Sát Phá Lang Priest

Nguy Hiểm

Priest

2024-10-02 16:27:16

Cả người Lý Phong lảo đảo, Trường Canh mặt không cảm xúc nhìn hắn ngã ngồi xuống kim điện vương tọa, vượt ngoài lý trí cũng dâng lên một khoái cảm tàn nhẫn, nhưng mà Trường Canh đối với bản thân vô cùng hà khắc, chỉ thoáng qua, bèn bất động thanh sắc bấu chặt lòng bàn tay mình, đè nén cái khoái cảm khát máu đó xuống ~ Cậu biết đó là ô nhĩ cốt tác quái, vốn không phải là thật lòng của cậu.

Trường Canh nhẫn nhịn thành tâm mở miệng: "Hoàng huynh bảo trọng."

Làm như cái người ở sau lưng một câu "Muốn làm thịt Lý Phong" không phải cậu vậy.

Nhạn Bắc vương đã lên tiếng, văn võ bách quan đang bị ngây ngốc như con chim gỗ trên đại diện lập tức phản ứng lại, lần lượt phụ họa: "Hoàng thượng bảo trọng."

Tầm mắt Lý Phong từ từ đáp xuống trên người Trường Canh ~ Trên danh nghĩa, đây là đệ đệ duy nhất của hắn rồi, bản thân cũng chẳng thường để ý tới cậu lắm, từ khi tứ điện hạ Lý Mân phong vương nhập triều tới nay, ở triều đường dường như là chẳng phát ra tiếng nói nào, cũng chẳng có ý muốn giao kết triều thần, thậm chí cũng chưa từng mượn gió đông của Cố Quân tiếp chuyện với những người võ tướng, chỉ thỉnh thoảng cùng vài tên hàn lâm nghèo tán gẫu thi thư.

Trường Canh hình như là một chút cũng không nhận ra tầm mắt của hắn, mặt không đổi sắc: "Triệu tướng quân hy sinh, Đông Hải không còn che chắn, người Dương chuyển hướng về bắc là lập tức có thể trực tiếp đánh chiếm cảng Đại Cô, chuyện đã tới nước này, nói gì cũng muộn rồi, vẫn là thỉnh hoàng huynh xóa bỏ tạp niệm, sớm đưa ra định đoạt."

Lý Phong nào có không biết, chỉ là trong rối như tơ vò, nhất thời không thốt nên lời.

Lúc này, Vương quốc cữu nhiều ngày bị tin đồn khắp phố giày vò đến mặt mày ỉu xìu híp con mắt quan sát sắc mặt hoàng đế, mở to lá gan: "Hoàng thượng, kinh giao chỉ có một Bắc đại doanh, xung quanh đều là đất bằng, đồng bằng bằng phẳng, nếu như lúc này hội chiến, binh lực bên ta chắc chắn không đủ. Hơn nữa, Đàm Hồng Phi mưu phản còn chưa định luận, Bắc đại doanh xem như là không có thống soái, nếu như đến cả quần giao Giang Nam toàn bộ bị tiêu diệt, Bắc đại doanh có thể sao? Ai có thể bảo vệ hoàng thành bình an? Kế sách bây giờ, chi bằng...*ực*..."

Vương Khỏa nói chưa hết, bởi vì trên đại điện một đội võ tướng đều đang giương ánh mắt như bạch hồng tiễn nhìn chằm chằm lão ta.

Lão già đó mông mình còn chưa phủi sạch mà muốn chút gió động cỏ, lại cả gan dám khuyên hoàng thượng dời đô ~ Nếu như không phải đang rối trong loạn ngoài e là ai cũng muốn băm ông ta ra ăn.

Vương Khỏa khuôn mặt xám xịt nuốt một ngụm nước bọt, khom người không dám ngồi dậy.

Thần sắc Lý Phong thay đổi chóng mặt, sau một hồi im lặng, hắn bỏ Vương quốc cữu sang một bên, chỉ nói: "Phục chức cho Đàm Hồng Phi, cho ông ta một cơ lấy công chuộc tội...trẫm kêu các ngươi tới là để nghị sự, kẻ nào còn nói năng hàm hồ thì cút ra ngoài cho trẫm!"

Hoàng đế dưới cơn thịnh nộ đến cả lời lẽ thô tục chợ búa đều văng hết ra, khiến cho cả đại điện bừng tỉnh, khuôn mặt của Vương Khỏa lúc đỏ lúc trắng.

Hoàng thượng hơi cáu gắt chuyển hướng sang binh bộ thượng thư: "Hồ ái khanh, trong tay khanh nắm giữ binh bộ, nắm giữ lệnh kích trống, khanh nói xem."

Binh bộ thượng thư bởi vì trời sinh sắc mặt đã như lá cải, mặt dài hai thước, tên tự "Hồ Quang" nhưng nghe lại có chút giống "trái bầu", sau lưng cũng có người gọi là "trái bầu thượng thư".

Trái bầu thượng thư nghe lời này của Lý Phong, rất rõ là kìm lại bọt nước khắp mặt, trở thành khổ qua ~ Trên danh nghĩa thì lệnh kích trống do binh bộ ký phát, nhưng binh bộ không có chuyện nào dám tùy tiện phát? Hắn cũng chỉ là một cây bút trong tay hoàng thượng, bút cũng dám có suy nghĩ gì sao?"

Hồ Quang vuốt mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nghĩa chính ngôn từ: "*Ực*...Hoàng thượng nói đúng, kinh đô là nơi gửi gắm ngai vàng của Đại Lương ta, là nơi con dân hướng về, sao có thể để cho cái đám Dương Mậu Tử tác loạn? Thành ra thể thống gì chứ! Chúng là còn một binh đánh một binh chiến tử đến cùng, trước mặt lại rút lui bỏ chạy, há chẳng phải dao động lòng quân sao?"

Lý Phong không đủ kiên nhẫn nghe hắn nói một đống lời vô ích xoay vòng như cái bánh xe nên là mở miệng cắt lời: "Ta kêu ngươi nói đánh thế nào!"

Hồ Quang: "..."

Tất cả mọi người đều trùng mắt nhìn Vương Khỏa nhưng Vương Khỏa nói đúng, nếu thủy quân Giang Nam thống soái đã hy sinh vì đất nước, một nhánh Đông Hải ai có thể lên làm tướng? Quần giao tán loạn, động binh thế nào?

Vạn nhất người Dương tiến về Bắc, Bắc đại doanh và Ngự lâm quân có thể chắn được bao nhiêu pháo lửa?

Từ bất kỳ mặt nào mà nói, Vương Khỏa cũng xem như là có dũng khí, ít nhất lão ta nói ra sự thật mà mọi người đều không dám nói.

Hồ Quang lập tức biến thành một dây khổ qua gầy guộc, mồ hôi lạnh trên đầu còn nhiều hơn những ý kiến tối chảy ra.

Chính vào lúc này, Trường Canh bỗng nhiên lên tiếng.

Nhạn Bắc vương trẻ tuổi bước tới: "Hoàng huynh có muốn nghe một câu của đệ?"

Hồ Quang một đôi mắt cảm kích nhìn về Trường Canh, tao nhã cười với hắn: "Hoàng huynh khoan hẵng tức giận, nạn thủy khó thay đổi, người chết không thể sống lại, khó khăn của bốn bề biên cảnh gần như đã định, tranh luận tức giận đều không có tác dụng, chúng ta tự mình làm rối chân mình, chi bằng trước mắt nghĩ xem còn có gì có thể bù đắp không."

Đại khái là cậu đi theo hòa thượng thời gian dài rồi, trên người không một chút khói lửa, đứng trước điện cứ như ngọc thụ lâm phong, tĩnh lặng đến thấm vào lòng người, lửa giận tột đỉnh cũng không tự chủ mà theo cậu bình lắng trở lại.

Lý Phong âm thầm thở ra một hơi, huơ huơ tay: "Ngươi nói tiếp đi."

Trường Canh: "Trước mắt bốn bề trung nguyên bốc lửa, binh mã đã động, lương thảo lại chưa có, khó tránh xuất hiện tiếp tế xoay vòng không ổn, thần đệ thỉnh hoàng huynh mở quốc khố, hạ phóng toàn bộ tử lưu kim, đây là chuyện thứ nhất."

"Đúng rồi, ngươi đã nhắc nhở trẫm," Lý Phong chuyển hướng sang hộ bộ, "Lập tức lệnh người nhịp nhàng..."

"Hoàng huynh," Trường Canh từ tốn ngắt lời, "Thần đệ nói là toàn bộ ~ Giai đoạn đặc biệt, lệnh kích trống trở nên cản trở, các vị tướng quân đều bị cùm chặt nanh vuốt, hoàng huynh chẳng lẽ muốn trói họ mang ra chiến trường sao?"

Câu này mà đổi thành là ai đó nói, đều là mạo phạm tuyệt đối, nhưng không biết tại sao, từ miệng của Nhạn Bắc vương nói ra, lại khiến người ta không thể tức giận được.

Hồ Quang vừa rồi bị vứt sang một bên vội nói: "Thần tán thành."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không đợi Lý Phong mở miệng, bên phía hộ bộ đã bùng nổ, hộ bộ thị lang vang giọng: "Hoàng thượng, vạn vạn bất khả, lúc này hạ phóng tử lưu kim đích thực có thể cứu nguy trước mắt, nhưng thần nói một câu không may, vạn nhất ngày dài, hôm nay cũng thôi đi, sau này thì sao? Năm Dần ăn lương năm Mão sao?"

Thống soái Ngự lâm quân rất muốn đem cái đầu thị lang đại nhân "để" xuống, cố gắng khống chế thủy triều trong đầu, bác bỏ tại đình điện: "Khấu tặc đã đánh tới cửa rồi mà các vị đại nhân còn ở đó tính toán kỹ lưỡng cuộc sống về sau, mạt tướng đúng là mở mang tầm mắt ~ Hoàng thượng, lửa cháy tới chân mày rồi mà không giải quyết, chúng ta còn bàn cái gì mà 'chuyện này về sau', vạn nhất bốn bề bị vây chặt, chỉ dựa vào quặng tử lưu kim hai ba móng của triều ta, có đào sâu ba thước cũng trường cửu không nổi!"

Hồ Quang như sợ không có chỗ chen miệng, lại gân cổ ồn ào theo: "Thần tán thành!"

Trường Canh một lời còn chưa nói tới làm sao để đẩy lùi quân địch, trước mắt đã dẫn tới một tràng cãi vã bạo phát, nhưng bản thân cậu lại không hề lên tiếng, cứ nhẫn nại đứng yên tĩnh ở đó, đợi bọn họ cãi xong.

Cái đầu của Lý Phong muốn nứt ra luôn rồi, đột nhiên cảm thấy khắp triều "những cái cột lớn" đều lăm le cái chuyện không đáng nhắc đến một mẫu ba phân đất đó.

"Đủ rồi!" Lý Phong quát lên.

Xung quanh im bặt, Trường Canh vừa vặn tiếp lời: "Thần đệ còn chưa nói xong, thứ hai, hoàng huynh phải chuẩn bị sẵn tâm trạng là sẽ phải thu hồi binh đao."

Lời này vừa ra, quần thần lần nữa huyên náo, phẫn nộ của thiên tử cũng không đè nổi loạn xị bát nháo bên dưới, có vài lão đại nhân xem ra sắp đâm đầu vào cột rồi.

Đuôi mắt Lý Phong nhếch lên, một luồng hỏa khí dâng tới cổ họng, miễn cưỡng đè xuống không có phát nổ trên người Trường Canh, hắn đang ấm ức, thấp giọng cảnh cáo: "A Mân, có một số lời đệ nghĩ kỹ rồi hẵng nói, liệt tổ liệt tông đem giang sơn truyền vào tay trẫm, không phải để trẫm cắt ra nuôi hổ."

Trường Canh mặt không đổi sắc: "Thần đệ thỉnh hoàng huynh hãy sờ thử túi tiền xem, với sức lực toàn bộ đất nước của triều ta bây giờ, có thể chống đỡ được cương thổ bao lớn? Đây không phải là cắt đất nuôi hổ, mà là tráng sĩ tự chặt cổ tay, trong thời gian ngắn không thể không chặt, e là đợi tới độc đã ngấm vào xương tủy, toàn bộ bị người Dương đánh đến tan tác rồi mới chặt vậy."

Cái luận ngữ của cậu cũng vẫn một ngữ điệu bình đạm như vậy giống như một chậu nước lạnh, không chút lưu tình dội thẳng xuống đầu Lý Phong.

Trường Canh không ngẩng đầu nhìn sắc mặt hoàng thượng, tự tiếp lời: "Thứ ba, Vương đại nhân nói không sai, trước mắt Tây Bắc có huyền thiết doanh tọa trấn, cho dù tổn thất nghiêm trọng vẫn có thể kiên trì, nước chảy tới chân chính là binh biến Đông Hải, người Dương hễ tiến về Bắc, chiến lực Bắc đại doanh ảm đạm, viện binh xa gần đều bị kiềm chế, chưa chắc đã kịp đến, đến lúc đó hoàng huynh định thế nào?"

Lý Phong phút chốc bị lời nói của cậu bức đến già đi mười tuổi, rầu rĩ rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Tuyên chỉ...đi thỉnh hoàng thúc tới."

Trường Canh nghe chỉ ý này, mát cũng không chớp, không chút phấn khích cũng chẳng tức giận, dường như mọi thứ đều theo lẽ của nó, hợp tình hợp lý.

Chúc chân nhỏ không dám thở mạnh nhận mệnh, đang đi về phía trước, Trường Canh bỗng mở miệng nhắc nhở: "Hoàng thượng, thiên lao hạn chế người, chỉ phái Chúc công công tuyên chỉ, khó tránh làm trò cười."

Y đã bắt đầu theo bản năng không tín nhiệm bất kỳ một nội thị nào bên cạnh Lý Phong, bao gồm cái người trên danh nghĩa vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Cố Quân này.

Lý Phong mệt mỏi: "Đã là lúc nào rồi, còn để ý mấy cái hư lễ này ~ Giang ái khanh, ngươi thay trẫm chạy một chuyến."

Chúc chân nhỏ chạy bước nhỏ theo Giang Sung, không gần không xa nhìn Trường Canh một cái.

Ông ta là người lâu năm trong cung, đương kim văn võ khắp triều Đại Lương, đếm hết vương hầu tướng, không có ai là ông ta không quen thuộc, duy chỉ có mỗi Nhạn Bắc vương này, từ nhỏ đã được Cố Quân bảo vệ trong hầu phủ kín như bưng, sau khi trưởng thành lại "bất vụ chính nghiệp" phiêu bạt giang hồ, rất ít lộ diện, trừ mỗi lúc ngồi chung một đám người thượng triều chấp chính, cậu hình như cũng chẳng có lảng vảng đơn độc tiến cung, nhiều nhất là những lúc qua tiết, cuối năm theo Cố Quân cùng tới thỉnh an...tất cả mọi người đều đối với cậu dường như là không biết gì.

Không biết gì, ý vị nhiều vô số.

Giang Sung và Chúc chân nhỏ không dừng chân, xuất cung đi thẳng về thiên lao, người đã sắp đến, Chúc chân nhỏ đột nhiên nhớ lại, hắng giọng: "Không đúng a Giang đại nhân, hầu gia phải tiến cung diện thánh, mặc tù phục thành thể thống gì, hay là ta lập tức đi xem bộ hầu triều phục năm nay mới làm, lấy một bộ tới?"

Giang Sung trong đầu đều là bi nộ của nước mất nhà tan, đột nhiên bị cái giọng của lão thái giám kéo về, dở khóc dở cười: "Chúc công công, lúc nào rồi mà ông còn chú ý mấy thứ vặt vãnh đó, ta..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy một người thúc mã tới, chớp mắt đã tới trước mặt, xuống ngựa bái lễ, chính là thống lĩnh gia tướng hầu phủ Hoắc Đan.

Hoắc Đan nhanh nhẹn chắp tay thành quyền: "Giang đại nhân, Chúc công công, tiểu nhân là gia nô phủ An Định hầu, phụng mệnh điện hạ nhà thuộc hạ, đưa cho hầu gia vật này."

Vừa nói, hai tay dâng lên một bộ triều phục và giáp trụ.

Giang Sung trong lòng dao động một cái ~ Nhạn Bắc vương vừa nhìn liền biết là một người tỉ mỉ, nhưng mà chi tiết tới mức độ này sao?

Vị điện hạ đó đang đề phòng ai?

Cố Quân trong thiên lao đang vô cùng chán nản, cầm đuôi một con chuột cho nó đu xích đu, phát giác sau lưng có luồng gió không đúng, có chút ngạc nhiên quay đầu lại, mơ mơ hồ hồ thấy bên ngoài xộc vào ba nhân ảnh, người đi đầu hành tẩu như gió, hình như còn mặc triều phục.

Sau đó là khóa cửa cửa lao mở rộng, một mùi hương đặc trưng trong cung chui vào mũi Cố Quân, còn dính chút đàm hương chỉ có trên người Lý Phong mới có.

Cố Quân híp mắt, nhận ra tên béo vai rộng bụng to chính là Chúc chân nhỏ.

Nếu như là muốn thẩm vấn y, đương nhiên là sẽ không có đạo lý trực tiếp phái Chúc chân nhỏ tới, Lý Phong cái con người đó cũng không tự mình vả mặt, sáng nắng chiều mưa bắt y rồi lại thả, vậy thì chỉ có thể là...

Nét cười trên mặt y biến mất, nghĩ: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Sung vô cùng nhanh nói một câu, Cố Quân căn bản nghe không thấy, chỉ mập mờ nắm được vài chữ "địch tập kích...Triệu..." cái gì đó, sương mù khắp đầu, chỉ đành mù tịt bày ra cái dáng vững vàng kiểu núi Thái Sơn sập cũng bất động, lấy bất biến ứng vạn biến gật gật đầu.

Giang Sung được cái bất động như núi của y truyền cảm hứng, trong lòng nhất thời trấn tĩnh, tâm trạng lo lắng lúc lạnh lúc nóng đầy ắp cũng tuột xuống bụng, nước mắt chực rơi: "Đại Lương có cái cột nhà như hầu gia quả là phúc của vạn dân."

Cố Quân một bụng mờ mịt nghĩ: "Mẹ ơi, lại nói cái gì nữa vậy?"

Ngoài mặt chỉ tiện tay vỗ vỗ vai Giang Sung, lưu loát phân phó: "Dẫn đường đi."

May là lúc này Hoắc Đan bước tới một bước, cùng lúc với triều phục, từ eo tháo ra một bình rượu: "Điện hạ kêu thuộc hạ đưa cho hầu gia trừ hàn."

Cố Quân vừa mở ra ngửi là biết là thuốc, uống như đại xá, một hơi uống cạn.

Hoắc Đan nhanh nhẹn giúp y thay y phục, tốt xấu gì cũng phải tươm tất chút, một hàng người trực tiếp đi thẳng vào cung, An Định hầu vừa mù vừa điếc hòa mình vào trong, lần đầu tiên mong ngóng hiệu quả của thuốc mau chóng phát huy tác dụng.

Mãi cho đến khi tới chân tường hoàng cung, tai của Cố Quân mới dần dần như kim châm hồi phục cảm giác.

Cố Quân bất động thanh sắc dùng thủ ngữ với Hoắc Đan, Hoắc Đan hiểu ý, vội bước tới hai bước, nói nhỏ vào tai y, đem câu nói của Giang Sung ở thiên lao lặp lại không sót một chữ.

Cố Quân chưa kịp nghe xong, cái đầu vốn đau đến bùng nổ đã "ầm" một tiếng đứt dây cung, trước mắt như nổ thành một mảng kim hoa nhảy múa loạn xạ, bước chân trong hốt hoảng lảo đảo, Hoắc Đan liền đỡ lấy y: "Đại soái!"

Giang Sung bị dọa một cái, không biết vừa rồi còn một An Định hầu trấn tĩnh không ra dáng người đột nhiên mắc bệnh gì, nhìn sắc mặt Cố Quân khó coi như người chết, vội căng thẳng hỏi: "Hầu gia, sao vậy?"

"Huyền thiết doanh tổn thất quá bán" "Bắc Tân Cương liên tiếp thất thủ" "Triệu tướng quân hy sinh vì đất nước" "Quân nhu Tây Nam nổ tung" ...Chỉ mấy câu như vậy đã biến thành ngàn vạn lưỡi đao chí mạng, xoay tròn đâm thẳng vào toàn thân Cố Quân, lồng ngực bị đâm đau nhói, cổ họng ướm lên mùi tanh ngọt.

Gân xanh trên trán Cố Quân hiện lên mờ mờ, mồ hôi lạnh thuận theo tóc mai nhỏ xuống, ánh mắt rời rạc, Giang Sung tuy biết cho dù ở trong thiên lao cũng không ai dám dụng hình với An Định hầu, vẫn là bị dọa không ít: "Hầu gia sao vậy? Có cần hạ quan gọi xe kéo? Ngự y thì sao?"

Cơ thể Cố Quân lắc lư nhẹ.

Giang Sung: "Bây giờ an nguy Đại Lương đều nằm trên vai hầu gia, người vạn vạn đừng để xảy ra chuyện gì!"

Câu này giống như kinh lôi quét qua tai Cố Quân, ba bồn bảy vía đang bay lượn bị chấn động mạnh, khắc cốt ghi tâm gom vào cái bộ xương sống thông thiên triệt địa đó, Cố Quân nhắm mắt, miễn cưỡng nuốt một ngụm máu ngược trở lại.

Qua một lúc, trước cái nhìn kinh hồn bạt vía của Giang Sung, y khàn giọng cười như không có chuyện gì: "Mấy ngày không có thấy mặt trời, có chút đau đầu ~ không có gì, bệnh cũ mà."

Vừa nói Cố Quân vừa cúi đầu chỉnh lại khinh giáp trên người, rút tay mình ra khỏi tay Hoắc Đan, đưa con chuột lông xám vẫn luôn làm tổ trong tay mình qua, dặn dò: "Đây là huynh đệ chuột hoạn nạn của ta, tìm chút gì cho nó ăn, đừng để đói chết đó."

Hoắc Đan: "..."

Cố Quân nói xong người nhấc bước đi vào cung.

Lúc này ở kim loan điện ngọc, mấy câu của Trường Canh đã dẫn đến một trận hỗn chiến bảy cái miệng tám cái lưỡi, khi Chúc chân nhỏ cao giọng "An Định hầu nhập cung yết kiến" tất cả mọi người đều tắt lửa, cả cái đại điện tĩnh mịch như xuất hiện cái chết.

Cố Quân vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Trường Canh, ánh mắt hai người chỉ vừa chạm đã rời, nhưng y đã nhìn thấy được đầu tiên cuộn trào trong mắt Trường Canh là thiên ngôn vạn ngữ khó có thể miêu tả.

Lập tức Cố Quân xem như không nhìn thấy bước tới kiến lễ, dáng vẻ hờ hững giống như y không phải là từ thiên lao ra mà lại từ hầu ngủ mới vừa ngủ nướng dậy.

Lý Phong lập tức tuyên bố bãi triều, đem mấy cái thùng cơm với mấy cái họng pháo cãi vã đuổi ra ngoài, chỉ giữ lại Cố Quân, Trường Canh cùng với tướng lĩnh có liên quan bàn bạc thâu đêm chỉnh đốn việc phòng vệ kinh thành.

Phụng Hàm công ở nhà phản tỉnh không thể không lần nữa xuất sơn, cả cái linh khu viện đèn lửa sáng trưng, tăng ca sửa chữa những chiến bị hiện còn trong kinh thành.

Suốt một ngày một đêm, mãi cho đến khi lại qua canh tư, ngoài trời đã lộ ra màu sáng bạc, Lý Phong lúc này đã thức đến thâm quầng mắt mới thả bọn họ về.

Trước khi đi, Lý Phong gọi riêng Cố Quân lại.

Trong đại điện, trái phải đều là những đồ bỏ đi, chỉ có một quân một thần bốn mắt nhìn nhau, Lý Phong trầm mặc rất lâu, mãi cho đến khi đèn trong cung cảm nhận được ánh sáng mặt trời, tự động tắt, "kha la" một tiếng khiến cho Lý Phong giật mình định thần lại, thần sắc phức tạp, nhìn Cố Quân, mơ hồ nói: "...ủy khuất hoàng thúc rồi."

Trong bụng Cố Quân đã mài giũa sẵn một tràng tình tiết trong phim, không cần quá suy nghĩ cũng có thể nói ra được.

Cái gì mà "Sấm chớp mưa bão cũng đều là quân ân" rồi lại "chết vì xã tắc nói chi ủy khuất" các kiểu nói dối đã kín kẽ nối tiếp nhau trượt xuống cái lưỡi như bôi dầu của y.

Nhưng mà đột nhiên, đầu lưỡi của y như có keo dính, cố gắng mấy lần cũng không có nói ra được, chỉ đành cười với Long An hoàng đế một cái.

Nụ cười cứng ngắc không diễn tả được, rõ ràng là có chút gượng gạo.

Cố Quân cúi đầu cáo lui, ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0