Yêu Tăng
Priest
2024-10-02 16:27:16
Cái tên lông vũ đó giống như sao băng, thẳng tắp xuyên qua dây thừng chằng chịt như mạng nhện của hai mươi chiếc hồng đầu diên bên dưới, xuyên thẳng vào sau gáy mãnh hổ.
Một tên này không biết là lực đạo lớn cỡ nào, "phù" một tiếng bắn xuyên thẳng qua cái đầu to như cái chậu của mãnh hổ, sau một tiếng cực vang nó lảo đảo bổ nhào xuống đất, không một tiếng kêu, chết thật dứt khoát.
Ngón tay Cố Quân không ngừng, lần nữa kéo căng dây cung, trực tiếp đưa mũi tên thứ hai lên, dựa vào cửa phòng gần như không có chuyển sang một góc khác, nhắm chuẩn, liền thêm một tên rời khỏi dây cung, bắn thẳng vào nhân vật chính vừa rồi ném vàng lá trên quan cảnh đài.
Trên quan cảnh đài kinh hô một tiếng vang tứ hướng, chỉ thấy mũi tên đó sượt qua đầu một người Dương, ghim chặt mũ của hắn vào cột trụ, cái lông vũ còn rung lắc chưa ngừng.
Cái tên đó sợ tới mức té bò ra đất.
Cố Quân thu cung, mặt vô cảm ra lệnh cho huyền giáp thị vệ cầm tù và trên cột buồm: "Lòng lang dạ thú, bắt lại chờ thẩm vấn."
Mãi cho tới lúc này, cái người bị con hổ chết đè bẹp mới hoàn hồn, khóc thút thít, mọi người xung quanh hoàn hồn sau cơn kinh sợ, vội đưa tay lôi cậu ấy ra.
Mà lúc này bên dưới Đình viện đài, một tên nhỏ bé gầy nhòm không đáng nhắc đến xuyên qua đám đông, nhân lúc hỗn loạn lên một chiếc du thuyền trên mặt hồ cách đó không xa.
Vừa lên du thuyền kẻ đó tháo khăn trùm đầu ra, vậy mà lại là một tên Dương tóc đen mắt đen, dáng vẻ vài phần giống với người Trung Nguyên, kẻ đó rất nhanh được cho vào căn phòng trên thuyền, gặp người đang đợi hắn nãy giờ.
Người đó là một nam nhân chưa tới trung niên, một thân y trắng, sau lưng là một cái khoác ngoài màu đỏ hoa văn phức tạp, một cái cán quyền trượng hình dáng cổ quái dựng một bên, mái tóc màu nâu sẫm buộc vểnh lên, vừa vặn rũ xuống bên vai, chải rất chỉnh tề, trên tay đeo một cái nhẫn to nặng nề.
Chính là sứ thần mà giáo hoàng phái tới.
Tên Dương tóc đen thấp bé cung cung kính kính quỳ một chân: "Chủ giáo đại nhân."
Thân trên chủ giáo nghiêng nhẹ tới trước, biểu ý đang chú ý nghe.
"Thuộc hạ e rằng kết quả giống như ngài dự liệu," Kẻ tóc đen, "Gia tộc của Cố Hòa hắn đối với cái đám người đông phương mà nói, gần như có một kiểu ý nghĩa tượng trưng, chỉ cần 'quạ đen' từ không trung bay qua, cho dù đối mặt với nguy hiểm lớn hơn, đám người ngu xuẩn đó cũng sẽ trấn tĩnh lại một cách mù quáng, giống như tìm được một con chó chăn cừu vậy, cái kiểu tin tưởng bất chấp này khiến người ta khó hiểu, dù cho thuộc hạ cho rằng một bộ phận trong số bọn họ đến cả tên đầy đủ của Cố Quân cũng không nói được."
Chủ giáo thần sắc ảm đạm không rõ trầm ngâm một lúc: "'Hạt giống' không gây ra thương vong."
"Gần như không có," Tên tóc đen cúi đầu, "An Định hầu vừa hay ở trên hồng đầu diên, trong đám người hình như sớm đã có vệ binh được y an bài, không biết là người của chúng ta để lộ hành tung hay là do năng lực cảm ứng đối với nguy hiểm của y trên mức bình thường, chúng ta vừa 'gieo hạt' thì quạ đen lập tức phản ứng, tên họ Cố từ trên hồng đầu diên một tên bắn chết 'hạt giống', còn bắt được người 'gieo giống'."
Chủ giáo dựa vào cái ghế chạm hoa, ngón tay cọ vào hàm râu trên miệng: "Đây không phải là uy tín của cá nhân y, đây là tích lũy từ ba đời thế hệ, bọn Trung Nguyên mù quáng tin tưởng đám quạ đen, gần như là hình thành một kiểu đức tin đối với gia tộc họ Cố."
Tên tóc đen: "Giáo hội từ đâu đã có thảo luận qua, tại sao xã hội đông phương nhiều lần lộ ra sơ hở, dân gian lại có thể giữ vững cái hòa bình mục nát này, thuộc hạ nghĩ cái loại đức tin này cũng là một trong những nguyên nhân."
Chủ giáo đứng lên, chắp tay ra sau bước đi vài bước trên thuyền.
"Đây chính là cơ hội của chúng ta," Hắn ta lẩm bẩm thấp giọng, "Không phải chuyện xấu, ta phải báo tin cho giáo hoàng, chúng ta có thể lập tức khởi động kế hoạch Tân Cương hiện đại."
Lúc này, trật tự dưới Khởi Diên Lâu bước đầu được ổn định, ngự lâm quân cũng đã đến cứu viện, Cố Quân liếc mắt thấy không còn việc của mình nữa, đưa tay ra hiệu cho Thẩm Dịch, chuẩn bị rời đi, tầm nhìn của y lúc này gần như mơ hồ rồi, thính lực cũng đang giảm dần, tiếng huyên náo xung quanh đều im ắng lại.
Cố Quân nói với thị vệ huyền ưng: "Ta có chút chuyện đi trước, ngươi đi theo sát tứ điện hạ bọn họ, nếu bọn họ muốn về nhà, hãy đợi sau khi bên ngoài ổn định chút hãy đưa họ về, muốn ở hồng đầu diên chơi thêm chút cũng được, lát nữa không biết có còn biểu diễn nữa hay không."
Trường Canh vội hỏi: "Nghĩa phụ, còn người?"
Cố Quân lúc này căn bản nghe không rõ cậu nói gì, chỉ vỗ vỗ vai cậu, vội vàng rời đi.
Bước chân truyền lại âm thanh nặng nề, hồng đầu diên mà họ ngồi nhanh chóng đáp xuống Đình diên đài. Cố Quân cùng Thẩm Dịch sánh vai bước nhanh rời đi, đêm lạnh sương giá, Trường Canh vớ lấy áo khoác Cố Quân đặt trên ghế, vừa định đuổi theo thì bị huyền ưng bên cạnh ngăn lại.
Huyền ưng: "Xin điện hạ dừng bước, đại soái trong kinh thành không mặc đông y, bên ngoài binh hoang mã loạn, ngài đừng rời khỏi thuộc hạ."
Nghi hoặc trong lòng Trường Canh dâng lên - Tại sao lại không mặc? Với thân thể của Cố Quân, rõ ràng không phải là vì không sợ lạnh.
Còn nữa, vừa rồi dưới tình thế cấp bách Thẩm Dịch có hét lên một câu "Mắt của ngươi" cũng khiến cậu cần lời giải đáp, Trường Canh bất giác nhớ lại cái tên "giả mù giả điếc" Thẩm Thập Lục đó lúc còn ở Nhạn Hồi trấn, đương nhiên, tai mắt bất tiện của Thẩm Thập Lục phần lớn là vì để gian lận, nhưng Trường Canh chắc chắn, lúc y còn ở Nhạn Hồi trấn đúng là có chuyện thật sự không nhìn rõ, lẽ nào chỉ để che mắt Tú nương và bọn Man tộc mưu đồ xâm lấn Bắc Tân Cương sao?
Con người hễ nghĩ nhiều sẽ lo lắng, trong lòng Trường Canh bỗng nhiên bất an tăng lên, cho đến khi huyền ưng đưa họ về đến hầu phủ cũng không chút nguôi ngoai.
Trường Canh về phòng, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, sau khi đuổi được Tào nương tử và Cát Phán Tiểu đi, cậu nhẹ nhàng quấn chặt áo khoác ngoài chạy đến trong phòng của Cố Quân ngồi chờ.
Phòng của Cố Quân vô cùng sạch sẽ, kiểu ngăn nắp chỉnh tề đặc trưng của người trong hàng ngũ, không hề có những món đồ trang trí thừa thãi, trên bàn đặt vài quyển sách, có một cái đèn hơi đã dùng lâu, trên tường một bức tự, trên đó viết bốn chữ "thế bất khả tị", nhìn là biết bút tích của Cố Quân.
Đầu giường không có gì ngoài chiếc hồ cừu mới lạ, phòng ốc của An Định hầu nghèo đến mức gần như bần cùng.
Trường Canh đợi một lúc, bất tri bất giác nằm ra bàn ngủ thiếp đi, vặn vẹo ngực, nhanh chóng lại xuất hiện loạn mộng.
Trong hoảng hốt hình như Cố Quân đang đứng xoay lưng về phía cậu, Trường Canh trong mộng như không có gì ràng buộc, phóng tứ hơn hẳn so với hiện thực, thân mật từ phía sau ôm lấy: "Nghĩa phụ."
Cố Quân từ từ xoay đầu lại, hai hốc mắt trống rỗng, hai dòng máu như lệ theo gò má chảy xuống: "Gọi ta sao?"
Trường Canh hét lên giật mình tỉnh dậy, bị một luồng gió bên ngoài thổi vào, thẫn thờ nhìn người từ bên ngoài bước vào.
Cố Quân không ngờ cậu lại ở phòng mình, vội trở tay đóng cửa lại: "Sao ngươi lại ở đây?"
Ớn lạnh treo ở lồng ngực Trường Canh vào lúc nhìn thấy Cố Quân cũng coi như là được giải tỏa ra, nhất thời thật ảo khó phân, cậu dường như có một niềm vui tìm lại được đồ đã mất.
Cố Quân dựa vào khung cửa cho qua cơn chóng mặt, không có chút sức lực vẫy tay với Trường Canh: "Lại đây đỡ ta, ngày mai còn phải đưa ngươi tiến cung bái niên hoàng thượng, cẩn thận không dậy nổi."
Trường Canh đón cánh tay y, đỡ y tới giường: "Nghĩa phụ, người sao vậy?"
"Trên đường về bị họ kéo đến Bắc đại doanh, uống say thôi." Cố Quân không cởi giày, ngửa mặt ngã ra trên giường, y vừa uống thuốc xong, trong đầu vang lên tiếng ong ong, không có chút sức lực, "Về nghỉ ngơi sớm đi."
Trường Canh chau mày, trên người Cố Quân đích thực là có mùi rượu nhưng không nặng, hơn nữa còn nói chuyện rõ rõ ràng ràng, thế nào cũng không giống dáng vẻ uống say.
Nhưng mà không đợi cậu hỏi tiếp Cố Quân đã chìm vào gối ngủ rồi.
Trường Canh chỉ đành tự mình cởi giày y ra, kéo chăn lên quấn y lại, cứ luôn cảm thấy cái lạnh trên người Cố Quân không hề hòa hoãn, bèn đem chậu than hơi nước giữa phòng đốt mạnh hơn một chút, dựa vào mạn giường yên tĩnh ngắm nghía vẻ mặt khi ngủ của Cố Quân.
"Mình không có suy nghĩ bậy bạ." Cậu đem câu này niệm thầm ba lần, sau đó giống như một con vật nhỏ cúm núm, từ từ tiến gần Cố Quân, hình như muốn hít hà mùi vị trên người y, lại mất tự chủ nín thở.
Ngày hôm sau, Trường Canh có cảm giác là mình chỉ mới vừa nhắm mắt, còn chưa kịp mơ xong cơn ác mộng đã bị Cố Quân xách dậy, giày vò một trận, sau đó trong trạng thái tinh thần bất ổn đi theo Cố đại soái tiến cung, bái niên Long An hoàng đế, vị huynh trưởng trên danh nghĩa.
Trên đường, Cố Quân: "Hoàng thượng đối với ngươi thế nào cũng không cần quá để tâm, năm đó khi thái hậu còn tại thế đã có chút lục đục với quý phi, nhưng mà đó là chuyện của đời trước, không liên quan tới ngươi...*hí*, xui xẻo."
Trường Canh đang thất thần, nghe y mắng nhỏ một câu mới ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Quân đang tranh may rủi với một chiếc xe kéo phía đối diện.
Chính là xe kéo của Hộ quốc tự.
Đức tin phật giáo của hoàng thất Đại Lương, đến cả ngoại tổ phụ sát phạt quyết đoán của Cố Quân cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là thái tử ngày trước - tân hoàng hiện tại, mỗi ngày rảnh rỗi là ngồi nói chuyện thiền với đại hòa thượng.
Nhưng để mà nói thì bình sinh Cố Quân ghét nhất, thật ra không phải là ngoại tộc tứ hướng mà là cái đám đầu trọc này.
Đặc biệt là lão đầu trọc trụ trì của Hộ quốc tự, không biết cái gì gọi là tạo khẩu nghiệp, mọc một cái miệng quạ điên rồ, từ nhỏ đã quả quyết tương lai Cố Quân lớn lên sẽ khắc lục thân.
An Định hầu cho đến nay đều đem nguyên cớ cô độc của mình trút giận lên người hòa thượng của Hộ quốc công.
Nội vệ thân cận của Long An hoàng đế Lý Phong nhìn thấy y vội chạy bước nhỏ tới.
Hắn cao lớn thô kệch, hình như là cao cũng tương đối với Cố đại soái nhưng lớn gấp ba lần, trời sinh một đôi chân nhỏ bốn tấc, chạy bước nhỏ tới, nhìn như đại hiệp thiết thụ đang đung đưa trong gió, vô cùng mượt mà.
Người này họ Chúc, trước mặt thì người khác gọi là Chúc công công, sau lưng đều gọi là Chúc chân nhỏ.
Tai tiếng Chúc chân nhỏ không tốt, ngoài cung có nuôi hai "con trai nuôi" môi son má phấn, không biết để làm gì.
Đại Lương bởi vì hải vận khai sớm, phong tục cũng không có bảo thủ như tiền triều, những chuyện thối nát sỉ nhục văn hóa của đám đạt quan quý nhân đó kể không hết, vốn cũng chẳng có gì. Chỉ là nếu như tay thái giám chân nhỏ đừng có dung túng con trai nuôi ông ta lấy danh ông ta bao đất lấy tiền thì càng tốt.
Chúc chân nhỏ nở nụ cười lăn tới trước mặt Cố Quân: "Hầu gia và tứ điện hạ đến rồi? Liễu Si trụ trì của Hộ quốc tự đang cùng hoàng thượng nói chuyện tán gẫu, nói là nếu hai vị đến rồi thì cứ trực tiếp tiến vào, Liễu Si trụ trì cũng đã lâu không gặp ngài rồi...yo, trùng hợp quá, các đại sư ra rồi đây!"
Khi đang nói thì hai hòa thượng một trước một sau từ trong bước ra.
Người đi trước Cố Quân nhận ra, có khuôn mặt nhăn như quả hạch đào, khắp mặt đều là vẻ sầu khổ, dường như cả đời chưa bao giờ được ăn no, chính là vị trụ trì Hộ quốc tự Liễu Si hòa thượng.
Tầm mắt Cố Quân bất giác rơi vào người phía sau ông ta, đó cũng là một hòa thượng, trong có vẻ hai ba chục tuổi, mặc một cái áo cà sa trắng muốt, mặt mày như tranh, giày tăng sạch sẽ bước đi trên tiểu kính hoàng thành, phảng phất như một tiên nhân bước ra từ trong tuyết.
Dù là Cố Quân rất ghét đầu trọc, vào lúc đó, vẫn không tự chủ nghĩ về vị cao tăng truyền thế viễn phó Tây Trúc của tiền triều.
Vị hòa thượng trẻ đó dường như cảm nhận được, ngẩng đầu chạm vào tầm mắt Cố Quân, ánh mắt người đó trong veo, trong mắt hình như có một biển sao mênh mông yên tĩnh, khiến người ta nhìn một lần là chìm đắm vào trong.
Vị hòa thượng trẻ chắp tay, chầm chậm hướng Cố Quân cúi đầu kiến lễ.
Cố Quân như mới tỉnh mộng dời tầm mắt, nghĩ: "Ta rảnh rỗi đi nhìn đầu trọc làm gì?"
Y cũng không thèm đếm xỉa người ta, vô cùng thất lễ di chuyển tầm mắt, hỏi Chúc chân nhỏ: "Tên mặt trắng mà lão đầu trọc dẫn theo là ai?"
Chúc chân nhỏ từ nhỏ nhìn y trưởng thành nên biết được tính khí của y, vội nói: "Đó là sư đệ của trụ trì, Liễu Nhiên đại sư, vân du hải ngoại vừa mới trở về."
Cố Quân nghĩ: "Cái pháp danh rác rưởi gì vậy, nghe là thấy xui xẻo."
Ai mà biết y không nhìn người ta, người ta cứ phải lăn tới trước mắt y.
Một tên này không biết là lực đạo lớn cỡ nào, "phù" một tiếng bắn xuyên thẳng qua cái đầu to như cái chậu của mãnh hổ, sau một tiếng cực vang nó lảo đảo bổ nhào xuống đất, không một tiếng kêu, chết thật dứt khoát.
Ngón tay Cố Quân không ngừng, lần nữa kéo căng dây cung, trực tiếp đưa mũi tên thứ hai lên, dựa vào cửa phòng gần như không có chuyển sang một góc khác, nhắm chuẩn, liền thêm một tên rời khỏi dây cung, bắn thẳng vào nhân vật chính vừa rồi ném vàng lá trên quan cảnh đài.
Trên quan cảnh đài kinh hô một tiếng vang tứ hướng, chỉ thấy mũi tên đó sượt qua đầu một người Dương, ghim chặt mũ của hắn vào cột trụ, cái lông vũ còn rung lắc chưa ngừng.
Cái tên đó sợ tới mức té bò ra đất.
Cố Quân thu cung, mặt vô cảm ra lệnh cho huyền giáp thị vệ cầm tù và trên cột buồm: "Lòng lang dạ thú, bắt lại chờ thẩm vấn."
Mãi cho tới lúc này, cái người bị con hổ chết đè bẹp mới hoàn hồn, khóc thút thít, mọi người xung quanh hoàn hồn sau cơn kinh sợ, vội đưa tay lôi cậu ấy ra.
Mà lúc này bên dưới Đình viện đài, một tên nhỏ bé gầy nhòm không đáng nhắc đến xuyên qua đám đông, nhân lúc hỗn loạn lên một chiếc du thuyền trên mặt hồ cách đó không xa.
Vừa lên du thuyền kẻ đó tháo khăn trùm đầu ra, vậy mà lại là một tên Dương tóc đen mắt đen, dáng vẻ vài phần giống với người Trung Nguyên, kẻ đó rất nhanh được cho vào căn phòng trên thuyền, gặp người đang đợi hắn nãy giờ.
Người đó là một nam nhân chưa tới trung niên, một thân y trắng, sau lưng là một cái khoác ngoài màu đỏ hoa văn phức tạp, một cái cán quyền trượng hình dáng cổ quái dựng một bên, mái tóc màu nâu sẫm buộc vểnh lên, vừa vặn rũ xuống bên vai, chải rất chỉnh tề, trên tay đeo một cái nhẫn to nặng nề.
Chính là sứ thần mà giáo hoàng phái tới.
Tên Dương tóc đen thấp bé cung cung kính kính quỳ một chân: "Chủ giáo đại nhân."
Thân trên chủ giáo nghiêng nhẹ tới trước, biểu ý đang chú ý nghe.
"Thuộc hạ e rằng kết quả giống như ngài dự liệu," Kẻ tóc đen, "Gia tộc của Cố Hòa hắn đối với cái đám người đông phương mà nói, gần như có một kiểu ý nghĩa tượng trưng, chỉ cần 'quạ đen' từ không trung bay qua, cho dù đối mặt với nguy hiểm lớn hơn, đám người ngu xuẩn đó cũng sẽ trấn tĩnh lại một cách mù quáng, giống như tìm được một con chó chăn cừu vậy, cái kiểu tin tưởng bất chấp này khiến người ta khó hiểu, dù cho thuộc hạ cho rằng một bộ phận trong số bọn họ đến cả tên đầy đủ của Cố Quân cũng không nói được."
Chủ giáo thần sắc ảm đạm không rõ trầm ngâm một lúc: "'Hạt giống' không gây ra thương vong."
"Gần như không có," Tên tóc đen cúi đầu, "An Định hầu vừa hay ở trên hồng đầu diên, trong đám người hình như sớm đã có vệ binh được y an bài, không biết là người của chúng ta để lộ hành tung hay là do năng lực cảm ứng đối với nguy hiểm của y trên mức bình thường, chúng ta vừa 'gieo hạt' thì quạ đen lập tức phản ứng, tên họ Cố từ trên hồng đầu diên một tên bắn chết 'hạt giống', còn bắt được người 'gieo giống'."
Chủ giáo dựa vào cái ghế chạm hoa, ngón tay cọ vào hàm râu trên miệng: "Đây không phải là uy tín của cá nhân y, đây là tích lũy từ ba đời thế hệ, bọn Trung Nguyên mù quáng tin tưởng đám quạ đen, gần như là hình thành một kiểu đức tin đối với gia tộc họ Cố."
Tên tóc đen: "Giáo hội từ đâu đã có thảo luận qua, tại sao xã hội đông phương nhiều lần lộ ra sơ hở, dân gian lại có thể giữ vững cái hòa bình mục nát này, thuộc hạ nghĩ cái loại đức tin này cũng là một trong những nguyên nhân."
Chủ giáo đứng lên, chắp tay ra sau bước đi vài bước trên thuyền.
"Đây chính là cơ hội của chúng ta," Hắn ta lẩm bẩm thấp giọng, "Không phải chuyện xấu, ta phải báo tin cho giáo hoàng, chúng ta có thể lập tức khởi động kế hoạch Tân Cương hiện đại."
Lúc này, trật tự dưới Khởi Diên Lâu bước đầu được ổn định, ngự lâm quân cũng đã đến cứu viện, Cố Quân liếc mắt thấy không còn việc của mình nữa, đưa tay ra hiệu cho Thẩm Dịch, chuẩn bị rời đi, tầm nhìn của y lúc này gần như mơ hồ rồi, thính lực cũng đang giảm dần, tiếng huyên náo xung quanh đều im ắng lại.
Cố Quân nói với thị vệ huyền ưng: "Ta có chút chuyện đi trước, ngươi đi theo sát tứ điện hạ bọn họ, nếu bọn họ muốn về nhà, hãy đợi sau khi bên ngoài ổn định chút hãy đưa họ về, muốn ở hồng đầu diên chơi thêm chút cũng được, lát nữa không biết có còn biểu diễn nữa hay không."
Trường Canh vội hỏi: "Nghĩa phụ, còn người?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Quân lúc này căn bản nghe không rõ cậu nói gì, chỉ vỗ vỗ vai cậu, vội vàng rời đi.
Bước chân truyền lại âm thanh nặng nề, hồng đầu diên mà họ ngồi nhanh chóng đáp xuống Đình diên đài. Cố Quân cùng Thẩm Dịch sánh vai bước nhanh rời đi, đêm lạnh sương giá, Trường Canh vớ lấy áo khoác Cố Quân đặt trên ghế, vừa định đuổi theo thì bị huyền ưng bên cạnh ngăn lại.
Huyền ưng: "Xin điện hạ dừng bước, đại soái trong kinh thành không mặc đông y, bên ngoài binh hoang mã loạn, ngài đừng rời khỏi thuộc hạ."
Nghi hoặc trong lòng Trường Canh dâng lên - Tại sao lại không mặc? Với thân thể của Cố Quân, rõ ràng không phải là vì không sợ lạnh.
Còn nữa, vừa rồi dưới tình thế cấp bách Thẩm Dịch có hét lên một câu "Mắt của ngươi" cũng khiến cậu cần lời giải đáp, Trường Canh bất giác nhớ lại cái tên "giả mù giả điếc" Thẩm Thập Lục đó lúc còn ở Nhạn Hồi trấn, đương nhiên, tai mắt bất tiện của Thẩm Thập Lục phần lớn là vì để gian lận, nhưng Trường Canh chắc chắn, lúc y còn ở Nhạn Hồi trấn đúng là có chuyện thật sự không nhìn rõ, lẽ nào chỉ để che mắt Tú nương và bọn Man tộc mưu đồ xâm lấn Bắc Tân Cương sao?
Con người hễ nghĩ nhiều sẽ lo lắng, trong lòng Trường Canh bỗng nhiên bất an tăng lên, cho đến khi huyền ưng đưa họ về đến hầu phủ cũng không chút nguôi ngoai.
Trường Canh về phòng, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được, sau khi đuổi được Tào nương tử và Cát Phán Tiểu đi, cậu nhẹ nhàng quấn chặt áo khoác ngoài chạy đến trong phòng của Cố Quân ngồi chờ.
Phòng của Cố Quân vô cùng sạch sẽ, kiểu ngăn nắp chỉnh tề đặc trưng của người trong hàng ngũ, không hề có những món đồ trang trí thừa thãi, trên bàn đặt vài quyển sách, có một cái đèn hơi đã dùng lâu, trên tường một bức tự, trên đó viết bốn chữ "thế bất khả tị", nhìn là biết bút tích của Cố Quân.
Đầu giường không có gì ngoài chiếc hồ cừu mới lạ, phòng ốc của An Định hầu nghèo đến mức gần như bần cùng.
Trường Canh đợi một lúc, bất tri bất giác nằm ra bàn ngủ thiếp đi, vặn vẹo ngực, nhanh chóng lại xuất hiện loạn mộng.
Trong hoảng hốt hình như Cố Quân đang đứng xoay lưng về phía cậu, Trường Canh trong mộng như không có gì ràng buộc, phóng tứ hơn hẳn so với hiện thực, thân mật từ phía sau ôm lấy: "Nghĩa phụ."
Cố Quân từ từ xoay đầu lại, hai hốc mắt trống rỗng, hai dòng máu như lệ theo gò má chảy xuống: "Gọi ta sao?"
Trường Canh hét lên giật mình tỉnh dậy, bị một luồng gió bên ngoài thổi vào, thẫn thờ nhìn người từ bên ngoài bước vào.
Cố Quân không ngờ cậu lại ở phòng mình, vội trở tay đóng cửa lại: "Sao ngươi lại ở đây?"
Ớn lạnh treo ở lồng ngực Trường Canh vào lúc nhìn thấy Cố Quân cũng coi như là được giải tỏa ra, nhất thời thật ảo khó phân, cậu dường như có một niềm vui tìm lại được đồ đã mất.
Cố Quân dựa vào khung cửa cho qua cơn chóng mặt, không có chút sức lực vẫy tay với Trường Canh: "Lại đây đỡ ta, ngày mai còn phải đưa ngươi tiến cung bái niên hoàng thượng, cẩn thận không dậy nổi."
Trường Canh đón cánh tay y, đỡ y tới giường: "Nghĩa phụ, người sao vậy?"
"Trên đường về bị họ kéo đến Bắc đại doanh, uống say thôi." Cố Quân không cởi giày, ngửa mặt ngã ra trên giường, y vừa uống thuốc xong, trong đầu vang lên tiếng ong ong, không có chút sức lực, "Về nghỉ ngơi sớm đi."
Trường Canh chau mày, trên người Cố Quân đích thực là có mùi rượu nhưng không nặng, hơn nữa còn nói chuyện rõ rõ ràng ràng, thế nào cũng không giống dáng vẻ uống say.
Nhưng mà không đợi cậu hỏi tiếp Cố Quân đã chìm vào gối ngủ rồi.
Trường Canh chỉ đành tự mình cởi giày y ra, kéo chăn lên quấn y lại, cứ luôn cảm thấy cái lạnh trên người Cố Quân không hề hòa hoãn, bèn đem chậu than hơi nước giữa phòng đốt mạnh hơn một chút, dựa vào mạn giường yên tĩnh ngắm nghía vẻ mặt khi ngủ của Cố Quân.
"Mình không có suy nghĩ bậy bạ." Cậu đem câu này niệm thầm ba lần, sau đó giống như một con vật nhỏ cúm núm, từ từ tiến gần Cố Quân, hình như muốn hít hà mùi vị trên người y, lại mất tự chủ nín thở.
Ngày hôm sau, Trường Canh có cảm giác là mình chỉ mới vừa nhắm mắt, còn chưa kịp mơ xong cơn ác mộng đã bị Cố Quân xách dậy, giày vò một trận, sau đó trong trạng thái tinh thần bất ổn đi theo Cố đại soái tiến cung, bái niên Long An hoàng đế, vị huynh trưởng trên danh nghĩa.
Trên đường, Cố Quân: "Hoàng thượng đối với ngươi thế nào cũng không cần quá để tâm, năm đó khi thái hậu còn tại thế đã có chút lục đục với quý phi, nhưng mà đó là chuyện của đời trước, không liên quan tới ngươi...*hí*, xui xẻo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Canh đang thất thần, nghe y mắng nhỏ một câu mới ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Quân đang tranh may rủi với một chiếc xe kéo phía đối diện.
Chính là xe kéo của Hộ quốc tự.
Đức tin phật giáo của hoàng thất Đại Lương, đến cả ngoại tổ phụ sát phạt quyết đoán của Cố Quân cũng không ngoại lệ. Đặc biệt là thái tử ngày trước - tân hoàng hiện tại, mỗi ngày rảnh rỗi là ngồi nói chuyện thiền với đại hòa thượng.
Nhưng để mà nói thì bình sinh Cố Quân ghét nhất, thật ra không phải là ngoại tộc tứ hướng mà là cái đám đầu trọc này.
Đặc biệt là lão đầu trọc trụ trì của Hộ quốc tự, không biết cái gì gọi là tạo khẩu nghiệp, mọc một cái miệng quạ điên rồ, từ nhỏ đã quả quyết tương lai Cố Quân lớn lên sẽ khắc lục thân.
An Định hầu cho đến nay đều đem nguyên cớ cô độc của mình trút giận lên người hòa thượng của Hộ quốc công.
Nội vệ thân cận của Long An hoàng đế Lý Phong nhìn thấy y vội chạy bước nhỏ tới.
Hắn cao lớn thô kệch, hình như là cao cũng tương đối với Cố đại soái nhưng lớn gấp ba lần, trời sinh một đôi chân nhỏ bốn tấc, chạy bước nhỏ tới, nhìn như đại hiệp thiết thụ đang đung đưa trong gió, vô cùng mượt mà.
Người này họ Chúc, trước mặt thì người khác gọi là Chúc công công, sau lưng đều gọi là Chúc chân nhỏ.
Tai tiếng Chúc chân nhỏ không tốt, ngoài cung có nuôi hai "con trai nuôi" môi son má phấn, không biết để làm gì.
Đại Lương bởi vì hải vận khai sớm, phong tục cũng không có bảo thủ như tiền triều, những chuyện thối nát sỉ nhục văn hóa của đám đạt quan quý nhân đó kể không hết, vốn cũng chẳng có gì. Chỉ là nếu như tay thái giám chân nhỏ đừng có dung túng con trai nuôi ông ta lấy danh ông ta bao đất lấy tiền thì càng tốt.
Chúc chân nhỏ nở nụ cười lăn tới trước mặt Cố Quân: "Hầu gia và tứ điện hạ đến rồi? Liễu Si trụ trì của Hộ quốc tự đang cùng hoàng thượng nói chuyện tán gẫu, nói là nếu hai vị đến rồi thì cứ trực tiếp tiến vào, Liễu Si trụ trì cũng đã lâu không gặp ngài rồi...yo, trùng hợp quá, các đại sư ra rồi đây!"
Khi đang nói thì hai hòa thượng một trước một sau từ trong bước ra.
Người đi trước Cố Quân nhận ra, có khuôn mặt nhăn như quả hạch đào, khắp mặt đều là vẻ sầu khổ, dường như cả đời chưa bao giờ được ăn no, chính là vị trụ trì Hộ quốc tự Liễu Si hòa thượng.
Tầm mắt Cố Quân bất giác rơi vào người phía sau ông ta, đó cũng là một hòa thượng, trong có vẻ hai ba chục tuổi, mặc một cái áo cà sa trắng muốt, mặt mày như tranh, giày tăng sạch sẽ bước đi trên tiểu kính hoàng thành, phảng phất như một tiên nhân bước ra từ trong tuyết.
Dù là Cố Quân rất ghét đầu trọc, vào lúc đó, vẫn không tự chủ nghĩ về vị cao tăng truyền thế viễn phó Tây Trúc của tiền triều.
Vị hòa thượng trẻ đó dường như cảm nhận được, ngẩng đầu chạm vào tầm mắt Cố Quân, ánh mắt người đó trong veo, trong mắt hình như có một biển sao mênh mông yên tĩnh, khiến người ta nhìn một lần là chìm đắm vào trong.
Vị hòa thượng trẻ chắp tay, chầm chậm hướng Cố Quân cúi đầu kiến lễ.
Cố Quân như mới tỉnh mộng dời tầm mắt, nghĩ: "Ta rảnh rỗi đi nhìn đầu trọc làm gì?"
Y cũng không thèm đếm xỉa người ta, vô cùng thất lễ di chuyển tầm mắt, hỏi Chúc chân nhỏ: "Tên mặt trắng mà lão đầu trọc dẫn theo là ai?"
Chúc chân nhỏ từ nhỏ nhìn y trưởng thành nên biết được tính khí của y, vội nói: "Đó là sư đệ của trụ trì, Liễu Nhiên đại sư, vân du hải ngoại vừa mới trở về."
Cố Quân nghĩ: "Cái pháp danh rác rưởi gì vậy, nghe là thấy xui xẻo."
Ai mà biết y không nhìn người ta, người ta cứ phải lăn tới trước mắt y.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro