Sau Khi Đâm Sau Lưng Thái Tử, Ta Bỏ Trốn
Chương 19
Triền Chi Bồ Đào
2024-11-21 00:57:28
Chưa đầy hai ngày sau.
Địa Yếm lại sợ hãi đến tái tê mà xuất hiện gần viện của Yến Ân.
Yến Ân nhìn thấy từ xa, trên gương mặt tuấn tú của y hoàn toàn không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Loài thú săn mồi một khi đã nếm máu tanh, thì sẽ không chịu ăn cỏ mãi.
Đó là bản năng khắc vào xương cốt của chúng, bẩm sinh đã là vậy.
Mắt cá chân của Địa Yếm bị đánh gãy, máu tươi loang lổ.
Nhưng đáng sợ hơn cả là hắn đã giết con chó đen mà cháu trai hắn yêu thích nhất.
Vào những ngày đông tuyết phủ dày, cậu thậm chí từng cho chó vào nhà ngủ nhưng lại không cho phép Địa Yếm rời khỏi chuồng chó lạnh lẽo một bước.
Việc giết chết một con vật có địa vị cao hơn mình trở thành điều kinh khủng với Địa Yếm.
Hắn nhận ra dù có làm cách nào cũng không thể cứu sống con chó đen bị mũi tên gỗ xuyên qua đầu, thân hình cường tráng của Địa Yếm bắt đầu run rẩy.
Hắn ôm đầu, tựa như nhìn thấy cảnh tượng cậu hắn vung gậy gỗ đánh vào đầu mình đến máu me đầy mặt, nằm dài trên đất, ra sức kéo lê xác con chó đã chết, như muốn cứu sống nó.
Hắn nhìn về phía Yến Ân một cách bất lực, ánh mắt tha thiết, mong y sẽ giúp hắn hồi sinh con chó, giống như y đã giúp sửa cung vài ngày trước.
Thế nhưng lần này, người đàn ông chẳng hề có ý định giúp hắn.
“Cậu đã thành công rồi.”
Cơ thể Địa Yếm đột nhiên cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt không thể tin.
Đối diện với gương mặt dưới mái tóc lòa xòa của thiếu niên, Yến Ân chỉ thản nhiên cúi đầu nhìn xuống.
“Cậu thực sự có tài năng.”
Ngay cả mũi tên gỗ dùng để thử sức hắn cũng có thể xuyên thủng đầu chó.
Lần đầu tiên Địa Yếm cất lời, tiếng nói đứt quãng yếu ớt.
“Tôi… là… Đồ vô dụng…”
Ánh mắt Yến Ân lướt qua xác con chó trên đất, giọng nói ấm áp đến mức xoa dịu lòng người.
“Cậu không phải là đồ vô dụng, cậu là một xạ thủ có thể bắn xuyên trán bất cứ ai. Trên thế giới này sẽ không có ai thứ hai như cậu. Có lẽ…”
Yến Ân cụp mắt xuống, từng chữ từng lời chậm rãi vang lên: “Cậu chỉ cần một cơ hội thích hợp hơn, để phát huy khả năng của mình.”
Địa Yếm nhìn vào mắt y, đôi môi khẽ mấp máy.
Từ nỗi sợ hãi khi giết chết con vật, hắn dần chuyển thành trạng thái phấn khích, bị cuốn vào cơn khát vọng mãnh liệt khi được thần minh khích lệ.
Nhưng…
“Tôi chỉ biết… trồng trọt, thỉnh thoảng… săn vài con thỏ. Tôi không được…”
Cây cung thô kệch trong tay hắn được một bàn tay tái nhợt ấn xuống, ngăn lại những lời nói sẽ đẩy hắn vào vô vàn thất vọng và tự phủ định.
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông chăm chú nhìn vào mắt hắn, giọng nói nhẹ nhàng.
Nhưng lại có sức nặng chấn động trái tim, tựa như những giọt sương trong vắt, rơi vào tâm trí Địa Yếm đang run rẩy.
“Cậu có thể—”
Yến Ân cong ngón tay, khẽ cầm lấy cung, cảm nhận cơ thể yếu đuối của chính mình.
Thân xác này bị độc dược tàn phá, so với trước đây thì đúng là vô dụng đến thảm hại.
Nhưng người đàn ông đẹp đẽ lại phát ra từng lời như thứ chất lỏng đặc sệt u tối, bao phủ và ăn mòn thiếu niên này, kẻ vô cùng phù hợp để trở thành công cụ đắc lực của y.
Đánh vào điểm yếu của rắn, bắn xuyên hộp sọ của chó, hắn làm tốt tất cả.
Nhưng đồng thời…
“Giết người, phải đánh vào tim.”
Giết người, phải đánh vào tim…
Lần đầu tiên trong đời, Địa Yếm nghe được những lời này.
Mọi người trước giờ chỉ bảo hắn rằng bị đánh thì phải cúi đầu nhận lỗi.
Nếu dám ngẩng lên nhìn đối phương, hắn sẽ bị coi là tên bạo ngược, là kẻ đáng tội mười ác không thể tha—
Địa Yếm ngồi xổm trước mặt Yến Ân, đưa cho y một viên kẹo.
Giống như hồi bé hắn từng muốn lấy lòng lũ trẻ khác, cầu xin trong thấp hèn có thể dùng viên kẹo này đổi lấy, mong có thể được làm bạn với chúng.
Nhưng tất cả đều từ chối.
Ánh mắt khinh miệt, những cái nhổ nước bọt vào mặt… từng hình ảnh đó làm căng cứng từng thớ cơ trên người hắn.
Nhưng đôi mắt của người đàn ông này lại giống như ánh mắt của con chó đen vừa chết, đầy vẻ không chút nhân tính.
Đây có lẽ chính là lý do thật sự hắn bị coi là một quái vật.
Nhưng kỳ lạ là, người đàn ông trước mặt lại hiểu hắn hơn bất cứ ai về sự tồn tại của thứ quái vật không nhân tính này.
Yến Ân đón lấy viên kẹo, ngay trước mặt Địa Yếm, y đưa viên kẹo vào môi.
Y trở thành người đầu tiên nói lời cảm ơn với thiếu niên: “Kẹo này ngọt lắm.”
Một quy tắc chỉ hai người họ mới hiểu như ngầm, được sinh ra từ trong thinh lặng.
Địa Yếm lại sợ hãi đến tái tê mà xuất hiện gần viện của Yến Ân.
Yến Ân nhìn thấy từ xa, trên gương mặt tuấn tú của y hoàn toàn không tỏ vẻ ngạc nhiên.
Loài thú săn mồi một khi đã nếm máu tanh, thì sẽ không chịu ăn cỏ mãi.
Đó là bản năng khắc vào xương cốt của chúng, bẩm sinh đã là vậy.
Mắt cá chân của Địa Yếm bị đánh gãy, máu tươi loang lổ.
Nhưng đáng sợ hơn cả là hắn đã giết con chó đen mà cháu trai hắn yêu thích nhất.
Vào những ngày đông tuyết phủ dày, cậu thậm chí từng cho chó vào nhà ngủ nhưng lại không cho phép Địa Yếm rời khỏi chuồng chó lạnh lẽo một bước.
Việc giết chết một con vật có địa vị cao hơn mình trở thành điều kinh khủng với Địa Yếm.
Hắn nhận ra dù có làm cách nào cũng không thể cứu sống con chó đen bị mũi tên gỗ xuyên qua đầu, thân hình cường tráng của Địa Yếm bắt đầu run rẩy.
Hắn ôm đầu, tựa như nhìn thấy cảnh tượng cậu hắn vung gậy gỗ đánh vào đầu mình đến máu me đầy mặt, nằm dài trên đất, ra sức kéo lê xác con chó đã chết, như muốn cứu sống nó.
Hắn nhìn về phía Yến Ân một cách bất lực, ánh mắt tha thiết, mong y sẽ giúp hắn hồi sinh con chó, giống như y đã giúp sửa cung vài ngày trước.
Thế nhưng lần này, người đàn ông chẳng hề có ý định giúp hắn.
“Cậu đã thành công rồi.”
Cơ thể Địa Yếm đột nhiên cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn y với ánh mắt không thể tin.
Đối diện với gương mặt dưới mái tóc lòa xòa của thiếu niên, Yến Ân chỉ thản nhiên cúi đầu nhìn xuống.
“Cậu thực sự có tài năng.”
Ngay cả mũi tên gỗ dùng để thử sức hắn cũng có thể xuyên thủng đầu chó.
Lần đầu tiên Địa Yếm cất lời, tiếng nói đứt quãng yếu ớt.
“Tôi… là… Đồ vô dụng…”
Ánh mắt Yến Ân lướt qua xác con chó trên đất, giọng nói ấm áp đến mức xoa dịu lòng người.
“Cậu không phải là đồ vô dụng, cậu là một xạ thủ có thể bắn xuyên trán bất cứ ai. Trên thế giới này sẽ không có ai thứ hai như cậu. Có lẽ…”
Yến Ân cụp mắt xuống, từng chữ từng lời chậm rãi vang lên: “Cậu chỉ cần một cơ hội thích hợp hơn, để phát huy khả năng của mình.”
Địa Yếm nhìn vào mắt y, đôi môi khẽ mấp máy.
Từ nỗi sợ hãi khi giết chết con vật, hắn dần chuyển thành trạng thái phấn khích, bị cuốn vào cơn khát vọng mãnh liệt khi được thần minh khích lệ.
Nhưng…
“Tôi chỉ biết… trồng trọt, thỉnh thoảng… săn vài con thỏ. Tôi không được…”
Cây cung thô kệch trong tay hắn được một bàn tay tái nhợt ấn xuống, ngăn lại những lời nói sẽ đẩy hắn vào vô vàn thất vọng và tự phủ định.
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông chăm chú nhìn vào mắt hắn, giọng nói nhẹ nhàng.
Nhưng lại có sức nặng chấn động trái tim, tựa như những giọt sương trong vắt, rơi vào tâm trí Địa Yếm đang run rẩy.
“Cậu có thể—”
Yến Ân cong ngón tay, khẽ cầm lấy cung, cảm nhận cơ thể yếu đuối của chính mình.
Thân xác này bị độc dược tàn phá, so với trước đây thì đúng là vô dụng đến thảm hại.
Nhưng người đàn ông đẹp đẽ lại phát ra từng lời như thứ chất lỏng đặc sệt u tối, bao phủ và ăn mòn thiếu niên này, kẻ vô cùng phù hợp để trở thành công cụ đắc lực của y.
Đánh vào điểm yếu của rắn, bắn xuyên hộp sọ của chó, hắn làm tốt tất cả.
Nhưng đồng thời…
“Giết người, phải đánh vào tim.”
Giết người, phải đánh vào tim…
Lần đầu tiên trong đời, Địa Yếm nghe được những lời này.
Mọi người trước giờ chỉ bảo hắn rằng bị đánh thì phải cúi đầu nhận lỗi.
Nếu dám ngẩng lên nhìn đối phương, hắn sẽ bị coi là tên bạo ngược, là kẻ đáng tội mười ác không thể tha—
Địa Yếm ngồi xổm trước mặt Yến Ân, đưa cho y một viên kẹo.
Giống như hồi bé hắn từng muốn lấy lòng lũ trẻ khác, cầu xin trong thấp hèn có thể dùng viên kẹo này đổi lấy, mong có thể được làm bạn với chúng.
Nhưng tất cả đều từ chối.
Ánh mắt khinh miệt, những cái nhổ nước bọt vào mặt… từng hình ảnh đó làm căng cứng từng thớ cơ trên người hắn.
Nhưng đôi mắt của người đàn ông này lại giống như ánh mắt của con chó đen vừa chết, đầy vẻ không chút nhân tính.
Đây có lẽ chính là lý do thật sự hắn bị coi là một quái vật.
Nhưng kỳ lạ là, người đàn ông trước mặt lại hiểu hắn hơn bất cứ ai về sự tồn tại của thứ quái vật không nhân tính này.
Yến Ân đón lấy viên kẹo, ngay trước mặt Địa Yếm, y đưa viên kẹo vào môi.
Y trở thành người đầu tiên nói lời cảm ơn với thiếu niên: “Kẹo này ngọt lắm.”
Một quy tắc chỉ hai người họ mới hiểu như ngầm, được sinh ra từ trong thinh lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro