Đất Nước Lâm Ng...
Priest
2024-10-02 16:27:16
"Bệ hạ lần này có thể yên tâm rồi." Nhã tiên sinh đưa tay dìu nam tử tóc trắng, thì ra người này nhiều lần tới lui Đại Lương, tự xưng sứ thần vậy mà lại chính là giáo hoàng.
Nhã tiên sinh: "Tuy là giữa chừng cũng có nhiều điều không như ý nhưng kết quả ít nhiều cũng không có lãng phí thời gian và sức lực mà người đã bỏ ra ở đây."
Giáo hoàng nhìn về quần thể hải giao hung tợn trên biển cả mênh mông, trên mặt tĩnh lặng vô bi vô hỷ, hình như là chẳng những không vui vẻ mà còn mang vài phần thương xót u uất không diễn tả được.
"Nói kết quả thì vẫn còn sớm." Giáo hoàng nói, " Vận mệnh là một thứ rất huyền diệu, thậm chí vận mệnh của một người còn không biết dự đoán bắt đầu từ đâu, huống hồ gì là một đất nước? Đó có lẽ là một chuyện mà chỉ có thần thánh mới biết được."
Nhã tiên sinh: "Giống như tên ngu Gia Lai Huỳnh Hoặc không nhẫn nhịn được, đã nói chuyện đó cho Cố Quân nghe trước sao?"
Gia Lai Huỳnh Hoặc quá hận Cố Quân người cuối cùng của nhà họ Cố rồi, cả con người của hắn ngoài trừ căm hận điểm này ra thì cũng không còn gì khác, sớm đã vứt bỏ tôn nghiêm của một lang vương, biến thành một con chó dại, không có chút cái nhìn đại cục, chỉ cần có thể đả kích Cố Quân, phá vỡ kế hoạch của ai cũng không quan trọng. Bọn họ cứ không có cách nào hợp tác với tên chó điên này, mười tám bộ lạc với trung nguyên nhiều đời bám víu nhau chỉ bởi một nỗi thù oán quá sâu đậm rồi, thế lực ẩn mình của thần nữ năm đó để lại trong cung cũng quá quan trọng rồi.
"Thần vô cùng bội phục Cố Quân," Nhã tiên sinh thở ra, "Nếu thần mà là hắn, cũng chưa chắc sẽ làm ra được chuyện gì, hắn vậy mà có thể xử lý mấy chuyện đó không chút tiếng động, nếu không sự thật mà hôm nay chúng ta trở mình, tuyệt đối còn cuồng phong hơn bây giờ, trú quân Vạn Quốc nói không chừng đã...bọn chúng gọi cái đó là gì? 'Thanh quân trắc' sao?"
Giáo hoàng: "Hiệu quả không quá lý tưởng, có điều cũng hết cách, cơ hội không nắm sẽ tuột tay, chúng ta đã không còn lựa chọn khác, Nhã Khắc (Jacques), tất cả chúng ta đều như những con thú bị nhốt lại, đều đang tìm đường sống cho mình, không phải là nuốt chửng kẻ khác thì sẽ bị kẻ khác nuốt chửng, vô số cặp mắt đều đang lăm le con vật ăn cỏ phong phú dồi dào cực lớn đó, chúng ta phải ra tay trước, nếu không dăm ba năm sau, chưa biết chừng chúng ta không còn lực chiến đấu nữa."
Nhã tiên sinh nhìn ra mặt biển mênh mông, xa gần đều là nước, trời biển một màu, hắn không hiểu hỏi: "Bệ hạ, nếu như đây chỉ là một con động vật ăn cỏ, tại sao chúng ta phải trăm phương ngàn kế rút nanh vuốt của nó?"
"Ăn thịt hay là ăn cỏ, không phải phân biệt bởi hình dáng và móng vuốt," Giáo hoàng ồm ồm nói, "Ngươi phải xem nó có tham lam hay không, có một trái tim khát vọng nuốt chửng và cấu xé hay không...ngươi ngửi thấy cái mùi này chưa?"
Nhã tiên sinh trước là ngây người, thuần độ cao như độ cao khi bốc cháy của tử lưu kim sẽ như không còn mùi vị gì, có lẽ cũng chỉ có cái mũi chó của Cố Quân mới có thể ngửi ra, hắn ta thăm dò: "Bệ hạ nói là...vị tanh của nước biển sao?"
"Là mùi thối, non nớt," Giáo hoàng thấp giọng, "Nếu như có ma quỷ tồn tại, vậy thì không nghi ngờ gì đó chính là một khoáng vật nhỏ bé, ánh lửa màu lam tím, từ cái ngày mà độn thổ chui ra đó bắt đầu, đã đốt cháy một thế hệ đáng chết, biến cả đứa con của thần thành một trái tim của quái vật sắt."
Cơ khí đốt cháy tử lưu kim chẳng lẽ không phải là con người tạo ra sao?
Nhã tiên sinh nhún vai, không có bác bỏ nhưng ít nhiều có chút không đồng ý với điều đó.
Giáo hoàng cũng không giải thích thêm, hắn chỉ cúi đầu, lẩm bẩm hôn lên chiếc nhẫn có thiết kế quyền trượng trên tay, làm một nghi thức cầu nguyện đơn giản.
"Xin lượng thứ," Hắn nhẹ giọng, "Hãy tha thứ cho ta."
Lúc này, con hải giao dẫn đầu đột nhiên phả ra ngọn lửa tín hiệu xanh thẳm bắn thẳng lên bầu trời.
Con mắt Nhã tiên sinh cũng phảng phất hòa trong lửa, hắn miễn cưỡng kiềm chế, nhất thời vẫn là khó kiềm chế tâm trạng kích động: "Bệ hạ, bắt đầu rồi!"
Đó là vào Long An năm thứ bảy, mùng tám tháng tư.
An Định hầu Cố Quân từ biệt viện Ôn Tuyền chuyển đến thiên lao đế đô ngày thứ ba.
Thiên lao cũng khá mát mẻ, âm u, tốt ở chỗ đế đô vào xuân thì cái lạnh cũng tan dần, đã rất ôn hòa rồi, cỏ khô chất chồng trong nhà lao còn mềm hơn cái giường hành quân một chút, ở vài ngày cũng không khó chịu, Cố Quân tạm xem như là đang nghỉ mát rồi.
Xung quanh y bốn bề vắng lặng, đến cả một người bạn tù để nói chuyện bốc phét cũng chẳng có, ngục tốt đều là con rối sắt không biết nói chuyện ~ Nơi đây là gian trong cùng của thiên lao, ngoại trừ hoàng thân quốc thích vương hầu gia tướng đều không thể vào, đến cả thống lĩnh Bắc đại doanh Đàm Hồng Phi cũng không đủ tư cách.
Lần trước có tư cách "được" nhốt ở đây cũng chính là thân đệ của hoàng thượng Ngụy vương, Cố Quân hưởng thụ "dịch vụ phòng đơn" cũng chỉ đành một mình trôi qua.
Có điều cho dù có người nói chuyện với y, y cũng không nghe thấy ~ Thuốc mà đã uống vội trước khi đi sớm đã mất công hiệu, hai nốt ruồi son trên vành tai và đuôi mắt cũng sắp tuột sắc rồi, kính lưu ly cũng không mang theo, mở mắt ra thì đại khái có thể đếm hết được ngón tay của mình, bước chân ra vào của con rối sắt đều nghe rất mơ hồ.
Những thứ đồ sắt trên người đương nhiên là cũng bị mang đi rồi, có điều Cố Quân cũng không có bế tắc.
Hắn còn có một chiêu bất truyền ~ Đó là trò chơi mà từ lúc còn rất nhỏ đã cùng chơi với Thẩm Dịch, so bì xem cuối cùng ai có thể dùng tốc độ nhanh nhất lấy linh kiện nhỏ trên người con rối sắt trong hầu phủ, hai thằng nhãi con rảnh rỗi là túm lại với nhau nghiên cứu làm sao để tháo dỡ con rối sắt gác cửa của hầu phủ, Thẩm Dịch có một lần không kịp tránh, lúc đang làm chuyện xấu bị con rối ngộ nhận là kẻ địch, trực tiếp quăng lên trên mái nhà, suýt nữa thì không còn cái mạng nhỏ nữa rồi, đương nhiên Cố Quân cũng chẳng tránh khỏi trận đòn của lão hầu gia.
Màn giáo huấn cứng cỏi đó không làm cho Cố Quân ghi nhớ ngược lại càng đè nén càng dũng cảm, hai người bọn họ nhiều lần đã nghiên cứu rất lâu, cho rằng là nhất định có một phương thức hiệu quả nào đó, lướt qua là có thể tháo dỡ linh kiện xuống giống như lén lút mò trộm túi tiền vậy.
Sau đó thì phát hiện phương pháp thì có, chỉ là giới hạn bởi những đánh dấu trên những chỗ không có liên quan mật thiết như mặt nạ và cánh tay của con quái vật, bởi vì vậy mà tuyệt chiêu này của Cố Quân còn chưa kịp chào đời.
Nhưng trước mắt xem ra là có cơ hội thử nghiệm rồi.
Hôm qua khi mà con rối ngục tốt đưa cơm đến, Cố Quân nhân lúc nó đặt hộp cơm đã nhanh đưa tay ra vừa moi vừa túm, dễ dàng như trở bàn tay đã mò lấy mất cái số hiệu có chút gỉ sắt trên cánh tay của con rối đó ~
Y đem cái biển số hiệu đó mài mỏng trên đá, trước là mở mấy cái cùm khóa tay chân ra, vươn vai một cái thật dài, sau đó lại chọc thủng một đoạn thừng bện giường, bắt một con chuột nhỏ nuôi kế bên, mỗi bữa cơm đều dành lại một ít cho nó ăn, rảnh rỗi thì chơi với nó.
Chuyện đó là có người cố ý khơi lại, Cố Quân trong lòng tự hiểu rõ, năm năm trước khi y âm thầm điều tra, đã từng động tay xóa đi một số chứng cứ chí mạng, nhưng không có động tới Ngô Hạc, một là vì đó cũng chỉ là một con chó già tàn hơi, hai là...có lẽ y cũng không phải là không có chút lòng riêng, thật sự không cam tâm để cho chút ít chân tướng khắc cốt ghi tâm đó cứ vậy mà biến mất không dấu vết.
Cố Quân thừa nhận là y hành sự chưa thỏa, nếu năm đó có một nửa bình tĩnh và khéo léo của y bây giờ thì sẽ hiểu, một là y nên đem hết mấy thứ đó thu thập lại, đợi thời cơ chín mùi một cử tung ra ngoài, dứt khoát tạo phản. Nếu không thì nên dứt khoát hơn, đem tất cả xử lý sạch sẽ, đem quá khứ chôn vùi ở quá khứ, mãi mãi không cho chúng được tái sinh.
Ngàn sai vạn sai, sai ở chỗ y không nên vào lúc cần quả đoán thì lại chần chừ.
Giống như Nguyên Hòa tiên đế vậy, nếu ông ta không phải cái kiểu do dự chần chừ, thì trên thế gian đã không còn Cố Quân rồi, thiết nghĩ cũng sẽ có một kiểu thái bình khác.
Cố Quân không biết chuyện này sẽ tiếp diễn ra sao, cũng không biết con chim non Trường Canh có thật sự ổn định được lòng quân tứ phương, nhưng y thân đang ở thiên lao, âu sầu cũng không có tác dụng gì, chỉ đành nghĩ thoáng lên, bồi dưỡng sinh lực.
Sau đó con chuột phát hiện cái người này ngón tay đáng ghét, chê hắn ta phiền, lại không tránh khỏi, vậy là dứt khoát giả chết, không thèm để ý tới hắn nữa.
An Định hầu chó chê mèo lắm lông chỉ đành rảnh rỗi dựa vào tường ngồi thiền, cảm thấy thái độ của con chuột này không khác gì Trường Canh lúc nhỏ.
Cố Quân lan man nghĩ về Trường Canh, rồi vẫn là không nhịn được thở dài, dùng mảnh sắt xoay thành chong chóng trên đầu ngón tay, cảm khái với con chuột: "Nó chi bằng cứ mỗi ngày đều chê ta phiền phức gây rắc rối vậy."
Con chuột lắc mông với y.
Cố Quân hít sâu, đem chút tạp niệm này cũng cứng rắn xóa bỏ sạch sẽ, không một chút gò bó đưa tay túm cái thảm nát bằng cỏ khô đã lên mốc đắp lên người, nhắm mắt dưỡng thần rồi.
Dưỡng thần cho tốt mới có thể đối mặt với gian hiểm phía trước.
Không ai có thể làm ồn được đến tên điếc nửa mùa trong nhà lao, Cố Quân rất nhanh đã ngủ rồi, trong cái mùi ẩm mốc lạnh lẽo y mơ một giấc mơ.
Y mơ thấy bản thân ngửa mặt lên trời nằm trên một cái trát đao cực lớn, lưỡi đao bén với sức nặng ngàn cân đè xuống lồng ngực y, từng chút từng từng chút ép xuống da thịt rồi đến xương cốt, khiến y một đao lưỡng đoạn trong khi vẫn còn đang sống sờ sờ, thân thể và tứ chi đều không còn dính líu gì tới y nữa rồi, chỉ còn miệng vết thương ở lồng ngực, bên tai tiếng khóc nháo nhào, tiếng pháo, tiếng kêu gào như nức nở ở biên thành cùng với tiếng sáo ngắt quãng lệch nhịp như tơ nhện...
Y bị cái trác đao đó bổ ra, vết thương vậy mà lại không có máu, ngược lại lại rơi ra một mũi tên tín hiệu, âm thanh chói tai vót lên bầu trời, nổ đến mức núi sông chấn động.
Cố Quân bị ngạt thở giật mình, vết sẹo cũ ở lồng ngực bỗng đau trở lại, âm thanh chói tai của mũi tên báo hiệu lực xuyên thấu cực mạnh xuyên vào tai y luẩn quẩn không dứt, chuyển thành một kiểu ù tai đặc biệt.
Giữa y và huyền thiết doanh của y có một kiểu linh cảm kỳ lạ, đêm nay, trú quân địa ở con đường tơ lụa Tây Bắc, mũi lên hiệu chẳng lành đầu tiên đã nổ đầy màu sắc giữa bầu trời đêm.
Chiến báo cấp bách phải sau một ngày mới được gửi tới kinh thành, huyền ưng báo tin đó chỉ còn lại một cái chân, chống hơi thở dốc, sau khi đưa tới hoảng loạn cho Bắc đại doanh, một câu chưa kịp nói thì đã té xuống đất chết rồi.
Sau hai canh giờ sau, chuyện huyền thiết doanh bị phục kích chấn kinh triều dã.
Tin biến kinh thành truyền ra ngoài, Hà Vinh Huy đưa người vây kín Tây Bắc Đô hộ sở, chân trước ông ta vừa tới thì Khưu Từ đã dùng cả trăm con hổ cát đánh đầu, bắt ép đẩy lùi doanh địa huyền kỵ tuần phòng của lối vào Tây Bắc.
Chiến xa hổ cát chính là khắc tinh lớn nhất của khinh cừu thiết kỵ binh, trong phút chốc khói bụi mịt mù, ánh lửa như trận mở màn, chiến mã hí dài vong mạng, thiết kỵ ngã xuống thành mảng.
Nhưng huyền thiết doanh dù gì cũng là huyền thiết doanh, sau một lúc hỗn loạn, đã phản ứng lại, huyền giáp không chút do dự ép tới, Hà Vinh Huy sau khi nhận được tin lập tức dẫn huyền ưng trở về, nắm thời cơ từ trên không trung trực tiếp chặt đứt hậu viện hổ cát ~ Chiến xa khổng lồ vô cùng hao dầu, nếu giữa chừng tiếp tế đứt đoạn thì lập tức liền biết thành một đống sắt vụn.
Nhưng mà những con hổ cát này không chỉ là giả uy dọa người, sau lưng vậy mà lại đúng như lo lắng của mọi người, là vô số đại quân giương cờ lên trời.
Người Dương của Vạn Quốc trú địa, các nước Tây Bắc đã từng nổi dậy, thậm chí, người Thiên Trúc vẫn luôn chực chờ cơ hội...Thậm chí còn nhiều hơn so với tưởng tượng của họ. Cho dù là ô hợp chi chúng thì cũng là "chúng", hổ cát bên cạnh, huyền thiết doanh chỉ có thể dùng trọng giáp miễn cưỡng chống chọi, rất nhanh đã bước vào giai đoạn hai bên so đọ tử lưu kim.
Hà Vinh Huy cấp bách mở kho tử lưu kim của đại doanh Tây Vực, vừa nhìn thì ngỡ ngàng nhận ra kho tồn đã thiếu trước hụt sau ~ Lúc Long An hoàng đế điều tra chuyện buôn lậu tử lưu kim, Cố Quân bất đắc dĩ đã tạm dừng tuyến ngầm trong tay, mà lượng tử lưu kim triều đình phân phát chỉ đủ dùng để tuần phòng, căn bản không ứng phó nổi với chiến dịch quy mô lớn đột nhiên bạo phát như vậy.
Hà Vinh Huy phái người điều phối nhưng con đường điều phối lại lần nữa trở ngại ~ Tin tức An Định hầu vào ngục đã truyền ra ngoài, tình hình cụ thể không ai có thể nói rõ, lúc này lòng người hoang mang, tin truyền cái gì cũng có, vào lúc này, ai mà dám coi thường lệnh kích trống điều phối tử lưu kim cho huyền thiết doanh?
Vạn nhất bọn họ đánh giết về kinh thành tạo phản thì sao?
Hà Vinh Huy chỉ đành một bên phái huyền ưng vào kinh, một bên thì cầu viện phòng quân thành Bắc Tân Cương, nhưng mà truyền lệnh quan còn chưa lên đường, mười tám bộ lạc quan ngoại Bắc Tân Cương đột nhiên gây rối, tin tức lang vương Gia Lai Huỳnh Hoặc thân chinh nam hạ đã đập "ầm" xuống.
Năm năm an định, bên ngoài tường sắt vậy mà đất trời đảo lộn.
Gia Lai Huỳnh Hoặc mang theo tinh binh hàng vạn, trọng giáp lên đến hàng ngàn, thậm chí còn có một loại "ưng" bất bại, lớn hơn so với huyền ưng, lực sát thương mạnh hơn, một miệng có thể cắn chặt thiên lý dằng dặc, biên phòng Bắc Tân Cương đuôi to khó vẫy.
Tây Bắc thất thủ không thể thu hồi, không có chủ soái An Định hầu hạ lệnh, huyền thiết doanh cho dù chiến tử đến cuối một người cũng không dám lùi về sau nửa bước, Hà Vinh Huy khó khăn chống chọi ba ngày hai đêm, quân bị đánh đến sạch sẽ, sức lực ba đời đã tạo nên một nhánh thần binh trước mắt xem ra sắp hao hụt hơn nửa rồi.
Mà lúc này, tín sứ của Trường Canh cuối cùng cũng tới rồi.
Cái vị điện hạ xa tận kinh kỳ chưa từng xuất đầu lộ diện này mang theo tư ấn của Cố Quân, mô phỏng bút tích của Cố Quân đến mức khó phân định.
Y tổng cộng giao cho tín sứ hai bức ~ Nếu như biên quan vẫn ổn định, thì giao bức thứ nhất, lệnh Hà Vinh Huy không cần câu nệ triều đình, cho dù là từ chợ đen cũng được, thủ đoạn khác cũng chẳng sao, lập tức tư mật làm đầy kho tử lưu kim, chỉnh sửa quân giáp, sẵn sàng chiến đấu.
Vạn nhất biên cương biến loạn thì giao phong thư thứ hai cho Hà Vinh Huy, kêu ông ta không cần tử thủ, không được hiếu chiến, tức tốc thu hồi binh lực đi về phía đông hai trăm dặm, lùi vào Gia Dự Quan [1], chờ đợi viện quân.
Kẻ địch trong tối đã hành động, lúc này ra tay chắc chắn đã muộn rồi, Trường Canh trong tay không có huyền ưng, dùng chim gỗ thì số người có thể liên lạc quá ít, bất luận thiên tha hay địa hãm, tín sứ cũng làm sao mà có thể đến được kịp lúc, vì vậy cậu đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, cố hết sức lực mất bò mới lo làm chuồng.
Nếu như Tây Vực biến loạn, Bắc Tân Cương tất khó bề khó lơ, vì vậy thống soái trung nguyên trú quân Thái Tân sẽ cùng lúc với khi huyền thiết doanh rút lui, nhận được một tín hàm khác của Trường Canh, mời ông dẫn binh về Bắc, tận lực có thể rút ra một phần tử lưu kim trọng binh đưa về Gia Dự Quan, giải quyết tình thế cấp bách.
Nhưng trong lòng Trường Canh biết rõ, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện, một chút sắp xếp này hoàn toàn không đủ.
Mười vạn đại sơn Tây Nam cậu không cách nào khống chế, tuy là Thẩm Dịch bên đó nhưng y lại là thống soái không giáng [2], không chút gốc rễ, căn bản là không thể dưới tình hình không có lệnh kích trống mà tự điều binh khiển tướng, Đông Hải nhất tuyến thủy quân Giang Nam lại càng khiến người ta lo lắng hơn, bởi vì Triệu Hữu Phương tướng quân là người của Lý Phong, không thể chỉ vì tư ấn của Cố Quân mà điều động.
Nhưng mà Trường Canh có một dự cảm, nếu như cậu có thể giật gấu vá vai dập lửa của một nơi khác, Đông Hải mênh mông nhất định sẽ ẩn một đòn chí mạng.
Tin dữ đến từ huyền ưng quả nhiên đã chứng thực suy nghĩ xấu nhất của cậu, Trường Canh hít sâu, thả ra con chim gỗ cuối cùng, quay đầu nói với Hoắc Đan trên khóe miệng có vài bọt máu: "Chuẩn bị ngựa, ta muốn tiến cung."
Chính ngay cửa cung, Trường Canh bị Liễu Nhiên ngăn lại, Liễu Nhiên một thân bụi trần, sắc mặt vẫn tĩnh lặng không gợn sóng, dường như cấp bách như mười vạn đám lửa cháy đều có thể tan vào vết sẹo ngay ngắn của hắn, bị một lời Phật dạy làm cho tan biến.
Liễu Nhiên: "A di đà phật, điện hạ..."
Trường Canh hờ hững cắt ngang: "Đại sư không cần nói thêm, ta đến cung thỉnh mệnh chứ không phải đi tấn công."
Thần sắc Liễu Nhiên có thay đổi nhỏ, dùng thủ ngữ: "Bần tăng tin điện hạ có chừng mực."
"Ta vốn cũng không phải là có chừng mực gì," Tứ điện hạ cái lưỡi nở hoa vậy mà lại bức xé đi vẻ ngoài của một người có văn hóa, "Từ thời Tần phân chia Nam Bắc, Đông Nam và Tây Nam không nằm trong tầm kiểm soát, cho dù ta có làm thịt Lý Phong tại chỗ cũng không giải quyết được loạn cục trước mắt, huống hồ trước mắt không có ai có thể kế vị, hoàng trưởng tử còn quá nhỏ, hoàng hậu căn bản là một con ma bệnh vô tích sự, Tử Hi danh bất chính ngôn bất thuận, ta..."
Cậu cười lạnh: "Ta là con của Bắc Man yêu nữ."
Liễu Nhiên đầy ưu lự nhìn cậu.
"Đại sư yên tâm, vốn thân là một liều thuốc độc, nếu như có chút tùy hứng, bây giờ đại khái đã sớm hại nước hại dân rồi, ta chẳng phải là cũng chẳng có làm gì đó sao?" Thần sắc Trường Canh lần nữa hờ hững, "Bây giờ cũng không phải lúc nói những thứ này, địch bên ngoài xâm phạm, thiết nghĩ âm mưu đã lâu, chuyện này còn chưa kết thúc, nhưng bọn họ phản ứng quá nhanh...ta nghi ngờ trong cung...thậm chí bên cạnh Lý Phong có người nội ứng, trong cung có người của Lâm Uyên Các có thể dùng được không?"
Liễu Nhiên nghiêm túc, diễn tả: "Điện hạ là nói..."
Trường Canh: "Chuyện này có dính líu tới án cũ hai mươi năm trước, tất Man tộc khó tránh khỏi liên can, điều tra hai nữ nhân Man tộc đó năm xưa ở trong cung đã tiếp xúc qua những ai ~ Bất kỳ ai, phù thủy Bắc Man thành thạo chất độc, thủ đoạn loạn thất bát nháo nhiều vô số kể, một chút manh mối cũng không được bỏ qua."
Lúc cậu nói "hai nữ nhân Bắc Man đó", thanh tuyến trầm tĩnh cứ như không chút quan hệ nào với cậu vậy.
"Ta sớm đã cảm thấy kỳ lạ," Trường Canh nói nhỏ, "Năm đó Lý Phong dễ dàng tha cho Gia Lai Huỳnh Hoặc thả hổ về rừng, đằng sau quả thật không đơn giản, tiếc là..."
Tiếc là năm đó cậu quá nhỏ, trái tim to bằng cái nắm đấm chỉ chứa mỗi nỗi buồn rời xa quê nhà của thiếu niên.
"Nếu như ta sinh sớm hai mươi năm..." Trường Canh bỗng nói.
Mí mắt Liễu Nhiên giật một cái.
Trường Canh từng câu từng chữ nói: "Thiên hạ tuyệt đối đã không phải là cái thiên hạ này."
Cố Quân cậu tuyệt đối cũng không buông tay.
"Tử Hi có nói, hải giao triều ta lạc hậu hơn những quân chủng khác mười năm, ta lo là Đông Hải không thái bình, Triệu tướng quân rất giỏi trong việc thủ thành, nhưng chưa từng ứng phó đại chiến," Trường Canh nói, "Ta đã viết thư cho sư phụ, rễ gốc của Lâm Uyên Các ở Giang Nam thâm hậu, làm phiền đại sư tiếp ứng, đừng đi theo nữa ~ *cha*~"
Liễu Nhiên hòa thượng hiếm khi nhíu mày, không biết tại sao, tiếng "Tử Hi" của Trường Canh hắn nghe kinh hồn bạt vía.
Nhưng mà tình hình cấp bách trước mắt, không phải lúc để vướng bận một tiếng xưng hô, hòa thượng một thân ma y vải thô, thân ảnh phút chốc hòa vào nắng mai, di chuyển như tốc độ tên bắn.
Trường Canh chân trước vừa vào cung, tin xấu đã bổ đầu rơi xuống, quân tình tiền tuyến căng thẳng khiến cho Long An hoàng đế và văn võ khắp triều không kịp trở tay ~
Huyền thiết doanh lui về Gia Dư Quan.
Bắc Tân Cương một đêm mất bảy tòa thành trì...thậm chí không đợi được viện quân của Thái Tân.
"Báo ~"
Sắc mặt của những người trên đại điện tái mét nhìn ra cửa, Lý Phong thậm chí không kịp để Trường Canh kiến lễ.
"Hoàng thượng, tám trăm dặm cấp bách, có mười vạn thủy quân Tây Dương giả dạng Ninja đông doanh xâm phạm ~"
Lý Phong trợn tròn mắt: "Triệu Hữu Phương đâu?"
Lai sứ dập đầu xuống đất, nghẹn ngào: "...Triệu tướng quân đã hy sinh vì đất nước rồi."
Nhã tiên sinh: "Tuy là giữa chừng cũng có nhiều điều không như ý nhưng kết quả ít nhiều cũng không có lãng phí thời gian và sức lực mà người đã bỏ ra ở đây."
Giáo hoàng nhìn về quần thể hải giao hung tợn trên biển cả mênh mông, trên mặt tĩnh lặng vô bi vô hỷ, hình như là chẳng những không vui vẻ mà còn mang vài phần thương xót u uất không diễn tả được.
"Nói kết quả thì vẫn còn sớm." Giáo hoàng nói, " Vận mệnh là một thứ rất huyền diệu, thậm chí vận mệnh của một người còn không biết dự đoán bắt đầu từ đâu, huống hồ gì là một đất nước? Đó có lẽ là một chuyện mà chỉ có thần thánh mới biết được."
Nhã tiên sinh: "Giống như tên ngu Gia Lai Huỳnh Hoặc không nhẫn nhịn được, đã nói chuyện đó cho Cố Quân nghe trước sao?"
Gia Lai Huỳnh Hoặc quá hận Cố Quân người cuối cùng của nhà họ Cố rồi, cả con người của hắn ngoài trừ căm hận điểm này ra thì cũng không còn gì khác, sớm đã vứt bỏ tôn nghiêm của một lang vương, biến thành một con chó dại, không có chút cái nhìn đại cục, chỉ cần có thể đả kích Cố Quân, phá vỡ kế hoạch của ai cũng không quan trọng. Bọn họ cứ không có cách nào hợp tác với tên chó điên này, mười tám bộ lạc với trung nguyên nhiều đời bám víu nhau chỉ bởi một nỗi thù oán quá sâu đậm rồi, thế lực ẩn mình của thần nữ năm đó để lại trong cung cũng quá quan trọng rồi.
"Thần vô cùng bội phục Cố Quân," Nhã tiên sinh thở ra, "Nếu thần mà là hắn, cũng chưa chắc sẽ làm ra được chuyện gì, hắn vậy mà có thể xử lý mấy chuyện đó không chút tiếng động, nếu không sự thật mà hôm nay chúng ta trở mình, tuyệt đối còn cuồng phong hơn bây giờ, trú quân Vạn Quốc nói không chừng đã...bọn chúng gọi cái đó là gì? 'Thanh quân trắc' sao?"
Giáo hoàng: "Hiệu quả không quá lý tưởng, có điều cũng hết cách, cơ hội không nắm sẽ tuột tay, chúng ta đã không còn lựa chọn khác, Nhã Khắc (Jacques), tất cả chúng ta đều như những con thú bị nhốt lại, đều đang tìm đường sống cho mình, không phải là nuốt chửng kẻ khác thì sẽ bị kẻ khác nuốt chửng, vô số cặp mắt đều đang lăm le con vật ăn cỏ phong phú dồi dào cực lớn đó, chúng ta phải ra tay trước, nếu không dăm ba năm sau, chưa biết chừng chúng ta không còn lực chiến đấu nữa."
Nhã tiên sinh nhìn ra mặt biển mênh mông, xa gần đều là nước, trời biển một màu, hắn không hiểu hỏi: "Bệ hạ, nếu như đây chỉ là một con động vật ăn cỏ, tại sao chúng ta phải trăm phương ngàn kế rút nanh vuốt của nó?"
"Ăn thịt hay là ăn cỏ, không phải phân biệt bởi hình dáng và móng vuốt," Giáo hoàng ồm ồm nói, "Ngươi phải xem nó có tham lam hay không, có một trái tim khát vọng nuốt chửng và cấu xé hay không...ngươi ngửi thấy cái mùi này chưa?"
Nhã tiên sinh trước là ngây người, thuần độ cao như độ cao khi bốc cháy của tử lưu kim sẽ như không còn mùi vị gì, có lẽ cũng chỉ có cái mũi chó của Cố Quân mới có thể ngửi ra, hắn ta thăm dò: "Bệ hạ nói là...vị tanh của nước biển sao?"
"Là mùi thối, non nớt," Giáo hoàng thấp giọng, "Nếu như có ma quỷ tồn tại, vậy thì không nghi ngờ gì đó chính là một khoáng vật nhỏ bé, ánh lửa màu lam tím, từ cái ngày mà độn thổ chui ra đó bắt đầu, đã đốt cháy một thế hệ đáng chết, biến cả đứa con của thần thành một trái tim của quái vật sắt."
Cơ khí đốt cháy tử lưu kim chẳng lẽ không phải là con người tạo ra sao?
Nhã tiên sinh nhún vai, không có bác bỏ nhưng ít nhiều có chút không đồng ý với điều đó.
Giáo hoàng cũng không giải thích thêm, hắn chỉ cúi đầu, lẩm bẩm hôn lên chiếc nhẫn có thiết kế quyền trượng trên tay, làm một nghi thức cầu nguyện đơn giản.
"Xin lượng thứ," Hắn nhẹ giọng, "Hãy tha thứ cho ta."
Lúc này, con hải giao dẫn đầu đột nhiên phả ra ngọn lửa tín hiệu xanh thẳm bắn thẳng lên bầu trời.
Con mắt Nhã tiên sinh cũng phảng phất hòa trong lửa, hắn miễn cưỡng kiềm chế, nhất thời vẫn là khó kiềm chế tâm trạng kích động: "Bệ hạ, bắt đầu rồi!"
Đó là vào Long An năm thứ bảy, mùng tám tháng tư.
An Định hầu Cố Quân từ biệt viện Ôn Tuyền chuyển đến thiên lao đế đô ngày thứ ba.
Thiên lao cũng khá mát mẻ, âm u, tốt ở chỗ đế đô vào xuân thì cái lạnh cũng tan dần, đã rất ôn hòa rồi, cỏ khô chất chồng trong nhà lao còn mềm hơn cái giường hành quân một chút, ở vài ngày cũng không khó chịu, Cố Quân tạm xem như là đang nghỉ mát rồi.
Xung quanh y bốn bề vắng lặng, đến cả một người bạn tù để nói chuyện bốc phét cũng chẳng có, ngục tốt đều là con rối sắt không biết nói chuyện ~ Nơi đây là gian trong cùng của thiên lao, ngoại trừ hoàng thân quốc thích vương hầu gia tướng đều không thể vào, đến cả thống lĩnh Bắc đại doanh Đàm Hồng Phi cũng không đủ tư cách.
Lần trước có tư cách "được" nhốt ở đây cũng chính là thân đệ của hoàng thượng Ngụy vương, Cố Quân hưởng thụ "dịch vụ phòng đơn" cũng chỉ đành một mình trôi qua.
Có điều cho dù có người nói chuyện với y, y cũng không nghe thấy ~ Thuốc mà đã uống vội trước khi đi sớm đã mất công hiệu, hai nốt ruồi son trên vành tai và đuôi mắt cũng sắp tuột sắc rồi, kính lưu ly cũng không mang theo, mở mắt ra thì đại khái có thể đếm hết được ngón tay của mình, bước chân ra vào của con rối sắt đều nghe rất mơ hồ.
Những thứ đồ sắt trên người đương nhiên là cũng bị mang đi rồi, có điều Cố Quân cũng không có bế tắc.
Hắn còn có một chiêu bất truyền ~ Đó là trò chơi mà từ lúc còn rất nhỏ đã cùng chơi với Thẩm Dịch, so bì xem cuối cùng ai có thể dùng tốc độ nhanh nhất lấy linh kiện nhỏ trên người con rối sắt trong hầu phủ, hai thằng nhãi con rảnh rỗi là túm lại với nhau nghiên cứu làm sao để tháo dỡ con rối sắt gác cửa của hầu phủ, Thẩm Dịch có một lần không kịp tránh, lúc đang làm chuyện xấu bị con rối ngộ nhận là kẻ địch, trực tiếp quăng lên trên mái nhà, suýt nữa thì không còn cái mạng nhỏ nữa rồi, đương nhiên Cố Quân cũng chẳng tránh khỏi trận đòn của lão hầu gia.
Màn giáo huấn cứng cỏi đó không làm cho Cố Quân ghi nhớ ngược lại càng đè nén càng dũng cảm, hai người bọn họ nhiều lần đã nghiên cứu rất lâu, cho rằng là nhất định có một phương thức hiệu quả nào đó, lướt qua là có thể tháo dỡ linh kiện xuống giống như lén lút mò trộm túi tiền vậy.
Sau đó thì phát hiện phương pháp thì có, chỉ là giới hạn bởi những đánh dấu trên những chỗ không có liên quan mật thiết như mặt nạ và cánh tay của con quái vật, bởi vì vậy mà tuyệt chiêu này của Cố Quân còn chưa kịp chào đời.
Nhưng trước mắt xem ra là có cơ hội thử nghiệm rồi.
Hôm qua khi mà con rối ngục tốt đưa cơm đến, Cố Quân nhân lúc nó đặt hộp cơm đã nhanh đưa tay ra vừa moi vừa túm, dễ dàng như trở bàn tay đã mò lấy mất cái số hiệu có chút gỉ sắt trên cánh tay của con rối đó ~
Y đem cái biển số hiệu đó mài mỏng trên đá, trước là mở mấy cái cùm khóa tay chân ra, vươn vai một cái thật dài, sau đó lại chọc thủng một đoạn thừng bện giường, bắt một con chuột nhỏ nuôi kế bên, mỗi bữa cơm đều dành lại một ít cho nó ăn, rảnh rỗi thì chơi với nó.
Chuyện đó là có người cố ý khơi lại, Cố Quân trong lòng tự hiểu rõ, năm năm trước khi y âm thầm điều tra, đã từng động tay xóa đi một số chứng cứ chí mạng, nhưng không có động tới Ngô Hạc, một là vì đó cũng chỉ là một con chó già tàn hơi, hai là...có lẽ y cũng không phải là không có chút lòng riêng, thật sự không cam tâm để cho chút ít chân tướng khắc cốt ghi tâm đó cứ vậy mà biến mất không dấu vết.
Cố Quân thừa nhận là y hành sự chưa thỏa, nếu năm đó có một nửa bình tĩnh và khéo léo của y bây giờ thì sẽ hiểu, một là y nên đem hết mấy thứ đó thu thập lại, đợi thời cơ chín mùi một cử tung ra ngoài, dứt khoát tạo phản. Nếu không thì nên dứt khoát hơn, đem tất cả xử lý sạch sẽ, đem quá khứ chôn vùi ở quá khứ, mãi mãi không cho chúng được tái sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngàn sai vạn sai, sai ở chỗ y không nên vào lúc cần quả đoán thì lại chần chừ.
Giống như Nguyên Hòa tiên đế vậy, nếu ông ta không phải cái kiểu do dự chần chừ, thì trên thế gian đã không còn Cố Quân rồi, thiết nghĩ cũng sẽ có một kiểu thái bình khác.
Cố Quân không biết chuyện này sẽ tiếp diễn ra sao, cũng không biết con chim non Trường Canh có thật sự ổn định được lòng quân tứ phương, nhưng y thân đang ở thiên lao, âu sầu cũng không có tác dụng gì, chỉ đành nghĩ thoáng lên, bồi dưỡng sinh lực.
Sau đó con chuột phát hiện cái người này ngón tay đáng ghét, chê hắn ta phiền, lại không tránh khỏi, vậy là dứt khoát giả chết, không thèm để ý tới hắn nữa.
An Định hầu chó chê mèo lắm lông chỉ đành rảnh rỗi dựa vào tường ngồi thiền, cảm thấy thái độ của con chuột này không khác gì Trường Canh lúc nhỏ.
Cố Quân lan man nghĩ về Trường Canh, rồi vẫn là không nhịn được thở dài, dùng mảnh sắt xoay thành chong chóng trên đầu ngón tay, cảm khái với con chuột: "Nó chi bằng cứ mỗi ngày đều chê ta phiền phức gây rắc rối vậy."
Con chuột lắc mông với y.
Cố Quân hít sâu, đem chút tạp niệm này cũng cứng rắn xóa bỏ sạch sẽ, không một chút gò bó đưa tay túm cái thảm nát bằng cỏ khô đã lên mốc đắp lên người, nhắm mắt dưỡng thần rồi.
Dưỡng thần cho tốt mới có thể đối mặt với gian hiểm phía trước.
Không ai có thể làm ồn được đến tên điếc nửa mùa trong nhà lao, Cố Quân rất nhanh đã ngủ rồi, trong cái mùi ẩm mốc lạnh lẽo y mơ một giấc mơ.
Y mơ thấy bản thân ngửa mặt lên trời nằm trên một cái trát đao cực lớn, lưỡi đao bén với sức nặng ngàn cân đè xuống lồng ngực y, từng chút từng từng chút ép xuống da thịt rồi đến xương cốt, khiến y một đao lưỡng đoạn trong khi vẫn còn đang sống sờ sờ, thân thể và tứ chi đều không còn dính líu gì tới y nữa rồi, chỉ còn miệng vết thương ở lồng ngực, bên tai tiếng khóc nháo nhào, tiếng pháo, tiếng kêu gào như nức nở ở biên thành cùng với tiếng sáo ngắt quãng lệch nhịp như tơ nhện...
Y bị cái trác đao đó bổ ra, vết thương vậy mà lại không có máu, ngược lại lại rơi ra một mũi tên tín hiệu, âm thanh chói tai vót lên bầu trời, nổ đến mức núi sông chấn động.
Cố Quân bị ngạt thở giật mình, vết sẹo cũ ở lồng ngực bỗng đau trở lại, âm thanh chói tai của mũi tên báo hiệu lực xuyên thấu cực mạnh xuyên vào tai y luẩn quẩn không dứt, chuyển thành một kiểu ù tai đặc biệt.
Giữa y và huyền thiết doanh của y có một kiểu linh cảm kỳ lạ, đêm nay, trú quân địa ở con đường tơ lụa Tây Bắc, mũi lên hiệu chẳng lành đầu tiên đã nổ đầy màu sắc giữa bầu trời đêm.
Chiến báo cấp bách phải sau một ngày mới được gửi tới kinh thành, huyền ưng báo tin đó chỉ còn lại một cái chân, chống hơi thở dốc, sau khi đưa tới hoảng loạn cho Bắc đại doanh, một câu chưa kịp nói thì đã té xuống đất chết rồi.
Sau hai canh giờ sau, chuyện huyền thiết doanh bị phục kích chấn kinh triều dã.
Tin biến kinh thành truyền ra ngoài, Hà Vinh Huy đưa người vây kín Tây Bắc Đô hộ sở, chân trước ông ta vừa tới thì Khưu Từ đã dùng cả trăm con hổ cát đánh đầu, bắt ép đẩy lùi doanh địa huyền kỵ tuần phòng của lối vào Tây Bắc.
Chiến xa hổ cát chính là khắc tinh lớn nhất của khinh cừu thiết kỵ binh, trong phút chốc khói bụi mịt mù, ánh lửa như trận mở màn, chiến mã hí dài vong mạng, thiết kỵ ngã xuống thành mảng.
Nhưng huyền thiết doanh dù gì cũng là huyền thiết doanh, sau một lúc hỗn loạn, đã phản ứng lại, huyền giáp không chút do dự ép tới, Hà Vinh Huy sau khi nhận được tin lập tức dẫn huyền ưng trở về, nắm thời cơ từ trên không trung trực tiếp chặt đứt hậu viện hổ cát ~ Chiến xa khổng lồ vô cùng hao dầu, nếu giữa chừng tiếp tế đứt đoạn thì lập tức liền biết thành một đống sắt vụn.
Nhưng mà những con hổ cát này không chỉ là giả uy dọa người, sau lưng vậy mà lại đúng như lo lắng của mọi người, là vô số đại quân giương cờ lên trời.
Người Dương của Vạn Quốc trú địa, các nước Tây Bắc đã từng nổi dậy, thậm chí, người Thiên Trúc vẫn luôn chực chờ cơ hội...Thậm chí còn nhiều hơn so với tưởng tượng của họ. Cho dù là ô hợp chi chúng thì cũng là "chúng", hổ cát bên cạnh, huyền thiết doanh chỉ có thể dùng trọng giáp miễn cưỡng chống chọi, rất nhanh đã bước vào giai đoạn hai bên so đọ tử lưu kim.
Hà Vinh Huy cấp bách mở kho tử lưu kim của đại doanh Tây Vực, vừa nhìn thì ngỡ ngàng nhận ra kho tồn đã thiếu trước hụt sau ~ Lúc Long An hoàng đế điều tra chuyện buôn lậu tử lưu kim, Cố Quân bất đắc dĩ đã tạm dừng tuyến ngầm trong tay, mà lượng tử lưu kim triều đình phân phát chỉ đủ dùng để tuần phòng, căn bản không ứng phó nổi với chiến dịch quy mô lớn đột nhiên bạo phát như vậy.
Hà Vinh Huy phái người điều phối nhưng con đường điều phối lại lần nữa trở ngại ~ Tin tức An Định hầu vào ngục đã truyền ra ngoài, tình hình cụ thể không ai có thể nói rõ, lúc này lòng người hoang mang, tin truyền cái gì cũng có, vào lúc này, ai mà dám coi thường lệnh kích trống điều phối tử lưu kim cho huyền thiết doanh?
Vạn nhất bọn họ đánh giết về kinh thành tạo phản thì sao?
Hà Vinh Huy chỉ đành một bên phái huyền ưng vào kinh, một bên thì cầu viện phòng quân thành Bắc Tân Cương, nhưng mà truyền lệnh quan còn chưa lên đường, mười tám bộ lạc quan ngoại Bắc Tân Cương đột nhiên gây rối, tin tức lang vương Gia Lai Huỳnh Hoặc thân chinh nam hạ đã đập "ầm" xuống.
Năm năm an định, bên ngoài tường sắt vậy mà đất trời đảo lộn.
Gia Lai Huỳnh Hoặc mang theo tinh binh hàng vạn, trọng giáp lên đến hàng ngàn, thậm chí còn có một loại "ưng" bất bại, lớn hơn so với huyền ưng, lực sát thương mạnh hơn, một miệng có thể cắn chặt thiên lý dằng dặc, biên phòng Bắc Tân Cương đuôi to khó vẫy.
Tây Bắc thất thủ không thể thu hồi, không có chủ soái An Định hầu hạ lệnh, huyền thiết doanh cho dù chiến tử đến cuối một người cũng không dám lùi về sau nửa bước, Hà Vinh Huy khó khăn chống chọi ba ngày hai đêm, quân bị đánh đến sạch sẽ, sức lực ba đời đã tạo nên một nhánh thần binh trước mắt xem ra sắp hao hụt hơn nửa rồi.
Mà lúc này, tín sứ của Trường Canh cuối cùng cũng tới rồi.
Cái vị điện hạ xa tận kinh kỳ chưa từng xuất đầu lộ diện này mang theo tư ấn của Cố Quân, mô phỏng bút tích của Cố Quân đến mức khó phân định.
Y tổng cộng giao cho tín sứ hai bức ~ Nếu như biên quan vẫn ổn định, thì giao bức thứ nhất, lệnh Hà Vinh Huy không cần câu nệ triều đình, cho dù là từ chợ đen cũng được, thủ đoạn khác cũng chẳng sao, lập tức tư mật làm đầy kho tử lưu kim, chỉnh sửa quân giáp, sẵn sàng chiến đấu.
Vạn nhất biên cương biến loạn thì giao phong thư thứ hai cho Hà Vinh Huy, kêu ông ta không cần tử thủ, không được hiếu chiến, tức tốc thu hồi binh lực đi về phía đông hai trăm dặm, lùi vào Gia Dự Quan [1], chờ đợi viện quân.
Kẻ địch trong tối đã hành động, lúc này ra tay chắc chắn đã muộn rồi, Trường Canh trong tay không có huyền ưng, dùng chim gỗ thì số người có thể liên lạc quá ít, bất luận thiên tha hay địa hãm, tín sứ cũng làm sao mà có thể đến được kịp lúc, vì vậy cậu đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, cố hết sức lực mất bò mới lo làm chuồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như Tây Vực biến loạn, Bắc Tân Cương tất khó bề khó lơ, vì vậy thống soái trung nguyên trú quân Thái Tân sẽ cùng lúc với khi huyền thiết doanh rút lui, nhận được một tín hàm khác của Trường Canh, mời ông dẫn binh về Bắc, tận lực có thể rút ra một phần tử lưu kim trọng binh đưa về Gia Dự Quan, giải quyết tình thế cấp bách.
Nhưng trong lòng Trường Canh biết rõ, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện, một chút sắp xếp này hoàn toàn không đủ.
Mười vạn đại sơn Tây Nam cậu không cách nào khống chế, tuy là Thẩm Dịch bên đó nhưng y lại là thống soái không giáng [2], không chút gốc rễ, căn bản là không thể dưới tình hình không có lệnh kích trống mà tự điều binh khiển tướng, Đông Hải nhất tuyến thủy quân Giang Nam lại càng khiến người ta lo lắng hơn, bởi vì Triệu Hữu Phương tướng quân là người của Lý Phong, không thể chỉ vì tư ấn của Cố Quân mà điều động.
Nhưng mà Trường Canh có một dự cảm, nếu như cậu có thể giật gấu vá vai dập lửa của một nơi khác, Đông Hải mênh mông nhất định sẽ ẩn một đòn chí mạng.
Tin dữ đến từ huyền ưng quả nhiên đã chứng thực suy nghĩ xấu nhất của cậu, Trường Canh hít sâu, thả ra con chim gỗ cuối cùng, quay đầu nói với Hoắc Đan trên khóe miệng có vài bọt máu: "Chuẩn bị ngựa, ta muốn tiến cung."
Chính ngay cửa cung, Trường Canh bị Liễu Nhiên ngăn lại, Liễu Nhiên một thân bụi trần, sắc mặt vẫn tĩnh lặng không gợn sóng, dường như cấp bách như mười vạn đám lửa cháy đều có thể tan vào vết sẹo ngay ngắn của hắn, bị một lời Phật dạy làm cho tan biến.
Liễu Nhiên: "A di đà phật, điện hạ..."
Trường Canh hờ hững cắt ngang: "Đại sư không cần nói thêm, ta đến cung thỉnh mệnh chứ không phải đi tấn công."
Thần sắc Liễu Nhiên có thay đổi nhỏ, dùng thủ ngữ: "Bần tăng tin điện hạ có chừng mực."
"Ta vốn cũng không phải là có chừng mực gì," Tứ điện hạ cái lưỡi nở hoa vậy mà lại bức xé đi vẻ ngoài của một người có văn hóa, "Từ thời Tần phân chia Nam Bắc, Đông Nam và Tây Nam không nằm trong tầm kiểm soát, cho dù ta có làm thịt Lý Phong tại chỗ cũng không giải quyết được loạn cục trước mắt, huống hồ trước mắt không có ai có thể kế vị, hoàng trưởng tử còn quá nhỏ, hoàng hậu căn bản là một con ma bệnh vô tích sự, Tử Hi danh bất chính ngôn bất thuận, ta..."
Cậu cười lạnh: "Ta là con của Bắc Man yêu nữ."
Liễu Nhiên đầy ưu lự nhìn cậu.
"Đại sư yên tâm, vốn thân là một liều thuốc độc, nếu như có chút tùy hứng, bây giờ đại khái đã sớm hại nước hại dân rồi, ta chẳng phải là cũng chẳng có làm gì đó sao?" Thần sắc Trường Canh lần nữa hờ hững, "Bây giờ cũng không phải lúc nói những thứ này, địch bên ngoài xâm phạm, thiết nghĩ âm mưu đã lâu, chuyện này còn chưa kết thúc, nhưng bọn họ phản ứng quá nhanh...ta nghi ngờ trong cung...thậm chí bên cạnh Lý Phong có người nội ứng, trong cung có người của Lâm Uyên Các có thể dùng được không?"
Liễu Nhiên nghiêm túc, diễn tả: "Điện hạ là nói..."
Trường Canh: "Chuyện này có dính líu tới án cũ hai mươi năm trước, tất Man tộc khó tránh khỏi liên can, điều tra hai nữ nhân Man tộc đó năm xưa ở trong cung đã tiếp xúc qua những ai ~ Bất kỳ ai, phù thủy Bắc Man thành thạo chất độc, thủ đoạn loạn thất bát nháo nhiều vô số kể, một chút manh mối cũng không được bỏ qua."
Lúc cậu nói "hai nữ nhân Bắc Man đó", thanh tuyến trầm tĩnh cứ như không chút quan hệ nào với cậu vậy.
"Ta sớm đã cảm thấy kỳ lạ," Trường Canh nói nhỏ, "Năm đó Lý Phong dễ dàng tha cho Gia Lai Huỳnh Hoặc thả hổ về rừng, đằng sau quả thật không đơn giản, tiếc là..."
Tiếc là năm đó cậu quá nhỏ, trái tim to bằng cái nắm đấm chỉ chứa mỗi nỗi buồn rời xa quê nhà của thiếu niên.
"Nếu như ta sinh sớm hai mươi năm..." Trường Canh bỗng nói.
Mí mắt Liễu Nhiên giật một cái.
Trường Canh từng câu từng chữ nói: "Thiên hạ tuyệt đối đã không phải là cái thiên hạ này."
Cố Quân cậu tuyệt đối cũng không buông tay.
"Tử Hi có nói, hải giao triều ta lạc hậu hơn những quân chủng khác mười năm, ta lo là Đông Hải không thái bình, Triệu tướng quân rất giỏi trong việc thủ thành, nhưng chưa từng ứng phó đại chiến," Trường Canh nói, "Ta đã viết thư cho sư phụ, rễ gốc của Lâm Uyên Các ở Giang Nam thâm hậu, làm phiền đại sư tiếp ứng, đừng đi theo nữa ~ *cha*~"
Liễu Nhiên hòa thượng hiếm khi nhíu mày, không biết tại sao, tiếng "Tử Hi" của Trường Canh hắn nghe kinh hồn bạt vía.
Nhưng mà tình hình cấp bách trước mắt, không phải lúc để vướng bận một tiếng xưng hô, hòa thượng một thân ma y vải thô, thân ảnh phút chốc hòa vào nắng mai, di chuyển như tốc độ tên bắn.
Trường Canh chân trước vừa vào cung, tin xấu đã bổ đầu rơi xuống, quân tình tiền tuyến căng thẳng khiến cho Long An hoàng đế và văn võ khắp triều không kịp trở tay ~
Huyền thiết doanh lui về Gia Dư Quan.
Bắc Tân Cương một đêm mất bảy tòa thành trì...thậm chí không đợi được viện quân của Thái Tân.
"Báo ~"
Sắc mặt của những người trên đại điện tái mét nhìn ra cửa, Lý Phong thậm chí không kịp để Trường Canh kiến lễ.
"Hoàng thượng, tám trăm dặm cấp bách, có mười vạn thủy quân Tây Dương giả dạng Ninja đông doanh xâm phạm ~"
Lý Phong trợn tròn mắt: "Triệu Hữu Phương đâu?"
Lai sứ dập đầu xuống đất, nghẹn ngào: "...Triệu tướng quân đã hy sinh vì đất nước rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro