Sát Phá Lang Priest

Vây Thành

Priest

2024-10-02 16:27:16

Bên trong thành trống rỗng khiến người ta có một cảm giác chết chóc sởn tóc gáy, khiến cho lòng người sinh ra cảm giác sợ hãi, Nhã tiên sinh ngoắc tay, thủ hạ lập tức tản ra lục soát khắp nơi dân cư trong thành.

Các viện nhỏ trong nhà dân đều là dọc theo bờ sông, quanh co uốn lượn, người bên ngoài tới đây đi qua đi lại rất dễ không tìm được lối ra, mà lúc này lại còn gặp phải những hòn đá lớn cản đường, vốn đã khiến người ta khó hiểu lại càng thêm khó bề phân biệt.

Trong lòng Nhã tiên sinh có một dự cảm chẳng lành, đột nhiên hối hận bởi cái liều lĩnh của bản thân.

Chính vào lúc này, một sĩ binh Tây Dương kêu to một tiếng, tất cả mọi người xung quanh lập tức giống như chim sợ cành cong, người rút đao thì rút đao, kẻ rút kiếm thì rút kiếm, hàng loạt giáp thép rất nhanh đã vây thành một vòng, mạnh ai nấy giương họng pháo đen ngòm nhắm chuẩn về phía cây đại hòe bất ổn kia, chỉ thấy cây hòe đó hờ hững treo thòng xuống một sĩ binh Tây Dương, một nửa cái đầu đã bị nổ bay rồi, không biết là chết bởi chiến dịch kiểu nào, trên cái đầu máu thịt lẫn lộn có cột một cái mặt nạ như cái bánh bao trắng bệch ~ Lúc này cái mặt nạ đã biến thành khuôn mặt khóc rồi!

Một tiếng ầm lớn vang lên, thì ra là một giáp binh Tây Dương nhất thời căng thẳng, đã bắn một cái pháo ngắn ra, thi thể trên cây bỗng chốc bị nổ thành một đống thịt, sột soạt rớt xuống, tiếp đến là một trận cười khiến người ta sởn gai ốc vang lên, sĩ binh Tây Dương bên dưới cái cây lần lượt lùi về sau như là đang gặp kẻ địch to lớn.

Một khắc, một con cú mèo mặt tròn từ trong tán cây ló đầu ra, ngạo nghễ đảo mắt một vòng đám súc vật hai chân bên dưới cái cây rồi trực tiếp thẳng cánh vút lên bầu trời, mang theo tiếng cười quỷ dị bay khắp nơi.

Giữa thanh thiên bạch nhật, một đám ngớ người bị dọa toát mồ hôi lạnh.

"Nhã Khắc Bushen đại nhân, tiếp tục soát không?"

Nhã tiên sinh khó khăn nuốt nước bọt: "Không...tản ra ngoài trước đã, rời khỏi đây, mau!"

Lời của hắn còn chưa dứt, từ xa bỗng nhiên vang lên tiếng nổ chói tai, sau đó là vài tiếng kêu thảm, vài bông pháo hoa báo hiệu bắn lên trời nổ thành hỏa thụ ngân hoa.

Lập tức có người biến sắc: "Chúng ta bị tập kích!"

"Rút!"

"Rời khỏi đó!"

Tiếng pháo cùng tiếng tiễn vang giòn, vài tiếng không biết của ai đã dẫn đến nổ ngã sập một căn nhà đá vốn đã lung lay, những viên đá nhỏ loạn xạ cùng với những hòn đá vốn chắn đường kết lại với nhau, tòa thành trống rỗng liền biến thành một tòa mê cung.

Cái địa đồ trong tay người Tây Dương hoàn toàn trở thành một tấm giấy lộn, rất rõ ràng tai hại chính là người từ bên ngoài tới sẽ không rõ địa hình, một đám trọng giáp cùng với bộ binh nhất thời lọt hõm bên trong, như con ruồi không đầu liều mình một lúc vẫn là không tìm được lối ra!

Nhã tiên sinh bất lực chỉ đành huýt sáo gọi ưng giáp tới, bay lên lưng chừng chỉ huy điều binh, tốt xấu gì cũng dẫn được người ra ngoài.

Đại quân Tây Dương vừa mới hoàn hồn lùi ra tới cổng thành, không biết là ai đã đụng chạm phải cơ quan gì, trên cửa thành đột nhiên truyền tới tiếng chuyển động bánh răng khiến người ta ê răng, phút chốc, tất cả cung tên toàn bộ kéo căng, vạn tiễn đồng loạt bắn về thành lầu, bên trên từ từ rơi xuống cái thứ giống hệt...

Nhã tiên sinh đẩy thị vệ chim sợ cành cong ra hai bên, áp gần quan sát, tức muốn lệch cả mũi, đó vậy mà lại là một cái mặt nạ mặt trắng, lần này là một kiếm quỷ!

Nhã tiên sinh: "..."

"Đại nhân, chúng ta...chúng ta vẫn là đi vòng thôi?"

Nhã tiên sinh giơ tay cắt ngang lời hắn, sắc mặt u ám đứng im tại chỗ một lúc: "Bệ hạ nói đúng, trong tay Cố Quân không có át chủ bài, chỉ có thể dựa vào ba cái quỷ kế bất nhập lưu này, các ngươi lẽ nào bị mấy cái mặt nạ nát đó dọa vỡ gan rồi sao? Đánh tập kích…*cười* hơ!"

Hắn tức giận đến mức bật cười, lạnh lẽo nói: "San bằng tòa thành này cho ta, ta xem bọn chúng nấp tới đâu!"

Nhưng mà sau hơn một canh giờ, Nhã tiên san bằng toàn bộ tòa không thành này đang đứng trên đống hoang tàn lục lạo ba lần bốn lượt, cuối cùng không thể không thừa nhận, cái nơi quỷ quái hao tốn biết bao thời gian và tử lưu kim bảo quý của hắn thật sự là một tòa thành trống rỗng, tất cả cái gọi là "phục binh" cũng chỉ có hai cái mặt nạ và một con cú mèo sớm đã bay xa mất!

Nhã tiên sinh nghiến răng nghiến lợi suýt túa máu: "Ưng dò đường đâu? Đuổi theo cho ta! Toàn tốc truy kích!"

Lúc này, ở tại con đường bắt buộc phải đi từ Đông An tới kinh thành, Cố Quân ẩn nấp dưới thân cây cầm lấy cái thiên lý nhãn mà Đàm Hồng Phi đưa qua, nhìn theo vài con ưng dò đường trên đỉnh đầu gào thét bay qua hướng về kinh thành chạy như bay.

Y nhổ cọng cỏ đang nhai trong miệng ra vỗ vỗ lưỡi đao xé gió của Liên Nguy sau lưng: "Lão Liên, ông lập đại công rồi."

Đàm Hồng Phi nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Nhìn thấy chưa?" Cố Quân lười nhác nói, "Cái vị quản sự người Dương đó đang nhất quyết nếu không chết thì là bị thương, bây giờ người dẫn binh rõ ràng không thông thuộc địa hình kinh thành, nếu không sẽ không bị kích nộ mà phái ưng dò đường bay loạn."

Ở trong hoàng thành, nơi kinh kỳ trọng địa trước giờ nghiêm ngặt, tuyệt không cho phép tùy ý thăm dò, đến cả huyền ưng cũng không dám bay loạn, cho dù là chuyện có cấp bách cũng chỉ có thể hạ cánh ở Bắc đại doanh, tháo ưng giáp rồi mới dùng kỵ mã vào kinh.

Nhưng đại đa số mọi người không biết, sở dĩ huyền ưng không dám bay, vốn không hề bởi vì huyền thiết doanh đặc biệt tuân thủ quy tắc, mà là Cố Quân biết, một khi huyền ưng vượt ranh bay qua, rất dễ sẽ đụng "lưới cấm không".

Bên ngoài kinh thành cửu môn có một vòng "lưới cấm không" tàn hình, được lắp đặt từ thời Võ Đế, mất ba chục năm mới hoàn thành, là kiệt tác của linh khu viện, bên dưới một vòng lưới cấm không có vô số cái cột ngầm, tổng điều độ ở trên Khởi Diên Lâu.

Khởi Diên Lâu sở dĩ xây dựng cao như vậy, ngoại trừ để phục vụ khách tứ phương đến vui chơi ăn uống, còn có một tác dụng vô cùng quan trọng ~ Nó là cột tổng của lưới cấm không, trên "lầu hái sao" có một "cái gác trời tròn đất vuông", bình thường sẽ đóng chặt. Linh khu viện vì để thực hiện cái gác trời tròn đất vuông này, đã cạo trọc không biết bao nhiêu là tóc của đại sư, nó sẽ ở ngoài thành đánh ra một vòng lưới ánh sáng đặc biệt, vô cùng tinh xảo, cho dù là vào ban đêm, cũng rất dễ bị ánh sáng của sao trăng hoặc ánh lửa làm lu mờ, trừ phi là thiên phú dị bẩm, nếu không mắt thường gần như không thấy được.

Tầng lưới ánh sáng này cách mặt đất ba chục trượng, sẽ không ảnh hưởng đến con người và súc vật sinh sống đi lại, nếu như có người dùng ưng giáp bay qua, dưới ba chục trượng nhất định sẽ bị vệ binh cửu thành phát hiện, có bạch hồng tiễn đợi họ, nhưng hễ mà bay cao qua khỏi ba chục trượng, sẽ đụng phải lưới cấm không.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi lưới ánh sáng bị chạm phải sẽ khúc xạ về gác trời tròn đất vuông, lại thông qua một cái kính đặc biệt dội ngược về những cái cột ngầm bên dưới lưới cấm không, mấy cái cột ngầm đó sẽ nhận tín hiệu ánh sáng bắn ra, xác định vị trí của kẻ đột nhập, đồng thời từ tám hướng phóng tên, ưng giáp nếu như tránh, thì sẽ phát hiện nằm trong phạm vi của lưới cấm không, trốn đến đâu cũng đều có tên ẩn tên hiện của cột ngầm theo tới đó.

Chỉ có đêm trừ tịch, gác trời tròn đất vuông một năm bảo dưỡng một lần, sẽ tạm đóng lưới cấm không, sẽ do người đứng gác trên hồng đầu diên thay thế quan sát.

"Ưng dò đường có đi không có về, thống soái người Dương rất nhanh sẽ nhớ ra lưới cấm không trong truyền thuyết, hạ phong hỏa lệnh, toàn bộ hồng đầu diên thượng thiên, vị trí của lưới cấm không cũng sẽ điều chỉnh biến động theo, bọn chúng chốc lát sẽ không làm rõ được là cái thứ đồ chơi đó biến tới nơi nào rồi, càng tới gần kinh thành sẽ càng không dám bay cao quá..." Cố Quân nói nhỏ bên tai Đàm Hồng Phi, "Truyền lệnh xuống, để cho các huynh đệ nghỉ ngơi thật kỹ, đêm xuống hành động, huyền ưng tiên phong, từ trên cao áp xuống, kỵ binh từ hai cánh tập kích, đánh tan trận địch, không được hiếu chiến, một kích rút lui, tránh bị kẹt lại, xa binh giả vờ chặt đứt đường lui, nổ ra vài lượt liền thả bọn chúng thoái lui, đừng ép cho đối phương cá chết lưới rách, binh đao chúng ta không đủ.

Đàm Hồng Phi hỏi nhỏ: "Tại sao chúng ta không ở trong thành tập kích?"

"Ai mà ban ngày ban mặt đi tập kích?" Cố Quân trợn mắt, "Đầu óc có vấn đề hả?"

...Nhã tiên sinh thiết nghĩ chắc đang hắt hơi.

Đàm Hồng Phi suy nghĩ kỹ lưỡng một lúc thấy cũng hợp lý, lại hỏi: "Đại soái, vậy sao người biết được là bọn họ đêm xuống sẽ tới đây?"

Cố Quân: "Nhạn Bắc vương nhà ngươi tính toán, tính sai thì phạt bổng lộc của ngài ấy, dù sao thì một chút tiền đó của ngài ấy bằng bổng lộc cả nửa năm của ta."

Trường Canh đang ngồi ngay bên cạnh chỉnh lý lại cái vỏ cầm của thiết cung, chỗ đó bị rách một chút, cậu lại không biết từ đâu mà mò ra một cái dao giũa nhỏ cùng với một mảnh da nhỏ, mười ngón tay linh hoạt khác thường, khiến cho người ta hoa cả mắt, bất ngờ bị điểm danh, Trường Canh cũng không có ngẩng lên cười với Đàm Hồng Phi: "Dù sao thì trong ngoài gì cũng đều nằm vào sổ sách hầu phủ."

Đàm Hồng Phi là một người thô kệch, "với đồng bào ta đều là thủ túc", sau một trận kề vai sát cánh đã xem Nhạn Bắc vương như người nhà rồi, còn chẳng thèm kiêng nể mặc kệ mẹ hắn là ai. Nghe câu này, trong miệng không che được giễu cợt: "Vương gia nhà chúng ta cùng với đại soái không phân ngươi ta, nếu mà là một vị công chúa thì hay rồi, trong huyền thiết doanh của ta nói không chừng giống như năm đó lại có thêm một công chúa trong danh sách đây."

Cố Quân: "..."

Y không nhịn được liếm liếm cái chân răng đang ngứa ngáy.

Tay Trường Canh dừng lại, tiếp theo lời của Đàm thống lĩnh: "Tiếc là không phải hoa nhường nguyệt thẹn, thẳng thắn theo đuổi đại soái chắc chắn không cần đâu."

Đàm Hồng Phi vô tâm nói: "Aiyo không đúng, hoàng thường bình thường gọi đại soái chúng ta 'hoàng thúc', cách tận một thế hệ!"

Cố Quân: "...Cút!"

Ngay lập tức một Đàm thống lĩnh đùa vui cùng với một Nhạc Bắc vương có lòng riêng nhìn nhau cười lớn.

Đêm xuống, không xa lắm truyền tới tiếng cúc cu kêu, đây là tín hiệu địch đã vào tròng, Đàm Hồng Phi vừa chuẩn bị hành động thì bị Cố Quân ấn xuống.

"Đợi thêm chút." Cố Quân nói nhỏ, "Đợi canh tư."

Ánh mắt của y trong đêm sáng đến mức dọa người, giống như một thần binh kiến huyết khai đao.

Đàm Hồng Phi không kiềm được liếm liếm ria mép: "Vương gia làm sao tính vậy, thật sự..."

Cố Quân vừa định nói "Sư phụ của ngài ấy là Chuông lão tướng quân", Trường Canh không biết từ lúc nào đã lăn tới, ở sau lưng nói: "Cả ngày đều chỉ ngồi tính toán tỉ mỉ nên đúc ra kinh nghiệm."

Đàm Hồng Phi: "Cái gì?"

Trường Canh nhìn Cố Quân một cái: "Phải tích góp của hồi môn, để xứng đáng gả cho đại tướng quân."

Cố Quân: "Hai người các ngươi chưa chịu thôi phải không?"

Đàm Hồng Phi ngốc nghếch cười lên hi ha, Cố Quân đối với cái kiểu c.h.ó chết chuyên môn "chạm vào nỗi đau" và "không dốc lòng vì chủ soái" hoàn toàn bất lực ~ Không biết bắt đầu từ khi nào mà tên tiểu tử Trường Canh đó càng ngày càng chẳng nể nang gì trước mặt y nữa, Cố Quân khi ở biệt viện Ôn Tuyền khuyên nó "bớt mang gánh nặng", người ta vậy mà nghe rồi, quả nhiên là cho mình "trang bị ra trận" rồi.

Trường Canh rất biết tiến lùi, lấy Cố Quân ra làm trò đùa xong, lập tức bù đắp lại: "Nghĩa phụ, con đùa thôi, đừng giận mà."

Đàm Hồng Phi: "Đại soái chúng ta nào có nhỏ nhặt vậy chứ, lão Đàm ta bao nhiêu năm vậy rồi, chỉ thấy lần trước ngài ở trong cung phát tiết qua một lần..."

Câu này vừa nói ra, đến cả Đàm Hồng Phi cũng nhận ra mình lỡ lời, lúng túng ngậm miệng.

Thần sắc trên mặt Cố Quân tức khắc nhạt xuống.

Đàm Hồng Phi không kiềm lời được, qua một lúc lại không nhịn nổi, nói: "Đại soái, chuyện đó..."

Cố Quân ngắt lời: "Hạ lệnh huyền ưng chuẩn bị!"

Đàm Hồng Phi cắn chặt răng, cuối cùng bất lực, thở ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trường Canh vỗ vỗ vai ông ta: "Để ta đi."

Đêm dần chìm sâu, nguyệt sắc sắp tàn, chuẩn bị cho ánh sáng khắp nơi, chính là lúc tối nhất trước khi trời hừng sáng.

Nhã tiên sinh ban ngày hành quân suốt chặng đường kinh hồn bạt vía, mấy lần lo lắng gặp phải tập kích của Cố Quân, vừa sợ vừa tức, đóng quân ban đêm cũng không dám thả lỏng, chỉ sợ duy nhất Cố Quân tung một chiêu che mắt rồi đột nhiên một trận thật, cả đêm không dám thả lỏng chợp mắt.

Trước mắt thấy đêm dài sắp qua, bốn bề vẫn không có động tĩnh, Nhã tiên sinh lúc này mới thật sự không gượng nổi nữa, đánh một giấc ngắn ngủi.

Không ngờ hắn mới vừa thật sự ngủ, liền nghe bên ngoài vang lên một tiếng như nổ cung, cả người Nhã tiên sinh toát mồ hôi lạnh, lật người xông ra ngoài, cả một bầu trời đêm được thắp sáng.

"Đại nhân tránh ra!"

Một loạt mũi tên lửa từ trên trời rơi xuống, Nhã tiên sinh bị một vệ binh đẩy mạnh ra, khí nóng phả ra như muốn nướng chín gió đêm, lập tức tiếng hét sát thanh vang lên, hai đội khinh kỵ như trận lốc xoáy đen kịt cuốn qua.

"Trọng giáp giữ vững!" Nhã tiên sinh hét, "Đừng hoảng loạn, người Trung Nguyên không có bao nhiêu binh..."

Lời còn chưa dứt, sau lưng truyền tới một âm thanh cực lớn, một hàng chiến xa xuất quỷ nhập thần xông tới, chốc lát cát bay đá chạy, chắc là không hề hỗn loạn.

Nhã tiên sinh là một tên giỏi bày kế ly gián, rất giỏi liên minh ngang dọc, sở trường âm mưu quỷ kế, nhưng không phải là một người chỉ huy tiền trận giỏi, hắn ta quá quen với việc suy lâu nghĩ kỹ, một khi kẻ địch vượt quá dự tính của hắn, hắn liền rất dễ không phản ứng lại kịp, mất đi khống chế đối với các đội bộ thuộc hạ.

Đột nhiên, một cái lạnh buốt khôn xiết bò lên lưng hắn, Nhã tiên sinh cảm giác bản thân như một con ếch rơi vào tầm ngắm của một con rắn đầy sát khí, hắn hoảng hốt quay lại, chỉ thấy một cái thiết tiễn như sao băng đuổi nguyệt xuyên qua màn trời đêm thẳng tới giữa trán hắn.

Nhã tiên sinh đã không còn kịp né, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một trọng giáp Tây Dương thủ hạ giận dữ hét lên chắn trước trước mặt hắn, thiết tiễn vậy mà xuyên thấu cái giáp bản dày cộp của trọng giáp, sau lưng giáp binh đó lộ ra một cái đầu nhọn đáng sợ.

Nhã tiên sinh sởn tóc gáy xoay người về hướng đã đến, nhìn thấy một người trẻ đứng trên lưng một huyền ưng tay cầm trường cung.

Trên mũi người đó có gắn một cái kính ngắm chuẩn của thiên lý nhãn, từ trên cao nhìn...không, là liếc hắn một cái, ánh mắt như có chất độc.

Thân vệ của Nhã tiên sinh lập tức giương trường pháo nhắm chuẩn huyền ưng trên không trung, người trẻ đó hình như có cười một cái, dùng kiểu biểu cảm chẳng quan tâm như muốn nói "Cái bia tập bắn này không may bắn trượt rồi", tiếp đến là điềm tĩnh từ khoảng cách năm sáu trượng so với mặt đất giẫm một cái tung người xuống, cùng với huyền ưng tách ra một trên một dưới, vừa hay né khỏi một quả pháo mùi khói dày đặc đó.

Cố Quân thúc ngựa tới trước, một phát đón lấy Trường Canh trực tiếp nhảy từ trên lưng huyền ưng xuống, lưỡi đao xé gió trong tay dưới sự tác động của hơi nước cuộn thành một trận cuồng phong không nhìn thấy được lưỡi dao, vó ngựa giương cao, lưỡi đao xe gió quét ngang một vòng, "ô" lên một tiếng hét chói tai không dứt, không biết là máu của kẻ nào bắn lên nốt ruồi son dưới đuôi mắt của y, chân thúc vào bụng ngựa, chiến mã chớp mắt đã chạy ra khỏi vòng chiến ~

Cố Quân dùng lực đập Trường Canh vào người: "Khốn kiếp, không muốn sống nữa sao?"

Trường Canh vốn muốn trực tiếp nhảy xuống, khi sắp chạm đất sẽ dùng giáp khinh cừu trên chân bảo hộ, nhắm thẳng tăng tốc tới trước, vừa hòa hoãn vừa xung đột lao xuống, không ngờ vậy mà lại bị Cố Quân chen ngang vác lên, nhất thời ngây người nhìn khuôn mặt Cố Quân gần như trong tầm tay, lồng ngực kịch liệt chấn động một cái, suýt đã không ngồi vững, chỉ đành vội túm chặt giáp trụ lạnh băng trên cổ tay Cố Quân.

Ánh mắt của cậu phút chốc xé toạc cái vẻ bình tĩnh trên mặt, mãnh liệt như có thực chất, Cố Quân bực bội: "Nhìn cái gì?"

Trường Canh miễn cưỡng định thần, thu lại ánh mắt như hỏa diệm đó xuống dưới mí mắt, khô khóc nói: "...nên quăng lưới rồi."

Cố Quân kéo cậu về phía trước ngực, xoay ngựa, huýt sáo một tiếng dài, tất cả khinh kỵ lập tức tụ lại, cuộn như một tấm thảm xông vào trận địch, quân Tây Dương bị huyền ưng trên trời nổ loạn cuồng một trận lúc này mới vùng vẫy chỉnh đốn đội hình, Nhã tiên sinh hét to: "Trọng giáp mở đường, vén ra một cửa miệng hậu phương!"

Cửa miệng hậu phương không cần vén nữa, địch ý của chiến tuyến chiến xa Bắc đại doanh còn lại vô cùng mỏng manh, chỉ tiếp xúc nhẹ, liền dường như không thể đánh bại lùi ra, thả cho cái đám quân Tây Dương một đường rút lui.

Cố Quân làm một động tác tay với Đàm Hồng Phi ở không xa lắm, huyền thiết khinh kỵ im lặng rút lui, như một bầy sói hoang chẳng chú tâm lắm, ngậm một cái rồi chạy, bỏ cuộc.

Nếu không phải cùng với đại quân Tây Dương áp chặt trận địa phản ứng lại, chút ít khinh kỵ này của bọn họ có lẽ cũng chỉ là nộp mạng ~ Đương nhiên, đợi bọn chúng phản ứng lại rồi, hắc cuồng phong cũng đã vét qua rồi, biết mất trong đêm tối mênh mông, không còn tìm thấy nữa rồi.

Long An năm thứ bảy ngày mười lăm tháng tư, huyền thiết doanh trong đêm tập kích quân Tây Dương tại thành tây Đông An.

Mười bảy tháng tư, quân tiên phong Tây Dương bị huyền thiết doanh dắt mũi chạy vài vòng, không chịu nổi sự quấy rối này, bèn thỉnh cầu hậu viện trên biển tăng viện, án binh bất động.

Ngày hai mươi ba tháng tư, tăng viện quân Tây Dương đã tới, huyền thiết khinh kỵ bị ép thoái thủ, quân Tây Dương thừa thắng truy kích, truy cấp tới Vũ Thanh, bị Cố Quân dẫn dụ vào bẫy kích động lưới cấm không, ưng giáp Tây Dương tổn thất quá bán, không thể không lần nữa thoái thủ.

Hai mươi sáu tháng tư, thương tích giáo hoàng có chút khởi sắc, lập tức thân chinh.

Ngày hai mươi chín tháng tư, Vũ Thanh thất thủ.

Mùng ba tháng năm, phủ Đại Hưng bị trọng pháo Tây Dương tập kích.

Hàng vạn quân Tây Dương ép chặt, Cố Quân dẫn đầu một chút ít khinh kỵ và ưng giáp của Bắc đại doanh đánh giáp lá cà gần một tháng, cuối cùng khó có thể tiếp tục.

Mùng bảy, Cố Quân thoái thủ kinh sư, cửu môn đóng chặt mà viện quân vẫn chưa đến.

Đến đây, tất cả mọi ân oán tình thù đều đẩy lùi ra sau bức tường thành, kinh thành Đại Lương dưới cái bóng râm của cây đại thụ vào hạ, trong thành không còn thuyền hoa sênh ca trên mặt hồ nhân tạo nữa, người Tây Dương cuối cùng cũng phái một sứ giả làm ra vẻ đạo mạo tới.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0