Nghêng Chiến
Priest
2024-10-02 16:27:16
Lúc Cố Quân ra khỏi đại điện, có chút hoa mắt, y bất động thanh sắc đứng yên tại chỗ hít thở, từ lúc ra đời tới nay lần đầu tiên cảm giác khinh giáp tí ti vài chục cân lại nặng nề như vậy.
Tiềm lực trong tình huống nguy hiểm có là vô cực, Cố Quân chịu đựng cơn đau đầu mà bình thường có châm có giường cũng khó chịu, bận bịu một ngày một đêm ở đại điện, vậy mà cũng chẳng cảm thấy gì vẫn vượt qua. Nhưng mà lúc này vừa mới bước ra, y mới phát hiện cả cơ thể như hạ đường huyết, y phục gần như là dính lên trên người, mang theo một cơn gió nhẹ buổi sớm, trước là y đầu nặng chân nhẹ rồi rùng mình một cái.
Vừa rồi trên trời còn có mặt trời, lúc này mới chớp mắt đã bị mây che rồi, chỉ còn lại chút ánh nắng nhè nhẹ.
Trường Canh đứng đợi y ở cửa, xoay lưng về phía kim điện tầng tầng lớp lớp như cung tiên, tà áo triều phục của Nhạn Bắc vương bay bay, cậu đang nhìn xa xa về Khởi Diên Lâu, không biết đang nghĩ gì.
Nghe tiếng bước chân, Trường Canh mới quay đầu lại, liếc qua sắc mặt Cố Quân, nhíu mày: "Xe ngựa đang đợi bên ngoài, người nghỉ ngơi chút đi."
Cố Quân mệt mỏi đáp bừa một tiếng.
Trường Canh: "Cái vị đó giữ người lại nói gì?"
Cố Quân ngây ra: "Chuyện phiếm...chuyện thừa."
Trường Canh nhìn ra y chẳng còn sức lực nói nhiều, bèn im lặng không mở miệng nữa, một mạch về thẳng hầu phủ.
Sáng sớm, vô số lệnh tiễn đã hạ xuống, lục bộ địa phương đều theo đó hành động, bọn họ đều biết, đây có lẽ là thời khắc chỉnh đốn rồi.
Cố Quân vừa mới vào phòng, đầu gối đã mềm nhũn, lảo đảo hướng về giường ngã xuống.
Giáp trụ trên người còn chưa tháo xuống, loảng xoảng một tiếng nện xuống, cả nửa thân người tê rần, cả mái nhà đều xoay vòng trước mắt y, Cố Quân có ảo giác như mình không còn có thể bò dậy nổi nữa.
Trường Canh đưa tay bắt vào mạch môn của y, hai cái tay vừa rồi lạnh băng bây giờ nóng đến dọa người, hình như mới vừa vớt từ lò lửa ra: "Nghĩa phụ, khi nào bắt đầu phát sốt, bản thân có cảm nhận được không?"
Cố Quân rên rỉ một tiếng, các khớp xương phả ra mùi vị như dịch dạ dày, mí mắt nặng đến mức không mở nổi, cố gắng hỏi: "Vị tiểu huynh đệ đó của ta vẫn khỏe mạnh chứ?"
Trường Canh: "...Ai?"
Hoắc Đan theo sau vội đáp một tiếng, từ trong tay một con chuột xám nhảy tới nhảy lui: "Đại soái, vẫn sống tốt."
"Vậy ta cũng không sao," Cố Quân yếu đuối nói, chống người bò dậy, mặc cho vòng người chen chúc tháo giáp của y xuống, trên người nhẹ nhõm phần nào, y vuốt bừa mái tóc ướt đẫm mồ hôi, "Không phải là cảm lạnh thì là phát sốt, uống thuốc ra ít mồ hôi là hết thôi."
Hoắc Đan lóng ngóng đứng một bên, không biết thế nào mà hầu gia nhà mình lại cùng con chuột này đồng sinh cộng tử rồi, Trường Canh nghe hiểu, ánh mắt chớp nhẹ, ấn Cố Quân ngồi lại xuống giường không cho động đậy: "Đều để con làm cho."
Cậu ra hiệu cho Hoắc Đan ra ngoài trước, tự mình cởi bộ y phục có thể vắt ra nước trên người Cố Quân ra, cơ thể Cố Quân mềm oặt, mở mắt là choáng váng rồi, chỉ đành nhắm mắt nghiêng một bên để mặc cậu thao túng, hô hấp có chút gấp gáp, nhìn có vẻ tăng thêm mấy phần yếu đuối.
Ngoại y và trung y đều đã cởi hết ra, cánh tay Trường Canh không ngăn được lẩy bẩy.
Lớp nội y mỏng manh bên trong của Cố Quân đã bị mồ hôi thấm ướt thấu rồi, mỏng như cái vỏ tỏi, không che chắn được gì cả, ngực và eo toàn bộ lộ ra thoáng ẩn thoáng hiện, không biết tại sao, Trường Canh cảm thấy lần này so với cái lần Cố Quân trước mặt cậu trực tiếp nhảy xuống suối nước nóng còn muốn mất mạng hơn.
Trường Canh nhất thời tim đập như sấm rền, bất luận thế nào cũng không dám cởi tiếp, chỉ đành kéo chăn che lên, trọn vẹn đậy hết lên người Cố Quân, trải ra một bộ y phục sạch sẽ để kế bên, có chút khẩn thiết thấp giọng: "Nghĩa phụ, còn lại tự người thay có được không?"
Cố Quân sau khi thành niên không mấy khi bệnh. thỉnh thoảng một lần thì lại cực kỳ nghiêm trọng, sốt đến nỗi thất khiếu bốc khói, ù tai không dứt, nghe thấy vô lực huơ huơ tay với Trường Canh, oán thán: "Lúc nào rồi, thật là cũng chỉ có ngươi..."
Trường Canh cúi gầm đứng một bên, Cố Quân bị cái mất tự nhiên của cậu cũng làm cho mất tự tại theo, hai người không nói năng gì một lúc, Trường Canh gượng gạo: "Con đi sắc thuốc."
Cậu xoay người ra ngoài cũng coi như giúp cho hai người thả lỏng ra.
Cố Quân nằm một lúc, tâm tư rất nhanh bị cơn sốt cao khuấy thành một nồi cháo, loạn thất bát nháo gì cũng chui vào, một lúc thì nghĩ: "Rốt cuộc phải làm sao với tên tiểu tử Trường Canh này đây?"
Một lúc lại nghĩ: "Huyền thiết doanh lui về Gia Dư Quan, những huynh đệ hy sinh đều không có ai thu dọn thi thể, dù chỉ là da ngựa bọc thây trở lại."
Càng nghĩ càng nghĩ, trong lòng y cảm thấy như bị thủng lỗ rò rỉ, mưa sầu gió tủi gì cũng chui vào, trên đường đến bị một câu của Giang Sung đè nén lại nỗi đau trong lòng, lúc này dấy trở lại, phát tác dữ dội hơn, đơn giản là y đau lòng đến không còn muốn sống.
Năm vạn thiết giáp, một đêm liền tổn thất một nửa...
Cuối cùng, ý thức Cố Quân dần dần mơ hồ, vậy là ngủ rồi, thật ra là ngất đi rồi, ý thức hỗn loạn lúc mơ lúc tỉnh, bây giờ, trước đó, mọi thứ đủ kiểu rối loạn vụn vỡ liên kết thành một vũng lầy, thuận theo đầu dây đổ xuống, những ký ức xa xôi từng chuyện từng chuyện xẹt qua.
Y nhớ lại bản thân lúc nhỏ, vậy mà có được vài năm không mù cũng không điếc, cậu giống như một con bọ chét đánh chết cũng không ngoan, lão hầu gia hễ thấy y là thổi râu trừng mắt, lửa giận bốc lên.
Nhưng mà có một lần, lão hầu gia hiếm thấy có lòng kiên nhẫn đưa y theo đi xem tà dương ngoài Bắc Thành.
Lão hầu gia cơ thể cao to, đối với mọi người vô cùng uy nghiêm, đối với đứa nhỏ mới to bằng nắm tay cũng như vậy, tuyệt không chịu đưa tay ôm lấy y, miễn cưỡng nắm trong tay đã là từ ái của lão hầu gia rồi, cứ như vậy cho đến mức người lớn thì phải nghiêng người khom mình, trẻ nhỏ thì cố gắng đưa tay lên cao, ai cũng đều không thoải mái. Có điều Cố Quân không có oán thán, đó là lần đầu Cố Quân nhìn thấy tà dương như máu ở sa mạc biên vực, lúc mà thân ảnh huyền ưng lướt qua, giống như con chiêng vàng kéo theo bạch hồng, hoàng sa mênh mông gần xa, bình lâm vắng lặng, Cố Quân niên ấu hình như là có bị lay động.
Bọn họ vẫn luôn ngắm cái bánh xe mặt trời đỏ rực to lớn đó trầm mình lặn xuống, Cố Quân nghe thấy lão hầu gia cảm xúc bộc phát nói với một tướng sĩ bên cạnh: "Là tướng sĩ, nếu có thể chết giữa sơn hà, cũng coi như đại phúc cả đời."
Lúc đó y không hiểu, nhưng mà bây giờ, hai mươi năm qua đi rồi.
"Đại soái," Cố Quân mơ mơ hồ hồ nghĩ, "Mình thật sự...có lẽ sẽ chết trong cái sơn hà này."
...Bừng tỉnh như ngựa trong khe, lửa trong đá, thân trong mộng.
Lúc này có người đẩy cửa bước vào, ôm Cố Quân dậy, đút cho y một chén nước, người đó thật sự là quá dịu dàng rồi, giống như là thường xuyên chăm sóc người khác, một giọt cũng không đổ ra ngoài.
Sau đó người đó nói nhỏ bên tai Cố Quân: "Tử Hi, uống thuốc rồi ngủ."
Cố Quân không mở mắt, mơ hồ trả lời: "Nửa canh giờ...sau nửa canh giờ đánh thức ta, gọi không tỉnh thì tạt một chén nước lạnh."
Trường Canh thở ra, lặng lẽ đút thuốc cho y, sau đó ngồi bên cạnh canh chừng.
Cố Quân giống như là trên người không thoải mái, trăn trở lăn qua lăn lại, chăn sắp bị y đạp văng ra rồi, Trường Canh đắp lại cho y vài lần, cuối cùng dứt khoát quấn lại đàng hoàng rồi ôm y trong vòng tay.
Nói ra cũng kỳ lạ, có lẽ từ nhỏ Cố Quân chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, lúc này cảm giác sau lưng đang có người cho mình dựa vào, liền ngoan ngoãn nằm im, người ôm lấy y tỉ mỉ chỉnh sửa cho y tư thế thoải mái nhất, an thần tán Trần cô nương phối xộc vào hơi thở, một cánh tay có chừng mực lướt qua trán y, ngón tay không nặng không nhẹ nhiều lần ấn xuống trán, cổ và vai của y.
Cả đời này của Cố Quân cũng chưa từng ngủ trên một cái "giường" thoải mái như vậy, chớp mắt cái đã không còn biết kim tịch hà tịch rồi.
Thời gian trôi yên ắng trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt đã qua nửa canh giờ.
Trường Canh liếc nhìn cái đồng hồ để bàn, thật sự là không nỡ ~ Không nỡ buông Cố Quân ra mà cũng không nỡ gọi y dậy.
Nhưng không còn cách nào khác, binh họa đang đến trước mắt, nhìn khắp thiên hạ, còn có chỗ nào có thể cho người ngủ ngon không?
Trường Canh chỉ đành dứt khoát, búng tay nhè nhẹ vào huyệt vị của Cố Quân, đúng giờ thức tỉnh y, tự mình ngồi dậy xuống nhà bếp.
Trong lòng Cố Quân vẫn luôn căng thẳng, sau một chén thuốc, mồ hôi tuôn ra khắp người, cũng áp chế được cơn bệnh xuống, nghỉ ngơi qua loa nửa canh giờ, đến lúc y tỉnh dậy, cơn sốt cũng đã hạ giảm kha khá rồi, Cố Quân nằm lười trên giường một lúc, mặc quần áo ngồi dậy, cảm giác bản thân cũng xem như là sống lại rồi.
Trên người dễ chịu hơn một chút, trong lòng cũng thoải mái lên không ít.
Cố Quân nghĩ: "Chẳng phải chỉ một đám người Dương thôi sao? Thật sự thần thông quảng đại, còn giở âm mưu quỷ kế gì nữa?"
Cố Quân kéo dài một hơi, lúc này mới phát hiện bản thân đói rã rời, y thống khổ ấn chặt bụng nghĩ: "Ai mà lúc này nướng cho mình hai cái bánh nướng, mình liền cưới người đó vào cửa."
Đang nghĩ thì Trường Canh cầm một chén canh nóng hổi bước vào, hơi nóng và mùi thơm không chút khách khí dội thẳng vào mặt, lục phủ ngũ tạng của Cố Quân đều đói khát cuộn trào trong bụng.
Cố Quân thiểu não lật lọng với chính mình: "Cái người này phải trừ ra, cái người này không thể tính..."
Không ngờ suy nghĩ vừa mới dấy lên, bên ngoài đột nhiên ứng cảnh nổ lên một tiếng sấm rền.
Cố Quân: "..."
Trường Canh đưa tay thử nhiệt độ trên trán y: "Hạ rồi, nghĩa phụ ăn một chút trước đi."
Cố Quân lặng lẽ nhận lấy đũa, nghe thấy hai chữ "nghĩa phụ" bỗng nhiên trong lòng dao động, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ, tiếc là cái suy nghĩ này chỉ xẹt qua, y chẳng có tóm lấy.
Cố Quân: "Ngươi làm?"
"Vội vã nên chỉ kịp nấu bừa chút mì," Trường Canh mặt không đổi sắc, "Ăn tạm vậy."
Cố Quân bỗng chốc cả người đều bất ổn, không biết đường đường "Nhạn Bắc vương" lại biến mình trở nên "hiền thục" như vậy là muốn làm gì.
Trường Canh vậy mà dường như nhìn ra được y đang nghĩ gì, điềm tĩnh nói: "Nếu như vong quốc, thì đẩy Lý Phong ra chịu, con tới Tây Bắc mở một tiệm mì, cũng đủ sống rồi."
Cố Quân bị sặc một họng mì, ho đến chết đi sống lại.
Trường Canh cười: "Con nói đùa thôi."
Cố Quân cầm lấy ly trà lạnh uống một hơi: "Đúng là con ngoan, còn học cách lấy ta ra tiêu khiển, đúng là càng ngày càng chẳng ra gì."
Trường Canh nghiêm túc: "Năm đó ở Nhạn Hồi, người đột nhiên mang con tới kinh thành, con đã nghĩ tới bỏ chạy, nghĩ hay là đi vào núi sâu rừng rậm làm một thợ săn, hoặc là đi tới một chốn nhỏ biên thùy mở một cái tiệm vừa phải, vừa đủ ăn là được, có điều sau đó cảm thấy bản thân không có khả năng có đủ bản lĩnh bỏ trốn dưới mắt người, nên là ngoan ngoãn."
Cố Quân vén rau sang một bên, moi móc thịt bên dưới lên ăn, còn chưa đợi y nhai nhuyễn, Trường Canh bỗng dựa vào lưng ghế, kéo dài một hơi: "Nghĩa phụ người không biết đâu, người một ngày mà không bình an xuất hiện trước mặt con, là một ngày con không dám chợp mắt, nói chung..."
Sắc mặt Cố Quân nhàn nhạt nói: "Cách bình an còn tận mười vạn tám nghìn dặm lận ~ ngươi nói ta nghe xem."
Trường Canh ngầm hiểu, biết là y nhắc đến chuyện mà không có nói trước mặt Lý Phong.
Cố Quân: "Huyền thiết doanh chắc chắn là ngươi rút về, nếu không Hà Vinh Huy bọn họ nói không chừng sẽ còn đánh cho dù chỉ còn lại người cuối cùng."
"Con mô phỏng tự tích của người." Trường Canh nói, "Rút huyền thiết doanh về Gia Dư Quan, lại để cho Thái Tân tướng quân đem quân về Bắc viện trợ, tính thời gian, bên phía Hà tướng quân tử lưu kim trong lúc cấp bách thiết nghĩ đã không còn rồi ~ Chuyện này không cần cho Lý Phong biết, dù sao thì hắn ta cũng hạ lệnh bãi bỏ lệnh kích trống rồi."
Cố Quân chớp mắt: "Ngươi sẽ hại..."
"Đều là bàng môn tả đạo." Trường Canh lắc đầu, "Bên phía Giang Nam con vốn đã gửi tin cho sư phụ rồi, không ngờ vẫn là không kịp, ngoài ra con hoài nghi trong cung còn sót lại cây đinh mà hai mươi năm trước Man tộc để lại, đã nhờ người điều tra, bên phía Thẩm tướng quân vẫn chưa có tin tức, chỉ sợ sẽ không có tin tốt gì."
"Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất," Cố Quân trầm mặc một lúc, trả lời: "Bà mẹ già đó mạng lớn lắm, sẽ không chết đâu."
Trường Canh: "Nghĩa phụ, Tây Bắc thế lực đánh tới tuy hung hãn nhưng bây giờ xem ra, tạm thời sẽ không có chuyện gì, theo người thấy, sau trận họa Đông Hải, kinh thành có thủ được không?"
Cố Quân ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đó giống như hai viên đá đánh lửa, lạnh lùng, rắn chắc khó tả, nhưng lại phảng phất chỉ một chạm nhẹ là có thể cháy thành những tia lửa.
Trong phòng chỉ có y và Trường Canh hai người, cách nhau một chén mì, Cố Quân chẳng nói những lời bề nổi, thẳng thắn: "Vậy thì phải xem chúng ta có thể cầm cự được đến lúc có viện quân không. Tập kích bất ngờ từ ngàn dặm, người Dương cũng muốn tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ không có một trận mở màn lớn như vậy, vốn là kéo dài càng lâu thì càng có lợi cho chúng ta, nhưng..."
Nhưng sức lực Đại Lương chống đỡ không được quá lâu.
Lý Phong điên cuồng ham muốn cái quặng tử lưu kim của Lâu Lan đến mất trí, là bởi vì mảnh đất bao la rộng lớn nhất thế gian này quặng tử lưu kim lại vô cùng thưa thớt ít ỏi, hoàn toàn cung không đủ cầu, bốn phần đầu vào tử lưu kim của Đại Lương đều là từ mười tám bộ lạc cống nạp, còn lại phần lớn hình như là phân tán rải rác mua từ bên ngoài, tiền bạc thông thương hải vận chảy vào đều cứ vậy mà lại chảy ngược ra.
Trước mắt mười tám bộ lạc phiến loạn, bốn bề bị bao vây, có thể điều động chỉ có tử lưu kim từ quốc khố, cứ như vậy kéo dài đương nhiên sẽ không đủ.
Đây chỉ mới là tử lưu kim, huống hồ cái quốc khố còn gầy hơn cả kim châm thì lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?
Cố Quân: "Theo như ngươi nói, vạn nhất cuối cùng không được, thì sẽ thu hồi binh đao, đương nhiên là cách làm lý trí nhất, nhưng mà chưa chắc thành công. Huyền thiết doanh rút về Gia Dư Quan cũng thôi rồi ~ Bên ngoài Tây quan tuy là bình thường náo nhiệt nhưng tới lui nhiều nhất vẫn là thương nhân, con đường tơ lụa mới vừa khai thông vài năm, không đủ để họ định cư, khí hậu cuối năm trước sau ở con đường tơ lụa đều rất khó chịu, cửa khẩu hễ đóng, thì không có gì để làm ăn nữa, bây giờ có lẽ cũng đã đi được khá khá rồi, nhưng quan nội thì không được, quan nội còn có nghìn thôn vạn hộ và vô vàn bách tính, Hà Vinh Huy không thể tiếp tục lui được."
Huyền thiết doanh là đức tin của con dân Đại Lương, giống như một cái cột chống, cái cột này một khi sập xuống, chiến trận thật sự là không cần đánh nữa, giang sơn trực tiếp thay tên đổi họ cho nhanh.
Trường Canh trầm mặc một lúc: "Con nói là tình huống vạn bất đắc dĩ."
"Không có vạn bất đắc dĩ." Cố Quân lắc đầu, "Trong lòng ngươi có khoảng trống, biết cách bày binh bố trận, nhưng chưa từng đánh trận, đánh trận ngoại trừ thiên thời địa lợi, hai điều còn lại, một là trang bị hỏa cơ giáp thép, một là dũng sĩ không sợ chết, trang bị đã hết sức rồi, không còn cách khác...có điều ta tin cho dù người Dương có mạnh, cũng chưa chắc mạnh hơn chúng ta bao nhiêu, càng đừng nói tới đám Man tộc trên dưới thôn quăng cho cái hỏa pháo cũng có thể dùng làm cái chày giặt đồ ~ thuộc hạ binh tướng không phải quân cờ, đều là con người, đều là máu thịt, cũng đều không sợ chết, ngươi nhớ lần trước lúc tiễn phỉ Nam Cương ta nói gì với ngươi không?"
Trường Canh: "Nhớ, 'trước khi lâm trận, kẻ nào không muốn chết sẽ chết trước'."
Cố Quân "ổ" một tiếng, gia quốc thương tích đầy mình cũng không ảnh hưởng tới y ăn cơm, ngắn gọn vài câu thì chén mì đã được ăn sạch bóng, cuối cùng khịt mũi, một hơi uống sạch luôn cả lá cải xanh đáng ghét, nhai cũng không nhai, xong xuôi thì đặt chén trở về bàn, "Còn không?"
"Hết rồi, con chỉ làm một chén, người mới bệnh, dạ dày còn yếu, ăn no sáu bảy phần là được." Trường Canh nói, "Đánh thế nào người quyết định, không cần lo lắng sau này, cũng không cần quan tâm người khác nghĩ gì, làm sao kiếm tiền, làm sao tìm tử lưu kim, làm sao phân chia bố cục mấy chuyện này cứ giao cho con."
Cố Quân chấn động nhẹ, bật cười: "Cái gì cũng ta quyết định sao? Đánh không thắng thì sao?"
Trường Canh chỉ cười không nói, đôi mắt ghim chặt trên người y, giống như đầm nước yên tĩnh, bỗng nổi sóng, ánh mắt như biết nói, "Nếu người thua rồi, con cùng người gánh tội danh thiên cổ, nếu người chết, con tuẫn táng cùng người" đã rất rõ ràng truyền thông tin ra rồi.
Chính vào lúc này, Hoắc Đan bỗng nhẹ nhàng gõ cửa: "Đại soái, Phụng Hàm công và Đàm tướng quân đến, còn mang theo chiến báo thứ hai từ Đông Hải."
Cố Quân vội nói: "Mau mời!"
Trường Canh thu lại tầm mắt, thu dọn chén đũa, sau một khoảnh cúi đầu bỗng nói: "Vừa rồi vẫn có một câu là nói bừa."
Cố Quân ngây ra.
"Nói là năm đó con không rời đi, là cảm thấy dưới tầm mắt người thoát không khỏi." Trường Canh đến đầu cũng không ngẩng lên chỉ cười, "Năm đó con vốn là một thiếu niên lớn lên ở một trấn nhỏ biên thùy, căn bản là không nghĩ nhiều được như vậy..."
Cố Quân đã mẫn cảm nghe ra được ý tứ của cậu, nghiêm giọng: "Trường Canh, đừng nói nữa."
Trường Canh ngoan ngoãn ngậm miệng, đem nửa câu còn lại nuốt ngược trở về.
Năm đó trong lòng cậu không có nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng không có chạy chỉ đơn giản là không nỡ một người mà thôi.
Đàm Hồng Phi cùng Trương Phụng Hàm rất nhanh đã vào tới, tức tốc đem chiến báo tiền tuyến đệ trình tới trước mặt Cố Quân, tay của Đàm Hồng Phi còn run nhẹ, trong lòng Cố Quân chùng xuống.
"Đại soái, Giang Nam báo về, thủy quân quân ta thất thủ ngàn dặm, người Dương đã tiến về bắc, người Dương đó không biết đã dùng loại giao gì, nhanh như tia chớp, gấp ba lần thuyền giao quân ta, còn túm tụm quanh một con đại hải quái chính giữa." Đàm Hồng Phi nói, "Nếu như đây không phải là nói bừa thì bọn chúng bắc tiến đến cảng Đại Cô ước chừng hai ba ngày!"
Tiềm lực trong tình huống nguy hiểm có là vô cực, Cố Quân chịu đựng cơn đau đầu mà bình thường có châm có giường cũng khó chịu, bận bịu một ngày một đêm ở đại điện, vậy mà cũng chẳng cảm thấy gì vẫn vượt qua. Nhưng mà lúc này vừa mới bước ra, y mới phát hiện cả cơ thể như hạ đường huyết, y phục gần như là dính lên trên người, mang theo một cơn gió nhẹ buổi sớm, trước là y đầu nặng chân nhẹ rồi rùng mình một cái.
Vừa rồi trên trời còn có mặt trời, lúc này mới chớp mắt đã bị mây che rồi, chỉ còn lại chút ánh nắng nhè nhẹ.
Trường Canh đứng đợi y ở cửa, xoay lưng về phía kim điện tầng tầng lớp lớp như cung tiên, tà áo triều phục của Nhạn Bắc vương bay bay, cậu đang nhìn xa xa về Khởi Diên Lâu, không biết đang nghĩ gì.
Nghe tiếng bước chân, Trường Canh mới quay đầu lại, liếc qua sắc mặt Cố Quân, nhíu mày: "Xe ngựa đang đợi bên ngoài, người nghỉ ngơi chút đi."
Cố Quân mệt mỏi đáp bừa một tiếng.
Trường Canh: "Cái vị đó giữ người lại nói gì?"
Cố Quân ngây ra: "Chuyện phiếm...chuyện thừa."
Trường Canh nhìn ra y chẳng còn sức lực nói nhiều, bèn im lặng không mở miệng nữa, một mạch về thẳng hầu phủ.
Sáng sớm, vô số lệnh tiễn đã hạ xuống, lục bộ địa phương đều theo đó hành động, bọn họ đều biết, đây có lẽ là thời khắc chỉnh đốn rồi.
Cố Quân vừa mới vào phòng, đầu gối đã mềm nhũn, lảo đảo hướng về giường ngã xuống.
Giáp trụ trên người còn chưa tháo xuống, loảng xoảng một tiếng nện xuống, cả nửa thân người tê rần, cả mái nhà đều xoay vòng trước mắt y, Cố Quân có ảo giác như mình không còn có thể bò dậy nổi nữa.
Trường Canh đưa tay bắt vào mạch môn của y, hai cái tay vừa rồi lạnh băng bây giờ nóng đến dọa người, hình như mới vừa vớt từ lò lửa ra: "Nghĩa phụ, khi nào bắt đầu phát sốt, bản thân có cảm nhận được không?"
Cố Quân rên rỉ một tiếng, các khớp xương phả ra mùi vị như dịch dạ dày, mí mắt nặng đến mức không mở nổi, cố gắng hỏi: "Vị tiểu huynh đệ đó của ta vẫn khỏe mạnh chứ?"
Trường Canh: "...Ai?"
Hoắc Đan theo sau vội đáp một tiếng, từ trong tay một con chuột xám nhảy tới nhảy lui: "Đại soái, vẫn sống tốt."
"Vậy ta cũng không sao," Cố Quân yếu đuối nói, chống người bò dậy, mặc cho vòng người chen chúc tháo giáp của y xuống, trên người nhẹ nhõm phần nào, y vuốt bừa mái tóc ướt đẫm mồ hôi, "Không phải là cảm lạnh thì là phát sốt, uống thuốc ra ít mồ hôi là hết thôi."
Hoắc Đan lóng ngóng đứng một bên, không biết thế nào mà hầu gia nhà mình lại cùng con chuột này đồng sinh cộng tử rồi, Trường Canh nghe hiểu, ánh mắt chớp nhẹ, ấn Cố Quân ngồi lại xuống giường không cho động đậy: "Đều để con làm cho."
Cậu ra hiệu cho Hoắc Đan ra ngoài trước, tự mình cởi bộ y phục có thể vắt ra nước trên người Cố Quân ra, cơ thể Cố Quân mềm oặt, mở mắt là choáng váng rồi, chỉ đành nhắm mắt nghiêng một bên để mặc cậu thao túng, hô hấp có chút gấp gáp, nhìn có vẻ tăng thêm mấy phần yếu đuối.
Ngoại y và trung y đều đã cởi hết ra, cánh tay Trường Canh không ngăn được lẩy bẩy.
Lớp nội y mỏng manh bên trong của Cố Quân đã bị mồ hôi thấm ướt thấu rồi, mỏng như cái vỏ tỏi, không che chắn được gì cả, ngực và eo toàn bộ lộ ra thoáng ẩn thoáng hiện, không biết tại sao, Trường Canh cảm thấy lần này so với cái lần Cố Quân trước mặt cậu trực tiếp nhảy xuống suối nước nóng còn muốn mất mạng hơn.
Trường Canh nhất thời tim đập như sấm rền, bất luận thế nào cũng không dám cởi tiếp, chỉ đành kéo chăn che lên, trọn vẹn đậy hết lên người Cố Quân, trải ra một bộ y phục sạch sẽ để kế bên, có chút khẩn thiết thấp giọng: "Nghĩa phụ, còn lại tự người thay có được không?"
Cố Quân sau khi thành niên không mấy khi bệnh. thỉnh thoảng một lần thì lại cực kỳ nghiêm trọng, sốt đến nỗi thất khiếu bốc khói, ù tai không dứt, nghe thấy vô lực huơ huơ tay với Trường Canh, oán thán: "Lúc nào rồi, thật là cũng chỉ có ngươi..."
Trường Canh cúi gầm đứng một bên, Cố Quân bị cái mất tự nhiên của cậu cũng làm cho mất tự tại theo, hai người không nói năng gì một lúc, Trường Canh gượng gạo: "Con đi sắc thuốc."
Cậu xoay người ra ngoài cũng coi như giúp cho hai người thả lỏng ra.
Cố Quân nằm một lúc, tâm tư rất nhanh bị cơn sốt cao khuấy thành một nồi cháo, loạn thất bát nháo gì cũng chui vào, một lúc thì nghĩ: "Rốt cuộc phải làm sao với tên tiểu tử Trường Canh này đây?"
Một lúc lại nghĩ: "Huyền thiết doanh lui về Gia Dư Quan, những huynh đệ hy sinh đều không có ai thu dọn thi thể, dù chỉ là da ngựa bọc thây trở lại."
Càng nghĩ càng nghĩ, trong lòng y cảm thấy như bị thủng lỗ rò rỉ, mưa sầu gió tủi gì cũng chui vào, trên đường đến bị một câu của Giang Sung đè nén lại nỗi đau trong lòng, lúc này dấy trở lại, phát tác dữ dội hơn, đơn giản là y đau lòng đến không còn muốn sống.
Năm vạn thiết giáp, một đêm liền tổn thất một nửa...
Cuối cùng, ý thức Cố Quân dần dần mơ hồ, vậy là ngủ rồi, thật ra là ngất đi rồi, ý thức hỗn loạn lúc mơ lúc tỉnh, bây giờ, trước đó, mọi thứ đủ kiểu rối loạn vụn vỡ liên kết thành một vũng lầy, thuận theo đầu dây đổ xuống, những ký ức xa xôi từng chuyện từng chuyện xẹt qua.
Y nhớ lại bản thân lúc nhỏ, vậy mà có được vài năm không mù cũng không điếc, cậu giống như một con bọ chét đánh chết cũng không ngoan, lão hầu gia hễ thấy y là thổi râu trừng mắt, lửa giận bốc lên.
Nhưng mà có một lần, lão hầu gia hiếm thấy có lòng kiên nhẫn đưa y theo đi xem tà dương ngoài Bắc Thành.
Lão hầu gia cơ thể cao to, đối với mọi người vô cùng uy nghiêm, đối với đứa nhỏ mới to bằng nắm tay cũng như vậy, tuyệt không chịu đưa tay ôm lấy y, miễn cưỡng nắm trong tay đã là từ ái của lão hầu gia rồi, cứ như vậy cho đến mức người lớn thì phải nghiêng người khom mình, trẻ nhỏ thì cố gắng đưa tay lên cao, ai cũng đều không thoải mái. Có điều Cố Quân không có oán thán, đó là lần đầu Cố Quân nhìn thấy tà dương như máu ở sa mạc biên vực, lúc mà thân ảnh huyền ưng lướt qua, giống như con chiêng vàng kéo theo bạch hồng, hoàng sa mênh mông gần xa, bình lâm vắng lặng, Cố Quân niên ấu hình như là có bị lay động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ vẫn luôn ngắm cái bánh xe mặt trời đỏ rực to lớn đó trầm mình lặn xuống, Cố Quân nghe thấy lão hầu gia cảm xúc bộc phát nói với một tướng sĩ bên cạnh: "Là tướng sĩ, nếu có thể chết giữa sơn hà, cũng coi như đại phúc cả đời."
Lúc đó y không hiểu, nhưng mà bây giờ, hai mươi năm qua đi rồi.
"Đại soái," Cố Quân mơ mơ hồ hồ nghĩ, "Mình thật sự...có lẽ sẽ chết trong cái sơn hà này."
...Bừng tỉnh như ngựa trong khe, lửa trong đá, thân trong mộng.
Lúc này có người đẩy cửa bước vào, ôm Cố Quân dậy, đút cho y một chén nước, người đó thật sự là quá dịu dàng rồi, giống như là thường xuyên chăm sóc người khác, một giọt cũng không đổ ra ngoài.
Sau đó người đó nói nhỏ bên tai Cố Quân: "Tử Hi, uống thuốc rồi ngủ."
Cố Quân không mở mắt, mơ hồ trả lời: "Nửa canh giờ...sau nửa canh giờ đánh thức ta, gọi không tỉnh thì tạt một chén nước lạnh."
Trường Canh thở ra, lặng lẽ đút thuốc cho y, sau đó ngồi bên cạnh canh chừng.
Cố Quân giống như là trên người không thoải mái, trăn trở lăn qua lăn lại, chăn sắp bị y đạp văng ra rồi, Trường Canh đắp lại cho y vài lần, cuối cùng dứt khoát quấn lại đàng hoàng rồi ôm y trong vòng tay.
Nói ra cũng kỳ lạ, có lẽ từ nhỏ Cố Quân chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, lúc này cảm giác sau lưng đang có người cho mình dựa vào, liền ngoan ngoãn nằm im, người ôm lấy y tỉ mỉ chỉnh sửa cho y tư thế thoải mái nhất, an thần tán Trần cô nương phối xộc vào hơi thở, một cánh tay có chừng mực lướt qua trán y, ngón tay không nặng không nhẹ nhiều lần ấn xuống trán, cổ và vai của y.
Cả đời này của Cố Quân cũng chưa từng ngủ trên một cái "giường" thoải mái như vậy, chớp mắt cái đã không còn biết kim tịch hà tịch rồi.
Thời gian trôi yên ắng trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt đã qua nửa canh giờ.
Trường Canh liếc nhìn cái đồng hồ để bàn, thật sự là không nỡ ~ Không nỡ buông Cố Quân ra mà cũng không nỡ gọi y dậy.
Nhưng không còn cách nào khác, binh họa đang đến trước mắt, nhìn khắp thiên hạ, còn có chỗ nào có thể cho người ngủ ngon không?
Trường Canh chỉ đành dứt khoát, búng tay nhè nhẹ vào huyệt vị của Cố Quân, đúng giờ thức tỉnh y, tự mình ngồi dậy xuống nhà bếp.
Trong lòng Cố Quân vẫn luôn căng thẳng, sau một chén thuốc, mồ hôi tuôn ra khắp người, cũng áp chế được cơn bệnh xuống, nghỉ ngơi qua loa nửa canh giờ, đến lúc y tỉnh dậy, cơn sốt cũng đã hạ giảm kha khá rồi, Cố Quân nằm lười trên giường một lúc, mặc quần áo ngồi dậy, cảm giác bản thân cũng xem như là sống lại rồi.
Trên người dễ chịu hơn một chút, trong lòng cũng thoải mái lên không ít.
Cố Quân nghĩ: "Chẳng phải chỉ một đám người Dương thôi sao? Thật sự thần thông quảng đại, còn giở âm mưu quỷ kế gì nữa?"
Cố Quân kéo dài một hơi, lúc này mới phát hiện bản thân đói rã rời, y thống khổ ấn chặt bụng nghĩ: "Ai mà lúc này nướng cho mình hai cái bánh nướng, mình liền cưới người đó vào cửa."
Đang nghĩ thì Trường Canh cầm một chén canh nóng hổi bước vào, hơi nóng và mùi thơm không chút khách khí dội thẳng vào mặt, lục phủ ngũ tạng của Cố Quân đều đói khát cuộn trào trong bụng.
Cố Quân thiểu não lật lọng với chính mình: "Cái người này phải trừ ra, cái người này không thể tính..."
Không ngờ suy nghĩ vừa mới dấy lên, bên ngoài đột nhiên ứng cảnh nổ lên một tiếng sấm rền.
Cố Quân: "..."
Trường Canh đưa tay thử nhiệt độ trên trán y: "Hạ rồi, nghĩa phụ ăn một chút trước đi."
Cố Quân lặng lẽ nhận lấy đũa, nghe thấy hai chữ "nghĩa phụ" bỗng nhiên trong lòng dao động, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ, tiếc là cái suy nghĩ này chỉ xẹt qua, y chẳng có tóm lấy.
Cố Quân: "Ngươi làm?"
"Vội vã nên chỉ kịp nấu bừa chút mì," Trường Canh mặt không đổi sắc, "Ăn tạm vậy."
Cố Quân bỗng chốc cả người đều bất ổn, không biết đường đường "Nhạn Bắc vương" lại biến mình trở nên "hiền thục" như vậy là muốn làm gì.
Trường Canh vậy mà dường như nhìn ra được y đang nghĩ gì, điềm tĩnh nói: "Nếu như vong quốc, thì đẩy Lý Phong ra chịu, con tới Tây Bắc mở một tiệm mì, cũng đủ sống rồi."
Cố Quân bị sặc một họng mì, ho đến chết đi sống lại.
Trường Canh cười: "Con nói đùa thôi."
Cố Quân cầm lấy ly trà lạnh uống một hơi: "Đúng là con ngoan, còn học cách lấy ta ra tiêu khiển, đúng là càng ngày càng chẳng ra gì."
Trường Canh nghiêm túc: "Năm đó ở Nhạn Hồi, người đột nhiên mang con tới kinh thành, con đã nghĩ tới bỏ chạy, nghĩ hay là đi vào núi sâu rừng rậm làm một thợ săn, hoặc là đi tới một chốn nhỏ biên thùy mở một cái tiệm vừa phải, vừa đủ ăn là được, có điều sau đó cảm thấy bản thân không có khả năng có đủ bản lĩnh bỏ trốn dưới mắt người, nên là ngoan ngoãn."
Cố Quân vén rau sang một bên, moi móc thịt bên dưới lên ăn, còn chưa đợi y nhai nhuyễn, Trường Canh bỗng dựa vào lưng ghế, kéo dài một hơi: "Nghĩa phụ người không biết đâu, người một ngày mà không bình an xuất hiện trước mặt con, là một ngày con không dám chợp mắt, nói chung..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Cố Quân nhàn nhạt nói: "Cách bình an còn tận mười vạn tám nghìn dặm lận ~ ngươi nói ta nghe xem."
Trường Canh ngầm hiểu, biết là y nhắc đến chuyện mà không có nói trước mặt Lý Phong.
Cố Quân: "Huyền thiết doanh chắc chắn là ngươi rút về, nếu không Hà Vinh Huy bọn họ nói không chừng sẽ còn đánh cho dù chỉ còn lại người cuối cùng."
"Con mô phỏng tự tích của người." Trường Canh nói, "Rút huyền thiết doanh về Gia Dư Quan, lại để cho Thái Tân tướng quân đem quân về Bắc viện trợ, tính thời gian, bên phía Hà tướng quân tử lưu kim trong lúc cấp bách thiết nghĩ đã không còn rồi ~ Chuyện này không cần cho Lý Phong biết, dù sao thì hắn ta cũng hạ lệnh bãi bỏ lệnh kích trống rồi."
Cố Quân chớp mắt: "Ngươi sẽ hại..."
"Đều là bàng môn tả đạo." Trường Canh lắc đầu, "Bên phía Giang Nam con vốn đã gửi tin cho sư phụ rồi, không ngờ vẫn là không kịp, ngoài ra con hoài nghi trong cung còn sót lại cây đinh mà hai mươi năm trước Man tộc để lại, đã nhờ người điều tra, bên phía Thẩm tướng quân vẫn chưa có tin tức, chỉ sợ sẽ không có tin tốt gì."
"Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất," Cố Quân trầm mặc một lúc, trả lời: "Bà mẹ già đó mạng lớn lắm, sẽ không chết đâu."
Trường Canh: "Nghĩa phụ, Tây Bắc thế lực đánh tới tuy hung hãn nhưng bây giờ xem ra, tạm thời sẽ không có chuyện gì, theo người thấy, sau trận họa Đông Hải, kinh thành có thủ được không?"
Cố Quân ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đó giống như hai viên đá đánh lửa, lạnh lùng, rắn chắc khó tả, nhưng lại phảng phất chỉ một chạm nhẹ là có thể cháy thành những tia lửa.
Trong phòng chỉ có y và Trường Canh hai người, cách nhau một chén mì, Cố Quân chẳng nói những lời bề nổi, thẳng thắn: "Vậy thì phải xem chúng ta có thể cầm cự được đến lúc có viện quân không. Tập kích bất ngờ từ ngàn dặm, người Dương cũng muốn tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ không có một trận mở màn lớn như vậy, vốn là kéo dài càng lâu thì càng có lợi cho chúng ta, nhưng..."
Nhưng sức lực Đại Lương chống đỡ không được quá lâu.
Lý Phong điên cuồng ham muốn cái quặng tử lưu kim của Lâu Lan đến mất trí, là bởi vì mảnh đất bao la rộng lớn nhất thế gian này quặng tử lưu kim lại vô cùng thưa thớt ít ỏi, hoàn toàn cung không đủ cầu, bốn phần đầu vào tử lưu kim của Đại Lương đều là từ mười tám bộ lạc cống nạp, còn lại phần lớn hình như là phân tán rải rác mua từ bên ngoài, tiền bạc thông thương hải vận chảy vào đều cứ vậy mà lại chảy ngược ra.
Trước mắt mười tám bộ lạc phiến loạn, bốn bề bị bao vây, có thể điều động chỉ có tử lưu kim từ quốc khố, cứ như vậy kéo dài đương nhiên sẽ không đủ.
Đây chỉ mới là tử lưu kim, huống hồ cái quốc khố còn gầy hơn cả kim châm thì lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?
Cố Quân: "Theo như ngươi nói, vạn nhất cuối cùng không được, thì sẽ thu hồi binh đao, đương nhiên là cách làm lý trí nhất, nhưng mà chưa chắc thành công. Huyền thiết doanh rút về Gia Dư Quan cũng thôi rồi ~ Bên ngoài Tây quan tuy là bình thường náo nhiệt nhưng tới lui nhiều nhất vẫn là thương nhân, con đường tơ lụa mới vừa khai thông vài năm, không đủ để họ định cư, khí hậu cuối năm trước sau ở con đường tơ lụa đều rất khó chịu, cửa khẩu hễ đóng, thì không có gì để làm ăn nữa, bây giờ có lẽ cũng đã đi được khá khá rồi, nhưng quan nội thì không được, quan nội còn có nghìn thôn vạn hộ và vô vàn bách tính, Hà Vinh Huy không thể tiếp tục lui được."
Huyền thiết doanh là đức tin của con dân Đại Lương, giống như một cái cột chống, cái cột này một khi sập xuống, chiến trận thật sự là không cần đánh nữa, giang sơn trực tiếp thay tên đổi họ cho nhanh.
Trường Canh trầm mặc một lúc: "Con nói là tình huống vạn bất đắc dĩ."
"Không có vạn bất đắc dĩ." Cố Quân lắc đầu, "Trong lòng ngươi có khoảng trống, biết cách bày binh bố trận, nhưng chưa từng đánh trận, đánh trận ngoại trừ thiên thời địa lợi, hai điều còn lại, một là trang bị hỏa cơ giáp thép, một là dũng sĩ không sợ chết, trang bị đã hết sức rồi, không còn cách khác...có điều ta tin cho dù người Dương có mạnh, cũng chưa chắc mạnh hơn chúng ta bao nhiêu, càng đừng nói tới đám Man tộc trên dưới thôn quăng cho cái hỏa pháo cũng có thể dùng làm cái chày giặt đồ ~ thuộc hạ binh tướng không phải quân cờ, đều là con người, đều là máu thịt, cũng đều không sợ chết, ngươi nhớ lần trước lúc tiễn phỉ Nam Cương ta nói gì với ngươi không?"
Trường Canh: "Nhớ, 'trước khi lâm trận, kẻ nào không muốn chết sẽ chết trước'."
Cố Quân "ổ" một tiếng, gia quốc thương tích đầy mình cũng không ảnh hưởng tới y ăn cơm, ngắn gọn vài câu thì chén mì đã được ăn sạch bóng, cuối cùng khịt mũi, một hơi uống sạch luôn cả lá cải xanh đáng ghét, nhai cũng không nhai, xong xuôi thì đặt chén trở về bàn, "Còn không?"
"Hết rồi, con chỉ làm một chén, người mới bệnh, dạ dày còn yếu, ăn no sáu bảy phần là được." Trường Canh nói, "Đánh thế nào người quyết định, không cần lo lắng sau này, cũng không cần quan tâm người khác nghĩ gì, làm sao kiếm tiền, làm sao tìm tử lưu kim, làm sao phân chia bố cục mấy chuyện này cứ giao cho con."
Cố Quân chấn động nhẹ, bật cười: "Cái gì cũng ta quyết định sao? Đánh không thắng thì sao?"
Trường Canh chỉ cười không nói, đôi mắt ghim chặt trên người y, giống như đầm nước yên tĩnh, bỗng nổi sóng, ánh mắt như biết nói, "Nếu người thua rồi, con cùng người gánh tội danh thiên cổ, nếu người chết, con tuẫn táng cùng người" đã rất rõ ràng truyền thông tin ra rồi.
Chính vào lúc này, Hoắc Đan bỗng nhẹ nhàng gõ cửa: "Đại soái, Phụng Hàm công và Đàm tướng quân đến, còn mang theo chiến báo thứ hai từ Đông Hải."
Cố Quân vội nói: "Mau mời!"
Trường Canh thu lại tầm mắt, thu dọn chén đũa, sau một khoảnh cúi đầu bỗng nói: "Vừa rồi vẫn có một câu là nói bừa."
Cố Quân ngây ra.
"Nói là năm đó con không rời đi, là cảm thấy dưới tầm mắt người thoát không khỏi." Trường Canh đến đầu cũng không ngẩng lên chỉ cười, "Năm đó con vốn là một thiếu niên lớn lên ở một trấn nhỏ biên thùy, căn bản là không nghĩ nhiều được như vậy..."
Cố Quân đã mẫn cảm nghe ra được ý tứ của cậu, nghiêm giọng: "Trường Canh, đừng nói nữa."
Trường Canh ngoan ngoãn ngậm miệng, đem nửa câu còn lại nuốt ngược trở về.
Năm đó trong lòng cậu không có nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng không có chạy chỉ đơn giản là không nỡ một người mà thôi.
Đàm Hồng Phi cùng Trương Phụng Hàm rất nhanh đã vào tới, tức tốc đem chiến báo tiền tuyến đệ trình tới trước mặt Cố Quân, tay của Đàm Hồng Phi còn run nhẹ, trong lòng Cố Quân chùng xuống.
"Đại soái, Giang Nam báo về, thủy quân quân ta thất thủ ngàn dặm, người Dương đã tiến về bắc, người Dương đó không biết đã dùng loại giao gì, nhanh như tia chớp, gấp ba lần thuyền giao quân ta, còn túm tụm quanh một con đại hải quái chính giữa." Đàm Hồng Phi nói, "Nếu như đây không phải là nói bừa thì bọn chúng bắc tiến đến cảng Đại Cô ước chừng hai ba ngày!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro