Pháo Lửa
Priest
2024-10-02 16:27:16
Trường Canh nhận lấy chiến báo, Cố Quân hỏi: "Giang Nam thủy quân còn lại bao nhiêu?"
"Không nói chắc được," Trường Canh lướt nhanh qua, "Trường giao chưa từng ra biển, càng chưa đánh qua hải trận, Triệu Hữu Phương vừa chết đã hoảng loạn, bỏ chạy tứ tán hết rồi ~ Nghĩa phụ, người còn nhớ năm đó Ngụy vương tác loạn không?"
Cố Quân vuốt vuốt mũi, đã hiểu ý của cậu.
Năm đó Ngụy vương đã mua chuộc Giang Nam thủy Lục đề đốc và một nửa số thủy quân, tập binh ở tiểu đảo đông doanh ngấp nghé kinh thành, không ngờ là còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị Cố Quân và Lâm Uyên Các bắt tay khuấy đảo.
Nói là "Cố Quân và Lâm Uyên Các bắt tay", thật ra lúc đó bên cạnh Cố Quân chỉ có vài huyền ưng và vài đứa trẻ "mới lớn một nửa", Lâm Uyên Các chẳng qua cũng chỉ có hơn ba chục người giang hồ, còn phải tính thêm Liễu Nhiên hòa thượng cái kiểu phế vật mặc lên trọng giáp không biết tháo xuống này.
Trong quân đội, Cố Quân rất có uy tín và trọng lượng, y đột nhiên xuất hiện dọa bọn phản quân có tặc tâm tái mét là một nguyên nhân, nhưng mặt khác cũng chứng minh được hải quân Đại Lương đích thực là một cái chân què.
Đến cả tạo phản cũng không tạo được cho lưu loát.
Nếu như chuyện này xảy ra vào năm của Nguyên Hòa tiên đế, Cố Quân có lẽ có cơ hội giống với năm đó chỉnh đốn quân phòng thành Bắc Tân Cương vậy, nhúng tay vào hải quân, tiếc là Lý Phong lại không phải kiểu người như tiên đế giết một người cũng mềm lòng do dự không quyết, chuyện đó vào năm Long An không thể xảy ra được.
Cố Quân: "Diêu Trọng Trạch? Cũng chết rồi sao?"
Trường Canh: "Không có nhắc tới, người chết quá nhiều."
Cố Quân thở ra: "Còn có "hải quái" là cái thứ gì?"
Trường Canh: "Nghe nói là giống như một con bạch tuộc lớn, có thể chìm mình dưới mặt nước, khi nổi lên thì giống như ngọn núi, có thể che đất giấu trời, cự diên bì với nó chỉ giống như một chú bồ câu trên vai một người cao to vạm vỡ, trên thân còn có hàng vạn hải giao nhỏ tầng tầng lớp lớp đính lên cứ như vô số móng vuốt sắt, mũi nhọn mở ra có thể phóng ra một quần thể ưng giáp to lớn..."
Trường Canh nói tới đây thì ngừng một lúc, ngón tay mảnh khảnh nhè nhẹ điểm vào viền của chiến báo vài cái: "Nếu thật sự có thứ này, một ngày ít nhất cần phải đốt lên đến bốn năm trăm cân tử lưu kim."
Cố Quân nhìn cậu một cái, Trường Canh lắc nhẹ đầu, nói tới đây rồi ngừng, cất lại nửa câu sau ~ Người Tây Dương bỏ ra một cái giá lớn như vậy, chỉ e không phải tới đây dây dưa chiến đấu lâu dài với họ.
"Giải quyết trú quân Giang Nam thì trên biển không có gì phải lo nữa, cảng Đại Cô không phải là đối thủ, bước tiếp theo là trực tiếp tấn công kinh thành," Cố Quân tháo cái địa đồ trên tường xuống, "Lão Đàm, trong cung có bao nhiêu binh lực có thể điều phối?"
Đàm Hồng Phi miết miết cái ria mép: "Bắc đại doanh có hai nghìn trọng giáp, khinh kỵ một vạn sáu, còn có hai nghìn xa mã binh, chiến xa tổng cộng tám chục chiếc, mỗi chiếc có ba cặp bạch hồng tiễn, đầu đuôi đều có hỏa pháo ngắn dài."
Một chút ít binh lực này là đã bức ép đối với hoàng cung rồi, so với âm mưu đã lâu của người Tây Dương rõ chênh lệch, chỉ như hạt muối bỏ biển, Cố Quân nhíu mày: "Ngự lâm quân đâu?"
"Ngự lâm quân không được, tổng cộng chưa tới sáu nghìn người, hơn một nửa đều là binh lực thiếu gia công tử tạo hình thức, chưa từng nhìn thấy máu." Đàm Hồng Phi ngừng một lúc, đột nhiên nhớ lại gì đó, từ trong tay lôi ra một món đồ, trịnh trọng hai tay đưa cho Cố Quân, "À, đây là hoàng thượng kêu thuộc hạ đem tới cho đại soái."
Cái thứ đó được bọc cẩn thận bởi một loại lụa trong cung, không biết còn tưởng bên trong là ngọc ngà châu báu gì, nhưng vừa mở ra nhìn thì thấy nó gói một cái huyền thiết hổ phù bề mặt hung tợn.
Cố Quân cầm lấy liếc một cái, miệng cười lòng không cười nhếch miệng: "Lúc này còn đưa cái này cho ta làm gì, muộn rồi."
Đàm Hồng Phi cũng không biết nên nói gì.
Cố Quân tiện tay đưa huyền thiết hổ phù cho Đàm Hồng Phi: "Được thôi, nếu hoàng thượng đã lên tiếng, thì ông cứ theo ý của người đi viết một bức điều lệnh đi, triệu trú quân Sơn Đông, Trực Đãi hai nơi này hồi phòng, giải quyết khó khăn ở kinh thành, lại kêu Thái Tân dẫn binh tăng viện...*ổ*, điều động trước đi, điều không được tính sau."
Đàm Hồng Phi: "..."
Trương Phụng Hàm tuổi già sức yếu đứng một bên, lại không có lòng dạ cứng cỏi của cái bọn súc sinh này, vốn là đã kinh hồn bạt vía suốt nãy giờ, đột nhiên nghe ra lời của Cố Quân có ý khác, sắc mặt lão linh khu trắng bệch, không nhịn được hỏi: "Ý của đại soái chẳng lẽ là...quân cần vương có thể không điều được?"
Trường Canh trả lời: "Nếu như chiến báo không sai, người Tây Dương không thể nào mang theo bên người quá nhiều quân nhu ~ bọn họ cũng đánh không nổi, nếu muốn một đòn quyết định, từ Giang Nam lên đất liền tất nhiên sẽ phân binh thành hai đường, một đường từ trên biển tấn công thẳng vào kinh thành, một đường từ đất liền cô lập kinh thành với bên ngoài, bao vây chúng ta...điều lệnh e là đã không truyền ra ngoài được nữa rồi."
Phụng Hàm công suýt nữa ngất tại chỗ, ngồi phịch xuống bên cạnh, không ngừng thở dốc.
Trường Canh không ngờ ông ta lại phản ứng mạnh như vậy, vội rót một ly nước đưa tới trước mặt Phụng Hàm công, thủ pháp thành thạo vỗ vỗ vài học vị trên lưng ông ta: "Ông trấn tĩnh một chút, người tới tuổi cố gắng đừng quá bi quá hỷ, không sẽ dễ trúng gió..."
Trương Phụng Hàm một phát túm chặt tay cậu, suýt nữa nước mắt tèm lem: "Điện hạ của tôi ơi, người có phải trời sinh không biết cái gì gọi là sốt ruột đúng không?"
"Phụng Hàm công cứ bình tĩnh, ta còn chưa nói hết," Trường Canh vội nói, "Trước đây khi nghĩa phụ bị giam, ta lo lắng biên cảnh có biến, đã liên hệ một số bằng hữu."
Vừa nói vừa lấy một con chim gỗ từ tay áo ra.
"Con chim gỗ này cần một chút từ thạch đặc biệt để dẫn đường, có thể truyền tin qua lại giữa những người có từ thạch với nhau, bọn họ trước đây đã nhận được tin của ta, trước mắt có lẽ ai nấy đều đã trên đường đến trú địa các nơi rồi, nhưng mong là có thể kịp ~ Nếu như kinh thành thật sự bị bao vây, ta có thể dùng chim gỗ truyền tin, sẽ do bọn họ truyền đạt lại, có huyền thiết hổ phù cùng với tư ấn của nghĩa phụ, có lẽ đã đủ để huy động."
Khi Trường Canh ý thức việc huyền ưng rời đi, truyền tin qua lại giữa các nơi sẽ dẫn đến chiến sự, bắt đầu lợi dụng Lâm Uyên Các, bắt tay vào bố trí mạng lưới truyền tin cực lớn này để đề phòng.
Đàm Hồng Phi và Trương Phụng Hàm há hốc nhìn Trường Canh.
"Đều là chút mánh khóe, trong lúc vội vã ta cũng không nghĩ ra được cách khác." Trường Canh nói, "Thời gian đầu có thể thần không biết quỷ không hay dùng trong tình thế cấp bách, nhưng lâu dài thì không ổn, kẻ địch một khi phát giác, thì cái thứ đồ chơi này không còn an toàn nữa, tùy ý ném một hòn đá nhỏ là có thể đánh rơi nó."
Nhất thời trong lòng Cố Quân có một tư vị không thể nói rõ, khi còn ở trong lao, y không phải là chưa từng lo cho Trường Canh, trước mắt xem ra, cho dù lúc đó là chính bản thân y điều động, cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn Trường Canh.
Nhưng mà trước mặt người ngoài, bất kỳ cảm xúc nào của Cố Quân cũng không tiện biểu hiện ra, chỉ nhàn nhạt nói: "Điện hạ suy nghĩ chu toàn."
"Đi thôi, Lão Đàm, cùng ta về Bắc đại doanh." Cố Quân lấy một bình rượu treo sau cửa xuống, nhìn sắc trời một cái, đến cả giáp trụ cũng không mặc, chỉ mặc bừa một cái áo tơi [1] liền sải bước lớn bước đi.
Trường Canh cũng đứng lên: "Nghĩa phụ đi trước, con theo Phụng Hàm công về linh khu viện chuẩn bị xong sẽ hộ tống giáp trụ qua."
Dịu dàng và ấm áp nhanh chóng tan thành mây khói, ai nấy tự mình vội vàng rời đi.
Cố Quân cùng Đàm Hồng Phi đưa theo một đội vệ binh, nhanh như bay xuất thành, hướng về Bắc đại doanh.
Áo tơi của Cố Quân mang theo là đúng rồi, mới đi được nửa đường, sấm rền ầm ầm không dứt trên bầu trời đột nhiên lắc mình một cái đã biến thành tia chớp sáng loáng như tuyết, bổ xuống giữa trời buốt thấu, bầu trời mây phủ nặng trịch theo đó tách ra như xé lụa, một trận mưa lớn trước tiết tháng tư bổ xuống ập vào mặt.
Trong chốc lát đã như trút, mưa gió mịt mù.
Đàm Hồng Phi bị sặc nước mưa gần như không thở nổi, vuốt mạnh những giọt nước trên mặt, nhớ lại vừa rồi khi đến hầu phủ thông báo, Hoắc Đan có nói với ông là hầu gia đang bệnh, liền không nhịn được thúc vào bụng ngựa chạy tới bên cạnh Cố Quân, nói lớn: "Mưa lớn quá, đại soái, người phong hàn chưa khỏi, hay là tìm chỗ trú trước đã, đợi mưa ngừng rồi đi cũng không muộn..."
Cố Quân cũng hét to trong mưa: "Ông nhìn mây đó đi, ai biết tới năm khỉ tháng ngựa nào mới có thể ngừng, đừng phí lời!"
Có lẽ như mưa lớn bất thường đột ngột khiến cho trong lòng Cố Quân dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Huyền thiết doanh bị ngoại bang gọi là "quạ đen"; là một con quạ đen đầu đàn, Cố Quân quả nhiên mọc một cái miệng quạ tuyệt đại không ai sánh bằng, dường như tất cả mọi dự cảm chẳng lành của y đều sẽ thành sự thật, bách phát bách trúng, chưa từng thất thủ.
Đàm Hồng Phi cho rằng người Tây Dương hai ba ngày mới tới ~ Ông ta cũng lạc quan quá rồi.
Đêm đó, trên một đài quan sát ở cảng Đại Cô.
Trước cái thiên lý nhãn dài có hai cái cọ chống bụi to như cái bàn tay, đang nhấp nhô trên mặt đất một cách uổng công, không lâu sau đã bị thổi cụp đầu.
Lão tháp binh trực ban chỉ đành đưa tay ra ngoài cửa sổ, mò mẫm cái tay cầm cửa sổ đã gỉ sét loang lổ ~ cái hỏa cơ ở đó đã hư lâu lắm rồi, cũng ai thèm sửa, chỉ thể dùng tay làm. Ông ta vẫy nước mưa trên tay, nói kháy lắc cái tay cầm dài lên, cái bánh răng gãy nướu rụng răng ngắc ngoải rên xiết, một cái dù nhỏ tay cầm bằng kim loại từ từ giương lên bung ra cứ như là ăn chưa no, trong cơn mưa sầu gió thảm đã che đi mặt kính trước thiên lý nhãn,
Lão tháp binh lau hơi nước trên mặt thiên lý nhãn, oán thán với bạn đồng hành: "Cùng là binh như nhau, người ta thì bay tới lui trên trời, rung chuyển trời đất, uy phong chết được, chúng ta thì hay rồi, mỗi ngày trên tháp không phải là quét dọn thì là đánh bài, còn sướng hơn hòa thượng nhà mẹ nó, một chút bổng ngoại [2] cũng mò không ra, suốt ngày chẳng có chuyện nhảm nhí gì, còn phải tốn thời gian ở đây lâu dài, đến cả nữ nhân của mình còn sắp không nhận ra luôn rồi...aizzz, đúng là tà môn mà, sao mà tự nhiên mưa lớn vậy chứ, ở đâu có oan tình gì lớn lắm à?"
Người còn lại đang quét sàn cũng không có ngẩng đầu lên: "Ông cứ than vãn là không có chuyện gì sao? Không nghe đội trưởng nói phong hỏa lệnh cũng đều đã truyền tới rồi sao, người Tây Dương vạn nhất đánh tới thì ông có chuyện làm rồi."
"Đừng có nghe tên đội trưởng đánh rắm, có tháng nào mà hắn ta không niệm mấy lần người Tây Dương sắp đánh tới?" Tháp binh nói, "An Định hầu chẳng phải vẫn đang tọa trấn bên cạnh kinh thành đó sao."
"An Định hầu vào thiên lao rồi."
"Aiyo, cũng chẳng thả ra rồi sao..." Lão tháp binh nói tới đây, dường như suy nghĩ ra gì đó, bỗng nói, "Đúng, nói tới chuyện này cũng thật cổ quái, chẳng phải đều nói An Định hầu tạo phản đánh vào cung sao, sao nhanh như vậy đã thả ra rồi, trừ khi..."
"Suỵt," người kia nói, "Đừng có khua môi múa mép nữa, ông nghe này!"
Một trận âm thanh ầm ầm như sấm rền xé gió truyền tới, đài quan sát dường như cảm nhận ra gì đó mà run lắc không ngừng.
Lôi đánh sao?
Tiếng lôi là từng đợt từng đợt, sao mà có thể triền miên không dứt chứ?
Lão tháp binh nghi hoặc khom người bò trước thiên lý nhãn, từ từ giương ống kính lên.
Một khắc sau, ánh mắt đục ngầu của ông ta xuyên qua mưa mù đen kịt, bất ngờ bắt gặp một bóng đen cực lớn trên biển.
Nằm mơ thấy ác mộng cũng sẽ không thấy một con quái vật giơ nanh múa vuốt như thế, cả trăm móng vuốt của nó hướng lên trời, thấp giọng phẫn nộ gầm rống.
Lão tháp binh cho rằng mình hoa mắt, dùng lực dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, chỉ thấy con "hải quái" đó di chuyển như bay, vừa rồi chỉ mới là một hình ảnh mờ ảo, chớp mắt không biết đã gần hơn bao nhiêu rồi, đã đủ để thiên lý nhãn nhìn rõ mồn một.
Một quần thể hải giao đen láy lẫm liệt sát ý trong đêm tối đen ngòm trượt tới, cờ chiến phần phật trong mưa gió cứ như một mặt của cái phướn gọi hồn chẳng lành, bóng đen che phủ một mảng đại dương.
“Địch tấn công..." lão tháp binh gian nan mở miệng.
"Cái gì?"
Lão tháp binh bỗng quay lại, hét: "Có địch tấn công! Người Tây Dương đánh tới rồi, phát chuông đánh trống! Còn ngây ra đó làm gì, mau đi ~"
Một tiếng trống giục cấp bách vang lên xuyên qua mưa gió, ánh đèn trên đài quan sát vốn không nhanh không chậm xoay tròn đột nhiên tăng tốc, xoay tròn điên cuồng, một thành mười, mười thành trăm, chưa tới vài hơi thở, tất cả đài quan sát ở cảng Đại Cô đồng loạt nổi trống.
Trái tim của thủy lục đề đốc Bắc Hải Liên Nguy cũng đập muốn nổ tung lồng ngực, từ lúc nhận tin bại của binh Giang Nam liền bắt đầu không dám chợp mắt, một phát giật lấy thiên lý nhãn trong tay thân vệ bên cạnh.
Chỉ vừa mới nhìn, trong lòng đã than khóc một tiếng "ông trời ơi", bắt đầu từ trước ngực lạnh ra tới sau lưng.
"Tướng quân làm sao đây?"
"Tất cả..." Cổ họng Liên Nguy động đậy, "Trường giao lên trước, không cần báo trước, trọng pháo nổ...khoan đã, lên dây thép, đúng rồi, tất cả trường giao song hành, lên khóa sắt! Liên kết thành một hàng rào sắt bên ngoài cảng!"
"Thêm bạch hồng ~"
"Thông báo thuyền ngư thuyền thương ngoài cảng lập tức ly tản!"
Liên Nguy cúi đầu liếc nhìn trong tay mình, "phong hỏa lệnh" còn chưa kịp cất vào ~ Đó là chiến bị cảnh cáo cao cấp nhất của Đại Lương, một khi nhận được "phong hỏa lệnh", có nghĩa là toàn cảnh đã bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Chỗ ký tên của phong hỏa lệnh có một chữ "Cố", đó là chính tay An Định hầu ký.
Năm đó huyền thiết doanh ở Bắc Tân Cương gặp phải tập kích, hơn chục tướng lĩnh lớn nhỏ kêu oán tháo hết huyền thiết hắc giáp, buông lưỡi đao xé gió, di tản các nơi, ẩn thoái thì ẩn thoái, dưỡng lão thì dưỡng lão ~ Liên Ngụy vốn tưởng rằng cả đời mình đều bị nhốt ở cái bến cảng nhỏ bé này, mỗi ngày rảnh rỗi dẫn người đi một vòng bến tàu, thỉnh thoảng thì giải quyết mấy chuyện vặt vãnh ngư dân tụ tập cờ bạc nổi nóng đánh nhau...thậm chí bất ngờ nghe được chuyện của Bắc đại doanh năm đó có biến, bản thân cũng không có dũng khí như Đàm Hồng Phi đứng ra đòi công bằng.
"Truyền tin về Bắc đại doanh," Liên Nguy thắt chặt giáp trụ khắp người, hít sâu, dùng lực hóp cái bụng bự của mình lại, "Báo với An Định hầu, cảng Đại Cô bị hải quân Tây Dương đánh lén, mau đi!"
Liên Nguy nhấc bước ra ngoài, trước khi đi như nhớ lại gì đó, nhấc cái lưỡi đao xé gió đã phủ bụi ở góc tường ra nhẹ nhàng vỗ về, xoay người vác lên trên mình.
Lưỡi đao xé gió ngày trước đánh chém hoàng sa sớm đã gỉ tới nỗi cái khe chứa tử lưu kim cũng mở không ra rồi, hoàn toàn biến thành một khúc côn sắt đen thùi nặng tay, trừ đánh trộm nửa đêm canh ba, thiết nghĩ đã không còn đất dùng nữa rồi.
Nhưng mà khi ông ta lần nữa mang trên người, bỗng nhiên tìm lại được cảm giác ngạo nghễ vô song mà năm đó huyền giáp còn trên người.
Nhiều năm đắm chìm trong thịt và mỡ, đao bén và giáp thép đã in dấu vào xương máu, ngờ ngợ như vẫn còn đây.
Trường giao kết thành một hàng rào sắt đánh giáp lá cà với hải quái dọc ngang chính diện phóng tới, thuyền chiến Tây Dương giống như một con quỷ trong mưa gió, gió mạnh trên biển cũng không đuổi kịp, sóng gió cuồng phong dâng trào dường như có thể nhấn chìm con nước Đại Lục, chìm trong pháo lửa, vô số thuyền chiến chớp mắt đã tan rã, chìm vào trong sóng biển đại dương hung ác.
"Tướng quân, hàng rào sắt e là không ngăn được!"
"Tướng quân, thuyền bên cánh trái đã chìm quá nhiều rồi, dây thép..."
"Đài quan sát ~ Cẩn thận!"
Một quả pháo lửa từ ngoài xa đánh tới như một con rồng lửa cuộn qua, đến cả màn mưa cũng không áp chế được ánh lửa hừng hực, "oành" một tiếng rơi vào một đài quan sát, tháp cao xiêu vẹo một lúc rồi từ từ cúi mình trong không trung.
Cái đèn trên đỉnh tháp gió tạt qua đã tắt rồi.
Liên Nguy đẩy thân vệ ra, đứng lên giáp bản, hét to: "Trọng pháo không được phép dừng, bạch hồng lên xuy hỏa tiễn!"
"Liên tướng quân, cảng Đại Cô không thể..."
"Nấp đi!" Liên Nguy đẩy một tiểu binh bạch hồng tiễn ra, hét lớn một tiếng vác xuy hỏa tiễn cả trăm cân lên, đè lên dây cung bạch hồng, ông ta vuốt mạnh nước mưa trên mặt, hai tay móc chặt vào hiệu chuẩn bạch hồng.
Xuy hỏa tiễn đầu tiên được bạch hồng hung hãn phóng lên trời, trong không trung, cái vỏ sắt của phần đuôi xuy hỏa tiễn rơi ra, ánh sáng tử lưu kim giống như một ánh lửa tăm tối đao thương bất nhập, hung tợn tăng tốc cho xuy hỏa tiễn, như sao băng rít qua, sượt qua cờ chiến trên con hải quái rồi rơi vào nước biển.
Cờ chiến hiệu đình phấp phới bị một lực công kích cực lớn đánh tan thành niệu bố, bay tứ tung trong gió, mà khí thế của xuy hỏa tiễn cũng không giảm, một con hải giao Tây Dương nằm ngang ngửa chính giữa bị nổ tung thành một bông pháo hoa chói lọi giữa biển.
Liên Nguy phóng thanh hét dài, như là đang rất giận dữ.
Không có lệnh chủ soái, huyền thiết doanh một tấc cũng không dám lùi.
Lúc tin tức cảng Đại Cô bị tập kích được gửi tới trong đêm, Cố Quân đang ở trong soái trướng cùng Đàm Hồng Phi và thống soái Ngự lâm quân Hàn Kỳ lần cuối cùng nhau thống nhất phòng tuyến kinh thành.
Nhận được tin tức, Hàn Kỳ như muốn nhảy lên, thất thanh: "Sao lại nhanh như vậy!"
Mặt Cố Quân lặng như nước: "Bắc Hải thủy lục đề đốc là ai?"
"Liên Nguy," Đàm Hồng Phi vành mắt đỏ hoe, một lúc sau lại không nhịn được bổ sung, "Là phó tá của mạt tướng năm xưa."
Đuôi mắt Cố Quân động nhẹ: "Hàn thống lĩnh."
Hàn Kỳ hiểu ý: "Rõ, mạt tướng lập tức về kinh, đại soái yên tâm, Ngự lâm quân cho dù là binh lực thiếu gia, cũng chỉ có một nơi chôn thây dưới chân hoàng thành."
Cố Quân âm trầm nhìn hắn ta một cái bỗng vén mở soái trướng: "Cái đám già linh khu viện có thể nhanh một chút không?"
Lời còn chưa dứt, một truyền lệnh binh chạy tới: "Đại soái, Nhạn Bắc vương tới rồi!"
Cố Quân quay đầu lại, thì đã thấy ngựa của Trường Canh phi tới trước mặt, nắm chặt dây cương: "Đại soái, linh khu viện đã chỉnh lý xong hiện tồn huyền thiết trọng giáp một nghìn, ưng giáp năm trăm, khinh cừu tháo rời không thành bộ, khóa cổ tay cánh tay ba nghìn đôi, gối sắt chân bay bốn nghìn đôi, giáp vai cũng còn một mớ, rất nhanh sẽ đưa tới ~"
"Không nói chắc được," Trường Canh lướt nhanh qua, "Trường giao chưa từng ra biển, càng chưa đánh qua hải trận, Triệu Hữu Phương vừa chết đã hoảng loạn, bỏ chạy tứ tán hết rồi ~ Nghĩa phụ, người còn nhớ năm đó Ngụy vương tác loạn không?"
Cố Quân vuốt vuốt mũi, đã hiểu ý của cậu.
Năm đó Ngụy vương đã mua chuộc Giang Nam thủy Lục đề đốc và một nửa số thủy quân, tập binh ở tiểu đảo đông doanh ngấp nghé kinh thành, không ngờ là còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã bị Cố Quân và Lâm Uyên Các bắt tay khuấy đảo.
Nói là "Cố Quân và Lâm Uyên Các bắt tay", thật ra lúc đó bên cạnh Cố Quân chỉ có vài huyền ưng và vài đứa trẻ "mới lớn một nửa", Lâm Uyên Các chẳng qua cũng chỉ có hơn ba chục người giang hồ, còn phải tính thêm Liễu Nhiên hòa thượng cái kiểu phế vật mặc lên trọng giáp không biết tháo xuống này.
Trong quân đội, Cố Quân rất có uy tín và trọng lượng, y đột nhiên xuất hiện dọa bọn phản quân có tặc tâm tái mét là một nguyên nhân, nhưng mặt khác cũng chứng minh được hải quân Đại Lương đích thực là một cái chân què.
Đến cả tạo phản cũng không tạo được cho lưu loát.
Nếu như chuyện này xảy ra vào năm của Nguyên Hòa tiên đế, Cố Quân có lẽ có cơ hội giống với năm đó chỉnh đốn quân phòng thành Bắc Tân Cương vậy, nhúng tay vào hải quân, tiếc là Lý Phong lại không phải kiểu người như tiên đế giết một người cũng mềm lòng do dự không quyết, chuyện đó vào năm Long An không thể xảy ra được.
Cố Quân: "Diêu Trọng Trạch? Cũng chết rồi sao?"
Trường Canh: "Không có nhắc tới, người chết quá nhiều."
Cố Quân thở ra: "Còn có "hải quái" là cái thứ gì?"
Trường Canh: "Nghe nói là giống như một con bạch tuộc lớn, có thể chìm mình dưới mặt nước, khi nổi lên thì giống như ngọn núi, có thể che đất giấu trời, cự diên bì với nó chỉ giống như một chú bồ câu trên vai một người cao to vạm vỡ, trên thân còn có hàng vạn hải giao nhỏ tầng tầng lớp lớp đính lên cứ như vô số móng vuốt sắt, mũi nhọn mở ra có thể phóng ra một quần thể ưng giáp to lớn..."
Trường Canh nói tới đây thì ngừng một lúc, ngón tay mảnh khảnh nhè nhẹ điểm vào viền của chiến báo vài cái: "Nếu thật sự có thứ này, một ngày ít nhất cần phải đốt lên đến bốn năm trăm cân tử lưu kim."
Cố Quân nhìn cậu một cái, Trường Canh lắc nhẹ đầu, nói tới đây rồi ngừng, cất lại nửa câu sau ~ Người Tây Dương bỏ ra một cái giá lớn như vậy, chỉ e không phải tới đây dây dưa chiến đấu lâu dài với họ.
"Giải quyết trú quân Giang Nam thì trên biển không có gì phải lo nữa, cảng Đại Cô không phải là đối thủ, bước tiếp theo là trực tiếp tấn công kinh thành," Cố Quân tháo cái địa đồ trên tường xuống, "Lão Đàm, trong cung có bao nhiêu binh lực có thể điều phối?"
Đàm Hồng Phi miết miết cái ria mép: "Bắc đại doanh có hai nghìn trọng giáp, khinh kỵ một vạn sáu, còn có hai nghìn xa mã binh, chiến xa tổng cộng tám chục chiếc, mỗi chiếc có ba cặp bạch hồng tiễn, đầu đuôi đều có hỏa pháo ngắn dài."
Một chút ít binh lực này là đã bức ép đối với hoàng cung rồi, so với âm mưu đã lâu của người Tây Dương rõ chênh lệch, chỉ như hạt muối bỏ biển, Cố Quân nhíu mày: "Ngự lâm quân đâu?"
"Ngự lâm quân không được, tổng cộng chưa tới sáu nghìn người, hơn một nửa đều là binh lực thiếu gia công tử tạo hình thức, chưa từng nhìn thấy máu." Đàm Hồng Phi ngừng một lúc, đột nhiên nhớ lại gì đó, từ trong tay lôi ra một món đồ, trịnh trọng hai tay đưa cho Cố Quân, "À, đây là hoàng thượng kêu thuộc hạ đem tới cho đại soái."
Cái thứ đó được bọc cẩn thận bởi một loại lụa trong cung, không biết còn tưởng bên trong là ngọc ngà châu báu gì, nhưng vừa mở ra nhìn thì thấy nó gói một cái huyền thiết hổ phù bề mặt hung tợn.
Cố Quân cầm lấy liếc một cái, miệng cười lòng không cười nhếch miệng: "Lúc này còn đưa cái này cho ta làm gì, muộn rồi."
Đàm Hồng Phi cũng không biết nên nói gì.
Cố Quân tiện tay đưa huyền thiết hổ phù cho Đàm Hồng Phi: "Được thôi, nếu hoàng thượng đã lên tiếng, thì ông cứ theo ý của người đi viết một bức điều lệnh đi, triệu trú quân Sơn Đông, Trực Đãi hai nơi này hồi phòng, giải quyết khó khăn ở kinh thành, lại kêu Thái Tân dẫn binh tăng viện...*ổ*, điều động trước đi, điều không được tính sau."
Đàm Hồng Phi: "..."
Trương Phụng Hàm tuổi già sức yếu đứng một bên, lại không có lòng dạ cứng cỏi của cái bọn súc sinh này, vốn là đã kinh hồn bạt vía suốt nãy giờ, đột nhiên nghe ra lời của Cố Quân có ý khác, sắc mặt lão linh khu trắng bệch, không nhịn được hỏi: "Ý của đại soái chẳng lẽ là...quân cần vương có thể không điều được?"
Trường Canh trả lời: "Nếu như chiến báo không sai, người Tây Dương không thể nào mang theo bên người quá nhiều quân nhu ~ bọn họ cũng đánh không nổi, nếu muốn một đòn quyết định, từ Giang Nam lên đất liền tất nhiên sẽ phân binh thành hai đường, một đường từ trên biển tấn công thẳng vào kinh thành, một đường từ đất liền cô lập kinh thành với bên ngoài, bao vây chúng ta...điều lệnh e là đã không truyền ra ngoài được nữa rồi."
Phụng Hàm công suýt nữa ngất tại chỗ, ngồi phịch xuống bên cạnh, không ngừng thở dốc.
Trường Canh không ngờ ông ta lại phản ứng mạnh như vậy, vội rót một ly nước đưa tới trước mặt Phụng Hàm công, thủ pháp thành thạo vỗ vỗ vài học vị trên lưng ông ta: "Ông trấn tĩnh một chút, người tới tuổi cố gắng đừng quá bi quá hỷ, không sẽ dễ trúng gió..."
Trương Phụng Hàm một phát túm chặt tay cậu, suýt nữa nước mắt tèm lem: "Điện hạ của tôi ơi, người có phải trời sinh không biết cái gì gọi là sốt ruột đúng không?"
"Phụng Hàm công cứ bình tĩnh, ta còn chưa nói hết," Trường Canh vội nói, "Trước đây khi nghĩa phụ bị giam, ta lo lắng biên cảnh có biến, đã liên hệ một số bằng hữu."
Vừa nói vừa lấy một con chim gỗ từ tay áo ra.
"Con chim gỗ này cần một chút từ thạch đặc biệt để dẫn đường, có thể truyền tin qua lại giữa những người có từ thạch với nhau, bọn họ trước đây đã nhận được tin của ta, trước mắt có lẽ ai nấy đều đã trên đường đến trú địa các nơi rồi, nhưng mong là có thể kịp ~ Nếu như kinh thành thật sự bị bao vây, ta có thể dùng chim gỗ truyền tin, sẽ do bọn họ truyền đạt lại, có huyền thiết hổ phù cùng với tư ấn của nghĩa phụ, có lẽ đã đủ để huy động."
Khi Trường Canh ý thức việc huyền ưng rời đi, truyền tin qua lại giữa các nơi sẽ dẫn đến chiến sự, bắt đầu lợi dụng Lâm Uyên Các, bắt tay vào bố trí mạng lưới truyền tin cực lớn này để đề phòng.
Đàm Hồng Phi và Trương Phụng Hàm há hốc nhìn Trường Canh.
"Đều là chút mánh khóe, trong lúc vội vã ta cũng không nghĩ ra được cách khác." Trường Canh nói, "Thời gian đầu có thể thần không biết quỷ không hay dùng trong tình thế cấp bách, nhưng lâu dài thì không ổn, kẻ địch một khi phát giác, thì cái thứ đồ chơi này không còn an toàn nữa, tùy ý ném một hòn đá nhỏ là có thể đánh rơi nó."
Nhất thời trong lòng Cố Quân có một tư vị không thể nói rõ, khi còn ở trong lao, y không phải là chưa từng lo cho Trường Canh, trước mắt xem ra, cho dù lúc đó là chính bản thân y điều động, cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn Trường Canh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà trước mặt người ngoài, bất kỳ cảm xúc nào của Cố Quân cũng không tiện biểu hiện ra, chỉ nhàn nhạt nói: "Điện hạ suy nghĩ chu toàn."
"Đi thôi, Lão Đàm, cùng ta về Bắc đại doanh." Cố Quân lấy một bình rượu treo sau cửa xuống, nhìn sắc trời một cái, đến cả giáp trụ cũng không mặc, chỉ mặc bừa một cái áo tơi [1] liền sải bước lớn bước đi.
Trường Canh cũng đứng lên: "Nghĩa phụ đi trước, con theo Phụng Hàm công về linh khu viện chuẩn bị xong sẽ hộ tống giáp trụ qua."
Dịu dàng và ấm áp nhanh chóng tan thành mây khói, ai nấy tự mình vội vàng rời đi.
Cố Quân cùng Đàm Hồng Phi đưa theo một đội vệ binh, nhanh như bay xuất thành, hướng về Bắc đại doanh.
Áo tơi của Cố Quân mang theo là đúng rồi, mới đi được nửa đường, sấm rền ầm ầm không dứt trên bầu trời đột nhiên lắc mình một cái đã biến thành tia chớp sáng loáng như tuyết, bổ xuống giữa trời buốt thấu, bầu trời mây phủ nặng trịch theo đó tách ra như xé lụa, một trận mưa lớn trước tiết tháng tư bổ xuống ập vào mặt.
Trong chốc lát đã như trút, mưa gió mịt mù.
Đàm Hồng Phi bị sặc nước mưa gần như không thở nổi, vuốt mạnh những giọt nước trên mặt, nhớ lại vừa rồi khi đến hầu phủ thông báo, Hoắc Đan có nói với ông là hầu gia đang bệnh, liền không nhịn được thúc vào bụng ngựa chạy tới bên cạnh Cố Quân, nói lớn: "Mưa lớn quá, đại soái, người phong hàn chưa khỏi, hay là tìm chỗ trú trước đã, đợi mưa ngừng rồi đi cũng không muộn..."
Cố Quân cũng hét to trong mưa: "Ông nhìn mây đó đi, ai biết tới năm khỉ tháng ngựa nào mới có thể ngừng, đừng phí lời!"
Có lẽ như mưa lớn bất thường đột ngột khiến cho trong lòng Cố Quân dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Huyền thiết doanh bị ngoại bang gọi là "quạ đen"; là một con quạ đen đầu đàn, Cố Quân quả nhiên mọc một cái miệng quạ tuyệt đại không ai sánh bằng, dường như tất cả mọi dự cảm chẳng lành của y đều sẽ thành sự thật, bách phát bách trúng, chưa từng thất thủ.
Đàm Hồng Phi cho rằng người Tây Dương hai ba ngày mới tới ~ Ông ta cũng lạc quan quá rồi.
Đêm đó, trên một đài quan sát ở cảng Đại Cô.
Trước cái thiên lý nhãn dài có hai cái cọ chống bụi to như cái bàn tay, đang nhấp nhô trên mặt đất một cách uổng công, không lâu sau đã bị thổi cụp đầu.
Lão tháp binh trực ban chỉ đành đưa tay ra ngoài cửa sổ, mò mẫm cái tay cầm cửa sổ đã gỉ sét loang lổ ~ cái hỏa cơ ở đó đã hư lâu lắm rồi, cũng ai thèm sửa, chỉ thể dùng tay làm. Ông ta vẫy nước mưa trên tay, nói kháy lắc cái tay cầm dài lên, cái bánh răng gãy nướu rụng răng ngắc ngoải rên xiết, một cái dù nhỏ tay cầm bằng kim loại từ từ giương lên bung ra cứ như là ăn chưa no, trong cơn mưa sầu gió thảm đã che đi mặt kính trước thiên lý nhãn,
Lão tháp binh lau hơi nước trên mặt thiên lý nhãn, oán thán với bạn đồng hành: "Cùng là binh như nhau, người ta thì bay tới lui trên trời, rung chuyển trời đất, uy phong chết được, chúng ta thì hay rồi, mỗi ngày trên tháp không phải là quét dọn thì là đánh bài, còn sướng hơn hòa thượng nhà mẹ nó, một chút bổng ngoại [2] cũng mò không ra, suốt ngày chẳng có chuyện nhảm nhí gì, còn phải tốn thời gian ở đây lâu dài, đến cả nữ nhân của mình còn sắp không nhận ra luôn rồi...aizzz, đúng là tà môn mà, sao mà tự nhiên mưa lớn vậy chứ, ở đâu có oan tình gì lớn lắm à?"
Người còn lại đang quét sàn cũng không có ngẩng đầu lên: "Ông cứ than vãn là không có chuyện gì sao? Không nghe đội trưởng nói phong hỏa lệnh cũng đều đã truyền tới rồi sao, người Tây Dương vạn nhất đánh tới thì ông có chuyện làm rồi."
"Đừng có nghe tên đội trưởng đánh rắm, có tháng nào mà hắn ta không niệm mấy lần người Tây Dương sắp đánh tới?" Tháp binh nói, "An Định hầu chẳng phải vẫn đang tọa trấn bên cạnh kinh thành đó sao."
"An Định hầu vào thiên lao rồi."
"Aiyo, cũng chẳng thả ra rồi sao..." Lão tháp binh nói tới đây, dường như suy nghĩ ra gì đó, bỗng nói, "Đúng, nói tới chuyện này cũng thật cổ quái, chẳng phải đều nói An Định hầu tạo phản đánh vào cung sao, sao nhanh như vậy đã thả ra rồi, trừ khi..."
"Suỵt," người kia nói, "Đừng có khua môi múa mép nữa, ông nghe này!"
Một trận âm thanh ầm ầm như sấm rền xé gió truyền tới, đài quan sát dường như cảm nhận ra gì đó mà run lắc không ngừng.
Lôi đánh sao?
Tiếng lôi là từng đợt từng đợt, sao mà có thể triền miên không dứt chứ?
Lão tháp binh nghi hoặc khom người bò trước thiên lý nhãn, từ từ giương ống kính lên.
Một khắc sau, ánh mắt đục ngầu của ông ta xuyên qua mưa mù đen kịt, bất ngờ bắt gặp một bóng đen cực lớn trên biển.
Nằm mơ thấy ác mộng cũng sẽ không thấy một con quái vật giơ nanh múa vuốt như thế, cả trăm móng vuốt của nó hướng lên trời, thấp giọng phẫn nộ gầm rống.
Lão tháp binh cho rằng mình hoa mắt, dùng lực dụi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, chỉ thấy con "hải quái" đó di chuyển như bay, vừa rồi chỉ mới là một hình ảnh mờ ảo, chớp mắt không biết đã gần hơn bao nhiêu rồi, đã đủ để thiên lý nhãn nhìn rõ mồn một.
Một quần thể hải giao đen láy lẫm liệt sát ý trong đêm tối đen ngòm trượt tới, cờ chiến phần phật trong mưa gió cứ như một mặt của cái phướn gọi hồn chẳng lành, bóng đen che phủ một mảng đại dương.
“Địch tấn công..." lão tháp binh gian nan mở miệng.
"Cái gì?"
Lão tháp binh bỗng quay lại, hét: "Có địch tấn công! Người Tây Dương đánh tới rồi, phát chuông đánh trống! Còn ngây ra đó làm gì, mau đi ~"
Một tiếng trống giục cấp bách vang lên xuyên qua mưa gió, ánh đèn trên đài quan sát vốn không nhanh không chậm xoay tròn đột nhiên tăng tốc, xoay tròn điên cuồng, một thành mười, mười thành trăm, chưa tới vài hơi thở, tất cả đài quan sát ở cảng Đại Cô đồng loạt nổi trống.
Trái tim của thủy lục đề đốc Bắc Hải Liên Nguy cũng đập muốn nổ tung lồng ngực, từ lúc nhận tin bại của binh Giang Nam liền bắt đầu không dám chợp mắt, một phát giật lấy thiên lý nhãn trong tay thân vệ bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ vừa mới nhìn, trong lòng đã than khóc một tiếng "ông trời ơi", bắt đầu từ trước ngực lạnh ra tới sau lưng.
"Tướng quân làm sao đây?"
"Tất cả..." Cổ họng Liên Nguy động đậy, "Trường giao lên trước, không cần báo trước, trọng pháo nổ...khoan đã, lên dây thép, đúng rồi, tất cả trường giao song hành, lên khóa sắt! Liên kết thành một hàng rào sắt bên ngoài cảng!"
"Thêm bạch hồng ~"
"Thông báo thuyền ngư thuyền thương ngoài cảng lập tức ly tản!"
Liên Nguy cúi đầu liếc nhìn trong tay mình, "phong hỏa lệnh" còn chưa kịp cất vào ~ Đó là chiến bị cảnh cáo cao cấp nhất của Đại Lương, một khi nhận được "phong hỏa lệnh", có nghĩa là toàn cảnh đã bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Chỗ ký tên của phong hỏa lệnh có một chữ "Cố", đó là chính tay An Định hầu ký.
Năm đó huyền thiết doanh ở Bắc Tân Cương gặp phải tập kích, hơn chục tướng lĩnh lớn nhỏ kêu oán tháo hết huyền thiết hắc giáp, buông lưỡi đao xé gió, di tản các nơi, ẩn thoái thì ẩn thoái, dưỡng lão thì dưỡng lão ~ Liên Ngụy vốn tưởng rằng cả đời mình đều bị nhốt ở cái bến cảng nhỏ bé này, mỗi ngày rảnh rỗi dẫn người đi một vòng bến tàu, thỉnh thoảng thì giải quyết mấy chuyện vặt vãnh ngư dân tụ tập cờ bạc nổi nóng đánh nhau...thậm chí bất ngờ nghe được chuyện của Bắc đại doanh năm đó có biến, bản thân cũng không có dũng khí như Đàm Hồng Phi đứng ra đòi công bằng.
"Truyền tin về Bắc đại doanh," Liên Nguy thắt chặt giáp trụ khắp người, hít sâu, dùng lực hóp cái bụng bự của mình lại, "Báo với An Định hầu, cảng Đại Cô bị hải quân Tây Dương đánh lén, mau đi!"
Liên Nguy nhấc bước ra ngoài, trước khi đi như nhớ lại gì đó, nhấc cái lưỡi đao xé gió đã phủ bụi ở góc tường ra nhẹ nhàng vỗ về, xoay người vác lên trên mình.
Lưỡi đao xé gió ngày trước đánh chém hoàng sa sớm đã gỉ tới nỗi cái khe chứa tử lưu kim cũng mở không ra rồi, hoàn toàn biến thành một khúc côn sắt đen thùi nặng tay, trừ đánh trộm nửa đêm canh ba, thiết nghĩ đã không còn đất dùng nữa rồi.
Nhưng mà khi ông ta lần nữa mang trên người, bỗng nhiên tìm lại được cảm giác ngạo nghễ vô song mà năm đó huyền giáp còn trên người.
Nhiều năm đắm chìm trong thịt và mỡ, đao bén và giáp thép đã in dấu vào xương máu, ngờ ngợ như vẫn còn đây.
Trường giao kết thành một hàng rào sắt đánh giáp lá cà với hải quái dọc ngang chính diện phóng tới, thuyền chiến Tây Dương giống như một con quỷ trong mưa gió, gió mạnh trên biển cũng không đuổi kịp, sóng gió cuồng phong dâng trào dường như có thể nhấn chìm con nước Đại Lục, chìm trong pháo lửa, vô số thuyền chiến chớp mắt đã tan rã, chìm vào trong sóng biển đại dương hung ác.
"Tướng quân, hàng rào sắt e là không ngăn được!"
"Tướng quân, thuyền bên cánh trái đã chìm quá nhiều rồi, dây thép..."
"Đài quan sát ~ Cẩn thận!"
Một quả pháo lửa từ ngoài xa đánh tới như một con rồng lửa cuộn qua, đến cả màn mưa cũng không áp chế được ánh lửa hừng hực, "oành" một tiếng rơi vào một đài quan sát, tháp cao xiêu vẹo một lúc rồi từ từ cúi mình trong không trung.
Cái đèn trên đỉnh tháp gió tạt qua đã tắt rồi.
Liên Nguy đẩy thân vệ ra, đứng lên giáp bản, hét to: "Trọng pháo không được phép dừng, bạch hồng lên xuy hỏa tiễn!"
"Liên tướng quân, cảng Đại Cô không thể..."
"Nấp đi!" Liên Nguy đẩy một tiểu binh bạch hồng tiễn ra, hét lớn một tiếng vác xuy hỏa tiễn cả trăm cân lên, đè lên dây cung bạch hồng, ông ta vuốt mạnh nước mưa trên mặt, hai tay móc chặt vào hiệu chuẩn bạch hồng.
Xuy hỏa tiễn đầu tiên được bạch hồng hung hãn phóng lên trời, trong không trung, cái vỏ sắt của phần đuôi xuy hỏa tiễn rơi ra, ánh sáng tử lưu kim giống như một ánh lửa tăm tối đao thương bất nhập, hung tợn tăng tốc cho xuy hỏa tiễn, như sao băng rít qua, sượt qua cờ chiến trên con hải quái rồi rơi vào nước biển.
Cờ chiến hiệu đình phấp phới bị một lực công kích cực lớn đánh tan thành niệu bố, bay tứ tung trong gió, mà khí thế của xuy hỏa tiễn cũng không giảm, một con hải giao Tây Dương nằm ngang ngửa chính giữa bị nổ tung thành một bông pháo hoa chói lọi giữa biển.
Liên Nguy phóng thanh hét dài, như là đang rất giận dữ.
Không có lệnh chủ soái, huyền thiết doanh một tấc cũng không dám lùi.
Lúc tin tức cảng Đại Cô bị tập kích được gửi tới trong đêm, Cố Quân đang ở trong soái trướng cùng Đàm Hồng Phi và thống soái Ngự lâm quân Hàn Kỳ lần cuối cùng nhau thống nhất phòng tuyến kinh thành.
Nhận được tin tức, Hàn Kỳ như muốn nhảy lên, thất thanh: "Sao lại nhanh như vậy!"
Mặt Cố Quân lặng như nước: "Bắc Hải thủy lục đề đốc là ai?"
"Liên Nguy," Đàm Hồng Phi vành mắt đỏ hoe, một lúc sau lại không nhịn được bổ sung, "Là phó tá của mạt tướng năm xưa."
Đuôi mắt Cố Quân động nhẹ: "Hàn thống lĩnh."
Hàn Kỳ hiểu ý: "Rõ, mạt tướng lập tức về kinh, đại soái yên tâm, Ngự lâm quân cho dù là binh lực thiếu gia, cũng chỉ có một nơi chôn thây dưới chân hoàng thành."
Cố Quân âm trầm nhìn hắn ta một cái bỗng vén mở soái trướng: "Cái đám già linh khu viện có thể nhanh một chút không?"
Lời còn chưa dứt, một truyền lệnh binh chạy tới: "Đại soái, Nhạn Bắc vương tới rồi!"
Cố Quân quay đầu lại, thì đã thấy ngựa của Trường Canh phi tới trước mặt, nắm chặt dây cương: "Đại soái, linh khu viện đã chỉnh lý xong hiện tồn huyền thiết trọng giáp một nghìn, ưng giáp năm trăm, khinh cừu tháo rời không thành bộ, khóa cổ tay cánh tay ba nghìn đôi, gối sắt chân bay bốn nghìn đôi, giáp vai cũng còn một mớ, rất nhanh sẽ đưa tới ~"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro