Sau Khi Bị Phá Bỏ Di Dời, Toàn Thôn Ta Phất Nhanh [Thập Niên 90]
Chương 30
2024-11-17 16:29:45
Các cậu, mợ của Trần Kim đứng gần đó cũng cổ vũ Chu thím, ra hiệu: “Cứ nói thêm nữa đi!”
Được mọi người ủng hộ, Chu thím càng thêm khí thế, chống nạnh, chân đứng vững, hét lớn: “Biến khỏi đây! Thôn Kiều Đông chúng tôi không chào đón loại chó má như ngươi, cút đi ngay cho ta!”
Lưu Thời Sanh đỏ mặt, quay sang Trần Kim, giận dữ nói: “Con chỉ đứng đó nhìn thôi sao?”
Trần Kim nhướng mày, đáp lại tỉnh bơ: “Chứ làm gì nữa? Muốn tôi mắng ông vài câu nữa hả? Dạo này nói nhiều quá, khản cả giọng rồi.
Ông đến đây hôm khác tôi mắng thêm cũng được.”
Lúc này, Lưu Thời Sanh mới nhận ra rằng ý định làm lành, nối lại tình cảm với Trần Kim là không thể.
Cô đã lớn lên với gia đình bên ngoại, không có chút thân thuộc gì với họ Lưu, nghĩ đến chuyện chia chác quả thực chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Giờ đây, nếu cố gắng dây dưa chỉ chuốc thêm bẽ mặt.
Đột nhiên có người hô to: “Người bên giải tỏa tới rồi!”
Ôi trời! Trong mắt dân thôn Kiều Đông, đội giải tỏa cũng chính là Thần Tài.
Thần Tài đến rồi, ai còn tâm trí mà xem náo nhiệt nữa, tất cả đều vội vàng về nhà lấy sổ hộ khẩu và giấy tờ đất đai.
Đại cậu không chút chần chừ, túm lấy tay Lưu Thời Sanh, kéo ông ta ra ngoài, hung hăng nói: “Cút ngay khỏi đây, dù Trần Kim có nhiều tiền đến mấy cũng không bao giờ chia cho nhà họ Lưu các ngươi đâu.
Đây là đất của nhà họ Trần, nhà các ngươi họ Lưu thì giữ chút liêm sỉ, đừng có mà bám vào.”
Trần Kim cũng tiếp lời: “Đúng vậy, dù họ Lưu có gào to đến mấy, tiền tôi cũng chẳng liên quan gì đến các người.”
Cô nhìn thẳng vào Lưu Thời Sanh: “Ông đừng mong đòi trợ cấp nuôi dưỡng gì, tôi đã hỏi luật sư rồi, ông chưa từng trợ cấp cho tôi, nên ra tòa tôi cũng nắm chắc phần thắng.
Nếu ông dám lôi tôi ra kiện, tôi cũng chẳng ngại đến trường ông mà kể cho lãnh đạo và học sinh ở đó biết hết những chuyện nhà họ Lưu làm.”
Lưu Thời Sanh thoát khỏi tay đại cậu, khẽ nói: “Được thôi, tiền của con tôi không cần, nhưng ông bà nội quan tâm con thật lòng…”
“Ôi dào, ông nói như thế có phải là buồn cười không?”
Trần Kim lườm ông ta, khinh bỉ nói: “Tôi có cần ông bà quan tâm đâu? Nói lời hay thì ai chẳng nói được.
Nếu thật sự quan tâm, lúc trước sao không giúp tôi chút tiền tiêu vặt?”
Cô nhớ rất rõ, chính nhờ đỗ đại học, ông nội mới chịu gọi cô về nhà ăn cơm.
Dù chỉ đi vài dịp lễ tết, nhưng mỗi lần đi cô đều nhận thấy sự khác biệt.
Ngay cả tiền lì xì, ông bà cũng cho cháu khác nhiều hơn cô.
Thế mà giờ lại nói quan tâm? Tiền nhiều bao nhiêu thì mới nói chuyện quan tâm chứ, cô nghĩ thẳng thắn thế đấy! Nhắc đến tiền, Lưu Thời Sanh chẳng còn lời nào để nói.
Dù ông là người giỏi ăn nói với học sinh, lúc này chỉ đành lặng thinh.
Thấy mọi người đều vội về nhà chuẩn bị, Trần Kim cũng mất kiên nhẫn, xua tay nói: “Thôi, không rảnh mà tiếp chuyện ông.
Đại cậu, cháu đi trước.”
Nhà cô là hộ thứ ba sẽ được đo đạc, cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ông cậu cả vung tay, "Thôi, thôi, kệ cái kẻ điên này đi."
Nhìn Trần Kim đi theo cả đám cậu, mợ, anh chị họ quay về, Lưu Thời Sanh cúi xuống nhìn chiếc áo vừa bị ông cậu cả kéo nhăn, ngực tức tối, hận không thể lấy từ trong túi ra một xấp tiền mà đập vào mặt họ.
Được mọi người ủng hộ, Chu thím càng thêm khí thế, chống nạnh, chân đứng vững, hét lớn: “Biến khỏi đây! Thôn Kiều Đông chúng tôi không chào đón loại chó má như ngươi, cút đi ngay cho ta!”
Lưu Thời Sanh đỏ mặt, quay sang Trần Kim, giận dữ nói: “Con chỉ đứng đó nhìn thôi sao?”
Trần Kim nhướng mày, đáp lại tỉnh bơ: “Chứ làm gì nữa? Muốn tôi mắng ông vài câu nữa hả? Dạo này nói nhiều quá, khản cả giọng rồi.
Ông đến đây hôm khác tôi mắng thêm cũng được.”
Lúc này, Lưu Thời Sanh mới nhận ra rằng ý định làm lành, nối lại tình cảm với Trần Kim là không thể.
Cô đã lớn lên với gia đình bên ngoại, không có chút thân thuộc gì với họ Lưu, nghĩ đến chuyện chia chác quả thực chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Giờ đây, nếu cố gắng dây dưa chỉ chuốc thêm bẽ mặt.
Đột nhiên có người hô to: “Người bên giải tỏa tới rồi!”
Ôi trời! Trong mắt dân thôn Kiều Đông, đội giải tỏa cũng chính là Thần Tài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần Tài đến rồi, ai còn tâm trí mà xem náo nhiệt nữa, tất cả đều vội vàng về nhà lấy sổ hộ khẩu và giấy tờ đất đai.
Đại cậu không chút chần chừ, túm lấy tay Lưu Thời Sanh, kéo ông ta ra ngoài, hung hăng nói: “Cút ngay khỏi đây, dù Trần Kim có nhiều tiền đến mấy cũng không bao giờ chia cho nhà họ Lưu các ngươi đâu.
Đây là đất của nhà họ Trần, nhà các ngươi họ Lưu thì giữ chút liêm sỉ, đừng có mà bám vào.”
Trần Kim cũng tiếp lời: “Đúng vậy, dù họ Lưu có gào to đến mấy, tiền tôi cũng chẳng liên quan gì đến các người.”
Cô nhìn thẳng vào Lưu Thời Sanh: “Ông đừng mong đòi trợ cấp nuôi dưỡng gì, tôi đã hỏi luật sư rồi, ông chưa từng trợ cấp cho tôi, nên ra tòa tôi cũng nắm chắc phần thắng.
Nếu ông dám lôi tôi ra kiện, tôi cũng chẳng ngại đến trường ông mà kể cho lãnh đạo và học sinh ở đó biết hết những chuyện nhà họ Lưu làm.”
Lưu Thời Sanh thoát khỏi tay đại cậu, khẽ nói: “Được thôi, tiền của con tôi không cần, nhưng ông bà nội quan tâm con thật lòng…”
“Ôi dào, ông nói như thế có phải là buồn cười không?”
Trần Kim lườm ông ta, khinh bỉ nói: “Tôi có cần ông bà quan tâm đâu? Nói lời hay thì ai chẳng nói được.
Nếu thật sự quan tâm, lúc trước sao không giúp tôi chút tiền tiêu vặt?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhớ rất rõ, chính nhờ đỗ đại học, ông nội mới chịu gọi cô về nhà ăn cơm.
Dù chỉ đi vài dịp lễ tết, nhưng mỗi lần đi cô đều nhận thấy sự khác biệt.
Ngay cả tiền lì xì, ông bà cũng cho cháu khác nhiều hơn cô.
Thế mà giờ lại nói quan tâm? Tiền nhiều bao nhiêu thì mới nói chuyện quan tâm chứ, cô nghĩ thẳng thắn thế đấy! Nhắc đến tiền, Lưu Thời Sanh chẳng còn lời nào để nói.
Dù ông là người giỏi ăn nói với học sinh, lúc này chỉ đành lặng thinh.
Thấy mọi người đều vội về nhà chuẩn bị, Trần Kim cũng mất kiên nhẫn, xua tay nói: “Thôi, không rảnh mà tiếp chuyện ông.
Đại cậu, cháu đi trước.”
Nhà cô là hộ thứ ba sẽ được đo đạc, cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
Ông cậu cả vung tay, "Thôi, thôi, kệ cái kẻ điên này đi."
Nhìn Trần Kim đi theo cả đám cậu, mợ, anh chị họ quay về, Lưu Thời Sanh cúi xuống nhìn chiếc áo vừa bị ông cậu cả kéo nhăn, ngực tức tối, hận không thể lấy từ trong túi ra một xấp tiền mà đập vào mặt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro