên trong, kẻ cầm đầu mười mấy tướng lĩnh bị bắt, An Định hầu bị nhốt vào ngục.
Cùng lúc này, vô số chim gỗ từ biệt viện Ôn Tuyền biên bắc bay lên, lại có hai đội khinh kỵ phân thành hai đường thúc roi, phân biệt mang thư có tư ấn của Cố Quân, vội đi về Tây Bắc và Giang Nam thủy quân hai đạo biên cương trọng địa.
Nếu như lúc này Trường Canh trong tay có huyền ưng, cho dù chỉ là hai bộ, có lẽ cậu cũng sẽ có cơ hội.
Nhưng cái lúc Long An hoàng đế tịch thu soái ấn của Cố Quân, đã đem hết tướng sĩ huyền thiết doanh bên cạnh y đày về Tây Bắc trú địa.
Một lần nữa...quá muộn rồi.
Đang vào tháng tư, ở lối vào con đường tơ lụa như châu như ngọc ở Tây Vực ~
Phồn hoa của nhiều tháng trước sớm đã không còn tồn tại, tất cả mọi then cài đều đã đóng chặt, huyền thiết doanh sẵn sàng trận địa đón giặc.
Bước ra ngoài là đều nhìn thấy những "con quạ đen" sát khí khắp người, Hà Vinh Huy phụng mệnh tạm thời nhậm chức thống soái tam quân, lệnh kích trống đến từ kinh thành vẫn còn đóng bụi trên bàn của ông ta.
Bầu trời những ngày này âm u cùng cực, mây đen áp xuống thành trì, trú địa vạn quốc ai nấy tự đóng chặt cửa nhà mình, vô cùng tĩnh mịch, đi ngang hoàng sa, có một cảm giác căng thẳng tuyệt đối.
Không biết có phải Hà tướng quân bị ảo giác, ông ta cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Mà chính vào lúc này, một huyền ưng đột nhiên từ trên cao rơi xuống.
Lúc đáp đất không đứng vững huyền ưng đã lảo đảo lăn vào cát bụi Tây Vực. Vừa hay huyền thiết khinh cừu tuần phòng nhìn thấy, vội bước tới kiểm tra.
Chỉ thấy sát thủ bầu trời tung hoành trên không vậy mà lại giống như bị huyền ưng giáp kéo xuống không đứng nổi, quỳ trên mặt đất kéo chặt cánh tay đồng chí, bên dưới mặt nạ là một khuôn mặt trẻ tiều tụy đến dọa người.
Đô úy tuần phòng vô cùng nhanh bước tới, hỏi dồn: "Hà tướng quân không phải là kêu ngươi đến kinh thành thám thính khi nào đại soái có thể lấy lại soái ấn sao? Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Huyền ưng đó cắn chặt răng, máu từ kẻ răng rỉ ra, khuôn mặt anh tuấn méo mó, một phát tháo ưng giáp trên người xuống, thều thào: "Ta muốn gặp Hà tướng quân..."
Bắc đại doanh xảy ra chuyện, Đàm Hồng Phi bị bắt vào ngục, đề đốc cửu môn sợ chuyện An Định hầu bị tống giam sẽ dẫn tới một biến động lớn hơn, sau khi tiếp quản cung phòng, việc đầu tiên là cho người trấn thủ mọi lối ra vào kinh giao, huyền ưng đó còn chưa kịp hạ xuống, đã gặp phải một trận bạch hồng tiễn, khó khăn lắm mới đột phá vòng vây thoát ra, giả vờ rơi xuống, mới từ tin đồn sục sôi trong dân gian nghe ngóng được đầu đuôi câu chuyện.
Huyền ưng đó trong kích động đã trực tiếp trở về Tây Bắc, vừa hay lướt qua huyền kỵ mà Trường Canh phái đi Tây Bắc. Huyền ưng đó nhanh hơn ngựa gấp nhiều lần, đã về huyền thiết doanh trú địa trước vài ngày.
Cái thùng thuốc nổ Hà Vinh Huy đó bùng nổ tại chỗ, đưa người xông thẳng vào Tây Bắc Đô hộ sở, lại đúng vào ngay lúc này, hổ cát của liệt đội Khưu Từ chầm chậm rời khỏi trú địa, ngẩng đầu đưa họng pháo đen ngòm chĩa về hướng đông.
Sức ép nhiều phương hướng vào sức người sức ngựa đã tận, chỉ còn nghe theo thiên mệnh.
Nhưng mà lần này, thiên mệnh dường như đã hoàn toàn vứt bỏ vận mệnh sắp tận của vương triều Lý gia.
Nút thắt vừa mới ấm đã lạnh trên thảo nguyên hoang vu phía bắc ~
Sườn núi dằng dặc uốn lượn uyển chuyển, những nụ hoa dại nóng lòng muốn nở rộ ra hết nơi này đến nơi khác.
Bầy sói xám trên cao, kền kền lảng vảng kêu gào, những lá cờ và da thú thấm đầy dầu mỡ đồng loại hung hãn khuấy động, trưởng thiên thương thanh, hậu thổ huyền hoàng, nhưng mà ở sâu trong những lớp cỏ đó là thiên quân vạn mã.
Trong tiếng ầm ầm của cơ khí và sắt lạnh đột nhiên vang lên một tiếng hát khàn khàn bịn rịn.
"Tinh linh tinh khiết nhất, gió trời cũng muốn hôn vào gấu váy nàng, chúng sinh xướng họa cúi đầu, quỳ dưới nơi nàng ca múa, về sau trở thành khu vực chăn nuôi, có thảo mộc xanh tươi xum xuê, hoa tươi trải thảm, trải khắp tận cùng Thiên Sơn, về sau có bầu trời trường sinh cùng với thảo nguyên thường xanh aaaaa, thỏ hoang đã ra khỏi hang, ngựa hoang chầm chậm về tàu ~"
Chớp mắt đã năm sáu năm, thế tử Man tộc Huỳnh Hoặc Gia Lai lúc đó bức ép Nhạn Hồi tiểu trấn thiếu suy nghĩ, bây giờ đã kế thừa thập bát bộ, chính thức trở thành lang vương, gió Tây Bắc quan ngoại đã để lại trên mặt hắn vết sẹo sâu như lưỡi đao bén, ngày đêm khắc họa khuôn mặt hắn, thù hận và oán niệm đã nhiều lần ăn sâu và xương cốt hắn.
Bây giờ, hai bên tóc mai của hắn đã điểm bạc, tia hung tàn trong mắt một chút cũng không bớt xuống, thu lại nhập vào trong tim, tiếng ca vang vọng bao la cũng sớm đã phủ bụi, ngân nga không tới hai câu, phảng phất là lời cũ khúc xưa, nhưng thanh âm đã khàn không chịu được.
Hắn cầm lấy bình rượu bên eo, cùng với mùi gỉ trên vòi bình rót một ngụm rượu nồng, trên mặt ghim chặt vào một hình bóng từ xa bay tới, hắc ảnh như kền kền đó chớp mắt đã tới trước mặt, vậy mà lại là một ưng giáp, to hơn huyền ưng, giáp trụ hung hãn hơn, tới lui mang theo một tiếng thét chói tai, đáp xuống trước mặt lang vương hiện tại, hai tay dâng lên một thanh kiếm nhỏ màu vàng không biết làm bằng chất liệu gì.
Gia Lai Huỳnh Hoặc đưa tay cầm lấy thanh kiếm nhỏ đó, tưới rượu lên trên, trục mũi tên vốn nhẵn bóng đó chầm chậm lộ ra một hàng văn tự của mười tám bộ lạc, tự tích ngoằn ngoèo dằng dặc dưới rượu mạnh, viết là "Thỉnh lang vương đi trước một bước".
Gia Lai Huỳnh Hoặc hít sâu, vốn tưởng cuối cùng cũng tới thời khắc này bản thân sẽ vui sướng điên cuồng.
Nhưng mà không có, hắn vừa phát hiện, thì ra nhiều năm qua đi, thì ra thù hận đã làm hắn kiệt sức rồi, cho dù thời khắc trở mình sắp đến, hắn cũng đã quên cách vui cười, lang vương đương nhiệm ngẩng mặt lên trời, ánh mặt trời khiến hắn có chút choáng váng, cứ như có vô số đôi mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm hắn.
"Đã đến lúc rồi." Hắn thấp giọng đến mức gần như không nghe thấy, giữa thiên quân vạn mã im lặng như tờ đó giơ một cánh tay.
Sau đó quật mạnh xuống.
Con sói xám rướn cổ hú dài, phi nước đại xuống, giơ móng vuốt.
Các đảo Nam Dương cuối năm bầu trời xanh biếc, gió ấm sụt sùi ~
Vào đêm, ở một bến cảng yên tĩnh sơ sài tiến vào một con thuyền lớn đen kịt toàn thân, chưa kịp đậu vững thì một toán tinh nhuệ mặc giáp đã mở cửa thuyền nhảy ra, tiểu đảo không một bóng người đột nhiên sáng bừng ánh đèn, quần đá ngầm cực lớn vậy mà lại có chiến giáp liên tiếp, bị ánh lửa heo hắt chiếu rọi đến hung tợn, giống như một toán âm binh chẳng lành.
Trong số trọng giáp, có một hành quân đồ cực lớn, che chắn một cái mật đạo quật địa ba thước của đại sơn Nam Cương, Cố Quân đã từng phái người đào bới ra, vậy mà chỉ là một góc núi băng.
Cuối cùng, là Đông Hải vốn sóng yên biển lặng ~
Võ sĩ đông doanh mang trường đao cùng với đám rắn Ninja ăn mặc thành giặc Oa vùng duyên hải, dè dặt chèo một con thuyền nhỏ thần không biết quỷ không hay từ biển lớn sượt qua, dùng một kiểu thủ ngữ kỳ quặc trao đổi.
Bọn chúng từ tứ phương tám hướng tụ lại như bầy kiến, ở bến tàu bình thường những chiếc thuyền hàng như lưu thủy cũng lần lượt rời khỏi hải cảng Đại Lương, im phăng phắc chuyển hướng về phía quần đảo đông doanh.
Một tiếng còi dài cực lớn xuyên thấu vang lên giữa đại dương vô tận.
"Thuyền thương" từ từ tập trung thành hàng, cả một đội hình ngang dọc, vô cùng trật tự, theo họ rời khỏi phạm vi tuần tra trên biển của thủy quân Giang Nam, thuyền trưởng bỗng đổi lá cờ vốn dĩ của thương đội thành la liệt trên biển cả những lá cờ chiến dọc ngang của giáo hoàng Tây Dương thâm nghiêm dày nặng, che phủ một mảng lớn âm ảnh.
Đổi cờ nó giống như là một tín hiệu đáng sợ, từng con "thuyền thương" cực lớn bắt đầu giải thể, cái vỏ thái bình trên bề mặt đã rơi lại giữa biển, lộ ra từng họng pháo đen ngòm, đây là một loại "hải giao" chưa từng lộ diện, chúng nó nhỏ nhưng lại quái dị, có thể được chứa trên một chiếc thuyền thương bình thường, thuyền đi với tốc độ sấm chớp, xé biển xông tới, đại khái nó giống như một con yêu quái biển xé gió.
Đám yêu quái theo tín hiệu của cờ tản ra, sau đó là một bóng đen cực lớn dưới mặt nước từ từ nhô lên.
Mặt nước biển vốn yên ắng nổi lên một đợt sóng như những ngọn núi nhỏ, không có gì sánh bằng, giống như một con quái vật, đứng trên mặt nước biển, lộ ra cái "đầu" quỷ quyệt, trên vô số những cái "miệng hút" trên đỉnh dính hàng nghìn hải giao và thuyền chiến, trang bị sẵn sàng chờ xuất phát, bên trong cái cột cao sừng sững chọc trời đó toàn bộ đều là tử lưu kim, cái vỏ sắt dày nặng mở ra dưới sự chuyển động của vô số bánh răng cắn chặt với nhau, liên tiếp nhau là những ống pháo lớn nhỏ giống như vô số con mắt hiểm ác vậy mà lúc chuyển động lại vô cùng mượt mà.
Trên giáp bản của con hải quái khổng lồ này ít nhất là có thể chứa được hơn chục con hải giao của Đại Lương.
Cửa thuyền chầm chậm mở ra, một cái lưỡi thang đen kịt trên không rủ xuống, hai hàng hải quân Tây Dương đội cái mũ nhỏ cổ quái như cá gặp nước, giữa cửa thuyền đen kịt bung ra một cái dù cũng màu đen, chống lên trước, che chắn nước biển từ trên rơi xuống, nam tử Tây Dương tóc trắng mà Cố Quân từng gặp trong cung cúi đầu, ung dung bước ra đi đến bên dưới cái dù.
Người bên cạnh thay hắn cầm dù ra sau nửa bước, nghiễm nhiên chính là "Nhã tiên sinh" mà thuở đó đã gài bẫy quần phỉ Nam Cương.
Cố Quân đã lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu một cái, chiến mã cũng như chủ nhân nóng lòng bất an, dây cương đã kéo lên nhưng vẫn tới lui tại chỗ.
Huyết sắc trên mặt Trường Canh dường như đều nằm hết trong lòng bàn tay và ống tay áo, giống như bức họa chân dung trắng đen trên giấy.
Thần sắc của cậu hoàn toàn lãnh đạm, dường như khuôn mặt đau đớn tột độ vừa rồi được dán lên một cái mặt nạ, từng từ từng chữ nói: "Vạn nhất Hoắc bá không áp chế được Đàm tướng quân, nghĩa phụ lúc này vào thành chỉ là dẫn lửa hại thân."
Khuôn mày Cố Quân nhướng lên một cái, định nói gì đó thì Trường Canh đã ngắt lời trước.
"Con biết, cho dù là dẫn lửa hại thân, người cũng nhất quyết không vào thành không được, bởi vì ngự lâm quân không ngăn được Bắc đại doanh, trước mắt ngoại trừ nghĩa phụ thì không ai có thể ngăn chặn được Đàm tướng quân, kinh thành một khi binh biến, hậu quả khó có thể tưởng tượng," Trường Canh hít sâu, sau đó hướng y đưa ra cánh tay loang lổ vết máu, "Chỉ là vạn nhất hoàng thượng bắt giữ người rồi, tướng lĩnh tứ phương tất nhiên sẽ nổi lòng riêng, chỉ sợ tai ương, con cần nghĩa phụ để lại cho con một tín vật có thể ổn định lòng người."
Một tia kinh ngạc xẹt qua trên mặt Cố Quân, đứa nhỏ vừa rồi còn khiến y vô cùng bực tức đột nhiên trở nên xa lạ.
Mỗi một con người đều có rất nhiều cái mặt nạ khác nhau, giống như có một số người ở bên ngoài rung chuyển trời đất, uy phong truyền kỳ vô cùng, hễ về đến trước mặt người thân, liền biến thành một đứa nhỏ không biết đói no ấm lạnh, quên trước quên sau lại thói xấu khắp người.
Trường Canh với cái đứa nhỏ trên miệng không biết lớn nhỏ gọi người ta là "Thập Lục", nhưng lại luôn ỷ lại vào tiểu nghĩa phụ đó tuy là hoàn toàn khác xa, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn là đối với Cố Quân có một sự gửi gắm tin cậy, dù cho nửa đêm dục tình nảy mầm, cũng vì một chút tình cảm như phụ như huynh làm nhuốm một chút cảm giác kiêng kỵ không diễn tả được...
Cho đến khi trận gió đông này thổi bay cảm xúc thiếu niên sau cùng của cậu.
Trường Canh trong vòng một thời gian ngắn ngủi ý thức được, bản thân có lẽ sẽ lẻ loi một mình tiến về phía trước, bước trên một con đường không có người cảm thông, cũng không có ai đồng hành.
Từ nay về sau, cậu không còn là nhi tử hay vãn bối của một ai đó nữa.
Cố Quân lấy tư ấn từ trong tay của mình ra, từ trên không ném cho Trường Canh, dặn dò: "Cái này không có trọng lượng bằng huyền thiết hổ phù, nhưng những người đã từng theo ta đều biết, có thể có chút tác dụng, vạn nhất...ngươi có thể nghĩ cách đi mời Chuông lão tướng quân."
Trường Canh cũng chẳng nhìn tới tư ấn đó, trực tiếp cho vào tay áo, nhàn nhạt gật đầu: "Con biết rồi, nghĩa phụ yên tâm."
Lời con chưa dứt, Cố Quân đã thúc vào bụng ngựa phi tới.
Trường Canh vẫn luôn nhìn về bóng lưng của y, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, cậu đột nhiên nhắm mắt, khàn giọng gọi một tiếng gần như không nghe được: "Tử Hi..."
Thị vệ hầu phủ bên cạnh không nghe rõ, nghi hoặc: "Điện hạ nói gì?"
Trường Canh bỗng xoay người: "Chuẩn bị giấy bút."
Thị vệ liền vội đuổi theo: "Điện hạ, tay của người..."
Trường Canh nghe thấy, nhặt lấy bình rượu mà Cố Quân làm rơi lại, mặt không cảm xúc đem bình rượu mạnh đó đổ hết ra vết thương trên hai tay, vết thương vốn đã khép miệng lần nữa túa máu ra, cậu lấy từ trong tay một cái khăn, hời hợt quấn lại.
Lúc này ở kinh thành, ai cũng không ngờ, cái chết của một lão thái giám lại kích nổ một trận cuồng phong như vậy.
Ấm ức đè nén hai chục năm của Đàm Hồng Phi bạo phát, đại khái là nổi điên mất kiểm soát, trước là phái người bao vây phủ đệ của Vương quốc cữu, được biết lão già đó vậy mà lại vứt bỏ vợ con, tiến cung lánh nạn, thì lập tức quay đầu, ngang nhiên đối mặt với ngự lâm quân cứu viện đang đến.
Ngự lâm quân với Bắc đại doanh trước giờ một trú nội một trú ngoại, cùng là phòng tuyến cuối cùng của kinh thành, là một mối liên kết ngẩng đầu cúi đầu cũng không gặp, ngự lâm quân chủ yếu là binh đội thiếu gia ở kinh thành đi cửa sau ăn hoàng lương và một bộ phận tinh anh tuyển chọn từ Bắc đại doanh hợp thành, bộ phận trước thì đã bị dọa tới mức ** ra quần rồi, căn bản chẳng lo liệu nổi, bộ phận sau thì tuy là có bản lĩnh, nhưng mà lại đột nhiên đối đầu với "nhà mẹ đẻ", nhất thời cũng tiến thoái lưỡng nan, đúng như Trường Canh dự liệu, rất nhanh đã hội bất thành quân.
Sênh ca ở Khởi Diên Lâu vẫn vang dội chưa ngừng, nhiệt độ ở hoa tửu còn chưa tan sương trắng, tứ cửu thành đã chuốc tai vạ.
Đàm Hồng Phi đưa người ép dồn tới ngoài cung cấm, tháo mũ xuống, cứ như là đang cầm cái đầu của chính mình.
Ông ta trước là hướng về đại điện tam quỳ cửu khấu hành đại lễ, sau đó hét lên với thị vệ đại nội đang cản trước mặt: "Tội thần Đàm Hồng Phi, cầu kiến hoàng thượng, thỉnh hoàng thượng đưa gian tặc đã qua đêm trong cung ra, trả cho trăm vạn huynh đệ bảo gia vệ quốc của thần một sự công bằng, cho thiên hạ một minh bạch! Tội thần nguyện chết vạn lần chịu tội khi quân!"
Lý Phong trong cung nghe lời này, còn chưa kịp trách tội Vương Khỏa, đã nổi trận lôi đình, lòng dũng cảm của thiên tử vẫn là nhiều hơn so với cái tên Vương quốc cửu nhếch nhác đó. Lý Phong suýt nữa thì ngọc tỷ cũng đập luôn rồi, không màng trái phải ngăn cản, xoay người canh y bước ra, đến trước đại điện, đương đầu với Đàm Hồng Phi.
Kinh sư trọng binh cùng với thị vệ đại nội cách vài trượng bậc thang bằng đá ngọc thạch trơ mắt nhìn nhau, đến cả chim sẻ đậu trên vách tường trong cung cũng vắt ra mồ hôi.
Nhưng mà trong lúc giằng co gay gắt này, Cố Quân cuối cùng cũng đã đến kịp thời.
Bên cạnh Cố Quân mang theo hơn hai chục người, cưỡng ép vòng vây Bắc đại doanh đang vây chặt cung cấm mở ra một lối đi, trực tiếp xông vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Định hầu quả thật là một ngụm máu đầu tim suýt nữa đã bị sặc ra luôn rồi, bước lớn bước tới trước, một roi quất vào mặt Đàm Hồng Phi, khiến cho Đàm Hồng Phi rách da rách thịt, gầm lên: "Ông muốn chết sao?"
Đàm Hồng Phi vừa thấy Cố Quân, vành mắt đỏ hoe: "Đại soái..."
"Câm miệng, ông muốn làm gì? Tấn công hoàng cung sao?" Cố Quân một chân giẫm lên vai ông ta, Đàm Hồng Phi bị y giẫm gần như vai muốn chôn xuống đất, "Trong mắt ông có còn tôn ti, có còn trung nghĩa, còn biết cái gì gọi là quân thần cao thấp không? Quy tắc Bắc đại doanh không có lệnh triệu không được nhập cung đâu? Ai cho ông cái lá gan khi quân phạm thượng đó!"
Đàm Hồng Phi phục dưới đất, hoàn toàn nói trong nước mắt: "Đại soái, hai mươi năm trước, những huynh đệ chết oan, những huynh đệ oan ức không thể giải bày..."
Cố Quân cụp mắt nhìn ông ta, tròng mắt lạnh băng, một chút cũng không dao động: "Trong vòng nửa canh giờ lệnh cho Bắc đại doanh toàn bộ rút khỏi cửu thành, chậm một bước ta đích thân lấy cái mạng chó của ông, cút!"
Đàm Hồng Phi: "Đại soái!"
"Mau cút!" Đuôi mắt Cố Quân "thịch thịch" nháy không ngừng, đạp Đàm Hồng Phi ra, bước tới một bước vén áo quỳ dưới bậc thang đại điện, "Hoàng thượng bớt giận, Đàm tướng quân nhiều năm trước bị thương, sớm đã mắc chứng động kinh, lại bị kẻ xấu phiến động, nhất thời bị mê hoặc khiến bệnh cũ tái phát, thỉnh hoàng thượng nể tình ông ta nhiều năm nay không có công lao cũng có khổ lao, lệnh ông ta về nhà tĩnh dưỡng, tha cho tên điên này một mạng."
Chúc chân nhỏ nhân cơ hội này nói vào tai Lý Phong: "Hoàng thượng, người xem đại soái cũng đến rồi, người thân thể vàng ngọc, vạn vạn không thể xảy ra nguy hiểm, mau vào điện lánh mặt một lúc đi."
Lý Phong tức giận cực độ bật cười, xoay đầu âm u nhìn Chúc chân nhỏ, lạnh lùng nói: "Sao vậy, ngươi gọi hắn là đại soái rồi?"
Chúc chân nhỏ sắc mặt trắng bệch, quỳ một cái ầm xuống bên cạnh.
Lý Phong chống cánh tay mình lên lan can đá ngọc thạch, từ trên cao nhìn xuống An Định hầu một thân khinh cừu huyền giáp, bỗng nhiên ngộ ra một chuyện ~ Năm đó tiên đế trước khi ra đi hết lần này tới lần khác dặn dò là phải cẩn thận một người, người đó không phải Ngụy vương dã tâm bừng bừng, cũng không phải cái đám ngoại bang ánh mắt hổ đói, mà là cánh tay đắc lực của mình...Cố Quân.
Nửa canh giờ sau, Bắc đại doanh đã rút khỏi cửu môn, cùng với Đàm Hồng Phi bên trong, kẻ cầm đầu mười mấy tướng lĩnh bị bắt, An Định hầu bị nhốt vào ngục.
Cùng lúc này, vô số chim gỗ từ biệt viện Ôn Tuyền biên bắc bay lên, lại có hai đội khinh kỵ phân thành hai đường thúc roi, phân biệt mang thư có tư ấn của Cố Quân, vội đi về Tây Bắc và Giang Nam thủy quân hai đạo biên cương trọng địa.
Nếu như lúc này Trường Canh trong tay có huyền ưng, cho dù chỉ là hai bộ, có lẽ cậu cũng sẽ có cơ hội.
Nhưng cái lúc Long An hoàng đế tịch thu soái ấn của Cố Quân, đã đem hết tướng sĩ huyền thiết doanh bên cạnh y đày về Tây Bắc trú địa.
Một lần nữa...quá muộn rồi.
Đang vào tháng tư, ở lối vào con đường tơ lụa như châu như ngọc ở Tây Vực ~
Phồn hoa của nhiều tháng trước sớm đã không còn tồn tại, tất cả mọi then cài đều đã đóng chặt, huyền thiết doanh sẵn sàng trận địa đón giặc.
Bước ra ngoài là đều nhìn thấy những "con quạ đen" sát khí khắp người, Hà Vinh Huy phụng mệnh tạm thời nhậm chức thống soái tam quân, lệnh kích trống đến từ kinh thành vẫn còn đóng bụi trên bàn của ông ta.
Bầu trời những ngày này âm u cùng cực, mây đen áp xuống thành trì, trú địa vạn quốc ai nấy tự đóng chặt cửa nhà mình, vô cùng tĩnh mịch, đi ngang hoàng sa, có một cảm giác căng thẳng tuyệt đối.
Không biết có phải Hà tướng quân bị ảo giác, ông ta cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Mà chính vào lúc này, một huyền ưng đột nhiên từ trên cao rơi xuống.
Lúc đáp đất không đứng vững huyền ưng đã lảo đảo lăn vào cát bụi Tây Vực. Vừa hay huyền thiết khinh cừu tuần phòng nhìn thấy, vội bước tới kiểm tra.
Chỉ thấy sát thủ bầu trời tung hoành trên không vậy mà lại giống như bị huyền ưng giáp kéo xuống không đứng nổi, quỳ trên mặt đất kéo chặt cánh tay đồng chí, bên dưới mặt nạ là một khuôn mặt trẻ tiều tụy đến dọa người.
Đô úy tuần phòng vô cùng nhanh bước tới, hỏi dồn: "Hà tướng quân không phải là kêu ngươi đến kinh thành thám thính khi nào đại soái có thể lấy lại soái ấn sao? Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Huyền ưng đó cắn chặt răng, máu từ kẻ răng rỉ ra, khuôn mặt anh tuấn méo mó, một phát tháo ưng giáp trên người xuống, thều thào: "Ta muốn gặp Hà tướng quân..."
Bắc đại doanh xảy ra chuyện, Đàm Hồng Phi bị bắt vào ngục, đề đốc cửu môn sợ chuyện An Định hầu bị tống giam sẽ dẫn tới một biến động lớn hơn, sau khi tiếp quản cung phòng, việc đầu tiên là cho người trấn thủ mọi lối ra vào kinh giao, huyền ưng đó còn chưa kịp hạ xuống, đã gặp phải một trận bạch hồng tiễn, khó khăn lắm mới đột phá vòng vây thoát ra, giả vờ rơi xuống, mới từ tin đồn sục sôi trong dân gian nghe ngóng được đầu đuôi câu chuyện.
Huyền ưng đó trong kích động đã trực tiếp trở về Tây Bắc, vừa hay lướt qua huyền kỵ mà Trường Canh phái đi Tây Bắc. Huyền ưng đó nhanh hơn ngựa gấp nhiều lần, đã về huyền thiết doanh trú địa trước vài ngày.
Cái thùng thuốc nổ Hà Vinh Huy đó bùng nổ tại chỗ, đưa người xông thẳng vào Tây Bắc Đô hộ sở, lại đúng vào ngay lúc này, hổ cát của liệt đội Khưu Từ chầm chậm rời khỏi trú địa, ngẩng đầu đưa họng pháo đen ngòm chĩa về hướng đông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sức ép nhiều phương hướng vào sức người sức ngựa đã tận, chỉ còn nghe theo thiên mệnh.
Nhưng mà lần này, thiên mệnh dường như đã hoàn toàn vứt bỏ vận mệnh sắp tận của vương triều Lý gia.
Nút thắt vừa mới ấm đã lạnh trên thảo nguyên hoang vu phía bắc ~
Sườn núi dằng dặc uốn lượn uyển chuyển, những nụ hoa dại nóng lòng muốn nở rộ ra hết nơi này đến nơi khác.
Bầy sói xám trên cao, kền kền lảng vảng kêu gào, những lá cờ và da thú thấm đầy dầu mỡ đồng loại hung hãn khuấy động, trưởng thiên thương thanh, hậu thổ huyền hoàng, nhưng mà ở sâu trong những lớp cỏ đó là thiên quân vạn mã.
Trong tiếng ầm ầm của cơ khí và sắt lạnh đột nhiên vang lên một tiếng hát khàn khàn bịn rịn.
"Tinh linh tinh khiết nhất, gió trời cũng muốn hôn vào gấu váy nàng, chúng sinh xướng họa cúi đầu, quỳ dưới nơi nàng ca múa, về sau trở thành khu vực chăn nuôi, có thảo mộc xanh tươi xum xuê, hoa tươi trải thảm, trải khắp tận cùng Thiên Sơn, về sau có bầu trời trường sinh cùng với thảo nguyên thường xanh aaaaa, thỏ hoang đã ra khỏi hang, ngựa hoang chầm chậm về tàu ~"
Chớp mắt đã năm sáu năm, thế tử Man tộc Huỳnh Hoặc Gia Lai lúc đó bức ép Nhạn Hồi tiểu trấn thiếu suy nghĩ, bây giờ đã kế thừa thập bát bộ, chính thức trở thành lang vương, gió Tây Bắc quan ngoại đã để lại trên mặt hắn vết sẹo sâu như lưỡi đao bén, ngày đêm khắc họa khuôn mặt hắn, thù hận và oán niệm đã nhiều lần ăn sâu và xương cốt hắn.
Bây giờ, hai bên tóc mai của hắn đã điểm bạc, tia hung tàn trong mắt một chút cũng không bớt xuống, thu lại nhập vào trong tim, tiếng ca vang vọng bao la cũng sớm đã phủ bụi, ngân nga không tới hai câu, phảng phất là lời cũ khúc xưa, nhưng thanh âm đã khàn không chịu được.
Hắn cầm lấy bình rượu bên eo, cùng với mùi gỉ trên vòi bình rót một ngụm rượu nồng, trên mặt ghim chặt vào một hình bóng từ xa bay tới, hắc ảnh như kền kền đó chớp mắt đã tới trước mặt, vậy mà lại là một ưng giáp, to hơn huyền ưng, giáp trụ hung hãn hơn, tới lui mang theo một tiếng thét chói tai, đáp xuống trước mặt lang vương hiện tại, hai tay dâng lên một thanh kiếm nhỏ màu vàng không biết làm bằng chất liệu gì.
Gia Lai Huỳnh Hoặc đưa tay cầm lấy thanh kiếm nhỏ đó, tưới rượu lên trên, trục mũi tên vốn nhẵn bóng đó chầm chậm lộ ra một hàng văn tự của mười tám bộ lạc, tự tích ngoằn ngoèo dằng dặc dưới rượu mạnh, viết là "Thỉnh lang vương đi trước một bước".
Gia Lai Huỳnh Hoặc hít sâu, vốn tưởng cuối cùng cũng tới thời khắc này bản thân sẽ vui sướng điên cuồng.
Nhưng mà không có, hắn vừa phát hiện, thì ra nhiều năm qua đi, thì ra thù hận đã làm hắn kiệt sức rồi, cho dù thời khắc trở mình sắp đến, hắn cũng đã quên cách vui cười, lang vương đương nhiệm ngẩng mặt lên trời, ánh mặt trời khiến hắn có chút choáng váng, cứ như có vô số đôi mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm hắn.
"Đã đến lúc rồi." Hắn thấp giọng đến mức gần như không nghe thấy, giữa thiên quân vạn mã im lặng như tờ đó giơ một cánh tay.
Sau đó quật mạnh xuống.
Con sói xám rướn cổ hú dài, phi nước đại xuống, giơ móng vuốt.
Các đảo Nam Dương cuối năm bầu trời xanh biếc, gió ấm sụt sùi ~
Vào đêm, ở một bến cảng yên tĩnh sơ sài tiến vào một con thuyền lớn đen kịt toàn thân, chưa kịp đậu vững thì một toán tinh nhuệ mặc giáp đã mở cửa thuyền nhảy ra, tiểu đảo không một bóng người đột nhiên sáng bừng ánh đèn, quần đá ngầm cực lớn vậy mà lại có chiến giáp liên tiếp, bị ánh lửa heo hắt chiếu rọi đến hung tợn, giống như một toán âm binh chẳng lành.
Trong số trọng giáp, có một hành quân đồ cực lớn, che chắn một cái mật đạo quật địa ba thước của đại sơn Nam Cương, Cố Quân đã từng phái người đào bới ra, vậy mà chỉ là một góc núi băng.
Cuối cùng, là Đông Hải vốn sóng yên biển lặng ~
Võ sĩ đông doanh mang trường đao cùng với đám rắn Ninja ăn mặc thành giặc Oa vùng duyên hải, dè dặt chèo một con thuyền nhỏ thần không biết quỷ không hay từ biển lớn sượt qua, dùng một kiểu thủ ngữ kỳ quặc trao đổi.
Bọn chúng từ tứ phương tám hướng tụ lại như bầy kiến, ở bến tàu bình thường những chiếc thuyền hàng như lưu thủy cũng lần lượt rời khỏi hải cảng Đại Lương, im phăng phắc chuyển hướng về phía quần đảo đông doanh.
Một tiếng còi dài cực lớn xuyên thấu vang lên giữa đại dương vô tận.
"Thuyền thương" từ từ tập trung thành hàng, cả một đội hình ngang dọc, vô cùng trật tự, theo họ rời khỏi phạm vi tuần tra trên biển của thủy quân Giang Nam, thuyền trưởng bỗng đổi lá cờ vốn dĩ của thương đội thành la liệt trên biển cả những lá cờ chiến dọc ngang của giáo hoàng Tây Dương thâm nghiêm dày nặng, che phủ một mảng lớn âm ảnh.
Đổi cờ nó giống như là một tín hiệu đáng sợ, từng con "thuyền thương" cực lớn bắt đầu giải thể, cái vỏ thái bình trên bề mặt đã rơi lại giữa biển, lộ ra từng họng pháo đen ngòm, đây là một loại "hải giao" chưa từng lộ diện, chúng nó nhỏ nhưng lại quái dị, có thể được chứa trên một chiếc thuyền thương bình thường, thuyền đi với tốc độ sấm chớp, xé biển xông tới, đại khái nó giống như một con yêu quái biển xé gió.
Đám yêu quái theo tín hiệu của cờ tản ra, sau đó là một bóng đen cực lớn dưới mặt nước từ từ nhô lên.
Mặt nước biển vốn yên ắng nổi lên một đợt sóng như những ngọn núi nhỏ, không có gì sánh bằng, giống như một con quái vật, đứng trên mặt nước biển, lộ ra cái "đầu" quỷ quyệt, trên vô số những cái "miệng hút" trên đỉnh dính hàng nghìn hải giao và thuyền chiến, trang bị sẵn sàng chờ xuất phát, bên trong cái cột cao sừng sững chọc trời đó toàn bộ đều là tử lưu kim, cái vỏ sắt dày nặng mở ra dưới sự chuyển động của vô số bánh răng cắn chặt với nhau, liên tiếp nhau là những ống pháo lớn nhỏ giống như vô số con mắt hiểm ác vậy mà lúc chuyển động lại vô cùng mượt mà.
Trên giáp bản của con hải quái khổng lồ này ít nhất là có thể chứa được hơn chục con hải giao của Đại Lương.
Cửa thuyền chầm chậm mở ra, một cái lưỡi thang đen kịt trên không rủ xuống, hai hàng hải quân Tây Dương đội cái mũ nhỏ cổ quái như cá gặp nước, giữa cửa thuyền đen kịt bung ra một cái dù cũng màu đen, chống lên trước, che chắn nước biển từ trên rơi xuống, nam tử Tây Dương tóc trắng mà Cố Quân từng gặp trong cung cúi đầu, ung dung bước ra đi đến bên dưới cái dù.
Người bên cạnh thay hắn cầm dù ra sau nửa bước, nghiễm nhiên chính là "Nhã tiên sinh" mà thuở đó đã gài bẫy quần phỉ Nam Cương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro