Tin Thắng Trận
Priest
2024-10-02 16:27:16
Đàm Hồng Phi theo sát Cố Quân ra khỏi soái trướng nghe mà ngây cả người, có nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân có một ngày lại lần nữa được khoác trên người huyền giáp, đột nhiên trong lòng ông ta nỗi sầu muộn đầy ắp biến đi đâu mất, chỉ cảm chỉ cần một lần như vậy, máu chảy đầu rơi cũng xứng đáng.
Đàm Hồng Phi bước tới một bước, giọng rành mạch: "Thuộc hạ nguyện vì đại soái tiên phong!"
"Không thiếu phần ông, bạch hồng chiến xa mở đường, khinh kỵ và huyền ưng theo ta, trọng giáp áp trận." Cố Quân phân phó, "Lấy cho ta một lưỡi đao xé gió, cái gì mà yêu ma quỷ quái, gặp rồi mới biết."
Trường Canh tháo cái trường cung sau lưng mình xuống ~ vẫn là cái mà lúc tiễn phỉ Nam Cương đã xin từ tay Cố Quân, cái món đồ đó là sản phẩm cuối cùng của linh khu viện sau khi Long An hoàng đế bắt đầu cắt giảm binh quyền, đáng tiếc cái cung sắt không mấy đẹp đẽ đó thật sự là quá nặng, không phải là cao thủ thực thụ thì căn bản chế ngự không nổi, chính vì vậy mà cả cái quân đội chỉ có một bản thử nghiệm duy nhất.
Mà vốn là sau khi được thông qua cải tiến nó có thể được phổ cập trong quân đội...
Trường Canh xoa vuốt cái cung sắt lạnh băng, hỏi: "Nghĩa phụ, con có thể tùy hành không?"
Cố Quân dừng một lúc, không muốn đưa cậu theo lắm ~ cũng chẳng vì cái gì khác, mà là thông qua một trận này, y đối với tiểu hoàng tử chim non này đã nâng lên một bậc kỳ vọng nhiều hơn, bản thân y có lẽ có thể kiên trì giữ vững đến bước cuối cùng, vậy sau đó thì sao?
Ai sẽ thu dọn cái đất nước đổ nát này, ai có thể trong cái cục diện rối ren này tìm ra cho lê dân chúng sinh một lối thoát?
Cách xử lý của Trường Canh so với y thời niên thiếu còn tròn trịa chu đáo hơn nhiều, có lẽ không đến mức giống như y, cùng hoàng thượng chiến tranh đến cái bước mà không thể thu dọn tàn cuộc như bây giờ...
Trường Canh dường như biết y đang nghĩ cái gì: "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, bây giờ kinh thành thành ra như thế này thì ngồi chờ ở kinh thành và tùy hành ra tiền tuyến có gì khác nhau, vạn nhất thành bị phá, chẳng phải là khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn thôi sao?"
Cố Quân còn chưa kịp lên tiếng thì Đàm Hồng Phi đã cười lớn: "Điện hạ nói rất hay! Khắp cả triều đình đều là nho chua, chỉ có điện hạ là nam nhi chân chính!"
Cố Quân không còn có gì để thoái thác, chỉ đành khoát tay: "Lời đã bị ngươi giành nói hết, muốn theo thì cứ theo thôi."
Sau đó y hung hãn trừng mắt với Đàm Hồng Phi, nhìn vết thương trên mặt Đàm tướng quân còn chưa khép miệng, đã muốn quất thêm bên kia cho sưng lên, biến cái con người này thành một cái đầu heo đối xứng.
Bên ngoài kinh thành, huyền thiết đen kìn kịt kết thành một mảng, mới vừa nhìn lướt qua thì giống như hình một mặt trăng lưỡi liềm bên bờ suối.
Từ trên ngựa quay đầu nhìn lại, ánh đèn lửa ở Khởi Diên Lâu vẫn chưa ngớt, chỉ là phảng phất như phủ lên một lớp ánh sáng mỏng manh nhu hòa như con đồi mồi, cùng với hoàng thành sừng sững diệu vợi nhìn nhau, hai chục con hồng đầu diên mà chỉ có đêm trừ tịch mới cất cánh cũng phá lệ treo mình trên cao giống như là một đám đông người đang dùng ánh mắt đau buồn để tiễn chân chiến sĩ.
Cố Quân làm một động tác tay, quân tiên phong Bắc đại doanh lập tức tiến bước, không điếu ca cũng không có từ ngữ hào hùng, bọn họ xuyên hành trong mưa, bên dưới mũ giáp và mặt nạ không một ai chần chừ, giống như một đội con rối sắt không chút cảm xúc.
Cơn mưa lớn khiến cho cả kinh thành ngập nước, phiến đá xanh cố cựu bóng đến mức có thể soi gương.
Một đêm này, hải quân Tây Dương bắc tiến đột kích cảng Đại Cô, Bắc Hải thủy lục đề đốc Liên Nguy soái lĩnh ba trăm trường giao và hàng nghìn thuyền ngắn kiên trì thủ, trước là lấy dây sắt liên kết trường giao, xây thành một hàng rào sắt bên ngoài cảng, cố thủ được đến ngày thứ hai giờ tý ba khắc, toàn bộ trường giao vùi thân dưới pháo hỏa của hải quái Tây Dương, không một con nào may mắn sống sót.
Bắc Hải thủy quân tổng cộng kho trữ ba vạn sáu nghìn xuy hỏa tiễn, trường hồng thiết tiễn mười vạn, không còn một cây, toàn bộ đều nổ vào sóng dữ biển sâu.
Lửa lớn nổi trên mặt biển, chiến binh trung thành thịt nát xương tan.
Bắc Hải thủy quân tổng cộng đâm chìm, đánh nát, phá nổ gần ba nghìn hải giao thuyền chiến như con cá mập hổ của quân xâm phạm, cuối cùng là bức ép con hải quái Tây Dương không thể không mở ra những cái xúc tu sắt dưới trời mưa, phóng ra huyền giáp ẩn giấu bên trong, hoảng loạn nhếch nhác từ không trung lên bờ, lúc này mới phát hiện, cảng Đại Cô gần như đã đánh đến không còn người nữa rồi.
Giờ dần một khắc, người Tây Dương trên bờ tổn thương vạn phần, vội vã bù đắp tổn thất trong trận chiến này, chưa dừng ở đó, trực tiếp thẳng tiến kinh sư, trên đường thì gặp huyền thiết doanh ~ Huyền thiết doanh đó là một ngày một đêm tập trung hình thành đã gặp tại bên ngoài thành Đông An.
Hải quân Tây Dương còn chưa trùng tu tổn thất đã vội lên bờ bừng tỉnh thì đã không còn kịp ~ vừa gặp mặt đã bị tám chục chiến xa mở đường xối xả thẳng vào mặt cuộn ngược trở về, lập tức huyền thiết khinh kỵ hoành hành cát biển từ vòng vây xông ra, ưng lượn chín tầng mây, tiếng kêu như thanh kiếm.
Thân vệ của giáo hoàng bất ngờ khi nhìn thấy lưỡi đao xé gió, suýt nữa bị khinh kỵ giẫm nát tại chỗ, hoảng hốt thoái thủ bên ngoài cảng Đại Cô ~
Đại Lương đã nhiều năm không có một đêm kinh hồn bạt vía thế này, chiến báo và sứ giả tấp nập tới lui trong cung cấm, so với người đi đánh còn hăng hái hơn.
Cả kinh thành không ai ngủ yên, cho đến sáng sớm ngày thứ hai, tin tức thắng trận cùng với ánh nắng ban mai như đến cùng với nhau.
Tin tốt đầu tiên trong nhiều ngày qua, Lý Phong vừa nghe nói, dường như đứng không nổi, nhất thời cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Sau cơn mưa thì trời lại sáng, nước biển sau một đêm bỗng tăng vọt, một mùi vị khôn xiết như đầy ắp trong không trung, hòa lẫn mùi khói súng và mùi máu tanh, từ bên trong lòng đất đã ấm trở lại, cái ẩm ướt cứ chần chừ không chịu đi, một đêm chiến đấu kịch liệt, Cố Quân không có hải quân, cùng với người Tây Dương nhếch nhác không thôi, chỉ đành ai nấy tự thoái thủ.
Cố Quân ngồi bên cạnh họng pháo còn chưa tản nhiệt, mũ huyền thiết vứt một bên, đầu tóc rối tung rũ xuống một cọng, nhận lấy chén canh thuốc Trường Canh đưa qua một hơi uống cạn.
Trường Canh: "Con không có mang kim châm, có mang cũng không dám đâm vào người nghĩa phụ."
Cậu vác thiết cung suốt một đêm, hai tay bị ghìm hằn một vết sâu, lúc này còn chưa đỡ, vẫn còn đang run nhẹ.
Cố Quân túm lấy cổ tay cậu lôi tới trước, thấy chỉ là mất sức, không hề bị thương, mới yên tâm xua tay: "Không cần lo cho ta, tổng kết thương vong một chút, lão Đàm tính toán không giỏi."
Nói xong y dứt khoát dựa trên hỏa pháo, túm chặt lấy một lúc này để nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau Cố Quân bị sứ giả hoàng thành làm cho giật mình tỉnh giấc.
Người tới truyền lệnh là một Ngự lâm quân không lớn tuổi lắm, vốn là với cấp bậc của hắn ta thì chẳng có cơ hội nhìn thấy được Cố Quân, lần này cũng coi như là được nhìn thấy An Định hầu người thật rồi, đơn giản là kích động khó kiềm được, phi ngựa tới, khi mà dẫm xuống không biết là vướng phải cái gì ngã sấp mặt, một đường té thẳng tới dưới chân Cố Quân: "Hầu gia!"
Cố Quân vội thu chân về: "Aiyo, cần gì mà phải hành đại lễ như vậy chứ?"
Truyền lệnh quan đó hưng phấn: "Hầu gia, bệ hạ lệnh thuộc hạ đến khao thưởng Bắc đại doanh, mang tới...mang tới..."
Hay lắm, hưng phấn quên lời luôn rồi.
Chẳng trách bị Bắc đại doanh đánh tơi bời, Cố Quân vô cùng bất lực, chỉ đành bò dậy vỗ vỗ đầu hắn ta: "Không cần nói với ta, kêu Đàm tướng lo liệu đi ~ Trở về nói với bệ hạ đừng có mừng quá sớm, Bắc đại doanh chỉ có lác đác hai binh như vậy, lúc nào đánh chết ta rồi cũng không biến người mới ra được, đến lúc đó nếu mà viện quân không tới..."
Truyền lệnh quan ngơ ngác nhìn y.
Binh pháp nói, "Phàm chiến giả, lấy chính nghĩa mà hợp, lấy bất ngờ mà chiến thắng", rất nhiều người có lẽ chỉ nhớ mỗi "chiến thắng bất ngờ", luôn cho rằng danh tướng có thể tìm được cách thoát khỏi bế tắc, có thể lấy sức của một người đổi lại sự cường thịnh bên bờ sụp đổ ~ Nhưng mà điều đó làm sao có thể?
Trừ phi Cố Quân hắn có thể nắn bùn thành một đội thần binh không ăn không uống đao thương bất nhập.
Trận đầu báo tin thắng, truyền về kinh thành quần thần chỉ biết làm sao ăn mừng cổ vũ, nhưng bước tiếp theo? Tạm chưa nói về Đại Lý, không nhắc tới dựa vào quốc lực, trữ bị, tài nguyên mấy chuyện xa vời đó; chỉ nói hiện tại, trong tay y chỉ có chút ít binh đao đó, thì làm thế nào?
Trong lòng Cố Quân rất rõ, bất luận cái mở màn trông có vẻ uy phong như thế này, cũng không thay đổi được thực tế là y đang cố gắng vẫy vùng.
Y cười như bị đau răng, ném sứ giả của hoàng đế lại dưới đất, đi về phía Đàm Hồng Phi.
Đàm Hồng Phi trong tay cầm một đoạn lưỡi đao xé gió bị nghiền nát, đã bị cháy xém hết một đầu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bên trên khắc một chữ "Liên".
Rất nhiều binh tướng đều sẽ khắc tên họ mình lên lưỡi đao xé gió, như vậy cho dù mang đi bảo dưỡng, phát trở về cũng có thể nhận ra bạn đồng hành cùng sống chết của mình, nếu chủ nhân chết trên chiến trường mà không tìm được thi thể, đồng bào có thể mang lưỡi đao xé gió của họ về, lúc đó tế một bình rượu thì linh hồn cũng xem như yên nghỉ.
Đàm Hồng Phi hai tay dâng lưỡi đao xé gió lên tới trước mặt Cố Quân: "Đại soái."
Cố Quân cầm lấy, bỗng nhiên, y có một loại cảm giác, dường như huyền thiết doanh nhiều tai nhiều nạn có hợp có tan từ đầu tới cuối đều nằm dưới xã tắc, giống như một nắm hạt giống rải rác, lưu lạc khắp nơi, bất tri bất giác ở một nơi nào đó phát triển thành một cái cây đại thụ chọc trời.
Trường Canh đến sau lưng y: "Đêm qua tổn thất chiến xa ba mươi chiếc, khinh cừu tử trận năm trăm, bị thương nặng gần một nghìn, thương nhẹ không tính, ưng giáp rơi hai mươi bộ, hộp vàng phát nổ trên không, người e là..."
Cố Quân gật đầu, cảm thấy con số thương vong này còn có thể chấp nhận được: "Công lao của Liên tướng quân."
Trường Canh nói nhỏ: "Chỉ e hội triều sáng sớm hôm nay đã bắt đầu có người muốn đàm phán hòa bình."
"Đàm không được đâu," Cố Quân nói, "tối qua người Dương đã hiện ra con mắt to như vậy, không có mặt mũi tới đàm phán đâu, không bao vây được kinh thành đến bước có cánh cũng khó thoát, bọn chúng sẽ không đàm phán với chúng ta."
...nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Trường Canh trầm mặc một lúc: "Nghe nói vua của vong quốc tiền triều cũng bị Man tộc vây kín bốn mặt, lén lút từ mật đạo chạy thoát, nếu kinh thành thật sự không thủ nổi..."
"Không thủ nổi cũng phải thủ." Cố Quân bỗng nói: "Biết cảnh hoa viên Kinh Tây không?"
Trường Canh ngây ra.
Cố Quân đưa ngón trỏ thẳng lên trước miệng mình làm động tác "suỵt", không nói thêm ~ Cảnh hoa viên Kinh Tây là một hành cung nghỉ mát trong những năm Nguyên Hòa Võ Đế, năm đó Nguyên Hòa tiên đế không chịu nổi cái nóng, mỗi lần hè tới là đều tới cảnh hoa viên tránh nóng, nhưng sau khi Lý Phong đăng cơ, ăn uống mặc dùng đều nhất mực giản dị, đến cả tiền phấn hương của hoàng hậu cung phi đều giảm một nửa, rảnh rỗi cũng chưa từng ra ngoài săn bắt, ngao du phô trương kiểu vậy.
Nhưng một tên dè xẻn hoàn toàn khác xa với phụ hoàng của hắn vậy mà lại vẫn giữ thói quen mùa hè đi hành cung, nhưng mà đi là không phải để hưởng thụ, chính vụ trong cung chất chồng, hắn thường dậy sớm một nắng hai sương vội rời đi, trước đêm lại vội trở về, in dấu chân khắp một vòng kinh thành cứ như dắt chó đi dạo ~ Đừng nói là tránh nóng, chưa cảm nắng là tốt rồi.
Lý Phong tự hành hạ mình như vậy nếu như không phải là có bệnh, vậy thì chỉ có thể là...Cảnh hoa viên có cái gì đó quan trọng cấp bách khiến hắn bắt buộc thường xuyên tuần thị.
Trường Canh nhạy bén như vậy, trong lòng lập tức dấy lên một ý nghĩ: Tướng thủ tứ phương ai cũng có dính vào buôn lậu tử lưu kim, vậy hoàng đế? Thời gian gấp rút, hắn vẫn còn kịp đối chiếu "tài khoản" của hộ bộ và binh bộ...nhưng Lý Phong cái tính cách chuyện gì cũng muốn nắm chắc trong tay, thì việc xây một kho tử lưu kim riêng cũng không lạ chút nào.
Cố Quân: "Đại ca ngươi ai cũng không tin, đây cũng chỉ là ta đoán thôi, đừng có nói với ai."
Trường Canh nhíu mày: "Phiền phức rồi...tới lúc đó Lý Phong sẽ cầu hòa chứ?"
Cố Quân bật cười lắc đầu: "Người khác tới cầu hòa với hắn ngược lại còn có khả năng, *ổ*...hắn ta có lẽ cũng sẽ không chạy."
Trường Canh chắp hai tay ra sau, khắp người cậu đều là vết máu, nước bùn dính trên người tối qua đã khô rồi, cả người đều xanh xanh đỏ đỏ, mà cái vị Nhạn Bắc vương trẻ tuổi đó trong cái xanh xanh đỏ đỏ bước đi thong thả, giống như là một buổi chiều xuân đi dạo ngự hoa viên sau bữa ăn, đắn đo một lúc, rồi nhàn nhạt nhận xét: "Cũng đúng, Lý Phong không sợ chết, sợ cái khác."
Cố Quân không tự chủ nhìn cậu một cái, chợt phát hiện Phụng Hàm công nói đúng, Trường Canh thật sự là rõ ràng lúc nào cũng điềm tĩnh điềm đạm, vậy là không nhịn được, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là từ lúc nào lại biến thành một tính cách từ tốn như vậy?"
"Con làm gì có từ tốn, rõ ràng là đang nóng ruột muốn chết đây." Trường Canh cười, "Đây thật ra cũng là học theo người đó, con phát hiện lúc trong lòng nghĩa phụ không thoải mái, là có xu hướng giả vờ mình rất vui vẻ, ngoài mặt hoan hỷ, ngược lại cũng sẽ khiến cho trong lòng dễ chịu hơn nhiều, vì vậy mỗi lần con phát hiện bản thân đặc biệt xốc nổi, thì tự mình thả lòng thả lỏng, đích thực là có thể theo đó mà yên tĩnh lại. *Ổ* cáu gắt không tốt cho việc dưỡng sinh, dễ..."
"...ngủ không ngon." Cố Quân bất lực nghe cậu nói không chỉ một lần, đã tới bước có thể lưu loát tiếp lời rồi, "Ngươi rốt cuộc là để ý đến cái việc ngủ này nhiều như thế nào vậy? Còn nữa ta lúc nào mà trong lòng không thoải mái là sẽ giả vờ mỉm cười chứ?"
Trường Canh nhướn mày, thản nhiên nhìn y, khuôn mặt như muốn nói "Người nói lúc nào thì là lúc ấy."
"Chỉnh đốn đội hình lui binh." Cố Quân bất lực, "Thương binh đi trước, không bao lâu nữa thôi thì người Tây Dương cũng kịp trở tay lại rồi, chúng ta đánh lén một trận."
Đi được vài bước Cố Quân cảm giác bản thân mệt mỏi rã rời, không tự chủ mà nhớ lại cái chiêu lý luận tà thuyết vừa rồi của Trường Canh không biết học được của thầy thuốc tầm thường nào, y liền tháo bình rượu ở ngay eo ra uống một ngụm, vác cái lưỡi đao xé gió của Liên tướng quân sau người, huýt sáo một cái.
Chiến mã nghe lệnh chạy phi tới trước mặt y, tiếng sáo trong miệng Cố Quân chuyển giọng, thổi ra một đoạn tự biên kỳ quặc, từ dưới đất bò dậy một đóa hoa dại vàng óng, y lật người lên ngựa: "Các huynh đệ khinh kỵ, lên ngựa theo ta!"
Cố Quân nắm trong tay hoa dại, vốn định thuận tay cắm vào đầu Trường Canh đang gần y nhất, không ngờ vừa đưa tay đã chạm ngay ánh mắt Trường Canh, tầm mắt Trường Canh vậy mà một tấc bước vẫn không rời khỏi y, cái biểu cảm như muốn nói "Người trùm khăn đỏ lên đầu con cũng được".
Cố đại soái run rẩy, nhưng không có đặt tay xuống, đem đóa hoa cắm vào cái mũ trên cái đầu to như cái đấu của Đàm tướng quân, sâu sắc giải thích cái gì gọi là "Hoa tươi cắm lên cái gì đó".
Lão binh Bắc đại doanh cười hùa theo một trận, huyền giáp khinh kỵ huýt sáo phi chạy theo Cố Quân, từng người từng người có gì học nấy, tông nam giọng bắc huýt lên không dứt, Cố Quân đi phía trước phẫn nộ hét: "Ai cho các ngươi học theo ta, sắp tiểu ra quần luôn rồi!"
Mà đừng nói chứ vừa náo lên liền đỡ mệt hẳn.
Lúc này, trên hải quái Tây Dương ~
Nhã tiên sinh nhếch nhác đến không chịu được lết vào cửa thuyền, nghểnh mặt lên gặp phải đoàn trưởng đoàn thân vệ của giáo hoàng.
"Thế nào rồi?" Nhã tiên sinh hỏi.
Đoàn trưởng: "Tỉnh rồi, ta đang định gọi ngài tiến vào đây."
Trong lúc hải chiến hỗn loạn, nơi ở của giáo hoàng bị một mũi xuy hỏa tiễn sượt qua một bên, vừa vặn dẫn nổ một đài pháo, lực công kích cực lớn đã khiến cho thân già ông chấn kinh ngất tại chỗ, sau đó hải quân Tây Dương vừa mới đụng độ với huyền thiết doanh đã lếch thếch không chịu được, cũng là một trong những nguyên nhân chính.
Nhã tiên sinh thở phào mạnh ra, bước bước lớn vào, trên trán giáo hoàng đang đắp thuốc, tóc trắng mềm mại rơi xõa một bên, lộ ra vài điểm đồi mồi chưa rõ lắm dưới đuôi mắt.
Nhã tiên sinh quỳ xuống, khuôn mặt ủ rũ: "Bệ hạ, thần rất xin lỗi..."
Người già trên giường không hề mở mắt, ồm ồm cất giọng: "Là Cố Quân."
"Đúng, là Cố Quân, chúng ta ngay từ đầu kế hoạch là nhốt hắn ở đây, thật ra đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ gặp nhau ở Bắc Hải, nhưng mà tối qua quạ đen đột nhiên xuất hiện," Nhã tiên sinh dừng một cái, thần sắc vô cùng ảo não, "Huyền thiết doanh bị liên quân Tây Vực kéo về Gia Dư Quan, thần vốn đã rất có tự tin, nhưng vẫn là..."
"Nhất thời không có giữ vững trận địa."
Nhã tiên sinh không có gì để nói.
Giáo hoàng mỉm cười: "Mỗi một con người đều sẽ gặp phải những kẻ địch mà trông có vẻ bản thân không cách nào chiến thắng nổi trong đời, có một số là tai nạn, một số là mài giũa ~ Ngươi có biết tai nạn và mài giũa khác nhau thế nào không?"
Nhã tiên sinh ngây ra.
"Khác biệt chính là, tai nạn thì không thể chiến thắng, còn mài giũa thì có thể vượt qua ~ Ta nghĩ điều này rất dễ nhận biết, người Trung Nguyên bây giờ liên lạc đã bị đứt đoạn rồi, chỉ một thủ đô nhỏ bé, nếu mà thật sự có nhiều quân bị như vậy, lúc đầu khi chúng ta pháo kích Bắc đại doanh bất ngờ, lại dễ dàng loạn lên vậy sao?"
Nhã tiên sinh: "Ý người là..."
"Cố Quân tuy trẻ, nhưng hơn một nửa cuộc đời đều trải qua trên chiến trường, đừng để bị hắn ta dắt mũi ~ Hắn cho dù là một con sói chúa bất khả chiến bại, thì lúc này cũng chỉ là bị rút nanh vuốt nhốt trong lồng rồi, đi đi."
Hôm đó, hải quân Tây Dương chỉnh đốn toàn bộ, lần nữa ngang nhiên lên bờ cảng Đại Cô.
Sau khi lên bờ lần nữa lại bị tập kích dữ dội, lúc này là thanh thiên bạch nhật, Nhã tiên sinh trong lòng có tính toán, nếu chỉ huy ổn định, rất nhanh có thể bắt hết cái đám trọng giáp vẫy vùng đó, chiến thắng thật dễ dàng ~ Không ngờ hắn ta còn chưa kịp đắc ý, vừa vén mở mặt nạ sắt "tù binh" ra xem, thì phát hiện con sóng tập kích vậy mà lại không phải là giáp binh Đại Lương, mà là một đám con rối sắt!
Quần thể con rối sắt này hiển nhiên là trước đó đã từ nhà của đạt quan quý nhân trong kinh kỳ được điều động tới rồi, trong số đó còn có một con tháo mặt nạ ra là một cái mặt nạ nhãi con, có khuôn mặt như cái bánh ảm đạm, há cái miệng to như cái chậu máu cười vào mặt đối phương, đúng là trào phúng không cách nào diễn tả nổi.
Một sĩ binh Tây Binh tức giận không có chỗ bộc phát đưa tay định tháo xuống, Nhã tiên sinh hoảng hốt: "Đừng chạm vào..."
Đáng tiếc lời còn chưa nói xong thì bên dưới cái khuôn mặt bị kéo xuống đó kéo theo một sợi dây cung mảnh nhỏ, nhẹ nhàng rút một cái, con rối sắt "ầm" một tiếng phát nổ, hệ lụy là những sĩ binh Tây Dương bên cạnh cũng trực tiếp cùng con rối sắt nổ tung lên trời.
Mặt nạ bay ra văng tới dưới chân Nhã tiên sinh, vẫn còn cợt nhã cười với hắn ta.
Bắc đại doanh một chiêu qua mắt vậy mà toàn đội đã an toàn rút lui, hải quân Tây Dương tức giận giết vào trong thành, chuẩn bị dùng máu để rửa cơn giận của bản thân, ai mà có ngờ được trước mắt vậy mà lại là cả một tòa thành trống rỗng.
Từ lúc mà tin tức Giang Nam binh biến đến được kinh thành bắt đầu, Nhạn Bắc vương đầu tiên là bắt tay vào hộ bộ, lần lượt từng đợt bách tính ở tiền tuyến di tản ra ngoài ~ Cũng có những trái tim chết không muốn rời đi, có điều tối qua tận mắt chứng kiến pháo lửa vang trời, lúc này sớm đã chạy xa rồi.
Cố Quân tặng cho bọn chúng một trận vườn không nhà trống.
Đàm Hồng Phi bước tới một bước, giọng rành mạch: "Thuộc hạ nguyện vì đại soái tiên phong!"
"Không thiếu phần ông, bạch hồng chiến xa mở đường, khinh kỵ và huyền ưng theo ta, trọng giáp áp trận." Cố Quân phân phó, "Lấy cho ta một lưỡi đao xé gió, cái gì mà yêu ma quỷ quái, gặp rồi mới biết."
Trường Canh tháo cái trường cung sau lưng mình xuống ~ vẫn là cái mà lúc tiễn phỉ Nam Cương đã xin từ tay Cố Quân, cái món đồ đó là sản phẩm cuối cùng của linh khu viện sau khi Long An hoàng đế bắt đầu cắt giảm binh quyền, đáng tiếc cái cung sắt không mấy đẹp đẽ đó thật sự là quá nặng, không phải là cao thủ thực thụ thì căn bản chế ngự không nổi, chính vì vậy mà cả cái quân đội chỉ có một bản thử nghiệm duy nhất.
Mà vốn là sau khi được thông qua cải tiến nó có thể được phổ cập trong quân đội...
Trường Canh xoa vuốt cái cung sắt lạnh băng, hỏi: "Nghĩa phụ, con có thể tùy hành không?"
Cố Quân dừng một lúc, không muốn đưa cậu theo lắm ~ cũng chẳng vì cái gì khác, mà là thông qua một trận này, y đối với tiểu hoàng tử chim non này đã nâng lên một bậc kỳ vọng nhiều hơn, bản thân y có lẽ có thể kiên trì giữ vững đến bước cuối cùng, vậy sau đó thì sao?
Ai sẽ thu dọn cái đất nước đổ nát này, ai có thể trong cái cục diện rối ren này tìm ra cho lê dân chúng sinh một lối thoát?
Cách xử lý của Trường Canh so với y thời niên thiếu còn tròn trịa chu đáo hơn nhiều, có lẽ không đến mức giống như y, cùng hoàng thượng chiến tranh đến cái bước mà không thể thu dọn tàn cuộc như bây giờ...
Trường Canh dường như biết y đang nghĩ cái gì: "Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, bây giờ kinh thành thành ra như thế này thì ngồi chờ ở kinh thành và tùy hành ra tiền tuyến có gì khác nhau, vạn nhất thành bị phá, chẳng phải là khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn thôi sao?"
Cố Quân còn chưa kịp lên tiếng thì Đàm Hồng Phi đã cười lớn: "Điện hạ nói rất hay! Khắp cả triều đình đều là nho chua, chỉ có điện hạ là nam nhi chân chính!"
Cố Quân không còn có gì để thoái thác, chỉ đành khoát tay: "Lời đã bị ngươi giành nói hết, muốn theo thì cứ theo thôi."
Sau đó y hung hãn trừng mắt với Đàm Hồng Phi, nhìn vết thương trên mặt Đàm tướng quân còn chưa khép miệng, đã muốn quất thêm bên kia cho sưng lên, biến cái con người này thành một cái đầu heo đối xứng.
Bên ngoài kinh thành, huyền thiết đen kìn kịt kết thành một mảng, mới vừa nhìn lướt qua thì giống như hình một mặt trăng lưỡi liềm bên bờ suối.
Từ trên ngựa quay đầu nhìn lại, ánh đèn lửa ở Khởi Diên Lâu vẫn chưa ngớt, chỉ là phảng phất như phủ lên một lớp ánh sáng mỏng manh nhu hòa như con đồi mồi, cùng với hoàng thành sừng sững diệu vợi nhìn nhau, hai chục con hồng đầu diên mà chỉ có đêm trừ tịch mới cất cánh cũng phá lệ treo mình trên cao giống như là một đám đông người đang dùng ánh mắt đau buồn để tiễn chân chiến sĩ.
Cố Quân làm một động tác tay, quân tiên phong Bắc đại doanh lập tức tiến bước, không điếu ca cũng không có từ ngữ hào hùng, bọn họ xuyên hành trong mưa, bên dưới mũ giáp và mặt nạ không một ai chần chừ, giống như một đội con rối sắt không chút cảm xúc.
Cơn mưa lớn khiến cho cả kinh thành ngập nước, phiến đá xanh cố cựu bóng đến mức có thể soi gương.
Một đêm này, hải quân Tây Dương bắc tiến đột kích cảng Đại Cô, Bắc Hải thủy lục đề đốc Liên Nguy soái lĩnh ba trăm trường giao và hàng nghìn thuyền ngắn kiên trì thủ, trước là lấy dây sắt liên kết trường giao, xây thành một hàng rào sắt bên ngoài cảng, cố thủ được đến ngày thứ hai giờ tý ba khắc, toàn bộ trường giao vùi thân dưới pháo hỏa của hải quái Tây Dương, không một con nào may mắn sống sót.
Bắc Hải thủy quân tổng cộng kho trữ ba vạn sáu nghìn xuy hỏa tiễn, trường hồng thiết tiễn mười vạn, không còn một cây, toàn bộ đều nổ vào sóng dữ biển sâu.
Lửa lớn nổi trên mặt biển, chiến binh trung thành thịt nát xương tan.
Bắc Hải thủy quân tổng cộng đâm chìm, đánh nát, phá nổ gần ba nghìn hải giao thuyền chiến như con cá mập hổ của quân xâm phạm, cuối cùng là bức ép con hải quái Tây Dương không thể không mở ra những cái xúc tu sắt dưới trời mưa, phóng ra huyền giáp ẩn giấu bên trong, hoảng loạn nhếch nhác từ không trung lên bờ, lúc này mới phát hiện, cảng Đại Cô gần như đã đánh đến không còn người nữa rồi.
Giờ dần một khắc, người Tây Dương trên bờ tổn thương vạn phần, vội vã bù đắp tổn thất trong trận chiến này, chưa dừng ở đó, trực tiếp thẳng tiến kinh sư, trên đường thì gặp huyền thiết doanh ~ Huyền thiết doanh đó là một ngày một đêm tập trung hình thành đã gặp tại bên ngoài thành Đông An.
Hải quân Tây Dương còn chưa trùng tu tổn thất đã vội lên bờ bừng tỉnh thì đã không còn kịp ~ vừa gặp mặt đã bị tám chục chiến xa mở đường xối xả thẳng vào mặt cuộn ngược trở về, lập tức huyền thiết khinh kỵ hoành hành cát biển từ vòng vây xông ra, ưng lượn chín tầng mây, tiếng kêu như thanh kiếm.
Thân vệ của giáo hoàng bất ngờ khi nhìn thấy lưỡi đao xé gió, suýt nữa bị khinh kỵ giẫm nát tại chỗ, hoảng hốt thoái thủ bên ngoài cảng Đại Cô ~
Đại Lương đã nhiều năm không có một đêm kinh hồn bạt vía thế này, chiến báo và sứ giả tấp nập tới lui trong cung cấm, so với người đi đánh còn hăng hái hơn.
Cả kinh thành không ai ngủ yên, cho đến sáng sớm ngày thứ hai, tin tức thắng trận cùng với ánh nắng ban mai như đến cùng với nhau.
Tin tốt đầu tiên trong nhiều ngày qua, Lý Phong vừa nghe nói, dường như đứng không nổi, nhất thời cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Sau cơn mưa thì trời lại sáng, nước biển sau một đêm bỗng tăng vọt, một mùi vị khôn xiết như đầy ắp trong không trung, hòa lẫn mùi khói súng và mùi máu tanh, từ bên trong lòng đất đã ấm trở lại, cái ẩm ướt cứ chần chừ không chịu đi, một đêm chiến đấu kịch liệt, Cố Quân không có hải quân, cùng với người Tây Dương nhếch nhác không thôi, chỉ đành ai nấy tự thoái thủ.
Cố Quân ngồi bên cạnh họng pháo còn chưa tản nhiệt, mũ huyền thiết vứt một bên, đầu tóc rối tung rũ xuống một cọng, nhận lấy chén canh thuốc Trường Canh đưa qua một hơi uống cạn.
Trường Canh: "Con không có mang kim châm, có mang cũng không dám đâm vào người nghĩa phụ."
Cậu vác thiết cung suốt một đêm, hai tay bị ghìm hằn một vết sâu, lúc này còn chưa đỡ, vẫn còn đang run nhẹ.
Cố Quân túm lấy cổ tay cậu lôi tới trước, thấy chỉ là mất sức, không hề bị thương, mới yên tâm xua tay: "Không cần lo cho ta, tổng kết thương vong một chút, lão Đàm tính toán không giỏi."
Nói xong y dứt khoát dựa trên hỏa pháo, túm chặt lấy một lúc này để nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau Cố Quân bị sứ giả hoàng thành làm cho giật mình tỉnh giấc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người tới truyền lệnh là một Ngự lâm quân không lớn tuổi lắm, vốn là với cấp bậc của hắn ta thì chẳng có cơ hội nhìn thấy được Cố Quân, lần này cũng coi như là được nhìn thấy An Định hầu người thật rồi, đơn giản là kích động khó kiềm được, phi ngựa tới, khi mà dẫm xuống không biết là vướng phải cái gì ngã sấp mặt, một đường té thẳng tới dưới chân Cố Quân: "Hầu gia!"
Cố Quân vội thu chân về: "Aiyo, cần gì mà phải hành đại lễ như vậy chứ?"
Truyền lệnh quan đó hưng phấn: "Hầu gia, bệ hạ lệnh thuộc hạ đến khao thưởng Bắc đại doanh, mang tới...mang tới..."
Hay lắm, hưng phấn quên lời luôn rồi.
Chẳng trách bị Bắc đại doanh đánh tơi bời, Cố Quân vô cùng bất lực, chỉ đành bò dậy vỗ vỗ đầu hắn ta: "Không cần nói với ta, kêu Đàm tướng lo liệu đi ~ Trở về nói với bệ hạ đừng có mừng quá sớm, Bắc đại doanh chỉ có lác đác hai binh như vậy, lúc nào đánh chết ta rồi cũng không biến người mới ra được, đến lúc đó nếu mà viện quân không tới..."
Truyền lệnh quan ngơ ngác nhìn y.
Binh pháp nói, "Phàm chiến giả, lấy chính nghĩa mà hợp, lấy bất ngờ mà chiến thắng", rất nhiều người có lẽ chỉ nhớ mỗi "chiến thắng bất ngờ", luôn cho rằng danh tướng có thể tìm được cách thoát khỏi bế tắc, có thể lấy sức của một người đổi lại sự cường thịnh bên bờ sụp đổ ~ Nhưng mà điều đó làm sao có thể?
Trừ phi Cố Quân hắn có thể nắn bùn thành một đội thần binh không ăn không uống đao thương bất nhập.
Trận đầu báo tin thắng, truyền về kinh thành quần thần chỉ biết làm sao ăn mừng cổ vũ, nhưng bước tiếp theo? Tạm chưa nói về Đại Lý, không nhắc tới dựa vào quốc lực, trữ bị, tài nguyên mấy chuyện xa vời đó; chỉ nói hiện tại, trong tay y chỉ có chút ít binh đao đó, thì làm thế nào?
Trong lòng Cố Quân rất rõ, bất luận cái mở màn trông có vẻ uy phong như thế này, cũng không thay đổi được thực tế là y đang cố gắng vẫy vùng.
Y cười như bị đau răng, ném sứ giả của hoàng đế lại dưới đất, đi về phía Đàm Hồng Phi.
Đàm Hồng Phi trong tay cầm một đoạn lưỡi đao xé gió bị nghiền nát, đã bị cháy xém hết một đầu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bên trên khắc một chữ "Liên".
Rất nhiều binh tướng đều sẽ khắc tên họ mình lên lưỡi đao xé gió, như vậy cho dù mang đi bảo dưỡng, phát trở về cũng có thể nhận ra bạn đồng hành cùng sống chết của mình, nếu chủ nhân chết trên chiến trường mà không tìm được thi thể, đồng bào có thể mang lưỡi đao xé gió của họ về, lúc đó tế một bình rượu thì linh hồn cũng xem như yên nghỉ.
Đàm Hồng Phi hai tay dâng lưỡi đao xé gió lên tới trước mặt Cố Quân: "Đại soái."
Cố Quân cầm lấy, bỗng nhiên, y có một loại cảm giác, dường như huyền thiết doanh nhiều tai nhiều nạn có hợp có tan từ đầu tới cuối đều nằm dưới xã tắc, giống như một nắm hạt giống rải rác, lưu lạc khắp nơi, bất tri bất giác ở một nơi nào đó phát triển thành một cái cây đại thụ chọc trời.
Trường Canh đến sau lưng y: "Đêm qua tổn thất chiến xa ba mươi chiếc, khinh cừu tử trận năm trăm, bị thương nặng gần một nghìn, thương nhẹ không tính, ưng giáp rơi hai mươi bộ, hộp vàng phát nổ trên không, người e là..."
Cố Quân gật đầu, cảm thấy con số thương vong này còn có thể chấp nhận được: "Công lao của Liên tướng quân."
Trường Canh nói nhỏ: "Chỉ e hội triều sáng sớm hôm nay đã bắt đầu có người muốn đàm phán hòa bình."
"Đàm không được đâu," Cố Quân nói, "tối qua người Dương đã hiện ra con mắt to như vậy, không có mặt mũi tới đàm phán đâu, không bao vây được kinh thành đến bước có cánh cũng khó thoát, bọn chúng sẽ không đàm phán với chúng ta."
...nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian.
Trường Canh trầm mặc một lúc: "Nghe nói vua của vong quốc tiền triều cũng bị Man tộc vây kín bốn mặt, lén lút từ mật đạo chạy thoát, nếu kinh thành thật sự không thủ nổi..."
"Không thủ nổi cũng phải thủ." Cố Quân bỗng nói: "Biết cảnh hoa viên Kinh Tây không?"
Trường Canh ngây ra.
Cố Quân đưa ngón trỏ thẳng lên trước miệng mình làm động tác "suỵt", không nói thêm ~ Cảnh hoa viên Kinh Tây là một hành cung nghỉ mát trong những năm Nguyên Hòa Võ Đế, năm đó Nguyên Hòa tiên đế không chịu nổi cái nóng, mỗi lần hè tới là đều tới cảnh hoa viên tránh nóng, nhưng sau khi Lý Phong đăng cơ, ăn uống mặc dùng đều nhất mực giản dị, đến cả tiền phấn hương của hoàng hậu cung phi đều giảm một nửa, rảnh rỗi cũng chưa từng ra ngoài săn bắt, ngao du phô trương kiểu vậy.
Nhưng một tên dè xẻn hoàn toàn khác xa với phụ hoàng của hắn vậy mà lại vẫn giữ thói quen mùa hè đi hành cung, nhưng mà đi là không phải để hưởng thụ, chính vụ trong cung chất chồng, hắn thường dậy sớm một nắng hai sương vội rời đi, trước đêm lại vội trở về, in dấu chân khắp một vòng kinh thành cứ như dắt chó đi dạo ~ Đừng nói là tránh nóng, chưa cảm nắng là tốt rồi.
Lý Phong tự hành hạ mình như vậy nếu như không phải là có bệnh, vậy thì chỉ có thể là...Cảnh hoa viên có cái gì đó quan trọng cấp bách khiến hắn bắt buộc thường xuyên tuần thị.
Trường Canh nhạy bén như vậy, trong lòng lập tức dấy lên một ý nghĩ: Tướng thủ tứ phương ai cũng có dính vào buôn lậu tử lưu kim, vậy hoàng đế? Thời gian gấp rút, hắn vẫn còn kịp đối chiếu "tài khoản" của hộ bộ và binh bộ...nhưng Lý Phong cái tính cách chuyện gì cũng muốn nắm chắc trong tay, thì việc xây một kho tử lưu kim riêng cũng không lạ chút nào.
Cố Quân: "Đại ca ngươi ai cũng không tin, đây cũng chỉ là ta đoán thôi, đừng có nói với ai."
Trường Canh nhíu mày: "Phiền phức rồi...tới lúc đó Lý Phong sẽ cầu hòa chứ?"
Cố Quân bật cười lắc đầu: "Người khác tới cầu hòa với hắn ngược lại còn có khả năng, *ổ*...hắn ta có lẽ cũng sẽ không chạy."
Trường Canh chắp hai tay ra sau, khắp người cậu đều là vết máu, nước bùn dính trên người tối qua đã khô rồi, cả người đều xanh xanh đỏ đỏ, mà cái vị Nhạn Bắc vương trẻ tuổi đó trong cái xanh xanh đỏ đỏ bước đi thong thả, giống như là một buổi chiều xuân đi dạo ngự hoa viên sau bữa ăn, đắn đo một lúc, rồi nhàn nhạt nhận xét: "Cũng đúng, Lý Phong không sợ chết, sợ cái khác."
Cố Quân không tự chủ nhìn cậu một cái, chợt phát hiện Phụng Hàm công nói đúng, Trường Canh thật sự là rõ ràng lúc nào cũng điềm tĩnh điềm đạm, vậy là không nhịn được, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là từ lúc nào lại biến thành một tính cách từ tốn như vậy?"
"Con làm gì có từ tốn, rõ ràng là đang nóng ruột muốn chết đây." Trường Canh cười, "Đây thật ra cũng là học theo người đó, con phát hiện lúc trong lòng nghĩa phụ không thoải mái, là có xu hướng giả vờ mình rất vui vẻ, ngoài mặt hoan hỷ, ngược lại cũng sẽ khiến cho trong lòng dễ chịu hơn nhiều, vì vậy mỗi lần con phát hiện bản thân đặc biệt xốc nổi, thì tự mình thả lòng thả lỏng, đích thực là có thể theo đó mà yên tĩnh lại. *Ổ* cáu gắt không tốt cho việc dưỡng sinh, dễ..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"...ngủ không ngon." Cố Quân bất lực nghe cậu nói không chỉ một lần, đã tới bước có thể lưu loát tiếp lời rồi, "Ngươi rốt cuộc là để ý đến cái việc ngủ này nhiều như thế nào vậy? Còn nữa ta lúc nào mà trong lòng không thoải mái là sẽ giả vờ mỉm cười chứ?"
Trường Canh nhướn mày, thản nhiên nhìn y, khuôn mặt như muốn nói "Người nói lúc nào thì là lúc ấy."
"Chỉnh đốn đội hình lui binh." Cố Quân bất lực, "Thương binh đi trước, không bao lâu nữa thôi thì người Tây Dương cũng kịp trở tay lại rồi, chúng ta đánh lén một trận."
Đi được vài bước Cố Quân cảm giác bản thân mệt mỏi rã rời, không tự chủ mà nhớ lại cái chiêu lý luận tà thuyết vừa rồi của Trường Canh không biết học được của thầy thuốc tầm thường nào, y liền tháo bình rượu ở ngay eo ra uống một ngụm, vác cái lưỡi đao xé gió của Liên tướng quân sau người, huýt sáo một cái.
Chiến mã nghe lệnh chạy phi tới trước mặt y, tiếng sáo trong miệng Cố Quân chuyển giọng, thổi ra một đoạn tự biên kỳ quặc, từ dưới đất bò dậy một đóa hoa dại vàng óng, y lật người lên ngựa: "Các huynh đệ khinh kỵ, lên ngựa theo ta!"
Cố Quân nắm trong tay hoa dại, vốn định thuận tay cắm vào đầu Trường Canh đang gần y nhất, không ngờ vừa đưa tay đã chạm ngay ánh mắt Trường Canh, tầm mắt Trường Canh vậy mà một tấc bước vẫn không rời khỏi y, cái biểu cảm như muốn nói "Người trùm khăn đỏ lên đầu con cũng được".
Cố đại soái run rẩy, nhưng không có đặt tay xuống, đem đóa hoa cắm vào cái mũ trên cái đầu to như cái đấu của Đàm tướng quân, sâu sắc giải thích cái gì gọi là "Hoa tươi cắm lên cái gì đó".
Lão binh Bắc đại doanh cười hùa theo một trận, huyền giáp khinh kỵ huýt sáo phi chạy theo Cố Quân, từng người từng người có gì học nấy, tông nam giọng bắc huýt lên không dứt, Cố Quân đi phía trước phẫn nộ hét: "Ai cho các ngươi học theo ta, sắp tiểu ra quần luôn rồi!"
Mà đừng nói chứ vừa náo lên liền đỡ mệt hẳn.
Lúc này, trên hải quái Tây Dương ~
Nhã tiên sinh nhếch nhác đến không chịu được lết vào cửa thuyền, nghểnh mặt lên gặp phải đoàn trưởng đoàn thân vệ của giáo hoàng.
"Thế nào rồi?" Nhã tiên sinh hỏi.
Đoàn trưởng: "Tỉnh rồi, ta đang định gọi ngài tiến vào đây."
Trong lúc hải chiến hỗn loạn, nơi ở của giáo hoàng bị một mũi xuy hỏa tiễn sượt qua một bên, vừa vặn dẫn nổ một đài pháo, lực công kích cực lớn đã khiến cho thân già ông chấn kinh ngất tại chỗ, sau đó hải quân Tây Dương vừa mới đụng độ với huyền thiết doanh đã lếch thếch không chịu được, cũng là một trong những nguyên nhân chính.
Nhã tiên sinh thở phào mạnh ra, bước bước lớn vào, trên trán giáo hoàng đang đắp thuốc, tóc trắng mềm mại rơi xõa một bên, lộ ra vài điểm đồi mồi chưa rõ lắm dưới đuôi mắt.
Nhã tiên sinh quỳ xuống, khuôn mặt ủ rũ: "Bệ hạ, thần rất xin lỗi..."
Người già trên giường không hề mở mắt, ồm ồm cất giọng: "Là Cố Quân."
"Đúng, là Cố Quân, chúng ta ngay từ đầu kế hoạch là nhốt hắn ở đây, thật ra đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ gặp nhau ở Bắc Hải, nhưng mà tối qua quạ đen đột nhiên xuất hiện," Nhã tiên sinh dừng một cái, thần sắc vô cùng ảo não, "Huyền thiết doanh bị liên quân Tây Vực kéo về Gia Dư Quan, thần vốn đã rất có tự tin, nhưng vẫn là..."
"Nhất thời không có giữ vững trận địa."
Nhã tiên sinh không có gì để nói.
Giáo hoàng mỉm cười: "Mỗi một con người đều sẽ gặp phải những kẻ địch mà trông có vẻ bản thân không cách nào chiến thắng nổi trong đời, có một số là tai nạn, một số là mài giũa ~ Ngươi có biết tai nạn và mài giũa khác nhau thế nào không?"
Nhã tiên sinh ngây ra.
"Khác biệt chính là, tai nạn thì không thể chiến thắng, còn mài giũa thì có thể vượt qua ~ Ta nghĩ điều này rất dễ nhận biết, người Trung Nguyên bây giờ liên lạc đã bị đứt đoạn rồi, chỉ một thủ đô nhỏ bé, nếu mà thật sự có nhiều quân bị như vậy, lúc đầu khi chúng ta pháo kích Bắc đại doanh bất ngờ, lại dễ dàng loạn lên vậy sao?"
Nhã tiên sinh: "Ý người là..."
"Cố Quân tuy trẻ, nhưng hơn một nửa cuộc đời đều trải qua trên chiến trường, đừng để bị hắn ta dắt mũi ~ Hắn cho dù là một con sói chúa bất khả chiến bại, thì lúc này cũng chỉ là bị rút nanh vuốt nhốt trong lồng rồi, đi đi."
Hôm đó, hải quân Tây Dương chỉnh đốn toàn bộ, lần nữa ngang nhiên lên bờ cảng Đại Cô.
Sau khi lên bờ lần nữa lại bị tập kích dữ dội, lúc này là thanh thiên bạch nhật, Nhã tiên sinh trong lòng có tính toán, nếu chỉ huy ổn định, rất nhanh có thể bắt hết cái đám trọng giáp vẫy vùng đó, chiến thắng thật dễ dàng ~ Không ngờ hắn ta còn chưa kịp đắc ý, vừa vén mở mặt nạ sắt "tù binh" ra xem, thì phát hiện con sóng tập kích vậy mà lại không phải là giáp binh Đại Lương, mà là một đám con rối sắt!
Quần thể con rối sắt này hiển nhiên là trước đó đã từ nhà của đạt quan quý nhân trong kinh kỳ được điều động tới rồi, trong số đó còn có một con tháo mặt nạ ra là một cái mặt nạ nhãi con, có khuôn mặt như cái bánh ảm đạm, há cái miệng to như cái chậu máu cười vào mặt đối phương, đúng là trào phúng không cách nào diễn tả nổi.
Một sĩ binh Tây Binh tức giận không có chỗ bộc phát đưa tay định tháo xuống, Nhã tiên sinh hoảng hốt: "Đừng chạm vào..."
Đáng tiếc lời còn chưa nói xong thì bên dưới cái khuôn mặt bị kéo xuống đó kéo theo một sợi dây cung mảnh nhỏ, nhẹ nhàng rút một cái, con rối sắt "ầm" một tiếng phát nổ, hệ lụy là những sĩ binh Tây Dương bên cạnh cũng trực tiếp cùng con rối sắt nổ tung lên trời.
Mặt nạ bay ra văng tới dưới chân Nhã tiên sinh, vẫn còn cợt nhã cười với hắn ta.
Bắc đại doanh một chiêu qua mắt vậy mà toàn đội đã an toàn rút lui, hải quân Tây Dương tức giận giết vào trong thành, chuẩn bị dùng máu để rửa cơn giận của bản thân, ai mà có ngờ được trước mắt vậy mà lại là cả một tòa thành trống rỗng.
Từ lúc mà tin tức Giang Nam binh biến đến được kinh thành bắt đầu, Nhạn Bắc vương đầu tiên là bắt tay vào hộ bộ, lần lượt từng đợt bách tính ở tiền tuyến di tản ra ngoài ~ Cũng có những trái tim chết không muốn rời đi, có điều tối qua tận mắt chứng kiến pháo lửa vang trời, lúc này sớm đã chạy xa rồi.
Cố Quân tặng cho bọn chúng một trận vườn không nhà trống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro