Sau Ba Năm Làm Nô Dịch, Cả Hầu Phủ Quỳ Xin Ta Tha Thứ
Sau Ba Năm Làm...
2024-11-27 06:15:07
Kiều Niệm hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác uất ức đó, nét mặt vẫn bình thản.
Nàng bước về phía Lâm Diệp, đến gần mới quỳ xuống hành lễ, giọng nói đều đều, ẩn chứa vài phần xa cách: "Nô tỳ tham kiến tiểu hầu gia."
Trước khi đến, Lâm Diệp cũng từng tưởng tượng cảnh hai huynh muội gặp lại.
Hắn ta nghĩ, với tính cách của nàng thì hoặc là sẽ nhào vào lòng hắn ta vừa làm nũng vừa khóc lóc kể lể những uất ức bao năm qua. Hoặc là sẽ đầy căm hận, không thèm gặp mặt hắn ta.
Nhưng hắn ta không ngờ nàng lại bình tĩnh đi đến trước mặt mình rồi quỳ xuống.
Đây chính là muội muội mà hắn ta đã cưng chiều mười lăm năm!
Sự ngang bướng, kiêu ngạo của nàng đều do một tay hắn ta nuông chiều mà ra.
Sao bây giờ lại...
Lâm Diệp chỉ cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, bàn tay sau lưng nắm chặt, cổ họng như bị ai đó bóp lấy, hắn ta hít sâu một hơi mới lên tiếng: "Nãi nãi rất nhớ muội, hoàng hậu nương nương niệm tình bà lớn tuổi nên đặc biệt cho phép muội rời khỏi đây."
Nói xong câu này, Lâm Diệp cảm thấy giọng mình hơi cứng nhắc, cau mày, liền cúi người đỡ Kiều Niệm dậy, cố ý dịu dàng nói: "Về nhà với huynh nào!"
Đôi mắt cụp xuống của Kiều Niệm bỗng run lên.
Về nhà với huynh nào!
Trời biết nàng đã mong ngóng mấy chữ ngắn ngủi này bao lâu.
Thời gian đầu ở cục giặt đồ, hầu như ngày nào nàng cũng mong Lâm Diệp đến đón mình về.
Nhưng ngày qua ngày, hy vọng biến thành thất vọng, đến nay nàng đã không còn bất kỳ ảo tưởng nào về việc trở về Hầu phủ nữa.
Không ngờ, hắn ta lại đến.
Nàng lùi lại một bước, lặng lẽ rút tay ra khỏi tay Lâm Diệp, khẽ hành lễ: "Nô tỳ đa tạ ân điển của hoàng hậu nương nương, đa tạ ân điển của lão phu nhân."
Giọng nói chân thành, thái độ cũng rất cung kính, nhưng từng câu từng chữ đều toát lên sự xa lạ khiến Lâm Diệp càng thêm khó chịu.
Hắn ta rút tay về, cau mày, trong giọng nói vô cớ mang theo vài phần bực bội: "Cha chưa từng tước bỏ thân phận của muội, tuy muội ở cục giặt đồ ba năm, nhưng hộ tịch vẫn ở Hầu phủ, muội không phải nô tỳ."
Muội muội mà hắn ta nâng niu từ bé, sao lại có thể là nô tỳ?
Nhưng khi nghe những lời này, Kiều Niệm chỉ cảm thấy mỉa mai.
Ba năm qua, ngày nào nàng cũng phải dậy từ khi trời chưa sáng để giặt quần áo, giặt đến khi mặt trời lặn, giặt đến mức hai tay lở loét.
Nàng bước về phía Lâm Diệp, đến gần mới quỳ xuống hành lễ, giọng nói đều đều, ẩn chứa vài phần xa cách: "Nô tỳ tham kiến tiểu hầu gia."
Trước khi đến, Lâm Diệp cũng từng tưởng tượng cảnh hai huynh muội gặp lại.
Hắn ta nghĩ, với tính cách của nàng thì hoặc là sẽ nhào vào lòng hắn ta vừa làm nũng vừa khóc lóc kể lể những uất ức bao năm qua. Hoặc là sẽ đầy căm hận, không thèm gặp mặt hắn ta.
Nhưng hắn ta không ngờ nàng lại bình tĩnh đi đến trước mặt mình rồi quỳ xuống.
Đây chính là muội muội mà hắn ta đã cưng chiều mười lăm năm!
Sự ngang bướng, kiêu ngạo của nàng đều do một tay hắn ta nuông chiều mà ra.
Sao bây giờ lại...
Lâm Diệp chỉ cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, bàn tay sau lưng nắm chặt, cổ họng như bị ai đó bóp lấy, hắn ta hít sâu một hơi mới lên tiếng: "Nãi nãi rất nhớ muội, hoàng hậu nương nương niệm tình bà lớn tuổi nên đặc biệt cho phép muội rời khỏi đây."
Nói xong câu này, Lâm Diệp cảm thấy giọng mình hơi cứng nhắc, cau mày, liền cúi người đỡ Kiều Niệm dậy, cố ý dịu dàng nói: "Về nhà với huynh nào!"
Đôi mắt cụp xuống của Kiều Niệm bỗng run lên.
Về nhà với huynh nào!
Trời biết nàng đã mong ngóng mấy chữ ngắn ngủi này bao lâu.
Thời gian đầu ở cục giặt đồ, hầu như ngày nào nàng cũng mong Lâm Diệp đến đón mình về.
Nhưng ngày qua ngày, hy vọng biến thành thất vọng, đến nay nàng đã không còn bất kỳ ảo tưởng nào về việc trở về Hầu phủ nữa.
Không ngờ, hắn ta lại đến.
Nàng lùi lại một bước, lặng lẽ rút tay ra khỏi tay Lâm Diệp, khẽ hành lễ: "Nô tỳ đa tạ ân điển của hoàng hậu nương nương, đa tạ ân điển của lão phu nhân."
Giọng nói chân thành, thái độ cũng rất cung kính, nhưng từng câu từng chữ đều toát lên sự xa lạ khiến Lâm Diệp càng thêm khó chịu.
Hắn ta rút tay về, cau mày, trong giọng nói vô cớ mang theo vài phần bực bội: "Cha chưa từng tước bỏ thân phận của muội, tuy muội ở cục giặt đồ ba năm, nhưng hộ tịch vẫn ở Hầu phủ, muội không phải nô tỳ."
Muội muội mà hắn ta nâng niu từ bé, sao lại có thể là nô tỳ?
Nhưng khi nghe những lời này, Kiều Niệm chỉ cảm thấy mỉa mai.
Ba năm qua, ngày nào nàng cũng phải dậy từ khi trời chưa sáng để giặt quần áo, giặt đến khi mặt trời lặn, giặt đến mức hai tay lở loét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro