Sát Phá Lang Priest

Thành Phá

Priest

2024-10-02 16:27:16

Bởi vì một sứ giả Tây Dương mà lúc tảo triều cãi nhau đến căng đầu nhức óc, sau khi tan triều, Trường Canh chẳng để ý tới cái đám người ai nấy đều có lòng riêng muốn lôi kéo một tiếng từ miệng của cậu, chỉ đỡ Phụng Hàm công đã tới tuổi ra khỏi cung.

Trong kinh thành lòng người hoang mang, xa mã thiếu hụt nghiêm trọng, bình thường Cố Quân đều để cho Hoắc Đan dắt ngựa ngoài cung đợi cậu, hôm nay Hoắc Đan không biết có chuyện gì trì hoãn, nhất thời không nhìn thấy người.

Trường Canh mới đầu cũng không có chú ý tới, sánh vai lão viện trưởng linh khu viện chầm chậm đi về.

Phụng Hàm công từ sáng tới tối chỉ ở linh khu viện, hốc mắt đã hõm vào luôn rồi, cả người như cái củ cải khô không còn giọt nước, chỉ còn một đôi mắt tinh sáng nhìn có vẻ cực kỳ cộm răng.

"Hiếm thấy điện hạ kiên nhẫn đi cùng mấy lão già chân cẳng không tốt như chúng thần," Phụng Hàm công than thở, "có tin gì của viện quân không, rốt cuộc là khi nào mới có thể tới?"

Trường Canh: "Loạn lạc bốn bề đã ngăn cản năm đại quân khu, trú quân địa phương như thế nào thì người cũng biết rồi, mấy năm nay quân phí và tử lưu kim đều giảm dần, căn bản là không đủ nổi mấy bộ trọng giáp, toàn là khinh cừu, khinh cừu quả thật hành quân nhanh, linh hoạt dễ điều động, nhưng cũng dễ bị thu phục, một khi quân địch giữa đường dùng trọng giáp hoặc chiến xa chặn lại, nếu mà chủ tướng không đủ kinh nghiệm thì sẽ rất dễ dàng dẫn cả đội vào vòng vây của địch ~ Người Dương cũng chẳng cần dùng tới bao nhiêu người."

"Điện hạ thật khiến cho lão già cổ hủ này hổ thẹn vô cùng, liên tiếp nhiều năm nay chẳng có ra được thứ gì hay ho," Trương Phụng Hàm tự giễu lắc đàu: "lão già đáng chết vô dụng ta đây cũng ăn không ngồi rồi, vốn định qua năm sẽ cáo lão với hoàng thượng, nào ngờ quốc nạn, e là không được chết yên ổn."

Trường Cạnh giọng điệu ôn hòa: "Phụng Hàm công có công muôn đời, đừng tự coi rẻ bản thân mình."

"Muôn đời...sau muôn đời có còn Đại Lương không?" Trương Phụng Hàm móp mép miệng, "Thần vốn cho rằng vào linh khu viện rồi thì có thể hai tai không lọt những chuyện bên ngoài cửa sổ, cả đời chỉ cần giao lưu với hỏa cơ giáp thép, chuyên tâm làm việc của mình, nhưng thì ra thiên hạ này lại dập dìu, quân tử tiểu nhân dù cho là ai làm việc nấy, rồi cũng có thể sẽ chạm phải nhau, người càng không muốn hòa nhập vào cái gì, càng muốn làm xuất sắc một cái gì, thì lại càng không làm ra được cái gì ~ Cho dù chỉ là một nghề thấp kém hai tay đầy dầu nhớt."

Trường Canh biết là Phụng Hàm công chỉ là tự mình cảm xúc tuôn trào vốn không cần nghe câu trả lời của cậu nên chỉ cười một cái, không nói gì.

Đại Lương đi tới bước đường ngày hôm nay, mâu thuẫn kìm nén hai đời thế hệ giữa hoàng quyền và quân quyền đương nhiên là một cái kíp nổ, nhưng cũng không phải là nguyên do căn bản nhất ~ Khi mà căn bệnh quốc khố đã lâu năm này qua năm khác ngày càng nghèo túng, thì đã định trước kết cục kết thúc thảm hại rồi.

Phụng Hàm công: "Cột ngầm của lưới cấm không ở Khởi Diên Lâu mỗi ngày đều đang điều chỉnh, đám người Dương đó bây giờ chỉ dám hành binh chiến xa, một lượng lớn ưng giáp đều không lên nữa, nhưng lực lượng của cột ngầm từ đầu tới cuối có hạn. Thần nghe nói người Dương mỗi ngày đều ở ngoài thành dùng dây thừng kéo mộc diên 'thả diều', chỉ sợ không tới mấy ngày, thiết tiễn trong cột ngầm khó có thể tiếp tục rồi, đến lúc đó phải làm sao, đại soái có biện pháp chưa?"

Huyền ưng hiện tồn của Bắc đại doanh tính luôn cả thiếu tay hụt chân tổng cộng không tới một trăm con, một khi lưới cấm không hết hiệu quả e là đã đến lúc thành phá rồi.

Trường Canh: "Ừm ngài ấy biết, đang nghĩ cách."

Trương Phụng Hàm đầy ắp nỗi lo trong lòng nghe câu này xong khóc không được cười không xong, không biết nên nói Nhạn Bắc vương này "anh hùng xuất thiếu niên", hay là nói ngài ấy khờ dại nữa, hình như là trời có sập xuống trước mặt ngài ấy thì tiểu điện hạ đó cũng chỉ "biết rồi" chuyện không liên quan tới ta vậy.

Trương Phụng Hàm cố tình nói nhỏ: "Hôm nay trên triều không thấy Hàn thống lĩnh của Ngự lâm quân, Vương gia có thấy không? Bây giờ trong triều đang đồn đoán, nói là hoàng thượng ngoài mặt thì giận dữ với sứ giả, thực tế là đã có ý định dời đô rồi."

Trường Canh cười cười, vẻ mặt chẳng có gì thay đổi: "Hoàng thượng sẽ không đâu, chúng ta cũng chưa tới lúc lâm vào bước đường cùng đâu, ta thấy xe của linh khu viện rồi, ta đỡ người lên...ổ, Hoắc bá cũng tới rồi?"

Hoắc Đan bước đi vội vàng, trên mặt thất thần, tới trước mặt Trường Canh: "Lão nô hôm nay đến muộn, xin vương gia thứ tội."

"Không sao," Trường Canh xua tay, "Hoắc bá hôm nay có việc gì làm trì hoãn sao?"

"..." Hoắc Đan dè dặt lướt qua sắc mặt của cậu, "Hầu gia tối qua bị mũi tên của người Tây Dương bắn trúng bị thương, thuộc hạ cũng là sáng sớm mới biết, vừa đi...ấy, vương gia!"

Dưới cái há hốc mồm của Hoắc Đan và Trương Phụng Hàm, Trường Canh vừa rồi còn đang thư thái bỗng biến rồi, lật người giẫm lên lưng ngựa, như một cơn gió liền mất hút rồi.

Mùi thuốc súng tiền trận ở cửu môn còn chưa tan, đại quân Tây Dương trời sáng mới vừa cờ im trống lặng tản đi, Cố Quân cũng có được một lúc thở dốc.

Giáp vai huyền thiết lõm vào một miếng, đầu mũi tên đã được rút ra, hai quân y đang vây quanh Cố Quân, dùng cái kìm và cái kéo cẩn thận cạy lên cái phần giáp vai bị biến dạng của y, y phục bên trong và máu thịt đã trộn lẫn với nhau rồi.

Trường Canh vội xông vào, tầm mắt rơi xuống người Cố Quân, nhịn không được dời mắt, sắc mặt còn khó coi hơn cái vị đang bị thương kia.

"Chậc..." Cố Quân thở hắt một hơi lạnh, "Ta nói hai vị có thể nào dứt khoát một chút không? Đang thêu hoa hay sao ~ Thế nào rồi?"

Trường Canh không trả lời, hít sâu bước tới trước, đẩy hai quân y ra, cúi người cẩn thận quan sát mảnh giáp cạy không ra trên người Cố Quân, từ trong tay lấy ra một cái kìm nhỏ bằng đầu ngón tay, ôm chặt vai của Cố Quân, cắt từ bên còn lại xuống, tay của cậu cực nhanh, cái kìm nhỏ lưu loát cắt sắt như bùn cắt cái giáp vai biến dạng đó nứt ra một miệng, máu lập tức dính vào tay cậu.

Gò má Trường Canh căng cứng, nhất thời có chút không thở nổi, nói nhỏ: "Sao mà bị thương ra nông nỗi này cũng không nói với con?"

Cố Quân vừa rồi vẫn còn đang nhăn nhó cố nhịn cơn đau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện nhỏ ~ Sứ giả Tây Dương trên triều hội nói thế nào?"

"Còn có thể nói thế nào, ở trên kim điện phát ngôn bừa bãi," Trường Canh vận động mấy ngón tay có chút không vững, tách ra mảnh giáp vỡ bị máu dính trên người Cố Quân ra, "Nói là kêu chúng ta giải trừ 'cướp bóc khủng bố' đối với các nước Tây Vực, nhường lại lãnh thổ bên ngoài Gia Dư Quan để làm thương khu Vạn Quốc, nội pháp thương khu sẽ do nội pháp bọn chúng cai trị, còn có..."

Miếng giáp vai biến dạng đã toàn bộ được tháo xuống, Trường Canh nhìn miệng vết thương của Cố Quân thở hắt mạnh ra một cái, khó khăn thẳng cơ thể lên bình tâm lại.

"Còn có...gì nữa?" Cố Quân rùng mình, mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống, "Ta nói đại phu à, lão nhân gia người sao mà lại còn sợ máu chứ?"

Cả cơ thể Trường canh căng cứng như một cây gậy sắt: "Ta sợ máu của ngài."

Cậu một phát giật lấy bình rượu của Cố Quân, hung hãn rót hai ngụm, đầu óc choáng váng đến muốn ói, ép mình nhịn xuống cảm giác muốn ói một lúc, Trường Canh mới cầm cái kéo lên, cắt đi cái phần y phục đã không còn thấy được màu gốc vốn có.

"Còn có đem ba mươi sáu quận Bắc Tân Cương, Tây Kinh đến Trực Đãi, U Châu đồng loạt phân hết Bắc bộ nhất tuyến cho mười tám bộ lạc, kinh thành Đại Lương dời đến Trung Nguyên Đông bộ ~ Ngoài ra còn mang Hạ Ninh công chúa đưa qua cho mười tám bộ lạc làm con tin, từ bây giờ triều ta xưng thần với mười tám bộ lạc, hàng năm cống nạp..."

Hạ Ninh công chúa là con gái duy nhất của Lý Phong, năm nay mới bảy tuổi.

Cố Quân phẫn nộ: "Đánh rắm!" *chửi bậy*

Y vừa cử động máu liền tuôn ra như nước, Trường Canh không chịu đựng nổi hét: "Đừng có động đậy!"

Hai người cùng nhau trầm mặc một lúc, thần sắc Cố Quân bất định, qua một lúc mới nói: "...ngươi nói tiếp đi."

"Ngoài ra, bọn chúng còn ép Lý Phong hạ lệnh, kêu Thẩm Dịch đem trú quân Nam Cương chiếm đóng các đảo Nam Cương di tản ra khỏi, Đông Hải vận hà nội ngoại phân chia cai trị, Giang Nam thủy sư lùi về nội hà, ngoại hà và Đông Hải nhất tuyến phân quy viễn đông khu Tây Dương." Trường Canh ánh mắt tĩnh mịch, tay thì lại vô cùng dịu dàng lau vết thương của y, ngừng một lúc, lại nói, "Còn phải bồi thường..."

Cố Quân im lặng căng cứng cơ thịt.

"Lúc tảo triều Lý Phong muốn chém luôn sứ giả liền bị quần thần khuyên ngăn." Trường Canh nắm chặt bả vai không bị thương của Cố Quân, "Con cần rửa sạch miệng vết thương, nghĩa phụ, tạm thời làm tê liệt cảm giác của người được không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Quân lắc đầu.

Trường Canh có lòng tốt khuyên nhủ: "Con chỉ dùng một chút thuốc, người kháng thuốc mạnh, không ngủ lâu đâu, nếu ngoại thành có biến, con thay người thủ..."

"Rửa thì cứ rửa," Cố Quân ngắt lời, "đừng có phí lời."

Trường Canh nhìn y một cái, chợt nhớ nói lý lẽ với cái con người này cũng vô dụng.

Chính vào lúc này Đàm Hồng Phi chạy tới: "Đại soái..."

Cố Quân vừa quay đầu lại, thì nghe thấy một mùi hương quỷ dị, y không chút phòng bị hít vào một hơi, cả người nhất thời mềm oặt.

An Định hầu anh minh thần võ vạn vạn không ngờ tới quận vương điện hạ còn biết cái thủ đoạn giang hồ bất nhập lưu "tụ lý càn khôn", hơn nữa còn dùng trên người mình!

Cố Quân: "Ngươi..."

Trường Canh mắt cũng không chớp, nhanh chóng lấy kim châm mảnh châm vào huyệt đạo của y, tiếp đến là đỡ lấy cơ thể mất đi ý thức của Cố Quân.

Đàm Hồng Phi trơ mắt nhìn chủ soái bị đánh bại đứng ngây trước cửa, mắt lớn trừng mắt nhỏ với quận vương điện hạ: "..."

Trường Canh mặt không đổi sắc làm động tác kêu ông ta giữ kín miệng, ôm Cố Quân lên đặt ngay ngắn, bắt đầu tỉ mỉ rửa miệng vết thương cho y.

Đàm Hồng Phi trợn mắt lắp bắp: "Đây...vậy..."

Trường Canh: "Không sao, cứ để người ngủ một chút, bớt đau một chút."

Đàm Hồng Phi chớp mắt ~ Rất lâu trước đây, ông ta vẫn luôn cho rằng Nhạn Bắc vương điện hạ giống một thư sinh hòa hòa khí khí, sau đó thì phát hiện ngài ấy vừa có thể đánh giặc vừa biết tính toán trận pháp, trong lòng vô cùng bội phục, dấy lên một cảm giác gần gũi...mãi cho đến giờ phút này, Đàm thống lĩnh mới đối với điện hạ nâng lên một tầm cảm xúc mới, cảm giác sùng kính hừng hực.

Đàm Hồng Phi vô thức sờ mặt ~ Vết sẹo trên mặt do Cố Quân tạo ra vẫn chưa lặn xuống ~ nói với lòng: "Lá gan này của vương gia cũng quá lớn rồi."

Trường Canh: "Đúng rồi, có chuyện gì?"

Đàm Hồng Phi mới sựt mình, vội nói: "Điện hạ, hoàng thượng tới rồi, xa giá đang ở ngay phía sau, người xem..."

Trong lúc nói thì Lý Phong thần sắc tiều tụy đã tới, bên cạnh chỉ đưa theo Chúc chân nhỏ.

Lý Phong cúi đầu nhìn Cố Quân đang hôn mê: "Hoàng thúc sao rồi?"

"Vết thương ngoài da." Trường Canh đã băng bó xong vết thương, lấy một cái áo ngoài bằng lụa mỏng đắp lên trên người Cố Quân, dọn dẹp kim châm của mình: "Chỉ là đệ có dùng ít thuốc gây tê cho người, chắc sẽ không tỉnh lại nhanh đâu, hoàng huynh thứ đệ thất lễ."

Trường Canh nói xong liền ngồi dậy lấy cái lưỡi đao xé gió của Cố Quân, giáp trụ cũng không mặc, xoay người đi ra ngoài.

Lý Phong vội hỏi: "Sao vậy?"

"Đệ thay nghĩa phụ thủ thành một lúc," Trường Canh nói, "Sứ giả tuy là ở kinh thành, nhưng chỉ e là mê trận của người Tây Dương, nói không chừng sẽ nhân lúc chúng ta buông lỏng cảnh giác công thành, cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn."

Lý Phong như khúc gỗ đứng tại chỗ một lúc, đột nhiên cầm lấy bội kiếm, cũng đi theo ra ngoài, Chúc chân nhỏ thất kinh: "Hoàng thượng!"

Lý Phong chẳng thèm để ý ông ta, cũng lên tường thành rồi.

Nhờ cái thiên lý nhãn trong tay, Long An hoàng đế nhìn thấy ở ngoài không xa lắm là doanh trướng của quân Tây Dương, kinh giao phì nhiêu, giờ đây đã điêu tàn trước mắt. Bên ngoài cửu môn kinh thành ngày trước xe dìu dập như nước chảy, ngựa như rồng giờ đây lại tiêu điều như vậy, một góc tường thành sụp đã được một thân huyền thiết giáp bị báo phế chống đỡ chặt chẽ, như chực sụp xuống, chết vẫn quyết không đổi.

Binh tướng bình thường trong Bắc đại doanh đều nhận ra Trường Canh, lần lượt bước tới kiến lễ, nhưng không hề biết Lý Phong, chỉ thấy người này ăn mặc đẹp đẽ, khí chất bất phàm, liền nhận định đây là một quan văn, nhất loạt "đại nhân" cũng không rõ ràng lắm chào hỏi.

Hai huynh đệ Lý gia bằng mặt không bằng lòng song hành bước lên tường thành, từ tướng mạo đến thân ảnh không có một điểm chung nào, quan hệ ruột thịt mỏng manh đến mức có thể tưởng tượng như cái cửa sổ giấy một ngón tay cũng đủ chọc rách.

Lý Phong bỗng nói với Trường Canh: "Hàn Kỳ có lẽ buổi chiều có thể trở lại, đệ chuyển lời với hoàng thúc, nói với thúc ấy đến lúc đó hãy tìm một người có thể tin tưởng để tiếp ứng."

Trường Canh cũng không có ý dò hỏi, như là một chút cũng không hiếu kỳ, chỉ thuận miệng đáp: "Vâng."

Lý Phong: "Không hỏi trẫm kêu Hàn Kỳ đi đâu sao?"

Trường Canh cúi nhẹ mắt xuống, nhìn ngắm gạch ngói tường thành, trầm mặc một lúc rồi nói: "Thời gian này đệ điều động tử lưu kim và một số quân dụng, phát hiện mấy năm nay tử lưu kim triều đình xuất nhập có chút vấn đề...Chỉ là có thể là hoàng huynh tự có sắp xếp."

Long An hoàng đế vừa nghe là biết chuyện bản thân giấu riêng tử lưu kim sớm đã bị Trường Canh phát giác ra rồi.

Lý Phong có chút sượng miệng: "Ổ, ở trong Đức Thánh Môn có một lối mật đạo thông ra cảnh hoa viên, trẫm kêu Hàn Kỳ dẫn binh từ đây ra ngoài thành, mở tư khố ở cảnh hoa viên ra, bên trong có...aizzz, mười sáu vạn cân tử lưu kim trẫm còn chưa kịp hạ phóng ~ Đệ đừng có nói ra, trước mắt trong triều lòng người không vững, nếu biết chuyện mật đạo e là người có dã tâm sẽ nổi dậy."

Trường Canh gật đầu, vốn chẳng có gì ngạc nhiên ~ Lý Phong đây là đem cả của cải ra đánh rồi.

Ngoan cố bảo thủ như Long An hoàng đế là không thể để tang quyền nhục quốc mà xưng thần với ai, hắn ta thà là chôn thân dưới cửu môn.

Cậu lại trầm mặc, giữa hai người lại không có gì để nói ~ Mà thật ra thì vẫn luôn như vậy, ngoài trừ những chuyện triều chính và những lúc thỉnh an nói mấy lời khách khí giả tạo, huynh đệ Lý gia đích thật là không có gì đáng để nói với nhau.

Lý Phong: "Đệ là từ khi nào quen với hoàng thúc?"

Trường Canh: "...tuổi mụ mười hai."

Lý Phong "ồ" một tiếng: "Người vẫn chưa lập gia đình, lại thường xuyên dẫn binh ở Tây Bắc, thiết nghĩ không biết cách chăm sóc đệ lắm nhỉ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh mắt Trường Canh dao động nhẹ: "Không có, nghĩa phụ rất biết cách thương người khác."

Lý Phong híp mắt nhìn vào bầu trời vô định, nhớ lại bản thân cũng từng có một đoạn ký ức cùng nhau trưởng thành với Cố Quân, lúc nhỏ thỉnh thoảng còn đố kỵ phụ hoàng của mình đối với Cố Quân yêu chiều dịu dàng hơn, nhưng đa phần vẫn là cảm thấy tiểu hoàng thúc này tuy là chẳng mấy chơi cùng bọn họ nhưng con người thì rất tốt.

Bản thân cũng từng cho rằng cái phần tình cảm này có thể tiếp tục kéo dài cả đời.

Nhưng mà mới mười mấy năm, đã trở thành tình cảnh này.

"A Mân," Lý Phong mở miệng, "Nếu như thành phá, trẫm sẽ truyền vị lại cho đệ, đệ đưa hậu cung và bách tính từ mật đạo ra ngoài thành, dời đô về Lạc Dương...từ từ mưu lược, rồi sẽ có một ngày phục quốc."

Trường Canh cuối cùng cũng nhìn hắn ta rồi.

"Nếu thật sự ngày đó tới," Ánh mắt Lý Phong bằng phẳng, nhìn về nơi xa, nói tiếp: "Đệ không cần trả ngôi vị lại cho thái tử, chỉ cần cho cháu trai của đệ có chốn dung thân là được rồi."

Trường Canh không trả lời, sau một lúc, cậu cũng không chút lay động hờ hững nói: "Hoàng huynh nặng lời rồi, còn chưa tới bước đó đâu."

Lý Phong nhìn ấu đệ của mình, mang máng nhớ lại lời nói mà lúc nhỏ nghe từ miệng của mẫu hậu.

Bà nói nữ nhân đến từ Bắc Man đó đều là yêu quái, giỏi nhất là dùng độc, mê hoặc lòng người, sau này sinh ra cũng sẽ chỉ là một con quái vật làm nhơ huyết mạch hoàng thất Đại Lương.

Sau đó An Định hầu đón tứ hoàng tử lưu lạc dân gian nhiều năm này về cung, lấy danh nghĩa là di nguyện của tiên đế cùng với nhân đức của mình, Lý Phong giữ cậu lại, phủ nội vụ nhiều thêm một phần phân lệ mà thôi, bình thường cũng mắt không thấy tâm không phiền.

Nhưng đến thời khắc này, Long An hoàng đế mới phát hiện hắn nhìn không thấu được cái con người trẻ tuổi này.

Quốc nạn cùng với đại địch trước mắt cũng không biến sắc, cửu ngũ chí tôn cũng khó lay động được trái tim cậu, y phục trên người dường như còn là của năm ngoái, tay áo đã sờn hết rồi cũng không thay.

Cậu so với Liễu Si đại sư ở Hộ quốc tự còn khó đoán hơn, cái gì cũng không thích, cứ như là trên thế giới này không có gì có thể lay động được con người này vậy.

Lý Phong mở miệng, lúc này Chúc chân nhỏ bên cạnh nhỏ tiếng nhắc nhở: "Hoàng thượng, nên hồi cung rồi."

Lý Phong mới định thần lại, đưa bội kiếm cho tướng sĩ bên cạnh, không nói gì chỉ vỗ vỗ vai Trường Canh, nhìn lại một lần bóng lưng thẳng tắp của người thanh niên đó rồi mới xoay người rời đi.

Sau khi Lý Phong rời đi, một tên hòa thượng lem luốc đã lên tường thành ~ chính là Liễu Nhiên.

Tăng nhân của Hộ quốc tự đã toàn bộ di chuyển vào trong thành, hắn ta đi theo trụ trì, buổi sáng thì niệm kinh mong cầu quốc vận, tối đến thì dùng người đi điều tra những người bên cạnh Lý Phong.

Trường Canh nhìn hắn một cái.

Hắn lắc đầu, diễn tả: "Ta đã điều tra hết một vòng, người bên cạnh hoàng thượng lí lịch đều rất trong sạch, năm đó không có cùng với phù thủy thập bát bộ có quá nhiều qua lại thân thiết."

Trường Canh: "Hoàng thượng tính cách đa nghi, không phải là người không biết giữ mồm, bên đây chúng ta vừa tiết mật, nội ứng đó ắt phải là tâm phúc của người ~ Đại sư điều tra Chúc công công chưa?"

Thần sắc Liễu Nhiên nghiêm trọng lắc đầu ~ Tra qua, không có vấn đề.

Trường Canh nhíu nhẹ mày.

Lúc này, Cố Quân được Trường Canh dùng thuốc tương trợ cuối cùng cũng tỉnh, y ngủ đến suýt quên luôn ngày tháng, cho đến khi cơn đau buốt từ miệng vết thương trên vai truyền tới mới muộn màng nhớ lại đã xảy ra chuyện gì.

Cố Quân bò dậy mặc quần áo, chuẩn bị đi tìm Trường Canh tính sổ.

Ai biết y vừa mới bước ra thì nghe từ xa truyền tới một âm thanh cực lớn, cả kinh thành đều chấn động, Cố Quân dựa vào tường thành, nghĩ: "Địa chấn?"

Trường Canh trên thành lầu bỗng quay đầu lại, phía trên hai hàng lông mày một tia nham hiểm xẹt qua ~ Cậu vẫn luôn cho rằng nội giám hoàng thành là người trong cung bên cạnh Lý Phong, nhưng với cái tính cẩn thận đa nghi của Lý Phong, sao lại để chuyện của cảnh hoa viên tiết lộ cho một tên nô tài chứ?

Cố Quân: "Sao vậy?"

"Không biết," Trường Canh bước nhanh xuống, "Lý Phong vừa rồi có tới đây, nói là hắn kêu Hàn Kỳ từ mật đạo xuất phát, đi cảnh hoa viên vận chuyển tử lưu kim...đó là hướng đông giao sao?"

Cố Quân giật mình một cái liền tỉnh táo.

Mùng chính tháng năm, bí mật cảnh hoa viên bại lộ, đàm phán của người Tây Dương quả nhiên là giả vờ, nhưng bọn chúng lại không phải nhân cơ hội này công thành, mà là đi vòng về Kinh Tây, giữa đường cướp giết Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ sau khi vùng vẫy đến chết, cuối cùng vẫn là không đánh bại nổi, dứt khoát một ngọn lửa đốt sạch mười vạn tử lưu kim, trực tiếp nổ tung cánh cửa mật đạo, ngọc thạch tan tành.

Ngọn lửa đó như đang lan rộng ra nhấn chìm cả kinh giao, phần tử lưu kim chưa kịp cháy hết giống như tỏa ra nghiệp hỏa từ trong lòng đất; từ người vận chuyển tử lưu kim, người Tây Dương chưa kịp đề phòng, thậm chí đến cả sơn thủy nguy nga của cảnh hoa viên, đình đài lầu các toàn bộ đều bị đốt phăng, một tử khí đặc biệt giống như một điều lành chiếu rọi cả nửa bầu trời, giống như một nét phong cảnh sặc sỡ từ trên trời rơi thẳng xuống ~

Trong lòng đất đang thiêu đốt, cả kinh hoa đều chấn động rung lắc.

Cái nóng chạy dài cả mấy chục dặm, từ tây giao từ từ lan tới bên trong cửu môn vững như đá tảng, thậm chí kinh thành cũng có thể nói là từ cái mát mẻ đầu hạ, phút chốc liền có thể so bì với cái lò lửa ở Nam Cương.

Mùi khí tử lưu hương vốn thanh đạm khó nhận biết ngược chiều gió dày đặc phủ qua, tất cả mọi người cuối cùng cũng có thể thưởng thức được cái mùi vị đặc trưng đó ~ Đó vậy mà lại là một kiểu thanh hương đặc biệt khó có thể diễn tả.

Giống như tùng hương nhiễm một chút thảo mộc.

Tất cả trọng giáp còn lại đều bị Cố Quân điều động tới, dây cung bạch hồng căng cứng.

Và không ngoài dự liệu của y, quả nhiên lúc này đại quân Tây Dương cũng bắt đầu hành động rồi.

Cố Quân không biết là ngọn lửa đó đã đốt hết bao nhiêu quân Tây Dương, cũng không biết giáo hoàng trước tổn thất như vậy còn có thể cầm cự được bao lâu. Vây thành nhiều ngày, hai bên đều đã đến cực hạn rồi.

Vừa qua giờ mùi, đợt tấn công điên cuồng đầu tiên đã tới, trọng giáp chiến xa thay nhau đánh tới, pháo hỏa và bạch hồng lớp này tiếp nối lớp kia, pháo lửa mãnh liệt giữa hai bên cứ như không có một khe hở nào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0