Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Chương 17

Triền Chi Bồ Đào

2024-11-21 00:57:28

Trước khi Chức Vụ trở về, Địa Yếm đã rời đi.

Trong sân nhỏ bao quanh bởi hàng rào, không biết từ đâu xuất hiện một cô bé tóc thắt bím sừng dê.

Cô bé rất gan dạ, người lớn mà người khác sợ, cô bé chẳng sợ chút nào, đôi mắt to tròn đen láy như hai quả nho tươi vừa rửa qua nước, trông rất đáng yêu.

Cô nhóc đang ngoan ngoãn ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn người đàn ông hành động bất tiện, giọng nói non nớt cất lên.

Giọng nói của đứa trẻ đầy ngây thơ, vì vậy dù có ríu rít như chim trên cành cũng không khiến người nghe khó chịu.

Chức Vụ nhớ rằng đây là con gái của góa phụ Lý trong thôn, năm nay chỉ mới 6 tuổi.

Thấy Chức Vụ trở về, Tiểu Thúy Hoa lập tức vui mừng chạy đến trước mặt nàng, nói: "Chị A Vụ ơi, vừa rồi có một người đàn ông ở đầu thôn bảo em chuyển lời cho chị, nói rằng tối ngày mốt gặp ở chỗ cũ."

Chức Vụ cúi đầu nhận mảnh giấy nhỏ từ bàn tay non nớt của đứa trẻ, lòng đầy nghi hoặc về lý do vì sao nguyên thân của nàng lại phải hẹn gặp một người đàn ông vào ban đêm tại chỗ cũ...

Sau đó, nàng chợt nhớ đến "vết nhơ" về việc ‘Hồng hạnh xuất tường’ của nguyên thân này.

Những chuyện trong quá khứ, Chức Vụ hoàn toàn không hay biết.

Thế nhưng, những cảnh tượng lúc mới gặp Yến Ân lại vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ nàng.

Nghĩ lại, cho dù bị nguyên thân đối xử tàn nhẫn thế nào, người chồng đó dường như lúc nào cũng mang bộ dạng nhu mì, hiền lành không chút oán hận.

Chỉ khi nguyên thân 'hồng hạnh xuất tường', còn chủ động đòi hòa ly và bỏ rơi y, lúc ấy mới làm tổn thương lòng tự trọng của y, khiến y kéo lê thân xác yếu đuối, bệnh tật mà rời khỏi nhà.



Nhận ra hành động nhận mảnh giấy của mình có thể bị người đàn ông ngồi đọc sách dưới hiên trông thấy, tay Chức Vụ siết lại mảnh giấy, động tác khựng lại một chút.

Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng gầy gò ấy.

Mà lúc này, Yến Ân dường như cũng nhận ra đứa trẻ đã đưa cho nàng thứ gì.

Chức Vụ bắt gặp ánh mắt của y, suýt chút nữa mồ hôi đổ ròng ròng tại chỗ, lập tức ngượng ngùng lấy ra gói ô mai mua sẵn trong túi đưa cho Tiểu Thúy Hoa, dỗ con bé về nhà trước.

Cô bé vui vẻ hài lòng chạy đi chơi chỗ khác.

Chờ đến khi trong nhà không còn ai khác, Chức Vụ nhanh chóng bước đến, nhét thẳng mảnh giấy vào tay người đàn ông.

Cảm nhận được có thứ gì trong lòng bàn tay, Yến Ân mới từ từ ngẩng lên nhìn nàng.

Chức Vụ chỉ nghĩ y đang thắc mắc, bèn ngoan ngoãn gọi y một tiếng "phu quân".

Yến Ân nắm mảnh giấy, nhìn thấy trên đó ghi địa chỉ của một tửu lầu, trùng khớp với điểm hẹn mà ám vệ dưới trướng y từng điều tra được.

Ngày mùng 3 tháng 3, không chỉ người của y chết ở miếu Sơn Thần, mà còn có cả người của Cẩn vương.

Nơi đó, kẻ từng liên lạc với Chức Vụ đã chết.

Người mới đến hẹn gặp không dám công khai xuất hiện, điều này cho thấy… Là người của Cẩn vương đã tìm đến trước.

Yến Ân đặt đầu ngón tay lên đầu gối đang hồi phục chậm chạp, nhận ra thời gian còn lại của y không còn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn

Số ký tự: 0