Sát Phá Lang Priest

Sắp Rời Đi

Priest

2024-10-02 16:27:16

Phương trượng Liễu Si dẫn theo sư đệ của mình bước tới, cúi đầu kiến lễ với Cố Quân, cười sáng như cúc móng rồng nở rộ: "Đã lâu không gặp, hầu gia vẫn phong thái như cũ, quả là phúc của Đại Lương."

Cố Quân bị khuôn mặt xấu xí của lão nhân gia ông làm cho đau dạ dày, nghĩ: "Còn không phải sao, còn chưa bị ông trù cho chết."

Đương nhiên, thân là An Định hầu, y không thể quá mức tùy hứng vô cớ gây sự được, ít nhất thì mặt mũi vẫn còn cần đến, nên đối với việc này chỉ nhạt nhẽo mở miệng: "Nhờ phúc của đại sư."

Tên mặt trắng mắt phượng mày ngài Liễu Nhiên hòa thượng kia cũng hành lễ theo, cũng chỉ là cười tươi mà không lên tiếng, Cố Quân lại không nhịn được nhìn người đó một cái.

Liễu Si giải thích: "Hầu gia đừng trách tội, sư đệ này của ta tuy là hiểu biết rộng rãi, chuyên sâu phật pháp, chỉ tiếc là tu trường phái ‘bịt miệng’."

Cố Quân nghĩ ngợi, cái tên Liễu Nhiên này vậy mà lại là một tên câm.

Liễu Nhiên hòa thượng bước tới một bước, đưa hai tay về phía Cố Quân, tên hòa thượng này trắng đến chói mắt vậy mà mày mắt thì đen tuyền, giống như một khúc gỗ cháy nằm trên tuyết vậy, nếu như đây không phải là hòa thượng thiết nghĩ ắt sẽ có mái tóc dài đen như mực, lại thêm răng trắng môi đỏ, giống như là một con quái vật được làm bằng sứ vậy.

Cố Quân nhíu nhẹ mày, nghĩ: "Đây là đang muốn gì, muốn cạo đầu cho ta?"

Liễu Si hòa thượng: "Hầu gia trấn giữ biên cương ổn định, qua vài hôm thiết nghĩ lại phải rời kinh, sư đệ muốn cầu phúc chúc an cho hầu gia."

Cố Quân mỉm cười: "Đại sư có lòng rồi, cái này thì không cần đâu, ta cũng chưa từng đọc kinh ngày nào, cũng chưa từng dâng một nén hương, không cần làm phiền đến lão phật tổ đâu."

Liễu Si: "A di đà phật, phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh, lời này của hầu gia chưa đúng rồi."

Cố Quân nghe tới "a di đà phật" bốn chữ này liền muốn đánh người, lòng nhẫn nại đạt đến cực hạn, không muốn dây dưa thêm với họ nữa, sắc mặt lãnh đạm nói một câu: "Hoàng thượng còn đang đợi, ta không nán lại thêm nữa, hôm khác đến thăm hỏi đại sư, thất lễ rồi."

Nói xong Cố Quân quăng Trường Canh và Chúc chân nhỏ vào điện, Trường Canh vô tình nhìn một cái, nhìn thấy vị Liễu Nhiên hòa thượng đó không hề bị thái độ của Cố Quân làm cho ảnh hưởng, vẫn thành kính như đang quỳ trước tọa hạ của phật tổ, trong miệng lẩm nhẩm không phát ra tiếng động, dường như cầu may mắn cho Cố Quân đang đi xa dần.

Tin hay không tùy ngài, độ hay không do ta.

Trường Canh đang xuất thần bỗng cổ tay bị ai đó lôi một cái, Cố Quân không mấy thiện chí nói nhỏ: "Hòa thượng có gì đáng nhìn, nhìn lâu chói mắt."

Trường Canh nghe lời thu lại tầm mắt, hỏi: "Nghĩa phụ, vị đại sư đó nói người sắp phải rời kinh, là thật sao?"

Cố Quân: "Ừm."

Trường Canh hỏi tới: "Khi nào?"

"Chưa biết được," Cố Quân, "Xem ý kiến hoàng thượng, nếu ta đi rồi, trong phủ chỉ còn ngươi là lớn nhất, ngươi làm chủ, có gì không hiểu cứ thương lượng cùng Vương thúc."

Những chuyện như ngoan ngoãn đọc sách, chuyên tâm luyện kiếm, Cố Quân không dặn dò, bởi vì đối với mặt này, Trường Canh thật sự là tự giác đến mức người làm trưởng bối như y cũng hổ thẹn.

Trường Canh nghe xong câu này, cứng đơ người, cả nửa ngày sau mới khó khăn hỏi: "Nghĩa phụ không định đưa con theo sao?"

"Hả?" Cố Quân mờ mịt "Đưa ngươi theo làm gì?"

Trường Canh bỗng dừng bước chân.

Trước ngày này, Trường Canh chưa từng nghĩ chuyện như vậy sẽ xảy ra.

Từ Nhạn Hồi đến kinh thành, Cố Quân luôn đưa cậu theo bên mình, Trường Canh căn bản chưa hề nghĩ đến một khi nghĩa phụ lần nữa dẫn binh đến Tây Bắc, sẽ xa cách nhau nửa cái sơn hà Trung Nguyên.

Trong nháy mắt, trong lòng Trường Canh vỡ ra đột nhiên liên tưởng tới, bản thân mình trong mắt nghĩa phụ, e là chỉ là một đứa trẻ văn bất thành võ bất tựu, tướng sĩ viễn phó biên cương đều mang theo đao, mang theo thương, mang theo khải giáp, ai lại mang theo gia quyến vướng tay vướng chân chứ?

Sau này Cố Quân đi biên cương, nếu mà bên đó bình yên vô sự thì có thể y một năm về kinh bẩm báo một lần, nếu như có chút không thái bình, nói không chừng phải ở đó đến năm khỉ tháng ngựa nào, bây giờ cậu đã tròn mười bốn tuổi, thời gian trước khi gia quan của thiếu niên còn được mấy năm?

Đến lúc đó cậu phải rời xa sự bảo vệ của An Định hầu, độc lập dọn khỏi hầu phủ. Cậu sẽ nhận một cái hư danh mờ mịt, sống trong cái kinh thành trống rỗng này...

Nghĩa phụ rồi cũng sẽ lấy vợ sinh con, đến lúc đó, người có còn nhớ tới tiểu phiền toái năm đó đã vứt lại hầu phủ không?

Bọn họ là mối quan hệ phụ tử, nhưng hóa ra duyên phận lại giống như một cái đèn dầu cao một tấc bỏ đi, mới châm lửa đã cháy hết, chỉ có cậu vẫn chìm vào mộng cảnh thiên trường địa cửu.

Nghĩ tới đây, thì cả hoàng cung hình như biến thành một động băng, đem cậu trọn vẹn đông cứng vào bên trong.

Cố Quân thấy cậu bỗng nhiên dừng lại, bèn quay đầu nghi hoặc nhìn cậu.

Trường Canh nhất thời có chút hoảng loạn buộc miệng: "Con muốn đi biên cương với người, con có thể tòng quân!"

Cố Quân nghĩ: "Làm ơn đi, mang ngươi ra ngoài dạo một vòng còn khó như vậy, tòng quân cái gì?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà qua gần nửa năm tiếp xúc, y đại khái cũng tìm ra một chút kỹ năng làm trưởng bối, không có công kích Trường Canh ra mặt, chỉ là giả vờ hơi lố, rõ ràng là có chút khoa trương, cười nói: "Được thôi, sau này đi tòng quân cho ta nha tiểu điện hạ."

Trường Canh: "..."

Hiển nhiên cái mà Cố Quân tìm thấy là làm sao để làm trưởng bối của một đứa nhỏ bốn tuổi, sống muộn hết mười năm.

Sự quyến luyến tuyệt vọng của Trường Canh bị đổi phương thổi bay đẹp trời, không hề xem nó là thật.

Vậy là thiếu niên ngậm miệng trầm mặc, không còn bất kỳ vẫy vùng vô nghĩa nào thêm nữa, nhìn chặt vào bóng lưng cao lớn của Cố Quân, giống như đang nhìn chằm chằm một cánh cửa hẹp cùng cực cả đời bay không qua nổi.

Long An hoàng đế Lý Phong là huynh trưởng trên danh nghĩa của Trường Canh, nhìn từ nét mặt, hai người họ không có chút quan hệ huyết thống nào, hoàng thượng giống với tiên đế hơn.

Tính ra thì đây là lần thứ hai gặp người, so với lần trước binh hoang mã loạn, lần này nhìn rõ hơn rồi, tân hoàng vừa qua ba mươi, cái tuổi phong độ nhất của nam nhân, có một gương mặt đoan chính, cho dù là không phải hoàng đế, chỉ dựa vào khuôn mặt thôi thì cả đời cũng chẳng lo buồn chán đi đâu được.

Trường Canh rất cẩn trọng, đặc biệt là sau khi đến kinh thành, rất giỏi nhìn sắc mặt và ý tứ trong lời nói, Cố Quân ít nhắc nhưng Thẩm tiên sinh thì không có kiêng dè mấy, sau lưng thường hay ai oán hoàng thượng, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một hình tượng chua ngoa bụng dạ hẹp hòi, nhưng thực sự là không phải.

Cố Quân chân trước còn chưa còn chưa vào phòng thì Long An hoàng đế đã phân phó nội thị một bên đi lấy chậu than, miệng nói: "Ta đã sớm nói với họ hoàng thúc nhất định sẽ đến sớm, mau vào trong sưởi ấm, ta thấy người lạnh đó."

Long An hoàng đế gọi y là "hoàng thúc", không phù hợp lễ giáo lắm, bởi vì thật ra thì Cố Quân không phải họ Lý, năm đó tiên đế yêu chiều, nói bừa thì cũng thôi đi, hoàng thượng vậy mà vẫn còn giữ lại thói quen thân mật từ niên ấu.

Người không hề xưng trẫm trước mặt Cố Quân, thân mật nhiệt tình có chút tùy ý, không giống như đối với thần tử mà giống như người nhà vậy.

"Tiểu Trường Canh cũng lại đây," Lý Phong nhìn nhìn Trường Canh, não nuột: "Thiếu niên này thật là mỗi ngày một khác nha, lần trước gặp còn chưa cao như vậy, ta mới kế vị, nên vẫn còn nơm nớp lo sợ, mấy tháng nay sứt đầu mẻ trán, cũng không có quan tâm tới đệ, đến đây để hoàng huynh nhìn kỹ xem nào."

Trường Canh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý là không nhận được hoan nghênh, không ngờ "không hoan nghênh" của hoàng thượng ẩn giấu thật kỹ, đến mức mà cậu không cảm nhận ra được.

Ở cái nơi hoàng thành đế đô này, ân oán thù hận đều được giấu rất kỹ, mới nhìn thì ai với ai cũng đều vui vẻ thuận hòa.

Cố Quân và hoàng thượng người tới người lui tùy tiện cũng được vài câu tán gẫu, thỉnh thoảng còn hồi tưởng lại lúc nhỏ đã qua, Long An hoàng đế liền đưa ra cho Trường Canh "tiền mừng tuổi" đã chuẩn bị.

Trường Canh là một đứa con hoang lớn lên ở trấn Nhạn Hồi, chưa từng tiếp xúc qua nhân tình thế sự, cũng chưa từng nhìn thấy bộ mặt thế gian, chỉ biết "vô công bất thụ lộc", nghe Chúc chân nhỏ báo từng cái từng cái, hình như có chút bất an, nghi ngờ Cố Quân sáng sớm xách cậu dậy dẫn cậu tiến cung là để tìm hoàng thượng thu tiền thuê nhà!

Long An hoàng đế ôn hòa hỏi tiến độ đọc sách tập võ của Trường Canh, lại nói: "Đệ là hậu nhân của Lý gia ta, sau này phải siêng năng, phải có bản lĩnh, sau này còn gánh vác cùng hoàng huynh, Trường Canh sau này muốn làm gì?"

Trường Canh nhìn Cố Quân một cái, nói: "Sau này nguyện làm thân vệ của đại soái, phụng dưỡng suốt đời, khai cương quật thổ cho hoàng thượng."

Cố Quân ngồi một bên cầm chén trà uống để làm dịu cổ họng, không ngắt lời, chỉ là cười, cười đến khóe mắt cong lên, ấm áp hết chỗ nói.

"Ai hầu hạ ai?" Trong lòng y bất lực nghĩ.

Một mặt thì bất lực, một mặt lại cảm thấy rất êm tai, êm dịu từ ngoài tai chảy vào lòng, đến cả xui xẻo vừa rồi gặp hòa thượng cũng mất đâu hết.

Long An hoàng đế lại cười đùa: "Nói thì nói vậy, nhưng mà tướng sĩ biên cương rất khổ cực, nghĩa phụ đệ nỡ để đệ đi chịu khổ sao?"

Cố Quân biết, hoàng thượng là đang châm chọc y, nháy mắt: "Thần nếu mà đám đưa tiểu hoàng tử ra sa trường, hoàng thượng người làm huynh trưởng sẽ là người đầu tiên không tha cho thần."

Long An hoàng đế mãn nguyện, vẫy tay kêu Chúc chân nhỏ lại: "Giáo hoàng người Dương lần trước có tặng một cái đồng hồ để bàn lớn, so với hòn non bộ trong ngự hoa viên còn lớn hơn, giống như một cái tòa nhà nhỏ, mỗi nửa canh giờ sẽ có con rối xuất hiện ca múa, rất náo nhiệt, ngươi đưa Trường Canh đi xem giải trí, ta nói thêm vài lời phiếm với hoàng thúc."

Trường Canh biết họ cần bàn chính sự lập tức biết điều đi theo Chúc chân nhỏ.

Chúc chân nhỏ đối với vị tứ hoàng tử thân thế phức tạp tri thư đạt lý này vô cùng ân cần, một đường dẫn cậu tới Noãn Các.

"Noãn Các" là một hoa viên bán cấm, bên ngoài bao bọc bởi gạch lưu ly rực rỡ, mọi chỗ thông gió đều đặt lò than hơi nước, bốn mùa như xuân, phồn hoa tự cẩm.

Đồng hồ để bàn lớn mà Long An hoàng đế nói được đặt ngay chính giữa, giống như phong cảnh phương tây lồng vào phong cảnh sơn dã vậy.

Trường Canh cảm khái với thủ công tinh xảo của người Dương, nhưng cũng như phần lớn người Trung Nguyên, cậu cũng không thích lắm mấy bức tranh sặc sỡ đó, chỉ có chút cảm giác mới lạ, sau đó liền mất hứng, tầm mắt rơi vào một góc khác của Noãn Các, nơi đó có một người, chính là người vừa rồi gặp, Liễu Nhiên hòa thượng.

Liễu Nhiên không nói chuyện được, chỉ nhẹ nhàng diễn tả vài động tác, tiểu hòa thượng bên cạnh lập tức bước đến kiến lễ: "Tứ điện hà, Chúc công công, thần cùng với sư thúc được thánh thượng ân điển, dừng lại thưởng ngoạn ở ngự hoa viên này, giữa đường gặp Ngụy vương, sư phụ đã đi cùng Ngụy vương trò chuyện, chúng thần ở đây chờ đợi, mong là không làm mất nhã hứng của tứ điện hạ."

Trường Canh lịch sự lễ phép: "Làm phiền đại sư rồi."

Liễu Nhiên lại làm thêm vài động tác, bất kể người đó làm gì đều mang tiên khí hành vân lưu thủy, khiến người ta một chút cũng không nhìn ra được băn khoăn của vị hòa thượng căm này. Tiểu hòa thượng giải thích: "Sư thúc nói người thấy tứ điện hạ liền cảm thấy có duyên, nói ngài nếu rảnh, có thể đến Hộ quốc tự tĩnh tâm, nhất định có trà ngon dâng phụng."

Trường Canh khách khí: "Đương nhiên."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Liễu Nhiên đưa tay về phía Trường Canh, Trường Canh không hiểu, do dự một cái sau đó đưa tay mình qua.

Liễu Nhiên viết vào lòng bàn tay cậu: "Điện hạ có tin phật không?"

Trường Canh không giống Cố Quân ghét hòa thượng như vậy, những người tăng nhân này xuất thế khí chất thanh tĩnh khiến cậu vừa gặp đã có hảo cảm.

Nhưng cậu cũng vô tín ngưỡng, bởi vì không có chút khái niệm, không hiểu, cũng không dám nói tới là tin hay không tin.

Trường Canh không muốn làm mất mặt Liễu Nhiên, chỉ cười.

Liễu Nhiên lập tức hiểu, không hề bất mãn mà lộ ra một chút ý cười, từng chữ từng chữ viết vào lòng bàn tay Trường Canh: "Chưa biết khổ ải, chưa tin thần phật, hạnh thay, đại thiện."

Trường Canh thẫn người, thiếu niên vừa hay đụng phải ánh mắt bao la của hòa thượng câm, bỗng nhiên cảm thấy trầm kha trong lòng mình bị đối phương vừa nhìn đã thấu, nhất thời, ô nhĩ cốt, Tú nương, thân phận khó phân thật giả, vọng niệm đáng xấu hổ, toàn bộ như nước chảy lướt qua tâm trí cậu, bị tám chữ "chưa biết khổ ải, chưa tin thần phật" một tên xuyên thủng.

Liễu Nhiên chắp tay cúi lễ, định rời đi.

Trường Canh lại gọi lại: "Đại sư, hôm sau ta sẽ đi Hộ quốc tự bái hội."

Liễu Nhiên cười, dẫn tiểu hòa thượng rời đi.

Chính vào lúc này, đã đến âm thanh báo giờ của đồng hồ lớn trong Noãn Các, âm nhạc nhè nhẹ vang lên, Trường Canh bỗng quay lại, nhìn thấy mười hai cửa nhỏ của đồng hồ lần lượt mở ra, chui ra mười hai con rối nhỏ xíu, có kéo đàn, có nhảy múa, có cất giọng vàng, hoan hoan hỷ hỷ hát xong một bài, khom người cúi chào, lại xoay người chui vào cửa nhỏ.

Náo nhiệt đã lắng.

Sau hôm đó, Cố Quân còn phải đi sớm về trễ hơn trước, ý tứ của Long An hoàng đế là phái y đại diện Đại Lương cùng sứ thần giáo hoàng Tây Dương ký kết điều ước thông thương, bây giờ ở biên cảnh Tây Vực đã mở một chợ phiên, nếu thuận lợi thì cứ mở thêm một thương lộ.

Cứ như vậy, y nhanh chóng chuẩn bị khởi trình, một ngày Cố Quân chạy tới chạy lui giữa kinh thành và Bắc đại doanh vài lần, trước khi đi còn phải làm yên lòng hộ bộ, theo dõi chặt chẽ số tử lưu kim phân phát cho quân đội trong một năm, bận tối mày tối mặt.

Ngày mười sáu tháng giêng hôm đó, Cố Quân và Thẩm Dịch vẫn về muộn như thường lệ, đã định sẵn là hôm sau sẽ rời kinh, hai người có chút chuyện cần thương lượng nên cùng nhau về hầu phủ.

Thẩm Dịch: "Hoàng thượng sao lại để Gia Lai Huỳnh Hoặc cho chúng ta áp tống, không sợ chúng ta giữa đường lén lút làm thịt thế tử Man tộc sao?"

Cố Quân cười khổ: "Hoàng thượng bác bỏ tấu chương gia tăng tử lưu kim năm nay của ta, nói là linh khu viện với học lén được một loại con rối mới, có thể đưa người đi cày, thần thông vô cùng, năm nay dự định thử nghiệm ở Giang Nam, tử lưu kim lại phải thêm một phần, thật sự là không thể phân được, ta còn có thể làm gì? Huyền thiết doanh có thể tranh giành lợi ích với dân sao? Hoàng thượng lại nói, huyền thiết doanh là lợi khí quốc gia, mất ai cũng không thể mất chúng ta, vì vậy đem phần tùy cống mà đám Man tộc gia tăng đó phân cho chúng ta, ngươi nói xem ta còn dám đụng tới thế tử Man tộc không?"

Ý tứ của Long An hoàng đế rất rõ ràng, Gia Lai thế tử mất một sợi lông nào, đám quái vật sắt của huyền thiết doanh không cần đốt tử lưu kim nữa, đem bản thân Cố Quân đi đốt.

Thẩm Dịch nghĩ nghĩ, không biết nói gì, chỉ đành cười.

Hai người đi qua con rối trông cửa của hầu phủ, Thẩm Dịch hỏi: "À đúng rồi, chuyện ngươi ngày mai rời kinh đã nói với tứ điện chưa?"

Cố Quân sờ mũi.

Thẩm Dịch: "Sao vậy?"

Cố Quân nói nhỏ: "Ta nói với nó ta bồi hoàng thượng đi Hương Sơn, tối mai không về, lát nữa lỡ có gặp nó nhớ đừng có làm lộ đó."

Thẩm Dịch trầm mặc một lúc, cảm khái: "Đại soái, ngài thật dũng cảm!"

Cố Quân cũng khổ não, từ lúc y vô ý tiết lộ một chút ý tứ rằng bản thân có lẽ sắp về biên cương, Trường Canh cả người đều bất ổn, trước đây luyện kiếm là cần cù, bây giờ là liều mạng, hôm qua còn làm cho cổ tay bị sốc chấn thương, sưng như cái màn thầu, buổi chiều còn bất chấp đi bắn tên, dọa cho sư phụ võ nghệ dạy cậu ngày nào cũng tìm Cố Quân cáo tội.

Cố Quân cảm thấy Trường Canh có chút dính y quá rồi, phụ tử nhà người khác cũng sến súa vậy sao?

Hai người sóng vai vào hầu phủ, vừa bước qua cửa, phát hiện giờ này rồi mà hầu phủ còn sáng rực ánh đèn, ai cũng chưa ngủ.

Một nha đầu xinh đẹp từ trong bắn ra như pháo, quay đầu lại hét: "Đại ca đại ca, hầu gia về rồi!"

Cố Quân đờ người nghĩ: "Hầu phủ từ khi nào mà có cô nương rồi, trừ khi là cây liễu trước cửa thành tinh rồi?"

Nhìn kỹ lại thì "tiểu nha đầu" vậy mà là Tào nương tử, cậu nhóc ăn mặc thành một tiểu nương tử, lại còn là một tiểu nương tử hoan hoan hỷ hỷ mừng năm mới.

Cố Quân hoang mang: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

"Trường Canh đại ca nói hôm nay là thọ thần của hầu gia, đặc biệt dặn mọi người chờ người về." Tào nương tử, "Thẩm tướng quân cũng đến, vừa hay có thể ăn cùng nhau."

Thẩm Dịch lập tức đồng ý: "Được, đến sớm không bằng đúng lúc!"

Nói xong, ngài ý vị nhìn Cố Quân một cái, tuyệt diệu dùng ánh mắt truyền đạt suy nghĩ 'Tên lừa đảo nhà ngươi, hổ thẹn không?'

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Phá Lang Priest

Số ký tự: 0