Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 18
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Nếu Chức Vụ đi đến buổi hẹn, dù nàng đã mất trí nhớ, y vẫn sẽ ngay lập tức bị bại lộ.
Vậy thì—
Sát ý luôn tiềm tàng trong lồng ngực y giờ đây âm ỉ trào dâng.
Đôi đồng tử đen sâu hun hút, vô cảm, được che khuất dưới hàng mi dài, bất động mà thắt chặt lại.
Thiếu nữ quay lưng về phía y.
Cái cổ trắng nõn mềm mại, mảnh dẻ như khiến người ta muốn cưng nựng, thậm chí eo mềm mượt, chỉ cần hai tay siết lại đã có thể giam giữ nàng lên đùi…
Đường cong dưới lớp quần áo khiến bao ánh mắt lưu luyến không rời vì nét quyến rũ chết người.
Mọi chỗ mềm mại uyển chuyển khiến bao kẻ muốn tuôn trào nước dãi nhưng trong mắt Yến Ân, tất cả đều là điểm yếu dễ tổn thương chết người.
Siết lấy cổ nàng, buộc nàng phải cất lên âm thanh nức nở nghẹn ngào trong đau đớn.
Hoặc là giữ chặt lấy eo nàng, ép nàng vào bàn, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt đến phần xương cụt, từng tấc từng tấc tìm ra điểm yếu nhất nơi đó làm đòn bẩy chí mạng…
Nếu thực sự muốn làm điều gì với nàng, chỉ cần bóp chặt cổ tay thanh mảnh của nàng, hoặc đầu ngón tay khẽ chạm đã khiến da nàng lằn lên những vết hằn đỏ như vạch ngấn… đều là điều không thể tránh khỏi.
Khớp ngón tay y “cốc” một tiếng lên bề mặt gỗ xù xì của tay vịn.
Dần dần, thứ cảm xúc u ám ẩn chứa dưới lớp da trắng nhợt dâng lên, từng chút một lấp đầy lồng ngực, căng tràn khiến lớp da như muốn nứt toác.
Điều này khiến Yến Ân chợt nhớ lại năm 7 tuổi, khi theo Sầm thái y học y thuật.
Lần đầu tiên lột da trắng muốt mềm mại của chú thỏ, chất lỏng nóng đỏ bắn ra dưới mi mắt, nóng bỏng chảy tràn…
Khuôn mặt y vẫn không chút biểu cảm.
“A Vụ có ý gì đây?”
Người thiếu nữ không hề cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau, dũng cảm quay lưng lại với Yến Ân.
Nghe thấy y hỏi, Chức Vụ chỉ khẽ nhướng mi.
Đôi mắt ướt át nhìn về phía y, sau đó lại thắp nến giữa ban ngày.
Nàng cầm cây nến cúi xuống, đưa ngọn lửa gần mảnh giấy trong tay y, khi tờ giấy bắt đầu quăn lại, nàng nhanh chóng đoạt lấy nó từ tay y, ném xuống đất, để mặc nó cháy rụi.
Sau khi làm xong toàn bộ hành động này, Chức Vụ mới nhẹ nhàng, mềm mại nói lời hứa hẹn với người đàn ông, đầy vẻ áy náy.
"Phu quân, từ nay về sau em sẽ không đến mấy nơi lộn xộn như thế nữa. Từ nay về sau…"
Nàng thấy mảnh giấy hoàn toàn cháy thành tro, cố gắng đặt mình vào cảm giác áy náy, tự trách như người vợ đi hoang nhưng cuối cùng cũng quay về với chồng: "Em nhất định sẽ thu xếp tâm tư, cùng chàng sống những ngày an ổn.”
Thiếu nữ cúi đầu, để lộ cổ trắng ngần mảnh dẻ, tựa như một bông hoa trắng tinh khiết, hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ lớp áo ấm, như từng sợi đường len lỏi vào hơi thở của người khác.
Động tác của Yến Ân khẽ dừng lại.
Ánh mắt y cuối cùng rơi xuống gương mặt trắng nõn, mềm mại của thiếu nữ.
Sau khi mất trí nhớ, ngay cả ánh mắt long lanh ấy cũng chỉ luôn đầy vẻ lo lắng và ngây thơ dính lấy y.
Nàng còn nhiều lần, để lộ điểm yếu ra trước mắt y.
Những chuyện xảy ra ngay trước mắt y càng ngày càng trở nên thú vị.
"Nhưng thân thể ta yếu đuối, khó tránh khỏi…Sẽ làm phiền nàng.”
Ban đầu Chức Vụ còn thấy áy náy về mảnh giấy, nhưng nghe đến đây nàng lại hơi bất đắc dĩ.
Chồng của nàng tuấn tú, tính tình cũng như loài ăn cỏ, dịu dàng khiến người ta xót thương.
Chỉ có thói quen tự ti ấy là chẳng bao giờ chịu bỏ.
Trước khi kịp mở miệng an ủi y, nàng thấy trong lòng bàn tay của đối phương có một vết xước không biết do đâu mà có.
Vết máu khô đọng trên da trắng nhợt nhạt của y, khung cảnh ấy hiện lên trên thân hình của y, như một cảnh tượng kinh động lòng người.
Khi Yến Ân còn chưa ý thức được vết thương nhỏ trên tay, trong lòng bàn tay y đã có thêm một bàn tay trắng mềm dịu dàng.
Chức Vụ nắm lấy bàn tay y, bôi thuốc mỡ lên vết xước nhỏ trong lòng bàn tay y.
Thuốc mỡ mát lạnh phủ lên vết thương, khiến y cảm giác như bị một cơn đau rát cháy bỏng, tiếp đó ngón tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng xoa đều thuốc mỡ.
Yến Ân cúi thấp mi mắt, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc xoa bóp tay y của nàng, đôi môi anh đào khẽ thốt lên lời nói đầy bất lực.
“Vì vậy chàng lại càng phải chăm sóc cơ thể mình cho tốt. Bằng không, chỉ e thân thể yếu ớt này, đến cả ma quỷ cũng phải tránh xa…”
Sau khi xoa xong, Chức Vụ bản năng đưa tay người đàn ông đến bên môi, khẽ thổi nhẹ, rồi vô tình ngẩng lên, đôi mắt chạm phải ánh nhìn thâm trầm của y.
Tim nàng khẽ chững lại, như thể một nhịp đập vô tình bị lỡ.
Người đàn ông có dung mạo đẹp đẽ nhưng đôi mắt đen sâu thẳm dưới hàng mi dày rậm lại mang theo ánh nhìn như dã thú, đầy ý tứ xâm lược đối với con mồi yếu đuối…
Nàng bỗng chốc trở nên bối rối, lúng túng chuyển chủ đề, khẽ hỏi: “Chàng cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Yến Ân nhìn ngón tay như những chú cá trắng nhỏ trơn mịn thoát khỏi lòng bàn tay mình, rồi như chợt nhận ra, y chậm rãi nắm tay lại.
“Dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Cảm giác mát dịu của thuốc mỡ hoà vào vết thương sau cơn đau, đem lại cảm giác an ủi rõ rệt.
Chỉ là, vết thương nhỏ thế này, trước giờ dù y có là thái tử Đông cung, cũng chẳng bao giờ bận tâm.
Nhưng giờ đây, sự thương xót không cần thiết như thế lại không làm nàng thấy gì bất thường.
Điều đó khiến Yến Ân không khỏi sinh ra một cảm giác kỳ quặc trong lòng.
Y không biết rằng…
Sau khi nàng ‘mất trí nhớ’, mức độ chăm sóc dịu dàng nàng dành cho người khác sẽ đến cỡ nào?
***
Vậy thì—
Sát ý luôn tiềm tàng trong lồng ngực y giờ đây âm ỉ trào dâng.
Đôi đồng tử đen sâu hun hút, vô cảm, được che khuất dưới hàng mi dài, bất động mà thắt chặt lại.
Thiếu nữ quay lưng về phía y.
Cái cổ trắng nõn mềm mại, mảnh dẻ như khiến người ta muốn cưng nựng, thậm chí eo mềm mượt, chỉ cần hai tay siết lại đã có thể giam giữ nàng lên đùi…
Đường cong dưới lớp quần áo khiến bao ánh mắt lưu luyến không rời vì nét quyến rũ chết người.
Mọi chỗ mềm mại uyển chuyển khiến bao kẻ muốn tuôn trào nước dãi nhưng trong mắt Yến Ân, tất cả đều là điểm yếu dễ tổn thương chết người.
Siết lấy cổ nàng, buộc nàng phải cất lên âm thanh nức nở nghẹn ngào trong đau đớn.
Hoặc là giữ chặt lấy eo nàng, ép nàng vào bàn, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt đến phần xương cụt, từng tấc từng tấc tìm ra điểm yếu nhất nơi đó làm đòn bẩy chí mạng…
Nếu thực sự muốn làm điều gì với nàng, chỉ cần bóp chặt cổ tay thanh mảnh của nàng, hoặc đầu ngón tay khẽ chạm đã khiến da nàng lằn lên những vết hằn đỏ như vạch ngấn… đều là điều không thể tránh khỏi.
Khớp ngón tay y “cốc” một tiếng lên bề mặt gỗ xù xì của tay vịn.
Dần dần, thứ cảm xúc u ám ẩn chứa dưới lớp da trắng nhợt dâng lên, từng chút một lấp đầy lồng ngực, căng tràn khiến lớp da như muốn nứt toác.
Điều này khiến Yến Ân chợt nhớ lại năm 7 tuổi, khi theo Sầm thái y học y thuật.
Lần đầu tiên lột da trắng muốt mềm mại của chú thỏ, chất lỏng nóng đỏ bắn ra dưới mi mắt, nóng bỏng chảy tràn…
Khuôn mặt y vẫn không chút biểu cảm.
“A Vụ có ý gì đây?”
Người thiếu nữ không hề cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau, dũng cảm quay lưng lại với Yến Ân.
Nghe thấy y hỏi, Chức Vụ chỉ khẽ nhướng mi.
Đôi mắt ướt át nhìn về phía y, sau đó lại thắp nến giữa ban ngày.
Nàng cầm cây nến cúi xuống, đưa ngọn lửa gần mảnh giấy trong tay y, khi tờ giấy bắt đầu quăn lại, nàng nhanh chóng đoạt lấy nó từ tay y, ném xuống đất, để mặc nó cháy rụi.
Sau khi làm xong toàn bộ hành động này, Chức Vụ mới nhẹ nhàng, mềm mại nói lời hứa hẹn với người đàn ông, đầy vẻ áy náy.
"Phu quân, từ nay về sau em sẽ không đến mấy nơi lộn xộn như thế nữa. Từ nay về sau…"
Nàng thấy mảnh giấy hoàn toàn cháy thành tro, cố gắng đặt mình vào cảm giác áy náy, tự trách như người vợ đi hoang nhưng cuối cùng cũng quay về với chồng: "Em nhất định sẽ thu xếp tâm tư, cùng chàng sống những ngày an ổn.”
Thiếu nữ cúi đầu, để lộ cổ trắng ngần mảnh dẻ, tựa như một bông hoa trắng tinh khiết, hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ lớp áo ấm, như từng sợi đường len lỏi vào hơi thở của người khác.
Động tác của Yến Ân khẽ dừng lại.
Ánh mắt y cuối cùng rơi xuống gương mặt trắng nõn, mềm mại của thiếu nữ.
Sau khi mất trí nhớ, ngay cả ánh mắt long lanh ấy cũng chỉ luôn đầy vẻ lo lắng và ngây thơ dính lấy y.
Nàng còn nhiều lần, để lộ điểm yếu ra trước mắt y.
Những chuyện xảy ra ngay trước mắt y càng ngày càng trở nên thú vị.
"Nhưng thân thể ta yếu đuối, khó tránh khỏi…Sẽ làm phiền nàng.”
Ban đầu Chức Vụ còn thấy áy náy về mảnh giấy, nhưng nghe đến đây nàng lại hơi bất đắc dĩ.
Chồng của nàng tuấn tú, tính tình cũng như loài ăn cỏ, dịu dàng khiến người ta xót thương.
Chỉ có thói quen tự ti ấy là chẳng bao giờ chịu bỏ.
Trước khi kịp mở miệng an ủi y, nàng thấy trong lòng bàn tay của đối phương có một vết xước không biết do đâu mà có.
Vết máu khô đọng trên da trắng nhợt nhạt của y, khung cảnh ấy hiện lên trên thân hình của y, như một cảnh tượng kinh động lòng người.
Khi Yến Ân còn chưa ý thức được vết thương nhỏ trên tay, trong lòng bàn tay y đã có thêm một bàn tay trắng mềm dịu dàng.
Chức Vụ nắm lấy bàn tay y, bôi thuốc mỡ lên vết xước nhỏ trong lòng bàn tay y.
Thuốc mỡ mát lạnh phủ lên vết thương, khiến y cảm giác như bị một cơn đau rát cháy bỏng, tiếp đó ngón tay mềm mại của nàng nhẹ nhàng xoa đều thuốc mỡ.
Yến Ân cúi thấp mi mắt, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu nghiêm túc xoa bóp tay y của nàng, đôi môi anh đào khẽ thốt lên lời nói đầy bất lực.
“Vì vậy chàng lại càng phải chăm sóc cơ thể mình cho tốt. Bằng không, chỉ e thân thể yếu ớt này, đến cả ma quỷ cũng phải tránh xa…”
Sau khi xoa xong, Chức Vụ bản năng đưa tay người đàn ông đến bên môi, khẽ thổi nhẹ, rồi vô tình ngẩng lên, đôi mắt chạm phải ánh nhìn thâm trầm của y.
Tim nàng khẽ chững lại, như thể một nhịp đập vô tình bị lỡ.
Người đàn ông có dung mạo đẹp đẽ nhưng đôi mắt đen sâu thẳm dưới hàng mi dày rậm lại mang theo ánh nhìn như dã thú, đầy ý tứ xâm lược đối với con mồi yếu đuối…
Nàng bỗng chốc trở nên bối rối, lúng túng chuyển chủ đề, khẽ hỏi: “Chàng cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”
Yến Ân nhìn ngón tay như những chú cá trắng nhỏ trơn mịn thoát khỏi lòng bàn tay mình, rồi như chợt nhận ra, y chậm rãi nắm tay lại.
“Dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Cảm giác mát dịu của thuốc mỡ hoà vào vết thương sau cơn đau, đem lại cảm giác an ủi rõ rệt.
Chỉ là, vết thương nhỏ thế này, trước giờ dù y có là thái tử Đông cung, cũng chẳng bao giờ bận tâm.
Nhưng giờ đây, sự thương xót không cần thiết như thế lại không làm nàng thấy gì bất thường.
Điều đó khiến Yến Ân không khỏi sinh ra một cảm giác kỳ quặc trong lòng.
Y không biết rằng…
Sau khi nàng ‘mất trí nhớ’, mức độ chăm sóc dịu dàng nàng dành cho người khác sẽ đến cỡ nào?
***
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro